Giang Hải Quyền đứng ngoài cửa, năn nỉ: “Tô Mi, em hãy nghe anh giải thích. Tối qua anh uống say, do các anh em quậy phá… Anh… Anh không hiểu sao… Sáng sớm tỉnh dậy lại nằm trên giường của cô ta…”
Bên trong phòng im bặt như vắng bóng người sinh sống. Giang Hải Quyền gõ cửa hồi lâu mà vẫn không ai đáp lời. Mặt trời dần lặn về đằng tây, thậm chí đã nhá nhem. Giang Hải Quyền ngước nhìn bầu trời, thở dài: “Ba ngày nữa anh lại ra chiến trường, nếu em không chịu gặp anh, anh sẽ qua nhà anh Tiêu nghỉ hai ngày.”
Hắn xoay gót chuẩn bị rời đi, bỗng nghe tiếng mở cửa ‘lạch cạch’. Một thiếu phụ xinh đẹp mặc bộ sườn xám kẻ ca-rô trắng xuất hiện nơi bóng tối. Giang Hải Quyền đến gần, nhưng không dám đối diện với đôi mắt trong veo ấy: “Tô Mi, là anh sai. Anh thật sự uống say, do các anh em quậy phá. Anh… nhất định trách mắng bọn họ, sẽ không tái phạm lần sau.” Tô Mi im lặng, quay gương mặt dịu dàng tinh tế như ngòi bút vẽ ra ngoài.
Giang Hải Quyền thu can đảm, bước lên phía trước quàng lấy bờ vai mỏng manh của nàng. Tô Mi khẽ chuyển thân, tránh đi cánh tay hắn. Giang Hải Quyền làm lơ, ôm lấy nàng vào lòng. Giang Hải Quyền xuyên qua mái tóc đen mượt thơm ngát hoa mai của nàng, hứa: “Tô Mi, chuyện tối qua là anh sai, anh say rượu làm bậy. Tuyệt đối sẽ không có lần sau, anh xin thề!”
Tô Mi rũ mắt không nói câu nào, vì cơn giận còn âm ỉ. Giang Hải Quyền nâng mặt nàng lên, chỉ thấy đôi mắt ấy ứa lệ long lanh, quả thật khiến người ta thương xót. Lòng hắn nhoi nhói, khẽ thở dài: “Nếu mai sau anh còn làm chuyện có lỗi với em, anh sẽ chết không được tử tế.”
Bấy giờ Tô Mi mới ngẩng đầu, đưa tay che miệng hắn: “Anh đừng nói bậy.” Ngày qua ngày đều sống trong bom đạn, mà hắn dám thề những câu như thế. Hắn thừa cơ cầm lấy bàn tay mền mại của nàng, dỗ dành: “Em không muốn, sau này anh không bao giờ nói nữa, nhé?”
Tô Mi quay mặt đi chỗ khác, hai tay vuốt ve bụng, cúi đầu thì thầm: “Nếu anh gặp chuyện chẳng lành, em với con phải làm sao đây…?”
Giang Hải Quyền sững sờ ngẩn người, vội hỏi: “Em nói gì?”
Tô Mi lặp lại đều đều: “Em có thai rồi…”
Cuối cùng Giang Hải Quyền cũng phản ứng kịp, vui sướng hóa cuồng, hét: “Em có thai rồi! Thật tốt quá! Anh sắp làm cha… Giang gia chúng ta đã có hậu!” Lát sau hắn mới sực nhớ, hỏi: “Mấy tháng rồi em?”
Tô Mi đáp: “Hơn ba tháng…” Vốn hôm qua định báo cho hắn biết, nhưng hắn về chưa bao lâu đã bị cấp dưới kéo đi xem kịch. Ai ngờ, còn cùng đào hát…
Giữa trưa hôm đó, trên bầu trời bao la từng đám mây xanh trôi lững lờ qua mái hiên rồi xoẹt qua những ngọn cây. Dưới tàng nguyệt quế trong sân, ánh dương len lỏi qua từng đám lá xanh um tùm như chiếc rây tách những ánh vàng rạn vỡ.
Tô Mi bỏ đồ may vá trong tay xuống, đỡ thắt lưng đứng dậy. Bây giờ nàng đã mang thai hơn năm tháng, vòng eo lớn hẳn, tinh thần bắt đầu uể oải. Lan Chi chạy lại đỡ nàng: “Tiểu thư, hay là chị về phòng nằm nghỉ đi, quần áo em bé đã đan được nhiều rồi. Huống gì cũng chưa mặc ngay, còn tới mấy tháng nữa tiểu thiếu gia hoặc tiểu tiểu thư mới ra đời.”
Tô Mi cười nhẹ, nói: “Bản thân chị không có mệt. Dù sao cũng nhàn rỗi, đơn giản là giết thời gian.”
Đương nói chuyện, bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa, Lan Chi quay đầu, cất giọng hỏi: “Ai đấy?” Chỉ nghe vọng tới âm thanh sợ hãi: “Xin hỏi đây có phải là nhà của Giang đội trưởng không ạ?” Lan Chi ngoái lại liếc tiểu thư một cái, thấy tiểu thư cũng đang lộ vẻ nghi hoặc.
Vài giây sau, Tô Mi nói: “Ra đó xem.”
Đi vào là một thiếu nữ xa lạ, nàng ta mặc chiếc áo sườn xám gấm màu xanh thẫm, dáng người yểu điệu xinh đẹp tựa một mỹ nhân trên các tờ tạp chí. Nàng ta chầm chậm tiến vào, bước chân nhỏ nhẹ, dáng đi uyển chuyển toát lên vẻ mị hoặc phong tình. Nàng ta đến trước mặt Tô Mi, mỉm cười cúi chào, đôi môi khẽ hé phát ra tiếng nói nũng nịu: “Xin chào chị.”
Tô Mi cũng đáp lễ: “Không dám, xin hỏi cô là ai?”
Nàng ta cười, mắt phượng híp lại: “Chị ơi, em đây tên Tiêu Quế Khanh. Chị gọi em là Quế Khanh được rồi.”
Tiêu Quế Khanh… Tên này rất quen thuộc! Đây chẳng phải tên đứng đầu Phú Qúy lâu của Quế gia ư? Sao tự dưng lại đến nhà nàng? Não của Tô Mi bắt đầu hoạt động, đột nhiên nhớ một vấn đề, sắc mặt nàng thoáng thay đổi: “Không biết Quế Khanh tiểu thư tìm tôi có việc gì?”
Tiêu Quế Khanh nghe hỏi thì biến sắc, lập tức quỳ sụp xuống. Đôi mắt rũ ra, nhanh như cắt lệ đã tuôn trào: “Xin chị hãy phân xử giúp em.”
Trong đầu Tô Mi đầy căng thẳng, như bị vật gì đó lấp kín. Nàng khom người kéo nàng ta lên, nói: “Quế Khanh tiểu thư, có chuyện gì từ từ nói.”
Tiêu Quế Khanh khóc như mưa: “Chị nhất định phải phân xử cho em! Nếu chị không phân xử, Tiêu Quế Khanh chẳng sống nổi nữa.”
Tô Mi từ từ buông lỏng tay ra, thở dài hỏi: “Rốt cuộc là sao? Thiết nghĩ hôm nay Quế Khanh tiểu thư tới tìm tôi, chắc chắn có lời muốn nói. Nếu đã thế, xin đừng khóc nữa.”
Tiêu Quế Khanh kéo khăn tay lau nước mắt, tủi hờn đáp: “Chị ơi, giờ Giang đội trưởng không ở đây, chuyện của Tiêu Quế Khanh chỉ mình chị giải quyết được. Tiêu Quế Khanh… Tiêu Quế Khanh hiện đang mang thai giọt máu của Giang đội trưởng rồi, nó đã hơn hai tháng… Xin chị hãy phân xử giúp Quế Khanh!”
Nàng dường như bị sét đánh trúng giữa lúc trời quang đãng, toàn bộ thế giới đang đổ ầm trước mắt. Tô Mi lùi từng bước, Lan Chi phải tới đỡ lấy nàng. Tô Mi như người sắp chết đuối, níu chặt tay Lan Chi, sửng sốt hồi lầu mới thì thào hỏi: “Cô lập lại lần nữa?”
Hai tay Tiêu Quế Khanh xoắn tấm khăn lụa, đôi mắt rưng rưng: “Em có thai với Giang đội trưởng, xin chị thương tình, xin chị phân xử.” Dường như lúc này Tô Mi mới nghe rõ, lùi thêm từng bước về phía sau.
Lan Chi nhìn Tiêu Quế Khanh, hỏi: “Cô nói thật?”
Tiêu Quế Khanh lại quỳ xuống. Lan Chi cúi nhìn, chỉ thấy dáng vẻ đau đớn bất lực, nhu nhược không nơi nương tựa: “Chị ơi, em làm sao dám lừa gạt chị? Hiện giờ em đã hết đường đi, xin chị hãy tác thành cho em. Bất kể ở Giang gia làm kẻ hầu người hạ gì cũng được, Tiêu Quế Khanh đều biết ơn chị đã rộng lượng.”
Hồi lâu sau, Tô Mi ngơ ngác nói: “Chuyện này tôi không thể giải quyết. Quế Khanh tiểu thư hãy về đi.”
Tiêu Quế Khanh kéo tay áo nàng, lập đi lập lại câu: “Xin chị tác thành.” Ngữ điệu mềm mại đáng thương, khiến người ta không đành lòng từ chối.
Tô Mi bóp chặt tay, móng nhọn đâm vào lòng bàn tay mà nàng lại chẳng phát hiện một tia đau đớn, khung cảnh phía trước hoàn toàn mờ mịt, vô tận mờ mịt: “Xin Quế Khanh tiểu thư hãy về đi. Chờ chồng tôi trở lại, chuyện này mới có hướng giải quyết. Thứ lỗi, tôi không tiễn!”
Nàng ngơ ngác đứng dưới tàng cây thật lâu, mãi đến khi Lan Chi đi tới khẽ vuốt nàng: “Tiểu thư, chị đứng đây lâu rồi, chị về phòng nghỉ đi.”
Nàng sầu thảm ngước đầu lên: “Lan Chi, chuyện này giải quyết sao cho phải đây?
Lan Chi trấn an nàng, đáp: “Tiểu thư, chị đừng nghĩ nhiều. Theo em thấy chuyện này hãy giờ cô gia về nói sau. Thứ nhất, giọt máu trong bụng Tiêu Quế Khanh chắc gì đã là của cô gia. Dẫu em không rành thế sự, cũng biết Tiêu Quế Khanh này là hồng bài[1] trong thành,thường ngày lả lơi với đám quan lại quyền quý… Rốt cuộc sự thực ra sao, chỉ có nàng ta mới biết.”
“Thứ hai, cho dù là máu mủ của cô gia chăng nữa, trước giờ cô gia đều tính toán tốt…” Tiêu Quế Khanh nhìn nhu mì nao lòng, nhưng nếu nàng ta có thể trở thành hoa đán của Quế gia, thành hồng bài hạng nhất trong thành, ắt hẳn nàng ta đầy thủ đoạn. Lòng Lan Chi càng nhiều lo lắng.
Tô Mi cười méo xệch, nhẹ nhàng lắc đầu. Lan Chi nào hiểu, nếu hắn không để Tiêu Quê Khanh chui vào mùng, làm sao người ta có thể to bụng mà mò đến tận cửa? Nếu chẳng phải mang thai máu mủ của hắn, ai dám lớn mật tới tìm?
Nàng bấu chặt tấm chăn, mặc cho đau đớn vẫn như cơn thủy triều từng đợt ập tới. Đau quá, đau quá, nhưng hắn đang ở đâu? Hắn chẳng có ở đây…
Ngày ấy hắn hứa: “Tô Mi, đi theo anh nhé! Cả đời anh sẽ đối xử tốt với em.” Nàng đứng dưới táng cây ngô đồng, những chiếc lá thu vàng rớt trên đỉnh đầu, che tầm mắt của nàng và hắn rồi lượn lờ rơi xuống. Nàng cúi đầu, liên tục vặn xoắn chiếc khăn trong tay, không dám trả lời. Lòng nàng thấp thỏm bất an như có hươu chạy… lại như có đàn bướm tung tăng nhảy múa trong tim… Nàng không biết rốt cuộc đó là cảm giác gì, không dám nói ‘được’, cũng chẳng dám trả lời ‘không’. Bởi vì nàng biết, bất kì chữ nào cũng khiến cuộc đời nàng từ nay về sau đảo lộn, không thể quay về như xưa.
Hắn đứng chờ thật lâu dưới tàng lá um tùm âm u, đợi đến gần như tuyệt vọng. Rất lâu, rất lâu sau, hắn mới mỉm cười như không màng tới, nói: “Được rồi, anh đưa em về nhà.”
Hai người im lặng, kẻ trước người sau bước đi rất gần nhau, nàng cảm thấy như chỉ cách hai ba bước. Hắn bỗng dừng chân, nói nhẹ: “Đội quân của bọn anh sắp nhổ trại chuyển tới Giang Dương[2], chẳng biết khi nào mới có thể tới thăm em.” Nàng nín thở, toàn thân cứng đờ, câm lặng không thốt được nữa chữ. Ý của hắn quá rõ ràng, lần chia tay này, có thể là một đời. Cả cuộc đời này, có lẽ không ngày gặp lại.
Nàng liền liều lĩnh đi theo hắn, không có chỗ ở cố định. Mãi khi đến nơi này, vì hắn lập nhiều chiến công, được thăng chức, cuối cùng mới hơi yên ổn.
Mồ hôi nàng tuôn như mưa, chảy ướt đầm đìa. Nàng bấu chặt chăn, dồn hết sức lực cuối cùng. Đau đớn vô ngần! Hải Quyền, anh ở đâu? Em đau quá…
Sau đó hắn trở về, thừa nhận với nàng sự nghi ngờ kia. Đứa bé ấy quả thật là con của hắn. Tốt, thật tốt! Hắn nói: “Cả đời anh sẽ đối xử tốt với em.” Tốt chỉ là bấy nhiêu đấy thôi!
Nàng từ từ đứng dậy, quay đầu nhìn hắn, trong ánh sáng mông lung, gương mặt hắn trắng bệch. Chỉ là lệ chảy ra từ khóe mắt che mờ tầm nhìn của nàng, rốt cuộc nàng đã không thấy rõ.
Từ đó về sau, nàng không bao giờ tình nguyện liếc hắn một cái. Nhưng hôm nay đau đớn đến vô cùng, hiện ra trước mắt nàng vẫn là gương mặt hắn. Nàng muốn kêu, nàng muốn gọi cũng chỉ tên của hắn. Vậy mà điều nàng làm là cắn chặt đôi môi, chôn những từ ngữ ấy, nén nỗi đau thương ấy tan biến trong cổ họng…
Nàng hơi nhướng mắt, chỉ thấy vẻ mặt kinh hoàng của Lan Chi đang cất cao giọng: “Tiểu thư, tiểu thư, cố gắng lên…” Ánh mắt nàng rệu rã… Lan Chi dường như hiểu ý, nói: “Tiểu thư, cô gia, cô gia đang ở bên ngoài… Chị yên tâm… Cô gia đang ở bên ngoài…”
Sinh con xong, miễn đừng nghĩ đến chuyện kia, nàng cảm thấy vui vẻ. Thế mà Tiêu Quế Khanh lại ôm đứa con mới sinh tới, quỳ lạy nàng: “Giang đội trưởng đặt tên cho nó, gọi là Tịnh Tường. Em vội mang theo con tới đây dập đầu cảm ơn chị.”
Ánh mắt nàng dừng trên gương mặt trắng nõn của đứa bé. Đôi mắt nó tròn xoe, rõ ràng là ánh mắt của hắn. Khoảnh khắc đó, trái tim nàng như bị ai lấy dao đâm vào. Nàng khẽ nhắm mắt, thì thào: “Đứng dậy đi.” Ba chữ ấy như dùng dao rạch cổ họng nàng mà thốt ra, nghèn nghẹn đau đớn, không chú ý sẽ chẳng nghe thấy.
Vài năm sau, hắn lũ lượt chiếm nhiều chiến công, dần dà thành đạt, bắt đầu nhòm ngó quyền lực của Giang Nam. Trong phủ càng thêm mở rộng, càng thêm tráng lệ.
Hôm đó, Lan Chi mang bánh trái vào, thấy tiểu thư đang cầm sách, liền đem các thứ trên tay đặt xuống bàn, nhưng ngay cả đầu Tô Mi cũng không ngước. Lan Chi thở dài nặng nề.
Tô Mi vẫn cúi đầu, hỏi: “Em làm sao thế?” Ngữ khí thản nhiên trước sau như một.
Lan Chi nổi cáu: “Tiểu thư?”
Bấy giờ Tô Mi mới ngước lên: “Sao vậy? Ai chọc giận em rồi?”
Lan Chi liếc nàng, đáp: “Chị chọc em! Khắp cái phủ này, trừ chị ra thì còn ai dám chọc em?” Trong thành chỉ có nàng với mẹ con của tiểu thư sống nương tựa lẫn nhau. Năm đó tiểu thư mang nàng theo cô gia tới đây, không người thân thích, giờ nhiều thêm cũng chỉ là tiểu tiểu thư.
Tô Mi nhẹ giọng hỏi: “Rốt cuộc em làm sao vậy?”
Lan Chi cắn môi dưới, ngập ngừng rồi dứt khoát nói thẳng: “Em mới nghe chú Chu bảo, cô gia đã sai người đến dặn dò, đầu tháng mười là ngày lành sẽ chuyển nhà. Còn nói, về sau mọi người từ trên xuống dưới đều phải gọi ngài ấy bằng Tư lệnh…”
Lan Chi luyên thuyên cả đống, vừa nói vừa len lén xem phản ứng của tiểu thư. Thế nhưng sắc mặt tiểu thư như cũ, chẳng thấy chút khác thường, chỉ nhả ra một từ “Ồ” ngắn gọn. Lan Chi dừng lại, hồi lâu mới nói: “Nghe chú Chu nói, đến lúc đó, bên ngoài… cũng sẽ chuyển vào… sẽ chuyển vào phủ…”
Lan Chi cẩn thận nói xong, thấy tiểu thư vẫn đọc sách đến xuất thần, tựa hồ không nghe, cũng chẳng phản ứng. Nàng khẽ thở dài, quay người bước ra.
Chuyện của Tiêu Quế Khanh là cô gia sai. Từ đó về sau tiểu thư lãnh đạm như mất hết hy vọng. Bất kể cô gia dùng cách gì để lấy lòng, tiểu thư vẫn không xoay chuyển, dần dà trái tim cô gia cũng nguội lạnh phân nửa. Nàng là người ngoài cuộc lại rất hiểu. Cách cư xử của tiểu thư, khác nào đẩy cô gia vào tay của Tiêu Quế Khanh? Nhưng nàng dùng cách nào để khuyên, cũng chẳng lọt tai tiểu thư.
Giao thừa năm đó, Tiêu Quế Khanh dẫn theo con gái tới chào hỏi. Trước mặt mọi người, cô gia không đuổi bọn họ đi, cũng chẳng mở miệng giữ lại. Nhưng Tiêu Quế Khanh rất nhạy bén, đưa con gái vào nơi ở của tiểu tiểu thư: “Tịnh Tường, đây là chị Tịnh Vi, con hãy gọi chị gái đi. Không phải con hay nói thích chị gái ư? Đây chính là chị con đấy, mau gọi nào!”
Tịnh Tường phần lớn ở nhà được dạy tốt, liền ngoan ngoãn cất tiếng gọi đáng yêu: “Chị ơi.” Trước giờ tiểu thư Tịnh Vi vẫn cô đơn lẻ loi, giờ có một người bạn trang lứa thì vô cùng sung sướng. Hai đứa bé chơi đùa tại hành lang, lăng xăng tới tui, vui cười tranh cãi ầm ĩ.
Tiêu Quế Khanh nhân cơ hội đó được ở lại. Đến giờ dùng cơm, cô gia chỉ nói: “Ở lại ăn cơm đi.” Trong bữa cơm, Tiêu Quế Khanh bám lấy cô gia, liên tục gắp thức ăn cho cô gia. Lúc ấy nàng len lén nhìn tiểu thư vài lần, vẫn không nhận ra điều gì bất thường.
Tối hôm đó, có lẽ cô gia say rượu, quá canh hai xảy ra tranh cãi với tiểu thư. Người bên ngoài tất nhiên không dám lại gần, nàng lén đến gần cửa phòng bọn họ, chỉ nghe tiếng cô gia mơ hồ nói những lời vô vị: “Em làm như vậy, chẳng phải buộc anh ra ngoài sao?”
Tiểu thư im lặng, cô gia lại nói: “Được… được… tốt lắm. Bây giờ anh sẽ tới chỗ Tiêu Quế Khanh, Tô Mi… em đừng hối hận. Với địa vị của anh bây giờ, muốn kiểu đàn bà nào mà không có?” Tiểu thư vẫn trầm mặc. Lát sau, cô gia mở cửa đi ra. Nàng đứng nhìn từ xa, tuyết bay đầy bầu trời vẫn có thể thấy vẻ giận dữ trên mặt cô gia. Nàng khẽ đẩy cửa, chỉ thấy tiểu thư đứng bên song cửa, bóng dáng gầy yếu thê lương, ngơ ngác nhìn ra ngoài.
Sau đó nghe người trong phủ nói, cô gia từ bên ngoài về sẽ tới ở chỗ của Tiêu Quế Khanh. Tiếp về sau, kẻ hầu người hạ lại bàn tán, nói cô gia cưới thêm vợ lẽ. Ban đầu nàng chưa tin nhưng rất nhanh, cô gia thật sự dắt theo một cô gái xinh đẹp đến. Vừa vào đại sảnh, cô gia đã gọi nha đầu dặn dò: “Đi mời phu nhân, nói có Tam di thái tới đây quỳ dâng trà.”
Hôm đó nàng với tiểu thư đang dạy tiểu tiểu thư ngâm thơ, nha đầu đi tới trình bày đầu đuôi, sắc mặt tiểu thư trắng bệch, hồi lâu mới vịn ghế đứng lên, thản nhiên bảo: “Tôi biết rồi, tôi sẽ tới ngay.”
Nàng đỡ tiểu thư, nói: “Tiểu thư, về phòng thay quần áo đi.” Nhưng tiểu thư nhẹ nhàng cười: “Thôi khỏi.”
Nàng đi sau lưng tiểu thư, thấy tiểu thư mặc chiếc sườn xám tơ tằm màu hạnh nhân sờn cũ. Nàng nhận ra bộ y phục này, tiểu thư đã mặc nó vài năm, vì gầy ốm mà không vừa thắt eo, trông càng thêm suy nhược.
Tiểu thư đi vào, cô gia vẫn nhìn tiểu thư đến xuất thần, ánh mắt rực sáng như thiêu cháy người. Hồi lâu sau, cô gia mới nói: “Tuệ Thiên, tới chào chị của em đi.”
Tam di thái nâng chén trà, cung kính quỳ xuống: “Em mời chị dùng trà.” Tiểu thư lặng lẽ nhận lấy uống một ngụm, mới đưa qua cho nàng.
Tiểu thư cười nhàn nhạt, nói: “Cô lần đầu tiên tới đây, người làm chị như tôi cũng không có lễ vật giá trị gì…” Vừa nói vừa giơ tay trái tháo chiếc vòng ngọc xuống: “Chiếc vòng này tuy đơn giản nhưng đã theo tôi nhiều năm rồi, nếu cô không chê thì hãy nhận đi.”
Tuy nàng cúi đầu, chỉ khẽ chuyển tầm mắt, nhưng vẫn nhận ra sắc mặt cô gia biến đổi. Ở đây chỉ có cô gia, tiểu thư và nàng hiểu, chiếc vòng kia là trang sức đáng giá nhất mà cô gia từng tặng cho tiểu thư sau khi kết hôn. Tiểu thư trân trọng yêu quý nó như bảo vật, luôn đeo trên tay chưa từng tháo xuống.
Sắc mặt cô gia thay đổi, môi bặm thành đường thẳng. Tam di thái kia chẳng hay biết gì, vui mừng hớn hở đứng lên cất tiếng: “Em cảm ơn chị.” Nàng ta nghe đồn tính tình phu nhân lạnh lùng, ghét náo nhiệt. Giờ được gặp mới biết, phu nhân là người rất hòa đồng.
Bây giờ nghĩ tới, những ký ức ấy còn mới nguyên như vừa xảy ra hôm qua. Nàng thở dài: “Tiểu thư, chị tội gì phải thế!”
Tô Mi cười nhợt nhạt, trên mặt vẫn giữ vẻ dịu dàng như nước. Nhưng nụ cười kia rõ ràng châm biếm: “Lan Chi, chị như vậy không tốt sao? Quần áo mặc tận tay, cơm nước dâng tận miệng, cơm ngon áo đẹp, vàng bạc châu báu, trong mắt mọi người vinh hoa phú quý cũng chỉ thế thôi! Chị thỏa mãn!”
Kẻ khác chắc không biết, nếu tiểu thư ham thích những thứ đó, năm ấy làm sao có thể bỏ trốn theo cô gia? Tiểu thư sinh ra ở Tô gia Tà Châu, đấy là dòng dõi thư hương nổi danh, cũng là gia đình thương nhân nổi tiếng. Cho dù ở đây hay xa ngàn dặm, chỉ cần nhắc tới Tô gia ở Tà Châu, ai lại không bật ngón cái lên phán: ‘Giàu có một cõi’.
Năm đó cô gia là cháu trai của bảo mẫu tiểu thư. Lần ấy Giang bảo mẫu bị bệnh, tiểu thư dắt nàng qua thăm hỏi, kết quả gặp cô gia tại nhà Giang bảo mẫu. Có lẽ như các cụ già thường nói ‘là phúc hay họa, là họa khó tránh khỏi’. Nếu khi đó, bọn họ đến sớm một ngày hoặc trễ một ngày, hay sớm một giờ hoặc trễ hơn giờ, thì nay cuộc sống tiểu thư đã khác. Có thể An An nghe trộm được tin bà mối tới, lão gia muốn gả tiểu thư cho người có gia cảnh tốt được hứa hôn từ nhỏ.
Ai ngờ chuyện xưa như vậy lại có kết cục thế này!
Khi đó cô gia vẫn còn là sinh viên trường sĩ quan Tà Châu, khoác trên người bộ đồng phục sinh viên, quả thật anh khí bức người. Lúc cô gia mở cửa giúp bọn họ, nàng thấy rõ ràng tai tiểu thư đỏ bừng. Thực sự, tiểu thư và cô gia cũng chỉ gặp vài lần rồi yêu mến ái mộ. Nhưng từ nhỏ tiểu thư đã có hôn ước. Sau đó… sau đó… tiểu thư liền đem nàng trốn đi…
Đêm nay Lan Chi mất ngủ, những mảng ký ức luôn hiện lên trong đầu, khiến nàng chưa đi vào giấc điệp. Đến khi vừa mơ màng chợp mắt, thì nghe tiếng đập cửa dồn dập: “Chị Lan Chi, chị Lan Chi ơi… chỗ phu nhân xảy ra chuyện rồi…” Đấy là tiếng của nha đầu Đông Noãn. Nàng thất kinh, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Mặt Đông Noãn trắng bệch, khúm núm đáp: “Phu nhân… Tư lệnh…”
Lan Chi vội kéo áo khoác, phớt lờ cơ thể suy yếu, vừa đi vừa hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì, em nói mau coi.”
Giọng Đông Noãn run rẩy, như có việc rất đáng sợ: “Phu nhân… trong phòng phu nhân có người… Tư lệnh bắt gặp được…”
Lan Chi đứng sựng lại, xoay người phẫn nộ quát: “Không bao giờ có chuyện đó! Làm sao có chuyện này được?”
Đông Noãn co rút người, khóc toáng: “Chị Lan Chi, em chẳng biết gì hết. Lúc canh một phu nhân uống thuốc xong, bảo em về ngủ… Nhưng khi em quay lại, trong phòng phu nhân có tiếng ồn, em vội chạy tới… kết quả… kết quả…”
Lan Chi choáng váng, hai ngày nay nàng nhiễm cảm lạnh, sợ lây cho tiểu thư. Nàng biết mấy năm nay sức khỏe tiểu thư rất yếu, mặc dù săn sóc kĩ mỗi ngày vẫn không lên cân, vì vậy liền sai nha đầu Đông Noãn hầu hạ tiểu thư vài ngày. Ai dè mới mấy ngày ngắn ngủi, đã xảy ra chuyện.
Nàng từ khi còn rất bé đã theo tiểu thư, tình thân hơn chị em ruột, biết việc này chắc chắn có vấn đề. Mấy năm nay cô gia và tiểu thư ‘tương kính như băng’, đâu dễ dầu gì đến tiểu viện. Tại sao bỗng dưng trễ như thế lại đến chỗ của tiểu thư? Nàng vừa đi vừa hỏi: “Hôm nay, hôm nay có xảy ra việc gì đặc biệt không?”
Đông Noãn lắc đầu: “Không ạ…”
Trong phòng một mớ hỗn độn, trên sàn nhà đầy những mảnh vỡ. Tiểu thư ngã ngồi trên đất, quần áo xốc xếch, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn cô gia. Hai mắt cô gia đỏ ngầu, có lẽ đã giận đến tột đỉnh, quát: “Tô Mi, cô giải thích sao với tôi?”
Tô Mi giật mình nhìn hắn, cuối cùng nở nụ cười thê lương: “Tôi không có gì để nói.” Đã vậy thì cứ cho là vậy! Nếu hắn đã không tin, nàng giải thích cũng thành ngụy biện, đều vô nghĩa.
Tiêu Quế Khanh ở bên cạnh như khuyên can lại như châm dầu vào lửa: “Tư lệnh, đều là lỗi tại em. Em muốn đến thăm bệnh tình của chị…”
Trên sàn còn một người khác quần áo hỗn độn đang quỳ, dập đầu liên tiếp, trán đã tươm máu đầm đìa: “Tư lệnh tha mạng… tư lệnh tha mạng… Là đại phu nhân… kẻ hèn này không dám nữa… kẻ hèn này không dám nữa.” Giọng nói kia, Lan Chi nhận ra là thuộc hạ bên cạnh Tư lệnh.
Bấy giờ Giang Hải Quyền đã giận đến tột đỉnh, ánh mắt như loài thú hoang cắn người, tiến lên từng bước bắt lấy bả vai Tô Mi lắc điên cuồng: “Cô nói đi, nói đi!”
Tô Mi khép hờ mắt, rèm mi khẽ lay nhưng vẫn im lìm. Tất cả dường như cho thấy đấy là sự thật. Giang Hải Quyền đẩy nàng ra, khinh bỉ lảo đảo liên tục lùi mấy bước, đụng phải cạnh bàn ngã ngồi trên mặt đất. Bỗng dưng hắn rút súng, chỉa thẳng vào đầu tên thuộc hạ bóp cò ‘đoàng đoàng đoàng’, pha lẫn tiếng la hét thất thanh của đám người Nhị di thái.
Cuối cùng mọi thứ đều tĩnh lặng, toàn bộ sân vườn yên ắng như đã chết. Sau đó tiểu thư chuyển đi khỏi sân viện ấy, đến một góc hẻo lánh trong phủ sinh sống.
Mấy năm sau, phủ tư lệnh Giang Nam…
Tô Mi nằm nghiêng trên giường ho khan, nói: “Lan Chi, đừng mời bác sĩ. Mấy thứ thuốc đó đắng quá, uống cũng vô dụng.”
Hốc mắt Lan Chi đỏ hoe: “Tiểu thư, thuốc đắng dã tật, uống rồi sẽ khỏi.”
Tô Mi ho một hồi lâu, thở hổn hển nói: “Chị hiểu bệnh của mình, may mắn Tịnh Vi đã khôn lớn, chị ra đi cũng yên tâm rồi.”
Lan Chi ngoảng mặt, len lén lau nước mắt: “Tiểu thư, chị hãy uống thuốc đi. Chị hãy sống khỏe mạnh chờ nhìn tiểu thư Tịnh Vi lấy chồng, nhìn tiểu thư Tịnh Vi sinh cho chị vài đứa cháu trai, cháu gái bụ bẫm…”
Tô Mi cười nhẹ, hàng chân mày như giãn ra: “Chị sợ mình đợi không nổi tới ngày đó. Người nào có số mạng của người nấy… Không cưỡng cầu được… Dù cưỡng cầu, nhất định cũng không đạt kết quả tốt…”
Lan Chi cắn môi, nói: “Tiểu thư, em đi báo với cô gia, kêu ngài ấy đưa chị tới bệnh viện. Ở đó có bác sĩ nước ngoài…”
Tô Mi thở dài, nói: “Chuyện của chị, tự chị biết.”
Lan Chi dậm chân, kêu: “Tiểu thư…” Tô Mi che ngực, quay mặt chỗ khác không thèm nhắc lại. Lan Chi thấy thế, nhẹ nhàng ra ngoài, lặng lẽ khép cửa.
Tô Mi tỉnh giấc ho khan. Đêm đã khuya, ánh trăng như nước, mát mẻ soi vào. Nàng vì ho quá nhiều mà đôi gò má nóng như lửa đốt khó chịu. Trong không khí thoang thoảng hương thơm, lúc đậm khi nhạt. Tô Mi hít thử, hóa ra là mùi nguyệt quế. Vậy là lại thêm một mùa thu.
Nhớ cái ngày nàng quyết định theo hắn cả đời, cũng là mùa thu. Hôm đó, nàng ở trong khuê phòng đi tới đi lui liên tục, từ sáng sớm tới chiều tối, đếm không biết bao nhiêu bước chân… Đến đêm khuya, nàng mới quyết định…
Thoáng giật mình, đã là mấy mươi năm!
Lúc đó nàng thật gan dạ! Chẳng sờn bước mà theo sát hắn… Chỉ vì tin hắn hứa: “Tô Mi, cả đời anh sẽ đối xử tốt với em, nếu anh phụ lời ấy, đời này anh chết không được tử tế!”
Hồi ấy khi còn ở Tà Châu, thỉnh thoảng nghe mẹ, chị dâu, cô dì nói chuyện phiếm. Bảo rằng một số phú hộ thường xuyên đánh bạc, vung tiền như rác. Càng về sau nàng mới hiểu, mình lúc đó chẳng phải lấy cả cuộc đời ra làm canh bạc hay sao?
Đáng tiếc, nàng thua cuộc!
Khi đó không phải nàng không muốn tha thứ cho hắn. Hắn nói đúng, xã hội này đàn ông phổ biến ba vợ bốn nàng hầu. Lan Chi cũng từng khuyên nhủ nàng, chỉ cần hắn đối tốt với nàng. Đáng tiếc họ chẳng hiểu, thứ ấy không phải là điều nàng ao ước. Nếu hắn đã nuốt lời, không cho điều nàng muốn, vậy thì nàng tình nguyện nhận thua! Sau đó xảy ra chuyện Nhị di thái diễn tuồng, chẳng qua chỉ uổng công.
Ngoài hành lang loáng thoáng có tiếng quần áo cọ xát, và dường như có tiếng bước chân. Nàng hỏi: “Lan Chi hả?” Hồi lâu sau vẫn không ai trả lời. Cổ họng nổi cơn ngứa, nàng lại ho kịch liệt.
Ngày thứ hai, có hai bác sĩ người nước ngoài đến. Sau khi chẩn đoán, chụp X-quang, đưa nàng vài viên thuốc nho nhỏ. Uống những viên thuốc đó xong, cơn ho cũng giảm hẳn.
Khu viện này vốn thưa người, sau khi bác sĩ người nước ngoài đi, càng ít ai bén mảng. Lan Chi lén lau không biết bao nhiêu nước mắt vì nàng, lòng nàng hiểu nhưng làm ngơ chẳng biết.
Trưa hôm sau, nàng chợp mắt ngủ trưa, mơ hồ cảm giác bên giường có người. Ban đầu nàng tưởng Lan Chi, chẳng biết sao khi mở mắt thì khuôn mặt hắn hiện ra. Nàng theo phản xạ nhắm mắt một lúc rồi lại giương mắt, hắn cũng đang giật mình nhìn nàng. Bốn mắt nhìn nhau, chỉ là câm lặng.
Tim nàng dâng trào nỗi đau thương khôn xiết, ai có thể ngờ hai người sẽ đi đến hoàn cảnh này. Nàng quay đầu, từ từ khép mắt: “Ngài ra ngoài đi, ngài không nên tới đây.”
Hắn im lặng, lẳng lặng đứng đó. Hắn đứng đó không biết qua bao lâu, nàng khó nhịn mở miệng: “Tư lệnh, mời ngài ra ngoài.” Dường như hắn chẳng nghe, thật lâu sau mới xoay người rời đi.
Nàng nghe tiếng ‘cách’ của cánh cửa khép lại, nước mắt nàng lặng lẽ trượt xuống má. Bao cảnh tượng trước kia như là bông tuyết, bay lả tả đầy trời… Hắn sớm đã không còn phong thái chàng thiếu niên năm xưa… Dù chỉ thoáng liếc mắt, nàng cũng tinh tường trông rõ trên thái dương của hắn đã nhạt nhòa dấu vết.
Vài năm trước vào dịp lễ tết, nàng khó tránh giáp mặt hắn. Hắn sống rất tốt, bên người đầy mỹ nhân vây quanh, ai cũng trẻ trung xinh đẹp. Nàng chỉ ngồi đấy trong đêm giao thừa, xem cả nhà náo nhiệt. Cho hắn và cũng cấp cho người ngoài một biểu tượng.
Sau khi xảy ra chuyện kia, nàng không còn tham dự nữa. Căn nhà nhỏ của nàng là góc hẻo lánh nhất trong phủ, còn hắn bận rộn quân vụ, chiến sự liên tục quanh năm, từ đó không còn gặp nhau.
Nàng nâng nhẹ cánh tay, tuy gầy trơ xương nhưng cổ tay vẫn trắng nõn, chỉ là đã không còn dấu vết của chiếc vòng ngọc. Hắn hứa: “Tô Mi, cả đời anh sẽ đối xử tốt với em.”
Có một số điều không cần phải ghi nhớ, có một số người cuối cùng chẳng thể nào quên!
Giang Hải Quyền đứng ngoài cửa, năn nỉ: “Tô Mi, em hãy nghe anh giải thích. Tối qua anh uống say, do các anh em quậy phá… Anh… Anh không hiểu sao… Sáng sớm tỉnh dậy lại nằm trên giường của cô ta…”
Bên trong phòng im bặt như vắng bóng người sinh sống. Giang Hải Quyền gõ cửa hồi lâu mà vẫn không ai đáp lời. Mặt trời dần lặn về đằng tây, thậm chí đã nhá nhem. Giang Hải Quyền ngước nhìn bầu trời, thở dài: “Ba ngày nữa anh lại ra chiến trường, nếu em không chịu gặp anh, anh sẽ qua nhà anh Tiêu nghỉ hai ngày.”
Hắn xoay gót chuẩn bị rời đi, bỗng nghe tiếng mở cửa ‘lạch cạch’. Một thiếu phụ xinh đẹp mặc bộ sườn xám kẻ ca-rô trắng xuất hiện nơi bóng tối. Giang Hải Quyền đến gần, nhưng không dám đối diện với đôi mắt trong veo ấy: “Tô Mi, là anh sai. Anh thật sự uống say, do các anh em quậy phá. Anh… nhất định trách mắng bọn họ, sẽ không tái phạm lần sau.” Tô Mi im lặng, quay gương mặt dịu dàng tinh tế như ngòi bút vẽ ra ngoài.
Giang Hải Quyền thu can đảm, bước lên phía trước quàng lấy bờ vai mỏng manh của nàng. Tô Mi khẽ chuyển thân, tránh đi cánh tay hắn. Giang Hải Quyền làm lơ, ôm lấy nàng vào lòng. Giang Hải Quyền xuyên qua mái tóc đen mượt thơm ngát hoa mai của nàng, hứa: “Tô Mi, chuyện tối qua là anh sai, anh say rượu làm bậy. Tuyệt đối sẽ không có lần sau, anh xin thề!”
Tô Mi rũ mắt không nói câu nào, vì cơn giận còn âm ỉ. Giang Hải Quyền nâng mặt nàng lên, chỉ thấy đôi mắt ấy ứa lệ long lanh, quả thật khiến người ta thương xót. Lòng hắn nhoi nhói, khẽ thở dài: “Nếu mai sau anh còn làm chuyện có lỗi với em, anh sẽ chết không được tử tế.”
Bấy giờ Tô Mi mới ngẩng đầu, đưa tay che miệng hắn: “Anh đừng nói bậy.” Ngày qua ngày đều sống trong bom đạn, mà hắn dám thề những câu như thế. Hắn thừa cơ cầm lấy bàn tay mền mại của nàng, dỗ dành: “Em không muốn, sau này anh không bao giờ nói nữa, nhé?”
Tô Mi quay mặt đi chỗ khác, hai tay vuốt ve bụng, cúi đầu thì thầm: “Nếu anh gặp chuyện chẳng lành, em với con phải làm sao đây…?”
Giang Hải Quyền sững sờ ngẩn người, vội hỏi: “Em nói gì?”
Tô Mi lặp lại đều đều: “Em có thai rồi…”
Cuối cùng Giang Hải Quyền cũng phản ứng kịp, vui sướng hóa cuồng, hét: “Em có thai rồi! Thật tốt quá! Anh sắp làm cha… Giang gia chúng ta đã có hậu!” Lát sau hắn mới sực nhớ, hỏi: “Mấy tháng rồi em?”
Tô Mi đáp: “Hơn ba tháng…” Vốn hôm qua định báo cho hắn biết, nhưng hắn về chưa bao lâu đã bị cấp dưới kéo đi xem kịch. Ai ngờ, còn cùng đào hát…
Giữa trưa hôm đó, trên bầu trời bao la từng đám mây xanh trôi lững lờ qua mái hiên rồi xoẹt qua những ngọn cây. Dưới tàng nguyệt quế trong sân, ánh dương len lỏi qua từng đám lá xanh um tùm như chiếc rây tách những ánh vàng rạn vỡ.
Tô Mi bỏ đồ may vá trong tay xuống, đỡ thắt lưng đứng dậy. Bây giờ nàng đã mang thai hơn năm tháng, vòng eo lớn hẳn, tinh thần bắt đầu uể oải. Lan Chi chạy lại đỡ nàng: “Tiểu thư, hay là chị về phòng nằm nghỉ đi, quần áo em bé đã đan được nhiều rồi. Huống gì cũng chưa mặc ngay, còn tới mấy tháng nữa tiểu thiếu gia hoặc tiểu tiểu thư mới ra đời.”
Tô Mi cười nhẹ, nói: “Bản thân chị không có mệt. Dù sao cũng nhàn rỗi, đơn giản là giết thời gian.”
Đương nói chuyện, bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa, Lan Chi quay đầu, cất giọng hỏi: “Ai đấy?” Chỉ nghe vọng tới âm thanh sợ hãi: “Xin hỏi đây có phải là nhà của Giang đội trưởng không ạ?” Lan Chi ngoái lại liếc tiểu thư một cái, thấy tiểu thư cũng đang lộ vẻ nghi hoặc.
Vài giây sau, Tô Mi nói: “Ra đó xem.”
Đi vào là một thiếu nữ xa lạ, nàng ta mặc chiếc áo sườn xám gấm màu xanh thẫm, dáng người yểu điệu xinh đẹp tựa một mỹ nhân trên các tờ tạp chí. Nàng ta chầm chậm tiến vào, bước chân nhỏ nhẹ, dáng đi uyển chuyển toát lên vẻ mị hoặc phong tình. Nàng ta đến trước mặt Tô Mi, mỉm cười cúi chào, đôi môi khẽ hé phát ra tiếng nói nũng nịu: “Xin chào chị.”
Tô Mi cũng đáp lễ: “Không dám, xin hỏi cô là ai?”
Nàng ta cười, mắt phượng híp lại: “Chị ơi, em đây tên Tiêu Quế Khanh. Chị gọi em là Quế Khanh được rồi.”
Tiêu Quế Khanh… Tên này rất quen thuộc! Đây chẳng phải tên đứng đầu Phú Qúy lâu của Quế gia ư? Sao tự dưng lại đến nhà nàng? Não của Tô Mi bắt đầu hoạt động, đột nhiên nhớ một vấn đề, sắc mặt nàng thoáng thay đổi: “Không biết Quế Khanh tiểu thư tìm tôi có việc gì?”
Tiêu Quế Khanh nghe hỏi thì biến sắc, lập tức quỳ sụp xuống. Đôi mắt rũ ra, nhanh như cắt lệ đã tuôn trào: “Xin chị hãy phân xử giúp em.”
Trong đầu Tô Mi đầy căng thẳng, như bị vật gì đó lấp kín. Nàng khom người kéo nàng ta lên, nói: “Quế Khanh tiểu thư, có chuyện gì từ từ nói.”
Tiêu Quế Khanh khóc như mưa: “Chị nhất định phải phân xử cho em! Nếu chị không phân xử, Tiêu Quế Khanh chẳng sống nổi nữa.”
Tô Mi từ từ buông lỏng tay ra, thở dài hỏi: “Rốt cuộc là sao? Thiết nghĩ hôm nay Quế Khanh tiểu thư tới tìm tôi, chắc chắn có lời muốn nói. Nếu đã thế, xin đừng khóc nữa.”
Tiêu Quế Khanh kéo khăn tay lau nước mắt, tủi hờn đáp: “Chị ơi, giờ Giang đội trưởng không ở đây, chuyện của Tiêu Quế Khanh chỉ mình chị giải quyết được. Tiêu Quế Khanh… Tiêu Quế Khanh hiện đang mang thai giọt máu của Giang đội trưởng rồi, nó đã hơn hai tháng… Xin chị hãy phân xử giúp Quế Khanh!”
Nàng dường như bị sét đánh trúng giữa lúc trời quang đãng, toàn bộ thế giới đang đổ ầm trước mắt. Tô Mi lùi từng bước, Lan Chi phải tới đỡ lấy nàng. Tô Mi như người sắp chết đuối, níu chặt tay Lan Chi, sửng sốt hồi lầu mới thì thào hỏi: “Cô lập lại lần nữa?”
Hai tay Tiêu Quế Khanh xoắn tấm khăn lụa, đôi mắt rưng rưng: “Em có thai với Giang đội trưởng, xin chị thương tình, xin chị phân xử.” Dường như lúc này Tô Mi mới nghe rõ, lùi thêm từng bước về phía sau.
Lan Chi nhìn Tiêu Quế Khanh, hỏi: “Cô nói thật?”
Tiêu Quế Khanh lại quỳ xuống. Lan Chi cúi nhìn, chỉ thấy dáng vẻ đau đớn bất lực, nhu nhược không nơi nương tựa: “Chị ơi, em làm sao dám lừa gạt chị? Hiện giờ em đã hết đường đi, xin chị hãy tác thành cho em. Bất kể ở Giang gia làm kẻ hầu người hạ gì cũng được, Tiêu Quế Khanh đều biết ơn chị đã rộng lượng.”
Hồi lâu sau, Tô Mi ngơ ngác nói: “Chuyện này tôi không thể giải quyết. Quế Khanh tiểu thư hãy về đi.”
Tiêu Quế Khanh kéo tay áo nàng, lập đi lập lại câu: “Xin chị tác thành.” Ngữ điệu mềm mại đáng thương, khiến người ta không đành lòng từ chối.
Tô Mi bóp chặt tay, móng nhọn đâm vào lòng bàn tay mà nàng lại chẳng phát hiện một tia đau đớn, khung cảnh phía trước hoàn toàn mờ mịt, vô tận mờ mịt: “Xin Quế Khanh tiểu thư hãy về đi. Chờ chồng tôi trở lại, chuyện này mới có hướng giải quyết. Thứ lỗi, tôi không tiễn!”
Nàng ngơ ngác đứng dưới tàng cây thật lâu, mãi đến khi Lan Chi đi tới khẽ vuốt nàng: “Tiểu thư, chị đứng đây lâu rồi, chị về phòng nghỉ đi.”
Nàng sầu thảm ngước đầu lên: “Lan Chi, chuyện này giải quyết sao cho phải đây?
Lan Chi trấn an nàng, đáp: “Tiểu thư, chị đừng nghĩ nhiều. Theo em thấy chuyện này hãy giờ cô gia về nói sau. Thứ nhất, giọt máu trong bụng Tiêu Quế Khanh chắc gì đã là của cô gia. Dẫu em không rành thế sự, cũng biết Tiêu Quế Khanh này là hồng bài[] trong thành,thường ngày lả lơi với đám quan lại quyền quý… Rốt cuộc sự thực ra sao, chỉ có nàng ta mới biết.”
“Thứ hai, cho dù là máu mủ của cô gia chăng nữa, trước giờ cô gia đều tính toán tốt…” Tiêu Quế Khanh nhìn nhu mì nao lòng, nhưng nếu nàng ta có thể trở thành hoa đán của Quế gia, thành hồng bài hạng nhất trong thành, ắt hẳn nàng ta đầy thủ đoạn. Lòng Lan Chi càng nhiều lo lắng.
Tô Mi cười méo xệch, nhẹ nhàng lắc đầu. Lan Chi nào hiểu, nếu hắn không để Tiêu Quê Khanh chui vào mùng, làm sao người ta có thể to bụng mà mò đến tận cửa? Nếu chẳng phải mang thai máu mủ của hắn, ai dám lớn mật tới tìm?
Nàng bấu chặt tấm chăn, mặc cho đau đớn vẫn như cơn thủy triều từng đợt ập tới. Đau quá, đau quá, nhưng hắn đang ở đâu? Hắn chẳng có ở đây…
Ngày ấy hắn hứa: “Tô Mi, đi theo anh nhé! Cả đời anh sẽ đối xử tốt với em.” Nàng đứng dưới táng cây ngô đồng, những chiếc lá thu vàng rớt trên đỉnh đầu, che tầm mắt của nàng và hắn rồi lượn lờ rơi xuống. Nàng cúi đầu, liên tục vặn xoắn chiếc khăn trong tay, không dám trả lời. Lòng nàng thấp thỏm bất an như có hươu chạy… lại như có đàn bướm tung tăng nhảy múa trong tim… Nàng không biết rốt cuộc đó là cảm giác gì, không dám nói ‘được’, cũng chẳng dám trả lời ‘không’. Bởi vì nàng biết, bất kì chữ nào cũng khiến cuộc đời nàng từ nay về sau đảo lộn, không thể quay về như xưa.
Hắn đứng chờ thật lâu dưới tàng lá um tùm âm u, đợi đến gần như tuyệt vọng. Rất lâu, rất lâu sau, hắn mới mỉm cười như không màng tới, nói: “Được rồi, anh đưa em về nhà.”
Hai người im lặng, kẻ trước người sau bước đi rất gần nhau, nàng cảm thấy như chỉ cách hai ba bước. Hắn bỗng dừng chân, nói nhẹ: “Đội quân của bọn anh sắp nhổ trại chuyển tới Giang Dương[], chẳng biết khi nào mới có thể tới thăm em.” Nàng nín thở, toàn thân cứng đờ, câm lặng không thốt được nữa chữ. Ý của hắn quá rõ ràng, lần chia tay này, có thể là một đời. Cả cuộc đời này, có lẽ không ngày gặp lại.
Nàng liền liều lĩnh đi theo hắn, không có chỗ ở cố định. Mãi khi đến nơi này, vì hắn lập nhiều chiến công, được thăng chức, cuối cùng mới hơi yên ổn.
Mồ hôi nàng tuôn như mưa, chảy ướt đầm đìa. Nàng bấu chặt chăn, dồn hết sức lực cuối cùng. Đau đớn vô ngần! Hải Quyền, anh ở đâu? Em đau quá…
Sau đó hắn trở về, thừa nhận với nàng sự nghi ngờ kia. Đứa bé ấy quả thật là con của hắn. Tốt, thật tốt! Hắn nói: “Cả đời anh sẽ đối xử tốt với em.” Tốt chỉ là bấy nhiêu đấy thôi!
Nàng từ từ đứng dậy, quay đầu nhìn hắn, trong ánh sáng mông lung, gương mặt hắn trắng bệch. Chỉ là lệ chảy ra từ khóe mắt che mờ tầm nhìn của nàng, rốt cuộc nàng đã không thấy rõ.
Từ đó về sau, nàng không bao giờ tình nguyện liếc hắn một cái. Nhưng hôm nay đau đớn đến vô cùng, hiện ra trước mắt nàng vẫn là gương mặt hắn. Nàng muốn kêu, nàng muốn gọi cũng chỉ tên của hắn. Vậy mà điều nàng làm là cắn chặt đôi môi, chôn những từ ngữ ấy, nén nỗi đau thương ấy tan biến trong cổ họng…
Nàng hơi nhướng mắt, chỉ thấy vẻ mặt kinh hoàng của Lan Chi đang cất cao giọng: “Tiểu thư, tiểu thư, cố gắng lên…” Ánh mắt nàng rệu rã… Lan Chi dường như hiểu ý, nói: “Tiểu thư, cô gia, cô gia đang ở bên ngoài… Chị yên tâm… Cô gia đang ở bên ngoài…”
Sinh con xong, miễn đừng nghĩ đến chuyện kia, nàng cảm thấy vui vẻ. Thế mà Tiêu Quế Khanh lại ôm đứa con mới sinh tới, quỳ lạy nàng: “Giang đội trưởng đặt tên cho nó, gọi là Tịnh Tường. Em vội mang theo con tới đây dập đầu cảm ơn chị.”
Ánh mắt nàng dừng trên gương mặt trắng nõn của đứa bé. Đôi mắt nó tròn xoe, rõ ràng là ánh mắt của hắn. Khoảnh khắc đó, trái tim nàng như bị ai lấy dao đâm vào. Nàng khẽ nhắm mắt, thì thào: “Đứng dậy đi.” Ba chữ ấy như dùng dao rạch cổ họng nàng mà thốt ra, nghèn nghẹn đau đớn, không chú ý sẽ chẳng nghe thấy.
Vài năm sau, hắn lũ lượt chiếm nhiều chiến công, dần dà thành đạt, bắt đầu nhòm ngó quyền lực của Giang Nam. Trong phủ càng thêm mở rộng, càng thêm tráng lệ.
Hôm đó, Lan Chi mang bánh trái vào, thấy tiểu thư đang cầm sách, liền đem các thứ trên tay đặt xuống bàn, nhưng ngay cả đầu Tô Mi cũng không ngước. Lan Chi thở dài nặng nề.
Tô Mi vẫn cúi đầu, hỏi: “Em làm sao thế?” Ngữ khí thản nhiên trước sau như một.
Lan Chi nổi cáu: “Tiểu thư?”
Bấy giờ Tô Mi mới ngước lên: “Sao vậy? Ai chọc giận em rồi?”
Lan Chi liếc nàng, đáp: “Chị chọc em! Khắp cái phủ này, trừ chị ra thì còn ai dám chọc em?” Trong thành chỉ có nàng với mẹ con của tiểu thư sống nương tựa lẫn nhau. Năm đó tiểu thư mang nàng theo cô gia tới đây, không người thân thích, giờ nhiều thêm cũng chỉ là tiểu tiểu thư.
Tô Mi nhẹ giọng hỏi: “Rốt cuộc em làm sao vậy?”
Lan Chi cắn môi dưới, ngập ngừng rồi dứt khoát nói thẳng: “Em mới nghe chú Chu bảo, cô gia đã sai người đến dặn dò, đầu tháng mười là ngày lành sẽ chuyển nhà. Còn nói, về sau mọi người từ trên xuống dưới đều phải gọi ngài ấy bằng Tư lệnh…”
Lan Chi luyên thuyên cả đống, vừa nói vừa len lén xem phản ứng của tiểu thư. Thế nhưng sắc mặt tiểu thư như cũ, chẳng thấy chút khác thường, chỉ nhả ra một từ “Ồ” ngắn gọn. Lan Chi dừng lại, hồi lâu mới nói: “Nghe chú Chu nói, đến lúc đó, bên ngoài… cũng sẽ chuyển vào… sẽ chuyển vào phủ…”
Lan Chi cẩn thận nói xong, thấy tiểu thư vẫn đọc sách đến xuất thần, tựa hồ không nghe, cũng chẳng phản ứng. Nàng khẽ thở dài, quay người bước ra.
Chuyện của Tiêu Quế Khanh là cô gia sai. Từ đó về sau tiểu thư lãnh đạm như mất hết hy vọng. Bất kể cô gia dùng cách gì để lấy lòng, tiểu thư vẫn không xoay chuyển, dần dà trái tim cô gia cũng nguội lạnh phân nửa. Nàng là người ngoài cuộc lại rất hiểu. Cách cư xử của tiểu thư, khác nào đẩy cô gia vào tay của Tiêu Quế Khanh? Nhưng nàng dùng cách nào để khuyên, cũng chẳng lọt tai tiểu thư.
Giao thừa năm đó, Tiêu Quế Khanh dẫn theo con gái tới chào hỏi. Trước mặt mọi người, cô gia không đuổi bọn họ đi, cũng chẳng mở miệng giữ lại. Nhưng Tiêu Quế Khanh rất nhạy bén, đưa con gái vào nơi ở của tiểu tiểu thư: “Tịnh Tường, đây là chị Tịnh Vi, con hãy gọi chị gái đi. Không phải con hay nói thích chị gái ư? Đây chính là chị con đấy, mau gọi nào!”
Tịnh Tường phần lớn ở nhà được dạy tốt, liền ngoan ngoãn cất tiếng gọi đáng yêu: “Chị ơi.” Trước giờ tiểu thư Tịnh Vi vẫn cô đơn lẻ loi, giờ có một người bạn trang lứa thì vô cùng sung sướng. Hai đứa bé chơi đùa tại hành lang, lăng xăng tới tui, vui cười tranh cãi ầm ĩ.
Tiêu Quế Khanh nhân cơ hội đó được ở lại. Đến giờ dùng cơm, cô gia chỉ nói: “Ở lại ăn cơm đi.” Trong bữa cơm, Tiêu Quế Khanh bám lấy cô gia, liên tục gắp thức ăn cho cô gia. Lúc ấy nàng len lén nhìn tiểu thư vài lần, vẫn không nhận ra điều gì bất thường.
Tối hôm đó, có lẽ cô gia say rượu, quá canh hai xảy ra tranh cãi với tiểu thư. Người bên ngoài tất nhiên không dám lại gần, nàng lén đến gần cửa phòng bọn họ, chỉ nghe tiếng cô gia mơ hồ nói những lời vô vị: “Em làm như vậy, chẳng phải buộc anh ra ngoài sao?”
Tiểu thư im lặng, cô gia lại nói: “Được… được… tốt lắm. Bây giờ anh sẽ tới chỗ Tiêu Quế Khanh, Tô Mi… em đừng hối hận. Với địa vị của anh bây giờ, muốn kiểu đàn bà nào mà không có?” Tiểu thư vẫn trầm mặc. Lát sau, cô gia mở cửa đi ra. Nàng đứng nhìn từ xa, tuyết bay đầy bầu trời vẫn có thể thấy vẻ giận dữ trên mặt cô gia. Nàng khẽ đẩy cửa, chỉ thấy tiểu thư đứng bên song cửa, bóng dáng gầy yếu thê lương, ngơ ngác nhìn ra ngoài.
Sau đó nghe người trong phủ nói, cô gia từ bên ngoài về sẽ tới ở chỗ của Tiêu Quế Khanh. Tiếp về sau, kẻ hầu người hạ lại bàn tán, nói cô gia cưới thêm vợ lẽ. Ban đầu nàng chưa tin nhưng rất nhanh, cô gia thật sự dắt theo một cô gái xinh đẹp đến. Vừa vào đại sảnh, cô gia đã gọi nha đầu dặn dò: “Đi mời phu nhân, nói có Tam di thái tới đây quỳ dâng trà.”
Hôm đó nàng với tiểu thư đang dạy tiểu tiểu thư ngâm thơ, nha đầu đi tới trình bày đầu đuôi, sắc mặt tiểu thư trắng bệch, hồi lâu mới vịn ghế đứng lên, thản nhiên bảo: “Tôi biết rồi, tôi sẽ tới ngay.”
Nàng đỡ tiểu thư, nói: “Tiểu thư, về phòng thay quần áo đi.” Nhưng tiểu thư nhẹ nhàng cười: “Thôi khỏi.”
Nàng đi sau lưng tiểu thư, thấy tiểu thư mặc chiếc sườn xám tơ tằm màu hạnh nhân sờn cũ. Nàng nhận ra bộ y phục này, tiểu thư đã mặc nó vài năm, vì gầy ốm mà không vừa thắt eo, trông càng thêm suy nhược.
Tiểu thư đi vào, cô gia vẫn nhìn tiểu thư đến xuất thần, ánh mắt rực sáng như thiêu cháy người. Hồi lâu sau, cô gia mới nói: “Tuệ Thiên, tới chào chị của em đi.”
Tam di thái nâng chén trà, cung kính quỳ xuống: “Em mời chị dùng trà.” Tiểu thư lặng lẽ nhận lấy uống một ngụm, mới đưa qua cho nàng.
Tiểu thư cười nhàn nhạt, nói: “Cô lần đầu tiên tới đây, người làm chị như tôi cũng không có lễ vật giá trị gì…” Vừa nói vừa giơ tay trái tháo chiếc vòng ngọc xuống: “Chiếc vòng này tuy đơn giản nhưng đã theo tôi nhiều năm rồi, nếu cô không chê thì hãy nhận đi.”
Tuy nàng cúi đầu, chỉ khẽ chuyển tầm mắt, nhưng vẫn nhận ra sắc mặt cô gia biến đổi. Ở đây chỉ có cô gia, tiểu thư và nàng hiểu, chiếc vòng kia là trang sức đáng giá nhất mà cô gia từng tặng cho tiểu thư sau khi kết hôn. Tiểu thư trân trọng yêu quý nó như bảo vật, luôn đeo trên tay chưa từng tháo xuống.
Sắc mặt cô gia thay đổi, môi bặm thành đường thẳng. Tam di thái kia chẳng hay biết gì, vui mừng hớn hở đứng lên cất tiếng: “Em cảm ơn chị.” Nàng ta nghe đồn tính tình phu nhân lạnh lùng, ghét náo nhiệt. Giờ được gặp mới biết, phu nhân là người rất hòa đồng.
Bây giờ nghĩ tới, những ký ức ấy còn mới nguyên như vừa xảy ra hôm qua. Nàng thở dài: “Tiểu thư, chị tội gì phải thế!”
Tô Mi cười nhợt nhạt, trên mặt vẫn giữ vẻ dịu dàng như nước. Nhưng nụ cười kia rõ ràng châm biếm: “Lan Chi, chị như vậy không tốt sao? Quần áo mặc tận tay, cơm nước dâng tận miệng, cơm ngon áo đẹp, vàng bạc châu báu, trong mắt mọi người vinh hoa phú quý cũng chỉ thế thôi! Chị thỏa mãn!”
Kẻ khác chắc không biết, nếu tiểu thư ham thích những thứ đó, năm ấy làm sao có thể bỏ trốn theo cô gia? Tiểu thư sinh ra ở Tô gia Tà Châu, đấy là dòng dõi thư hương nổi danh, cũng là gia đình thương nhân nổi tiếng. Cho dù ở đây hay xa ngàn dặm, chỉ cần nhắc tới Tô gia ở Tà Châu, ai lại không bật ngón cái lên phán: ‘Giàu có một cõi’.
Năm đó cô gia là cháu trai của bảo mẫu tiểu thư. Lần ấy Giang bảo mẫu bị bệnh, tiểu thư dắt nàng qua thăm hỏi, kết quả gặp cô gia tại nhà Giang bảo mẫu. Có lẽ như các cụ già thường nói ‘là phúc hay họa, là họa khó tránh khỏi’. Nếu khi đó, bọn họ đến sớm một ngày hoặc trễ một ngày, hay sớm một giờ hoặc trễ hơn giờ, thì nay cuộc sống tiểu thư đã khác. Có thể An An nghe trộm được tin bà mối tới, lão gia muốn gả tiểu thư cho người có gia cảnh tốt được hứa hôn từ nhỏ.
Ai ngờ chuyện xưa như vậy lại có kết cục thế này!
Khi đó cô gia vẫn còn là sinh viên trường sĩ quan Tà Châu, khoác trên người bộ đồng phục sinh viên, quả thật anh khí bức người. Lúc cô gia mở cửa giúp bọn họ, nàng thấy rõ ràng tai tiểu thư đỏ bừng. Thực sự, tiểu thư và cô gia cũng chỉ gặp vài lần rồi yêu mến ái mộ. Nhưng từ nhỏ tiểu thư đã có hôn ước. Sau đó… sau đó… tiểu thư liền đem nàng trốn đi…
Đêm nay Lan Chi mất ngủ, những mảng ký ức luôn hiện lên trong đầu, khiến nàng chưa đi vào giấc điệp. Đến khi vừa mơ màng chợp mắt, thì nghe tiếng đập cửa dồn dập: “Chị Lan Chi, chị Lan Chi ơi… chỗ phu nhân xảy ra chuyện rồi…” Đấy là tiếng của nha đầu Đông Noãn. Nàng thất kinh, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Mặt Đông Noãn trắng bệch, khúm núm đáp: “Phu nhân… Tư lệnh…”
Lan Chi vội kéo áo khoác, phớt lờ cơ thể suy yếu, vừa đi vừa hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì, em nói mau coi.”
Giọng Đông Noãn run rẩy, như có việc rất đáng sợ: “Phu nhân… trong phòng phu nhân có người… Tư lệnh bắt gặp được…”
Lan Chi đứng sựng lại, xoay người phẫn nộ quát: “Không bao giờ có chuyện đó! Làm sao có chuyện này được?”
Đông Noãn co rút người, khóc toáng: “Chị Lan Chi, em chẳng biết gì hết. Lúc canh một phu nhân uống thuốc xong, bảo em về ngủ… Nhưng khi em quay lại, trong phòng phu nhân có tiếng ồn, em vội chạy tới… kết quả… kết quả…”
Lan Chi choáng váng, hai ngày nay nàng nhiễm cảm lạnh, sợ lây cho tiểu thư. Nàng biết mấy năm nay sức khỏe tiểu thư rất yếu, mặc dù săn sóc kĩ mỗi ngày vẫn không lên cân, vì vậy liền sai nha đầu Đông Noãn hầu hạ tiểu thư vài ngày. Ai dè mới mấy ngày ngắn ngủi, đã xảy ra chuyện.
Nàng từ khi còn rất bé đã theo tiểu thư, tình thân hơn chị em ruột, biết việc này chắc chắn có vấn đề. Mấy năm nay cô gia và tiểu thư ‘tương kính như băng’, đâu dễ dầu gì đến tiểu viện. Tại sao bỗng dưng trễ như thế lại đến chỗ của tiểu thư? Nàng vừa đi vừa hỏi: “Hôm nay, hôm nay có xảy ra việc gì đặc biệt không?”
Đông Noãn lắc đầu: “Không ạ…”
Trong phòng một mớ hỗn độn, trên sàn nhà đầy những mảnh vỡ. Tiểu thư ngã ngồi trên đất, quần áo xốc xếch, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn cô gia. Hai mắt cô gia đỏ ngầu, có lẽ đã giận đến tột đỉnh, quát: “Tô Mi, cô giải thích sao với tôi?”
Tô Mi giật mình nhìn hắn, cuối cùng nở nụ cười thê lương: “Tôi không có gì để nói.” Đã vậy thì cứ cho là vậy! Nếu hắn đã không tin, nàng giải thích cũng thành ngụy biện, đều vô nghĩa.
Tiêu Quế Khanh ở bên cạnh như khuyên can lại như châm dầu vào lửa: “Tư lệnh, đều là lỗi tại em. Em muốn đến thăm bệnh tình của chị…”
Trên sàn còn một người khác quần áo hỗn độn đang quỳ, dập đầu liên tiếp, trán đã tươm máu đầm đìa: “Tư lệnh tha mạng… tư lệnh tha mạng… Là đại phu nhân… kẻ hèn này không dám nữa… kẻ hèn này không dám nữa.” Giọng nói kia, Lan Chi nhận ra là thuộc hạ bên cạnh Tư lệnh.
Bấy giờ Giang Hải Quyền đã giận đến tột đỉnh, ánh mắt như loài thú hoang cắn người, tiến lên từng bước bắt lấy bả vai Tô Mi lắc điên cuồng: “Cô nói đi, nói đi!”
Tô Mi khép hờ mắt, rèm mi khẽ lay nhưng vẫn im lìm. Tất cả dường như cho thấy đấy là sự thật. Giang Hải Quyền đẩy nàng ra, khinh bỉ lảo đảo liên tục lùi mấy bước, đụng phải cạnh bàn ngã ngồi trên mặt đất. Bỗng dưng hắn rút súng, chỉa thẳng vào đầu tên thuộc hạ bóp cò ‘đoàng đoàng đoàng’, pha lẫn tiếng la hét thất thanh của đám người Nhị di thái.
Cuối cùng mọi thứ đều tĩnh lặng, toàn bộ sân vườn yên ắng như đã chết. Sau đó tiểu thư chuyển đi khỏi sân viện ấy, đến một góc hẻo lánh trong phủ sinh sống.
Mấy năm sau, phủ tư lệnh Giang Nam…
Tô Mi nằm nghiêng trên giường ho khan, nói: “Lan Chi, đừng mời bác sĩ. Mấy thứ thuốc đó đắng quá, uống cũng vô dụng.”
Hốc mắt Lan Chi đỏ hoe: “Tiểu thư, thuốc đắng dã tật, uống rồi sẽ khỏi.”
Tô Mi ho một hồi lâu, thở hổn hển nói: “Chị hiểu bệnh của mình, may mắn Tịnh Vi đã khôn lớn, chị ra đi cũng yên tâm rồi.”
Lan Chi ngoảng mặt, len lén lau nước mắt: “Tiểu thư, chị hãy uống thuốc đi. Chị hãy sống khỏe mạnh chờ nhìn tiểu thư Tịnh Vi lấy chồng, nhìn tiểu thư Tịnh Vi sinh cho chị vài đứa cháu trai, cháu gái bụ bẫm…”
Tô Mi cười nhẹ, hàng chân mày như giãn ra: “Chị sợ mình đợi không nổi tới ngày đó. Người nào có số mạng của người nấy… Không cưỡng cầu được… Dù cưỡng cầu, nhất định cũng không đạt kết quả tốt…”
Lan Chi cắn môi, nói: “Tiểu thư, em đi báo với cô gia, kêu ngài ấy đưa chị tới bệnh viện. Ở đó có bác sĩ nước ngoài…”
Tô Mi thở dài, nói: “Chuyện của chị, tự chị biết.”
Lan Chi dậm chân, kêu: “Tiểu thư…” Tô Mi che ngực, quay mặt chỗ khác không thèm nhắc lại. Lan Chi thấy thế, nhẹ nhàng ra ngoài, lặng lẽ khép cửa.
Tô Mi tỉnh giấc ho khan. Đêm đã khuya, ánh trăng như nước, mát mẻ soi vào. Nàng vì ho quá nhiều mà đôi gò má nóng như lửa đốt khó chịu. Trong không khí thoang thoảng hương thơm, lúc đậm khi nhạt. Tô Mi hít thử, hóa ra là mùi nguyệt quế. Vậy là lại thêm một mùa thu.
Nhớ cái ngày nàng quyết định theo hắn cả đời, cũng là mùa thu. Hôm đó, nàng ở trong khuê phòng đi tới đi lui liên tục, từ sáng sớm tới chiều tối, đếm không biết bao nhiêu bước chân… Đến đêm khuya, nàng mới quyết định…
Thoáng giật mình, đã là mấy mươi năm!
Lúc đó nàng thật gan dạ! Chẳng sờn bước mà theo sát hắn… Chỉ vì tin hắn hứa: “Tô Mi, cả đời anh sẽ đối xử tốt với em, nếu anh phụ lời ấy, đời này anh chết không được tử tế!”
Hồi ấy khi còn ở Tà Châu, thỉnh thoảng nghe mẹ, chị dâu, cô dì nói chuyện phiếm. Bảo rằng một số phú hộ thường xuyên đánh bạc, vung tiền như rác. Càng về sau nàng mới hiểu, mình lúc đó chẳng phải lấy cả cuộc đời ra làm canh bạc hay sao?
Đáng tiếc, nàng thua cuộc!
Khi đó không phải nàng không muốn tha thứ cho hắn. Hắn nói đúng, xã hội này đàn ông phổ biến ba vợ bốn nàng hầu. Lan Chi cũng từng khuyên nhủ nàng, chỉ cần hắn đối tốt với nàng. Đáng tiếc họ chẳng hiểu, thứ ấy không phải là điều nàng ao ước. Nếu hắn đã nuốt lời, không cho điều nàng muốn, vậy thì nàng tình nguyện nhận thua! Sau đó xảy ra chuyện Nhị di thái diễn tuồng, chẳng qua chỉ uổng công.
Ngoài hành lang loáng thoáng có tiếng quần áo cọ xát, và dường như có tiếng bước chân. Nàng hỏi: “Lan Chi hả?” Hồi lâu sau vẫn không ai trả lời. Cổ họng nổi cơn ngứa, nàng lại ho kịch liệt.
Ngày thứ hai, có hai bác sĩ người nước ngoài đến. Sau khi chẩn đoán, chụp X-quang, đưa nàng vài viên thuốc nho nhỏ. Uống những viên thuốc đó xong, cơn ho cũng giảm hẳn.
Khu viện này vốn thưa người, sau khi bác sĩ người nước ngoài đi, càng ít ai bén mảng. Lan Chi lén lau không biết bao nhiêu nước mắt vì nàng, lòng nàng hiểu nhưng làm ngơ chẳng biết.
Trưa hôm sau, nàng chợp mắt ngủ trưa, mơ hồ cảm giác bên giường có người. Ban đầu nàng tưởng Lan Chi, chẳng biết sao khi mở mắt thì khuôn mặt hắn hiện ra. Nàng theo phản xạ nhắm mắt một lúc rồi lại giương mắt, hắn cũng đang giật mình nhìn nàng. Bốn mắt nhìn nhau, chỉ là câm lặng.
Tim nàng dâng trào nỗi đau thương khôn xiết, ai có thể ngờ hai người sẽ đi đến hoàn cảnh này. Nàng quay đầu, từ từ khép mắt: “Ngài ra ngoài đi, ngài không nên tới đây.”
Hắn im lặng, lẳng lặng đứng đó. Hắn đứng đó không biết qua bao lâu, nàng khó nhịn mở miệng: “Tư lệnh, mời ngài ra ngoài.” Dường như hắn chẳng nghe, thật lâu sau mới xoay người rời đi.
Nàng nghe tiếng ‘cách’ của cánh cửa khép lại, nước mắt nàng lặng lẽ trượt xuống má. Bao cảnh tượng trước kia như là bông tuyết, bay lả tả đầy trời… Hắn sớm đã không còn phong thái chàng thiếu niên năm xưa… Dù chỉ thoáng liếc mắt, nàng cũng tinh tường trông rõ trên thái dương của hắn đã nhạt nhòa dấu vết.
Vài năm trước vào dịp lễ tết, nàng khó tránh giáp mặt hắn. Hắn sống rất tốt, bên người đầy mỹ nhân vây quanh, ai cũng trẻ trung xinh đẹp. Nàng chỉ ngồi đấy trong đêm giao thừa, xem cả nhà náo nhiệt. Cho hắn và cũng cấp cho người ngoài một biểu tượng.
Sau khi xảy ra chuyện kia, nàng không còn tham dự nữa. Căn nhà nhỏ của nàng là góc hẻo lánh nhất trong phủ, còn hắn bận rộn quân vụ, chiến sự liên tục quanh năm, từ đó không còn gặp nhau.
Nàng nâng nhẹ cánh tay, tuy gầy trơ xương nhưng cổ tay vẫn trắng nõn, chỉ là đã không còn dấu vết của chiếc vòng ngọc. Hắn hứa: “Tô Mi, cả đời anh sẽ đối xử tốt với em.”
Có một số điều không cần phải ghi nhớ, có một số người cuối cùng chẳng thể nào quên!