An Ninh Hề căn bản không biết mình lên tới đỉnh núi như thế nào.
Gần như lúc ấy Yến Lạc đã quên hẳn việc muốn leo lên, đến lúc gần kiệt sức mới ra sức leo. Khi sắp lên tới đỉnh núi thì đoàn người vội vã chạy tới, một đôi tay bắt được cánh tay Yến Lạc, dùng sức kéo hai người lên.
An Ninh Hề ngồi trên đỉnh núi đầy chán nản, ánh mắt mờ mịt trống rỗng nhìn xuống dòng nước trắng xóa phía dưới. Yến Lạc ở một bên thở hổn hển, rốt cuộc sau đó không nhịn được mà khóc nức nở.
Một người ngồi xổm xuống kéo cánh tay An Ninh Hề, lo lắng gọi nàng: “Ninh Hề, Ninh Hề, tỷ làm sao vậy? Đệ là Tiểu Hiên đây, tỷ nhìn đệ đi.”
An Ninh Hề mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn chằm chằm mặt nước phía dưới, hồi lâu mới há miệng nói thật nhỏ hai tiếng: “Phong Dực...”
Phía sau nàng có Hoắc Tiêu và vài phó tướng. Lật Anh Thiến và Tần Hạo từ đằng xa chạy tới, thấy chỉ có An Ninh Hề và Yến Lạc đã cảm thấy không đúng, lại thấy phía dưới đã trở thành một vùng nước mênh mông, rồi lại thấy bộ dáng này của An Ninh Hề nên nhất thời trong mắt tràn đầy kinh hãi.
Cố Bằng Hiên cũng vừa vặn tới nơi, cũng may hắn tìm được nơi này bằng không thực sự không tưởng tượng nổi ra hậu quả. Hắn nhìn dòng nước phía dưới, nhìn An Ninh Hề một cách không thể tin, “Tỷ sẽ không nói rằng Phong Dực y. . . .ở phía dưới đấy chứ?”
An Ninh Hề im lặng không lên tiếng, vẫn cố chấp nhìn dòng nước như trước.
Cố Bằng Hiên nhìn lướt qua Yến Lạc đang khóc nức nở bên cạnh thì đã tin chắc chắn đó là sự thật. Hắn quay đầu nhìn về phía Tần Hạo và Lật Anh Thiến. Hai người đã hoàn toàn khiếp sợ, hai mắt mở to to, hoàn toàn nói không lên lời.
Nhất thời Cố Bằng Hiên cũng không biết nên nói gì. Mặc dù giữa hắn và Phong Dực không tính là thâm giao nhưng vẫn rất nể trọng y. Hôm nay thấy y vùi thân nơi đáy nước trong lòng cũng buồn vô cùng, nhưng việc cấp bách nhất bây giờ là phải làm cho An Ninh Hề tỉnh lại. Hắn đỡ lấy vai An Ninh Hề, dịu dàng khuyên nhủ: “Ninh Hề, bất kể như thế nào, Phong tướng quân là vì cứu tỷ. Bây giờ tỷ phải sống cho thật tốt, đó chính là sự an ủi lớn nhất đối với y.”
Rốt cuộc ánh mắt của An Ninh Hề cũng có chút cảm xúc. Nàng trầm mặc một hồi rồi đột nhiên cười khổ, “Nhưng ta tình nguyện người hiện tại còn sống là chàng...”
Nói xong những lời này nàng như thể tỉnh hẳn ra. Nàng đột nhiên nhớ đến câu hỏi của Phong Dực ở chân núi: mình đối với chàng thật sự chỉ là hư tình giả ý sao?
Thần sắc trong mắt An Ninh Hề chìm nổi, biến ảo chập chờn, hồi lâu sau mới từ từ bình tĩnh lại. Nàng nhìn mặt nước, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy! Sao đến tận bây giờ ta hiểu được! Thật uổng ta đã làm người ba đời, thậm chí suy nghĩ trong lòng chính mình cũng không hiểu thấu được. Phong Dực, thì ra người hiểu ta nhất chính là chàng...”
Nàng đột nhiên đứng dậy nhưng bởi vì ngồi lâu mà hơi loạng quạng mới có thể ổn định thân thể. Cố Bằng Hiên vội vàng đứng dậy đỡ nàng nhưng nàng lại tránh tay của hắn, quay đầu phân phó mọi người: “Chia toàn bộ binh lính ra làm hai cánh. Một cánh đi chặn đầu nước chảy vào, cánh còn lại đến đầu kia để xả nước. Phải nhanh lên!”
Tần Hạo và Lật Anh Thiến nghe vậy đầu tiên không phản ứng kịp, ngay cả đáp lời cũng không kịp liền xoay người đi sắp xếp. Hoắc Tiêu chắp tay với An Ninh Hề sau đó vội vàng dẫn mấy phó tướng đi.
Yến Lạc vẫn cúi đầu khóc nước nở cuối cùng cũng ngẩng đầu, mắt lóe lên vẻ chờ mong.
Phân phó xong những việc này, An Ninh Hề lại xoay người trở về chỗ đỉnh núi nhìn chằm chằm mặt nước phía dưới. Nàng nắm chặt hai tay, trong mắt đầy khổ sở, chỉ có tia hy vọng vẫn tồn tại trong lòng: Phong Dực, chàng nhất định phải còn sống...
Dòng nước không ngừng chảy xiết chảy đến nơi tận cùng trong lòng núi. Quân Trung Chu xếp những hòn đá lớn thật cao ngăn trở, nước chảy quét tới nhưng không sao chảy tiếp được.
Binh lính tiền phương của Trung Chu tới bẩm báo nói đã chặn đầu vào bên kia, mà lúc này nước đã dâng cao hơn một trượng.
Mông Đình Chi và Tuyên Tử Đô ngồi trên lưng ngựa nhìn từ trên đỉnh núi xuống cho đến khi cảm thấy đã đến lúc mới hạ lệnh để binh lính xuống xả nước.
Hai hòn đá lớn vừa bị đẩy đi, lực của dòng nước liền quét hết tất cả những trướng ngại vật khác. Nhiều binh lính Trung Chu còn chưa kịp tránh đã bị dòng nước cuốn băng. Có những tên may mắn bị cuốn đến vách núi, bám vào được gờ đá nên không bị cuốn đi, có những tên thì bị cuốn mất tích luôn.
Tuyên Tử Đô thấy tình cảnh này thì càng cảm thấy người tên Mông Đình Chi dụng binh sắc bén. Hắn nhìn dòng nước cuốn qua và tiếng nước chảy ầm ầm mà nói với Mông Đình Chi: “Quả nhiên uy lực của ước sông Hoàng Hà lợi hại. Cho dù Phong Dực có danh xưng chiến thần sợ rằng cũng không thể ngăn nổi.” Mông Đình Chi cười ngạo nghễ, “Đã qua thời gian dài như thế, nước lại dâng cao như vậy, tất nhiên là y không thể thoát khỏi rồi. Đợi xả xong nước chúng ta sẽ phái người xuống dưới tìm. Chết phải thấy xác, nhất định phải tìm được thi thể của Phong Dực.”
Tuyên Tử Đô gật đầu, “Đúng là nên cẩn thận.”
Nước không ngừng chảy chồm lên, mặt nước nhanh chóng giảm xuống. Muốn nhìn thấy đá dưới chân núi chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Mông Đình Chi lập tức điều tất cả binh sĩ xuống tìm kiếm tung tích của Phong Dực.
Tuyên Tử Đô giương mắt nhìn mặt trời phái chân trời. Mặt trời đã nhô hẳn lên, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu lên người, gió xuân tháng tư quanh quẩn trong núi rừng, dường như không biết rằng nơi đây vừa trải qua một trận tàn sát tàn khốc.
Đang suy nghĩ thì một binh lính Đông Việt đi tới bên cạnh thi lễ với hắn, “Tướng quân, Vương thượng đã tự mình dẫn binh đến, đang dựng trại ở chỗ đất bằng phía sau. Vừa nãy nhận được tin Phong Dực bị chìm dưới chân núi nên thánh tâm cực kỳ vui mừng, dặn dò tuớng quân nhất định phải tìm được thi thể của Phong Dực.”
Tuyên Tử Đô nghiêm túc gật đầu, “Trở về hồi bẩm Vương thượng: vi thần nhất định sẽ không làm nhục mệnh.” Nói xong, lập tức phân phó binh lính Đông Việt phía sau cũng xuống tìm kiếm Phong Dực.
An Ninh Hề vẫn đứng ở đỉnh núi nhìn xuống dưới. Mặt nước dưới chân núi đột nhiên giảm cực mạnh, nàng gần như quỳ xuống cẩn thận quan sát theo bản năng nhưng căn bản không hề phát hiện ra bóng dáng của Phong Dực.
An Ninh Hề cảm thấy kỳ quái: người phía mình chắc chưa chạy tới nơi, sao nước lại đột ngột giảm nhỉ? Nàng trầm ngâm suy nghĩ một chút, chợt hiểu ra: nhất định là Mông Đình Chi và Tuyên Tử Đô không yên lòng, tính đi xuống tìm kiếm Phong Dực. Mới vừa rồi không thấy bóng dáng của Phong Dực đâu, nàng liền ôm một tia hy vọng: nhất định phải tìm được Phong Dực, cứu chàng ra ngoài trước bọn chúng.
Nghĩ tới đây, nàng vội vàng quay đầu phân phó Yến Lạc: “Mau đi gọi Lật tướng quân và Tần Hạo trở về, đi xuống tìm kiếm Phong Dực. Nếu như gặp phải binh lính Trung Chu lập tức chia một phần binh lực để giữ chân bọn chúng. Cần phải tìm được Phong Dực trước Trung Chu.”
Yến Lạc nghe phân phó xong vội vàng dùng khinh công lao đi.
Cố Bằng Hiên lộ vẻ lo lắng giống An Ninh Hề.
An Ninh Hề vẫn quỳ gối trên đỉnh núi, hồi lâu mới ngồi bệt xuống khẽ thở hổn hển. Vừa nghĩ tới Phong Dực có thể còn sống cả người nàng liền vui mừng không tả. Nó lan tràn quanh thân khuếch tán đến tứ chi bách hài. Thế nhưng trong đó lại xen lẫn sự căng thẳng: ngộ nhỡ Phong Dực không có ở đó, ngộ nhỡ chàng bị Trung Chu và Đông Việt tìm được, hậu quả sẽ như thế nào? Nàng quả thật không muốn cũng không dám suy nghĩ.
Thì ra có vài người đã vô tình bám rễ sâu trong lòng, chỉ rút nhẹ ra thôi sẽ đau thấu xương tủy. Nước mắt An Ninh Hề như thể trực rơi. Nàng hiểu quá muộn. Nhưng chỉ cần Phong Dực còn sống thì không coi là trễ. Có điều hiện tại nàng căn bản không cách nào xác định được an nguy của Phong Dực cho nên mới phải lo lắng.
Phong Dực, chàng nhất định phải còn sống...
Cố Bằng Hiên thấy An Ninh Hề bi thương đành thở dài một tiếng. Hắn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ đành ngồi trên đỉnh núi với nàng.
Ở phí dưới cách họ một dặm về phía bên trái có một người đang đạp lên một gờ đá giữa sườn núi, sống lưng dán chặt vách núi, trường kiếm trong tay phải cắm sâu vào vách núi, trước mặt có thể thấy một đường kiếp dài và quanh co.
Chính là Phong Dực.
Y đề khí leo lên vách núi vào một khắc trước khi dòng nước cuốn tới nhưng bởi vì trơn mà trượt xuống một đoạn. Sau đó cả người cũng bị nước cuốn về phía trước, về sau cố gắng bắm vào một gờ đá. Hắn dùng kiếm cắm vào vách núi nhưng vẫn không thể cố định thân thể, vẫn bị cuốn rất ra xa mới dừng lại, trong lúc bị cuốn đi đụng phải vô số đá núi nên cả người đau nhừ. Rồi sau đó hắn nhắm mắt điều khí, dùng nội công bảo vệ tâm mạch chờ đợi thời cơ.
Phong Dực chậm rãi mở mắt ra nhìn một chút, ánh mặt trời trên đỉnh đầu hơi chói khiến hắn không chịu nổi phải híp mắt lại. Trên trán hắn bị thương, vết thương bị ngâm trong nước thành trắng bệch. Toàn thân nhìn qua hoàn hảo không chút tổn hại nhưng khi nhúc nhích thì đau điếng. Phong Dực đột nhiên cảm thấy ba năm trước đây mình máu me khắp người té ngã ở biên cảnh Nam Chiêu cũng không hề chật vật như vậy.
Có điều cuối cùng vẫn cứu được Ninh Hề, cũng có lời.
Nhưng trong nháy mắt hắn lại nghĩ đến lời nói của An Ninh Hề, gương mặt có vừa có chút huyết sắc đã biến mắt, trắng bệch như tờ giấy.
Hóa ra trong lòng nàng mình chỉ là công cụ để đoạt thiên hạ. Nhưng nếu là thế thì tại sao lúc cuối nàng nhìn mình hai mắt nàng lại đẫm lệ mông lung.
Phong Dực câu khóe miệng nở nụ cười, hơi ảnh hưởng đến vết thương trước ngực khiến hắn phải hít khí. Hắn vô lực dựa vào vách núi, nhẹ giọng nỉ non: “An Ninh Hề, chuyện đã quyết định thì không có đạo lý dừng tay đâu. Dùng tất cả mọi biện pháp ta cũng sẽ giữ nàng lại...”
Bị nàng tính kế một lần thì đã sao chứ? Hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.
Hắn biết không thể tiếp tục đợi ở đây. Nước đã xả hết, nơi này nhất định sẽ có người tới tìm hắn. Nếu là người của Trung Chu và Đông Việt nhất định sẽ có phiền toái, không chỉ có là đối với hắn mà còn là phiền toái đối với liên minh ba nước.
Phong Dực chịu đựng đau đớn, dùng sức rút thanh kiếm ra. Quả thật là kiếm tốt, cho dù xuyên qua núi đá nhưng lưỡi kiếm không hề có dấu hiệu bị cong. Hắn ổn định thân hình, mũi kiếm cắm vào một đoạn vách núi, mượn lực cả người thuận thế trợt xuống, mũi kiếm ma sát với thân núi tạo ra những tia lửa.
Phong Dực ngã ngồi ở chân núi. Hắn thở hổn hển mấy hơi, chống kiếm đứng dậy, vừa mới ngẩng đầu thì một mũi kiếm lọt vào tầm mắt. Rồi sau đó bốn phía vang lên tiếng hoan hô.
“Chúng ta bắt được chiến thần, bắt được chiến thần rồi...”
Phong Dực nắm chặt trường kiếm trong tay. Từ trang phục vài tên lính này mặc có thể thấy là quân Đông Việt. Hắn tỷ mỉ đếm xung quanh,ban đầu có mấy người, sau đó là mấy chục người, sau nữa đám này la lên và gần một trăm tên tới nữa, thậm chí còn nhiều hơn thế đang tiến về hướng này.
Hắn ngửa đầu nhìn mặt trời trên cao khẽ thở dài: thì ra ta cũng có một ngày bị bắt.
An Ninh Hề căn bản không biết mình lên tới đỉnh núi như thế nào.
Gần như lúc ấy Yến Lạc đã quên hẳn việc muốn leo lên, đến lúc gần kiệt sức mới ra sức leo. Khi sắp lên tới đỉnh núi thì đoàn người vội vã chạy tới, một đôi tay bắt được cánh tay Yến Lạc, dùng sức kéo hai người lên.
An Ninh Hề ngồi trên đỉnh núi đầy chán nản, ánh mắt mờ mịt trống rỗng nhìn xuống dòng nước trắng xóa phía dưới. Yến Lạc ở một bên thở hổn hển, rốt cuộc sau đó không nhịn được mà khóc nức nở.
Một người ngồi xổm xuống kéo cánh tay An Ninh Hề, lo lắng gọi nàng: “Ninh Hề, Ninh Hề, tỷ làm sao vậy? Đệ là Tiểu Hiên đây, tỷ nhìn đệ đi.”
An Ninh Hề mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn chằm chằm mặt nước phía dưới, hồi lâu mới há miệng nói thật nhỏ hai tiếng: “Phong Dực...”
Phía sau nàng có Hoắc Tiêu và vài phó tướng. Lật Anh Thiến và Tần Hạo từ đằng xa chạy tới, thấy chỉ có An Ninh Hề và Yến Lạc đã cảm thấy không đúng, lại thấy phía dưới đã trở thành một vùng nước mênh mông, rồi lại thấy bộ dáng này của An Ninh Hề nên nhất thời trong mắt tràn đầy kinh hãi.
Cố Bằng Hiên cũng vừa vặn tới nơi, cũng may hắn tìm được nơi này bằng không thực sự không tưởng tượng nổi ra hậu quả. Hắn nhìn dòng nước phía dưới, nhìn An Ninh Hề một cách không thể tin, “Tỷ sẽ không nói rằng Phong Dực y. . . .ở phía dưới đấy chứ?”
An Ninh Hề im lặng không lên tiếng, vẫn cố chấp nhìn dòng nước như trước.
Cố Bằng Hiên nhìn lướt qua Yến Lạc đang khóc nức nở bên cạnh thì đã tin chắc chắn đó là sự thật. Hắn quay đầu nhìn về phía Tần Hạo và Lật Anh Thiến. Hai người đã hoàn toàn khiếp sợ, hai mắt mở to to, hoàn toàn nói không lên lời.
Nhất thời Cố Bằng Hiên cũng không biết nên nói gì. Mặc dù giữa hắn và Phong Dực không tính là thâm giao nhưng vẫn rất nể trọng y. Hôm nay thấy y vùi thân nơi đáy nước trong lòng cũng buồn vô cùng, nhưng việc cấp bách nhất bây giờ là phải làm cho An Ninh Hề tỉnh lại. Hắn đỡ lấy vai An Ninh Hề, dịu dàng khuyên nhủ: “Ninh Hề, bất kể như thế nào, Phong tướng quân là vì cứu tỷ. Bây giờ tỷ phải sống cho thật tốt, đó chính là sự an ủi lớn nhất đối với y.”
Rốt cuộc ánh mắt của An Ninh Hề cũng có chút cảm xúc. Nàng trầm mặc một hồi rồi đột nhiên cười khổ, “Nhưng ta tình nguyện người hiện tại còn sống là chàng...”
Nói xong những lời này nàng như thể tỉnh hẳn ra. Nàng đột nhiên nhớ đến câu hỏi của Phong Dực ở chân núi: mình đối với chàng thật sự chỉ là hư tình giả ý sao?
Thần sắc trong mắt An Ninh Hề chìm nổi, biến ảo chập chờn, hồi lâu sau mới từ từ bình tĩnh lại. Nàng nhìn mặt nước, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy! Sao đến tận bây giờ ta hiểu được! Thật uổng ta đã làm người ba đời, thậm chí suy nghĩ trong lòng chính mình cũng không hiểu thấu được. Phong Dực, thì ra người hiểu ta nhất chính là chàng...”
Nàng đột nhiên đứng dậy nhưng bởi vì ngồi lâu mà hơi loạng quạng mới có thể ổn định thân thể. Cố Bằng Hiên vội vàng đứng dậy đỡ nàng nhưng nàng lại tránh tay của hắn, quay đầu phân phó mọi người: “Chia toàn bộ binh lính ra làm hai cánh. Một cánh đi chặn đầu nước chảy vào, cánh còn lại đến đầu kia để xả nước. Phải nhanh lên!”
Tần Hạo và Lật Anh Thiến nghe vậy đầu tiên không phản ứng kịp, ngay cả đáp lời cũng không kịp liền xoay người đi sắp xếp. Hoắc Tiêu chắp tay với An Ninh Hề sau đó vội vàng dẫn mấy phó tướng đi.
Yến Lạc vẫn cúi đầu khóc nước nở cuối cùng cũng ngẩng đầu, mắt lóe lên vẻ chờ mong.
Phân phó xong những việc này, An Ninh Hề lại xoay người trở về chỗ đỉnh núi nhìn chằm chằm mặt nước phía dưới. Nàng nắm chặt hai tay, trong mắt đầy khổ sở, chỉ có tia hy vọng vẫn tồn tại trong lòng: Phong Dực, chàng nhất định phải còn sống...
Dòng nước không ngừng chảy xiết chảy đến nơi tận cùng trong lòng núi. Quân Trung Chu xếp những hòn đá lớn thật cao ngăn trở, nước chảy quét tới nhưng không sao chảy tiếp được.
Binh lính tiền phương của Trung Chu tới bẩm báo nói đã chặn đầu vào bên kia, mà lúc này nước đã dâng cao hơn một trượng.
Mông Đình Chi và Tuyên Tử Đô ngồi trên lưng ngựa nhìn từ trên đỉnh núi xuống cho đến khi cảm thấy đã đến lúc mới hạ lệnh để binh lính xuống xả nước.
Hai hòn đá lớn vừa bị đẩy đi, lực của dòng nước liền quét hết tất cả những trướng ngại vật khác. Nhiều binh lính Trung Chu còn chưa kịp tránh đã bị dòng nước cuốn băng. Có những tên may mắn bị cuốn đến vách núi, bám vào được gờ đá nên không bị cuốn đi, có những tên thì bị cuốn mất tích luôn.
Tuyên Tử Đô thấy tình cảnh này thì càng cảm thấy người tên Mông Đình Chi dụng binh sắc bén. Hắn nhìn dòng nước cuốn qua và tiếng nước chảy ầm ầm mà nói với Mông Đình Chi: “Quả nhiên uy lực của ước sông Hoàng Hà lợi hại. Cho dù Phong Dực có danh xưng chiến thần sợ rằng cũng không thể ngăn nổi.” Mông Đình Chi cười ngạo nghễ, “Đã qua thời gian dài như thế, nước lại dâng cao như vậy, tất nhiên là y không thể thoát khỏi rồi. Đợi xả xong nước chúng ta sẽ phái người xuống dưới tìm. Chết phải thấy xác, nhất định phải tìm được thi thể của Phong Dực.”
Tuyên Tử Đô gật đầu, “Đúng là nên cẩn thận.”
Nước không ngừng chảy chồm lên, mặt nước nhanh chóng giảm xuống. Muốn nhìn thấy đá dưới chân núi chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Mông Đình Chi lập tức điều tất cả binh sĩ xuống tìm kiếm tung tích của Phong Dực.
Tuyên Tử Đô giương mắt nhìn mặt trời phái chân trời. Mặt trời đã nhô hẳn lên, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu lên người, gió xuân tháng tư quanh quẩn trong núi rừng, dường như không biết rằng nơi đây vừa trải qua một trận tàn sát tàn khốc.
Đang suy nghĩ thì một binh lính Đông Việt đi tới bên cạnh thi lễ với hắn, “Tướng quân, Vương thượng đã tự mình dẫn binh đến, đang dựng trại ở chỗ đất bằng phía sau. Vừa nãy nhận được tin Phong Dực bị chìm dưới chân núi nên thánh tâm cực kỳ vui mừng, dặn dò tuớng quân nhất định phải tìm được thi thể của Phong Dực.”
Tuyên Tử Đô nghiêm túc gật đầu, “Trở về hồi bẩm Vương thượng: vi thần nhất định sẽ không làm nhục mệnh.” Nói xong, lập tức phân phó binh lính Đông Việt phía sau cũng xuống tìm kiếm Phong Dực.
An Ninh Hề vẫn đứng ở đỉnh núi nhìn xuống dưới. Mặt nước dưới chân núi đột nhiên giảm cực mạnh, nàng gần như quỳ xuống cẩn thận quan sát theo bản năng nhưng căn bản không hề phát hiện ra bóng dáng của Phong Dực.
An Ninh Hề cảm thấy kỳ quái: người phía mình chắc chưa chạy tới nơi, sao nước lại đột ngột giảm nhỉ? Nàng trầm ngâm suy nghĩ một chút, chợt hiểu ra: nhất định là Mông Đình Chi và Tuyên Tử Đô không yên lòng, tính đi xuống tìm kiếm Phong Dực. Mới vừa rồi không thấy bóng dáng của Phong Dực đâu, nàng liền ôm một tia hy vọng: nhất định phải tìm được Phong Dực, cứu chàng ra ngoài trước bọn chúng.
Nghĩ tới đây, nàng vội vàng quay đầu phân phó Yến Lạc: “Mau đi gọi Lật tướng quân và Tần Hạo trở về, đi xuống tìm kiếm Phong Dực. Nếu như gặp phải binh lính Trung Chu lập tức chia một phần binh lực để giữ chân bọn chúng. Cần phải tìm được Phong Dực trước Trung Chu.”
Yến Lạc nghe phân phó xong vội vàng dùng khinh công lao đi.
Cố Bằng Hiên lộ vẻ lo lắng giống An Ninh Hề.
An Ninh Hề vẫn quỳ gối trên đỉnh núi, hồi lâu mới ngồi bệt xuống khẽ thở hổn hển. Vừa nghĩ tới Phong Dực có thể còn sống cả người nàng liền vui mừng không tả. Nó lan tràn quanh thân khuếch tán đến tứ chi bách hài. Thế nhưng trong đó lại xen lẫn sự căng thẳng: ngộ nhỡ Phong Dực không có ở đó, ngộ nhỡ chàng bị Trung Chu và Đông Việt tìm được, hậu quả sẽ như thế nào? Nàng quả thật không muốn cũng không dám suy nghĩ.
Thì ra có vài người đã vô tình bám rễ sâu trong lòng, chỉ rút nhẹ ra thôi sẽ đau thấu xương tủy. Nước mắt An Ninh Hề như thể trực rơi. Nàng hiểu quá muộn. Nhưng chỉ cần Phong Dực còn sống thì không coi là trễ. Có điều hiện tại nàng căn bản không cách nào xác định được an nguy của Phong Dực cho nên mới phải lo lắng.
Phong Dực, chàng nhất định phải còn sống...
Cố Bằng Hiên thấy An Ninh Hề bi thương đành thở dài một tiếng. Hắn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ đành ngồi trên đỉnh núi với nàng.
Ở phí dưới cách họ một dặm về phía bên trái có một người đang đạp lên một gờ đá giữa sườn núi, sống lưng dán chặt vách núi, trường kiếm trong tay phải cắm sâu vào vách núi, trước mặt có thể thấy một đường kiếp dài và quanh co.
Chính là Phong Dực.
Y đề khí leo lên vách núi vào một khắc trước khi dòng nước cuốn tới nhưng bởi vì trơn mà trượt xuống một đoạn. Sau đó cả người cũng bị nước cuốn về phía trước, về sau cố gắng bắm vào một gờ đá. Hắn dùng kiếm cắm vào vách núi nhưng vẫn không thể cố định thân thể, vẫn bị cuốn rất ra xa mới dừng lại, trong lúc bị cuốn đi đụng phải vô số đá núi nên cả người đau nhừ. Rồi sau đó hắn nhắm mắt điều khí, dùng nội công bảo vệ tâm mạch chờ đợi thời cơ.
Phong Dực chậm rãi mở mắt ra nhìn một chút, ánh mặt trời trên đỉnh đầu hơi chói khiến hắn không chịu nổi phải híp mắt lại. Trên trán hắn bị thương, vết thương bị ngâm trong nước thành trắng bệch. Toàn thân nhìn qua hoàn hảo không chút tổn hại nhưng khi nhúc nhích thì đau điếng. Phong Dực đột nhiên cảm thấy ba năm trước đây mình máu me khắp người té ngã ở biên cảnh Nam Chiêu cũng không hề chật vật như vậy.
Có điều cuối cùng vẫn cứu được Ninh Hề, cũng có lời.
Nhưng trong nháy mắt hắn lại nghĩ đến lời nói của An Ninh Hề, gương mặt có vừa có chút huyết sắc đã biến mắt, trắng bệch như tờ giấy.
Hóa ra trong lòng nàng mình chỉ là công cụ để đoạt thiên hạ. Nhưng nếu là thế thì tại sao lúc cuối nàng nhìn mình hai mắt nàng lại đẫm lệ mông lung.
Phong Dực câu khóe miệng nở nụ cười, hơi ảnh hưởng đến vết thương trước ngực khiến hắn phải hít khí. Hắn vô lực dựa vào vách núi, nhẹ giọng nỉ non: “An Ninh Hề, chuyện đã quyết định thì không có đạo lý dừng tay đâu. Dùng tất cả mọi biện pháp ta cũng sẽ giữ nàng lại...”
Bị nàng tính kế một lần thì đã sao chứ? Hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.
Hắn biết không thể tiếp tục đợi ở đây. Nước đã xả hết, nơi này nhất định sẽ có người tới tìm hắn. Nếu là người của Trung Chu và Đông Việt nhất định sẽ có phiền toái, không chỉ có là đối với hắn mà còn là phiền toái đối với liên minh ba nước.
Phong Dực chịu đựng đau đớn, dùng sức rút thanh kiếm ra. Quả thật là kiếm tốt, cho dù xuyên qua núi đá nhưng lưỡi kiếm không hề có dấu hiệu bị cong. Hắn ổn định thân hình, mũi kiếm cắm vào một đoạn vách núi, mượn lực cả người thuận thế trợt xuống, mũi kiếm ma sát với thân núi tạo ra những tia lửa.
Phong Dực ngã ngồi ở chân núi. Hắn thở hổn hển mấy hơi, chống kiếm đứng dậy, vừa mới ngẩng đầu thì một mũi kiếm lọt vào tầm mắt. Rồi sau đó bốn phía vang lên tiếng hoan hô.
“Chúng ta bắt được chiến thần, bắt được chiến thần rồi...”
Phong Dực nắm chặt trường kiếm trong tay. Từ trang phục vài tên lính này mặc có thể thấy là quân Đông Việt. Hắn tỷ mỉ đếm xung quanh,ban đầu có mấy người, sau đó là mấy chục người, sau nữa đám này la lên và gần một trăm tên tới nữa, thậm chí còn nhiều hơn thế đang tiến về hướng này.
Hắn ngửa đầu nhìn mặt trời trên cao khẽ thở dài: thì ra ta cũng có một ngày bị bắt.