Tiêu Bố Y xừ lý xong chuyện Lý Thuần Phong, chậm rãi đi về phía phù đệ. trong lúc nhất thời tâm loạn như ma, gió lạnh cắt mặt, hắn đã thanh tinh rất nhiều, hiểu rằng vô luận có biến số gì, thì còn đường vẫn phải bước đi. Bước tiệp theo kế hoạch cũng phải chấp hành không thể thay đổi.
Đại Miêu Vương nói không sai, hiện tại hắn không phải Tiêu Bố Y, mà là Tây Lương vương, động là phát động toàn thân. Hắn không có khả năng bởi vi cảm tình bản thân, mà tồn hại ích lợi quá nhiều người.
Hắn sau khi quay lại Đông Đô, biểu hiện ra chỉ là xừ lý sự vụ bình thương ở Đông Đô. nhìn như tùy ý, nhưng lại gọn gàng ngăn nắp tiến hành, vốn Đông Đô mới định, hắn vừa đi đã là mấy tháng, rất có khả năng dẫn phát một đợt nguy cơ mới. nhung hắn liên tục mấy đợt thanh trừ thế lực cũ, vô vi mà trị sau đó lại nổi lên tác dụng cực kỳ quan trọng.
Tiêu Bố Y khác với Dương Quảng. Dương Quảng không tín nhiệm thủ hạ, chỉ cảm thấy bản thân thông minh tuyệt đình. Từ kiến đô, mở kênh dào, sủa thành đến khuếch trương, tắt cả mọi chuyện Dương Quảng đều là lấy lực bản thân chế định, không để cho người khác nhúng tay vào. Thành tựu chỉ điểm sơn hà, Dương Quảng không để cho người khác nhúng tay vào. Đều nói một tướng vô năng, mệt chết ngàn quân, Dương Quảng tuy là hoàng đế có khả năng, nhưng lại làm mệt mòi suy sụp Đại Tùy. Tiêu Bố Y sau khi nhập chủ Đông Đô. nhìn như hời hợt, nhưng lại như mưa phùn gió mát tiến hành mấy bước cải cách. Ngoại trừ quyền lợi chỉ huy quân sự, phương châm tác chiến một mực khống chế trên tay. không để cho người khác nhúng tay vào. Thì những chuyện còn lại đều theo lệ cũ, để cho bách quan Đông Đô phụ trách.
Hắn trên cơ bản vẫn kế thùa chế độ cùa Đại Tùy, bách quan tất nhiên quen thuộc, làm cũng quen thuộc dể dàng. Mỗi triều đại diệt vong nhiều khi là vì hệ thống chế độ đã không thích ứng với lịch sử phát triển, hơn nữa trờ thành gông xiềng của phát triển, cho nên mới bị dòng chảy lịch sừ phá vỡ. Đại Tùy bị phá vỡ không phải bời vì vấn đề thể chế gông xiềng, mà bời vì Dương Quảng tiến trình quá nhanh, kéo đứt sự co dãn của thể chế. Có đôi khi. tiến quá mau cũng vi phạm quy luật lịch sử, cũng sẽ bị lịch sử không chút lưu tinh mà đào thải. Trên thực tế, thể chế cùa Đại Tùy co dãn còn xa mới tới tình, trạng đinh điểm. Tiêu Bố Y, Ngụy Chinh, Đỗ Như Hối, Mà Chu. Lý Tĩnh. Từ Thế Tích cả đám người tình táo hiểu rò điểm ấy, đạt thành nhận thức chung, hiện tại cần là tu bồ hoàn thiện chế độ cũ, chứ không phải là trắng trợn biến cách, dẫn phát nguy cơ dân chúng.
Thật ra đồng thời khi Tiêu Bố Y nhận thức được điểm ấy, Lý Uyên đa mưu túc trí, làm sao không nhìn ra điểm ấy? Đông Đô, Quan Trang hai vùng hầu như đồng thời đều làm chuyện giống nhau. Thi nhân chính, đưa giặc về làm nông, xúc tiến sàn xuất, tích cực chọn lựa nhân tài, khôi phục thể chế tam tỉnh lục bộ, trọng lập Quốc Từ học. một lần nữa biên soạn thẳm định pháp lệnh, huỷ bò trọng hình hà khắc, ban lại Quân điền lệnh, thực hiện Tô dong điều chế!
Tất cả những cái này, Dương Kiên đã làm. Dương Quảng đã làm, Tiêu, Lý hai người chỉ cần trên cơ sờ hai đời quân vương này tiếp tục đi về phía trước.
Tiêu, Lý hai người không hẹn mà cùng thi triển những chính sách này, đơn giản là những cái này đối với thời đại này là có ích, phát triển, tích cực, trước mắt tiến thù thiên hạ, tuyệt không phải là chuyện một lần là xong. Các thế lực yếu trong thiên hạ đa số đã bị gồm thu. các thế lực mạnh quyết đấu. thứ nhất giao đấu trên quân lực, thứ hai giao đấu trên nội chính. Quân lực cường thịnh mới có thể khuếch trương, nội chính ồn định mới có thể không bị một trận chiến là khô kiệt. Đương nhiên phát triển nội chính chẳng những là cần cho chiến tranh, bọn họ cũng cần dùng điểm ấy tích cực hướng về phía thế nhân thể hiện ra một loại tin tức, đó chính là bọn họ có năng lực mang đến ích lợi cho tất cả mọi người, cũng cần thế nhân đứng về phía bọn họ.
Tiêu Bố Y biển cách không lớn, các cựu thần trong lòng từ từ đã ổn, Tiêu Bố Y tín nhiệm thù hạ, thần từ cũng biết trước mắt là một lần cơ hội, tất nhiên đều toàn lực ứng phó. để cầu sau này tranh thủ lọi thế thăng quan, Tiêu Bố Y buông tay nhìn như vô vi, lại đem gông xiềng trói buộc ở trên người các thần tử ờ thời đại Dương Quảng phá vỡ, tiến tới bộc phát ra sức sống của Đại Tùy trước đó chưa từng có.
Bản thân đối với thống trị quốc gia cũng không có kinh nghiệm. Tiêu Bố Y rõ ràng điềm ấy. nhưng hắn càng rõ ràng là. hắn cũng không cần quá có kinh nghiệm, hắn hiện tại cần làm chỉ là thống trị thẳn tử cho tốt, còn lại để cho thần từ đi làm là được rồi.
Cho nên Tiêu Bố Y cho dù không ở đó, Đông Đô cũng bảo trì sự vận chuyển trơn tru. hơn nữa còn có dấu hiệu tăng trưởng.
Đông Đô hôm nay, đã có thể nói là noi mà thiên hạ nhìn vào, chẳng những quần thần Trang Nguyên đều quy phụ. thậm chí là hoa tộc GiangNam, thương nhân đều hướng về phía đó, đều chọn tuyến đường đi từ Tương Dương đến Đông Đô để tiến hành giao địch.
Tiêu Bố Y trước khi khu trục Ngõa Cương, đã xem yếu đạo Tương Dương. Đỏng Đô đả thông, đến khi trục Ngòa Cương đi, càng đem Trung Nguyên nối liền một mạch, nhanh chóng khôi phục mậu dịch kinh thương. Đông Đô đã biến thành thành mậu dịch lớn nhắt hiện nay. Nếu bàn về địa thế mà nói, Tiêu Bố Y cũng không chiếm ưu thạ dù sao Quan Lũng. Hà Bắc là vùng ờ góc, dể thủ khó công, giống như cái kim đâm vào trong ngực hắn, một khi ứng đối không tốt, sau này sẽ thành kết quả khổ đấu. Nhưng mà khách quan mà nói, chỗ của Tiêu Bố Y vô luận dân cư, kinh tế, lẫn địa vực, đều đã đứng đầu quần đạo, so với Lý Uyên mà nói, cũng chỉ có hơn chứ không kém!
Cựu phiệt, cao môn vẫn sẽ chọn chpn người đại biểu cho quyền lọi của mình, nhung mà dân chúng, thưong nhân lo lắng chi là có cơm ăn, có lợi cho mình;
Tiêu Bố Y đi ờ trên đường, trong lòng như nước thủy triều. Đột nhiên nghĩ đến Mà Chu có nói qua, cùng với Ba Thục tích cực phát triển buôn bán qua lại. Tiến tới khiến cho dân chúng Ba Thục hiểu rằng Đông Đô tốt, loại sách lược này đổi với Ba Thục là diệu kế, có thể nói là không chiến mà phục người, không có ai so với hắn càng hiểu rõ chỗ sắc bén của kinh tế chiến. Nhưng nếu như loại sách lược này thiết thực tại Giang Đô. thì có thể cũng phát ra tác dụng lớn ờ noi khác hay không?
Tiêu Bố Y khi nghĩ đến điểín này, thì đã về tới phủ, đang muốn đi tim đám người Ngụv Chinh thương nghị, đột nhiên một tiếng khóc to rõ truyền đến. Tiếng khóc cùa đóa bé kia so với bất kỳ thanh âm nào đều hấp dẫn chú ý của Tiêu Bố Y hơn, Tiêu Bố Y trong lòng khẽ run, ngẩng đầu trông qua, ánh mắt đã rơi vào trên người một người con gái.
Ánh mắt giao kết, giống như ngàn năm!
Tiêu Bố Y đã ngừng lại bước chân, chỉ ngơ ngác nhìn qua Mông Trần Tuyết cũng không có chạy tới, chỉ si ngốc nhìn hắn!
Cái nhìn này, đã muộn mấy năm. Nhưng cái nhìn này, rốt cuộc cũng đã đến được. Mông Tran Tuyết cánh mũi cay cay, khóe miệng mang theo nụ cười, cũng đã ức chế không nồi nước mắt tuôn roi xuống, lòng chua xót mà cười, hạnh phúc mà khóc, nàng một khắc nhìn thấy Tiêu Bố Y, đột nhiên đã cảm thấy cuộc đòi này không uồng! Nàng gặp Đột Quyết binh bắt cóc, bị mã tặc bắt đến sơn trại, thảo nguyên chim nổi lưu ly, câu tâm đấu giác, ở đó mấy năm, cái này người bên ngoải có lẽ không biết, có lẽ thương cảm, có lẽ khó hiểu, nàng lại không oán không hối, bởi vì nàng đã thấy đủ, nàng biết ơn. Nàng gặp được một nam nhân, vì hắn sinh một đứa con. hiểu rằng nam nhân còn nhớ tới nàng, vì nàng, tri hoàn không có đại hôn, nàng còn có thể yêu cầu xa vời gì nữa?
Người nam nhân này, là Tây Lưong vương, là người đứng đầu Đông Đô, hoặc là đứng đầu thiên hạ, nhưng trong suy nghĩ của nàng, chỉ là nam nhân của nàng. Vậy là đủ!
Hai người chỉ đứng ở một chỗ nhìn qua, thẳng cho đến khi đứa nhỗ khó lẻn. thanh thúy to rõ, phảng phất như nhắc nhở chưa bao giờ thấy qua mặt của phụ thân. Tiêu Bố Y bước nhanh tiến lên, đã từ trên tay Viên Lam tiệp nhận đứa nhỏ, nhìn thấy đứa nhỗ hai hàng chân mày đậm đen. nhìn thấy đóa nhỗ hai mắt đen láy. phi thường đáng yêu. không tự chù được hôn một cái.
Hắn mừng rỡ quên cả nói, khi cảm giác Mông Tĩằn Tuyết tiệp cận, lúc này mới ngẩng đầu cười nói: "Tuyết Nhi, quả thực vất vả cho nàng, ta cái gì cũng không làm".
Mông Trần Tuyết trong nụ cười mang theo nước mắt nói: "Đó là những thứ thiếp nên làm. chàng muốn làm điều gi?"
Tiêu Bố Y cảm thấy đứa nhò có trách nhiệm cùa mình, Mông Trần Tuyết lại biết nam nhân không thể trông con được, loại nghe lời vợ như Mạc Phong dù sao cũng hiếm thấy. Viên Lam ở một bên vẻ mặt đau khổ nói: "Tây Lương vương, người cũng không phải cái gì cũng không làm, người thật ra cũng đã làm một việc".
Tiêu Bố Y kinh ngạc nói: "Làm cái gì?"
"Thẩm nước tiểu cho con" Viên Lam chỉ vào trước vạt áo nói. Tiêu Bố Y lúc này mới phát hiện trên vạt áo Viên Lam ướt một mảng thật lớn, lại cảm giác trước ngực minh ấm áp dễ chịu, cúi đầu xem xét. ngực đã thẩm ướt một mảng thật lớn. nhịn không được cười nói: "Con à, xem ra cha không có làm tận trách nhiệm, con mới đến. đã hướng về phía ta phàn nàn rồi".
Bùi Bội ờ một bên nói: "Viên tiên sinh, người phàn nàn cái gì..
Viên Lam giả vờ cả giận nói: "Cô nói cái gi?"
Bùi Bội giờ mới hiểu được đã nói sai rồi, áy náy nói: "Viên tiên sinh, ta không phải nói người".
Mọi người hiểu được, cười lên ha hả, Viên Xảo Hề đỗ mặt nói: "Cha, Bùi tỷ tỷ không phải ý này. Vừa rồi chúng con đều muốn ôm, nhưng người lại đoạt trờ về, tiều Bố Y là bắt màn với người đó".
Viên Lam làm bộ muốn đánh, thoáng qua cười ha hả nói: "Nữ sinh hướng ngoại, ngoại tôn cũng vẫn hướng về lão tử nhiầi một ít" Mọi người lại cười, cả nhà hòa thuận. Mông Trần Tuyết đò mặt, cuống quít tới đón, Tiêu Bố Y lại khoát tay tự tay thay tã cho con. hắn nhất cử nhất động, ngược lại cực kỳ tinh tế, Bùi Bội, Viên Xảo Hề đều xem đếna ngần người, những người hầu trông thấy cũng xem tới líu lưỡi.
Bọn họ cũng không nghĩ tới qua, đường đường Tây Lương vương lại làm việc đê tiện như thế, bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến, Tây Lương vương làm thoạt nhìn so với người bình thường cũng muốn giỏi hơn.
Viên Lam nhịn không được thờ dài nói: "Tây Lương vương, ngươi còn có chuyện gì không biết làm không?"
"Có, không biết sinh con" Tiêu Bố Y nghiêm trang nóị thùa dịp Mông Trần Tuyết tiếp nhận đứa con, nhịn không được cầm lấy hai tay Mông Trằn Tuyét.
Mông Trần Tuyết trên mặt đỏ ùng, trong lòng vui sướng, trong lúc nhất thời không biết người ở noi nào.
"Tiêu đại ca, tiểu Bố Y còn chưa có tên?" Viên Xảo Hề đột nhiên nói: "Tiểu đệ hắn cũng có tên..Nói nữa chừng, nhìn thấy cha trên mặt bắt màn, Viên Xào Hề tỉnh ngộ lại, cuống quít im tiếng. Tiêu Bố Y sắc mặt vẫn như thường hỏi: "Tiểu đệ đi noi nào?"
"Hắn trờ về phòng nghỉ ngơi, hẳn là không có việc gì. Tiêu đại ca, hắn hình như đã biết tất cả" Bùi Bội nói.
Tiêu Bố Y hai hàng chân mày nhíu lại, "Để cho hắn thích ứng một thời gian đi" Đề cập tới tiểu đệ, tất cả mọi người đều trầm mặc xuống. Mông Trẳn Tuyết lo lắng hòi, "Bố Y... tiểu Bố Y tên là gì cho tôt?"
Tiêu Bố Y nhìn sang khuôn mặt tươi cười cùa đứa con. nhu tình tỏa ra, suy nghĩ thật lâu. "Gọi là Thủ Nghiệp có được không?"
"Tiêu Thù Nghiệp?" Mông Trần Tuyết mỉm cười nói: "Tốt lắm. chàng đặt tên luôn tốt".
Viên Lam trong lòng khẽ động, thầm nghĩ danh tự tuy tầm thường, nhưng đù thấy Tiêu Bố Y trong lòng lý tưởng hào hùng. Bùi Bội mỉm cười đi trêu chọc đứa nhỗ nói: "Tiểu Bố Y à, con hiện đã có một cái tên, gọi là Tiêu Thù Nghiệp, nhớ rõ phải nghe lòi Đại nương. Nhị nương, Tamnương đó nha" Nàng nói tiểu Bố Y cùng âm với Tiêu Bố Y, TiêuBố Y dở khóc dờ cười, nhưng không có nghĩ đến ba nàng nhanh như vậy đã kết minh cùng một chỗ.
Tiểu Bố Y đột nhiên lại oa oa khóc lớn lên, Viên Xảo Hề cuống quít nói: "Bùi tỷ tỷ, Thù Nghiệp đói bụng, tỷ nhanh cho bú đi".
Bùi Bội mặt đò lên, kéo Viên Xảo Hề lại, "Ta không có. Xảo Hề. muội hẳn là có à?"
Viên Xào Hề toàn thân nóng lên. cuống quít khoát tay nói: "Không đúng, muội nói sai
rồi".
Ba nàng cùng cười một chỗ, trong sảnh tràn đầy sự ấm áp, Tiêu Bổ Y thẳm nghĩ. Xảo Hề, Bùi Bội các nàng đương nhiên là vì không để cho mình thương tâm, lúc này mới cố ý đùa giỡn. Chỉ là kim qua thiết mà nhiều.năm, bỗng nhiên nhu tinh quấn quanh, cũng nhịn không được tỉnh, thần chấn động.
Viên Lam ngàn dặm xạ xôi đưa Mông Trần Tuyết đến. hiển nhiên là ám chi việc đại hôn cùa mình. Hắn mặc dù tiếc hận chuyện Uyển nhi, lại cũng không thể bời vậy mà chậm trễ hôn sự nữa.
Mới định hướng về phía Viên Lam đề cập chuyện đại hôn, Phương Vô Hối vội vàng đuổi tới, "Khởi bẩm Tây Lương vương, Ngụy đại nhân, Lý tướng quân cầu kiến".
Mông Trằn Tuyết ba nàng biết có việc gấp, sớm ròi ra ngoài phòng. Viên Lam phân phó mọi người lui ra, để đại sảnh cho Tiêu Bố Y nghị sự. khi Ngụy Chinh, Lý Tĩnh đi tới, trên mặt đầy vẻ ngưng trọng. Tiêu Bố Y hòi: "Ngụy tiên sinh, Nhị ca. tìm ta chuyện gì?"
Ngụy Chinh ngồi xuống, nói ra trước: "Khởi bầm Tây Lương vương. Quan Trung có tin tức truyền đến, Lý Thế Dân dẫn binh, Thiển Thùy Nguyên đại bại. Binh sì hao tồn mười phẳn hết năm sáu, Đường binh bát đại tổng quản đều bại, Mộ Dung La Hằu. Lý An Viễn bò mùứụLưuHoẳngCơbịbắt, Tiết Cừ đại thắng Đường quân, đã binh bức Trường An!"
Tiêu Bố Y xừ lý xong chuyện Lý Thuần Phong, chậm rãi đi về phía phù đệ. trong lúc nhất thời tâm loạn như ma, gió lạnh cắt mặt, hắn đã thanh tinh rất nhiều, hiểu rằng vô luận có biến số gì, thì còn đường vẫn phải bước đi. Bước tiệp theo kế hoạch cũng phải chấp hành không thể thay đổi.
Đại Miêu Vương nói không sai, hiện tại hắn không phải Tiêu Bố Y, mà là Tây Lương vương, động là phát động toàn thân. Hắn không có khả năng bởi vi cảm tình bản thân, mà tồn hại ích lợi quá nhiều người.
Hắn sau khi quay lại Đông Đô, biểu hiện ra chỉ là xừ lý sự vụ bình thương ở Đông Đô. nhìn như tùy ý, nhưng lại gọn gàng ngăn nắp tiến hành, vốn Đông Đô mới định, hắn vừa đi đã là mấy tháng, rất có khả năng dẫn phát một đợt nguy cơ mới. nhung hắn liên tục mấy đợt thanh trừ thế lực cũ, vô vi mà trị sau đó lại nổi lên tác dụng cực kỳ quan trọng.
Tiêu Bố Y khác với Dương Quảng. Dương Quảng không tín nhiệm thủ hạ, chỉ cảm thấy bản thân thông minh tuyệt đình. Từ kiến đô, mở kênh dào, sủa thành đến khuếch trương, tắt cả mọi chuyện Dương Quảng đều là lấy lực bản thân chế định, không để cho người khác nhúng tay vào. Thành tựu chỉ điểm sơn hà, Dương Quảng không để cho người khác nhúng tay vào. Đều nói một tướng vô năng, mệt chết ngàn quân, Dương Quảng tuy là hoàng đế có khả năng, nhưng lại làm mệt mòi suy sụp Đại Tùy. Tiêu Bố Y sau khi nhập chủ Đông Đô. nhìn như hời hợt, nhưng lại như mưa phùn gió mát tiến hành mấy bước cải cách. Ngoại trừ quyền lợi chỉ huy quân sự, phương châm tác chiến một mực khống chế trên tay. không để cho người khác nhúng tay vào. Thì những chuyện còn lại đều theo lệ cũ, để cho bách quan Đông Đô phụ trách.
Hắn trên cơ bản vẫn kế thùa chế độ cùa Đại Tùy, bách quan tất nhiên quen thuộc, làm cũng quen thuộc dể dàng. Mỗi triều đại diệt vong nhiều khi là vì hệ thống chế độ đã không thích ứng với lịch sử phát triển, hơn nữa trờ thành gông xiềng của phát triển, cho nên mới bị dòng chảy lịch sừ phá vỡ. Đại Tùy bị phá vỡ không phải bời vì vấn đề thể chế gông xiềng, mà bời vì Dương Quảng tiến trình quá nhanh, kéo đứt sự co dãn của thể chế. Có đôi khi. tiến quá mau cũng vi phạm quy luật lịch sử, cũng sẽ bị lịch sử không chút lưu tinh mà đào thải. Trên thực tế, thể chế cùa Đại Tùy co dãn còn xa mới tới tình, trạng đinh điểm. Tiêu Bố Y, Ngụy Chinh, Đỗ Như Hối, Mà Chu. Lý Tĩnh. Từ Thế Tích cả đám người tình táo hiểu rò điểm ấy, đạt thành nhận thức chung, hiện tại cần là tu bồ hoàn thiện chế độ cũ, chứ không phải là trắng trợn biến cách, dẫn phát nguy cơ dân chúng.
Thật ra đồng thời khi Tiêu Bố Y nhận thức được điểm ấy, Lý Uyên đa mưu túc trí, làm sao không nhìn ra điểm ấy? Đông Đô, Quan Trang hai vùng hầu như đồng thời đều làm chuyện giống nhau. Thi nhân chính, đưa giặc về làm nông, xúc tiến sàn xuất, tích cực chọn lựa nhân tài, khôi phục thể chế tam tỉnh lục bộ, trọng lập Quốc Từ học. một lần nữa biên soạn thẳm định pháp lệnh, huỷ bò trọng hình hà khắc, ban lại Quân điền lệnh, thực hiện Tô dong điều chế!
Tất cả những cái này, Dương Kiên đã làm. Dương Quảng đã làm, Tiêu, Lý hai người chỉ cần trên cơ sờ hai đời quân vương này tiếp tục đi về phía trước.
Tiêu, Lý hai người không hẹn mà cùng thi triển những chính sách này, đơn giản là những cái này đối với thời đại này là có ích, phát triển, tích cực, trước mắt tiến thù thiên hạ, tuyệt không phải là chuyện một lần là xong. Các thế lực yếu trong thiên hạ đa số đã bị gồm thu. các thế lực mạnh quyết đấu. thứ nhất giao đấu trên quân lực, thứ hai giao đấu trên nội chính. Quân lực cường thịnh mới có thể khuếch trương, nội chính ồn định mới có thể không bị một trận chiến là khô kiệt. Đương nhiên phát triển nội chính chẳng những là cần cho chiến tranh, bọn họ cũng cần dùng điểm ấy tích cực hướng về phía thế nhân thể hiện ra một loại tin tức, đó chính là bọn họ có năng lực mang đến ích lợi cho tất cả mọi người, cũng cần thế nhân đứng về phía bọn họ.
Tiêu Bố Y biển cách không lớn, các cựu thần trong lòng từ từ đã ổn, Tiêu Bố Y tín nhiệm thù hạ, thần từ cũng biết trước mắt là một lần cơ hội, tất nhiên đều toàn lực ứng phó. để cầu sau này tranh thủ lọi thế thăng quan, Tiêu Bố Y buông tay nhìn như vô vi, lại đem gông xiềng trói buộc ở trên người các thần tử ờ thời đại Dương Quảng phá vỡ, tiến tới bộc phát ra sức sống của Đại Tùy trước đó chưa từng có.
Bản thân đối với thống trị quốc gia cũng không có kinh nghiệm. Tiêu Bố Y rõ ràng điềm ấy. nhưng hắn càng rõ ràng là. hắn cũng không cần quá có kinh nghiệm, hắn hiện tại cần làm chỉ là thống trị thẳn tử cho tốt, còn lại để cho thần từ đi làm là được rồi.
Cho nên Tiêu Bố Y cho dù không ở đó, Đông Đô cũng bảo trì sự vận chuyển trơn tru. hơn nữa còn có dấu hiệu tăng trưởng.
Đông Đô hôm nay, đã có thể nói là noi mà thiên hạ nhìn vào, chẳng những quần thần Trang Nguyên đều quy phụ. thậm chí là hoa tộc GiangNam, thương nhân đều hướng về phía đó, đều chọn tuyến đường đi từ Tương Dương đến Đông Đô để tiến hành giao địch.
Tiêu Bố Y trước khi khu trục Ngõa Cương, đã xem yếu đạo Tương Dương. Đỏng Đô đả thông, đến khi trục Ngòa Cương đi, càng đem Trung Nguyên nối liền một mạch, nhanh chóng khôi phục mậu dịch kinh thương. Đông Đô đã biến thành thành mậu dịch lớn nhắt hiện nay. Nếu bàn về địa thế mà nói, Tiêu Bố Y cũng không chiếm ưu thạ dù sao Quan Lũng. Hà Bắc là vùng ờ góc, dể thủ khó công, giống như cái kim đâm vào trong ngực hắn, một khi ứng đối không tốt, sau này sẽ thành kết quả khổ đấu. Nhưng mà khách quan mà nói, chỗ của Tiêu Bố Y vô luận dân cư, kinh tế, lẫn địa vực, đều đã đứng đầu quần đạo, so với Lý Uyên mà nói, cũng chỉ có hơn chứ không kém!
Cựu phiệt, cao môn vẫn sẽ chọn chpn người đại biểu cho quyền lọi của mình, nhung mà dân chúng, thưong nhân lo lắng chi là có cơm ăn, có lợi cho mình;
Tiêu Bố Y đi ờ trên đường, trong lòng như nước thủy triều. Đột nhiên nghĩ đến Mà Chu có nói qua, cùng với Ba Thục tích cực phát triển buôn bán qua lại. Tiến tới khiến cho dân chúng Ba Thục hiểu rằng Đông Đô tốt, loại sách lược này đổi với Ba Thục là diệu kế, có thể nói là không chiến mà phục người, không có ai so với hắn càng hiểu rõ chỗ sắc bén của kinh tế chiến. Nhưng nếu như loại sách lược này thiết thực tại Giang Đô. thì có thể cũng phát ra tác dụng lớn ờ noi khác hay không?
Tiêu Bố Y khi nghĩ đến điểín này, thì đã về tới phủ, đang muốn đi tim đám người Ngụv Chinh thương nghị, đột nhiên một tiếng khóc to rõ truyền đến. Tiếng khóc cùa đóa bé kia so với bất kỳ thanh âm nào đều hấp dẫn chú ý của Tiêu Bố Y hơn, Tiêu Bố Y trong lòng khẽ run, ngẩng đầu trông qua, ánh mắt đã rơi vào trên người một người con gái.
Ánh mắt giao kết, giống như ngàn năm!
Tiêu Bố Y đã ngừng lại bước chân, chỉ ngơ ngác nhìn qua Mông Trần Tuyết cũng không có chạy tới, chỉ si ngốc nhìn hắn!
Cái nhìn này, đã muộn mấy năm. Nhưng cái nhìn này, rốt cuộc cũng đã đến được. Mông Tran Tuyết cánh mũi cay cay, khóe miệng mang theo nụ cười, cũng đã ức chế không nồi nước mắt tuôn roi xuống, lòng chua xót mà cười, hạnh phúc mà khóc, nàng một khắc nhìn thấy Tiêu Bố Y, đột nhiên đã cảm thấy cuộc đòi này không uồng! Nàng gặp Đột Quyết binh bắt cóc, bị mã tặc bắt đến sơn trại, thảo nguyên chim nổi lưu ly, câu tâm đấu giác, ở đó mấy năm, cái này người bên ngoải có lẽ không biết, có lẽ thương cảm, có lẽ khó hiểu, nàng lại không oán không hối, bởi vì nàng đã thấy đủ, nàng biết ơn. Nàng gặp được một nam nhân, vì hắn sinh một đứa con. hiểu rằng nam nhân còn nhớ tới nàng, vì nàng, tri hoàn không có đại hôn, nàng còn có thể yêu cầu xa vời gì nữa?
Người nam nhân này, là Tây Lưong vương, là người đứng đầu Đông Đô, hoặc là đứng đầu thiên hạ, nhưng trong suy nghĩ của nàng, chỉ là nam nhân của nàng. Vậy là đủ!
Hai người chỉ đứng ở một chỗ nhìn qua, thẳng cho đến khi đứa nhỗ khó lẻn. thanh thúy to rõ, phảng phất như nhắc nhở chưa bao giờ thấy qua mặt của phụ thân. Tiêu Bố Y bước nhanh tiến lên, đã từ trên tay Viên Lam tiệp nhận đứa nhỏ, nhìn thấy đứa nhỗ hai hàng chân mày đậm đen. nhìn thấy đóa nhỗ hai mắt đen láy. phi thường đáng yêu. không tự chù được hôn một cái.
Hắn mừng rỡ quên cả nói, khi cảm giác Mông Tĩằn Tuyết tiệp cận, lúc này mới ngẩng đầu cười nói: "Tuyết Nhi, quả thực vất vả cho nàng, ta cái gì cũng không làm".
Mông Trần Tuyết trong nụ cười mang theo nước mắt nói: "Đó là những thứ thiếp nên làm. chàng muốn làm điều gi?"
Tiêu Bố Y cảm thấy đứa nhò có trách nhiệm cùa mình, Mông Trần Tuyết lại biết nam nhân không thể trông con được, loại nghe lời vợ như Mạc Phong dù sao cũng hiếm thấy. Viên Lam ở một bên vẻ mặt đau khổ nói: "Tây Lương vương, người cũng không phải cái gì cũng không làm, người thật ra cũng đã làm một việc".
Tiêu Bố Y kinh ngạc nói: "Làm cái gì?"
"Thẩm nước tiểu cho con" Viên Lam chỉ vào trước vạt áo nói. Tiêu Bố Y lúc này mới phát hiện trên vạt áo Viên Lam ướt một mảng thật lớn, lại cảm giác trước ngực minh ấm áp dễ chịu, cúi đầu xem xét. ngực đã thẩm ướt một mảng thật lớn. nhịn không được cười nói: "Con à, xem ra cha không có làm tận trách nhiệm, con mới đến. đã hướng về phía ta phàn nàn rồi".
Bùi Bội ờ một bên nói: "Viên tiên sinh, người phàn nàn cái gì..
Viên Lam giả vờ cả giận nói: "Cô nói cái gi?"
Bùi Bội giờ mới hiểu được đã nói sai rồi, áy náy nói: "Viên tiên sinh, ta không phải nói người".
Mọi người hiểu được, cười lên ha hả, Viên Xảo Hề đỗ mặt nói: "Cha, Bùi tỷ tỷ không phải ý này. Vừa rồi chúng con đều muốn ôm, nhưng người lại đoạt trờ về, tiều Bố Y là bắt màn với người đó".
Viên Lam làm bộ muốn đánh, thoáng qua cười ha hả nói: "Nữ sinh hướng ngoại, ngoại tôn cũng vẫn hướng về lão tử nhiầi một ít" Mọi người lại cười, cả nhà hòa thuận. Mông Trần Tuyết đò mặt, cuống quít tới đón, Tiêu Bố Y lại khoát tay tự tay thay tã cho con. hắn nhất cử nhất động, ngược lại cực kỳ tinh tế, Bùi Bội, Viên Xảo Hề đều xem đếna ngần người, những người hầu trông thấy cũng xem tới líu lưỡi.
Bọn họ cũng không nghĩ tới qua, đường đường Tây Lương vương lại làm việc đê tiện như thế, bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến, Tây Lương vương làm thoạt nhìn so với người bình thường cũng muốn giỏi hơn.
Viên Lam nhịn không được thờ dài nói: "Tây Lương vương, ngươi còn có chuyện gì không biết làm không?"
"Có, không biết sinh con" Tiêu Bố Y nghiêm trang nóị thùa dịp Mông Trần Tuyết tiếp nhận đứa con, nhịn không được cầm lấy hai tay Mông Trằn Tuyét.
Mông Trần Tuyết trên mặt đỏ ùng, trong lòng vui sướng, trong lúc nhất thời không biết người ở noi nào.
"Tiêu đại ca, tiểu Bố Y còn chưa có tên?" Viên Xảo Hề đột nhiên nói: "Tiểu đệ hắn cũng có tên..Nói nữa chừng, nhìn thấy cha trên mặt bắt màn, Viên Xào Hề tỉnh ngộ lại, cuống quít im tiếng. Tiêu Bố Y sắc mặt vẫn như thường hỏi: "Tiểu đệ đi noi nào?"
"Hắn trờ về phòng nghỉ ngơi, hẳn là không có việc gì. Tiêu đại ca, hắn hình như đã biết tất cả" Bùi Bội nói.
Tiêu Bố Y hai hàng chân mày nhíu lại, "Để cho hắn thích ứng một thời gian đi" Đề cập tới tiểu đệ, tất cả mọi người đều trầm mặc xuống. Mông Trẳn Tuyết lo lắng hòi, "Bố Y... tiểu Bố Y tên là gì cho tôt?"
Tiêu Bố Y nhìn sang khuôn mặt tươi cười cùa đứa con. nhu tình tỏa ra, suy nghĩ thật lâu. "Gọi là Thủ Nghiệp có được không?"
"Tiêu Thù Nghiệp?" Mông Trần Tuyết mỉm cười nói: "Tốt lắm. chàng đặt tên luôn tốt".
Viên Lam trong lòng khẽ động, thầm nghĩ danh tự tuy tầm thường, nhưng đù thấy Tiêu Bố Y trong lòng lý tưởng hào hùng. Bùi Bội mỉm cười đi trêu chọc đứa nhỗ nói: "Tiểu Bố Y à, con hiện đã có một cái tên, gọi là Tiêu Thù Nghiệp, nhớ rõ phải nghe lòi Đại nương. Nhị nương, Tamnương đó nha" Nàng nói tiểu Bố Y cùng âm với Tiêu Bố Y, TiêuBố Y dở khóc dờ cười, nhưng không có nghĩ đến ba nàng nhanh như vậy đã kết minh cùng một chỗ.
Tiểu Bố Y đột nhiên lại oa oa khóc lớn lên, Viên Xảo Hề cuống quít nói: "Bùi tỷ tỷ, Thù Nghiệp đói bụng, tỷ nhanh cho bú đi".
Bùi Bội mặt đò lên, kéo Viên Xảo Hề lại, "Ta không có. Xảo Hề. muội hẳn là có à?"
Viên Xào Hề toàn thân nóng lên. cuống quít khoát tay nói: "Không đúng, muội nói sai
rồi".
Ba nàng cùng cười một chỗ, trong sảnh tràn đầy sự ấm áp, Tiêu Bổ Y thẳm nghĩ. Xảo Hề, Bùi Bội các nàng đương nhiên là vì không để cho mình thương tâm, lúc này mới cố ý đùa giỡn. Chỉ là kim qua thiết mà nhiều.năm, bỗng nhiên nhu tinh quấn quanh, cũng nhịn không được tỉnh, thần chấn động. Nguồn tại ệnFULL.vn
Viên Lam ngàn dặm xạ xôi đưa Mông Trần Tuyết đến. hiển nhiên là ám chi việc đại hôn cùa mình. Hắn mặc dù tiếc hận chuyện Uyển nhi, lại cũng không thể bời vậy mà chậm trễ hôn sự nữa.
Mới định hướng về phía Viên Lam đề cập chuyện đại hôn, Phương Vô Hối vội vàng đuổi tới, "Khởi bẩm Tây Lương vương, Ngụy đại nhân, Lý tướng quân cầu kiến".
Mông Trằn Tuyết ba nàng biết có việc gấp, sớm ròi ra ngoài phòng. Viên Lam phân phó mọi người lui ra, để đại sảnh cho Tiêu Bố Y nghị sự. khi Ngụy Chinh, Lý Tĩnh đi tới, trên mặt đầy vẻ ngưng trọng. Tiêu Bố Y hòi: "Ngụy tiên sinh, Nhị ca. tìm ta chuyện gì?"
Ngụy Chinh ngồi xuống, nói ra trước: "Khởi bầm Tây Lương vương. Quan Trung có tin tức truyền đến, Lý Thế Dân dẫn binh, Thiển Thùy Nguyên đại bại. Binh sì hao tồn mười phẳn hết năm sáu, Đường binh bát đại tổng quản đều bại, Mộ Dung La Hằu. Lý An Viễn bò mùứụLưuHoẳngCơbịbắt, Tiết Cừ đại thắng Đường quân, đã binh bức Trường An!"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tiêu Bố Y xừ lý xong chuyện Lý Thuần Phong, chậm rãi đi về phía phù đệ. trong lúc nhất thời tâm loạn như ma, gió lạnh cắt mặt, hắn đã thanh tinh rất nhiều, hiểu rằng vô luận có biến số gì, thì còn đường vẫn phải bước đi. Bước tiệp theo kế hoạch cũng phải chấp hành không thể thay đổi.
Đại Miêu Vương nói không sai, hiện tại hắn không phải Tiêu Bố Y, mà là Tây Lương vương, động là phát động toàn thân. Hắn không có khả năng bởi vi cảm tình bản thân, mà tồn hại ích lợi quá nhiều người.
Hắn sau khi quay lại Đông Đô, biểu hiện ra chỉ là xừ lý sự vụ bình thương ở Đông Đô. nhìn như tùy ý, nhưng lại gọn gàng ngăn nắp tiến hành, vốn Đông Đô mới định, hắn vừa đi đã là mấy tháng, rất có khả năng dẫn phát một đợt nguy cơ mới. nhung hắn liên tục mấy đợt thanh trừ thế lực cũ, vô vi mà trị sau đó lại nổi lên tác dụng cực kỳ quan trọng.
Tiêu Bố Y khác với Dương Quảng. Dương Quảng không tín nhiệm thủ hạ, chỉ cảm thấy bản thân thông minh tuyệt đình. Từ kiến đô, mở kênh dào, sủa thành đến khuếch trương, tắt cả mọi chuyện Dương Quảng đều là lấy lực bản thân chế định, không để cho người khác nhúng tay vào. Thành tựu chỉ điểm sơn hà, Dương Quảng không để cho người khác nhúng tay vào. Đều nói một tướng vô năng, mệt chết ngàn quân, Dương Quảng tuy là hoàng đế có khả năng, nhưng lại làm mệt mòi suy sụp Đại Tùy. Tiêu Bố Y sau khi nhập chủ Đông Đô. nhìn như hời hợt, nhưng lại như mưa phùn gió mát tiến hành mấy bước cải cách. Ngoại trừ quyền lợi chỉ huy quân sự, phương châm tác chiến một mực khống chế trên tay. không để cho người khác nhúng tay vào. Thì những chuyện còn lại đều theo lệ cũ, để cho bách quan Đông Đô phụ trách.
Hắn trên cơ bản vẫn kế thùa chế độ cùa Đại Tùy, bách quan tất nhiên quen thuộc, làm cũng quen thuộc dể dàng. Mỗi triều đại diệt vong nhiều khi là vì hệ thống chế độ đã không thích ứng với lịch sử phát triển, hơn nữa trờ thành gông xiềng của phát triển, cho nên mới bị dòng chảy lịch sừ phá vỡ. Đại Tùy bị phá vỡ không phải bời vì vấn đề thể chế gông xiềng, mà bời vì Dương Quảng tiến trình quá nhanh, kéo đứt sự co dãn của thể chế. Có đôi khi. tiến quá mau cũng vi phạm quy luật lịch sử, cũng sẽ bị lịch sử không chút lưu tinh mà đào thải. Trên thực tế, thể chế cùa Đại Tùy co dãn còn xa mới tới tình, trạng đinh điểm. Tiêu Bố Y, Ngụy Chinh, Đỗ Như Hối, Mà Chu. Lý Tĩnh. Từ Thế Tích cả đám người tình táo hiểu rò điểm ấy, đạt thành nhận thức chung, hiện tại cần là tu bồ hoàn thiện chế độ cũ, chứ không phải là trắng trợn biến cách, dẫn phát nguy cơ dân chúng.
Thật ra đồng thời khi Tiêu Bố Y nhận thức được điểm ấy, Lý Uyên đa mưu túc trí, làm sao không nhìn ra điểm ấy? Đông Đô, Quan Trang hai vùng hầu như đồng thời đều làm chuyện giống nhau. Thi nhân chính, đưa giặc về làm nông, xúc tiến sàn xuất, tích cực chọn lựa nhân tài, khôi phục thể chế tam tỉnh lục bộ, trọng lập Quốc Từ học. một lần nữa biên soạn thẳm định pháp lệnh, huỷ bò trọng hình hà khắc, ban lại Quân điền lệnh, thực hiện Tô dong điều chế!
Tất cả những cái này, Dương Kiên đã làm. Dương Quảng đã làm, Tiêu, Lý hai người chỉ cần trên cơ sờ hai đời quân vương này tiếp tục đi về phía trước.
Tiêu, Lý hai người không hẹn mà cùng thi triển những chính sách này, đơn giản là những cái này đối với thời đại này là có ích, phát triển, tích cực, trước mắt tiến thù thiên hạ, tuyệt không phải là chuyện một lần là xong. Các thế lực yếu trong thiên hạ đa số đã bị gồm thu. các thế lực mạnh quyết đấu. thứ nhất giao đấu trên quân lực, thứ hai giao đấu trên nội chính. Quân lực cường thịnh mới có thể khuếch trương, nội chính ồn định mới có thể không bị một trận chiến là khô kiệt. Đương nhiên phát triển nội chính chẳng những là cần cho chiến tranh, bọn họ cũng cần dùng điểm ấy tích cực hướng về phía thế nhân thể hiện ra một loại tin tức, đó chính là bọn họ có năng lực mang đến ích lợi cho tất cả mọi người, cũng cần thế nhân đứng về phía bọn họ.
Tiêu Bố Y biển cách không lớn, các cựu thần trong lòng từ từ đã ổn, Tiêu Bố Y tín nhiệm thù hạ, thần từ cũng biết trước mắt là một lần cơ hội, tất nhiên đều toàn lực ứng phó. để cầu sau này tranh thủ lọi thế thăng quan, Tiêu Bố Y buông tay nhìn như vô vi, lại đem gông xiềng trói buộc ở trên người các thần tử ờ thời đại Dương Quảng phá vỡ, tiến tới bộc phát ra sức sống của Đại Tùy trước đó chưa từng có.
Bản thân đối với thống trị quốc gia cũng không có kinh nghiệm. Tiêu Bố Y rõ ràng điềm ấy. nhưng hắn càng rõ ràng là. hắn cũng không cần quá có kinh nghiệm, hắn hiện tại cần làm chỉ là thống trị thẳn tử cho tốt, còn lại để cho thần từ đi làm là được rồi.
Cho nên Tiêu Bố Y cho dù không ở đó, Đông Đô cũng bảo trì sự vận chuyển trơn tru. hơn nữa còn có dấu hiệu tăng trưởng.
Đông Đô hôm nay, đã có thể nói là noi mà thiên hạ nhìn vào, chẳng những quần thần Trang Nguyên đều quy phụ. thậm chí là hoa tộc GiangNam, thương nhân đều hướng về phía đó, đều chọn tuyến đường đi từ Tương Dương đến Đông Đô để tiến hành giao địch.
Tiêu Bố Y trước khi khu trục Ngõa Cương, đã xem yếu đạo Tương Dương. Đỏng Đô đả thông, đến khi trục Ngòa Cương đi, càng đem Trung Nguyên nối liền một mạch, nhanh chóng khôi phục mậu dịch kinh thương. Đông Đô đã biến thành thành mậu dịch lớn nhắt hiện nay. Nếu bàn về địa thế mà nói, Tiêu Bố Y cũng không chiếm ưu thạ dù sao Quan Lũng. Hà Bắc là vùng ờ góc, dể thủ khó công, giống như cái kim đâm vào trong ngực hắn, một khi ứng đối không tốt, sau này sẽ thành kết quả khổ đấu. Nhưng mà khách quan mà nói, chỗ của Tiêu Bố Y vô luận dân cư, kinh tế, lẫn địa vực, đều đã đứng đầu quần đạo, so với Lý Uyên mà nói, cũng chỉ có hơn chứ không kém!
Cựu phiệt, cao môn vẫn sẽ chọn chpn người đại biểu cho quyền lọi của mình, nhung mà dân chúng, thưong nhân lo lắng chi là có cơm ăn, có lợi cho mình;
Tiêu Bố Y đi ờ trên đường, trong lòng như nước thủy triều. Đột nhiên nghĩ đến Mà Chu có nói qua, cùng với Ba Thục tích cực phát triển buôn bán qua lại. Tiến tới khiến cho dân chúng Ba Thục hiểu rằng Đông Đô tốt, loại sách lược này đổi với Ba Thục là diệu kế, có thể nói là không chiến mà phục người, không có ai so với hắn càng hiểu rõ chỗ sắc bén của kinh tế chiến. Nhưng nếu như loại sách lược này thiết thực tại Giang Đô. thì có thể cũng phát ra tác dụng lớn ờ noi khác hay không?
Tiêu Bố Y khi nghĩ đến điểín này, thì đã về tới phủ, đang muốn đi tim đám người Ngụv Chinh thương nghị, đột nhiên một tiếng khóc to rõ truyền đến. Tiếng khóc cùa đóa bé kia so với bất kỳ thanh âm nào đều hấp dẫn chú ý của Tiêu Bố Y hơn, Tiêu Bố Y trong lòng khẽ run, ngẩng đầu trông qua, ánh mắt đã rơi vào trên người một người con gái.
Ánh mắt giao kết, giống như ngàn năm!
Tiêu Bố Y đã ngừng lại bước chân, chỉ ngơ ngác nhìn qua Mông Trần Tuyết cũng không có chạy tới, chỉ si ngốc nhìn hắn!
Cái nhìn này, đã muộn mấy năm. Nhưng cái nhìn này, rốt cuộc cũng đã đến được. Mông Tran Tuyết cánh mũi cay cay, khóe miệng mang theo nụ cười, cũng đã ức chế không nồi nước mắt tuôn roi xuống, lòng chua xót mà cười, hạnh phúc mà khóc, nàng một khắc nhìn thấy Tiêu Bố Y, đột nhiên đã cảm thấy cuộc đòi này không uồng! Nàng gặp Đột Quyết binh bắt cóc, bị mã tặc bắt đến sơn trại, thảo nguyên chim nổi lưu ly, câu tâm đấu giác, ở đó mấy năm, cái này người bên ngoải có lẽ không biết, có lẽ thương cảm, có lẽ khó hiểu, nàng lại không oán không hối, bởi vì nàng đã thấy đủ, nàng biết ơn. Nàng gặp được một nam nhân, vì hắn sinh một đứa con. hiểu rằng nam nhân còn nhớ tới nàng, vì nàng, tri hoàn không có đại hôn, nàng còn có thể yêu cầu xa vời gì nữa?
Người nam nhân này, là Tây Lưong vương, là người đứng đầu Đông Đô, hoặc là đứng đầu thiên hạ, nhưng trong suy nghĩ của nàng, chỉ là nam nhân của nàng. Vậy là đủ!
Hai người chỉ đứng ở một chỗ nhìn qua, thẳng cho đến khi đứa nhỗ khó lẻn. thanh thúy to rõ, phảng phất như nhắc nhở chưa bao giờ thấy qua mặt của phụ thân. Tiêu Bố Y bước nhanh tiến lên, đã từ trên tay Viên Lam tiệp nhận đứa nhỏ, nhìn thấy đứa nhỗ hai hàng chân mày đậm đen. nhìn thấy đóa nhỗ hai mắt đen láy. phi thường đáng yêu. không tự chù được hôn một cái.
Hắn mừng rỡ quên cả nói, khi cảm giác Mông Tĩằn Tuyết tiệp cận, lúc này mới ngẩng đầu cười nói: "Tuyết Nhi, quả thực vất vả cho nàng, ta cái gì cũng không làm".
Mông Trần Tuyết trong nụ cười mang theo nước mắt nói: "Đó là những thứ thiếp nên làm. chàng muốn làm điều gi?"
Tiêu Bố Y cảm thấy đứa nhò có trách nhiệm cùa mình, Mông Trần Tuyết lại biết nam nhân không thể trông con được, loại nghe lời vợ như Mạc Phong dù sao cũng hiếm thấy. Viên Lam ở một bên vẻ mặt đau khổ nói: "Tây Lương vương, người cũng không phải cái gì cũng không làm, người thật ra cũng đã làm một việc".
Tiêu Bố Y kinh ngạc nói: "Làm cái gì?"
"Thẩm nước tiểu cho con" Viên Lam chỉ vào trước vạt áo nói. Tiêu Bố Y lúc này mới phát hiện trên vạt áo Viên Lam ướt một mảng thật lớn, lại cảm giác trước ngực minh ấm áp dễ chịu, cúi đầu xem xét. ngực đã thẩm ướt một mảng thật lớn. nhịn không được cười nói: "Con à, xem ra cha không có làm tận trách nhiệm, con mới đến. đã hướng về phía ta phàn nàn rồi".
Bùi Bội ờ một bên nói: "Viên tiên sinh, người phàn nàn cái gì..
Viên Lam giả vờ cả giận nói: "Cô nói cái gi?"
Bùi Bội giờ mới hiểu được đã nói sai rồi, áy náy nói: "Viên tiên sinh, ta không phải nói người".
Mọi người hiểu được, cười lên ha hả, Viên Xảo Hề đỗ mặt nói: "Cha, Bùi tỷ tỷ không phải ý này. Vừa rồi chúng con đều muốn ôm, nhưng người lại đoạt trờ về, tiều Bố Y là bắt màn với người đó".
Viên Lam làm bộ muốn đánh, thoáng qua cười ha hả nói: "Nữ sinh hướng ngoại, ngoại tôn cũng vẫn hướng về lão tử nhiầi một ít" Mọi người lại cười, cả nhà hòa thuận. Mông Trần Tuyết đò mặt, cuống quít tới đón, Tiêu Bố Y lại khoát tay tự tay thay tã cho con. hắn nhất cử nhất động, ngược lại cực kỳ tinh tế, Bùi Bội, Viên Xảo Hề đều xem đếna ngần người, những người hầu trông thấy cũng xem tới líu lưỡi.
Bọn họ cũng không nghĩ tới qua, đường đường Tây Lương vương lại làm việc đê tiện như thế, bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến, Tây Lương vương làm thoạt nhìn so với người bình thường cũng muốn giỏi hơn.
Viên Lam nhịn không được thờ dài nói: "Tây Lương vương, ngươi còn có chuyện gì không biết làm không?"
"Có, không biết sinh con" Tiêu Bố Y nghiêm trang nóị thùa dịp Mông Trần Tuyết tiếp nhận đứa con, nhịn không được cầm lấy hai tay Mông Trằn Tuyét.
Mông Trần Tuyết trên mặt đỏ ùng, trong lòng vui sướng, trong lúc nhất thời không biết người ở noi nào.
"Tiêu đại ca, tiểu Bố Y còn chưa có tên?" Viên Xảo Hề đột nhiên nói: "Tiểu đệ hắn cũng có tên..Nói nữa chừng, nhìn thấy cha trên mặt bắt màn, Viên Xào Hề tỉnh ngộ lại, cuống quít im tiếng. Tiêu Bố Y sắc mặt vẫn như thường hỏi: "Tiểu đệ đi noi nào?"
"Hắn trờ về phòng nghỉ ngơi, hẳn là không có việc gì. Tiêu đại ca, hắn hình như đã biết tất cả" Bùi Bội nói.
Tiêu Bố Y hai hàng chân mày nhíu lại, "Để cho hắn thích ứng một thời gian đi" Đề cập tới tiểu đệ, tất cả mọi người đều trầm mặc xuống. Mông Trẳn Tuyết lo lắng hòi, "Bố Y... tiểu Bố Y tên là gì cho tôt?"
Tiêu Bố Y nhìn sang khuôn mặt tươi cười cùa đứa con. nhu tình tỏa ra, suy nghĩ thật lâu. "Gọi là Thủ Nghiệp có được không?"
"Tiêu Thù Nghiệp?" Mông Trần Tuyết mỉm cười nói: "Tốt lắm. chàng đặt tên luôn tốt".
Viên Lam trong lòng khẽ động, thầm nghĩ danh tự tuy tầm thường, nhưng đù thấy Tiêu Bố Y trong lòng lý tưởng hào hùng. Bùi Bội mỉm cười đi trêu chọc đứa nhỗ nói: "Tiểu Bố Y à, con hiện đã có một cái tên, gọi là Tiêu Thù Nghiệp, nhớ rõ phải nghe lòi Đại nương. Nhị nương, Tamnương đó nha" Nàng nói tiểu Bố Y cùng âm với Tiêu Bố Y, TiêuBố Y dở khóc dờ cười, nhưng không có nghĩ đến ba nàng nhanh như vậy đã kết minh cùng một chỗ.
Tiểu Bố Y đột nhiên lại oa oa khóc lớn lên, Viên Xảo Hề cuống quít nói: "Bùi tỷ tỷ, Thù Nghiệp đói bụng, tỷ nhanh cho bú đi".
Bùi Bội mặt đò lên, kéo Viên Xảo Hề lại, "Ta không có. Xảo Hề. muội hẳn là có à?"
Viên Xào Hề toàn thân nóng lên. cuống quít khoát tay nói: "Không đúng, muội nói sai
rồi".
Ba nàng cùng cười một chỗ, trong sảnh tràn đầy sự ấm áp, Tiêu Bổ Y thẳm nghĩ. Xảo Hề, Bùi Bội các nàng đương nhiên là vì không để cho mình thương tâm, lúc này mới cố ý đùa giỡn. Chỉ là kim qua thiết mà nhiều.năm, bỗng nhiên nhu tinh quấn quanh, cũng nhịn không được tỉnh, thần chấn động.
Viên Lam ngàn dặm xạ xôi đưa Mông Trần Tuyết đến. hiển nhiên là ám chi việc đại hôn cùa mình. Hắn mặc dù tiếc hận chuyện Uyển nhi, lại cũng không thể bời vậy mà chậm trễ hôn sự nữa.
Mới định hướng về phía Viên Lam đề cập chuyện đại hôn, Phương Vô Hối vội vàng đuổi tới, "Khởi bẩm Tây Lương vương, Ngụy đại nhân, Lý tướng quân cầu kiến".
Mông Trằn Tuyết ba nàng biết có việc gấp, sớm ròi ra ngoài phòng. Viên Lam phân phó mọi người lui ra, để đại sảnh cho Tiêu Bố Y nghị sự. khi Ngụy Chinh, Lý Tĩnh đi tới, trên mặt đầy vẻ ngưng trọng. Tiêu Bố Y hòi: "Ngụy tiên sinh, Nhị ca. tìm ta chuyện gì?"
Ngụy Chinh ngồi xuống, nói ra trước: "Khởi bầm Tây Lương vương. Quan Trung có tin tức truyền đến, Lý Thế Dân dẫn binh, Thiển Thùy Nguyên đại bại. Binh sì hao tồn mười phẳn hết năm sáu, Đường binh bát đại tổng quản đều bại, Mộ Dung La Hằu. Lý An Viễn bò mùứụLưuHoẳngCơbịbắt, Tiết Cừ đại thắng Đường quân, đã binh bức Trường An!"