Đỗ Phục Uy từ khi muốn quy hàng đến muốn đi Đông Đô. chỉ là vài canh giờ. Nhưng hắn hiển nhiên đã sớm suy nghĩ từ lâu, đối với điều kiện Lý Tĩnh đưa ra. lập tức đáp ứng.
Trương Lượng, Trần Hiểu Ý rất là kinh ngạc, chưa bao giờ nghĩ đến GiangNam lại có loại biến hóa ly kỳ này.
Lý Từ Thông chết, Vương Thế Sung đột ngột chiếm cứ Giang Đô. những cái này chỉ trong mấy ngày, nhưng Đỗ Phục Uy cùng Tiêu Bố Y đối kháng đã lâu, chi vài canh giờ đã quyết định đầu hàng Đông Đô!
Trương Lượng. Tiần Hiểu Ý tự nghĩ nếu là mình, quá nừa sẽ đề phòng Đỗ Phục Uy có trá. Nhưng Lý Tĩnh là người phi thường, cũng làm chuyện phi thường, chẳng những đồng ý thỉnh cầu của Đỗ Phục Uy, còn lập tức bắt đầu an bài nhân thù hộ tống Đỗ Phục Uy vượt sông bắc thượng, đi tới Đông Đô.
Đỗ Phục Uy ngay cả quay lại Lịch Dương cũng không lo lắng, trực tiếp đáp ứng theo an bài cùa Lý Tĩnh.
Nhưng mà quân Giang Hoài dù sao cũng không phải chuyện đùa, Đỗ Phục Uy cũng không trờ về trong quân, lại lệnh cho Tây Môn Quân Nghi quay lại Lịch Dương, báo cho Phụ Công quyết định của mình, sau đó chỉ đem theo nghĩa từ Vương Hùng Đản, chỉ có hai người đi Đông Đô.
Đỗ Phục Uy khỏi nghĩa nhiều năm, cũng cùng Phụ Công hợp tác nhiều năm, hai người một võ một văn, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, Phụ Công có thể tính là nhân vật số hai trong quân Giang Hoài, Đỗ Phục Uy để cho Phụ Công thay mặt chút ít chuyện, cũng là chuyện bình thường.
Chờ chuẩn bị thỏa đáng, vào buổi trua, Lý Tĩnh đã an bài Đỗ Phục Uy sang sông, lần này binh sĩ hộ tống Đỗ Phục Uy bắc thượng, có hơn ngàn người, có thể thấy được Lý Tĩnh coi trọng đối với chuyển đi này.
Đỗ Phục Uy đi rồi, Trưong Lượng rốt cuộc nói ra nghi hoặc trong lòng. "Lý tướng quân, ta vãn cảm thấy sự tinh có chút kỳ quặc. Đỗ Phục Uy vội vàng, không giống như là quy thuận. Ngược lại có điểm giống như là chạy nạn!"
Tiằn Hiếu Ý cũng nói: "Hắn cho dù quy thuận, thật ra cũng nên trước khi xuát phát, an bài tốt quân Giang Hoài. Nhưng xem vẻ mặt của Tây Môn Quân Nghi, tựa như Đỗ Phục Uy quy thuận có bí ẩn gì đó khó nói".
Lý Tĩnh gật gật đầu, "Các ngươi nói đều có chút đạò lý. Nhưng mà tặn dụng thời cơ, mất không lấy lại được. Đỗ Phục Uy vốn là đang trong đo dự. chúng ta nên quyết đoán, về phần chuyện còn lại, thi nghĩbiện pháp giải quyết là được".
Trương Lượng nói: "Lý tướng quân? Có câu không biết có nên nói hay không?" Trương Lượng thân là quânNgõa Cương, xưa nay cẩn thận tĩẩm ổn, mặc đù được Lý Tĩnh coi trọng, nhưng nhiều khi, vẫn rất cần thận.
Lý Tình cười nói: "Cứ nói đừng ngại. Trương tướng quân, rất nhiều chuyện, chỉ cần không quan hệ đại sự. cứ nói đừng ngại". Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Trương Lượng hối: "Tây Lương vương thật dự đoán được Đỗ Phục Uy sẽ đầu hàng, cho nên chức quan phong thưởng đều đã định ra rồi sao?"
Lý Tĩnh lắc đầu, "Tây Lương vương cũng không có phong thưởng, chỉ là ta tùy cơ ứng biến".
"Vậy Đỗ Phục Uy đến Đông Đô, nếu không có phong thưởng, chẳng phải sẽ phản sao?" Trương Lượng lo lắng nói.
Lý Tình cười nói: "Chuyện nào có đáng gì, từ trước khi Đỗ Phục Uy lẻn đường, ta đã tám tiăm dặm cấp tốc đem tin tức Đỗ Phục Uy quy thuận bầm báo cho Tây Lương vương... "
"Lý tướng quân, ta nghĩ công cao hơn chủ, xưa nay làm cho người ta nghi kỵ. Người tiền trảm hậu tấu như vậy, không sợ Tây Lương vương lòng sinh nghi ngờ sao?" Trần Hiếu Ý lo lắng hòi.
Lý Tình thần sắc bất động. "Đa tạ các ngươi nhắc nhờ, ta sau này sẽ chú ý điểm ấy".
Trương Lượng hòi: "Đỗ Phục Uy chỉ đem hai người tiến đến. ta cảm thấy đối với hắn phong thường vô cùng hậu đài, thật ra chỉ cần bắt giữ Đỗ Phục Uy. quân Giang Hoài không chiến cũng tự bại".
Lý Tĩnh lắc đầu nói: "Kế này tuyệt đối không thể dùng, nghĩ tới Đỗ Phục Uy đùng nghĩa phục chúng, chúng ta nếu bội bạc. ngược lại bắt hắn, chỉ sợ dục tốc bắt đạt. dẫn đến quàn Giang Hoài xúc động phẫn nộ, đối với bình định Giang Nam cực kỳ bất lợi. Tây Lương vương tất rất nhanh sẽ có phong thường xuống, các tướng Giang Hoài nếu như được chiêu an, cũng sẽ không có nổi sóng. Các người nhớ lấy, Đỗ Phục Uy đã hàng, chúng ta tạm thời án binh bất động. Tuyệt đối không thể cùng quân Giang Hoài gây chiến, tất cả tạm thời nhượng bộ! về phần ứng đối đám người Phụ Công, Hám Lăng như thế nào. Ta đều có đối sách!"
Hai tướng lĩnh lệnh, mới vừa định lui ra, đã có binh sĩ đua lên công văn khẩn cấp, Lý Tình mờ ra xem xét. đột nhiên nở nụ cười.
Lý Tĩnh xưa nay nghiêm túc. đối với Đỗ Phục Uy cười là chuyện công, cũng là chuyện ít có. Nhưng nụ cười lúc này, lại có thể có bộ dáng vui vẻ.
Tlẵn Hiếu Ý khó hiểu hòi: "Tướng quân có chuyện gì mà cười?".
"Vương Thế Sung quả nhiên không giống người thường, mới chiếm lình Giang Đô. đã không thể chờ đợi được xưng đế" Lý Tĩnh lầm bẩm nói: "Hắn lại giống như Vũ Văn Hóa Cập, làm hoàng đế một ngày cũng là tốt. Khai Minh? Hắn dùng niên hiệu này, thật rất có ý tứ!"
Trần Hiểu Ý, Trương Lượng tiệp nhận quân văn xem xét, chỉ thấy được trên đó ghi. Vương Thế Sung xưng đế. quốc hiệu Trịnh, niên hiệu Khai Minh!
***
Vương Thế Sung đang tọa trấn thành Dương Châu, trong lúc hăng hái nhắt thời, giết Lý Tử Thông, sau đó đơn giản trấn an bộ chúng của Lý Tử Thông, lại bắt sống Trầm Luân, đánh bại đại quân Trầm Pháp Hưng, bức lui quân Giang Hoài, những chuyện này cái nào cũng không dễ dàng, nhưng hắn làm vẫn rất thành thạo.
Bên phía Lý Tĩnh, vẫn không có động tĩnh, trong lúc nhắt thời khiến cho Vương Thế Sung hiểu lầm, Lý Tĩnh cũng sợ mưu kế cùa hắn, không dám đối diện mũi nhọn của hắn.
Nhưng sự thật rất nhanh khiển cho hắn tỉnh táo xuống. Vương Thế Sung cảnh cáo bản thân, tuyệ không thể tự cuồng vọng, bời vì Tiêu Bố Y tuyệt không dễ đối phó!
Tiêu Bố Y đã chiếm lĩnh quá nùa cương thổ TrungNguyên, các phản vương, môn phiệt còn lại bất quá chia cắt một nùa òn lại, mà Vương Thế Sung hắn chiếm đoạt cương thổ, không nói so với Tiêu Bố Y, cho dù so sánh với Từ Viên Làng, cũng không thể lạc quan.
Ẳn nhẫn mấy năm, Vương Thế Sung sau khi bại tại Đông Đô. đã sớm nhắm ngay vùng Giang Đô, đây cũng là cơ hội cuối cùng cùa hắn.
Tiêu Bố Y trước mắt thế mạnh, thiên hạ anh hùng, kiêu hùng đều ngẳng đằu mà nhìn tới, cho dù Lý Uyên, Đậu Kiến Đức, đều khó có thể một mình chống lại. Vương Thế Sung hiểu rõ, Lý Uyên, Đậu Kiến Đức tuyệt sẽ không cam tâm ngồi chờ chết, nhất định âm thầm liên hợp. hắn cắm vào một chân, gia nhập vào, Lý Đường cùng quàn Hà Bắc sẽ không có khả năng cự tuyệt hắn tham gia.
Tiêu Bố Y tuy mạnh, nhung vẫn không thể nói cường đại đến mức có thể chống cự ba nhà liên thủ. Chỉ cẩn ba nhà bọn họ có thể đánh bại Tiêu Bố Y, chia cắt địa bàn của hắn, thời gian còn lại, chỉ có thể nói tất cả đều có khả năng!
Vương Thế Sung tmg khi đang tính toán, nhìn sang các tướng dưới tay, nghe bọn họ bẳm báo quân tình. Dương Công Khanh, Nhạc Bá Thông. Quách Thiện Tài đều ở đây, Vương Huyền ứng cũng mang theo một đám tông thân phân ra trái phải. Vương Thế Sung nóinhưthếnào cũng là người ỞGiangNam, dòng họ thật sự không ít.
Hắn đối với Lý Tử Thông nói cái gì tan đàn xẻ nghé, chi còn lại có một minh cô đơn, hiển nhiên bất quá là lừa gạt Lý Từ Thông, trên thực tế, ngoại trừ Vương Biện. Vương Huyền Thứ hai người chết sớm ra, căn cơ cùa Vương Thể Sung năm đó cũng không có bị hao tồn.
Mỗi lần nhớ tới nghĩa từ Vương Biện cùng đứa con Vương Huyền Thứ chết. Vương Thế Sung trong lòng đều thẳm hận, chỉ muốn đem Tiêu Bố Y nghiền thành tro bụi.
Hắn đối với Tiêu Bố Y thống hận, chẳng những bời vì Tiêu Bố Y giết con của hắn, cũng bởi vì Tiêu Bố Y ngăn cản con đường của hắn, nếu không có Tiêu Bố Y, hôm nay đứng đầu Đông Đô vốn phải là Vương Thế Sung hắn!
Cùng Nguyên Văn Đô liên thù không thành, Vương Thế Sung trước khi vào thành phát hiện không ổn, cuống quít nhằm hướng nam chạy trốn. Hắn đem thủ hạ binh sì chia ra, trấn an bọn họ sau khi đến GiangNam, thì sẽ tính toán tiếp. Trên ttiực tế. những quân Hoài Nam này rất là trung tâm. Khi Vương Thế Sung một lần nữa hiệu triệu, rất nhanh tụ tập hai vạn tinh binh, Vương Thế Sung coi đây là căn cơ, nhẹ nhàng bắt Trầm Luân, khống chế đại cuộc.
Nhưng khiển cho Vương Thế Sung buồn bực là. Lương Diễm Nương con đàn bà kia mẻ hoặc binh sĩ trong coi, thu mua thủ hạ hắn, đơri giản thoát khỏi sự khống chế của hắn, không biết tung tích. Vương Thế Sung sau khi bại trận, thật ra hận không thể đem Lương Diễm Nương chém thành ngàn mảnh, người của Thái Bình đạo xưa nay đều nói biết được Thiên Cơ, nhưng lại lừa gạt người chết không đền mạng. Vương Thế Sung trong mấy ngày này đã suy nghĩ cần thận, người chịu Thái Bình đạo đầu độc, tuyệt không chi một mình hắn! Mà Thái Bình đạo. căn bản cũng không biết Thiên Cơ gi! Người tin tường vào lời tiên đoán của Thái Bình đạo, không phải si thi chính là điên khùng!
Hắn hiện không tin Thiên Cơ, nếu lại nhìn thấy Lương Diễm Nương, chi muốn đem nàng ta ra làm thịt ăn. Hiện tại Vương Thế Sung, chỉ tín nhiệm dòng họ cùng một đám thù hạ, muốn bằng đầu óc của mình, sẽ đánh ra một mảng cương thổ mới.
Ẳn nhẫn những ngày này, Vương Thế Sung cũng không nóng nảy cùng quần đạo sống mái. Ngược lại thi triển công phu. ở bên người bọn họ lôi kéo nhân thủ. sắp xếp nẳm vùng. Lúc này đây hắn mới có thể đánh bại họ dễ dàng, nhập chù Dương Châu.
Sự thật chứng minh, loại sách lược này cùa hắn, trước mắt có thể nói là cực kv thành công!
Nhập chủ Dương Châu mấy ngày, hắn đã không thể chờ đợi được mà xưng đế, cũng không phải là tự cao tự đại, thật sự cũng bời vì có bí ẩn khó nói.
Bời vì trước mắt thi thế lực cùa hắn là yếu nhất, nếu muốn khiến cho thủ hạ bán mạng, chi có xưng đế phong thường một đường, dù sao những chức quan này không tốn của hắn một đồng tiền, há miệng là được. Đám người Quách Thiện TàỊ Dương Công Khanh. Nhạc Bá Thông, đều được hắn phong làm tướng quân, Vương Huyền ứng được hắn lập làm Thái tử, mà ca ca của hắn la Vương Thế uẩn, Vương Thế Vĩ, các con cháu như Vương Hoẳng Liệt, Vương Đi Bàn, Vương Thái... phong vương thì phong vương, xưng công thi xưng công.
Hôm nay mọi người đột nhiên phong quan, trong lúc nhất thòi giống như gà chọi hăng máu, đều hăng hái, cảm thấy trên đời này không có chuyện gì là không thể làm.
Lúc này, Vương Thế Sung đột nhiên thu được một phong mặt thư. mở ra xem, sắc mặt âm trầm, nặng nề vỗ bàn.
Mọi người giật mình, không biết có tin tức gì. Vương Thế Sung thặt lâu mới nói: "Đỗ Phục Uy này, không không biết tốt xấu!"
Vương Huyền ứng hói: "Phụ hoàng, không biết Đỗ Phục Uy làm sao vậy?"
Vương Thế Sung thờ dài một tiếng, nhìn qua quần thần nói: "Trảm vốn có ý thu phục Đỗ Phục Uy, sau khi hạ Dương Châu, trước liên lạc với hắn, càng muốn phong cho hắn một quan hàm thật to".
"Hắn cự tuyệt sao?" Vương Huyền ứng hòi.
"Nghe nói hắn... dẫn theo nghĩa từ Vương Hùng Đản, lại đầu phục Đỏng Đô!" Vương Thế Sung oán hận nói.
Mọi người im lặng, sắc mặt khẽ biến. Thiên hạ tranh chấp, quần đạo mỗi người đều là hạng người tâm cao khí ngạo, không phải đến lúc vạn bất đắc dĩ. tuyệt không chịu đầu nhập vào người khác. Nhưng cho dù đầu nhập vào người khác, nếu không phải bị đối thủ giết chết, thì cũng là muốn mưu tính đối thù, Ngõa Cương Địch Nhượng đầu nhập vào Đông Đô, có thể nói là bị bất đắc dĩ. nhung Đồ Phục Uy tuyệt đối còn có khả năng tái chiến, quân Giang Hoài dưới tay còn tới mựợi vạn, một người như vậy, đột nhiên đầu phục Đông Đô Tiêu Bố Y, điều này có thể nói rõ. thiên hạ tranh chấp, lại đến một giai đoạn biến chuyển mới?
Chẳng lẽ trong mắt Đỗ Phục Uy, có tranh cũng vô ích, chi còn sớm mưu đường lui. một đường quy thuận Tiêu Bố Y?
Mọi người tâm tư phức tạp, liên tường nhẹ nhàng, nhung không có chú ý tới Vương Thế Sung sắc mặt tái nhợt, lầm bầm tự nói, "Đỗ Phục Uy, cho ngươi mặt mũi ngươi không cần, ngươi thật cho rằng Tiêu Bố Y là cọng rơm cứu mạng sao? Ta chỉ sợ khi ngươi đến Đông Đô, cũng chính là lúc ngươi bị mất mạng!"
Đỗ Phục Uy từ khi muốn quy hàng đến muốn đi Đông Đô. chỉ là vài canh giờ. Nhưng hắn hiển nhiên đã sớm suy nghĩ từ lâu, đối với điều kiện Lý Tĩnh đưa ra. lập tức đáp ứng.
Trương Lượng, Trần Hiểu Ý rất là kinh ngạc, chưa bao giờ nghĩ đến GiangNam lại có loại biến hóa ly kỳ này.
Lý Từ Thông chết, Vương Thế Sung đột ngột chiếm cứ Giang Đô. những cái này chỉ trong mấy ngày, nhưng Đỗ Phục Uy cùng Tiêu Bố Y đối kháng đã lâu, chi vài canh giờ đã quyết định đầu hàng Đông Đô!
Trương Lượng. Tiần Hiểu Ý tự nghĩ nếu là mình, quá nừa sẽ đề phòng Đỗ Phục Uy có trá. Nhưng Lý Tĩnh là người phi thường, cũng làm chuyện phi thường, chẳng những đồng ý thỉnh cầu của Đỗ Phục Uy, còn lập tức bắt đầu an bài nhân thù hộ tống Đỗ Phục Uy vượt sông bắc thượng, đi tới Đông Đô.
Đỗ Phục Uy ngay cả quay lại Lịch Dương cũng không lo lắng, trực tiếp đáp ứng theo an bài cùa Lý Tĩnh.
Nhưng mà quân Giang Hoài dù sao cũng không phải chuyện đùa, Đỗ Phục Uy cũng không trờ về trong quân, lại lệnh cho Tây Môn Quân Nghi quay lại Lịch Dương, báo cho Phụ Công quyết định của mình, sau đó chỉ đem theo nghĩa từ Vương Hùng Đản, chỉ có hai người đi Đông Đô.
Đỗ Phục Uy khỏi nghĩa nhiều năm, cũng cùng Phụ Công hợp tác nhiều năm, hai người một võ một văn, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, Phụ Công có thể tính là nhân vật số hai trong quân Giang Hoài, Đỗ Phục Uy để cho Phụ Công thay mặt chút ít chuyện, cũng là chuyện bình thường.
Chờ chuẩn bị thỏa đáng, vào buổi trua, Lý Tĩnh đã an bài Đỗ Phục Uy sang sông, lần này binh sĩ hộ tống Đỗ Phục Uy bắc thượng, có hơn ngàn người, có thể thấy được Lý Tĩnh coi trọng đối với chuyển đi này.
Đỗ Phục Uy đi rồi, Trưong Lượng rốt cuộc nói ra nghi hoặc trong lòng. "Lý tướng quân, ta vãn cảm thấy sự tinh có chút kỳ quặc. Đỗ Phục Uy vội vàng, không giống như là quy thuận. Ngược lại có điểm giống như là chạy nạn!"
Tiằn Hiếu Ý cũng nói: "Hắn cho dù quy thuận, thật ra cũng nên trước khi xuát phát, an bài tốt quân Giang Hoài. Nhưng xem vẻ mặt của Tây Môn Quân Nghi, tựa như Đỗ Phục Uy quy thuận có bí ẩn gì đó khó nói".
Lý Tĩnh gật gật đầu, "Các ngươi nói đều có chút đạò lý. Nhưng mà tặn dụng thời cơ, mất không lấy lại được. Đỗ Phục Uy vốn là đang trong đo dự. chúng ta nên quyết đoán, về phần chuyện còn lại, thi nghĩbiện pháp giải quyết là được".
Trương Lượng nói: "Lý tướng quân? Có câu không biết có nên nói hay không?" Trương Lượng thân là quânNgõa Cương, xưa nay cẩn thận tĩẩm ổn, mặc đù được Lý Tĩnh coi trọng, nhưng nhiều khi, vẫn rất cần thận.
Lý Tình cười nói: "Cứ nói đừng ngại. Trương tướng quân, rất nhiều chuyện, chỉ cần không quan hệ đại sự. cứ nói đừng ngại". Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Trương Lượng hối: "Tây Lương vương thật dự đoán được Đỗ Phục Uy sẽ đầu hàng, cho nên chức quan phong thưởng đều đã định ra rồi sao?"
Lý Tĩnh lắc đầu, "Tây Lương vương cũng không có phong thưởng, chỉ là ta tùy cơ ứng biến".
"Vậy Đỗ Phục Uy đến Đông Đô, nếu không có phong thưởng, chẳng phải sẽ phản sao?" Trương Lượng lo lắng nói.
Lý Tình cười nói: "Chuyện nào có đáng gì, từ trước khi Đỗ Phục Uy lẻn đường, ta đã tám tiăm dặm cấp tốc đem tin tức Đỗ Phục Uy quy thuận bầm báo cho Tây Lương vương... "
"Lý tướng quân, ta nghĩ công cao hơn chủ, xưa nay làm cho người ta nghi kỵ. Người tiền trảm hậu tấu như vậy, không sợ Tây Lương vương lòng sinh nghi ngờ sao?" Trần Hiếu Ý lo lắng hòi.
Lý Tình thần sắc bất động. "Đa tạ các ngươi nhắc nhờ, ta sau này sẽ chú ý điểm ấy".
Trương Lượng hòi: "Đỗ Phục Uy chỉ đem hai người tiến đến. ta cảm thấy đối với hắn phong thường vô cùng hậu đài, thật ra chỉ cần bắt giữ Đỗ Phục Uy. quân Giang Hoài không chiến cũng tự bại".
Lý Tĩnh lắc đầu nói: "Kế này tuyệt đối không thể dùng, nghĩ tới Đỗ Phục Uy đùng nghĩa phục chúng, chúng ta nếu bội bạc. ngược lại bắt hắn, chỉ sợ dục tốc bắt đạt. dẫn đến quàn Giang Hoài xúc động phẫn nộ, đối với bình định Giang Nam cực kỳ bất lợi. Tây Lương vương tất rất nhanh sẽ có phong thường xuống, các tướng Giang Hoài nếu như được chiêu an, cũng sẽ không có nổi sóng. Các người nhớ lấy, Đỗ Phục Uy đã hàng, chúng ta tạm thời án binh bất động. Tuyệt đối không thể cùng quân Giang Hoài gây chiến, tất cả tạm thời nhượng bộ! về phần ứng đối đám người Phụ Công, Hám Lăng như thế nào. Ta đều có đối sách!"
Hai tướng lĩnh lệnh, mới vừa định lui ra, đã có binh sĩ đua lên công văn khẩn cấp, Lý Tình mờ ra xem xét. đột nhiên nở nụ cười.
Lý Tĩnh xưa nay nghiêm túc. đối với Đỗ Phục Uy cười là chuyện công, cũng là chuyện ít có. Nhưng nụ cười lúc này, lại có thể có bộ dáng vui vẻ.
Tlẵn Hiếu Ý khó hiểu hòi: "Tướng quân có chuyện gì mà cười?".
"Vương Thế Sung quả nhiên không giống người thường, mới chiếm lình Giang Đô. đã không thể chờ đợi được xưng đế" Lý Tĩnh lầm bẩm nói: "Hắn lại giống như Vũ Văn Hóa Cập, làm hoàng đế một ngày cũng là tốt. Khai Minh? Hắn dùng niên hiệu này, thật rất có ý tứ!"
Trần Hiểu Ý, Trương Lượng tiệp nhận quân văn xem xét, chỉ thấy được trên đó ghi. Vương Thế Sung xưng đế. quốc hiệu Trịnh, niên hiệu Khai Minh!
Vương Thế Sung đang tọa trấn thành Dương Châu, trong lúc hăng hái nhắt thời, giết Lý Tử Thông, sau đó đơn giản trấn an bộ chúng của Lý Tử Thông, lại bắt sống Trầm Luân, đánh bại đại quân Trầm Pháp Hưng, bức lui quân Giang Hoài, những chuyện này cái nào cũng không dễ dàng, nhưng hắn làm vẫn rất thành thạo.
Bên phía Lý Tĩnh, vẫn không có động tĩnh, trong lúc nhắt thời khiến cho Vương Thế Sung hiểu lầm, Lý Tĩnh cũng sợ mưu kế cùa hắn, không dám đối diện mũi nhọn của hắn.
Nhưng sự thật rất nhanh khiển cho hắn tỉnh táo xuống. Vương Thế Sung cảnh cáo bản thân, tuyệ không thể tự cuồng vọng, bời vì Tiêu Bố Y tuyệt không dễ đối phó!
Tiêu Bố Y đã chiếm lĩnh quá nùa cương thổ TrungNguyên, các phản vương, môn phiệt còn lại bất quá chia cắt một nùa òn lại, mà Vương Thế Sung hắn chiếm đoạt cương thổ, không nói so với Tiêu Bố Y, cho dù so sánh với Từ Viên Làng, cũng không thể lạc quan.
Ẳn nhẫn mấy năm, Vương Thế Sung sau khi bại tại Đông Đô. đã sớm nhắm ngay vùng Giang Đô, đây cũng là cơ hội cuối cùng cùa hắn.
Tiêu Bố Y trước mắt thế mạnh, thiên hạ anh hùng, kiêu hùng đều ngẳng đằu mà nhìn tới, cho dù Lý Uyên, Đậu Kiến Đức, đều khó có thể một mình chống lại. Vương Thế Sung hiểu rõ, Lý Uyên, Đậu Kiến Đức tuyệt sẽ không cam tâm ngồi chờ chết, nhất định âm thầm liên hợp. hắn cắm vào một chân, gia nhập vào, Lý Đường cùng quàn Hà Bắc sẽ không có khả năng cự tuyệt hắn tham gia.
Tiêu Bố Y tuy mạnh, nhung vẫn không thể nói cường đại đến mức có thể chống cự ba nhà liên thủ. Chỉ cẩn ba nhà bọn họ có thể đánh bại Tiêu Bố Y, chia cắt địa bàn của hắn, thời gian còn lại, chỉ có thể nói tất cả đều có khả năng!
Vương Thế Sung tmg khi đang tính toán, nhìn sang các tướng dưới tay, nghe bọn họ bẳm báo quân tình. Dương Công Khanh, Nhạc Bá Thông. Quách Thiện Tài đều ở đây, Vương Huyền ứng cũng mang theo một đám tông thân phân ra trái phải. Vương Thế Sung nóinhưthếnào cũng là người ỞGiangNam, dòng họ thật sự không ít.
Hắn đối với Lý Tử Thông nói cái gì tan đàn xẻ nghé, chi còn lại có một minh cô đơn, hiển nhiên bất quá là lừa gạt Lý Từ Thông, trên thực tế, ngoại trừ Vương Biện. Vương Huyền Thứ hai người chết sớm ra, căn cơ cùa Vương Thể Sung năm đó cũng không có bị hao tồn.
Mỗi lần nhớ tới nghĩa từ Vương Biện cùng đứa con Vương Huyền Thứ chết. Vương Thế Sung trong lòng đều thẳm hận, chỉ muốn đem Tiêu Bố Y nghiền thành tro bụi.
Hắn đối với Tiêu Bố Y thống hận, chẳng những bời vì Tiêu Bố Y giết con của hắn, cũng bởi vì Tiêu Bố Y ngăn cản con đường của hắn, nếu không có Tiêu Bố Y, hôm nay đứng đầu Đông Đô vốn phải là Vương Thế Sung hắn!
Cùng Nguyên Văn Đô liên thù không thành, Vương Thế Sung trước khi vào thành phát hiện không ổn, cuống quít nhằm hướng nam chạy trốn. Hắn đem thủ hạ binh sì chia ra, trấn an bọn họ sau khi đến GiangNam, thì sẽ tính toán tiếp. Trên ttiực tế. những quân Hoài Nam này rất là trung tâm. Khi Vương Thế Sung một lần nữa hiệu triệu, rất nhanh tụ tập hai vạn tinh binh, Vương Thế Sung coi đây là căn cơ, nhẹ nhàng bắt Trầm Luân, khống chế đại cuộc.
Nhưng khiển cho Vương Thế Sung buồn bực là. Lương Diễm Nương con đàn bà kia mẻ hoặc binh sĩ trong coi, thu mua thủ hạ hắn, đơri giản thoát khỏi sự khống chế của hắn, không biết tung tích. Vương Thế Sung sau khi bại trận, thật ra hận không thể đem Lương Diễm Nương chém thành ngàn mảnh, người của Thái Bình đạo xưa nay đều nói biết được Thiên Cơ, nhưng lại lừa gạt người chết không đền mạng. Vương Thế Sung trong mấy ngày này đã suy nghĩ cần thận, người chịu Thái Bình đạo đầu độc, tuyệt không chi một mình hắn! Mà Thái Bình đạo. căn bản cũng không biết Thiên Cơ gi! Người tin tường vào lời tiên đoán của Thái Bình đạo, không phải si thi chính là điên khùng!
Hắn hiện không tin Thiên Cơ, nếu lại nhìn thấy Lương Diễm Nương, chi muốn đem nàng ta ra làm thịt ăn. Hiện tại Vương Thế Sung, chỉ tín nhiệm dòng họ cùng một đám thù hạ, muốn bằng đầu óc của mình, sẽ đánh ra một mảng cương thổ mới.
Ẳn nhẫn những ngày này, Vương Thế Sung cũng không nóng nảy cùng quần đạo sống mái. Ngược lại thi triển công phu. ở bên người bọn họ lôi kéo nhân thủ. sắp xếp nẳm vùng. Lúc này đây hắn mới có thể đánh bại họ dễ dàng, nhập chù Dương Châu.
Sự thật chứng minh, loại sách lược này cùa hắn, trước mắt có thể nói là cực kv thành công!
Nhập chủ Dương Châu mấy ngày, hắn đã không thể chờ đợi được mà xưng đế, cũng không phải là tự cao tự đại, thật sự cũng bời vì có bí ẩn khó nói.
Bời vì trước mắt thi thế lực cùa hắn là yếu nhất, nếu muốn khiến cho thủ hạ bán mạng, chi có xưng đế phong thường một đường, dù sao những chức quan này không tốn của hắn một đồng tiền, há miệng là được. Đám người Quách Thiện TàỊ Dương Công Khanh. Nhạc Bá Thông, đều được hắn phong làm tướng quân, Vương Huyền ứng được hắn lập làm Thái tử, mà ca ca của hắn la Vương Thế uẩn, Vương Thế Vĩ, các con cháu như Vương Hoẳng Liệt, Vương Đi Bàn, Vương Thái... phong vương thì phong vương, xưng công thi xưng công.
Hôm nay mọi người đột nhiên phong quan, trong lúc nhất thòi giống như gà chọi hăng máu, đều hăng hái, cảm thấy trên đời này không có chuyện gì là không thể làm.
Lúc này, Vương Thế Sung đột nhiên thu được một phong mặt thư. mở ra xem, sắc mặt âm trầm, nặng nề vỗ bàn.
Mọi người giật mình, không biết có tin tức gì. Vương Thế Sung thặt lâu mới nói: "Đỗ Phục Uy này, không không biết tốt xấu!"
Vương Huyền ứng hói: "Phụ hoàng, không biết Đỗ Phục Uy làm sao vậy?"
Vương Thế Sung thờ dài một tiếng, nhìn qua quần thần nói: "Trảm vốn có ý thu phục Đỗ Phục Uy, sau khi hạ Dương Châu, trước liên lạc với hắn, càng muốn phong cho hắn một quan hàm thật to".
"Hắn cự tuyệt sao?" Vương Huyền ứng hòi.
"Nghe nói hắn... dẫn theo nghĩa từ Vương Hùng Đản, lại đầu phục Đỏng Đô!" Vương Thế Sung oán hận nói.
Mọi người im lặng, sắc mặt khẽ biến. Thiên hạ tranh chấp, quần đạo mỗi người đều là hạng người tâm cao khí ngạo, không phải đến lúc vạn bất đắc dĩ. tuyệt không chịu đầu nhập vào người khác. Nhưng cho dù đầu nhập vào người khác, nếu không phải bị đối thủ giết chết, thì cũng là muốn mưu tính đối thù, Ngõa Cương Địch Nhượng đầu nhập vào Đông Đô, có thể nói là bị bất đắc dĩ. nhung Đồ Phục Uy tuyệt đối còn có khả năng tái chiến, quân Giang Hoài dưới tay còn tới mựợi vạn, một người như vậy, đột nhiên đầu phục Đông Đô Tiêu Bố Y, điều này có thể nói rõ. thiên hạ tranh chấp, lại đến một giai đoạn biến chuyển mới?
Chẳng lẽ trong mắt Đỗ Phục Uy, có tranh cũng vô ích, chi còn sớm mưu đường lui. một đường quy thuận Tiêu Bố Y?
Mọi người tâm tư phức tạp, liên tường nhẹ nhàng, nhung không có chú ý tới Vương Thế Sung sắc mặt tái nhợt, lầm bầm tự nói, "Đỗ Phục Uy, cho ngươi mặt mũi ngươi không cần, ngươi thật cho rằng Tiêu Bố Y là cọng rơm cứu mạng sao? Ta chỉ sợ khi ngươi đến Đông Đô, cũng chính là lúc ngươi bị mất mạng!"