Phương Triệu Nam tuy đói nhưng lòng chàng rất lo lắng, không thể nào ăn uống gì được, chàng ngẩng đầu lên nhìn Trần Huyền Sương nói:
“Sư muội, chuyện gì thế này?”.
Trần Huyền Sương gật đầu cười:
“Sư huynh hãy ăn cho mau! Ăn no rồi chúng ta còn sẽ lên đường”.
Phương Triệu Nam nói:
“Chúng ta sẽ đi đâu? Huynh phải tìm một nơi vắng vẻ dưỡng thương, lại còn phải đến gặp hai vị đại sư Giác Mộng, Giác Phi”.
Trần Huyền Sương nói:
“Hai người này hình như không phải là người bình thường?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Họ là hai vị tiền bối duy nhất trong phái Thiếu Lâm”.
Trần Huyền Sương ngẩng đầu, cười khanh khách:
“Nơi chúng ta đến sẽ rất yên tĩnh, chỉ có hai người chúng ta ...” rồi nàng ngập ngừng nói tiếp:
“Huynh đã một ngày không ăn uống gì, có chuyện gì ăn xong rồi hãy nói tiếp”.
Phương Triệu Nam thầm quan sát, thấy tính cách của Trần Huyền Sương đã thay đổi rất nhiều, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà tựa như đã trở thành một người khác, nàng hình như đã độc lập kiên cường hơn, không còn nũng nịu như trước nữa.
Chàng thầm mừng:
“Nàng thay đổi như thế thì thật là tốt ...” rồi chàng cũng không hỏi nhiều, chỉ vội vàng ăn hết thức ăn.
Trần Huyền Sương mỉm cười:
“Đủ chưa?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Đủ rồi!”.
Trần Huyền Sương vung tay điểm hôn huyệt của Phương Triệu Nam, Phương Triệu Nam định hỏi nhưng chưa kịp nói ra lời thì huyệt đạo đã bị điểm trúng. Nhiều lần như thế cứ lập lại, mỗi lần đều có Trần Huyền Sương chuẩn bị sẵn thức ăn cho chàng, giải huyệt đạo cho chàng, thúc chàng ăn mau, đến khi ăn xong thì lập tức điểm hôn huyệt của chàng. Chàng cảm thấy mỗi lần tỉnh dậy đều có thức ăn khác nhau, khi hỏi Trần Huyền Sương là sẽ đi đâu, tại sao điểm hôn huyệt của chàng, Trần Huyền Sương chỉ lấp liếm cho qua chứ không chịu nói thực.
Lần này, Phương Triệu Nam lại được giải huyệt đạo, chàng mở mắt ra nhìn, không khỏi kinh hãi. Té ra hai chân và hai tay của chàng đều đã bị trói lại bằng dây xích, ở ngực và eo thì được cột lại bằng một sợi gân bò, còn đồ đạc của Trần Huyền Sương thì đặt cách chàng không xa, nhưng người thì không biết đã chạy đi đâu. Chàng hiểu rằng số phận đã dẫn dắt chàng đến một cảnh ngộ mới, chàng chậm chạp nhắm đôi mắt, vận khí điều tức, cố gắng đè nén sự kích động trong lòng. Một lát sau, có tiếng bước chân vọng lại. Chàng mở mắt ra nhìn, chỉ thấy Trần Huyền Sương mặt cười hớn hở, trên người đã mặc bộ đồ mới, chậm rãi bước tới, liếc mắt nhìn Phương Triệu Nam cười:
“Phương sư huynh, huynh đã tỉnh dậy từ lúc nào?”.
Lúc này Phương Triệu Nam đã bình tĩnh hơn. Chàng suy nghĩ lại tình thế, lúc này có kích động và giận dữ cũng chẳng làm gì được, ngược lại sẽ càng khiến cho Trần Huyền Sương đắc ý, thế rồi mỉm cười:
“Huynh đã tỉnh dậy từ lâu”.
Trần Huyền Sương chậm rãi ngồi xuống, dịu dàng cười:
“Hai tay và hai chân của huynh đã bị xích lại, chuyện ăn uống hay thay đồ đều đã có muội giúp!”.
Phương Triệu Nam cố gắng giữ giọng nói của mình cho bình tĩnh:
“Sư muội trói huynh như thế này không biết là có ý gì?”.
Trần Huyền Sương mỉm cười:
“Huynh không hiểu ư?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Huynh không biết đã đắc tội sư muội chỗ nào, cho nên không hiểu!”.
Trần Huyền Sương nói:
“Huynh chẳng có lỗi với muội, mà là muội sợ huynh thay lòng, ôi! Muội muốn mãi mãi ở bên huynh, cho nên chỉ đành dùng cách này”.
Phương Triệu Nam nhíu mày, cười lạnh:
“Tình ý của sư muội sâu sắc, tiểu huynh cảm kích không nguôi, nhưng sư muội đã quên một chuyện”.
Trần Huyền Sương nói:
“Quên chuyện gì?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Muội chỉ trói được con người của huynh chứ không trói được con tim của huynh”.
Trần Huyền Sương ngẩn người ra, buồn bã nói:
“Nếu muội không dùng cách này, chỉ e cả người của huynh muội cũng không giữ được!”.
Phương Triệu Nam thầm nhủ:
“Nàng là một thiếu nữ ngây thơ, lúc bốc đồng mới làm ra chuyện thế này, nếu cứ dùng lới ép buộc nàng, chỉ e sẽ khiến cho nàng càng kích động hơn, xem ra chuyện này không thể gấp được, phải tìm cách khuyên nhủ nàng mới xong”.
Chợt nghe Trần Huyền Sương dịu dàng nói:
“Muội đã mua nhiều vải vóc, dao kéo kim chỉ, nồi niêu chén bát ...”.
Phương Triệu Nam thầm nhủ:
“Xem ra nàng muốn sống ở đây”. Nhưng miệng thì chậm rãi nói:
“Nồi niêu chén bát thì dùng để nấu ăn, muội mua vải vóc để làm gì?”.
Trần Huyền Sương cười:
“Muội sẽ may nhiều quần áo mặc cho huynh xem”.
Phương Triệu Nam thầm nhủ:
“Nàng trói ta ở đây, ta nào có lòng xem nàng mặc đồ mới?”.
Trần Huyền Sương thở dài:
“Muội suốt ngày đêm sẽ ở bên huynh”.
Phương Triệu Nam lắc đầu:
“Sư muội, sao muội phải khổ như thế?”.
Trần Huyền Sương nói:
“Huynh đừng lo, muội đã tìm được một nơi có thể sống lâu dài, nơi ấy phong cảnh đẹp đẽ, đầy hoa thơm cả lạ, vài ba ngày nữa muội chuẩn bị xong chúng ta sẽ đến đây”.
Phương Triệu Nam nói:
“Muội đã cột hai chân, hai tay của huynh, dù cho phong cảnh đẹp, huynh cũng khó mà thưởng thức nổi, ở lại nơi đây cũng thế mà thôi”.
Trần Huyền Sương nói:
“Đừng lo, đợi sau khi muội chuẩn bị xong mọi thứ thì sẽ trả tự do cho huynh, lúc đó muội chỉ cần dùng một sợi dây xích dài cột huynh lại, huynh có thể đi đứng được, nhưng chỉ đi trong vòng một trăm bước”.
Phương Triệu Nam nói:
“Muội định làm gì thế?” nhưng lòng thầm nhủ:
“Võ công của mình lúc này, chỉ một sợi dây xích làm sao có thể trói được mình?”.
Chợt Trần Huyền Sương nhíu mày, cười:
“Huynh đừng nghĩ cách bỏ chạy, khi dây trên mình huynh được tháo ra, võ công của huynh cũng bị muội phế hết”.
Phương Triệu Nam thất kinh:
“Cái gì? Muội định phế võ công của huynh?”.
Trần Huyền Sương nói:
“Huynh không cần phải biết võ công nữa, mọi chuyện đều đã có muội lo, huynh còn cần võ công làm gì?”.
Phương Triệu Nam thầm nhủ:
“Độc nhất là lòng dạ đàn bà, xem ra không sai tý nào”. Chàng cúi đầu, im lặng không nói.
Trần Huyền Sương dịu dàng nói:
“Phương sư huynh, huynh có căm ghét muội không?”.
Phương Triệu Nam chậm rãi ngẩng đầu lên, nói:
“Mạng người của tại hạ là do cô nương cứu, nếu có mất trong tay cô nương thì cũng là chuyện rất công bằng”.
Trần Huyền Sương sững người ra:
“Huynh định tự sát?”.
Phương Triệu Nam cười khổ sở:
“Nếu quả thật cô nương phế võ công của tại hạ, tại hạ dù cho có sống trên đời cũng chẳng có ý nghĩa gì”.
Trần Huyền Sương nói:
“Trước khi gia gia chết thường nói với muội rằng, nếu muội muốn sống một cuộc đời vui vẻ, thì không cần đến võ công nữa ...”.
Phương Triệu Nam nói:
“Lời ấy tuy đúng nhưng đáng tiếc lúc này đã muộn, chúng ta đã bị cuốn vào trong những chuyện thị phi trên giang hồ, dù không tìm người, người cũng đến tìm ta, muốn thoát khỏi thị phi của giang hồ đâu phải chuyện dễ”.
Trần Huyền Sương cười nói:
“Cho nên muội phải tìm một nơi vắng vẻ, đến khi chúng ta đã có con ...” nàng đột nhiên cảm thấy thẹn thùng, thế là mỉm cười cúi đầu không nói.
Phương Triệu Nam càng nghe càng kinh hãi, nhưng tay chân đã bị trói, thương thế vẫn chưa hồi phục, dù có muốn trốn cũng không thể trốn được. Trần Huyền Sương cho rằng ngẩng đầu nhìn sắc trời nói:
“Muội phải đi thổi cơm đây”. Thế là bước ra nhặt mấy hòn đá xếp lại thành một cái lò, bỏ củi vào nhóm lửa lên.
Phương Triệu Nam thấy nàng rất hơn hở, rửa chén thái rau xong thì vo gạo bắc cơm, trên khóe miệng lúc nào cũng có nụ cười. Chàng thở dài, chậm rãi quay đâu đi thầm nhủ:
“Những điều nàng làm tuy ly kỳ hoang đường nhưng đầy chân thành, mình phải nghĩ ra cách nào đó khuyên nàng mới được”. Thời gian trôi qua, Phương Triệu Nam đã bị trói ba ngày ba đêm.
Trong khoảng thời gian ba ngày ba đêm này Trần Huyền Sương đối đãi với chàng rất dịu dàng, nào là thay đồ rồi cho ăn cơm, hầu hạ rất chu đáo. Ban đêm thì nằm bên cạnh cùng ngủ với chàng, ngoại trừ việc tháo dây cho chàng, bất cứ chuyện gì đều nghe theo chàng. Trải qua mấy ngày, Phương Triệu Nam tự cảm thấy công lực, khả năng của mình hồi phục rất nhiều, lòng thầm tính, ngày mai phải nghĩ cách dụ nàng ra ngoài, sau đó tìm cách giật đứt sợi dây”.
Sáng sớm hôm sau, Phương Triệu Nam tỏ ra vui vẻ, dịu dàng nói với Trần Huyền Sương:
“Sư muội, đây là nơi nào? Xem ra hình như là dưới một tảng đá”.
Trần Huyền Sương nói:
“Đúng thế, tảng đá này nằm giữa lưng núi cao trọc trời, bên dưới là vực sâu trăm trượng”.
Phương Triệu Nam nói:
“Nơi này không hoa không cỏ, tiểu huynh lại không thể di chuyển được, suốt ngày chỉ thấy toàn là đá núi, cho nên trong lòng rất buồn phiền, sư muội đã từng nhắc có một nơi phong cảnh tuyệt đẹp, không biết cách đây bao xa?”.
Trần Huyền Sương cười nói:
“Rất gần, chỉ ngay trên đỉnh núi sau quả núi này”.
Phương Triệu Nam nói:
“Không biết sư muội chừng nào mới dời đến đấy?”.
Trần Huyền Sương nói:
“Muội phải dựng một ngôi nhà trên đỉnh núi ấy để cho huynh ở”.
Phương Triệu Nam thầm mừng, vội vàng nói:
“Không biết sư muội lúc nào sẽ bắt tay vào làm việc ấy?”.
Trần Huyền Sương thở dài:
“Đã muốn làm từ lâu, nhưng huynh hành động bất tiện, muội không nỡ rời xa”.
Phương Triệu Nam nói:
“Vậy muội hãy mau đi thôi! Làm sớm thì chúng ta dời đến đấy sớm”.
Trần Huyền Sương hơi trầm ngâm nói:
“Nếu như thế hôm nay muội sẽ đi”.
Phương Triệu Nam sợ nàng nghi ngờ cho nên không dám thúc ép nàng nữa. Trần Huyền Sương bày thức ăn và nước uống trước mặt Phương Triệu Nam rồi mang theo vật dụng bỏ đi. Phương Triệu Nam đợi nàng đi xa thì mới ngầm vận chân khí, vùng mạnh một cái nhưng nào ngờ sợi dây quá rắn chắc, Phương Triệu Nam đã cố hết sức nhưng không thể nào giật đứt nó được. Chàng hít một hơi, lại ngầm vận công, mỗi khi cảm thấy khí lực đầy đủ thì vùng mạnh hai tay, chàng cho rằng công lực của mình có thể giật đứt sợi dây. Nào ngờ cả nửa ngày, hai sợi dây vẫn chẳng hề gì, trong lòng ngạc nhiên lắm, nói:
“Công lực của mình chưa hồi phục hay là sợi dây này được chế tạo đặc biệt?”.
Chàng nhìn kỹ lại, thì ra bên trong sợi dây có ánh lên màu kim loại, chàng tuy đã biết sợi dây có điều khác lạ, nhưng vẫn không hề nhụt chí, cũng không ngừng vận nội lực bức đứt sợi dây, cứ lần sau lại mạnh hơn lần trước.
Khi chàng lại vận công xong, định bức sợi dây, đột nhiên thấy có một người mặc áo đen lưng cắm trường kiếm, mặt dài như mặt ngựa, trắng bệch như chẳng còn chút máu đứng ở của hang. Phương Triệu Nam không khỏi giật mình hỏi:
“Ông là ai?”.
Người ấy tựa như không hề nghe tiếng hỏi của Phương Triệu Nam, y chậm rãi bước tới. Phương Triệu Nam lo lắng nhủ thầm:
“Kẻ này trông quái dị như thế, chắc chắn là tâm địa hiểm ác, xem ra hôm nay mình chết chắc!” chàng vừa suy nghĩa vừa ngần vận khí giới bị, tuy biết rõ không thể chống cự nhưng cũng không muốn ngồi chờ chết. Người áo đen ấy chậm rãi bước đến một góc tối, ngồi xuống rồi hỏi:
“Ngươi muốn chết hay là muốn sống?” khi y nói chuyện thì ánh mắt nhìn ra bên ngoài.
Phương Triệu Nam nhìn trái ngó phải một hồi, không thấy ai cả thì nén không được hỏi:
“Có phải ông đang nói chuyện với tại hạ không?”.
Người áo đen ấy cười lạnh nói:
“Không nói chuyện với ngươi, chả lẽ lão phu tự hỏi mình?”.
Phương Triệu Nam ho một tiếng rồi nói:
“Muốn chết thì thế nào, muốn sống thì thế nào?”.
Người áo đen ấy cười lạnh:
“Muốn chết ư, rất dễ, lão phu sẽ đâm cho ngươi một nhát, muốn sống ư, vậy phải trả lời câu hỏi của lão phu!”.
Phương Triệu Nam thầm nhủ:
“Mình đã bị trói chặt như thế này, tuy muốn kháng cự nhưng không thể, nếu bị y giết chết thì thật oan uổng ...” ý nghĩ ấy lướt qua, chàng hỏi ngược lại:
“Vậy phải xem ông hỏi câu gì, tại hạ mới quyết định nên sống hay nên chết”.
Người áo đen nói:
“Lão phu hỏi rất đơn giản, nhưng nếu ngươi nói dối một lời, vậy thì đừng hòng sống nữa”.
Phương Triệu Nam nói:
“Sống chết có gì đáng sợ, ông hãy cứ hỏi!”.
Người áo đen nói:
“Có phải nơi này còn có một vị cô nương không?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Sao ông biết?”.
Người áo đen nói:
“Ta đã thấy nàng, lại thấy y phục của nàng ở đây, cho nên mới đoán rằng nàng sống ở đây”.
Phương Triệu Nam nói:
“Ông đã biết, vậy tại sao còn hỏi?”.
Người áo đen đưa mắt nhìn thẳng vào mặt Phương Triệu Nam, lạnh lùng nói:
“Nếu khi bình thường, người có mười cái mạng cũng không đủ cho lão phu giết!”.
Phương Triệu Nam nói:
“Vậy tại sao hôm này không dám giết tại hạ?”.
Người áo đen cười gằn nói:
“Có gì mà không dám, chỉ vì lão phu không muốn máu nhuộm nơi đây mà thôi!” rồi nhặt một viên đá ném tới.
Phương Triệu Nam thấy viên đá ném tới một trong mười hai ma huyệt của mình, nhưng vì chân tay bị trói không thể phản kháng, trong lúc vội vàng chỉ đành há mồm ngoạm lấy viên đá ấy. Tuy chàng ngoạm trúng viên đá nhưng cảm thấy răng bị rung rinh, hầu như suýt rụng ra, trong lòng thất kinh thầm nhủ:
“Kình lực của kẻ này thật lớn!” đang suy nghĩ thì lại có ba viên đá phóng tới nữa.
Lần này thì Phương Triệu Nam không thể nào né tránh, một viên đã trúng vào ma huyệt của chàng, lập tức cảm thấy toàn thân mềm nhũn, nằm cứng đờ ở dưới đất, nhưng thần trì của chàng vẫn tỉnh táo, chỉ là thân không thể động đậy, miệng không thể nói mà thôi.
Sau khi người ấy ném đá trúng Phương Triệu Nam thì vẫn ngồi xếp bằng ở một góc, nhắm mắt vận khí điều tức.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, ánh nắng mặt trời ở bên ngoài dần dần dời xa khỏi cửa hang, trong hang trở nên tối hơn.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân rất nhanh vang lên. Một giọng nói trong trẻo vọng vào:
“Sư huynh, muội đã hái cho huynh một bó hoa đây”. Câu nói vừa dứt thì Trần Huyền Sương đã chạy vào.
Phương Triệu Nam tuy muốn báo động cho nàng, nhưng khổ vì không thể động đậy, lại không thể lên tiếng cho nên trong lòng lo lắng lắm. Trần Huyền Sương thấy Phương Triệu Nam nằm ngay đơ ở dưới đất, đột nhiên thở dài, chậm rãi bước tới, đặt bó hoa dại xuống bên cạnh chàng, nhẹ nhàng vỗ lên người chàng nói:
“Sư huynh, huynh đã ngủ rồi ư?”.
Phương Triệu Nam nằm nghiêng qua, có thể thấy được mọi cử động của Trần Huyền Sương nhưng nàng thì không thể thấy được đôi mắt của chàng, cho nên tưởng chàng ngủ.
Kẻ mặt dài ngồi xếp bằng ở một góc ấy đứng dậy, lặng lẽ bước tới phía sau lưng Trần Huyền Sương. Phương Triệu Nam lo lắng, thầm vận khí định tự giải huyệt nhưng vận khí cả mấy lần vẫn không thể giải được huyệt đạo ấy. Chỉ thấy người mặt dài chậm rãi đưa bàn tay khô đét ra chụp vào vai Trần Huyền Sương. Trần Huyền Sương thì đang ngồi chăm chú nhìn Phương Triệu Nam, không biết mối nguy đang giáng xuống.
Phương Triệu Nam lo lắng đến nỗi đỏ ửng cả mặt. Khi Trần Huyền Sương phát giác ra điều ấy, nàng không khỏi cúi đầu nói:
“Ôi! Huynh ngủ thật là say, huynh đâu có biết trong lòng muội lo lắng cho huynh ...” đột nhiên cảm thấy trên vai tê rần, thì ra huyệt Kim Tĩnh đã bị người ta chụp.
Chỉ lực của người ấy rất mạnh, Trần Huyền Sương bị chụp trúng huyệt đạo, không thể nào vùng vẫy được.
Chợt nghe một tiếng cười lạnh từ sau lưng vọng lại:
“Người này là gì của ngươi?
Sao ngươi lại thân mật với y đến thế?”.
Đã nhiều lần trải qua đại biến cho nên nàng ta đã có nhiều kinh nghiệm, lâm nguy nhưng không loạn, thầm đề tụ chân khí chuẩn bị phản công bất ngờ. Bề ngoài vẫn không hề động thanh sắc, lạnh lùng nói:
“Ngươi là ai?”.
Giọng nói lạnh lùng ấy lại vang lên:
“Lão phu đang hỏi ngươi!”.
Trần Huyền Sương hỏi ngược lại:
“Ông đã vào đây bao lâu rồi?”.
Người ấy nói:
“Lão phu đã ngồi nửa ngày”.
Trần Huyền Sương nói:
“Vậy ắt hẳn là ông đã điểm huyệt đạo của sư huynh ta?”.
Rồi nàng thầm tự trách:
“Trần Huyền Sương ơi Trần Huyền Sương! Ngươi thật là ngốc, tình hình thế này mà chàng làm sao có thể ngủ được? Dù cho có ngủ say, ngươi gọi lớn như thế, chàng đã tỉnh dậy từ lâu!”.
Chỉ nghe người áo đen ấy cười hì hì:
“Người này là sư huynh của ngươi đấy ư?”.
Trần Huyền Sương cảm thấy chỉ lực trên vai càng lúc càng mạnh. Rõ ràng đối phương đã phát giác công lực của mình thâm sâu cho nên sợ nàng đột nhiên phản công, vì thế trước mắt phải tìm cách không làm cho y phòng bị rồi tìm cơ hội ra tay.
Trần Huyền Sương đáp rằng:
“Đúng thế, y là sư huynh của ta”.
Người áo đen ấy nói:
“Trong hang này chỉ có hai người các ngươi thôi sao?”.
Trần Huyền Sương nói:
“Ngoài ông ra chỉ có hai người chúng tôi”.
Người áo đen đột nhiên lạnh lùng nói:
“Ngươi nên ăn nói dịu dàng một chút, đừng tưởng kiếm của lão phu không bén!”.
Trần Huyền Sương nói:
“Ông âm thầm ra tay như thế, đâu có phải là nhân vật anh hùng?”.
Người ấy cười ha hả nói:
“Nhà ngươi miệng lưỡi tuy lanh lợi nhưng lão phu không hề bị trúng kế khích tướng của ngươi ...” rồi hơi ngập ngừng nói:
“Ai đã trói sư huynh của ngươi ở đây?”.
Trần Huyền Sương thầm nhủ:
“Y cứ hỏi gặng mãi, không trả lời chỉ e sẽ khiến cho y nghi ngờ”.
Nàng chậm rãi đáp:
“Là ta!”.
Nàng không quay đầu, cũng chẳng nhúc nhích, cho nên đối phương thế nào nàng cũng không biết, nhưng nghe giọng nói lạnh lùng của y, chắc chắn đó là một nhân vật tâm địa độc ác. Người áo đen ấy tựa như rất ngạc nhiên, trầm ngâm một hồi lâu rồi nói:
“Chính ngươi đã trói y ở đây?”.
Trần Huyền Sương nói:
“Đúng thế!” nàng ngầm vận khí, rồi đột nhiên vùng người ra. Nào ngờ chỉ lực của người áo đen ấy rất kinh người, Trần Huyền Sương chưa kịp vùng ra thì lực bóp của y càng lúc càng mạnh, huyệt Kim Tĩnh đau nhói, kình lực trong toàn thân mất hết. Giọng nói lạnh lẽo ấy lại vang lên sau lưng:
“Lão phu đâu có dễ bị ngươi lừa gạt, nếu vùng vẫy nữa thì coi như ngươi tự tìm đường chết”.
Trần Huyền Sương cố nén cơn đau, đáp rằng:
“Ông âm thầm chụp lấy yếu huyệt của ta, dù cho có giết ta, ta cũng không phục!”.
Người áo đen ấy buông giọng cười lớn:
“Dù ta có thả ngươi, ngươi cũng chẳng phải là địch thủ của lão phu!”.
Trần Huyền Sương nảy ra một ý, nói:
“Ông thả ta ra, chúng ta đọ sức với nhau, nếu ông thắng được ta, ta sẽ phục ông”.
Người áo đen nói:
“Muốn ta thả ngươi không phải chuyện khó, nhưng trước tiên ta phải nói rõ, lão phu không muốn dùng thủ đoạn tàn khốc để ép buộc ngươi, nhưng nếu ngươi bại trong tay lão phu thì phải hứa với lão phu ba điều kiện”.
Trần Huyền Sương đang muốn thoát thân, thế rồi mới nói:
“Nếu ông có thể thắng ta bằng võ công, đừng nói ba điều kiện, dù cho ba mươi điều ta cũng chịu”.
Người áo đen cười lạnh nói:
“Ngươi đừng hứa trước, sau này lại hối hận, lão phu sẽ nói ra ba điều kiện cho ngươi suy nghĩ!”.
Trần Huyền Sương nói:
“Ông hãy nói đi!”.
Người áo đen nói:
“Điều kiện thứ nhất, ngươi phải bái ta làm sư phụ”.
Trong khoảng thời gian này, Trần Huyền Sương đã trải qua rất nhiều chuyện nguy hiểm, cho nên đã khôn lanh rất nhiều, hỏi rằng:
“Còn điều kiện thứ hai?”.
Người áo đen nói:
“Lập tức giết chết sư huynh của ngươi!”.
Trần Huyền Sương sững người ra:
“Còn điều kiện thứ ba?”.
Người áo đen nói:
“Phải lập lời trọng thệ, tuân thủ giáo quy của U Minh giáo chúng ta, điều thứ nhất của bổn giáo là tất cả đều phụng hiến cho sư trưởng, bất luận ta muốn ngươi làm gì, ngươi cũng không được chống lại”.
Trần Huyền Sương nói:
“Đó là giáo quy gì thế?”.
Người áo đen nói:
“Ngươi không chịu cũng phải chịu!”.
Trần Huyền Sương nói:
“Hừ! Quá lắm chỉ là chết mà thôi!”.
Người áo đen nói:
“Chỉ e không dễ như thế, lão phu sẽ buộc ngươi gia nhập vào U Minh giáo chúng ta, chẳng qua thủ đoạn không giống mà thôi!”.
Trần Huyền Sương nói:
“Ta không gia nhập vào U Minh giáo của ngươi ...”.
Người áo đen gằn giọng nói:
“Không ai có thể chịu đựng nổi sự đau đớn vì bị Phân Cân Thác Cốt, ta không tin ngươi là kẻ mình đồng da sắt!”.
Trần Huyền Sương rùng mình nhủ thầm:
“Huyệt đạo của mình đã bị y khống chế, không thể nào phản kháng được, Phương sư huynh lại bị mình trói nằm đây, huống chi thương thế của chàng vẫn chưa hết, làm gì có sức chống lại. Trong tình hình này, mình như con cừu đợi giết, mặc cho người ta làm gì thì làm, chi bằng cứ tạm thời hứa với y, sau này hẵng tính tiếp”. Nàng hơi trầm ngâm rồi nói:
“Ngoài điều kiện thứ hai, ta đều chấp nhận tất cả”.
Người ấy cười rú lên như loài thú bị thương, một lúc lâu sau y mới ngừng cười rồi nói:
“Có phải ngươi không đánh giết y không?”.
Trần Huyền Sương đáp:
“Sư huynh muội chúng tôi đã sống bên nhau rất lâu, đương nhiên khó tránh có tình ý, có gì đáng cười?”.
Người áo đen nói:
“Lão phu đang nôn nóng tìm người truyền y bát, ngươi là kẻ rất thích hợp, cho nên ta phá lệ ban cho ngươi ân huệ, thật ra ngươi không chịu chính tay giết y, y cũng khó thoát cái chết!” rồi y chậm rãi buông huyệt Kim Tĩnh của Trần Huyền Sương ra.
Trần Huyền Sương lập tức tung ra một cước, giải huyệt đạo cho Phương Triệu Nam rồi xoay người lại. Khinh công của người áo đen rất kỳ diệu, vừa thả huyệt Kim Tĩnh của Trần Huyền Sương ra thì lập tức nhảy vọt ra sau, động tác rất lanh lẹ nhưng không hề mang theo tiếng gió. Trần Huyền Sương đưa mắt nhìn người áo đen rồi thầm nhủ:
“Kẻ này thật xấu xí!”.
Chợt nghe người áo đen cười lạnh nói:
“Lão phu cho ngươi cơ hội động thủ, nhưng nếu ngươi bại trong tay lão phu thì thế nào?”.
Trần Huyền Sương trầm ngâm trong chốc lát:
“Ta không quen tay không động thủ, nếu ông tự tin có thể thắng được ta, chúng ta hãy dùng binh khí!” nàng đã nhiều lần động thủ với người khác, cho nên rất tin tưởng kiếm thuật của mình.
Người áo đen nói:
“Bất luận quyền cước hay binh đao, lão phu đều có thể phụng bồi, nhưng ngươi cần phải hứa trước với lão phu một chuyện, đó chính là sau khi ngươi bại trong tay lão phu thì phải bái lão phu làm sư phụ”.
Trần Huyền Sương nói:
“Nếu ông bại thì thế nào?”.
Người áo đen nói:
“Lão phu sẽ quay đầu đi!”.
Trần Huyền Sương nói:
“Chỉ e lúc đó đã không kịp nữa!”.
Người áo đen nhíu mày giận dữ nói:
“Ả nha đầu thật bẻm mép, xem ra ta không thể ôn hòa với ngươi được nữa!” Rồi hai vai lắc một cái, người lướt tới, thân pháp của y rất nhanh chóng.
Trường kiếm và áo quần của Trần Huyền Sương đặt ở một góc thạch thất, nàng nôn nóng lấy kiếm cự địch cho nên lách người thối lui năm bước, phóng thẳng tới chỗ đặt kiếm.
Người áo đen tựa như rất tự tin, y không hề chặn lại mà dừng bước chờ nàng lấy kiếm. Trần Huyền Sương lấy xong thanh kiếm thì lạnh lùng nói:
“Ông hãy mau rút ra binh khí!”.
Người áo đen cười ha hả:
“Nếu lão phu dùng kiếm thắng được ngươi thì làm sao có thể trở thành sư phụ của ngươi?”.
Trần Huyền Sương vung thanh kiếm múa ra một luồng ngân hồng, nói:
“Ông không dùng binh khí mà bị thương dưới kiếm của ta, đó là chỉ vì ông tự chuốc lấy họa mà thôi!” rồi nàng vung ra một chiêu Thiên Nữ Huy Qua, mũi kiếm tuôn ra ba đóa kiếm hoa đâm thẳng vào ba đại huyệt của người áo đen.
Nàng vừa đâm ra ba thế kiếm phải đã khiến cho người áo đen chấn động, y vội vàng lách qua một bên. Trần Huyền Sương lao lên, thanh trường kiếm múa trái quét phải, trong chốc lát đã đánh ra bảy kiếm vẽ ra một màng tinh quang. Nhưng thân pháp của người áo đen rất nhẹ nhàng cứ chập chờn như cơn gió, dù kiếm thế của Trần Huyền Sương nhanh nhạy đến mức nào, y cũng đều có thể né được. Trần Huyền Sương chợt thâu kiếm thế lạnh lùng nói:
“Sao ông không trả đòn?”.
Chợt trên khuôn mặt trắng bệch của người áo đen hiện lờ mờ một lớp khí màu tím, người áo đen chậm rãi gật đầu, nói rằng:
“Công lực và kiếm chiêu của ngươi đều ngoài dự liệu của ta ...” y cười lạnh rồi nói:
“Sắc đẹp tuyệt trần thật là hiếm có”.
Trần Huyền Sương quát lên một tiếng:
“Ngươi nói càn cái gì?” rồi chém nhanh ra một kiếm Thiết Thụ Ngân Hoa. Lần này người áo đen ấy không né tránh nữa, y phất tay chụp vào cổ tay của Trần Huyền Sương. Trần Huyền Sương trầm kiếm thế xuống, chém vào năm ngón tay của đối phương. Động tác của người áo đen rất nhanh nhẹn, tay trái phất ra điểm vào huyệt Thần Đài của Trần Huyền Sương. Trần Huyền Sương cảm thấy tình thế không hay, đối phương không những công lực thâm hậu, thân pháp kỳ dị mà hình như hiểu rõ lộ số võ công của nàng, lúc nào cũng chiếm được tiên cơ khiến cho nàng không thể nào phát huy được uy thế của kiếm thế.
Hai bên giao nhau hơn hai mươi hiệp, người áo đen chợt lấy thủ làm công, toàn tấn công vào những yếu huyệt trên cổ tay của Trần Huyền Sương khiến cho kiếm vừa mới đánh ra thì phải lập tức biến chiêu đổi vị. Chợt nghe người áo đen ấy hú dài một tiếng quái dị, Trần Huyền Sương cảm thấy cổ tay phải cầm kiếm tê rần, trường kiếm đã bị người ta giật mất, nàng không khỏi cả kinh phóng ra một cước đá tới. Động tác của người áo đen ấy rất nhanh chóng, sau khi đoạt được thanh kiếm của Trần Huyền Sương thì tay trái đồng thời chụp vào huyệt mạch của nàng. Trần Huyền Sương vừa mới đá ra được nửa đường thì đột nhiên cảm thấy toàn thân tê cứng, kình lực mất hết, lực của cú đá ấy cũng không còn, nàng đành phải hạ chân xuống. Người áo đen thuận tay điểm hai huyệt đạo của Trần Huyền Sương, đặt thanh kiếm xuống, mỉm cười, nói đầy vẻ ôn hòa:
“Kiếm thế của ngươi quỷ dị có hơn, linh hoạt không đủ, nhưng cũng coi như là cao thủ thuộc hàng đệ nhất trên võ lâm hiện nay!”.
Trần Huyền Sương tuy bị khống chế huyệt đạo nhưng thần trí của nàng vẫn tỉnh táo, có thể nghe được lời của đối phương, chỉ là không thể nhúc nhích được mà thôi.
Thế rồi nàng mới lạnh lùng hừ một tiếng nói:
“Không cần khen ta, hừ! Ta đã bị ngươi bắt, muốn mổ muốn giết tùy ngươi, ta tuy là nữ nhi nhưng cũng không hề lo chuyện sống chết!”.
Người áo đen ấy điềm nhiên cười:
“Nếu ta muốn lấy mạng ngươi thì đâu dễ dàng để cho ngươi vượt qua hơn hai mươi hiệp ...” y tuy cố ý tỏ vẻ hiền hòa nhưng vì quá xấu xí cho nên dù mỉm cười cũng rất khó coi.
Trần Huyền Sương tức giận mắng:
“Ai cần ngươi tha cho ta, hừ! Nhìn bộ mặt của ngươi, ta có chết cũng không trở thành môn hạ của ngươi!”.
Người áo đen biến sắc, lạnh lùng nói:
“Rượu mới không uống mà uống rượu phạt, ngươi tưởng lão phu không làm gì được ngươi chắc?” y hơi ngập ngừng, rồi ôn tồn nói:
“Lão phu hai lần xuất thế, có hai mối tâm nguyện, một là rửa mối hận năm xưa, hai là tìm người kế thừa y bát của ta, chỉ cần ngươi có thể được ta truyền bảy tám phần, muốn làm nên bá nghiệp trong võ lâm hiện nay chỉ là chuyện một sớm một chiều, vì ngươi có tư chất thiên phú cho nên được lão phu chọn”.
Trần Huyền Sương chợt nảy ra một ý, nhủ thầm:
“Võ công của mình tựa như hơi kém Mai Giáng Tuyết, lúc nãy động thủ với y, y có thể trong vòng hơn hai mươi hiệp mà đoạt được thanh kiếm của mình, chụp được huyệt mạch của mình. Võ công của y đương nhiên cao hơn mình rất nhiều, nếu được chân truyền của y, ngày sau gặp Mai Giáng Tuyết sẽ làm nhục ả một phen để hả mối hận trong lòng ...” nàng đang suy nghĩ cho nên không nói gì.
Người áo đen rất tinh mắt, nhìn sắc mặt đã thấy Trần Huyền Sương đã dao động, thế rồi mới nói:
“Trên đời này, chỉ có La Huyền và một vị lão tăng ở chùa Thiếu Lâm có lẽ mới đánh lại lão phu. Nhưng mấy mươi năm nay ta đã khổ luyện, hai lần xuất thế, lão tăng Thiếu Lâm ấy đã khó là địch thủ của lão phu, La Huyền lại bị đồ đệ của y ám toán trọng thương, chắc chắn đã sớm lìa bỏ cuộc đời!”.
Trần Huyền Sương nhủ thầm:
“Mai Giáng Tuyết ở lại trong Huyết Trì rất lâu, lại được La Huyền thâu làm môn hạ, chắc là đã được chân truyền của La Huyền ...” ý nghĩ ấy lướt qua, nàng không khỏi buột miệng hỏi:
“Sao? Ông cũng sợ La Huyền ư?”.
Người áo đen ấy biến sắc, trầm ngâm một lúc rồi mới nói:
“Lão phu ẩn cư ở Đông Hải, đã bỏ mấy mươi năm luyện thành mấy loại võ công, La Huyền dù có sống lại cũng chưa chắc là địch thủ của lão phu ...” rồi y hơi ngập ngừng nói tiếp:
“Nhưng lão phu đoán rằng y đã chết từ lâu!” trong lời nói có vẻ hơi khiếp sợ La Huyền.
Trần Huyền Sương bị điểm huyệt đạo rất nhẹ, không những cảm thấy nói chuyện mà chân tay vẫn cử động được, nàng đưa mắt thấy Phương Triệu Nam đang mở to mắt nhìn mình. Nàng đột nhiên giật mình, thầm nhủ:
“Nếu mình tham sống sợ chết, chỉ e Phương sư huynh sẽ coi thường mình”.
Y nghĩ ấy lướt qua, nàng biến sắc, cười lạnh nói với người áo đen rằng:
“Ông không cần lôi kéo ta, dù võ công của ông là đệ nhất trên đời nhưng cũng đừng mong ta chấp nhận làm môn hạ của ông”.
Người áo đen nói:
“Lão phu chưa bao giờ bị ai ăn nói như thế, hừ! Ta không tin ngươi thực sự có thể chịu đựng được nỗi đau Phân Cân Thác Cốt!”.
Trần Huyền Sương nói:
“Chết có gì đáng sợ, huống chi là nỗi đau Phân Cân Thác Cốt!” mấy câu nói ấy nghe rất đầy hào khí, thật sự có khí khái coi cái chết như trở về.
Người áo đen nói:
“Ả nha đầu không biết trời cao đất dày, cho ngươi một bài học cũng tốt!” thế rồi tay trái phất vào cánh tay trái của Trần Huyền Sương. Chỉ nghe một tiếng nhỏ vang lên, Trần Huyền Sương lập tức đổ mồ hôi toàn thân. Người áo đen đẩy tay phải vào huyệt đạo của nàng. Trần Huyền Sương cố nén cơn đau trên cánh tay trái, nhảy vọt lên. Nàng nhảy vọt lên tuy nhanh nhưng người áo đen càng nhanh hơn nàng, y mau chóng quét tay phải vào chân phải của Trần Huyền Sương, khớp gối của nàng lập tức bị trật ra. Chỉ nghe nàng kêu rú lên một tiếng, ngã ngửa người ra sau.
Người áo đen cười lạnh:
“Lão phu sẽ đánh trật ba trăm sáu mươi lăm khớp trong toàn thân của ngươi, rồi rút gân toàn thân của ngươi!” khi đang nói thì hai tay quả nhiên bắt đầu di chuyển trên mình Trần Huyền Sương. Chỉ nghe tiếng răng rắc vang lên, Trần Huyền Sương bắt đầu run rẩy, mồ hôi đổ ra như suối, thấm ướt cả quần áo của nàng. Chỉ nghe tiếng rên nhỏ truyền vào trong tai Phương Triệu Nam.
Người này ra tay rất độc ác, sau khi đánh trật các khớp xương trong toàn thân của Trần Huyền Sương thì ngồi xếp bằng nhắm mắt chẳng thèm nhìn đến nàng nữa.
Trần Huyền Sương cố nghiến răng nén chịu cơn đau, nhìn Phương Triệu Nam với ánh mắt đau đớn.
Phương Triệu Nam thấy nàng đổ mồ hôi như tắm, thế là nước mắt tuôn ra, nghĩ bụng nỗi khổ ấy không phải ai cũng có thể chịu được, thế rồi thở dài nói:
“Sư muội, muội hãy chấp nhận làm môn hạ của ông ta!”.
Trần Huyền Sương gắng gượng nói:
“Phương sư huynh, huynh ... mau chóng giết chết muội, muội ... chịu không nỗi nữa ...”.
Phương Triệu Nam lắc đầu:
“Ông ta không để cho muội chết đâu, muội hãy chấp nhận!”.
Người áo đen đột nhiên mở to hai mắt, nói:
“Đúng thế, lão phu sẽ không để cho ngươi chết”.
Phương Triệu Nam đưa mắt nhìn người áo đen, nói:
“Ông hãy mau nối lại khớp cho nàng, ta sẽ khuyên nàng chấp nhận làm môn hạ của ông”.
Người áo đen cười gằn, nói:
“Dù cho ngươi khuyên ả chấp nhận trở thành môn hạ của ta, ta cũng không dễ dàng tha cho ngươi!”.
Phương Triệu Nam nói:
“Hai chuyện không thể trộn lẫn làm một, tại hạ không hề có ý mượn cơ hội cầu xin mạng sống”.
Người áo đen nói:
“Tốt lắm, tốt lắm, nhờ mấy câu này của ngươi, lão phu sẽ cho ngươi một chút tiện nghi”.
Thế rồi hai tay mau chóng nối lại khớp cho Trần Huyền Sương.
Trần Huyền Sương cảm thấy bớt đau, nàng chậm rãi ngồi dậy, lau mồ hôi trên trán, nói:
“Thủ đoạn của ông thật độc ác!”.
Người áo đen ấy cười rằng:
“Ta tuy lòng dạ độc ác nhưng rất thương yêu đệ tử, không để cho ai chịu thiệt cả”.
Phương Triệu Nam lo Trần Huyền Sương không chịu chấp nhận, cho nên vội vàng nói:
“Sư muội không có môn phái, bái vị lão tiền bối này làm sư phụ, lại được truyền tuyệt kỹ sao không mau cảm tạ ông ta?”.
Trần Huyền Sương chậm rãi nhìn lên mặt Phương Triệu Nam, nói:
“Sư huynh thật sự muốn muội trở thành môn hạ của ông ta ư?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Nếu sư muội không chấp nhận, lại phải chịu đau đớn nữa, cần gì khổ như thế?”.
Trần Huyền Sương chợt thở dài:
“Nếu chân tay huynh có thể cử động, chúng ta có thể bỏ chạy”.
Phương Triệu Nam cười khổ sở, nói:
“Việc đã đến nước này nói nhiều cũng vô ích, hãy nghe tiểu huynh khuyên nhủ, sư muội chi bằng hãy chấp nhận!”.
Trần Huyền Sương chậm rãi quay đầu, nhìn người áo đen nói:
“Muốn ta bái ông làm môn hạ cũng được, nhưng phải tha mạng cho sư huynh của ta”.
Người áo đen lạnh lùng nói:
“Lão phu xưa nay hành sự nói một là một, hai là hai, chưa bao giờ kỳ kèo với người khác!”.
Trần Huyền Sương nói:
“Nếu ông không chấp nhận, có giết ta, ta cũng không chịu!”.
Người áo đen cười lạnh:
“Giờ đây ngươi không có khả năng tự sát, chỉ cần ngươi tự tin có thể chịu được nỗi đau Phân Cân Thác Cốt, ngươi cũng không cần phải chấp nhận!”.
Trần Huyền Sương nhớ đến nỗi đau lúc nãy, người không khỏi rung bần bật, nhưng trong khoảnh khắc, nàng lại bình tĩnh:
“Thôi được! Vậy cứ để sư huynh muội chúng tôi cùng chết với nhau, ông hãy ra tay!”.
Người áo đen ấy hơi ngạc nhiên:
“Ả nha đầu thật cứng cỏi!”.
Phương Triệu Nam tiếp lời:
“Nếu lão tiền bối nhất định phải giết chết tại hạ, sư muội của tại hạ cũng không chấp nhận, tại hạ có một cách đẹp cả đôi đường, không biết lão tiền bối có chịu nghe hay không?”.
Người áo đen nói:
“Được! Ngươi hãy nói cho lão phu nghe thử”.
Phương Triệu Nam nói:
“Giờ đây lão tiền bối muốn lấy mạng của tại hạ thì dễ như trở bàn tay!”.
Người áo đen nói:
“Lão phu nói ra thì sẽ làm được!”.
Phương Triệu Nam cười rằng:
“Lão tiền bối hãy ghé tai qua”.
Người áo đen lạnh lùng hừ:
“Lão phu không sợ ngươi ám toán!” rồi quả nhiên ghé tai tới sát miệng Phương Triệu Nam. Chỉ nghe chàng thì thầm rằng:
“Chi bằng lão tiền bối cứ hứa với nàng, trước tiên để cho nàng bái lão tiền bối làm sư phụ, sau đó mượn cơ hội tập võ, giết chết tại hạ, đó chẳng phải là một cách vẹn cả đôi đường sao?”.
Người áo đen nghe thế thì gật đầu lia lịa, nói:
“Tốt lắm, tốt lắm, cách này rất tốt!”.
Trần Huyền Sương nhíu mày:
“Phương sư huynh, các người nói gì thế?”.
Phương Triệu Nam hơi mỉm cười, im lặng không nói, chàng cân nhắc tình thế trước mắt, cho nên trong lòng không hề có ý sợ sệt. Chợt nghe người áo đen nói:
“Lão phu hứa với ngươi!”.
Trần Huyền Sương ngạc nhiên:
“Thật không?”.
Phương Triệu Nam nói:
“Đương nhiên là thật, sư muội hãy mau hành đại lễ bái sư!”.
Trần Huyền Sương chợt chảy nước mắt, nói:
“Muội vốn mong có thể sớm tối bên cạnh sư huynh, là một cặp vợ chồng nông phu, sống cuộc đời bình thường, không ngờ trời không chiều lòng người, gặp phải chuyện thế này”.
Người áo đen nói:
“Trên đời này có rất nhiều kẻ trở thành môn hạ của lão phu mà cũng chẳng được, ngươi thì cứ ngần ngại”.
Trần Huyền Sương chậm rãi đứng dậy, lạy người áo đen ba lạy, sau đó kêu một tiếng sư phụ.
Người áo đen cười ha hả nói:
“Trở thành môn hạ của ta cần phải tuân theo giới quy của bổn môn”.
Trần Huyền Sương nói:
“Đệ tử tuân lệnh”.
Phương Triệu Nam hít một hơi, trong lòng buồn bã nhưng vẫn giả vờ mừng rỡ, thì thầm nói:
“Chúc mừng sư muội đã gặp được thầy giỏi”.
Trần Huyền Sương cúi đầu im lặng không nói, trong lòng rất buồn bã. Chợt nghe tiếng cười vui mừng của người áo đen vang lên không ngớt bên tai:
“Hôm nay ta sẽ truyền cho ngươi công phu bước đầu của bổn môn, ngày mai sẽ bắt đầu truyền võ công cho ngươi, trong vòng một tháng ngươi sẽ có nền tảng vững chắc, sau đó sẽ cùng ta rời khỏi nơi này”.
Trần Huyền Sương nói:
“Sư phụ muốn đệ tử đi đâu?”.
Người áo đen nói:
“Tìm một người”.
Trần Huyền Sương thấy ông ta không muốn nói ra cũng không hỏi gặng, nàng lảng sang chuyện khác:
“Đệ tử đã hành đại lễ bái sư, nhưng không biết họ tên của sư phụ?”.
Người áo đen nói:
“Trên đời này chỉ có một người tề danh cùng với La Huyền, kẻ đó chính là sư phụ”.
Trần Huyền Sương nhíu mày, trầm ngâm một lúc lâu:
“Đệ tử ít đi lại trên giang hồ, hiểu biết nông cạn, mong sư phụ chỉ giáo”.
Người áo đen định lên tiếng, chợt nghe một giọng nói ồm ồm truyền tới:
“Ta thấy trên sườn núi có một hang đá, chúng ta hãy lên xem thử có thể ở được hay không”.
Rồi nghe một giọng nói phụ nữ vọng tới, nhưng vì rất nhỏ cho nên không nghe rõ được nàng ta đáng nói gì.
Trần Huyền Sương hạ giọng nói:
“Sư phụ, có người đến”.
Người áo đen nói:
“Tốt lắm, chúng ta xem thử đấy là ai, lão phu đã mấy mươi năm không đi lại trên giang hồ, biết rất ít bọn vãn bối”.
Chợt nghe tiếng bước chân vọng vào.
Phương Triệu Nam ngẩng mắt nhìn ra, chỉ thấy một người tay cầm gậy trúc, râu dài đến tận ngực, đó chính là Tri Cơ Tử Ngôn Lăng Phủ lúc này tóc tai của ông ta đã gọn gàng, áo quần đã đổi, toàn thân trên dưới đã hoàn toàn mới, không lôi thôi lết thếch nhưng lúc trước nữa.
Bên cạnh ông ta là một thiếu nữ mặc y phục màu đỏ, trông rất phong tình, đó chính là Bồ Hồng Ngạc, đệ tử thứ hai của Nhạc chủ Minh Nhạc. Trần Huyền Sương thấy thiếu nữ áo đỏ bước vào, không khỏi nhíu mày nói:
“Hừ! Oan gia ngõ hẹp, các người cũng tìm đến đây!”.
Bồ Hồng Ngạc đưa mắt nhìn vào hang, thấy Phương Triệu Nam bị trói, còn người mặc áo đen thì ngồi yên, chỉ có một mình Trần Huyền Sương là kẻ địch đáng sợ.
Nàng thầm tính toán trong lòng, nếu đơn đả độc đấu với Trần Huyền Sương, dù không thể nắm chắc thắng được đối phương nhưng có thể tự bảo vệ được mình. Thế rồi nàng ta mới cười khanh khách nói:
“Hay lắm! Không ngờ lại gặp bọn ngươi ở đây!” rồi cúi đầu bước vào.
Ngôn Lăng Phủ cũng bước vào theo.
Phương Triệu Nam hơi gật đầu nói:
“Ngôn lão tiền bối, vẫn khỏe chứ?”.
Ngôn Lăng Phủ cười lạnh, nói:
“Ngươi đã bị ai trói thế? Đúng là lắm tai nhiều nạn”.
Trần Huyền Sương nói:
“Việc gì đến ông, hừ ...”.
Ngôn Lăng Phủ cười lạnh:
“Sao? Lão phu không thể hỏi ư?”.
Trần Huyền Sương chậm rãi nhặt thanh kiếm, nói:
“Hang đá này là của chúng ta, hãy mau bước ra!”.
Thiếu nữ áo đỏ chợt buông giọng cười:
“Trần cô nương, tốt nhất nên khách sáo một tý, nếu Phương ca ca của ngươi không bị trói chân tay, thương thế đã hết, chúng ta lấy hai đối hai có lẽ sẽ ngang sức nhau”.
Trần Huyền Sương nhảy vọt lên, giơ ngang kiếm, nói:
“Các người có lui ra hay không? Rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt!”.
Bồ Hồng Ngạc đưa mắt nhìn người áo đen, chỉ thấy ông ta hai mắt khép hờ, đang ngồi xếp bằng ở đấy, tựa như chẳng hề hay biết gì chuyện đang xảy ra, thế là không khỏi mạnh dạn, rút thanh trường kiếm trên vai, cười rằng:
“Ngươi quả thật muốn đánh với ta một trận?”.
Trần Huyền Sương nói:
“Chả lẽ là giả!”.
Rồi nàng đâm xoạc một kiếm Trường Hồng Kinh Thiên tới, vạch ra một luồng bạch quang. Thiếu nữ áo đỏ lách người tránh được kiếm ấy, cổ tay gập xuống đâm một chiêu Ngọc Nữ Đầu Thoa vào ngực của đối phương. Trần Huyền Sương đang uất ức trong lòng, nay có người cho mình trút giận cho nên đẩy ngang kiếm ra chặn lại kiếm của thiếu nữ áo đỏ. Thiếu nữ áo đỏ hình như không muốn đấu nội lực với nàng, thế là gập cổ tay, kiếm chiêu thay đổi, chém xéo ra một chiêu Liêm Quyển Tây Phong. Trần Huyền Sương cười lạnh, đánh ra một chiêu Huyền Điểu Hoạch Sa chặn môn hộ lại, nói:
“Ngừng tay, ta có chuyện muốn hỏi ngươi?”.
Thiếu nữ áo đỏ thâu kiếm thế lại cười:
“Hãy nói cho mau rồi còn chịu chết”.
Trần Huyền Sương nói:
“Thanh Vân đạo trưởng và bọn Thạch Tam Công đã đi đâu rồi?”.
Thiếu nữ áo đỏ lắc đầu cười:
“Không biết!” rồi đâm tới liên tục ba kiếm.
Trần Huyền Sương chặn được ba kiếm, đang định trả đòn thì đột nhiên thiếu nữ áo đỏ thâu trường kiếm nhảy vọt ra sau.
Té ra nàng cảm thấy chuyện Phương Triệu Nam bị trói rất kỳ lạ, nàng không nghĩ rằng chính Trần Huyền Sương đã trói Phương Triệu Nam, cho nên nghi ngờ có điều gì bí ẩn. Nàng đột nhiên thâu kiếm cười:
“Có phải ngươi muốn hỏi tung tích của bọn Thạch Tam Công?”.
Trần Huyền Sương trả lời:
“Đúng thế!”.
Thiếu nữ áo đỏ nói:
“Vậy thì rất đơn giản, chỉ cần ngươi nói với ta ai đã trói Phương Triệu Nam, ta sẽ cho ngươi biết hành tung của bọn Thanh Vân đạo trưởng”.
Trần Huyền Sương nói:
“Cho ngươi biết cũng không sao, dù sao hôm nay các ngươi cũng đừng hòng thoát khỏi nơi này!”.
Thiếu nữ áo đỏ chỉ kiếm về phía người áo đen:
“Người đó là ai?”.
Trần Huyền Sương chậm rãi đáp:
“Sư phụ của ta”.
Thiếu nữ áo đỏ ngạc nhiên, nói:
“Sư phụ của ngươi?”.
Trần Huyền Sương nói:
“Sao? Ngươi không tin ...”.
Chợt người áo đen ấy mở to mắt, lạnh lùng nhìn về phía thiếu nữ áo đỏ:
“Ngươi cũng không biết lão phu ư?”.
Thiếu nữ áo đỏ cảm thấy ánh mắt của ông ta sáng quắc, thế rồi ngạc nhiên thầm nhủ:
“Ánh mắt của người này rất sắc bén, cứ như đâm vào trong lòng người ta”. Bụng đang nghĩ nhưng miệng thì đáp rằng:
“Tiểu nữ quen biết không ít người trên giang hồ nhưng không biết lão trượng”.
Người mặc áo đen cười lạnh:
“Vậy chắc ngươi biết La Huyền?”.
Thiếu nữ áo đỏ nói:
“La Huyền là một bậc nhân kiệt, ai mà không biết, dù chưa gặp cũng đã từng nghe qua”.
Tri Cơ Tử Ngôn Lăng Phủ hai mắt láo liên, không ngừng nhìn dò xét người mặc áo đen, ông ta nhíu mày như chợt nhớ ra người đó là ai, nhưng vẫn chưa xác định được. Chợt nghe người áo đen cười lạnh:
“Không ngờ bọn vãn bối các ngươi đều là những kẻ có mắt không tròng, cả lão phu mà cũng không biết”.
Ngôn Lăng Phủ ho nhẹ một tiếng nói:
“Lão tiền bối có phải là Quỷ Tiên Vạn Thiên Thành không?”.
Người áo đen chợt buông giọng cười lớn:
“Hay lắm! Rốt cuộc vẫn còn có kẻ biết đến họ tên của lão phu, niệm tình ngươi nhớ đến tên của lão phu, lão phu tha cho ngươi một con đường sống!”.
Thiếu nữ áo đỏ nhíu mày, chớp mắt nói:
“Vạn Thiên Thành? Chưa từng nghe qua!”.
Quỷ Tiên Vạn Thiên Thành cười lạnh, nói:
“Khi lão phu ẩn cư giang hồ, ngươi vẫn còn chưa ra đời, không biết danh hiệu của lão phu cũng là chuyện bình thường!”.
Chợt Ngôn Lăng Phủ biến sắc, thần thái đột nhiên rất kính cẩn, ôm quyền nói:
“Đệ tử Ngôn Lăng Phủ là môn hạ của La Huyền, bái kiến Vạn lão tiền bối”.
Vạn Thiên Thành nói:
“La Huyền có còn sống không?”.
Ngôn Lăng Phủ nói:
“Ân sư đã quy tiên”.
Vạn Thiên Thành chợt đứng dậy, gằn giọng hỏi:
“Có thực không?”.
Ngôn Lăng Phủ nói:
“Đệ tử nào dám gạt lão tiền bối”.
Vạn Thiên Thành chợt buông giọng cười lớn, tiếng cười như cú kêu vang lên ong ong trong tai, Ngôn Lăng Phủ chợt đưa mắt nhìn ra ngoài, có ý chạy trốn. Vạn Thiên Thành ngừng cười, nói:
“Chưa bao giờ có ai chạy thoát khỏi bàn tay của lão phu, trừ phi lão phu có ý buông tha cho y”.
Ngôn Lăng Phủ sững người, im lặng không nói.
Phương Triệu Nam thấy Quỷ Tiên Vạn Thiên Thành đánh bại Trần Huyền Sương, biết nếu ông ta ra tay thì hai người này không phải là địch thủ, cho nên nhủ thầm nên bỏ ân oán cùng vượt qua khó khăn. Thế rồi mới đề tụ chân khí, né tránh tầm nhìn của người áo đen, dùng thuật Truyền Âm Nhập Mật nói:
“Sương sư muội, Ngôn Lăng Phủ tuy là kẻ cố chấp nhưng vẫn chưa làm điều gì ác, nay chỉ có muội mới có thể cứu được mạng ông ta.
Trần Huyền Sương ho nhẹ, tỏ ý mình đã nghe, chậm rãi nhặt thanh trường kiếm, quay đầu lại nhìn Vạn Thiên Thành nói:
“Sư phụ”.
Vạn Thiên Thành nhìn Trần Huyền Sương:
“Chuyện gì?”.
Trần Huyền Sương nói:
“Hai kẻ này tuy mạo phạm sư phụ, tội đáng muôn chết, nhưng nếu chúng ta giết chết bọn chúng thì thật quá dễ dàng cho bọn chúng”. Nàng đã trải qua nhiều biến cố to lớn cho nên đã giỏi tâm kế hơn trước.
Vạn Thiên Thành vui mừng nói:
“Được thôi! Ngươi có cách gì hành hạ bọn chúng, hãy mau nói ra nghe thử?”.
Trần Huyền Sương nói:
“Chi bằng cứ điểm huyệt đạo của bọn chúng, bắt bọn chúng làm tôi tớ cho chúng ta suốt đời”.
Vạn Thiên Thành hơi trầm ngâm, nói:
“Có thể làm tôi tớ cho lão phu cũng là một chuyện quang vinh, ngươi hỏi bọn chúng có chịu không?”.
Trần Huyền Sương đưa mắt lướt nhìn về phía hai người ấy, nói:
“Sư phụ ta phá lệ thi ơn, cho các người một con đường sống, thâu nhận các người làm tôi tớ, ta thấy các người chi bằng hãy chấp nhận để khỏi phải chết”. Trong lời nói, nàng ngầm bảo hai người đừng phản kháng.
Thiếu nữ áo đỏ không biết sự lợi hại của Quỷ Tiên Vạn Thiên Thành, cười lạnh nói:
“Chỉ dựa vào ngươi ...” vừa mới nói ra thì chợt nghe Quỷ Tiên hừ lạnh một tiếng, giở tay điểm tới một chỉ. Thiếu nữ áo đỏ đã ngầm vận khí giới bị, thấy Quỷ Tiên vung tay lên thì lập tức lách qua một bên.
Vạn Thiên Thành cười lạnh:
“Ngươi còn có thể tránh được ư?” tay trái vung lên, năm ngọn chỉ phong đánh tới.
Thiếu nữ áo đỏ ấy tránh được ngọn chỉ phong thứ nhất nhưng không thể nào tránh được cả năm ngọn chỉ phong cùng lao tới, chợt cảm thấy người tê rần, đã có ba huyệt đạo bị lục chỉ phong đánh trúng. Điểm huyệt từ xa không phải chuyện khó, nhưng vung tay điểm ra năm ngọn chỉ phong là chuyện hiếm có trên đời. Chợt thấy thiếu nữ áo đỏ lảo đảo, thanh trường kiếm trong tay rơi xuống, rồi nàng té phịch xuống đất.
Ngôn Lăng Phủ biết không phải là địch thủ của ông ta, nhân lúc Quỷ Tiên tấn công thiếu nữ áo đỏ, ông ta vọt người ra bên ngoài hang. Nào ngờ Quỷ Tiên Vạn Thiên Thành võ công đã vào hóa cảnh, Ngôn Lăng Phủ vừa mới xoay người thì ông ta đã nhận ra, thế là phóng vọt người lên. Ngôn Lăng Phủ vừa mới hạ người xuống đất, đột nhiên cảm thấy hai huyệt đạo ở sau lưng tê rần, thế là té ngửa ra sau. Thấy Quỷ Tiên Vạn Thiên Thành ra tay nhanh chóng, Trần Huyền Sương không khỏi kinh hãi, thầm nhủ:
“Võ công của kẻ này quả nhiên hiếm thấy trên đời, chắc khi La Huyền còn sống cũng chỉ là như thế mà thôi”.
Chợt thấy Vạn Thiên Thành chậm rãi bước tới, ngồi xếp bằng xuống, nhắm hai mắt lại. Trần Huyền Sương liếc nhìn về phía Phương Triệu Nam, chỉ thấy chàng há hốc mồm, rõ ràng đã kinh hãi trước thân pháp và tuyệt kỹ điểm huyệt của Vạn Th