Sau khi An Ninh Hề và Phong Dực đoạt được ngọc tỷ đầu tiên là phái người đi Nghĩa Dương đón Lang Thanh Dạ trước, sau đó dưới sự gợi ý của An Ninh Hề, Lang Thanh Dạ đã viết thư cho tất cả tướng cầm binh ở khắp nơi trong Trung Chu, lời nói thành khẩn lại vừa đấm vừa xoa, cộng thêm tinh thần của ba nước như thể mặt trời ban trưa nên khắp nơi Trung Chu đều rối rít quy thuận. An Ninh Hề và Phong Dực gần như chẳng mất nhiều công sức mà có được toàn bộ Trung Chu.
Ngày hôm sau trở lại chiến trường phụ cận Lạc Dương, Sở Nghiệp Kỳ liền nghe được tin tức. Hành động của Nam Chiêu và Tây Hoa thật sự mau lẹ khiến cho hắn không kịp ứng phó với sự thay đổi này.
Trong doanh địa Đông Việt, ở trong trướng, Tuyên Tử Đô lo lắng hỏi Sở Nghiệp Kỳ: “ Rốt cuộc Vương thượng định làm gì? Tam quốc có được Trung Chu một cách dễ dàng, còn lại mấy nước nhỏ gần đó cũng quy phục rồi, hiện tại trừ Đông Việt và một vài nước nhỏ bên cạnh ra thì phần lớn thiên hạ đã nằm trong tay tam quốc.”
Sở Nghiệp Kỳ ngồi ngay ngắn sau bàn, rũ mắt nhìn chằm chằm chiến báo trước mặt. Hắn dời tầm mắt, “Đến bây giờ Quả nhân mới hiểu được vì sao lúc đầu Bắc Mạnh vương lại kiên quyết từ chối sự lôi kéo của Đông Việt. Thì ra hắn đã sớm biết An Ninh Hề chính là Thanh nhi.”
Tuyên Tử Đô hơi sững sờ, vừa muốn nói thì Sở Nghiệp Kỳ lại tiếp tục: “Phong Dực cũng giúp nàng. Nàng vì cứu Phong Dực lại có thể đâm Quả nhân một cách tuyệt tình như vậy.” Nói tới đây, Sở Nghiệp Kỳ đột nhiên ngước mắt nhìn Tuyên Tử Đô, tiếp đó cụp mắt xuống, “Suýt chút nữa Quả nhân đã quên: hai người họ đã định hôn sự rồi.”
Tay Sở Nghiệp Kỳ bỗng nhiên nắm chặt, trên mặt mơ hồ lộ ra tức giận và bất đắc dĩ, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Thanh nhi lại biến thành An Ninh Hề? Tại sao nàng lại thống hận Quả nhân như vậy?”
Tuyên Tử Đô suy đi nghĩ lại rồi kể lại lời ngày đó An Ninh Hề nói với hắn: “Vi thần nhớ ngày đó Nữ hầu từng nói nàng tạm thời giữ lại mạng cho chúng ta, nhưng sẽ không lâu đâu.”
Sở Nghiệp Kỳ bất ngờ ngước mắt lên nhìn hắn chằm chằm, mặt hoàn toàn ngạc nhiên, “Nàng nói ra lời tuyệt tình như vậy?”
Tuyên Tử Đô khẽ thở dài, “Vương thượng, giờ không nói đến chuyện rốt cuộc Nữ hầu có phải là Tiêu tiểu thư hay không, ít nhất nàng ấy đã không còn là Tiêu tiểu thư của ngày xưa nữa.”
Sở Nghiệp Kỳ đứng dậy đi tới nhìn bản đồ hồi lâu, cuối cùng chỉ thở dài, “Mặc kệ như thế nào, chuyện đã đến nước này, Quả nhân cứ chờ nàng tới Đông Việt là được. Quả nhân nhất định sẽ hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.”
Tuyên Tử Đô hiểu, hành lễ với bóng lưng hắn, “Vi thần đi phân phó để chuẩn bị về nước.”
Sau khi Tuyên Tử Đô đi, một mình Sở Nghiệp Kỳ ngẩn ngơ nhìn bản đồ một lúc. Hắn giơ tay lên từ Đông Việt từ từ di chuyển một vòng, vòng quanh thiên hạ, sau đó đột nhiên câu khóe miệng cười khổ, “Thanh nhi, ban đầu cùng nàng ước định đoạt thiên hạ, không ngờ rằng hôm nay đúng là vẫn cùng nàng đoạt thiên hạ, hơn nữa còn là trong tình huống nàng dồn Đông Việt đến cảnh tứ cố vô thân....”
Hắn nhắm mắt lại, một lần nữa mở mắt ra đã khôi phục sự trấn định. Chuyện gì đến sẽ đến, cứ dốc hết sức minh đánh một trận, ai chết trong tay ai còn chưa biết đâu.
Chiến sự Trung Chu kết thúc, sau khi An Ninh Hề và Phong Dực thương lượng xong đã để Vũ Chi Duệ và Lang Thanh Dạ lãnh đạo một bộ phận binh lính canh giữ Trung Chu, số binh lính còn lại đi về phía phụ cận Khai Phong. Cố Bằng Hiên đã dẫn binh mã về nước, khoảng cách giữa Đông Việt và Bắc Mạnh không xa, Bắc Mạnh cần phải phòng bị tốt, hơn nữa đến lúc đó cũng có thể trợ giúp An Ninh Hề từ hậu phương.
Cuối tháng tư quân đội Nam Chiêu và Tây Hoa lên đường. Lúc tới ngoài thành Khai Phong vừa tới tháng năm. An Ninh Hề phân phó dựng trại cách thành ba mươi dặm, rồi phái thám tử đi thăm dò tình hình ở cửa thành Khai Phong.
Sở Nghiệp Kỳ cũng chỉ vừa mới trở lại Khai Phong cách đây không lâu, phải tập kết binh trong thời gian ngắn. Đông Việt không thể so với Trung Chu miệng cọp gan thỏ, An Ninh Hề biết được từ Tiêu Dật rằng tất cả binh lực Đông Việt đều tập trung ở trong tay một mình Sở Nghiệp Kỳ. Hiện tại hắn điều tất cả đội quân quan trọng vể Khai Phong, chắc hẳn kế tiếp sẽ là một trận ác chiến.
Trời còn rất sớm An Ninh Hề đã trải bản đồ lên bàn tỉ mỷ nghiên cứu xem phải tác chiến ra sao. Nàng vừa suy nghĩ chiến thuật vừa nghĩ xem Sở Nghiệp Kỳ có thể sẽ ứng phó bằng cách nào. Quá trình chậm chạp mà phức tạp.
Phong Dực vốn muốn nghiên cứu cùng nàng nhưng bị nàng đẩy về nghỉ ngơi, nói muốn hắn dưỡng cho khỏi đôi mắt trước. Nàng còn phân phó Tần Hạo quay về Tây Hoa tìm dược liệu trị mắt khiến Tần Hạo có hơi dở khóc dở cười. Sau đó Phong Dực không thể làm gì khác hơn là nói chờ chiến sự xong hãy bảo hắn đi, nói không chừng hai mắt của mình hai ngày nữa sẽ tốt hơn. An Ninh Hề suy nghĩ kỹ càng mới đồng ý: trước mắt chính là lúc dùng người, Tần Hạo đích xác là không thể đi được.
Phong Dực nằm trên giường cách An Ninh Hề không xa, ánh mắt nhìn chằm chằm từng cử động của nàng. Chăm chú nhìn nàng thỉnh thoảng cau mày suy tư, thỉnh thoảng cười tủm tỉm, khóe miệng của hắn cũng không nhịn được lộ ra nụ cười. Bốn phía rất an tĩnh, Phong Dực đột nhiên cảm thấy hai người nếu như cứ lẳng lặng bên nhau dù mấy trăm năm cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán.
Hắn cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ có lúc chung tình với một cô gái, yêu cô ấy khong mỏi mệt như thế. Có lúc hắn cảm thấy chuyện của cha mẹ hắn trước kia khiến hắn trở thành người căm hận sự bạc tình, như vậy trong lòng mới chỉ có An Ninh Hề như ngày hôm nay. Nhưng suy nghĩ kỹ một chút hình như không phải, nhưng tiếp tục suy nghĩ sâu xa hơn ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu nguyên nhân là gì. Nghĩ đến đây Phong Dực tự giễu cười một tiếng: há chuyện tình cảm tình có thể nắm trong lòng bàn tay, tính toán rõ ràng giống như những chuyện khác? Nếu có thể tính rõ ràng thì đó đã không gọi là tình cảm.
Đang suy nghĩ, đột nhiên nghe An Ninh Hề kỳ quái “A” một tiếng. Phong Dực ngước mắt nhìn nàng, thấy nàng nhíu chặt hai hàng lông mày đang suy tư gì đó, chắc chắn nàng đang gặp phải vấn đề nan giải. Vốn không có ý định quấy rầy nàng, nhưng suy nghĩ một chút, hắn vẫn đứng dậy đi tới phía sau nàng, tay ôm eo nàng, cười híp mắt hỏi nhỏ bên tai nàng: “Sao thế?”
An Ninh Hề liếc nhìn cái tay đang ôm eo mình, tức giận nói: “Sao ta cảm thấy mắt chàng nhìn được như bình thường nhỉ? Làm những hành động thân mật thế này chẳng lệch chút nào.”
“Hử?” Phong Dực khe khẽ hừ một tiếng, “Đây chính bí kỹ độc môn của Phong thị, sao nàng biết được bí quyết.”
An Ninh Hề nở nụ cười, “Vậy chàng còn cái bí kỹ độc môn gì lôi hết ra cho Bổn cung mở mắt coi.”
Tay Phong Dực dùng sức kéo nàng tới trước mặt, cúi đầu hạ xuống môi nàng một nụ hôn, mỉm cười nói: “Cái này có tính không?”
An Ninh Hề đỏ mặt đẩy y ra, “Thế nào mà trước đây lại nhìn không ra chàng là kẻ không đứng đắn.”
Phong Dực ở sau lưng nàng bắt đầu cười. Tâm trạng An Ninh Hề dần dần trầm xuống.
Trước nàng nghĩ rằng ngày nào đó Phong Dực xưng đế rồi chắc chắn sẽ nắm quyền lực trong tay, đến lúc đó sẽ thay đổi giống như Sở Nghiệp Kỳ năm đó, sẽ không ngừng hoài nghi nghi kỵ mình, thậm chí làm hại. Nhưng lúc vì cứu nàng mà ngay cả mạng Phong Dực cũng không màng nàng mới biết Phong Dực không phải người tham luyến quyền thế, hơn nữa hiện tại mắt chàng bị mù, cuối cùng tương lai có thể leo lên đế vị hay không còn phải bàn bạc tiếp, cho nên nàng nguyện ý mở lòng mình một lần nữa. Nhưng giấc mộng đáng sợ kia vẫn thường xuyên luẩn quẩn trong đầu nàng khiến nàng cứ nghĩ đến nó lại đau lòng không thôi. Bây giờ hai người vô cùng thân mật, nhưng nếu một ngày nào đó nàng đột nhiên rời khỏi thân thể này thì phải làm sao?
Phong Dực không biết suy nghĩ này của nàng. Y vừa nhân lúc An Ninh Hề trầm tư đã tỉ mỷ quan sát những nơi được đánh dấu trên bản đồ một lần, đại khái trong lòng đã có tính toán. Thấy An Ninh Hề vẫn trầm tư không nói, nhịn không được bật cười, “Không phải xấu hổ đấy chứ?”
An Ninh Hề phục hồi tinh thần, tức giận trả lời: “Chàng đừng quên nếu bàn đến tuổi thật thì ta đây lớn hơn chàng mấy tuổi lận, sao còn biết xấu hổ chứ? “
Phong Dực cố ý vỗ trán thở dài, “Lần này hay rồi, thế mà lại đi cưới một bà lão về.”
An Ninh Hề cười cười, chỉ là nụ cười có chút khổ sở: cho dù hai người hiểu nhau cũng chưa chắc có thể gần nhau, nói gì đến cưới hỏi?
Hai người đang trầm mặc thì Hoắc Tiêu vội vã đi vào, ngay cả nhìn thấy hai người gần gũi cũng không kiêng dè gì, nóng nảy mở miệng: “Vương thượng, thế tử, Tuyên Tử Đô đột nhiên dẫn binh tấn công, thế mạnh vô cùng.”
Vẻ mặt An Ninh Hề rét lạnh, “Tổng cộng bao nhiêu binh mã? Bây giờ đang ở đâu?”
Phong Dực cũng lập tức đứng ngay ngắn, rút bàn tay ôm eo An Ninh Hề về.
Hoắc Tiêu đáp: “Khoảng ba vạn binh mã, có điều khí thế ồ ạt, đã sắp đến doanh trại của chúng ta rồi. “
An Ninh Hề vừa suy nghĩ vừa liếc nhìn bản đồ, sau đó ngẩng đầu khoát tay với Hoắc Tiêu, “Hoắc đô đốc đi ra ngoài chuẩn bị nghênh địch trước. Bổn cung sẽ tới ngay.”
Hoắc Tiêu ứng tiếng rồi lui ra khỏi trướng.
Phong Dực cẩn thận suy nghĩ một phen, cau mày nói: “Chắc hẳn Tuyên Tử Đô đến đây có hai mục đích: một là thử thăm dò, hai là đe dọa.”
An Ninh Hề kỳ quái nhìn y, “Thử dò xét còn dễ hiểu, đe dọa là ý gì?”
Phong Dực cười cười, “Nàng ngẫm mà xem: bây giờ trường hợp của ta và nàng có bất lợi như thế nào đối với Đông Việt, hắn lại còn mang theo binh mã chủ động tới đây, không phải chứng tỏ Đông Việt căn bản không sợ hãi thế lực tam quốc ư? Chỉ sợ cũng là muốn nói bọn chúng có khả năng đối phó tam quốc .”
An Ninh Hề hiểu ra, hừ lạnh một tiếng, “Hắn tới đúng lúc lắm! Hắn còn thiếu Nam Chiêu hai mạng người, lần trước lại đả thương Vô Gia, còn làm chàng bị thương khắp người, lần này ta tuyệt đối sẽ không để hắn chạy thoát.”
Phong Dực gật đầu, cười lạnh một tiếng, “Đích thực phải diệt trừ hắn. Hắn chính là trợ thủ đắc lực của Đông Việt vương.”
An Ninh Hề đi lấy khôi giáp, vừa mặc vừa nói với y: “Lần này chàng không nên đi, một mình ta đi là được rồi.”
Phong Dực ở một bên than thở, “Còn chưa thành thân đã ghét bỏ ta rồi, về sau bị bỏ là điều khỏi bàn....”
An Ninh Hề bất đắc dĩ nhìn y, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý, “Vậy được rồi. Chàng đi cùng đi, nhưng nhất định phải ở sát bên cạnh ta.”
Phong Dực cười híp mắt gật đầu một cái.
Lần này Tuyên Tử Đô dẫn binh tới đe dọa là ngoài ý muốn, nhưng mặt khác càng là vì trì hoãn thời gian. Binh mã Đông Việt ở Khai Phong kém xa thế lực của hai nước Nam Chiêu và Tây Hoa, mà hiện tại binh mã từ những nơi khác vẫn chưa điều kịp đến đây. Vì để ngăn cản An Ninh Hề chủ động xuất kích thì chỉ có tự chủ động trước, trì hoãn một thời gian ngắn.
An Ninh Hề và Phong Dực cưỡi ngựa quan sát trận chiến từ phía sau. Phong Dực híp mắt quan sát tình hình phía trước một phen: nhìn qua mười vạn binh mã này không hề khí thế như binh mã Đông VIệt từng gặp, thậm chí còn hơi suy sụp tinh thần, trong đó có rất nhiều binh sĩ lớn tuổi. Hắn nghĩ nghĩ, đại khái đã đoán được ý đồ của Tuyên Tử Đô.
Phong Dực cố ý hỏi Ninh Hề: “Ninh Hề, nàng cảm thấy khí thế của đối phương so với trước kia thế nào?”
An Ninh Hề nhìn chằm chằm quân Đông Việt ở phía trước, lắc đầu nói, “Không mãnh liệt bằng lúc trước.”
Phong Dực cười cười, “Vậy nàng có biết vì sao không?”
An Ninh Hề tỉ mỉ suy tư một phen đã hiểu rõ, “Khó trách, nếu như Đông Việt thật có sức mạnh như thế thì Sở Nghiệp Kỳ nhất định sẽ là người đầu tiên lao ra, hắn há có thể bỏ qua cơ hội thể hiện bản thân?”
Phong Dực thở dài một hơi, “Nàng từng nói biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hiện tại xem ra: chúng ta là bên có lợi nhất.”
An Ninh Hề quay đầu nhìn y, “Chúng ta phải làm sao? Nếu Tuyên Tử Đô không phải thực sự tác chiến, chúng ta cũng không cần tuân theo lẽ thường.”
Phong Dực gật đầu, “Binh giả nặng ở một chữ ‘ngụy’, tất nhiên không cần tuân theo lẽ thường thôi rồi. Chúng ta cũng không ngại chỉ phái ra một số nhân mã cẩn thận đọ sức, còn chủ lực thì tiến về Khai Phong. Đâu chỉ có Đông Việt biết tập kích bất ngờ.”
An Ninh Hề mỉm cười, “Ta cũng có ý này.” Nàng gọi Hoắc Tiêu, Lật Anh Thiến và Tần Hạo đến nói nhỏ kế hoạch cho mấy người đó nghe. Ba người đáp ứng, Hoắc Tiêu dẫn theo một đám người đối phó Tuyên Tử Đô, Lật Anh Thiến và Tần Hạo dẫn số binh lính còn lại đi vòng phía sau doanh trại đến Khai Phong.
Tuyên Tử Đô thấy Lật Anh Thiến và Tần Hạo đột nhiên dẫn binh đi về phía trại lính còn tưởng rằng An Ninh Hề tính giữ thực lực. Còn chưa kịp suy nghĩ thêm, Hoắc Tiêu đã chủ động dẫn binh xông tới, hắn đành chuyên tâm nghênh chiến.
Theo Phong Dực chỉ thị, Hoắc Tiêu nhất cổ tác khí* vọt tới, còn chưa chờ đến lúc hai bên chém giết đã làm đối phương tan rã bốn phương tám hướng. Đám binh mã bên Tuyên Tử Đô vốn bị lôi đến dùng mệnh để kéo dài thời gian, lúc này thấy tình trạng như vậy phần lớn đều sợ hãi, lập tức tán lạc. Mà sau khi rơi vào tay quân lính Nam Chiêu, căn bản đều bị tốp năm tốp ba vây kín, như dê rơi vào miệng cọp, chỉ có đường chết.
(*NHẤT CỔ TÁC KHÍ - một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm. “Tả Truyện” Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
An Ninh Hề nhìn thấy cảnh tượng này , không nhịn được mà khẽ thờ dài. Phong Dực âm thầm nhìn vẻ mặt của nàng, nhỏ giọng nói: “Cảm thấy rất tàn nhẫn à?”
An Ninh Hề nhìn y, “Có chút, nhưng ta biết đây là điều không thể tránh.”
Phong Dực gật đầu, “Chính xác.” Tiếng nói của y vừa dứt, bên tai đột nhiên vang lên mũi tên xé gió lao tới, ngước mắt nhìn lên chỉ thấy một mũi tên lao thẳng tới hướng mình. An Ninh Hề vội vàng đẩy y ra, mũi tên kia sượt qua đầu vai Phong Dực.
An Ninh Hề phẫn hận nhìn Tuyên Tử Đô, xoay người đoạt lấy cung Minh Nguyệt trong tay Yến Lạc, làm liền một mạch động tác giương cung bắn tên. Nhưng Tuyên Tử Đô đã sớm có chuẩn bị, mũi tên này bắn cũng vô ích.
Tuyên Tử Đô ổn định thân mình, cất cao giọng hỏi Ninh Hề: “Không biết Nữ hầu có thể cho biết chuyện của Tiêu Như Thanh không?”
An Ninh Hề hừ lạnh một tiếng, “Bổn cung không biết thì ra Đông Việt còn có người sẽ nhắc tới cái tên này đấy.”
Tuyên Tử Đô vội vội vàng vàng hỏi dồn: “Nữ hầu thật sự là Tiêu Như Thanh?”
Tuyên Tử Đô đánh ngựa lên mấy bước, chẳng thèm để ý đến quân Đông Việt bị quân Nam Chiêu chém giết liên tục kêu thảm thiết, vẻ mặt có chút kích động, “Nếu Nữ hầu thật sự là Tiêu Như Thanh, vậy tại hạ thật sự nghĩ không ra điểm mấu chốt, huống chi nếu như cô là Tiêu Như Thanh, vì sao phải đối xử tuyệt tình với Vương thượng như vậy?”
An Ninh Hề như thể nghe được chuyệng gì buồn cười lắm. Nàng lạnh lùng nở nụ cười, “Tuyên Tử Đô, ngươi lấy thân phận gì để chất vấn Bổn cung? Ngươi đừng quên ngươi cùng Bổn cung còn có huyết hải thâm cừu!”
Vẻ mặt Tuyên Tử Đô chấn động. Hắn nâng cung lên chắp tay với nàng, “Đã vậy, vậy thì đừng trách tại hạ vô tình.” Nói xong hắn giương cung lắp tên, hướng về phía Phong Dực lần nữa. An Ninh Hề đã bắn một mũi tên ra trước, lợi dùng khoảng thời gian đó giật dây cương trong tay Phong Dực, ghìm cương một con ngựa, thúc giục y: “Mắt chàng không nhìn được, hay ra phía sau tránh đi.”
Ngựa Phong Dực cưỡi chậm rãi chạy ra phía sau An Ninh Hề. Phong Dực bất đắc dĩ thở dài: tài bắn cung của Tuyên Tử Đô là số một số hai, mình tiếp tục giả bộ An Ninh Hề vừa phải bận tâm mình vừa phải đối phó Tuyên Tử Đô, chỉ sợ sẽ gặp phải nguy hiểm. Hắn đánh ngựa đến trước mặt một người lính, dặn người kia đi lấy một cây cung .
An Ninh Hề vẫn đang hết sức chăm chú nhìn Tuyên Tử Đô nên không biết hành động của Phong Dực, còn tưởng rằng y đã rút đến nơi an toàn. Nhưng lát sau lại thấy Phong Dực đánh ngựa từ phía sau mình vòng qua trước mặt, trong tay còn cầm một cây cung, có chút nhất thời kinh ngạc.
Phong Dực quay đầu nhìn về nàng cười cười, ánh mắt sáng ngời, làm gì còn dáng vẻ vô hồn lúc trước. An Ninh Hề thoáng sửng sốt liền phản ứng kịp, đầu tiên là mừng rỡ, tiếp đó lại bắt đầu hờn dỗi: mình thế mà lại bị chàng lừa.
Phong Dực toàn thân áo trắng ngồi trên lưng ngựa, tay áo tung bay theo gió như thể thần tiên. Cho dù hiện tại đang ở trên chiến trường, trong tay còn cầm một cây cung nhưng chẳng hề ảnh hướng đến sự phong nhã tài hoa của hắn.
Tuyên Tử Đô thấy hắn đột nhiên đi vòng qua trước mặt còn cầm cung hướng phía mình, lập tức cảnh giác. Phong Dực mỉm cười với hắn, “Tuyên tuớng quân, ngươi thiếu nợ máu, hôm nay trả hết đi.”
Lời nói của y ấm ấp nhưng mang theo khí lạnh. Lời còn chưa dứt, trường cung trong tay đã kéo căng, tên vừa đặt lên nhoáng cái đã lao đi, người bên cạnh gần như không thấy rõ động tác của y. Tuyên Tử Đô ở phía đối diện đã che ngực rên rỉ thống khổ. Mũi tên kia xuyên qua áo giáp của Tuyên Tử Đô, cắm được vào ngực hắn.
Phong Dực đánh ngựa trở lại bên cạnh An Ninh Hề, lắc đầu thở dài : “Không phải cung Minh Nguyệt, nói gì thì nói uy lực vẫn không đủ.”
An Ninh Hề đưa cây cung trong tay cho y, tức giận nói: “Cho chàng đây! Dù sao mắt của chàng đã nhìn rõ rồi, ta cần gì phải phí hết tâm tư bảo vệ chàng chu toàn nữa.”
Phong Dực cười, ho một tiếng, “Ninh Hề, bây giờ đang ở chiến trường.”
An Ninh Hề phục hồi tinh thần, vội nhìn Tuyên Tử Đô, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, đang che ngực lao đảo sắp ngã khỏi lưng ngựa. Cung tên trong tay đã sớm rơi xuống đất, có một binh lính đến đỡ hắn hắn đã ngã xuống ngựa trước, nhưng hoàn toàn chịu đựng không hề rên rỉ thành tiếng.
An Ninh Hề dời tầm mắt, mím môi không nói.
Lúc lâu sau, quân Đông Việt đã gần như bị chém giết hầu như không còn. mấy người lính bên cạnh Tuyên Tử Đô cuống quít muốn dẫn hắn rời đi, Tuyên Tử Đô lại tránh sự giúp đỡ của mấy người kia, gắng gượng đứng dậy chăm chú nhìn An Ninh Hề: “Nữ hầu... trước khi tại hạ chết có thể tiết lộ... rốt cuộc cô có phải... có phải Tiêu Như Thanh hay không?”
An Ninh Hề lạnh lùng nhìn hắn, “Ta là có phải Tiêu Như Thanh hay không quan trọng lắm à? Ngươi nên lo lắng bản thân ngươi đã không thể nhìn thấy ngày ta công phá Khai Phong.”
Tuyên Tử Đô mở to hai mắt, vẻ mặt bi thống, “Nếu cô là Tiêu Như Thanh thì sẽ không chiếm đoạt quốc gia của mình.”
An Ninh Hề cười khẽ, “Ngươi hãy nghe cho kỹ đây: quốc gia hiện tại của ta là Nam Chiêu, sau này quốc gia của ta là cả thiên hạ! Cho tới bây giờ không còn liên quan gì tới Đông Việt hết!”
Tuyên Tử Đô khiếp sợ nhìn nàng, máu tươi từ ngực đã nhuộn ướt áo giáp. Hắn suy sụp ngã xuống mặt đất, ý thức dần dần tan rã. Cuối cùng, lúc ngửa mặt nằm vật xuống, nhìn bầu trời xanh thẳm phía trên, trong miệng tự lẩm bẩm: “Vi thần vô năng, đã phụ thánh ân....”
Binh lính phía sau Tuyên Tử Đô thấy Tuyên Tử Đô đã không còn nhúc nhích, không tiếp tục để ý nữa, rối rít quay đầu bỏ chạy. Ban đầu Hoắc Tiêu muốn đuổi theo nhưng An Ninh Hề gọi y lại, “Để bọn chúng trở về báo tin, tốt nhất hoàn toàn dao động lòng quân Đông Việt.”
Phong Dực ngước mắt nhìn bầu trời một chút rồi quay đầu lại nói với An Ninh Hề : “Hạ lệnh chỉnh đốn quân ngũ, sau đó chúng ta sẽ đi hội hợp với mấy người Lịch tướng quân.”
An Ninh Hề gật đầu, “Ta cũng đang có ý đó.” Nàng phân phó Hoắc Tiêu nghỉ ngơi tại chỗ rồi cùng Phong Dực và Yến Lạc quay về doanh trại.
Không bao lâu sau khi mọi người dùng cơm trưa xong, Phong Dực đang chuẩn bị cho buổi trưa xuất chiến, Yến Lạc đột nhiên cầu kiến.
Phong Dực kêu nàng vào. Yến Lạc ôm một bộ áo giáp giáp đi tới, cười nói với y: “Điện hạ, Vương thượng nói nếu mắt của ngài đã khỏi thì phải biểu hiện cho thật tốt, không thể lười biếng, cho nên sai nô tỳ tặng bộ áo giáp này tới đây cho ngài.”
Phong Dực bất đắc dĩ cười cười, “Nàng vẫn đang tức giận?”
Yến Lạc cố nén cười gật đầu.
Phong Dực nhận áo giáp nhìn một chút, “Không tồi, đáng tiếc là bộ của ta lại ở doanh trại Đông Việt, sợ mặc bộ khác sẽ không quen.”
Yến Lạc vội vàng nói chen vào: “Vương thượng nói rồi, nếu như Điện hạ không mặc bộ áo giáp này sẽ không để ngài ra chiến trường.”
Phong Dực có chút ngạc nhiên nhìn nàng, “Cả việc này cũng muốn quản hả? Nàng ấy đúng là....” Hắn lắc đầu, nụ cười trên khóe miệng càng sâu hơn, “Được rồi, ta biết rồi, cô trở về bẩm báo đi, nói ta cẩn tuân quân mệnh.”
Yến Lạc cố nén cười gật đầu nói ‘vâng’, hành lễ với y rồi đi ra ngoài.
Sau giờ ngọ, lúc hành quân, An Ninh Hề thấy Phong Dực lúc cũng không nói thêm điều gì. Hiện tại chính là lúc mấu chốt còn có thời gian đâu mà đi so đo mấy chuyện kia với chàng, chỉ cần mắt chàng nhìn được, đó đã vô cùng may mắn rồi.
Phong Dực nhìn thấy hình như nàng không có bộ dạng tức giận, trong lòng yên tâm. Bằng không đợi lát nữa lâm trận, nàng tức giận sẽ không ổn.
Hành quân tới cổng thành Lạc Dương thì Lật Anh Thiến và Tần Hạo đã chờ tại đó. Quân Đông Việt dàn sẵn trận thế sẵn sàng đón địch trên cổng thành. Anh Ninh Hề chưa từng nhìn thấy tuớng lĩnh thủ thành, chắc cất nhắc mười năm nay mới lên được chức tướng lĩnh.
Lật Anh Thiến đánh ngựa đến cạnh Phong Dực, chắp tay thi lễ với y, “Điện hạ, đại quân Viên Chí lãnh đạo đã chuyển tới thành Dao xa nhất ở phía tây của Đông Việt theo phân phó của ngài. Chu Lập cũng dẫn theo một phần đại quân đi vòng qua thành Hỗ ở phía nam, hiện tại đang hướng về đây.” Nàng đưa phong thư trong tay cho Phong Dực, “Đây là thư mới được đưa tới.”
Phong Dực mới vừa nhận thư An Ninh Hề đã không nhịn được hỏi: “Sắp xếp gì mà ta cũng không biết?”
Phong Dực ho một tiếng, ý bảo Lật Anh Thiến rời đi, rồi sau đó mới giải thích với nàng: “Thứ nhất là thời gian cấp bách không kịp thương lượng với nàng, thứ hai là dáng vẻ chuyên tâm tấn công Đông Việt của ta và nàng sẽ dễ dàng dời đi tầm mắt của Đông Việt hơn. Hiện nay Đông Việt vương đã điều tất cả binh lực về Khai Phong, vừa hay Viên Chí và Chu Lập có thể lợi dụng điều đó, phía bắc còn có Bắc Mạnh vương, đến lúc đó chúng ta liền có thể vây kín Khai Phong. Phía đông là Đông Hải, trừ phi Đông Việt vương nguyện ý ra biển, nếu không liền chỉ có khoanh tay chịu trói ở Khai Phong.”
An Ninh Hề gật đầu, “May mà chàng suy nghĩ chu toàn.” Nàng suy nghĩ một chút, đột nhiên lại lắc lắc đầu cười, “Sớm biết chàng tiến từ ngoài vào trong thì ta chẳng nghiên cứu mấy cái chiến thuật kia cho xong, giờ cũng chẳng dùng đến.”
Phong Dực cười cười, “Tất nhiên là không. Ta đã đưa chiến thuật dựa theo địa phương của nàng cho Viên Chí và Chu Lập. Hai người này đều là tướng lĩnh kinh nghiệm phong phú, tất nhiên sẽ không uổng phí khổ tâm của nàng .”
An Ninh Hề thở phào một hơi, “May mà có chàng ở đây, nếu ta chỉ lo tấn công Khai Phong sợ là sẽ thất bại trong gang tấc.”
Phong Dực thở dài, “Binh lực Nam Chiêu không thể so với Tây Hoa, nàng tập trung tấn công Khai Phong là hành động sáng suốt.” Y quay đầu nhìn cửa thành Khai Phong, cười cười, “Tòa thành trì này đúng là quý, phải tốn biết bao nhiêu binh lực: ta, nàng, binh lực tam quốc cộng thêm Trung Chu và binh lực từ các nước nhỏ chiêu hàng khác cùng lắm chỉ trăm vạn. Không biết Khai Phong có thể chống đỡ bao lâu.”
An Ninh Hề quay đầu nhìn y, “Chàng đoán xem?”
Phong Dực rũ mắt suy nghĩ một chút, “Nhiều nhất ba tháng.”
An Ninh Hề mấp máy môi, “Không thể nhanh hơn sao?”
Phong Dực nhìn vẻ mặt nàng, nhớ đến những khó khăn đau khổ nàng phải chịu trước đây, trong lòng sinh ra thương yêu. Hắn cầm lấy tay nàng nói, “Vậy một tháng! Trong vòng một tháng, ta nhất định sẽ dẫn nàng tiến vào Khai Phong.”
An Ninh Hề quay đầu nhìn thẳng y, gật đầu một cái.
Dấu ấn trên lá thư này có hoa văn của vương thất Đông Việt, người nhận thư là Quách tuớng quân.
Quách Tuệ Nguyệt cười rất khinh miệt, “Đây là mật lệnh Vương thượng giao cho cha ta. Hắn đang lặng lẽ điều tra cô, hiện tại phát hiện ra sự uy hiếp của cô đối với hắn càng ngày càng lớn nên đương nhiên muốn hạ đòn sát thủ rồi.” Nàng ta vỗ vỗ bàn tay kia của Tiêu Như Thanh, lắc đầu thở dài, “Thật là đáng thương, chắc cô cũng không nghĩ đến người mình luôn tin tưởng lại đối xử với mình như vậy đi?”
Tiêu Như Thanh mở to hai mắt, kinh ngạc nói không lên lời.
Nàng thực sự không ngờ tới, mà trước mắt nàng có một trong số đó.
Bàn tay phủ lên tay nàng của Quách Tuệ Nguyệt bắt đầu dùng sức để gỡ các ngón tay của nàng khỏi mỏm đá, như thể cố tình muốn hành hạ ý chí của nàng, từ từ mà gỡ từng ngón một....
Tiêu Như Thanh hoảng sợ nhìn theo động tác của nàng ta, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở cầu khẩn: “Không, Thất Thất, cô đừng như vậy....”
Đáng tiếc Quách Tuệ Nguyệt mắt điếc tai ngơ, tiếp tục động tác đang làm....
Tiêu Như Thanh đã không còn phân biệt được là mình đang khóc hay đang cười lạnh. Nàng nhanh chóng bị rơi xuống, chỉ nghe tiếng gió gào thét bên tai, trước khi rơi vào bóng tối một khắc nàng đã tự nói với chính mình rằng sẽ mãi mãi không tin bất kỳ kẻ nào nữa, cũng sẽ không bao giờ trao đi trái tim của mình nữa....
Có rất nhiều người biết nàng rơi xuống đáy núi nhưng lại không biết thực ra nàng đang mặc bộ lễ phục sẽ thành thân với Sở Nghiệp Kỳ lúc đang rơi xuống. Đây là chuyện mỉa mia nhất trên đời này!
Trên đỉnh núi.
Quách Tuệ Nguyệt thấy bóng người đỏ tươi hoàn toàn biến mất trong tầm mắt lập tức ngồi sững trên đất cười ha ha như điên, rồi sau đó lại đột nhiên lệ rơi nhạt nhòa, vừa cười vừa khóc không ngừng đan xen nhau chẳng khác gì một kẻ điên.
Sắc trời đã tối, chung quanh bắt đầu nổi gió, lúc thổi qua vách núi còn đặc biệt tạo ra những âm thanh u u. Quách Tuệ Nguyệt giật mình tỉnh lại, cuống quít muốn đứng dậy đi đến chỗ xe ngựa. Nàng ta vừa hại chết một người, dĩ nhiên cực kỳ hoảng sợ.
Một đoàn người ngựa đột nhiên chạy tới, Tuyên Tử Đô từ trên ngựa xuống, phía sau là một đội cấm vệ quân. Hắn thấy chỉ có một mình Quách Tuệ Nguyệt nên cảm thấy kỳ lạ, “Quách tiểu thư, Tiêu tiểu thư đâu rồi? Tại hạ phụng mệnh Vương thượng đến nghênh đón Tiêu tiểu thư hồi cung.”
Quách Tuệ Nguyệt cả kinh trong lòng, sau đó lập tức khóc thành tiếng, ngã nhào trên đất, “Nàng ấy …nàng ấy đã....”
Nàng ta khóc đến thật sự đau lòng, khóc một lúc lâu mà vẫn nói không hết một câu. Tuyên Tử Đô đổi sắc mặt, vội vàng hỏi: “Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Quách Tuệ Nguyệt chỉ chỉ vách đá sau lưng, nghẹn ngào nói: “Như Thanh nói mình hổ thẹn với Vương thượng, đã tự vẫn....”
Tuyên Tử Đô kinh hãi, vội vàng chạy qua vách núi nhìn rồi quay đầu lại hỏi Quách Tuệ Nguyệt một lần nữa: “Lời Quách tiểu thư là thật sao? Tiêu tiểu thư thật đã tự vẫn?”
Quách Tuệ Nguyệt liên tục gật đầu, “Câu nào cũng thật.”
Tuyên Tử Đô tiến lên phân phó đội cấm vệ quân kia, “Mau xuống núi tìm, nhất định phải tìm được Tiêu tiểu thư.” Các cấm vệ quân lập tức hành động, mải móng tản ra tìm đường xuống dưới chân núi.
Quách Tuệ Nguyệt ở một bên níu chặt vạt áo, trong lòng vô cùng căng thẳng. Nàng ta đã tra tất cả các ngọn núi gần Khai Phong, cảm thấy chỉ có chân núi ở đây khó xuống nhất, không thể cứu người nên mới chọn nơi này. Nhưng ngay cả như vậy, bây giờ nghe Tuyên Tử Đô muốn đi xuống tìm người nàng ta vẫn là khó tránh khỏi hốt hoảng.
Mãi cho đến lúc trăng treo đỉnh đầu, các cấm vệ quân trở lại bẩm báo với Tuyên Tử Đô nào là không thể đi xuống nào là không tìm được đường, vách núi cũng cao chót vót, hơn nữa nhìn địa thế phía dưới hình như rất dễ lạc đường.
Tuyên Tử Đô lại hỏi Quách Tuệ Nguyệt thêm mấy lần nữa. Quách Tuệ Nguyệt khóc lóc nức nở nói Tiêu Như Thanh đã nhảy núi lâu rồi, nhất định đã mất mạng. Trong khoảng thời gian ngắn Tuyên Tử Đô không tìm được cách, không thể làm gì khác hơn là sai người mang Quách Tuệ Nguyệt về để Vương thượng định đoạt.
Trước đó Sở Nghiệp Kỳ ở điện Quang Chính nhận được vài tờ sớ tố cáo Tiêu Như Thanh có ý đồ mưu phản mà khốn nhiễu một ngày. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định đi tìm Tiêu Như Thanh hỏi một phen, ai biết đến chỗ nàng ở nhưng không thấy nàng đâu. Cung nhân bẩm báo nói nàng gọi Quách tiểu thư cùng đi đến dãy núi ở biên cảnh Trung Chu.
Sở Nghiệp Kỳ không nghĩ ra tại sao nàng đột nhiên đến nơi xa như vậy. Nghĩ tới nghĩ lui không yên lòng, đành phái Tuyên Tử Đô đi đón nàng trở lại.
Trong lòng hắn có chuyện nên cũng không chú ý tới ánh mắt bất định của cung nhân lúc bẩm báo.
Mặc dù Tuyên Tử Đô gia roi thúc ngựa nhưng khi về tới đã là buổi trưa ngày hôm sau. Sở Nghiệp Kỳ cả đêm không ngủ, đang đợi ở chỗ của Tiêu Như Thanh, đợi đến đến lúc Tuyên Tử Đô mang theo Quách Tuệ Nguyệt cầu kiến ở cửa liền vội vàng gọi hai người vào.
Hắn ngồi bên cạnh bàn, nhìn lướt qua hai người nhưng không nhìn thấy Tiêu Như Thanh đâu, nhất thời cảm thấy có chút kỳ quái, “Thanh nhi đâu?”
Vẻ mặt Tuyên Tử Đô đau thương, tiến lên vài bước quỳ xụp xuống đất, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Vương thượng, Tiêu tiểu thư nàng ấy...nhảy xuống núi rồi....”
Sở Nghiệp Kỳ nhất thời sửng sốt, còn tưởng rằng mình nghe lầm, “Ngươi nói cái gì? Nhảy xuống núi? Sao có thể như vậy?” Hắn cảm giác giọng nói của chính mình truyền vào tai cũng không còn chân thật.
Quách Tuệ Nguyệt tiến lên quỳ xuống trước mặt hắn, khóc thút thít, “Vương thượng, đây là sự thực, Như Thanh là tỷ muội của nô tỳ sao nô tỳ có thể lừa dối Vương thượng được. Nàng ấy nói nàng ấy hổ thẹn với Vương thượng, hôm nay sự tình bại lộ, không còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa....”
Ngón tay đặt trên bàn của Sở Nghiệp Kỳ khẽ run, một hồi lâu mới run rẩy hỏi: “Vì sao nàng lại thấy thẹn với Quả nhân?”
Quách Tuệ Nguyệt tiếp tục khóc lóc nói: “Nàng ấy nói nàng ấy không nên có suy nghĩ không nên có, không nên mơ ước quyền lực trong tay Vương thượng....”
Sở Nghiệp Kỳ ngơ ngẩn, nghĩ đến những lời đại thần tố cáo: chẳng lẽ là thật? Nàng thật sự muốn làm phản?
Sở Nghiệp Kỳ suy nghĩ hỗn độn giây lát, đột nhiên giật mình tỉnh lại, quát Tuyên Tử Đô: “Tại sao không xuống cứu người?”
Tuyên Tử Đô vội vàng dập đầu, giọng nói thê lương, “Vương thượng tha tội, vách núi kia sâu không thấy đáy, lại không có đường xuống, thật sự không có cách nào cứu người được. Hơn nữa thời gian xảy ra chuyện đã lâu, chắc hẳn Tiêu tiểu thư đã...không còn trên nhân thế rồi.”
Sở Nghiệp Kỳ chán nản đứng dậy, liếc mắt nhìn bốn phía, bày trí trong điện đều thể hiện có một cô gái từng sống ở đây, nhưng chỉ trong thời gian của một cái chớp mắt đã không thấy nàng nữa, hơn nữa còn là vĩnh viễn không thấy.
Tuyên Tử Đô vừa muốn mở miệng, hắn lại vội vàng giơ tay lên ngăn cản, trong mắt tràn đầy vẻ khổ sở, “Đừng nói, đừng nói....” Hắn ngã ngồi bên cạnh bàn, khoát tay áo, “Các ngươi ra ngoài đi....”
Thật ra Tuyên Tử Đô muốn khuyên hắn mấy câu nhưng nhìn bộ dáng như vậy của Sở Nghiệp Kỳ thấy không nói gì thì hơn. Tuyên Tử Đô mang theo vẻ mặt thê lương mà thi lễ với hắn sau đó lui ra. Quách Tuệ Nguyệt thận trọng quan sát vẻ mặt Sở Nghiệp Kỳ một phen, sau khi hành lễ cũng đứng dậy lui ra ngoài, khép cửa điện lại.
Sở Nghiệp Kỳ ngồi một mình tại chỗ không hề nhúc nhích.
Quách Tuệ Nguyệt vừa đi ra ngoài điện một cung nhân lập tức tiến lên đón. Quách Tuệ Nguyệt quay đầu nhìn cô ta, “Ngươi nói như thế nào?”
Cung nhân nhắm mắt trả lời: “Trả lời theo tiểu thư đã giao phó trước đó. Vương thượng cho rằng Tiêu tiểu thư chủ động bảo tiểu thư đi Trung Chu.”
Quách Tuệ Nguyệt gật đầu, lại liếc nhìn cửa điện, “Ngươi ‘chăm sóc’ Vương thượng cẩn thận, có bất kỳ tin tức gì đều phải kịp thời cho ta biết. Yên tâm, đến lúc, chỗ tốt tuyệt không thiếu phần ngươi.”
Cung nhân gật đầu liên tục rồi lui xuống.
Quách Tuệ Nguyệt trực tiếp rời khỏi cung nhưng không trở về Quách gia. Nàng ta đi bái phỏng từng đại thần dâng sớ cho Sở Nghiệp Kỳ. Trước đó bọn họ đều bị Tiêu Như Thanh làm tổn hại lớn đến lợi ích, Quách Tuệ Nguyệt lợi dụng điểm ấy, nhân cơ hội nói muốn bọn họ tố cáo Tiêu Như Thanh tội mưu phản. Ban đầu mấy người còn hơi do dự, nhưng Quách Tuệ Nguyệt lại thề thốt thành khẩn nói Tiêu Như Thanh thực sự có ý mưu phản. Mấy vị đại thần thấy trước đây nàng ta và Tiêu Như Thanh thân như tỷ muội, cho rằng nàng ta tìm được bí mật của Tiêu Như Thanh, tự nhiên tin nàng ta nói.
Hôm nay Quách Tuệ Nguyệt đi tới mấy phủ đệ, sau khi nói chuyện Tiêu Như Thanh tự vẫn, mấy người kia rối rít vỗ tay khen hay, khen nức nở hành động vì đại nghĩa diệt thân của Quách Tuệ Nguyệt.
Quách Tuệ Nguyệt lại mặt ủ mày ê nói Vương thượng vẫn không tin, thậm chí còn đang hoài nghi là mọi người cố ý hãm hại Tiêu Như Thanh. Mấy người kia kinh hãi, vội vàng tìm kiếm chứng cớ khắp nơi, dấu vết nhỏ cũng làm lớn thành chứng cớ, không có thì làm giả, trắng trơn thu mua cái gọi là ‘nhân chứng’.
Quách Tuệ Nguyệt nhân cơ hội ấy bóng gió ám chỉ tâm ý của mình đối với Sở Nghiệp Kỳ. Mấy vị đại thần thấy nàng ta có lợi cho mình, nhất thời có ý niệm ủng hộ nàng ta vào cung làm hậu.
Mấy vị đại thần đem chứng cớ đưa đến tay Sở Nghiệp Kỳ thì hắn chỉ nhìn qua loa một lần xong quét hết xuống đất. Làm sao mà hắn có thể tin được người làm bạn sớm chiều cùng hắn làm ra chuyện ‘khấu trừ quân lương, tư tạo binh khí, thậm chí lợi dụng tổ chức ám vệ và gián điệp để tăng cường thế lực’ chứ? Nhưng từng chứng cứ một trước mắt rất rõ ràng: trên mỗi phong thư đều có con dấu của riêng Tiêu Như Thanh, cái đó không thể ngụy tạo được.
Hắn đứng rất lâu trong điện Quang Chính, vẫn ngẩn người nhìn chằm chằm vào bức giang sơn đồ kia, nhớ tới ước định về lý tưởng hào hùng của hai người, trong đầu ngổn ngang.
Không bao lâu sau công công hầu cận bẩm báo có mấy vị đại thần cầu kiến ở bên ngoài. Sở Nghiệp Kỳ phục hồi tinh thần, gật đầu cho bọn họ vào.
Mười đại thần đi vào trong điện, trong đó có cả Tiêu Dật, Tuyên Tử Đô và Quách tuớng quân. Mấy người nhìn thấy cảnh cô liêu trong điện mà nhất thời sửng sốt, hồi lâu mới nhớ ra phải hành lễ.
Mấy đại thần tố cáo Tiêu Như Thanh cũng nằm trong số đó. Họ vừa thấy Sở Nghiệp Kỳ ngồi trước bàn đọc sách liền rối rít mở miệng yêu cầu điều tra kỹ chuyện mưu phản Tiêu Như Thanh.
Sở Nghiệp Kỳ giương mắt nhìn chằm chằm mấy người đó, ánh mắt phức tạp khó tả, cho đến khi mấy người kia không thể chịu đựng thêm sự nặng nề của ánh mắt ấy nữa phải cúi thấp đầu xuống, hắn mới mở miệng: “Bất kỳ kẻ nào cũng không được nói Thanh nhi tự vẫn vì mưu phản! Một chữ cũng không được nói ra!”
Đám người ngạc nhiên, Sở Nghiệp Kỳ lại bổ sung thêm một câu: “Kẻ vi phạm giết không tha!”
Tất cả mọi người vội vàng quỳ xuống, vội vàng hô ‘vâng’. Đầu Tiêu Dật đã đầy mồ hôi lạnh. Ban đầu Tuyên Tử Đô muốn biện bạch thay Tiêu Như Thanh vài câu, nhưng nhìn thấy chứng cứ tán loạn trên đất nên biết điều không mở miệng.
Từ đó về sau, việc Tiêu Như Thanh mất tích đã trở thành một vụ án bỏ ngỏ.
Năm thứ ba Đại Nghiệp, chúng thần xin lập vương hậu, trong đó có nhiều vị đại thần nhắc tới Quách Tuệ Nguyệt hiền huệ tri lễ có thể dẫn hậu cung. Đề nghị bị Sở Nghiệp Kỳ đè xuống. Năm sau nhắc lại, tiếp tục bị bỏ qua.
Quách Tuệ Nguyệt biết hắn vẫn chưa thể quên Tiêu Như Thanh nên trong lòng vô cùng tức giận. Nàng ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định đi một bước cờ hiểm.
Mùa thu năm thứ tư Đại Nghiệp, đêm trăng tròn, Sở Nghiệp Kỳ uống rượu trong cung điện Tiêu Như Thanh ở khi còn sống. Đây gần như là việc hắn phải làm vào thời điểm này. Bởi vì hắn vốn muốn cưới Tiêu Như Thanh chính vào thời điểm này.
Trong điện không có bất cứ ánh nến nào, chỉ ánh trăng từ cửa sổ hắt vào. Sở Nghiệp Kỳ đã say nhưng vẫn cố chấp mở to hai mắt không muốn ngủ. Đúng lúc ấy cửa điện được mở ra, có người đi chậm rãi vào.
Hắn ngước mắt nhìn, trong mông lung chỉ vừa nhìn thấy làn váy của người nọ đã cả kinh đứng bật dậy. Hắn nghiêng ngả lảo đảo đi lên phía trước cầm tay của nàng, trong miệng nỉ non gọi tên nàng: “Thanh nhi, Thanh nhi....”
Người nọ đến bên hắn, nhẹ giọng trả lời: “A Kỳ, là ta....”
Sở Nghiệp Kỳ ôm nàng vào trong ngực, gọi đi gọi lại tên nàng, “Thanh nhi, Thanh nhi...Vì sao phải làm như vậy, vì sao....”
Ngày hôm sau tỉnh rượu.
Sở Nghiệp Kỳ phát hiện rõ ràng có một cô gái nằm bên cạnh, tỷ mỷ nhìn kỹ hẳn là Quách Tuệ Nguyệt.
Hắn nhìn khắp nơi xung quanh, phát hiện đang ở cung điện Tiêu Như Thanh ở trước kia nên nhất thời mặt xám như tro tàn.
Sau khi Sở Nghiệp Kỳ rời đi, Quách Tuệ Nguyệt mới mở hai mắt ra. Nàng ta câu khóe miệng cười lạnh: mặc dù loại thủ đoạn này khiến người ta khinh thường, tuy nhiên nó lại là cách hữu hiệu và trực tiếp nhất, nhất là đối với những người cổ đại coi trọng trách nhiệm. Nàng ta vuốt ve giường đệm, như cười như than: Tiêu Như Thanh, cô có từng nghĩ đến sẽ có một ngày người đàn ông mà cô yêu nhất sẽ ngủ với người tỷ muội tốt nhất của cô trên chiếc giường của mình không?
Ba ngày sau, Đông Việt Vương hạ thánh chỉ, phong Quách Tuệ Nguyệt làm hậu, thống lĩnh hậu cung.
Ngày đại hôn, Sở Nghiệp Kỳ không uống giọt rượu nào. Sau khi hắn vén khăn voan lên, câu đầu tiên hỏi nàng ta chính là: “Tại sao hôm đó cô lại ở trong điện của Thanh nhi?”
Đầu tiên Quách Tuệ Nguyệt ngẩn ra, tiếp đó liền rơi lệ, “Nô tỳ...nô tỳ quá mức nhớ thương Như Thanh, cho nên đi tới đó tưởng nhớ nàng ấy. Nô tỳ vẫn luôn không tin Như Thanh lại phản bội ngài....”
Ánh mắt Sở Nghiệp Kỳ khẽ động, nhẹ nhàng than thở, “Quả nhân cũng không muốn tin, nhưng chứng cớ xác thật....”
Hắn rũ mắt nhìn lướt qua Quách Tuệ Nguyệt, “Vương hậu nghỉ ngơi cho tốt.” Nói xong liền đi ra ngoài, bỏ lại một mình Quách Tuệ Nguyệt.
Đêm ấy hắn ở lại điện của Tiêu Như Thanh, nhớ lại từng kỷ niệm hai người bên nhau trước đây, nhớ lại lời hứa sẽ đoạt thiên hạ trước năm ba mươi tuổi.
Nhưng hồi ức đã thành vô dụng.
Sở Nghiệp Kỳ cũng không phải cố ý lạnh nhạt Quách Tuệ Nguyệt, chỉ là hắn vẫn không biết làm thế nào để tiếp nhận một cô gái khác. Nhưng Quách Tuệ Nguyệt vẫn giữ đúng bổn phận, thỉnh thoảng sẽ rơi lệ cùng hắn, cũng khiến hắn không đành lòng.
Có lúc hắn nghĩ: Quách Tuệ Nguyệt khác với Tiêu Như Thanh. Tiêu Như Thanh sẽ không dễ dàng để lộ mặt mềm yếu trước mắt người khác, nhưng Quách Tuệ Nguyệt chỉ là một cô gái bình thường yếu đuối, có lẽ bản thân đã đối xử với nàng quá hà khắc rồi.
Sở Nghiệp Kỳ không thể không thừa nhận: Quách Tuệ Nguyệt không phải một trợ thủ đắc lực nhưng là một thê tử hiền huệ.
Quách Tuệ Nguyệt vẫn ẩn nhẫn, ước chừng ẩn nhẫn ba năm. Năm thứ tư Đại Nghiệp nàng ta thành hôn với Sở Nghiệp Kỳ, cho đến năm thứ bảy Đại Nghiệp, Sở Nghiệp Kỳ mới chịu bước vào tẩm cung của nàng ta.
Đáng tiếc là ba năm ròng rã đi qua nàng ta vẫn không mang thai.
Có lúc Quách Tuệ Nguyệt không nhịn được mà nghĩ trời đang phạt mình vì đã tận tay hại người, cho nên đã giống như những lời mà nàng ta lừa gạt Tiêu Như Thanh, có lẽ cơ thể này không thể dựng dục đời sau. Không ngờ đến mùa thu năm thứ mười một Đại Nghiệp, nàng ta thế mà lại mang thai ngoài mong chờ.
Mà bấy giờ Sở Nghiệp Kỳ đã gần ba mươi, đã sớm bắt đầu tranh giành thiên hạ.
Vì vậy khi sinh mệnh mới xuất hiện, Quách Tuệ Nguyệt và Sở Nghiệp Kỳ đều cho rằng sau này sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, không còn rằng buộc với quá khứ.
Có điều, khi sinh mệnh bé nhỏ này sắp đến với nhân thế thì sinh mạng của một người khác nơi đáy vực cũng sắp lụi tàn.
Mùa đông năm thứ mười một Đại Nghiệp, thương thế của Tiêu Như Thanh càng ngày càng trở nên nghiêm trọng. Nàng co rúc trong sơn động lạnh lẽo chịu đói chịu rét vì nàng đã không còn khả năng đi ra được bên ngoài. Nhưng nàng lại nhớ rõ ràng mốc thời gian, nàng biết hiện tại sắp đến năm thứ mười hai Đại Nghiệp rồi.
Mười năm đằng đẵng đã trôi qua.
Lúc gió xuân thổi vào sơn cốc, Tiêu Như Thanh còn chút ý thức, nàng liếc mắt nhìn quang cảnh nhân thế lần cuối rồi chán nản nhắm hai mắt lại. Suy nghĩ vào giây phút cuối cùng trong nội tâm cũng chỉ có một chuyện: BÁO THÙ.
Mùa xuân năm thứ mười ba Chiêu Hòa Nam Chiêu, An Ninh Hề bị trọng thương tỉnh lại, vì vậy Tiêu Như Thanh lại một lần nữa mở hai mắt ra.
Lần này, nàng chỉ sống vì báo thù, nhưng không ngờ lại gặp được Phong Dực....
Tác giả có lời muốn nói: có thể có vài chỗ biểu đạt chưa được rõ ràng, sau này có thời gian tôi mới xem kỹ lại và sửa đổi đôi chút ~~~~
Đây không biết có phải là chương Sở Nghiệp Kỳ sửa lại án xử sai không, chắc / đi. Mặc dù là Quách Tuệ Nguyệt cố ý lừa Tiêu Như Thanh nói Sở Nghiệp Kỳ tham dự mưu hại cô ấy, tạm thời hắn chưa có ý định muốn hại Tiêu Như Thanh, nhưng đích xác là hắn đã nghi ngờ cô ấy, đã đề phòng cô ấy. Hơn nữa còn lâu hắn mới tin tưởng Tiêu Như Thanh như cô ấy tin tưởng hắn, cho nên, khụ khụ, ta nghĩ mọi người hiểu....
Tóm lại, người nào việc làm người nào chịu trách nhiệm, kiểu gì cũng trốn không thoát, cái này...Tôi nghĩ các bạn càng hiểu điều này hơn....
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sau khi An Ninh Hề và Phong Dực đoạt được ngọc tỷ đầu tiên là phái người đi Nghĩa Dương đón Lang Thanh Dạ trước, sau đó dưới sự gợi ý của An Ninh Hề, Lang Thanh Dạ đã viết thư cho tất cả tướng cầm binh ở khắp nơi trong Trung Chu, lời nói thành khẩn lại vừa đấm vừa xoa, cộng thêm tinh thần của ba nước như thể mặt trời ban trưa nên khắp nơi Trung Chu đều rối rít quy thuận. An Ninh Hề và Phong Dực gần như chẳng mất nhiều công sức mà có được toàn bộ Trung Chu.
Ngày hôm sau trở lại chiến trường phụ cận Lạc Dương, Sở Nghiệp Kỳ liền nghe được tin tức. Hành động của Nam Chiêu và Tây Hoa thật sự mau lẹ khiến cho hắn không kịp ứng phó với sự thay đổi này.
Trong doanh địa Đông Việt, ở trong trướng, Tuyên Tử Đô lo lắng hỏi Sở Nghiệp Kỳ: “ Rốt cuộc Vương thượng định làm gì? Tam quốc có được Trung Chu một cách dễ dàng, còn lại mấy nước nhỏ gần đó cũng quy phục rồi, hiện tại trừ Đông Việt và một vài nước nhỏ bên cạnh ra thì phần lớn thiên hạ đã nằm trong tay tam quốc.”
Sở Nghiệp Kỳ ngồi ngay ngắn sau bàn, rũ mắt nhìn chằm chằm chiến báo trước mặt. Hắn dời tầm mắt, “Đến bây giờ Quả nhân mới hiểu được vì sao lúc đầu Bắc Mạnh vương lại kiên quyết từ chối sự lôi kéo của Đông Việt. Thì ra hắn đã sớm biết An Ninh Hề chính là Thanh nhi.”
Tuyên Tử Đô hơi sững sờ, vừa muốn nói thì Sở Nghiệp Kỳ lại tiếp tục: “Phong Dực cũng giúp nàng. Nàng vì cứu Phong Dực lại có thể đâm Quả nhân một cách tuyệt tình như vậy.” Nói tới đây, Sở Nghiệp Kỳ đột nhiên ngước mắt nhìn Tuyên Tử Đô, tiếp đó cụp mắt xuống, “Suýt chút nữa Quả nhân đã quên: hai người họ đã định hôn sự rồi.”
Tay Sở Nghiệp Kỳ bỗng nhiên nắm chặt, trên mặt mơ hồ lộ ra tức giận và bất đắc dĩ, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Thanh nhi lại biến thành An Ninh Hề? Tại sao nàng lại thống hận Quả nhân như vậy?”
Tuyên Tử Đô suy đi nghĩ lại rồi kể lại lời ngày đó An Ninh Hề nói với hắn: “Vi thần nhớ ngày đó Nữ hầu từng nói nàng tạm thời giữ lại mạng cho chúng ta, nhưng sẽ không lâu đâu.”
Sở Nghiệp Kỳ bất ngờ ngước mắt lên nhìn hắn chằm chằm, mặt hoàn toàn ngạc nhiên, “Nàng nói ra lời tuyệt tình như vậy?”
Tuyên Tử Đô khẽ thở dài, “Vương thượng, giờ không nói đến chuyện rốt cuộc Nữ hầu có phải là Tiêu tiểu thư hay không, ít nhất nàng ấy đã không còn là Tiêu tiểu thư của ngày xưa nữa.”
Sở Nghiệp Kỳ đứng dậy đi tới nhìn bản đồ hồi lâu, cuối cùng chỉ thở dài, “Mặc kệ như thế nào, chuyện đã đến nước này, Quả nhân cứ chờ nàng tới Đông Việt là được. Quả nhân nhất định sẽ hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.”
Tuyên Tử Đô hiểu, hành lễ với bóng lưng hắn, “Vi thần đi phân phó để chuẩn bị về nước.”
Sau khi Tuyên Tử Đô đi, một mình Sở Nghiệp Kỳ ngẩn ngơ nhìn bản đồ một lúc. Hắn giơ tay lên từ Đông Việt từ từ di chuyển một vòng, vòng quanh thiên hạ, sau đó đột nhiên câu khóe miệng cười khổ, “Thanh nhi, ban đầu cùng nàng ước định đoạt thiên hạ, không ngờ rằng hôm nay đúng là vẫn cùng nàng đoạt thiên hạ, hơn nữa còn là trong tình huống nàng dồn Đông Việt đến cảnh tứ cố vô thân....”
Hắn nhắm mắt lại, một lần nữa mở mắt ra đã khôi phục sự trấn định. Chuyện gì đến sẽ đến, cứ dốc hết sức minh đánh một trận, ai chết trong tay ai còn chưa biết đâu.
Chiến sự Trung Chu kết thúc, sau khi An Ninh Hề và Phong Dực thương lượng xong đã để Vũ Chi Duệ và Lang Thanh Dạ lãnh đạo một bộ phận binh lính canh giữ Trung Chu, số binh lính còn lại đi về phía phụ cận Khai Phong. Cố Bằng Hiên đã dẫn binh mã về nước, khoảng cách giữa Đông Việt và Bắc Mạnh không xa, Bắc Mạnh cần phải phòng bị tốt, hơn nữa đến lúc đó cũng có thể trợ giúp An Ninh Hề từ hậu phương.
Cuối tháng tư quân đội Nam Chiêu và Tây Hoa lên đường. Lúc tới ngoài thành Khai Phong vừa tới tháng năm. An Ninh Hề phân phó dựng trại cách thành ba mươi dặm, rồi phái thám tử đi thăm dò tình hình ở cửa thành Khai Phong.
Sở Nghiệp Kỳ cũng chỉ vừa mới trở lại Khai Phong cách đây không lâu, phải tập kết binh trong thời gian ngắn. Đông Việt không thể so với Trung Chu miệng cọp gan thỏ, An Ninh Hề biết được từ Tiêu Dật rằng tất cả binh lực Đông Việt đều tập trung ở trong tay một mình Sở Nghiệp Kỳ. Hiện tại hắn điều tất cả đội quân quan trọng vể Khai Phong, chắc hẳn kế tiếp sẽ là một trận ác chiến.
Trời còn rất sớm An Ninh Hề đã trải bản đồ lên bàn tỉ mỷ nghiên cứu xem phải tác chiến ra sao. Nàng vừa suy nghĩ chiến thuật vừa nghĩ xem Sở Nghiệp Kỳ có thể sẽ ứng phó bằng cách nào. Quá trình chậm chạp mà phức tạp.
Phong Dực vốn muốn nghiên cứu cùng nàng nhưng bị nàng đẩy về nghỉ ngơi, nói muốn hắn dưỡng cho khỏi đôi mắt trước. Nàng còn phân phó Tần Hạo quay về Tây Hoa tìm dược liệu trị mắt khiến Tần Hạo có hơi dở khóc dở cười. Sau đó Phong Dực không thể làm gì khác hơn là nói chờ chiến sự xong hãy bảo hắn đi, nói không chừng hai mắt của mình hai ngày nữa sẽ tốt hơn. An Ninh Hề suy nghĩ kỹ càng mới đồng ý: trước mắt chính là lúc dùng người, Tần Hạo đích xác là không thể đi được.
Phong Dực nằm trên giường cách An Ninh Hề không xa, ánh mắt nhìn chằm chằm từng cử động của nàng. Chăm chú nhìn nàng thỉnh thoảng cau mày suy tư, thỉnh thoảng cười tủm tỉm, khóe miệng của hắn cũng không nhịn được lộ ra nụ cười. Bốn phía rất an tĩnh, Phong Dực đột nhiên cảm thấy hai người nếu như cứ lẳng lặng bên nhau dù mấy trăm năm cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán.
Hắn cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ có lúc chung tình với một cô gái, yêu cô ấy khong mỏi mệt như thế. Có lúc hắn cảm thấy chuyện của cha mẹ hắn trước kia khiến hắn trở thành người căm hận sự bạc tình, như vậy trong lòng mới chỉ có An Ninh Hề như ngày hôm nay. Nhưng suy nghĩ kỹ một chút hình như không phải, nhưng tiếp tục suy nghĩ sâu xa hơn ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu nguyên nhân là gì. Nghĩ đến đây Phong Dực tự giễu cười một tiếng: há chuyện tình cảm tình có thể nắm trong lòng bàn tay, tính toán rõ ràng giống như những chuyện khác? Nếu có thể tính rõ ràng thì đó đã không gọi là tình cảm.
Đang suy nghĩ, đột nhiên nghe An Ninh Hề kỳ quái “A” một tiếng. Phong Dực ngước mắt nhìn nàng, thấy nàng nhíu chặt hai hàng lông mày đang suy tư gì đó, chắc chắn nàng đang gặp phải vấn đề nan giải. Vốn không có ý định quấy rầy nàng, nhưng suy nghĩ một chút, hắn vẫn đứng dậy đi tới phía sau nàng, tay ôm eo nàng, cười híp mắt hỏi nhỏ bên tai nàng: “Sao thế?”
An Ninh Hề liếc nhìn cái tay đang ôm eo mình, tức giận nói: “Sao ta cảm thấy mắt chàng nhìn được như bình thường nhỉ? Làm những hành động thân mật thế này chẳng lệch chút nào.”
“Hử?” Phong Dực khe khẽ hừ một tiếng, “Đây chính bí kỹ độc môn của Phong thị, sao nàng biết được bí quyết.”
An Ninh Hề nở nụ cười, “Vậy chàng còn cái bí kỹ độc môn gì lôi hết ra cho Bổn cung mở mắt coi.”
Tay Phong Dực dùng sức kéo nàng tới trước mặt, cúi đầu hạ xuống môi nàng một nụ hôn, mỉm cười nói: “Cái này có tính không?”
An Ninh Hề đỏ mặt đẩy y ra, “Thế nào mà trước đây lại nhìn không ra chàng là kẻ không đứng đắn.”
Phong Dực ở sau lưng nàng bắt đầu cười. Tâm trạng An Ninh Hề dần dần trầm xuống.
Trước nàng nghĩ rằng ngày nào đó Phong Dực xưng đế rồi chắc chắn sẽ nắm quyền lực trong tay, đến lúc đó sẽ thay đổi giống như Sở Nghiệp Kỳ năm đó, sẽ không ngừng hoài nghi nghi kỵ mình, thậm chí làm hại. Nhưng lúc vì cứu nàng mà ngay cả mạng Phong Dực cũng không màng nàng mới biết Phong Dực không phải người tham luyến quyền thế, hơn nữa hiện tại mắt chàng bị mù, cuối cùng tương lai có thể leo lên đế vị hay không còn phải bàn bạc tiếp, cho nên nàng nguyện ý mở lòng mình một lần nữa. Nhưng giấc mộng đáng sợ kia vẫn thường xuyên luẩn quẩn trong đầu nàng khiến nàng cứ nghĩ đến nó lại đau lòng không thôi. Bây giờ hai người vô cùng thân mật, nhưng nếu một ngày nào đó nàng đột nhiên rời khỏi thân thể này thì phải làm sao?
Phong Dực không biết suy nghĩ này của nàng. Y vừa nhân lúc An Ninh Hề trầm tư đã tỉ mỷ quan sát những nơi được đánh dấu trên bản đồ một lần, đại khái trong lòng đã có tính toán. Thấy An Ninh Hề vẫn trầm tư không nói, nhịn không được bật cười, “Không phải xấu hổ đấy chứ?”
An Ninh Hề phục hồi tinh thần, tức giận trả lời: “Chàng đừng quên nếu bàn đến tuổi thật thì ta đây lớn hơn chàng mấy tuổi lận, sao còn biết xấu hổ chứ? “
Phong Dực cố ý vỗ trán thở dài, “Lần này hay rồi, thế mà lại đi cưới một bà lão về.”
An Ninh Hề cười cười, chỉ là nụ cười có chút khổ sở: cho dù hai người hiểu nhau cũng chưa chắc có thể gần nhau, nói gì đến cưới hỏi?
Hai người đang trầm mặc thì Hoắc Tiêu vội vã đi vào, ngay cả nhìn thấy hai người gần gũi cũng không kiêng dè gì, nóng nảy mở miệng: “Vương thượng, thế tử, Tuyên Tử Đô đột nhiên dẫn binh tấn công, thế mạnh vô cùng.”
Vẻ mặt An Ninh Hề rét lạnh, “Tổng cộng bao nhiêu binh mã? Bây giờ đang ở đâu?”
Phong Dực cũng lập tức đứng ngay ngắn, rút bàn tay ôm eo An Ninh Hề về.
Hoắc Tiêu đáp: “Khoảng ba vạn binh mã, có điều khí thế ồ ạt, đã sắp đến doanh trại của chúng ta rồi. “
An Ninh Hề vừa suy nghĩ vừa liếc nhìn bản đồ, sau đó ngẩng đầu khoát tay với Hoắc Tiêu, “Hoắc đô đốc đi ra ngoài chuẩn bị nghênh địch trước. Bổn cung sẽ tới ngay.”
Hoắc Tiêu ứng tiếng rồi lui ra khỏi trướng.
Phong Dực cẩn thận suy nghĩ một phen, cau mày nói: “Chắc hẳn Tuyên Tử Đô đến đây có hai mục đích: một là thử thăm dò, hai là đe dọa.”
An Ninh Hề kỳ quái nhìn y, “Thử dò xét còn dễ hiểu, đe dọa là ý gì?”
Phong Dực cười cười, “Nàng ngẫm mà xem: bây giờ trường hợp của ta và nàng có bất lợi như thế nào đối với Đông Việt, hắn lại còn mang theo binh mã chủ động tới đây, không phải chứng tỏ Đông Việt căn bản không sợ hãi thế lực tam quốc ư? Chỉ sợ cũng là muốn nói bọn chúng có khả năng đối phó tam quốc .”
An Ninh Hề hiểu ra, hừ lạnh một tiếng, “Hắn tới đúng lúc lắm! Hắn còn thiếu Nam Chiêu hai mạng người, lần trước lại đả thương Vô Gia, còn làm chàng bị thương khắp người, lần này ta tuyệt đối sẽ không để hắn chạy thoát.”
Phong Dực gật đầu, cười lạnh một tiếng, “Đích thực phải diệt trừ hắn. Hắn chính là trợ thủ đắc lực của Đông Việt vương.”
An Ninh Hề đi lấy khôi giáp, vừa mặc vừa nói với y: “Lần này chàng không nên đi, một mình ta đi là được rồi.”
Phong Dực ở một bên than thở, “Còn chưa thành thân đã ghét bỏ ta rồi, về sau bị bỏ là điều khỏi bàn....”
An Ninh Hề bất đắc dĩ nhìn y, không thể làm gì khác hơn là gật đầu đồng ý, “Vậy được rồi. Chàng đi cùng đi, nhưng nhất định phải ở sát bên cạnh ta.”
Phong Dực cười híp mắt gật đầu một cái.
Lần này Tuyên Tử Đô dẫn binh tới đe dọa là ngoài ý muốn, nhưng mặt khác càng là vì trì hoãn thời gian. Binh mã Đông Việt ở Khai Phong kém xa thế lực của hai nước Nam Chiêu và Tây Hoa, mà hiện tại binh mã từ những nơi khác vẫn chưa điều kịp đến đây. Vì để ngăn cản An Ninh Hề chủ động xuất kích thì chỉ có tự chủ động trước, trì hoãn một thời gian ngắn.
An Ninh Hề và Phong Dực cưỡi ngựa quan sát trận chiến từ phía sau. Phong Dực híp mắt quan sát tình hình phía trước một phen: nhìn qua mười vạn binh mã này không hề khí thế như binh mã Đông VIệt từng gặp, thậm chí còn hơi suy sụp tinh thần, trong đó có rất nhiều binh sĩ lớn tuổi. Hắn nghĩ nghĩ, đại khái đã đoán được ý đồ của Tuyên Tử Đô.
Phong Dực cố ý hỏi Ninh Hề: “Ninh Hề, nàng cảm thấy khí thế của đối phương so với trước kia thế nào?”
An Ninh Hề nhìn chằm chằm quân Đông Việt ở phía trước, lắc đầu nói, “Không mãnh liệt bằng lúc trước.”
Phong Dực cười cười, “Vậy nàng có biết vì sao không?”
An Ninh Hề tỉ mỉ suy tư một phen đã hiểu rõ, “Khó trách, nếu như Đông Việt thật có sức mạnh như thế thì Sở Nghiệp Kỳ nhất định sẽ là người đầu tiên lao ra, hắn há có thể bỏ qua cơ hội thể hiện bản thân?”
Phong Dực thở dài một hơi, “Nàng từng nói biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hiện tại xem ra: chúng ta là bên có lợi nhất.”
An Ninh Hề quay đầu nhìn y, “Chúng ta phải làm sao? Nếu Tuyên Tử Đô không phải thực sự tác chiến, chúng ta cũng không cần tuân theo lẽ thường.”
Phong Dực gật đầu, “Binh giả nặng ở một chữ ‘ngụy’, tất nhiên không cần tuân theo lẽ thường thôi rồi. Chúng ta cũng không ngại chỉ phái ra một số nhân mã cẩn thận đọ sức, còn chủ lực thì tiến về Khai Phong. Đâu chỉ có Đông Việt biết tập kích bất ngờ.”
An Ninh Hề mỉm cười, “Ta cũng có ý này.” Nàng gọi Hoắc Tiêu, Lật Anh Thiến và Tần Hạo đến nói nhỏ kế hoạch cho mấy người đó nghe. Ba người đáp ứng, Hoắc Tiêu dẫn theo một đám người đối phó Tuyên Tử Đô, Lật Anh Thiến và Tần Hạo dẫn số binh lính còn lại đi vòng phía sau doanh trại đến Khai Phong.
Tuyên Tử Đô thấy Lật Anh Thiến và Tần Hạo đột nhiên dẫn binh đi về phía trại lính còn tưởng rằng An Ninh Hề tính giữ thực lực. Còn chưa kịp suy nghĩ thêm, Hoắc Tiêu đã chủ động dẫn binh xông tới, hắn đành chuyên tâm nghênh chiến.
Theo Phong Dực chỉ thị, Hoắc Tiêu nhất cổ tác khí* vọt tới, còn chưa chờ đến lúc hai bên chém giết đã làm đối phương tan rã bốn phương tám hướng. Đám binh mã bên Tuyên Tử Đô vốn bị lôi đến dùng mệnh để kéo dài thời gian, lúc này thấy tình trạng như vậy phần lớn đều sợ hãi, lập tức tán lạc. Mà sau khi rơi vào tay quân lính Nam Chiêu, căn bản đều bị tốp năm tốp ba vây kín, như dê rơi vào miệng cọp, chỉ có đường chết.
(*NHẤT CỔ TÁC KHÍ - một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm. “Tả Truyện” Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
An Ninh Hề nhìn thấy cảnh tượng này , không nhịn được mà khẽ thờ dài. Phong Dực âm thầm nhìn vẻ mặt của nàng, nhỏ giọng nói: “Cảm thấy rất tàn nhẫn à?”
An Ninh Hề nhìn y, “Có chút, nhưng ta biết đây là điều không thể tránh.”
Phong Dực gật đầu, “Chính xác.” Tiếng nói của y vừa dứt, bên tai đột nhiên vang lên mũi tên xé gió lao tới, ngước mắt nhìn lên chỉ thấy một mũi tên lao thẳng tới hướng mình. An Ninh Hề vội vàng đẩy y ra, mũi tên kia sượt qua đầu vai Phong Dực.
An Ninh Hề phẫn hận nhìn Tuyên Tử Đô, xoay người đoạt lấy cung Minh Nguyệt trong tay Yến Lạc, làm liền một mạch động tác giương cung bắn tên. Nhưng Tuyên Tử Đô đã sớm có chuẩn bị, mũi tên này bắn cũng vô ích.
Tuyên Tử Đô ổn định thân mình, cất cao giọng hỏi Ninh Hề: “Không biết Nữ hầu có thể cho biết chuyện của Tiêu Như Thanh không?”
An Ninh Hề hừ lạnh một tiếng, “Bổn cung không biết thì ra Đông Việt còn có người sẽ nhắc tới cái tên này đấy.”
Tuyên Tử Đô vội vội vàng vàng hỏi dồn: “Nữ hầu thật sự là Tiêu Như Thanh?”
Tuyên Tử Đô đánh ngựa lên mấy bước, chẳng thèm để ý đến quân Đông Việt bị quân Nam Chiêu chém giết liên tục kêu thảm thiết, vẻ mặt có chút kích động, “Nếu Nữ hầu thật sự là Tiêu Như Thanh, vậy tại hạ thật sự nghĩ không ra điểm mấu chốt, huống chi nếu như cô là Tiêu Như Thanh, vì sao phải đối xử tuyệt tình với Vương thượng như vậy?”
An Ninh Hề như thể nghe được chuyệng gì buồn cười lắm. Nàng lạnh lùng nở nụ cười, “Tuyên Tử Đô, ngươi lấy thân phận gì để chất vấn Bổn cung? Ngươi đừng quên ngươi cùng Bổn cung còn có huyết hải thâm cừu!”
Vẻ mặt Tuyên Tử Đô chấn động. Hắn nâng cung lên chắp tay với nàng, “Đã vậy, vậy thì đừng trách tại hạ vô tình.” Nói xong hắn giương cung lắp tên, hướng về phía Phong Dực lần nữa. An Ninh Hề đã bắn một mũi tên ra trước, lợi dùng khoảng thời gian đó giật dây cương trong tay Phong Dực, ghìm cương một con ngựa, thúc giục y: “Mắt chàng không nhìn được, hay ra phía sau tránh đi.”
Ngựa Phong Dực cưỡi chậm rãi chạy ra phía sau An Ninh Hề. Phong Dực bất đắc dĩ thở dài: tài bắn cung của Tuyên Tử Đô là số một số hai, mình tiếp tục giả bộ An Ninh Hề vừa phải bận tâm mình vừa phải đối phó Tuyên Tử Đô, chỉ sợ sẽ gặp phải nguy hiểm. Hắn đánh ngựa đến trước mặt một người lính, dặn người kia đi lấy một cây cung .
An Ninh Hề vẫn đang hết sức chăm chú nhìn Tuyên Tử Đô nên không biết hành động của Phong Dực, còn tưởng rằng y đã rút đến nơi an toàn. Nhưng lát sau lại thấy Phong Dực đánh ngựa từ phía sau mình vòng qua trước mặt, trong tay còn cầm một cây cung, có chút nhất thời kinh ngạc.
Phong Dực quay đầu nhìn về nàng cười cười, ánh mắt sáng ngời, làm gì còn dáng vẻ vô hồn lúc trước. An Ninh Hề thoáng sửng sốt liền phản ứng kịp, đầu tiên là mừng rỡ, tiếp đó lại bắt đầu hờn dỗi: mình thế mà lại bị chàng lừa.
Phong Dực toàn thân áo trắng ngồi trên lưng ngựa, tay áo tung bay theo gió như thể thần tiên. Cho dù hiện tại đang ở trên chiến trường, trong tay còn cầm một cây cung nhưng chẳng hề ảnh hướng đến sự phong nhã tài hoa của hắn.
Tuyên Tử Đô thấy hắn đột nhiên đi vòng qua trước mặt còn cầm cung hướng phía mình, lập tức cảnh giác. Phong Dực mỉm cười với hắn, “Tuyên tuớng quân, ngươi thiếu nợ máu, hôm nay trả hết đi.”
Lời nói của y ấm ấp nhưng mang theo khí lạnh. Lời còn chưa dứt, trường cung trong tay đã kéo căng, tên vừa đặt lên nhoáng cái đã lao đi, người bên cạnh gần như không thấy rõ động tác của y. Tuyên Tử Đô ở phía đối diện đã che ngực rên rỉ thống khổ. Mũi tên kia xuyên qua áo giáp của Tuyên Tử Đô, cắm được vào ngực hắn.
Phong Dực đánh ngựa trở lại bên cạnh An Ninh Hề, lắc đầu thở dài : “Không phải cung Minh Nguyệt, nói gì thì nói uy lực vẫn không đủ.”
An Ninh Hề đưa cây cung trong tay cho y, tức giận nói: “Cho chàng đây! Dù sao mắt của chàng đã nhìn rõ rồi, ta cần gì phải phí hết tâm tư bảo vệ chàng chu toàn nữa.”
Phong Dực cười, ho một tiếng, “Ninh Hề, bây giờ đang ở chiến trường.”
An Ninh Hề phục hồi tinh thần, vội nhìn Tuyên Tử Đô, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, đang che ngực lao đảo sắp ngã khỏi lưng ngựa. Cung tên trong tay đã sớm rơi xuống đất, có một binh lính đến đỡ hắn hắn đã ngã xuống ngựa trước, nhưng hoàn toàn chịu đựng không hề rên rỉ thành tiếng.
An Ninh Hề dời tầm mắt, mím môi không nói.
Lúc lâu sau, quân Đông Việt đã gần như bị chém giết hầu như không còn. mấy người lính bên cạnh Tuyên Tử Đô cuống quít muốn dẫn hắn rời đi, Tuyên Tử Đô lại tránh sự giúp đỡ của mấy người kia, gắng gượng đứng dậy chăm chú nhìn An Ninh Hề: “Nữ hầu... trước khi tại hạ chết có thể tiết lộ... rốt cuộc cô có phải... có phải Tiêu Như Thanh hay không?”
An Ninh Hề lạnh lùng nhìn hắn, “Ta là có phải Tiêu Như Thanh hay không quan trọng lắm à? Ngươi nên lo lắng bản thân ngươi đã không thể nhìn thấy ngày ta công phá Khai Phong.”
Tuyên Tử Đô mở to hai mắt, vẻ mặt bi thống, “Nếu cô là Tiêu Như Thanh thì sẽ không chiếm đoạt quốc gia của mình.”
An Ninh Hề cười khẽ, “Ngươi hãy nghe cho kỹ đây: quốc gia hiện tại của ta là Nam Chiêu, sau này quốc gia của ta là cả thiên hạ! Cho tới bây giờ không còn liên quan gì tới Đông Việt hết!”
Tuyên Tử Đô khiếp sợ nhìn nàng, máu tươi từ ngực đã nhuộn ướt áo giáp. Hắn suy sụp ngã xuống mặt đất, ý thức dần dần tan rã. Cuối cùng, lúc ngửa mặt nằm vật xuống, nhìn bầu trời xanh thẳm phía trên, trong miệng tự lẩm bẩm: “Vi thần vô năng, đã phụ thánh ân....”
Binh lính phía sau Tuyên Tử Đô thấy Tuyên Tử Đô đã không còn nhúc nhích, không tiếp tục để ý nữa, rối rít quay đầu bỏ chạy. Ban đầu Hoắc Tiêu muốn đuổi theo nhưng An Ninh Hề gọi y lại, “Để bọn chúng trở về báo tin, tốt nhất hoàn toàn dao động lòng quân Đông Việt.”
Phong Dực ngước mắt nhìn bầu trời một chút rồi quay đầu lại nói với An Ninh Hề : “Hạ lệnh chỉnh đốn quân ngũ, sau đó chúng ta sẽ đi hội hợp với mấy người Lịch tướng quân.”
An Ninh Hề gật đầu, “Ta cũng đang có ý đó.” Nàng phân phó Hoắc Tiêu nghỉ ngơi tại chỗ rồi cùng Phong Dực và Yến Lạc quay về doanh trại.
Không bao lâu sau khi mọi người dùng cơm trưa xong, Phong Dực đang chuẩn bị cho buổi trưa xuất chiến, Yến Lạc đột nhiên cầu kiến.
Phong Dực kêu nàng vào. Yến Lạc ôm một bộ áo giáp giáp đi tới, cười nói với y: “Điện hạ, Vương thượng nói nếu mắt của ngài đã khỏi thì phải biểu hiện cho thật tốt, không thể lười biếng, cho nên sai nô tỳ tặng bộ áo giáp này tới đây cho ngài.”
Phong Dực bất đắc dĩ cười cười, “Nàng vẫn đang tức giận?”
Yến Lạc cố nén cười gật đầu.
Phong Dực nhận áo giáp nhìn một chút, “Không tồi, đáng tiếc là bộ của ta lại ở doanh trại Đông Việt, sợ mặc bộ khác sẽ không quen.”
Yến Lạc vội vàng nói chen vào: “Vương thượng nói rồi, nếu như Điện hạ không mặc bộ áo giáp này sẽ không để ngài ra chiến trường.”
Phong Dực có chút ngạc nhiên nhìn nàng, “Cả việc này cũng muốn quản hả? Nàng ấy đúng là....” Hắn lắc đầu, nụ cười trên khóe miệng càng sâu hơn, “Được rồi, ta biết rồi, cô trở về bẩm báo đi, nói ta cẩn tuân quân mệnh.”
Yến Lạc cố nén cười gật đầu nói ‘vâng’, hành lễ với y rồi đi ra ngoài.
Sau giờ ngọ, lúc hành quân, An Ninh Hề thấy Phong Dực lúc cũng không nói thêm điều gì. Hiện tại chính là lúc mấu chốt còn có thời gian đâu mà đi so đo mấy chuyện kia với chàng, chỉ cần mắt chàng nhìn được, đó đã vô cùng may mắn rồi.
Phong Dực nhìn thấy hình như nàng không có bộ dạng tức giận, trong lòng yên tâm. Bằng không đợi lát nữa lâm trận, nàng tức giận sẽ không ổn.
Hành quân tới cổng thành Lạc Dương thì Lật Anh Thiến và Tần Hạo đã chờ tại đó. Quân Đông Việt dàn sẵn trận thế sẵn sàng đón địch trên cổng thành. Anh Ninh Hề chưa từng nhìn thấy tuớng lĩnh thủ thành, chắc cất nhắc mười năm nay mới lên được chức tướng lĩnh.
Lật Anh Thiến đánh ngựa đến cạnh Phong Dực, chắp tay thi lễ với y, “Điện hạ, đại quân Viên Chí lãnh đạo đã chuyển tới thành Dao xa nhất ở phía tây của Đông Việt theo phân phó của ngài. Chu Lập cũng dẫn theo một phần đại quân đi vòng qua thành Hỗ ở phía nam, hiện tại đang hướng về đây.” Nàng đưa phong thư trong tay cho Phong Dực, “Đây là thư mới được đưa tới.”
Phong Dực mới vừa nhận thư An Ninh Hề đã không nhịn được hỏi: “Sắp xếp gì mà ta cũng không biết?”
Phong Dực ho một tiếng, ý bảo Lật Anh Thiến rời đi, rồi sau đó mới giải thích với nàng: “Thứ nhất là thời gian cấp bách không kịp thương lượng với nàng, thứ hai là dáng vẻ chuyên tâm tấn công Đông Việt của ta và nàng sẽ dễ dàng dời đi tầm mắt của Đông Việt hơn. Hiện nay Đông Việt vương đã điều tất cả binh lực về Khai Phong, vừa hay Viên Chí và Chu Lập có thể lợi dụng điều đó, phía bắc còn có Bắc Mạnh vương, đến lúc đó chúng ta liền có thể vây kín Khai Phong. Phía đông là Đông Hải, trừ phi Đông Việt vương nguyện ý ra biển, nếu không liền chỉ có khoanh tay chịu trói ở Khai Phong.”
An Ninh Hề gật đầu, “May mà chàng suy nghĩ chu toàn.” Nàng suy nghĩ một chút, đột nhiên lại lắc lắc đầu cười, “Sớm biết chàng tiến từ ngoài vào trong thì ta chẳng nghiên cứu mấy cái chiến thuật kia cho xong, giờ cũng chẳng dùng đến.”
Phong Dực cười cười, “Tất nhiên là không. Ta đã đưa chiến thuật dựa theo địa phương của nàng cho Viên Chí và Chu Lập. Hai người này đều là tướng lĩnh kinh nghiệm phong phú, tất nhiên sẽ không uổng phí khổ tâm của nàng .”
An Ninh Hề thở phào một hơi, “May mà có chàng ở đây, nếu ta chỉ lo tấn công Khai Phong sợ là sẽ thất bại trong gang tấc.”
Phong Dực thở dài, “Binh lực Nam Chiêu không thể so với Tây Hoa, nàng tập trung tấn công Khai Phong là hành động sáng suốt.” Y quay đầu nhìn cửa thành Khai Phong, cười cười, “Tòa thành trì này đúng là quý, phải tốn biết bao nhiêu binh lực: ta, nàng, binh lực tam quốc cộng thêm Trung Chu và binh lực từ các nước nhỏ chiêu hàng khác cùng lắm chỉ trăm vạn. Không biết Khai Phong có thể chống đỡ bao lâu.”
An Ninh Hề quay đầu nhìn y, “Chàng đoán xem?”
Phong Dực rũ mắt suy nghĩ một chút, “Nhiều nhất ba tháng.”
An Ninh Hề mấp máy môi, “Không thể nhanh hơn sao?”
Phong Dực nhìn vẻ mặt nàng, nhớ đến những khó khăn đau khổ nàng phải chịu trước đây, trong lòng sinh ra thương yêu. Hắn cầm lấy tay nàng nói, “Vậy một tháng! Trong vòng một tháng, ta nhất định sẽ dẫn nàng tiến vào Khai Phong.”
An Ninh Hề quay đầu nhìn thẳng y, gật đầu một cái.