Một đêm này triền miên vô độ, sáng sớm ngày hôm sau, Chân Ngọc không dậy nổi, ngủ thẳng tới giờ ăn trưa mới dậy. Cũng may gần đây thân thể nàng không tốt, Ninh lão phu nhân cũng không bắt nàng tới thỉnh an, chỉ dặn bảo nàng an dưỡng cho tốt, ngủ dậy muộn như vậy, cũng không có ai nói gì.
Hồ ma ma nghe được tiếng vang, mỉm cười đi vào hầu hạ, cười nói: “Đêm qua không nghe thấy phu nhân ho khan, hình như tốt hơn nhiều rồi.”
Chân Ngọc hiếm khi đỏ mặt, yên lặng thầm nghĩ: Hồ ma ma, thật ra đêm qua thì ho khan vài tiếng, chỉ là âm thanh nào đó vang hơn, át đi mà thôi. Ừ, cũng không biết lão nhân gia bà nghe bao nhiêu đây? Lỗ tai không nên quá thính đâu nhé!
Bởi vì cảm thấy cao lê trị ho có hiệu quả, Chân Ngọc dùng xong bữa trưa, liền dặn bảo Hồ ma ma mở hộp, lại múc một muỗng cao lê ăn.
Nhất thời Lập Hạ đi vào, cười nói: “Nghe được phu nhân bị ho, cũng có vài phu nhân phái người tới hỏi một tiếng, lại đề cử đại phu trị ho, nô tỳ đều đã nhớ kỹ, bởi vì thấy phu nhân đang ngủ, nên không dám dẫn các phu nhân vào, chỉ nói mấy câu, liền tiễn các nàng đi.”
Chân Ngọc hỏi ra là mấy phu nhân tiểu quan không thường qua lại, biết họ lần này chỉ là tìm cơ hội nịnh bợ, cũng không cần đặc biệt để ý tới, liền gật đầu nói: “Ngươi nhìn mà làm.”
Hồ ma ma cũng gật đầu, hai năm này Lập Hạ càng ngày càng được việc, ngược lại thành phụ tá đắc lực, khó mà không có nàng.
Lập Hạ vừa nói chuyện, thấy một tiểu nha đầu ở ngoài rèm nháy mắt, nhất thời biết có chuyện, liền mượn cớ vén rèm đi ra ngoài, hỏi tiểu nha đầu nói: “Lén la lén lút làm gì đó?”
Tiểu nha đầu cười hì hì nói: “Là Như Ý tỷ tỷ muốn tìm tỷ, bởi vì thấy tỷ tỷ đang bận nên đi trước rồi, dặn bảo muội để ý một chút, khi nào thấy tỷ tỷ rảnh rỗ̀i, mời tỷ tỷ qua tìm tỷ ấy.”
Lập Hạ vỗ vỗ đầu tiểu nha đầu, dặn bảo nàng chớ nghịch ngợm, nhất thời liền qua tìm Như Ý.
Như Ý cười nói: “Là lão phu nhân muốn tìm muội hỏi chuyện.”
Lập Hạ cho là Ninh lão phu nhân muốn hỏi tình hình gần đây của Chân Ngọc, liền cười nói: “Tối hôm qua không thấy Tam phu nhân ho nữa, chỉ là hôm nay mệt mỏi chút mà thôi.”
Như Ý liếc nhìn nàng một cái, cười tủm tỉm nói: “Lát nữa gặp lão phu nhân, muội tự nói!”
Lập Hạ nghe thấy giọng Như Ý giọng nói có chút không lạ lạ, nhất thời đoán là có chuyện khác, không nói thêm lời gì nữa, theo Như Ý đến chỗ Ninh lão phu nhân.
”Lão phu nhân, Lập Hạ đến rồi!” Như Ý vén rèm lên, để Lập Hạ vào trong phòng.
Lập Hạ thấy Ninh lão phu nhân, vội dịu dàng phúc thân xuống nói: “Không biết lão phu nhân cho gọi nô tỳ tới đây, có gì phân phó?”
Ninh lão phu nhân quan sát Lập Hạ, thấy nàng mặt trái xoan, màu da trắng mịn, vẻ mặt mềm mại, tướng mạo phát triển, trong lòng thích ý, bảo nàng ngồi xuống, cười nói: “Gọi ngươi tới đây, cũng là có một chuyện muốn thương lượng với ngươi.”
”Lão phu nhân nói quá lời, Lập Hạ chỉ là một nô tỳ, sao gánh nổi hai chữ thương lượng của lão phu nhân?” Trong lòng Lập Hạ nghi ngờ, nhưng mà trên mặt lại không biểu hiện ra, chỉ một mặt kính cẩn.
Ninh lão phu nhân thấy nàng quy củ, càng thêm gật đầu, nhất thời nhìn Như Ý một cái, ý bảo Như Ý nói.
Như Ý liền đi tới kéo Lập Hạ tay nói: “Là chuyện vui.”
”Tỷ tỷ mời nói!” Trong lòng Lập Hạ”lạch cạch” một tiếng, gần đây thân thể Tam phu nhân không tốt, cả đám loay hoay loạn tùm lum, có thể có chuyện gì tốt rơi vào người mình?
Như Ý liền nhỏ nhẹ nói: “Ngươi xem, Tam phu nhân bệnh, trong phủ này đều rối loạn, bên cạnh Tam gia không có một ai quan tâm săn sóc, lão phu nhân suy tính muốn cho một người tới hầu hạ Tam gia, suy đi tính lại, cảm thấy muội là người thích hợp nhất, nếu muốn đề cử người khác, không bằng đề cử muội. Bởi vậy tìm muội tới hỏi, có bằng lòng hay không?”
Chính là muốn để mình làm thị thiếp của Tam gia sao? Lập Hạ đầu tiên là ngơ ngác nghe, nghe đến cuối cùng, sắc mặt biến hóa, chỉ là lúc này không nói thật, lại sợ Ninh lão phu nhân và Như Ý hiểu lầm, sau này càng khó nói, bởi vì dằn lòng nói: “Bên cạnh Tam phu nhân không thể không có nô tỳ.”
Đùa sao! Trước kia năm mà Tam phu nhân gả vào phủ, làm ầm ĩ như thế nào, khó khăn lắm Tam phu nhân và Tam gia mới hòa hảo với nhau, ta đi gây thêm chuyện sao? Cái khác không nói, lúc trước tận mắt thấy Tam gia đưa các mỹ nhân Hồng Tụ, Hạ di nương cùng Chu di nương đi hết, liền biết Tam gia cũng không hứng thú các thiếp thị, một lòng đặt trên người Tam phu nhân. Mình so với Hạ di nương Chu di nương, đều không hơn được ai, họ cũng không thể khiến Tam gia trìu mến, mình có tài đức gì, có thể làm cho Tam gia thêm vài phần kính trọng đây? Nếu làm thiếp Tam gia thật, không được Tam gia sủng ái, lại mất lòng Tam phu nhân, hai đầu không tới bờ, rơi cái gì kết quả cũng không biết!
Ninh lão phu nhân nghe giọng của Lập Hạ, hình như cũng không tình nguyện, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, theo bà thấy, nhi tử nếu muốn cưới thiếp, bọn nha đầu trong phủ này phải tranh nhau rách đầu, nhưng hôm nay thấy... Chẳng lẽ nha đầu này là sợ Ngọc nương không đồng ý?
”Lập Hạ à, chuyện như vậy có ta làm chủ, Ngọc nương sẽ không ngăn cản. Ngươi chỉ cần nói ngươi tình nguyện hay không?” Ninh lão phu nhân nhìn Lập Hạ, không tin chính nàng không tình nguyện.
Lập Hạ không dám ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Lập Hạ tướng mạo bình thường, tuổi cũng hơi lớn, chỉ sợ Tam gia không thích.”
Đến đây, Ninh lão phu nhân ngược lại đã hiểu, trong miệng Lập Hạ đều là từ ngữ từ chối, đúng là không tình nguyện rồi, bà không khỏi cau mày, thật là nha đầu không biết tốt xấu, thử coi về sau ngươi gả cho người như thế nào.
Một lát sau, Lập Hạ đi ra từ phòng Ninh lão phu nhân, thân thể cứng ngắc đi về phía trước.
Như Ý đuổi tới, sóng vai đi với nàng, nhỏ giọng nói: “Ngươi suy nghĩ thêm một chút đi!”
Nhìn về phía Như Ý, Lập Hạ lại thêm kiên quyết, “Không có gì phải suy nghĩ.”
”Ngươi đấy, không biết nói ngươi cái gì mới tốt đây? Đầu gỗ à!” Như Ý không làm được chuyện, có chút nổi nóng, nhỏ giọng nói: “Muội là nha đầu hồi môn của Tam phu nhân, vốn là một di nương, tình hình hiện nay như thế, cũng không vượt lễ nghi, làm sao lại không muốn chứ? Hơn nữa một khi làm di nương, đến lúc đó sinh hạ trai gái, mẫu bằng tử quý, phong quang thêns nào?”
Lập Hạ liếc bên trái, thấy không có người, liền nhanh chóng nói: “Nếu như vậy, vì sao không thấy phong quang của Hạ di nương cùng Chu di nương? Hạ di nương xuất thân từ vương phủ, tài mạo song toàn. Chu di nương là do lão phu nhân tỉ mỉ lựa chọn cho Tam gia, đều xuất sắc. Hai người này cũng không có phong quang gì, ta có thể có phong quang gì sao?” Nói rồi bước nhanh rời khỏi.
Như Ý ngây ngô đứng một hồi lâu, lúc này mới mắng nhỏ một tiếng, quay đầu bẩm báo với Ninh lão phu nhân.
Ninh lão phu nhân nghe được lời Như Ý nói, hừ lạnh nói: “Thôi, chí của Lập Hạ lớn như vậy, thì tùy nó, nó không gả thì không sao, nếu gả, liền cho nó biết thế nào là chủ tử thế nào là nô tài.”
Như Ý không dám nói tiếp, chỉ cúi đầu đứng tại chỗ.
Ninh lão phu nhân nói mấy câu bực tức, rốt cuộc không có tâm tình, khoát tay cho Như Ý lui xuống.
Lập Hạ trở lại đằng trước, khi hầu hạ Chân Ngọc có chút thất thần, Chân Ngọc nhất thời phát giác, hỏi “Làm sao rồi?”
Lập Hạ lại sợ chuyện như vậy cuối cùng không thể gạt được Chân Ngọc, đến lúc đó sẽ phát sinh chuyện khác nữa, bởi vậy quyết định quỳ xuống trước mặt Chân Ngọc, nói ra chuyện Ninh lão phu nhân tìm nàng.
Chân Ngọc nghe xong nhíu mày nói: “Người hữu dụng bên cạnh ta cũng không nhiều, lão phu nhân muốn đào tường sao!”
Lập Hạ vội vàng nói: “Nô tỳ một lòng hầu hạ Tam phu nhân, cũng không ý khác.”
”Ta hiểu rõ.” Chân Ngọc nói: “Ngay cả Chu di nương như vậy, ta đều giúp đỡ tìm một nơi để đi, các ngươi đi theo bên cạnh ta, đến lúc đó tự nhiên muốn tìm một người trong sạch gả cho mới được, cần gì làm cái thiếp thị?”
Lập Hạ vừa nghe liền thở phào nhẹ nhõm, tất cả nha đầu hầu hạ trong phủ, vừa qua hai mươi tuổi đều phải gả cho người ta, hiện nay nàng cũng sắp hai mươi tuổi rồi, chỉ sợ bị tùy tiện gả đi, có được những lời này của Tam phu nhân, tương lai gả cho vị hôn phu cho dù không giàu có, cũng sẽ không kém đến nỗi gì. Nếu đã như vậy, nàng cần gì gấp gáp làm cái thị thiếp gì đó?
Chân Ngọc vừa nói chuyện, lại cảm giác có chút khó thở, nhất thời dặn bảo Lập Hạ rót tới đây uống xong, liền đi trên giường nghỉ ngơi.
Ngủ một giấc tỉnh lại, Chân Ngọc mới phát hiện khá hơn chút, bởi vậy hỏi Hồ ma ma nói: “Khi ta ngủ có ho khan không?”
Hồ ma ma nói: “Chỉ ho hai tiếng, nghe âm thanh cũng không nặng, cũng là tốt hơn nhiều rồi.”
”Những ngày này, ho cũng đỡ nhiều rồi.” Chân Ngọc nói xong, bảo Hồ ma ma nữa múc thêm một muỗng cao lê cho nàng ăn.
Hồ ma ma mở hộp, vừa đúng còn dư lại một muỗng cao lê cuối cùng, liền múc đút cho Chân Ngọc, lại nói: “Chi bằng lại sai người hỏi lão chủ trì thêm một hộp nữa.”
Chân Ngọc nói: “Chỉ cần mời người vào phủ chẩn mạch là được rồi, tuy đỡ ho hơn, không biết vì sao, cảm thấy không động đậy nổi.”
Hồ ma ma vội phân phó, rất nhanh, đại phu liền vào phủ. Đại phu chẩn mạch cho Chân Ngọc xong, nói là mệt nhọc, cũng không phải là bệnh gì, tĩnh dưỡng thật tốt là được.
Hồ ma ma lại nói tới ngày trước, cười nói trước khi Chân Ngọc chưa gả mùa xuân hàng năm đều bị ho, lại thích ngủ xuân, có lẽ qua mùa xuân sẽ không sao nữa.
Chân Ngọc nghe, thầm nghĩ: chẳng lẽ thể chất nguyên chủ như thế, vậy nên ta cũng như thế luôn sao?
Tới tối muộn, Vương Chính Khanh đi tới, hỏi được Chân Ngọc đã không ho nữa, nhất thời nói: “Cao lê này quả nhiên danh bất hư truyền, ăn mấy ngày liền khỏi ho, lúc trước nàng uống hơn mười ngày thuốc, cũng không chuyển biến tốt.”
Chân Ngọc cười nói: “Không thể như vậy sao?”
Ngày hôm sau, Vương Chính Khanh lại để cho Sử Thiết Thủ lên miếu Thanh phong miếu hỏi cao lê, lão hòa thượng miếu Thanh Phong cũng mới chế ba hộp, liền đưa cho Sử Thiết Thủ hai hộp.
Sử Thiết Thủ trở về phủ thì vừa đúng lúc Vương Chính Khanh hạ triều, liền đưa cao lê cho Vương Chính Khanh.
Không biết là có thời gian này gần gũi Chân Ngọc, bị truyền bệnh hay không, Vương Chính Khanh cảm thấy cổ họng mình cũng hơi ngứa, có chút muốn ho, liền giữ lại một hộp cao lê trong thư phòng ăn, còn dư lại một họpp cầm đi cho Chân Ngọc.
Chân Ngọc lại ăn hai ngày cao lê, ho khan đã khỏi hoàn toàn. Chỉ là gần đây ngủ xuân càng sâu, nàng nổi lên lòng nghi ngờ, liền nói với Vương Chính Khanh: “Tam lang, triệu chứng gần đây của ta, rất giống triệu chứng trước khi chết kiếp trước, có lẽ là trúng độc mạn tính, phải kiểm tra xem xét kỹ càng.”
Vương Chính Khanh vừa nghe cũng cảm giác tình trạng Chân Ngọc cổ quái, nhất thời sai người xin ngự y tới chẩn mạch.
Ngự y chẩn mạch xong, nhưng cũng không tra ra được gì, chỉ nói là thân thể hao tổn.
Vương Chính Khanh liền nói với ngự y: “Có phải là trúng độc mạn tính gì không?”
Ngự y liền nói: “Bắt mạch cũng không ra, thủ phụ đại nhân nếu nghi ngờ là trúng độc, nên xem xét lại gần đây phu nhân có ăn uống những thứ gì, xem có thể tra ra cái gì hay không? Nếu là trúng độc, phải tìm ra căn nguyên, mới có thể giải độc.”
Tiễn ngự y đi, Vương Chính Khanh bắt tay vào điều tra chuyện ăn uống gần đây của Chân Ngọc, cuối cùng có nghi ngờ, bắt đầu từ khi lấy cao lê từ miếu Thanh Phong, chỉ là cao lê này, hắn cũng ăn, cũng không có cái gì không ổn!
Đảo mắt đã qua Tết, cũng là An Bình năm thứ hai rồi.
Trong tháng Giêng mọi chuyện bận rộn, Chân Ngọc lại bị ho, ban đêm thường tỉnh do ho, ban ngày lại không sao, mời đại phu chẩn bệnh kê đơn thuốc, co điều bị ho vào mùa xuân, không dễ khỏi. Thấy đã ho mười ngày, uống thuốc mà vẫn không đỡ hơn, nàng cũng không kiên nhẫn nữa, nhất thời nhớ tới lão chủ trì miếu Thanh Phong tự chế một loại cao lê (cao được làm từ lê), hình như có hiệu quả với ho xuân, bởi vì nói với Vương Chính Khanh, muốn lên miếu Thanh Phong một chuyến.
Vương Chính Khanh nói: “Nàng đang bị ho, không nên ra ngoài gió, muốn có cao lê, sai người đi hỏi lão hòa thượng miếu Thanh Phong là được.”
Chân Ngọc cười nói: “Ngươi cho rằng lão hòa thượng là lão hòa thượng bình thường, không có chuyện gì đặc biệt chế dược chờ người khác tới cửa hỏi à?”
Vương Chính Khanh lúc này mới nhớ tới, lão hòa thượng lúc trước chế cao lê, cũng là bởi vì Thái thượng hoàng tình cờ bị ho, trong thời gian ngắn không khỏi, ông ta nghe nói, mới chế cao dâng lên. Hiện nay tự mình đi hỏi ông ta cao lê, ông ta nhất định sẽ không thèm để ý tới, chính là để ý, trong tay cũng chưa chắc đã có sẵn cao lê.
Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh phản ứng kịp, lúc này mới nói: “Vẫn là để ta đích thân lên miếu Thanh Phong, đánh vài ván cờ cùng lão hòa thượng, sau khi thắng, đòi ông ấy cao lê mới được.”
Vương Chính Khanh suy nghĩ một chút nói: “Cũng được, vừa hay sáng mai ta nghỉ cuối tuần, cũng có thể cùng nàng lên miếu Thanh Phong.”
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi dậy hai người chuẩn bị một chút, liền dẫn theo ma ma và nha đầu, ngồi xe ngựa đến miếu Thanh Phong.
Lão hòa thượng miếu Thanh Phong thấy là Chân Ngọc tới, nhất thời nói: “Thế nào, uống hết trà Vân Vụ rồi, lại muốn tới thắng mấy hộp sap?”
Chân Ngọc bật cười nói: “Bây giờ chủ trì không có lòng tin thắng ta à?”
Lão hòa thượng miếu Thanh Phong hậm hực, “Mỗi lần ngươi đều thay đổi nước cờ, muốn thắng ngươi một ván, đâu có dễ đâu?”
Chân Ngọc khích tướng nói: “Nói như vậy, bây giờ chủ trì không dám đánh cờ cùng ta rồi sao?”
”Phu nhân quá khinh thường lão nạp rồi.” Lão hòa thượng miếu Thanh Phong sầm mặt, “Đánh thì đánh, ai sợ ai?”
Chân Ngọc lại cười nói: “Nếu lần này vẫn thắng liền chủ trì ba ván, không cần trà Vân Vụ nữa, cao lê là được rồi.”
Thanh Phong miếu lão hòa thượng sửng sốt nói: “Cao lên không có sẵn, nếu muốn, còn phải động thủ nấu, nhanh nhất ngày mai mới có thể xong.”
Chân Ngọc nói: “Ngày mai thì ngày mai. Đến lúc đó sai người đến lấy là được.”
Lão hòa thượng miếu Thanh Phong: ngươi khẳng định sẽ thắng lão nạp ba trận sao?
Vương Chính Khanh cười bọn họ nói chuyện, đến khi bày xong bàn cờ, hắn cũng chỉ ở bên cạnh quan sát, cũng không nói nhiều.
Sau ba ván cờ, lão hòa thượng suýt nữa lại biến sắc, thua quá thảm.
Chân Ngọc cười hì hì nói: “Chủ trì tối nay chế cao lê cho tốt nha!”
Lão hòa thượng đột nhiên ăn vạ, quay đầu nói: “Không chế.”
”Nhưng người rõ ràng đồng ý, hơn nữa có chơi có chịu, thế này?” Chân Ngọc không dám tin nhìn lão hòa thượng, người xuất gia cũng có thể lật lọng sao?
Lão hòa thượng thong thả ung dung nói: “Đồng ý cái gì? Người nào nghe thấy?”
Vương Chính Khanh cũng ngạc nhiên, nhất thời mở miệng nói: “Vậy chủ trì phải như thế nào, mới bằng lòng chế cao lê đây?”
Lão hòa thượng liếc nhìn Chân Ngọc một cái rồi nói: “Kỳ phổ (sách dạy đánh cờ) của Kỳ vương (vua cờ).”
Thì ra là ủ ấp ý đồ này à? Chân Ngọc thầm đổ mồ hôi, đỡ trán nói: “Chủ trì à, ta đâu có kỳ phổ của Kỳ vương gì đó? Người làm khó ta rồi.”
Lão hòa thượng không tin, trợn mắt nói: “Chỉ ngươi nhỏ như vậy cô gái, không có kỳ phổ của Kỳ vương, sao có thể đi được những nước cờ như thế? Hơn nữa, đi một bước nghĩ mười bước, nữ tử bình thường há có thể làm được?”
Chân Ngọc cũng trợn mắt, thật lâu sau mới nói: “Kỳ phổ của Kỳ vương quả thật không có, nhưng trong tay cũng có mấy quyển kỳ phổ tàn cuộc của tiền nhân, nếu chủ trì muốn, thì đưa tới là được.”
”Cứ quyết định như vậy.” Lão hòa thượng mừng rỡ, kỳ phổ của Kỳ vương cái gì, hắn đã sớm biết không tồn tại ở thế gian rồi, lúc nãy nói như vậy, chỉ là muốn ép Chân Ngọc lấy bí kíp dạy đánh cờ trong tay ra thôi! Kỳ phổ tàn cuộc của tiền nhân cái gì đó, đúng là mình thứ mình cần mà!
Vương Chính Khanh cười nói: “Vậy thế này, sáng mai ta cho người cầm sách dạy đánh cờ tới đổi cao lê với chủ trì.”
Hai bên quyết định, Vương Chính Khanh lúc này mới dẫn Chân Ngọc ra khỏi tĩnh thất.
Hai người đi tới đại điện, lại đụng phải đoàn người xông tới trước mặt, nhất thời dừng bước, lúc này mới thấy rõ là Nhậm Đạt Lương bảo vệ Đường Diệu Đan tới dâng hương.
Nhậm Đạt Lương hiện đã vinh dự trở thành Lễ Bộ Thị Lang, quan chức mặc dù không bằng Vương Chính Khanh, rốt cuộc cũng vẻ vang rồi.
Mắt thấy là Vương Chính Khanh cùng Chân Ngọc, Nhậm Đạt Lương tự nhiên vội vàng qua gặp, lại cười nói: “Thủ phụ đại nhân cũng có lúc rỗi rãnh, sáng sớm đã cùng phu nhân đến miếu Thanh Phong. Nghe nói lão chủ trì thu trà mùa thu, không lẽ phu nhân là tới để thắng lấy trà thu hay sao?” Câu sau của hắn, cũng là nói với Chân Ngọc.
Chân Ngọc cười lên tiếng: “Chỉ là bị ho, tới xin lão chủ trì cao lê mà thôi.”
Nhậm Đạt Lương vừa nghe, xoay người lại nói với Đường Diệu Đan nói: “Cổ họng Quận chúa ngày gần đây khó chịu, uống những thuốc kia cũng không thấy hiệu, nếu không cũng hỏi lão chủ trì một lọ cao lê ăn một chút. Cao lê này nhuận phổi trị ho tốt nhất đấy.”
Đường Diệu Đan thấy Vương Chính Khanh và Chân Ngọc, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt, lúc này nghe được lời Nhậm Đạt Lương, liền gật gật đầu nói: “Muốn một lọ cũng tốt.”
Kể từ sau sự kiện am Kim Sa, Đường Diệu Đan cùng Thân thị bất hòa, nay Thân thị được phong hoàng hậu nương nương, trên mặt mặc dù không có thế nào, rốt cuộc vẫn đề phòng Đường Diệu Đan, dùng mọi cách ngăn cản không để cho nàng gặp Hoàng đế. Đầu năm mồng một, khi trong cung mọi người đoàn tụ thì Đường Diệu Đan cũng đang trong phủ đơn độc qua ngày này, đêm đó ăn đồ chiên rán, lại uống rượu say, làm tổn thương cổ họng, đến nay vẫn chưa khỏi hẳn.
Chân Ngọc liếc thấy Đường Diệu Đan, chuyện lúc trước rõ ràng hiện về, trong lòng hỗn tạp mọi cảm xúc, nhất thời tim sôi trào, kiếp trước đó, uổng mình cuồng si với nàng, không ngờ nàng lại độc ác hạ độc hại mình. Khi mất trí nhớ, có chút hận nàng, cho nên nhìn Hồng Tụ không vừa mắt, sau lại đưa Hồng Tụ đi, mới sảng khoái một chút. Đợi đến khi khôi phục trí nhớ, nhớ tới chuyện lúc trước, chỉ cảm thấy ân oán khó tiêu tan.
Đường Diệu Đan thấy Chân Ngọc nhìn sang, nhất thời chán ghét xoay đầu đi, nói với Nhậm Đạt Lương: “Đi thôi!”
Nhậm Đạt Lương vội chắp tay cáo từ với Vương Chính Khanh cùng Chân Ngọc, ra khỏi đại điện cùng với Đường Diệu Đan, quay đầu đi tìm lão chủ trì hỏi cao lê.
Cho đến khi bóng dáng của Đường Diệu Đan biến mất, Chân Ngọc còn đứng ở tại chỗ, không nói được đối với Đường Diệu Đan là hận hay là oán.
Vương Chính Khanh yên lặng nhìn Chân Ngọc, cũng không thúc giục nàng, chỉ chờ nàng tự phục hồi lại tinh thần.
Một lúc lâu sau, Chân Ngọc vuốt vuốt ngực, cảm giác tức ngực hơi tan đi, lúc này mới hỏi Vương Chính Khanh: “Nhậm Đạt Lương thế nào lại đi cùng Quận chúa
?”
Thế nào, người ta hại chết nàng...nàng còn không bỏ được nàng, chỉ để ý quan tâm nàng ta ở chung với ai sao? Vương Chính Khanh nói thầm trong lòng, trong miệng đáp Chân Ngọc: “Vị hôn thê của Nhậm Đạt Lương mất rồi, giờ đây hắn là thí sinh đắt hàng cho vị trí phu quân trong kinh thành. Quận chúa đi cùng với hắn, cũng không có gì khác thường.”
Chân Ngọc ngẩn ra, Đường Diệu Đan sẽ coi trọng Nhậm Đạt Lương sao?
Vương Chính Khanh đột nhiên không nhịn được, lôi kéo Chân Ngọc nói: “Không có chuyện gì quan tâm người khác làm cái gì? Nơi này gió lớn, mau mau trở về phủ thôi!”
Hai người về phủ, lại có Chân Thạch tới chơi, nhất thời gặp mặt, mọi người nói chút chuyện tiêu thụ ấm tử sa.
Chân Thạch cười nói: “Lại nói, lần trước Ngọc nương nặn ra những ấm tử sa nhỏ bằng nắm tay kia, được những nhân sĩ thanh đạm yêu thích nhất. Trong kinh đều đang tìm kiếm. Phải để sư phụ chế bình làm ra một lượng lớn ấm Tử sa nhỏ. Đoán chắc năm nay có thể kiếm bộn rồi.”
Vương Chính Khanh cười nói: “Làm rất tốt, đợi đến khi có báo cáo tài chính cuối năm, không thể thiếu một quan chức huynh.”
Chân Thạch không ngờ lại có chuyện tốt này, nhất thời nửa mừng nửa lo, đứng lên nói: “Cám ơn thủ phụ đại nhân!”
Vương Chính Khanh cười một cái nói: “Huynh là đại ca của Ngọc nương, chính là người nhà, chỉ cần làm việc tốt, tự nhiên sẽ có tiền đồ, cần gì đa tạ?”
Nói không chừng, sau này còn trở thành thông gia! Vì tương lai Tiểu Tú Đường, cũng phải lôi kéo họ trước.
Chân Ngọc cũng cười nói: “Đại ca nhanh ngồi xuống, muội coi đại ca như đại ca ruột, Nguyên Gia Nguyên Phương hai đứa nó, cũng là cháu trai cháu gái ruột, nếu đại ca có sự nghiệp vẻ vang, mặt mũi muội cũng sẽ sáng sủa.”
Chân Thạch vừa mới ngồi xuống, tiếp lời Chân Ngọc: “Nói lời thật lòng, ta luôn cảm thấy cách làm việc và nói chuyện của Ngọc nương, cùng đệ đệ Ngọc Lang quá mức giống nhau, với ta mà nói, cũng coi Ngọc nương như muội muội ruột. Hiện muội phu cùng muội muội có thân phận địa vị như thế này, ta sao không biết xấu hổ mà nhút nhát làm người? Nhất định sẽ làm việc thật tốt, có tiền đồ, không làm muội phu cùng muội muội mất mặt.”
Chân Ngọc thấy Chân Thạch không cảm kích nàng nữa, mà thực sự coi nàng như muội muội, trong bụng cũng vui mừng, lần này sống lại, vòng vèo giúp Cửu Giang vương đăng vị, nhìn huynh trưởng một nhà sự hòa thuận, tâm nguyện đã trọn vẹn!
Chân Thạch nghe được mấy ngày nay Chân Ngọc mắc ho xuân, tất nhiên quan tâm mấy câu, nhất thời sợ Chân Ngọc mệt nhọc, liền đứng dậy cáo từ.
Tiễn Chân Thạch đi, Chân Ngọc cũng không dám đi gặp tiểu Tú đường, sợ mình truyền bệnh cho bé, chỉ về phòng nghỉ ngơi.
Hồ ma ma hầu hạ Chân Ngọc nằm xuống, liền cùng Lập Hạ nói chuyện ở hành lang.
Lập Hạ lặng lẽ nói: “Nghe nha đầu bên phía lão phu nhân nói, Đại gia sai người đưa thư tới đây, nói Đại phu nhân lại mang bầu, tính cả thai này, chính là bốn đứa bé rồi. Trước đây đã sinh hai nhi tử, thai này là nam hay nữ cũng không sao.”
Hồ ma ma rầu rỉ nói: “Đại gia Nhị gia bên đó nhiều phòng (chỉ thê thiếp), Tam gia tuy là thủ phụ, con nối dõi này lại không vượng, luôn bị người ta nói sau lưng. Tam phu nhân vào phủ hơn một năm mới mang thai, hôm nay mặc dù sinh ra Đường Nhi, nhưng không có nam đinh luôn làm người sầu lo.”
Lập Hạ nhỏ giọng nói: “Còn mong đợi Tam phu nhân nhanh chóng mang thai nữa cơ, thời gian này lại bị ho xuân, đợi khỏi ho, cũng cần điều dưỡng thân thể, như vậy chỉ thêm kéo dài, chỉ sợ xuân hạ cũng đã trôi qua rồi.”
Hồ ma ma còn có một nỗi lo lắng, lúc này nói: “Tam gia giờ phong quang thêns này, nay trong phủ chỉ có chính thê, một thiếp thị cũng không có, chỉ có sợ người cố ý nhân cơ hội này nói chuyện ra vào, để Tam gia cưới thiếp, làm cho Tam phu nhân ngột ngạt. Vợ chồng họ lúc trước ầm ĩ, thật không dễ dàng gì mới hòa hảo được, còn có việc gì phát sinh nữa cũng khiến người ta phát rầu.”
Lập Hạ trấn an Hồ ma ma nói: “Ma ma cũng không cần quá mức lo lắng, con thấy Tam phu nhân không giống như ngày trước, thủ đoạn khéo léo, cũng là buộc chặt Tam gia rồi. Tam gia thương Tam phu nhân còn không kịp, sẽ không chủ động cưới thiếp thị.”
”Mong là như vậy thôi! Chỉ e lòng của nam nhân có nhiều thay đổi.” Hồ ma ma thở dài một câu, bởi vì nghe thấy bên trong hình như có động tĩnh, vội vén rèm đi vào hầu hạ.
Bởi vì Chân Ngọc ban đêm ho khan, nên không cho Vương Chính Khanh ngủ trong phòng, chỉ đẩy hắn đi ngủ thư phòng, tránh cho ban đêm hai người đều ngủ không ngon.
Vương Chính Khanh một mình ngủ mười ngày, lại có chút không chịu đựng được, tối nay mặc kệ Chân Ngọc đuổi hắn thế nào, cũng không chịu đi, chỉ bám trong phòng.
Chân Ngọc thở dài nói: “Vừa đến quá nửa đêm, sẽ ho khục khục không ngừng, ngươi ngủ ở chỗ này, chỉ sợ sẽ bị làm ồn không ngủ được.”
Vương Chính Khanh đi lên kéo đi nàng nói: “Ta tình nguyện!”
Chân Ngọc vội đẩy Vương Chính Khanh, sợ mình một khi khụ, hơi thở phun trên mặt hắn, sẽ làm cho hắn cũng bị nhiễm ho. Hơn nữa vì bị ho đã lâu, không có kiên nhẫn, hơi chút phiền não, miệng liền nói: “Ngươi tình nguyện, lại không hỏi ta có tình nguyện không?”
Vương Chính Khanh sững sờ, lòng nghi ngờ nhất thời nổi lên, nhìn Chân Ngọc không lên tiếng. Chẳng lẽ nàng còn ghi nhớ chuyện lúc trước, vẫn còn đang lưu luyến Đường Diệu Đan đó? Trước đó còn bình thường, vừa gặp Đường Diệu Đan, trở về phủ tính tình liền thay đổi, vừa nhìn thấy ta, chính là dáng vẻ không kiên nhẫn này...
Chân Ngọc lại nói: “Sáng mai còn phải lên triều sớm đấy, ngươi còn không đi ngủ? Hơn nữa ngươi là thủ phụ đại nhân, không nghĩ tới triều sự, cả ngày ru rú trong phòng ta làm gì?”
Vương Chính Khanh một lần nữa ngước mắt nhìn Chân Ngọc, trong lòng cũng tức giận, nhất thời cười lạnh nói: “Sợ ta bám lấy nàng? Cũng được, sẽ để cho nàng đủ yên tĩnh!” Nói xong phẩy tay áo rời đi.
Vương Chính Khanh mặc dù giận Chân Ngọc, vẫn còn nhớ nàng, sáng sớm ngày hôm sau, trước khi chuẩn bị vào triều sớm đã tìm ra kỳ phổ tàn cuộc mà Chân Ngọc để ở thư phòng, phân phó Sử Thiết Thủ cầm theo đổi cao lê với lão trụ trì miếu Thanh Phong.
Sử Thiết Thủ lĩnh mệnh, khi giục ngựa đến miếu Thanh Phong thì lại thấy sơn môn đã mở, sớm có khách hành hương tới dâng hương rồi.
Lão hòa thượng thấy Sử Thiết Thủ, nhận lấy kỳ phổ nhìn một chút, quả nhiên là tiền nhân tàn cuộc, nhất thời vui vẻ ra mặt nói: “Đã chế cao lê cả đêm, có điều thời gian ngắn, chỉ chế được hai lọ nhỏ, một lọ phải giữ lại cho Quận chúa, chỉ còn một lọ cho thủ phụ phu nhân. Nếu là thủ phụ phu nhân còn muốn, mấy ngày nữa lão nạp có được thuốc, cố gắng chế mấy lọ nữa là được.”
Vừa nói chuyện, tiểu hòa thượng đi vào bẩm: “Trụ trì, Quận chúa sai người tới lấy cao lê.”
Lão hòa thượng vừa nghe nói: “Cho mời vào!”
Nhất thời quận chúa Đường Diệu Đann chúa thị vệ bên người Mạnh Lai tiến vào, tự hòa lão hòa thượng cũng sử Thiết Thủ gặp qua.
Sử Thiết Thủ vốn cũng từng làm hộ vệ ở vương phủ, có quen biết Mạnh Lai, hai người gặp mặt, không thể không hàn huyên một phen.
Mạnh Lai vốn là đi theo bên cạnh Cửu Giang vương, Cửu Giang vương đăng vị, những thị vệ bên cạnh này tự nhiên được phong nhất đẳng thị vệ, muốn trở thành thị vệ trong cung, nhưng Mạnh Lai không biết nghĩ cái gì, chỉ mong ở lại trong vương phủ bảo vệ Đường Diệu Đan. Thủ lĩnh thị vệ nghĩ tới phụ thân Mạnh Lai vốn là người phủ Trấn Bắc vương, Mạnh Lai hiện nay nhớ chuyện cũ, muốn đi theo đường Diệu Đan, là người trung nghĩa, cũng không ép nữa, cho phép hắn đi theo Đường Diệu Đan.
Sử Thiết Thủ cùng Mạnh Lai lấy cao lê, nhất thời cáo từ trụ trì, mỗi người một ngả.
Nơi này chủ trì vào dược phòng, đích thân dọn dẹp ấm sắc thuốc, nhất thời ngừng tay, cảm thấy kỳ lạ, nhìn xung quanh một lần, lẩm bẩm: “Nhớ là tối hôm qua nấu xong thuốc cao cho vào lọ, lúc đi ra ngoài rõ ràng đã đóng chặt cửa sổ. Hơn nữa sáng nay gió lớn, cũng không mở cửa sổ, cửa sổ này, là mở lúc nào? Ai, già rồi, trí nhớ không tốt, có lẽ là tiện tay mở ra, lại quên mất đây mà?”
Một nơi khác, Mạnh Lai giục ngựa trở về vương phủ, đi vào bẩm báo với Đường Diệu Đan: “Dậy sớm lên miếu Thanh Phong, theo phân phó của Quận chúa, thừa dịp không có người lẻn vào dược phòng, rắc thuốc kia vào trong cao lê, mới lặng lẽ lui ra ngoài. Chờ Sử Thiết Thủ lên núi, thuộc hạ mới xuất hiện, làm bộ như mới vừa lên núi. Đoán rằng thủ phụ phu nhân lấy được cao lê, sẽ không nghi ngờ, nhất định sẽ uống.”
Thuốc kia vô sắc vô vị, chính là Dược Vương ngự y cũng tra không ra được. Đường Diệu Đan hài lòng, đợi Mạnh Lai đi xuống, nàng ta gỡ trâm trên đầu xuống, cầm đầu nhọn đâm vào bàn nói: “Hoàng hậu nương nương, Bản Quận chúa càng muốn giết chết Chân Ngọc nương, càng muốn gả cho Vương Chính Khanh, nếu để cho Vương Chính Khanh không quan tâm triều sự, khiến cho hoàng huynh phiền não, xem ngươi còn có thể làm khó dễ được ta?”