Trong khi Tiêu Bố Y, Lý Tĩnh mưu đồ Ngõa Cương, Lý Uyên đương nhiên cũng không nhàn rỗi, hôm nay hắn đối với Tây Kinh đã tạo thành thế họp vây, thoạt nhìn lấy được Quan Trungbấtquálà chuyện dễ dàng.
Mọi người đều đang bận rộn, bận rộn chiếm lấy giang sơn Đại Tùy, chi có một người vẫn rất là nhàn nhã, mỗi ngày ngắm ầoa phẩm rượu, nhìn người khác từng chút từng chút một xâm chiếm giang sơn cùa hắn.
Người này đương nhiên chính là Dương Quảng!
Dương Quảng từ khi phái ra năm lộ đại quân, thì ít để ý tới chính sự, mỗi ngày ban ngày thì ngắm hoa, buổi tối thì ngắm trăng, thường thức cảnh đẹp vô cùng trong cung, nhàn nhà như phảng phất chuyện gì cũng chưa từng phát sinh qua, từ vè mặt hắn, giang sơn cùa hắn thoạt nhìn vẫn vững như thái sơn.
Ngu Thế Cơ ờ một bên nơm nợp lo sợ bẩm báo, "Thảnh thượng, Kiêu Quả ở lâu tại Giang Đô, ờ ngoài lâu ngày nhớ tới cố hương, rất nhiều người đều nói muốn quay trờ về, chì sợ cứ tiệp tục như vậy, lòng dân sẽ biến, cũmg mong Thárứi thượng định đoạt".
Dương Quảng nhìn hoa, cau mày lại, thoáng qua nói: "Không biết Ngu Thị lang có đề nghị gi?"
Ngu Thế Cơ cười khổ nói: "Đương nhiên tốt nMt là quay trờ về Đông Đô..." Truyện được copy tại
Dương Quảng bỗng nhiên xoay người, nồi giận nói: "Hiện tại đạo phì hoành hành, Ngõa Cương làm loạn, Trẫm làm sao có thể quay trờ về?"
Ngu Thế Cơ vội vàng quỳ xuống, "Lão thần nói sai rồi, xin Thánh thượng thứ tội" Dương Quảng cầo dù đã không còn là Dương Quảng lúc trước, ờ trong mắt Ngu Thế Cơ vẫn là quyền uy vô hạn. Hắn hiện tại cũng rất là đau đầu, đơn giản hắn là tân phiệt, vẫn lấy Dương Quảng làm căn cơ, nếu Dương Quảng ngã xuống, hắn thật sự không biết làm thế nào cho phải Nhưng Dương Quảng còn có thể kiên trì bao lâu, ai cũng đều không thể đoán trước. Hiện tại Dương Quảng còn điên khùng hơn cả Dương Quảng trước đây, hơn nhiều phần âm u, hơi một tí là giết người, mới vừa rồi nhàn nhã bất quá chỉ là sự tĩnh lặng trước cơn bão táp.
Dương Quảng sau khi xoay người lại, mới phát hiện bên người cíù có Ngu Thế Cơ cùng Bùi Uẩn hai người, không khỏi cau mày nói: "Bùi Thị lang đàu?"
Bùi Thị lang chính là Bùi Củ, ở trong mắt Dương Quãng cũng tính là nhân vật, luôn nhìn mãi hai khuôn mặt này, khó trárứi khỏi làm cho hắn cảm thấy phiền muộn.
Bùi Uẩn trờ lại: "Thánh thượng, Bùi Thị lang ờlâu tại Tây Vực, lần này sau khi đi tới Giang Đô. nhiều ít cũng có cầút khí hậu không quen, nên đã bị bệnh không dậy nồi, đến bây giờ cũng không thể tới tham kiến Thánh thượng".
Thật ra cái này Dương Quảng cũng đã sớm biết, nhưng Dương Quảng hiện tại chung quy vẫn muốn người khác nhắc nhờ, thậm chí đôi khi còn nhắc tới Trương Tu đã lúc nào bình định Ngõa Cương, điều này làm cho mọi người trong lòng đều thấp thòm, có người thậm chí còn cảm thấy Thánh thượng đã điên rồi!
Nhưng loại đề tài này ai cũng không dám đề cập, Dương Quảng đang lừa gạt chính mình, quằn thằn thật ra cũng như vậy, mọi người giống như đang ngồi trên một chiếc thuyền cũ nát, thuyền thật ra đã có một lỗ thủng lớn, thuyền đang chìm xuống, mọi người tính mạng đều nguy hiểm, nhưng vô kế khả thi, đều bịt mắt làm bộ nhìn không thấy mà thôi.
"Bùi Thị lang lại bị bệnh?" Dương Quảng nhíu mày, "Bệnh có nặng không, Trẫm đi thăm hắn?"
"Cái này không nhọc Thánh thượng đi thăm" Bùi uẩn vội vàng nói: "Thánh thượng, thật ra biện pháp để an định đối Kiêu Quả quân, Bùi Thị lang mặc dù bệnh nặng, nhưng lại đưa ra biện pháp tốt, đó chính là từ nhân tình mà nói, không có phối ngẫu mà nói, quân tâm không yên. Nếu như để cho các quân sĩ ờ tại Giang Đô thành gia, vậy hiển nhiên sè không có người nào nghĩ tới chuyện rời đi".
Dương Quảng cao hứng lẻn, "Tốt lắm, chuyện này nhanh chóng đi làm, đi trong dân gian triệu tập các cô gái vào trong cung. Nhưng tùy ý để Kiêu Quả tìm hôn phối Bất quá chuyện này, để cho người nào xừ lý là tốt nhất?"
"Hồ Bí Lang tướng Tư Mã Đức Kham rất được Thánh thượng tín nhiệm, có thể đảm nhiệm việc này Ngu Thế Cơ đề nghị.
"Tốt lắm, để cho Tư Mã Đức Kham giám thị việc này, cần phải làm cho tốt" Dương Quảng trong lúc nhất thời lại tràn đầy thận trọng, đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Đạo phi Ngõa Cương thế nào rồi?"
"Hồi Thánh thượng, hóm nay Vương Thế Sung, Tiêu Bố Y tọa trấn Đông Đô, đã đánh cho Ngõa Cương không có lực hoàn thù" Bùi uẳn nói: "Ta nghĩNgõa Cương một khi trừ. chính là ngày Thárứi thượng quay về Đông Đô".
Dương Quảng rốt cuộc lộ ra nụ cười, "Thật sao?"
"Lão thằn không dám hư ngôn" Bùi uẩn nói: "Đông Đô Việt vương tự mình truyền tin tức đến. Nghĩ tới Việt vương đối với Thárứi thượng vẫn một lòng trung thành, tất sẽ không lừa gạt".
Dương Quảng thờ phào một hơi, "Dương Thái Phó một lòng trung thành, khi lâm chung cho tiẫm đề nghị quả thực là kim ngọc lương ngôn. Vương Thế Sung không có phụ tín nhiệm cùa ta, đương nhiên... Tiêu Bố Y cũng không kém. Đúng rồi, ta nếu quay về Đông Đô đã có hy vọng, vậy Vũ Văn Hóa Cập đâu, chuyện Tuyên Hoa hoàn dương rốt cuộc thế nào rồi?"
Dương Quảng giờ phút này lại lộ ra vẻ không nhẫn nại, Ngu Thế Cơ đáp: "Hồi Thánh thượng. Vũ Văn Hóa Cập sớm đã nói qua với Thárứi thượng, muốn trai giới bảy bảy bốn mươi chín ngày, dâng hương chín chín tám mươi mốt ngày, hôm nay còn kém một ít thời gian. Thánh thượng đợi lâu như vậy, nói vậy cũng không nên sốt ruột nhất thòi".
Dương Quảng khẽ cười nói, "Không sai, xem ra Trẫm khồ tận cam lai, đạo phibình định, Tuyên Hoa trò lại bèn cạnh Trâm, thiên hạ vẫn là thiên hạ cùa Trẫm, Vương Thể Sung, Tiêu Bố Y có công, Trẫm phải phong thường thật lớn!"
Ngu Thế Cơ, Bùi uẳn liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng nhìn ra sự khổ sờ lẫn nhau, nhưng vẫn cung kính nói: "Thánh thượng anh minh".
Dương Quảng cười ha hả, trong tiếng cười có sự vui sướng nói không nên lòi, chỉ là tiếng cười kích động, có hãn hoan, nhưng cũng có sự điên cuồng! Hai mắt nhìn lẫn nhau, nhìn ra nội tâm sợ hãi, Ngu Thế Cơ nhẹ giọng nói: "Bùi Ngự Sừ, Tây Kinh đưa tin tức tới, nói Lý Uyên ba lộ đại quân vây khốn Tây Kinh, đem Khuất Đột Thông khốn thù Hà Đông, Tây Kinh cấp báo. có nên bẩm báo Thárứi thượng hay không?"
Bùi Uẩn cười khồ nói: "Ngu TầỊ lang, ta không dám nói, không biết ngươi có thể có lá gan này không?"
Ngu Thế Cơ chi thờ đài một tiếng, một hồi lâu mới nói: "Chúng ta qua một ngày thì tính một ngày là tốt rồi, bất quá Bùi Ngự Sừ, Tiêu Bố Y uy chấn Đông Đô là không giả, hắn lúc đầu được Bùi Phiệt chiếu cố. lại càng giao hảo cùng Bùi tiểu thư, nếu thật có một ngày như vậy..Đưa mắt nhìn mọi nơi, Ngu Thế Cơ nhẹ giọng nói: "Cũng mong BùiNgự Sừ chiếu cố nhiều hơn".
Nói tới đây, Ngu Thế Cơ xuất ra một lễ đan đưa cho Bùi uẩn, tràn đầy sự tha thiết.
Bùi Uẩn cũng không tiệp nhận, chỉ nói: "Ngu Thị lang, nhớ ngưai và ta đã sớm vinh nhục cùng hường, huynh đệ có, Ngu Thị lang cũng sẽ ổn thòa, chỉ mong nếu có gió thồi cò lay gi, không nên quèn huynh đệ là được".
Ngu Thế Cơ liên tục gật đầu, "Nhất định... nhất định, đúng rồi, Bùi Thị lang hôm nay nẳm trên giường không đậy nồi, ta cũng muốn đi thăm, xin mời Bùi Ngự Sừ dẫn đường".
Bùi uẳn gật đầu, hai người lẻn kiệu, một trước một sau hướng tới phù đệ cùa Bùi Cù mà đi tới.
Đồnh thời lúc đó, cũng có một chiếc kiệu từ trong cung đi xuyên qua mấy con phố tới Vũ Văn phù đệ.
Loại kiệu nhò này luôn cất giấu chút bí mật, có vệ binh chứng kiến, cũng không ngăn trờ, tự động vọt sang một bèn.
Vô luận như thế nào, kiệu từ trong cung đi ra không phải vệ binh vệ ờ đây có thể ngăn cản, càng huống chi bọn họ cũng chi lo chuyện cùa bản thân, nào quản được quá nhiều.
Hôm nay Vũ Văn Hóa Cặp cũng là Hữu truân vệ Đại tướng quân, Vũ Văn phù đệ lại tràn đầy đồ tang, thoạt nhìn giống như chạy tang vậy. Thứ nhất là bời vi Vũ Văn Thuật đã chết, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là hiện tại Vũ Văn Hóa Cập thân là hồng nhân bên cạnh Thárứi thượng, đang vi Trần pầu nhân hoàn dương, hôm nay đang ờ phù trai giới dâng hương, nhưng người không phận sự không dám quấy nhiễu.
Kiệu nhỏ từ cừa hông mà vào, hiển nhiên không phải là lần đầu đến đây, cũng là ngựa quen đường cũ.
Sớm có ầạ nhân đẫn đường xuyên qua hành lang, đi tới hậu viện trong hậu hoa viên. Vèn kiệu vén lèn, mùi thơm theo đó ùa ra, một nữ từ chui ra. Nữ từ chừng ba mươi tuổi, cực kỳ xinh đẹp, mắt phượng miệng anh đào, cũng coi như là một mỹ nhân.
Bất quá so với Tiêu hoàng hậu đoan trang tao nhã, mi mắt cùa nàng lại hơn nhiều phần phóng đãng.
Người phụ nữ đi vào một gian phòng, một người đang ngồi ờ trước bàn, trên bàn tràn đầy trân tu mỹ vị, nhưng hắn không có nừa phần ý định động đũa trong đầu. Người này xanh xao vàng vọt, mặt ù mày chau, bất ngờ chính là Vũ Văn Hóa Cập đang giới trai dâng hương.
Vũ Văn Hóa Cập đương nhiên Không có trai giới, trước mặt hắn đều là món ngon, hắn lại càng không có dâng hương, nhưng trên mặt hắn khô héo, thoạt nhìn khó chịu như là bị khói hun vậy.
Người phụ nữ nhìn thấy Vũ Văn Hóa Cập. mùn cười xông lại, rúc vào trong lòng hắiỊ nũng nịu nói: "Hóa Cập. chàng đang đợi thiệp sao?"
Vũ Văn Hóa Cập chẳng những đối với thức ăn Không có hứng thú, thoạt nhìn đối với phụ nữ cũng không có hứng thú. Sự thật cũng là như th4 trừ người không có tim phồi ra, thì không có kè nào trong khi đại họa lâm đẳu còn muốn phóng đãng. Vũ Văn Hóa Cập hiện tại một ngày qua như một năm, cũng không ôm người phụ nữ, nhưng cũng không có đầy ra, chỉ cau mày nói: "Thục phi, nàng tới nơi này làm cái gi?"
Thục phi lấy tay chi vào trán cùa Vũ Văn Hóa Cập, "Hay có kè không có lương tâm này. Thiệp mạo hiểm tính mạng nguy hiểm tới tìm chàng, chàng lại dùng loại thái độ này đối với ta? Hóa Cập, chàng có nhớ tới thiệp không?"
Thục phi thanh âm như vắt ra nước, Vũ Văn Hóa Cặp lại hằm hừ nói: "Ta con mẹ nó bây giờ ăn còn không nồi, đừng nói là sắc dục?" Thục phi họ Tiêu, vốn là thân mẫu cùa Triệu vương Dương Cảo. Dương Quảng con không nhiều lắm, chi có ba người, con lớn nhất đã chết sớm, con thứ ầai không nên thán, chi có Dương Cảo tuy tuổi nhò. nhưng rất là thông minh, luôn được Dương Quảng yêu thích. Tiêu hoàng hậu sinh lão đại Dương Chiêu cùng lão nhị Dương Mục, Dương Cào lại do Tiêu Thục Phi sinh ra, cho nên Tiêu Thục Phi mặc dù địa vị so với Tiêu hoàng hậu kém một chút, ngày thường cũng là ung dung tòn quý, được vạn người tôn kính. Chi là từ sau khi đi tới Giang Nam, đãi ngộ đương nhiên đã khác trước, Dương Quảng lúc nào cũng bẳn thần lẩm ba lẩm bẩm, cho dù Tiêu Thục Phi cũng bắt đầu tự tình sinh lộ, bắt đầu quyến rũ Vũ Văn Hóa Cặp.
Nghe được Vũ Văn Hóa Cặp đầy bụng oán khị Tiêu Thục Phi khuôn mặt xinh xắn nghiêm lại, "Ta không biết sao lại xem trúng loại nam nhân này, đến bây giờ đầu óc cũng chi nghĩ đến loại chuyện xấu xa này".
Vũ Văn Hóa Cập hừ lạnh một tiếng, "Trong đằu cô suy nghĩ không lẽ tao nhã hơn nhiều sao? Ta còn tường rằng cô có gì khác lạ, phát hiện thì ra ờ trên giường cũng không khác gì những người phụ nữ khác".
Tiêu Thục Phi vốn mặt giận dữ, nghe được Vũ Văn Hóa Cập bất mãn, ngược lại tươi cười, dịu dàng nói: "Oan gia chết tiệt này, chàng nếu đem một nưa sự hung ác sự đối với thiệp dùng vào trong chính sự, thì cũng là một nhàn vật đinh thiên lập địa rồi".
"Cô có chuyện thi cứ nói, có rắm thì cứ phóng, lão tử không rảnh để nghe cô nịnh bợ" Vũ Văn Hóa Cặp có chút không kiên nhẫn nói.
Tiêu Thục Phi tròng mắt chợt chuyển, "Thiệp biết chàng lo lẳng cái gi, chàng không phải là lo lắng sắp tới thời hạn mà giao không ra Trần Tuyên Hoa, sẽ bị Thánh thượng chém đầu. Chàng nếu muốn bảo vệ cái đầu, thiếp cũng có chút phương pháp".
Vũ Văn Hóa Cập cà kinh, lặp tức ôm chặt Tiêu Thục Phi nói: "Thi ra Thục phi là vi tính mạng cùa ta mà đến, cũng không biết nàng có diệu sách gi? Nàng có thể giúp ta tìm một cô gái giống Tĩần Tuyên Hoa sao?"
Tiêu Thục Phi lộ ra vè khinh thường, còn có chút hận ý, hiển nhiên nàng đối với Trần Tuyên Hoa không có hảo cảm gi, "Chàng cũng chỉ có chút tiền đồ này sao, muốn tìm cô gái nào tướng mạo giống như Trần Tuyên Hoa, mười năm cũng không được, cầù ý cùa ta cũng không phải là xuống tay từ cầỗ nàng ta".
"Cô cùa ta ơi, nàng nói mau đi" Vũ Văn Hóa Cập cầu khẩn nói.
Tiêu Thục Phi trên mặt lộ ra hận ý, "Hiện tại ai còn vi Thánh thượng mà bán mạng nữa, cũng chỉ có loại xuẩn tài nhát gan sợ chuyện như chàng, đến bây giờ mới còn đem lời hắn nói mà để ờ trong lòng. Hiện tại tiên hạ thù vi cường, hậu hạ thù tai ương. Chàng chẳng lẽ còn không rõ sao?"
Vũ Văn Hóa Cặp lần này đích xác không nghĩ ra, khó hiểu hỏi, "Cái gì mà tiên hạ thù hậu hạ thù?"
Tiêu Thục Phi cẩm lấy tay Vũ Văn Hóa Cập, thấp giọng nói: "Hiện tại Kiêu Quả cũng đối với Thánh thượng bất mãn, sớm muốn quay về, nhưng trốn về chính là chết, không trốn về cũng là chết, ta nghe nha hoàn nói, bọn họ cũng đang thương lượng giết hôn quân, lập khác quân vương khác!"
Vũ Văn Hóa Cặp mặt đều có chút trắng bệch ra, "Ta sao lại không có nghe nói qua?"
"Chàng cả ngày ờ chỗ này phát ngốc ra, làm sao mà nghe được?" Tiêu Thục Phi bất mãn nói: "Chàng nếu giao không ra Tĩần Tuyên Hoa, sớm muộn cũng chết, chi bằng đánh liều một chuyến. Chàng hiện tại thân là Hữu truân vệ Đại tướng quân cùa triều đình, tại Giang Đô binh quyền nơi tay, chi cần cùng đầu lĩnh Kiêu Quả liên họp lại, vào cung giết hôn quân, lập Cảo nhi làm đế, chúng ta tọa tĩắn Giang Đô xưng vương, chẳng phải so với cuộc sống lo lắng đề phòng qua ngày cùa chàng tốt hơn sao? Cái này... Hóa Cập... chàng làm sao vậy?"
Trong khi Tiêu Bố Y, Lý Tĩnh mưu đồ Ngõa Cương, Lý Uyên đương nhiên cũng không nhàn rỗi, hôm nay hắn đối với Tây Kinh đã tạo thành thế họp vây, thoạt nhìn lấy được Quan Trungbấtquálà chuyện dễ dàng.
Mọi người đều đang bận rộn, bận rộn chiếm lấy giang sơn Đại Tùy, chi có một người vẫn rất là nhàn nhã, mỗi ngày ngắm ầoa phẩm rượu, nhìn người khác từng chút từng chút một xâm chiếm giang sơn cùa hắn.
Người này đương nhiên chính là Dương Quảng!
Dương Quảng từ khi phái ra năm lộ đại quân, thì ít để ý tới chính sự, mỗi ngày ban ngày thì ngắm hoa, buổi tối thì ngắm trăng, thường thức cảnh đẹp vô cùng trong cung, nhàn nhà như phảng phất chuyện gì cũng chưa từng phát sinh qua, từ vè mặt hắn, giang sơn cùa hắn thoạt nhìn vẫn vững như thái sơn.
Ngu Thế Cơ ờ một bên nơm nợp lo sợ bẩm báo, "Thảnh thượng, Kiêu Quả ở lâu tại Giang Đô, ờ ngoài lâu ngày nhớ tới cố hương, rất nhiều người đều nói muốn quay trờ về, chì sợ cứ tiệp tục như vậy, lòng dân sẽ biến, cũmg mong Thárứi thượng định đoạt".
Dương Quảng nhìn hoa, cau mày lại, thoáng qua nói: "Không biết Ngu Thị lang có đề nghị gi?"
Ngu Thế Cơ cười khổ nói: "Đương nhiên tốt nMt là quay trờ về Đông Đô..." Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Dương Quảng bỗng nhiên xoay người, nồi giận nói: "Hiện tại đạo phì hoành hành, Ngõa Cương làm loạn, Trẫm làm sao có thể quay trờ về?"
Ngu Thế Cơ vội vàng quỳ xuống, "Lão thần nói sai rồi, xin Thánh thượng thứ tội" Dương Quảng cầo dù đã không còn là Dương Quảng lúc trước, ờ trong mắt Ngu Thế Cơ vẫn là quyền uy vô hạn. Hắn hiện tại cũng rất là đau đầu, đơn giản hắn là tân phiệt, vẫn lấy Dương Quảng làm căn cơ, nếu Dương Quảng ngã xuống, hắn thật sự không biết làm thế nào cho phải Nhưng Dương Quảng còn có thể kiên trì bao lâu, ai cũng đều không thể đoán trước. Hiện tại Dương Quảng còn điên khùng hơn cả Dương Quảng trước đây, hơn nhiều phần âm u, hơi một tí là giết người, mới vừa rồi nhàn nhã bất quá chỉ là sự tĩnh lặng trước cơn bão táp.
Dương Quảng sau khi xoay người lại, mới phát hiện bên người cíù có Ngu Thế Cơ cùng Bùi Uẩn hai người, không khỏi cau mày nói: "Bùi Thị lang đàu?"
Bùi Thị lang chính là Bùi Củ, ở trong mắt Dương Quãng cũng tính là nhân vật, luôn nhìn mãi hai khuôn mặt này, khó trárứi khỏi làm cho hắn cảm thấy phiền muộn.
Bùi Uẩn trờ lại: "Thánh thượng, Bùi Thị lang ờlâu tại Tây Vực, lần này sau khi đi tới Giang Đô. nhiều ít cũng có cầút khí hậu không quen, nên đã bị bệnh không dậy nồi, đến bây giờ cũng không thể tới tham kiến Thánh thượng".
Thật ra cái này Dương Quảng cũng đã sớm biết, nhưng Dương Quảng hiện tại chung quy vẫn muốn người khác nhắc nhờ, thậm chí đôi khi còn nhắc tới Trương Tu đã lúc nào bình định Ngõa Cương, điều này làm cho mọi người trong lòng đều thấp thòm, có người thậm chí còn cảm thấy Thánh thượng đã điên rồi!
Nhưng loại đề tài này ai cũng không dám đề cập, Dương Quảng đang lừa gạt chính mình, quằn thằn thật ra cũng như vậy, mọi người giống như đang ngồi trên một chiếc thuyền cũ nát, thuyền thật ra đã có một lỗ thủng lớn, thuyền đang chìm xuống, mọi người tính mạng đều nguy hiểm, nhưng vô kế khả thi, đều bịt mắt làm bộ nhìn không thấy mà thôi.
"Bùi Thị lang lại bị bệnh?" Dương Quảng nhíu mày, "Bệnh có nặng không, Trẫm đi thăm hắn?"
"Cái này không nhọc Thánh thượng đi thăm" Bùi uẩn vội vàng nói: "Thánh thượng, thật ra biện pháp để an định đối Kiêu Quả quân, Bùi Thị lang mặc dù bệnh nặng, nhưng lại đưa ra biện pháp tốt, đó chính là từ nhân tình mà nói, không có phối ngẫu mà nói, quân tâm không yên. Nếu như để cho các quân sĩ ờ tại Giang Đô thành gia, vậy hiển nhiên sè không có người nào nghĩ tới chuyện rời đi".
Dương Quảng cao hứng lẻn, "Tốt lắm, chuyện này nhanh chóng đi làm, đi trong dân gian triệu tập các cô gái vào trong cung. Nhưng tùy ý để Kiêu Quả tìm hôn phối Bất quá chuyện này, để cho người nào xừ lý là tốt nhất?"
"Hồ Bí Lang tướng Tư Mã Đức Kham rất được Thánh thượng tín nhiệm, có thể đảm nhiệm việc này Ngu Thế Cơ đề nghị.
"Tốt lắm, để cho Tư Mã Đức Kham giám thị việc này, cần phải làm cho tốt" Dương Quảng trong lúc nhất thời lại tràn đầy thận trọng, đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Đạo phi Ngõa Cương thế nào rồi?"
"Hồi Thánh thượng, hóm nay Vương Thế Sung, Tiêu Bố Y tọa trấn Đông Đô, đã đánh cho Ngõa Cương không có lực hoàn thù" Bùi uẳn nói: "Ta nghĩNgõa Cương một khi trừ. chính là ngày Thárứi thượng quay về Đông Đô".
Dương Quảng rốt cuộc lộ ra nụ cười, "Thật sao?"
"Lão thằn không dám hư ngôn" Bùi uẩn nói: "Đông Đô Việt vương tự mình truyền tin tức đến. Nghĩ tới Việt vương đối với Thárứi thượng vẫn một lòng trung thành, tất sẽ không lừa gạt".
Dương Quảng thờ phào một hơi, "Dương Thái Phó một lòng trung thành, khi lâm chung cho tiẫm đề nghị quả thực là kim ngọc lương ngôn. Vương Thế Sung không có phụ tín nhiệm cùa ta, đương nhiên... Tiêu Bố Y cũng không kém. Đúng rồi, ta nếu quay về Đông Đô đã có hy vọng, vậy Vũ Văn Hóa Cập đâu, chuyện Tuyên Hoa hoàn dương rốt cuộc thế nào rồi?"
Dương Quảng giờ phút này lại lộ ra vẻ không nhẫn nại, Ngu Thế Cơ đáp: "Hồi Thánh thượng. Vũ Văn Hóa Cập sớm đã nói qua với Thárứi thượng, muốn trai giới bảy bảy bốn mươi chín ngày, dâng hương chín chín tám mươi mốt ngày, hôm nay còn kém một ít thời gian. Thánh thượng đợi lâu như vậy, nói vậy cũng không nên sốt ruột nhất thòi".
Dương Quảng khẽ cười nói, "Không sai, xem ra Trẫm khồ tận cam lai, đạo phibình định, Tuyên Hoa trò lại bèn cạnh Trâm, thiên hạ vẫn là thiên hạ cùa Trẫm, Vương Thể Sung, Tiêu Bố Y có công, Trẫm phải phong thường thật lớn!"
Ngu Thế Cơ, Bùi uẳn liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng nhìn ra sự khổ sờ lẫn nhau, nhưng vẫn cung kính nói: "Thánh thượng anh minh".
Dương Quảng cười ha hả, trong tiếng cười có sự vui sướng nói không nên lòi, chỉ là tiếng cười kích động, có hãn hoan, nhưng cũng có sự điên cuồng! Hai mắt nhìn lẫn nhau, nhìn ra nội tâm sợ hãi, Ngu Thế Cơ nhẹ giọng nói: "Bùi Ngự Sừ, Tây Kinh đưa tin tức tới, nói Lý Uyên ba lộ đại quân vây khốn Tây Kinh, đem Khuất Đột Thông khốn thù Hà Đông, Tây Kinh cấp báo. có nên bẩm báo Thárứi thượng hay không?"
Bùi Uẩn cười khồ nói: "Ngu TầỊ lang, ta không dám nói, không biết ngươi có thể có lá gan này không?"
Ngu Thế Cơ chi thờ đài một tiếng, một hồi lâu mới nói: "Chúng ta qua một ngày thì tính một ngày là tốt rồi, bất quá Bùi Ngự Sừ, Tiêu Bố Y uy chấn Đông Đô là không giả, hắn lúc đầu được Bùi Phiệt chiếu cố. lại càng giao hảo cùng Bùi tiểu thư, nếu thật có một ngày như vậy..Đưa mắt nhìn mọi nơi, Ngu Thế Cơ nhẹ giọng nói: "Cũng mong BùiNgự Sừ chiếu cố nhiều hơn".
Nói tới đây, Ngu Thế Cơ xuất ra một lễ đan đưa cho Bùi uẩn, tràn đầy sự tha thiết.
Bùi Uẩn cũng không tiệp nhận, chỉ nói: "Ngu Thị lang, nhớ ngưai và ta đã sớm vinh nhục cùng hường, huynh đệ có, Ngu Thị lang cũng sẽ ổn thòa, chỉ mong nếu có gió thồi cò lay gi, không nên quèn huynh đệ là được".
Ngu Thế Cơ liên tục gật đầu, "Nhất định... nhất định, đúng rồi, Bùi Thị lang hôm nay nẳm trên giường không đậy nồi, ta cũng muốn đi thăm, xin mời Bùi Ngự Sừ dẫn đường".
Bùi uẳn gật đầu, hai người lẻn kiệu, một trước một sau hướng tới phù đệ cùa Bùi Cù mà đi tới.
Đồnh thời lúc đó, cũng có một chiếc kiệu từ trong cung đi xuyên qua mấy con phố tới Vũ Văn phù đệ.
Loại kiệu nhò này luôn cất giấu chút bí mật, có vệ binh chứng kiến, cũng không ngăn trờ, tự động vọt sang một bèn.
Vô luận như thế nào, kiệu từ trong cung đi ra không phải vệ binh vệ ờ đây có thể ngăn cản, càng huống chi bọn họ cũng chi lo chuyện cùa bản thân, nào quản được quá nhiều.
Hôm nay Vũ Văn Hóa Cặp cũng là Hữu truân vệ Đại tướng quân, Vũ Văn phù đệ lại tràn đầy đồ tang, thoạt nhìn giống như chạy tang vậy. Thứ nhất là bời vi Vũ Văn Thuật đã chết, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là hiện tại Vũ Văn Hóa Cập thân là hồng nhân bên cạnh Thárứi thượng, đang vi Trần pầu nhân hoàn dương, hôm nay đang ờ phù trai giới dâng hương, nhưng người không phận sự không dám quấy nhiễu.
Kiệu nhỏ từ cừa hông mà vào, hiển nhiên không phải là lần đầu đến đây, cũng là ngựa quen đường cũ.
Sớm có ầạ nhân đẫn đường xuyên qua hành lang, đi tới hậu viện trong hậu hoa viên. Vèn kiệu vén lèn, mùi thơm theo đó ùa ra, một nữ từ chui ra. Nữ từ chừng ba mươi tuổi, cực kỳ xinh đẹp, mắt phượng miệng anh đào, cũng coi như là một mỹ nhân.
Bất quá so với Tiêu hoàng hậu đoan trang tao nhã, mi mắt cùa nàng lại hơn nhiều phần phóng đãng.
Người phụ nữ đi vào một gian phòng, một người đang ngồi ờ trước bàn, trên bàn tràn đầy trân tu mỹ vị, nhưng hắn không có nừa phần ý định động đũa trong đầu. Người này xanh xao vàng vọt, mặt ù mày chau, bất ngờ chính là Vũ Văn Hóa Cập đang giới trai dâng hương.
Vũ Văn Hóa Cập đương nhiên Không có trai giới, trước mặt hắn đều là món ngon, hắn lại càng không có dâng hương, nhưng trên mặt hắn khô héo, thoạt nhìn khó chịu như là bị khói hun vậy.
Người phụ nữ nhìn thấy Vũ Văn Hóa Cập. mùn cười xông lại, rúc vào trong lòng hắiỊ nũng nịu nói: "Hóa Cập. chàng đang đợi thiệp sao?"
Vũ Văn Hóa Cập chẳng những đối với thức ăn Không có hứng thú, thoạt nhìn đối với phụ nữ cũng không có hứng thú. Sự thật cũng là như th trừ người không có tim phồi ra, thì không có kè nào trong khi đại họa lâm đẳu còn muốn phóng đãng. Vũ Văn Hóa Cập hiện tại một ngày qua như một năm, cũng không ôm người phụ nữ, nhưng cũng không có đầy ra, chỉ cau mày nói: "Thục phi, nàng tới nơi này làm cái gi?"
Thục phi lấy tay chi vào trán cùa Vũ Văn Hóa Cập, "Hay có kè không có lương tâm này. Thiệp mạo hiểm tính mạng nguy hiểm tới tìm chàng, chàng lại dùng loại thái độ này đối với ta? Hóa Cập, chàng có nhớ tới thiệp không?"
Thục phi thanh âm như vắt ra nước, Vũ Văn Hóa Cặp lại hằm hừ nói: "Ta con mẹ nó bây giờ ăn còn không nồi, đừng nói là sắc dục?" Thục phi họ Tiêu, vốn là thân mẫu cùa Triệu vương Dương Cảo. Dương Quảng con không nhiều lắm, chi có ba người, con lớn nhất đã chết sớm, con thứ ầai không nên thán, chi có Dương Cảo tuy tuổi nhò. nhưng rất là thông minh, luôn được Dương Quảng yêu thích. Tiêu hoàng hậu sinh lão đại Dương Chiêu cùng lão nhị Dương Mục, Dương Cào lại do Tiêu Thục Phi sinh ra, cho nên Tiêu Thục Phi mặc dù địa vị so với Tiêu hoàng hậu kém một chút, ngày thường cũng là ung dung tòn quý, được vạn người tôn kính. Chi là từ sau khi đi tới Giang Nam, đãi ngộ đương nhiên đã khác trước, Dương Quảng lúc nào cũng bẳn thần lẩm ba lẩm bẩm, cho dù Tiêu Thục Phi cũng bắt đầu tự tình sinh lộ, bắt đầu quyến rũ Vũ Văn Hóa Cặp.
Nghe được Vũ Văn Hóa Cặp đầy bụng oán khị Tiêu Thục Phi khuôn mặt xinh xắn nghiêm lại, "Ta không biết sao lại xem trúng loại nam nhân này, đến bây giờ đầu óc cũng chi nghĩ đến loại chuyện xấu xa này".
Vũ Văn Hóa Cập hừ lạnh một tiếng, "Trong đằu cô suy nghĩ không lẽ tao nhã hơn nhiều sao? Ta còn tường rằng cô có gì khác lạ, phát hiện thì ra ờ trên giường cũng không khác gì những người phụ nữ khác".
Tiêu Thục Phi vốn mặt giận dữ, nghe được Vũ Văn Hóa Cập bất mãn, ngược lại tươi cười, dịu dàng nói: "Oan gia chết tiệt này, chàng nếu đem một nưa sự hung ác sự đối với thiệp dùng vào trong chính sự, thì cũng là một nhàn vật đinh thiên lập địa rồi".
"Cô có chuyện thi cứ nói, có rắm thì cứ phóng, lão tử không rảnh để nghe cô nịnh bợ" Vũ Văn Hóa Cặp có chút không kiên nhẫn nói.
Tiêu Thục Phi tròng mắt chợt chuyển, "Thiệp biết chàng lo lẳng cái gi, chàng không phải là lo lắng sắp tới thời hạn mà giao không ra Trần Tuyên Hoa, sẽ bị Thánh thượng chém đầu. Chàng nếu muốn bảo vệ cái đầu, thiếp cũng có chút phương pháp".
Vũ Văn Hóa Cập cà kinh, lặp tức ôm chặt Tiêu Thục Phi nói: "Thi ra Thục phi là vi tính mạng cùa ta mà đến, cũng không biết nàng có diệu sách gi? Nàng có thể giúp ta tìm một cô gái giống Tĩần Tuyên Hoa sao?"
Tiêu Thục Phi lộ ra vè khinh thường, còn có chút hận ý, hiển nhiên nàng đối với Trần Tuyên Hoa không có hảo cảm gi, "Chàng cũng chỉ có chút tiền đồ này sao, muốn tìm cô gái nào tướng mạo giống như Trần Tuyên Hoa, mười năm cũng không được, cầù ý cùa ta cũng không phải là xuống tay từ cầỗ nàng ta".
"Cô cùa ta ơi, nàng nói mau đi" Vũ Văn Hóa Cập cầu khẩn nói.
Tiêu Thục Phi trên mặt lộ ra hận ý, "Hiện tại ai còn vi Thánh thượng mà bán mạng nữa, cũng chỉ có loại xuẩn tài nhát gan sợ chuyện như chàng, đến bây giờ mới còn đem lời hắn nói mà để ờ trong lòng. Hiện tại tiên hạ thù vi cường, hậu hạ thù tai ương. Chàng chẳng lẽ còn không rõ sao?"
Vũ Văn Hóa Cặp lần này đích xác không nghĩ ra, khó hiểu hỏi, "Cái gì mà tiên hạ thù hậu hạ thù?"
Tiêu Thục Phi cẩm lấy tay Vũ Văn Hóa Cập, thấp giọng nói: "Hiện tại Kiêu Quả cũng đối với Thánh thượng bất mãn, sớm muốn quay về, nhưng trốn về chính là chết, không trốn về cũng là chết, ta nghe nha hoàn nói, bọn họ cũng đang thương lượng giết hôn quân, lập khác quân vương khác!"
Vũ Văn Hóa Cặp mặt đều có chút trắng bệch ra, "Ta sao lại không có nghe nói qua?"
"Chàng cả ngày ờ chỗ này phát ngốc ra, làm sao mà nghe được?" Tiêu Thục Phi bất mãn nói: "Chàng nếu giao không ra Tĩần Tuyên Hoa, sớm muộn cũng chết, chi bằng đánh liều một chuyến. Chàng hiện tại thân là Hữu truân vệ Đại tướng quân cùa triều đình, tại Giang Đô binh quyền nơi tay, chi cần cùng đầu lĩnh Kiêu Quả liên họp lại, vào cung giết hôn quân, lập Cảo nhi làm đế, chúng ta tọa tĩắn Giang Đô xưng vương, chẳng phải so với cuộc sống lo lắng đề phòng qua ngày cùa chàng tốt hơn sao? Cái này... Hóa Cập... chàng làm sao vậy?"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong khi Tiêu Bố Y, Lý Tĩnh mưu đồ Ngõa Cương, Lý Uyên đương nhiên cũng không nhàn rỗi, hôm nay hắn đối với Tây Kinh đã tạo thành thế họp vây, thoạt nhìn lấy được Quan Trungbấtquálà chuyện dễ dàng.
Mọi người đều đang bận rộn, bận rộn chiếm lấy giang sơn Đại Tùy, chi có một người vẫn rất là nhàn nhã, mỗi ngày ngắm ầoa phẩm rượu, nhìn người khác từng chút từng chút một xâm chiếm giang sơn cùa hắn.
Người này đương nhiên chính là Dương Quảng!
Dương Quảng từ khi phái ra năm lộ đại quân, thì ít để ý tới chính sự, mỗi ngày ban ngày thì ngắm hoa, buổi tối thì ngắm trăng, thường thức cảnh đẹp vô cùng trong cung, nhàn nhà như phảng phất chuyện gì cũng chưa từng phát sinh qua, từ vè mặt hắn, giang sơn cùa hắn thoạt nhìn vẫn vững như thái sơn.
Ngu Thế Cơ ờ một bên nơm nợp lo sợ bẩm báo, "Thảnh thượng, Kiêu Quả ở lâu tại Giang Đô, ờ ngoài lâu ngày nhớ tới cố hương, rất nhiều người đều nói muốn quay trờ về, chì sợ cứ tiệp tục như vậy, lòng dân sẽ biến, cũmg mong Thárứi thượng định đoạt".
Dương Quảng nhìn hoa, cau mày lại, thoáng qua nói: "Không biết Ngu Thị lang có đề nghị gi?"
Ngu Thế Cơ cười khổ nói: "Đương nhiên tốt nMt là quay trờ về Đông Đô..." Truyện được copy tại
Dương Quảng bỗng nhiên xoay người, nồi giận nói: "Hiện tại đạo phì hoành hành, Ngõa Cương làm loạn, Trẫm làm sao có thể quay trờ về?"
Ngu Thế Cơ vội vàng quỳ xuống, "Lão thần nói sai rồi, xin Thánh thượng thứ tội" Dương Quảng cầo dù đã không còn là Dương Quảng lúc trước, ờ trong mắt Ngu Thế Cơ vẫn là quyền uy vô hạn. Hắn hiện tại cũng rất là đau đầu, đơn giản hắn là tân phiệt, vẫn lấy Dương Quảng làm căn cơ, nếu Dương Quảng ngã xuống, hắn thật sự không biết làm thế nào cho phải Nhưng Dương Quảng còn có thể kiên trì bao lâu, ai cũng đều không thể đoán trước. Hiện tại Dương Quảng còn điên khùng hơn cả Dương Quảng trước đây, hơn nhiều phần âm u, hơi một tí là giết người, mới vừa rồi nhàn nhã bất quá chỉ là sự tĩnh lặng trước cơn bão táp.
Dương Quảng sau khi xoay người lại, mới phát hiện bên người cíù có Ngu Thế Cơ cùng Bùi Uẩn hai người, không khỏi cau mày nói: "Bùi Thị lang đàu?"
Bùi Thị lang chính là Bùi Củ, ở trong mắt Dương Quãng cũng tính là nhân vật, luôn nhìn mãi hai khuôn mặt này, khó trárứi khỏi làm cho hắn cảm thấy phiền muộn.
Bùi Uẩn trờ lại: "Thánh thượng, Bùi Thị lang ờlâu tại Tây Vực, lần này sau khi đi tới Giang Đô. nhiều ít cũng có cầút khí hậu không quen, nên đã bị bệnh không dậy nồi, đến bây giờ cũng không thể tới tham kiến Thánh thượng".
Thật ra cái này Dương Quảng cũng đã sớm biết, nhưng Dương Quảng hiện tại chung quy vẫn muốn người khác nhắc nhờ, thậm chí đôi khi còn nhắc tới Trương Tu đã lúc nào bình định Ngõa Cương, điều này làm cho mọi người trong lòng đều thấp thòm, có người thậm chí còn cảm thấy Thánh thượng đã điên rồi!
Nhưng loại đề tài này ai cũng không dám đề cập, Dương Quảng đang lừa gạt chính mình, quằn thằn thật ra cũng như vậy, mọi người giống như đang ngồi trên một chiếc thuyền cũ nát, thuyền thật ra đã có một lỗ thủng lớn, thuyền đang chìm xuống, mọi người tính mạng đều nguy hiểm, nhưng vô kế khả thi, đều bịt mắt làm bộ nhìn không thấy mà thôi.
"Bùi Thị lang lại bị bệnh?" Dương Quảng nhíu mày, "Bệnh có nặng không, Trẫm đi thăm hắn?"
"Cái này không nhọc Thánh thượng đi thăm" Bùi uẩn vội vàng nói: "Thánh thượng, thật ra biện pháp để an định đối Kiêu Quả quân, Bùi Thị lang mặc dù bệnh nặng, nhưng lại đưa ra biện pháp tốt, đó chính là từ nhân tình mà nói, không có phối ngẫu mà nói, quân tâm không yên. Nếu như để cho các quân sĩ ờ tại Giang Đô thành gia, vậy hiển nhiên sè không có người nào nghĩ tới chuyện rời đi".
Dương Quảng cao hứng lẻn, "Tốt lắm, chuyện này nhanh chóng đi làm, đi trong dân gian triệu tập các cô gái vào trong cung. Nhưng tùy ý để Kiêu Quả tìm hôn phối Bất quá chuyện này, để cho người nào xừ lý là tốt nhất?"
"Hồ Bí Lang tướng Tư Mã Đức Kham rất được Thánh thượng tín nhiệm, có thể đảm nhiệm việc này Ngu Thế Cơ đề nghị.
"Tốt lắm, để cho Tư Mã Đức Kham giám thị việc này, cần phải làm cho tốt" Dương Quảng trong lúc nhất thời lại tràn đầy thận trọng, đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Đạo phi Ngõa Cương thế nào rồi?"
"Hồi Thánh thượng, hóm nay Vương Thế Sung, Tiêu Bố Y tọa trấn Đông Đô, đã đánh cho Ngõa Cương không có lực hoàn thù" Bùi uẳn nói: "Ta nghĩNgõa Cương một khi trừ. chính là ngày Thárứi thượng quay về Đông Đô".
Dương Quảng rốt cuộc lộ ra nụ cười, "Thật sao?"
"Lão thằn không dám hư ngôn" Bùi uẩn nói: "Đông Đô Việt vương tự mình truyền tin tức đến. Nghĩ tới Việt vương đối với Thárứi thượng vẫn một lòng trung thành, tất sẽ không lừa gạt".
Dương Quảng thờ phào một hơi, "Dương Thái Phó một lòng trung thành, khi lâm chung cho tiẫm đề nghị quả thực là kim ngọc lương ngôn. Vương Thế Sung không có phụ tín nhiệm cùa ta, đương nhiên... Tiêu Bố Y cũng không kém. Đúng rồi, ta nếu quay về Đông Đô đã có hy vọng, vậy Vũ Văn Hóa Cập đâu, chuyện Tuyên Hoa hoàn dương rốt cuộc thế nào rồi?"
Dương Quảng giờ phút này lại lộ ra vẻ không nhẫn nại, Ngu Thế Cơ đáp: "Hồi Thánh thượng. Vũ Văn Hóa Cập sớm đã nói qua với Thárứi thượng, muốn trai giới bảy bảy bốn mươi chín ngày, dâng hương chín chín tám mươi mốt ngày, hôm nay còn kém một ít thời gian. Thánh thượng đợi lâu như vậy, nói vậy cũng không nên sốt ruột nhất thòi".
Dương Quảng khẽ cười nói, "Không sai, xem ra Trẫm khồ tận cam lai, đạo phibình định, Tuyên Hoa trò lại bèn cạnh Trâm, thiên hạ vẫn là thiên hạ cùa Trẫm, Vương Thể Sung, Tiêu Bố Y có công, Trẫm phải phong thường thật lớn!"
Ngu Thế Cơ, Bùi uẳn liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng nhìn ra sự khổ sờ lẫn nhau, nhưng vẫn cung kính nói: "Thánh thượng anh minh".
Dương Quảng cười ha hả, trong tiếng cười có sự vui sướng nói không nên lòi, chỉ là tiếng cười kích động, có hãn hoan, nhưng cũng có sự điên cuồng! Hai mắt nhìn lẫn nhau, nhìn ra nội tâm sợ hãi, Ngu Thế Cơ nhẹ giọng nói: "Bùi Ngự Sừ, Tây Kinh đưa tin tức tới, nói Lý Uyên ba lộ đại quân vây khốn Tây Kinh, đem Khuất Đột Thông khốn thù Hà Đông, Tây Kinh cấp báo. có nên bẩm báo Thárứi thượng hay không?"
Bùi Uẩn cười khồ nói: "Ngu TầỊ lang, ta không dám nói, không biết ngươi có thể có lá gan này không?"
Ngu Thế Cơ chi thờ đài một tiếng, một hồi lâu mới nói: "Chúng ta qua một ngày thì tính một ngày là tốt rồi, bất quá Bùi Ngự Sừ, Tiêu Bố Y uy chấn Đông Đô là không giả, hắn lúc đầu được Bùi Phiệt chiếu cố. lại càng giao hảo cùng Bùi tiểu thư, nếu thật có một ngày như vậy..Đưa mắt nhìn mọi nơi, Ngu Thế Cơ nhẹ giọng nói: "Cũng mong BùiNgự Sừ chiếu cố nhiều hơn".
Nói tới đây, Ngu Thế Cơ xuất ra một lễ đan đưa cho Bùi uẩn, tràn đầy sự tha thiết.
Bùi Uẩn cũng không tiệp nhận, chỉ nói: "Ngu Thị lang, nhớ ngưai và ta đã sớm vinh nhục cùng hường, huynh đệ có, Ngu Thị lang cũng sẽ ổn thòa, chỉ mong nếu có gió thồi cò lay gi, không nên quèn huynh đệ là được".
Ngu Thế Cơ liên tục gật đầu, "Nhất định... nhất định, đúng rồi, Bùi Thị lang hôm nay nẳm trên giường không đậy nồi, ta cũng muốn đi thăm, xin mời Bùi Ngự Sừ dẫn đường".
Bùi uẳn gật đầu, hai người lẻn kiệu, một trước một sau hướng tới phù đệ cùa Bùi Cù mà đi tới.
Đồnh thời lúc đó, cũng có một chiếc kiệu từ trong cung đi xuyên qua mấy con phố tới Vũ Văn phù đệ.
Loại kiệu nhò này luôn cất giấu chút bí mật, có vệ binh chứng kiến, cũng không ngăn trờ, tự động vọt sang một bèn.
Vô luận như thế nào, kiệu từ trong cung đi ra không phải vệ binh vệ ờ đây có thể ngăn cản, càng huống chi bọn họ cũng chi lo chuyện cùa bản thân, nào quản được quá nhiều.
Hôm nay Vũ Văn Hóa Cặp cũng là Hữu truân vệ Đại tướng quân, Vũ Văn phù đệ lại tràn đầy đồ tang, thoạt nhìn giống như chạy tang vậy. Thứ nhất là bời vi Vũ Văn Thuật đã chết, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là hiện tại Vũ Văn Hóa Cập thân là hồng nhân bên cạnh Thárứi thượng, đang vi Trần pầu nhân hoàn dương, hôm nay đang ờ phù trai giới dâng hương, nhưng người không phận sự không dám quấy nhiễu.
Kiệu nhỏ từ cừa hông mà vào, hiển nhiên không phải là lần đầu đến đây, cũng là ngựa quen đường cũ.
Sớm có ầạ nhân đẫn đường xuyên qua hành lang, đi tới hậu viện trong hậu hoa viên. Vèn kiệu vén lèn, mùi thơm theo đó ùa ra, một nữ từ chui ra. Nữ từ chừng ba mươi tuổi, cực kỳ xinh đẹp, mắt phượng miệng anh đào, cũng coi như là một mỹ nhân.
Bất quá so với Tiêu hoàng hậu đoan trang tao nhã, mi mắt cùa nàng lại hơn nhiều phần phóng đãng.
Người phụ nữ đi vào một gian phòng, một người đang ngồi ờ trước bàn, trên bàn tràn đầy trân tu mỹ vị, nhưng hắn không có nừa phần ý định động đũa trong đầu. Người này xanh xao vàng vọt, mặt ù mày chau, bất ngờ chính là Vũ Văn Hóa Cập đang giới trai dâng hương.
Vũ Văn Hóa Cập đương nhiên Không có trai giới, trước mặt hắn đều là món ngon, hắn lại càng không có dâng hương, nhưng trên mặt hắn khô héo, thoạt nhìn khó chịu như là bị khói hun vậy.
Người phụ nữ nhìn thấy Vũ Văn Hóa Cập. mùn cười xông lại, rúc vào trong lòng hắiỊ nũng nịu nói: "Hóa Cập. chàng đang đợi thiệp sao?"
Vũ Văn Hóa Cập chẳng những đối với thức ăn Không có hứng thú, thoạt nhìn đối với phụ nữ cũng không có hứng thú. Sự thật cũng là như th4 trừ người không có tim phồi ra, thì không có kè nào trong khi đại họa lâm đẳu còn muốn phóng đãng. Vũ Văn Hóa Cập hiện tại một ngày qua như một năm, cũng không ôm người phụ nữ, nhưng cũng không có đầy ra, chỉ cau mày nói: "Thục phi, nàng tới nơi này làm cái gi?"
Thục phi lấy tay chi vào trán cùa Vũ Văn Hóa Cập, "Hay có kè không có lương tâm này. Thiệp mạo hiểm tính mạng nguy hiểm tới tìm chàng, chàng lại dùng loại thái độ này đối với ta? Hóa Cập, chàng có nhớ tới thiệp không?"
Thục phi thanh âm như vắt ra nước, Vũ Văn Hóa Cặp lại hằm hừ nói: "Ta con mẹ nó bây giờ ăn còn không nồi, đừng nói là sắc dục?" Thục phi họ Tiêu, vốn là thân mẫu cùa Triệu vương Dương Cảo. Dương Quảng con không nhiều lắm, chi có ba người, con lớn nhất đã chết sớm, con thứ ầai không nên thán, chi có Dương Cảo tuy tuổi nhò. nhưng rất là thông minh, luôn được Dương Quảng yêu thích. Tiêu hoàng hậu sinh lão đại Dương Chiêu cùng lão nhị Dương Mục, Dương Cào lại do Tiêu Thục Phi sinh ra, cho nên Tiêu Thục Phi mặc dù địa vị so với Tiêu hoàng hậu kém một chút, ngày thường cũng là ung dung tòn quý, được vạn người tôn kính. Chi là từ sau khi đi tới Giang Nam, đãi ngộ đương nhiên đã khác trước, Dương Quảng lúc nào cũng bẳn thần lẩm ba lẩm bẩm, cho dù Tiêu Thục Phi cũng bắt đầu tự tình sinh lộ, bắt đầu quyến rũ Vũ Văn Hóa Cặp.
Nghe được Vũ Văn Hóa Cặp đầy bụng oán khị Tiêu Thục Phi khuôn mặt xinh xắn nghiêm lại, "Ta không biết sao lại xem trúng loại nam nhân này, đến bây giờ đầu óc cũng chi nghĩ đến loại chuyện xấu xa này".
Vũ Văn Hóa Cập hừ lạnh một tiếng, "Trong đằu cô suy nghĩ không lẽ tao nhã hơn nhiều sao? Ta còn tường rằng cô có gì khác lạ, phát hiện thì ra ờ trên giường cũng không khác gì những người phụ nữ khác".
Tiêu Thục Phi vốn mặt giận dữ, nghe được Vũ Văn Hóa Cập bất mãn, ngược lại tươi cười, dịu dàng nói: "Oan gia chết tiệt này, chàng nếu đem một nưa sự hung ác sự đối với thiệp dùng vào trong chính sự, thì cũng là một nhàn vật đinh thiên lập địa rồi".
"Cô có chuyện thi cứ nói, có rắm thì cứ phóng, lão tử không rảnh để nghe cô nịnh bợ" Vũ Văn Hóa Cặp có chút không kiên nhẫn nói.
Tiêu Thục Phi tròng mắt chợt chuyển, "Thiệp biết chàng lo lẳng cái gi, chàng không phải là lo lắng sắp tới thời hạn mà giao không ra Trần Tuyên Hoa, sẽ bị Thánh thượng chém đầu. Chàng nếu muốn bảo vệ cái đầu, thiếp cũng có chút phương pháp".
Vũ Văn Hóa Cập cà kinh, lặp tức ôm chặt Tiêu Thục Phi nói: "Thi ra Thục phi là vi tính mạng cùa ta mà đến, cũng không biết nàng có diệu sách gi? Nàng có thể giúp ta tìm một cô gái giống Tĩần Tuyên Hoa sao?"
Tiêu Thục Phi lộ ra vè khinh thường, còn có chút hận ý, hiển nhiên nàng đối với Trần Tuyên Hoa không có hảo cảm gi, "Chàng cũng chỉ có chút tiền đồ này sao, muốn tìm cô gái nào tướng mạo giống như Trần Tuyên Hoa, mười năm cũng không được, cầù ý cùa ta cũng không phải là xuống tay từ cầỗ nàng ta".
"Cô cùa ta ơi, nàng nói mau đi" Vũ Văn Hóa Cập cầu khẩn nói.
Tiêu Thục Phi trên mặt lộ ra hận ý, "Hiện tại ai còn vi Thánh thượng mà bán mạng nữa, cũng chỉ có loại xuẩn tài nhát gan sợ chuyện như chàng, đến bây giờ mới còn đem lời hắn nói mà để ờ trong lòng. Hiện tại tiên hạ thù vi cường, hậu hạ thù tai ương. Chàng chẳng lẽ còn không rõ sao?"
Vũ Văn Hóa Cặp lần này đích xác không nghĩ ra, khó hiểu hỏi, "Cái gì mà tiên hạ thù hậu hạ thù?"
Tiêu Thục Phi cẩm lấy tay Vũ Văn Hóa Cập, thấp giọng nói: "Hiện tại Kiêu Quả cũng đối với Thánh thượng bất mãn, sớm muốn quay về, nhưng trốn về chính là chết, không trốn về cũng là chết, ta nghe nha hoàn nói, bọn họ cũng đang thương lượng giết hôn quân, lập khác quân vương khác!"
Vũ Văn Hóa Cặp mặt đều có chút trắng bệch ra, "Ta sao lại không có nghe nói qua?"
"Chàng cả ngày ờ chỗ này phát ngốc ra, làm sao mà nghe được?" Tiêu Thục Phi bất mãn nói: "Chàng nếu giao không ra Tĩần Tuyên Hoa, sớm muộn cũng chết, chi bằng đánh liều một chuyến. Chàng hiện tại thân là Hữu truân vệ Đại tướng quân cùa triều đình, tại Giang Đô binh quyền nơi tay, chi cần cùng đầu lĩnh Kiêu Quả liên họp lại, vào cung giết hôn quân, lập Cảo nhi làm đế, chúng ta tọa tĩắn Giang Đô xưng vương, chẳng phải so với cuộc sống lo lắng đề phòng qua ngày cùa chàng tốt hơn sao? Cái này... Hóa Cập... chàng làm sao vậy?"