Bởi vì trời cũng không còn sớm nữa, nha đầu tới hỏi phải bày bữa tối ở đâu? Chân Ngọc còn chưa có đáp, Vương Chính Khanh đã nói: "Đặt ở đây luôn đi, cũng bày cả phần của ta luôn, tối nay không đến thư phòng nữa."
Chân Ngọc nghe thấy Vương Chính Khanh nói không đến thư phòng, không khỏi nói: "Hôm nay mệt mỏi, chàng đừng gọi ta lúc nửa đêm, làm cho người không ngủ được."
Vương Chính Khanh cười nói: "Lần trước gọi nàng một tiếng, cũng chỉ cho rằng nàng chưa ngủ mà thôi!"
Hai người ngồi đối diện dùng bữa tối, đợi nha đầu thu dọn đồ đạc lui xuống, lại rót trà, nói chuyện uống trà bàn về thời sự, chút không vui vào ban ngày vậy mà tiêu giảm đi không ít.
Vương Chính Khanh nói đến Đường Tấn Minh, hơi lo lắng nói: "Gần đây Tam vương gia thường xuyên ra ngoài thành tới quan đạo lấy lòng hoàng thượng, chỉ sợ hoàng thượng đột nhiên thu hồi binh lực trong tay Cửu Giang vương, để Tam vương gia tiếp quản. Nếu như vậy, đại sự e là không ổn."
Chân Ngọc nghe nói Hoàng đế Đường Tập Võ tĩnh tu ở đạo quan ngoài thành, gần đây có sở thích mới, cũng là thích xem kịch vẽ tranh sưu tầm ấm tử sa, không khỏi ngạc nhiên nói: "Sở thích của hoàng thượng gần giống ta, ta cũng thích sưu tầm ấm tử sa."
Bùn tử sa còn có tên là đất ngũ sắc, từng có truyền thuyết, đây là do thần tiên đạp Ngũ Thải Luân (giống như Na Tra dùng Phong Hỏa Luân di chuyển ý) hạ phàm, sau đó thần tiên quay về thiên giới, Ngũ Thải Luân thất lạc ở nhân gian, hóa thành đất Ngũ Sắc. Đạo giáo tin rằng, nếu thường sử dụng ngũ thải đất tạo thành khí cụ, thì có thể hấp thụ được tiên khí vân vân. Vì vậy gần đây Đường Tập Võ si mê các loại đồ tử sa.
Vương Chính Khanh nói với Chân Ngọc đến đây, sau đó ánh mắt sáng lên nói: "Nếu hoàng thượng si mê tử sa khí cụ, vậy thì cũng có biện pháp làm người vui lòng rồi. Chỉ cần hoàng thượng không thiên về Tam vương gia, Cửu Giang vương sẽ có cơ hội lật đảo tình thế. Chống đỡ qua một thời gian, lượng tư binh nhiều lên, sẽ không lo sợ gì nữa."
Chân Ngọc ngắm ấm Thụ Anh trong tủ, lại ngắm ấm Tây Thi bên cạnh một chút, suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu hoàng thượng sưu tập ấm tử sa, người hiếu kính nhiều, thế gian này ấm thì có rất nhiều, chỉ sợ cũng nằm trong tay ông ta hết rồi, đồ tầm thường, không làm cho ông ta nổi hứng thú. Muốn làm cho mắt ông ta sáng lên, nhất định phải là những đồ tử sa bất phàm. Ví như Độ Tiên Bàn, Phi Thiên Đỉnh nói trong sách cổ."
Vương Chính Khanh vừa nghe, hỏi "Ngọc nương có thể nặn ra những thứ giống trong truyền thuyết sao?"
Chân Ngọc cười nói: "Đã là truyền thuyết, hình dáng đương nhiên đều là do tưởng tượng mà ra, cũng không có đồ thật. Sau khi ra dựa theo miêu tả trong sách nặn ra, nó chính là hình dáng trong truyền thuyết."
Vương Chính Khanh vỗ tay nói: "Được, cứ làm như vậy đi."
Một nơi khác, Hồ ma ma cầm lấy đồng tâm kết giặt một hồi lâu, thấy bùn đất ngấm vào trong sợi dây, nhuộm thành màu bùn đất, giặt thế nào cũng không sạch, coi như giặt được sạch đi, đồng tâm kết cũng bị giặt phai rồi, còn thắt ở trên người thế nào nữa đây?
Bởi vì hôm nay là Bán Hà đi theo Chân Ngọc xuất môn, Hồ ma ma liền gọi Bấn Hà tới hỏi, chỉ vào đồng tâm kết nói: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Giống như là bị giẫm đạp vậy, rốt cuộc người nào hận cái này đồng tâm kết này như vậy?"
Bán Hà nhìn chung quanh không một bóng người, bèn thì thầm bên tai Hồ ma ma: "Trước kia không phải Tam phu nhân đã từng làm ầm lên, nói Tam gia yêu thích hoa lan, chắc chắn người trong lòng có một chữ lan? Hôm nay ấy, Tam gia và Tam phu nhân cùng đến hầm mỏ, gặp phải Diêu gia lang quân và phu nhân của hắn Bạch nương tử, tên đầy đủ của Bạch nương tử này là Bạch Cốc Lan, nàng ta còn từng tới phủ chúng ta một lần! Đi dạo hầm mỏ xong, đoàn người đến am Kim Sa ăn đồ chay, sau đó Tam gia đơn độc đi ra ngoài, Bạch nương tử cũng đi ra ngoài, Tam phu nhân không để cho chúng ta đi theo, chỉ theo đuôi Bạch nương tử đi qua đó. Sau cùng, Tam gia và Tam phu nhân cùng quay về, cũng không đợi Diêu lang quân và Bạch nương tử, xuống núi trở về trước. Vào cửa chính thì Tam phu nhân không thèm quan tâm đến Tam gia, vẻ mặt của Tam gia cũng rất lo lắng."
"Nói lâu như thế, có liên quan gì tới đồng tâm kết này?" Hồ ma ma trừng Bán Hà một cái nói: "Nói trọng điểm."
Bán Hà lót đệm như thế, đang muốn nói đến trọng điểm, bị Hồ ma ma ngắt lời, không khỏi cười, "Nay tính tình Tam phu nhân thay đổi, mọi việc không thích nghe người ta nói dong dài, thường cho người nói trọng điểm, không ngờ ma ma cũng thay đổi tính tình theo phu nhân, nói cái gì cũng là để cho chúng ta nói điểm chính."
Hồ ma ma cười hắc hắc, "Nói xong trọng điểm, bổ sung lại chi tiết khác, cũng được."
Lúc này Bán Hà mới nói: "Trọng điểm chính là, hôm nay Tam gia thắt theo đồng tâm kết này ra cửa, khi ở hầm mỏ thì đồng tâm kết vẫn còn, đến am Kim Sa, lại không thấy đồng tâm kết đâu. Tới khi trở về phủ, chỉ thấy đồng tâm kết ở chỗ ma ma. Vì vậy suy đoán, mâu thuẫn giữa Tam gia và Tam phu nhân, nhất định liên quan tới đồng tâm kết này, mà đồng tâm kết biến thành như vậy, chắc chắn có liên quan tới Bạch nương tử."
Hồ ma ma nhìn Bán Hà một hồi lâu, ngửa đầu nói: "Trời ạ, hiện tại liền một cái nha đầu cũng sẽ suy đoán chuyện."
Bán Hà không biết Hồ ma ma châm chọc hay là khích lệ, đỏ mặt nói: "Tam gia và Tam phu nhân đều là người vô cùng thông tuệ, đi theo bên cạnh, nếu như một chút khả năng quan sát cũng không có, sớm muộn sẽ bị họ ghét bỏ."
"Được rồi, theo ngươi, Tam gia cùng Tam phu nhân hiện nay có hòa hảo được hay không?" Hồ ma ma hỏi Bán Hà, hơi hiếu kì, ừm, trước kia xem thường nha đầu này rồi, có lẽ cũng là một người có thể dùng, không kém Lập Hạ.
Bán Hà vốn là nha đầu bên cạnh Ninh lão phu nhân, sau khi bị đưa cho Chân Ngọc, mặc dù mọi cách tỏ ra trung thành, suy cho cùng địa vị cũng không bằng nha đầu hồi môn Lập Hạ. Trong khoảng thời gian này, Chân Ngọc cũng chỉ sai bảo Lập Hạ, thẳng thừng đặt nàng qua một bên, nàng cũng âm thầm nôn nóng. Hôm nay thật không dễ dàng gì được cùng Chân Ngọc ra cửa một chuyến, cũng là hết lòng hầu hạ, chỉ hy vọng Chân Ngọc có thể nhìn nàng lâu một chút, không hề để đó không dùng nàng nữa. Hiện nay nói với Hồ ma ma những lời này, cũng đã tỏ rõ, mình không thua Lập Hạ, hi vọng sau này Chân Ngọc ra ngoài, có thể dẫn theo nàng cùng đi.
Nghe được Hồ ma ma hỏi thăm, giờ đây Bán Hà cũng không dám nhiều lời, sợ Hồ ma ma chê nàng ở sau lưng suy đoán chủ tử, nhất thời nói: "Hiện Tam gia đang ở trong phòng Tam phu nhân, có lẽ đã làm hòa rồi?"
Hồ ma ma gật đầu một cái, dặn bảo Bán Hà: "Về sau để ý mọi việc, đừng để người khác mưu hại Tam phu nhân, ngươi còn u mê , một chút cũng không biết. Còn có, kín miệng một chút, với người khác, phải cẩn thận lời nói. Chuyện hôm nay, để ở trong bụng, không được nói nửa chữ."
Bán Hà cũng biết hiện nay Vương Chính Khanh vô cùng quan trọng, mà Chân Ngọc, bởi có tài mà nổi danh bên ngoài, lại cứu Cửu Giang vương hai lần, cùng bị người khác chú ý tới, không biết bao nhiêu người muốn nghe được chuyện của bọn họ! Giống như những chuyện như hôm nay gặp Bạch Cốc Lan, phu thê dường như không vui vẻ gì mà trở về phủ, đồng tâm kết bị làm bẩn, bị người có lòng phỏng đoán, lập tức sẽ gây xôn xao dư luận. Nhất thời cũng sợ, gật đầu nói: "Ma ma, nô tỳ hiểu."
Nhìn Bán Hà lui xuống, Hồ ma ma nghiêm mặt ở nơi này, lấy lại đồng tâm kết, không giặt nữa, trong bụng hung hăng mắng Bạch Cốc Lan: tiện phụ này, cũng đã thành thân rồi, có phu quân rồi, vẫn còn ba lần bốn lượt quyến rũ Tam gia, cố tình muốn Tam gia thân bại danh liệt sao? May mà hiện nay tính tình Tam phu nhân không như ngày trước, hơn nữa còn mất trí nhớ, trở nên chững chạc hơn rất nhiều, nếu không, không biết sẽ ầm ĩ thành cái dạng gì nữa?
Lập Hạ thấy sau khi trở về, vẻ mặt của Vương Chính Khanh Chân Ngọc không bình thường, cũng hơi không yên lòng, mà lại thấy bọn họ bởi vì chuyện Hạ Sơ Liễu, hình như ý kiến bất đồng, lại đấu khẩu, càng thêm ngồi không yên, nhất thời lặng lẽ tới tìm Hồ ma ma hỏi kế.
Hồ ma ma thở dài nói: "Tính cách hai người đều mạnh mẽ, bảo chúng ta phải làm sao đây?"
Lập Hạ nín nhịn một hồi mới nói nhỏ: "Tam gia nương nhờ trong phòng Tam phu nhân không đi, Tam gia lại chỉ nói chuyện, cũng không. . ."
Nếu hai người viên phòng, quan hệ nhất định sẽ khá hơn, Tam gia lại cứ không nóng không lạnh kéo dài như vậy, không lẽ lại bảo Tam phu nhân hạ cố chủ động?
Hồ ma ma suy nghĩ trong chốc lát nói: "Đi, hầm hai chung canh bổ cho hai người họ rồi bưng vào."
Vương Chính Khanh và Chân Ngọc tự mình tắm rửa xong, lúc này đang ngồi dưới ánh đèn tưởng tượng hình dáng của Độ Tiên Bàn và Phi Thiên Đỉnh, nghe tiếng động ở cửa, Hồ ma ma bưng hai chung canh đi vào, cười híp mắt nói: "Tam gia và Tam phu nhân đói bụng chưa? Đây là canh ta vừa mới hầm xong, mùi vị ngọt mát, Tam gia và Tam phu nhân nể mặt, uống một chung đi!"
"Để xuống đi!" Chân Ngọc đứng lên, để Hồ ma ma đặt canh xuống, chân nhất thời có chút tê, tức thì ra khỏi phòng, tản bộ dưới mái hiên, giãn gân cốt.
Vương Chính Khanh kéo Hồ ma ma lại hỏi: "Ma ma, đồng tâm kết giặt sạch sẽ chưa?"
"Còn chưa có thỉnh giáo Tam gia, vì sao mới ra cửa một chuyến, đã làm cho đồng tâm kết Tam phu nhân vất vả bện một đêm thành ra như vậy?" Hồ ma ma cậy già lên mặt, nhắm mắt ra mặt nói cho Chân Ngọc: "Tâm ýcủa Tam phu nhân, là để cho Tam gia chà đạp như vậy hay sao?"
Vương Chính Khanh cũng xấu hổ, nhất thời nói: "Chuyện hôm nay, là lỗi của ta. Ma ma chỉ nói này đồng tâm kết còn có thể khôi phục nguyên dạng sao?"
Hồ ma ma thấy Vương Chính Khanh nhận lầm, cũng không dám nữa người gây sự, thở dài nói: "Giẫm đạp thành như vậy, dơ bẩn không nói, các nút cũng lỏng ra, sao còn có thể gọi là đồng tâm kết? Cho dù giặt sạch rồi, cũng đã nhàu nát, không thể nhìn nổi. Nếu Tam gia không nhận lỗi với Tam phu nhân, nịnh Tam phu nhân bện một cái nữa."
Vương Chính Khanh vừa nghe, bất đắc dĩ nói: "Chỉ sợ Ngọc nương không chịu bện nữa."
"Tam gia cầu xin nhiều một chút, nói nhiều lời hay một chút, nhất định sẽ chịu." Hồ ma ma nói hai tầng nghĩa, dùng ánh mắt ý bảo Vương Chính Khanh, Tam gia à, lời đều nói đến rõ ràng như vậy rồi, làm thế nào, người nên biết rồi đó.
Vương Chính Khanh tự nhiên hiểu rõ, chỉ cười không nói.
Nhất thời Chân Ngọc tiến vào, Hồ ma ma lại khuyên bọn họ uống canh, Vương Chính Khanh bưng canh lên uống một hớp, cũng khuyên Chân Ngọc: "Là tâm ý của ma ma, uống đi!"
Chân Ngọc không nghi ngờ gì, bưng canh lên uống, nhìn trời cũng không còn sớm, liền muốn đi ngủ, chỉ kêu nha đầu lấy nước vào rửa mặt rửa tay, dọn dẹp một chút, rồi đến phía sau tấm bình phong đổi xiêm áo, lúc này mới lên giường.
Vương Chính Khanh cũng dọn dẹp một phen rồi lên giường, lật qua lật lại, cả người nóng ran. Nhất thời không nhịn được hô lên: "Ngọc nương, nàng ngủ chưa?"
Chân Ngọc nóng ran cả người, có chút khó chịu, nghe thấy Vương Chính Khanh gọi, liền nói: "Cả người khó chịu, chàng dậy thắp đèn, tới đây giúp ta xoa bóp!"
A, gọi ta tới kìa! Vương Chính Khanh mừng rỡ, nhảy xuống giường, mang giày vào đi thắp đèn, nhất thời cất bước đi tới trước giường Chân Ngọc, xốc màn lụa đang muốn nói, nhìn thấy Chân Ngọc vén nửa chăn ra, xiêm áo cởi một nửa, lộ nửa bầu ngực, mặt hoa da phấn, một sự quyến rũ khó có thể miêu tả, chỉ cảm thấy lỗ mũi nóng lên, có chất lỏng chảy ra.
Chân Ngọc ngẩng đầu nhìn lên, thấy máu mũi Vương Chính Khanh chảy ròng ròng, không khỏi giật mình, thuận tay sờ một cái, sờ thấy dưới gối có một tấm khăn trắng, hình như là Hồ ma ma đặt ở đây, liền kéo khăn ra đưa cho Vương Chính Khanh nói: "Mau lau đi!"
Vương Chính Khanh nhận lấy khăn chặn lại lỗ mũi, ngồi vào trên mép giường, quăng giầy, nhấc chân lên giường, giọng khàn khàn nói: "Ngọc nương, canh tối nay chúng ta uống có vấn đề, nếu không giải quyết, sẽ rất hại cơ thể."
Chân Ngọc nâng đầu, ánh mắt có chút mê ly, nhẹ nhàng ừm một tiếng nói: "Vậy thì gọi Chu di nương tới giải quyết đi!"
Khoáng tử sa sau khi được khai thác, phải đem ra ngoài phong hóa, sau đó xay nghiền, cuối cùng nặn với bùn, nung lên mà thành. Đại sư chế bình muốn làm ra ấm tốt, đương nhiên phải hao tổn tinh thần sức lực. Chân Ngọc nhìn quanh một vòng, theo sau lưng sư phụ chế bình, .
Vương Chính Khanh đi tới nhìn một chút, thấy ấm Chân Ngọc làm ra đơn giản hào phóng, không khỏi gật đầu nói: "Ngọc nương quả nhiên biết nặn ấm."
Chân Ngọc lắc đầu nói: "Thời gian quá ngắn, chỉ có thể làm ra một cái như vậy, cũng không biết nung xong có dùng được không? Muốn làm ra được ấm tốt, còn phải chuyển tới đây ở lại mười ngày nửa tháng, tỉ mỉ gia công mới có khả năng."
Vương Chính Khanh nhìn cái ấm kia, quay đầu lại hỏi sư phụ chế bình nói: "Cái ấm này như thế nào?" Không hổ là Chân Bảng nhãn, tiện tay nặn ra một cái ấm, cũng là bất phàm, phải xem xem sư phụ đánh giá như thế nào.
Lúc này Vương Chính Khanh cũng là có chút đắc ý, có một chút ý tứ muốn khoe khoang phu nhân nhà mình trước mặt sư phụ chế bình.
Chế bình sư phụ thấy Chân Ngọc , vốn mang lòng xem thường, sau khi thấy nàng nặn xong một ấm, ngược lại không dám coi thường nữa, ở bên cạnh nói: "Thủ nghệ của Trạng Nguyên phu nhân vô cùng tốt, tài nghệ nặn gốm như vậy, nhìn giống như là có danh sư chỉ đạo qua, không giống bình thường đâu!"
Chân Ngọc cười nói: "Ta cũng là mất trí nhớ, không nhớ nổi chuyện trước kia. Chỉ là nhìn các ngươi nặn ấm, tay cảm thấy ngứa ngáy, cũng muốn nặn một chút."
Sư phụ chế bình lại ấm mà nàng làm ra, khen: "Thời gian ngắn như vậy, ấm mà Trạng Nguyên phu nhân nặn ra, bề mặt bóng loáng, nắp ấm vừa vặn, hình thể hào phóng tao nhã, quả thật giống như từng được danh sư chỉ bảo."
Lời sư phụ chế bình vừa dứt, cũng có người tiếp lời: "Bên ngoài đều nói Trạng Nguyên phu nhân là kỳ tài, tiện tay nặn ấm như vậy, cũng không thua kém đại sư, danh bất hư truyền!"
Người lên tiếng, là Diêu Ngọc Thụ.
Diêu Ngọc Thụ nếu giúp Cửu Giang vương làm việc, đương nhiên cũng biết Cửu Giang vương trọng dụng Vương Chính Khanh, hiện nay mọi chuyện đại sự trong vương phủ, dường như đều do Vương Chính Khanh quyết định, Vương Chính Khanh tiền đồ vô lượng. Mặc dù tính khí hắn không tốt, suy cho cùng cũng có tài năng, hơn nữa cũng khâm phục Vương Chính Khanh, mắt thấy Vương Chính Khanh đi tuần hầm khoáng, hắn cũng đi theo, chỉ chỉ chỏ chỏ nói mấy câu.
Bạch Cốc Lan đi theo sau Diêu Ngọc Thụ, thấy hắn nịnh nọt Chân Ngọc, cơ hồ cắn nát răng ngà, phu quân mình không bằng người, đã khiến bản thân thấp hơn một cái đầu trước mặt Vương Chính Khanh, hôm nay phu quân mặt dày nịnh nọt phu nhân Vương Chính Khanh, bảo mình để mặt mũi vào đâu?
Nếu không phải trời xui đất khiến, hôm nay người đứng bên cạnh Vương Chính Khanh được người nịnh bợ, chính là mình, sao có thể là nữ nhân kia?
Chân Ngọc nhìn thấy Bạch Cốc Lan, mặc dù không có ấn tượng, nhưng lúc trước đã nghe Hồ ma ma kể lại chuyện Vương Chính Khanh tặng trà Vân Vụ cho Bạch Cốc Lan, hơn nữa giữa hai người đó còn có chuyện hà bao , không tránh được nhìn nàng ta lâu một chút, khi thấy nàng ta thỉnh thoảng liếc mình một cái, không chút che giấu vẻ mặt không vui vẻ, cũng khẽ lấy làm lạ, nữ tử này chẳng lẽ còn chưa làm rõ tình huống lúc này?
Chân Thạch chen sang đây xem Chân Ngọc nặn ấm, một lúc lâu mới nói: "Ngọc nương, thủ nghệ nặn gốm của muội, cũng giống hệt Ngọc Lang! Ai không biết, còn tưởng rằng hai người cùng một thầy. Nhớ năm đó, lúc gia phụ vẫn còn ở thời điểm, từng cười nói rằng, nếu Ngọc Lang không đi học, làm đại sư làm gốm cũng có thể vui mừng gia nghiệp, đáng tiếc nó. . . . . ."
Vương Chính Khanh thấy Chân Thạch thương cảm, liền chen miệng chuyển đề tài, nhất thời vừa cười hỏi Chân Ngọc có mệt và khát không.
Chân Thạch lúc này mới lấy lại tinh thần, nói với Vương Chính Khanh: "Chỗ này cũng không có trà gì ngon, lại lộn xộn, không tiện tiếp đãi hai người. Không bằng Tam lang đưa Ngọc nương đến am Kim Sa dùng chút đồ chay, ăn xong thì trở về thành."
Diêu Ngọc Thụ nghe họ nói chuyện, liền nói: "Chúng ta cũng tới am Kim Sa ăn đồ chay, đã dặn họ trước, có lẽ cũng đã chuẩn bị xong. Nếu không ngại, không bằng mọi người dùng bữa!"
Vương Chính Khanh đang muốn từ chối nhã nhặn, lại nghe thấy Chân Ngọc đã nhanh miệng đáp: "Tốt qua, vậy cùng tới am Kim Sa đi! Lại nói, giếng sau am Kim Sa, nước rất trong rất ngọt, pha trà uống là ngon nhất."
"Giếng đó gần tuyền nhãn (nguồn suối), nước giếng đương nhiên ngọt rồi." Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc đồng ý cùng Diêu Ngọc Thụ lên am Kim Sa, cũng không muốn làm nàng mất thể diện, nhất thời chỉ đành phải hùa theo.
Một lúc sau, một nhóm bốn người liền lên am Kim Sa. Am Chủ thấy bọn họ tới, vội vàng ra nghênh đón, hành lễ thỉnh an, lại thúc giục người dâng trà, chuẩn bị khai tiệc.
Đồ ăn trong bữa ăn này, chỉ có Chân Ngọc ăn ngon miệng, ba người còn lại, cũng là ăn không biết mùi vị.
Diêu Ngọc Thụ nghĩ mình và Vương Chính Khanh tuổi tác không cách biệt lắm, người ta đã phong quang vô hạn, mình vẫn còn đang giãy dụa, cho nên ăn không biết ngon.
Vương Chính Khanh là đối mặt với Bạch Cốc Lan, thỉnh thoảng lại nhận được ánh mắt hữu ý vô tình của nàng ta, có chút không tập trung, chỉ lung tung ăn nửa bát cơm liền đặt đũa xuống.
Bạch Cốc Lan nhìn về phía Vương Chính Khanh, vừa oán giận vừa ảo não, lại không bỏ được tình cũ, sao mà ăn ngon được?
Cơm nước xong, am chủ lại sai người dâng lên trà, cười nói sau am có vài đám hoa nở vừa đúng lúc, thưởng hoa tiêu thực cũng không tệ?
Chân Ngọc từng ở nơi này một thời gian, cũng có tình cảm với nơi này, vừa nghe hoa nở, liền cười nói: "Ta đi xem một chút!" Nói rồi dẫn theo hai nha đầu đi.
Diêu Ngọc Thụ liếc Bạch Cốc Lan một cái nói: "Ngươi cùng với Trạng Nguyên phu nhân thưởng hoa đi!" Hắn là hi vọng Bạch Cốc Lan thân cận với Chân Ngọc nhiều một chút, nhờ vào đó mà quan hệ hai nhà gần hơn, nhưng thấy dáng vẻ Bạch Cốc Lan cao ngạo khó gần, không khỏi âm thầm tức giận, ngươi cho rằng ngươi là ai? Công chúa An Tuệ và quận chúa Đường Diệu Đan, thấy Trạng Nguyên phu nhân cũng không có làm ra cái bộ dáng này, ngươi xem ra, một bộ dạng cao cao tại thượng, đầu úng nước mà.
Bạch Cốc Lan mặc dù muốn giả bộ dè dặt trước mặt Vương Chính Khanh, nhưng rốt cuộc không dám cãi lời Diêu Ngọc Thụ, nghe vậy chỉ đành phải đứng dậy, đi theo sau Chân Ngọc.
Vương Chính Khanh cũng không yên tâm Bạch Cốc Lan ở riêng một chỗ với Chân Ngọc, nhất thời cười nói: "Hoa ở am ni cô này rở rất đẹp, ta cũng muốn đi xem một chút, cùng đi đi!" Nói qua đứng dậy.
Diêu Ngọc Thụ vốn muốn cùng Vương Chính Khanh nói chuyện riêng, thấy hắn cũng muốn ngắm hoa, chỉ đành phải đi theo.
Diễn-Đàn-Lê-Quý-Đôn
Một nhóm bốn người vòng quanh khóm hoa hai vòng, lúc này mới quay về tĩnh thất uống trà.
Vương Chính Khanh nhìn trời cũng không sớm, liền chuẩn bị trở về thành, vừa mới đứng dậy, chạm vào vạt áo, lại đột nhiên phát hiện, đồng tâm kết đeo ở thắt lưng biến mất rồi. Đồng tâm kết này là Chân Ngọc tặng, hôm nay ra cửa, hào hứng đeo bên hông, vừa mới còn ở đây, sao lại không thấy rồi?
Hắn không dám lộ ra đầu mối, chỉ nói muốn rửa tay, đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn vừa đi, Diêu Ngọc Thụ cũng không tiện ngồi ở bên trong tĩnh thất, chỉ ý bảo Bạch Cốc Lan ngồi cùng Chân Ngọc, bởi vậy cũng rời đi.
Bạch Cốc Lan thấy Vương Chính Khanh đột nhiên đứng dậy ra ngoài, trong bụng liền có chút ngọ ngậy, nói qua loa vài câu với Chân Ngọc, chỉ nói vừa mới ngắm hoa nở, muốn ngắt một cành đem về cắm bình. Nói rồi cũng đứng dậy rời đi.
Bạch Cốc Lan ra khỏi tĩnh thất, kiếm cớ tránh hai nha đầu, một mình đi về phía sau núi.
Cùng lúc đó, Vương Chính Khanh cũng là đi tới mấy khóm hoa phía sau núi này, tìm kiếm khắp nơi, cũng không tìm thấy đồng tâm kết. Hắn đang muốn gọi ni cô tới hỏi một chút, lại sợ Chân Ngọc biết được, sẽ giận hắn. Đến lúc đó không chừng sẽ nói hắn không quý trọng đồng tâm kết, mới có thể làm mất đồng tâm kết. Nhưng hắn nhớ rõ ràng, ở tiền thế Chân Bảng nhãn từng tặng hắn một chiếc bút, hắn không cẩn thận làm rơi, về sau lại hỏi Chân Bảng nhãn đòi một chiếc bút giống như vậy, cũng không đòi được nữa.
Vương Chính Khanh đang ảo não, lại nghe một cái âm thanh sâu kín oán trách hô: "Tam lang!"
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, là Bạch Cốc Lan, nhất thời nhìn hai bên một chút, thấy không có người khác, không khỏi khẽ cau mày.
Bạch Cốc Lan sâu xa nói: "Thế nào, không muốn gặp ta?"
Nếu là lúc trước thấy Bạch Cốc Lan, Vương Chính Khanh khó tránh khỏi động đậy tâm tư, nhớ tới những ngày trước kia, nhưng hôm nay gặp, lại hơi phiền não, chỉ sợ hai người đơn độc gặp mặt, để Chân Ngọc nhìn thấy sẽ hiểu lầm.
Bạch Cốc Lan thấy Vương Chính Khanh không nói lời nào, liền cắn răng nói: "Cũng không muốn nói chuyện, lại hẹn ta gặp mặt ở chỗ này làm chi?"
Vương Chính Khanh ngẩn ra, có chút không hiểu, ngạc nhiên nói: "Ta hẹn nàng?"
Diễn-Đàn-Lê-Quý-Đôn
Bạch Cốc Lan oán hận nhìn Vương Chính Khanh một cái, lòng đột nhiên chua xót, ngày trước tìm mọi cách gặp nhau, lần đó không phải vui mừng kích động sao? Nay lại giống như lén lén lút lút, nếu bị người khác phát hiện, là vạn kiếp bất phục.
Nàng ta lấy ra một đôi đồng tâm kết từ trong ngực, giơ lên trước mặt Vương Chính Khanh nói: "Chàng thấy ta đi bên cạnh, cố ý bỏ cái này xuống, giắt bên cành hoa, chẳng lẽ không phải vì hẹn ta gặp mặt ở chỗ này sao?"
Vương Chính Khanh lúc này mới nhớ tới, khi đó mới quen Bạch Cốc Lan không lâu, gặp nhau trong bữa tiệc ở vương phủ, chỉ khổ tâm muốn hẹn nàng nói một câu, lại có quá nhiều người, không cách nào tìm được cơ hội. Vừa vặn mọi người đang ngắm hoa trong vườn, khi hắn lướt qua Bạch Cốc Lan thì treo lên cành hoa dây ở đuôi quạt (đuôi quạt giấy của văn nhân ngày xưa thường buộc một sợi dây đan hình thù gì đó qua một cái lỗ tròn ý, các nàng tưởng tượng như móc chìa khóa vậy), đợi Bạch Cốc Lan nhìn sang, hắn chỉ khẽ mỉm cười, Bạch Cốc Lan liền hiểu ý. Không lâu sau, mọi người đã tản ra, Bạch Cốc Lan quay lại nơi cành hoa, quả nhiên thấy Vương Chính Khanh đã đợi ở đó, hai người lúc này mới nói chuyện.
Chuyện cũ rõ ràng, Vương Chính Khanh cũng không thể toàn bộ quên, chỉ thế nhưng hắn lại không muốn bạch cốc lan nữa vùi lấp ở trong chuyện cũ, bởi vì nói: "Đồng tâm kết, là Ngọc nương bện tặng cho ta, vừa mới chỉ là không cẩn thận làm rơi, cũng không có ý khác."
Bạch Cốc Lan khi mới nhặt được đồng tâm kết, vừa oán giận vừa vui mừng, oán giận là, nay hai người đã có hôn phối riêng, hơn nữa hôm nay Diêu ngọc Thụ đang ở bên cạnh, Vương Chính Khanh hẹn gặp nàng, nếu bị người khác nhìn thấy, bảo nàng còn mặt mũi nào? Vui mừng là, Vương Chính Khanh dù sao cũng không quên được nàng, thời điểm như thế này, còn nhớ nhung nàng, mạo hiểm muốn đơn độc gặp mặt nói chuyện. Lúc này nghe lời Vương Chính Khanh nói, giống như mùa đông bị hất lên một chậu nước đá, lạnh từ đầu đến chân, co tay một cái, đem đồng tâm kết xuống đất, dùng chân hung hăng giẫm đạp, nước mắt đã sớm lăn xuống, khóc ròng nói: "Ai kêu chàng khi dễ ta!"
"Lan nương, Lan nương, đừng như vậy!" Vương Chính Khanh không thể giật lại đồng tâm kết từ dưới chân Bạch Cốc Lan, lại không thể bỏ Bạch Cốc Lan như vậy mà đi, nhất thời vội la lên: "Có lời gì từ từ nói."
"Nói gì, nói gì?" Mũi chân Bạch Cốc Lan giẫm một cái, làm cho đồng tâm kết chìm vào trong bùn đất, vẫn không hết hận, la ầm lên: "Còn có cái gì để nói?"
"Lan nương, ta và nàng đều đã có hôn phối của riêng mình, Ngọc Thụ cũng có tài năng, môn đăng hộ đối với nàng, nàng hãy cùng hắn sống qua ngày thật tốt, cần gì nhớ chuyện trước kia?" Vương Chính Khanh bất đắc dĩ, chỉ nhìn chung quanh một lần, rất sợ tiếng khóc của Bạch Cốc Lan dẫn dụ người khác tới.
Bạch Cốc Lan không đáp lời Vương Chính Khanh, ngồi chồm hổm xuống nhặt đồng tâm kết từ dưới bùn đất lên, hung hăng nói: "Ta muốn đốt nó."
Vương Chính Khanh âm thầm kêu khổ, dụ dỗ nói: "Cái này không đáng giá gì, nàng đốt nó cũng không thể thay đổi gì, vứt đi thôi!"
Vào lúc này, Chân Ngọc đã đi vòng qua phía sau núi, nghe được giọng nói, bước chân đi nhanh hơn, chỉ vài bước, liền tới chỗ cây hoa, vừa đúng lúc nhìn thấy Bạch Cốc Lan đang rơi nước mắt, trong tay giơ lên một đôi đồng tâm kết bẩn thỉu, đang la hét muốn thiêu hủy, mà Vương Chính Khanh, đang dỗ nàng vứt bỏ đồng tâm kết.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bởi vì trời cũng không còn sớm nữa, nha đầu tới hỏi phải bày bữa tối ở đâu? Chân Ngọc còn chưa có đáp, Vương Chính Khanh đã nói: "Đặt ở đây luôn đi, cũng bày cả phần của ta luôn, tối nay không đến thư phòng nữa."
Chân Ngọc nghe thấy Vương Chính Khanh nói không đến thư phòng, không khỏi nói: "Hôm nay mệt mỏi, chàng đừng gọi ta lúc nửa đêm, làm cho người không ngủ được."
Vương Chính Khanh cười nói: "Lần trước gọi nàng một tiếng, cũng chỉ cho rằng nàng chưa ngủ mà thôi!"
Hai người ngồi đối diện dùng bữa tối, đợi nha đầu thu dọn đồ đạc lui xuống, lại rót trà, nói chuyện uống trà bàn về thời sự, chút không vui vào ban ngày vậy mà tiêu giảm đi không ít.
Vương Chính Khanh nói đến Đường Tấn Minh, hơi lo lắng nói: "Gần đây Tam vương gia thường xuyên ra ngoài thành tới quan đạo lấy lòng hoàng thượng, chỉ sợ hoàng thượng đột nhiên thu hồi binh lực trong tay Cửu Giang vương, để Tam vương gia tiếp quản. Nếu như vậy, đại sự e là không ổn."
Chân Ngọc nghe nói Hoàng đế Đường Tập Võ tĩnh tu ở đạo quan ngoài thành, gần đây có sở thích mới, cũng là thích xem kịch vẽ tranh sưu tầm ấm tử sa, không khỏi ngạc nhiên nói: "Sở thích của hoàng thượng gần giống ta, ta cũng thích sưu tầm ấm tử sa."
Bùn tử sa còn có tên là đất ngũ sắc, từng có truyền thuyết, đây là do thần tiên đạp Ngũ Thải Luân (giống như Na Tra dùng Phong Hỏa Luân di chuyển ý) hạ phàm, sau đó thần tiên quay về thiên giới, Ngũ Thải Luân thất lạc ở nhân gian, hóa thành đất Ngũ Sắc. Đạo giáo tin rằng, nếu thường sử dụng ngũ thải đất tạo thành khí cụ, thì có thể hấp thụ được tiên khí vân vân. Vì vậy gần đây Đường Tập Võ si mê các loại đồ tử sa.
Vương Chính Khanh nói với Chân Ngọc đến đây, sau đó ánh mắt sáng lên nói: "Nếu hoàng thượng si mê tử sa khí cụ, vậy thì cũng có biện pháp làm người vui lòng rồi. Chỉ cần hoàng thượng không thiên về Tam vương gia, Cửu Giang vương sẽ có cơ hội lật đảo tình thế. Chống đỡ qua một thời gian, lượng tư binh nhiều lên, sẽ không lo sợ gì nữa."
Chân Ngọc ngắm ấm Thụ Anh trong tủ, lại ngắm ấm Tây Thi bên cạnh một chút, suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu hoàng thượng sưu tập ấm tử sa, người hiếu kính nhiều, thế gian này ấm thì có rất nhiều, chỉ sợ cũng nằm trong tay ông ta hết rồi, đồ tầm thường, không làm cho ông ta nổi hứng thú. Muốn làm cho mắt ông ta sáng lên, nhất định phải là những đồ tử sa bất phàm. Ví như Độ Tiên Bàn, Phi Thiên Đỉnh nói trong sách cổ."
Vương Chính Khanh vừa nghe, hỏi "Ngọc nương có thể nặn ra những thứ giống trong truyền thuyết sao?"
Chân Ngọc cười nói: "Đã là truyền thuyết, hình dáng đương nhiên đều là do tưởng tượng mà ra, cũng không có đồ thật. Sau khi ra dựa theo miêu tả trong sách nặn ra, nó chính là hình dáng trong truyền thuyết."
Vương Chính Khanh vỗ tay nói: "Được, cứ làm như vậy đi."
Một nơi khác, Hồ ma ma cầm lấy đồng tâm kết giặt một hồi lâu, thấy bùn đất ngấm vào trong sợi dây, nhuộm thành màu bùn đất, giặt thế nào cũng không sạch, coi như giặt được sạch đi, đồng tâm kết cũng bị giặt phai rồi, còn thắt ở trên người thế nào nữa đây?
Bởi vì hôm nay là Bán Hà đi theo Chân Ngọc xuất môn, Hồ ma ma liền gọi Bấn Hà tới hỏi, chỉ vào đồng tâm kết nói: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Giống như là bị giẫm đạp vậy, rốt cuộc người nào hận cái này đồng tâm kết này như vậy?"
Bán Hà nhìn chung quanh không một bóng người, bèn thì thầm bên tai Hồ ma ma: "Trước kia không phải Tam phu nhân đã từng làm ầm lên, nói Tam gia yêu thích hoa lan, chắc chắn người trong lòng có một chữ lan? Hôm nay ấy, Tam gia và Tam phu nhân cùng đến hầm mỏ, gặp phải Diêu gia lang quân và phu nhân của hắn Bạch nương tử, tên đầy đủ của Bạch nương tử này là Bạch Cốc Lan, nàng ta còn từng tới phủ chúng ta một lần! Đi dạo hầm mỏ xong, đoàn người đến am Kim Sa ăn đồ chay, sau đó Tam gia đơn độc đi ra ngoài, Bạch nương tử cũng đi ra ngoài, Tam phu nhân không để cho chúng ta đi theo, chỉ theo đuôi Bạch nương tử đi qua đó. Sau cùng, Tam gia và Tam phu nhân cùng quay về, cũng không đợi Diêu lang quân và Bạch nương tử, xuống núi trở về trước. Vào cửa chính thì Tam phu nhân không thèm quan tâm đến Tam gia, vẻ mặt của Tam gia cũng rất lo lắng."
"Nói lâu như thế, có liên quan gì tới đồng tâm kết này?" Hồ ma ma trừng Bán Hà một cái nói: "Nói trọng điểm."
Bán Hà lót đệm như thế, đang muốn nói đến trọng điểm, bị Hồ ma ma ngắt lời, không khỏi cười, "Nay tính tình Tam phu nhân thay đổi, mọi việc không thích nghe người ta nói dong dài, thường cho người nói trọng điểm, không ngờ ma ma cũng thay đổi tính tình theo phu nhân, nói cái gì cũng là để cho chúng ta nói điểm chính."
Hồ ma ma cười hắc hắc, "Nói xong trọng điểm, bổ sung lại chi tiết khác, cũng được."
Lúc này Bán Hà mới nói: "Trọng điểm chính là, hôm nay Tam gia thắt theo đồng tâm kết này ra cửa, khi ở hầm mỏ thì đồng tâm kết vẫn còn, đến am Kim Sa, lại không thấy đồng tâm kết đâu. Tới khi trở về phủ, chỉ thấy đồng tâm kết ở chỗ ma ma. Vì vậy suy đoán, mâu thuẫn giữa Tam gia và Tam phu nhân, nhất định liên quan tới đồng tâm kết này, mà đồng tâm kết biến thành như vậy, chắc chắn có liên quan tới Bạch nương tử."
Hồ ma ma nhìn Bán Hà một hồi lâu, ngửa đầu nói: "Trời ạ, hiện tại liền một cái nha đầu cũng sẽ suy đoán chuyện."
Bán Hà không biết Hồ ma ma châm chọc hay là khích lệ, đỏ mặt nói: "Tam gia và Tam phu nhân đều là người vô cùng thông tuệ, đi theo bên cạnh, nếu như một chút khả năng quan sát cũng không có, sớm muộn sẽ bị họ ghét bỏ."
"Được rồi, theo ngươi, Tam gia cùng Tam phu nhân hiện nay có hòa hảo được hay không?" Hồ ma ma hỏi Bán Hà, hơi hiếu kì, ừm, trước kia xem thường nha đầu này rồi, có lẽ cũng là một người có thể dùng, không kém Lập Hạ.
Bán Hà vốn là nha đầu bên cạnh Ninh lão phu nhân, sau khi bị đưa cho Chân Ngọc, mặc dù mọi cách tỏ ra trung thành, suy cho cùng địa vị cũng không bằng nha đầu hồi môn Lập Hạ. Trong khoảng thời gian này, Chân Ngọc cũng chỉ sai bảo Lập Hạ, thẳng thừng đặt nàng qua một bên, nàng cũng âm thầm nôn nóng. Hôm nay thật không dễ dàng gì được cùng Chân Ngọc ra cửa một chuyến, cũng là hết lòng hầu hạ, chỉ hy vọng Chân Ngọc có thể nhìn nàng lâu một chút, không hề để đó không dùng nàng nữa. Hiện nay nói với Hồ ma ma những lời này, cũng đã tỏ rõ, mình không thua Lập Hạ, hi vọng sau này Chân Ngọc ra ngoài, có thể dẫn theo nàng cùng đi.
Nghe được Hồ ma ma hỏi thăm, giờ đây Bán Hà cũng không dám nhiều lời, sợ Hồ ma ma chê nàng ở sau lưng suy đoán chủ tử, nhất thời nói: "Hiện Tam gia đang ở trong phòng Tam phu nhân, có lẽ đã làm hòa rồi?"
Hồ ma ma gật đầu một cái, dặn bảo Bán Hà: "Về sau để ý mọi việc, đừng để người khác mưu hại Tam phu nhân, ngươi còn u mê , một chút cũng không biết. Còn có, kín miệng một chút, với người khác, phải cẩn thận lời nói. Chuyện hôm nay, để ở trong bụng, không được nói nửa chữ."
Bán Hà cũng biết hiện nay Vương Chính Khanh vô cùng quan trọng, mà Chân Ngọc, bởi có tài mà nổi danh bên ngoài, lại cứu Cửu Giang vương hai lần, cùng bị người khác chú ý tới, không biết bao nhiêu người muốn nghe được chuyện của bọn họ! Giống như những chuyện như hôm nay gặp Bạch Cốc Lan, phu thê dường như không vui vẻ gì mà trở về phủ, đồng tâm kết bị làm bẩn, bị người có lòng phỏng đoán, lập tức sẽ gây xôn xao dư luận. Nhất thời cũng sợ, gật đầu nói: "Ma ma, nô tỳ hiểu."
Nhìn Bán Hà lui xuống, Hồ ma ma nghiêm mặt ở nơi này, lấy lại đồng tâm kết, không giặt nữa, trong bụng hung hăng mắng Bạch Cốc Lan: tiện phụ này, cũng đã thành thân rồi, có phu quân rồi, vẫn còn ba lần bốn lượt quyến rũ Tam gia, cố tình muốn Tam gia thân bại danh liệt sao? May mà hiện nay tính tình Tam phu nhân không như ngày trước, hơn nữa còn mất trí nhớ, trở nên chững chạc hơn rất nhiều, nếu không, không biết sẽ ầm ĩ thành cái dạng gì nữa?
Lập Hạ thấy sau khi trở về, vẻ mặt của Vương Chính Khanh Chân Ngọc không bình thường, cũng hơi không yên lòng, mà lại thấy bọn họ bởi vì chuyện Hạ Sơ Liễu, hình như ý kiến bất đồng, lại đấu khẩu, càng thêm ngồi không yên, nhất thời lặng lẽ tới tìm Hồ ma ma hỏi kế.
Hồ ma ma thở dài nói: "Tính cách hai người đều mạnh mẽ, bảo chúng ta phải làm sao đây?"
Lập Hạ nín nhịn một hồi mới nói nhỏ: "Tam gia nương nhờ trong phòng Tam phu nhân không đi, Tam gia lại chỉ nói chuyện, cũng không. . ."
Nếu hai người viên phòng, quan hệ nhất định sẽ khá hơn, Tam gia lại cứ không nóng không lạnh kéo dài như vậy, không lẽ lại bảo Tam phu nhân hạ cố chủ động?
Hồ ma ma suy nghĩ trong chốc lát nói: "Đi, hầm hai chung canh bổ cho hai người họ rồi bưng vào."
Vương Chính Khanh và Chân Ngọc tự mình tắm rửa xong, lúc này đang ngồi dưới ánh đèn tưởng tượng hình dáng của Độ Tiên Bàn và Phi Thiên Đỉnh, nghe tiếng động ở cửa, Hồ ma ma bưng hai chung canh đi vào, cười híp mắt nói: "Tam gia và Tam phu nhân đói bụng chưa? Đây là canh ta vừa mới hầm xong, mùi vị ngọt mát, Tam gia và Tam phu nhân nể mặt, uống một chung đi!"
"Để xuống đi!" Chân Ngọc đứng lên, để Hồ ma ma đặt canh xuống, chân nhất thời có chút tê, tức thì ra khỏi phòng, tản bộ dưới mái hiên, giãn gân cốt.
Vương Chính Khanh kéo Hồ ma ma lại hỏi: "Ma ma, đồng tâm kết giặt sạch sẽ chưa?"
"Còn chưa có thỉnh giáo Tam gia, vì sao mới ra cửa một chuyến, đã làm cho đồng tâm kết Tam phu nhân vất vả bện một đêm thành ra như vậy?" Hồ ma ma cậy già lên mặt, nhắm mắt ra mặt nói cho Chân Ngọc: "Tâm ýcủa Tam phu nhân, là để cho Tam gia chà đạp như vậy hay sao?"
Vương Chính Khanh cũng xấu hổ, nhất thời nói: "Chuyện hôm nay, là lỗi của ta. Ma ma chỉ nói này đồng tâm kết còn có thể khôi phục nguyên dạng sao?"
Hồ ma ma thấy Vương Chính Khanh nhận lầm, cũng không dám nữa người gây sự, thở dài nói: "Giẫm đạp thành như vậy, dơ bẩn không nói, các nút cũng lỏng ra, sao còn có thể gọi là đồng tâm kết? Cho dù giặt sạch rồi, cũng đã nhàu nát, không thể nhìn nổi. Nếu Tam gia không nhận lỗi với Tam phu nhân, nịnh Tam phu nhân bện một cái nữa."
Vương Chính Khanh vừa nghe, bất đắc dĩ nói: "Chỉ sợ Ngọc nương không chịu bện nữa."
"Tam gia cầu xin nhiều một chút, nói nhiều lời hay một chút, nhất định sẽ chịu." Hồ ma ma nói hai tầng nghĩa, dùng ánh mắt ý bảo Vương Chính Khanh, Tam gia à, lời đều nói đến rõ ràng như vậy rồi, làm thế nào, người nên biết rồi đó.
Vương Chính Khanh tự nhiên hiểu rõ, chỉ cười không nói.
Nhất thời Chân Ngọc tiến vào, Hồ ma ma lại khuyên bọn họ uống canh, Vương Chính Khanh bưng canh lên uống một hớp, cũng khuyên Chân Ngọc: "Là tâm ý của ma ma, uống đi!"
Chân Ngọc không nghi ngờ gì, bưng canh lên uống, nhìn trời cũng không còn sớm, liền muốn đi ngủ, chỉ kêu nha đầu lấy nước vào rửa mặt rửa tay, dọn dẹp một chút, rồi đến phía sau tấm bình phong đổi xiêm áo, lúc này mới lên giường.
Vương Chính Khanh cũng dọn dẹp một phen rồi lên giường, lật qua lật lại, cả người nóng ran. Nhất thời không nhịn được hô lên: "Ngọc nương, nàng ngủ chưa?"
Chân Ngọc nóng ran cả người, có chút khó chịu, nghe thấy Vương Chính Khanh gọi, liền nói: "Cả người khó chịu, chàng dậy thắp đèn, tới đây giúp ta xoa bóp!"
A, gọi ta tới kìa! Vương Chính Khanh mừng rỡ, nhảy xuống giường, mang giày vào đi thắp đèn, nhất thời cất bước đi tới trước giường Chân Ngọc, xốc màn lụa đang muốn nói, nhìn thấy Chân Ngọc vén nửa chăn ra, xiêm áo cởi một nửa, lộ nửa bầu ngực, mặt hoa da phấn, một sự quyến rũ khó có thể miêu tả, chỉ cảm thấy lỗ mũi nóng lên, có chất lỏng chảy ra.
Chân Ngọc ngẩng đầu nhìn lên, thấy máu mũi Vương Chính Khanh chảy ròng ròng, không khỏi giật mình, thuận tay sờ một cái, sờ thấy dưới gối có một tấm khăn trắng, hình như là Hồ ma ma đặt ở đây, liền kéo khăn ra đưa cho Vương Chính Khanh nói: "Mau lau đi!"
Vương Chính Khanh nhận lấy khăn chặn lại lỗ mũi, ngồi vào trên mép giường, quăng giầy, nhấc chân lên giường, giọng khàn khàn nói: "Ngọc nương, canh tối nay chúng ta uống có vấn đề, nếu không giải quyết, sẽ rất hại cơ thể."
Chân Ngọc nâng đầu, ánh mắt có chút mê ly, nhẹ nhàng ừm một tiếng nói: "Vậy thì gọi Chu di nương tới giải quyết đi!"