Trịnh Khôi Kiệt và Dương Khánh Ngọc ở lại trò chuyện ăn cơm, xong tất cả mọi việc lúc lên xe ra về đã là 8 giờ tối.
Anh chăm chú lái xe cô cũng chỉ biết ngồi ngoan ngoãn im lặng ở ghế lái phụ.
" Tôi và cô còn có thể xảy ra việc gì mà còn đỏ mặt?" Trịnh Khôi Kiệt khẽ cười châm chọc.
Dương Khánh Ngọc ngơ ngác hồi lâu mới nhận thức anh hỏi chuyện vừa nãy lúc ăn cơm. Dám nói cô suy nghĩ viển vông. Tên đàn ông chết tiệt.....
Cô liền phùng má lên cãi " Ai thèm. Anh nói như tôi cần vậy?"
" Chẳng lẽ không đúng?"
" Anh vừa phải thôi tôi.... tôi mới không cần nghĩ như vậy"
Anh nhìn bộ dạng nhím xù lông này của cô cứ vậy vô thức nở nụ cười. Dễ thương chết người. Chợt nhận thức mình đối với cô nhóc này không những để ý mà còn muốn trêu chọc muốn nhìn cô tức tối.
Trước giờ anh toàn thờ ơ với mọi người đến cả bố mẹ cũng không mấy thân thiết. Tính cách này khiến anh càng trở nên lạnh lùng xa lánh xã hội, luôn ẩn mình trong bóng tối. Nhưng cô lại là người đầu tiên khiến anh muốn nói nhiều đến vậy.
Xe đi trong làn đường một chiều vẫn bình tĩnh lăn bánh bỗng một chiếc ô tô đen đi ngược chiều một mạch nhấn ga lao về phía họ.
Trịnh Khôi Kiệt đánh tay lái rẽ đi tránh cái xe kia. Người lái xe vẫn cố tình đâm bằng được xe họ văng xuống sườn dốc.
May mắn anh đã tránh được,chiếc xe kia biết không thể tiếp tục gây náo liền nhân lúc xe còn có thể hoạt động nhấn ga phóng đi luôn.
Dương Khánh Ngọc đã rất hoảng sợ cô ôm lấy đầu vô thức trợn tròn mắt hét lên. Khi chiếc xe giữ lại thăng bằng mới bình tĩnh chút ít.
Trịnh Khôi Kiệt định trấn tĩnh cô, liền thấy cả người cô bổ nhào về hướng mình tiếp sau đó là tiếng kim loại va chạm. Thì ra cô chắn ngang ngăn chiếc ô tô phía ngoài va chạm vào người anh.
Giây phút sinh tử ấy cô không ngại ngần mà chống đỡ cho anh.
*****************
Tại bệnh viện tư nhân của Trịnh gia. Dương Khánh Ngọc đã được sơ cứu qua cô bị thương trên chán một vài mảnh kính đâm vào cánh tay. Bên tay phải bị bầm xước một mảng lớn. May mà không có gì nguy hiểm.
Dưỡng bệnh hai ba ngày để khử trùng vết thương là có thể xuất viện.
" Cảm thấy sao rồi? " Anh nhìn cô có chút quan tâm trong đáy mắt nhưng không dễ dàng nhìn ra. 27 tuổi anh cũng đã tự biết che dấu cảm xúc của chính bản thân mình.
" Tôi không sao rồi"
" Dưỡng bệnh tốt vài ngày."
" Ừm"
Cả hai im lặng một lúc không biết sau bao lâu anh chợt đứng dậy từ trên cao nhìn xuống cô nhóc liều lĩnh vừa rồi dám chắn trước anh. " Cảm ơn" lời nói ra tựa hồ rất nhanh anh có vẻ hơi lúng túng.
" Không có gì ai trong hoàn cảnh ấy cũng làm giống tôi thôi" cô đúng là như thế chính vì bản tính quá lương thiện nên mới luôn xả thân cứu người.
" Nghỉ ngơi tốt" Anh ra ngoài đóng cửa phòng lại nếu không ra nhanh chắc anh sẽ bị sự xấu hổ lúng túng làm đỏ mặt mất. Trịnh Khôi Kiệt đã rất lâu rồi mới cảm ơn một người.
Đứng một hồi để lấy lại bình tĩnh cho mình Trịnh Khôi Kiệt rút ra một điếu thuốc châm lửa. Anh lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
" Điều tra đến đâu rồi?"
" Do bọn tay sai của Hưng Thịnh làm bọn họ muốn ám sát ngài."
" Tiếp tục tìm thêm vài thông tin bên Hưng Thịnh. Tôi sẽ không bỏ qua món nợ này"
" Tôi biết rồi chào ngài"
Điện thoại liền ngắt kết nối. Anh vẫn im lặng thong thả hút nốt điếu thuốc bóng đêm bao phủ lên bóng người thon dài mị hoặc.
Sáng sớm cô thức dậy cả thân liền đau nhức định hình lại mới nhớ ra mình tối qua gặp tai nạn.
" Dậy rồi thì ăn sáng đi"
Nhìn theo hướng giọng nói Trịnh Khôi Kiệt đang chăm chú làm việc trên máy tính. Cả tối qua anh ngồi trên ghế trông coi cô.
Với tình trạng này chắc một tuần cô mới đi học lại được. Dương Khánh Ngọc cần phải xin phép nghỉ nhưng cô.... bây giờ không thể.
" Tôi bây giờ cần...."
" Tôi xin phép cho cô rồi. Yên tâm ăn sáng đi" Vẫn dáng điệu lạnh nhạt đó. Thật khiến người ta mất hết cảm hứng nói chuyện. Cô liền làm động tác bĩu môi chế giễu anh.
Tưởng anh đang nhìn máy tính nên không để ý cô sao? Ai nói. Hành động vừa rồi đã bị Trịnh Khôi Kiệt thu hết vào đáy mắt. Dám làm mặt xấu với anh sao.....
Cô cũng không đợi nữa tự mình ăn cháo trên bàn. Vết thương cũng không đau lắm nhưng tay cô vứ run run không cầm vững thìa cháo. Đang rất chật vật chiếc thìa từ trong tay cô đã bị giật mất.
" Tiểu nha đầu, cô thật bất tài. Mỗi việc ăn cháo cũng không xong" Trịnh Khôi Kiệt từ trên cao nhìn xuống bộ mặt lạnh nhạt...
Còn dám chê cô bất tài biết vậy chẳng cứu anh ta cho xong. Nếu vậy bây giờ người bất tài nằm ở đây không phải anh ta sao. " Hừ...."
Trịnh Khôi Kiệt lấy luôn bát cháo từ trong tay cô làm một động tác tao nhã thìa cháo liền đưa đến chiếc miệng nhỏ nhỏ đang tức tối của Dương Khánh Ngọc.
Anh chăm chú lái xe cô cũng chỉ biết ngồi ngoan ngoãn im lặng ở ghế lái phụ.
" Tôi và cô còn có thể xảy ra việc gì mà còn đỏ mặt?" Trịnh Khôi Kiệt khẽ cười châm chọc.
Dương Khánh Ngọc ngơ ngác hồi lâu mới nhận thức anh hỏi chuyện vừa nãy lúc ăn cơm. Dám nói cô suy nghĩ viển vông. Tên đàn ông chết tiệt.....
Cô liền phùng má lên cãi " Ai thèm. Anh nói như tôi cần vậy?"
" Chẳng lẽ không đúng?"
" Anh vừa phải thôi tôi.... tôi mới không cần nghĩ như vậy"
Anh nhìn bộ dạng nhím xù lông này của cô cứ vậy vô thức nở nụ cười. Dễ thương chết người. Chợt nhận thức mình đối với cô nhóc này không những để ý mà còn muốn trêu chọc muốn nhìn cô tức tối.
Trước giờ anh toàn thờ ơ với mọi người đến cả bố mẹ cũng không mấy thân thiết. Tính cách này khiến anh càng trở nên lạnh lùng xa lánh xã hội, luôn ẩn mình trong bóng tối. Nhưng cô lại là người đầu tiên khiến anh muốn nói nhiều đến vậy.
Xe đi trong làn đường một chiều vẫn bình tĩnh lăn bánh bỗng một chiếc ô tô đen đi ngược chiều một mạch nhấn ga lao về phía họ.
Trịnh Khôi Kiệt đánh tay lái rẽ đi tránh cái xe kia. Người lái xe vẫn cố tình đâm bằng được xe họ văng xuống sườn dốc.
May mắn anh đã tránh được,chiếc xe kia biết không thể tiếp tục gây náo liền nhân lúc xe còn có thể hoạt động nhấn ga phóng đi luôn.
Dương Khánh Ngọc đã rất hoảng sợ cô ôm lấy đầu vô thức trợn tròn mắt hét lên. Khi chiếc xe giữ lại thăng bằng mới bình tĩnh chút ít.
Trịnh Khôi Kiệt định trấn tĩnh cô, liền thấy cả người cô bổ nhào về hướng mình tiếp sau đó là tiếng kim loại va chạm. Thì ra cô chắn ngang ngăn chiếc ô tô phía ngoài va chạm vào người anh.
Giây phút sinh tử ấy cô không ngại ngần mà chống đỡ cho anh.
*****************
Tại bệnh viện tư nhân của Trịnh gia. Dương Khánh Ngọc đã được sơ cứu qua cô bị thương trên chán một vài mảnh kính đâm vào cánh tay. Bên tay phải bị bầm xước một mảng lớn. May mà không có gì nguy hiểm.
Dưỡng bệnh hai ba ngày để khử trùng vết thương là có thể xuất viện.
" Cảm thấy sao rồi? " Anh nhìn cô có chút quan tâm trong đáy mắt nhưng không dễ dàng nhìn ra. 27 tuổi anh cũng đã tự biết che dấu cảm xúc của chính bản thân mình.
" Tôi không sao rồi"
" Dưỡng bệnh tốt vài ngày."
" Ừm"
Cả hai im lặng một lúc không biết sau bao lâu anh chợt đứng dậy từ trên cao nhìn xuống cô nhóc liều lĩnh vừa rồi dám chắn trước anh. " Cảm ơn" lời nói ra tựa hồ rất nhanh anh có vẻ hơi lúng túng.
" Không có gì ai trong hoàn cảnh ấy cũng làm giống tôi thôi" cô đúng là như thế chính vì bản tính quá lương thiện nên mới luôn xả thân cứu người.
" Nghỉ ngơi tốt" Anh ra ngoài đóng cửa phòng lại nếu không ra nhanh chắc anh sẽ bị sự xấu hổ lúng túng làm đỏ mặt mất. Trịnh Khôi Kiệt đã rất lâu rồi mới cảm ơn một người.
Đứng một hồi để lấy lại bình tĩnh cho mình Trịnh Khôi Kiệt rút ra một điếu thuốc châm lửa. Anh lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
" Điều tra đến đâu rồi?"
" Do bọn tay sai của Hưng Thịnh làm bọn họ muốn ám sát ngài."
" Tiếp tục tìm thêm vài thông tin bên Hưng Thịnh. Tôi sẽ không bỏ qua món nợ này"
" Tôi biết rồi chào ngài"
Điện thoại liền ngắt kết nối. Anh vẫn im lặng thong thả hút nốt điếu thuốc bóng đêm bao phủ lên bóng người thon dài mị hoặc.
Sáng sớm cô thức dậy cả thân liền đau nhức định hình lại mới nhớ ra mình tối qua gặp tai nạn.
" Dậy rồi thì ăn sáng đi"
Nhìn theo hướng giọng nói Trịnh Khôi Kiệt đang chăm chú làm việc trên máy tính. Cả tối qua anh ngồi trên ghế trông coi cô.
Với tình trạng này chắc một tuần cô mới đi học lại được. Dương Khánh Ngọc cần phải xin phép nghỉ nhưng cô.... bây giờ không thể.
" Tôi bây giờ cần...."
" Tôi xin phép cho cô rồi. Yên tâm ăn sáng đi" Vẫn dáng điệu lạnh nhạt đó. Thật khiến người ta mất hết cảm hứng nói chuyện. Cô liền làm động tác bĩu môi chế giễu anh.
Tưởng anh đang nhìn máy tính nên không để ý cô sao? Ai nói. Hành động vừa rồi đã bị Trịnh Khôi Kiệt thu hết vào đáy mắt. Dám làm mặt xấu với anh sao.....
Cô cũng không đợi nữa tự mình ăn cháo trên bàn. Vết thương cũng không đau lắm nhưng tay cô vứ run run không cầm vững thìa cháo. Đang rất chật vật chiếc thìa từ trong tay cô đã bị giật mất.
" Tiểu nha đầu, cô thật bất tài. Mỗi việc ăn cháo cũng không xong" Trịnh Khôi Kiệt từ trên cao nhìn xuống bộ mặt lạnh nhạt...
Còn dám chê cô bất tài biết vậy chẳng cứu anh ta cho xong. Nếu vậy bây giờ người bất tài nằm ở đây không phải anh ta sao. " Hừ...."
Trịnh Khôi Kiệt lấy luôn bát cháo từ trong tay cô làm một động tác tao nhã thìa cháo liền đưa đến chiếc miệng nhỏ nhỏ đang tức tối của Dương Khánh Ngọc.