Editor: phuogot_93
Khi Tiêu Tát về nhà, cảnh sát đã có mặt ở nhà anh, có hai người chia ra hỏi Triệu Phù và Phương Bội Bội, hai người khác lục soát tìm kiếm bằng chứng ở hiện trường và một người pháp y kiểm tra thi thể Vưu Tư Lệ.
“Anh Tiêu!” Thấy anh trở về, Phương Bội Bội vội vàng gọi.
“Anh chính là chủ nhà?” Cảnh sát đang hỏi cô cũng đi cùng qua đó.
“Đúng vậy.”
“Anh và người chết có quan hệ gì?”
“Cô ta là bạn gái trước của tôi…” Nhìn thấy thi thể Vưu Tư Lệ nằm trên ghế sofa, sắc mặt anh hơi trầm xuống “Xin hỏi cô ta chết như nào?”
Mặc dù đã không còn tình cảm với cô ta, nhưng thấy cô ta chết thảm, trong lòng anh cũng có chút không đành lòng.
“Nguyên nhân cái chết bước đầu suy đoán là do bị đâm một dao sau lưng rất sâu, nhưng cụ thể còn phải đợi pháp y sau khi trở về kiểm tra kỹ mới có thể biết.”
“Cô ta là bạn gái trước sao lại xuất hiện ở nhà anh?” Cảnh sát tiếp tục hỏi.
“Bởi vì thời gian này cô ta ở nhờ nhà tôi, chăm sóc con gái hơn năm tuổi của chúng tôi.”
Tiêu Tát ngẩng đầu nhìn Triệu Phù, cô đã khai báo toàn bộ tình hình mình phát hiện ra thi thể, cũng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, truyền lại sự quan tâm nhau.
Sau khi kiểm tra hiện trường bước đầu xong, thi thể Vưu Tư Lệ được đưa lên xe cấp cứu, Triệu Phù, Phương Bội Bội, Tiêu Tát và hai anh bảo vệ tòa nhà đến cục cảnh sát làm biên bản.
Triệu Phù, Tiêu Tát và Phương Bội Bội bị tách ra tra hỏi.
Không lâu sau, Triệu Phù bất ngờ bị bắt giữ, tiếp tục bị thẩm vấn.
Bởi vì nhân viên kiểm tra hiện trường phát hiện con dao giết chết Vưu Tư Lệ có dấu vân tay của cô.
Nhà họ Triệu sử dụng năm thuật trời cho trợ giúp cảnh sát phá không ít vụ án, bao gồm cả Triệu Phù cũng từng dùng phương thức chiêu hồn nói chuyện với vong hồn, giúp cảnh sát không ít.
Vì vậy lần này cô dính đến án mạng của Vưu Tư Lệ khiến cảnh sát cũng có chút bất ngờ, nhưng vẫn chỉ có thể giải quyết theo việc chung.
“Theo như lời của cô, cô và Vưu Tư Lệ đã chết không có bất kỳ hiềm khích nào cho nên không có động cơ giết cô ta. Nhưng trưởng bộ phận bảo vệ tòa nhà nói, Vưu Tư Lệ không chỉ một lần oán trách với họ cô dùng thủ đoạn không đứng đắn đoạt người đàn ông và con gái cô ta, cho thấy giữa hai người có hiềm khích.” Cảnh sát hình sự chất vấn cô.
“Đây chỉ là lời nói một phía từ cô ta, về điểm này, sao cảnh sát không đi hỏi Tiêu Tát và con gái cô ta?” Khuôn mặt Triệu Phù thanh lệ trước sau như một bình tĩnh không một gợn sóng không có biểu lộ cảm xúc dư thừa.
“Cô Triệu, nói thật ra trước đây cô giúp chúng tôi phá được không ít vụ án, cảnh sát chúng tôi rất cảm kích cô, cũng không hy vọng cô là hung thủ của vụ án này, nhưng con dao gọt hoa quả kia có vân tay của cô, cô giải thích như nào đây?”
Cảnh sát đặt con dao đựng trong túi trước mặt cô.
“Con dao này… Là dao gọt trái cây của tôi.” Cô nhìn kỹ con dao, có chút bất ngờ, sau đó nhớ đến một chuyện “Buổi sáng khi tôi đi chợ về, phát hiện cửa chính không khóa, tôi nghĩ là lúc đi ra ngoài quên khóa cửa, bây giờ nhớ lại có lẽ có người lẻn vào nhà lấy trộm con dao này.”
“Ý cô là có người xông vào nhà cô, lấy trộm dao giết chết Vưu Tư Lệ rồi giá họa cho cô?” Cảnh sát lập tức hiểu ý của cô.
“Ngoài nguyên nhân này tôi không nghĩ ra điều gì khác, trước đó có người cố ý bấm chuông cửa nhà tôi, hiển nhiên là muốn dụ tôi sang nhà họ Tiêu.” Nhìn vị cảnh sát trung niên hơi mập ngồi đối diện, Triệu Phù đề xuất một ý kiến “Muốn biết ai giết cô ta rất đơn giản, để tôi chiêu hồn Vưu Tư Lệ, tôi hỏi thẳng cô ta, rốt cuộc là ai giết cô ta?”
“…” Suy nghĩ một chút, cảnh sát này không dám lập tức đồng ý với cô “Để tôi đi hỏi cấp trên xem.”
Không lâu sau, cảnh sát đi xin phép cấp trên trở lại chỗ cô.
“Cấp trên đã đồng ý, cô muốn đến hiện trường vụ án hay là đi đến chỗ thi thể để chiêu hồn?” Trước kia cô và nhà họ Triệu đã giúp đỡ nhiều vụ án giết người, vì vậy lần này cảnh sát phá lệ đồng ý cho cô ra ngoài chiêu hồn người chết trong lúc đang bị tạm giữ.
“Cô ta mới bị giết hại không lâu, có lẽ hồn phách vẫn chưa rời cơ thể, tốt nhất là đến chỗ thi thể của cô ta trước.” Triệu Phù suy nghĩ một chút quyết định nói.
Sau đó, người cảnh sát kia dẫn cô đến phòng pháp y, kết quả là chộp hụt.
Người nhà của Vưu Tư Lệ đã mang thi thể cô ta về, còn từ chối pháp y làm thêm một bước giải phẫu thi thể điều tra nguyên nhân cái chết với lý do muốn xác cô ta vẫn hoàn chỉnh.
“Pháp y Trương, vụ án này còn chưa điều tra xong sao ông có thể để người nhà mang thi thể về, chuyện này không đúng với quy định!” Cảnh sát áp tải Triệu Phù đến có chút tức giận.
“Người nhà đó vừa đến đã ầm ĩ đòi mang thi thể về, còn không cho phép tôi giải phẫu, họ dẫn theo mấy người, vẻ mặt hung hãn mạnh mẽ mang thi thể đi, chúng tôi không ngăn được họ, báo tin cho bảo vệ xong thì bọn họ cũng đi rồi.” Pháp y già cả mở miệng oán trách.
“Chuyện này…” Cảnh sát hình sự lộ vẻ mặt khó xử, ông khổ sở nhìn Triệu Phù hỏi “Cô Triệu, thi thể người chết đã bị mang về, vậy phải làm sao bây giờ? Có cần tôi liên lạc với người nhà, hỏi bọn họ có muốn chiêu hồn không?”
Chuyện chiêu hồn này cảnh sát tuyệt đối không thể ra mặt, ngộ nhỡ bị truyền thông biết, sẽ nói bọn họ không dùng phương pháp khoa học phá án, lại mê tín đi hỏi quỷ thần, ông có thể đoán trước mọi chuyện sẽ trở thành rắc rối lớn, người dân sẽ nhân cơ hội bắt cục trưởng nêu ý kiến rồi sau đó sẽ ra sức phê bình.
Cục trưởng chịu đựng bị mắng, đương nhiên tính tình sẽ không tốt, cấp dưới như ông cũng sẽ không có ngày sống dễ chịu.
Cho nên chuyện như vậy cảnh sát tuyệt đối không nên ra mặt, chỉ có thể tìm người không liên quan đứng ra liên hệ.
Triệu Phù cân nhắc một chút “Nếu không thì về hiện trường vụ án trước, tôi muốn thử xem có thể chiêu hồn cô ta hay không.”
Tiêu Tát tìm luật sư cho Triệu Phù, nhưng vì cô là người bị tình nghi lớn nhất, vì vậy tạm thời không có cách nào phóng thích ra ngoài.
Sau khi làm xong thủ tục ghi chép lời khai, Phương Bội Bội nhìn thấy sắc mặt anh nặng nề, thấp thỏm đến trước mặt anh nói xin lỗi.
“Anh Tiêu, xin lỗi anh, em không biết cô Triệu là bạn gái anh, lúc em vào nhà anh thì nhìn thấy cô Vưu ngã trên sofa, sau lưng bị cắm một con dao, em sợ quá cho nên mới---” Sau khi cô đến cục cảnh sát mới biết người chết là là bạn gái trước của anh Tiêu, mẹ đẻ của con gái anh.
Mà vụ án có liên quan Triệu Phù, là bạn gái đương nhiệm, cũng chính là đối tượng sắp kết hôn với anh.
Tam giác quan hệ này thật phức tạp, khiến cô càng nghĩ càng thấy có phải là giết người vì tình không?
“Thôi, chuyện này cũng không thể trách em.” Tiêu Tát nói.
“Anh Tiêu, nếu cô Triệu không phải hung thủ vậy anh cảm thấy ai mới là hung thủ?”
Một lát sau, Phương Bội Bội hỏi thử.
“Anh không biết.” Bây giờ anh hoàn toàn không có đầu mối gì về cái chết của Vưu Tư Lệ.
“Liệu có phải cô Triệu lỡ tay…” Phương Bội Bội suy đoán, những còn chưa nói xong đã bị Tiêu Tát nghiêm khắc bác bỏ.
“Không thể nào!”
“Có lẽ họ xảy ra tranh chấp gì đó, em nghe bảo vệ nói cô Vưu hình như rất khó chịu với dáng vẻ cô Triệu…”
“Đây chẳng qua là một mình Vưu Tư Lệ khó chịu thôi, với tính cách của Triệu Phù, dù Vưu Tư Lệ có cố tình gây sự thì Triệu Phù cũng sẽ không để ý đế cô ta.” Tiêu Tát lập tức bác bỏ.
Căn cứ vào lời Triệu Phù, ngày đó có người bấm chuông cửa nhà cô, cô đi ra mở cửa thì bên ngoài không có ai, nhưng cửa chính nhà anh lại mở, cô nghĩ là anh về mới đi sang xem, thế nên mới phát hiện Vưu Tư Lệ bị đâm một dao sau lưng ngã trên ghế sofa.
Nhưng anh thật không nghĩ ra được ai đã vào nhà giết Vưu Tư Lệ…
Phương Bội Bội còn muốn nhắc lại chuyện dấu vân tay trên con dao gây án, cô thấy Triệu Phù là kẻ tình nghi lớn nhất nhưng vì ngại quan hệ của anh Tiêu và Triệu Phù nên không dám nói vậy, sợ chọc giận anh.
“Bội Bội, em về công ty trước đi, hôm nay anh không đến.” Suy nghĩ một chút, Tiêu Tát nói.
“Em biết rồi, em sẽ nói với nhóm Dương Thù.”
Sau khi Phương Bội Bội đi, anh cũng về thẳng nhà.
Vào cửa, nhìn thấy trên sofa có phác họa lại hình người màu trắng, thể hiện đó là vị trí thi thể Vưu Tư Lệ ngã.
Nhìn chăm chú vào cái hình người màu trắng đó, tâm tình anh có chút nặng nề, nếu ban đầu anh không đồng ý yêu cầu của Vưu Tư Lệ, cho cô ta vào đây ở, có lẽ cô ta cũng sẽ không chết thảm trong nhà anh rồi.
Lúc cô ta đòi vào đây ở chắc cũng không ngờ được mình sẽ kết thúc sinh mệnh ở đây.
Anh thở dài lắc đầu một cái, cẩn thận nhìn kỹ xung quanh, giống như lời cảnh sát nói phòng khách không có bất kỳ dấu vết ẩu đả nào, cho nên hung thủ là trong tình huống Vưu Tư Lệ không đề phòng mà phạm án, vì vậy đó phải là người mà cô ta quen biết, cho nên cô ta mới có thể không hề phòng bị mà mở cửa cho hung thủ đi vào.
Anh biết Vưu Tư Lệ vì chuyện của anh và Chân Chân mà khó chịu với Triệu Phù, mà trên con dao có dấu vân tay của Triệu Phù, chẳng lẽ giống như lời Phương Bội Bội nói, hai người xảy ra tranh chấp, Triệu Phù lỡ tay giết cô ta?
Tiêu Tát vội vàng lắc đầu xua đi ý nghĩ điên khùng này, tính cách Triệu Phù điềm tĩnh, không thể nào dễ dàng bị chọc giận, càng không dễ dàng mất đi lý trí mà giết người.
Anh tin tưởng Triệu Phù.
Vì ổn định tâm tư, anh vào phòng bếp rót chén trà uống.
Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, anh ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy hai người đàn ông dẫn Triệu Phù vào.
“Triệu Phù, em được thả ra à?” Thấy cô trở lại, Tiêu Tát vui mừng hỏi.
“Không phải, chúng tôi có một vài chuyện cần cô Triệu trở lại hiện trường để điều tra lại cho rõ ràng, anh Tiêu, anh có thể tạm thời ra khỏi nhà không?” Một trong hai người cảnh sát lên tiếng nói.
Anh ta không dám nói cho Tiêu Tát bọn họ dẫn Triệu Phù đến đây là để chiêu hồn, tránh gây ra những phiền toái không cần thiết, vì vậy muốn anh tránh ra chỗ khác.
“Anh ấy biết tôi làm gì, để anh ấy ở lại đây cũng không sao.” Triệu Phù lên tiếng.
Một người cảnh sát khác nhớ đến quan hệ giữa hai người “Cũng được, dù sao cô và anh Tiêu cũng có ý định kết hôn rồi.”
“Các anh muốn làm gì?” Tiêu Tát không hiểu hỏi.
“Em muốn chiêu hồn Vưu Tư Lệ, hỏi xem ai đã giết cô ta.” Cô giải thích.
“Đúng rồi, em có thể chiêu hồn hỏi cô ta hung thủ là ai, vậy em mau tiến hành đi.” Anh nghĩ tới lần trước tận mắt thấy cô giúp đỡ chiêu hồn, lại có thể phá được vụ án bị tưởng nhầm là tự thiêu nhưng thực ra là một vụ giết người, anh vội vàng thúc giục, hy vọng có thể nhanh chóng trả lại trong sạch của cô.
Triệu Phù lấy ra phù chú vừa cầm từ nhà đốt lên, niệm chú, lát sau, cô lại đốt một tờ khác tiếp tục niệm, sắc mặt có chút nặng nề.
Hai người cảnh sát và Tiêu Tát đứng một bên quan sát, vẻ mặt Tiêu Tát khẩn trương, lần trước cô chiêu hồn hình như rất nhanh, vì sao lần này lại lâu như vậy?
Một lúc lâu sau, Triệu Phù nhìn về phía bọn họ lắc đầu.
“Hồn phách cô ta không ở đây, chắc vẫn ở thi thể cô ta.”
“Vậy chúng ta lập tức đến chỗ thi thể cô ta để chiêu hồn.” Tiêu Tát vội vàng nói.
“Thi thể người chết đã bị người nhà đưa về, chúng tôi đã cử người đến mang đi nhưng người không biết người nhà đã giấu đi đâu, không chịu giao ra.” Hai người cảnh sát lộ vẻ mặt khó xử.
Không chiêu được vong hồn Vưu Tư Lệ, vụ án vẫn không có tiến triển gì, Triệu Phù lại bị đưa về cục cảnh sát.
Tiêu Tát đi theo bọn họ xuống tầng, trước khi ngồi lên xe cảnh sát, cô quay đầu nhìn anh.
“Em không giết Vưu tư Lệ.”
Anh gật đầu tỏ ý hiểu rõ, nhìn cô ngồi vào xe cảnh sát bị đưa đi.
Ánh mắt vô tội trước khi đi của cô khiến anh đau lòng, cũng rất xấu hổ.
Trước đấy trong phút chốc anh thậm chí cũng có ý nghĩ nghi ngờ cô.
Đột nhiên anh nhớ lại ngày đó cùng cô đi Miêu Lật thăm người nhà, chú hai của cô cố ý nói với anh một câu ---
Nếu cậu thật sự muốn cưới tiểu Phù, thì phải hoàn toàn tin tưởng tiểu Phù, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng phải ủng hộ con bé vô điều kiện.
Có lẽ chú hai cô đã sớm đoán được chuyện này, cho nên mới nhắc nhở trước.
Giờ phút này những rối loạn trong lòng đã hoàn toàn trấn tĩnh lại, việc anh phải làm bây giờ là tin tưởng 100% và ủng hộ vô điều kiện.
Chắc chắn anh phải bắt được tên hung thủ đáng ghét hãm hại cô!
Khi Tiêu Tát về nhà, cảnh sát đã có mặt ở nhà anh, có hai người chia ra hỏi Triệu Phù và Phương Bội Bội, hai người khác lục soát tìm kiếm bằng chứng ở hiện trường và một người pháp y kiểm tra thi thể Vưu Tư Lệ.
“Anh Tiêu!” Thấy anh trở về, Phương Bội Bội vội vàng gọi.
“Anh chính là chủ nhà?” Cảnh sát đang hỏi cô cũng đi cùng qua đó.
“Đúng vậy.”
“Anh và người chết có quan hệ gì?”
“Cô ta là bạn gái trước của tôi…” Nhìn thấy thi thể Vưu Tư Lệ nằm trên ghế sofa, sắc mặt anh hơi trầm xuống “Xin hỏi cô ta chết như nào?”
Mặc dù đã không còn tình cảm với cô ta, nhưng thấy cô ta chết thảm, trong lòng anh cũng có chút không đành lòng.
“Nguyên nhân cái chết bước đầu suy đoán là do bị đâm một dao sau lưng rất sâu, nhưng cụ thể còn phải đợi pháp y sau khi trở về kiểm tra kỹ mới có thể biết.”
“Cô ta là bạn gái trước sao lại xuất hiện ở nhà anh?” Cảnh sát tiếp tục hỏi.
“Bởi vì thời gian này cô ta ở nhờ nhà tôi, chăm sóc con gái hơn năm tuổi của chúng tôi.”
Tiêu Tát ngẩng đầu nhìn Triệu Phù, cô đã khai báo toàn bộ tình hình mình phát hiện ra thi thể, cũng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, truyền lại sự quan tâm nhau.
Sau khi kiểm tra hiện trường bước đầu xong, thi thể Vưu Tư Lệ được đưa lên xe cấp cứu, Triệu Phù, Phương Bội Bội, Tiêu Tát và hai anh bảo vệ tòa nhà đến cục cảnh sát làm biên bản.
Triệu Phù, Tiêu Tát và Phương Bội Bội bị tách ra tra hỏi.
Không lâu sau, Triệu Phù bất ngờ bị bắt giữ, tiếp tục bị thẩm vấn.
Bởi vì nhân viên kiểm tra hiện trường phát hiện con dao giết chết Vưu Tư Lệ có dấu vân tay của cô.
Nhà họ Triệu sử dụng năm thuật trời cho trợ giúp cảnh sát phá không ít vụ án, bao gồm cả Triệu Phù cũng từng dùng phương thức chiêu hồn nói chuyện với vong hồn, giúp cảnh sát không ít.
Vì vậy lần này cô dính đến án mạng của Vưu Tư Lệ khiến cảnh sát cũng có chút bất ngờ, nhưng vẫn chỉ có thể giải quyết theo việc chung.
“Theo như lời của cô, cô và Vưu Tư Lệ đã chết không có bất kỳ hiềm khích nào cho nên không có động cơ giết cô ta. Nhưng trưởng bộ phận bảo vệ tòa nhà nói, Vưu Tư Lệ không chỉ một lần oán trách với họ cô dùng thủ đoạn không đứng đắn đoạt người đàn ông và con gái cô ta, cho thấy giữa hai người có hiềm khích.” Cảnh sát hình sự chất vấn cô.
“Đây chỉ là lời nói một phía từ cô ta, về điểm này, sao cảnh sát không đi hỏi Tiêu Tát và con gái cô ta?” Khuôn mặt Triệu Phù thanh lệ trước sau như một bình tĩnh không một gợn sóng không có biểu lộ cảm xúc dư thừa.
“Cô Triệu, nói thật ra trước đây cô giúp chúng tôi phá được không ít vụ án, cảnh sát chúng tôi rất cảm kích cô, cũng không hy vọng cô là hung thủ của vụ án này, nhưng con dao gọt hoa quả kia có vân tay của cô, cô giải thích như nào đây?”
Cảnh sát đặt con dao đựng trong túi trước mặt cô.
“Con dao này… Là dao gọt trái cây của tôi.” Cô nhìn kỹ con dao, có chút bất ngờ, sau đó nhớ đến một chuyện “Buổi sáng khi tôi đi chợ về, phát hiện cửa chính không khóa, tôi nghĩ là lúc đi ra ngoài quên khóa cửa, bây giờ nhớ lại có lẽ có người lẻn vào nhà lấy trộm con dao này.”
“Ý cô là có người xông vào nhà cô, lấy trộm dao giết chết Vưu Tư Lệ rồi giá họa cho cô?” Cảnh sát lập tức hiểu ý của cô.
“Ngoài nguyên nhân này tôi không nghĩ ra điều gì khác, trước đó có người cố ý bấm chuông cửa nhà tôi, hiển nhiên là muốn dụ tôi sang nhà họ Tiêu.” Nhìn vị cảnh sát trung niên hơi mập ngồi đối diện, Triệu Phù đề xuất một ý kiến “Muốn biết ai giết cô ta rất đơn giản, để tôi chiêu hồn Vưu Tư Lệ, tôi hỏi thẳng cô ta, rốt cuộc là ai giết cô ta?”
“…” Suy nghĩ một chút, cảnh sát này không dám lập tức đồng ý với cô “Để tôi đi hỏi cấp trên xem.”
Không lâu sau, cảnh sát đi xin phép cấp trên trở lại chỗ cô.
“Cấp trên đã đồng ý, cô muốn đến hiện trường vụ án hay là đi đến chỗ thi thể để chiêu hồn?” Trước kia cô và nhà họ Triệu đã giúp đỡ nhiều vụ án giết người, vì vậy lần này cảnh sát phá lệ đồng ý cho cô ra ngoài chiêu hồn người chết trong lúc đang bị tạm giữ.
“Cô ta mới bị giết hại không lâu, có lẽ hồn phách vẫn chưa rời cơ thể, tốt nhất là đến chỗ thi thể của cô ta trước.” Triệu Phù suy nghĩ một chút quyết định nói.
Sau đó, người cảnh sát kia dẫn cô đến phòng pháp y, kết quả là chộp hụt.
Người nhà của Vưu Tư Lệ đã mang thi thể cô ta về, còn từ chối pháp y làm thêm một bước giải phẫu thi thể điều tra nguyên nhân cái chết với lý do muốn xác cô ta vẫn hoàn chỉnh.
“Pháp y Trương, vụ án này còn chưa điều tra xong sao ông có thể để người nhà mang thi thể về, chuyện này không đúng với quy định!” Cảnh sát áp tải Triệu Phù đến có chút tức giận.
“Người nhà đó vừa đến đã ầm ĩ đòi mang thi thể về, còn không cho phép tôi giải phẫu, họ dẫn theo mấy người, vẻ mặt hung hãn mạnh mẽ mang thi thể đi, chúng tôi không ngăn được họ, báo tin cho bảo vệ xong thì bọn họ cũng đi rồi.” Pháp y già cả mở miệng oán trách.
“Chuyện này…” Cảnh sát hình sự lộ vẻ mặt khó xử, ông khổ sở nhìn Triệu Phù hỏi “Cô Triệu, thi thể người chết đã bị mang về, vậy phải làm sao bây giờ? Có cần tôi liên lạc với người nhà, hỏi bọn họ có muốn chiêu hồn không?”
Chuyện chiêu hồn này cảnh sát tuyệt đối không thể ra mặt, ngộ nhỡ bị truyền thông biết, sẽ nói bọn họ không dùng phương pháp khoa học phá án, lại mê tín đi hỏi quỷ thần, ông có thể đoán trước mọi chuyện sẽ trở thành rắc rối lớn, người dân sẽ nhân cơ hội bắt cục trưởng nêu ý kiến rồi sau đó sẽ ra sức phê bình.
Cục trưởng chịu đựng bị mắng, đương nhiên tính tình sẽ không tốt, cấp dưới như ông cũng sẽ không có ngày sống dễ chịu.
Cho nên chuyện như vậy cảnh sát tuyệt đối không nên ra mặt, chỉ có thể tìm người không liên quan đứng ra liên hệ.
Triệu Phù cân nhắc một chút “Nếu không thì về hiện trường vụ án trước, tôi muốn thử xem có thể chiêu hồn cô ta hay không.”
Tiêu Tát tìm luật sư cho Triệu Phù, nhưng vì cô là người bị tình nghi lớn nhất, vì vậy tạm thời không có cách nào phóng thích ra ngoài.
Sau khi làm xong thủ tục ghi chép lời khai, Phương Bội Bội nhìn thấy sắc mặt anh nặng nề, thấp thỏm đến trước mặt anh nói xin lỗi.
“Anh Tiêu, xin lỗi anh, em không biết cô Triệu là bạn gái anh, lúc em vào nhà anh thì nhìn thấy cô Vưu ngã trên sofa, sau lưng bị cắm một con dao, em sợ quá cho nên mới---” Sau khi cô đến cục cảnh sát mới biết người chết là là bạn gái trước của anh Tiêu, mẹ đẻ của con gái anh.
Mà vụ án có liên quan Triệu Phù, là bạn gái đương nhiệm, cũng chính là đối tượng sắp kết hôn với anh.
Tam giác quan hệ này thật phức tạp, khiến cô càng nghĩ càng thấy có phải là giết người vì tình không?
“Thôi, chuyện này cũng không thể trách em.” Tiêu Tát nói.
“Anh Tiêu, nếu cô Triệu không phải hung thủ vậy anh cảm thấy ai mới là hung thủ?”
Một lát sau, Phương Bội Bội hỏi thử.
“Anh không biết.” Bây giờ anh hoàn toàn không có đầu mối gì về cái chết của Vưu Tư Lệ.
“Liệu có phải cô Triệu lỡ tay…” Phương Bội Bội suy đoán, những còn chưa nói xong đã bị Tiêu Tát nghiêm khắc bác bỏ.
“Không thể nào!”
“Có lẽ họ xảy ra tranh chấp gì đó, em nghe bảo vệ nói cô Vưu hình như rất khó chịu với dáng vẻ cô Triệu…”
“Đây chẳng qua là một mình Vưu Tư Lệ khó chịu thôi, với tính cách của Triệu Phù, dù Vưu Tư Lệ có cố tình gây sự thì Triệu Phù cũng sẽ không để ý đế cô ta.” Tiêu Tát lập tức bác bỏ.
Căn cứ vào lời Triệu Phù, ngày đó có người bấm chuông cửa nhà cô, cô đi ra mở cửa thì bên ngoài không có ai, nhưng cửa chính nhà anh lại mở, cô nghĩ là anh về mới đi sang xem, thế nên mới phát hiện Vưu Tư Lệ bị đâm một dao sau lưng ngã trên ghế sofa.
Nhưng anh thật không nghĩ ra được ai đã vào nhà giết Vưu Tư Lệ…
Phương Bội Bội còn muốn nhắc lại chuyện dấu vân tay trên con dao gây án, cô thấy Triệu Phù là kẻ tình nghi lớn nhất nhưng vì ngại quan hệ của anh Tiêu và Triệu Phù nên không dám nói vậy, sợ chọc giận anh.
“Bội Bội, em về công ty trước đi, hôm nay anh không đến.” Suy nghĩ một chút, Tiêu Tát nói.
“Em biết rồi, em sẽ nói với nhóm Dương Thù.”
Sau khi Phương Bội Bội đi, anh cũng về thẳng nhà.
Vào cửa, nhìn thấy trên sofa có phác họa lại hình người màu trắng, thể hiện đó là vị trí thi thể Vưu Tư Lệ ngã.
Nhìn chăm chú vào cái hình người màu trắng đó, tâm tình anh có chút nặng nề, nếu ban đầu anh không đồng ý yêu cầu của Vưu Tư Lệ, cho cô ta vào đây ở, có lẽ cô ta cũng sẽ không chết thảm trong nhà anh rồi.
Lúc cô ta đòi vào đây ở chắc cũng không ngờ được mình sẽ kết thúc sinh mệnh ở đây.
Anh thở dài lắc đầu một cái, cẩn thận nhìn kỹ xung quanh, giống như lời cảnh sát nói phòng khách không có bất kỳ dấu vết ẩu đả nào, cho nên hung thủ là trong tình huống Vưu Tư Lệ không đề phòng mà phạm án, vì vậy đó phải là người mà cô ta quen biết, cho nên cô ta mới có thể không hề phòng bị mà mở cửa cho hung thủ đi vào.
Anh biết Vưu Tư Lệ vì chuyện của anh và Chân Chân mà khó chịu với Triệu Phù, mà trên con dao có dấu vân tay của Triệu Phù, chẳng lẽ giống như lời Phương Bội Bội nói, hai người xảy ra tranh chấp, Triệu Phù lỡ tay giết cô ta?
Tiêu Tát vội vàng lắc đầu xua đi ý nghĩ điên khùng này, tính cách Triệu Phù điềm tĩnh, không thể nào dễ dàng bị chọc giận, càng không dễ dàng mất đi lý trí mà giết người.
Anh tin tưởng Triệu Phù.
Vì ổn định tâm tư, anh vào phòng bếp rót chén trà uống.
Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, anh ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy hai người đàn ông dẫn Triệu Phù vào.
“Triệu Phù, em được thả ra à?” Thấy cô trở lại, Tiêu Tát vui mừng hỏi.
“Không phải, chúng tôi có một vài chuyện cần cô Triệu trở lại hiện trường để điều tra lại cho rõ ràng, anh Tiêu, anh có thể tạm thời ra khỏi nhà không?” Một trong hai người cảnh sát lên tiếng nói.
Anh ta không dám nói cho Tiêu Tát bọn họ dẫn Triệu Phù đến đây là để chiêu hồn, tránh gây ra những phiền toái không cần thiết, vì vậy muốn anh tránh ra chỗ khác.
“Anh ấy biết tôi làm gì, để anh ấy ở lại đây cũng không sao.” Triệu Phù lên tiếng.
Một người cảnh sát khác nhớ đến quan hệ giữa hai người “Cũng được, dù sao cô và anh Tiêu cũng có ý định kết hôn rồi.”
“Các anh muốn làm gì?” Tiêu Tát không hiểu hỏi.
“Em muốn chiêu hồn Vưu Tư Lệ, hỏi xem ai đã giết cô ta.” Cô giải thích.
“Đúng rồi, em có thể chiêu hồn hỏi cô ta hung thủ là ai, vậy em mau tiến hành đi.” Anh nghĩ tới lần trước tận mắt thấy cô giúp đỡ chiêu hồn, lại có thể phá được vụ án bị tưởng nhầm là tự thiêu nhưng thực ra là một vụ giết người, anh vội vàng thúc giục, hy vọng có thể nhanh chóng trả lại trong sạch của cô.
Triệu Phù lấy ra phù chú vừa cầm từ nhà đốt lên, niệm chú, lát sau, cô lại đốt một tờ khác tiếp tục niệm, sắc mặt có chút nặng nề.
Hai người cảnh sát và Tiêu Tát đứng một bên quan sát, vẻ mặt Tiêu Tát khẩn trương, lần trước cô chiêu hồn hình như rất nhanh, vì sao lần này lại lâu như vậy?
Một lúc lâu sau, Triệu Phù nhìn về phía bọn họ lắc đầu.
“Hồn phách cô ta không ở đây, chắc vẫn ở thi thể cô ta.”
“Vậy chúng ta lập tức đến chỗ thi thể cô ta để chiêu hồn.” Tiêu Tát vội vàng nói.
“Thi thể người chết đã bị người nhà đưa về, chúng tôi đã cử người đến mang đi nhưng người không biết người nhà đã giấu đi đâu, không chịu giao ra.” Hai người cảnh sát lộ vẻ mặt khó xử.
Không chiêu được vong hồn Vưu Tư Lệ, vụ án vẫn không có tiến triển gì, Triệu Phù lại bị đưa về cục cảnh sát.
Tiêu Tát đi theo bọn họ xuống tầng, trước khi ngồi lên xe cảnh sát, cô quay đầu nhìn anh.
“Em không giết Vưu tư Lệ.”
Anh gật đầu tỏ ý hiểu rõ, nhìn cô ngồi vào xe cảnh sát bị đưa đi.
Ánh mắt vô tội trước khi đi của cô khiến anh đau lòng, cũng rất xấu hổ.
Trước đấy trong phút chốc anh thậm chí cũng có ý nghĩ nghi ngờ cô.
Đột nhiên anh nhớ lại ngày đó cùng cô đi Miêu Lật thăm người nhà, chú hai của cô cố ý nói với anh một câu ---
Nếu cậu thật sự muốn cưới tiểu Phù, thì phải hoàn toàn tin tưởng tiểu Phù, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng phải ủng hộ con bé vô điều kiện.
Có lẽ chú hai cô đã sớm đoán được chuyện này, cho nên mới nhắc nhở trước.
Giờ phút này những rối loạn trong lòng đã hoàn toàn trấn tĩnh lại, việc anh phải làm bây giờ là tin tưởng 100% và ủng hộ vô điều kiện.
Chắc chắn anh phải bắt được tên hung thủ đáng ghét hãm hại cô!