Giữa tháng mười rồi, trời lành lạnh, thình lình một trận gió thổi tới, lại thổi cát lên đầy mặt người, làm cho người ta chật vật không chịu nổi.
Nhậm Đạt Lương cưỡi ngựa lên núi, đến trước am Kim Sa thì xuống ngựa, vừa lau mặt, cũng là đầy mặt cát bụi, không khỏi nói với Đinh Tam Hữu: "Chỗ này cũng quá yên lặng rồi, lại thêm hai ngày một chuyến đi đi về về như vậy, cũng có chút không chịu nổi."
Đinh Tam Hữu cũng xuống ngựa, giơ tay áo phủi phủi bụi bặm trên người, lên tiếng: "Vương Gia lệnh chúng ta điều tra những việc này, lại để cho chúng ta bẩm từng chuyện với Trạng Nguyên gia, để Trạng Nguyên gia định đoạt, mà những chuyện này không thể truyền qua miệng người khác, chúng ta không đích thân tự chạy tới chạy lui, còn có thể thế nào?"
Hai người vừa nói chuyện, cột ngựa ở trước cửa núi, sóng vai vào am Kim Sa.
Mười ngày trước, có thích khách dùng cung tên muốn Cửu Giang vương bị thương, may mà Chân Ngọc nương kịp thời xuất hiện, thay Vương gia đỡ mũi tên kia. Lúc ấy mặc dù kịp thời rút mũi tên cầm máu băng bó, cuối cùng bởi vì mất máu quá nhiều, hôn mê bất tỉnh. Vì sợ vết thương nứt ra, cũng không dám chuyển người xuống núi chữa trị, chỉ có thể đón đại phu am hiểu chữa trị trúng tên lên núi chẩn bệnh.
Tới hôm nay đã mười ngày, Chân Ngọc nương vẫn sốt cao không lùi như cũ, ngay cả đại phu cũng kinh hãi, rất sợ Chân Ngọc nương không chịu đựng được, Cửu Giang Vương và Vương Chính Khanh sẽ trách phạt bọn họ.
Mà tiểu ni cô bị bắt giữ đêm đó, sau khi thẩm vấn, lại phát hiện là nữ mật thám mà công chúa An Tuệ bí mật nuôi. Theo nữ mật thám này, lại tra ra Xảo Nhi hầu hạ bên cạnh Tô nhũ nhân trong vương phủ là tai mắt công chúa An Tuệ cài ở vương phủ. Tiếp đó mà tra ra, cái chết của Chân Bảng nhãn, cũng là do Xảo Nhi phụng mệnh công chúa An Tuệ ra lệnh hạ độc sát hại.
Nghe được Nhậm Đạt Lương và Đinh Tam Hữu tới, Vương Chính Khanh lấy lại tinh thần, vào một gian tĩnh thất được tạm thời làm thư phòng, sai người dâng trà lên tiếp đãi khách.
Nhậm Đạt Lương đợi nha đầu bưng trà lui xuống, lúc này mới nói lại tình trạng gần đây của vương phủ, rồi lại nói: "Sau khi Xảo Nhi, Tô nhũ nhân bị cấm túc, ý tứ của vương gia cũng là, công chúa An Tuệ tay nắm tài chính kinh thành, giờ không nên trở mặt, bởi vậy muốn che giấu những chuyện này, ngày sau mới tính sổ."
Vương Chính Khanh khẽ nhắm mắt, lại mở ra, hỏi "Quận chúa Diệu Đan thì sao?"
Nhậm Đạt Lương chỉ biết Đường Diệu Đan cấu kết với Xảo Nhi mưu hại Chân Bảng nhãn, về phần sự tình cụ thể trong đó, cũng không biết rõ. Lúc này nghe được Vương Chính Khanh hỏi tới, liền đáp: " Quận chúa Diệu Đan náo loạn muốn xuất gia làm ni cô, vương gia và vương phi trách phạt nàng, không cho nàng ra khỏi cửa phòng, cũng là cấm túc rồi."
Đợi Nhậm Đạt Lương nói xong, Đinh Tam Hữu liền bẩm: "Đã tra ra thích khách bắn tên đêm đó, chính là ám vệ trong phủ Tứ Vương gia. Ám vệ kia lại bị người khác giết rồi, hiện nay không có đối chứng."
Lông mày Vương Chính Khanh nhướng lên, lại chậm rãi hạ xuống, chỉ thị nói: "Sai người bảo vệ Vương Gia thật tốt, ra vào đều đề phòng cẩn thận, không thể để vương gia ra ngoài một mình. Tiểu ni cô bắt được trong đêm đó, trông coi cho thật kỹ, không thể để nàng chết. Hiện nay tăng cường chiêu binh mãi mã, tăng cường huấn luyện tư binh trong vương phủ. Chỉ khi binh cường mã tráng rồi, lời nói ra mới có trọng lượng, Tam vương gia và Tứ Vương Gia cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa."
Đinh Tam Hữu nói: "Chuyện làm người lo lắng hiện nay, cũng là tài chính chưa đủ. Nuôi quân thật sự tốn không ít tiền."
Vương Chính Khanh nói: "Cuối năm phú thương Giang Nam sẽ hiếu kính chút tiền, các ngươi sắp xếp một chút, cứ âm thầm cho bọn họ một chức quan rảnh rỗi trước, để bọn họ cho vương phủ vay tiền nuôi quân. Nhớ kĩ, chọn những phú thương bình thường có chút bất mãn với Tam vương gia Tứ Vương gia mà xuống tay."
Nhậm Đạt Lương hỏi "Chỗ này đào khoáng, khai thác bùn tử sa, chỉ sợ còn phải đợi vài tháng sau mới có lợi nhuận?"
Vương Chính Khanh nói: "Theo tính toán, chỉ sợ còn phải đợi nửa năm mới có lợi nhuận. Chỉ là, một khi ấm tử sa được chế thành, sau này sẽ đầy đủ, tương lại sẽ là nguồn thu nhập ổn định."
Tiễn Nhậm Đạt Lương và Đinh Tam Hữu đi, Vương Chính Khanh lại cho gọi Chương Phi Bạch vào phân phó mấy câu.
Chương Phi Bạch nhìn Vương Chính Khanh một cái, mắt thấy thời gian này hắn tiều tụy đi rất nhiều, không nhịn nổi khuyên nhủ: "Phu nhân cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ tỉnh lại, Tam gia không cần quá lo lắng."
"Ừm!" Vương Chính Khanh thở dài nói: "Cũng mười ngày rồi, nếu còn không tỉnh lại, có thể đã. . . . . ."
Chương Phi Bạch lại liếc mắt nhìn Vương Chính Khanh, có chút ảo giác, chủ tử giống như uy nghiêm hơn rồi, bắt đầu từ đêm phu nhân trúng tên kia, chủ tử dường như trưởng thành trong một đêm, thành thục hơn mấy tuổi vậy. Ừm, nếu phu nhân không tỉnh lại, chẳng lẽ chủ tử sẽ bạc đầu sau một đêm sao? Hắn lo lắng, lại khuyên nữa: "Tam gia cũng nên bảo trọng thân thể, nếu không, phu nhân vừa tỉnh lại, phát hiện Tam gia gầy thành như vậy, hẳn sẽ đau lòng lắm?"
Vương Chính Khanh vừa nghe cũng lộ ra chút ý cười, hỏi Chương Phi Bạch: "Ngươi cảm thấy, phu nhân là một người như thế nào?"
Chương Phi Bạch thấy Vương Chính Khanh không buồn bực nữa, có ý nói chuyện phiếm, lập tức cười nói: "Phu nhân dĩ nhiên là nữ trung hào kiệt, là kỳ nữ tử."
Vương Chính Khanh nghe Chương Phi Bạch chỉ cho thông suốt, tâm tình không hề nặng nề như vậy nữa, nhất thời xử lí một số chuyện gần đây, lúc này mới cất bước đi thăm Chân Ngọc.
Chân Ngọc thấy Cửu Giang vương nhìn mình, có chút bất đắc dĩ, mở miệng nói: "Vương gia, Quận chúa thân phận tôn quý, nếu vào Vương gia làm thiếp thị, sẽ có chút không ổn. Vả lại sợ Tam lang không dám tiếp nhận."
Mặt Cửu Giang vương tối sầm, cái gì? Diệu Đan vào Vương gia làm thiếp thị? Vương gia các người là ai?
"Trạng Nguyên phu nhân, Diệu Đan tự nhiên không thể nào làm thiếp thị . Ngươi hiểu ý của bổn vương chứ?" Cửu Giang vương cuối cùng làm mặt dày nói ra câu không muốn nói này.
Ngày trước Chân Ngọc tiếp xúc với Cửu Giang vương, chỉ cảm thấy chủ tử đãi ngộ hắn không tệ, làm cho hắn cam tâm không màng sống chết báo đáp, tuy là bỏ mình, nhưng vẫn không hối hận, nhưng lúc này nghe một câu nói như vậy, không biết vì sao, lại có chút khó chịu.
Chỉ suy nghĩ trong chốc lát, Chân Ngọc liền tỉnh táo lại, đúng, Cửu Giang vương đối với mưu sĩ và hạ thần, cũng là ưu đãi có thừa, khiến cả đám mưu sĩ trung thành tuyệt đối. Chỉ là hắn đối với nữ nhân, chưa chắc đã như thế. Phát hiện mình không còn là Chân Bảng nhãn, mà là Chân thị, là một nữ nhân, hắn tự nhiên sẽ không tôn trọng như vậy.
Chân Ngọc nghĩ ngợi, nếu lúc trước nhận mình là mật thám, lúc này hòa ly với Vương Chính Khanh, thối vị nhượng hiền (nhường lại vị trí cho người hiền tài), tình cảnh của mình không ổn. Không được, không thể lùi bước. Nàng định thần, mở miệng nói: "Vương Gia là hy vọng Ngọc nương tự vẫn, nhường lại vị trí chính thê vị cho quận chúa Diệu Đan sao?"
Cửu Giang Vương vừa nghe, không khỏi ngây ngẩn cả người. Đây là uy hiếp sao? Là có ý nói, nếu như muốn nàng nhường vị trí chính thê, trừ phi bước qua thi thể của nàng? Có cần phải quyết tuyệt như vậy hay không?
Chân Ngọc thấy thần sắc của Cửu Giang Vương không vui, lại nói: "Chuyện này, kính xin Vương Gia hỏi Vương Chính Khanh một chút, xem hắn nói thế nào rồi quyết định."
Chân Ngọc vừa đi, Cửu Giang vương cơ đập bàn, không ngờ cửa ải khó giải quyết nhất, lại là cửa ải Chân thị này.
Chân Ngọc trở lại phòng, cũng cơ hồ đập bàn, khá lắm Cửu Giang vương, lại còn muốn lão tử vào vương phủ làm thiếp thị, buồn cười?
Không lâu sau, Lập Hạ tới nói với Chân Ngọc, "Phu nhân, lại có quý nhân vào trong am."
"A, lúc này là ai ?" Chân Ngọc quay đầu lại, có chút tâm thần không thuộc về.
Lập Hạ nói: "Là quận chúa Diệu Đan, mang theo rất nhiều nha đầu cùng đồ ăn, lồng lộng hùng dũng, nghe nói chút nữa sẽ đưa đồ ăn lên núi, thăm hỏi những người khai thác bùn tử sa!"
Nếu là trước kia, vừa nghe ba chữ Đường Diệu Đan, Chân Ngọc liền muốn nghĩ hết cách đi gặp Đường Diệu Đan rồi, hôm nay nghe lời Cửu Giang vương nói, lại không có tâm tình, có chút buồn bực. Thì ra là Diệu Đan muốn gả cho Vương Chính Khanh nha? Ngày trước, mình cho rằng nàng thâm tình với mình, chỉ là mình mất rồi, cũng sẽ thủ một đoạn thời gian mới gả đi, không ngờ. . .
Nói là đưa đồ ăn thăm hỏi công nhân, Đường Diệu Đan tự nhiên không có đích thân đưa đi, chỉ sai người đưa đi mà thôi. Lúc này nàng đang trong tĩnh thất thăm Tô Băng Hương, thấy Tô Băng Hương ngủ, lệnh người đừng đánh thức, tự đi gặp Cửu Giang vương.
Cửu Giang vương thấy nàng cũng tới, liền nói: "Trong am yên lặng, gió mát nước lạnh, muội sau lần rơi xuống nước lần trước, thân thể còn chưa khỏe, nên ở trong phủ hảo hảo đợi, lại chạy tới nơi này làm cái gì?"
Đường Diệu Đan hiếm khi ở một chỗ với Cửu Giang vương, liền làm nũng nói: "Vương huynh tới nơi này, muội lại không thể tới?"
Năm đó Trấn Bắc vương chết trận sa trường, Cửu Giang vương đến phủ Trấn Bắc vương nhận Đường Diệu Đan về nuôi dưỡng, khi đó Đường Diệu Đan còn nhỏ, chỉ kéo tay áo của hắn, nước mắt lưng tròng, lại không dám khóc quá lớn tiếng, khiến hắn đau lòng từng hồi một. Những năm gần đây, hắn như huynh lại như cha,đối đãi với Đường Diệu Đan còn tốt hơn muội muội ruột, cũng vẫn luôn quan tâm gấp gáp về hôn sự của nàng. Hiện nay nàng thích Vương Chính Khanh, cũng có lòng hoàn thành tâm nguyện của nàng, chỉ là. . . . . .
Cửu Giang vương cuối cùng nói: "Diệu Đan à, Trạng Nguyên gia dù sao có chính thê, coi như hắn bỏ vợ tái giá, cũng đã không còn hoàn mỹ. Muội sao không chọn một vị phu quân tài tuấn khác? Không nhất định không gả cho Vương Chính Khanh không được."
Đường Diệu Đan gắt giọng: "Muội chính là muốn Vương Chính Khanh, những người khác không cần. Vương huynh giúp muội nghĩ cách đi!"
Cửu Giang vương bị quấn lấy, nhất thời lại mềm lòng, cuối cùng đáp: " Để ta nghĩ cách."
Hai huynh muội nói chuyện, sớm có thị vệ đi vào bẩm: "Vương Gia, Trạng Nguyên gia đến rồi!"
"Mau mời!" Cửu Giang Vương Chính muốn hỏi tiến độ khai thác bùn tử sa, hơn nữa chính sự vương phủ bận rộn, cũng thật sự không thể thiếu Vương Chính Khanh, nếu có thể chọn một người thay Vương Chính Khanh cố thủ ở núi hoang này, nhất định muốn để Vương Chính Khanh theo hắn về.
Lúc Vương Chính Khanh đi vào, thấy được Đường Diệu Đan cũng ở đây, cũng hành lễ, sau khi ngồi xuống,mới nói đến tiến độ khai thác bùn, lại đề cử Chân Thạch, chỉ là không nói Chân Thạch là do Chân Ngọc đề cử với hắn.
Cửu Giang vương đương nhiên vẫn còn ấn tượng với Chân Thạch, lại nghe tổ thượng của hắn là đại sư chế bình, càng thêm gật đầu nói: "Cứ gọi hắn tới xem một chút, nếu là đắc dụng, liền giữ lại bên cạnh ngươi!"
Vương Chính Khanh thay mặt Chân Thạch cảm tạ, nhất thời nhìn Đường Diệu Đan một cái.
Đường Diệu Đan biết bọn họ có chuyện cơ mật cần bàn, cũng không lui ra, chỉ ngồi bất động.
Cửu Giang vương ho nhẹ một tiếng nói: "Diệu Đan, muội qua xem Tô nhũ nhân tỉnh chưa? Vương huynh và Trạng Nguyên gia còn có chuyện cần bàn!"
Đường Diệu Đan thấy Cửu Giang Vương mở miệng, lúc này mới bất đắc dĩ lui xuống. Nhất thời lại quay đầu lại nhìn Cửu Giang Vương một cái, Vương huynh, nhớ nhắc tới hôn sự.
Vương Chính Khanh thấy trong phòng yên tĩnh, liền nói ra chuyện Chân Ngọc nương hoài nghi Chân Bảng nhãn bị người hạ độc sát hại, và hành động khác thường của Tô Băng Hương và Xảo Nhi.
Cửu Giang Vương vừa nghe liền hoảng hốt, Tô nhũ nhân luôn được mình sủng ái, nếu nàng có dị tâm, hậu quả khó mà lường được.
Vương Chính Khanh để Cửu Giang vương bình tĩnh trước, lúc này mới nói: "Hôm nay thừa dịp Tô nhũ nhân ở trong am, cũng muốn ném ra mồi tới thử nàng. Đến lúc đó nếu có chỗ đắc tội, kính xin Vương Gia thông cảm."
Cửu Giang vương nói: "Ngươi chỉ cần yên tâm đi làm, nếu có thể nhanh chóng tra ra tai mắt, tra ra là ai hại Chân Bảng nhãn, chính là ngươi đã lập công lớn, về phần Tô nhũ nhân, nếu quả thật có dị tâm, ngươi không cần coi nàng như thiếp thị của bổn vương, cứ thẩm tra như nữ nhân bình thường là được." Hắn nói xong, cũng quên mất ám hiệu của Đường Diệu Đan.
Vương Chính Khanh có được lời này, liền yên tâm. Nhất thời cáo lui ra ngoài, đi tới chỗ Chân Ngọc.
Lúc này Chân Ngọc tâm thần bất định, rất là phiền não, nhất thời nhớ tới những cái tốt trước kia của Cửu Giang vương, lại nghĩ đến chỗ không thỏa đáng lúc này, không khỏi lắc đầu mà thở dài .
Hồ ma ma thấy thần thái nàng khác thường, nhỏ giọng hỏi một câu, không thấy nàng trả lời, chỉ đành phải đứng hầu ở một bên, đợi khi rèm bị vạch ra, Vương Chính Khanh đi vào, nhất thời than một tiếng, lui xuống.
Vương Chính Khanh vào phòng, thấy Chân Ngọc không để ý tới hắn, hơi kỳ quái, hỏi "Lại làm sao rồi?"
Chân Ngọc liếc hắn một cái, à à , dáng vẻ lẳng lơ, mắt khi nhìn người câu hồn nhiếp phách, không trách được Đường Diệu Đan coi trọng hắn.
Nàng cũng không dối gạt Vương Chính Khanh, trực tiếp rập khuôn nói lại lời của Cửu Giang vương.
Vương Chính Khanh đầu tiên là sững sờ, tiếp đến là không thể tin được, bật thốt lên: "Vương gia hồ đồ sao?"
Chân Ngọc vừa nghe liền sảng khoái vô cùng, nói hùa theo: "Quả thật hồ đồ."
Vương Chính Khanh trầm ngâm hồi lâu nói: "Hiện nay cứ tra rõ chuyện Tô nhũ nhân và Xảo Nhi trước, chuyện khác nói sau"
Chân Ngọc gật đầu, hỏi "Ngươi an bài nhân thủ trong am?"
Vương Chính Khanh"Ừ" một tiếng nói: "Tự có người đi theo Xảo Nhi, cũng là phát hiện, Xảo Nhi đi vòng vo một vòng quanh núi giả."
Chân Ngọc vừa nghe nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta phải đi núi giả kia ngồi một chút."
Vương Chính Khanh cười nói: "Nơi núi giả kia, cũng có lòng núi, vừa hay giấu được hai người."
Nơi Tô Băng Hương, cũng là uống thuốc, ngủ thẳng nửa ngày, khi tỉnh lại thấy Cửu Giang vương trước giường, không khỏi cảm động, hô: "Vương gia." Gọi xong lại nghĩ tới hành lễ.
Cửu Giang vương giữ bả vai nàng, để cho nàng nằm xuống, dịu dàng nói: "Thân thể khó chịu, cứ tĩnh dưỡng thật tốt, không cần đa lễ."
Xảo Nhi đứng ở ngoài mành thấy bọn họ nói chuyện, lặng lẽ lui xuống. Nàng mới đi ra khỏi hành lang, thấy được bóng dáng Đường Diệu Đan lướt qua, đi từ một bên tới, bên cạnh cũng không có nha đầu đi theo, nhất thời nhìn xung quanh một chút, thấy không có người nào, liền đi theo.
Đường Diệu Đan đi tới một nơi yên lặng sau núi giả, thấy Xảo Nhi theo tới, liền đưa một bọc bột thuốc, lạnh nhạt nói: "Tìm cơ hội, bỏ vào trà của Chân thị."
Xảo Nhi nhạy bén nhìn bốn phía một chút, lúc này mới nhận lấy bột thuốc bỏ vào trong ngực, nhỏ giọng hỏi: "Quận chúa muốn đưa Chân thị vào chỗ chết sao? Chỗ này là am ni cô, nếu xảy ra chuyện, cũng là trách nhiệm của am ni cô, cũng tiện cho chúng ta làm việc."
Đường Diệu Đan cười lạnh nói: "Đợi khi Chân thị qua thăm Tô nhũ nhân, ngươi liền đem thuốc vẩy vào trong trà, nghĩ cách đưa trà cho nhũ nhân nhà ngươi, để nhũ nhân nhà ngươi tự tay bưng trà cho Chân thị. Một khi Chân thị phát độc, nhũ nhân nhà ngươi cũng chạy không thoát đi. Một mũi tên trúng hai con chim."
Xảo Nhi hầu hạ Tô Băng Hương nhiều năm, đã có tình cảm, nhất thời cầu xin nói: "Quận chúa, Tô nhũ nhân cũng không có uy hiếp gì, không bằng buông tha cho nàng?"
Đường Diệu Đan sầm mặt nói: "Ta sớm đã chướng mắt nàng ta rồi, không có chuyện gì liền quấn vương huynh. Nàng sớm nên chết rồi."
Xảo Nhi lại cầu xin một câu, lại bị Đường Diệu Đan khiển trách: "Câm miệng. Ngày trước Chân Bảng nhãn có ân với chủ tớ các ngươi, bản quận chúa sai ngươi hạ độc, ngươi cũng không phải là không từ chối sao? Hôm nay lại biết phải báo ân, không nỡ hại chủ tử rồi?"
Vương Chính Khanh và Chân Ngọc đứng trong lòng núi giả, nghe được đoạn hội thoại này, cũng chấn kinh(chấn động+kinh ngạc) đến không thể nói nên lời.
Trong lòng Chân Ngọc như có cuồng mã chạy qua, ngồi ngã xuống đất.
Vương Chính Khanh nhẹ nhàng đưa tay, giữ eo nàng, để nàng tựa vào trước ngực mình. Phát hiện thân thể Chân Ngọc khẽ run, liền cúi xuống nói bên tai nàng: "Tất cả có ta đây, nhất định sẽ trả lại công đạo cho Chân Bảng nhãn."