Gần cuối năm, thời tiết càng thất thường, hễ tới chiều lại đổ cơn mưa rả rích. Trong nhà bật lò sưởi, ấm ấp như mùa xuân. Hách Liên Duệ mặc bộ quần áo bông vải gấm màu xanh, bò qua bò lại trên mặt thảm. Bé đã hơn sáu tháng tuổi, mắt ngọc mày ngài, ai gặp cũng yêu. Hỉ Thước và Hương Lan ngồi bệt trên sàn, tay cầm lục lạc, chong chóng, đồ chơi ô tô nhập khẩu, liên tục dỗ bé nô đùa. Cậu nhóc cười toe toét, nước miếng chảy nhễu nhão.
Đang cười đùa huyên náo, bỗng nghe nha đầu canh cửa báo: “Thưa thiếu phu nhân, có tiểu thư Tĩnh Kỳ đến.”
Tịnh Vi vốn đang ngồi cười nhìn Duệ nhi nghịch phá, thấy Tĩnh Kỳ tới, nàng vui mùng, hỏi: “Sao trễ rồi mà em còn ghé đây? Trời lại đang mưa nữa!”
Tĩnh Kỳ đáp: “Tan học xong em đi mua vài thứ mang tới dâng tặng cho cậu ấm[1] nhà chúng ta.” Dứt lời cô nàng liền lôi ra một hộp ghi toàn tiếng Anh, liếc sơ đã biết là đồ chơi nhập khẩu.
Tịnh Vi cười, nói: “Em thương cháu nên có chừng mực, cái gì em cũng mua, vất không kịp. Hơn nữa mấy thứ này còn chất đầy, em đừng mua nữa! Cứ vậy mãi, em sẽ dạy hư nó đấy.”
Tĩnh Kỳ phớt lờ nàng, ngồi xổm xuống phía Duệ nhi vỗ tay, dụ dỗ: “Cháu ngoan, lại đây với cô.” Cậu nhóc cười khanh khách, lạch bạch bò tới.
Bấy giờ Tĩnh Kỳ mới quay đầu ngó Tịnh Vi, cười: “Chị xem, nhóc con này thông minh ghê, biết ai cưng chiều nó. Huống chi anh cả chỉ có mỗi cậu ấm này, không thương nó thì thương ai?” Tĩnh Kỳ bế lấy Duệ nhi, hôn lên khuôn mặt non mềm của bé, nói thêm: “Nếu chị với anh cả sinh thêm vài đứa nữa, em cam đoan chẳng nuông chiều nó. Em chiều mấy đứa khác.” Dứt lời liền biết mình lỡ miệng, cô nàng vội im bặt, len lén nhìn Tịnh Vi. Thấy nàng dường như làm lơ, nhìn ra cửa sổ ngắm mưa rơi.
Ngược lại Hỉ Thước nhìn cô nàng, cười gượng gạo. Đại thiếu và thiếu phu nhân sống riêng hai nơi, không còn là bí mật trong phủ, chắc giờ khắp miền Bắc ai cũng biết. Kẻ hầu người hạ xì xào đủ chuyện tầm phào, còn nói khá nhiều quan chức, tướng lĩnh, thường đưa người đẹp biếu tặng Đại thiếu. Có mấy lần làm y như thật, khiến ai cũng tưởng trong phủ sắp đón vài di thái thái. Đồn tới đoán lui, dinh thự chẳng thêm móng nào, nhưng Đại thiếu tới lầu Tiểu Dương ngày càng thưa dần. Tiểu thư cũng chưa từng chủ động đi tìm Đại thiếu. Cổ nhân có câu ‘tương kính như tân’,[2] tiểu thư và Đại thiếu quả thực ‘tương kính như băng’.
Dù cố tránh gặp hắn, nhưng bữa tiệc trước đêm giao thừa nhằm thăm hỏi các tướng lĩnh cùng gia quyến trong quân đội, vẫn không thể từ chối. Hắn cũng sớm sai người hầu tới thông báo. Trường hợp này, nàng chỉ cần tới đó góp mặt, là việc lớn đã thành.
Hỉ Thước rất tận tâm, sớm giúp nàng chọn quần áo, trang sức, vừa long trọng vừa nặng trịch, như sợ người khác không biết thân phận của nàng. Xưa nay nàng không ham thích mấy thứ đó, vì vậy cuối cùng chỉ chọn chiếc sườn xám nhung màu tím đỏ thẫm, khoác thêm chiếc áo lông chồn trắng. Bộ trang sức kim cương quá rực rỡ, trước giờ nàng cũng chẳng thích, liền cầm lấy chuỗi ngọc trai đeo lên. Sau khi sinh Duệ nhi, cơ thể nàng vẫn gầy ốm, nay mặc chiếc sườn xám này, thắt lưng hơi lỏng, trông càng có vẻ yếu ớt đến nao lòng. Nàng định thay áo khác, thì Hách Liên Tĩnh Phong lại sai Bành Đinh Lực tới hối thúc, bấy giờ nàng mới phát giác trời sập tối, liền dẹp luôn ý tưởng trong đầu. Xuống đại sảnh, nàng đã thấy chiếc xe Hách Liên Tĩnh Phong hay sử dụng đậu trong sân.
Mọi người thấy nàng đi ra, từ xa ai cũng vội vã cúi đầu chào hỏi. Hách Liên Tĩnh Phong đã ngồi trong xe, trên tay còn cầm vài xấp tài liệu. Thấy nàng bước vào, hắn chỉ ngước lên liếc nàng một cái ngắn ngủi rồi cúi xuống đọc tiếp. Hai người đã cả tháng không gặp, nàng chỉ im lặng tới ngồi sát cửa xe.
Khoảnh khắc đó trong xe bỗng trở nên yên ắng, thậm chỉ cả hơi thở lẫn nhau cũng có thể nghe thấy. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh, giữa chốn nhỏ hẹp này, dù ngồi xa cách mấy cũng gần tới mức dễ chạm tới. Mùi xì gà thoang thoảng trên người hắn lấp đầy bầu không gian. Trước đây mùi hương đó quen thuộc như mặt trời mọc đằng đông, vầng trăng lên hằng tháng, vậy mà giờ đã xa xôi… xa tựa như chỉ còn gặp trong những giấc chiêm bao.
Đường từ phủ Đốc quân tới doanh trại khá gần nhưng đối với Tịnh Vi, nó thật dài. Hai người chỉ toàn là trầm mặc. Cuối cùng xe cũng ngừng lại, phía sau đã có người hầu mở cửa xe giúp họ. Hắn bước xuống rồi đi tới vươn tay ra, nàng hiểu ý hắn, chìa tay cho hắn nắm.
Cửa trước mặt họ bật mở, đám người đã tụ tập đông đủ trong đại sảnh doanh trại. Vì gần tới năm mới, hơn nữa đại quân miền Bắc liên tục chiến thắng, thế mạnh như vũ bão, tướng lĩnh to nhỏ ai nấy cũng vui mừng, hăng hái. Mọi người thấy Hách Liên Tĩnh Phong bước vào, đều vội vàng im lặng. Lập tức toàn đại sảnh yên ắng tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi. Chờ hai người ngồi xuống, Khổng Gia Chung bắt đầu tuyên bố khai tiệc. Tịnh Vi ngồi ghế chủ tọa, bên cạnh còn gồm có vợ chồng Khổng Gia Chung, vợ chồng Đổng Đức Toàn, và cặp vợ chồng người đảm nhiệm hôn lễ của nàng năm đó – Diêu tướng quân cùng phu nhân. Tính ra Diêu phu nhân là thân nhân tướng lĩnh trong quân đội quen thuộc Tịnh Vi nhất, lại rất tế nhị, trước nay hay đến phủ Đốc quân thăm hỏi. Giờ gặp nàng, bà ta liền chọn một đề tài nói chuyện, khiến Tịnh Vi thấy dễ thở hơn.
Vừa nhập tiệc, chủ bàn Đổng Đức Toàn bắt đầu mời rượu vợ chồng Hách Liên Tĩnh Phong. Đổng Đức Toàn xuất thân từ phò trợ lão Đốc quân, nhìn Hách Liên Tĩnh Phong trưởng thành, xưa nay rất ủng hộ Hách Liên Tĩnh Phong, nên khi Hách Liên Tĩnh Phong lên cầm quyền khá kính trọng ông ta, tướng lĩnh cấp dưới cũng phải nhường nhịn ba phần. Hôm nay ông ta cao hứng, bỏ qua tôn ti trật tự, liên tục mời rượu Hách Liên Tĩnh Phong. Tịnh Vi chẳng thể từ chối, đành phải uống một ly. Tiền lệ được mở, các tướng lĩnh khác cũng có thiện chí tới mời. Dù không ai dám miễn cưỡng, nhưng khó khước từ tất cả, đặc biệt là thân nhân các tướng lĩnh, không nhấp môi thì cũng uống nửa ngụm. Tuy Hách Liên Tĩnh Phong tửu lượng rất cao, có uống giúp nàng khá nhiều, nhưng Tịnh Vi vẫn không thể thắng nổi độ cồn, sau cùng nàng hơi ngà say.
Ăn uống xong thì tới màn dạ vũ. Theo thông lệ, Hách Liên Tĩnh Phong và nàng sẽ khiêu vũ trước. Nàng đã ngà say, đầu óc quay cuồng, toàn thân mềm nhũn, làm sao còn có thể nhảy? Vì vậy nàng để mặc hắn ôm nửa người, xoay hết vòng này tới vòng khác. Hách Liên Tĩnh Phong cũng biết nàng say chuếch choáng, mới để hắn ôm mà không giãy dụa. Hắn đã hơn sáu tháng chưa được gần gũi nàng. Bây giờ thân hình mềm mại ấm áp ấy đang tựa vào lồng ngực, hắn thầm ao ước luôn mãi ôm thế này. Ban nhạc thấy Đại thiếu khiêu vũ cao hứng, không dừng lại mà liên tục đánh hết bài này qua bài khác. Từng đôi tướng lĩnh trẻ cũng từ từ kéo nhau ra sàn nhảy.
Hách Liên Tĩnh Phong thấy nàng đứng bất động làm tổ trong ngực mình, hắn yêu thương khôn xiết, cúi đầu khẽ hỏi: “Anh đưa em đi nghỉ một chút nhé?” Phòng nghỉ đó là nơi hôm nào hắn bận việc phải lưu lại doanh trại, tuy không thể so với dinh thự ở nhà, nhưng cũng rất sang trọng. Nàng đâu còn biết đường trả lời, chỉ ‘ư ư’ vài tiếng như mèo kêu, hắn thấy quá đáng yêu, bật cười khanh khách. Rất khiếm nhã nếu hai người cứ xông thẳng ra cửa chính, vì thế hắn đành di chuyển từ từ đến cửa rồi bế nàng đi.
Tới nơi, trong phòng mở lò sưởi ấm áp. Vốn dĩ hắn nên đặt nàng lên giường nhưng lại tiếc rẻ. Nếu chẳng phải hôm nay nàng say rượu, hắn sẽ không có cơ hội được ôm nàng! Từ khi Tịnh Vi sinh Duệ nhi xong, càng thêm lạnh lùng, tuyệt đối không chừa cơ hội cho hắn gần gũi. Hắn xưa nay luôn kiêu ngạo, hắn từng có lần ở trong phòng Duệ nhi đến rất muộn, ngoài trời còn đổ mưa rả rích. Đáy lòng hắn trông mong nàng giữ hắn lại, nhưng nàng ngồi rất xa trên giường giải trí bằng cuốn tạp chí tiếng nước ngoài, thỉnh thoảng nhìn phía Duệ nhi mỉm cười dịu dàng, cũng chưa từng đảo mắt nhìn hắn. Hắn cố ý ngồi lì quá giờ Duệ nhi ngủ, nàng mới nói: “Duệ nhi đã đến giờ đi ngủ rồi, ngày mai Đại thiếu hãy tới.” Lúc đó trái tim hắn bỗng ngã nhào xuống thung lũng, tắt lịm. Đã thốt những lời ấy, thì cần gì ép buộc?
Giây phút này, nàng mềm mại dựa vào ngực hắn, quả thực khiến hồn người đi hoang. Hắn không thể nhịn và cũng chẳng muốn nhịn nữa, hắn ôm lấy nàng, môi hắn như lửa dán trên môi nàng, mang theo ham muốn tột đỉnh. Hắn quấn quít hôn từ môi dần xuống gò má, vành tai, chiếc cằm, sau gáy… Hắn hôn nàng, mút lấy nàng, ôm chặt nàng, tựa như bị ngăn cách bởi hàng ngàn vạn năm chờ đợi, cuối cùng hôm nay cũng được cứu rỗi.
Nàng mơ mơ màng màng, không biết do rượu làm nàng hỗn loạn hay vì kẻ kia khiến nàng mơ hồ. Nàng bất giác tựa vào hắn, rúc đầu mình vào vòng ngực rộng lớn của hắn. Nàng mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi, nàng thực sự hy vọng có một người bảo vệ. Nàng dựa sát hắn, toàn thân hơi run rẩy như con mèo nhỏ bị thương chạy trốn đến rã rời. Đó là giấc mơ, một giấc mơ đẹp…
Bành Đinh Lực vốn là bảo vệ bên cạnh Hách Liên Tĩnh Phong, gã dĩ nhiên thấy hắn ôm thiếu phu nhân ra khỏi đại sảnh. Gã với vài tên người hầu nối gót xa xa, thấy Đại thiếu vào phòng nghỉ, hồi lâu vẫn không trở ra, lòng đoán biết đêm nay hắn ở lại. Vì vậy gã liền sai vài người hầu đứng từ xa canh cửa và cầu thang, còn chưa kịp về đại sảnh đã gặp Khổng Gia Chung đi tới. Thấy gã, Khổng Gia Chung mở miệng hỏi: “Đại thiếu đâu? Mấy tướng lĩnh muốn chơi bài brit[3], đang thiếu một tay, nhao nhao tìm ngài ấy kìa.”
Bành Đinh Lực im lặng, dùng tay chỉ chỉ lên trên lầu. Thấy Khổng Gia Chung có vẻ hiểu, gã bồi thêm một câu: “Ngài ấy lên đó nửa tiếng rồi, hay chúng ta chơi mạt chược đi.”
Tối qua, tối qua dường như ẩn trong một đám sương mù dày đặc, thật mơ hồ, thật hỗn loạn. Chân thực duy nhất là lúc nàng trợn tròn mắt, hắn vẫn nằm bên cạnh, trên mặt đầy thỏa mãn và mệt mỏi sau cơn ân ái đê mê. Hóa ra, nụ hôn dịu dàng, cơ thể nóng bỏng và vài lần tình cảm mãnh liệt là hoàn toàn có thật, không phải giấc chiêm bao. Gương mặt góc cạnh, sóng mũi thẳng tắp của hắn… thực sự gần đến mức có thể chạm vào. Nàng hơi nâng tay lên khẽ chạm nhẹ. Bỗng toàn thân nàng cứng đờ, chiếc vòng ngọc đeo trên tay thuận thế theo động tác của nàng trượt xuống cổ tay. Lời cha còn văng vẳng như ngày hôm qua: “…Con và Đại thiếu có thể kết thành vợ chồng cũng đã là duyên phận lớn nhất…” Duyên phận, duyên phận, rốt cuộc duyên gì, phận gì đây?
Nàng cảm thấy dạ dày cuộn sóng quay cuồng. Nàng giật mạnh tấm chăn lông, xộc thẳng vào nhà tắm, nôn mửa liên tục. Rất lâu sau đó, nàng mới có thể ngẩng đầu. Trong gương nàng trông lẻ loi tiều tụy, làm sao còn có thể trở lại sự yên bình như từng ở Giang Nam? Nàng bỗng giật nẩy người, trong gương cũng không chỉ có mình nàng. Nàng quay phắt lại, thấy hắn choàng bộ đồ ngủ, đứng yên bất động dựa vào cửa phòng tắm. Hắn tựa như bị mụ phù thủy bất ngờ dùng đũa thần điểm qua, ngay lập tức biến thành hóa thạch. Vẻ mặt hắn không thể hiện bất kì biểu hiện nào, con ngươi vốn đầy ắp dịu dàng giờ đã ngập tràn phẫn nộ, đôi môi mỏng ngậm kín, sắc mặt trắng như tờ giấy. Hắn im lìm, bất động, chết lặng, chỉ có hơi thở nặng nhọc, dồn dập trong lồng ngực. Trên khuôn mặt trắng xanh ấy trải rộng nỗi tuyệt vọng đến tàn bạo. Khắp phòng rơi vào yên ắng, yên ắng tới mức khiến nàng cũng kinh hoàng.
Gần cuối năm, thời tiết càng thất thường, hễ tới chiều lại đổ cơn mưa rả rích. Trong nhà bật lò sưởi, ấm ấp như mùa xuân. Hách Liên Duệ mặc bộ quần áo bông vải gấm màu xanh, bò qua bò lại trên mặt thảm. Bé đã hơn sáu tháng tuổi, mắt ngọc mày ngài, ai gặp cũng yêu. Hỉ Thước và Hương Lan ngồi bệt trên sàn, tay cầm lục lạc, chong chóng, đồ chơi ô tô nhập khẩu, liên tục dỗ bé nô đùa. Cậu nhóc cười toe toét, nước miếng chảy nhễu nhão.
Đang cười đùa huyên náo, bỗng nghe nha đầu canh cửa báo: “Thưa thiếu phu nhân, có tiểu thư Tĩnh Kỳ đến.”
Tịnh Vi vốn đang ngồi cười nhìn Duệ nhi nghịch phá, thấy Tĩnh Kỳ tới, nàng vui mùng, hỏi: “Sao trễ rồi mà em còn ghé đây? Trời lại đang mưa nữa!”
Tĩnh Kỳ đáp: “Tan học xong em đi mua vài thứ mang tới dâng tặng cho cậu ấm[] nhà chúng ta.” Dứt lời cô nàng liền lôi ra một hộp ghi toàn tiếng Anh, liếc sơ đã biết là đồ chơi nhập khẩu.
Tịnh Vi cười, nói: “Em thương cháu nên có chừng mực, cái gì em cũng mua, vất không kịp. Hơn nữa mấy thứ này còn chất đầy, em đừng mua nữa! Cứ vậy mãi, em sẽ dạy hư nó đấy.”
Tĩnh Kỳ phớt lờ nàng, ngồi xổm xuống phía Duệ nhi vỗ tay, dụ dỗ: “Cháu ngoan, lại đây với cô.” Cậu nhóc cười khanh khách, lạch bạch bò tới.
Bấy giờ Tĩnh Kỳ mới quay đầu ngó Tịnh Vi, cười: “Chị xem, nhóc con này thông minh ghê, biết ai cưng chiều nó. Huống chi anh cả chỉ có mỗi cậu ấm này, không thương nó thì thương ai?” Tĩnh Kỳ bế lấy Duệ nhi, hôn lên khuôn mặt non mềm của bé, nói thêm: “Nếu chị với anh cả sinh thêm vài đứa nữa, em cam đoan chẳng nuông chiều nó. Em chiều mấy đứa khác.” Dứt lời liền biết mình lỡ miệng, cô nàng vội im bặt, len lén nhìn Tịnh Vi. Thấy nàng dường như làm lơ, nhìn ra cửa sổ ngắm mưa rơi.
Ngược lại Hỉ Thước nhìn cô nàng, cười gượng gạo. Đại thiếu và thiếu phu nhân sống riêng hai nơi, không còn là bí mật trong phủ, chắc giờ khắp miền Bắc ai cũng biết. Kẻ hầu người hạ xì xào đủ chuyện tầm phào, còn nói khá nhiều quan chức, tướng lĩnh, thường đưa người đẹp biếu tặng Đại thiếu. Có mấy lần làm y như thật, khiến ai cũng tưởng trong phủ sắp đón vài di thái thái. Đồn tới đoán lui, dinh thự chẳng thêm móng nào, nhưng Đại thiếu tới lầu Tiểu Dương ngày càng thưa dần. Tiểu thư cũng chưa từng chủ động đi tìm Đại thiếu. Cổ nhân có câu ‘tương kính như tân’,[] tiểu thư và Đại thiếu quả thực ‘tương kính như băng’.
Dù cố tránh gặp hắn, nhưng bữa tiệc trước đêm giao thừa nhằm thăm hỏi các tướng lĩnh cùng gia quyến trong quân đội, vẫn không thể từ chối. Hắn cũng sớm sai người hầu tới thông báo. Trường hợp này, nàng chỉ cần tới đó góp mặt, là việc lớn đã thành.
Hỉ Thước rất tận tâm, sớm giúp nàng chọn quần áo, trang sức, vừa long trọng vừa nặng trịch, như sợ người khác không biết thân phận của nàng. Xưa nay nàng không ham thích mấy thứ đó, vì vậy cuối cùng chỉ chọn chiếc sườn xám nhung màu tím đỏ thẫm, khoác thêm chiếc áo lông chồn trắng. Bộ trang sức kim cương quá rực rỡ, trước giờ nàng cũng chẳng thích, liền cầm lấy chuỗi ngọc trai đeo lên. Sau khi sinh Duệ nhi, cơ thể nàng vẫn gầy ốm, nay mặc chiếc sườn xám này, thắt lưng hơi lỏng, trông càng có vẻ yếu ớt đến nao lòng. Nàng định thay áo khác, thì Hách Liên Tĩnh Phong lại sai Bành Đinh Lực tới hối thúc, bấy giờ nàng mới phát giác trời sập tối, liền dẹp luôn ý tưởng trong đầu. Xuống đại sảnh, nàng đã thấy chiếc xe Hách Liên Tĩnh Phong hay sử dụng đậu trong sân.
Mọi người thấy nàng đi ra, từ xa ai cũng vội vã cúi đầu chào hỏi. Hách Liên Tĩnh Phong đã ngồi trong xe, trên tay còn cầm vài xấp tài liệu. Thấy nàng bước vào, hắn chỉ ngước lên liếc nàng một cái ngắn ngủi rồi cúi xuống đọc tiếp. Hai người đã cả tháng không gặp, nàng chỉ im lặng tới ngồi sát cửa xe.
Khoảnh khắc đó trong xe bỗng trở nên yên ắng, thậm chỉ cả hơi thở lẫn nhau cũng có thể nghe thấy. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh, giữa chốn nhỏ hẹp này, dù ngồi xa cách mấy cũng gần tới mức dễ chạm tới. Mùi xì gà thoang thoảng trên người hắn lấp đầy bầu không gian. Trước đây mùi hương đó quen thuộc như mặt trời mọc đằng đông, vầng trăng lên hằng tháng, vậy mà giờ đã xa xôi… xa tựa như chỉ còn gặp trong những giấc chiêm bao.
Đường từ phủ Đốc quân tới doanh trại khá gần nhưng đối với Tịnh Vi, nó thật dài. Hai người chỉ toàn là trầm mặc. Cuối cùng xe cũng ngừng lại, phía sau đã có người hầu mở cửa xe giúp họ. Hắn bước xuống rồi đi tới vươn tay ra, nàng hiểu ý hắn, chìa tay cho hắn nắm.
Cửa trước mặt họ bật mở, đám người đã tụ tập đông đủ trong đại sảnh doanh trại. Vì gần tới năm mới, hơn nữa đại quân miền Bắc liên tục chiến thắng, thế mạnh như vũ bão, tướng lĩnh to nhỏ ai nấy cũng vui mừng, hăng hái. Mọi người thấy Hách Liên Tĩnh Phong bước vào, đều vội vàng im lặng. Lập tức toàn đại sảnh yên ắng tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi. Chờ hai người ngồi xuống, Khổng Gia Chung bắt đầu tuyên bố khai tiệc. Tịnh Vi ngồi ghế chủ tọa, bên cạnh còn gồm có vợ chồng Khổng Gia Chung, vợ chồng Đổng Đức Toàn, và cặp vợ chồng người đảm nhiệm hôn lễ của nàng năm đó – Diêu tướng quân cùng phu nhân. Tính ra Diêu phu nhân là thân nhân tướng lĩnh trong quân đội quen thuộc Tịnh Vi nhất, lại rất tế nhị, trước nay hay đến phủ Đốc quân thăm hỏi. Giờ gặp nàng, bà ta liền chọn một đề tài nói chuyện, khiến Tịnh Vi thấy dễ thở hơn.
Vừa nhập tiệc, chủ bàn Đổng Đức Toàn bắt đầu mời rượu vợ chồng Hách Liên Tĩnh Phong. Đổng Đức Toàn xuất thân từ phò trợ lão Đốc quân, nhìn Hách Liên Tĩnh Phong trưởng thành, xưa nay rất ủng hộ Hách Liên Tĩnh Phong, nên khi Hách Liên Tĩnh Phong lên cầm quyền khá kính trọng ông ta, tướng lĩnh cấp dưới cũng phải nhường nhịn ba phần. Hôm nay ông ta cao hứng, bỏ qua tôn ti trật tự, liên tục mời rượu Hách Liên Tĩnh Phong. Tịnh Vi chẳng thể từ chối, đành phải uống một ly. Tiền lệ được mở, các tướng lĩnh khác cũng có thiện chí tới mời. Dù không ai dám miễn cưỡng, nhưng khó khước từ tất cả, đặc biệt là thân nhân các tướng lĩnh, không nhấp môi thì cũng uống nửa ngụm. Tuy Hách Liên Tĩnh Phong tửu lượng rất cao, có uống giúp nàng khá nhiều, nhưng Tịnh Vi vẫn không thể thắng nổi độ cồn, sau cùng nàng hơi ngà say.
Ăn uống xong thì tới màn dạ vũ. Theo thông lệ, Hách Liên Tĩnh Phong và nàng sẽ khiêu vũ trước. Nàng đã ngà say, đầu óc quay cuồng, toàn thân mềm nhũn, làm sao còn có thể nhảy? Vì vậy nàng để mặc hắn ôm nửa người, xoay hết vòng này tới vòng khác. Hách Liên Tĩnh Phong cũng biết nàng say chuếch choáng, mới để hắn ôm mà không giãy dụa. Hắn đã hơn sáu tháng chưa được gần gũi nàng. Bây giờ thân hình mềm mại ấm áp ấy đang tựa vào lồng ngực, hắn thầm ao ước luôn mãi ôm thế này. Ban nhạc thấy Đại thiếu khiêu vũ cao hứng, không dừng lại mà liên tục đánh hết bài này qua bài khác. Từng đôi tướng lĩnh trẻ cũng từ từ kéo nhau ra sàn nhảy.
Hách Liên Tĩnh Phong thấy nàng đứng bất động làm tổ trong ngực mình, hắn yêu thương khôn xiết, cúi đầu khẽ hỏi: “Anh đưa em đi nghỉ một chút nhé?” Phòng nghỉ đó là nơi hôm nào hắn bận việc phải lưu lại doanh trại, tuy không thể so với dinh thự ở nhà, nhưng cũng rất sang trọng. Nàng đâu còn biết đường trả lời, chỉ ‘ư ư’ vài tiếng như mèo kêu, hắn thấy quá đáng yêu, bật cười khanh khách. Rất khiếm nhã nếu hai người cứ xông thẳng ra cửa chính, vì thế hắn đành di chuyển từ từ đến cửa rồi bế nàng đi.
Tới nơi, trong phòng mở lò sưởi ấm áp. Vốn dĩ hắn nên đặt nàng lên giường nhưng lại tiếc rẻ. Nếu chẳng phải hôm nay nàng say rượu, hắn sẽ không có cơ hội được ôm nàng! Từ khi Tịnh Vi sinh Duệ nhi xong, càng thêm lạnh lùng, tuyệt đối không chừa cơ hội cho hắn gần gũi. Hắn xưa nay luôn kiêu ngạo, hắn từng có lần ở trong phòng Duệ nhi đến rất muộn, ngoài trời còn đổ mưa rả rích. Đáy lòng hắn trông mong nàng giữ hắn lại, nhưng nàng ngồi rất xa trên giường giải trí bằng cuốn tạp chí tiếng nước ngoài, thỉnh thoảng nhìn phía Duệ nhi mỉm cười dịu dàng, cũng chưa từng đảo mắt nhìn hắn. Hắn cố ý ngồi lì quá giờ Duệ nhi ngủ, nàng mới nói: “Duệ nhi đã đến giờ đi ngủ rồi, ngày mai Đại thiếu hãy tới.” Lúc đó trái tim hắn bỗng ngã nhào xuống thung lũng, tắt lịm. Đã thốt những lời ấy, thì cần gì ép buộc?
Giây phút này, nàng mềm mại dựa vào ngực hắn, quả thực khiến hồn người đi hoang. Hắn không thể nhịn và cũng chẳng muốn nhịn nữa, hắn ôm lấy nàng, môi hắn như lửa dán trên môi nàng, mang theo ham muốn tột đỉnh. Hắn quấn quít hôn từ môi dần xuống gò má, vành tai, chiếc cằm, sau gáy… Hắn hôn nàng, mút lấy nàng, ôm chặt nàng, tựa như bị ngăn cách bởi hàng ngàn vạn năm chờ đợi, cuối cùng hôm nay cũng được cứu rỗi.
Nàng mơ mơ màng màng, không biết do rượu làm nàng hỗn loạn hay vì kẻ kia khiến nàng mơ hồ. Nàng bất giác tựa vào hắn, rúc đầu mình vào vòng ngực rộng lớn của hắn. Nàng mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi, nàng thực sự hy vọng có một người bảo vệ. Nàng dựa sát hắn, toàn thân hơi run rẩy như con mèo nhỏ bị thương chạy trốn đến rã rời. Đó là giấc mơ, một giấc mơ đẹp…
Bành Đinh Lực vốn là bảo vệ bên cạnh Hách Liên Tĩnh Phong, gã dĩ nhiên thấy hắn ôm thiếu phu nhân ra khỏi đại sảnh. Gã với vài tên người hầu nối gót xa xa, thấy Đại thiếu vào phòng nghỉ, hồi lâu vẫn không trở ra, lòng đoán biết đêm nay hắn ở lại. Vì vậy gã liền sai vài người hầu đứng từ xa canh cửa và cầu thang, còn chưa kịp về đại sảnh đã gặp Khổng Gia Chung đi tới. Thấy gã, Khổng Gia Chung mở miệng hỏi: “Đại thiếu đâu? Mấy tướng lĩnh muốn chơi bài brit[], đang thiếu một tay, nhao nhao tìm ngài ấy kìa.”
Bành Đinh Lực im lặng, dùng tay chỉ chỉ lên trên lầu. Thấy Khổng Gia Chung có vẻ hiểu, gã bồi thêm một câu: “Ngài ấy lên đó nửa tiếng rồi, hay chúng ta chơi mạt chược đi.”
Tối qua, tối qua dường như ẩn trong một đám sương mù dày đặc, thật mơ hồ, thật hỗn loạn. Chân thực duy nhất là lúc nàng trợn tròn mắt, hắn vẫn nằm bên cạnh, trên mặt đầy thỏa mãn và mệt mỏi sau cơn ân ái đê mê. Hóa ra, nụ hôn dịu dàng, cơ thể nóng bỏng và vài lần tình cảm mãnh liệt là hoàn toàn có thật, không phải giấc chiêm bao. Gương mặt góc cạnh, sóng mũi thẳng tắp của hắn… thực sự gần đến mức có thể chạm vào. Nàng hơi nâng tay lên khẽ chạm nhẹ. Bỗng toàn thân nàng cứng đờ, chiếc vòng ngọc đeo trên tay thuận thế theo động tác của nàng trượt xuống cổ tay. Lời cha còn văng vẳng như ngày hôm qua: “…Con và Đại thiếu có thể kết thành vợ chồng cũng đã là duyên phận lớn nhất…” Duyên phận, duyên phận, rốt cuộc duyên gì, phận gì đây?
Nàng cảm thấy dạ dày cuộn sóng quay cuồng. Nàng giật mạnh tấm chăn lông, xộc thẳng vào nhà tắm, nôn mửa liên tục. Rất lâu sau đó, nàng mới có thể ngẩng đầu. Trong gương nàng trông lẻ loi tiều tụy, làm sao còn có thể trở lại sự yên bình như từng ở Giang Nam? Nàng bỗng giật nẩy người, trong gương cũng không chỉ có mình nàng. Nàng quay phắt lại, thấy hắn choàng bộ đồ ngủ, đứng yên bất động dựa vào cửa phòng tắm. Hắn tựa như bị mụ phù thủy bất ngờ dùng đũa thần điểm qua, ngay lập tức biến thành hóa thạch. Vẻ mặt hắn không thể hiện bất kì biểu hiện nào, con ngươi vốn đầy ắp dịu dàng giờ đã ngập tràn phẫn nộ, đôi môi mỏng ngậm kín, sắc mặt trắng như tờ giấy. Hắn im lìm, bất động, chết lặng, chỉ có hơi thở nặng nhọc, dồn dập trong lồng ngực. Trên khuôn mặt trắng xanh ấy trải rộng nỗi tuyệt vọng đến tàn bạo. Khắp phòng rơi vào yên ắng, yên ắng tới mức khiến nàng cũng kinh hoàng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Gần cuối năm, thời tiết càng thất thường, hễ tới chiều lại đổ cơn mưa rả rích. Trong nhà bật lò sưởi, ấm ấp như mùa xuân. Hách Liên Duệ mặc bộ quần áo bông vải gấm màu xanh, bò qua bò lại trên mặt thảm. Bé đã hơn sáu tháng tuổi, mắt ngọc mày ngài, ai gặp cũng yêu. Hỉ Thước và Hương Lan ngồi bệt trên sàn, tay cầm lục lạc, chong chóng, đồ chơi ô tô nhập khẩu, liên tục dỗ bé nô đùa. Cậu nhóc cười toe toét, nước miếng chảy nhễu nhão.
Đang cười đùa huyên náo, bỗng nghe nha đầu canh cửa báo: “Thưa thiếu phu nhân, có tiểu thư Tĩnh Kỳ đến.”
Tịnh Vi vốn đang ngồi cười nhìn Duệ nhi nghịch phá, thấy Tĩnh Kỳ tới, nàng vui mùng, hỏi: “Sao trễ rồi mà em còn ghé đây? Trời lại đang mưa nữa!”
Tĩnh Kỳ đáp: “Tan học xong em đi mua vài thứ mang tới dâng tặng cho cậu ấm[1] nhà chúng ta.” Dứt lời cô nàng liền lôi ra một hộp ghi toàn tiếng Anh, liếc sơ đã biết là đồ chơi nhập khẩu.
Tịnh Vi cười, nói: “Em thương cháu nên có chừng mực, cái gì em cũng mua, vất không kịp. Hơn nữa mấy thứ này còn chất đầy, em đừng mua nữa! Cứ vậy mãi, em sẽ dạy hư nó đấy.”
Tĩnh Kỳ phớt lờ nàng, ngồi xổm xuống phía Duệ nhi vỗ tay, dụ dỗ: “Cháu ngoan, lại đây với cô.” Cậu nhóc cười khanh khách, lạch bạch bò tới.
Bấy giờ Tĩnh Kỳ mới quay đầu ngó Tịnh Vi, cười: “Chị xem, nhóc con này thông minh ghê, biết ai cưng chiều nó. Huống chi anh cả chỉ có mỗi cậu ấm này, không thương nó thì thương ai?” Tĩnh Kỳ bế lấy Duệ nhi, hôn lên khuôn mặt non mềm của bé, nói thêm: “Nếu chị với anh cả sinh thêm vài đứa nữa, em cam đoan chẳng nuông chiều nó. Em chiều mấy đứa khác.” Dứt lời liền biết mình lỡ miệng, cô nàng vội im bặt, len lén nhìn Tịnh Vi. Thấy nàng dường như làm lơ, nhìn ra cửa sổ ngắm mưa rơi.
Ngược lại Hỉ Thước nhìn cô nàng, cười gượng gạo. Đại thiếu và thiếu phu nhân sống riêng hai nơi, không còn là bí mật trong phủ, chắc giờ khắp miền Bắc ai cũng biết. Kẻ hầu người hạ xì xào đủ chuyện tầm phào, còn nói khá nhiều quan chức, tướng lĩnh, thường đưa người đẹp biếu tặng Đại thiếu. Có mấy lần làm y như thật, khiến ai cũng tưởng trong phủ sắp đón vài di thái thái. Đồn tới đoán lui, dinh thự chẳng thêm móng nào, nhưng Đại thiếu tới lầu Tiểu Dương ngày càng thưa dần. Tiểu thư cũng chưa từng chủ động đi tìm Đại thiếu. Cổ nhân có câu ‘tương kính như tân’,[2] tiểu thư và Đại thiếu quả thực ‘tương kính như băng’.
Dù cố tránh gặp hắn, nhưng bữa tiệc trước đêm giao thừa nhằm thăm hỏi các tướng lĩnh cùng gia quyến trong quân đội, vẫn không thể từ chối. Hắn cũng sớm sai người hầu tới thông báo. Trường hợp này, nàng chỉ cần tới đó góp mặt, là việc lớn đã thành.
Hỉ Thước rất tận tâm, sớm giúp nàng chọn quần áo, trang sức, vừa long trọng vừa nặng trịch, như sợ người khác không biết thân phận của nàng. Xưa nay nàng không ham thích mấy thứ đó, vì vậy cuối cùng chỉ chọn chiếc sườn xám nhung màu tím đỏ thẫm, khoác thêm chiếc áo lông chồn trắng. Bộ trang sức kim cương quá rực rỡ, trước giờ nàng cũng chẳng thích, liền cầm lấy chuỗi ngọc trai đeo lên. Sau khi sinh Duệ nhi, cơ thể nàng vẫn gầy ốm, nay mặc chiếc sườn xám này, thắt lưng hơi lỏng, trông càng có vẻ yếu ớt đến nao lòng. Nàng định thay áo khác, thì Hách Liên Tĩnh Phong lại sai Bành Đinh Lực tới hối thúc, bấy giờ nàng mới phát giác trời sập tối, liền dẹp luôn ý tưởng trong đầu. Xuống đại sảnh, nàng đã thấy chiếc xe Hách Liên Tĩnh Phong hay sử dụng đậu trong sân.
Mọi người thấy nàng đi ra, từ xa ai cũng vội vã cúi đầu chào hỏi. Hách Liên Tĩnh Phong đã ngồi trong xe, trên tay còn cầm vài xấp tài liệu. Thấy nàng bước vào, hắn chỉ ngước lên liếc nàng một cái ngắn ngủi rồi cúi xuống đọc tiếp. Hai người đã cả tháng không gặp, nàng chỉ im lặng tới ngồi sát cửa xe.
Khoảnh khắc đó trong xe bỗng trở nên yên ắng, thậm chỉ cả hơi thở lẫn nhau cũng có thể nghe thấy. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh, giữa chốn nhỏ hẹp này, dù ngồi xa cách mấy cũng gần tới mức dễ chạm tới. Mùi xì gà thoang thoảng trên người hắn lấp đầy bầu không gian. Trước đây mùi hương đó quen thuộc như mặt trời mọc đằng đông, vầng trăng lên hằng tháng, vậy mà giờ đã xa xôi… xa tựa như chỉ còn gặp trong những giấc chiêm bao.
Đường từ phủ Đốc quân tới doanh trại khá gần nhưng đối với Tịnh Vi, nó thật dài. Hai người chỉ toàn là trầm mặc. Cuối cùng xe cũng ngừng lại, phía sau đã có người hầu mở cửa xe giúp họ. Hắn bước xuống rồi đi tới vươn tay ra, nàng hiểu ý hắn, chìa tay cho hắn nắm.
Cửa trước mặt họ bật mở, đám người đã tụ tập đông đủ trong đại sảnh doanh trại. Vì gần tới năm mới, hơn nữa đại quân miền Bắc liên tục chiến thắng, thế mạnh như vũ bão, tướng lĩnh to nhỏ ai nấy cũng vui mừng, hăng hái. Mọi người thấy Hách Liên Tĩnh Phong bước vào, đều vội vàng im lặng. Lập tức toàn đại sảnh yên ắng tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi. Chờ hai người ngồi xuống, Khổng Gia Chung bắt đầu tuyên bố khai tiệc. Tịnh Vi ngồi ghế chủ tọa, bên cạnh còn gồm có vợ chồng Khổng Gia Chung, vợ chồng Đổng Đức Toàn, và cặp vợ chồng người đảm nhiệm hôn lễ của nàng năm đó – Diêu tướng quân cùng phu nhân. Tính ra Diêu phu nhân là thân nhân tướng lĩnh trong quân đội quen thuộc Tịnh Vi nhất, lại rất tế nhị, trước nay hay đến phủ Đốc quân thăm hỏi. Giờ gặp nàng, bà ta liền chọn một đề tài nói chuyện, khiến Tịnh Vi thấy dễ thở hơn.
Vừa nhập tiệc, chủ bàn Đổng Đức Toàn bắt đầu mời rượu vợ chồng Hách Liên Tĩnh Phong. Đổng Đức Toàn xuất thân từ phò trợ lão Đốc quân, nhìn Hách Liên Tĩnh Phong trưởng thành, xưa nay rất ủng hộ Hách Liên Tĩnh Phong, nên khi Hách Liên Tĩnh Phong lên cầm quyền khá kính trọng ông ta, tướng lĩnh cấp dưới cũng phải nhường nhịn ba phần. Hôm nay ông ta cao hứng, bỏ qua tôn ti trật tự, liên tục mời rượu Hách Liên Tĩnh Phong. Tịnh Vi chẳng thể từ chối, đành phải uống một ly. Tiền lệ được mở, các tướng lĩnh khác cũng có thiện chí tới mời. Dù không ai dám miễn cưỡng, nhưng khó khước từ tất cả, đặc biệt là thân nhân các tướng lĩnh, không nhấp môi thì cũng uống nửa ngụm. Tuy Hách Liên Tĩnh Phong tửu lượng rất cao, có uống giúp nàng khá nhiều, nhưng Tịnh Vi vẫn không thể thắng nổi độ cồn, sau cùng nàng hơi ngà say.
Ăn uống xong thì tới màn dạ vũ. Theo thông lệ, Hách Liên Tĩnh Phong và nàng sẽ khiêu vũ trước. Nàng đã ngà say, đầu óc quay cuồng, toàn thân mềm nhũn, làm sao còn có thể nhảy? Vì vậy nàng để mặc hắn ôm nửa người, xoay hết vòng này tới vòng khác. Hách Liên Tĩnh Phong cũng biết nàng say chuếch choáng, mới để hắn ôm mà không giãy dụa. Hắn đã hơn sáu tháng chưa được gần gũi nàng. Bây giờ thân hình mềm mại ấm áp ấy đang tựa vào lồng ngực, hắn thầm ao ước luôn mãi ôm thế này. Ban nhạc thấy Đại thiếu khiêu vũ cao hứng, không dừng lại mà liên tục đánh hết bài này qua bài khác. Từng đôi tướng lĩnh trẻ cũng từ từ kéo nhau ra sàn nhảy.
Hách Liên Tĩnh Phong thấy nàng đứng bất động làm tổ trong ngực mình, hắn yêu thương khôn xiết, cúi đầu khẽ hỏi: “Anh đưa em đi nghỉ một chút nhé?” Phòng nghỉ đó là nơi hôm nào hắn bận việc phải lưu lại doanh trại, tuy không thể so với dinh thự ở nhà, nhưng cũng rất sang trọng. Nàng đâu còn biết đường trả lời, chỉ ‘ư ư’ vài tiếng như mèo kêu, hắn thấy quá đáng yêu, bật cười khanh khách. Rất khiếm nhã nếu hai người cứ xông thẳng ra cửa chính, vì thế hắn đành di chuyển từ từ đến cửa rồi bế nàng đi.
Tới nơi, trong phòng mở lò sưởi ấm áp. Vốn dĩ hắn nên đặt nàng lên giường nhưng lại tiếc rẻ. Nếu chẳng phải hôm nay nàng say rượu, hắn sẽ không có cơ hội được ôm nàng! Từ khi Tịnh Vi sinh Duệ nhi xong, càng thêm lạnh lùng, tuyệt đối không chừa cơ hội cho hắn gần gũi. Hắn xưa nay luôn kiêu ngạo, hắn từng có lần ở trong phòng Duệ nhi đến rất muộn, ngoài trời còn đổ mưa rả rích. Đáy lòng hắn trông mong nàng giữ hắn lại, nhưng nàng ngồi rất xa trên giường giải trí bằng cuốn tạp chí tiếng nước ngoài, thỉnh thoảng nhìn phía Duệ nhi mỉm cười dịu dàng, cũng chưa từng đảo mắt nhìn hắn. Hắn cố ý ngồi lì quá giờ Duệ nhi ngủ, nàng mới nói: “Duệ nhi đã đến giờ đi ngủ rồi, ngày mai Đại thiếu hãy tới.” Lúc đó trái tim hắn bỗng ngã nhào xuống thung lũng, tắt lịm. Đã thốt những lời ấy, thì cần gì ép buộc?
Giây phút này, nàng mềm mại dựa vào ngực hắn, quả thực khiến hồn người đi hoang. Hắn không thể nhịn và cũng chẳng muốn nhịn nữa, hắn ôm lấy nàng, môi hắn như lửa dán trên môi nàng, mang theo ham muốn tột đỉnh. Hắn quấn quít hôn từ môi dần xuống gò má, vành tai, chiếc cằm, sau gáy… Hắn hôn nàng, mút lấy nàng, ôm chặt nàng, tựa như bị ngăn cách bởi hàng ngàn vạn năm chờ đợi, cuối cùng hôm nay cũng được cứu rỗi.
Nàng mơ mơ màng màng, không biết do rượu làm nàng hỗn loạn hay vì kẻ kia khiến nàng mơ hồ. Nàng bất giác tựa vào hắn, rúc đầu mình vào vòng ngực rộng lớn của hắn. Nàng mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi, nàng thực sự hy vọng có một người bảo vệ. Nàng dựa sát hắn, toàn thân hơi run rẩy như con mèo nhỏ bị thương chạy trốn đến rã rời. Đó là giấc mơ, một giấc mơ đẹp…
Bành Đinh Lực vốn là bảo vệ bên cạnh Hách Liên Tĩnh Phong, gã dĩ nhiên thấy hắn ôm thiếu phu nhân ra khỏi đại sảnh. Gã với vài tên người hầu nối gót xa xa, thấy Đại thiếu vào phòng nghỉ, hồi lâu vẫn không trở ra, lòng đoán biết đêm nay hắn ở lại. Vì vậy gã liền sai vài người hầu đứng từ xa canh cửa và cầu thang, còn chưa kịp về đại sảnh đã gặp Khổng Gia Chung đi tới. Thấy gã, Khổng Gia Chung mở miệng hỏi: “Đại thiếu đâu? Mấy tướng lĩnh muốn chơi bài brit[3], đang thiếu một tay, nhao nhao tìm ngài ấy kìa.”
Bành Đinh Lực im lặng, dùng tay chỉ chỉ lên trên lầu. Thấy Khổng Gia Chung có vẻ hiểu, gã bồi thêm một câu: “Ngài ấy lên đó nửa tiếng rồi, hay chúng ta chơi mạt chược đi.”
Tối qua, tối qua dường như ẩn trong một đám sương mù dày đặc, thật mơ hồ, thật hỗn loạn. Chân thực duy nhất là lúc nàng trợn tròn mắt, hắn vẫn nằm bên cạnh, trên mặt đầy thỏa mãn và mệt mỏi sau cơn ân ái đê mê. Hóa ra, nụ hôn dịu dàng, cơ thể nóng bỏng và vài lần tình cảm mãnh liệt là hoàn toàn có thật, không phải giấc chiêm bao. Gương mặt góc cạnh, sóng mũi thẳng tắp của hắn… thực sự gần đến mức có thể chạm vào. Nàng hơi nâng tay lên khẽ chạm nhẹ. Bỗng toàn thân nàng cứng đờ, chiếc vòng ngọc đeo trên tay thuận thế theo động tác của nàng trượt xuống cổ tay. Lời cha còn văng vẳng như ngày hôm qua: “…Con và Đại thiếu có thể kết thành vợ chồng cũng đã là duyên phận lớn nhất…” Duyên phận, duyên phận, rốt cuộc duyên gì, phận gì đây?
Nàng cảm thấy dạ dày cuộn sóng quay cuồng. Nàng giật mạnh tấm chăn lông, xộc thẳng vào nhà tắm, nôn mửa liên tục. Rất lâu sau đó, nàng mới có thể ngẩng đầu. Trong gương nàng trông lẻ loi tiều tụy, làm sao còn có thể trở lại sự yên bình như từng ở Giang Nam? Nàng bỗng giật nẩy người, trong gương cũng không chỉ có mình nàng. Nàng quay phắt lại, thấy hắn choàng bộ đồ ngủ, đứng yên bất động dựa vào cửa phòng tắm. Hắn tựa như bị mụ phù thủy bất ngờ dùng đũa thần điểm qua, ngay lập tức biến thành hóa thạch. Vẻ mặt hắn không thể hiện bất kì biểu hiện nào, con ngươi vốn đầy ắp dịu dàng giờ đã ngập tràn phẫn nộ, đôi môi mỏng ngậm kín, sắc mặt trắng như tờ giấy. Hắn im lìm, bất động, chết lặng, chỉ có hơi thở nặng nhọc, dồn dập trong lồng ngực. Trên khuôn mặt trắng xanh ấy trải rộng nỗi tuyệt vọng đến tàn bạo. Khắp phòng rơi vào yên ắng, yên ắng tới mức khiến nàng cũng kinh hoàng.