Tiêu Bố Y phong thường xong, lúc này mới nhìn về phía Lưu Vĩnh Thông nói:"Lưu Vĩnh Thông. Ngươi cũng biết trận chiến này có bao nhiêu dũng sĩ Tây Lương chết ở chỗ này?"
Lưu Vĩnh Thông toàn thân run rẩy, "Ta... không biết".
"Ngươi cũng biết, những người này ra sinh vào từ, chỉ là muốn cho thiên hạ thái bình, người nhà yên vui?" Tiêu Bố Y lại hòi.
Lưu Vĩnh Thông run giọng nói: "Thiết kỵ Tây Lương, nghĩa dũng thiên hạ Tiểu nhân không lượng sức, vọng tưởng cùng Tây Lương vương đối kháng. Thật sự tội ác tày tròi. Kinh xin Tây Lương vương tha cho một mạng".
Tiêu Bố Y cười lạnh nói: "Ngươi cho ta một lý do để tha mạng?"
Lưu Vĩnh Thông từng giọt mồ hôi nhò xuống, nhưng lại tìm không thấy bất luận lý do
gì-
"Đà như vậy..Tiêu Bố Y khoát tay xuống, "Người đâu. đem Lưu vinh Thông đưa
ra..
"Tây Lương vương, chờ một chút" Lưu Vinh Thông cuống quít kêu lẽn: "Ta đã tìm được lý do".
"Lý do gì?" Tiêu Bố Y mang theo nét cười cổ quái.
Lưu Vĩnh Thông ngóng nhìn mọi nơi, "Xin Tây Lương vương cho mọi người lui xuống".
"Lớn mật" Lô lào T am quát: "Ngươi cho rằng ngươi là ai?"
Lưu Vĩnh Thông gấp đến đỗ bừng cả khuôn mặt, "Ta ctLỈ sợ tin tức tiết lộ, sẽ không thể tiến hành".
Tiêu Bố Y ngẫm nghĩ, lệnh cho binh sĩ lui ra. Thân vệ cận thản vẫn ờ lại không xa, lúc này mới nói: "Ngưai có thể nói".
Lưu Vĩnh Thông gian nan nuốt nước miếng, "Tiểu nhân bất tài. nhưng vẫn quen biết với thù tướng Tôn Sư Hiếu thành Hu Di phía bắc thành Vĩnh Phúc. Tiểu nhân cùng hắn quan hệ không tệ, biết Tây Lương vương không chém hàng tướng, nguyện ý khuyên hắn quy hàng. Hắn nếu như đằu hàng, Tây Lương vương không cần cừ động một người nào. chắc hẳn có thể đền bù sai lầm cùa tiểu nhân".
Tiêu Bố Y trầm ngâm thật lâu, "Ngươi có mấy phần nắm chắc?"
Lưu Vĩnh Thông lo lắng nói: "Cho dù năm thành nắm chắc, chắc hẳn cùng đáng thử một lần. Nếu không thành, T ây Lương vương có giết tiều nhân cũng không muộn".
Hắn khúm núm, chỉ cầu mạng sống. Tiêu Bố Y rốt cuộc gật đằu nói: "Tốt. ngươi nếu có thể chiêu hàng Tôn Sư Hiếu, ta chẳng những có thể tha mạng cho ngươi, còn có thể suy nghĩ phong ngươi làm quan".
Lưu Vĩnh Thông cười khổ nói: "Tiểu nhân không dám yêu cầu xa vời như thạ nhung cầu cúc cung tận tụy, chết cũng không từ".
Chờ sau khi Lưu Vĩnh Thông bị đưa đi, Tiêu Bố Y đi xuống thành lâu, đã sớm đem tin tức thông báo cho Lý Tĩnh. Hắn tin tưởng, ngày mai Lý Tĩnh sẽ mang binh tiến đến.
Bọn họ trong vài ngày liên tục lấy hai thành, hơn nữa có Lưu Vĩnh Thông giúp đỡ. rất có khả năng lấy được một thành nữa. Từ địa vực mà nói, bọn họ đã khống chế một phần ba lành thổ Giang Đô.
Thành Vĩnh Phúc đã đồi chủ. trong thành giống như chết lặng. Quàn Hoài Nam đều bị an trí vào một chỗ. Dân chúng càng không dám ra khòi cừa. Phố dải ngõ tắt. khắp noi đều là binh sĩ Tây Lương.
Tiêu Bố Y trực tiệp đi đến phù đệ Đường Tri Tiết. Hắn chiếm lình vinh Phúc, trưng dụng phù đệ Đường Tri Tiết để nghỉ ngoi. Tuy đã khống chế đại cuộc, nhung thân vệ không dám khinh thường. Hắn trước người sau lưng đều có dũng sĩ Tây Lương hộ vệ.
Phù đệ Đường Tri Tiết đã sớm điều tra triệt để. đường nhỗ bên ngoài, hoa viên bên trong, đều có thân vệ canh gác.
Tiêu Bố Y hiểu rằng, một khắc hắn tiến vào Đường phủ. ít nhất đã an toàn, không cần đem thần kinh căng thẳng căng nữa. Hắn quay đầu nhìn về phía một người bên cạnh, mỉm cười nói: "Tối nay cảm giác như thể nào?"
Người nọ nói: "Cảm giác không tốt lắm".
Tiêu Bổ Y nhíu mày hòi. "Vì sao? Là vì quá nhiều huyết tinh?"
Người nọ trầm mặc thật lâu, "Tại ta không có chết, người không nên chết, lại bị ngươi chém đầu. Ta thật ra cùng quan điểm với Lô lão Tam. Đương nhiên, ta chì nói ra suy nghĩ của mình, còn làm thế nào là chuyện của ngươi".
Người nọ ánh mắt như nước. Đúng là Tư Nam.
TưNam như cái bóng đứng ở bên người Tiêu Bố Y. Các thân vệ cũng quen với cái bóng
này.
Thật ra khi Tiêu Bố Y lấy thành Vĩnh Phúc. TưNam vẫn đi theo ờ bên người Tiêu Bố Y. Nhưng nàng đa phẳn là trầm mặc, Tiêu Bố Y cũng đã quen với cái bóng này.
Từ chuẩn bị đến mai phục, từ công kích đến công thành. Tư Nam một mực yên lặng đi theo bên người Tiêu Bố Y. Nàng cũng không có ra tay, Tiêu Bố Y cũng không có ý định để cho nàng ra tay.
Tìm cái ghế ngồi xuốiig. Tiêu Bố Y nói: "Lúc này đã với trước kia. Mấy năm trước, khi ta thấy Lý Huyền Bá, sẽ xưng huynh gọi đệ. Nhưng nếu như giờ đây trỏng thấy hắn. Ta sẽ không chút do dự giết hắn! Mọi người sẽ cải biến, ta cũng không ngoại lệ".
TưNam nói: "Tất cả đều phải chết. Có đúng hay không?"
Tiêu Bố Y nhắm hai mắt lại, lầm bầm nói: "Cô nói một điểm cũng không sai. Chỉ cần là người ngăn cản ta nhất thống núi sông, tất cả đều phải chết! Đêm dài khồ ngắn, nghi tạm đi. Sau khi bình minh nhắm chừng còn có khổ chiến". nguồn TruyenFull.vn
Tư Nam nhìn sang Tiêu Bố Y, hồi lâu mới nói: "Nhắm chừng là ai cũng không thể tường được. Đường đường Tây Lương vương, lại chỉ cần có cái ghế là có thể nghỉ ngơi".
Tiêu Bố Y nói: "Bọn họ nghĩ gì thi liên quan gì đến ta? Chỉ cần ta hiểu rằng... bản thân ta nghĩ nhưthế nào. Vậy là đù rồi!"
Hắn không lên tiếng nữa, Tư Nam cũng ờ một bên nhìn hắn thật lâu. rốt cuộc chậm rãi đi ra ngoài. Chờ khi quay lại, trên tay không có lợi kiếm, mà là chăn lông. Nhẹ nhàng đắp chăn lông lên cho Tiêu Bố Y, TưNam mới muốn xoay người, lại nghe Tiêu Bố Y thắp giọng nói: "Đa tạ".
TưNam nhịn không được hỏi: "Ngưai có phải bất cứ lúc nào cũng đều có loại cảnh giác này?"
Không có trả lời, chi có tiếng ngáy vang lên. Tư Nam hiểu rằng Tiêu Bố Y đã ngủ say. Không biết nhìn bao lâu, Tư Nam lúc này mới dời bước đi, ngồi ờ một góc, lấy tay di di, không biết nghĩ cái gi.
Khi Tiêu Bố Y mở hai mắt ra, mặt tròi đã cao ba sào. Sau khi đứng dậy mới phát hiện. Tư Nam đang nhìn sang mình. Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Cô hình như một đêm không có ngủ?"
"Ta không có giống như ngươi, lao tâm lao lực, nên sẽ không quá mệt mòi" Tư Nam thản nhiên nói: "Ta ngù hai canh giờ. Lô lão Tam ờ bên ngoài đợi đã lâu nhưng không có đánh thức ngươi, nhắm chừng là có việc".
Tiêu Bố Y xoa nhẹ gương mặt. tỉnh lại tinh thần đi ra đại sảnh.
Lô lão Tam như con kiến trên lò lùa, sau khi nhìn thẩy Tiêu Bố Y thìmừngrỡnói: "Tây Lương vương, ngươi đã tỉnh?"
Tiêu Bố Y nói: "Sau này có việc gấp. đánh thức ta là được rồi".
Lô lão Tam chân thành nhìn sang Tiêu Bố Y, "Tây Lương vương, thẳn chưa bao giờ nhìn thấy người ngủ yên như vậy. Thần lúc ấy cảm giác, chuyện bằng trời cũng không bằng để cho người nghỉ ngoi!"
Tiêu Bố Y hơi ngạc nhiên, thoáng qua vỗ vỗ vai Lô lão Tam, "Cảm ơn ngươi".
Không có gì so với thông cảm càng làm ấm lòng người hơn. Cùng không có cái gì so với hữu tình càng làm cho người ta thưthái hơn. Hai người nhìn nhau cười, tất cả đều không cần nói.
"Nhưng mà ngươi hiện tại có thể nói cho ta biết, rốt cuộc có chuyện gấp gi" Tiêu Bố Y không nhanh không chậm hòi.
Lô lão Tam nói: "Căn cứ theo tin tức tin cậy. Vương Thế Sung đã từ Giang Đô xuất binh viện trợ Vĩnh Phúc. Lần này người lãnh binh là Kiiứl vương Vương Hành Bổn cùng đại tướng Dương Công Khanh. Tin tức là nừa canh giờ trước có được. Khi đó, bọn họ cách thành Vĩnh Phúc chừng hơn năm mươi dặm".
Tiêu Bố Y nhíu mày, "Dựa theo tốc độ hành quân mà tầấy. bọn họ chẳng phải rất nhanh sẽ tới?"
"Xác thực như thể" Lô lão Tam nghiêm nghị nói: "Nhưng mà vị cô nương kia nói. thành Vĩnh Phúc đã ờ trong tay chúííg ta, Lý tướng quân cũng có thể rất nhanh đi tới, cũng không có gì đáng ngại. Nàng nói..1 muốn để cho người ngủ thêm một lát. Chúng thần đều cho rằng, nàng nói rất có đạo lý".
Tiêu Bố Y quay đẩu trông qua, nhìn thấy TưNam nhắm mắt lại, cười khồ lắc đầu, "Các ngươi đều là hảo tâm. Hảo tâm làm cho ta vô cùng cảm kích. Nhưng mà hiện tại phải lên đầu tường nhìnxem!"
Lô lão Tam gật đầu, quay người đi trước. Tiêu Bố Y nói với Tư Nam: "Có thật ra có thể nghi ngơi". Hắn sau khi nói xong, sải bước đi thẳng về phía trước. Nhưng mới đi vài bước, đã biết TưNam lại cùng đi theo, không khỏi lắc đằu cười khổ.
Dương Công Khanh tuy là bại tướng dưới tay bọn hắn. Tiêu Bố Y lại không chút nào dám chủ quan. Cũng may hôm nay thành Vĩnh Phúc tinh binh gần vạn, phòng thù cũng vừa đủ. Dùng để phòng ngự cũng không có vấn đề gì lớn.
Tiêu Bố Y một đường đi tới. Lô lão Tam đã đem tinh huống thành Vĩnh Phúc giản lược nói với hắn một lần. Tiêu Bố Y nghe xong, ngược lại có chút vui mừng ngoài ý muốn. Thì ra thành Vĩnh Phúc tích trử sung túc. Lương thảo có thể đù chống đờ trong một năm, đơn giản là ờ đây gần Giang Đô, lúc trước Dương Quảng ở tại Giang Đô. huyện thành xung quanh đều chuẩn bị sung túc. Thành Vĩnh Phúc cũng không ngoại lệ. Ba quàn mà động, lương thào đi đầu. Tiêu Bố Y không phải là không có binh, nhưng xuất binh tuyệt đối là một môn học vấn, cũng không phải là càng nhiều người là càng tốt. Lý Tĩnh binh định Giang Nam. một mực vẫn đều là sừ dụng sách lược tinh binh, chờ đợi thời cơ tốt nhất. Nhưng dùng tốc độ nhanh nhất, đem đại binh đường dài viễn chinh, lương thào sung túc là mấu chốt trong mấu chốt. Trước mắt muốn đánh Giang Đô. quá nùa sẽ là đánh lâu dài. Vương Thế Sung cũng tuyệt sẽ không dễ dàng đầu hàng. Chiếm lĩnh Vĩnh Phúc, đem ờ đây biến thành hậu phưcmg lớn để đánh Giang Đô, điều phối lương thảo không thể nghi ngờ có tác dụng rất quan trọng.
Nghĩ tới đây, Tiêu Bố Y đã đến đầu tường, hoi buông lỏng tàm sự. Bời vì quản Tây Lương mới thắng một trận, cũng không có chút nào thư giàn, mà đều trận địa sẵn sàng đón địch. Dùng ánh mắt của Tiêu Bố Y thấy công tác thù thành đã làm rất tốt.
Biển bức vội vàng đi tới, mấy huynh đệ bọn họ đều là Lang tướng, phụ trách thống lĩnh điều hành. Nhìn thấy Tiêu Bố Y, Biển Bức nói: "Khỏi bầm Tây Lương vương, các binh tướng đã trận địa sẵn sàng đón địch. Viện binh Vương Thể Sung muốn tới, tuyệt đối sẽ không để dàng làm gì được. Nhưng mà trước mắt có một vẩn đề nhò. đó chính là cừa thành đã bị phá hỏng. Trước mắt chính là cần phải cấp tốc sửa chữa, chi cần chừng nửa canh giờ là có thể thô sơ giản lược hoàn công. Đương nhiên phương phép tốt nhất là. ờ của thành đắp bao cát để ngăn cản đối thủ đánh vào. Nhưng mà như vậy, chúng ta ra khỏi thành công kích cũng rất là không tiện. Rốt cuộc sẽ làm như thế nào, kính xin Tây Lương vương cho ý kiến".
Thì ra tối hôm qua đánh cừa thành. Nội đung quan trọng nhất cùa dũng sĩ Tây Lương đương nhiên chính là phá hòng cừa thành.
Tối hôm qua cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ cầu phá hỏng sạch sẽ lưu loát. Hỏm nay đụng phải đối thủ đánh tới, ngược lại để lại một lỗ hồng thật lớn.
Tiêu Bố Y nhướng mày. "Không cần tu bổ".
Biển Bức rất là kinh ngạc, "Tây Lương vương, địch đánh tới thi làm sao bây giờ?"
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Cho dù hai quân đối chọi, chúng ta cũng không cần đối với bọn họ có sợ hãi gi, huống chi trước mắt còn có thành trì hỗ trợ. Truyền lệnh xuống, bảo đầu tường cắm cờ xí của chúngta. Sau đó của thành mờ rộng ra, chờ đợi quân Hoài Nam đến".
Mọi người đều ngạc nhiên, đều cảm giác Tiêu Bố Y cực kỳ lớn gan. Tiêu Bố Y lạnh nhạt nói: "Các ngươi sợ sao?"
Mọi người tinh thần chấn động, cùng kêu lên: "Chúng ta không sợ. cần tuân phản phó cùa Tây Lương vưang".
Tiêu Bố Y thấy mọi người đều chuẩn bị thì mỉm cười. Hắn dùng chiêu này đương nhiên là học tập cổ nhân. Chiêu này vốn gọi là không thành kế. Hắn ngược lại muốn xem một chút. Vương Hành Bổn, Dương côNg Khanh sẽ óng đối nhưthế nào!
Tiêu Bố Y phong thường xong, lúc này mới nhìn về phía Lưu Vĩnh Thông nói:"Lưu Vĩnh Thông. Ngươi cũng biết trận chiến này có bao nhiêu dũng sĩ Tây Lương chết ở chỗ này?"
Lưu Vĩnh Thông toàn thân run rẩy, "Ta... không biết".
"Ngươi cũng biết, những người này ra sinh vào từ, chỉ là muốn cho thiên hạ thái bình, người nhà yên vui?" Tiêu Bố Y lại hòi.
Lưu Vĩnh Thông run giọng nói: "Thiết kỵ Tây Lương, nghĩa dũng thiên hạ Tiểu nhân không lượng sức, vọng tưởng cùng Tây Lương vương đối kháng. Thật sự tội ác tày tròi. Kinh xin Tây Lương vương tha cho một mạng".
Tiêu Bố Y cười lạnh nói: "Ngươi cho ta một lý do để tha mạng?"
Lưu Vĩnh Thông từng giọt mồ hôi nhò xuống, nhưng lại tìm không thấy bất luận lý do
gì-
"Đà như vậy..Tiêu Bố Y khoát tay xuống, "Người đâu. đem Lưu vinh Thông đưa
ra..
"Tây Lương vương, chờ một chút" Lưu Vinh Thông cuống quít kêu lẽn: "Ta đã tìm được lý do".
"Lý do gì?" Tiêu Bố Y mang theo nét cười cổ quái.
Lưu Vĩnh Thông ngóng nhìn mọi nơi, "Xin Tây Lương vương cho mọi người lui xuống".
"Lớn mật" Lô lào T am quát: "Ngươi cho rằng ngươi là ai?"
Lưu Vĩnh Thông gấp đến đỗ bừng cả khuôn mặt, "Ta ctLỈ sợ tin tức tiết lộ, sẽ không thể tiến hành".
Tiêu Bố Y ngẫm nghĩ, lệnh cho binh sĩ lui ra. Thân vệ cận thản vẫn ờ lại không xa, lúc này mới nói: "Ngưai có thể nói".
Lưu Vĩnh Thông gian nan nuốt nước miếng, "Tiểu nhân bất tài. nhưng vẫn quen biết với thù tướng Tôn Sư Hiếu thành Hu Di phía bắc thành Vĩnh Phúc. Tiểu nhân cùng hắn quan hệ không tệ, biết Tây Lương vương không chém hàng tướng, nguyện ý khuyên hắn quy hàng. Hắn nếu như đằu hàng, Tây Lương vương không cần cừ động một người nào. chắc hẳn có thể đền bù sai lầm cùa tiểu nhân".
Tiêu Bố Y trầm ngâm thật lâu, "Ngươi có mấy phần nắm chắc?"
Lưu Vĩnh Thông lo lắng nói: "Cho dù năm thành nắm chắc, chắc hẳn cùng đáng thử một lần. Nếu không thành, T ây Lương vương có giết tiều nhân cũng không muộn".
Hắn khúm núm, chỉ cầu mạng sống. Tiêu Bố Y rốt cuộc gật đằu nói: "Tốt. ngươi nếu có thể chiêu hàng Tôn Sư Hiếu, ta chẳng những có thể tha mạng cho ngươi, còn có thể suy nghĩ phong ngươi làm quan".
Lưu Vĩnh Thông cười khổ nói: "Tiểu nhân không dám yêu cầu xa vời như thạ nhung cầu cúc cung tận tụy, chết cũng không từ".
Chờ sau khi Lưu Vĩnh Thông bị đưa đi, Tiêu Bố Y đi xuống thành lâu, đã sớm đem tin tức thông báo cho Lý Tĩnh. Hắn tin tưởng, ngày mai Lý Tĩnh sẽ mang binh tiến đến.
Bọn họ trong vài ngày liên tục lấy hai thành, hơn nữa có Lưu Vĩnh Thông giúp đỡ. rất có khả năng lấy được một thành nữa. Từ địa vực mà nói, bọn họ đã khống chế một phần ba lành thổ Giang Đô.
Thành Vĩnh Phúc đã đồi chủ. trong thành giống như chết lặng. Quàn Hoài Nam đều bị an trí vào một chỗ. Dân chúng càng không dám ra khòi cừa. Phố dải ngõ tắt. khắp noi đều là binh sĩ Tây Lương.
Tiêu Bố Y trực tiệp đi đến phù đệ Đường Tri Tiết. Hắn chiếm lình vinh Phúc, trưng dụng phù đệ Đường Tri Tiết để nghỉ ngoi. Tuy đã khống chế đại cuộc, nhung thân vệ không dám khinh thường. Hắn trước người sau lưng đều có dũng sĩ Tây Lương hộ vệ.
Phù đệ Đường Tri Tiết đã sớm điều tra triệt để. đường nhỗ bên ngoài, hoa viên bên trong, đều có thân vệ canh gác.
Tiêu Bố Y hiểu rằng, một khắc hắn tiến vào Đường phủ. ít nhất đã an toàn, không cần đem thần kinh căng thẳng căng nữa. Hắn quay đầu nhìn về phía một người bên cạnh, mỉm cười nói: "Tối nay cảm giác như thể nào?"
Người nọ nói: "Cảm giác không tốt lắm".
Tiêu Bổ Y nhíu mày hòi. "Vì sao? Là vì quá nhiều huyết tinh?"
Người nọ trầm mặc thật lâu, "Tại ta không có chết, người không nên chết, lại bị ngươi chém đầu. Ta thật ra cùng quan điểm với Lô lão Tam. Đương nhiên, ta chì nói ra suy nghĩ của mình, còn làm thế nào là chuyện của ngươi".
Người nọ ánh mắt như nước. Đúng là Tư Nam.
TưNam như cái bóng đứng ở bên người Tiêu Bố Y. Các thân vệ cũng quen với cái bóng
này.
Thật ra khi Tiêu Bố Y lấy thành Vĩnh Phúc. TưNam vẫn đi theo ờ bên người Tiêu Bố Y. Nhưng nàng đa phẳn là trầm mặc, Tiêu Bố Y cũng đã quen với cái bóng này.
Từ chuẩn bị đến mai phục, từ công kích đến công thành. Tư Nam một mực yên lặng đi theo bên người Tiêu Bố Y. Nàng cũng không có ra tay, Tiêu Bố Y cũng không có ý định để cho nàng ra tay.
Tìm cái ghế ngồi xuốiig. Tiêu Bố Y nói: "Lúc này đã với trước kia. Mấy năm trước, khi ta thấy Lý Huyền Bá, sẽ xưng huynh gọi đệ. Nhưng nếu như giờ đây trỏng thấy hắn. Ta sẽ không chút do dự giết hắn! Mọi người sẽ cải biến, ta cũng không ngoại lệ".
TưNam nói: "Tất cả đều phải chết. Có đúng hay không?"
Tiêu Bố Y nhắm hai mắt lại, lầm bầm nói: "Cô nói một điểm cũng không sai. Chỉ cần là người ngăn cản ta nhất thống núi sông, tất cả đều phải chết! Đêm dài khồ ngắn, nghi tạm đi. Sau khi bình minh nhắm chừng còn có khổ chiến". nguồn TruyenFull.vn
Tư Nam nhìn sang Tiêu Bố Y, hồi lâu mới nói: "Nhắm chừng là ai cũng không thể tường được. Đường đường Tây Lương vương, lại chỉ cần có cái ghế là có thể nghỉ ngơi".
Tiêu Bố Y nói: "Bọn họ nghĩ gì thi liên quan gì đến ta? Chỉ cần ta hiểu rằng... bản thân ta nghĩ nhưthế nào. Vậy là đù rồi!"
Hắn không lên tiếng nữa, Tư Nam cũng ờ một bên nhìn hắn thật lâu. rốt cuộc chậm rãi đi ra ngoài. Chờ khi quay lại, trên tay không có lợi kiếm, mà là chăn lông. Nhẹ nhàng đắp chăn lông lên cho Tiêu Bố Y, TưNam mới muốn xoay người, lại nghe Tiêu Bố Y thắp giọng nói: "Đa tạ".
TưNam nhịn không được hỏi: "Ngưai có phải bất cứ lúc nào cũng đều có loại cảnh giác này?"
Không có trả lời, chi có tiếng ngáy vang lên. Tư Nam hiểu rằng Tiêu Bố Y đã ngủ say. Không biết nhìn bao lâu, Tư Nam lúc này mới dời bước đi, ngồi ờ một góc, lấy tay di di, không biết nghĩ cái gi.
Khi Tiêu Bố Y mở hai mắt ra, mặt tròi đã cao ba sào. Sau khi đứng dậy mới phát hiện. Tư Nam đang nhìn sang mình. Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Cô hình như một đêm không có ngủ?"
"Ta không có giống như ngươi, lao tâm lao lực, nên sẽ không quá mệt mòi" Tư Nam thản nhiên nói: "Ta ngù hai canh giờ. Lô lão Tam ờ bên ngoài đợi đã lâu nhưng không có đánh thức ngươi, nhắm chừng là có việc".
Tiêu Bố Y xoa nhẹ gương mặt. tỉnh lại tinh thần đi ra đại sảnh.
Lô lão Tam như con kiến trên lò lùa, sau khi nhìn thẩy Tiêu Bố Y thìmừngrỡnói: "Tây Lương vương, ngươi đã tỉnh?"
Tiêu Bố Y nói: "Sau này có việc gấp. đánh thức ta là được rồi".
Lô lão Tam chân thành nhìn sang Tiêu Bố Y, "Tây Lương vương, thẳn chưa bao giờ nhìn thấy người ngủ yên như vậy. Thần lúc ấy cảm giác, chuyện bằng trời cũng không bằng để cho người nghỉ ngoi!"
Tiêu Bố Y hơi ngạc nhiên, thoáng qua vỗ vỗ vai Lô lão Tam, "Cảm ơn ngươi".
Không có gì so với thông cảm càng làm ấm lòng người hơn. Cùng không có cái gì so với hữu tình càng làm cho người ta thưthái hơn. Hai người nhìn nhau cười, tất cả đều không cần nói.
"Nhưng mà ngươi hiện tại có thể nói cho ta biết, rốt cuộc có chuyện gấp gi" Tiêu Bố Y không nhanh không chậm hòi.
Lô lão Tam nói: "Căn cứ theo tin tức tin cậy. Vương Thế Sung đã từ Giang Đô xuất binh viện trợ Vĩnh Phúc. Lần này người lãnh binh là Kiiứl vương Vương Hành Bổn cùng đại tướng Dương Công Khanh. Tin tức là nừa canh giờ trước có được. Khi đó, bọn họ cách thành Vĩnh Phúc chừng hơn năm mươi dặm".
Tiêu Bố Y nhíu mày, "Dựa theo tốc độ hành quân mà tầấy. bọn họ chẳng phải rất nhanh sẽ tới?"
"Xác thực như thể" Lô lão Tam nghiêm nghị nói: "Nhưng mà vị cô nương kia nói. thành Vĩnh Phúc đã ờ trong tay chúííg ta, Lý tướng quân cũng có thể rất nhanh đi tới, cũng không có gì đáng ngại. Nàng nói.. muốn để cho người ngủ thêm một lát. Chúng thần đều cho rằng, nàng nói rất có đạo lý".
Tiêu Bố Y quay đẩu trông qua, nhìn thấy TưNam nhắm mắt lại, cười khồ lắc đầu, "Các ngươi đều là hảo tâm. Hảo tâm làm cho ta vô cùng cảm kích. Nhưng mà hiện tại phải lên đầu tường nhìnxem!"
Lô lão Tam gật đầu, quay người đi trước. Tiêu Bố Y nói với Tư Nam: "Có thật ra có thể nghi ngơi". Hắn sau khi nói xong, sải bước đi thẳng về phía trước. Nhưng mới đi vài bước, đã biết TưNam lại cùng đi theo, không khỏi lắc đằu cười khổ.
Dương Công Khanh tuy là bại tướng dưới tay bọn hắn. Tiêu Bố Y lại không chút nào dám chủ quan. Cũng may hôm nay thành Vĩnh Phúc tinh binh gần vạn, phòng thù cũng vừa đủ. Dùng để phòng ngự cũng không có vấn đề gì lớn.
Tiêu Bố Y một đường đi tới. Lô lão Tam đã đem tinh huống thành Vĩnh Phúc giản lược nói với hắn một lần. Tiêu Bố Y nghe xong, ngược lại có chút vui mừng ngoài ý muốn. Thì ra thành Vĩnh Phúc tích trử sung túc. Lương thảo có thể đù chống đờ trong một năm, đơn giản là ờ đây gần Giang Đô, lúc trước Dương Quảng ở tại Giang Đô. huyện thành xung quanh đều chuẩn bị sung túc. Thành Vĩnh Phúc cũng không ngoại lệ. Ba quàn mà động, lương thào đi đầu. Tiêu Bố Y không phải là không có binh, nhưng xuất binh tuyệt đối là một môn học vấn, cũng không phải là càng nhiều người là càng tốt. Lý Tĩnh binh định Giang Nam. một mực vẫn đều là sừ dụng sách lược tinh binh, chờ đợi thời cơ tốt nhất. Nhưng dùng tốc độ nhanh nhất, đem đại binh đường dài viễn chinh, lương thào sung túc là mấu chốt trong mấu chốt. Trước mắt muốn đánh Giang Đô. quá nùa sẽ là đánh lâu dài. Vương Thế Sung cũng tuyệt sẽ không dễ dàng đầu hàng. Chiếm lĩnh Vĩnh Phúc, đem ờ đây biến thành hậu phưcmg lớn để đánh Giang Đô, điều phối lương thảo không thể nghi ngờ có tác dụng rất quan trọng.
Nghĩ tới đây, Tiêu Bố Y đã đến đầu tường, hoi buông lỏng tàm sự. Bời vì quản Tây Lương mới thắng một trận, cũng không có chút nào thư giàn, mà đều trận địa sẵn sàng đón địch. Dùng ánh mắt của Tiêu Bố Y thấy công tác thù thành đã làm rất tốt.
Biển bức vội vàng đi tới, mấy huynh đệ bọn họ đều là Lang tướng, phụ trách thống lĩnh điều hành. Nhìn thấy Tiêu Bố Y, Biển Bức nói: "Khỏi bầm Tây Lương vương, các binh tướng đã trận địa sẵn sàng đón địch. Viện binh Vương Thể Sung muốn tới, tuyệt đối sẽ không để dàng làm gì được. Nhưng mà trước mắt có một vẩn đề nhò. đó chính là cừa thành đã bị phá hỏng. Trước mắt chính là cần phải cấp tốc sửa chữa, chi cần chừng nửa canh giờ là có thể thô sơ giản lược hoàn công. Đương nhiên phương phép tốt nhất là. ờ của thành đắp bao cát để ngăn cản đối thủ đánh vào. Nhưng mà như vậy, chúng ta ra khỏi thành công kích cũng rất là không tiện. Rốt cuộc sẽ làm như thế nào, kính xin Tây Lương vương cho ý kiến".
Thì ra tối hôm qua đánh cừa thành. Nội đung quan trọng nhất cùa dũng sĩ Tây Lương đương nhiên chính là phá hòng cừa thành.
Tối hôm qua cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ cầu phá hỏng sạch sẽ lưu loát. Hỏm nay đụng phải đối thủ đánh tới, ngược lại để lại một lỗ hồng thật lớn.
Tiêu Bố Y nhướng mày. "Không cần tu bổ".
Biển Bức rất là kinh ngạc, "Tây Lương vương, địch đánh tới thi làm sao bây giờ?"
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Cho dù hai quân đối chọi, chúng ta cũng không cần đối với bọn họ có sợ hãi gi, huống chi trước mắt còn có thành trì hỗ trợ. Truyền lệnh xuống, bảo đầu tường cắm cờ xí của chúngta. Sau đó của thành mờ rộng ra, chờ đợi quân Hoài Nam đến".
Mọi người đều ngạc nhiên, đều cảm giác Tiêu Bố Y cực kỳ lớn gan. Tiêu Bố Y lạnh nhạt nói: "Các ngươi sợ sao?"
Mọi người tinh thần chấn động, cùng kêu lên: "Chúng ta không sợ. cần tuân phản phó cùa Tây Lương vưang".
Tiêu Bố Y thấy mọi người đều chuẩn bị thì mỉm cười. Hắn dùng chiêu này đương nhiên là học tập cổ nhân. Chiêu này vốn gọi là không thành kế. Hắn ngược lại muốn xem một chút. Vương Hành Bổn, Dương côNg Khanh sẽ óng đối nhưthế nào!