"Mấy ngày nay chạy tới chạy lui, mệt muốn chết rồi!" Vương Chính Khanh đưa tay đấm bóp bả vai của mình, nghiêng mắt nhìn Chân Ngọc, có dám giúp ta đấm bóp bả vai hay không, có dám hay không? Hừ hừ, nếu là di nương ở đây, trong một khắc công phu, đã sớm tới hầu hạ, tiếc rằng Ngọc nương không có phản ứng.
Chân Ngọc không có để ý tới động tác nhỏ của Vương Chính Khanh, chỉ hồi tưởng lời Sử Thiết Thủ nói, hiện nay mình thân là nữ nhân, trong tay lại không có người có thể dùng, muốn điều tra chuyện năm đó bị người nào hạ độc sát hại, chỉ sợ còn phải lệ thuộc vào Vương Chính Khanh. Nàng châm chước ngôn từ, mở miệng nói: "Tam lang, ta và Sử Thiết Thủ tình cờ liên lạc, đoán rằng ngươi cũng tra ra được? Thế nhưng hắn và ta có chút quan hệ thân thích, lần trước thấy hắn ở khách điếm bị người đẩy ra, liền tiếp tế một tay, mấy ngày nay hắn giúp đỡ lưu ý một số chuyện khác thường trong vương phủ, lại phát hiện ra một chuyện."
Vương Chính Khanh trong chốc lát ngồi thẳng người, nhìn về phía Chân Ngọc nói: "Chuyện gì?" Chuyện Sử Thiết Thủ được Chân Ngọc giúp đỡ, hắn đương nhiên biết, về phần lai lịch bối cảnh của Sử Thiết Thủ, cũng điều tra rõ ràng, lúc này mới dám để cho lúc hắn làm hộ viện. Nhưng Sử Thiết Thủ không trung thành với vương gia, lại giúp đỡ Chân Ngọc thăm dò chuyện trong vương phủ, cái này thì. . . . . . .
Chân Ngọc giải vây trước cho Sử Thiết Thủ nói: "Sử Thiết Thủ vốn cũng không chịu giúp ta dò thăm chuyện trong vương phủ, lại bởi vì ta hoài nghi Chân Bảng nhãn là bị người hạ độc sát hại, sợ người hại Chân Bảng nhãn còn tiềm phục
trong vương phủ, tùy thời cơ lại muốn hại ngươi và Vương Gia, chỉ là vô cùng lo lắng, hiểu lấy lợi hại, nói rõ cho Sử Thiết Thủ, lại to gan bảo đảm, nói chuyện này là đã được ngươi ngầm đồng ý, lúc này hắn mới đồng ý lưu ý chuyện trong vương phủ, kịp thời báo cho ta."
Sắc mặt Vương Chính Khanh hơi giãn ra, nghĩ đến cái chết của Chân Bảng nhãn, lại thở dài, ý bảo Chân Ngọc nói tiếp.
Chân Ngọc liền nói ra chuyện Sử Thiết Thủ phát hiện Tô Băng Hương và Xảo Nhi có điều khác thường, chưa hết ý nói: "Chân Bảng nhãn năm đó có ân với Tô Băng Hương, qua lại thân thiết với chủ tớ Tô Băng Hương, không hề có lòng phòng bị các nàng, nếu các nàng muốn xuống tay, dễ dàng hơn những người khác rất nhiều." Nói rồi suy nghĩ một chút, lại nói: "Nhậm Đạt Lương cũng phát hiện trà sâm Chân Bảng nhãn thường uống khi còn sống bị người hạ độc dược mạn tính, chỉ là hắn không có tra ra kết quả, bởi vậy che giấu chuyện này. Vương Gia sợ bứt dây động rừng, chuyện này tự nhiên cũng che giấu. Sợ là sợ người nọ không chừng lúc nào thì lại hạ độc vương gia, còn phải cho sớm tra rõ ."
Chân Ngọc nếu là nữ mật thám, nàng biết được một chút bí sự chính mình không biết cũng bình thường. Vương Chính Khanh nghĩ tới mình là đệ nhất mưu sĩ bên cạnh Cửu Giang vương, về chuyện Nhậm Đạt Lương phát hiện ra cái chết của Chân Bảng nhãn có điều khác thường, nhưng không ai nói cho hắn biết, nhất thời hơi tức giận, lại áp xuống, chỉ suy nghĩ lợi và hại của chuyện này.
Chân Ngọc vừa nói thẳng ra bí sự, dứt khoát nói ra một chút phỏng đoán, lại phân tích một số quan hệ nhân sự trong vương phủ, nhỏ giọng nói: "Nhậm Đạt Lương lòng dạ hẹp hòi, chỉ e là gây bất lợi cho ngươi, ngươi còn phải đề phòng hắn một chút. Về phần Tô nhũ nhân, nàng dù sao cũng là ái thiếp của vương gia, có cơ hội xuống tay, đến nay vẫn không xuống tay, có lẽ tai mắt này không phải nàng, chỉ sợ là người bên cạnh nàng."
Vương Chính Khanh xoay chuyển suy nghĩ, cách một hồi nói: "Nếu hoài nghi Tô nhũ nhân và Xảo nhi có vấn đề, thừa dịp họ ở am Kim Sa, vừa đúng ném ra mồi nhử, mặc kệ họ mắc câu hay không mắc câu, nhất định sẽ lộ ra manh mối. Nàng yên tâm, nhiều nhất là ba ngày, liền có thể tra rõ chuyện này."
Chân Ngọc nghe được Vương Chính Khanh bảo đảm, thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện ra hắn vẫn luôn xoa bả vai, nhất thời đứng lên đi tới, đưa tay đặt lên vai hắn xoa bóp, hỏi "Tốt hơn chút nào không?"
"Nàng là tay tiên sao? Một ấn như vậy, ta tốt hơn nhiều rồi?" Vương Chính Khanh tươi cười nói: "Cứ phải xoa bóp nhiều mới có hiệu quả."
Ách, được rồi! Dù sao cũng đã hiến ân cần rồi, cứ hiến toàn bộ đi. Chân Ngọc yên lặng xoa nhẹ .
Vương Chính Khanh chỉ thị nói: "Xuống một chút, xuống một chút nữa, eo này cũng đau nhức! Xuống một chút nữa, vòng lại đây một chút, quanh bắp đùi này cũng đau nhức!"
Được voi đòi tiên mà! Chân Ngọc ấn mạnh bên hông Vương Chính Khanh một cái, không để ý hắn thét lớn, đã lui ra sau mấy bước, hừ nói: "Đây là am ni cô thanh tịnh, thí chủ hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì?"
Hai người nói đùa mấy câu, mắt thấy trời cũng không còn sớm, Vương Chính Khanh liền chỉnh lại xiêm áo ra cửa.
Nơi vương phủ, Thân thị chờ Cửu Giang vương về phủ, liền bẩm báo chuyện Tô Băng Hương chuyện, nhỏ giọng nói: "Tô nhũ nhân là người trong lòng vương gia, bây giờ bị ta phạt, để cho nàng đến am Kim Sa chép kinh, nếu như truyền đến tin tức nàng bị bệnh, ta lại không đón nàng trở lại, vương gia thương hương tiếc ngọc, nhân cơ hội đến Kim Sa am thăm nàng, lại nhờ Chân thị giúp chăm nom một tay, liền hợp tình hợp lý. Hai ba lần, vương gia danh chính ngôn thuận qua lại với Chân thị.Chân thị vốn là mật thám của vương phủ, tính ra là thuộc hạ của vương gia, cũng là người của vương gia, vì đại cục, nàng có thể không chấp nhận? Nàng chấp nhận rồi, bản thân nàng sẽ nghĩ cách thoát khỏi Vương Chính Khanh, đi theo Vương Gia."
Cửu Giang vương im lặng, cảm giác không phải rất thỏa đáng, thở dài nói: "Vì hôn sự của Diệu Đan, tính kế Vương Chính Khanh như vậy, tương lai hắn biết rồi, chỉ sợ sẽ sinh dị tâm."
Thân thị đột nhiên tức giận, lạnh lùng nói: "Diệu Đan là Quận chúa, tương lai sẽ tiếp nhận tư binh và điền sản của Trấn Bắc vương phủ, thế lực to lớn thế nào? Bao nhiêu người muốn kết thân mà không được. Vương Chính Khanh sao lại vì một nhi nữ của tiểu quan, vứt bỏ Diệu Đan mà không chú ý tới? Lần trước hắn từ chối nhã nhặn,cũng chỉ là không muốn người khác lời qua tiếng lại mà thôi! Nếu như có cơ hội như vậy đặt bên cạnh hắn, hắn sao có thể không động lòng? Hơn nữa, tương lai nếu vương gia thành phải đại sự, Vương Chính Khanh vừa là mưu sĩ bên cạnh vương gia, vừa muội phu,quyền lực đương nhiên khuynh đảo thiên hạ, chuyện này, không phải là chuyện nam tử hi vọng nhất sao?"
Cửu Giang vương suy nghĩ một chút nói: "Thôi, sáng mai liền đến Kim Sa tự đi."
Tô Băng Hương ở trong am ở một đêm, ngày thứ hai lại ho khan, Xảo nhi lo lắng nói: "Nhũ nhân sợ là nhiễm lạnh rồi, nơi này lại không có đại phu, phải làm sao mới tốt? Có lẽ chỉ có thể nhờ người gửi tin về vương phủ, nói cho vương phi một tiếng."
Tô Băng Hương cắt ngang lời Xảo Nhi nói: "Vậy cũng không thỏa đáng. Hôm qua mới đến, hôm nay đã nói bị bệnh phải về phủ, vương phi chỉ sẽ chán ghét ta hơn, nói ta giả bộ bệnh thôi! Hay là mời am chủ tới hỏi một chút, nơi này của họ có thể có người hiểu y thuật, mời người kê đơn thuốc tới dùng."
Xảo Nhi bất đắc dĩ, chỉ đành phải đi mời am chủ, am chủ cũng hiểu y thuật, sau khi chẩn mạch cho Tô Băng Hương, cười nói: "Chỉ là nhiễm một chút khí lạnh, điều dưỡng một chút, uống hai thang thuốc là được rồi."
Bước ra từ phòng Tô Băng Hương, sắc mặt am chủ ủ dột trong chốc lát, lại bình tĩnh lại. Am ni cô này, quý nhân muốn giẫm bằng, cũng là suy nghĩ trong tích tắn của họ mà thôi. Cũng chỉ là cho tuyệt tử phấn vào trong thuốc của hai nữ nhân, làm các nàng không thể sinh con, cũng không phải là hại tính mạng của các nàng, . . . . . .
Một nơi khác lại có tiểu ni cô bưng chén thuốc đến phòng Chân Ngọc, cười nói: "Am ni cô chỗ này vắng vẻ, hàn phong theo từng đợt một, rất dễ bị nhiễm lạnh. Chén canh thuốc này, cũng là am chủ đặc biệt chuẩn bị, uống ấm dạ dày, rất là hữu ích. Mời phu nhân uống!"
Hồ ma ma vốn lo thân thể Chân Ngọc yếu ớt, sợ nàng ở nơi này có một sơ xuất, thấy tiểu ni cô bưng chén thuốc tới đây, nhất thời cười nhận lấy, trước ưống thử một hớp, cảm thấy mùi vị cũng không khó uống..., liền khuyên Chân Ngọc nói: "Am Chủ có ý tốt, phu nhân không nên chối từ, uống đi!"
Tay Chân Ngọc đang cầm sách, cười với tiểu ni cô nói: "Trở về chuyển lời, nói phiền am chủ lo lắng rồi." Nói xong để Hồ ma ma đặt chén thuốc ở trên án kỷ nói: "Để đấy trước đã, ta xem xong trang này sách thì uống."
Tiểu ni cô thấy Chân Ngọc không vội uống thuốc, lại không thể ở trong phòng giám thị, không thể làm gì khác hơn là lui xuống.
Đợi tiểu ni cô đi, Chân Ngọc liền dặn bảo Hồ ma ma nói: "Kêu tiểu nha đầu, lặng lẽ đi theo nàng, xem xem nàng đi nói chuyện với ai, nói những gì."
Hồ ma ma giật mình, "Tiểu ni cô này có vấn đề?"
Chân Ngọc nói: "Lúc nàng ta bưng chén thuốc đi vào, thân thể rất căng thẳng, khi ma ma nhận chén canh, nàng lại nín thở nhìn ta, không phải là có vấn đề sao?"
Hồ ma ma kinh ngạc nói: "Ta lại không nhìn ra bất cứ vấn đề gì, phu nhân cũng là lợi hại, chỉ liếc mắt một cái, xác định xảy ra vấn đề."
"Không phải sao, phu nhân của ma ma cũng không phải là phu nhân bình thường, mà là phu nhân thông minh đấy!" Chân Ngọc cười ha ha.
Hồ ma ma cũng cười theo, nhất thời nhanh chóng vén rèm đi ra ngoài, kéo qua một tiểu nha đầu thông minh, phân phó mấy câu, lại nhét một ít trái cây cho nàng, để cho nàng làm bộ như ham chơi đi dạo, chỉ cần đi theo bóng dáng của tiểu ni cô.
Tiểu nha đầu đi một hồi lâu mới trở về, trở lại liền nói với Hồ ma ma: "Tiểu sư thái đi gặp am chủ. Nô tỳ nấp dưới cây hoa hạ ở cửa nghe lén, họ vừa đúng đứng bên cửa sổ nói chuyện, nô tỳ nghe được rất rõ ràng."
"Nói gì?" Hồ ma ma có chút kỳ quái, không lẽ tiểu sư thái này còn dám tới hại phu nhân? Nhưng không đúng, thuốc kia, mình đã uống thử một hớp, không có gì không ổn nha!
Tiểu nha đầu nhón chân lên, nói bên tai Hồ ma ma: "Am chủ nói, thuốc kia bưng đi qua rồi hả? Tiểu sư thái nói bưng rồi. Am chủ liền hỏi có nhìn thấy phu nhân uống không? Tiểu sư thái nói phu nhân ngại nóng, đặt trên bàn, chút nữa sẽ uống. Sau đó Am Chủ liền thưởng cho tiểu sư thái."
Hồ ma ma nghe xong, cũng cười khen thưởng tiểu nha đầu, không để cho nàng nói chuyện này ra bên ngoài, lúc này mới vào cửa đi bẩm báo Chân Ngọc.
Chân Ngọc trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Sai tiểu sư thái bưng thuốc tới đây, sau đó cẩn thận hỏi thăm như vậy, còn thưởng cho tiểu sư thái, chén này thuốc nhất định có vấn đề."
Hồ ma ma đã qua tìm ly trà, đổ thuốc vào, làm rỗng chén, chỉ chờ tiểu sư thái đến đòi dọn dẹp chén, sẽ có lời để nói.
Chân Ngọc gật đầu một cái, phân phó Hồ ma ma nói: "Tam gia tới, đưa chén thuốc cho hắn, để cho hắn đem theo xuống núi, mời một đại phu xem một chút, xác nhận có phải là chén thuốc ấm dạ dày hay không?"
Đang nói, Lập Hạ đi vào nói: "Phu nhân, Tô nhũ nhân vốn muốn tới đây gặp phu nhân, lại nói là dậy sớm ho khan, có hơi khó chịu, đã uống thuốc am chủ nấu, ngủ rồi, phải một lúc nữa mới tới thăm phu nhân."
Chân Ngọc phân phó Lập Hạ mấy câu, để cho nàng lưu ý tình hình của Tô Băng Hương nhiều hơn, sau đó bắt đầu trầm tư.
Tới giờ ngọ, có ni cô tới đây truyền lời nói: "Vương Gia tới đây xem tình hình khai thác bùn tử sa, nghe nói nhũ nhân bị bệnh, thuận đường tới thăm bệnh. Biết phu nhân vẫn còn ở đây, muốn nhờ phu nhân giúp chăm sóc nhũ nhân một chút, bởi vậy mời phu nhân qua nói chuyện !"
Chân Ngọc không biết trong hồ lô của Cửu Giang vương bán thuốc gì? Nhưng thừa dịp cơ hội đến gần Tô Băng Hương, dò xét chuyện của chủ tớ họ, cũng thuận tiện, nhất thời liền đáp ứng, chỉnh trang một chút, dẫn theo Hồ ma ma và Lập Hạ, theo sau lưng ni cô đi gặp Cửu Giang vương.
Cửu Giang Vương đợi ở trong tĩnh thất, nghe được tiếng bước chân, rèm cửa bị vén ra, Chân Ngọc thong thả đi vào, trước mắt chỉ cảm thấy sáng lên, tim hơi nhảy lên, thầm nói: một nữ tử tài mạo song toàn thông minh xuất chúng như vậy, chẳng lẽ không phải Chân Bảng nhãn đặc biệt giữ lại cho bổn vương?
Đối mặt với chủ cũ, mà lại gặp qua mấy lần, Chân Ngọc đã cảm thấy quen thuộc, hành lễ tự nhiên, lúc này mới nói: "Không biết Vương Gia cho mời ta tới, có gì phân phó?"
Cửu Giang vương tỏ ý bảo Chân Ngọc ngồi xuống, nhất thời châm chước từ ngữ, bỗng nhiên lại cảm thấy, đối mặt với người thấu tình đạt lý như Chân Ngọc, nếu không nói thật, lời nói quanh co thật sự không có ý nghĩa, bởi vậy nói: "Tuổi Diệu Đan không nhỏ, vẫn luôn chọn phu quân, nhưng không có ai hợp ý, lúc này lại khóc nói với Vương tẩu của nó, thật ra thì sớm đã thích Trạng Nguyên gia, chỉ cầu chúng ta thành toàn nó."
Chân thị là mật thám Chân Bảng nhãn an bài, chính là thuộc hạ của Bổn vương. Chủ tử có phiền muộn, thuộc hạ tự nên giúp chủ tử chia sẻ buồn phiền. Hiện nay nói như vậy, Chân thị nên biết phải làm như thế nào chứ? Cửu Giang vương nhìn Chân Ngọc, lại nói: "Chỉ là ngươi dù sao cũng là Trạng Nguyên phu nhân, chuyện như vậy phải có sự đồng ý của ngươi."
Chân Ngọc chậm rãi giương mắt, im lặng một hồi lâu. Lần đầu tiên sinh ra cảm xúc bất mãn với vị chủ cũ này. Vương Gia đối với chuyện khác rất được, nhưng khi đối mặt với quận chúa Đường Diệu Đan, luôn có chút hồ đồ.
Cửu Giang vương nói xong, rất kiên nhẫn chờ Chân Ngọc trả lời. Khiến Đường Diệu Đan thành thân cùng Vương Chính Khanh, Vương Chính Khanh thành của đường muội phu của mình, tự nhiên sẽ càng thêm ra sức làm việc. Mà Chân thị, sau khi thành thị thiếp của mình, đi theo bên cạnh mình bày mưu tính kế, trở thành cánh tay đắc lực của mình, mình sẽ như hổ thêm cánh.
Thấy Chân Ngọc nhận hà bao, vẻ mặt cũng không có gì bất ổn, lúc này Cửu Giang vương mới tin chắc, nàng không có ý tứ gì với mình, tất cả, đúng là tự mình suy nghĩ nhiều, nhất thời thầm thở phào một hơi, rồi lại có chút mất mát.̃
Chân Ngọc bàn chuyện cùng chủ cũ như vậy, lại nhớ tới ngày trước, có chút cảm khái, vì giấu diếm, liền lại soạn thêm một chút chi tiết.
Nếu Chân Ngọc nương là mật thám Chân Bảng nhãn sắp đặt, tính ra, chính là thủ hạ của mình, chỉ là tên của nàng, thế nhưng không có ở trong danh sách mật thám, cũng có chút kỳ quái rồi. Cửu Giang vương nghĩ ngợi, hoặc là, là Chân Bảng nhãn cố ý không viết tên của nàng, chỉ tiếp xúc trực tiếp?
Cửu Giang vương nói ra nghi vấn, cười nói: "Chân Bảng nhãn, đây là vẫn luôn che chở ngươi, để cho ngươi có một thân tự do."
Chân Ngọc thấy Cửu Giang vương tự động giải thích những thứ khó giấu diếm này, không tránh được lại thở nhẹ một hơi nữa.
Thị vệ rình trộm ngoài cửa sổ thấy bọn họ càng nói càng thân mật, chân mày cũng là càng nhíu chặt lại.
Hôm nay theo Cửu Giang vương ra cửa, tổng cộng có mười hai thị vệ, thị vệ đứng ở ngoài cửa sổ này, tên gọi Mạnh Lai.
Phụ thân Mạnh Lai nguyên là mãnh tướng tâm phúc của Trấn Bắc vương phụ thân Đường Diệu Đan, sau khi Trấn Bắc vương chết trận sa trường, Cửu Giang vương nhận Đường Diệu Đan vào vương phủ nuôi dưỡng, một số người làm và thị vệ trung thành của Trấn Bắc phủ, cũng được nạp vào vương phủ.
Mạnh Lai lúc nhỏ thường đi theo bên cạnh Đường Diệu Đan, đối với vị tiểu chủ tử Đường Diệu Đan này, nói gì nghe nấy. Sau khi hắn vào vương phủ, hết sức cố gắng, sau lại dựa vào võ lực độ nhanh nhẹn, trở thành một trong mười hai thị vệ cận thân bên cạnh Cửu Giang vương. Những năm này, Đường Diệu Đan thỉnh thoảng có phân phó hắn làm chuyện gì, hắn đều tận tâm tận lực làm, chỉ hy vọng được đường Diệu Đan nhìn bằng con mắt khác.
Từ am Kim Sa trở lại vương phủ, Mạnh Lai mượn cơ hội, liền đến một đình nhỏ trong viện thường gặp Đường Diệu Đan chờ đợi, không có đợi bao lâu, Đường Diệu Đan liền tới.
Mắt thấy Đường Diệu Đan ăn mặc mỏng manh, trong gió đêm thổi lất phất , nhỏ bé đáng thương, Mạnh Lai lại đau lòng, vừa thấy nàng liền nói: "Trời giá rét, Quận chúa lúc đi ra, hẳn là mặc một bộ , bộ dáng như vậy nếu là bị nhiễm lạnh mà bệnh, làm thế nào mới tốt?"
Đường Diệu Đan cười nhạt một tiếng nói: "Bị bệnh liền bị bệnh, có ai đau lòng? Bệnh chết vừa đúng tâm nguyện một số người."
Mạnh Lai giật mình nói: "Ai khi dễ Quận chúa hay sao? Nếu người nào thật có gan này, liền nói cho Vương Gia biết, để xem có lột da nàng ta không?"
Đường Diệu Đan dò xét Mạnh Lai một cái nói: "Nếu là vương phi khi dễ ta thì sao?"
Mạnh Lai nhất thời cứng họng, cười theo nói: "Vương phi hiền huệ, sao có thể khi dễ Quận chúa?"
"Thế nào, ngay cả ngươi cũng giúp nàng, cảm thấy nàng hiền huệ?" Đường Diệu Đan đột nhiên cáu giận, xoay người lại nói: "Tất cả mọi người cảm thấy nàng tốt đúng không, ta không tốt đúng không?"
"Quận chúa, ta không có ý này." Mạnh Lai nóng nảy, cởi xuống áo khoác muốn khoác lên người Đường Diệu Đan, rốt cuộc không dám, chỉ chống lên xiêm áo, giơ áo lên giúp Đường Diệu Đan cản gió, nhỏ giọng nói: "Vương phi dù tốt hơn nữa, đó cũng chỉ là người ngoài, chỉ có Quận chúa mới là chủ tử của ta thôi!"
Đường Diệu Đan vừa nghe, lúc này mới chuyển từ giận sang mừng, nhận lấy áo của Mạnh Lai khoác lên người, hỏi "Chuyện bảo ngươi làm thì sao, làm được như thế nào?"
Mạnh Lai nhỏ giọng nói: "Cũng là tra xét mọi chuyện của Chân thị, cha nàng là quan nhỏ ở Giang Nam, nàng ở Giang Nam thì đã có danh tài nữ. Hòa thượng đặt tên cho nàng, cũng là người đặt tên cho Chân Bảng nhãn. Đoán rằng nàng đã quen biết Chân Bảng nhãn từ lâu, gần đây trong kinh thành cũng có tin đồn, nói nàng vốn là sư muội của Chân Bảng nhãn. Mà đoạn thời gian này, nàng liên tiếp tiếp xúc với huynh tẩu của Chân Bảng nhãn, xem ra có quan hệ không cạn."
Đường Diệu Đan vừa nghe, trong bụng có chút kinh hãi. Hồi tưởng lại, ánh mắt cùng động tác của Chân thị, lại có mấy phần giống Chân Bảng nhãn. Chính là sự thiết tha không ngừng nghỉ khi nhìn nàng, cũng giống Chân Bảng nhãn cực kỳ.
Mạnh Lai lại nói: "Hôm nay Vương Gia đến am Kim Sa, gặp Chân thị, nói chuyện thân mật, mà lại đưa cho Chân thị một hà bao, hà bao này nhìn rất tinh xảo, giống như bỏ ra công sức để thêu."
Đường Diệu Đan nhanh chóng ngẩng đầu lên, truy hỏi: "Kiểu dáng hà bao như thế nào, khi đưa Vương Gia có vẻ mặt như thế nào?"
Mạnh Lai cẩn thận nhớ lại, nói: "Cách hơi xa, lại nhìn không rõ kiểu dáng hà bao này ra sao, chỉ giống như hà bao mà nam tử sử dụng. Khi Vương Gia đưa hà bao qua, có chút lưu luyến."
Đường Diệu Đan suy nghĩ một chút nói: "Mặc dù không biết hà bao đó rốt cuộc là chuyện gì, nhưng có một việc có thể khẳng định, chính là giữa Vương Gia và Chân thị, đã sớm có tiếp xúc, hoặc là tương đối quen thuộc, bằng không, không thể nào đưa tới đưa lui một cái hà bao."
Mạnh Lai gật đầu nói: "Lúc ấy nhìn, hai người quả thật thân mật, vả lại ngồi rất gần."
Đường Diệu Đan chống đỡ vào cây cột để đứng, nghe vậy vùi đầu nơi khuỷu tay, âm thanh thật thấp, "Vương Gia hiền hoà, thân mật với người khác, chỉ không thân mật với ta mà thôi. Cũng phải, hắn cũng không phải là huynh trưởng ruột của ta, chỉ là đường huynh."
Mạnh Lai nói: "Vương Gia cũng là đối xử với Quận chúa như muội muội ruột, một điểm này, thuộc hạ không có nhìn lầm. Chỉ là vương phủ rốt cuộc không phải Trấn Bắc phủ chúng ta, Quận chúa cũng nên chiêu nghi (tuyển chọn) vị hôn phu, trở về Trấn Bắc phủ chúng ta ở." Một câu tiếp theo lời nói, âm thanh cũng là thấp xuống, rất sợ chọc giận tới Đường Diệu Đan.
Vẻ mặt Đường Diệu Đan rất cổ quái, cách một hồi mới nói: "Lúc đó Chân Bảng nhãn chưa chết, Vương huynh liền muốn gả ta cho chân Bảng nhãn, cũng không hỏi ý kiến của ta. Mấy ngày trước, lại mơ hồ nghe được, Vương huynh cố ý hứa ta cho Trạng Nguyên gia, chỉ là Trạng Nguyên gia từ chối. Hôn sự của ta, nằm trong tay Vương huynh, cũng không phải trong tay ta. Có thể trở về Trấn Bắc Vương phủ hay không, cũng nằm trong quyết định của Vương huynh, không phải quyết định của ta."
Mạnh Lai rốt cuộc thở dài, có chút buồn bã, Quận chúa nếu như thích người nào, nói cho Vương Gia một tiếng, Vương Gia có thể không thành toàn sao? Chỉ là Quận chúa kén cá chọn canh, hình như nam tử trong thiên hạ đều không vào mắt của nàng, chuyện này thực khó.
Vào lúc này, Thân thị cũng là nằm nghiêng trên giường, nói với Thân ma ma: "Ngươi nói một chút, Diệu Đan rốt cuộc là có ý gì? Nói nàng một câu nói, lập tức nhăn mặt cho ta xem. Nếu thực sự tính toán, nàng cũng không phải là muội muội ruột của vương gia, lại bày ra dáng vẻ muội muội ruột! Chính là Vương Gia đối xử với nàng, cũng thân thiết hơn đối đãi với người Vương phi như ta."
Thân ma ma nhỏ giọng khuyên nhủ: "Đợi cho nàng chọn được vị hôn phu, gả ra ngoài, vương phi tự cũng thanh tịnh."
Nói đến cái này, Thân thị cũng có chút giận, nghiến lợi nói: "Nàng cho là mình tiên hóa người, thân phận cao quý, không người nào có thể xứng với nàng, còn gả cái gì chứ?"
Thân ma ma cũng biết, đây là bởi vì Tiền thị nói một câu nói, cố ý cầu hôn Đường Diệu Đan cho đệ đệ nàng. Thân thị liền nói ý tứ cho Đường Diệu Đan biết, muốn hỏi ý của nàng một chút, không ngờ Đường Diệu Đan vừa nghe hôn sự, lập tức quay mặt, khiến Thân thị khó xử.
Thân thị cười lạnh nói: "Cũng không biết nàng muốn tìm người như thế nào? Nếu không phải xem nể mặt Vương Gia, ta cần gì phải vì nàng phí tâm."
Thân ma ma muốn nói lại thôi, thấy Thân thị nhìn sang, cuối cùng cúi tai qua nói: "Lão nô nhìn, Quận chúa đối với Vương Gia, cũng là không giống như đối với huynh trưởng."
"Ngươi nói cái gì?" Thân thị cả kinh ngồi dậy, kéo Thân ma ma lại nói: "Ngươi lặp lại lần nữa!"
Thân ma ma khẽ cắn răng, cúi tai một lần nữa.
Sắc mặt Thân thị biến hóa mấy lần, gắt gao nhìn chằm chằm Thân ma ma nói: "Ngươi...ngươi vì sao không nhắc nhở ta sớm một chút?"
Thân ma ma lấy can đảm nói ra lời này, sắc mặt cũng xanh trắng rồi, lúc này nói: "Chỉ là suy đoán, nên không dám nhiều lời?"
Thân thị mềm nhũn ở trên giường, lấy khăn tay phủ lên mặt, một hồi lâu không nói gì.
Thân ma ma không dám nhúc nhích, mắt thấy khăn này dần dần hiện ra một mảng ướt, lúc này mới luống cuống, run giọng hô: "Vương phi!"
"Đúng nha, ta là vương phi, ta có thể nào ngồi xem chuyện xấu xảy ra đây?" Thân thị bỏ khăn ra, mặc cho nước mắt giàn giụa, giọng nói lại kiên định, "Mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, mau sớm chọn cho nàng một vị hôn phu, gả nàng đi."
Thân ma ma vội lấy khăn lau nước mắt cho Thân thị, nhỏ giọng nói: "Trưởng tẩu như mẹ, hôn sự cũng là phải quan tâm ."
Thân thị tự mình nhận lấy khăn, lau sạch nước mắt, ngửa mặt nói: "Ta cũng không tin, ta không đấu lại nàng. Vị hôn phu này, nàng chọn cũng phải chọn, không chọn cũng phải chọn. Cuối năm nay, nàng không gả cũng phải gả."
Ngày thứ hai, hôn sự của Đường Diệu Đan lần nữa bị nhắc tới. Thân thị mời nàng vào phòng, không để nàng nhiều lời, nói thẳng: "Tối qua cùng Vương Gia bàn bạc,tuổi muội cũng không nhỏ, phải chọn một phu rồi rồi."
Đường Diệu Đan thấp đầu, hồi lâu nói: "Không quá nhiều một chén cơm, Vương tẩu không để ta ở lại sao?"
Nếu như là hôm qua nghe lời nói như thế, Thân thị sẽ bị chọc tức đến nói không ra lời, nhưng hôm nay, nàng lại tỉnh táo rất nhiều, chỉ nhàn nhạt nói: "Nói như vậy, muội muốn cả đời ở lại vương phủ sao?"
Đường Diệu Đan ngẩng đầu lên nói: "Vương tẩu không muốn ta ở lại...ta đi là được."
Thân thị lại bị chọc cười, "Năm đó Vương Gia đón muội vào phủ nuôi dưỡng, liền coi muội là muội muội ruột, chỉ muốn ngươi coi nơi này là gia, tương lai xuất giá rồi, nơi này chính là nhà mẹ muội, muội nói những lời này, là muốn làm chúng ta đau lòng sao!"
Đường Diệu Đan cắn môi nói: "Vương tẩu không phải đang làm tổn thương lòng của ta?"
"Giúp muội chọn vị hôn phu, là đang làm tổn thương muội?" Thân thị châm chước nói: "Chẳng lẽ muội muốn làm ni cô, cả đời không gả chồng? Hay là nói, muội muốn sống cả đời cùng ngươi Vương huynh?" Phía sau câu nói kia, nàng có ngụ ý, ý nghĩa lời nói có chút sắc bén, dẫn theo sát khí.
Trong lòng Đường Diệu Đan cả kinh, thần sắc trên mặt lại không đổi, cuối cùng nói: "Nếu muốn lập gia đình, trừ Trạng Nguyên gia ra, những người khác ta không lấy."
Thân thị lại hoảng hốt, chẳng lẽ Thân ma ma bị ảo giác, Diệu Đan cũng không phải có ý với Vương Gia mới không muốn gả , mà là muốn gả cho Vương Chính Khanh mà không được, lúc này mới không muốn gả hay sao? Mặc kệ như thế nào, nàng nói muốn gả cho Vương Chính Khanh, liền phải tìm cách cho nàng rồi, chỉ có đưa tai hoạ này đi, mình mới có thể thanh tịnh sống qua ngày.
Đường Diệu Đan thấy vẻ mặt Thân thị, trong lòng hơi thả lỏng, cúi đầu nói: "Vương tẩu làm cho Trạng Nguyên gia hưu Chân thị! Ta chờ hắn tới cửa rước dâu."
"Muội thực sự thích Trạng Nguyên gia?" Thân thị rốt cuộc là thở phào một hơi, chỉ hy vọng suy đoán của mình và Thân ma ma là sai.
Đường Diệu Đan thầm đánh giá biểu cảm của Thân thị, không khỏi cắn môi, miệng nói: "Trạng Nguyên gia tài mạo song toàn, cho dù hắn đã cưới thê, trong kinh thành không phải còn có rất nhiều nữ tử ái mộ hắn sao? Ta ái mộ hắn, chẳng lẽ rất kỳ lạ sao?"
Thân thị nghe vậy cười một tiếng nói: "Muội đã ái mộ hắn như vậy, ta đương nhiên cầu xin Vương Gia thành toàn hai người."
Đường Diệu Đan lạnh lùng nghĩ, phải lập gia đình, tự nhiên cũng là gả Vương Chính Khanh, tốt hơn gả cho Chân Bảng nhãn. Chân Bảng nhãn này mặc dù tài mạo xuất chúng, suy cho cùng không phải người kinh thành, không chỗ nương tựa, tương lai mình muốn tranh hơn thua, hắn lại có thể lấy cái gì ra so tranh với người khác? Vương Chính Khanh bất đồng, hắn xuất thân thế gia đại tộc ở Kinh Thành, phụ thân huynh trưởng đều có chức trong người, chính là Vương huynh, cũng muốn dựa vào thế lực Vương gia bọn họ! Gả liền gả a!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Mấy ngày nay chạy tới chạy lui, mệt muốn chết rồi!" Vương Chính Khanh đưa tay đấm bóp bả vai của mình, nghiêng mắt nhìn Chân Ngọc, có dám giúp ta đấm bóp bả vai hay không, có dám hay không? Hừ hừ, nếu là di nương ở đây, trong một khắc công phu, đã sớm tới hầu hạ, tiếc rằng Ngọc nương không có phản ứng.
Chân Ngọc không có để ý tới động tác nhỏ của Vương Chính Khanh, chỉ hồi tưởng lời Sử Thiết Thủ nói, hiện nay mình thân là nữ nhân, trong tay lại không có người có thể dùng, muốn điều tra chuyện năm đó bị người nào hạ độc sát hại, chỉ sợ còn phải lệ thuộc vào Vương Chính Khanh. Nàng châm chước ngôn từ, mở miệng nói: "Tam lang, ta và Sử Thiết Thủ tình cờ liên lạc, đoán rằng ngươi cũng tra ra được? Thế nhưng hắn và ta có chút quan hệ thân thích, lần trước thấy hắn ở khách điếm bị người đẩy ra, liền tiếp tế một tay, mấy ngày nay hắn giúp đỡ lưu ý một số chuyện khác thường trong vương phủ, lại phát hiện ra một chuyện."
Vương Chính Khanh trong chốc lát ngồi thẳng người, nhìn về phía Chân Ngọc nói: "Chuyện gì?" Chuyện Sử Thiết Thủ được Chân Ngọc giúp đỡ, hắn đương nhiên biết, về phần lai lịch bối cảnh của Sử Thiết Thủ, cũng điều tra rõ ràng, lúc này mới dám để cho lúc hắn làm hộ viện. Nhưng Sử Thiết Thủ không trung thành với vương gia, lại giúp đỡ Chân Ngọc thăm dò chuyện trong vương phủ, cái này thì. . . . . . .
Chân Ngọc giải vây trước cho Sử Thiết Thủ nói: "Sử Thiết Thủ vốn cũng không chịu giúp ta dò thăm chuyện trong vương phủ, lại bởi vì ta hoài nghi Chân Bảng nhãn là bị người hạ độc sát hại, sợ người hại Chân Bảng nhãn còn tiềm phục
trong vương phủ, tùy thời cơ lại muốn hại ngươi và Vương Gia, chỉ là vô cùng lo lắng, hiểu lấy lợi hại, nói rõ cho Sử Thiết Thủ, lại to gan bảo đảm, nói chuyện này là đã được ngươi ngầm đồng ý, lúc này hắn mới đồng ý lưu ý chuyện trong vương phủ, kịp thời báo cho ta."
Sắc mặt Vương Chính Khanh hơi giãn ra, nghĩ đến cái chết của Chân Bảng nhãn, lại thở dài, ý bảo Chân Ngọc nói tiếp.
Chân Ngọc liền nói ra chuyện Sử Thiết Thủ phát hiện Tô Băng Hương và Xảo Nhi có điều khác thường, chưa hết ý nói: "Chân Bảng nhãn năm đó có ân với Tô Băng Hương, qua lại thân thiết với chủ tớ Tô Băng Hương, không hề có lòng phòng bị các nàng, nếu các nàng muốn xuống tay, dễ dàng hơn những người khác rất nhiều." Nói rồi suy nghĩ một chút, lại nói: "Nhậm Đạt Lương cũng phát hiện trà sâm Chân Bảng nhãn thường uống khi còn sống bị người hạ độc dược mạn tính, chỉ là hắn không có tra ra kết quả, bởi vậy che giấu chuyện này. Vương Gia sợ bứt dây động rừng, chuyện này tự nhiên cũng che giấu. Sợ là sợ người nọ không chừng lúc nào thì lại hạ độc vương gia, còn phải cho sớm tra rõ ."
Chân Ngọc nếu là nữ mật thám, nàng biết được một chút bí sự chính mình không biết cũng bình thường. Vương Chính Khanh nghĩ tới mình là đệ nhất mưu sĩ bên cạnh Cửu Giang vương, về chuyện Nhậm Đạt Lương phát hiện ra cái chết của Chân Bảng nhãn có điều khác thường, nhưng không ai nói cho hắn biết, nhất thời hơi tức giận, lại áp xuống, chỉ suy nghĩ lợi và hại của chuyện này.
Chân Ngọc vừa nói thẳng ra bí sự, dứt khoát nói ra một chút phỏng đoán, lại phân tích một số quan hệ nhân sự trong vương phủ, nhỏ giọng nói: "Nhậm Đạt Lương lòng dạ hẹp hòi, chỉ e là gây bất lợi cho ngươi, ngươi còn phải đề phòng hắn một chút. Về phần Tô nhũ nhân, nàng dù sao cũng là ái thiếp của vương gia, có cơ hội xuống tay, đến nay vẫn không xuống tay, có lẽ tai mắt này không phải nàng, chỉ sợ là người bên cạnh nàng."
Vương Chính Khanh xoay chuyển suy nghĩ, cách một hồi nói: "Nếu hoài nghi Tô nhũ nhân và Xảo nhi có vấn đề, thừa dịp họ ở am Kim Sa, vừa đúng ném ra mồi nhử, mặc kệ họ mắc câu hay không mắc câu, nhất định sẽ lộ ra manh mối. Nàng yên tâm, nhiều nhất là ba ngày, liền có thể tra rõ chuyện này."
Chân Ngọc nghe được Vương Chính Khanh bảo đảm, thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện ra hắn vẫn luôn xoa bả vai, nhất thời đứng lên đi tới, đưa tay đặt lên vai hắn xoa bóp, hỏi "Tốt hơn chút nào không?"
"Nàng là tay tiên sao? Một ấn như vậy, ta tốt hơn nhiều rồi?" Vương Chính Khanh tươi cười nói: "Cứ phải xoa bóp nhiều mới có hiệu quả."
Ách, được rồi! Dù sao cũng đã hiến ân cần rồi, cứ hiến toàn bộ đi. Chân Ngọc yên lặng xoa nhẹ .
Vương Chính Khanh chỉ thị nói: "Xuống một chút, xuống một chút nữa, eo này cũng đau nhức! Xuống một chút nữa, vòng lại đây một chút, quanh bắp đùi này cũng đau nhức!"
Được voi đòi tiên mà! Chân Ngọc ấn mạnh bên hông Vương Chính Khanh một cái, không để ý hắn thét lớn, đã lui ra sau mấy bước, hừ nói: "Đây là am ni cô thanh tịnh, thí chủ hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì?"
Hai người nói đùa mấy câu, mắt thấy trời cũng không còn sớm, Vương Chính Khanh liền chỉnh lại xiêm áo ra cửa.
Nơi vương phủ, Thân thị chờ Cửu Giang vương về phủ, liền bẩm báo chuyện Tô Băng Hương chuyện, nhỏ giọng nói: "Tô nhũ nhân là người trong lòng vương gia, bây giờ bị ta phạt, để cho nàng đến am Kim Sa chép kinh, nếu như truyền đến tin tức nàng bị bệnh, ta lại không đón nàng trở lại, vương gia thương hương tiếc ngọc, nhân cơ hội đến Kim Sa am thăm nàng, lại nhờ Chân thị giúp chăm nom một tay, liền hợp tình hợp lý. Hai ba lần, vương gia danh chính ngôn thuận qua lại với Chân thị.Chân thị vốn là mật thám của vương phủ, tính ra là thuộc hạ của vương gia, cũng là người của vương gia, vì đại cục, nàng có thể không chấp nhận? Nàng chấp nhận rồi, bản thân nàng sẽ nghĩ cách thoát khỏi Vương Chính Khanh, đi theo Vương Gia."
Cửu Giang vương im lặng, cảm giác không phải rất thỏa đáng, thở dài nói: "Vì hôn sự của Diệu Đan, tính kế Vương Chính Khanh như vậy, tương lai hắn biết rồi, chỉ sợ sẽ sinh dị tâm."
Thân thị đột nhiên tức giận, lạnh lùng nói: "Diệu Đan là Quận chúa, tương lai sẽ tiếp nhận tư binh và điền sản của Trấn Bắc vương phủ, thế lực to lớn thế nào? Bao nhiêu người muốn kết thân mà không được. Vương Chính Khanh sao lại vì một nhi nữ của tiểu quan, vứt bỏ Diệu Đan mà không chú ý tới? Lần trước hắn từ chối nhã nhặn,cũng chỉ là không muốn người khác lời qua tiếng lại mà thôi! Nếu như có cơ hội như vậy đặt bên cạnh hắn, hắn sao có thể không động lòng? Hơn nữa, tương lai nếu vương gia thành phải đại sự, Vương Chính Khanh vừa là mưu sĩ bên cạnh vương gia, vừa muội phu,quyền lực đương nhiên khuynh đảo thiên hạ, chuyện này, không phải là chuyện nam tử hi vọng nhất sao?"
Cửu Giang vương suy nghĩ một chút nói: "Thôi, sáng mai liền đến Kim Sa tự đi."
Tô Băng Hương ở trong am ở một đêm, ngày thứ hai lại ho khan, Xảo nhi lo lắng nói: "Nhũ nhân sợ là nhiễm lạnh rồi, nơi này lại không có đại phu, phải làm sao mới tốt? Có lẽ chỉ có thể nhờ người gửi tin về vương phủ, nói cho vương phi một tiếng."
Tô Băng Hương cắt ngang lời Xảo Nhi nói: "Vậy cũng không thỏa đáng. Hôm qua mới đến, hôm nay đã nói bị bệnh phải về phủ, vương phi chỉ sẽ chán ghét ta hơn, nói ta giả bộ bệnh thôi! Hay là mời am chủ tới hỏi một chút, nơi này của họ có thể có người hiểu y thuật, mời người kê đơn thuốc tới dùng."
Xảo Nhi bất đắc dĩ, chỉ đành phải đi mời am chủ, am chủ cũng hiểu y thuật, sau khi chẩn mạch cho Tô Băng Hương, cười nói: "Chỉ là nhiễm một chút khí lạnh, điều dưỡng một chút, uống hai thang thuốc là được rồi."
Bước ra từ phòng Tô Băng Hương, sắc mặt am chủ ủ dột trong chốc lát, lại bình tĩnh lại. Am ni cô này, quý nhân muốn giẫm bằng, cũng là suy nghĩ trong tích tắn của họ mà thôi. Cũng chỉ là cho tuyệt tử phấn vào trong thuốc của hai nữ nhân, làm các nàng không thể sinh con, cũng không phải là hại tính mạng của các nàng, . . . . . .
Một nơi khác lại có tiểu ni cô bưng chén thuốc đến phòng Chân Ngọc, cười nói: "Am ni cô chỗ này vắng vẻ, hàn phong theo từng đợt một, rất dễ bị nhiễm lạnh. Chén canh thuốc này, cũng là am chủ đặc biệt chuẩn bị, uống ấm dạ dày, rất là hữu ích. Mời phu nhân uống!"
Hồ ma ma vốn lo thân thể Chân Ngọc yếu ớt, sợ nàng ở nơi này có một sơ xuất, thấy tiểu ni cô bưng chén thuốc tới đây, nhất thời cười nhận lấy, trước ưống thử một hớp, cảm thấy mùi vị cũng không khó uống..., liền khuyên Chân Ngọc nói: "Am Chủ có ý tốt, phu nhân không nên chối từ, uống đi!"
Tay Chân Ngọc đang cầm sách, cười với tiểu ni cô nói: "Trở về chuyển lời, nói phiền am chủ lo lắng rồi." Nói xong để Hồ ma ma đặt chén thuốc ở trên án kỷ nói: "Để đấy trước đã, ta xem xong trang này sách thì uống."
Tiểu ni cô thấy Chân Ngọc không vội uống thuốc, lại không thể ở trong phòng giám thị, không thể làm gì khác hơn là lui xuống.
Đợi tiểu ni cô đi, Chân Ngọc liền dặn bảo Hồ ma ma nói: "Kêu tiểu nha đầu, lặng lẽ đi theo nàng, xem xem nàng đi nói chuyện với ai, nói những gì."
Hồ ma ma giật mình, "Tiểu ni cô này có vấn đề?"
Chân Ngọc nói: "Lúc nàng ta bưng chén thuốc đi vào, thân thể rất căng thẳng, khi ma ma nhận chén canh, nàng lại nín thở nhìn ta, không phải là có vấn đề sao?"
Hồ ma ma kinh ngạc nói: "Ta lại không nhìn ra bất cứ vấn đề gì, phu nhân cũng là lợi hại, chỉ liếc mắt một cái, xác định xảy ra vấn đề."
"Không phải sao, phu nhân của ma ma cũng không phải là phu nhân bình thường, mà là phu nhân thông minh đấy!" Chân Ngọc cười ha ha.
Hồ ma ma cũng cười theo, nhất thời nhanh chóng vén rèm đi ra ngoài, kéo qua một tiểu nha đầu thông minh, phân phó mấy câu, lại nhét một ít trái cây cho nàng, để cho nàng làm bộ như ham chơi đi dạo, chỉ cần đi theo bóng dáng của tiểu ni cô.
Tiểu nha đầu đi một hồi lâu mới trở về, trở lại liền nói với Hồ ma ma: "Tiểu sư thái đi gặp am chủ. Nô tỳ nấp dưới cây hoa hạ ở cửa nghe lén, họ vừa đúng đứng bên cửa sổ nói chuyện, nô tỳ nghe được rất rõ ràng."
"Nói gì?" Hồ ma ma có chút kỳ quái, không lẽ tiểu sư thái này còn dám tới hại phu nhân? Nhưng không đúng, thuốc kia, mình đã uống thử một hớp, không có gì không ổn nha!
Tiểu nha đầu nhón chân lên, nói bên tai Hồ ma ma: "Am chủ nói, thuốc kia bưng đi qua rồi hả? Tiểu sư thái nói bưng rồi. Am chủ liền hỏi có nhìn thấy phu nhân uống không? Tiểu sư thái nói phu nhân ngại nóng, đặt trên bàn, chút nữa sẽ uống. Sau đó Am Chủ liền thưởng cho tiểu sư thái."
Hồ ma ma nghe xong, cũng cười khen thưởng tiểu nha đầu, không để cho nàng nói chuyện này ra bên ngoài, lúc này mới vào cửa đi bẩm báo Chân Ngọc.
Chân Ngọc trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Sai tiểu sư thái bưng thuốc tới đây, sau đó cẩn thận hỏi thăm như vậy, còn thưởng cho tiểu sư thái, chén này thuốc nhất định có vấn đề."
Hồ ma ma đã qua tìm ly trà, đổ thuốc vào, làm rỗng chén, chỉ chờ tiểu sư thái đến đòi dọn dẹp chén, sẽ có lời để nói.
Chân Ngọc gật đầu một cái, phân phó Hồ ma ma nói: "Tam gia tới, đưa chén thuốc cho hắn, để cho hắn đem theo xuống núi, mời một đại phu xem một chút, xác nhận có phải là chén thuốc ấm dạ dày hay không?"
Đang nói, Lập Hạ đi vào nói: "Phu nhân, Tô nhũ nhân vốn muốn tới đây gặp phu nhân, lại nói là dậy sớm ho khan, có hơi khó chịu, đã uống thuốc am chủ nấu, ngủ rồi, phải một lúc nữa mới tới thăm phu nhân."
Chân Ngọc phân phó Lập Hạ mấy câu, để cho nàng lưu ý tình hình của Tô Băng Hương nhiều hơn, sau đó bắt đầu trầm tư.
Tới giờ ngọ, có ni cô tới đây truyền lời nói: "Vương Gia tới đây xem tình hình khai thác bùn tử sa, nghe nói nhũ nhân bị bệnh, thuận đường tới thăm bệnh. Biết phu nhân vẫn còn ở đây, muốn nhờ phu nhân giúp chăm sóc nhũ nhân một chút, bởi vậy mời phu nhân qua nói chuyện !"
Chân Ngọc không biết trong hồ lô của Cửu Giang vương bán thuốc gì? Nhưng thừa dịp cơ hội đến gần Tô Băng Hương, dò xét chuyện của chủ tớ họ, cũng thuận tiện, nhất thời liền đáp ứng, chỉnh trang một chút, dẫn theo Hồ ma ma và Lập Hạ, theo sau lưng ni cô đi gặp Cửu Giang vương.
Cửu Giang Vương đợi ở trong tĩnh thất, nghe được tiếng bước chân, rèm cửa bị vén ra, Chân Ngọc thong thả đi vào, trước mắt chỉ cảm thấy sáng lên, tim hơi nhảy lên, thầm nói: một nữ tử tài mạo song toàn thông minh xuất chúng như vậy, chẳng lẽ không phải Chân Bảng nhãn đặc biệt giữ lại cho bổn vương?
Đối mặt với chủ cũ, mà lại gặp qua mấy lần, Chân Ngọc đã cảm thấy quen thuộc, hành lễ tự nhiên, lúc này mới nói: "Không biết Vương Gia cho mời ta tới, có gì phân phó?"
Cửu Giang vương tỏ ý bảo Chân Ngọc ngồi xuống, nhất thời châm chước từ ngữ, bỗng nhiên lại cảm thấy, đối mặt với người thấu tình đạt lý như Chân Ngọc, nếu không nói thật, lời nói quanh co thật sự không có ý nghĩa, bởi vậy nói: "Tuổi Diệu Đan không nhỏ, vẫn luôn chọn phu quân, nhưng không có ai hợp ý, lúc này lại khóc nói với Vương tẩu của nó, thật ra thì sớm đã thích Trạng Nguyên gia, chỉ cầu chúng ta thành toàn nó."
Chân thị là mật thám Chân Bảng nhãn an bài, chính là thuộc hạ của Bổn vương. Chủ tử có phiền muộn, thuộc hạ tự nên giúp chủ tử chia sẻ buồn phiền. Hiện nay nói như vậy, Chân thị nên biết phải làm như thế nào chứ? Cửu Giang vương nhìn Chân Ngọc, lại nói: "Chỉ là ngươi dù sao cũng là Trạng Nguyên phu nhân, chuyện như vậy phải có sự đồng ý của ngươi."
Chân Ngọc chậm rãi giương mắt, im lặng một hồi lâu. Lần đầu tiên sinh ra cảm xúc bất mãn với vị chủ cũ này. Vương Gia đối với chuyện khác rất được, nhưng khi đối mặt với quận chúa Đường Diệu Đan, luôn có chút hồ đồ.
Cửu Giang vương nói xong, rất kiên nhẫn chờ Chân Ngọc trả lời. Khiến Đường Diệu Đan thành thân cùng Vương Chính Khanh, Vương Chính Khanh thành của đường muội phu của mình, tự nhiên sẽ càng thêm ra sức làm việc. Mà Chân thị, sau khi thành thị thiếp của mình, đi theo bên cạnh mình bày mưu tính kế, trở thành cánh tay đắc lực của mình, mình sẽ như hổ thêm cánh.