Mọi người đều cười, rất nhanh đã uống xong nước trà, Tôn Thiếu Phưcmg lại đem nước tià ra khòi cùa, đi vào trong bóng tối, tĩẵm giọng nói: "Mọi người đi thôi, chén trà này ta từ từ uống".
Hắn sải bước đi trước, năm huynh đệ Biển Bức đều đi theo sau lưng, hơn mười vệ binh cũng rẳm rập đi theo. Đọi khi đến Bạch Hổ môn, gió lạnh thấu xương, binh sĩ thù thành nhìn thấy, có người đã tiến lên thi lễ nói: "Tôn Lang tướng".
Tôn Thiếu Phương gật đầu. cùng mọi người leo lẽn thành lâu. đột nhiên nghe được ở phương bắc có tiếng chém giết truyền tới, không khỏi ngạc nhiên. Nhưng chức trách của hắn là tuần tra Bạch Hổ môn, trong lúc nhất thời không thể tự ý rời đi.
Tiếng chém giết càng ngày càng lớn, mơ hồ còn thấv ánh lửa xông lên trời. Mọi người đều nhìn nhau, chỉ nghe thấy trên phố có tiếng vó ngựa gấp gáp. có Tuần sát sứ chạy vội đến nói: "Khởi bẩm Tôn Lang tướng, có đạo phỉ tẩn công Thượng Xuân môn, Ngụy Ngự sử có lệnh, bảo Lang tướng các cổng thành làm tròn chức trách, không được lơ là sơ suất".
Tôn Thiểu Phương lớn tiếng nói: "Tuân lệnh!"
Hắn dẫn theo mọi người đứng ờ trên cổng thành, tựa vào nơi tránh gió, nhìn qua phương xa, như có chút suy nghĩ. Bạch Hổ môn thuộc về góc tây nam của thành Đông Đô. nam nhìn qua là Y Khuyết sơn, nhung bóng đêm mờ mịt, tuy dõi mắt nhìn về noi xa, cũng chỉ thấy màu trắng cùa tuyết lẫn vào trong bóng đêm, có chút u ám. Gió lạnh thoáng qua, gió lạnh trẽn đầu thành cứ như mũi đao cắt vào trong quần áo, Tôn Thiếu Phương đột nhiẽn hừ lạnh một tiếng, đã ôm lấy bụng, mồ hôi lạnh toát tuôn ra!
Biển Bức lắp bắp kinh hài, tiến lên phía trước nói: "Tôn Lang tướng, ngươi làm sao
vậy?"
Hắn mới tiến lên một bước, vốn định đờ Tôn Thiái Phương, nhưng lại cảm thấy đầu gối mềm nhũn ra, đã quỳ xuống mặt đất. Biển Bức hoàng sợ. muốn tung người nhảy lên. công phu cùa hắn vốn tuyệt hảo, nhưng vừa mới dùng lực phía dưới, đã ngà lăn ra trên mặt đất, thoáng qua đã phát hiện toàn thân đã không còn chút khí lực nào, thậm chí ngay cả ngón út cũng không nhúc nhích được mảy may!
Mọi người thấy vậy đều kinh hãi, đứng lên chạy về phía này. nhưng lại đều không ngừng ngã xuống đất, các binh sĩ vừa rồi cùng leo lên thành lâu cũng đều yếu đuối mềm nhũn mà ngà ra. Sau một lát. toàn bộ những người ở đây đã té ngã ra trên mặt đắt. khiến cho người còn đứng có vẻ rất cô độc.
Tôn Thiểu Phương mới muốn phát ra tiếng hô to, người nọ đã cất bước tiến lẻn. đơn đao rút ra, đã gác ờ trên cồ Tôn Thiếu Phương, hạ giọng nói: "Ai lên tiếng, ta sẽ giết hắn!"
Người còn đứng không ngờ lại chính là lão Nhị.
Biển Bức hoảng sợ, thất thanh nói: "Lão Nhị, ngươi làm cái gì vậy?"
Tôn Thiểu Phương ôm bụng, thòi tiết mặc dù lạnh, nhung mồ hôi lại từng giọt mà rơi xuống. Hắn và đám người Biển Bức không giống nhay. Biển Bức chỉ là toàn thản không còn chút sức lực, nhưng hắri chẳng những cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực, mà còn trong bụng giống như có cả tĩâm ngọn tiểu đao đang đâm loạn. Cho đù hắn phi thường kiên cường, một khắc này CơÌLồ đã đau đớn muốn ngất đi!
"Ngươi... muốn làm cái gi?" Từ trong kẽ răng thốt ra mấy chữ, Tôn Thiếu Phưcmg trẽn trán đã tràn đầy mồ hôi.
"Không làm cái gì, chỉ muốn mờ cùa thành cho một số người tiến vào" Lào Nhị trong mắt lóe lên tia sáng có phẳn yêu dị, "Các ngươi nếu không động, ai cũng sẽ không chết, nhưng nểu có người dám hô lên. ta sẽ giết Tôn Thiểu Phương trước hết".
Hắn cẩn thận thấp giọng đe dọa, thật sự cùng bời vi sợ để lộ tiếng động, bời vì hắn hiểu rõ Tôn Thiếu Phương ở trong mắt những người ở tại đây là trang hán từ. hơn nữa rất có uy vọng, tất cả mọi người đều sợ ném chuột vỡ bình, hẳn là không dám lên tiếng. Chỗ này vốn là để chắn gió, đám người Tôn Thiếu Phương sau khi đi lên đây. đều tụ ở trong này, trên cổng thành mặc dù còn có Tùy binh, nhưng nhất thời lại cũng không có phát hiện động tĩnh ờ đây.
Biển Bức cắn môi cơ hồ muốn chảy máu, mặt đầy vẻ thống khổ. "Lào Nhị. ta không ngờ lại là ngươi, vì sao?"
Mấy huynh đệ đều mềm nhũn nằm trên mặt đất, cũng khó có thể tin mà nhìn qua lào Nhị. bọn họ chưa từng nghĩ đến lão Nhị lại làm ta loại hành động điên cuồng này.
Lão Nhị khẽ thờ dài: "Không tại sao, bời vì ta không thể không làm như vậy".
"Ngươi quên đã đáp ứng chúng ta cái gì, ngươi lại vẫn chịu sự mê hoặc?" Biển Bức tức giận nói, hắn tuy phẫn nộ. nhung thanh âm vẫn cực thấp, bời vì hắn rõ ràng tính cách cùa lão Nhị, hiểu rõ hắn nói giết là giết. Hắn thà rằng bản thân chết, thực sự không muốn thương tổn tới Tôn Thiếu Phương, bời vì hắn trong lòng áy náy. Tiêu Bố Y vẫn một mực hoài nghi bèn người xuất hiện gian tế, hắn lại cảm thấy Tiêu Bố Y có chút nghi thằn nghi quỷ. nhung lại không cho rằng là Tôn Thiểu Phương, vừa rồi nói chuyện một phen càng làm cho hắn kiên định với suy nghĩ Tôn Thiếu Phương không phải là phản đồ trong đấu. nhung hắn lại không ngờ, huynh đệ cùng hắn vào sinh ra tử lại phàn bội bọn họ. một khắc này tim hắn như bị đao cắt
Lô lão Tam cũng thất thanh nói: "Lão Nhị, buôiig tày đi, hiện tại buông tay còn kip, ngươi đã quên lời thề mà chúng ta đã lập năm đó sao?"
"Ta không có quên" Lão Nhị khóe miệng lộ ra nụ cười cay đắng. "Nhưng ta cũng là bất đắc dĩ, Tôn Thiếu Phương, ngươi rất cản thặn..
Tôn Thiếu Phương đau đớn tới mức nói không ra lời, hắn trúng độc tựa hồ không giống với mọi người, "Ta... không có.. À
"Ngươi không có uống trà" Lão Nhị nói khẽ: "Ta cũng biết ngươi là người thông minh, có khả năng sẽ hoài nghi ta, ngươi cố ý đem chén tià đi ra ngoài, chinh là không muốn uống trà, đoán chừng là sau khi đi rá cùa, đã đem tĩà đổ đi. Nhưng ngươi thậm chí đánh vờ đầu cũng nghĩ không đến, ta hạ độc bọn họ trong nước trà, cũng hạ độc phấn xung quanh tách trà của ngươi. Ngươi chỉ cần bưng tách trà lên, độc phấn sẽ đính vào trên tay ngươi, hít vào trong lổ mũi của ngươi, ngươi sau khi rời khỏi đâv. những độc phấn này cũng chỉ có một mình ngươi trúng. Chờ thèm một thòi gian ngắn nữa, chính là sẽ có hiệu quả như hiện tại. Cho nên bọn họ chỉ mềm nhũn tay chân, còn ngươi hiện tại bụng lại rắt đau đớn".
Tôn Thiểu Phương ngạc nhiên, không ngờ trên đời này lại vẫn còn có phương phép hạ độc như vậy, lão Nhị nói khẽ: "Ngươi không phá kế hoạch của ta, ta sẽ không giết ngươi..."
Tôn Thiểu Phương đột nhiên đau đớn cười cười, "Ngươi... đã quên... ta từng nói..."
Lào Nhị thuận miệng hỏi: "Nói cái gì?" Hắn hạ độc mọi người trong nước trà, khống chế được mọi người, đương nhiên sẽ có người tiệp ứng. bằng không bằng vào một mình hắn vô luận như thế nào cũng khống chế không được Bạch Hổ môn. Hắn thật ra cũng không thể giết Tôn Thiểu Phương, ít nhất hắn hiểu lõ giết Tôn Thiếu Phương, huynh đệ của hắn sẽ hô lên. Biển Bức sẽ hô, Lô lão Tam sẽ hô, hắn thật sự hiểu rất rò những huynh đệ này, hiểu rất rõ những huynh đệ nhiệt huyết này. bọn họ đều không đem tính mạng của mình để ở trong lòng, xem nhẹ bản thân mà trọng nghĩa, cho nên hắn muốn dùng nghĩa để tạm thời khống chế huynh đệ. hắn phải đợi người tiệp ứng! Khi nghĩ đến hai chữ huynh đệ. lão Nhị nhiều ít cũng có chút áy náy. nhưng suy nghĩ này chỉ chợt loé lên, lão Nhị đột nhiên sắc mặt khẽ biến, hắn đãĩõràngýtứ cùa Tôn Thiếu Phương.
Tôn Thiếu Phương ở trong quán trà đã từng nói qua, có phải hảo hán hay không, không phải xem xuất thân quyền cước, mà là xem ngươi trái phải rò ràng, khi sống chết trước mắt sẽ sống như thế nào!
Tôn Thiếu Phương tính cách cực kỳ hiệp nghĩa, người hiệp nghía tuyệt đối sẽ không sợ chết, lão Nhị mới nghĩ tới đây, Tôn Thiểu Phương đã dùng hết khí lực toàn thân hô lẻn: "Có gian tể!"
Thanh âm này hô lên ngưng tụ sự bất khuất, ngưng tụ dũng khí. ngưng tụ sự kiên quyết, ngưng tụ tình nghĩa sống chết trước mắt không oán không hối của một người!
Thanh âm vang vọng thành lâu, ánh đao bay lên! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Chi là một đao kia hạ xuống, có phải là sinh từ biệt ly hay không?
Mọi người đều cười, rất nhanh đã uống xong nước trà, Tôn Thiếu Phưcmg lại đem nước tià ra khòi cùa, đi vào trong bóng tối, tĩẵm giọng nói: "Mọi người đi thôi, chén trà này ta từ từ uống".
Hắn sải bước đi trước, năm huynh đệ Biển Bức đều đi theo sau lưng, hơn mười vệ binh cũng rẳm rập đi theo. Đọi khi đến Bạch Hổ môn, gió lạnh thấu xương, binh sĩ thù thành nhìn thấy, có người đã tiến lên thi lễ nói: "Tôn Lang tướng".
Tôn Thiếu Phương gật đầu. cùng mọi người leo lẽn thành lâu. đột nhiên nghe được ở phương bắc có tiếng chém giết truyền tới, không khỏi ngạc nhiên. Nhưng chức trách của hắn là tuần tra Bạch Hổ môn, trong lúc nhất thời không thể tự ý rời đi.
Tiếng chém giết càng ngày càng lớn, mơ hồ còn thấv ánh lửa xông lên trời. Mọi người đều nhìn nhau, chỉ nghe thấy trên phố có tiếng vó ngựa gấp gáp. có Tuần sát sứ chạy vội đến nói: "Khởi bẩm Tôn Lang tướng, có đạo phỉ tẩn công Thượng Xuân môn, Ngụy Ngự sử có lệnh, bảo Lang tướng các cổng thành làm tròn chức trách, không được lơ là sơ suất".
Tôn Thiểu Phương lớn tiếng nói: "Tuân lệnh!"
Hắn dẫn theo mọi người đứng ờ trên cổng thành, tựa vào nơi tránh gió, nhìn qua phương xa, như có chút suy nghĩ. Bạch Hổ môn thuộc về góc tây nam của thành Đông Đô. nam nhìn qua là Y Khuyết sơn, nhung bóng đêm mờ mịt, tuy dõi mắt nhìn về noi xa, cũng chỉ thấy màu trắng cùa tuyết lẫn vào trong bóng đêm, có chút u ám. Gió lạnh thoáng qua, gió lạnh trẽn đầu thành cứ như mũi đao cắt vào trong quần áo, Tôn Thiếu Phương đột nhiẽn hừ lạnh một tiếng, đã ôm lấy bụng, mồ hôi lạnh toát tuôn ra!
Biển Bức lắp bắp kinh hài, tiến lên phía trước nói: "Tôn Lang tướng, ngươi làm sao
vậy?"
Hắn mới tiến lên một bước, vốn định đờ Tôn Thiái Phương, nhưng lại cảm thấy đầu gối mềm nhũn ra, đã quỳ xuống mặt đất. Biển Bức hoàng sợ. muốn tung người nhảy lên. công phu cùa hắn vốn tuyệt hảo, nhưng vừa mới dùng lực phía dưới, đã ngà lăn ra trên mặt đất, thoáng qua đã phát hiện toàn thân đã không còn chút khí lực nào, thậm chí ngay cả ngón út cũng không nhúc nhích được mảy may!
Mọi người thấy vậy đều kinh hãi, đứng lên chạy về phía này. nhưng lại đều không ngừng ngã xuống đất, các binh sĩ vừa rồi cùng leo lên thành lâu cũng đều yếu đuối mềm nhũn mà ngà ra. Sau một lát. toàn bộ những người ở đây đã té ngã ra trên mặt đắt. khiến cho người còn đứng có vẻ rất cô độc.
Tôn Thiểu Phương mới muốn phát ra tiếng hô to, người nọ đã cất bước tiến lẻn. đơn đao rút ra, đã gác ờ trên cồ Tôn Thiếu Phương, hạ giọng nói: "Ai lên tiếng, ta sẽ giết hắn!"
Người còn đứng không ngờ lại chính là lão Nhị.
Biển Bức hoảng sợ, thất thanh nói: "Lão Nhị, ngươi làm cái gì vậy?"
Tôn Thiểu Phương ôm bụng, thòi tiết mặc dù lạnh, nhung mồ hôi lại từng giọt mà rơi xuống. Hắn và đám người Biển Bức không giống nhay. Biển Bức chỉ là toàn thản không còn chút sức lực, nhưng hắri chẳng những cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực, mà còn trong bụng giống như có cả tĩâm ngọn tiểu đao đang đâm loạn. Cho đù hắn phi thường kiên cường, một khắc này CơÌLồ đã đau đớn muốn ngất đi!
"Ngươi... muốn làm cái gi?" Từ trong kẽ răng thốt ra mấy chữ, Tôn Thiếu Phưcmg trẽn trán đã tràn đầy mồ hôi.
"Không làm cái gì, chỉ muốn mờ cùa thành cho một số người tiến vào" Lào Nhị trong mắt lóe lên tia sáng có phẳn yêu dị, "Các ngươi nếu không động, ai cũng sẽ không chết, nhưng nểu có người dám hô lên. ta sẽ giết Tôn Thiểu Phương trước hết".
Hắn cẩn thận thấp giọng đe dọa, thật sự cùng bời vi sợ để lộ tiếng động, bời vì hắn hiểu rõ Tôn Thiếu Phương ở trong mắt những người ở tại đây là trang hán từ. hơn nữa rất có uy vọng, tất cả mọi người đều sợ ném chuột vỡ bình, hẳn là không dám lên tiếng. Chỗ này vốn là để chắn gió, đám người Tôn Thiếu Phương sau khi đi lên đây. đều tụ ở trong này, trên cổng thành mặc dù còn có Tùy binh, nhưng nhất thời lại cũng không có phát hiện động tĩnh ờ đây.
Biển Bức cắn môi cơ hồ muốn chảy máu, mặt đầy vẻ thống khổ. "Lào Nhị. ta không ngờ lại là ngươi, vì sao?"
Mấy huynh đệ đều mềm nhũn nằm trên mặt đất, cũng khó có thể tin mà nhìn qua lào Nhị. bọn họ chưa từng nghĩ đến lão Nhị lại làm ta loại hành động điên cuồng này.
Lão Nhị khẽ thờ dài: "Không tại sao, bời vì ta không thể không làm như vậy".
"Ngươi quên đã đáp ứng chúng ta cái gì, ngươi lại vẫn chịu sự mê hoặc?" Biển Bức tức giận nói, hắn tuy phẫn nộ. nhung thanh âm vẫn cực thấp, bời vì hắn rõ ràng tính cách cùa lão Nhị, hiểu rõ hắn nói giết là giết. Hắn thà rằng bản thân chết, thực sự không muốn thương tổn tới Tôn Thiếu Phương, bời vì hắn trong lòng áy náy. Tiêu Bố Y vẫn một mực hoài nghi bèn người xuất hiện gian tế, hắn lại cảm thấy Tiêu Bố Y có chút nghi thằn nghi quỷ. nhung lại không cho rằng là Tôn Thiểu Phương, vừa rồi nói chuyện một phen càng làm cho hắn kiên định với suy nghĩ Tôn Thiếu Phương không phải là phản đồ trong đấu. nhung hắn lại không ngờ, huynh đệ cùng hắn vào sinh ra tử lại phàn bội bọn họ. một khắc này tim hắn như bị đao cắt
Lô lão Tam cũng thất thanh nói: "Lão Nhị, buôiig tày đi, hiện tại buông tay còn kip, ngươi đã quên lời thề mà chúng ta đã lập năm đó sao?"
"Ta không có quên" Lão Nhị khóe miệng lộ ra nụ cười cay đắng. "Nhưng ta cũng là bất đắc dĩ, Tôn Thiếu Phương, ngươi rất cản thặn..
Tôn Thiếu Phương đau đớn tới mức nói không ra lời, hắn trúng độc tựa hồ không giống với mọi người, "Ta... không có.. À
"Ngươi không có uống trà" Lão Nhị nói khẽ: "Ta cũng biết ngươi là người thông minh, có khả năng sẽ hoài nghi ta, ngươi cố ý đem chén tià đi ra ngoài, chinh là không muốn uống trà, đoán chừng là sau khi đi rá cùa, đã đem tĩà đổ đi. Nhưng ngươi thậm chí đánh vờ đầu cũng nghĩ không đến, ta hạ độc bọn họ trong nước trà, cũng hạ độc phấn xung quanh tách trà của ngươi. Ngươi chỉ cần bưng tách trà lên, độc phấn sẽ đính vào trên tay ngươi, hít vào trong lổ mũi của ngươi, ngươi sau khi rời khỏi đâv. những độc phấn này cũng chỉ có một mình ngươi trúng. Chờ thèm một thòi gian ngắn nữa, chính là sẽ có hiệu quả như hiện tại. Cho nên bọn họ chỉ mềm nhũn tay chân, còn ngươi hiện tại bụng lại rắt đau đớn".
Tôn Thiểu Phương ngạc nhiên, không ngờ trên đời này lại vẫn còn có phương phép hạ độc như vậy, lão Nhị nói khẽ: "Ngươi không phá kế hoạch của ta, ta sẽ không giết ngươi..."
Tôn Thiểu Phương đột nhiên đau đớn cười cười, "Ngươi... đã quên... ta từng nói..."
Lào Nhị thuận miệng hỏi: "Nói cái gì?" Hắn hạ độc mọi người trong nước trà, khống chế được mọi người, đương nhiên sẽ có người tiệp ứng. bằng không bằng vào một mình hắn vô luận như thế nào cũng khống chế không được Bạch Hổ môn. Hắn thật ra cũng không thể giết Tôn Thiểu Phương, ít nhất hắn hiểu lõ giết Tôn Thiếu Phương, huynh đệ của hắn sẽ hô lên. Biển Bức sẽ hô, Lô lão Tam sẽ hô, hắn thật sự hiểu rất rò những huynh đệ này, hiểu rất rõ những huynh đệ nhiệt huyết này. bọn họ đều không đem tính mạng của mình để ở trong lòng, xem nhẹ bản thân mà trọng nghĩa, cho nên hắn muốn dùng nghĩa để tạm thời khống chế huynh đệ. hắn phải đợi người tiệp ứng! Khi nghĩ đến hai chữ huynh đệ. lão Nhị nhiều ít cũng có chút áy náy. nhưng suy nghĩ này chỉ chợt loé lên, lão Nhị đột nhiên sắc mặt khẽ biến, hắn đãĩõràngýtứ cùa Tôn Thiếu Phương.
Tôn Thiếu Phương ở trong quán trà đã từng nói qua, có phải hảo hán hay không, không phải xem xuất thân quyền cước, mà là xem ngươi trái phải rò ràng, khi sống chết trước mắt sẽ sống như thế nào!
Tôn Thiếu Phương tính cách cực kỳ hiệp nghĩa, người hiệp nghía tuyệt đối sẽ không sợ chết, lão Nhị mới nghĩ tới đây, Tôn Thiểu Phương đã dùng hết khí lực toàn thân hô lẻn: "Có gian tể!"
Thanh âm này hô lên ngưng tụ sự bất khuất, ngưng tụ dũng khí. ngưng tụ sự kiên quyết, ngưng tụ tình nghĩa sống chết trước mắt không oán không hối của một người!
Thanh âm vang vọng thành lâu, ánh đao bay lên! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Chi là một đao kia hạ xuống, có phải là sinh từ biệt ly hay không?