Hôm nay là ngày Tiểu Tú Đường đầy tháng, mọi người Vương gia loay hoay xoay quanh, hiện nay Vương Chính Khanh là thủ phủ Nội Các, quyền cao chức trọng, tân khách tới tiệc rượu đầy tháng của Tiểu Tú Đường nối liền không dứt. Chỉ là ba người con dâu của Vương gia, hai người thì theo phu quân nhậm chức ở bên ngoài, Chân Ngọc lại mới ra tháng không thể lo việc, Ninh lão phu nhân không thể làm gì khác hơn là tự mình quản lý, nhất thời loay hoay chân không chạm đất. May mà có Vương Chính Dao tới đây giúp tiếp đãi tân khách, Ninh lão phu nhân mới có thời gian để thở.
Nhất thời Vương Chính Khanh và Chân Ngọc ôm Tiểu Tú Đường ra ngoài, chúng phu nhân vây lại, đều chậc chậc tán dương: “Bộ dạng xinh đẹp quá, tương lai lớn lên, chỉ sợ ở mê chết người.”
Vương Chính Dao chen tới nói: “Đều nói nó giống cô cô này, mọi người xem một chút giống hay không?”
Mọi người nhìn kỹ họ mấy lần, cười nói: “Quả nhiên có chút giống. Dao nương tử chính là mỹ nhân, năm đó lang quân Tăng gia chết mê, không dễ dàng gì mới lấy được về phủ .Giờ oa nhi giống cô cô, sau khi lớn lên, cổng Vương gia chỉ sợ ở bị đạp nát mất.”
Chân Ngọc khẽ mỉm cười, oa nhi nhà ta là đã địnhgả cho Chân Nguyên Gia, chuyện cổng bị đạp nát, tất nhiên sẽ không xảy ra.
Vương Chính Dao lại hưng phấn, nói đùa với Chân Ngọc: “Tẩu tẩu, không bằng chúng ta thân càng thêm thân. Tẩu xem Đại Lang nhà muội lớn hơn Đường Nhi nửa tuổi, tuổi vừa hợp, kết thông gia từ bé có được không?”
Chân Ngọc còn chưa có đáp, Vương Chính Khanh mở miệng nói trước: “Không tốt. Con ta mới đầy tháng, các người liền muốn cướp nó từ tay chúng ta, đừng mơ tưởng!”
Vương Chính Dao cười nói: “Tam ca, ca sao lại nói như vậy chứ? Đây là đính hôn, không phải cướp cô dâu có được không? Vả lại bây giờ định, không phải còn phải chờ oa nhi lớn lên, sau khi cập kê mới tới đón dâu mà? Cũng không phải là cưới ngay bây giờ.” Nói xong thì cười.
Quý thị đã lên phía trước nói: “Không phải nói gả Đường Nhi cho Nhị Lang nhà ta sao?”
“Lúc nào thì nói?” Vương Chính Dao ngạc nhiên nói: “Đính hôn cho Đường Nhi rồi sao?”
Chân Ngọc cười nói: “Mọi người đừng nghe Thế tử phu nhân nói lung tung? Lúc đó chỉ nói đùa, Thị lang phu nhân còn nói muốn chỉ phúc vi hôn! Đúng rồi, Thị lang phu nhân cũng lâm bồn rồi đi? Tháng này ở cữ, cũng quên hỏi đến việc của nàng ấy.”
Quý thị cười nói: “Có lẽ tháng sau sẽ sinh, bây giờ nàng ấy cũng không dám ra cửa.”
Vừa nói chuyện, lại có người của phủ Thị lang tới tặng quà, nói là Tiền thị không thể ra cửa, bởi vậy chỉ mang quà tặng tới đây. Chân Ngọc thấy người tới tặng quà chính là ma ma đắc lực bên cạnh Tiền thị, liền gọi lại hỏi “Phu nhân nhà ngươi như thế nào rồi?”
Ma ma này thấy Chân Ngọc tự mình hỏi, liền kính cẩn đáp: “Phu nhân nhà nô tài vẫn ổn, chỉ là chân bị sưng, đại phu dặn bảo bình thường đi lại nhiều một chút, chỉ Thị lang gia cũng không dám cho phu nhân ra ngoài, chỉ cho hoạt động trong phủ. Hôm nay làm ầm muốn tới uống rượu đầy tháng, rốt cuộc bị người cản lại.”
Chân Ngọc cười nói: “Đợi ta ở cữ xong, khi nào rảnh sẽ tới thăm nàng ấy.” Nói rồi cho người tiễn ma ma ra ngoài.
Vương Chính Khanh nhìn ở trong mắt, âm thầm vui mừng, Ngọc nương chịu cùng Thế tử phu nhân và Thị Lang phu nhân kết giao, đây cũng là thừa nhận thân phận địa vị hiện giờ của mình, dần dần thích ứng cuộc sống như thế rồi.
Chân Ngọc xoay quanh các vị phu nhân, ánh mắt lại đang tìm Chân Thạch và Kiều thị, nhất thời hỏi “Đại tẩu cùng Nguyên Gia Nguyên Phương đâu?” Nguyên Gia à, hôm nay nương tử nhà cháu đầy tháng, cháu lại không lên đây chúc mừng?
Hồ ma ma cười nói: “Kiều nương tử bọn họ tới lâu rồi, chỉ là bên cạnh phu nhân chật ních người, họ không chen lên được.”
Chân Ngọc nhất thời cười gọi Kiều thị cùng Nguyên Gia Nguyên Phương, ba người họ vội vàng tiến lên, đợi thấy rõ Tiểu Tú Đường, Kiều thị kinh ngạc nói: “Bộ dạng của Đường nương tử như vậy, giống hệt Nguyên Phương khi còn bé!”
Chân Ngọc nhất thời khom người, ôm Tiểu Tú Đường tới gần Chân Nguyên Phương hơn, so sánh nhìn một chút, cười nói: “Bây giờ nhìn, cũng có mấy phần giống nhau, ai không biết, còn tưởng rằng hai đứa là tỷ muội.”
Hôm nay người đến chúc mừng, đều là quý phu nhân và nương tử nhà phú quý, Kiều thị xuất thân hàn môn (nghèo khó), nào thấy qua trường hợp này, may là nàng không luống cuống, nhưng cũng cảm thấy không xứng, chỉ chờ ở một bên, cũng không vây quanh Chân Ngọc như người khác, lúc này nghe thấy Chân Ngọc nói, rõ ràng còn giống như ngày trước, coi nàng như đại tẩu mà đối đãi, không khỏi cảm thán: thiện nhân mà Ngọc nương trồng ngày trước, hôm nay đã kết thiện quả rồi. Nhìn Ngọc nương, hôm nay đã là thủ phụ phu nhân, hăng hái cỡ nào, vẫn còn nhớ nhân tình lúc trước, coi chúng ta như thân thích, còn đối xử với Nguyên Gia và Nguyên Phương như vậy, ta còn có lời gì nói sao?
Chân Ngọc để bà vú ôm Tiểu Tú Đường, nàng kéo Chân Nguyên Gia và Chân Nguyên Phương giới thiệu với mọi người: “Hai đứa bé này, là chất nhi chất nữ của ta, nhìn một chút, có phải giống Đường Nhi nhà ta hay không?”
Mọi người cũng biết Chân Ngọc và Chân Thạch kết bái huynh muội, đối đãi với Kiều thị như đại tẩu, lúc này thấy thế, tự nhiên muốn nể mặt, cười nói: ”Quả nhiên là một nhà, giống lắm!”
Quý thị thấy Chân Nguyên Gia tuổi tuy nhỏ, cũng đã có tuấn nhã khí phách, cũng sach sách xưng kỳ, (các nàng cứ hiểu là có tài đi, ta không biết edit kiểu gì luôn *_*) khi biết được đang đi học ở Vương gia tộc học, việc học không tệ, lại khen một câu, cười nói: “Đứa nhỏ này rất giống Chân Bảng nhãn trước kia!”
Chân Ngọc gật gật đầu nói: “Cũng giống ta.”
Tiểu Tú Đường dù sao tuổi cũng nhỏ, náo loạn một lát liền ngủ thiếp đi. Chân Ngọc sợ con bị giật mình, liền sai bà vú ôm vào đi ngủ, sau đó nói chuyện cùng với các vị phu nhân.
Phu nhân Hộ bộ chủ sự Tiền Tiến Ích Quách thị nói thầm với Chân Ngọc đạo: “Phu nhân nghe nói chưa? Một vị tiểu đạo cô hầu hạ Thái thượng hoàng, tháng này cũng sinh hạ một đứa con. Tiểu hoàng tử ra đời mới được mười ngày, hoàng thượng đã phong vương, ân sủng khác thường.”
Chân Ngọc cười nói: “Thái thượng hoàng tuổi già có con, đương nhiên yêu thích. Hoàng thượng cần thiết thuận nước đẩy thuyền, ân sủng vị Tiểu Hoàng đệ này.”
Quách thị là đại tẩu của Tiền thị, bởi vì Tiền thị thân thết với Chân Ngọc, Quách thị đương nhiên cũng muốn thân cận với Chân Ngọc. Hai người nhỏ giọng nói mấy câu, Quách thị lại nói: “Hoàng thượng còn muốn nhận này tiểu hoàng tử vào cung nuôi dưỡng, sợ người trong đạo quan hầu hạ không tận tâm. Thái thượng hoàng lại cự tuyệt, nói tiểu hoàng tử ra đời trong đạo quan, nuôi dưỡng trong đạo quan mới thích hợp.”
Chân Ngọc cười một tiếng, chuyện hoàng thượng muốn nhận tiểu hoàng đệ vào cung nuôi dưỡng, chỉ là làm ra vẻ thôi, mà Thái thượng hoàng phương diện đâu rồi, đâu yên tâm giao tiểu nhi tử cho người khác nuôi dưỡng?
Đường Tập Võ quả thật không tin người khác, tiểu nhi tử mặc dù còn chưa có đầy tháng, thế nhưng ông đã bắt đầu lo lắng, rất sợ sau khi băng hà, tiểu nhi tử sẽ bị người bạc đãi.
Đạo cô sinh dưỡng tiểu hoàng tử đạo hiệu là Pháp Tuệ, từ sau khi sinh, cũng là lo lắng trùng trùng, rất sợ có người muốn hại mình và nhi tử. Có cung nữ cơ trí nói với Pháp Tuệ: ”Nghe nói Thủ phụ phu nhân mới sinh một nữ nhi, hiện đã đầy tháng. Tuệ đại sư nếu lo lắng về sau, không bằng bây giờ xin Thái thượng hoàng hạ chỉ ban hôn, để tiểu hoàng tử cùng nữ nhi của Thủ phụ đại nhân đính ước từ nhỏ. Có Thủ phụ đại nhân che chở, tiểu hoàng tử tất nhiên có thể bình an lớn lên.”
Pháp Tuệ vừa nghe ánh mắt sáng lên, đương kim hoàng đế toàn dựa vào Vương Chính Khanh giúp đỡ, mới thành công đi lên ngôi vị hoàng đế, nếu tiểu hoàng tử đính hôn với nữ nhi của Vương Chính Khanh, ngộ nhỡ Thái Thượng Hoàng chính xác như thế nào, còn có Vương Chính Khanh che chở mình mẹ con, cũng cso thêm một bảo đảm.
Pháp Tuệ có ý định, tới tối liền cầu kiến Đường Tập Võ, nói ra ý tưởng.
Đường Tập Võ cũng muốn tìm một núi dựa cho tiểu hoàng tử Đường Tấn Trung, nghe vậy cũng lay động, nhất thời nói: “Nếu muốn cho Vương Chính Khanh che chở Trung Nhi, tất nhiên không thể bắt ép, còn phải để Vương Chính Khanh cam tâm tình nguyện mới có thể.”
Dạo gần đây Pháp Tuệ cũng thám thính được một chút tin tức bên ngoài, bởi vậy nói: “Thế tử phu nhân và Thị Lang phu nhân gần đây thường xuyên qua lại với Thủ phụ phu nhân, quan hệ cực tốt, không bằng truyền họ tới đây, để các nàng thuyết phục Thủ phụ phu nhân. Nếu Thủ phụ phu nhân đồng ý, Thủ phụ đại nhân cũng sẽ không phản đối. Hơn nữa Trung nhi nay đã phong vương, tương lai nữ nhi Thủ phụ đại nhân vào phủ, chính là một vương phi, làm sao lại không chịu?”
Đường Tập Võ cười nhạt, một triều Thiên tử một triều thần, cho dù ông là Thái thượng hoàng, hiện nay muốn như thế nào, cũng phải nói cho Hoàng đế một tiếng. Bởi vậy nói: “Chuyện như vậy cứ giao cho Hoàng đế đi làm là xong!”
Chân Ngọc không biết nữ nhi của hắn (nguyên tác đấy ạ) lại được người thương nhớ, thấy tiệc rượu sắp tan, liền bảo người làm đi coi Tiểu Tú Đường ngủ hay chưa, muốn ôm ra cho các vị phu nhân nhìn một chút.
Nhất thời bà vú ôm Tiểu Tú Đường ra ngoài, cười nói: “Đường nương tử ngủ một giấc, tỉnh lại tính tình dễ chịu hẳn.”
Chúng phu nhân lại trêu chọc Tiểu Tú Đường một phen, lúc này mới dần cáo từ.
Chân Ngọc giữ Kiều thị và Nguyên Gia Nguyên Phương lại, cười nói: “Đại tẩu dừng bước, lát nữa hãy đi.”
Kiều thị liền cười ở lại, giúp đỡ Chân Ngọc tiễn tân khách.
Vương Chính Dao cũng sợ nhi tử trong nhà khóc rống tìm người, nhất thời cũng cáo từ, cười nói với Kiều thị: “Kiều nương tử nếu rỗi rãnh, tới đây trò chuyện cùng tẩu tẩu nhà ta nhiều hơn mới phải.” Vương Chính Dao cũng nhìn rõ, đại ca cùng đại tẩu mình đối đãi với gia đình Chân gia này, thân thiết khác thường! Trong đó phải có nguyên nhân, mình tất nhiên cũng không thể bạc đãi bọn họ.
Vương Chính Dao vừa đi, Chân Ngọc ôm Tiểu Tú Đường đặt vào lòng Chân Nguyên Gia nói: “Nào, ôm một chút!”
Chân Nguyên Gia năm nay bảy tuổi rồi, tuổi còn nhỏ, nhưng có lễ có tiết, làm việc khiến người khác ưa thích, lúc này đón lấy ôm Tiểu Tú Đường, vững vàng ôm bé trong vòng tay, nhỏ giọng cười nói: “Mềm nhũn, giống con mèo nhỏ cháu nuôi khi còn bé.”
Kiều thị lại sợ Chân Nguyên Gia ôm Tiểu Tú Đường không chắc, chỉ ở bên cạnh khẩn trương nhìn, cười nói: “Để nương bế đi!”
Chân Ngọc một tay kéo Kiều thị nói: “Đại tẩu đừng quá khẩn trương, để Nguyên Gia ôm là được.” Từ nhỏ liền thân cận, bồi dưỡng tình cảm, tương lai thành thân, mới có thể ân ái.
Kiều thị vẫn là không yên lòng, đứng ngồi không yên .
Chân Ngọc thừa dịp bà vú đứng ở một bên, nhất thời đến gần nói bên tai Chân Nguyên Gia: “Ôm Đường Nhi cho tốt, nó trưởng thành rồi sẽ gả cho cháu, làm nương tử của cháu, bây giờ làm cho nó vui vẻ, lớn lên mới có thể thích cháu.”
Chân Nguyên Gia: “. . . . . .”
Chân Nguyên Phương lại gần nhìn Tiểu Tú Đường, thấy nàng đang phun bong bóng, liền nói: “Nha, Đường nương tử phun bong bóng kìa, thật đáng yêu quá!”
Chân Nguyên Gia nghe Chân Nguyên Phương, tự động phiên dịch thành: “Nha, đại tẩu nhà ta phun bong bóng kìa, thật đáng yêu quá!”
Tiểu Tú Đường phun bong bóng một lát, đột nhiên nhăn mặt, “Ừm” một tiếng, tiếp đó, có mùi hôi chua bốc ra.
Chân Nguyên Phương đang lại gần nhìn Tiểu Tú Đường, ngửi phải mùi, trong giây lát phản ứng kịp, la ầm lên: “Không xong, Đường nương tử tè rồi !”
Chân Nguyên Gia ngơ ngác, tự động phiên dịch lời Chân Nguyên Phương thành “Không xong, đại tẩu nhà ta tè rồi!”
Tiểu Tú Đường cũng không biết, nàng tè một bãi này, đủ để Chân Nguyên Gia giễu cợt cả đời. Trong nhiều năm về sau, Chân Nguyên Gia nhắc tới đoạn chuyện cũ này, còn hừ hừ nói: “Một nhóc con, lúc đầy tháng năm đó, còn tè trong lòng ta đấy! Ta giúp cô cô, cho nàng tiểu tiện đại tiện, thật không dễ dàng gì nuôi nàng lớn, hôm nay lại trèo lên đầu ta rồi hả?”
Đợi sau khi Tiền thị và Quý thị cáo từ, Chân Ngọc vẫn đang đuổi theo trí nhớ của mình, lại có ma ma báo đi vào, nói là Kiều thị dẫn theo hai đứa bé tới chơi.
Khi thấy Chân Nguyên Gia, Chân Ngọc liền chợt hiểu ra, hình như là nghĩ tới, nếu có nữ nhi, sẽ gả nữ nhi cho Nguyên Gia làm vợ.
Nàng chợt bừng tỉnh, nhìn lại Chân Nguyên Gia, liền có chút giống như cha mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích, cho đến khi Chân Nguyên Gia thấy ngượng ngùng mới thôi.
Kiều thị thấy Chân Ngọc nhìn Nguyên Gia, cũng là cười nói: “Lúc đầu ta mang thai Nguyên Gia, thấy con người khác, cũng yêu thích mà nhìn mãi, trong lòng đắn đo, nếu là đứa bé mình sinh ra, có được xinh xắn đáng yêu như vậy hay không?”
Chân Ngọc nhất thời kéo Chân Nguyên Gia đến ngồi bên cạnh, hỏi nó việc học, nghe được nó có tiến bộ, vô cùng vui mừng. Không tệ, tương lai cũng thi Trạng Nguyên Lang. Đến lúc đó, nữ nhi nhà ta cũng sẽ là phu nhân Trạng Nguyên.
Kiều thị thấy Chân Ngọc vừa mới có tin mừng, sợ nàng mệt mỏi, không dám quấy rầy quá lâu, ngồi thêm một lát liền đưa hai đứa bé cáo từ.
Nhất thời lại có Chương Phi đến bẩm báo nói: “Tam phu nhân, Điền Loan Loan nghe nói Tam vương gia phải đến phong địa, cả đêm chạy ra thành, đuổi theo Tam vương gia rồi.”
Chân Ngọc vừa nghe nói: “Để nàng đi, cũng đừng đuổi theo.”
Chương Phi Bạch đáp, nhất thời nói cám ơn với Chân Ngọc: “Lần trước Tam phu nhân để Chu di nương may xiêm y cho thuộc hạ, làm xiêm áo lại cực kỳ vừa người, Chu di nương thật khéo tay!”
Chân Ngọc cười nói: “Ngươi đừng cám ơn ta, xiêm áo là Chu di nương làm, ngươi gặp nàng, cảm tạ nàng là được.”
Chương Bạch gật đầu nói: “Phải đích thân cám ơn Chu di nương .”
Cùng thời điểm đó, Vương Chính Khanh đang làm việc trong phủ Cửu Giang vương, khi nghe được mật thám báo cáo, cũng là thất thanh nói: “Tiểu đạo cô mang bầu?”
Mật thám nói: “Thuộc hạ thăm dò được rõ ràng, tiểu đạo cô này quả thật có thai.”
Vương Chính Khanh hít một hơi lạnh, cả người phát rét, đợi đến khi mật thám lui xuống, lúc này mới vội vã đi gặp Cửu Giang vương.
Cửu Giang vương nghe nói một tiểu đạo cô hầu hạ Đường Tập Võ có thai, cũng khiếp sợ không thôi.
Vương Chính Khanh nói: “Chỉ e tiểu đạo cô sinh hạ hoàng tử. Hoàng thượng là người có tuổi, nếu có được ấu tử (con nhỏ), tất nhiên sủng ái, đến lúc đó thế cục như thế nào, sẽ khó có thể dự liệu được. Hơn nữa hoàng thượng tin đạo, vừa hay có con trong đạo quan, nếu nghe lời gièm pha, chỉ sợ con của tiểu đạo cô nhặt được lợi lớn.”
Cửu Giang vương dạo bước nói: “Tiểu đạo cô có tin mừng chuyện này, chi bằng bẩm báo hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu Bạch thị nghe tin tiểu đạo cô có thai, cũng sợ Hoàng đế nhất thời mê tâm, một khi tiểu đạo cô sinh con, ngược lại sẽ phong con của tiểu đạo cô làm thái tử. Đến lúc đó, tất cả kế hoạch mưu đồ sẽ hóa thành mây bay nước chảy.
Hoàng hậu tự có thủ đoạn của hoàng hậu, tới tháng ba, đã khuyên được Hoàng đế hạ quyết tâm, chính thức hạ chỉ phong Cửu Giang vương làm thái tử, hoàn toàn tiếp nhận triều chính cùng binh mã thiên hạ.
Khi thánh chỉ phong thái tử ban xuống, trong phủ Cửu Giang vương rối loạn cả lên. Vương Chính Khanh mấy ngày liền không được rảnh rỗi.
Một ngày như thế, Chân Ngọc lại luôn phát giận, rất không bình tĩnh, rồi té ngã trong phòng.
Đám người Hồ ma ma tìm mọi cách trấn an, lại mời đại phu vào phủ chẩn bệnh, đại phu chỉ nói không sao, chỉ cần chăm sóc cẩn thận là được, cuối cùng kê một đơn thuốc dưỡng thai rồi cáo từ.
Nhưng ma ma có kinh nghiệm cho rằng, nếu không có gì đáng ngại thì không cần phải uống thuốc.
Hồ ma ma nói: “Nhưng mấy ngày nay Tam phu nhân rầu rĩ không vui, không biết làm thế nào cho phải?”
Ma ma có kinh nghiệm kia cười nói: “Người có thai đa phần là như vậy, hỉ nộ vô thường, tính khí xấu vô cùng, qua ít ngày là ổn thôi.”
Vương Chính Khanh biết được tâm tình Chân Ngọc không tốt, liền mời ngự y trong cung đến giúp nàng bắt mạch, ngự y bắt mạch xong sau đó cười nói: ”Cũng là bệnh can khí hơi tích, có chút khó có thể . Có lẽ mọi người trong phủ khẩn trương thái quá, thấy quá bí bách, ngược lại khiến cho phu nhân không vui.”
Mọi người vừa nghe, còn không phải sao? Mấy ngày nay thiếu chút nữa coi Tam phu nhân như đứa trẻ. Nàng vừa nhúc nhích, cả đám người lại khuyên, để cho nàng tĩnh dưỡng, nàng vừa đọc sách, mọi người lại sợ nàng mệt mỏi, liên tục khuyên đọc ít một chút, dù sao, cũng chính là để cho nàng nằm không nên cử động, ăn nhiều ngủ nhiều ít suy nghĩ ít cử động.
Một khoảng thời gian như thế, Chân Ngọc sao có thể cười được?
Tiễn ngự y đi, Vương Chính Khanh cho người trong phòng lui hết, nhẹ nhàng sờ đầu Chân Ngọc nói: “Buồn bực lắm sao?”
Chân Ngọc bắt được tay Vương Chính Khanh, bỏ vào trong miệng cắn một cái, lúc này mới hơi hả giận, một mặt nói: “Đều tại chàng!”
Vương Chính Khanh kêu một tiếng, vừa nhìn bàn tay có thêm một dấu răng, không khỏi làm ra vẻ mặt đau khổ nói: “Tại sao người bị thương luôn là ta?”
Chân Ngọc lại hừ một tiếng, nhất thời làm bộ còn muốn cắn một cái, làm Vương Chính Khanh sợ rút tay về cầu xin tha thứ, lúc này mới thôi.
Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc sau khi có thai, lại gầy đi một chút, đau lòng nói: “Nếu không, ta chuyển về phòng ở, đích thân hầu hạ nàng?”
Chân Ngọc rên một tiếng nói: “Chàng muốn chuyển, lão phu nhân và người trong phủ tất nhiên sẽ ngăn lại. Hơn nữa gần đây chàng bận việc chính sự, đi sớm về trễ, đâu có rảnh rỗi ở bên ta?”
Vương Chính Khanh nghĩ cũng phải, nhất thời trấn an nói: “Đợi bận qua hết đợt này là ổn rồi.”
Chân Ngọc lắc lắc đầu nói: “Qua thời gian này, sau khi thái tử gia đăng vị, chỉ sợ chàng lại càng bận rộn hơn.”
Vương Chính Khanh cười nói: “Ta cũng vậy học thái tử gia, phân công việc cho người dưới làm, mình chỉ ra quyết sách, vậy là có thể thoát thân.” Vừa nói vừa thương lượng với Chân Ngọc: “Vừa muốn an bài cho Chương Phi Bạch một chức vị, lại sợ người ta nói ta cậy quyền thiên vị, nàng thấy thế nào?”
Chân Ngọc nửa thật nửa đùa nói: “Chàng làm đến địa vị này, không phải là lúc nào muốn dùng công quyền làm việc riêng thì có thể tùy ý dùng sao?”
Vương Chính Khanh nhất thời cười: “Chương Phi Bạch có tài, ta lại không thể bởi vì sợ hãi người khác nói ta cậy quyền thiên vị, mà khiến hắn bị vùi dập. Cổ nhân còn nói, cử hiền bất tị thân (phải dùng người hiền thân thiết với mình)!”
Hai người vừa nói chuyện, bên ngoài có người gõ cửa, là Chu Hàm Xảo bưng canh đi vào.
Chân Ngọc uống canh Chu Hàm Xảo trên tay, nhất thời nhìn Vương Chính Khanh một chút, lại nhìn Chu Hàm Xảo một cái, liền nói: “Chu di nương, Tam gia mấy ngày bận việc triều chính, cũng là mệt muốn chết rồi. Tối nay ngươi qua hầu hạ hắn!”
Chu Hàm Xảo vừa nghe, tay đang bưng canh run rẩy, chỉ nhìn trộm nhìn Vương Chính Khanh. Không sai, nàng là thông phòng đầu tiên của Vương Chính Khanh, sau đó lên làm di nương, nhưng nàng vẫn còn là thân xử nữ!
Khi đó Vương Chính Khanh thành thân, cưới Chân Ngọc nương vào cửa. Chân Ngọc nương cũng là người thích đố kị, rất nhanh đã gọi bốn thông phòng của Vương Chính Khanh vào nói chuyện, không bao lâu đã bán đi ba người, chỉ còn lại Chu Hàm Xảo.Vì sao Chân Ngọc nương lưu lại Chu Hàm Xảo, nguyên nhân cũng chỉ là vì Chu Hàm Xảo còn chưa có chính thức hầu hạ Vương Chính Khanh, mà còn bày tỏ sẽ thần phục nàng.
Chu Hàm Xảo cảm khái, nhẫn nhịn đến nay, Tam phu nhân cuối cùng lương tâm trỗi dậy, muốn cho mình hầu hạ Tam gia rồi.
Vương Chính Khanh nghe lời Chân Ngọc nói nói, sắc mặt lại trầm xuống, thế này là muốn giao ta cho di nương sao? Tương lai sau khi khôi phục trí nhớ, còn có thể cho phép ta trở về phòng sao? Lòng hắn không vui, đột nhiên quát Chu Hàm Xảo nói: “Còn không đi ra ngoài?”
Chu Hàm Xảo đang vui vẻ, nghe được một tiếng quát này, trong bụng trầm xuống, lại thì ra không phải Tam phu nhân không để cho ta hầu hạ Tam gia, mà là Tam gia không muốn ta hầu hạ. Nàng bưng chén thuốc, cúi đầu lui ra ngoài.
Chân Ngọc thấy thế, cau mày nói với Vương Chính Khanh: “Nàng là di nương, để cho nàng hầu hạ chàng cũng là điều bình thường, chàng khiển trách nàng làm cái gì?”
Vương Chính Khanh nén giận nói: “Nàng xem ta không vừa mắt?”
Nào có? Chân Ngọc có chút không hiểu nổi, không phải nói phu nhân trong phủ mang thai, sẽ phải an bài thông phòng và thiếp thị hầu hạ phu quân, tỏ vẻ hiền huệ sao? Giờ mình sai ở đâu vậy?
Thấy Chân Ngọc mù mịt, Vương Chính Khanh thở dài nói: “Ta chỉ một lòng với nàng, sẽ không đụng vào nữ nhân khác.”
Chân Ngọc có chút cảm động, sờ sờ dấu răng trên tay hắn, hỏi “Còn đau không?” Nói rồi giúp hắn thổi.
Tâm tình Vương Chính Khanh chuyển tốt, Chân Ngọc ngồi, sờ sờ bụng của nàng, theo sờ tới trước ngực, nói nhỏ: “Lớn hơn rồi!”
Chân Ngọc chủ động sà vào lòng Vương Chính Khanh, môi thơm tiến gần. Cái khác không được, hôn và sờ thì được chứ?
Bọn họ ở nơi này triền miên, Chu Hàm Xảo lại đi tới một góc trong vườn đình, nhìn chung quanh không có người nào, liền ngồi ở trên ghế đá, vùi đầu trên đùi, thấp giọng khóc nức nở. Cứ như vậy, khóc đến hai khắc đồng hồ cũng không dừng lại được.
Cho đến một âm thanh chần chừ gọi một tiếng”Chu di nương” , nàng mới đột nhiên ngừng khóc, mở đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía người đang tới.
Chương Phi Bạch thấy Chu Hàm Xảo khóc đến đỏ mắt, nhất thời dừng lại bước chân nói: “Chu di nương bị uất ức gì đây?”
Từ sau khi Chân Ngọc dặn bảo Chu Hàm Xảo làm xiêm áo cho Chương Phi, hai người cũng tiếp xúc mấy lần. Chu Hàm Xảo nghĩ tới Chương Phi Bạch là người hữu dụng bên cạnh Vương Chính Khanh, mình lấy lòng một chút cũng không sai, bởi vì không những giúp hắn làm xiêm áo, mà còn làm giày.
Từ nhỏ Chương Phi Bạch đã mất phụ mẫu, là nuôi lớn ở nhà bá phụ, từ trước đến nay cũng không có người nào từng quan tâm hắn. Lúc đó bởi vì Điền Loan Loan từng đã giúp hắn, hắn cảm hoài trong lòng, không để ý tới xuất thân của Điền Loan Loan, giúp điền Loan Loan một tay. Sau lại tra rõ Điền Loan Loan có liên quan tới Tam vương gia, mới sợ đến nỗi cả người toàn mồ hôi lạnh, cũng không dám tùy tiện đến gần nữ tử nữa. Thời gian này, hắn được Chu Hàm Xảo làm xiêm áo, lại có hảo cảm với Chu Hàm Xảo, bởi vậy thấy Chu Hàm Xảo khóc thầm ở chỗ này, không để ý đến cố kị, lại đi tới hỏi một tiếng.
Thời gian Chu Hàm Xảo ở Vương gia, thân phận nhỏ bé, chưa từng có người hỏi nàng chịu uất ức gì? Cho nên vừa nghe thấy lời Chương Phi Bạch nói, nước mắt càng rơi thêm nhiều hơn.
Chương Phi Bạch suy nghĩ một chút, cũng hơi đoán ra một chút, hỏi “Là Tam phu nhân mắng nàng sao?”
Chu Hàm Xảo lắc đầu không đáp, không nhịn được Chương Phi Bạch liên tục hỏi tới, nhất thời khóc ròng nói: “Là Tam gia. Tam gia không muốn ta hầu hạ. Ta tuy là di nương, lại chưa từng hầu hạ Tam gia.”
Chương Phi Bạch nghe rõ lời Chu Hàm Xảo nói, không khỏi kinh ngạc, Chu di nương còn chưa có hầu hạ qua Tam gia? Vậy nàng. . . . . .
Chu Hàm Xảo rưng rưng nói: “Cả đời này, ta không có chỗ dựa rồi.”
Chương Phi Bạch vừa nghe liền nói: “Tam gia hiện nay một lòng nhào vào Tam phu nhân, vả lại chính sự bận rộn, tự nhiên không để ý nàng, nhưng nàng dù sao cũng là di nương, Tam gia sẽ biết lòng tốt của nàng.”
Chu Hàm Xảo lắc lắc đầu nói: “Không thể nào, Tam gia không thể nào yêu thích ta đâu.”
Chương Phi Bạch khuyên nhủ: “Nếu thật là như vậy, nàng thử nói một tiếng với Tam phu nhân, để phu nhân cho nàng về nhà cũng được! Đến lúc đó, có thể tự do để cha mẹ giúp nàng chọn một phu quân xuất giá. Cũng không sống uổng một đời.”
Chu Hàm Xảo nói: “Ta không phải là không nghĩ như vậy? Nhưng mà cha mẹ ta đã sớm qua đời rồi, tuy có ca ca và tẩu tẩu, chỉ sợ bọn họ chê ta, nào sẽ nhận ta trở về?”
Nghe được nàng như vậy nói, Chương Phi Bạch liền cạn lời rồi.
Ngược lại Chu Hàm Xảo tâm sự xong đã thông suốt, uất ức được giảm bớt, đứng lên nói: “Cám ơn Chương sư gia đã nghe ta kể khổ.” Nói rồi khẽ phúc thân chào, đứng dậy rời đi.
Chương Phi nhìn bóng lưng Chu Hàm Xảo, nhất thời giật nhẹ xiêm áo trên người, nhìn lại giày trên chân, có chút buồn bã, nữ tử tốt như vậy, tại sao lại bị uất ức đến như thế?