"Ta tại Côn Lòn hơn nửa năm. cuối cùng tìm không thấv hắn." Tư Nam nói: "Ta bắt đắc dĩ chi có thể đi về, khi đi ngang qua Chiết Thành, gặp được đám người Lô lào Tam. bọn họ đang làm chuyện ngươi phán phó. Ta nghĩ... Còn Lòn đối với ngươi coi trọng như thế. làm gì cũng đều liên quan tới ngươi, đáp án cuối cùng có thể nào sẽ rơi ỡ trên người ngươi".
Tiêu Bố Y dờ khóc dờ cười nói: "Cô sớm nghĩ đến mấu chốt này, thì không cần ngàn dặm bôn ba, trực tiếp quay lại tìm ta là được rồi".
"Ta cả đời này, thật ra cái gì cũng đểu không hiểu" TưNam nói.
TiêuBốY nhìn nàng hồi làu. "Thật ra có đôikhLkhônghiểucũnglàchuyệntổt".
Tư Nam vẻn lặng nhấm nháp những lòi này của hắn. lại nói: "Ta lúc ấv vốn định trực tiếp tới tìm ngươi, nhưng lại phát hiện có mấy người đang theo dõi đám ngưỡi Lò lào Tam. Mấy người kia thủ pháp theo dõi cực kỳ xảo diệu, cho dù Lô lão Tam, Biển Bức cũng không có phát giác ra".
Tiêu Bố Y nói: "Có xảo diệu, cũng không tránh được ánh mắt của cỏ. có đúng hay không? Cáinày nói rò Ăn Cơm Trắng TưNam so với bọn hắn càng tốt hơn".
Hắn lơ đãng nói đùa, thầm nghĩ Tư Nam có thể thoải mái một ít. Không ngờ Tư Nam sắc mặt biến cồ quái, nói khè: "Thuật theo dõi của ta. là Còn Lôn truyền thụ..."
TưNam không có mang khăn che mặt, giống nhưmột bức sơn thủy tuyệt mỹ. vô luận hi nộ ái ố đều làm cho người ta trầm mê trong đó. Tiêu Bố Y thấv trong lúc nhất thòi cũng không dời ánh mắt đi được. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Hắn hiện tại mới hiểu được, vì sao Dương Quảng đổi với Trần Tuyên Hoa nhớ mài không quên, cũng rò ràng vi sao TưNam một mực phái mang khăn đen.
Trần Tuyên Hoa có thể làm cho Dương Kiên. Dương Quảng hai đời quán vương mé luyến, thật sự là bời vì có dung nhan tuyệt tục. cho dù là hai cô gái giống nàng, cũng làm cho người ta mê luyến không cách nào tự kềm chế. Hắn trước nay nhìn đều là Tư Nam đeo khăn đen, chưa bao giờ cảm thấy cái gì, nhưng mà Tư Nam khi không mang khăn che mặt. hắn thật sự có phần không được tự nhiên bời vì mỗi một nụ cười hay nhăn mày của nàng tuy không cố ý, nhưng đều lôi cuốn một cách kv lạ, lại có thể trong vô hình tác động đến tâm tư của nam nhân, làm cho người ta lưu luyến không chịu dời ánh mắt. Dương Quảng si mê Trằn Tuyên Hoa. có phải cũng bởi vì nguyên nhân này?
Tiêu Bổ Y khi nghĩ tới đâv. âm thẩm nghiêm nghị, dỡi ánh mắt đi, quay đầu nhìn về phía xa xa.
Cử động của hắn tuy rất nhò. lại bị Tư Nam phát hiện. Tư Nam nhíu mày hỏi: "Ngươi rổt cuộc có nghe ta nói chuyện không vậy".
"Có." Tiêu Bố Y dứt khoát lưu loát nói.
""Nhung ta cảm thấv cho ngươi giống như tâm không tại đày".
Tiêu Bố Y xoay đầu lại, nghiêm nghị nói: "Tư Nam, nghe người ta nói. dùng tai là được rồi. Ta hiện tại, có sự tập trung chú ý nghe cò nói trước đó chưa từng có".
Tư Nam bìu môi nói: "ồ, vậy ta vừa rồi nói cái gi?"
"Cô nói thuật truy tung của cô là do Côn Lôn truyền thụ," Tiêu Bố Y lúc này mỡi điều động tế bào nào. chậm rãi nói: "Những người kia... nểu như ta không có đoán sai. đương nhiên là cùng với Phù Binh Cư ỡ Thước Sơn đều là một bọn, bọn họ... là Thái Binh đạo đồ! Nếu như thuật truy tung của bọn họ là cùng một mạch với cô mà nóỊ vậy bọn họ đương nhiên không bẳng cô"
Tư Nam gật gật đầu. "Ta chính là ý này, về sau ta thấv đám người Lô lào Tam rời An tổng quản đi. Phù Binh Cư Thước Sơn lặp tức lộ diện, hắn không hề đeo cái mặt nạ kia, hơn nữa đã giả trang, ta lúc ấy chi cảm thấv hắn rất quen thuộc, trong lúc nhất thòi thật không có nghĩ đến là hắn. Hắn bắt An tổng quản nói ra tất cả. sau đó thì... giết chết hắn!"
Tiêu Bổ Y trong lòng lạnh lèo. khôngbiết là cảm thấv Tư Nam lạnh nhạt vô tình, hay là cảm thấy Phù Binh Cư Thước Sơn thần bí lãnh khốc.
"Thật ra ta có một điểm rất kỳ quái. Tiết Cử đã chết, thân vệ biết được bí mặt đều bị chém tặn giết tuyệt. Cho dù đệ nhắt mưu sĩ kia cũng khó tránh khòi bị mất mạng, vi sao An tổng quán còn có thể sống sót?" Tư Nam đột nhiên hòi.
Tiêu Bố Y nói: "Vừa rồi ta đã suy nghĩ về vấn đề này. Giải thích uy nhất chính là, những người này cảm thắv An tổng quản vốn không còn là gì. lại bời vi giết An tổng quản, chi sợ sẽ dẫn phát nghi ngờ của Tiết Nhân Quả, ảnh hưởng đại cuộc. Cho nên Tiết Nhân Quả sau khi chết, An tổng quản sống cũng đến cuối cùng. Bọn họ duy nhất không có tính đến là, sẽ có người đi thăm dò cái chết của Tiết Cừ, cho nên lúc này mới đối với Lõ lào Tam diệt cò tận gốc".
Tư Nam có chút đồng ý, "Ngươi phân tích rất là họp lý, lúc ấy ta thấy người nọ lãnh khốc, đã nghĩ đến hắn có thể gâv bất lợi đổi với đám người Lô lào Tam. cho nên mới một mực âm thầm đi theo, chuyện về sau ngươi cũng biết, người nọ hiển nhiên đối với địa hình phụ cận Chiết Khấu cực kỳ quen thuộc, hắn cực kỳ cẩn thận, xen lẫn trong mà tặc. muốn bắt ngờ giết chết đám người Lô lão Tam. Người nọ ra tay vô cùng ác độc. lào Tứ, lão Ngũ bị hắn một chưởng thiếu chút nữa đánh gục. cũng may bọn họ đều có nò cứng tùy thãiL lúc này mới kháng cự được một lát. Ta vốn không dám xác định, nhưng vừa thấy hắn ra tay, lập tức nhận ra, hắn là Phù Bình Cư Thước Sơn, bời vi đối với thán thủ của hắn, ta vẫn nhớ rò ràng".
Tiêu Bố Y cau mày nói: "Chúc mừng vò công của cô tiến rắt xa".
"Vì sao nói nhưvậy?" Tư Nam khó hiểu hỏi.
"Cô đã đánh bị thương hắn. Vò công của hắn sẽ không lui bưỡc, đương nhiên chính là cô tiến bộ" Tiêu Bố Y cười nói.
Tư Nam lắc đẩu nói: "Lần này ngươi mười phẩn sai rồi, ta là vào lúc hắn giật mình mà xuất kiếm, lúc này mới làm hắn bị thương!"
"Hắn tại sao lại giặt minh? Chẳng lẽ là thấy được dung nhan tuyệt thế của cô?" Tiêu Bố
Y trêu đùa. Lời vừa ra khòi miệng, bản thân Tiêu BÓ Y đã tự hối hận càn rờ.
Tư Nam không có ý trách cứ ý, chi là hiếukỳhòỊ "Ta... rất đẹp sao?"
"Ta tại Côn Lòn hơn nửa năm. cuối cùng tìm không thấv hắn." Tư Nam nói: "Ta bắt đắc dĩ chi có thể đi về, khi đi ngang qua Chiết Thành, gặp được đám người Lô lào Tam. bọn họ đang làm chuyện ngươi phán phó. Ta nghĩ... Còn Lòn đối với ngươi coi trọng như thế. làm gì cũng đều liên quan tới ngươi, đáp án cuối cùng có thể nào sẽ rơi ỡ trên người ngươi".
Tiêu Bố Y dờ khóc dờ cười nói: "Cô sớm nghĩ đến mấu chốt này, thì không cần ngàn dặm bôn ba, trực tiếp quay lại tìm ta là được rồi".
"Ta cả đời này, thật ra cái gì cũng đểu không hiểu" TưNam nói.
TiêuBốY nhìn nàng hồi làu. "Thật ra có đôikhLkhônghiểucũnglàchuyệntổt".
Tư Nam vẻn lặng nhấm nháp những lòi này của hắn. lại nói: "Ta lúc ấv vốn định trực tiếp tới tìm ngươi, nhưng lại phát hiện có mấy người đang theo dõi đám ngưỡi Lò lào Tam. Mấy người kia thủ pháp theo dõi cực kỳ xảo diệu, cho dù Lô lão Tam, Biển Bức cũng không có phát giác ra".
Tiêu Bố Y nói: "Có xảo diệu, cũng không tránh được ánh mắt của cỏ. có đúng hay không? Cáinày nói rò Ăn Cơm Trắng TưNam so với bọn hắn càng tốt hơn".
Hắn lơ đãng nói đùa, thầm nghĩ Tư Nam có thể thoải mái một ít. Không ngờ Tư Nam sắc mặt biến cồ quái, nói khè: "Thuật theo dõi của ta. là Còn Lôn truyền thụ..."
TưNam không có mang khăn che mặt, giống nhưmột bức sơn thủy tuyệt mỹ. vô luận hi nộ ái ố đều làm cho người ta trầm mê trong đó. Tiêu Bố Y thấv trong lúc nhất thòi cũng không dời ánh mắt đi được. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Hắn hiện tại mới hiểu được, vì sao Dương Quảng đổi với Trần Tuyên Hoa nhớ mài không quên, cũng rò ràng vi sao TưNam một mực phái mang khăn đen.
Trần Tuyên Hoa có thể làm cho Dương Kiên. Dương Quảng hai đời quán vương mé luyến, thật sự là bời vì có dung nhan tuyệt tục. cho dù là hai cô gái giống nàng, cũng làm cho người ta mê luyến không cách nào tự kềm chế. Hắn trước nay nhìn đều là Tư Nam đeo khăn đen, chưa bao giờ cảm thấy cái gì, nhưng mà Tư Nam khi không mang khăn che mặt. hắn thật sự có phần không được tự nhiên bời vì mỗi một nụ cười hay nhăn mày của nàng tuy không cố ý, nhưng đều lôi cuốn một cách kv lạ, lại có thể trong vô hình tác động đến tâm tư của nam nhân, làm cho người ta lưu luyến không chịu dời ánh mắt. Dương Quảng si mê Trằn Tuyên Hoa. có phải cũng bởi vì nguyên nhân này?
Tiêu Bổ Y khi nghĩ tới đâv. âm thẩm nghiêm nghị, dỡi ánh mắt đi, quay đầu nhìn về phía xa xa.
Cử động của hắn tuy rất nhò. lại bị Tư Nam phát hiện. Tư Nam nhíu mày hỏi: "Ngươi rổt cuộc có nghe ta nói chuyện không vậy".
"Có." Tiêu Bố Y dứt khoát lưu loát nói.
""Nhung ta cảm thấv cho ngươi giống như tâm không tại đày".
Tiêu Bố Y xoay đầu lại, nghiêm nghị nói: "Tư Nam, nghe người ta nói. dùng tai là được rồi. Ta hiện tại, có sự tập trung chú ý nghe cò nói trước đó chưa từng có".
Tư Nam bìu môi nói: "ồ, vậy ta vừa rồi nói cái gi?"
"Cô nói thuật truy tung của cô là do Côn Lôn truyền thụ," Tiêu Bố Y lúc này mỡi điều động tế bào nào. chậm rãi nói: "Những người kia... nểu như ta không có đoán sai. đương nhiên là cùng với Phù Binh Cư ỡ Thước Sơn đều là một bọn, bọn họ... là Thái Binh đạo đồ! Nếu như thuật truy tung của bọn họ là cùng một mạch với cô mà nóỊ vậy bọn họ đương nhiên không bẳng cô"
Tư Nam gật gật đầu. "Ta chính là ý này, về sau ta thấv đám người Lô lào Tam rời An tổng quản đi. Phù Binh Cư Thước Sơn lặp tức lộ diện, hắn không hề đeo cái mặt nạ kia, hơn nữa đã giả trang, ta lúc ấy chi cảm thấv hắn rất quen thuộc, trong lúc nhất thòi thật không có nghĩ đến là hắn. Hắn bắt An tổng quản nói ra tất cả. sau đó thì... giết chết hắn!"
Tiêu Bổ Y trong lòng lạnh lèo. khôngbiết là cảm thấv Tư Nam lạnh nhạt vô tình, hay là cảm thấy Phù Binh Cư Thước Sơn thần bí lãnh khốc.
"Thật ra ta có một điểm rất kỳ quái. Tiết Cử đã chết, thân vệ biết được bí mặt đều bị chém tặn giết tuyệt. Cho dù đệ nhắt mưu sĩ kia cũng khó tránh khòi bị mất mạng, vi sao An tổng quán còn có thể sống sót?" Tư Nam đột nhiên hòi.
Tiêu Bố Y nói: "Vừa rồi ta đã suy nghĩ về vấn đề này. Giải thích uy nhất chính là, những người này cảm thắv An tổng quản vốn không còn là gì. lại bời vi giết An tổng quản, chi sợ sẽ dẫn phát nghi ngờ của Tiết Nhân Quả, ảnh hưởng đại cuộc. Cho nên Tiết Nhân Quả sau khi chết, An tổng quản sống cũng đến cuối cùng. Bọn họ duy nhất không có tính đến là, sẽ có người đi thăm dò cái chết của Tiết Cừ, cho nên lúc này mới đối với Lõ lào Tam diệt cò tận gốc".
Tư Nam có chút đồng ý, "Ngươi phân tích rất là họp lý, lúc ấy ta thấy người nọ lãnh khốc, đã nghĩ đến hắn có thể gâv bất lợi đổi với đám người Lô lào Tam. cho nên mới một mực âm thầm đi theo, chuyện về sau ngươi cũng biết, người nọ hiển nhiên đối với địa hình phụ cận Chiết Khấu cực kỳ quen thuộc, hắn cực kỳ cẩn thận, xen lẫn trong mà tặc. muốn bắt ngờ giết chết đám người Lô lão Tam. Người nọ ra tay vô cùng ác độc. lào Tứ, lão Ngũ bị hắn một chưởng thiếu chút nữa đánh gục. cũng may bọn họ đều có nò cứng tùy thãiL lúc này mới kháng cự được một lát. Ta vốn không dám xác định, nhưng vừa thấy hắn ra tay, lập tức nhận ra, hắn là Phù Bình Cư Thước Sơn, bời vi đối với thán thủ của hắn, ta vẫn nhớ rò ràng".
Tiêu Bố Y cau mày nói: "Chúc mừng vò công của cô tiến rắt xa".
"Vì sao nói nhưvậy?" Tư Nam khó hiểu hỏi.
"Cô đã đánh bị thương hắn. Vò công của hắn sẽ không lui bưỡc, đương nhiên chính là cô tiến bộ" Tiêu Bố Y cười nói.
Tư Nam lắc đẩu nói: "Lần này ngươi mười phẩn sai rồi, ta là vào lúc hắn giật mình mà xuất kiếm, lúc này mới làm hắn bị thương!"
"Hắn tại sao lại giặt minh? Chẳng lẽ là thấy được dung nhan tuyệt thế của cô?" Tiêu Bố
Y trêu đùa. Lời vừa ra khòi miệng, bản thân Tiêu BÓ Y đã tự hối hận càn rờ.
Tư Nam không có ý trách cứ ý, chi là hiếukỳhòỊ "Ta... rất đẹp sao?"