Nghe Tô Định Phương tiến đến. Tẳn Thúc Bảo ngược lại có ba phần kinh ngạc, bảy phần vui mừng.
Kinh ngạc là, Tô Định Phương thật sự đến quá nhanh, sứ giả Tẳn Thúc Bảo vừa mới phái đi, vui mừng là, Tô Định Phương dám độc thân tiến đến, vậy nhất định là có khả năng hòa đàm.
Chi cần có thể nói chuyện, là có chuyền cơ!
Tô Định Phương lại độc thân tiến đến, không mang theo binh khí. Tiêu Bố Y ngồi yên, Tần Thúc Bảo đứng dậy đi ra ngoải đón, nhìn thấy Tô Định Phương mặt đầy vẻ hặm hực. hiểu rò hắn bi phẫn Đậu Kiến Đức đến chết, mỉm cười nói: "Tô tướng quàn đến đúng lúc, Tây Lương vương cũng ờ đây, không biết có cần ta dẫn ngươi gặp mặt?" Nếp nhăn giữa hai hàng chân mày cùa Tẳn Thúc Bảo, đã như đao khắc, hai gò má càng hòm sâu xuống dưới, dung nhan tiều tụy. Nhưng khi cười, vẫn làm cho người ra như tắm gió xuân.
Hoặc là chi có loại tôi luyện từ trong ra ngoải này, mới khiến cho Tẳn Thúc Bảo chính thức thành thục, bảo kiếm lóe sáng lạnh, trong thăng hoa vẫn đang không ngừng mài dũa.
Tô Định Phương thấy khí thế cùa Tẳn Thúc Bảo. trong lòng hơi kính nể. nhung khi nghe ba chữ Tây Lương vương, lầm bầm một câu, "Tiểu tử này luôn xuất quy nhập thần". Tin tức cùa hắn vốn là, Tiêu Bố Y còn đang ờ Đông Đô. không ngờ hắn bỗng nhiên lại chạy tới Lê Dương. Nhưng mà Tiêu Bố Y người đang ờ Lê Dương thi rất tốt. hắn muốn gặp chính là Tiêu Bố Y!
Chuyện cũ như khói, lại rõ mồn một trước mắt, Tô Định Phương còn nhớ rõ tình hình gặp gỡ ờ bên cạnh kênh đào lúc trước. Khi đó, mình và Đậu Hồng Tuyến đang cạn kiệt tâm lực vì quân Hà Bắc lôi kéo nhân tài, lấy được đồng minh, nhưng cho tới bây giờ. quân Hà Bắc bị phá thành từng mảnh nhò. Nếu như biết hôm nay. năm đó còn có thể khồ cực như vậy? Tô Định Phương không biết, cũng không muốn biết!
Chắp tay nói: "Kính xin Tẳn Tướng quân đẵn gặp
Tẳn Thúc Bảo cùng Tô Định Phương đi vào, Tiêu Bổ Y vẫn đại mã kim đao mà ngồi, thấy Tô Định Phương tiến đến lại cười nói: "Không biết trận gió nào đem Tô tướng quán thỏi đến đây? Mời ngồi".
Hắn khoát khoát tay. mặc dù không ra vẻ uy nghiêm nhưng cũng làm giá mười phần. Đương nhiên nhìn thấy Tô Định Phương cũng không có giương cung bạt kiếm gi.
Tô Định Phương đã bất chấp tức giận, sau khi thi lễ thì đi thẳng vào vấn đề nói: "Tây Lương vương, tại hạ Tô Định Phương".
"Ta biết ngươi" Tiêu Bố Y gật đầu nói.
Tô Định Phương hơi ngạc nhiên, trong lúc nhất thòi không biết mỡ miệng như thế nào. Hắn nói là nói nhảm, Tiêu Bố Y cùng là nói nhảm. Tô Định Phương vốn đến đây. cho rằng có thể cùng Tiêu Bố Y nói một chút điều kiện, thấy Tiêu Bố Y thường thức dư vị tià,bộ dáng không đem hắn để ở trong mắt. không khỏi lại chẵn chờ.
Tô Định Phương hiện tại giống như dân cờ bạc, vốn có chút lọi thế. nhưng thấy Tiêu Bố
Y giống như trúng bài tốt chắc thắng, nhưng trong lúc nhất thời lại quên đặt cuộc.
Có binh sĩ đưa lên trà nóng, Tiêu Bố Y ra hiệu nói: "Mời trà".
Tô Định Phương liếc nhìn chén trà, chậm rãi cầm lấy. hắn cũng không lo lắng Tiêu Bố Y sẽ đối với hắn tiến hành ám toán, tình huống hiện tại, chỉ cần một Tẳn Thúc Bào là có thể lưu lại hắn, Tiêu Bố Y cần gì ám toán? Nhấp một ngụm trà, chỉ cảm thấy trong khồ có ngọt nhung mà cái khổ này lại cùng sầu khổ trong lòng nối thành một mảng khiến cho Tô Định Phương tạm thời không nói gi. Tiêu Bố Y cũng không truy hòi, mỉm cười nói với Tẳn Thúc Bào: "Đại quân của Tẳn Tướng quân đã chuầnbị chưa?"
Tần Thúc Bảo lập tức nói: "Sằn sàng có thể xuất phát".
Tô Định Phương nhịn không được nói: "Tây Lương vương, ngươi muốn đi đâu?"
Tiêu Bố Y nói: "Đương nhiên là chinh chiến. Còn có người còn ngoan cố chống lại, ta đương nhiên phải đến đánh. Từ Viên Làng chẳng phải chính là bị ta diệt vong như vậy? Tô tướng quân đã đến đây, thì kính xin nghi ngơi mấy ngày, chờ ta sau khi đến Vũ Dương, lại cùng ngươi nói chuyện cũ".
Tô Định Phương vốn muốn nói điều kiện, nghe đến đó, đột nhiên lòng nóng như lửa đốt, hắn vốn vì Đậu Kiến Đức trấn thù Vũ Dương, Tiêu Bố Y nói như thế. quả thực là xem hắn như không có gì.
"Tiêu Bố Y, quân Hà Bắc không phải quân Từ gia!"
Tiêu Bố Y gật đầu nói: "Quân Hà Bắc xác thực không phải quản Từ gia. quàn HàBắc có thể nói là còn không bằng quân Từ gia! Nghĩ tới Từ Viên Làng đại thù đồ thì mới tán. Hôm nay quân Hà Bắc còn chưa tán, đại thụ thi ngược lại đã đồ, thật không bằng".
Tiêu Bố Y giọng mang vẻ trào phúng, thẳng đâm vào chỗ đau cùa Tô Định Phương. Tô Định Phương nóng tính dâng lên. tức giân nói: "Tiêu Bố Ỵ. ngươi chớ quá cuồng vọng, ngươi nếu là anh hùng, thi để ta trờ về, để cho ta cùng ngươi ở Vũ Dương chiến một trận. T a muốn cho ngươi nhìn xem, quân Hà Bắc không có tán".
Tiêu Bố Y lạnh nhạt nói: "Hai quân giao chiến, không chém sứ. ngươi muốn tới thì tới. muốn đi thi đi, bổn vương có từng ngăn đón ngươi?" Tô Định Phương khẽ giật mình, thở ra một hoi. ngăn chặn tức giận. Vô luận như thế nào, Tiêu Bố Y biểu hiện vẫn rộng lượng, hắn cũng không vội bò đi.
"Chỉ là anh hùng quá mệt mỗi, bồn vương sớm không muốn làm" Tiêu Bố Y lắc đầu nói: "Ta là nhân vật bậc nào, không cần ngươi tới bình luận!"
Tô Định Phương thấy Tiêu Bố Y điềm tĩnh tự nhiên, cũng không tặn lực uy nghiêm, nhưng khí độ bức người, không khỏi thờ dài một hoi.
Tiêu Bố Y cười nói: "Ta đã nhìn ra có người tim miệng không đồng nhắt".
Tần Thúc Bảo nói tiếp: "Không sai".
Tô Định Phương nhịn không được nói: "Ngươi là đang nói ta?"
"Ta chi là nói có người nói muốn đi nhưng mông lại như bị đinh đóng ở trên mặt ghế" Tiêu Bố Y lạnh nhạt nói.
Tô Định Phương bỗng nhiên đứng lên, Tiêu Bố Y lại nói: "Có người tức giận".
Tẳn Thúc Bảo nói tiếp: "Không sai".
TÔ Định Phương cười ha hả nói: "Ngươi là đang nói ta? Ta sao có thể bị ngươi chọc giận?"
Tiêu Bố Y nói: "Ta không phải nói ngươi, ta là nói cái chén trà kia".
"Chén trà?" Tô Định Phương không hiểu ra sao.
Tần Thúc Bảo nói tiếp: "Tây Lương vương nói không sai, chén trà nếu không tức giận, tại sao lại run không ngừng, lách cách rung động?"
Tô Định Phương lúc này mới phát hiện, thi ra mình giận dữ đứng dậy, mặc dù cười dài che dấu, lại quên đặt chén trà xuống. Hắn mặc dù đang cười, nhung tay đã giặn nhịn không được rang, này mới khiến chén tĩà lách cách rang động. Tiêu Bố Y, Tẳn Thúc Bảo đều là người quan sát cực kỳ sắc bén, loại nhãn lực này. đương nhiên cũng là một loại bản lành.
Ném chén trên mặt đất. thanh thúy rung động, lại đánh không phá một lòi ưu tư.
Tô Định Phương thở dài nói: "Tiêu Bố Y, lần này tiến đến. ta vốn không có ý định trờ
"Tô tướng quân nếu là bỏ gian tà theo chính nghĩa, ta có thể chuyện cũ sẽ bỏ qua, hoan nghênh đến đây!" Tiêu Bố Y nói.
Tô Định Phương nói: "Ngươi thật cho ta đến đầu hàng ngươi?"
Tiêu Bố Y nói: "Ta cũng sẽ không nghĩ ngươi đến cùng ta làm thân".
Tô Định Phương lạnh lùng nói: "Ta lần này tiến đến. là muốn cùng ngươi đàm phán một điều kiện".
Tiêu Bố Y nhíu mày, "Ngươi còn có tưcáchnày?"
Tô Định Phương phổi cũng muốn nổ tung vì tức giận, hiểu rằng cứ nói tiếp như vậy, chi có tức chết vì chuyện vô bổ. Rốt cuộc dứt khoát nói: "Ta biết ngươi hiện tại đại địch là quân Lý Đường".
Tiêu Bố Y gật đằu nói: "Thì tính sao?"
"Lý Huyền Bá giết chủ ta, quân Hà Bắc đại địch cũng là quân Lý Đường" Tô Định Phương từng chữ nói ra: "Trước mắt ta và ngươi đều cùng chung mối thù. Tây Lương vương ngươi nếu là người thông minh, chúng ta sẽ cùng liên thù đối kháng Lý Đường. Tại hạ mặc dù chi là một thất phu, nhưng còn có một thân dũng lực. một chút bản lĩnh. Chỉ cần Tây Lương vương chịu đáp ứng vì Trường Nhạc vương báo thù tuyết hận, tại hạ đương nhiên sẽ quyết tâm làm gương cho binh sĩ đi đánh Lý Thế Dân. Không chỉ như thề. tại hạ còn có thể đi trước thuyết phục Khương. Khúc Sư Tòng hai người tìm nơi nương tựa. Đến lúc đó chúng ta báo thù, ngươi lấy lành thổ, không biết Tây Lương vương định như thế nào?"
Tẳn Thúc Bão có chút đổi sắc. thầm nghĩ điều kiện này có thể nói là không kém. Lợi dụng quân Hà Bắc đánh trước trận đầu, cùng với mình cũng không tồn hao gi. Nhưng Tiêu Bố Y ờ đây. hắn đương nhiên sẽ không phát biểu ý kiến, nhìn về phía Tiêu Bố Y, thấy hắn trầm mặc. ngược lại muốn thay hắn đáp ứng.
Tô Định Phương nói: "Tây Lương vương, chuyện lần này đối với ngươi rất có lợi. không biết ngưai có thể đáp óng không?" Hắn đầy cõi lòng chờ mong, chỉ cho là Tiêu Bố Y tất nhiên sẽ nhận lòi. Không ngờ TiêuBố Y rốt cuộc mở miệng, lắc đầu nói: "Không được!"
Tần Thúc Bảo rất là kinh ngạc, nghi hoặc khó hiểu, Tô Định Phương ít dám tin tường vào tai mình, thất thanh hòi: "Ngươi... nói cái gì?"
Tiêu Bố Y kiên định nói: "Không được".
Tô Định Phương sắc mặt như tro bụi: "Vì sao không được?"
Tiêu Bố Y lãnh đạm nói: "Đây là vì bổn vương không có bất kỳ chỗ tốt nào!".
Tô Định Phương cắn răng nói: "Ta vốn cho rằng Tây Lương Vương Minh trí dũng vô song không ngờ hôm nay vừa thấy, mới phát hiện nói quá sự thật. Rõ ràng có chỗ tốt bằng trời ờ trước mắt lại giả vờ làm như không thấy, tận lực hạ thấp. Tây Lương vương, ta chỉ sợ ngươi bỗ lỡ thời cơ".
Tiêu Bố Y cười nói: "Ngươi dùng phép khích tướng này đối với ta mà nói, có tác dụng gì? Tô Định Phương, ngươi nhưng đã nghe qua Trang từ nói qua về tam kiếm không?"
Tô Định Phương lắc đầu nói: "Chua từng. Thì sao?"
"Ngươi đã không có nghe nói qua Trang từ tam kiếm, chắc hẳn càng không biết như thế nào là Chư hầu chi kiếm?"
Tô Định Phương cau mày nói: "Quan chi hắn là trư kiếm cầu kiếm, cái đó với điều kiện cùa ta và ngươi có quan hệ gì?"
Tiêu Bố Y chậm rãi nói: "Nghĩ tới ta Nam chinh bắc chiến, đông phạt tây giết, dùng chính là Chư hẩu chi kiếm. Mặc dù thiên hạ thằn phục tạ nhung ta chi dùng năm loại người. Không phải năm loại người này, ta thà rằng đem gác xó, cũng sẽ không trọng dụng. Nhung đáng tiếc, nay đại chiến đã trước mặt, ngươi lại không phải trong năm loại người này, cho nên ta không thể đáp ứng ngươi bất luận điều kiện gi".
Tô Định Phương nhịn không được hòi: "Khôngbiết ngươi dùng là năm loại người nào?"
Tần Thúc Bảo ở một bên nghe được, sắc mặt ảm đạm. Hắn văn võ song toàn, đương nhiên nghe qua lý luận Trang từ tam kiếm. Thìra thời ki Chiến quốc, Triệu Văn vương Triệu quốc thích kiếm thuật, trong nội cung kiếm sĩ có hơn ba nghìn người, những người này chém giết lẫn nhau, chết rất nhiêu. Người trong nước đều noi theo, làm cho dân gian nồi lên làn gió thích kiếm hiệp, hiệp khách chen chúc. Kể từ đó, hao người tốn của, thực lực của một nước suy bại. Trang từ được Thái từ nhờ vả, dùng lý luận tam kiếm thuyết phục Triệu Văn vương trọng chẩn quốc uy.
Ba kiểm này theo thứtự là Thiên từ chi kiểm, Chư hầu chi kiếm cùng Nhân chi kiếm.
Lý luận tam kiếm có thể nói chắn động một thời, Tần Thúc Bảo cũng không nghĩ tới. Tiêu Bố Y lại cũng hiềú biết những cái này.
"Nghĩ tới Chư hầu chi kiếm, là lấy trí dũng chi sĩ làm mũi nhọn, thanh liêm chi sĩ làm lười, hiền lương chi sĩ làm lưng, trung nghĩa chi sĩ làm hoàn, hào kiệt chi sĩ làm chuôi. Ta đã dùng Chư hầu chi kiếm, đương nhiên dùng trí dũng, thanh liêm, hiền lương, trung nghĩa, hào kiệt chi sĩ" Tiêu Bố Y nghiêm nghị nói: "Chỉ có nhưthế. ta mới có thể làm theo thiên địa, lấy thuận bốn mùa, trung hòa dân ý, đẹp an thiên hạ. Ta dùng kiếm này, là như lôi đình chẩn động bốn biển, khiến cho thiên hạ thần phục. Tô Định Phương ngươi tự nhặn, là loại nào trong năm loại người này?"
Tô Định Phương không lời nào có thể đáp.
Nghe Tô Định Phương tiến đến. Tẳn Thúc Bảo ngược lại có ba phần kinh ngạc, bảy phần vui mừng.
Kinh ngạc là, Tô Định Phương thật sự đến quá nhanh, sứ giả Tẳn Thúc Bảo vừa mới phái đi, vui mừng là, Tô Định Phương dám độc thân tiến đến, vậy nhất định là có khả năng hòa đàm.
Chi cần có thể nói chuyện, là có chuyền cơ!
Tô Định Phương lại độc thân tiến đến, không mang theo binh khí. Tiêu Bố Y ngồi yên, Tần Thúc Bảo đứng dậy đi ra ngoải đón, nhìn thấy Tô Định Phương mặt đầy vẻ hặm hực. hiểu rò hắn bi phẫn Đậu Kiến Đức đến chết, mỉm cười nói: "Tô tướng quàn đến đúng lúc, Tây Lương vương cũng ờ đây, không biết có cần ta dẫn ngươi gặp mặt?" Nếp nhăn giữa hai hàng chân mày cùa Tẳn Thúc Bảo, đã như đao khắc, hai gò má càng hòm sâu xuống dưới, dung nhan tiều tụy. Nhưng khi cười, vẫn làm cho người ra như tắm gió xuân.
Hoặc là chi có loại tôi luyện từ trong ra ngoải này, mới khiến cho Tẳn Thúc Bảo chính thức thành thục, bảo kiếm lóe sáng lạnh, trong thăng hoa vẫn đang không ngừng mài dũa.
Tô Định Phương thấy khí thế cùa Tẳn Thúc Bảo. trong lòng hơi kính nể. nhung khi nghe ba chữ Tây Lương vương, lầm bầm một câu, "Tiểu tử này luôn xuất quy nhập thần". Tin tức cùa hắn vốn là, Tiêu Bố Y còn đang ờ Đông Đô. không ngờ hắn bỗng nhiên lại chạy tới Lê Dương. Nhưng mà Tiêu Bố Y người đang ờ Lê Dương thi rất tốt. hắn muốn gặp chính là Tiêu Bố Y!
Chuyện cũ như khói, lại rõ mồn một trước mắt, Tô Định Phương còn nhớ rõ tình hình gặp gỡ ờ bên cạnh kênh đào lúc trước. Khi đó, mình và Đậu Hồng Tuyến đang cạn kiệt tâm lực vì quân Hà Bắc lôi kéo nhân tài, lấy được đồng minh, nhưng cho tới bây giờ. quân Hà Bắc bị phá thành từng mảnh nhò. Nếu như biết hôm nay. năm đó còn có thể khồ cực như vậy? Tô Định Phương không biết, cũng không muốn biết!
Chắp tay nói: "Kính xin Tẳn Tướng quân đẵn gặp
Tẳn Thúc Bảo cùng Tô Định Phương đi vào, Tiêu Bổ Y vẫn đại mã kim đao mà ngồi, thấy Tô Định Phương tiến đến lại cười nói: "Không biết trận gió nào đem Tô tướng quán thỏi đến đây? Mời ngồi".
Hắn khoát khoát tay. mặc dù không ra vẻ uy nghiêm nhưng cũng làm giá mười phần. Đương nhiên nhìn thấy Tô Định Phương cũng không có giương cung bạt kiếm gi.
Tô Định Phương đã bất chấp tức giận, sau khi thi lễ thì đi thẳng vào vấn đề nói: "Tây Lương vương, tại hạ Tô Định Phương".
"Ta biết ngươi" Tiêu Bố Y gật đầu nói.
Tô Định Phương hơi ngạc nhiên, trong lúc nhất thòi không biết mỡ miệng như thế nào. Hắn nói là nói nhảm, Tiêu Bố Y cùng là nói nhảm. Tô Định Phương vốn đến đây. cho rằng có thể cùng Tiêu Bố Y nói một chút điều kiện, thấy Tiêu Bố Y thường thức dư vị tià,bộ dáng không đem hắn để ở trong mắt. không khỏi lại chẵn chờ.
Tô Định Phương hiện tại giống như dân cờ bạc, vốn có chút lọi thế. nhưng thấy Tiêu Bố
Y giống như trúng bài tốt chắc thắng, nhưng trong lúc nhất thời lại quên đặt cuộc.
Có binh sĩ đưa lên trà nóng, Tiêu Bố Y ra hiệu nói: "Mời trà".
Tô Định Phương liếc nhìn chén trà, chậm rãi cầm lấy. hắn cũng không lo lắng Tiêu Bố Y sẽ đối với hắn tiến hành ám toán, tình huống hiện tại, chỉ cần một Tẳn Thúc Bào là có thể lưu lại hắn, Tiêu Bố Y cần gì ám toán? Nhấp một ngụm trà, chỉ cảm thấy trong khồ có ngọt nhung mà cái khổ này lại cùng sầu khổ trong lòng nối thành một mảng khiến cho Tô Định Phương tạm thời không nói gi. Tiêu Bố Y cũng không truy hòi, mỉm cười nói với Tẳn Thúc Bào: "Đại quân của Tẳn Tướng quân đã chuầnbị chưa?"
Tần Thúc Bảo lập tức nói: "Sằn sàng có thể xuất phát".
Tô Định Phương nhịn không được nói: "Tây Lương vương, ngươi muốn đi đâu?"
Tiêu Bố Y nói: "Đương nhiên là chinh chiến. Còn có người còn ngoan cố chống lại, ta đương nhiên phải đến đánh. Từ Viên Làng chẳng phải chính là bị ta diệt vong như vậy? Tô tướng quân đã đến đây, thì kính xin nghi ngơi mấy ngày, chờ ta sau khi đến Vũ Dương, lại cùng ngươi nói chuyện cũ".
Tô Định Phương vốn muốn nói điều kiện, nghe đến đó, đột nhiên lòng nóng như lửa đốt, hắn vốn vì Đậu Kiến Đức trấn thù Vũ Dương, Tiêu Bố Y nói như thế. quả thực là xem hắn như không có gì.
"Tiêu Bố Y, quân Hà Bắc không phải quân Từ gia!"
Tiêu Bố Y gật đầu nói: "Quân Hà Bắc xác thực không phải quản Từ gia. quàn HàBắc có thể nói là còn không bằng quân Từ gia! Nghĩ tới Từ Viên Làng đại thù đồ thì mới tán. Hôm nay quân Hà Bắc còn chưa tán, đại thụ thi ngược lại đã đồ, thật không bằng".
Tiêu Bố Y giọng mang vẻ trào phúng, thẳng đâm vào chỗ đau cùa Tô Định Phương. Tô Định Phương nóng tính dâng lên. tức giân nói: "Tiêu Bố Ỵ. ngươi chớ quá cuồng vọng, ngươi nếu là anh hùng, thi để ta trờ về, để cho ta cùng ngươi ở Vũ Dương chiến một trận. T a muốn cho ngươi nhìn xem, quân Hà Bắc không có tán".
Tiêu Bố Y lạnh nhạt nói: "Hai quân giao chiến, không chém sứ. ngươi muốn tới thì tới. muốn đi thi đi, bổn vương có từng ngăn đón ngươi?" Tô Định Phương khẽ giật mình, thở ra một hoi. ngăn chặn tức giận. Vô luận như thế nào, Tiêu Bố Y biểu hiện vẫn rộng lượng, hắn cũng không vội bò đi.
"Chỉ là anh hùng quá mệt mỗi, bồn vương sớm không muốn làm" Tiêu Bố Y lắc đầu nói: "Ta là nhân vật bậc nào, không cần ngươi tới bình luận!"
Tô Định Phương thấy Tiêu Bố Y điềm tĩnh tự nhiên, cũng không tặn lực uy nghiêm, nhưng khí độ bức người, không khỏi thờ dài một hoi.
Tiêu Bố Y cười nói: "Ta đã nhìn ra có người tim miệng không đồng nhắt".
Tần Thúc Bảo nói tiếp: "Không sai".
Tô Định Phương nhịn không được nói: "Ngươi là đang nói ta?"
"Ta chi là nói có người nói muốn đi nhưng mông lại như bị đinh đóng ở trên mặt ghế" Tiêu Bố Y lạnh nhạt nói.
Tô Định Phương bỗng nhiên đứng lên, Tiêu Bố Y lại nói: "Có người tức giận".
Tẳn Thúc Bảo nói tiếp: "Không sai".
TÔ Định Phương cười ha hả nói: "Ngươi là đang nói ta? Ta sao có thể bị ngươi chọc giận?"
Tiêu Bố Y nói: "Ta không phải nói ngươi, ta là nói cái chén trà kia".
"Chén trà?" Tô Định Phương không hiểu ra sao.
Tần Thúc Bảo nói tiếp: "Tây Lương vương nói không sai, chén trà nếu không tức giận, tại sao lại run không ngừng, lách cách rung động?"
Tô Định Phương lúc này mới phát hiện, thi ra mình giận dữ đứng dậy, mặc dù cười dài che dấu, lại quên đặt chén trà xuống. Hắn mặc dù đang cười, nhung tay đã giặn nhịn không được rang, này mới khiến chén tĩà lách cách rang động. Tiêu Bố Y, Tẳn Thúc Bảo đều là người quan sát cực kỳ sắc bén, loại nhãn lực này. đương nhiên cũng là một loại bản lành. Nguồn tại ệnFULL.vn
Ném chén trên mặt đất. thanh thúy rung động, lại đánh không phá một lòi ưu tư.
Tô Định Phương thở dài nói: "Tiêu Bố Y, lần này tiến đến. ta vốn không có ý định trờ
"Tô tướng quân nếu là bỏ gian tà theo chính nghĩa, ta có thể chuyện cũ sẽ bỏ qua, hoan nghênh đến đây!" Tiêu Bố Y nói.
Tô Định Phương nói: "Ngươi thật cho ta đến đầu hàng ngươi?"
Tiêu Bố Y nói: "Ta cũng sẽ không nghĩ ngươi đến cùng ta làm thân".
Tô Định Phương lạnh lùng nói: "Ta lần này tiến đến. là muốn cùng ngươi đàm phán một điều kiện".
Tiêu Bố Y nhíu mày, "Ngươi còn có tưcáchnày?"
Tô Định Phương phổi cũng muốn nổ tung vì tức giận, hiểu rằng cứ nói tiếp như vậy, chi có tức chết vì chuyện vô bổ. Rốt cuộc dứt khoát nói: "Ta biết ngươi hiện tại đại địch là quân Lý Đường".
Tiêu Bố Y gật đằu nói: "Thì tính sao?"
"Lý Huyền Bá giết chủ ta, quân Hà Bắc đại địch cũng là quân Lý Đường" Tô Định Phương từng chữ nói ra: "Trước mắt ta và ngươi đều cùng chung mối thù. Tây Lương vương ngươi nếu là người thông minh, chúng ta sẽ cùng liên thù đối kháng Lý Đường. Tại hạ mặc dù chi là một thất phu, nhưng còn có một thân dũng lực. một chút bản lĩnh. Chỉ cần Tây Lương vương chịu đáp ứng vì Trường Nhạc vương báo thù tuyết hận, tại hạ đương nhiên sẽ quyết tâm làm gương cho binh sĩ đi đánh Lý Thế Dân. Không chỉ như thề. tại hạ còn có thể đi trước thuyết phục Khương. Khúc Sư Tòng hai người tìm nơi nương tựa. Đến lúc đó chúng ta báo thù, ngươi lấy lành thổ, không biết Tây Lương vương định như thế nào?"
Tẳn Thúc Bão có chút đổi sắc. thầm nghĩ điều kiện này có thể nói là không kém. Lợi dụng quân Hà Bắc đánh trước trận đầu, cùng với mình cũng không tồn hao gi. Nhưng Tiêu Bố Y ờ đây. hắn đương nhiên sẽ không phát biểu ý kiến, nhìn về phía Tiêu Bố Y, thấy hắn trầm mặc. ngược lại muốn thay hắn đáp ứng.
Tô Định Phương nói: "Tây Lương vương, chuyện lần này đối với ngươi rất có lợi. không biết ngưai có thể đáp óng không?" Hắn đầy cõi lòng chờ mong, chỉ cho là Tiêu Bố Y tất nhiên sẽ nhận lòi. Không ngờ TiêuBố Y rốt cuộc mở miệng, lắc đầu nói: "Không được!"
Tần Thúc Bảo rất là kinh ngạc, nghi hoặc khó hiểu, Tô Định Phương ít dám tin tường vào tai mình, thất thanh hòi: "Ngươi... nói cái gì?"
Tiêu Bố Y kiên định nói: "Không được".
Tô Định Phương sắc mặt như tro bụi: "Vì sao không được?"
Tiêu Bố Y lãnh đạm nói: "Đây là vì bổn vương không có bất kỳ chỗ tốt nào!".
Tô Định Phương cắn răng nói: "Ta vốn cho rằng Tây Lương Vương Minh trí dũng vô song không ngờ hôm nay vừa thấy, mới phát hiện nói quá sự thật. Rõ ràng có chỗ tốt bằng trời ờ trước mắt lại giả vờ làm như không thấy, tận lực hạ thấp. Tây Lương vương, ta chỉ sợ ngươi bỗ lỡ thời cơ".
Tiêu Bố Y cười nói: "Ngươi dùng phép khích tướng này đối với ta mà nói, có tác dụng gì? Tô Định Phương, ngươi nhưng đã nghe qua Trang từ nói qua về tam kiếm không?"
Tô Định Phương lắc đầu nói: "Chua từng. Thì sao?"
"Ngươi đã không có nghe nói qua Trang từ tam kiếm, chắc hẳn càng không biết như thế nào là Chư hầu chi kiếm?"
Tô Định Phương cau mày nói: "Quan chi hắn là trư kiếm cầu kiếm, cái đó với điều kiện cùa ta và ngươi có quan hệ gì?"
Tiêu Bố Y chậm rãi nói: "Nghĩ tới ta Nam chinh bắc chiến, đông phạt tây giết, dùng chính là Chư hẩu chi kiếm. Mặc dù thiên hạ thằn phục tạ nhung ta chi dùng năm loại người. Không phải năm loại người này, ta thà rằng đem gác xó, cũng sẽ không trọng dụng. Nhung đáng tiếc, nay đại chiến đã trước mặt, ngươi lại không phải trong năm loại người này, cho nên ta không thể đáp ứng ngươi bất luận điều kiện gi".
Tô Định Phương nhịn không được hòi: "Khôngbiết ngươi dùng là năm loại người nào?"
Tần Thúc Bảo ở một bên nghe được, sắc mặt ảm đạm. Hắn văn võ song toàn, đương nhiên nghe qua lý luận Trang từ tam kiếm. Thìra thời ki Chiến quốc, Triệu Văn vương Triệu quốc thích kiếm thuật, trong nội cung kiếm sĩ có hơn ba nghìn người, những người này chém giết lẫn nhau, chết rất nhiêu. Người trong nước đều noi theo, làm cho dân gian nồi lên làn gió thích kiếm hiệp, hiệp khách chen chúc. Kể từ đó, hao người tốn của, thực lực của một nước suy bại. Trang từ được Thái từ nhờ vả, dùng lý luận tam kiếm thuyết phục Triệu Văn vương trọng chẩn quốc uy.
Ba kiểm này theo thứtự là Thiên từ chi kiểm, Chư hầu chi kiếm cùng Nhân chi kiếm.
Lý luận tam kiếm có thể nói chắn động một thời, Tần Thúc Bảo cũng không nghĩ tới. Tiêu Bố Y lại cũng hiềú biết những cái này.
"Nghĩ tới Chư hầu chi kiếm, là lấy trí dũng chi sĩ làm mũi nhọn, thanh liêm chi sĩ làm lười, hiền lương chi sĩ làm lưng, trung nghĩa chi sĩ làm hoàn, hào kiệt chi sĩ làm chuôi. Ta đã dùng Chư hầu chi kiếm, đương nhiên dùng trí dũng, thanh liêm, hiền lương, trung nghĩa, hào kiệt chi sĩ" Tiêu Bố Y nghiêm nghị nói: "Chỉ có nhưthế. ta mới có thể làm theo thiên địa, lấy thuận bốn mùa, trung hòa dân ý, đẹp an thiên hạ. Ta dùng kiếm này, là như lôi đình chẩn động bốn biển, khiến cho thiên hạ thần phục. Tô Định Phương ngươi tự nhặn, là loại nào trong năm loại người này?"
Tô Định Phương không lời nào có thể đáp.