Đường trong bụng núi quanh co uốn khúc, chẳng khác gì động trời, nhìn không thấy điểm cuối, nhưng lão Tam vẫn có thể tìm ra một lối ra.
Chỉ là ba người càng lúc càng xa, thanh âm của quân Đột Quyết dần dần rời xa, cho đến lúc không còn tiếng động.
Thủy Linh mới bắt đầu thì cảm thấy tò mò háo hức, nhưng đi một lúc lâu thì mới hoảng sợ, bụng núi cực kỳ âm u, giống như vô cùng vô tận, trong bóng tối đầy vẻ thần bí, nếu không phải phía trước còn có hai người, nàng tuyệt đối không dám lẻ loi một mình đi ở trong này, nhìn cái áo choàng màu đỏở trước mắt, Thủy Linh mở to hai mắt, chỉ sợ áo choàng đột nhiên biến mất, may là Tiêu Bố Y đi cũng không cấp bách, làm cho nàng đi theo cũng không cố hết sức.
Lão Tam hình như có có bản năng trời sinh tìm đường, quanh co mà đi, cực kỳ kiên nhẫn, đi tiếp gần nửa canh giờ, Thủy Linh tay chân đều đã có chút bủn rủn, phía trước đột nhiên truyền đến thanh âm nức nở…
Thủy Linh ôm chầm lấy cái áo choàng đỏở phía trước, lớn tiếng nói: "Có quỷ khóc!"
Thanh âm của nàng kích động, bi thảm vô cùng. Tiêu Bố Y dừng bước, quay đầu lại nhìn Thủy Linh, thấy trên mặt nàng tràn đầy sợ hãi, cau mày nói: "Cô thật sự là tự mình chuốc lấy cực khổ".
Thủy Linh nghe được tiếng người, nhìn thấy Tiêu Bố Y hai mắt sáng quắc, trong lúc nhất thời lại quên đi sợ hãi, nhưng bàn tay nắm lấy áo choàng đỏ vẫn không có buông ra, lớn tiếng nói: "Ta thích tự mình chuốc lấy cực khổ, vậy thì sao?"
Tiêu Bố Y nhìn thấy trên mặt nàng tràn đầy vẻ quật cường, lắc đầu, "Cô là Tháp Cách thảo nguyên, con gái Khả Hãn, thảo nguyên này không biết có bao nhiêu người hâm mộ cô, nhưng cô ở trong phúc mà không biết phúc, không thoải mái ở trong chiên trướng nghỉ ngơi, lại cùng ta lưu lạc ở trong sơn động này, người khác nếu biết, quá nửa sẽ nghĩ đến cô có bệnh".
Trong khi hắn nói chuyện, thì vẫn đi trước, Thủy Linh nắm chặt lấy áo choàng đỏ của hắn, cũng đã có chút yên tâm, yên lặng nghe, đột nhiên buồn buồn thở dài, " Trung Nguyên các ngươi chẳng phải có một Trang Tử, nói cái gì Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá có vui? Ngươi không phải là ta, thì làm sao biết sự khổ não của ta…"
Nàng nói tới đây, thì trầm mặc xuống, Tiêu Bố Y hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ Thủy Linh này thật ra tâm tư kín đáo, đã phát hiện mình không phải là người Đột Quyết! Nàng nói cái gì Trang Tử không phải là cá, thật ra cũng không phải là lời của Trang Tử, mà là một đoạn biện luận giữa Trang Tử cùng Huệ Tử. Lúc đầu Trang Tử cùng Huệ Tử đi tại Hào Lương, Trang Tử nhìn cá ở trong nước nói, con cá này bơi qua bơi lại, vui sướng tới cỡ nào. HuệTử lúc ấy mới phản bác một câu, Trang Tử không phải là cá, làm sao biết cá có vui, đương nhiên Trang Tửở sau còn nói ngươi không phải là ta, ngươi làm sao biết ta không biết cá có vui hay không. Đoạn điển cố này Tiêu Bố Y cũng biết, bất quá chỉ nghe qua một chút, cũng không đi suy nghĩ ngụ ý sâu xa ở trong, nhưng đột nhiên nghe một Tháp Cách thảo nguyên cảm khái như thế, cũng khó tránh khỏi kinh ngạc.
Hắn biết Đại Tùy tuy đang rung chuyển, nhưng văn minh Trung Hoa thì vẫn tỏa sáng, được nhiều nước kính ngưỡng, thảo nguyên đương nhiên cũng không ngoại lệ, phụ thân, gia gia của Thủy Linh đều chịu ảnh hưởng sâu sắc của văn hóa Hoa Hạ, nàng biết điển cố này của Trung Nguyên cũng không có gì là lạ.
Hai người lại đi tới một đoạn nữa, Thủy Linh mới phát hiện thì ra trong bụng núi có suối ngầm, róc rách chảy xuôi. Hiện nay bên ngoài núi tuy trời giá rét, nhưng suối ngầm trong bụng núi lại vẫn tỏa ra nhiệt khí, quả thật hiển nhiên là kỳ công của tạo hóa, thanh âm nức nở mới vừa rồi, là tiếng nước chảy quanh co trong sơn động hình thành.
Suy nghĩ cẩn thận đạo lý này, Thủy Linh đã dần dần không còn sợ hãi, nhưng cánh tay nắm lấy áo choàng vẫn không buông ra.
Tiêu Bố Y tùy ý để nàng lôi kéo, lại đi một đoạn nữa, phía trước đột nhiên có ánh sáng chiếu vào, lão Tam đã trầm giọng nói: "Lão Đại, lại đây xem".
Ba người đi cũng không xa, nhìn thấy ánh mặt trời chiếu vào trong động, trong không khí đã có chút ấm áp, Tiêu Bố Y lẩm bẩm nói: "Mặt trời đã lên".
"Nói thừa" Thủy Linh thì thầm một câu, buông Tiêu Bố Y ra, vọt tới cửa động, mở rộng hai tay, lớn tiếng nói: " Mặt trời đã lên!"
Mặc dù là cùng một câu nói, nhưng hai người hàm ý lại rất khác nhau, nói ra tâm tình cũng không giống nhau.
"Nói thừa" Tiêu Bố Y muốn cười, nhưng thấy bóng dáng có chút kéo dài dưới ánh mặt trời kia, mảnh khảnh lại có chút cô đơn, thì âm thầm lắc đầu.
Ra khỏi cửa hang cũng là sườn núi, đối diện là mặt trời mới lên, tuyết trắng ngần, kim quang vạn đạo, có ánh mặt trời, tất cả đều biến thành sinh cơ bừng bừng.
Lão Tam liếc mắt nhìn Thủy Linh một cái, cau mày nói: "Lão Đại, chúng ta hiện tại nên đi đâu?"
"Đi gặp Khả Đôn còn xa không?" Tiêu Bố Y thấp giọng nói.
"Cũng phải một đoạn đường nữa," Lão Tam đưa tay chỉ về hướng bắc, "Ước chừng hơn mười dặm, mới có thể tới địa bàn Phó Cốt, Khả Đôn gần đây vẫn ở lại Phó Cốt, nơi này xem như là địa bàn mà bà ta nắm chắc nhất. Nhưng nữ tử này? Xử lý thế nào?"
Tiêu Bố Y lắc đầu nói: "Để cho nàng ta đi".
"Ta chỉ sợ nàng ta không muốn đi" Lão Tam cười khổ nói: "Nàng hình như muốn ở lại, lúc đầu khi ở tại doanh trướng, nàng hình như vì hôn sự mà chống đối lại Khả Hãn, thoạt nhìn Khả Hãn muốn dùng nàng để mượn sức Khế Cốt, mà Thủy Linh này quật cường vượt xa tưởng tượng của rất nhiều người… Ta thấy nàng một nửa là bị người bắt cóc, nhưng nửa còn lại là muốn mượn cơ hội này trốn hôn nhân, cho nên quân Đột Quyết tìm đến ngược lại muốn chạy trốn".
Tiêu Bố Y trong lúc nhất thời cũng không biết nên xử lý Tháp Cách này ra sao, mới biết được mời thần thì dễ mà tiễn thần mới khó mà khổ não, "Trước tiên xuống núi rồi hãy nói".
Hai người xuống núi, Thủy Linh vẫn đi theo sau hai người, giữ khoảng cách nhất định, nửa là tò mò, nửa là không có chỗ để đi, thoạt nhìn rất đáng thương, cho dù là lão Tam trông thấy, mặc dù không thương hương tiếc ngọc, nhưng cũng lắc đầu, thấp giọng nói: "Lão Đại, ta thấy nàng ra cũng đáng thương".
"Nàng ta có bệnh" Tiêu Bố Y trả lời một câu.
Lão Tam cười cười, "Người quá nửa cũng thấy nàng ta đáng thương, nếu không cũng không để cho nàng ta tùy ý đi theo. Muốn vứt bỏ nàng ta cũng đơn giản, chúng ta đi nhanh lên vài bước là được mà".
Tiêu Bố Y cũng không có đi nhanh, ngược lại ngừng bước. Lão Tam không khỏi lo sợ, ngượng ngùng nói: "Lão Đại, ta cũng chính là tùy tiện nói một chút, người tùy tiện nghe một chút là được rồi".
Tiêu Bố Y áp thấp thanh âm nói: "Lão Tam, bên mặt kia có tiếng khóc!"
Lão Tam hơi ngạc nhiên, thoáng qua cũng nghe có tiếng khóc như có như không truyền đến, hư vô mờảo, rất là thê thảm.
Lần này khác với tiếng nước ở trong bụng núi, là tiếng khóc thật, bi thống thảm thiết không thể che lấp được.
Thủy Linh hiển nhiên cũng nghe được, chạy nhanh tới đứng ngay phía sau Tiêu Bố Y, có chút khiếp đảm. Nàng tuy là Tháp Cách, cũng rất thông minh, nhưng bình thường đều được nhiều người tiền hô hậu ủng, đột nhiên tới nơi mịt mờ không bóng người này, khó tránh khỏi sợ hãi.
"Lần này thật là tiếng khóc. Nhất Trận Phong… làm sao bây giờ?"
Tiêu Bố Y hướng về phía có tiếng khóc mà nhìn qua, phát hiện phía đó có một cánh rừng, trong cánh rừng có mấy gian nhà gỗ.
Trên nóc nhà tuyết trắng ngần, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng trắng, vốn là cảnh tượng ấm áp, nhưng tiếng khóc không dứt bên tai, khắp nơi nhiều ít đều có vẻ bi thiết thê lương.
"Đi xem một chút" Tiêu Bố Y thấp giọng nói, lão Tam cũng không phản đối, cùng hắn sóng vai đi tới. Thủy Linh mặc dù tò mò, trong lòng cảm thấy chuyện này có vẻ mang lại chuyện bất hạnh, vốn không muốn đi vào, chỉ nhìn hai người đi xa, nhưng lại nghe không biết từ nơi nào truyền đến tiếng sói hoang tru lên, vôi la to một tiếng mà nhảy về phía trước chạy theo sau hai người.
Ba người giẫm lên tuyết trắng vang lên tiếng sột soạt, làm cho tuyết có thêm vài phần sinh khí, rốt cuộc đã đi tới trước nhà gỗ.
Thủy Linh đột nhiên hét lên một tiếng, đột nhiên vọt tới trước, quàng chặt tay Tiêu Bố Y, tỏ ra hết sức sợ hãi.
Tiêu Bố Y trong lòng chợt lạnh, tay đặt lên chuôi đao, trầm giọng nói: "Chuyện gì?"
Thủy Linh nơm nớp lo sợ chỉ vào một góc nhà nói: "Con chuột, một con chuột thật lớn… mới vừa chạy qua…"
Tiêu Bố Y than nhẹ một tiếng, lầm bầm nói: "Thì ra là con chuột, ta còn tưởng rằng là con cọp".
Phụ nữ vẫn là phụ nữ, một con chuột cũng có thể đem nàng hù dọa đến hồn phi phách tán. Tiêu Bố Y âm thầm lắc đầu, xoay chuyển ánh mắt, lại thấy mấy con chuột nữa chạy tới chạy lui. Chuột cũng không sợ người, mỗi con lớn gần bằng một con mèo nhỏ, trừng ánh mắt xanh lam nhìn ba người, thoáng qua đã biến mất không thấy.
Thủy Linh đã sợ tới không la nổi nữa, chỉ biết ôm chặt lấy canh tay của Tiêu Bố Y, nếu không phải còn có chút ngượng ngùng, quá nửa đã sớm nhảy lên trên người hắn rồi.
Tiêu Bố Y cau mày nói: "Lão Tam, chuột này hình như có chút cổ quái, trời đông giá rét sao lại có nhiều chuột chạy ra đến như vậy?"
Lão Tam ngẩng đầu nhìn bầu trời, "Có lẽ khí trời có chút ấm áp, chuột này cũng muốn đi ra phơi nắng".
Hắn muốn cười, nhưng vẫn cảm giác được bốn phía tràn đầy không khí quỷ dị, nụ cười có chút cứng ngắc.
Tiếng khóc càng gần, tựa như ngay ở bên tai, Tiêu Bố Y trấn tĩnh tâm thần, chậm rãi đi về phía tiếng khóc phát ra, tới trước một gian nhà gỗ, còn chưa đẩy cửa đi vào, đã kinh ngạc đến ngây người ra tại chỗ, hít một ngụm khí lạnh.
Từ cửa sổ nhìn vào, chỉ thấy trong phòng trên mặt đất đang nằm bảy tám người, nhìn như đã tuyệt khí, một lão phụ nhân đang khóc rống lên quỳở nơi đó, tiếng khóc mới vừa rồi đúng là từ bà truyền ra.
Tiêu Bố Y đương nhiên đã gặp qua người chết, số người chết nhiều hơn hắn cũng thấy qua, nhưng hắn chưa từng thấy người chết nào mà quỷ dị như vậy.
Bảy người đều không ngoại lệ cả người sưng đỏ, lộ ra vết máu, có mấy người trên mặt hiện ra màu tím đen, thoạt nhìn vô cùng thảm thiết, tuy là dưới ánh mặt trời, nhưng lại làm cho người ta nhìn qua cũng lạnh toát cả người.
Thủy Linh vốn trốn ở phía sau Tiêu Bố Y, nhìn thấy Tiêu Bố Y vẫn trấn định tự nhiên, lúc này mới ló đầu ra, len lén nhìn về phía trước, chỉ là vừa nhìn thì cả người đều cứng ngắc, dưới ánh mặt trời chiếu rọi nhưng khắp cả người phát lạnh, đã không thể động đậy.
Tiêu Bố Y miễn cưỡng xoay người đi, nhìn về phía lão Tam, nghi hoặc nói: "Lão Tam..."
Hắn lời còn chưa dứt, đột nhiên dừng ở miệng, chỉ thấy được lão Tam trên mặt lộ ra vẻ nhăn nhúm hoảng sợ, vẻ bi thảm so với người chết càng sâu hơn! Tiêu Bố Y tuy can đảm, nhưng nhìn thấy hán tử như lão Tam mà cũng sợ hãi như thế, không khỏi sống lưng cảm thấy lạnh ngắt.
Hắn vừa nói như vậy, lão phụ nhân trong phòng hình như nghe được động tĩnh ngoài cửa, chậm rãi xoay người qua. Lão phụ nhân tóc hoa râm, dung nhan già nua, quần áo cũng sạch sẽ, nhưng khuôn mặt cũng tím đen, khóe mắt chảy ra không phải là nước mắt, mà là máu, bất chợt nhìn qua, giống như lệ quỷ vậy.
Thủy Linh nhìn thấy thi thể quái dị trên mặt đất vốn trong lòng đã sợ hãi, lại thấy lão phụ nhân quỷ dị như vậy, không khỏi la to một tiếng, cũng không chụp lấy Tiêu Bố Y nữa, không biết lấy khí lực ở nơi nào mà xoay người bỏ chạy.
Nàng cấp bách chạy trốn, cũng không để ý những mảnh gỗ trên mặt tuyết, xoay người vấp trúng ngã quỵ, đột nhiên nhìn thấy một con chuột màu đen chạy tới trước mắt, trong ánh mắt bằng hạt đậu lóe lên ánh sáng xanh, sau khi la to một tiếng thì trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Tiêu Bố Y thì vẫn trấn tĩnh, nhìn thấy lão phụ nhân một nhà chết bi thảm như thế, thoạt nhìn cũng lảo đảo muốn ngã, nhịn không được mới muốn đẩy cửa đi hỏi tình hình cụ thể, thì lão Tam đã lên tiếng ngăn lại: "Lão… Đại… không thể đẩy cửa… là lệ quỷ… lấy mạng!"
Thanh âm của hắn cực kỳ quái dị, cơ thịt trên mặt không ngừng vặn vẹo, thoạt nhìn nếu không phải Tiêu Bố Y ở đây, lại đối với Tiêu Bố Y phi thường tôn kính, thì đã sớm quay đầu bỏ chạy như Thủy Linh vậy.
Tiêu Bố Y trầm giọng hỏi, "Lệ quỷ gì lấy mạng?"
Lão Tam trong mắt lại lộ ra vẻ kinh hãi, chỉ chỉ về phía cửa sổ, Tiêu Bố Y chỉ cảm thấy tay chân đều có chút lạnh lẽo, điều tức ngưng thần nhìn qua, thì thấy lão phụ nhân trong phòng đã từ từ té xuống mặt đất, mũi miệng kể cả khóe mắt đều có máu tươi chảy ra, dĩ nhiên đã chết.
Lão Tam đột nhiên kéo Tiêu Bố Y lại, lớn tiếng nói: "Lão Đại… mau đi".
Hắn vốn võ công không cao, nhưng khí lực trên tay lại lớn kinh người, vừa kéo đã mang Tiêu Bố Y chạy đi mấy bước.
Tiêu Bố Y vốn muốn tra rõ tình huống, nhưng có thể thấy được hắn sợ mặt không còn chút máu, trong lòng thở dài, theo hắn hướng ra phía ngoài mà chạy đi, khi đi ngang qua Thủy Linh nhìn thấy nàng hôn mê bất tỉnh, thầm nghĩ nơi này là vùng hoang vu, tùy ý để nàng té xỉu ở chỗ này, nói không chừng cũng sẽ bị mất mạng. Lúc này tình hình hết sức cổ quái, một lát nữa hỏi lão Tam cũng không muộn.
Tay vung ra, đã đem Thủy Linh chụp lên ở nơi tay, lão Tam vẫn mặc kệ, chỉ cắm đầu chạy như điên, Tiêu Bố Y mấy lần muốn hỏi nhưng đều không được. Hai người cắm đầu chạy như điên chừng nửa canh giờ, lão Tam tốc độ chạy không giảm, Tiêu Bố Y tuy không mệt mỏi, nhưng nhìn thấy đỉnh đầu lão Tam bốc khói, biết hắn đang dốc hết toàn lực, chỉ sợ hắn phát lực chạy trốn quá lớn mà bị thoát lực, khó tránh khỏi bệnh nặng, đột nhiên dùng sức kéo lão Tam lại, hét lớn một tiếng, "Lão Tam, không có việc gì rồi".
Lão Tam rốt cuộc ngừng bước, ngồi bệt xuống tuyết mồ hôi đầm đìa, mờ mịt nhìn chung quanh nói: "Không có việc gì, Tiêu lão Đại. Không có việc gì thật sao?"
Tiêu Bố Y âm thầm cau mày, không biết lệ quỷ là vật gì, lại đem lão Tam hù dọa thành dạng này. Viên Lam vì trợ giúp cho hắn ở thảo nguyên, tuyển năm người, mỗi người đều là hán tử thân kinh bách chiến, gặp chuyện gì cũng không sợ hãi, Tiêu Bố Y trong khoảng thời gian này vẫn dẫn theo bên người, cho dù gặp phải Thủy Tất Khả Hãn, lão Tam bị thương vẫn không chút sợ hãi, việc này cực kỳ cổ quái, quay đầu nhìn Thủy Linh, phát hiện nàng không biết từ khi nào đã mở mắt, trong đôi mắt cũng tràn đầy sự sợ hãi, rung lên bần bật.
Tiêu Bố Y biết cấp bách không được, đơn giản buông Thủy Linh xuống, đi kiếm chút càng khô mà đốt lửa.
Hiện giờ mặt trời trên đầu, hắn vẫn đốt lên một đống lửa lớn, không trung hơi nóng tràn lan, lão Tam mờ mịt một hồi lâu, rốt cuộc trấn tĩnh trở lại, nhưng vẫn chỉ nhìn đống lửa, khóe miệng co quắp, răng đánh lộp cộp. Thủy Linh tuy nhất thời kinh hãi, mặc dù trong lòng có ám ảnh, ngược lại cũng không sợ bằng lão Tam, nhưng mờ mịt nhìn chung quanh, phát hiện hoang dã mịt mờ một sắc trắng, tuyết phản chiếu ánh nắng, càng làm cho người ta trong lòng hoảng sợ. Chỉ là ngồi bên cạnhTiêu Bố Y, nàng cùng Tiêu Bố Y cũng không quen thuộc, nhưng bát quá chỉ mới nửa ngày, đã coi hắn như là người thân vậy.
Tiêu Bố Y vội vàng nhóm lửa, nhìn mọi nơi, "Ta đi kiếm chút thú hoang để nướng ăn".
"Không nên" Lão Tam đột nhiên vung tay.
Tiêu Bố Y cau mày nói: "Tại sao?"
Lão Tam hít sâu một hơi, "Tiêu lão Đại… hiện giờ trăm dặm phụ cận những vật sống đều không thể ăn!" Hắn dưới sự kinh hoàng cũng đã quên che dấu tên họ của Tiêu Bố Y, mà cũng không có phát giác ra. Thủy Linh khi nghe được ba chữ Tiêu lão Đại, sắc mặt khẽ biến, thoáng qua lại nói: "Nếu như thú hoang cũng không thể ăn, vậy chúng ta sẽ phải chết đói sao?"
Lão Tam thở dài nói: "Cho dù chết đói, cũng so với bị lệ quỷ lấy mạng còn tốt hơn".
Thủy Linh cau mày, "Ngươi nói lệ quỷ là cái gì, trên đời này nào có cái gì là lệ quỷ…"
Tiêu Bố Y trong lòng khẽ động, trầm giọng nói: "Lệ quỷ này rốt cuộc là cái gì, lão Tam, ngươi cũng nên giải thích rõ ràng".
Lão Tam nhìn đống lửa, trên mặt lại hiện ra vẻ hoảng sợ, " Chúng ta hiện tại có năm huynh đệ đi theo lão Đại, nhưng trước đây trong bang chúng ta có tới mấy trăm người, chúng ta đều tình như thủ túc, mặc dù không cùng họ, nhưng cũng chẳng khác nào huynh đệ thân sinh. Nhưng sau lại gặp một biến cố rất lớn, cho tới bây giờ chỉ còn lại có năm người chúng ta…"
Hắn nói tới đây, thanh âm lại phát run, Tiêu Bố Y ngạc nhiên hỏi: "Là cừu gia tìm tới cửa sao?" nghĩ tới mấy trăm người chỉ còn có năm người, quả thực là vô cùng thảm thiết, nhìn thấy lão Tam im lặng lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì, cau mày nói: "Là lệ quỷ?"
Hắn hôm nay đối với lệ quỷ đã có một ấn tượng mơ hồ, nhưng cũng không dám vững tin, đơn giản là hắn cũng không có kinh nghiệm qua. Lão Tam gật đầu nói: "Lão Đại tâm tư kín đáo, đoán là trúng. Chỉ đáng tiếc, cho dù người đoán trúng lệ quỷ này, đối với nó cũng không thể tránh được. Lúc đầu chúng ta cũng ở tại phương bắc, cẩu hoàng đế muốn chinh phạt Cao Lệ đã đào kênh đào để vận chuyển, nam nhân không đủ dùng, còn kêu cả phụ nhân. Kết quả vì đào Vĩnh Tể cừ, đã chết vô số, nhưng quan phủ hoành hành, lại gặp nạn đói, người chết đói cũng rất nhiều. Lúc này thi thể khắp nơi, chôn cũng không xuể".
Thủy Linh nghe, đột nhiên xen miệng nói: "Trung Nguyên các ngươi có cẩu hoàng đế không tốt, cha ta vẫn nói, muốn đi đánh Trung Nguyên, giải cứu các ngươi khỏi nguy nan".
Lão Tam lặng lẽ cười lạnh, "Cẩu hoàng đế Trung Nguyên không tốt, nhưng nếu là cha cô làm hoàng đế, chỉ sợ còn tàn bạo hơn cả cẩu hoàng đế, Trung Nguyên nếu do các người làm chủ, chúng ta lại càng không có đường sống. Các ngươi nếu đánh tới, ta cho dù cố gắng chống cự, nhưng một cái mạng cũng không đủ. Lần này chúng ta đến chính là muốn tìm biện pháp ngăn cản các ngươi nam hạ, lão tử tuy làm không ít chuyện ác, nhưng gặp loại đại nghĩa dân tộc này, cũng tuyệt không hàm hồ. Cô hiện tại nghe được tin tức này, thì có muốn chạy cũng không được".
Tiêu Bố Y vốn muốn ngăn cản hắn nói, nhìn thấy hắn từ khi rời nhà gỗ, tâm tình kích động, thật ra cũng không tiện ngăn lại, nghĩ lại cũng chỉ cười cười, hắn không hỏi lai lịch của lão Tam, lúc này cũng không hỏi.
Thủy Linh nhìn thấy lão Tam hai mắt hung quang thoáng hiện, cũng không phải là diễn trò, bỗng nhiên đứng lên muốn chạy. Tiêu Bố Y đã đưa tay chụp lấy cổ tay nàng, trầm giọng nói: "Ngồi xuống nói chuyện".
Thủy Linh kháng không được đại lực của hắn, ngã ngồi xuống đất, hét lớn: "Bằng vào các ngươi cũng muốn ngăn cản cha ta nam hạ sao?" nhìn thấy lão Tam tay đặt lên chuôi đao, Thủy Linh có chút sợ hãi, rốt cuộc mềm giọng lại nói: "Thật ra ta cũng khuyên người không nên nam hạ, nhưng người cũng không nghe ta nói, có thể làm gì bây giờ?"
Lão Tam lẩm bẩm nói: "Làm sao bây giờ, ai biết làm sao bây giờ, chúng ta hôm nay chỉ sợ rằng…" Hắn nói tới đây, thần sắc có chút lộ vẻ sầu thảm, "Được rồi, lão Đại, ta nói tới nơi nào rồi?"
Tiêu Bố Y nói tiếp: "Ngươi nói thi thể chôn khong xuể".
Lão Tam trên mặt lại lộ ra vẻ sầu thảm, "Không sai, thi thể chôn cũng không xuể, chất đầy đường, nhưng lúc này lệ quỷ lại tới lấy mạng, trạng thái chết cũng phảng phất như mới vừa rồi chúng ta nhìn thấy, cũng là khắp nơi trên đất đều là chuột! Mấy trăm huynh đệ trong bang chúng ta đều bị lệ quỷ lấy mạng, kết quả sống sót chỉ còn lại có năm người chúng ta, dân chúng của Lân Huyền thôn đều bị diệt tuyệt, lệ quỷ này hung ác có thể thấy được. Nhưng nằm mơ cũng thật không ngờ, lệ quỷ này đã tới thảo nguyên, tuy số người chết còn chưa nhiều lắm, nhưng chỉ sợ qua một đoạn thời gian nữa, thi thể của thảo nguyên này sẽ khắp nơi trên đất, sẽ có thảm trạng như năm đó".
Tiêu BốY cau mày nói: "Ngươi nói lệ quỷ chẳng lẽ chính là ôn dịch? Nhưng hôm nay trời đông giá rét, sao lại có ôn dịch hoành hành" Nói tới đây, Tiêu Bố Y ngẩng đầu nhìn mặt trời. Lệ quỷ trong miệng lão Tam thì Tiêu Bố Y thấy chính là ôn dịch, thời cổ đại mỗi lần gặp tai họa này, đều đã có ôn dịch hoành hành, chính mình khi đó còn có khống chế, nhưng tới trong mắt cổ nhân, đã biến thành lệ quỷ đáng sợ.
Lão Tam lại lắc đầu nói: "Ôn dịch gì? Ta chỉ biết lệ quỷ này thường lui tới, rất là vô thường, không có cố định. Lão Đại, chúng ta hiện nay thấy qua lệ quỷ, cho dù không ăn đồ hoang dã, chỉ sợ cũng bị nó nhập thân, nói không chừng qua mấy ngày nữa… ta mới thầm nghĩ đi trốn càng xa càng tốt, nhưng hiện tại nghĩ lại, không thể chạy thoát, ác quỷ muốn mượn chúng ta đi hại người khác, lúc này mới câu dẫn chúng ta đi xem!"
Hắn nói tới đây, thanh âm vốn phát run ngược lại đã tỉnh táo lại, trong mắt lại lộ ra vẻ kiên định. Mặt trời trên đầu tỏa hơi nóng dào dạt, ánh lửa nhiệt khí bức người, nhưng giữa ba người lại bao phủ một luồng khí âm u, xua đi không được.
Thủy Linh đã nghe ra cái gì, hoảng sợ nói: "Ngươi nói chúng ta… đều sẽ phải chết giống như những người ở trong nhà gỗ kia?"
Lão Tam ngưng trọn nói: "Rốt cuộc có thể chết giống như những người ở nhà gỗ hay không, vậy cũng phải xem ông trời có chiếu cố hay không".
Thủy Linh vội vàng nói: "Sẽ không đâu, sẽ không đâu, chúng ta chỉ liếc mắt một cái nhìn người chết này, lệ quỷ sao có thể trở nên trên người như thế?"
Lão Tam cười lạnh nói: "Ác quỷ không chỗ nào mà không có, cho dù con chuột, hồ ly, bầy sói đều bị phụ thân, người nếu nhìn thấy nó, có thể còn mạng sống cũng không phải do bằng sự vui hay buồn, mà là bằng vào tính tình của nó".
Hắn nhìn như nói xạo, nhưng Tiêu Bố Y lại biết đây là bệnh truyền hiễm nguy hại, nghe lão Tam nói kinh khủng, quá nửa không khí nước miếng cũng có thể lây bệnh, âm thầm đổi sắc, vận khí quanh thân, tạm thời không có phát hiện có gì không khỏe, nhưng cũng co rút chân mày.
Lão Tam nhìn về phía Tiêu Bố Y nói: "Lão Đại, ta kính người là anh hùng, nhưng người võ công cao tới đâu, cũng kháng không được lệ quỷ… lúc này chúng ta nếu phát hiện ra lệ quỷ này, thừa dịp nó không có gì làm hại được, thì xin lão Đại tạm hoãn đại kế, xin các huynh đệ đi trước… nếu không ta chỉ sợ các huynh đệ đều bị mất mạng ở đây, không biết ý của người thế nào?"
Tiêu Bố Y trầm ngâm nói: "Vẫn phải tìm được bọn họ rồi mới mưu tính, Mông Trần tộc lấy thảo nguyên làm nhà, dân cư đông đảo, cũng không thể để cho bọn họ cũng rời khỏi nơi này chứ?"
Lão Tam sửng sốt, "Để ta gọi Biển Bức đại ca" Thấy Tiêu Bố Y cũng không có phản đối, đưa tay từ trong lòng lấy ra một cái còi, dùng sức thổi mạnh, thanh âm bén nhọn truyền đi, Thủy Linh chỉ có thể bịt tai lại, hoa dung thất sắc, nàng chưa bao giờ nghe qua tiếng còi thê lương như thế, như muốn đoạt lấy tâm phách của người khác.
Lão Tam thổi một lúc lâu, lúc này mới ngừng lại thở hổn hển mấy hơi, ngẩng đầu nhìn trời, cũng không biết nghĩ cái gì.
Tiêu Bố Y thì đưa mắt nhìn bốn phía, đột nhiên thấp giọng nói: "Biển Bức tới…"
Thủy Linh lấy làm kinh hãi, theo ánh mắt của Tiêu Bố Y nhìn qua, chỉ thấy trên mặt tuyết ở phương xa có một người đang tới, nhưng thật sự là cảm giác rất cổ quái, tựa như người nọ không dính xuống đất, mà là tung bay tới. Lão Tam bỗng nhiên đứng lên, không đợi người nọ đi tới, đột nhiên lớn tiếng nói: "Biển Bức lão Đại, chớ có tới gần".
Người nọ dừng lại ở xa xa, tràn đầy vẻ khó hiểu, nhỏ giọng nói: "Tiêu lão Đại, lão Tam, các người không có việc gì chứ?" Thủy Linh lúc này mới nhìn rõ, người nọ trên mặt gầy gò như khô lâu vậy, thật giống như cái tên biển bức, hai cái đùi cũng cực nhỏ, cả người trên dưới nhẹ nhàng thịt không có mấy, quần áo của hắn đặc biệt cổ quái, khi chống lên thì giống như cánh, khi thu lại thì làm cho người ta thấy không rõ cái gì.
Lão Tam cười khổ nói: "Đại ca, chúng ta không phải không có việc gì, mà là gặp chuyện rất lớn. Nhưng người nhất định nhớ kỹ, nghe được cái gì cũng không được tiến lên".
Người nọ nhíu mày, nhưng lại chỉ nói một chữ, "Được!"
Lão Tam trầm giọng nói: "Chúng ta vừa đụng phải lệ quỷ!"
Lão Đại thở ra một hơi, thất thanh nói: "Lệ quỷ tới thảo nguyên rồi? Lão Tam, Tiêu lão Đại, các người bị nó dính lên thân?"
Lão Tam chậm rãi gật đầu, trầm giọng nói: "Biển Bức lão Đại, người không thể xúc động, để tránh ảnh hưởng tới tính mạng các huynh đệ".
Thủy Linh nghe được Biển Bức cũng nói như thế, mới biết được lão Tam nói không giả, không khỏi kinh sợ cùng xuất hiện, không nhịn được khóc lên. Lão Đại bị hai chữ lệ quỷ là cho khiếp sợ, mặc dù kinh ngạc có thêm một Thủy Linh, nhưng cũng không hỏi, chỉ là mặt nhăn mày cau, hiển nhiên cũng thúc thủ vô sách.
Tiêu Bố Y đột nhiên nói: "Lão Tam, triệu chứng của lệ quỷ trên người mấy ngày mới có thể hiện ra?" Hắn giờ phút này biết đây là một trận ôn dịch sắp bộc phát, nhưng vẫn sử dụng cách nói của lão Tam.
Lão Tam lắc đầu nói: "Cái này cũng không thể nói chính xác, có đôi khi cùng ngày phát tác, có đôi khi phải mấy ngày, cũng có khi cả mười ngày…"
Tiêu Bố Y than nhẹ một tiếng, "Được rồi, phiền Biển Bức đi thông báo cho Mông Trần tộc phòng bị lệ quỷ, lại cho tất cả các huynh đệ lập tức đi về phía bắc ngoài trăm dặm, tránh đến Xích Tháp thì ở đó tạm xem biến hóa, để tránh truyền bá bệnh tình, ta, lão Tam, Thủy Linh cũng ở lại nơi đây, nếu qua mười ngày không có dị trạng, thì sẽ có tính toán".
Lão Tam, lão Đại trong mắt đều lộ ra vẻ khâm phục, thầm nghĩ Tiêu Bố Y gặp nạn không hoảng hốt, đã bỏ qua sinh tử, thật sự là nam tử hiếm thấy, đều cúi người cùng nói: "Tạ ơn Tiêu đại ca đã thấu hiểu đại nghĩa!".
Đường trong bụng núi quanh co uốn khúc, chẳng khác gì động trời, nhìn không thấy điểm cuối, nhưng lão Tam vẫn có thể tìm ra một lối ra.
Chỉ là ba người càng lúc càng xa, thanh âm của quân Đột Quyết dần dần rời xa, cho đến lúc không còn tiếng động.
Thủy Linh mới bắt đầu thì cảm thấy tò mò háo hức, nhưng đi một lúc lâu thì mới hoảng sợ, bụng núi cực kỳ âm u, giống như vô cùng vô tận, trong bóng tối đầy vẻ thần bí, nếu không phải phía trước còn có hai người, nàng tuyệt đối không dám lẻ loi một mình đi ở trong này, nhìn cái áo choàng màu đỏở trước mắt, Thủy Linh mở to hai mắt, chỉ sợ áo choàng đột nhiên biến mất, may là Tiêu Bố Y đi cũng không cấp bách, làm cho nàng đi theo cũng không cố hết sức.
Lão Tam hình như có có bản năng trời sinh tìm đường, quanh co mà đi, cực kỳ kiên nhẫn, đi tiếp gần nửa canh giờ, Thủy Linh tay chân đều đã có chút bủn rủn, phía trước đột nhiên truyền đến thanh âm nức nở…
Thủy Linh ôm chầm lấy cái áo choàng đỏở phía trước, lớn tiếng nói: "Có quỷ khóc!"
Thanh âm của nàng kích động, bi thảm vô cùng. Tiêu Bố Y dừng bước, quay đầu lại nhìn Thủy Linh, thấy trên mặt nàng tràn đầy sợ hãi, cau mày nói: "Cô thật sự là tự mình chuốc lấy cực khổ".
Thủy Linh nghe được tiếng người, nhìn thấy Tiêu Bố Y hai mắt sáng quắc, trong lúc nhất thời lại quên đi sợ hãi, nhưng bàn tay nắm lấy áo choàng đỏ vẫn không có buông ra, lớn tiếng nói: "Ta thích tự mình chuốc lấy cực khổ, vậy thì sao?"
Tiêu Bố Y nhìn thấy trên mặt nàng tràn đầy vẻ quật cường, lắc đầu, "Cô là Tháp Cách thảo nguyên, con gái Khả Hãn, thảo nguyên này không biết có bao nhiêu người hâm mộ cô, nhưng cô ở trong phúc mà không biết phúc, không thoải mái ở trong chiên trướng nghỉ ngơi, lại cùng ta lưu lạc ở trong sơn động này, người khác nếu biết, quá nửa sẽ nghĩ đến cô có bệnh".
Trong khi hắn nói chuyện, thì vẫn đi trước, Thủy Linh nắm chặt lấy áo choàng đỏ của hắn, cũng đã có chút yên tâm, yên lặng nghe, đột nhiên buồn buồn thở dài, " Trung Nguyên các ngươi chẳng phải có một Trang Tử, nói cái gì Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá có vui? Ngươi không phải là ta, thì làm sao biết sự khổ não của ta…" Nguồn tại ệnFULL.vn
Nàng nói tới đây, thì trầm mặc xuống, Tiêu Bố Y hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ Thủy Linh này thật ra tâm tư kín đáo, đã phát hiện mình không phải là người Đột Quyết! Nàng nói cái gì Trang Tử không phải là cá, thật ra cũng không phải là lời của Trang Tử, mà là một đoạn biện luận giữa Trang Tử cùng Huệ Tử. Lúc đầu Trang Tử cùng Huệ Tử đi tại Hào Lương, Trang Tử nhìn cá ở trong nước nói, con cá này bơi qua bơi lại, vui sướng tới cỡ nào. HuệTử lúc ấy mới phản bác một câu, Trang Tử không phải là cá, làm sao biết cá có vui, đương nhiên Trang Tửở sau còn nói ngươi không phải là ta, ngươi làm sao biết ta không biết cá có vui hay không. Đoạn điển cố này Tiêu Bố Y cũng biết, bất quá chỉ nghe qua một chút, cũng không đi suy nghĩ ngụ ý sâu xa ở trong, nhưng đột nhiên nghe một Tháp Cách thảo nguyên cảm khái như thế, cũng khó tránh khỏi kinh ngạc.
Hắn biết Đại Tùy tuy đang rung chuyển, nhưng văn minh Trung Hoa thì vẫn tỏa sáng, được nhiều nước kính ngưỡng, thảo nguyên đương nhiên cũng không ngoại lệ, phụ thân, gia gia của Thủy Linh đều chịu ảnh hưởng sâu sắc của văn hóa Hoa Hạ, nàng biết điển cố này của Trung Nguyên cũng không có gì là lạ.
Hai người lại đi tới một đoạn nữa, Thủy Linh mới phát hiện thì ra trong bụng núi có suối ngầm, róc rách chảy xuôi. Hiện nay bên ngoài núi tuy trời giá rét, nhưng suối ngầm trong bụng núi lại vẫn tỏa ra nhiệt khí, quả thật hiển nhiên là kỳ công của tạo hóa, thanh âm nức nở mới vừa rồi, là tiếng nước chảy quanh co trong sơn động hình thành.
Suy nghĩ cẩn thận đạo lý này, Thủy Linh đã dần dần không còn sợ hãi, nhưng cánh tay nắm lấy áo choàng vẫn không buông ra.
Tiêu Bố Y tùy ý để nàng lôi kéo, lại đi một đoạn nữa, phía trước đột nhiên có ánh sáng chiếu vào, lão Tam đã trầm giọng nói: "Lão Đại, lại đây xem".
Ba người đi cũng không xa, nhìn thấy ánh mặt trời chiếu vào trong động, trong không khí đã có chút ấm áp, Tiêu Bố Y lẩm bẩm nói: "Mặt trời đã lên".
"Nói thừa" Thủy Linh thì thầm một câu, buông Tiêu Bố Y ra, vọt tới cửa động, mở rộng hai tay, lớn tiếng nói: " Mặt trời đã lên!"
Mặc dù là cùng một câu nói, nhưng hai người hàm ý lại rất khác nhau, nói ra tâm tình cũng không giống nhau.
"Nói thừa" Tiêu Bố Y muốn cười, nhưng thấy bóng dáng có chút kéo dài dưới ánh mặt trời kia, mảnh khảnh lại có chút cô đơn, thì âm thầm lắc đầu.
Ra khỏi cửa hang cũng là sườn núi, đối diện là mặt trời mới lên, tuyết trắng ngần, kim quang vạn đạo, có ánh mặt trời, tất cả đều biến thành sinh cơ bừng bừng.
Lão Tam liếc mắt nhìn Thủy Linh một cái, cau mày nói: "Lão Đại, chúng ta hiện tại nên đi đâu?"
"Đi gặp Khả Đôn còn xa không?" Tiêu Bố Y thấp giọng nói.
"Cũng phải một đoạn đường nữa," Lão Tam đưa tay chỉ về hướng bắc, "Ước chừng hơn mười dặm, mới có thể tới địa bàn Phó Cốt, Khả Đôn gần đây vẫn ở lại Phó Cốt, nơi này xem như là địa bàn mà bà ta nắm chắc nhất. Nhưng nữ tử này? Xử lý thế nào?"
Tiêu Bố Y lắc đầu nói: "Để cho nàng ta đi".
"Ta chỉ sợ nàng ta không muốn đi" Lão Tam cười khổ nói: "Nàng hình như muốn ở lại, lúc đầu khi ở tại doanh trướng, nàng hình như vì hôn sự mà chống đối lại Khả Hãn, thoạt nhìn Khả Hãn muốn dùng nàng để mượn sức Khế Cốt, mà Thủy Linh này quật cường vượt xa tưởng tượng của rất nhiều người… Ta thấy nàng một nửa là bị người bắt cóc, nhưng nửa còn lại là muốn mượn cơ hội này trốn hôn nhân, cho nên quân Đột Quyết tìm đến ngược lại muốn chạy trốn".
Tiêu Bố Y trong lúc nhất thời cũng không biết nên xử lý Tháp Cách này ra sao, mới biết được mời thần thì dễ mà tiễn thần mới khó mà khổ não, "Trước tiên xuống núi rồi hãy nói".
Hai người xuống núi, Thủy Linh vẫn đi theo sau hai người, giữ khoảng cách nhất định, nửa là tò mò, nửa là không có chỗ để đi, thoạt nhìn rất đáng thương, cho dù là lão Tam trông thấy, mặc dù không thương hương tiếc ngọc, nhưng cũng lắc đầu, thấp giọng nói: "Lão Đại, ta thấy nàng ra cũng đáng thương".
"Nàng ta có bệnh" Tiêu Bố Y trả lời một câu.
Lão Tam cười cười, "Người quá nửa cũng thấy nàng ta đáng thương, nếu không cũng không để cho nàng ta tùy ý đi theo. Muốn vứt bỏ nàng ta cũng đơn giản, chúng ta đi nhanh lên vài bước là được mà".
Tiêu Bố Y cũng không có đi nhanh, ngược lại ngừng bước. Lão Tam không khỏi lo sợ, ngượng ngùng nói: "Lão Đại, ta cũng chính là tùy tiện nói một chút, người tùy tiện nghe một chút là được rồi".
Tiêu Bố Y áp thấp thanh âm nói: "Lão Tam, bên mặt kia có tiếng khóc!"
Lão Tam hơi ngạc nhiên, thoáng qua cũng nghe có tiếng khóc như có như không truyền đến, hư vô mờảo, rất là thê thảm.
Lần này khác với tiếng nước ở trong bụng núi, là tiếng khóc thật, bi thống thảm thiết không thể che lấp được.
Thủy Linh hiển nhiên cũng nghe được, chạy nhanh tới đứng ngay phía sau Tiêu Bố Y, có chút khiếp đảm. Nàng tuy là Tháp Cách, cũng rất thông minh, nhưng bình thường đều được nhiều người tiền hô hậu ủng, đột nhiên tới nơi mịt mờ không bóng người này, khó tránh khỏi sợ hãi.
"Lần này thật là tiếng khóc. Nhất Trận Phong… làm sao bây giờ?"
Tiêu Bố Y hướng về phía có tiếng khóc mà nhìn qua, phát hiện phía đó có một cánh rừng, trong cánh rừng có mấy gian nhà gỗ.
Trên nóc nhà tuyết trắng ngần, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng trắng, vốn là cảnh tượng ấm áp, nhưng tiếng khóc không dứt bên tai, khắp nơi nhiều ít đều có vẻ bi thiết thê lương.
"Đi xem một chút" Tiêu Bố Y thấp giọng nói, lão Tam cũng không phản đối, cùng hắn sóng vai đi tới. Thủy Linh mặc dù tò mò, trong lòng cảm thấy chuyện này có vẻ mang lại chuyện bất hạnh, vốn không muốn đi vào, chỉ nhìn hai người đi xa, nhưng lại nghe không biết từ nơi nào truyền đến tiếng sói hoang tru lên, vôi la to một tiếng mà nhảy về phía trước chạy theo sau hai người.
Ba người giẫm lên tuyết trắng vang lên tiếng sột soạt, làm cho tuyết có thêm vài phần sinh khí, rốt cuộc đã đi tới trước nhà gỗ.
Thủy Linh đột nhiên hét lên một tiếng, đột nhiên vọt tới trước, quàng chặt tay Tiêu Bố Y, tỏ ra hết sức sợ hãi.
Tiêu Bố Y trong lòng chợt lạnh, tay đặt lên chuôi đao, trầm giọng nói: "Chuyện gì?"
Thủy Linh nơm nớp lo sợ chỉ vào một góc nhà nói: "Con chuột, một con chuột thật lớn… mới vừa chạy qua…"
Tiêu Bố Y than nhẹ một tiếng, lầm bầm nói: "Thì ra là con chuột, ta còn tưởng rằng là con cọp".
Phụ nữ vẫn là phụ nữ, một con chuột cũng có thể đem nàng hù dọa đến hồn phi phách tán. Tiêu Bố Y âm thầm lắc đầu, xoay chuyển ánh mắt, lại thấy mấy con chuột nữa chạy tới chạy lui. Chuột cũng không sợ người, mỗi con lớn gần bằng một con mèo nhỏ, trừng ánh mắt xanh lam nhìn ba người, thoáng qua đã biến mất không thấy.
Thủy Linh đã sợ tới không la nổi nữa, chỉ biết ôm chặt lấy canh tay của Tiêu Bố Y, nếu không phải còn có chút ngượng ngùng, quá nửa đã sớm nhảy lên trên người hắn rồi.
Tiêu Bố Y cau mày nói: "Lão Tam, chuột này hình như có chút cổ quái, trời đông giá rét sao lại có nhiều chuột chạy ra đến như vậy?"
Lão Tam ngẩng đầu nhìn bầu trời, "Có lẽ khí trời có chút ấm áp, chuột này cũng muốn đi ra phơi nắng".
Hắn muốn cười, nhưng vẫn cảm giác được bốn phía tràn đầy không khí quỷ dị, nụ cười có chút cứng ngắc.
Tiếng khóc càng gần, tựa như ngay ở bên tai, Tiêu Bố Y trấn tĩnh tâm thần, chậm rãi đi về phía tiếng khóc phát ra, tới trước một gian nhà gỗ, còn chưa đẩy cửa đi vào, đã kinh ngạc đến ngây người ra tại chỗ, hít một ngụm khí lạnh.
Từ cửa sổ nhìn vào, chỉ thấy trong phòng trên mặt đất đang nằm bảy tám người, nhìn như đã tuyệt khí, một lão phụ nhân đang khóc rống lên quỳở nơi đó, tiếng khóc mới vừa rồi đúng là từ bà truyền ra.
Tiêu Bố Y đương nhiên đã gặp qua người chết, số người chết nhiều hơn hắn cũng thấy qua, nhưng hắn chưa từng thấy người chết nào mà quỷ dị như vậy.
Bảy người đều không ngoại lệ cả người sưng đỏ, lộ ra vết máu, có mấy người trên mặt hiện ra màu tím đen, thoạt nhìn vô cùng thảm thiết, tuy là dưới ánh mặt trời, nhưng lại làm cho người ta nhìn qua cũng lạnh toát cả người.
Thủy Linh vốn trốn ở phía sau Tiêu Bố Y, nhìn thấy Tiêu Bố Y vẫn trấn định tự nhiên, lúc này mới ló đầu ra, len lén nhìn về phía trước, chỉ là vừa nhìn thì cả người đều cứng ngắc, dưới ánh mặt trời chiếu rọi nhưng khắp cả người phát lạnh, đã không thể động đậy.
Tiêu Bố Y miễn cưỡng xoay người đi, nhìn về phía lão Tam, nghi hoặc nói: "Lão Tam..."
Hắn lời còn chưa dứt, đột nhiên dừng ở miệng, chỉ thấy được lão Tam trên mặt lộ ra vẻ nhăn nhúm hoảng sợ, vẻ bi thảm so với người chết càng sâu hơn! Tiêu Bố Y tuy can đảm, nhưng nhìn thấy hán tử như lão Tam mà cũng sợ hãi như thế, không khỏi sống lưng cảm thấy lạnh ngắt.
Hắn vừa nói như vậy, lão phụ nhân trong phòng hình như nghe được động tĩnh ngoài cửa, chậm rãi xoay người qua. Lão phụ nhân tóc hoa râm, dung nhan già nua, quần áo cũng sạch sẽ, nhưng khuôn mặt cũng tím đen, khóe mắt chảy ra không phải là nước mắt, mà là máu, bất chợt nhìn qua, giống như lệ quỷ vậy.
Thủy Linh nhìn thấy thi thể quái dị trên mặt đất vốn trong lòng đã sợ hãi, lại thấy lão phụ nhân quỷ dị như vậy, không khỏi la to một tiếng, cũng không chụp lấy Tiêu Bố Y nữa, không biết lấy khí lực ở nơi nào mà xoay người bỏ chạy.
Nàng cấp bách chạy trốn, cũng không để ý những mảnh gỗ trên mặt tuyết, xoay người vấp trúng ngã quỵ, đột nhiên nhìn thấy một con chuột màu đen chạy tới trước mắt, trong ánh mắt bằng hạt đậu lóe lên ánh sáng xanh, sau khi la to một tiếng thì trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Tiêu Bố Y thì vẫn trấn tĩnh, nhìn thấy lão phụ nhân một nhà chết bi thảm như thế, thoạt nhìn cũng lảo đảo muốn ngã, nhịn không được mới muốn đẩy cửa đi hỏi tình hình cụ thể, thì lão Tam đã lên tiếng ngăn lại: "Lão… Đại… không thể đẩy cửa… là lệ quỷ… lấy mạng!"
Thanh âm của hắn cực kỳ quái dị, cơ thịt trên mặt không ngừng vặn vẹo, thoạt nhìn nếu không phải Tiêu Bố Y ở đây, lại đối với Tiêu Bố Y phi thường tôn kính, thì đã sớm quay đầu bỏ chạy như Thủy Linh vậy.
Tiêu Bố Y trầm giọng hỏi, "Lệ quỷ gì lấy mạng?"
Lão Tam trong mắt lại lộ ra vẻ kinh hãi, chỉ chỉ về phía cửa sổ, Tiêu Bố Y chỉ cảm thấy tay chân đều có chút lạnh lẽo, điều tức ngưng thần nhìn qua, thì thấy lão phụ nhân trong phòng đã từ từ té xuống mặt đất, mũi miệng kể cả khóe mắt đều có máu tươi chảy ra, dĩ nhiên đã chết.
Lão Tam đột nhiên kéo Tiêu Bố Y lại, lớn tiếng nói: "Lão Đại… mau đi".
Hắn vốn võ công không cao, nhưng khí lực trên tay lại lớn kinh người, vừa kéo đã mang Tiêu Bố Y chạy đi mấy bước.
Tiêu Bố Y vốn muốn tra rõ tình huống, nhưng có thể thấy được hắn sợ mặt không còn chút máu, trong lòng thở dài, theo hắn hướng ra phía ngoài mà chạy đi, khi đi ngang qua Thủy Linh nhìn thấy nàng hôn mê bất tỉnh, thầm nghĩ nơi này là vùng hoang vu, tùy ý để nàng té xỉu ở chỗ này, nói không chừng cũng sẽ bị mất mạng. Lúc này tình hình hết sức cổ quái, một lát nữa hỏi lão Tam cũng không muộn.
Tay vung ra, đã đem Thủy Linh chụp lên ở nơi tay, lão Tam vẫn mặc kệ, chỉ cắm đầu chạy như điên, Tiêu Bố Y mấy lần muốn hỏi nhưng đều không được. Hai người cắm đầu chạy như điên chừng nửa canh giờ, lão Tam tốc độ chạy không giảm, Tiêu Bố Y tuy không mệt mỏi, nhưng nhìn thấy đỉnh đầu lão Tam bốc khói, biết hắn đang dốc hết toàn lực, chỉ sợ hắn phát lực chạy trốn quá lớn mà bị thoát lực, khó tránh khỏi bệnh nặng, đột nhiên dùng sức kéo lão Tam lại, hét lớn một tiếng, "Lão Tam, không có việc gì rồi".
Lão Tam rốt cuộc ngừng bước, ngồi bệt xuống tuyết mồ hôi đầm đìa, mờ mịt nhìn chung quanh nói: "Không có việc gì, Tiêu lão Đại. Không có việc gì thật sao?"
Tiêu Bố Y âm thầm cau mày, không biết lệ quỷ là vật gì, lại đem lão Tam hù dọa thành dạng này. Viên Lam vì trợ giúp cho hắn ở thảo nguyên, tuyển năm người, mỗi người đều là hán tử thân kinh bách chiến, gặp chuyện gì cũng không sợ hãi, Tiêu Bố Y trong khoảng thời gian này vẫn dẫn theo bên người, cho dù gặp phải Thủy Tất Khả Hãn, lão Tam bị thương vẫn không chút sợ hãi, việc này cực kỳ cổ quái, quay đầu nhìn Thủy Linh, phát hiện nàng không biết từ khi nào đã mở mắt, trong đôi mắt cũng tràn đầy sự sợ hãi, rung lên bần bật.
Tiêu Bố Y biết cấp bách không được, đơn giản buông Thủy Linh xuống, đi kiếm chút càng khô mà đốt lửa.
Hiện giờ mặt trời trên đầu, hắn vẫn đốt lên một đống lửa lớn, không trung hơi nóng tràn lan, lão Tam mờ mịt một hồi lâu, rốt cuộc trấn tĩnh trở lại, nhưng vẫn chỉ nhìn đống lửa, khóe miệng co quắp, răng đánh lộp cộp. Thủy Linh tuy nhất thời kinh hãi, mặc dù trong lòng có ám ảnh, ngược lại cũng không sợ bằng lão Tam, nhưng mờ mịt nhìn chung quanh, phát hiện hoang dã mịt mờ một sắc trắng, tuyết phản chiếu ánh nắng, càng làm cho người ta trong lòng hoảng sợ. Chỉ là ngồi bên cạnhTiêu Bố Y, nàng cùng Tiêu Bố Y cũng không quen thuộc, nhưng bát quá chỉ mới nửa ngày, đã coi hắn như là người thân vậy.
Tiêu Bố Y vội vàng nhóm lửa, nhìn mọi nơi, "Ta đi kiếm chút thú hoang để nướng ăn".
"Không nên" Lão Tam đột nhiên vung tay.
Tiêu Bố Y cau mày nói: "Tại sao?"
Lão Tam hít sâu một hơi, "Tiêu lão Đại… hiện giờ trăm dặm phụ cận những vật sống đều không thể ăn!" Hắn dưới sự kinh hoàng cũng đã quên che dấu tên họ của Tiêu Bố Y, mà cũng không có phát giác ra. Thủy Linh khi nghe được ba chữ Tiêu lão Đại, sắc mặt khẽ biến, thoáng qua lại nói: "Nếu như thú hoang cũng không thể ăn, vậy chúng ta sẽ phải chết đói sao?"
Lão Tam thở dài nói: "Cho dù chết đói, cũng so với bị lệ quỷ lấy mạng còn tốt hơn".
Thủy Linh cau mày, "Ngươi nói lệ quỷ là cái gì, trên đời này nào có cái gì là lệ quỷ…"
Tiêu Bố Y trong lòng khẽ động, trầm giọng nói: "Lệ quỷ này rốt cuộc là cái gì, lão Tam, ngươi cũng nên giải thích rõ ràng".
Lão Tam nhìn đống lửa, trên mặt lại hiện ra vẻ hoảng sợ, " Chúng ta hiện tại có năm huynh đệ đi theo lão Đại, nhưng trước đây trong bang chúng ta có tới mấy trăm người, chúng ta đều tình như thủ túc, mặc dù không cùng họ, nhưng cũng chẳng khác nào huynh đệ thân sinh. Nhưng sau lại gặp một biến cố rất lớn, cho tới bây giờ chỉ còn lại có năm người chúng ta…"
Hắn nói tới đây, thanh âm lại phát run, Tiêu Bố Y ngạc nhiên hỏi: "Là cừu gia tìm tới cửa sao?" nghĩ tới mấy trăm người chỉ còn có năm người, quả thực là vô cùng thảm thiết, nhìn thấy lão Tam im lặng lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì, cau mày nói: "Là lệ quỷ?"
Hắn hôm nay đối với lệ quỷ đã có một ấn tượng mơ hồ, nhưng cũng không dám vững tin, đơn giản là hắn cũng không có kinh nghiệm qua. Lão Tam gật đầu nói: "Lão Đại tâm tư kín đáo, đoán là trúng. Chỉ đáng tiếc, cho dù người đoán trúng lệ quỷ này, đối với nó cũng không thể tránh được. Lúc đầu chúng ta cũng ở tại phương bắc, cẩu hoàng đế muốn chinh phạt Cao Lệ đã đào kênh đào để vận chuyển, nam nhân không đủ dùng, còn kêu cả phụ nhân. Kết quả vì đào Vĩnh Tể cừ, đã chết vô số, nhưng quan phủ hoành hành, lại gặp nạn đói, người chết đói cũng rất nhiều. Lúc này thi thể khắp nơi, chôn cũng không xuể".
Thủy Linh nghe, đột nhiên xen miệng nói: "Trung Nguyên các ngươi có cẩu hoàng đế không tốt, cha ta vẫn nói, muốn đi đánh Trung Nguyên, giải cứu các ngươi khỏi nguy nan".
Lão Tam lặng lẽ cười lạnh, "Cẩu hoàng đế Trung Nguyên không tốt, nhưng nếu là cha cô làm hoàng đế, chỉ sợ còn tàn bạo hơn cả cẩu hoàng đế, Trung Nguyên nếu do các người làm chủ, chúng ta lại càng không có đường sống. Các ngươi nếu đánh tới, ta cho dù cố gắng chống cự, nhưng một cái mạng cũng không đủ. Lần này chúng ta đến chính là muốn tìm biện pháp ngăn cản các ngươi nam hạ, lão tử tuy làm không ít chuyện ác, nhưng gặp loại đại nghĩa dân tộc này, cũng tuyệt không hàm hồ. Cô hiện tại nghe được tin tức này, thì có muốn chạy cũng không được".
Tiêu Bố Y vốn muốn ngăn cản hắn nói, nhìn thấy hắn từ khi rời nhà gỗ, tâm tình kích động, thật ra cũng không tiện ngăn lại, nghĩ lại cũng chỉ cười cười, hắn không hỏi lai lịch của lão Tam, lúc này cũng không hỏi.
Thủy Linh nhìn thấy lão Tam hai mắt hung quang thoáng hiện, cũng không phải là diễn trò, bỗng nhiên đứng lên muốn chạy. Tiêu Bố Y đã đưa tay chụp lấy cổ tay nàng, trầm giọng nói: "Ngồi xuống nói chuyện".
Thủy Linh kháng không được đại lực của hắn, ngã ngồi xuống đất, hét lớn: "Bằng vào các ngươi cũng muốn ngăn cản cha ta nam hạ sao?" nhìn thấy lão Tam tay đặt lên chuôi đao, Thủy Linh có chút sợ hãi, rốt cuộc mềm giọng lại nói: "Thật ra ta cũng khuyên người không nên nam hạ, nhưng người cũng không nghe ta nói, có thể làm gì bây giờ?"
Lão Tam lẩm bẩm nói: "Làm sao bây giờ, ai biết làm sao bây giờ, chúng ta hôm nay chỉ sợ rằng…" Hắn nói tới đây, thần sắc có chút lộ vẻ sầu thảm, "Được rồi, lão Đại, ta nói tới nơi nào rồi?"
Tiêu Bố Y nói tiếp: "Ngươi nói thi thể chôn khong xuể".
Lão Tam trên mặt lại lộ ra vẻ sầu thảm, "Không sai, thi thể chôn cũng không xuể, chất đầy đường, nhưng lúc này lệ quỷ lại tới lấy mạng, trạng thái chết cũng phảng phất như mới vừa rồi chúng ta nhìn thấy, cũng là khắp nơi trên đất đều là chuột! Mấy trăm huynh đệ trong bang chúng ta đều bị lệ quỷ lấy mạng, kết quả sống sót chỉ còn lại có năm người chúng ta, dân chúng của Lân Huyền thôn đều bị diệt tuyệt, lệ quỷ này hung ác có thể thấy được. Nhưng nằm mơ cũng thật không ngờ, lệ quỷ này đã tới thảo nguyên, tuy số người chết còn chưa nhiều lắm, nhưng chỉ sợ qua một đoạn thời gian nữa, thi thể của thảo nguyên này sẽ khắp nơi trên đất, sẽ có thảm trạng như năm đó".
Tiêu BốY cau mày nói: "Ngươi nói lệ quỷ chẳng lẽ chính là ôn dịch? Nhưng hôm nay trời đông giá rét, sao lại có ôn dịch hoành hành" Nói tới đây, Tiêu Bố Y ngẩng đầu nhìn mặt trời. Lệ quỷ trong miệng lão Tam thì Tiêu Bố Y thấy chính là ôn dịch, thời cổ đại mỗi lần gặp tai họa này, đều đã có ôn dịch hoành hành, chính mình khi đó còn có khống chế, nhưng tới trong mắt cổ nhân, đã biến thành lệ quỷ đáng sợ.
Lão Tam lại lắc đầu nói: "Ôn dịch gì? Ta chỉ biết lệ quỷ này thường lui tới, rất là vô thường, không có cố định. Lão Đại, chúng ta hiện nay thấy qua lệ quỷ, cho dù không ăn đồ hoang dã, chỉ sợ cũng bị nó nhập thân, nói không chừng qua mấy ngày nữa… ta mới thầm nghĩ đi trốn càng xa càng tốt, nhưng hiện tại nghĩ lại, không thể chạy thoát, ác quỷ muốn mượn chúng ta đi hại người khác, lúc này mới câu dẫn chúng ta đi xem!"
Hắn nói tới đây, thanh âm vốn phát run ngược lại đã tỉnh táo lại, trong mắt lại lộ ra vẻ kiên định. Mặt trời trên đầu tỏa hơi nóng dào dạt, ánh lửa nhiệt khí bức người, nhưng giữa ba người lại bao phủ một luồng khí âm u, xua đi không được.
Thủy Linh đã nghe ra cái gì, hoảng sợ nói: "Ngươi nói chúng ta… đều sẽ phải chết giống như những người ở trong nhà gỗ kia?"
Lão Tam ngưng trọn nói: "Rốt cuộc có thể chết giống như những người ở nhà gỗ hay không, vậy cũng phải xem ông trời có chiếu cố hay không".
Thủy Linh vội vàng nói: "Sẽ không đâu, sẽ không đâu, chúng ta chỉ liếc mắt một cái nhìn người chết này, lệ quỷ sao có thể trở nên trên người như thế?"
Lão Tam cười lạnh nói: "Ác quỷ không chỗ nào mà không có, cho dù con chuột, hồ ly, bầy sói đều bị phụ thân, người nếu nhìn thấy nó, có thể còn mạng sống cũng không phải do bằng sự vui hay buồn, mà là bằng vào tính tình của nó".
Hắn nhìn như nói xạo, nhưng Tiêu Bố Y lại biết đây là bệnh truyền hiễm nguy hại, nghe lão Tam nói kinh khủng, quá nửa không khí nước miếng cũng có thể lây bệnh, âm thầm đổi sắc, vận khí quanh thân, tạm thời không có phát hiện có gì không khỏe, nhưng cũng co rút chân mày.
Lão Tam nhìn về phía Tiêu Bố Y nói: "Lão Đại, ta kính người là anh hùng, nhưng người võ công cao tới đâu, cũng kháng không được lệ quỷ… lúc này chúng ta nếu phát hiện ra lệ quỷ này, thừa dịp nó không có gì làm hại được, thì xin lão Đại tạm hoãn đại kế, xin các huynh đệ đi trước… nếu không ta chỉ sợ các huynh đệ đều bị mất mạng ở đây, không biết ý của người thế nào?"
Tiêu Bố Y trầm ngâm nói: "Vẫn phải tìm được bọn họ rồi mới mưu tính, Mông Trần tộc lấy thảo nguyên làm nhà, dân cư đông đảo, cũng không thể để cho bọn họ cũng rời khỏi nơi này chứ?"
Lão Tam sửng sốt, "Để ta gọi Biển Bức đại ca" Thấy Tiêu Bố Y cũng không có phản đối, đưa tay từ trong lòng lấy ra một cái còi, dùng sức thổi mạnh, thanh âm bén nhọn truyền đi, Thủy Linh chỉ có thể bịt tai lại, hoa dung thất sắc, nàng chưa bao giờ nghe qua tiếng còi thê lương như thế, như muốn đoạt lấy tâm phách của người khác.
Lão Tam thổi một lúc lâu, lúc này mới ngừng lại thở hổn hển mấy hơi, ngẩng đầu nhìn trời, cũng không biết nghĩ cái gì.
Tiêu Bố Y thì đưa mắt nhìn bốn phía, đột nhiên thấp giọng nói: "Biển Bức tới…"
Thủy Linh lấy làm kinh hãi, theo ánh mắt của Tiêu Bố Y nhìn qua, chỉ thấy trên mặt tuyết ở phương xa có một người đang tới, nhưng thật sự là cảm giác rất cổ quái, tựa như người nọ không dính xuống đất, mà là tung bay tới. Lão Tam bỗng nhiên đứng lên, không đợi người nọ đi tới, đột nhiên lớn tiếng nói: "Biển Bức lão Đại, chớ có tới gần".
Người nọ dừng lại ở xa xa, tràn đầy vẻ khó hiểu, nhỏ giọng nói: "Tiêu lão Đại, lão Tam, các người không có việc gì chứ?" Thủy Linh lúc này mới nhìn rõ, người nọ trên mặt gầy gò như khô lâu vậy, thật giống như cái tên biển bức, hai cái đùi cũng cực nhỏ, cả người trên dưới nhẹ nhàng thịt không có mấy, quần áo của hắn đặc biệt cổ quái, khi chống lên thì giống như cánh, khi thu lại thì làm cho người ta thấy không rõ cái gì.
Lão Tam cười khổ nói: "Đại ca, chúng ta không phải không có việc gì, mà là gặp chuyện rất lớn. Nhưng người nhất định nhớ kỹ, nghe được cái gì cũng không được tiến lên".
Người nọ nhíu mày, nhưng lại chỉ nói một chữ, "Được!"
Lão Tam trầm giọng nói: "Chúng ta vừa đụng phải lệ quỷ!"
Lão Đại thở ra một hơi, thất thanh nói: "Lệ quỷ tới thảo nguyên rồi? Lão Tam, Tiêu lão Đại, các người bị nó dính lên thân?"
Lão Tam chậm rãi gật đầu, trầm giọng nói: "Biển Bức lão Đại, người không thể xúc động, để tránh ảnh hưởng tới tính mạng các huynh đệ".
Thủy Linh nghe được Biển Bức cũng nói như thế, mới biết được lão Tam nói không giả, không khỏi kinh sợ cùng xuất hiện, không nhịn được khóc lên. Lão Đại bị hai chữ lệ quỷ là cho khiếp sợ, mặc dù kinh ngạc có thêm một Thủy Linh, nhưng cũng không hỏi, chỉ là mặt nhăn mày cau, hiển nhiên cũng thúc thủ vô sách.
Tiêu Bố Y đột nhiên nói: "Lão Tam, triệu chứng của lệ quỷ trên người mấy ngày mới có thể hiện ra?" Hắn giờ phút này biết đây là một trận ôn dịch sắp bộc phát, nhưng vẫn sử dụng cách nói của lão Tam.
Lão Tam lắc đầu nói: "Cái này cũng không thể nói chính xác, có đôi khi cùng ngày phát tác, có đôi khi phải mấy ngày, cũng có khi cả mười ngày…"
Tiêu Bố Y than nhẹ một tiếng, "Được rồi, phiền Biển Bức đi thông báo cho Mông Trần tộc phòng bị lệ quỷ, lại cho tất cả các huynh đệ lập tức đi về phía bắc ngoài trăm dặm, tránh đến Xích Tháp thì ở đó tạm xem biến hóa, để tránh truyền bá bệnh tình, ta, lão Tam, Thủy Linh cũng ở lại nơi đây, nếu qua mười ngày không có dị trạng, thì sẽ có tính toán".
Lão Tam, lão Đại trong mắt đều lộ ra vẻ khâm phục, thầm nghĩ Tiêu Bố Y gặp nạn không hoảng hốt, đã bỏ qua sinh tử, thật sự là nam tử hiếm thấy, đều cúi người cùng nói: "Tạ ơn Tiêu đại ca đã thấu hiểu đại nghĩa!".
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đường trong bụng núi quanh co uốn khúc, chẳng khác gì động trời, nhìn không thấy điểm cuối, nhưng lão Tam vẫn có thể tìm ra một lối ra.
Chỉ là ba người càng lúc càng xa, thanh âm của quân Đột Quyết dần dần rời xa, cho đến lúc không còn tiếng động.
Thủy Linh mới bắt đầu thì cảm thấy tò mò háo hức, nhưng đi một lúc lâu thì mới hoảng sợ, bụng núi cực kỳ âm u, giống như vô cùng vô tận, trong bóng tối đầy vẻ thần bí, nếu không phải phía trước còn có hai người, nàng tuyệt đối không dám lẻ loi một mình đi ở trong này, nhìn cái áo choàng màu đỏở trước mắt, Thủy Linh mở to hai mắt, chỉ sợ áo choàng đột nhiên biến mất, may là Tiêu Bố Y đi cũng không cấp bách, làm cho nàng đi theo cũng không cố hết sức.
Lão Tam hình như có có bản năng trời sinh tìm đường, quanh co mà đi, cực kỳ kiên nhẫn, đi tiếp gần nửa canh giờ, Thủy Linh tay chân đều đã có chút bủn rủn, phía trước đột nhiên truyền đến thanh âm nức nở…
Thủy Linh ôm chầm lấy cái áo choàng đỏở phía trước, lớn tiếng nói: "Có quỷ khóc!"
Thanh âm của nàng kích động, bi thảm vô cùng. Tiêu Bố Y dừng bước, quay đầu lại nhìn Thủy Linh, thấy trên mặt nàng tràn đầy sợ hãi, cau mày nói: "Cô thật sự là tự mình chuốc lấy cực khổ".
Thủy Linh nghe được tiếng người, nhìn thấy Tiêu Bố Y hai mắt sáng quắc, trong lúc nhất thời lại quên đi sợ hãi, nhưng bàn tay nắm lấy áo choàng đỏ vẫn không có buông ra, lớn tiếng nói: "Ta thích tự mình chuốc lấy cực khổ, vậy thì sao?"
Tiêu Bố Y nhìn thấy trên mặt nàng tràn đầy vẻ quật cường, lắc đầu, "Cô là Tháp Cách thảo nguyên, con gái Khả Hãn, thảo nguyên này không biết có bao nhiêu người hâm mộ cô, nhưng cô ở trong phúc mà không biết phúc, không thoải mái ở trong chiên trướng nghỉ ngơi, lại cùng ta lưu lạc ở trong sơn động này, người khác nếu biết, quá nửa sẽ nghĩ đến cô có bệnh".
Trong khi hắn nói chuyện, thì vẫn đi trước, Thủy Linh nắm chặt lấy áo choàng đỏ của hắn, cũng đã có chút yên tâm, yên lặng nghe, đột nhiên buồn buồn thở dài, " Trung Nguyên các ngươi chẳng phải có một Trang Tử, nói cái gì Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá có vui? Ngươi không phải là ta, thì làm sao biết sự khổ não của ta…"
Nàng nói tới đây, thì trầm mặc xuống, Tiêu Bố Y hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ Thủy Linh này thật ra tâm tư kín đáo, đã phát hiện mình không phải là người Đột Quyết! Nàng nói cái gì Trang Tử không phải là cá, thật ra cũng không phải là lời của Trang Tử, mà là một đoạn biện luận giữa Trang Tử cùng Huệ Tử. Lúc đầu Trang Tử cùng Huệ Tử đi tại Hào Lương, Trang Tử nhìn cá ở trong nước nói, con cá này bơi qua bơi lại, vui sướng tới cỡ nào. HuệTử lúc ấy mới phản bác một câu, Trang Tử không phải là cá, làm sao biết cá có vui, đương nhiên Trang Tửở sau còn nói ngươi không phải là ta, ngươi làm sao biết ta không biết cá có vui hay không. Đoạn điển cố này Tiêu Bố Y cũng biết, bất quá chỉ nghe qua một chút, cũng không đi suy nghĩ ngụ ý sâu xa ở trong, nhưng đột nhiên nghe một Tháp Cách thảo nguyên cảm khái như thế, cũng khó tránh khỏi kinh ngạc.
Hắn biết Đại Tùy tuy đang rung chuyển, nhưng văn minh Trung Hoa thì vẫn tỏa sáng, được nhiều nước kính ngưỡng, thảo nguyên đương nhiên cũng không ngoại lệ, phụ thân, gia gia của Thủy Linh đều chịu ảnh hưởng sâu sắc của văn hóa Hoa Hạ, nàng biết điển cố này của Trung Nguyên cũng không có gì là lạ.
Hai người lại đi tới một đoạn nữa, Thủy Linh mới phát hiện thì ra trong bụng núi có suối ngầm, róc rách chảy xuôi. Hiện nay bên ngoài núi tuy trời giá rét, nhưng suối ngầm trong bụng núi lại vẫn tỏa ra nhiệt khí, quả thật hiển nhiên là kỳ công của tạo hóa, thanh âm nức nở mới vừa rồi, là tiếng nước chảy quanh co trong sơn động hình thành.
Suy nghĩ cẩn thận đạo lý này, Thủy Linh đã dần dần không còn sợ hãi, nhưng cánh tay nắm lấy áo choàng vẫn không buông ra.
Tiêu Bố Y tùy ý để nàng lôi kéo, lại đi một đoạn nữa, phía trước đột nhiên có ánh sáng chiếu vào, lão Tam đã trầm giọng nói: "Lão Đại, lại đây xem".
Ba người đi cũng không xa, nhìn thấy ánh mặt trời chiếu vào trong động, trong không khí đã có chút ấm áp, Tiêu Bố Y lẩm bẩm nói: "Mặt trời đã lên".
"Nói thừa" Thủy Linh thì thầm một câu, buông Tiêu Bố Y ra, vọt tới cửa động, mở rộng hai tay, lớn tiếng nói: " Mặt trời đã lên!"
Mặc dù là cùng một câu nói, nhưng hai người hàm ý lại rất khác nhau, nói ra tâm tình cũng không giống nhau.
"Nói thừa" Tiêu Bố Y muốn cười, nhưng thấy bóng dáng có chút kéo dài dưới ánh mặt trời kia, mảnh khảnh lại có chút cô đơn, thì âm thầm lắc đầu.
Ra khỏi cửa hang cũng là sườn núi, đối diện là mặt trời mới lên, tuyết trắng ngần, kim quang vạn đạo, có ánh mặt trời, tất cả đều biến thành sinh cơ bừng bừng.
Lão Tam liếc mắt nhìn Thủy Linh một cái, cau mày nói: "Lão Đại, chúng ta hiện tại nên đi đâu?"
"Đi gặp Khả Đôn còn xa không?" Tiêu Bố Y thấp giọng nói.
"Cũng phải một đoạn đường nữa," Lão Tam đưa tay chỉ về hướng bắc, "Ước chừng hơn mười dặm, mới có thể tới địa bàn Phó Cốt, Khả Đôn gần đây vẫn ở lại Phó Cốt, nơi này xem như là địa bàn mà bà ta nắm chắc nhất. Nhưng nữ tử này? Xử lý thế nào?"
Tiêu Bố Y lắc đầu nói: "Để cho nàng ta đi".
"Ta chỉ sợ nàng ta không muốn đi" Lão Tam cười khổ nói: "Nàng hình như muốn ở lại, lúc đầu khi ở tại doanh trướng, nàng hình như vì hôn sự mà chống đối lại Khả Hãn, thoạt nhìn Khả Hãn muốn dùng nàng để mượn sức Khế Cốt, mà Thủy Linh này quật cường vượt xa tưởng tượng của rất nhiều người… Ta thấy nàng một nửa là bị người bắt cóc, nhưng nửa còn lại là muốn mượn cơ hội này trốn hôn nhân, cho nên quân Đột Quyết tìm đến ngược lại muốn chạy trốn".
Tiêu Bố Y trong lúc nhất thời cũng không biết nên xử lý Tháp Cách này ra sao, mới biết được mời thần thì dễ mà tiễn thần mới khó mà khổ não, "Trước tiên xuống núi rồi hãy nói".
Hai người xuống núi, Thủy Linh vẫn đi theo sau hai người, giữ khoảng cách nhất định, nửa là tò mò, nửa là không có chỗ để đi, thoạt nhìn rất đáng thương, cho dù là lão Tam trông thấy, mặc dù không thương hương tiếc ngọc, nhưng cũng lắc đầu, thấp giọng nói: "Lão Đại, ta thấy nàng ra cũng đáng thương".
"Nàng ta có bệnh" Tiêu Bố Y trả lời một câu.
Lão Tam cười cười, "Người quá nửa cũng thấy nàng ta đáng thương, nếu không cũng không để cho nàng ta tùy ý đi theo. Muốn vứt bỏ nàng ta cũng đơn giản, chúng ta đi nhanh lên vài bước là được mà".
Tiêu Bố Y cũng không có đi nhanh, ngược lại ngừng bước. Lão Tam không khỏi lo sợ, ngượng ngùng nói: "Lão Đại, ta cũng chính là tùy tiện nói một chút, người tùy tiện nghe một chút là được rồi".
Tiêu Bố Y áp thấp thanh âm nói: "Lão Tam, bên mặt kia có tiếng khóc!"
Lão Tam hơi ngạc nhiên, thoáng qua cũng nghe có tiếng khóc như có như không truyền đến, hư vô mờảo, rất là thê thảm.
Lần này khác với tiếng nước ở trong bụng núi, là tiếng khóc thật, bi thống thảm thiết không thể che lấp được.
Thủy Linh hiển nhiên cũng nghe được, chạy nhanh tới đứng ngay phía sau Tiêu Bố Y, có chút khiếp đảm. Nàng tuy là Tháp Cách, cũng rất thông minh, nhưng bình thường đều được nhiều người tiền hô hậu ủng, đột nhiên tới nơi mịt mờ không bóng người này, khó tránh khỏi sợ hãi.
"Lần này thật là tiếng khóc. Nhất Trận Phong… làm sao bây giờ?"
Tiêu Bố Y hướng về phía có tiếng khóc mà nhìn qua, phát hiện phía đó có một cánh rừng, trong cánh rừng có mấy gian nhà gỗ.
Trên nóc nhà tuyết trắng ngần, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng trắng, vốn là cảnh tượng ấm áp, nhưng tiếng khóc không dứt bên tai, khắp nơi nhiều ít đều có vẻ bi thiết thê lương.
"Đi xem một chút" Tiêu Bố Y thấp giọng nói, lão Tam cũng không phản đối, cùng hắn sóng vai đi tới. Thủy Linh mặc dù tò mò, trong lòng cảm thấy chuyện này có vẻ mang lại chuyện bất hạnh, vốn không muốn đi vào, chỉ nhìn hai người đi xa, nhưng lại nghe không biết từ nơi nào truyền đến tiếng sói hoang tru lên, vôi la to một tiếng mà nhảy về phía trước chạy theo sau hai người.
Ba người giẫm lên tuyết trắng vang lên tiếng sột soạt, làm cho tuyết có thêm vài phần sinh khí, rốt cuộc đã đi tới trước nhà gỗ.
Thủy Linh đột nhiên hét lên một tiếng, đột nhiên vọt tới trước, quàng chặt tay Tiêu Bố Y, tỏ ra hết sức sợ hãi.
Tiêu Bố Y trong lòng chợt lạnh, tay đặt lên chuôi đao, trầm giọng nói: "Chuyện gì?"
Thủy Linh nơm nớp lo sợ chỉ vào một góc nhà nói: "Con chuột, một con chuột thật lớn… mới vừa chạy qua…"
Tiêu Bố Y than nhẹ một tiếng, lầm bầm nói: "Thì ra là con chuột, ta còn tưởng rằng là con cọp".
Phụ nữ vẫn là phụ nữ, một con chuột cũng có thể đem nàng hù dọa đến hồn phi phách tán. Tiêu Bố Y âm thầm lắc đầu, xoay chuyển ánh mắt, lại thấy mấy con chuột nữa chạy tới chạy lui. Chuột cũng không sợ người, mỗi con lớn gần bằng một con mèo nhỏ, trừng ánh mắt xanh lam nhìn ba người, thoáng qua đã biến mất không thấy.
Thủy Linh đã sợ tới không la nổi nữa, chỉ biết ôm chặt lấy canh tay của Tiêu Bố Y, nếu không phải còn có chút ngượng ngùng, quá nửa đã sớm nhảy lên trên người hắn rồi.
Tiêu Bố Y cau mày nói: "Lão Tam, chuột này hình như có chút cổ quái, trời đông giá rét sao lại có nhiều chuột chạy ra đến như vậy?"
Lão Tam ngẩng đầu nhìn bầu trời, "Có lẽ khí trời có chút ấm áp, chuột này cũng muốn đi ra phơi nắng".
Hắn muốn cười, nhưng vẫn cảm giác được bốn phía tràn đầy không khí quỷ dị, nụ cười có chút cứng ngắc.
Tiếng khóc càng gần, tựa như ngay ở bên tai, Tiêu Bố Y trấn tĩnh tâm thần, chậm rãi đi về phía tiếng khóc phát ra, tới trước một gian nhà gỗ, còn chưa đẩy cửa đi vào, đã kinh ngạc đến ngây người ra tại chỗ, hít một ngụm khí lạnh.
Từ cửa sổ nhìn vào, chỉ thấy trong phòng trên mặt đất đang nằm bảy tám người, nhìn như đã tuyệt khí, một lão phụ nhân đang khóc rống lên quỳở nơi đó, tiếng khóc mới vừa rồi đúng là từ bà truyền ra.
Tiêu Bố Y đương nhiên đã gặp qua người chết, số người chết nhiều hơn hắn cũng thấy qua, nhưng hắn chưa từng thấy người chết nào mà quỷ dị như vậy.
Bảy người đều không ngoại lệ cả người sưng đỏ, lộ ra vết máu, có mấy người trên mặt hiện ra màu tím đen, thoạt nhìn vô cùng thảm thiết, tuy là dưới ánh mặt trời, nhưng lại làm cho người ta nhìn qua cũng lạnh toát cả người.
Thủy Linh vốn trốn ở phía sau Tiêu Bố Y, nhìn thấy Tiêu Bố Y vẫn trấn định tự nhiên, lúc này mới ló đầu ra, len lén nhìn về phía trước, chỉ là vừa nhìn thì cả người đều cứng ngắc, dưới ánh mặt trời chiếu rọi nhưng khắp cả người phát lạnh, đã không thể động đậy.
Tiêu Bố Y miễn cưỡng xoay người đi, nhìn về phía lão Tam, nghi hoặc nói: "Lão Tam..."
Hắn lời còn chưa dứt, đột nhiên dừng ở miệng, chỉ thấy được lão Tam trên mặt lộ ra vẻ nhăn nhúm hoảng sợ, vẻ bi thảm so với người chết càng sâu hơn! Tiêu Bố Y tuy can đảm, nhưng nhìn thấy hán tử như lão Tam mà cũng sợ hãi như thế, không khỏi sống lưng cảm thấy lạnh ngắt.
Hắn vừa nói như vậy, lão phụ nhân trong phòng hình như nghe được động tĩnh ngoài cửa, chậm rãi xoay người qua. Lão phụ nhân tóc hoa râm, dung nhan già nua, quần áo cũng sạch sẽ, nhưng khuôn mặt cũng tím đen, khóe mắt chảy ra không phải là nước mắt, mà là máu, bất chợt nhìn qua, giống như lệ quỷ vậy.
Thủy Linh nhìn thấy thi thể quái dị trên mặt đất vốn trong lòng đã sợ hãi, lại thấy lão phụ nhân quỷ dị như vậy, không khỏi la to một tiếng, cũng không chụp lấy Tiêu Bố Y nữa, không biết lấy khí lực ở nơi nào mà xoay người bỏ chạy.
Nàng cấp bách chạy trốn, cũng không để ý những mảnh gỗ trên mặt tuyết, xoay người vấp trúng ngã quỵ, đột nhiên nhìn thấy một con chuột màu đen chạy tới trước mắt, trong ánh mắt bằng hạt đậu lóe lên ánh sáng xanh, sau khi la to một tiếng thì trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Tiêu Bố Y thì vẫn trấn tĩnh, nhìn thấy lão phụ nhân một nhà chết bi thảm như thế, thoạt nhìn cũng lảo đảo muốn ngã, nhịn không được mới muốn đẩy cửa đi hỏi tình hình cụ thể, thì lão Tam đã lên tiếng ngăn lại: "Lão… Đại… không thể đẩy cửa… là lệ quỷ… lấy mạng!"
Thanh âm của hắn cực kỳ quái dị, cơ thịt trên mặt không ngừng vặn vẹo, thoạt nhìn nếu không phải Tiêu Bố Y ở đây, lại đối với Tiêu Bố Y phi thường tôn kính, thì đã sớm quay đầu bỏ chạy như Thủy Linh vậy.
Tiêu Bố Y trầm giọng hỏi, "Lệ quỷ gì lấy mạng?"
Lão Tam trong mắt lại lộ ra vẻ kinh hãi, chỉ chỉ về phía cửa sổ, Tiêu Bố Y chỉ cảm thấy tay chân đều có chút lạnh lẽo, điều tức ngưng thần nhìn qua, thì thấy lão phụ nhân trong phòng đã từ từ té xuống mặt đất, mũi miệng kể cả khóe mắt đều có máu tươi chảy ra, dĩ nhiên đã chết.
Lão Tam đột nhiên kéo Tiêu Bố Y lại, lớn tiếng nói: "Lão Đại… mau đi".
Hắn vốn võ công không cao, nhưng khí lực trên tay lại lớn kinh người, vừa kéo đã mang Tiêu Bố Y chạy đi mấy bước.
Tiêu Bố Y vốn muốn tra rõ tình huống, nhưng có thể thấy được hắn sợ mặt không còn chút máu, trong lòng thở dài, theo hắn hướng ra phía ngoài mà chạy đi, khi đi ngang qua Thủy Linh nhìn thấy nàng hôn mê bất tỉnh, thầm nghĩ nơi này là vùng hoang vu, tùy ý để nàng té xỉu ở chỗ này, nói không chừng cũng sẽ bị mất mạng. Lúc này tình hình hết sức cổ quái, một lát nữa hỏi lão Tam cũng không muộn.
Tay vung ra, đã đem Thủy Linh chụp lên ở nơi tay, lão Tam vẫn mặc kệ, chỉ cắm đầu chạy như điên, Tiêu Bố Y mấy lần muốn hỏi nhưng đều không được. Hai người cắm đầu chạy như điên chừng nửa canh giờ, lão Tam tốc độ chạy không giảm, Tiêu Bố Y tuy không mệt mỏi, nhưng nhìn thấy đỉnh đầu lão Tam bốc khói, biết hắn đang dốc hết toàn lực, chỉ sợ hắn phát lực chạy trốn quá lớn mà bị thoát lực, khó tránh khỏi bệnh nặng, đột nhiên dùng sức kéo lão Tam lại, hét lớn một tiếng, "Lão Tam, không có việc gì rồi".
Lão Tam rốt cuộc ngừng bước, ngồi bệt xuống tuyết mồ hôi đầm đìa, mờ mịt nhìn chung quanh nói: "Không có việc gì, Tiêu lão Đại. Không có việc gì thật sao?"
Tiêu Bố Y âm thầm cau mày, không biết lệ quỷ là vật gì, lại đem lão Tam hù dọa thành dạng này. Viên Lam vì trợ giúp cho hắn ở thảo nguyên, tuyển năm người, mỗi người đều là hán tử thân kinh bách chiến, gặp chuyện gì cũng không sợ hãi, Tiêu Bố Y trong khoảng thời gian này vẫn dẫn theo bên người, cho dù gặp phải Thủy Tất Khả Hãn, lão Tam bị thương vẫn không chút sợ hãi, việc này cực kỳ cổ quái, quay đầu nhìn Thủy Linh, phát hiện nàng không biết từ khi nào đã mở mắt, trong đôi mắt cũng tràn đầy sự sợ hãi, rung lên bần bật.
Tiêu Bố Y biết cấp bách không được, đơn giản buông Thủy Linh xuống, đi kiếm chút càng khô mà đốt lửa.
Hiện giờ mặt trời trên đầu, hắn vẫn đốt lên một đống lửa lớn, không trung hơi nóng tràn lan, lão Tam mờ mịt một hồi lâu, rốt cuộc trấn tĩnh trở lại, nhưng vẫn chỉ nhìn đống lửa, khóe miệng co quắp, răng đánh lộp cộp. Thủy Linh tuy nhất thời kinh hãi, mặc dù trong lòng có ám ảnh, ngược lại cũng không sợ bằng lão Tam, nhưng mờ mịt nhìn chung quanh, phát hiện hoang dã mịt mờ một sắc trắng, tuyết phản chiếu ánh nắng, càng làm cho người ta trong lòng hoảng sợ. Chỉ là ngồi bên cạnhTiêu Bố Y, nàng cùng Tiêu Bố Y cũng không quen thuộc, nhưng bát quá chỉ mới nửa ngày, đã coi hắn như là người thân vậy.
Tiêu Bố Y vội vàng nhóm lửa, nhìn mọi nơi, "Ta đi kiếm chút thú hoang để nướng ăn".
"Không nên" Lão Tam đột nhiên vung tay.
Tiêu Bố Y cau mày nói: "Tại sao?"
Lão Tam hít sâu một hơi, "Tiêu lão Đại… hiện giờ trăm dặm phụ cận những vật sống đều không thể ăn!" Hắn dưới sự kinh hoàng cũng đã quên che dấu tên họ của Tiêu Bố Y, mà cũng không có phát giác ra. Thủy Linh khi nghe được ba chữ Tiêu lão Đại, sắc mặt khẽ biến, thoáng qua lại nói: "Nếu như thú hoang cũng không thể ăn, vậy chúng ta sẽ phải chết đói sao?"
Lão Tam thở dài nói: "Cho dù chết đói, cũng so với bị lệ quỷ lấy mạng còn tốt hơn".
Thủy Linh cau mày, "Ngươi nói lệ quỷ là cái gì, trên đời này nào có cái gì là lệ quỷ…"
Tiêu Bố Y trong lòng khẽ động, trầm giọng nói: "Lệ quỷ này rốt cuộc là cái gì, lão Tam, ngươi cũng nên giải thích rõ ràng".
Lão Tam nhìn đống lửa, trên mặt lại hiện ra vẻ hoảng sợ, " Chúng ta hiện tại có năm huynh đệ đi theo lão Đại, nhưng trước đây trong bang chúng ta có tới mấy trăm người, chúng ta đều tình như thủ túc, mặc dù không cùng họ, nhưng cũng chẳng khác nào huynh đệ thân sinh. Nhưng sau lại gặp một biến cố rất lớn, cho tới bây giờ chỉ còn lại có năm người chúng ta…"
Hắn nói tới đây, thanh âm lại phát run, Tiêu Bố Y ngạc nhiên hỏi: "Là cừu gia tìm tới cửa sao?" nghĩ tới mấy trăm người chỉ còn có năm người, quả thực là vô cùng thảm thiết, nhìn thấy lão Tam im lặng lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì, cau mày nói: "Là lệ quỷ?"
Hắn hôm nay đối với lệ quỷ đã có một ấn tượng mơ hồ, nhưng cũng không dám vững tin, đơn giản là hắn cũng không có kinh nghiệm qua. Lão Tam gật đầu nói: "Lão Đại tâm tư kín đáo, đoán là trúng. Chỉ đáng tiếc, cho dù người đoán trúng lệ quỷ này, đối với nó cũng không thể tránh được. Lúc đầu chúng ta cũng ở tại phương bắc, cẩu hoàng đế muốn chinh phạt Cao Lệ đã đào kênh đào để vận chuyển, nam nhân không đủ dùng, còn kêu cả phụ nhân. Kết quả vì đào Vĩnh Tể cừ, đã chết vô số, nhưng quan phủ hoành hành, lại gặp nạn đói, người chết đói cũng rất nhiều. Lúc này thi thể khắp nơi, chôn cũng không xuể".
Thủy Linh nghe, đột nhiên xen miệng nói: "Trung Nguyên các ngươi có cẩu hoàng đế không tốt, cha ta vẫn nói, muốn đi đánh Trung Nguyên, giải cứu các ngươi khỏi nguy nan".
Lão Tam lặng lẽ cười lạnh, "Cẩu hoàng đế Trung Nguyên không tốt, nhưng nếu là cha cô làm hoàng đế, chỉ sợ còn tàn bạo hơn cả cẩu hoàng đế, Trung Nguyên nếu do các người làm chủ, chúng ta lại càng không có đường sống. Các ngươi nếu đánh tới, ta cho dù cố gắng chống cự, nhưng một cái mạng cũng không đủ. Lần này chúng ta đến chính là muốn tìm biện pháp ngăn cản các ngươi nam hạ, lão tử tuy làm không ít chuyện ác, nhưng gặp loại đại nghĩa dân tộc này, cũng tuyệt không hàm hồ. Cô hiện tại nghe được tin tức này, thì có muốn chạy cũng không được".
Tiêu Bố Y vốn muốn ngăn cản hắn nói, nhìn thấy hắn từ khi rời nhà gỗ, tâm tình kích động, thật ra cũng không tiện ngăn lại, nghĩ lại cũng chỉ cười cười, hắn không hỏi lai lịch của lão Tam, lúc này cũng không hỏi.
Thủy Linh nhìn thấy lão Tam hai mắt hung quang thoáng hiện, cũng không phải là diễn trò, bỗng nhiên đứng lên muốn chạy. Tiêu Bố Y đã đưa tay chụp lấy cổ tay nàng, trầm giọng nói: "Ngồi xuống nói chuyện".
Thủy Linh kháng không được đại lực của hắn, ngã ngồi xuống đất, hét lớn: "Bằng vào các ngươi cũng muốn ngăn cản cha ta nam hạ sao?" nhìn thấy lão Tam tay đặt lên chuôi đao, Thủy Linh có chút sợ hãi, rốt cuộc mềm giọng lại nói: "Thật ra ta cũng khuyên người không nên nam hạ, nhưng người cũng không nghe ta nói, có thể làm gì bây giờ?"
Lão Tam lẩm bẩm nói: "Làm sao bây giờ, ai biết làm sao bây giờ, chúng ta hôm nay chỉ sợ rằng…" Hắn nói tới đây, thần sắc có chút lộ vẻ sầu thảm, "Được rồi, lão Đại, ta nói tới nơi nào rồi?"
Tiêu Bố Y nói tiếp: "Ngươi nói thi thể chôn khong xuể".
Lão Tam trên mặt lại lộ ra vẻ sầu thảm, "Không sai, thi thể chôn cũng không xuể, chất đầy đường, nhưng lúc này lệ quỷ lại tới lấy mạng, trạng thái chết cũng phảng phất như mới vừa rồi chúng ta nhìn thấy, cũng là khắp nơi trên đất đều là chuột! Mấy trăm huynh đệ trong bang chúng ta đều bị lệ quỷ lấy mạng, kết quả sống sót chỉ còn lại có năm người chúng ta, dân chúng của Lân Huyền thôn đều bị diệt tuyệt, lệ quỷ này hung ác có thể thấy được. Nhưng nằm mơ cũng thật không ngờ, lệ quỷ này đã tới thảo nguyên, tuy số người chết còn chưa nhiều lắm, nhưng chỉ sợ qua một đoạn thời gian nữa, thi thể của thảo nguyên này sẽ khắp nơi trên đất, sẽ có thảm trạng như năm đó".
Tiêu BốY cau mày nói: "Ngươi nói lệ quỷ chẳng lẽ chính là ôn dịch? Nhưng hôm nay trời đông giá rét, sao lại có ôn dịch hoành hành" Nói tới đây, Tiêu Bố Y ngẩng đầu nhìn mặt trời. Lệ quỷ trong miệng lão Tam thì Tiêu Bố Y thấy chính là ôn dịch, thời cổ đại mỗi lần gặp tai họa này, đều đã có ôn dịch hoành hành, chính mình khi đó còn có khống chế, nhưng tới trong mắt cổ nhân, đã biến thành lệ quỷ đáng sợ.
Lão Tam lại lắc đầu nói: "Ôn dịch gì? Ta chỉ biết lệ quỷ này thường lui tới, rất là vô thường, không có cố định. Lão Đại, chúng ta hiện nay thấy qua lệ quỷ, cho dù không ăn đồ hoang dã, chỉ sợ cũng bị nó nhập thân, nói không chừng qua mấy ngày nữa… ta mới thầm nghĩ đi trốn càng xa càng tốt, nhưng hiện tại nghĩ lại, không thể chạy thoát, ác quỷ muốn mượn chúng ta đi hại người khác, lúc này mới câu dẫn chúng ta đi xem!"
Hắn nói tới đây, thanh âm vốn phát run ngược lại đã tỉnh táo lại, trong mắt lại lộ ra vẻ kiên định. Mặt trời trên đầu tỏa hơi nóng dào dạt, ánh lửa nhiệt khí bức người, nhưng giữa ba người lại bao phủ một luồng khí âm u, xua đi không được.
Thủy Linh đã nghe ra cái gì, hoảng sợ nói: "Ngươi nói chúng ta… đều sẽ phải chết giống như những người ở trong nhà gỗ kia?"
Lão Tam ngưng trọn nói: "Rốt cuộc có thể chết giống như những người ở nhà gỗ hay không, vậy cũng phải xem ông trời có chiếu cố hay không".
Thủy Linh vội vàng nói: "Sẽ không đâu, sẽ không đâu, chúng ta chỉ liếc mắt một cái nhìn người chết này, lệ quỷ sao có thể trở nên trên người như thế?"
Lão Tam cười lạnh nói: "Ác quỷ không chỗ nào mà không có, cho dù con chuột, hồ ly, bầy sói đều bị phụ thân, người nếu nhìn thấy nó, có thể còn mạng sống cũng không phải do bằng sự vui hay buồn, mà là bằng vào tính tình của nó".
Hắn nhìn như nói xạo, nhưng Tiêu Bố Y lại biết đây là bệnh truyền hiễm nguy hại, nghe lão Tam nói kinh khủng, quá nửa không khí nước miếng cũng có thể lây bệnh, âm thầm đổi sắc, vận khí quanh thân, tạm thời không có phát hiện có gì không khỏe, nhưng cũng co rút chân mày.
Lão Tam nhìn về phía Tiêu Bố Y nói: "Lão Đại, ta kính người là anh hùng, nhưng người võ công cao tới đâu, cũng kháng không được lệ quỷ… lúc này chúng ta nếu phát hiện ra lệ quỷ này, thừa dịp nó không có gì làm hại được, thì xin lão Đại tạm hoãn đại kế, xin các huynh đệ đi trước… nếu không ta chỉ sợ các huynh đệ đều bị mất mạng ở đây, không biết ý của người thế nào?"
Tiêu Bố Y trầm ngâm nói: "Vẫn phải tìm được bọn họ rồi mới mưu tính, Mông Trần tộc lấy thảo nguyên làm nhà, dân cư đông đảo, cũng không thể để cho bọn họ cũng rời khỏi nơi này chứ?"
Lão Tam sửng sốt, "Để ta gọi Biển Bức đại ca" Thấy Tiêu Bố Y cũng không có phản đối, đưa tay từ trong lòng lấy ra một cái còi, dùng sức thổi mạnh, thanh âm bén nhọn truyền đi, Thủy Linh chỉ có thể bịt tai lại, hoa dung thất sắc, nàng chưa bao giờ nghe qua tiếng còi thê lương như thế, như muốn đoạt lấy tâm phách của người khác.
Lão Tam thổi một lúc lâu, lúc này mới ngừng lại thở hổn hển mấy hơi, ngẩng đầu nhìn trời, cũng không biết nghĩ cái gì.
Tiêu Bố Y thì đưa mắt nhìn bốn phía, đột nhiên thấp giọng nói: "Biển Bức tới…"
Thủy Linh lấy làm kinh hãi, theo ánh mắt của Tiêu Bố Y nhìn qua, chỉ thấy trên mặt tuyết ở phương xa có một người đang tới, nhưng thật sự là cảm giác rất cổ quái, tựa như người nọ không dính xuống đất, mà là tung bay tới. Lão Tam bỗng nhiên đứng lên, không đợi người nọ đi tới, đột nhiên lớn tiếng nói: "Biển Bức lão Đại, chớ có tới gần".
Người nọ dừng lại ở xa xa, tràn đầy vẻ khó hiểu, nhỏ giọng nói: "Tiêu lão Đại, lão Tam, các người không có việc gì chứ?" Thủy Linh lúc này mới nhìn rõ, người nọ trên mặt gầy gò như khô lâu vậy, thật giống như cái tên biển bức, hai cái đùi cũng cực nhỏ, cả người trên dưới nhẹ nhàng thịt không có mấy, quần áo của hắn đặc biệt cổ quái, khi chống lên thì giống như cánh, khi thu lại thì làm cho người ta thấy không rõ cái gì.
Lão Tam cười khổ nói: "Đại ca, chúng ta không phải không có việc gì, mà là gặp chuyện rất lớn. Nhưng người nhất định nhớ kỹ, nghe được cái gì cũng không được tiến lên".
Người nọ nhíu mày, nhưng lại chỉ nói một chữ, "Được!"
Lão Tam trầm giọng nói: "Chúng ta vừa đụng phải lệ quỷ!"
Lão Đại thở ra một hơi, thất thanh nói: "Lệ quỷ tới thảo nguyên rồi? Lão Tam, Tiêu lão Đại, các người bị nó dính lên thân?"
Lão Tam chậm rãi gật đầu, trầm giọng nói: "Biển Bức lão Đại, người không thể xúc động, để tránh ảnh hưởng tới tính mạng các huynh đệ".
Thủy Linh nghe được Biển Bức cũng nói như thế, mới biết được lão Tam nói không giả, không khỏi kinh sợ cùng xuất hiện, không nhịn được khóc lên. Lão Đại bị hai chữ lệ quỷ là cho khiếp sợ, mặc dù kinh ngạc có thêm một Thủy Linh, nhưng cũng không hỏi, chỉ là mặt nhăn mày cau, hiển nhiên cũng thúc thủ vô sách.
Tiêu Bố Y đột nhiên nói: "Lão Tam, triệu chứng của lệ quỷ trên người mấy ngày mới có thể hiện ra?" Hắn giờ phút này biết đây là một trận ôn dịch sắp bộc phát, nhưng vẫn sử dụng cách nói của lão Tam.
Lão Tam lắc đầu nói: "Cái này cũng không thể nói chính xác, có đôi khi cùng ngày phát tác, có đôi khi phải mấy ngày, cũng có khi cả mười ngày…"
Tiêu Bố Y than nhẹ một tiếng, "Được rồi, phiền Biển Bức đi thông báo cho Mông Trần tộc phòng bị lệ quỷ, lại cho tất cả các huynh đệ lập tức đi về phía bắc ngoài trăm dặm, tránh đến Xích Tháp thì ở đó tạm xem biến hóa, để tránh truyền bá bệnh tình, ta, lão Tam, Thủy Linh cũng ở lại nơi đây, nếu qua mười ngày không có dị trạng, thì sẽ có tính toán".
Lão Tam, lão Đại trong mắt đều lộ ra vẻ khâm phục, thầm nghĩ Tiêu Bố Y gặp nạn không hoảng hốt, đã bỏ qua sinh tử, thật sự là nam tử hiếm thấy, đều cúi người cùng nói: "Tạ ơn Tiêu đại ca đã thấu hiểu đại nghĩa!".