Sáng nay thức dậy Dương Khánh Ngọc lờ mờ mãi vẫn không nghĩ ra nổi tại sao mình lại leo lên giường ngủ nữa. Quan trọng là tối qua cô không biết anh ngủ ở đâu vì xuống lầu đã thấy anh quần áo chỉnh tề đợi cô ăn sáng.
Cô ngồi vào bàn ăn hơi lưỡng lự nhìn anh có nên hỏi hay thôi đây. Bữa sáng vẫn giống như vậy không ai nói chuyện. Cô bỗng nhiên lại nổi hứng " À.... chiều nay tôi có một buổi hẹn. Chắc đi với bạn đến tối anh cứ ăn cơm đi không phải chờ đâu "
Trịnh Khôi Kiệt hơi nhíu mày đi khuya lại còn cùng bạn. Bạn nam hay nữ nhiều người hay đi với một người. Đi những đâu. Tại sao không khai báo. Nhưng giờ nếu hỏi chắc chắn cô ấy sẽ thấy mình phiền rồi lắm chuyện lại còn đàn bà. Cơ mà không hỏi thì ngứa mông....
Suy tính một lúc anh liền có kế " Ừ, tôi đưa cô đi " đưa cô đi vừa biết đi cùng ai lại còn biết chỗ.
" Không cần đâu trưa nay có tiết tôi đến trường tan học sẽ bắt taxi đi luôn. Không làm phiền anh "
" Không phiền. Quyết định thế " Anh nói xong liền đứng dậy đi luôn không để cô kịp từ chối nữa.
Nhìn anh đi cô cũng từ từ ăn tiếp sáng nay không có tiết nên có thể thong thả. Cô ăn xong liền dọn luôn bắt đĩa hộ thím Thanh.
Thím Thanh từ vườn đi vào thấy cô dọn bàn liền cuống lên " Ấy ấy cô chủ để tôi. Cô đừng dọn đây là công việc của tôi "
" Thím cứ để cháu làm dọn một chút thôi. Rất nhẹ nhàng mà "
" Không được đâu cô để tôi đi "
Hai người nói qua nói lại cuối cùng chọn giải pháp cùng dọn mâm.
" Thím Thanh ơi sao biệt thự nhà mình ít người làm vậy ạ?" Cô chỉ hỏi đại một câu trong lúc dọn thôi mà dáng vẻ thím lại nhìn rất khó xử. Chần chừ vài phút mới nói.
" Cậu chủ chỉ muốn thuê ít thôi bởi vì cậu ấy rất ghét người lạ ghét những chỗ nhiều người. Tôi làm ở đây 7 năm rồi chưa hề thấy cậu ấy nói chuyện hay mời bạn bè gì qua nhà cả " thím nghĩ cô chủ dù gì cũng là vợ cậu chủ sớm muộn gì cũng nên được biết một phần tính cách này của Trịnh Khôi Kiệt.
" Có người như vậy thật sao? Rất ghét gặp ' con người ' " Cô hơi ngạc nhiên sao lại có kẻ ghét cay đắng nhân loại như thế chứ. Nghĩ cũng phải trước giờ chẳng ai biết mặt anh cũng do tính cách này. Anh không muốn gặp người. Nhưng vì sao?
" Thím nói rõ hơn cho cháu biết đi lí do tại sao anh ấy như vậy? Là bệnh tâm lý ạ "
" Trước khi chuyển đến đây tôi đã làm giúp việc ở nhà chính của ông bà chủ rồi. Có nghe kể lại khi cậu chủ 6 tuổi chơi với một nhóm bạn. Có cậu thanh niên 15 16 tuổi gì đó không hiểu sao rất ghét cậu chủ liền tìm cách dọa. Nó dụ cậu chủ vào rừng chơi trốn tìm rồi kéo hết lũ trẻ đi mất. Cậu Kiệt tội nghiệp bị bỏ lại nhịn đói 3 ngày khi tìm thấy thì quần áo rách rưới. Không ai biết cậu trải qua những gì trong 3 ngày ấy nữa. Nhưng cô nghĩ xem một đứa trẻ 6 tuổi hồn nhiên như thế bị bỏ lại khóc lóc sợ hãi rồi quần áo còn rách như bị thú rừng cào. Chắc chắn sợ đến nỗi bị bóng má tâm lí dẫn tới không tin tưởng ai, luôn sợ hãi bị lừa sợ bị lợi dụng như hồi bé. " Thím nói xong nước mắt cũng rưng rưng.
Dương Khánh Ngọc ngẩn ra không ngờ một người cứng rắn lại có gia thế khủng như anh cũng không có một tuổi thơ tốt đẹp hơn cô. Thậm chí bây giờ anh còn bị bóng ma tâm lí. Cô không biết bị sao nữa bỗng dưng thấy mình rất rất thương anh. Cô liệu có nên giúp anh chữa lành vết thương quá khứ này không?
Cô ngồi vào bàn ăn hơi lưỡng lự nhìn anh có nên hỏi hay thôi đây. Bữa sáng vẫn giống như vậy không ai nói chuyện. Cô bỗng nhiên lại nổi hứng " À.... chiều nay tôi có một buổi hẹn. Chắc đi với bạn đến tối anh cứ ăn cơm đi không phải chờ đâu "
Trịnh Khôi Kiệt hơi nhíu mày đi khuya lại còn cùng bạn. Bạn nam hay nữ nhiều người hay đi với một người. Đi những đâu. Tại sao không khai báo. Nhưng giờ nếu hỏi chắc chắn cô ấy sẽ thấy mình phiền rồi lắm chuyện lại còn đàn bà. Cơ mà không hỏi thì ngứa mông....
Suy tính một lúc anh liền có kế " Ừ, tôi đưa cô đi " đưa cô đi vừa biết đi cùng ai lại còn biết chỗ.
" Không cần đâu trưa nay có tiết tôi đến trường tan học sẽ bắt taxi đi luôn. Không làm phiền anh "
" Không phiền. Quyết định thế " Anh nói xong liền đứng dậy đi luôn không để cô kịp từ chối nữa.
Nhìn anh đi cô cũng từ từ ăn tiếp sáng nay không có tiết nên có thể thong thả. Cô ăn xong liền dọn luôn bắt đĩa hộ thím Thanh.
Thím Thanh từ vườn đi vào thấy cô dọn bàn liền cuống lên " Ấy ấy cô chủ để tôi. Cô đừng dọn đây là công việc của tôi "
" Thím cứ để cháu làm dọn một chút thôi. Rất nhẹ nhàng mà "
" Không được đâu cô để tôi đi "
Hai người nói qua nói lại cuối cùng chọn giải pháp cùng dọn mâm.
" Thím Thanh ơi sao biệt thự nhà mình ít người làm vậy ạ?" Cô chỉ hỏi đại một câu trong lúc dọn thôi mà dáng vẻ thím lại nhìn rất khó xử. Chần chừ vài phút mới nói.
" Cậu chủ chỉ muốn thuê ít thôi bởi vì cậu ấy rất ghét người lạ ghét những chỗ nhiều người. Tôi làm ở đây 7 năm rồi chưa hề thấy cậu ấy nói chuyện hay mời bạn bè gì qua nhà cả " thím nghĩ cô chủ dù gì cũng là vợ cậu chủ sớm muộn gì cũng nên được biết một phần tính cách này của Trịnh Khôi Kiệt.
" Có người như vậy thật sao? Rất ghét gặp ' con người ' " Cô hơi ngạc nhiên sao lại có kẻ ghét cay đắng nhân loại như thế chứ. Nghĩ cũng phải trước giờ chẳng ai biết mặt anh cũng do tính cách này. Anh không muốn gặp người. Nhưng vì sao?
" Thím nói rõ hơn cho cháu biết đi lí do tại sao anh ấy như vậy? Là bệnh tâm lý ạ "
" Trước khi chuyển đến đây tôi đã làm giúp việc ở nhà chính của ông bà chủ rồi. Có nghe kể lại khi cậu chủ 6 tuổi chơi với một nhóm bạn. Có cậu thanh niên 15 16 tuổi gì đó không hiểu sao rất ghét cậu chủ liền tìm cách dọa. Nó dụ cậu chủ vào rừng chơi trốn tìm rồi kéo hết lũ trẻ đi mất. Cậu Kiệt tội nghiệp bị bỏ lại nhịn đói 3 ngày khi tìm thấy thì quần áo rách rưới. Không ai biết cậu trải qua những gì trong 3 ngày ấy nữa. Nhưng cô nghĩ xem một đứa trẻ 6 tuổi hồn nhiên như thế bị bỏ lại khóc lóc sợ hãi rồi quần áo còn rách như bị thú rừng cào. Chắc chắn sợ đến nỗi bị bóng má tâm lí dẫn tới không tin tưởng ai, luôn sợ hãi bị lừa sợ bị lợi dụng như hồi bé. " Thím nói xong nước mắt cũng rưng rưng.
Dương Khánh Ngọc ngẩn ra không ngờ một người cứng rắn lại có gia thế khủng như anh cũng không có một tuổi thơ tốt đẹp hơn cô. Thậm chí bây giờ anh còn bị bóng ma tâm lí. Cô không biết bị sao nữa bỗng dưng thấy mình rất rất thương anh. Cô liệu có nên giúp anh chữa lành vết thương quá khứ này không?