Cây Bạch Giao kiếm trên tay phải của Phương Triệu Nam đánh ra một chiêu Dã Hỏa Thiêu Thiên, chặn lại ba nhát kiếm của thiếu nữ áo đỏ, cây Thanh Long kiếm trong tay đột nhiên đánh ra một chiêu Tây Lai Phạn Âm, thanh bảo kiếm vẽ ra một màn thanh quang. Đó chính là một trong ba chiêu kiếm của Đạt Ma Tam kiếm, trong sự mạnh mẽ có ẩn chứa sự từ bi. Nàng ta cảm thấy kiếm ảnh khắp trời từ bốn mặt tám hướng kéo tới, tuy có rất nhiều sơ hở nhưng không thể nào chống đỡ nổi, nàng lắc người thối lui tám thước. Chợt nghe La Côn quát lơn một tiếng, múa cây Kim Bối đao chém ngang ra một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân về phía eo của chàng.
Đạt Ma Tam kiếm tuy là loại kiếm thuật tuyệt học ngàn năm có một nhưng khi vận dụng phải đề tụ chân khí, Phương Triệu Nam đã trúng một đòn Vô Ảnh Thần Quyền ở trước ngực, khí huyết vẫn còn nhộn nhạo, chàng lại vận khí đánh ra một kiếm thì người đã mệt nhọc. Thấy thế đao quét tới của La Côn quá hiểm ác, chàng không dám dùng kiếm chống đỡ, tung người vọt ra năm thước, lòng thầm nhủ:
“Hai thanh bảo kiếm tuy có thể chặt sắt như chặt bùn, Đạt Ma Tam kiếm cũng có thể chống cự lại kẻ địch, nhưng nội phủ đã bị trọng thương, cần phải sớm vận khí trị thương, Vô Ảnh Thần Quyền của Bạch Trác Nghĩa rất lợi hại, chi bằng cứ tạm thời lui vào trong chùa dưỡng thương trong chốc lát rồi tìm cách chống địch”. Ý nghĩ ấy lướt qua, không đợi bọn họ đuổi theo, chàng tung người chạy vào trong chùa Thiếu Lâm.
Thiếu nữ áo đỏ cao giọng quát:
“Mau đuổi theo, y đã bị trọng thương ...” quần hào tựa như rất kính phục nàng ta, nghe nàng ta quát như thế thì lập tức đuổi gấp theo sau.
Phương Triệu Nam gắng gượng đề tụ một ngụm chân khí chạy vội vào trong chùa. May mà khoảng cách không xa, trong chớp mắt đã đến trước cổng chùa. Bốn nhà sư mình khoác cà sa, tay cầm phương tiện sản, thiết thiền trượng chặn ngang phía trước. Phương Triệu Nam hạ giọng quát:
“Chặn bọn chúng lại ...” nói xong thì lách người lướt qua khỏi bốn nhà sư. Họ đều đã nhận ra Phương Triệu Nam, thế là lập tức né người tránh qua, rồi cầm ngang binh khí chặn ở phía sau lại.
Sau khi chạy vào trong chùa, Phương Triệu Nam chợt thầm nhủ:
“Vô Ảnh Thần Quyền của Bạch Trác Nghĩa đánh ra mà kẻ khác không hề hay biết, bốn nhà sư này chẳng biết nội tình, chỉ e sẽ thua thiệt”. Thế rồi mới ngừng lại quay đầu kêu:
“Bốn vị thiền sư hãy cẩn thận Vô Ảnh Thần Quyền của đối phương ...” chợt nhớ rằng Vô Ảnh Thần Quyền là tuyệt kỹ của Tây Vực, các nhà sư trong chùa Thiếu Lâm e rằng không biết loại võ công này. Chàng vội vàng nói tiếp:
“Vô Ảnh Thần Quyền là một loại võ công kỳ dị, khi đánh ra không hề phát tiếng, sau khi ám kình đánh tới thì mới nhận ra, các vị hãy cẩn thận lão già vừa mập vừa lùn, chú ý cử động hai quyền của y ...” chàng chưa nói xong thì chợt nghe nhà sư ở rìa bên trái hự lên một tiếng, thối lui ra sau ba bước, người lảo đảo mấy cái rồi mới đứng vững được. Té ra khi chàng nói như thế, nhà sư ấy đã trúng một đòn Vô Ảnh Thần Quyền.
Phương Triệu Nam giật mình thầm nhủ:
“Nếu mình chỉ lo cho thương thế của bản thân để cho bốn nhà sư Thiếu Lâm bị thương trong tay bọn chúng, không những khó ăn nói với Đại Ngu thiền sư mà còn bị bọn chúng xông vào trong chùa”. Ý nghĩ ấy lướt qua, chàng quay lại, vừa vận khí điều tức, vừa đứng một bên xem để chuẩn bị ra tay.
Lúc này các nhà sư đã động thủ với kẻ địch, ngoại trừ người đã bị trúng Vô Ảnh Thần Quyền, ba nhà sư kia đang múa binh khí chống cự kẻ cường địch.
Tam Kiếm Nhất Bút Trương Phụng Các, Cửu Tinh Truy Hồn Hầu Chấn Phương và La Côn tuy dốc hết toàn lực nhưng cây phương tiện sản, thiết thiền trượng trong tay ba nhà sư phối hợp rất kín kẽ, không hề để ra sơ hở. Ba người ấy đánh sau ba mươi chiêu, ba nhà sư vẫn ung dung không hề mất sức tí nào.
Thiếu nữ áo đỏ thấy ba nhà sư phòng thủ nghiêm ngặt, nghĩ rằng nếu đánh tiếp nữa một hai trăm chiêu cũng khó thắng, trong lòng lại rất nôn nóng, nhưng vì đang đấu kịch liệt, chỉ thấy trượng ảnh đao quang khó phân địch ta, Vô Ảnh Thần Quyền của Bạch Trác Nghĩa cũng không thể tùy tiện đánh ra được. Thế ra vung cây bảo kiếm trong tay tung mình nhảy vọt vào vòng chiến, nàng giơ kiếm đâm vào ngực của nhà sư ở bên phải, cây phất trần trên tay trái quét lại, cuốn lấy tay của nhà sư ở bên trái. Hai nhà sư bị buộc phải thối lui một bước. Sau khi nàng nhảy vào, thế cuộc lập tức thay đổi, ba nhà sư bị kiếm chiêu quái dị của nàng đánh đến nỗi luống cuống tay chân, thế liên thủ dần dần rời rạc.
Lúc này Phương Triệu Nam đã hồi phục nguyên khí, thấy ba nhà sư chống đỡ không nổi nữa thế là lập tức vung kiếm nhảy vọt lên. Từ sau khi chàng ăn món toàn hùng cao của Giác Mộng đại sư, lại được ông ta dùng nội gia chân lực đả thông hết kinh mạch của toàn thân, công lực của chàng tăng lên rất nhiều. Cho nên, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà chàng đã hồi phục lại nguyên khí. Đột nhiên vọng lại tiếng Phật hiệu trầm hùng. Té ra đó là Đại Từ thiền sư dẫn theo mười hai cao thủ Thiếu Lâm chạy vội tới. Phương Triệu Nam thấy thế thì nhủ thầm:
“Trước mắt tình thế hiểm ác, không nên có lòng trung hậu gì cả, sau khi các nhà sư đến đây thì sẽ để họ nhất tề ra tay, trước tiên chế phục những kẻ cường địch này để giảm nguy hiểm ...”.
Ý nghĩ ấy lướt qua như điện chớp, chàng điểm vội Thanh Long kiếm về thiếu nữ áo đỏ. Nàng ta đã từng động thủ với chàng một lần, cảm thấy võ công của chàng tiến bộ hơn trước rất nhiều cho nên trong lòng cũng có mấy phần e ngại. Nhưng chàng lại muốn liều mạng với nàng ta, kiếm thế đánh gấp lên, tiếp lấy ba chiêu kiếm mà nàng đánh về phía ba nhà sư.
Bạch Trác Nghĩa đột nhiên gầm lớn một tiếng phóng vọt lên, tung quyền đấm thẳng ra trước ngực một chiêu Trực Đảo Hoàng Long. Công lực của y thâm hậu, mỗi lần đánh ra quyền thế đều có kèm tiếng gió uy thế rất kinh người. Phương Triệu Nam lo lắng y lại đả thương người khác cho nên lách người né qua, kiếm thế trong tay toàn lực đánh về phía Bạch Trác Nghĩa.
Thiếu nữ áo đỏ vừa thoát khỏi Phương Triệu Nam thì lập tức quay sang tấn công ba nhà sư. May mà Đại Từ thiền sư đã kịp thời dắt các nhà sư tới, thiền trượng trong tay múa tít tiếp lấy thế công của thiếu nữ áo đỏ. Ông ta là một trong những cao tăng thuộc hàng chữ Đại trong chùa Thiếu Lâm, công lực thâm hậu, giao thủ được mấy hiệp, thiếu nữ áo đỏ đã biết gặp phải kình địch, thế là không đánh các nhà sư kia nữa mà quay sang đối phó với ông ta.
Trận thế liên thủ của các nhà sư Thiếu Lâm đã từ loạn chuyển sang ổn định.
Sau khi Phương Triệu Nam giao thủ với Bạch Trác Nghĩa, chàng lập tức toàn lực tấn công. Lúc thì đánh ra một chiêu Thiên Hà Đảo Quải của phái Võ Đang, lúc thì đánh ra một chiêu Vạn Phong Xuất Tào của phái Côn Luân, lại thêm thanh bảo kiếm chốc chốc lại vẽ ra một màn kiếm khí lạnh lẽo khiến cho Bạch Trác Nghĩa không thể thi triển Vô Ảnh Thần Quyền được. Chàng đưa mắt nhìn sang thấy đại thế đã ổn, thế là kiếm thế trong tay đánh gấp lên, thi triển tuyệt chiêu Xảo Đoạt Tạo Hóa, cây Thanh Long kiếm vẽ ra muôn vàn đốm hàn tinh như gió bão mưa rơi. Bạch Trác Nghĩa kinh hãi vọt người thối lui. Phương Triệu Nam vung cổ tay phải đuổi theo như hình với bóng, không để cho Bạch Trác Nghĩa có cơ hội hít hơi vận khí. Bạch Trác Nghĩa giở tay phải lên, đánh ra một chiêu Thôi Sơn Điền Hải, một luồng quyền phong mạnh mẽ vô cùng tuôn ra, tay trái lại thi triển cầm nả thủ chụp vào cổ tay phải của Phương Triệu Nam.
Tay trái của chàng đâm xéo ra một chiêu Nhất Kiều Ngân Hoa chặn tay trái của Bạch Trác Nghĩa lại, lách người tránh được quyền của y, cây Bạch Giao kiếm đâm xéo ra một chiêu Thần Long Tam Hiện, vẽ thành ba đóa ngân hoa, ép Bạch Trác Nghĩa lại thối lui thêm hai bước nữa.
Phương Triệu Nam thừa thế tấn công dồn dập, cây Thanh Long kiếm lại đánh ra một chiêu Xảo Đoạt Tạo Hóa, lại buộc Bạch Trác Nghĩa phải thối lui. Trong khoảnh khắc, Bạch Trác Nghĩa đã phải thối lui đến ba bốn thước. Y nhủ thầm:
“Kiếm thế của tên tiểu tử này thật kỳ ảo, lại không có lộ số nhất định, hàn khí của hai cây kiếm lạnh lẽo, quang hoa chói mắt, rõ ràng là loại bảo kiếm chém sắt như chém bùn. Mình cứ giằng co mãi với y chỉ e sẽ thua thiệt, chi bằng cứ tiên hạ thủ vi cường, nếu không thi triển độc thủ đánh chết y, e rằng sẽ bị thương trong tay của y”. Ý nghĩ ấy lướt qua, sát cơ nổi lên, y thầm đề tụ chân khí rồi vọt sang một bên. Phương Triệu Nam sợ y lại thi triển Vô Ảnh Thần Quyền, thế là vung tay trái quét ra một mảng thanh quang.
Bạch Trác Nghĩa đang phóng tới đột nhiên xoay người vung tay phải lên. Phương Triệu Nam đã bị trúng mấy đòn Vô Ảnh Thần Quyền, vừa thấy y giương tay lên thì lập tức né qua một bên. Nào ngờ chiêu ấy của Bạch Trác Nghĩa chỉ là hư trương thanh thế, đợi Phương Triệu Nam đứng vững thực sự đánh ra một đòn Vô Ảnh Thần Quyền.
Chàng thấy Bạch Trác Nghĩa lao tới thì múa cây Thanh Long kiếm đẩy xéo ra, chặn kín môn hộ, đột nhiên cảm thấy một luồng ám kình dồn tới trên người, chàng không khỏi chấn động, vội vàng mượn thế nhảy vọt ra sau. Bạch Trác Nghĩa đã dùng tám thành công lực để đánh ra quyền này, luồng kình đạo mạnh mẽ vô cùng. Phương Triệu Nam tuy đã né được đòn thần quyền của y, nhưng vẫn bị luồng ám kình đánh lên người, chấn động đến nỗi toàn thân khí huyết nhộn nhạo, mắt như hoa lên. Khi chàng hoa mắt, Bạch Trác Nghĩa đã bổ tới như điện xẹt, tay phải đã chụp vào cổ tay trái của Phương Triệu Nam.
Chàng chợt cảm thấy cổ tay trái tê rần, Thanh Long kiếm đã bị Bạch Trác Nghĩa đoạt mất. Chàng tuy bị trọng thương nhưng thần trí vẫn chưa hôn mê, thế là quát lớn một tiếng, cây Bạch Giao kiếm trên tay phải đột nhiên đánh ra một chiêu Tây Lai Phạn Âm trong Đạt Ma Tam kiếm. Sau khi chàng đánh ra chiêu này, Bạch Trác Nghĩa lập tức bị nhốt trong một màn kiếm ảnh.
Lướt người tới đoạt kiếm, khoảng cách quá gần, đã không thể nào tránh khỏi màn kiếm ảnh trùng trùng của Phương Triệu Nam, Bạch Trác Nghĩa đành liều chết múa cây Thanh Long kiếm trong tay quét lên màn kiếm ảnh đang từ trên đầu chụp xuống. Đây là kiếm thức khởi thủ trong Đạt Ma Tam kiếm, tuy lợi hại nhưng hàm chứa sự từ bi. Hai kiếm chạm vào nhau kêu keng lên một tiếng, Bạch Trác Nghĩa cầm ngược cây Thanh Long kiếm, toàn thân đầy máu tươi mà lui, té ra y đã liều tiếp một kiếm, trên người bị ba vết thương. Phương Triệu Nam đã bị nội thương, lực tay đã giảm xuống, Bạch Trác Nghĩa lại đoạt cây Thanh Long kiếm mới có thể gắng gượng gạt một nhát kiếm, sau khi đả thương Bạch Trác Nghĩa, khí huyết trong nội phủ của chàng nhộn nhạo, bất đồ phun ra một ngụm máu tươi.
Thiếu nữ áo đỏ đang giao đấu với Đại Từ thiền sư, nghe Phương Triệu Nam quát lớn một tiếng thì không khỏi quay đầu sang nhìn. Thấy Bạch Trác Nghĩa đã đoạt được một cây kiếm trong tay Phương Triệu Nam, không khỏi cả mừng, cao giọng quát:
“Mau đưa kiếm đây ...” nàng chỉ phân thần một lúc, lập tức bị Đại Từ thiền sư múa cây trượng như gió táp mưa sa đánh tới, khiến cho nàng bị dồn vào chỗ nguy hiểm.
Bạch Trác Nghĩa tuy đã đoạt được một thanh kiếm nhưng trên người đã trúng ba vết thương không nhẹ, máu tươi cứ tuôn ra ào ạt, trong khoảnh khắc ướt đẫm cả nửa người. Y chỉ có thể vận khí cầm máu chứ không còn sức đánh ra Vô Ảnh Thần Quyền, nếu lúc này y thừa cơ lại đánh ra vài đòn Vô Ảnh Thần Quyền nữa, Phương Triệu Nam chắc chắn sẽ chết. Đây là cục diện lưỡng bại câu thương, cả hai người đều không thể nào lập tức tái chiến.
Các nhà sư thấy Phương Triệu Nam đã bị trọng thương, lập tức có bốn người chạy tới, một người đỡ Phương Triệu Nam lui vào trong chùa, một người tay cầm ngang thiền trượng bảo vệ. Còn hai người kia thì lao về phía Bạch Trác Nghĩa, định đoạt lại thanh Thanh Long kiếm trong tay của y. Thiếu nữ áo đỏ tuy bị trượng thế của Đại Từ thiền sư đánh xuống thế hạ phong, nhưng nàng không quên món binh khí trong tay Bạch Trác Nghĩa. Thấy hai nhà sư Thiếu Lâm xông tới, Bạch Trác Nghĩa tựa như không hề hay biết, trong lòng nàng lo lắm, thế là thanh trường kiếm trong tay đột nhiên thi triển ra một chiêu kiếm Chu Bút Điểm Hồn, mũi kiếm vẽ ra thành ba điểm ngân hoa, xỉa vào cổ tay phải của Đại Từ thiền sư.
Thiếu nữ áo đỏ đánh lui được Đại Từ thiền sư thì vụt phóng người ra, cây phất trần quét về phía nhà sư bên trái của Bạch Trác Nghĩa, cây kiếm trong tay phải thì đánh ra một chiêu Lan Gian Tiệt Đấu xỉa về phía nhà sư bên phải, nàng ra tay rất nhanh chóng, phất trần trường kiếm tuy đánh ra sau nhưng đều chặn được hai cây thiền trượng của hai nhà sư đánh về phía Bạch Trác Nghĩa. Nếu hai nhà sư không chịu buông tay, Bạch Trác Nghĩa sẽ bị thương dưới trượng của hai nhà sư, nhưng hai nhà sư cũng bị sẽ bị thương bởi trường kiếm và phất trần của thiếu nữ áo đỏ, tình thế ép buộc cả hai người đành phải lui ra phía sau.
Thiếu nữ áo đỏ chợt quát lớn một tiếng, tay phải vung lên, thanh kiếm hóa thành một đạo bạch quang bay thẳng về phía nhà sư bên phải. Thanh kiếm bay nhanh đến nỗi có thể nghe tiếng gió, cây phất trần trong tay trái phất ra một chiêu Vân Vụ Kim Quang chặn thế đánh của nhà sư bên trái, tay phải thì đoạt lấy thanh kiếm trong tay của Bạch Trác Nghĩa. Bạch Trác Nghĩa tuy đang vận khí cầm máu nhưng võ công vẫn còn đó. Khi nàng ta chạm tay vào thanh kiếm của y, Bạch Trác Nghĩa đột nhiên vung cổ tay đánh lật lên, đâm thẳng ra phía trước. Kiếm ấy đánh ra rất bất ngờ, nàng ta giật mình, vội vàng né qua một bên rồi lạc giọng nói:
“Bạch Trác Nghĩa, ngươi điên rồi, là ta!”.
Nàng ứng biến tuy rất nhanh nhưng vẫn chậm một bước. Chỉ thấy ánh thanh quang lóe lên, thanh kiếm đã quét vào đùi, máu tươi từ trên đùi chảy xuống. Khi Bạch Trác Nghĩa đâm kiếm ra thì hai mắt khép hờ, lúc này cũng đã mở bừng ra, vừa thấy mình đã đâm thiếu nữ áo đỏ bị thương thì không khỏi hơi sững người, thần trí đột nhiên tỉnh táo trở lại. Chỉ nghe tiếng giao nhau, thanh trường kiếm thiếu nữ áo đỏ ném về phía nhà sư bên phải đã bị ông ta gạt ra rồi lao lên.
Thiếu nữ áo đỏ vội vàng kêu lên:
“Mau đưa kiếm cho ta”.
Bạch Trác Nghĩa hơi biến sắc, nhưng cuối cùng y vẫn đưa kiếm cho nàng. Thiếu nữ áo đỏ cầm lấy thanh kiếm, Đại Từ và hai đệ tử chùa Thiếu Lâm chia nhau ba mặt đánh tới.
Đại Từ thiền sư mặt đầy giận dữ, giơ cây thiền trượng bổ từ trên xuống một chiêu Ngũ Đinh Phách Sơn. Bạch Trác Nghĩa đột nhiên quát lớn một tiếng, hai tay đấm ra, liên tục tung ra hai đòn Vô Ảnh Thần Quyền. Hai nhà sư ở hai bên trái phải đột nhiên cảm thấy ngực chấn động, tựa như bị người ta dùng búa nện vào. Cả hai chợt cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, bất đồ thối lui ra đến ba bước, cây thiền trượng trong tay cũng rơi xuống đất.
Thiếu nữ áo đỏ quả là có võ công hơn người, tuy lâm vào cảnh nguy khốn nhưng không hề rối loạn tinh thần, đột nhiên nàng lộn người, lướt ngang qua hai bước, cây Thanh Long kiếm trong tay chém thẳng ra một chiêu Uyển Để Phiên Vân, quét về phía cây thiền trượng của Đại Từ thiền sư. Chỉ nghe tiếng kim khí giao nhau, tuy trượng thế của Đại Từ thiền sư không bị đẩy ngược ra nhưng đã bị nàng ta lợi dụng tự quyết chữ hoạt, vạt mất một bên. Thiếu nữ ấy cố gắng chặn trượng thế lại, rồi lập tức vọt qua một bên, Đại Từ thiền sư cũng nhảy vọt theo phía sau. Còn cây thiết thiền trượng vốn to như cánh tay đã bị cây trường kiếm gọt mất một nửa. Thiếu nữ áo đỏ cũng đưa thanh kiếm lên xem. Chỉ thấy thanh kiếm ánh lên màu xanh, rõ ràng chẳng hề hấn gì, nàng ta không khỏi cả mừng, quên cả vết thương trên chân, thế là quát lớn một tiếng xông lên đâm ra một chiêu Xuyên Vân Trích Nguyệt về phía Đại Từ thiền sư.
Bạch Trác Nghĩa đánh ra hai đòn Vô Ảnh Thần Quyền tuy gây chấn thương cho hai đệ tử chùa Thiếu Lâm nhưng vết thương vừa mới bị cầm máu của y đã bị chấn động đến rách ra, lập tức máu chảy ra như suối.
Các đệ tử đứng ở cổng chùa thấy đồng môn bị thương lập tức lại có bốn người chạy ra, trong tay mỗi người đều cầm binh khí. Thiếu nữ áo đỏ dành được thanh kiếm báu, như hổ thêm cánh, thế tấn công càng lợi hại hơn, Đại Từ thiền sư thì lo cây thiền trượng của mình bị người ta chặt đứt.
Võ công của hai người vốn tương đương nhau, Đại Từ thiền sư lo lắng trong lòng, lập tức có cảm giác không thể thi triển được chiêu thức, bị thiếu nữ áo đỏ tấn công luôn mấy kiếm khiến cho tay chân lúng túng, có cảm giác không thể ứng tiếp được.
Võ công, kiếm chiêu của nàng ta đều đi theo con đường thiên khích kỳ lạ, vừa chiếm được thượng phong thì càng lợi hại hơn. Chỉ thấy khắp trời kiếm khí cùng với tiếng kêu xoạc xoạc của cây phất trần, chiêu nào cũng đánh vào những đại huyệt của Đại Từ thiền sư, sau năm chiêu thì Đại Từ thiền sư đã rơi vào nguy hiểm.
Cửu Tinh Truy Hồn Hầu Chấn Phương, Tam Kiếm Nhất Bút Trương Phụng Các, Thần Đao La Côn, Truy Phong Điêu Ngũ Tông Nghĩa đang đánh rất rát với các nhà sư Thiếu Lâm, thấy Bạch Trác Nghĩa đã bị thương nhưng không thể nào ứng cứu được.
Chợt một tiếng quát vang lên, một bóng người phóng nhanh tới, một màn hồng quang lóe lên, bốn món binh khí đánh về phía Bạch Trác Nghĩa lập tức bị bắn ngược ra.
Các nhà sư thối lui hai bước, định thần nhìn lại chỉ thấy một thiếu nữ áo lam xinh đẹp, tay trái cầm kiếm, tay phải thì cầm một món binh khí quái lạ đỏ như lửa, đang đứng trước mặt Bạch Trác Nghĩa.
Nàng quát lớn:
“Ngừng tay”.
Thiếu nữ áo đỏ thâu kiếm tung người vọt ra sau.
Hầu Chấn Phương, Trương Phụng Các, Ngũ Tông Nghĩa, La Côn đều đánh gấp ra hai chiêu rồi nhảy vọt ra sau.
Thiếu nữ áo lam đưa mắt nhìn toàn trường rồi lạnh lùng nói:
“Trong số các hòa thượng ở đây, ai có thể làm chủ?”.
Đại Từ thiền sư hừ một tiếng:
“Có chuyện gì cứ nói với lão nạp”.
Ông ta vốn là người từ bi ôn hòa, nhưng trong chua vừa xảy ra thảm biến, căm hận đến tận xương những người trong Minh Nhạc, cho nên trong lời nói có chút giận dữ.
Nàng ta mỉm cười:
“Trong số các hòa thượng ở đây, ngươi lớn tuổi nhất, ta đã nhận ra, không cần phải hỏi thêm nữa”.
Đại Từ nói:
“Nữ thí chủ tốt nhất đừng nói lời thừa thãi”.
Nàng ta nhíu mày, nói:
“Hãy đi bảo các hòa thượng đương gia trong chùa các người, canh ba đêm nay, gia sư sẽ đích thân đưa cao thủ trong Minh Nhạc vào chùa, trước canh ba các người có thể sai người cầu hòa, chỉ cần quy thuận Minh Nhạc thì có thể thoát được một trận đại kiếp, trước canh ba mà không thấy hồi âm, sau khi bọn ta vào chùa, gà chó cũng không còn ...”.
Đại Từ nói:
“Chùa Thiếu Lâm có danh dự thế nào trong giang hồ, ngươi dám huênh hoang như thế, lão nạp sẽ lập tức dạy cho ngươi một bài học ...”.
Thiếu nữ áo đỏ chợt cười khanh khách:
“Chỉ nhờ vào tý võ công của ngươi ư?”.
Thiếu nữ áo lam phẩy tay:
“Không cần nhiều lời nữa, chúng ta đi thôi!” rồi xoay người bỏ đi trước.
Thiếu nữ áo đỏ cùng bọn Trương Phụng Các đi theo sau nàng.
Đại Từ thiền sư sau khi động thủ với thiếu nữ áo đỏ thì cảm thấy võ công của đối phương thật sự không kém mình. Trong nhất thời rất do dự, không biết có nên dắt các nhà sư đuổi theo hay không. Đang trong lúc do dự, chợt nghe giọng nói yếu ớt của Phương Triệu Nam vọng tới:
“Đừng đuổi theo nữa! Chúng ta hãy trở về bàn bạc cách chống địch”.
Đại Từ thiền sư rất cảm kích vì chàng đã cứu họ, đối với chàng rất tôn trọng, thế rồi mới chắp tay trả lời:
“Phương thí chủ đã bị thương, hãy an tâm nghỉ ngơi, lão nạp sẽ đi báo lại với Đại Ngu sư huynh!”.
Phương Triệu Nam thở dài nhẹ một tiếng rồi nói:
“Tại hạ đang vận khí không tùy tiện hành động được, nếu có thể phiền đại sư hãy mời lệnh sư huynh đến đây”.
Chàng bị nội thương không nhẹ, đang ngồi vận khí trị thương, chợt nghe mấy lời của thiếu nữ áo lam thì nén không được nên chen vào.
Đại Từ thiền sư thầm nhủ:
“Đại Ngu sư huynh giờ đây đã là chưởng môn phương trượng, làm sao có thể tùy tiện gọi ông ta đến ...” chợt nghe tiếng hú dài vọng tới, định thần nhìn lại thì thấy có hai bóng người lướt tới nhanh như sao xẹt, tiếng hú vừa dứt thì người đã thấy, đó chính là Nam Bắc Nhị Quái.
Bắc Quái Hoàng Luyện đưa mắt nhìn Phương Triệu Nam hỏi:
“Sao? Ngươi đã bị thương ư?”.
Phương Triệu Nam gật đầu, cười rằng:
“Đúng vậy, đã bị thương!”.
Bắc Quái Hoàng Luyện bước tới, chìa tay ra nói:
“Lão phu giúp ngươi hồi phục công lực, thế nào?”.
Phương Triệu Nam nhủ thầm:
“Nếu y muốn giết mình, lúc nào cũng có thể dồn mình vào chỗ chết, nếu cứ sợ đầu sợ đuôi né tránh y, chi bằng cứ hiên ngang chết trong tay y”. Thế rồi mới cười rằng:
“Lão tiền bối cứ ra tay”.
Bắc Quái Hoàng Luyện vốn có lòng hại Phương Triệu Nam, nhưng nghe chàng nói như thế thì ngược lại cảm thấy áy náy. Thế là y đề tụ chân khí, chậm rãi giở tay lên đặt trên huyệt Huyền Cơ của Phương Triệu Nam.
Công lực của y rất thâm hậu, vừa chạm vào người Phương Triệu Nam, Phương Triệu Nam cảm thấy có một luồng khí nóng rất mạnh xông vào, chàng vội vàng vận khí tiếp lấy luồng khí nóng ấy.
Nam Quái Tân Kỳ thấy Bắc Quái Hoàng Luyện ra tay giúp Phương Triệu Nam điều trị, hình như không cam tâm, y cũng bước sải tới, đưa tay phải đặt lên huyệt Mệnh Môn sau lưng của Phương Triệu Nam. Bắc Quái vừa thấy Nam Quái chạy tới, lạnh lùng hừ một tiếng, tay phải đột nhiên tăng lực đẩy Phương Triệu Nam ra phía sau, mượn thân người của Phương Triệu Nam đánh ra một luồng ám kình. Nam Quái Tân Kỳ cười lạnh, tay phải đột nhiên tăng lực cũng mượn thân người của Phương Triệu Nam phát ra một luồng nội kình đối kháng với luồng nội kình của Bắc Quái Hoàng Luyện đánh ra.
Cả hai đã mượn thân người của Phương Triệu Nam tỷ đấu nội kình, công lực ngày càng gia tăng, lực đạo càng lúc càng mạnh, nhưng đã làm khổ Phương Triệu Nam. Chàng cảm thấy trong nội phủ có hai nguồn tiềm lực đang xung đột lẫn nhau, lục phủ ngũ tạng đều như bị lộn ngược lên, khí huyết nhộn nhạo. Nhưng hai lão quái vật Hoàng Luyện và Tân Kỳ bình sinh làm việc chỉ để ý đến hỷ nộ của mình, mặc kệ sự sống chết của người khác.
Hai người tuy biết Phương Triệu Nam đang chịu nỗi đau khổ bởi nội lực của họ đang sát phạt lẫn nhau, nhưng vẫn không chịu ngừng tay, tựa như phải phân ra thắng bại.
Phương Triệu Nam chỉ cảm thấy hai luồng lực đạo xung đột trong nội phủ càng lúc càng mạnh, trong người rất đau đớn, đang định lên tiếng bảo hai người dừng tay, chợt thấy một luồng khí nóng từ phía sau xông vào. Phương Triệu Nam mỉm cười, cũng không lên tiếng nữa, chàng chậm rãi nhắm mắt.
Té ra hai luồng ám kình nóng bỏng và giá lạnh sau khi xung đột kịch liệt trong người chàng thì bắt đầu ổn định trở lại.
Phương Triệu Nam bị nội thương, sau đó còn bị hai luồng kình lực của họ đẩy hết máu ứ ra, thương thế lập tức giảm đi, sau khi ngất đi trong chốc lát thì đã bình phục trở lại.
Chàng cảm thấy hai luồng ám kình một nóng một lạnh của Nam Bắc Nhị Quái tuy xung đột trong cơ thể của mình nhưng tựa như không còn kịch liệt như trước nữa mà lúc nóng lúc lạnh, song chàng vẫn có thể gắng gượng chịu đựng nổi. Bản năng tự vệ khiến chàng bất giác đề tụ chân khí của bản thân chống lại lực xung kích trong nổi phủ, chàng vừa đề tụ chân khí thì hai luồng ám kình đã ổn định lập tức nhộn nhạo trở lại. Chàng dần dần cảm nhận rằng luồng chân khí của mình tuy không thể phản hồi được đại cuộc nhưng chàng cảm thấy khí nóng bỏng thì giúp đỡ Bắc Quái Hoàng Luyện chống lại Xích Diệm chưởng lực của Tân Kỳ, khiến cho cơn nóng bỏng giảm đi không ít.
Nếu khi khí lạnh tăng lên, chàng dùng chân khí của bản thân giúp cho Nam Quái Tân Kỳ chống lại chưởng lực Huyền Băng của Bắc Quái khiến cho khí lạnh lẽo giảm đi rất nhiều.
Cứ như thế, chàng cảm thấy không còn nóng và lạnh như trước nữa. Phải biết võ công của Nam Bắc Nhị Quái tuy đã đi đến mức cực đoan, một người thì nóng bỏng, một người thì lạnh lẽo, nhưng nội lực của hai người thì tương đương nhau, khi hai người toàn lực tỷ thí, vì bên tám lạng người nửa cân cho nên cứ giằng co với nhau, lúc đó hàn nhiệt đã trung hòa, hai cực bị triệt tiêu, cho nên chàng dần dần cảm thấy cơn nóng và lạnh trong người mình không còn ghê gớm như trước nữa.
Phương Triệu Nam dần dần nhận ra điều này, Nam Bắc Nhị Quái cũng hiểu ra, nhưng lòng hiếu thắng của hai người quá mạnh, cả hai đã lâm vào thế cỡi hổ khó xuống, không ai chịu ngừng tay trước.
Nghiêu sò tương tranh, ngư ông được lợi, Phương Triệu Nam cảm thấy chân khí của bản thân bị lực hàn nhiệt của Nam Bắc Nhị Quái xung kích, ép đến sinh tử huyền quang.
Cây Bạch Giao kiếm trên tay phải của Phương Triệu Nam đánh ra một chiêu Dã Hỏa Thiêu Thiên, chặn lại ba nhát kiếm của thiếu nữ áo đỏ, cây Thanh Long kiếm trong tay đột nhiên đánh ra một chiêu Tây Lai Phạn Âm, thanh bảo kiếm vẽ ra một màn thanh quang. Đó chính là một trong ba chiêu kiếm của Đạt Ma Tam kiếm, trong sự mạnh mẽ có ẩn chứa sự từ bi. Nàng ta cảm thấy kiếm ảnh khắp trời từ bốn mặt tám hướng kéo tới, tuy có rất nhiều sơ hở nhưng không thể nào chống đỡ nổi, nàng lắc người thối lui tám thước. Chợt nghe La Côn quát lơn một tiếng, múa cây Kim Bối đao chém ngang ra một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân về phía eo của chàng.
Đạt Ma Tam kiếm tuy là loại kiếm thuật tuyệt học ngàn năm có một nhưng khi vận dụng phải đề tụ chân khí, Phương Triệu Nam đã trúng một đòn Vô Ảnh Thần Quyền ở trước ngực, khí huyết vẫn còn nhộn nhạo, chàng lại vận khí đánh ra một kiếm thì người đã mệt nhọc. Thấy thế đao quét tới của La Côn quá hiểm ác, chàng không dám dùng kiếm chống đỡ, tung người vọt ra năm thước, lòng thầm nhủ:
“Hai thanh bảo kiếm tuy có thể chặt sắt như chặt bùn, Đạt Ma Tam kiếm cũng có thể chống cự lại kẻ địch, nhưng nội phủ đã bị trọng thương, cần phải sớm vận khí trị thương, Vô Ảnh Thần Quyền của Bạch Trác Nghĩa rất lợi hại, chi bằng cứ tạm thời lui vào trong chùa dưỡng thương trong chốc lát rồi tìm cách chống địch”. Ý nghĩ ấy lướt qua, không đợi bọn họ đuổi theo, chàng tung người chạy vào trong chùa Thiếu Lâm.
Thiếu nữ áo đỏ cao giọng quát:
“Mau đuổi theo, y đã bị trọng thương ...” quần hào tựa như rất kính phục nàng ta, nghe nàng ta quát như thế thì lập tức đuổi gấp theo sau.
Phương Triệu Nam gắng gượng đề tụ một ngụm chân khí chạy vội vào trong chùa. May mà khoảng cách không xa, trong chớp mắt đã đến trước cổng chùa. Bốn nhà sư mình khoác cà sa, tay cầm phương tiện sản, thiết thiền trượng chặn ngang phía trước. Phương Triệu Nam hạ giọng quát:
“Chặn bọn chúng lại ...” nói xong thì lách người lướt qua khỏi bốn nhà sư. Họ đều đã nhận ra Phương Triệu Nam, thế là lập tức né người tránh qua, rồi cầm ngang binh khí chặn ở phía sau lại.
Sau khi chạy vào trong chùa, Phương Triệu Nam chợt thầm nhủ:
“Vô Ảnh Thần Quyền của Bạch Trác Nghĩa đánh ra mà kẻ khác không hề hay biết, bốn nhà sư này chẳng biết nội tình, chỉ e sẽ thua thiệt”. Thế rồi mới ngừng lại quay đầu kêu:
“Bốn vị thiền sư hãy cẩn thận Vô Ảnh Thần Quyền của đối phương ...” chợt nhớ rằng Vô Ảnh Thần Quyền là tuyệt kỹ của Tây Vực, các nhà sư trong chùa Thiếu Lâm e rằng không biết loại võ công này. Chàng vội vàng nói tiếp:
“Vô Ảnh Thần Quyền là một loại võ công kỳ dị, khi đánh ra không hề phát tiếng, sau khi ám kình đánh tới thì mới nhận ra, các vị hãy cẩn thận lão già vừa mập vừa lùn, chú ý cử động hai quyền của y ...” chàng chưa nói xong thì chợt nghe nhà sư ở rìa bên trái hự lên một tiếng, thối lui ra sau ba bước, người lảo đảo mấy cái rồi mới đứng vững được. Té ra khi chàng nói như thế, nhà sư ấy đã trúng một đòn Vô Ảnh Thần Quyền.
Phương Triệu Nam giật mình thầm nhủ:
“Nếu mình chỉ lo cho thương thế của bản thân để cho bốn nhà sư Thiếu Lâm bị thương trong tay bọn chúng, không những khó ăn nói với Đại Ngu thiền sư mà còn bị bọn chúng xông vào trong chùa”. Ý nghĩ ấy lướt qua, chàng quay lại, vừa vận khí điều tức, vừa đứng một bên xem để chuẩn bị ra tay.
Lúc này các nhà sư đã động thủ với kẻ địch, ngoại trừ người đã bị trúng Vô Ảnh Thần Quyền, ba nhà sư kia đang múa binh khí chống cự kẻ cường địch.
Tam Kiếm Nhất Bút Trương Phụng Các, Cửu Tinh Truy Hồn Hầu Chấn Phương và La Côn tuy dốc hết toàn lực nhưng cây phương tiện sản, thiết thiền trượng trong tay ba nhà sư phối hợp rất kín kẽ, không hề để ra sơ hở. Ba người ấy đánh sau ba mươi chiêu, ba nhà sư vẫn ung dung không hề mất sức tí nào.
Thiếu nữ áo đỏ thấy ba nhà sư phòng thủ nghiêm ngặt, nghĩ rằng nếu đánh tiếp nữa một hai trăm chiêu cũng khó thắng, trong lòng lại rất nôn nóng, nhưng vì đang đấu kịch liệt, chỉ thấy trượng ảnh đao quang khó phân địch ta, Vô Ảnh Thần Quyền của Bạch Trác Nghĩa cũng không thể tùy tiện đánh ra được. Thế ra vung cây bảo kiếm trong tay tung mình nhảy vọt vào vòng chiến, nàng giơ kiếm đâm vào ngực của nhà sư ở bên phải, cây phất trần trên tay trái quét lại, cuốn lấy tay của nhà sư ở bên trái. Hai nhà sư bị buộc phải thối lui một bước. Sau khi nàng nhảy vào, thế cuộc lập tức thay đổi, ba nhà sư bị kiếm chiêu quái dị của nàng đánh đến nỗi luống cuống tay chân, thế liên thủ dần dần rời rạc.
Lúc này Phương Triệu Nam đã hồi phục nguyên khí, thấy ba nhà sư chống đỡ không nổi nữa thế là lập tức vung kiếm nhảy vọt lên. Từ sau khi chàng ăn món toàn hùng cao của Giác Mộng đại sư, lại được ông ta dùng nội gia chân lực đả thông hết kinh mạch của toàn thân, công lực của chàng tăng lên rất nhiều. Cho nên, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà chàng đã hồi phục lại nguyên khí. Đột nhiên vọng lại tiếng Phật hiệu trầm hùng. Té ra đó là Đại Từ thiền sư dẫn theo mười hai cao thủ Thiếu Lâm chạy vội tới. Phương Triệu Nam thấy thế thì nhủ thầm:
“Trước mắt tình thế hiểm ác, không nên có lòng trung hậu gì cả, sau khi các nhà sư đến đây thì sẽ để họ nhất tề ra tay, trước tiên chế phục những kẻ cường địch này để giảm nguy hiểm ...”.
Ý nghĩ ấy lướt qua như điện chớp, chàng điểm vội Thanh Long kiếm về thiếu nữ áo đỏ. Nàng ta đã từng động thủ với chàng một lần, cảm thấy võ công của chàng tiến bộ hơn trước rất nhiều cho nên trong lòng cũng có mấy phần e ngại. Nhưng chàng lại muốn liều mạng với nàng ta, kiếm thế đánh gấp lên, tiếp lấy ba chiêu kiếm mà nàng đánh về phía ba nhà sư.
Bạch Trác Nghĩa đột nhiên gầm lớn một tiếng phóng vọt lên, tung quyền đấm thẳng ra trước ngực một chiêu Trực Đảo Hoàng Long. Công lực của y thâm hậu, mỗi lần đánh ra quyền thế đều có kèm tiếng gió uy thế rất kinh người. Phương Triệu Nam lo lắng y lại đả thương người khác cho nên lách người né qua, kiếm thế trong tay toàn lực đánh về phía Bạch Trác Nghĩa.
Thiếu nữ áo đỏ vừa thoát khỏi Phương Triệu Nam thì lập tức quay sang tấn công ba nhà sư. May mà Đại Từ thiền sư đã kịp thời dắt các nhà sư tới, thiền trượng trong tay múa tít tiếp lấy thế công của thiếu nữ áo đỏ. Ông ta là một trong những cao tăng thuộc hàng chữ Đại trong chùa Thiếu Lâm, công lực thâm hậu, giao thủ được mấy hiệp, thiếu nữ áo đỏ đã biết gặp phải kình địch, thế là không đánh các nhà sư kia nữa mà quay sang đối phó với ông ta.
Trận thế liên thủ của các nhà sư Thiếu Lâm đã từ loạn chuyển sang ổn định.
Sau khi Phương Triệu Nam giao thủ với Bạch Trác Nghĩa, chàng lập tức toàn lực tấn công. Lúc thì đánh ra một chiêu Thiên Hà Đảo Quải của phái Võ Đang, lúc thì đánh ra một chiêu Vạn Phong Xuất Tào của phái Côn Luân, lại thêm thanh bảo kiếm chốc chốc lại vẽ ra một màn kiếm khí lạnh lẽo khiến cho Bạch Trác Nghĩa không thể thi triển Vô Ảnh Thần Quyền được. Chàng đưa mắt nhìn sang thấy đại thế đã ổn, thế là kiếm thế trong tay đánh gấp lên, thi triển tuyệt chiêu Xảo Đoạt Tạo Hóa, cây Thanh Long kiếm vẽ ra muôn vàn đốm hàn tinh như gió bão mưa rơi. Bạch Trác Nghĩa kinh hãi vọt người thối lui. Phương Triệu Nam vung cổ tay phải đuổi theo như hình với bóng, không để cho Bạch Trác Nghĩa có cơ hội hít hơi vận khí. Bạch Trác Nghĩa giở tay phải lên, đánh ra một chiêu Thôi Sơn Điền Hải, một luồng quyền phong mạnh mẽ vô cùng tuôn ra, tay trái lại thi triển cầm nả thủ chụp vào cổ tay phải của Phương Triệu Nam.
Tay trái của chàng đâm xéo ra một chiêu Nhất Kiều Ngân Hoa chặn tay trái của Bạch Trác Nghĩa lại, lách người tránh được quyền của y, cây Bạch Giao kiếm đâm xéo ra một chiêu Thần Long Tam Hiện, vẽ thành ba đóa ngân hoa, ép Bạch Trác Nghĩa lại thối lui thêm hai bước nữa.
Phương Triệu Nam thừa thế tấn công dồn dập, cây Thanh Long kiếm lại đánh ra một chiêu Xảo Đoạt Tạo Hóa, lại buộc Bạch Trác Nghĩa phải thối lui. Trong khoảnh khắc, Bạch Trác Nghĩa đã phải thối lui đến ba bốn thước. Y nhủ thầm:
“Kiếm thế của tên tiểu tử này thật kỳ ảo, lại không có lộ số nhất định, hàn khí của hai cây kiếm lạnh lẽo, quang hoa chói mắt, rõ ràng là loại bảo kiếm chém sắt như chém bùn. Mình cứ giằng co mãi với y chỉ e sẽ thua thiệt, chi bằng cứ tiên hạ thủ vi cường, nếu không thi triển độc thủ đánh chết y, e rằng sẽ bị thương trong tay của y”. Ý nghĩ ấy lướt qua, sát cơ nổi lên, y thầm đề tụ chân khí rồi vọt sang một bên. Phương Triệu Nam sợ y lại thi triển Vô Ảnh Thần Quyền, thế là vung tay trái quét ra một mảng thanh quang.
Bạch Trác Nghĩa đang phóng tới đột nhiên xoay người vung tay phải lên. Phương Triệu Nam đã bị trúng mấy đòn Vô Ảnh Thần Quyền, vừa thấy y giương tay lên thì lập tức né qua một bên. Nào ngờ chiêu ấy của Bạch Trác Nghĩa chỉ là hư trương thanh thế, đợi Phương Triệu Nam đứng vững thực sự đánh ra một đòn Vô Ảnh Thần Quyền.
Chàng thấy Bạch Trác Nghĩa lao tới thì múa cây Thanh Long kiếm đẩy xéo ra, chặn kín môn hộ, đột nhiên cảm thấy một luồng ám kình dồn tới trên người, chàng không khỏi chấn động, vội vàng mượn thế nhảy vọt ra sau. Bạch Trác Nghĩa đã dùng tám thành công lực để đánh ra quyền này, luồng kình đạo mạnh mẽ vô cùng. Phương Triệu Nam tuy đã né được đòn thần quyền của y, nhưng vẫn bị luồng ám kình đánh lên người, chấn động đến nỗi toàn thân khí huyết nhộn nhạo, mắt như hoa lên. Khi chàng hoa mắt, Bạch Trác Nghĩa đã bổ tới như điện xẹt, tay phải đã chụp vào cổ tay trái của Phương Triệu Nam.
Chàng chợt cảm thấy cổ tay trái tê rần, Thanh Long kiếm đã bị Bạch Trác Nghĩa đoạt mất. Chàng tuy bị trọng thương nhưng thần trí vẫn chưa hôn mê, thế là quát lớn một tiếng, cây Bạch Giao kiếm trên tay phải đột nhiên đánh ra một chiêu Tây Lai Phạn Âm trong Đạt Ma Tam kiếm. Sau khi chàng đánh ra chiêu này, Bạch Trác Nghĩa lập tức bị nhốt trong một màn kiếm ảnh.
Lướt người tới đoạt kiếm, khoảng cách quá gần, đã không thể nào tránh khỏi màn kiếm ảnh trùng trùng của Phương Triệu Nam, Bạch Trác Nghĩa đành liều chết múa cây Thanh Long kiếm trong tay quét lên màn kiếm ảnh đang từ trên đầu chụp xuống. Đây là kiếm thức khởi thủ trong Đạt Ma Tam kiếm, tuy lợi hại nhưng hàm chứa sự từ bi. Hai kiếm chạm vào nhau kêu keng lên một tiếng, Bạch Trác Nghĩa cầm ngược cây Thanh Long kiếm, toàn thân đầy máu tươi mà lui, té ra y đã liều tiếp một kiếm, trên người bị ba vết thương. Phương Triệu Nam đã bị nội thương, lực tay đã giảm xuống, Bạch Trác Nghĩa lại đoạt cây Thanh Long kiếm mới có thể gắng gượng gạt một nhát kiếm, sau khi đả thương Bạch Trác Nghĩa, khí huyết trong nội phủ của chàng nhộn nhạo, bất đồ phun ra một ngụm máu tươi.
Thiếu nữ áo đỏ đang giao đấu với Đại Từ thiền sư, nghe Phương Triệu Nam quát lớn một tiếng thì không khỏi quay đầu sang nhìn. Thấy Bạch Trác Nghĩa đã đoạt được một cây kiếm trong tay Phương Triệu Nam, không khỏi cả mừng, cao giọng quát:
“Mau đưa kiếm đây ...” nàng chỉ phân thần một lúc, lập tức bị Đại Từ thiền sư múa cây trượng như gió táp mưa sa đánh tới, khiến cho nàng bị dồn vào chỗ nguy hiểm.
Bạch Trác Nghĩa tuy đã đoạt được một thanh kiếm nhưng trên người đã trúng ba vết thương không nhẹ, máu tươi cứ tuôn ra ào ạt, trong khoảnh khắc ướt đẫm cả nửa người. Y chỉ có thể vận khí cầm máu chứ không còn sức đánh ra Vô Ảnh Thần Quyền, nếu lúc này y thừa cơ lại đánh ra vài đòn Vô Ảnh Thần Quyền nữa, Phương Triệu Nam chắc chắn sẽ chết. Đây là cục diện lưỡng bại câu thương, cả hai người đều không thể nào lập tức tái chiến.
Các nhà sư thấy Phương Triệu Nam đã bị trọng thương, lập tức có bốn người chạy tới, một người đỡ Phương Triệu Nam lui vào trong chùa, một người tay cầm ngang thiền trượng bảo vệ. Còn hai người kia thì lao về phía Bạch Trác Nghĩa, định đoạt lại thanh Thanh Long kiếm trong tay của y. Thiếu nữ áo đỏ tuy bị trượng thế của Đại Từ thiền sư đánh xuống thế hạ phong, nhưng nàng không quên món binh khí trong tay Bạch Trác Nghĩa. Thấy hai nhà sư Thiếu Lâm xông tới, Bạch Trác Nghĩa tựa như không hề hay biết, trong lòng nàng lo lắm, thế là thanh trường kiếm trong tay đột nhiên thi triển ra một chiêu kiếm Chu Bút Điểm Hồn, mũi kiếm vẽ ra thành ba điểm ngân hoa, xỉa vào cổ tay phải của Đại Từ thiền sư.
Thiếu nữ áo đỏ đánh lui được Đại Từ thiền sư thì vụt phóng người ra, cây phất trần quét về phía nhà sư bên trái của Bạch Trác Nghĩa, cây kiếm trong tay phải thì đánh ra một chiêu Lan Gian Tiệt Đấu xỉa về phía nhà sư bên phải, nàng ra tay rất nhanh chóng, phất trần trường kiếm tuy đánh ra sau nhưng đều chặn được hai cây thiền trượng của hai nhà sư đánh về phía Bạch Trác Nghĩa. Nếu hai nhà sư không chịu buông tay, Bạch Trác Nghĩa sẽ bị thương dưới trượng của hai nhà sư, nhưng hai nhà sư cũng bị sẽ bị thương bởi trường kiếm và phất trần của thiếu nữ áo đỏ, tình thế ép buộc cả hai người đành phải lui ra phía sau.
Thiếu nữ áo đỏ chợt quát lớn một tiếng, tay phải vung lên, thanh kiếm hóa thành một đạo bạch quang bay thẳng về phía nhà sư bên phải. Thanh kiếm bay nhanh đến nỗi có thể nghe tiếng gió, cây phất trần trong tay trái phất ra một chiêu Vân Vụ Kim Quang chặn thế đánh của nhà sư bên trái, tay phải thì đoạt lấy thanh kiếm trong tay của Bạch Trác Nghĩa. Bạch Trác Nghĩa tuy đang vận khí cầm máu nhưng võ công vẫn còn đó. Khi nàng ta chạm tay vào thanh kiếm của y, Bạch Trác Nghĩa đột nhiên vung cổ tay đánh lật lên, đâm thẳng ra phía trước. Kiếm ấy đánh ra rất bất ngờ, nàng ta giật mình, vội vàng né qua một bên rồi lạc giọng nói:
“Bạch Trác Nghĩa, ngươi điên rồi, là ta!”.
Nàng ứng biến tuy rất nhanh nhưng vẫn chậm một bước. Chỉ thấy ánh thanh quang lóe lên, thanh kiếm đã quét vào đùi, máu tươi từ trên đùi chảy xuống. Khi Bạch Trác Nghĩa đâm kiếm ra thì hai mắt khép hờ, lúc này cũng đã mở bừng ra, vừa thấy mình đã đâm thiếu nữ áo đỏ bị thương thì không khỏi hơi sững người, thần trí đột nhiên tỉnh táo trở lại. Chỉ nghe tiếng giao nhau, thanh trường kiếm thiếu nữ áo đỏ ném về phía nhà sư bên phải đã bị ông ta gạt ra rồi lao lên.
Thiếu nữ áo đỏ vội vàng kêu lên:
“Mau đưa kiếm cho ta”.
Bạch Trác Nghĩa hơi biến sắc, nhưng cuối cùng y vẫn đưa kiếm cho nàng. Thiếu nữ áo đỏ cầm lấy thanh kiếm, Đại Từ và hai đệ tử chùa Thiếu Lâm chia nhau ba mặt đánh tới.
Đại Từ thiền sư mặt đầy giận dữ, giơ cây thiền trượng bổ từ trên xuống một chiêu Ngũ Đinh Phách Sơn. Bạch Trác Nghĩa đột nhiên quát lớn một tiếng, hai tay đấm ra, liên tục tung ra hai đòn Vô Ảnh Thần Quyền. Hai nhà sư ở hai bên trái phải đột nhiên cảm thấy ngực chấn động, tựa như bị người ta dùng búa nện vào. Cả hai chợt cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, bất đồ thối lui ra đến ba bước, cây thiền trượng trong tay cũng rơi xuống đất.
Thiếu nữ áo đỏ quả là có võ công hơn người, tuy lâm vào cảnh nguy khốn nhưng không hề rối loạn tinh thần, đột nhiên nàng lộn người, lướt ngang qua hai bước, cây Thanh Long kiếm trong tay chém thẳng ra một chiêu Uyển Để Phiên Vân, quét về phía cây thiền trượng của Đại Từ thiền sư. Chỉ nghe tiếng kim khí giao nhau, tuy trượng thế của Đại Từ thiền sư không bị đẩy ngược ra nhưng đã bị nàng ta lợi dụng tự quyết chữ hoạt, vạt mất một bên. Thiếu nữ ấy cố gắng chặn trượng thế lại, rồi lập tức vọt qua một bên, Đại Từ thiền sư cũng nhảy vọt theo phía sau. Còn cây thiết thiền trượng vốn to như cánh tay đã bị cây trường kiếm gọt mất một nửa. Thiếu nữ áo đỏ cũng đưa thanh kiếm lên xem. Chỉ thấy thanh kiếm ánh lên màu xanh, rõ ràng chẳng hề hấn gì, nàng ta không khỏi cả mừng, quên cả vết thương trên chân, thế là quát lớn một tiếng xông lên đâm ra một chiêu Xuyên Vân Trích Nguyệt về phía Đại Từ thiền sư.
Bạch Trác Nghĩa đánh ra hai đòn Vô Ảnh Thần Quyền tuy gây chấn thương cho hai đệ tử chùa Thiếu Lâm nhưng vết thương vừa mới bị cầm máu của y đã bị chấn động đến rách ra, lập tức máu chảy ra như suối.
Các đệ tử đứng ở cổng chùa thấy đồng môn bị thương lập tức lại có bốn người chạy ra, trong tay mỗi người đều cầm binh khí. Thiếu nữ áo đỏ dành được thanh kiếm báu, như hổ thêm cánh, thế tấn công càng lợi hại hơn, Đại Từ thiền sư thì lo cây thiền trượng của mình bị người ta chặt đứt.
Võ công của hai người vốn tương đương nhau, Đại Từ thiền sư lo lắng trong lòng, lập tức có cảm giác không thể thi triển được chiêu thức, bị thiếu nữ áo đỏ tấn công luôn mấy kiếm khiến cho tay chân lúng túng, có cảm giác không thể ứng tiếp được.
Võ công, kiếm chiêu của nàng ta đều đi theo con đường thiên khích kỳ lạ, vừa chiếm được thượng phong thì càng lợi hại hơn. Chỉ thấy khắp trời kiếm khí cùng với tiếng kêu xoạc xoạc của cây phất trần, chiêu nào cũng đánh vào những đại huyệt của Đại Từ thiền sư, sau năm chiêu thì Đại Từ thiền sư đã rơi vào nguy hiểm.
Cửu Tinh Truy Hồn Hầu Chấn Phương, Tam Kiếm Nhất Bút Trương Phụng Các, Thần Đao La Côn, Truy Phong Điêu Ngũ Tông Nghĩa đang đánh rất rát với các nhà sư Thiếu Lâm, thấy Bạch Trác Nghĩa đã bị thương nhưng không thể nào ứng cứu được.
Chợt một tiếng quát vang lên, một bóng người phóng nhanh tới, một màn hồng quang lóe lên, bốn món binh khí đánh về phía Bạch Trác Nghĩa lập tức bị bắn ngược ra.
Các nhà sư thối lui hai bước, định thần nhìn lại chỉ thấy một thiếu nữ áo lam xinh đẹp, tay trái cầm kiếm, tay phải thì cầm một món binh khí quái lạ đỏ như lửa, đang đứng trước mặt Bạch Trác Nghĩa.
Nàng quát lớn:
“Ngừng tay”.
Thiếu nữ áo đỏ thâu kiếm tung người vọt ra sau.
Hầu Chấn Phương, Trương Phụng Các, Ngũ Tông Nghĩa, La Côn đều đánh gấp ra hai chiêu rồi nhảy vọt ra sau.
Thiếu nữ áo lam đưa mắt nhìn toàn trường rồi lạnh lùng nói:
“Trong số các hòa thượng ở đây, ai có thể làm chủ?”.
Đại Từ thiền sư hừ một tiếng:
“Có chuyện gì cứ nói với lão nạp”.
Ông ta vốn là người từ bi ôn hòa, nhưng trong chua vừa xảy ra thảm biến, căm hận đến tận xương những người trong Minh Nhạc, cho nên trong lời nói có chút giận dữ.
Nàng ta mỉm cười:
“Trong số các hòa thượng ở đây, ngươi lớn tuổi nhất, ta đã nhận ra, không cần phải hỏi thêm nữa”.
Đại Từ nói:
“Nữ thí chủ tốt nhất đừng nói lời thừa thãi”.
Nàng ta nhíu mày, nói:
“Hãy đi bảo các hòa thượng đương gia trong chùa các người, canh ba đêm nay, gia sư sẽ đích thân đưa cao thủ trong Minh Nhạc vào chùa, trước canh ba các người có thể sai người cầu hòa, chỉ cần quy thuận Minh Nhạc thì có thể thoát được một trận đại kiếp, trước canh ba mà không thấy hồi âm, sau khi bọn ta vào chùa, gà chó cũng không còn ...”.
Đại Từ nói:
“Chùa Thiếu Lâm có danh dự thế nào trong giang hồ, ngươi dám huênh hoang như thế, lão nạp sẽ lập tức dạy cho ngươi một bài học ...”.
Thiếu nữ áo đỏ chợt cười khanh khách:
“Chỉ nhờ vào tý võ công của ngươi ư?”.
Thiếu nữ áo lam phẩy tay:
“Không cần nhiều lời nữa, chúng ta đi thôi!” rồi xoay người bỏ đi trước.
Thiếu nữ áo đỏ cùng bọn Trương Phụng Các đi theo sau nàng.
Đại Từ thiền sư sau khi động thủ với thiếu nữ áo đỏ thì cảm thấy võ công của đối phương thật sự không kém mình. Trong nhất thời rất do dự, không biết có nên dắt các nhà sư đuổi theo hay không. Đang trong lúc do dự, chợt nghe giọng nói yếu ớt của Phương Triệu Nam vọng tới:
“Đừng đuổi theo nữa! Chúng ta hãy trở về bàn bạc cách chống địch”.
Đại Từ thiền sư rất cảm kích vì chàng đã cứu họ, đối với chàng rất tôn trọng, thế rồi mới chắp tay trả lời:
“Phương thí chủ đã bị thương, hãy an tâm nghỉ ngơi, lão nạp sẽ đi báo lại với Đại Ngu sư huynh!”.
Phương Triệu Nam thở dài nhẹ một tiếng rồi nói:
“Tại hạ đang vận khí không tùy tiện hành động được, nếu có thể phiền đại sư hãy mời lệnh sư huynh đến đây”.
Chàng bị nội thương không nhẹ, đang ngồi vận khí trị thương, chợt nghe mấy lời của thiếu nữ áo lam thì nén không được nên chen vào.
Đại Từ thiền sư thầm nhủ:
“Đại Ngu sư huynh giờ đây đã là chưởng môn phương trượng, làm sao có thể tùy tiện gọi ông ta đến ...” chợt nghe tiếng hú dài vọng tới, định thần nhìn lại thì thấy có hai bóng người lướt tới nhanh như sao xẹt, tiếng hú vừa dứt thì người đã thấy, đó chính là Nam Bắc Nhị Quái.
Bắc Quái Hoàng Luyện đưa mắt nhìn Phương Triệu Nam hỏi:
“Sao? Ngươi đã bị thương ư?”.
Phương Triệu Nam gật đầu, cười rằng:
“Đúng vậy, đã bị thương!”.
Bắc Quái Hoàng Luyện bước tới, chìa tay ra nói:
“Lão phu giúp ngươi hồi phục công lực, thế nào?”.
Phương Triệu Nam nhủ thầm:
“Nếu y muốn giết mình, lúc nào cũng có thể dồn mình vào chỗ chết, nếu cứ sợ đầu sợ đuôi né tránh y, chi bằng cứ hiên ngang chết trong tay y”. Thế rồi mới cười rằng:
“Lão tiền bối cứ ra tay”.
Bắc Quái Hoàng Luyện vốn có lòng hại Phương Triệu Nam, nhưng nghe chàng nói như thế thì ngược lại cảm thấy áy náy. Thế là y đề tụ chân khí, chậm rãi giở tay lên đặt trên huyệt Huyền Cơ của Phương Triệu Nam.
Công lực của y rất thâm hậu, vừa chạm vào người Phương Triệu Nam, Phương Triệu Nam cảm thấy có một luồng khí nóng rất mạnh xông vào, chàng vội vàng vận khí tiếp lấy luồng khí nóng ấy.
Nam Quái Tân Kỳ thấy Bắc Quái Hoàng Luyện ra tay giúp Phương Triệu Nam điều trị, hình như không cam tâm, y cũng bước sải tới, đưa tay phải đặt lên huyệt Mệnh Môn sau lưng của Phương Triệu Nam. Bắc Quái vừa thấy Nam Quái chạy tới, lạnh lùng hừ một tiếng, tay phải đột nhiên tăng lực đẩy Phương Triệu Nam ra phía sau, mượn thân người của Phương Triệu Nam đánh ra một luồng ám kình. Nam Quái Tân Kỳ cười lạnh, tay phải đột nhiên tăng lực cũng mượn thân người của Phương Triệu Nam phát ra một luồng nội kình đối kháng với luồng nội kình của Bắc Quái Hoàng Luyện đánh ra.
Cả hai đã mượn thân người của Phương Triệu Nam tỷ đấu nội kình, công lực ngày càng gia tăng, lực đạo càng lúc càng mạnh, nhưng đã làm khổ Phương Triệu Nam. Chàng cảm thấy trong nội phủ có hai nguồn tiềm lực đang xung đột lẫn nhau, lục phủ ngũ tạng đều như bị lộn ngược lên, khí huyết nhộn nhạo. Nhưng hai lão quái vật Hoàng Luyện và Tân Kỳ bình sinh làm việc chỉ để ý đến hỷ nộ của mình, mặc kệ sự sống chết của người khác.
Hai người tuy biết Phương Triệu Nam đang chịu nỗi đau khổ bởi nội lực của họ đang sát phạt lẫn nhau, nhưng vẫn không chịu ngừng tay, tựa như phải phân ra thắng bại.
Phương Triệu Nam chỉ cảm thấy hai luồng lực đạo xung đột trong nội phủ càng lúc càng mạnh, trong người rất đau đớn, đang định lên tiếng bảo hai người dừng tay, chợt thấy một luồng khí nóng từ phía sau xông vào. Phương Triệu Nam mỉm cười, cũng không lên tiếng nữa, chàng chậm rãi nhắm mắt.
Té ra hai luồng ám kình nóng bỏng và giá lạnh sau khi xung đột kịch liệt trong người chàng thì bắt đầu ổn định trở lại.
Phương Triệu Nam bị nội thương, sau đó còn bị hai luồng kình lực của họ đẩy hết máu ứ ra, thương thế lập tức giảm đi, sau khi ngất đi trong chốc lát thì đã bình phục trở lại.
Chàng cảm thấy hai luồng ám kình một nóng một lạnh của Nam Bắc Nhị Quái tuy xung đột trong cơ thể của mình nhưng tựa như không còn kịch liệt như trước nữa mà lúc nóng lúc lạnh, song chàng vẫn có thể gắng gượng chịu đựng nổi. Bản năng tự vệ khiến chàng bất giác đề tụ chân khí của bản thân chống lại lực xung kích trong nổi phủ, chàng vừa đề tụ chân khí thì hai luồng ám kình đã ổn định lập tức nhộn nhạo trở lại. Chàng dần dần cảm nhận rằng luồng chân khí của mình tuy không thể phản hồi được đại cuộc nhưng chàng cảm thấy khí nóng bỏng thì giúp đỡ Bắc Quái Hoàng Luyện chống lại Xích Diệm chưởng lực của Tân Kỳ, khiến cho cơn nóng bỏng giảm đi không ít.
Nếu khi khí lạnh tăng lên, chàng dùng chân khí của bản thân giúp cho Nam Quái Tân Kỳ chống lại chưởng lực Huyền Băng của Bắc Quái khiến cho khí lạnh lẽo giảm đi rất nhiều.
Cứ như thế, chàng cảm thấy không còn nóng và lạnh như trước nữa. Phải biết võ công của Nam Bắc Nhị Quái tuy đã đi đến mức cực đoan, một người thì nóng bỏng, một người thì lạnh lẽo, nhưng nội lực của hai người thì tương đương nhau, khi hai người toàn lực tỷ thí, vì bên tám lạng người nửa cân cho nên cứ giằng co với nhau, lúc đó hàn nhiệt đã trung hòa, hai cực bị triệt tiêu, cho nên chàng dần dần cảm thấy cơn nóng và lạnh trong người mình không còn ghê gớm như trước nữa.
Phương Triệu Nam dần dần nhận ra điều này, Nam Bắc Nhị Quái cũng hiểu ra, nhưng lòng hiếu thắng của hai người quá mạnh, cả hai đã lâm vào thế cỡi hổ khó xuống, không ai chịu ngừng tay trước.
Nghiêu sò tương tranh, ngư ông được lợi, Phương Triệu Nam cảm thấy chân khí của bản thân bị lực hàn nhiệt của Nam Bắc Nhị Quái xung kích, ép đến sinh tử huyền quang.