Buổi sáng hôm sau, khi ánh mặt trời đã chiếu rọi vào căn phòng, nơi mà cô gái của hắn vẫn đang chìm sâu vào giấc ngủ. Hắn bước đến bên giường, khẽ vuốt ve mái tóc của nàng và mỉm cười. Tầm Ân dường như cảm nhận được, nàng ngọ ngoạy và lại dúi đầu vào người hắn, cơ thể của hắn thật vững chãi, từng hơi thở hay những lời hắn nói ra cũng làm cho nàng cảm thấy yên lòng.
- Tôi cho em 10 phút, nếu như tôi không thấy em thì đừng trách tôi không nương tay.- hắn thì thầm vào tai nàng, hơi nóng phả ra nhưng giọng nói lại mang theo một "sát khí" lạnh run người.
Ầm.. Ầm...Ầm.. từng tiếng động của nàng vang dội khắp căn phòng tắm. Chỉ là nàng đang vệ sinh cá nhân buổi sáng thôi, nhưng hắn lại khiến nàng thật khổ sở: phòng tắm thì toàn những đồ đạc nam tính được hắn rải rác khắp nơi khiến nàng vừa đi vào đã bị té, cả phòng chỉ đúng có một cái bàn chải...
10 phút 01 giây sau: nàng đứng trước mặt hắn.
- Muộn 1 giây- mắt hắn như đã tức giận, giọng nói thì chẳng hề nặng nhưng lại mang thứ sát khí tựa như có thể giết chết người nào đến gần và nàng cũng không ngoại lệ.
- Xin lỗi, tôi xảy ra sự cố nên đến muộn.
- Dọn bàn- giọng hắn vang lên, những người hầu xung quanh bắt đầu dọn dẹp bàn, mặc dù vẫn còn rất nhiều đồ ăn.
-Đừng, tôi vẫn chưa ăn gì mà.- nàng nói, nhưng hình như nó vô tác dụng, ai vẫn làm việc nấy.
- Em sẽ không được ăn.- hắn bước đến chỗ nàng, đôi tay hắn kéo nàng đi ra ngoài cổng. Một chiếc xe ô tô được đỗ ở đó
-Cáii gì... chứ- nàng nũng nịu, vừa nói vừa bước đi theo tay hắn.
- Tôi đói.. màa
Ầm!- cửa ô tô đóng lại, nàng cũng ngọ ngoạy vào trong xe.
-Cho tôi ăn.. ưm- chưa kịp nói gì thì nàng đã bị đôi môi ngọt ngào của hắn phủ lên vài giây.
Ngay sau đó, Mặc Triệu nhìn nàng, ánh mắt của hắn đã cho nàng thấy rằng hắn không thích:
-Em định đi đâu vậy?
-Đi cùng anh đó thôi!- nàng trả lời rất thản nhiên, khẽ lướt qua người hắn rồi cũng gật đầu như đã hiểu chuyện.
Anh định đi
- Tôi cho em 10 phút, nếu như tôi không thấy em thì đừng trách tôi không nương tay.- hắn thì thầm vào tai nàng, hơi nóng phả ra nhưng giọng nói lại mang theo một "sát khí" lạnh run người.
Ầm.. Ầm...Ầm.. từng tiếng động của nàng vang dội khắp căn phòng tắm. Chỉ là nàng đang vệ sinh cá nhân buổi sáng thôi, nhưng hắn lại khiến nàng thật khổ sở: phòng tắm thì toàn những đồ đạc nam tính được hắn rải rác khắp nơi khiến nàng vừa đi vào đã bị té, cả phòng chỉ đúng có một cái bàn chải...
10 phút 01 giây sau: nàng đứng trước mặt hắn.
- Muộn 1 giây- mắt hắn như đã tức giận, giọng nói thì chẳng hề nặng nhưng lại mang thứ sát khí tựa như có thể giết chết người nào đến gần và nàng cũng không ngoại lệ.
- Xin lỗi, tôi xảy ra sự cố nên đến muộn.
- Dọn bàn- giọng hắn vang lên, những người hầu xung quanh bắt đầu dọn dẹp bàn, mặc dù vẫn còn rất nhiều đồ ăn.
-Đừng, tôi vẫn chưa ăn gì mà.- nàng nói, nhưng hình như nó vô tác dụng, ai vẫn làm việc nấy.
- Em sẽ không được ăn.- hắn bước đến chỗ nàng, đôi tay hắn kéo nàng đi ra ngoài cổng. Một chiếc xe ô tô được đỗ ở đó
-Cáii gì... chứ- nàng nũng nịu, vừa nói vừa bước đi theo tay hắn.
- Tôi đói.. màa
Ầm!- cửa ô tô đóng lại, nàng cũng ngọ ngoạy vào trong xe.
-Cho tôi ăn.. ưm- chưa kịp nói gì thì nàng đã bị đôi môi ngọt ngào của hắn phủ lên vài giây.
Ngay sau đó, Mặc Triệu nhìn nàng, ánh mắt của hắn đã cho nàng thấy rằng hắn không thích:
-Em định đi đâu vậy?
-Đi cùng anh đó thôi!- nàng trả lời rất thản nhiên, khẽ lướt qua người hắn rồi cũng gật đầu như đã hiểu chuyện.
Anh định đi