Nghe thấy tiếng bước chân của Chân Ngọc, lại nhìn thấy nàng tức giận hung hăng vén màn lên, trong lòng Vương Chính Khanh mừng thầm, Ngọc nương nàng ấy, vẫn là để ý ta đấy, vừa nghe ta lăn lộn cùng nha đầu, lập tức tới bắt gian ngay . Hắn còn chưa mừng xong, chỉ thấy một quyền của Chân Ngọc bay tới, chưa kịp tránh ra, đã nghe thấy “bụp” một tiếng, cũng là Thị Thư chặn trước mặt hắn hắn, hứng chịu một quyền kia của Chân Ngọc.
Một quyền này của Chân Ngọc vừa hung vừa dữ, nện trên sống mũi Thị Thưi, máu mũi Thị Thư phun tứ phía, đầu choáng mắt mờ, thiếu chút nữa ngất ở trên giường, hắn chỉ một lòng bảo vệ chủ, vẫn giải thích cho Vương Chính Khanh: "Tam gia làm như vậy, là vì dụ Tam phu nhân tới đây, không phải làm cái này cái kia với nô tài."
Đến khi Chân Ngọc thấy rõ người cài hoa trên đầu chính là Thị Thư, liền có chút ngạc nhiên, lại nghe Thị Thư nói như vậy, không khỏi nói: "Muốn ta tới đây, gọi một tiếng là được, sao cần làm như vậy? Ta nói Thị Thư, chủ tử nhà ngươi có phải thường khi dễ ngươi như vậy hay không? Ngươi nói thật đi, ta nhất định làm chủ giúp ngươi. Không để ngươi chịu những khổ sở thế này nữa." Nàng nói đến hai chữ khi dễ thì cố ý nhấn mạnh, có ngụ ý.
Không trách được Vương Chính Khanh không thương các di nương, đưa hết di nương này tới di nương khác đi, gần đây cũng trừng mắt lạnh lùng với Chu di nương, không có sắc mặt tốt, chẳng lẽ kiểu hắn thích, thật ra là Thị Thư này?
Thị Thư nghe được Chân Ngọc lời nói, cũng vội vã giải thích: "Tam phu nhân, chuyện không phải như phu nhân nghĩ đâu."
Vương Chính Khanh thấy Thị Thư chảy máu mũi, thở dài nói: "Đến tột cùng là ai khi dễ hắn, đây không phải là vừa nhìn là hiểu ngay sao?" Vừa nói vừa ghét bỏ đẩy Thị Thư ra, "Còn không đi cầm máu mũi, còn chảy nữa là chết người đấy."
Thị Thư giơ tay áo che mũi, nhanh chóng bò xuống giường, vẻ mặt đưa đám rời đi.
Chân Ngọc nhướng mày nhìn Vương Chính Khanh nói: "Ngươi có lời gì muốn nói?"
Vương Chính Khanh xuống giường, đi tới chậu đồng rửa tay, rửa sạch máu mũi Thị Thư dính trên ngón tay hắn, lúc này mới ngồi vào trước án, rót hai ly trà, ý bảo Chân Ngọc ngồi xuống uống trà, sau đó nói: "Ngọc nương, vừa mới nghe được ta cùng nha đầu lăn lộn với nhau, trong lòng nàng có chua xót, có cảm giác gì hay không?"
Chân Ngọc trở về chỗ ngồi xuống, hình như có như vậy một chút, nhất thời nói: "Đúng thì sao, mà không phải thì thế nào?"
Vương Chính Khanh vui mừng, không buông tha một biểu cảm nào trên mặt Chân Ngọc, chăm chú nhìn nàng nói: "Nói như vậy, nàng chua xót sao?"
Chân Ngọc bị Vương Chính Khanh nhìn chằm chằm, trên mặt như bị phỏng, nhất thời ngồi vào trước án, giơ ly trà lên uống để che giấu, lạnh nhạt nói: "Tam lang, ngươi đến tột cùng muốn nói cái gì?"
Vương Chính Khanh thấy vẻ mặt che giấu của Chân Ngọc, chỉ cảm thấy như vạch ra mây đen thấy được trăng sáng, trái tim sáng sủa, cười tủm tỉm nói: "Nàng để ý ta, nên mới cảm thấy chua xót. Tựa như ta thấy nàng và Chu di nương đơn độc ở cùng nhau, cực kỳ đau lòng đó."
Chân Ngọc thầm đổ mồ hôi, "Ngươi ghen với Chu di nương?"
Vương Chính Khanh thẳng thắn nói nói: "Nếu ta thật sự dây dưa với nha đầu, chẳng lẽ nàng sẽ không ghen? Một quyền vừa rồi của nàng, vô cùng hung ác, có lẽ trong lòng rất tức giận, nên ra tay mới nặng như vậy."
Chân Ngọc suy nghĩ một hồi lâu, không thể không thừa nhận, vừa nãy mình quả thật rất tức giận, chẳng lẽ đây chính là ghen?
Vương Chính Khanh chuyển tới ngồi bên cạnh Chân Ngọc, kéo tay của nàng nói: "Ngọc nương, về sau ít ở cùng Chu di nương đi, mỗi lần ta thấy nàng ở chung với nàng ta, trong lòng đều không thoải mái."
Chân Ngọc há hốc mồm, lại khép lại, nam nhân này, ghen với một di nương, thật là hẹp hòi mà!
Vương Chính Khanh xoa tay nhỏ bé của Chân Ngọc, nhỏ giọng nói: "Ngọc nương, chúng ta sinh một đứa bé, vui vẻ sống qua ngày đi!"
Chân Ngọc cũng nhỏ giọng đáp lại: "Chu di nương cũng không có tệ, chi bằng để nàng sinh đứa bé đi! Đến lúc đó ôm đến trước mặt ta để ta nuôi, cũng như nhau thôi."
Vương Chính Khanh cười như không cười nói: "Ngọc nương, nàng suy nghĩ kỹ một chút, nếu là ta thật sự ngủ cùng Chu di nương, nàng sẽ không ghen sao? Đến lúc đó chính là ta thân cận với nàng ta, hai chúng ta bỏ rơi nàng, cô lập nàng!"
Chân Ngọc chau mày, nghĩ kĩ lại, trong bụng nói thầm, nếu nói như thế, thật sự để bọn họ ngủ cùng nhau, hình như cũng không tốt lắm. Nhưng là bọn họ không ngủ cùng nhau, đứa bé từ chỗ nào tới? Không lẽ thật để ta tự sinh một đứa?
Đêm nay Vương Chính Khanh thử dò xét xem Chân Ngọc có ghen vì hắn hay không, đã cảm thấy thỏa mãn, nhất thời cũng không muốn ép Chân Ngọc quá, sợ phản tác dụng, bởi vậy bày ra bàn cờ nói: "Lúc trước thấy nàng đánh cờ cùng Chu di nương, không bằng chúng ta cũng chơi một ván?"
Tâm tình Chân Ngọc đang rối rắm, nghe được đánh cờ, liền bỏ chuyện rối rắm sang một bên, cầm cờ nói: "Ta đánh xuống."
Hồ ma ma mới vừa rồi thấy Chân Ngọc vội vã đi tới thư phòng, không biết có chuyện gì xảy ra, đã vội vàng theo tới, nhất thời thấy Thị Thư bịt mũi ra ngoài, trong tay tựa hồ đang rướm máu, không khỏi kinh hãi, nhanh chóng hỏi thăm, chỉ thấy Thị Thư ngừng bước chân nói: "Tam gia và Tam phu nhân đang nói chuyện, ma ma không nên đi vào quấy rầy." Nói rồi đi.
Hồ ma ma nhất thời liền ngừng bước chân, lại đi tới gần cửa lắng nghe, thấy bên trong hai người không giống cãi vả, nhất thời yên tâm, chỉ đứng chờ ở hành lang. Bởi vậy buồn rầu, hiện giờ Tam phu nhân còn chưa có thai, bên ngoài đã có người dị nghị, nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ phải chủ động giúp Tam gia cưới vợ bé nữa sao!
Chân Ngọc vì vấn đề đứa bé, cũng rầu rĩ, tối nay trở về phòng, ngược lại suy nghĩ hồi lâu, không biết phải làm như thế nào.
Hồ ma ma thấy nàng không ngủ được, liền rón rén đi qua, ngồi ở mép giường nói: "Tam phu nhân lại không ngủ ngon được sao?"
Chân Ngọc ừ một tiếng nói: "Ma ma, bà nói xem, Tam lang tuổi cũng không nhỏ, hiện nay còn không có hài tử, như thế nào mới tốt?"
Hồ ma ma thấy được Chân Ngọc hỏi thăm, liền nói: "Không bằng, sáng mai đến miếu Quan Âm dâng hương, cầu xin một Tống Tử Quan Âm để thờ"
Chân Ngọc sao cũng được, lên tiếng: "Như vậy thì, sáng mai ma ma chuẩn bị chút trái cây, tới miếu Quan Âm một chuyến."
Bên phía Vương Chính Khanh, thấy Chân Ngọc hạ hết quân cờ liền đi, hình như sợ hắn đi theo, nhưng hắn chưa cùng về phòng, mà chỉ nghỉ ngơi ở thư phòng, không biết vì sao, rồi lại không ngủ được, chỉ dậy thắp đèn, bày giấy ra vẽ, dưới ánh đèn vẽ ra một bức mỹ nhân đồ, đợi đến khi vẽ xong, nhìn kỹ một chút, người trong bức họa rõ ràng là Chân Ngọc, nhất thời bật cười nói: "Trong lòng trong mắt đều là nàng, vẽ mỹ nhân cũng giống như nàng."
Nhìn trời cũng đã muộn, lúc này hắn mới lên giường nghỉ ngơi lần nữa, trong bóng tối lặng lẽ lẩm bẩm: "Ngọc nương à, đứa bé, nhất định phải sinh, nàng trốn không thoát đâu."
Chân Ngọc đêm nay đang ngủ, lại mơ thấy mình sinh hạ một nữ nhi khả ái trắng hồng, dáng vẻ của nữ nhi ba phần giống Vương Chính Khanh, ba phần giống chính mình, ba phần khác, lại giống Chân Nguyên Phương, nhất thời ngạc nhiên nói: "A, thế nào lại giống Nguyên Phương đây? Thật kì lạ mà!"
Nhất thời tỉnh mộng, Chân Ngọc vẫn chưa tỉnh hồn lại, bật cười nói: "Chắc là thấy Nguyên Phương đáng yêu, nên hi vọng nữ nhi giống như nó."
Vừa đúng trời sáng, Hồ ma ma nghe được động tĩnh đi vào, thấy Chân Ngọc tỉnh, liền cười nói: "Nếu muốn đến miếu Quan Âm thì phải đi sớm một chút."
Chân Ngọc đáp một tiếng, đứng dậy rửa mặt, dọn dẹp một phen, bẩm với Ninh lão phu nhân một tiếng, liền dẫn Hồ ma ma và Lập Hạ cùng ra cửa.
Họ đến miếu Quan Âm dâng hương, cầu xin một Tống Tử Quan Âm, đang muốn đi giải quẻ bói, lại thấy Tiền thị dẫn hai nha đầu đi tới, hai bên gặp nhau, không khỏi cười mà nói: "Thật trùng hợp."
Tiền thị đã sinh ba nữ nhi, đến nay vẫn không có nhi tử, tất nhiên nóng lòng, chỉ đành phải đi cầu Tống Tử Quan Âm, bởi vậy thấy Chân Ngọc cũng tới, nghĩ tới nàng thành thân hơn một năm, đến nay không có động tĩnh, mong muốn có con cũng là lẽ đương nhiên.
Hai người ghé vào một chỗ, ngược lại nói mấy câu nói, Tiền thị lại cười nói: "Trong miếu này có một ông từ, đoán chữ vô cùng linh, chúng ta cũng đi coi một quẻ đi!"
Chân Ngọc cười đáp, theo Tiền thị đi tìm ông từ đó.
Trước mặt ông từ có vài người vây quanh, đang đoán chữ.
Chân Ngọc nghe một hồi lâu, thấy trong lời ông từ nói có ý khác, cũng hứng thú. Đợi đến phiên nàng thì liền viết một chữ "Mai", lần lượt ở ông từ trong tay nói: "Đoán xem khi nào ta có con?"
Ông từ nhìn chữ một chút, đầu bút điểm ở thiên bàng của chữ "mai"(梅) nói: "Chữ ‘ Mộc ’ (木) tách ra, chính là ‘ 18 ’ (十 10;八 8), mà phía sau chữ ‘ mỗi ’, (每) hai chữ 'Nhân Mẫu' ( 亻母 ), cũng là nói, mười tám ngày sau, nương tử và phu quân gặp nhau dưới gốc mai, sau sẽ có tin mừng, sang năm sau, sẽ trở thành Nhân Mẫu."
Chân Ngọc bật cười, thầm nói: ông từ cũng có thú vị, đoán chữ cũng có ý tứ. Nàng lại không để lời ông từ nói ở trong lòng, cũng để Tiền thị đi đoán một chút.
Tiền thị cũng là tin lời ông từ nói, nói với Chân Ngọc: "Mấy ngày nay có lẽ phải bổ dưỡng nhiều hơn, dưỡng đủ rồi, đến lúc đó ở dưới cây mai cùng Trạng Nguyên gia của muội, mới có hơi sức. . . . . ." Nói rồi cười nham hiểm.
Tiền thị đoán một cái chữ, dựa theo tự ý, ông từ nói là nàng sang năm mới có nhi tử, nàng vừa nghe, nay đã gần cuối năm, cách năm mới cũng không xa, ngược lại không cần phải nóng lòng, bởi vì cười nói với Chân Ngọc: "Nếu không được, ta cũng ở dưới gốc mai thành sự, sang năm sinh hạ nhi tử!"
Chân Ngọc không nhịn được cười nói: "Chớ làm hại cây mai người ta."
Tiền thị cười nói với Chân Ngọc: "Lại nói, hồng mai trong phủ chúng ta cũng đã nở, mấy ngày nữa cũng muốn mời mọi người đến thưởng mai, đến lúc đó chi bằng nể mặt tới chơi."
Chân Ngọc nói: "Phu nhân tương thỉnh, nào dám không đến?"
Hai bên nói rồi cười, cùng ra khỏi miếu, tách ra trở về phủ.
Khi Chân Ngọc trở về phủ thì đúng lúc Vương Chính Khanh lâm triều trở lại, hai người liền cùng dùng cơm trưa.
Vương Chính Khanh nghe được chuyện đoán chữ, cũng cười nói: "Các ông từ trong miếu này, quen chơi những trò chơi chữ này, kiếm vài đồng tiền tiêu. Chỉ là, hắn nói ở dưới cây mai, ngược lại là một ý kiến hay. Cây mai trong phủ chúng ta phủ cây mai nở rộ rồi, hương thơm nức mũi, mỗi khi đi qua dưới tàng cây, hương thơm thấm vào ruột gan."
Chân Ngọc cười nói: "Hiện nay trời lạnh, hương mai càng thêm mùi thơm ngát, lại nói, cũng muốn đến vườn ngắm hoa mai, vẽ bức hoa mai đồ."
Vừa nghe Chân Ngọc muốn vẽ tranh, Vương Chính Khanh dặn bảo trước: "Vẽ xong thì đưa cho ta, không được đưa cho người khác."
Hai người vừa nói chuyện, lại có nha đầu tới bẩm báo, nói là Kiều thị dẫn hai đứa bé tới chơi.
Chân Ngọc vừa nghe Chân Nguyên Gia và Chân Nguyên Phương tới, vui vẻ nói: "Đang nhớ hai đứa nó đây, đã tới rồi, mau mời vào."
Chân Nguyên Gia và Chân Nguyên Phương vừa tiến đến, liền vội vàng hành lễ với Vương Chính Khanh và Chân Ngọc, lại cùng nhau kêu Chân Ngọc một tiếng cô cô, dính đến bên người nàng.
Kiều thị cười nói: "Hôm nay không cần đến trường, từ sáng sớm, bọn nhỏ liền la hét muốn tới gặp cô cô."
Chân Ngọc sớm đã ôm Chân Nguyên Phương ngồi lên đùi mình, nhất thời điểm cái mũi của bé hỏi chuyện, thấy bé nói chuyện thú vị, lại nghĩ tới giấc mộng kia của mình, không khỏi nhìn kỹ Chân Nguyên Phương, a, về sau oa nhi (trẻ con) nếu có ba phần giống Nguyên Phương, khẳng định cũng là một tiểu mỹ nhân!
Vương Chính Khanh nhìn Chân Nguyên Gia và Chân Nguyên Phương, cũng là nhớ tới lời ông từ nói, ừm, nếu có thể thành việc dưới cây mai, được một long phượng thai, nam giống Nguyên Gia, nữ giống Nguyên Phương, như vậy chẳng phải hay sao? Lại nói, chuyện là do người làm, còn mười tám ngày nữa mà, chuẩn bị một chút, ở dưới cây mai làm xong chuyện tốt, thật ra thì cũng không tồi đâu!
Những người tới chúc thọ hôm nay, đều là quan viên ngũ phẩm trở lên, những quan viên phẩm cấp thấp kia, căn bản không đến được đạo quan.
Chức vị nữ Bảng nhãn trên danh nghĩa của Chân Ngọc, tuy là chức không có thật, phẩm cấp vừa hay là ngũ phẩm, bởi vậy có thể theo Vương Chính Khanh tới.
Chúng quan viên đau khổ chờ bên ngoài, chỉ chờ gặp Hoàng đế một lần, không ngờ nội thị truyền lời ra, lại muốn triệu kiến Vương Chính Khanh và Chân Ngọc.
Từ lúc Chân Ngọc đi vào, chúng quan viên thật ra thì đã có chút ghé mắt rồi, đến khi nghe được Hoàng đế triệu kiến, trong lòng càng thêm chắc chắn, a, vị nữ Bảng nhãn này có thể lọt vào mắt hoàng thượng, xem ra không đơn giản đâu!
Chân Ngọc hôm nay mặc quan bào Hoàng đế ban tặng, chỉ là dung nhan nàng xinh đẹp, tuy mặc quan bào cũng không che giấu được tư thái yểu điệu, đứng lẫn trong đám người, cực kỳ bắt mắt.
Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc hào phóng tự nhiên trong khi đám người kia đang nhìn, trong bụng cũng có hư vinh, Bảng nhãn gia của chúng ta, ngày trước cũng tốt, hiện tại cũng tốt, luôn khiến cho người nghiêng mắt nhìn.
Vương Chính Khanh và Chân Ngọc theo nội thị đi vào, đi tới một lầu các trong đạo quan, chờ ở phòng ngoài, đợi nội thị đi vào bẩm báo, nghe được tiếng truyền cho phép, lúc này mới cất bước đi vào.
Đường Tập Võ xem kịch, thấy nội thị dẫn vào một đôi bích nhân mặc quan bào, đợi sau khi họ tự báo tên, rồi hành lễ, lúc này mới bảo bọn họ đứng dậy, nhất thời nhìn Chân Ngọc, cười hỏi: "Quan bào vừa người không?"
Chân Ngọc thấy Đường Tập Võ hỏi thăm, lá gan lớn hơn nói: "Quá vừa người rồi, rất giống quan bào vị nữ Bảng nhãn mặc trong kịch bản thần viết, ngay cả chỗ tay áo này, cũng giống trong kịch bản miêu tả, nhiều hơn một đường hoa văn, bắt mắt hơn quan bào kiểu nam của nước ta."
Đường Tập Võ vừa nghe liền cười ha ha, "Đây chính là ý của trẫm cho người của phủ Nội Vụ cố ý dựa theo kịch bản để làm ra quan bào Bảng nhãn."
Chân Ngọc ngẩn ra, vị hoàng đế này cũng thật rỗi rãnh mà. Chỉ là, có thể bỏ bê triều chính cho ba đứa con trai giám thị, mình chạy tới đạo quan làm loạn, đương nhiên không thể có suy nghĩ như người thường được. Nghĩ xa một chút, hôm nay chủ yếu muốn làm cho vị hoàng đế này vui vẻ, có được thứ muốn có, những cái khác không nên suy đoán nhiều.
Đường Tập Võ lại nói: "Bảng nhãn có tâm tư tinh tế, kịch bản viết rất được, nặn ra Độ Tiên Bàn và Phi Thiên Đỉnh, cũng rất tinh xảo. Người đâu, ban thưởng cho Bảng nhãn một cái mâm vàng cùng một các đỉnh vàng."
Chân Ngọc vội tạ ơn.
Nội thị nhanh chóng viết lại, chỉ chờ Chân Ngọc trở về phủ, quà ban thưởng sẽ đem qua đó.
Đường Tập Võ lại ban ghế ngồi Vương Chính Khanh và Chân Ngọc, để cho bọn họ ngồi xuống cùng xem kịch.
Vương Chính Khanh và Chân Ngọc lại tạ ơn, nhất thời ngồi xuống, chỉ nhìn Cửu Giang vương một cái, thấy Cửu Giang vương khẽ gật đầu, hai người liền thở phào nhẹ nhõm, xem ra mưu kế hôm nay, cũng sẽ không thất bại mới phải.
Chân Ngọc viết kịch bản mới, tên là 《 Bát Tiên quá hải 》, đại ý là tám vị người phàm tu đạo, cuối cùng mượn pháp bảo trong tay, vượt qua biển rộng, trở thành thần tiên.
Bát tiên gồm Trương Quả Lão, Lã Động Tân, Hà Tiên Cô, Hán Chung Ly, Hàn Tương Tử, Thiết Quải Lý, Lam Thái Hà và Tào Quốc Cữu.
Đường Tấn Minh và Đường Tấn Sơn xem kịch, rồi lại nhìn thọ lễ Chân Ngọc dâng lên một chút, trong lòng biết phong quang của hôm nay, tuyệt đối là Chân Ngọc chiếm hết, bọn họ chỉ có thể xếp sau. Nhất thời cũng thầm liếc Cửu Giang vương, hận không thể xé xác hắn ra được, khá lắm Lão Cửu, lần trước nghĩ cách lấy được lòng phụ hoàng giao binh quyền Kinh Thành vào tay ngươi, lần này lại giở trò, không biết muốn mưu đồ thứ gì trong tay phụ hoàng nữa?
Công chúa An Tuệ xem kịch, lại nổi lên hứng thú với Chân Ngọc, Chân thị này, ngôn hành cử chỉ giống như Chân Bảng nhãn trước kia, văn phong cũng giống đến bảy tám phần, cũng làm người khác để ý, nếu nàng không phải phu nhân Vương Chính Khanh, không thể thiếu. . . . . . , chỉ là nàng thân phận như vậy của, cũng không dễ cướp về.
Diễn trong chốc lát, tám người phàm lộ diện, tự tu luyện pháp bảo của mình, muốn dùng pháp bảo vượt qua biển. Pháp bảo của họ không giống nhau, pháp bảo trong tay một vị là Độ Tiên Bàn, còn pháp bảo của một người là Phi Thiên Đỉnh, hai pháp bảo này lại giống như đúc với thọ lễ Chân Ngọc dâng lên— Độ Tiên Bàn và Phi Thiên Đỉnh.
Đường Tập Võ ngạc nhiên nhìn lễ thọ một chút, lại nhìn Độ Tiên Bàn và Phi Thiên Đỉnh kịch tử (người diễn kịch) cầm trên tay, hỏi "Là giống nhau sao?"
Cửu Giang vương vội đáp: "Cái kịch tử cầm, là bàn và đỉnh khắc từ gỗ, không phải nặn ra từ đất ngũ sắc."
Đường Tập Võ cười gật đầu nói: "Thú vị!"
Cửu Giang vương nhân cơ hội bẩm: "Phụ hoàng, hiện nay nhi thần kinh doanh khai thác mỏ khoáng tử sa, nung gốm, chỉ là cái này lại có chút xung đột với quyền kinh doanh quản lý đồ sứ của hoàng muội, đến khi muốn đem chuyện khoáng tử sa vào tay hoàng muội, lại sợ hoàng muội là nữ tử, giám sát quá nhiều chuyện, quá khổ cực. Hơn nữa mấy đại sư làm gốm chỗ nhi thần, lại một lòng đi theo nhi thần, nhất thời lại không tiện làm."
Đường Tập Võ thanh tu trong qua đạo, không thích người khác lấy chuyện vụn vặt tới làm phiền hắn, chỉ là lúc này đang vui vẻ, lại đáp: "Đã như vậy, sẽ giao quyền kinh doanh đồ gốm trong tay An Tuệ cho con, để cho con quản lí toàn bộ chuyện đồ gốm và ấm tử sa là được."
"Tạ phụ hoàng!" Cửu Giang Vương đại hỉ, tảng đá trong lòng rơi xuống đất, nhất thời âm thầm bội phục Vương Chính Khanh và Chân Ngọc, một màn kịch, một bàn một đỉnh, liền đoạt được quyền kinh doanh đồ sứ trong tay công chúa An Tuệ, thật sự là cao chiêu.
Đường Tấn Minh và Đường Tấn Sơn nghe thấy lời của Cửu Giang Vương, đã cảm giác không ổn, đợi đến khi nghe thấy giao quyền kinh doanh đồ gốm vào tay hắn, không khỏi kinh hãi, Cửu đệ đã nắm giữ binh quyền kinh thành, lại thêm quyền kinh doanh đồ gốm, binh quyền tài quyền đều trong tay hắn, chức vị thái tử này, người khác còn đoạt được sao?
Công chúa An Tuệ đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp đó là tức giận, cái gì? Để bản công chúa giao quyền kinh doanh đồ gốm ra? Nàng chưa kịp mở miệng, lại thấy Đường Tập Võ quét mắt tới đây, nhất thời nhớ tới người phụ hoàng này hiện nay dù thanh tu trong đạo quan, tính tình chuyển biến tốt hơn một chút, ngày trước cũng là một người không cho người khác phản bác, nếu giờ mình mở miệng phản bác, cũng sẽ không chiếm lại được, bởi vậy lại im lặng, trong bụng căm hận không thôi.
Vương Tuyên mặc dù cũng tới chúc thọ, nhưng không được triệu kiến, chỉ ở bên ngoài khấu đầu chúc thọ, liền đợi ở bên trong phòng bên cạnh uống trà, bởi vậy nghe được Hoàng đế triệu kiến Vương Chính Khanh và Chân Ngọc, nhất thời mừng thầm, chỉ chờ họ ra mới hỏi ngọn ngành.
Ông đợi mãi, cũng là đợi hơn một canh giờ, mới thấy Vương Chính Khanh và Chân Ngọc ra ngoài.
Một nơi khác, lại có nội thị ra ngoài kêu chúng quan viên giải tán, nói hoàng thượng muốn thanh tĩnh, không có thời gian gặp bọn họ, để họ sớm trở về thành, phụ trợ ba vương gia làm việc cho tốt.
Vương Tuyên không nhìn ra đầu mối trên mặt Vương Chính Khanh và Chân Ngọc, nơi này lại lắm thầy nhiều ma, tự nhiên sẽ không hỏi nhiều, đoàn người không nhanh không chậm trở về phủ.
Đợi về phủ, vào thư phòng ngồi xuống, lúc này Vương Tuyên mới hỏi: "Như thế nào rồi?"
Vương Chính Khanh thở dài một hơi, mới nói ra chuyện gặp hoàng đế, nói tiếp: "Lúc này giúp vương gia đoạt được quyền kinh doanh đồ gốm, vấn đề tài chính được giải quyết, vương gia như hổ thêm cánh, cũng không cần sợ công chúa An Tuệ nữa."
Vương Tuyên thở phào nhẹ nhõm, chuyển sang nói với Chân Ngọc: "Lần này, Ngọc nương có công lớn."
Chân Ngọc còn mặc quan bào, nhất thời suy nghĩ về trong phòng thay y phục, liền nói với Vương Tuyên một tiếng, xin cáo từ trước, để cha con bọn họ trong thư phòng nói chuyện.
Lập Hạ và Bán Hà đã sớm chờ ở ngoài cửa, thấy Chân Ngọc ra ngoài, một trái một phải tiến lên đỡ, lặng lẽ cười nói: "Tam phu nhân mặc quan bào vào, vô cùng uy phong! Nếu không biết Tam phu nhân chính là nữ tử, nhìn thấy dáng vẻ này của Tam phu nhân, thiếu nữ xinh đẹp đều sẽ động lòng."
Chân Ngọc không từ thú vị họ nói: "Nói như vậy, các ngươi động lòng?"
"Bọn nô tỳ thật không có động lòng, chỉ sợ Chu di nương động lòng." Lập Hạ nửa đùa nói: "Tam phu nhân dậy sớm ra cửa, Chu di nương len lén ở cửa tiễn, cũng không phải là si ngốc nhìn sao?"
Chân Ngọc đùa với hai nha đầu, nhất thời trở về phòng, thay quan bào, lúc này mới thả lỏng một chút, bận sai người chuẩn bị nước tắm rửa, giọng điệu thở dài nói: "Tuy là hoàng thượng ban thưởng yến tiệc, nào dám ăn cái gì? Ngay cả trà cũng không dám uống. Giờ thì đói rồi."
Lập Hạ cười nói: "Lão phu nhân đã chuẩn bị tiệc rượu, chốc nữa đương nhiên muốn chúc mừng Tam gia cùng Tam phu nhân lập công, lúc nãy còn có nha đầu bên cạnh lão phu nhân tới hỏi thăm Tam phu nhân thích ăn món gì!"
Chân Ngọc tắm rửa xong, vừa mặc xong xiêm áo, lại có nha đầu tới đây bẩm: "Tam phu nhân, người của vương phủ tới, cũng là vương gia mời Tam gia và Tam phu nhân qua phủ dự tiệc."
Vào lúc này, người của vương phủ cười nói với Vương Chính Khanh: "Vương Gia cho mời Trạng Nguyên gia và Bảng nhãn gia đến vương phủ, có chuyện quan trọng thương lượng, hơn nữa tối nay vương phủ mở tiệc, muốn mời Trạng Nguyên gia và Bảng nhãn gia ngồi ở vị trí công thần."
Vương Chính Khanh còn tưởng rằng Cửu Giang vương ở lại tiệc rượu trong đạo quan, nhất thời không về được, tiệc chúc mừng gì đó, còn phải dời sang ngày mai, không ngờ Cửu Giang vương trở về nhanh như vậy. Bởi vậy nói: "Vậy chờ một lát, đợi chúng ta đổi y phục, lập tức qua đó."
Chân Ngọc biết được lại phải dự tiệc, cũng không dám để bụng không đi, ăn chút điểm tâm lót dạ, súc miệng, lúc này mới thay quan bào, theo Vương Chính Khanh ra cửa.
Hôm nay Cửu Giang vương giành được quyền kinh doanh đồ gốm, vừa nghĩ tới binh quyền trong tay, tài quyền cũng giữ một phần, chỉ cảm thấy chuyện lớn sắp thành, khi trở về phủ, một chút mừng rỡ cũng không che giấu được. Đợi khi biết Vương Chính Khanh và Chân Ngọc tới, hắn đích thân ra ngoài đón, dẫn bọn họ vào trong phòng khách.
Chúng mưu sĩ đã chờ trong sảnh, thấy được Vương Chính Khanh cùng Chân Ngọc đi vào, tất nhiên rối rít cười bái kiến, nhất thời lại thở dài nói: "Trạng Nguyên gia lợi hại, Bảng nhãn gia càng lợi hại hơn, vừa ra tay đã không giống người thường, nhất cử giành được quyền kinh doanh đồ gốm cho vương gia."
Cửu Giang vương thấy người đã đông đủ, liền vỗ vỗ tay cười nói: "Hôm nay bổn vương tuyên bố, Bảng nhãn gia về sau cũng sẽ là mưu sĩ trong vương phủ, sẽ giúp bổn vương mưu sự."
Chân Ngọc vừa nghe, vui mừng khác thường, vội vàng nói cám ơn.
Vương Chính Khanh cười nhìn Chân Ngọc, Ngọc nương tuy là nữ tử, rốt cuộc vẫn có thể mở ra khát vọng rồi.
Trong yến tiệc, trừ Cửu Giang vương, tất cả đều là mưu sĩ trong vương phủ. Chân Ngọc lẫn ở trong đó, nghe chúng mưu sĩ nói chuyện, đột nhiên có cảm giác hoảng hốt.
Ngày trước, giống như đã từng ngồi chung bàn ăn cơm, ngồi chung bàn nói chuyện, ngồi chung bàn ăn mừng.
Vương Chính Khanh thấy vẻ mặt Chân Ngọc không bình thường, lặng lẽ hỏi "Sao thế?"
Chân Ngọc lên tiếng: "Tam lang, hình như ta nhớ ra cái gì, chỉ là không rõ ràng."
Vương Chính Khanh im lặng trong chốc lát, tuy nói mình không hy vọng Ngọc nương khôi phục trí nhớ quá sớm, nhưng. . .
Tiệc được một nửa, Chân Ngọc liền nói có chút say, đứng dậy ra bên ngoài tản bộ.
Vương Chính Khanh không yên lòng về nàng, đi theo ra ngoài, kéo tay của nàng nói: "Lúc trước Ngọc nương đã từng tới vương phủ, sau khi mất trí nhớ, cũng là lần đầu tiên tới đây, cần phải xung quanh đi một chuyến?"
Chân Ngọc gật đầu nói: "Xin Trạng Nguyên gia dẫn đường."
Vương Chính Khanh nhìn Chân Ngọc một cái, nhất thời dẫn nàng đi dạo trong phủ, chỉ điểm: "Chỗ này, lúc trước là nơi đệ đệ của Chân Thạch, Chân Bảng nhãn thích ngồi nhất, chỗ này, là giàn dưa Chân Bảng nhãn thích nhất, còn có nơi kia, là nơi Chân Bảng nhãn. . . . . ."
Chân Ngọc nhìn các nơi, luôn có cảm giác quen thuộc, nhất thời ngừng bước chân nói: "Tam lang, chàng nói cho ta một chút chuyện của Chân Bảng nhãn đi!"
Vương Chính Khanh đưa tay vuốt ve mặt Chân Ngọc, kéo nàng vào trong một đình các ngồi, nói đến đủ chuyện của Chân Bảng nhãn lúc trước, chưa dứt lời nói tiếp: "Hắn tài mạo song toàn, trí kế vô song, sau khi mất, ta cũng là nhơ mãi không quên, không thể quên được. Sau này. . . . . ."
Chân Ngọc cười nói: "Nghe giọng điệu này của Tam lang, ai không biết, còn tưởng rằng chàng ái mộ Chân Bảng nhãn!"
Mặt Vương Chính Khanh nóng lên, nắm chặt tay Chân Ngọc, trong bụng nói: ta thật sự ái mộ hắn!
Hai người vừa nói chuyện, lại đứng lên, đi qua một chỗ ngoài thư phòng, đều ngừng bước chân.
Vương Chính Khanh thấy đèn lồng trắng ngoài thư phòng đã được lấy xuống, không hề còn thê lương nữa, nhất thời cảm thán, chỉ chỉ thư phòng nói: "Chỗ này, là thư phòng ngày trước Chân Bảng nhãn làm việc, nay cũng là bỏ trống ."
Chân Ngọc đứng ở ngoài thư phòng, yên lặng một hồi lâu, đột nhiên nói: "Tam lang, hình như ta lại nhớ ra cái gì đó, cố gắng ngẫm nghĩ, nhưng một chút ấn tượng cũng không có."
Vương Chính Khanh vỗ vỗ lưng của nàng nói: "Trời tối rồi, chúng ta đi thôi!"
Chân Ngọc đứng bất động, trong đầu một mảnh hỗn độn, mờ mịt ngẩng đầu lên nói: "Rốt cuộc ta là ai đây?"
Vương Chính Khanh kéo Chân Ngọc vào lòng, dịu dàng nói: "Nàng là người ta yêu!"