Kiều Na là một cô gái cái xinh xắn. Từ năm mười tám tuổi, cô đã có vô số mối tình từ lớn đến nhỏ. Cho tới bây giờ đã gần ba mươi nhưng vẫn chưa có một chút tin tức gì về chung thân.
Nếu như nói phụ nữ qua tuổi thứ hai mươi sáu là bắt đầu xuống dốc, vậy thì ba mươi chính là một “thặng nữ” (1). Thêm một chút nữa chính là “Đấu chiến thắng Phật” (2).
(1) “Thặng nữ”: Gái ế già.
(2) “Đấu Chiến Thắng Phật”: Một danh hiệu sau khi thỉnh kinh xong của Tề Thiên Đại Thánh, có nghĩa là thành chánh quả, được người thờ phụng.
Dựa theo lời của cô mà nói, cô muốn chơi đùa hết tất cả đàn ông trong thiên hạ, khiến cho tất cả bọn họ phải khúm núm dưới váy cô. Nhưng hiện tại Tô Mộc Vũ và Chu Hiểu Đồng đều đã là hoa có chủ, ngay cả con cái cũng đã có. Cô không phải là không có ao ước như thế, chỉ là ao ước thì có ích gì sao?
Cả ba, Chu Hiểu Đồng có lẽ là người may mắn nhất, lần đầu tiên liền gặp được người đàn ông của đời mình. Tô Mộc Vũ tuy rằng gặp rồi lại tan, lại thêm một cuộc hôn nhân thất bại nhưng ông trời cũng cho chị ấy gặp được một Phong Kính tuyệt vời như thế.
Chỉ có cô, ha ha…
Cô biết mình là một kẻ rất ác độc. Mười tám tuổi năm đó đã rời khỏi nhà, cô cũng không muốn sẽ lại trở về. Cô nghĩ: Cho dù có chết, cô cũng muốn ở lại nơi này, bởi vì cô không cam lòng, thật sự không cam lòng!
Cho nên khi cô cùng đường, ngay cả học phí cũng không trả nổi, sau đó bị tên nhà giàu mới nổi kia để ý đến, cô cắn răng bán mình.
Cô đã tự bán mình rồi không phải sao? Có người luôn nghĩ danh dự tôn nghiêm luôn quan trọng, cái gì mà giữ mình trong sạch, cái gì mà đạo đức chí thượng. Tuy nhiên nếu như ngay cả sống sót cũng không làm được thì còn nói những thứ đó để làm gì? Có bao nhiêu người từng trải qua tình cảnh không nhà, không tiền, không thức ăn, ngay cả bới đống rác tìm kiếm, nằm ngủ dưới hiền nhà ngươi ta khi trời mưa chưa? Lại có bao nhiêu người từng trải qua tình cảnh mỗi đêm đều phải trông chừng những kẻ lang thang hay gây rối, khiến cho bản thân cả ngày phải sống trong lo lắng sợ hãi chưa?
Muốn sống, phải trả giá thật nhiều. Đây là khóa học đầu tiên sau khi Kiều Na rời nhà đi. Mà cô cũng không phải là cam tâm tình nguyện hạ thấp bản thân như vậy
Kiều Na đem ly rượu trong tay đưa lên môi, ngửa đầu dốc vào cuống họng.
Khóe miệng cô nhếch lên một độ cong, miệng ly rượu đặt bên môi đỏ mọng trông có vẻ quyến rũ dị thường: Kiều Na này, vĩnh viễn vẫn kiêu ngạo như thế, không cần bất kỳ kẻ nào thương hại!
Ánh đèn lờ mờ trong quán bar, Kiều Na ngẩng đầu lên nhìn trần nhà sặc sỡ nhiều màu. Cô cười, không biết sao lại nhớ đến người đàn ông đầu tiên của mình.
Ngẫm lại… cũng là một câu chuyện rất lâu rồi.
Ngày đó, cô thật sự cùng đường. Chỉ còn một tháng đã khai giảng nhưng trên người cô chẳng có một xu. Nếu cứ tiếp tục như vậy, giấc mộng đại học của cô chỉ sợ cũng sẽ bị chặt đứt.
Lúc đi bộ trên đường, cô bị một người ngăn lại. Người nọ nói quán bar của hắn thiếu người, muốn cô đến làm việc, một tiếng được một trăm đồng. Bây giờ, một trăm đồng đối với cô mà nói chỉ là tiền mua một ly rượu. Thế nhưng năm đó chính là số tiền có thể cứu mạng cô.
Cho nên đi theo hắn, lại không nghĩ rằng bị người chuốc thuốc mê rồi đưa vào một căn phòng tối đen.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, cô cảm thấy có một người nằm đè lên mình, cô lập tức sợ hãi giãy dụa: “Làm gì vậy?… Mau buông ra… Cút ngay…”
Giọng của hắn ta không chút kiên nhẫn, khẽ quát một tiếng: “Câm miệng! Nếu đã bán cho tôi thì cũng đừng giả vờ thanh cao!” Nói xong, hắn lại rút một chiếc cà vạt bịt miệng cô lại.
Kiều Na trợn trừng mắt, căn phòng tối đen không nhìn rõ cái gì, chỉ thấy một đôi mắt lạnh lùng khiến toàn thân cô phát run.
“Ưm…” Lúc thân thể bị phô bày trong bóng đêm, nước mắt cô âm thầm rơi xuống. Cô nhắm chặt mắt, không để cho mình phải phát ra tiếng khóc.
Sau khi trò trừng phạt chấm dứt, người đàn ông kia không chút thương tiếc rút ra khỏi người cô. Hắn hừ lạnh một tiếng, sau đó tự lau sạch thân thể chính mình rồi rời khỏi căn phòng đó trong sự chán ghét.
Khi tỉnh lại, cô lại nhận ra mình bị ném vào toilet như một miếng giẻ rách.
Gã đàn ông dụ dỗ cô làm cho quán bar của hắn lạnh lùng ném ba trăm đồng cho cô như bố thí một tên ăn mày.
Kiều Na cầm một xấp giấy trước mặt, sững sờ. Cô loáng thoáng nghe thấy có tiếng người nói chuyện bên ngoài: “Mối làm ăn hôm nay thật tuyệt vời. Có một ông chủ nào đó đưa cho tôi ba vạn để giúp hắn tìm một ả sạch sẽ. Tôi chỉ tốn ba trăm cho một ả lang thang ven đường. Nhìn xem, tôi không phải là lời một vố lớn sao?”
Kiều Na nghe thấy, nghe thấy tiếng cười điên cuồng của người nọ ở bên ngoài, mà cô chỉ biết nắm chặt xấp giấy trong tay, sau đó hung hăng xé thành từng mảnh nhỏ.
Cô mặc bộ quần áo đã muốn rách nát rời khỏi quán bar. Đứng ở cửa sau quán bar chờ đợi, đợi mãi cho đến ba giờ đêm. Rốt cuộc cô cũng đợi được tên khốn đó. Cô cầm một viên gạch đập cho hắn ta máu chảy.
Kiều Na cười lạnh, lảo đảo xoay người rời đi.
Sau đó, cô gặp một tên nhà giàu mới nổi. Giao dịch với hắn ta, một giọt nước mắt cô cũng không rơi. Nước mắt của cô đã rơi cạn cho đêm hôm đó. Bây giờ, ngoại trừ sự kiêu ngạo, cô chẳng còn sót lại chút gì.
Có đôi khi cô cũng sẽ nhớ tới người đàn ông đã cướp đi lần đầu tiên của cô trong bóng đêm năm đó. Lúc đầu, cô hận, thật hận thật hận hắn, hận không thể giết chết hắn. Thế nhưng sau đó cô lại chậm rãi suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện.
Xã hội này vốn là một nơi người ăn thịt người. Chuyện năm đó cô không nên trách bất kỳ ai, cũng chỉ có thể trách chính mình… trẻ người non dạ
Kiều Na nhìn lên trần nhà sặc sỡ ánh đèn, cười như điên dại, dáng dấp diêm dúa lẳng lơ như đóa hoa anh túc.
Một người đàn ông say khướt lảo đảo đi đến, khoát cánh tay hắn ta lên vai Kiều Na, cười nói: “Người đẹp, đi một mình không thấy buồn sao? Hay là đêm nay để anh bồi em nhé?”
Miệng hắn ta đầy mùi rượu, hơi thở phả ra khiến cô phải nhíu chặt đôi mày thanh tú.
Hắn ta nắm lấy tay cô, muốn kéo cô ra ngoài. Kiều Na hơi giật giật khóe miệng, cô híp đôi mắt xinh đẹp: “Được thôi, đêm nay để anh ‘bồi’ tôi đi”
Con ma men kia không nghĩ tới Kiều Na sẽ thẳng thắn đồng ý như vậy. Hắn ta cười không ngừng, bàn tay bẩn thỉumuốn mò lên gương mặt cô.
Kiều Na cười lạnh một tiếng, giơ chân lên định đạp cho hắn ta một cước ở điểm yếu. Bỗng nhiên một bàn tay từ bên cạnh đưa đến đẩy mạnh con ma men kia ra, sau đó một cước đá bay hắn ta.
Tửu quỷ kia bị đạp ngã, miệng quang quác hét lên: “Mẹ chúng mày! Thằng nào dám đạp ông?”
Người đàn ông kia đi tới như một bóng ma, một bàn tay đút vào túi quần, ánh mắt sắc lạnh nhìn từ trên xuống, nói: “Là tôi, rồi sao?”
Ánh mắt tửu quỷ kia nhoáng lên một cái, không ngờ lại là Phương thiếu. Trong quán rượu hỗn độn này, kẻ nào mà không biết ba người Phong thiếu, Tiền thiếu cùng Phương thiếu. Chỉ cần đắc tội một trong ba bọn họ, không bao giờ có thể sống yên ổn. Hắn ta kìm nén bực bội chạy khỏi.
Ánh mắt như cười của Phương Thiệu Hoa liếc về phía Kiều Na, khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Cô cứ đói khát như vậy, không có đàn ông là chịu không được sao?”
Kiều Na cũng không giải thích, châm một điếu thuộc. Cô tiến đến, đôi mắt sâu thẳm đến nhìn không rõ, ngón tay cô nhẹ nhàng đặt lên ngực của Phương Thiệu Hoa, nói: “Rồi sao? Phương thiếu đá hắn ta đi rồi, thế có dùng chính mình đền cho tôi không?”
Kiều Na là một cô gái cái xinh xắn. Từ năm mười tám tuổi, cô đã có vô số mối tình từ lớn đến nhỏ. Cho tới bây giờ đã gần ba mươi nhưng vẫn chưa có một chút tin tức gì về chung thân.
Nếu như nói phụ nữ qua tuổi thứ hai mươi sáu là bắt đầu xuống dốc, vậy thì ba mươi chính là một “thặng nữ” (1). Thêm một chút nữa chính là “Đấu chiến thắng Phật” (2).
(1) “Thặng nữ”: Gái ế già.
(2) “Đấu Chiến Thắng Phật”: Một danh hiệu sau khi thỉnh kinh xong của Tề Thiên Đại Thánh, có nghĩa là thành chánh quả, được người thờ phụng.
Dựa theo lời của cô mà nói, cô muốn chơi đùa hết tất cả đàn ông trong thiên hạ, khiến cho tất cả bọn họ phải khúm núm dưới váy cô. Nhưng hiện tại Tô Mộc Vũ và Chu Hiểu Đồng đều đã là hoa có chủ, ngay cả con cái cũng đã có. Cô không phải là không có ao ước như thế, chỉ là ao ước thì có ích gì sao?
Cả ba, Chu Hiểu Đồng có lẽ là người may mắn nhất, lần đầu tiên liền gặp được người đàn ông của đời mình. Tô Mộc Vũ tuy rằng gặp rồi lại tan, lại thêm một cuộc hôn nhân thất bại nhưng ông trời cũng cho chị ấy gặp được một Phong Kính tuyệt vời như thế.
Chỉ có cô, ha ha…
Cô biết mình là một kẻ rất ác độc. Mười tám tuổi năm đó đã rời khỏi nhà, cô cũng không muốn sẽ lại trở về. Cô nghĩ: Cho dù có chết, cô cũng muốn ở lại nơi này, bởi vì cô không cam lòng, thật sự không cam lòng!
Cho nên khi cô cùng đường, ngay cả học phí cũng không trả nổi, sau đó bị tên nhà giàu mới nổi kia để ý đến, cô cắn răng bán mình.
Cô đã tự bán mình rồi không phải sao? Có người luôn nghĩ danh dự tôn nghiêm luôn quan trọng, cái gì mà giữ mình trong sạch, cái gì mà đạo đức chí thượng. Tuy nhiên nếu như ngay cả sống sót cũng không làm được thì còn nói những thứ đó để làm gì? Có bao nhiêu người từng trải qua tình cảnh không nhà, không tiền, không thức ăn, ngay cả bới đống rác tìm kiếm, nằm ngủ dưới hiền nhà ngươi ta khi trời mưa chưa? Lại có bao nhiêu người từng trải qua tình cảnh mỗi đêm đều phải trông chừng những kẻ lang thang hay gây rối, khiến cho bản thân cả ngày phải sống trong lo lắng sợ hãi chưa?
Muốn sống, phải trả giá thật nhiều. Đây là khóa học đầu tiên sau khi Kiều Na rời nhà đi. Mà cô cũng không phải là cam tâm tình nguyện hạ thấp bản thân như vậyKiều Na đem ly rượu trong tay đưa lên môi, ngửa đầu dốc vào cuống họng.
Khóe miệng cô nhếch lên một độ cong, miệng ly rượu đặt bên môi đỏ mọng trông có vẻ quyến rũ dị thường: Kiều Na này, vĩnh viễn vẫn kiêu ngạo như thế, không cần bất kỳ kẻ nào thương hại!
Ánh đèn lờ mờ trong quán bar, Kiều Na ngẩng đầu lên nhìn trần nhà sặc sỡ nhiều màu. Cô cười, không biết sao lại nhớ đến người đàn ông đầu tiên của mình.
Ngẫm lại… cũng là một câu chuyện rất lâu rồi.
Ngày đó, cô thật sự cùng đường. Chỉ còn một tháng đã khai giảng nhưng trên người cô chẳng có một xu. Nếu cứ tiếp tục như vậy, giấc mộng đại học của cô chỉ sợ cũng sẽ bị chặt đứt.
Lúc đi bộ trên đường, cô bị một người ngăn lại. Người nọ nói quán bar của hắn thiếu người, muốn cô đến làm việc, một tiếng được một trăm đồng. Bây giờ, một trăm đồng đối với cô mà nói chỉ là tiền mua một ly rượu. Thế nhưng năm đó chính là số tiền có thể cứu mạng cô.
Cho nên đi theo hắn, lại không nghĩ rằng bị người chuốc thuốc mê rồi đưa vào một căn phòng tối đen.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, cô cảm thấy có một người nằm đè lên mình, cô lập tức sợ hãi giãy dụa: “Làm gì vậy?… Mau buông ra… Cút ngay…”
Giọng của hắn ta không chút kiên nhẫn, khẽ quát một tiếng: “Câm miệng! Nếu đã bán cho tôi thì cũng đừng giả vờ thanh cao!” Nói xong, hắn lại rút một chiếc cà vạt bịt miệng cô lại.
Kiều Na trợn trừng mắt, căn phòng tối đen không nhìn rõ cái gì, chỉ thấy một đôi mắt lạnh lùng khiến toàn thân cô phát run.
“Ưm…” Lúc thân thể bị phô bày trong bóng đêm, nước mắt cô âm thầm rơi xuống. Cô nhắm chặt mắt, không để cho mình phải phát ra tiếng khóc.
Sau khi trò trừng phạt chấm dứt, người đàn ông kia không chút thương tiếc rút ra khỏi người cô. Hắn hừ lạnh một tiếng, sau đó tự lau sạch thân thể chính mình rồi rời khỏi căn phòng đó trong sự chán ghét.
Khi tỉnh lại, cô lại nhận ra mình bị ném vào toilet như một miếng giẻ rách.
Gã đàn ông dụ dỗ cô làm cho quán bar của hắn lạnh lùng ném ba trăm đồng cho cô như bố thí một tên ăn mày.
Kiều Na cầm một xấp giấy trước mặt, sững sờ. Cô loáng thoáng nghe thấy có tiếng người nói chuyện bên ngoài: “Mối làm ăn hôm nay thật tuyệt vời. Có một ông chủ nào đó đưa cho tôi ba vạn để giúp hắn tìm một ả sạch sẽ. Tôi chỉ tốn ba trăm cho một ả lang thang ven đường. Nhìn xem, tôi không phải là lời một vố lớn sao?”
Kiều Na nghe thấy, nghe thấy tiếng cười điên cuồng của người nọ ở bên ngoài, mà cô chỉ biết nắm chặt xấp giấy trong tay, sau đó hung hăng xé thành từng mảnh nhỏ.
Cô mặc bộ quần áo đã muốn rách nát rời khỏi quán bar. Đứng ở cửa sau quán bar chờ đợi, đợi mãi cho đến ba giờ đêm. Rốt cuộc cô cũng đợi được tên khốn đó. Cô cầm một viên gạch đập cho hắn ta máu chảy.
Kiều Na cười lạnh, lảo đảo xoay người rời đi.
Sau đó, cô gặp một tên nhà giàu mới nổi. Giao dịch với hắn ta, một giọt nước mắt cô cũng không rơi. Nước mắt của cô đã rơi cạn cho đêm hôm đó. Bây giờ, ngoại trừ sự kiêu ngạo, cô chẳng còn sót lại chút gì.
Có đôi khi cô cũng sẽ nhớ tới người đàn ông đã cướp đi lần đầu tiên của cô trong bóng đêm năm đó. Lúc đầu, cô hận, thật hận thật hận hắn, hận không thể giết chết hắn. Thế nhưng sau đó cô lại chậm rãi suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện.
Xã hội này vốn là một nơi người ăn thịt người. Chuyện năm đó cô không nên trách bất kỳ ai, cũng chỉ có thể trách chính mình… trẻ người non dạ
Kiều Na nhìn lên trần nhà sặc sỡ ánh đèn, cười như điên dại, dáng dấp diêm dúa lẳng lơ như đóa hoa anh túc.
Một người đàn ông say khướt lảo đảo đi đến, khoát cánh tay hắn ta lên vai Kiều Na, cười nói: “Người đẹp, đi một mình không thấy buồn sao? Hay là đêm nay để anh bồi em nhé?”
Miệng hắn ta đầy mùi rượu, hơi thở phả ra khiến cô phải nhíu chặt đôi mày thanh tú.
Hắn ta nắm lấy tay cô, muốn kéo cô ra ngoài. Kiều Na hơi giật giật khóe miệng, cô híp đôi mắt xinh đẹp: “Được thôi, đêm nay để anh ‘bồi’ tôi đi”
Con ma men kia không nghĩ tới Kiều Na sẽ thẳng thắn đồng ý như vậy. Hắn ta cười không ngừng, bàn tay bẩn thỉumuốn mò lên gương mặt cô.
Kiều Na cười lạnh một tiếng, giơ chân lên định đạp cho hắn ta một cước ở điểm yếu. Bỗng nhiên một bàn tay từ bên cạnh đưa đến đẩy mạnh con ma men kia ra, sau đó một cước đá bay hắn ta.
Tửu quỷ kia bị đạp ngã, miệng quang quác hét lên: “Mẹ chúng mày! Thằng nào dám đạp ông?”
Người đàn ông kia đi tới như một bóng ma, một bàn tay đút vào túi quần, ánh mắt sắc lạnh nhìn từ trên xuống, nói: “Là tôi, rồi sao?”
Ánh mắt tửu quỷ kia nhoáng lên một cái, không ngờ lại là Phương thiếu. Trong quán rượu hỗn độn này, kẻ nào mà không biết ba người Phong thiếu, Tiền thiếu cùng Phương thiếu. Chỉ cần đắc tội một trong ba bọn họ, không bao giờ có thể sống yên ổn. Hắn ta kìm nén bực bội chạy khỏi.
Ánh mắt như cười của Phương Thiệu Hoa liếc về phía Kiều Na, khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Cô cứ đói khát như vậy, không có đàn ông là chịu không được sao?”
Kiều Na cũng không giải thích, châm một điếu thuộc. Cô tiến đến, đôi mắt sâu thẳm đến nhìn không rõ, ngón tay cô nhẹ nhàng đặt lên ngực của Phương Thiệu Hoa, nói: “Rồi sao? Phương thiếu đá hắn ta đi rồi, thế có dùng chính mình đền cho tôi không?”