Beta: TieuKhang
Sau khi tin tức An Ninh Hề đồng ý kết minh với Tây Hoa được gửi về cho Phong Dực, hắn lập tức gọi Tần Hạo vào, hạ lệnh chủ động tấn công quân Đông Việt.
Tần Hạo kinh ngạc nhìn y, "Tướng quân, sao đột nhiên ngài lại muốn tấn công?" Trong khoảng thời gian này, Phong Dực vẫn luôn lấy phòng thủ làm chính, chưa từng chủ động tấn công, lúc này đột ngột ra lệnh như thế bảo sao hắn không tránh khỏi bất ngờ.
Phong Dực vừa thay khôi giáp, vừa cười nói: "Sắp có khách quý đến thăm, đương nhiên phải dọn dẹp cổng ra vào sạch sẽ rồi."
Tần Hạo ngơ ngác, "Khách quý?"
Phong Dực gật đầu, "Ta đã mời được Nữ hầu tới Tây Hoa, lát nữa ngươi sai người về báo cho Vương thượng một tiếng đi."
Tần Hạo khẽ nhíu mày, "Đến giờ tướng quân mới bẩm báo với Vương thượng, không biếtcó làm Vương thượng không vui hay không?"
Phong Dực bật cười, "Sao có thể? Dù ta không báo lại cũng chẳng có vấn đề gì." Nói xong hắn sửa lại khôi giáp cho ngay ngắn rồi cất bước đi ra ngoài, "Hãy hành động mau lên, tuyệt đối không được để cho Đông Việt có cơ hội trở tay."
Tần Hạo nghe vậy vội nhận lệnh, ra khỏi doanh trướng đi tiến hành chuẩn bị.
Phong Dực huấn luyện binh đội dưới trướng rất nghiêm, chỉ một lát sau toàn quân đã tập hợp chỉnh tề. Hoắc Tiêu tất nhiên cũng phải đến tương trợ, Phong Dực nhờ hắn chia năm vạn quân Nam Chiêu làm hai cánh phòng thủ hai mặt trái và phải, đề phòng trường hợp quân của Đông Việt tấn công vào Trường An từ hai bên.
Khi Sở Nghiệp Kỳ nhận được tin tức quân Tây Hoa chủ động tấn công, thì đội quân do Phong Dực thống lĩnh đã đến gần quân doanh của Đông Việt rồi. Sở Nghiệp Kỳ không ngờ quân Tây Hoa lại bất ngờ tấn công, vội vàng chỉnh binh nghênh chiến. Để đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn còn sai người mang theo cả Phong Vô Thù ra nghênh chiến.
Từ xa Phong Dực đã nhìn thấy Sở Nghiệp Kỳ đánh ngựa đi tới, mà người cưỡi ngựa đi bên cạnh chính là Phong Vô Thù, bỗng cảm thấy cực kỳ thú vị. Hắn cao giọng nói: "Tiền thế tử Phong Vô Thù của Tây Hoa hoang dâm vô đạo, từ lâu đã đánh mất lòng dân, Đông Việt vương còn bất chấp tình cảm bang giao hai nước đi trợ giúp Vô Thù đánh phạt Tây Hoa, đây quả thật là hành động trái ý trời. Nếu bây giờ Đông Việt vương chịu giao Phong Vô Thù lại cho Tây Hoa, rút binh khỏi cửa khẩu Bình Cốc, Tây Hoa sẽ không so đo hiềm khích lúc trước, vẫn xem Đông Việt là nước bạn, nhưng nếu Đông Việt vương khư khư cố chấp, vậy thì hai nước chúng ta hôm nay chỉ có thể nói chuyện trên chiến trường mà thôi."
Sở Nghiệp Kỳ nghe vậy cười lạnh, "Phong tướng quân thân phận bất minh, ép vua chiếm Tây Hoa, vậy mà bây giờ còn nói chuyện oai phong lẫm liệt thế này, theo quả nhân thấy, người có hành động trái ý trời phản lòng dân phải là tướng quân mới đúng!"
Phong Dực giễu cợt nhìn hắn, Tần Hạo bên cạnh đã sắp không kiềm chế được nữa, Phong Dực quay sang gật đầu bảo hắn bình tĩnh, rồi thở dài nói: "Nếu đã vậy thì chúng ta cũng không còn gì để nói nữa, Tần Hạo, Viên Chí, tấn công đi."
Lời nói tuy hết sức nhẹ nhàng êm ái, như thể chỉ thuận miệng nói ra thôi, nhưng Tần Hạo và Viên Chí nghe vậy ngay lập tức triển khai đội hình. Hai người họ dẫn đầu xông lên, mấy vạn quân Tây Hoa do các phó tướng chỉ huy, dũng mãnh tấn công vào quân đội của Đông Việt.
Quân Đông Việt mấy ngày liền liên tục bị quân Tây Hoa phản kích, tâm lý vốn đã có phần kiêng dè, lúc này thấy quân Tây Hoa hung hãn lao tới, nhất thời luống cuống tay chân. Sở Nghiệp Kỳ lệnh cho mấy phó tướng dẫn quân phải tránh mũi tấn công trực diện của quân Tây Hoa, lúc này tinh thần quân Tây Hoa đang dâng cao, không thể đối chọi tấn công, ngược lại nếu có thể nhân cơ hội bắt được mấy tên chỉ huy, quân Tây Hoa chắc chắn sẽ rối loạn.
Các tướng lĩnh đương nhiên hiểu được dụng ý của hắn, nhưng tướng lĩnh chỉ huy quân Tây Hoa muốn có thể là bắt được sao? Bọn họ chỉ có thể liều mạng thử một lần, nhưng rất nhanh sau đó đám tướng lĩnh Đông Việt đã nhận ra, binh lính của mình đã rối loạn đến phá vỡ đội hình, khó có thể triển khai thế trận, trong lúc nhất thời lâm vào cục diện bế tắc.
Sở Nghiệp Kỳ lo lắng không thôi, quay đầu lại chợt nhìn thấy Phong Vô Thù liền lớn giọng nói với đám quân Tây Hoa đang đánh nhau dữ dội ở phía trước: "Thế tử Tây Hoa ở đây, các ngươi sao lại không phân ngay gian mà đi trung thành với phản tặc như vậy, thật hổ thẹn với vương ân!"
Đội quân Tây Hoa này đều là người dưới trướng Phong Dực, sao nghe lọt tai được những lời này, ngược lại Phong Vô Thù đang bên cạnh hắn nghe vậy lại vô cùng hoảng sợ, bây giờ hắn biết lấy gì chứng minh mình là thế tử Tây Hoa đây.
Tiếng la giết vang lên bốn phía xen lẫn tiếng trống trận ình ình, nhưng những lời Sở Nghiệp Kỳ vừa nói Phong Dực đều nghe không sót một chữ. Hắn cười lạnh nhìn vẻ mặt chột dạ của Phong Vô Thù.
Phong Dực đảo mắt qua chiến trường, tầm mắt dừng lại trên người một phó tướng bên Đông Việt. Hắn nhớ chính tên phó tướng này đã đứng sau Sở Nghiệp Kỳ bắn An Ninh Hề một mũi tên khi nàng dẫn quân tới tương trợ hắn, nếu lúc ấy không phải cung nữ che mặt bên cạnh An Ninh Hề võ nghệ cao cường chặn mũi tên kia lại, sợ rằng nàng đã bị thương rồi.
Hắn cúi đầu cười cười rồi lệnh cho một binh sĩ bên cạnh: "Mang cung tên tới đây."
Binh sĩ kia lập tức hô ‘Vâng!’, chốc lát sau đã mang cung tới.
Phong Dực nhận lấy, ước lượng trong tay thấy nó hơi nhẹ, nhưng dùng cũng tạm được. Đã nhiều năm rồi hắn không cầm cung, mũi tên này coi như trả nợ ân tình cho Nữ hầu đi.
Phong Dực lắp tên vào rồi giương cung, động tác lưu loát làm liền một mạch nhìn chằm chằm ngắm mục tiêu phía trước, hơi thả lỏng ngón tay, mũi tên lập tức xé gió bay đi, theo sau đó là tiếng la đau đớn vang lên.
Phong Dực thở phào nhẹ nhõm, cũng may tài bắn cung chưa bị mai một, mặc dù mũi tên này không phát huy ra hết sức mạnh, nhưng cũng không đến nỗi bị mất mặt.
Sở Nghiệp Kỳ thấy Phong Dực bắn trúng một tướng lĩnh của mình, cảm thấy không phục, thậm chí còn muốn lập tức xông ra ứng chiến. Lúc này Phong Dực lại giương cao cung nhắm thẳng mũi tên hướng về phía hắn. Sau đó nhân lúc Sở Nghiệp Kỳ đang giật mình sửng sốt, mũi tên liền chuyển phương hướng chệch sang bên cạnh một chút, mục tiêu ngắm tới chính là Phong Vô Thù. Phong Vô Thù không kịp né tránh bị mũi tên cắm vào vai trái, hắn hét lên một tiếng rồi ngã xuống ngựa.
Sở Nghiệp Kỳ hoảng hồn nhìn Phong Dực, chiến trường hỗn loạn cách mấy vạn binh lính đang giao tranh, khoảng cách xa như vậy mà hắn lạicó thể bắn chuẩn xác như thế, chẳng trách người đời lại ca tụng hắn là chiến thần.
Nhưng bây giờ không phải lúc để tán thưởng người khác, hắn sai người đỡ Phong Vô Thù đi chữa trị, còn bản thân được thuộc hạ bên cạnh khuyên nên lui về giữ khoảng cách.
Thật ra Phong Dực không định bắn Sở Nghiệp Kỳ, Tây Hoa chưa chuẩn bị kỹ càng, không thể nóng vội mà gây ra chuyện lớn như thế, vì vậy mũi tên đó chỉ là đòn cảnh cáo dành cho Sở Nghiệp Kỳ, dĩ nhiên cũng nên để Phong Vô Thù nếm chút mùi vị.
Sở Nghiệp Kỳ đang định lên án hành động của Phong Dực, Phong Dực lại đột nhiên cướp lời nói trước, "Đông Việt vương không cần nhiều lời, Phong Vô Thù đã không còn là thế tử của Tây Hoa ta, nếu không phải niệm tình hắn xuất thân từ vương thất Tây Hoa, thì hôm nay ta đã luận tội danh giả mạo thế tử mà xử hắn tội chết rồi, cũng xin khuyên Đông Việt vương đừng nên nhúng tay vào chuyện của Tây Hoa nữa, mau chóng rút quân về nước đi."
Sở Nghiệp Kỳ hừ lạnh, "Theo quả nhân thấy, người giả mạo thế tử là Phong tướng quân đây mới đúng!"
Phong Dực bật cười, "Nếu Đông Việt vương không tin thì hãy tìm xem trên người Phong Vô Thù có kim ấn của thái tử không, nếu không có, Đông Việt vương có thể dời bước tới doanh trướng của ta để xem."
Sở Nghiệp Kỳ sững sờ, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện này, vì đã biết rõ thân phận Phong Vô Thù, nên hắn không hề hỏi đến chuyện kim ấn, hôm nay nghe lời của Phong Dực, Sở Nghiệp Kỳ mới ngớ ra. Nhưng khiến hắn không hiểu được chính là, nếu Phong Dực đã chắc chắn chuyện này như vậy, vì saohải tới hôm nay mới nói?
Phong Dực thấy Sở Nghiệp Kỳ đã bị dao động, lập tức phát lệnh tấn công, Sở Nghiệp Kỳ kịp thời phản ứng, định lệnh cho binh lính đột phá vòng vây từ hai bên cánh, không ngờ lại nhìn thấy đội quân đen ngòm từ phía xa, mới tóa hỏa thì ra Phong Dực đã chuẩ bị đâu ra đó cả rồi, mà canh giữ hai bên cánh kia chắc chắn là quân Nam Chiêu.
Sở Nghiệp Kỳ chưa kịp chuẩn bị gì bất ngờ bị tấn công, tình hình lúc này vô cùng bất lợi cho quân Đông Việt, hắn đành phải hạ lệnh thu binh. Phong Dực cũng không có ý định truy đuổi, khi thấy quân Đông Việt rút lui, cũng hạ lệnh cho quân Tây Hoa dừng lại.
Sở Nghiệp Kỳ nhìn Phong Dực lạnh lùng nói: "Phong tướng quân quả không hổ danhlà chiến thần, dù là bày binh bố trận hay sách lược tấn công cũng đều khiến quả nhân khâm phục, quả nhân nhất định sẽ nhớ kỹ bài học hôm nay, ngày khác sẽ lại thỉnh giáo tướng quân."
Phong Dực mỉm cười, chắp tay chào hắn, "Phong Dực xin đợi đại giá."
Phong Dực càng trưng ra vẻ mặt hờ hững không quan tâm thì càng khiến lòng Sở Nghiệp Kỳ thêm phẫn uất không thôi, hắn kéo mạnh dây cương, ngựa bên dưới người hí vang liên hồi, dẫn đầu xoay người rời đi, quân Đông Việt sau lưng hắn cũng tự động có trật tự từ từ tháo lui.
Phong Dực nhìn bóng lưng Sở Nghiệp Kỳ, khẽ cười, lần này có thể nghênh đón khách quý Nam Chiêu rồi.
An Ninh Hề đã khởi hành tới Tây Hoa, chiến sự bên phía Phong Dực vừa kết thúc chưa được mười ngày thì Phong Dực nhận được tin tức An Ninh Hề đã tới gần thành Trường An, nhưng hắn cũng đồng thời biết thêm một tin khác, đến cùng nàng còn có quân chủ Bắc Mạnh - Cố Bằng Hiên.
Hôm An Ninh Hề đến thành Trường An, người dân trong thành lũ lượt kéo ra cổng thành, muốn được nhìn thấy Nữ hầu Nam Chiêu và Bắc Mạnh vương rất ít khi lộ diện lần đầu đến Tây Hoa. Tin tức Bắc Mạnh vương đi cùng Nữ hầu Nam Chiêu tới Tây Hoa đã truyền khắp thiên hạ, dân chúng ở thành Trường An ‘nhà ở ven hồ thì được thưởng trước ánh trăng trước’ tất nhiên rất muốn tận mắt nhìn thấy hai vị quân chủ của hai nước. Theo lễ Phong Dực cũng phải đích thân lên cổng thành nghênh đón, đó cũng là một trong những nguyên nhân hấp dẫn mọi người.
Hôm nay Phong Dực đã thay bộ đồ trắng quen thuộc thành lễ phục màu đen thêu hoa văn vàng sẫm, mái tóc thường ngày tùy ý buộc sau đầu cũng được búi chỉnh tề trong kim quan, cả người toát lên sự cao quý khác hẳn dáng vẻ ung dung tự tại thường thấy.
Dáng người An Ninh Hề chẳng mấy chốc đã rơi vào tầm mắt của hắn, nàng không ngồi xe ngựa mà cưỡi ngựa ngang hàng với Cố Bằng Hiên, vừa đi vừa cười nói. Phía sau hai người là mười vạn binh mã Bắc Mạnh, xa hơn nữa mới nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của đám người Lật Anh Thiến.
Tần Hạo đứng bên cạnh thầm nói: "Thì ra người này là Bắc Mạnh vương, lần đầu nhìn thấy, không ngờ còn trẻ như vậy."
Phong Dực từ xa đã nhìn thấy gương mặt tươi cười của An Ninh Hề, hơi nhíu nhíu mày, dường như từ sau khi An Ninh Hề bị trọng thương tỉnh lại, đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng cười thoải mái như vậy. Tầm mắt dời sang người bên cạnh nàng, chẳng lẽ là bởi vì hắn?
Trong lòng Phong Dực vô cớ có cảm giác rất kỳ lạ, dường như là hơi khó chịu, sắc mặt cũng sầm xuống.
Nhưng hắn không hề biết sở dĩ An Ninh Hề vui vẻ như thế, một phần cũng là vì chuyện Đông Việt bị thua trận ê chề rút quân về nước.
Dân chúng thành Trường An nhìn thấy Nữ hầu và Bắc Mạnh vương cười nói cùng nhau đi vào cổng thành liền bàn tán sôi nổi, nội dung xoay quanh việc hai người kia xứng lứa vừa đôi như thế nào. Phong Dực nghe được mấy lời bàn tán đó, chân mày càng nhíu chặt hơn.
Cấm vệ quân Tây Hoa ổn định dân chúng tới xem, bảo vệ An Ninh Hề và Cố Bằng Hiên thuận lợi đi qua cửa thành. Lúc An Ninh Hề đứng dưới cổng thành ngẩng đầu lên nhìn, thấy Phong Dực đang trầm ngâm nhìn về phía mình với vẻ mặt rất kỳ lạ.
Có người dân tinh mắt nhìn thấy cảnh này, lập tức chuyển đổi đề tài mới: Nhìn kỹ lại Nữ hầu và chiến thần tướng quân của chúng ta cũng rất xứng đôi đấy.
An Ninh Hề không để ý lời bàn tán của dân chúng, tiếp tục đi vào thành, Phong Dực cũng đi xuống cổng thành. An Ninh Hề thấy hắn đi tới trước mặtliền tung người nhảy xuống ngựa, mà Cố Bằng Hiên vẫn ngồi vững vàng y nguyên trên ngựa.
Phong Dực chắp tay với An Ninh Hề, "Nữ hầuđường xa từ Nam Chiêu đến, Phong Dực không đón tiếp từ xa, thật thất lễ."
An Ninh Hề đáp lễ lại, "Phong tướng quân đa lễ rồi."
Ánh mắt Phong Dực quét về phía Cố Bằng Hiên, cười chắp tay với hắn: "Hôm nay có duyên được gặp Bắc Mạnh vương, quả thật may mắn ba đời."
Cố Bằng Hiên cười nói: "Phong tướng quân khách sáo rồi, có thể gặp được chiến thần tướng quân, mới là may mắn của quả nhân." Hắn quay đầu nhìn sang An Ninh Hề, nụ cười rất đỗi nhu hòa, "Ninh Hề, giờ ta về nước, sau này nếu có chuyện gì thì cứ cho người báo với ta một tiếng, ta sẽ lập tức đến ngay."
An Ninh Hề cảm kích nhìn hắn gật đầu, "Được, đi đường nhớ cẩn thận."
Phong Dực khẽ rũ mắt, tiếng gọi ‘Ninh Hề’ kia của Cố Bằng Hiên mới thân mật tự nhiên làm sao, lúc nói chuyện với nàng cũng không xưng tôn hiệu, không ngờ quan hệ của hai người họ đã thân thiết đến vậy, thật sự khiến hắn rất bất ngờ.
Giọng nói của Cố Bằng Hiên chợt vang lên kéo suy nghĩ của hắn trở lại, "Phong tướng quân thứ lỗi, chưa được sự đồng ý của ngài đã chọn tuyến đường đi qua Tây Hoa để về nước, là quả nhân thất lễ."
Phong Dực gật đầu cười nói: "Bắc Mạnh vương đừng khách sáo, Tây Hoa lúc nào cũng hoan nghênh Bắc Mạnh vương đến làm khách." Hắn ra dấu gọi Tần Hạo đến, "Mang theo cấm vệ quân hộ tống Bắc Mạnh vương ra khỏi thành."
Cố Bằng Hiên còn có mười vạn binh mã đi theo, nhưng hắn hiểu được đây là đạo đãi khách của Tây Hoa, nên cũng không từ chối, nói mấy câu từ biệt An Ninh Hề rồi quay ngựa rời đi.
An Ninh Hề vẫn đứng dõi theo bóng lưng hắn đến tận khi khuất mắt mới thôi. Phong Dực thấy cảnh này khẽ đảo tròng mắt như có mây đen cuồn cuộn dâng trào trong đó, vẻ mặt bình tĩnh trước sau như một đã trở nên vô cùng phức tạp