Sáng sớm đã nghe thấy một đoạn đối thoại.
Phong Kính mang vẻ mặt đầy sát khí: “Nghe nói, tối hôm qua con lại vẽ tranh sao?”
Nhạc Nhạc mang vẻ mặt nghiêm túc: “Dạ, gần đây con đột nhiên cảm thấy hứng thú với vẽ”
Phong Kính: “Cho nên, con liền nằm trên giường ba ba, dùng nước tiểu vẽ ra cái bản đồ năm châu sao?”
Nhạc Nhạc buồn bã: “Loài người không bao giờ hoàn mỹ, hy sinh vì nghệ thuật, con… nguyện ý”
Phong Kính nghiến răng nghiến lợi, hắn không nên để Nhạc Nhạc lại quá gần Tiền Phong kia! Phong Kính chỉ Nữu Nữu đang khóc đến thương tâm vì bị nghi oan là tác giả của bãi nước tiểu trên giường, nói: “Càng quá đáng chính là, con lại vu oan cho em con?”
Nhạc Nhạc vội che đầu, chạy đi oa oa kêu to cứu mạng: “Ma ma, cứu mạng a!!!”
Cứ như vậy, một ngày náo nhiệt lại bắt đầu.
Lúc Nữu Nữu vừa đi nhà trẻ, Nhạc Nhạc đã được năm tuổi, Phong Kính cùng Tô Mộc Vũ mỗi ngày phải chia làm hai đường để đi. Tô Mộc Vũ đưa Nhạc Nhạc đi học, Phong Kính chịu trách nhiệm đưa đón Nữu Nữu. Các giáo viên trong nhà trẻ đều bàn tán về ba của Nữu Nữu.
Haizz… người đàn ông đẹp trai như vậy, làm sao lại sớm trở thành ba của một đứa trẻ đây?
Thậm chí có người tự nhận Nữu Nữu làm con nuôi, người đàn ông tốt như vậy chính là tình nhân trong mộng của biết bao cô gái Trung Quốc, ai mà không muốn độc chiếm đây?
Có một cô giáo trẻ hỏi Nữu Nữu: “San San nè, người hằng ngày đều đưa đón con đi học là chú của con sao?”
Nữu Nữu coi thường, cố ý đập nát mơ tưởng trong lòng cô giáo “Đó là ba ba của con nha! Nhưng mà con còn có một chú Phong Phong, bộ dạng cũng chỉ thua ba ba con một chút thôi!”
Tim các cô giáo vừa muốn vỡ tan, nghe còn có chú đẹp trai liền hỏi “Chú kia của con còn độc thân sao?”
Nữu Nữu mỉm cười ngọt ngào, nói: “Hắc hắc, dì con có nói, ai dám để ý đến đàn ông của dì, dì liền mua gạch về ném đó!”
Các cô giáo vừa treo trái tim nhỏ bé lên, lại nát vụn dưới nụ cười ngọt ngào của Nữu Nữu
Bốn giờ chiều, rất nhiều giáo viên đứng trước cổng trường, một số thì tiễn các bạn nhỏ về nhà, một số thì chờ đợi đón phụ huynh đến rước con em.
Cứ xế chiều bốn giờ mỗi ngày, ba ba Nữu Nữu sẽ đến đón con bé, nghĩ đến người đàn ông cao to lịch lãm lại đẹp trai kia, trong mắt các cô giáo đều long lanh.
Một chiếc xe màu đen quen thuộc dừng trước cổng, tim các cô giáo lập tức nhảy nhót.
Không nghĩ tới lần này xuống xe không chỉ có duy nhất một người, mà còn một người phụ nữ mặc chiếc váy tím ưu nhã cùng xuống xe.
Nữu Nữu nhìn thấy ba ba cùng ma ma đến đón, lập tức nhao nhao “Con ở đây nè!”
Phong Kính cùng Tô Mộc Vũ nhìn nhau mỉm cười, đi tới.
Trong lòng cô giáo chủ nhiệm rơi lệ như bị đánh vỡ mộng: đây là mẹ Nữu Nữu sao? Không tin đâu!
Cô giáo trẻ còn có chút không cam lòng, hỏi Tô Mộc Vũ: “Xin chào, xin hỏi chị là dì của San San sao?” Trong mắt cô giáo đã vô cùng khẩn trương cùng chờ mong, dường như trong lòng không ngừng tự nhủ: Là dì! Nhất định là dì!
Tô Mộc Vũ đáp: “A… Tôi là mẹ của San San”
Cô giáo trẻ lập tức chết đứng.
Nữu Nữu chọc chọc tà áo cô giáo, hiếu kỳ hỏi: “Cô làm sao vậy?”
Phong Kính đi tới, một tay ôm lấy Nữu Nữu, một tay vòng qua eo Tô Mộc Vũ, nói: “Cô giáo có chút không thoải mái, cần phải nghỉ ngơi, chúng ta về nhà thôi”
Một nhà ba người ấm áp lên xe, hoàn toàn xem thường vẻ mặt đáng thương của cô giáo trẻ.
Lên xe, Nữu Nữu ngồi đằng sau ôm lấy con vtj Tiểu Hoàng chơi
Tô Mộc Vũ khẽ cười, nói: “Này, người nào đó vừa rồi một chút cũng không thương hương tiếc ngọc nha”
Phong Kính không thèm để ý, nói: “Lần đầu tiên em biết sao? Anh là kẻ máu lạnh, chỉ đối với mình em là tăng nhiệt thôi”
Phong Kính nói rất nghiêm túc khiến Tô Mộc Vũ đỏ mặt. Người đàn ông này luôn như vậy, luôn âm thần khiến cho cô cảm thấy hạnh phúc.
Trong kính chiếu hậu, trên gương mặt bình tĩnh của Phong Kính khẽ hiện nên nụ cười không dễ dàng nhận ra.
Đón Nữu Nữu xong, lại đến đón Nhạc Nhạc. Vừa đến cổng trường, thầy chủ nhiệm của Nhạc Nhạc vô cùng giận dữ đi tới. Tô Mộc vũ khẽ than thầm: Tên nhóc kia nhất định là lại gây sự rồi.
Nhạc Nhạc mới vào tiểu học chưa được một tháng, tần suất gây chuyện là ba ngày một lần, bây giờ đã là ngày nào cũng có, quả thật khiến người ta đau đầu.
Quả nhiên, thầy giáo Lý căm phẫn nói: “Anh Phong, con trai của anh lại gây sự, thằng bé châm ngòi để hai đứa bạn khác đánh nhau!”
Phong Kính nhíu nhíu mày, hỏi: “Làm sao vậy?”
Nhạc Nhạc giương mắt to trông rất vô tội, kéo kéo ống quần Phong Kính nói: “Ba ba, không liên quan đến con. Tiểu Hoa và Tiểu Lệ đều muốn theo đuổi con, con thật rất khó xử, vì thế liền nghĩ ra kế để hai bạn ấy PK nhau, ai thắng sẽ làm bạn gái của con”
Nhạc Nhạc vừa nói, trên mặt là biểu tình đắc ý giống như: Đến đây đi, đến đây đi, khích lệ con đi! Con thật thông minh có đúng hay không?
Thầy giáo Lý sốt ruột nói: “Anh Phong, con trai của anh chị nếu không quản nhất định sẽ hư!”
Nhạc Nhạc nghiêng đầu, ngón tay xoa xoa cằm bày ra tư thế đùa bỡn, cảm thán: “Thầy giáo Lý, chẳng lẽ thầy cũng muốn theo đuổi con sao? Haizz… đào hoa quá cũng là một cái tội mà…”
Tô Mộc Vũ dở khóc dở cười, liên tục che cái miệng nhỏ chuyên gây chuyện của Nhạc Nhạc, hướng thầy giáo Lý cúi đầu xin lỗi.
Đem hai tiểu ác ma đón về nhà, Tô Mộc Vũ ngã vào trên ghế sa lon, một đứa đã mệt chết rồi, không nghĩ tới hai đứa đều quậy phá như vậy, thật sự là rất áp lực.
Phong Kính lột sạch đồ hai đứa kia, ném vào trong phòng tắm, pha một bồn nước ấm rồi mặc cho chúng nghịch nước. Hắn đi đến, nhẹ nhàng hôn lên trán Tô Mộc Vũ một cái “Mệt lắm sao?”
Tô Mộc Vũ cười, lắc đầu.
Phong Kính nói: “Hay là chúng ta tìm hai bảo mẫu nhé?” Hắn nhìn thấy Tô Mộc Vũ mệt mỏi như vậy rất đau lòng, một mình cô phải chăm lo cho hai đứa nhỏ thật sự rất bận rộn.
Tô Mộc Vũ đáp: “Hay là thôi đi, bảo mẫu chăm sóc dù sao em cũng không yên lòng cho lắm. Mấy năm nay em cũng làm được mà, huống chi bình thường Tiền Phong và Hiểu Đồng cũng giúp đỡ em, không mệt mỏi chút nào. Hơn nữa, con của chúng ta, tốt hơn là tự mình chăm sóc, anh nói có đúng không?” Cô yêu gia đình của mình, yêu con của mình, yêu đến mức không muốn có bất kỳ ai xen vào.
Cô vươn ngón tay nhẹ nhàng phác hoạ khuôn mặt anh tuấn của Phong Kính, gần như mê muội. Rõ ràng đã ba mươi tư tuổi rồi thế nhưng lại còn anh tuấn như thế, giống như dấu vết năm tháng không để lại chút dấu vết nào trên mặt hắn ngoại trừ một chút đường cong thành thục, ngược lại càng khiến hắn có thêm mị lực.
Nghĩ như vậy, trong lòng cô không khỏi có chút ê ẩm, chẳng thể trách những cô giáo lúc chiều đều lộ ra ánh mắt như vậy.
Phong Kính như nhìn thấu tâm tư cô, nhẹ nhàng cụng trán mình lên trán cô “Bà xã ngốc”, đôi môi khẽ mỉm cười.
Mấy năm nay, Phong Kính thay đổi rất nhiều, tuy rằng gương mặt vẫn lạnh lùng giống núi băng nhưng bất kỳ ai gần gũi với hắn đều nhận ra, sự sắc bén trên mặt hắn đã giảm bớt rất nhiều, trở nên ôn hòa, che giấu bớt sát khí.
Phong Kính nói: “Vài ngày nữa là đến kỷ niệm ngày cưới, cùng đi du lịch nhé?”
Tô Mộc Vũ mỉm cười: “Được!”