Vừa kéo va li hành lý của Hạ Chi ra khỏi phòng khách sạn, Nguyên vừa cẩn thận hỏi:
-Em đã gọi điện báo cho Thiên Anh là em sẽ về nhà ở chưa?
-Chưa. Điện thoại em hết pin rồi.- Chi lắc đầu.
-Thôi để tí tìm chỗ nào ăn tối rồi anh gọi cho nó cũng được.- Nguyên chắt lưỡi.
Hai người bước lại trước cửa thang máy để đợi. 10 giây sau, thang máy dừng lại, cửa thang máy mở ra. Nguyên ngừng nói chuyện với Chi để bước vào. Nhưng anh vừa ngẩng đầu nhìn vào trong thì ngay lập tức sững lại. Một trong hai người đứng trong thang máy cũng đồng dạng có phản ứng như anh. Hạ Chi tò mò nhìn vào, chỉ thấy bên trong có hai người, một nam, một nữ. Người đàn ông trạc ngoài 40 tuổi, ăn mặc trang trọng, tay đang ôm eo người phụ nữ mặc váy đỏ đầy tình tứ. Vừa rồi họ còn đang cười với nhau rất vui vẻ, chỉ là sau khi nhìn thấy Nguyên thì nụ cười tắt ngúm trên gương mặt người phụ nữ kia.
Mím môi đầy tức giận, Nguyên buông tay kéo va li ra, một chân bước vào trong thang máy chèn không cho cửa đóng lại. Anh kéo người phụ nữ ra khỏi thang máy bằng một hành động kiên quyết, mạnh mẽ, gần như là thô bạo khiến cả Hạ Chi và người đàn ông kia đều ngẩn ra.
-Này, cậu làm cái gì vợ tôi thế hả?- Người đàn ông cũng vội bước ra, quát lên.
-Ai là vợ ông? Cút đi.- Nguyên tức tối quát lại.
-Thằng này, mày… mày…
Ông ta nhất thời bị chọc giận đến độ không thể nói thành lời, cứ đứng một chỗ lắp ba lắp bắp mãi. Người phụ nữ mà anh vừa kéo ra khỏi thang máy, lúc này đang đứng trước mặt anh, gương mặt đầy vẻ không tự nhiên, có chút hoảng hốt. Nguyên có nằm mơ cũng không nghĩ rằng có ngày anh lại bắt gặp chị dâu mà mình vẫn kính trọng ở một nơi như thế này, trong vòng tay của một người đàn ông xa lạ, còn chấp nhận để anh ta coi là vợ nữa. Thấy hai người đàn ông như muốn xông vào đánh nhau đến nơi, Dung vội đứng giữa hai người, nói nhỏ nhẹ với người đàn ông:
-Đây là em chồng em. Anh về trước đi. Em sẽ gọi cho anh sau.
Bị xấu hổ không nói thành lời, anh ta “hừ” một tiếng rồi quay trở lại bên trong thang máy. Hạ Chi ngơ ngác không hiểu chuyện gì bèn quay sang nhìn Nguyên, nhưng lúc này, trong đôi mắt anh dường như hoàn toàn không có sự tồn tại của cô ở đây, ngoài duy nhất người phụ nữ đứng trước mặt này.
-Anh Nguyên…- Cô khẽ gọi.
Nguyên nhìn Dung hồi lâu vẫn không nói một câu nào. Trong mắt anh bừng bừng lửa giận khiến anh khó khăn lắm mới kiềm chế nổi cảm xúc của mình, không cho nó bộc phát ra. Anh nhìn Hạ Chi, nói ngắn gọn:
-Em gọi taxi về nhà trước đi. Anh sẽ trả phòng sau.
Rồi không để cô nói câu gì, để mặc cô đứng tại cửa thang máy, anh nắm lấy cánh tay của Dung kéo một mạch đi về phía căn phòng mà trước đó anh đã thuê cho Hạ Chi nghỉ lại qua đêm. Hạ Chi căn bản vì quá kinh ngạc nên không thể nói được lời nào.
Hành động này giống của em chồng với chị dâu lắm sao? Chi lờ mờ đoán được rằng mối quan hệ giữa họ hoàn toàn không đơn giản là chị dâu- em chồng. Và điều khiến cô đau khổ và khó chấp nhận nhất, chính là việc mình trong lòng Nguyên không quan trọng bằng một phần của người phụ nữ xa lạ ấy. Chỉ cần có người đó trong mắt anh, tất cả những thứ còn lại xung quanh đều không thể khiến anh quan tâm được nữa.
Chi hít một hơi thật sâu rồi mới bấm đèn thang máy để đi xuống dưới sảnh khách sạn. Nếu Nguyên đã không muốn cô đợi, thì cô cũng chẳng có lý do gì ở lại đây đợi anh cả. Căn bản là cũng không biết bản thân sẽ phải đợi đến bao giờ.
*
Trong căn phòng tại khách sạn lúc này, Nguyên ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào Dung vẫn đứng tần ngần giữa phòng. Cô cũng không biết nên đứng hay nên ngồi lúc này. Từ Nguyên có một thứ cảm xúc vô cùng dữ dội đang bộc phát ra nên cô cũng không dám lên tiếng ngay. Bị Nguyên nhìn chằm chằm như thế, lại không nói một câu nào khiến chị vô cùng khó chịu. Cảm giác xấu hổ như một đứa trẻ ăn vụng bị bắt quả tang làm cô thấy bối rối. Nguyên định làm gì đây? Nếu như đến tai bố mẹ chồng cô, chắc cô sẽ chẳng còn giữ nổi thằng Boo nữa.
-Sao chị không ngồi? Chị định đứng như thế nói chuyện à?- Nguyên cuối cùng cũng cất tiếng sau một hồi im lặng.
-Hay mình về nhà rồi hãy nói chuyện. Em không nên để bạn gái về một mình như thế.
-Về nhà nói chuyện? Chị nghĩ thế tốt hơn sao?
Thấy Dung lặng im không trả lời, Nguyên tiếp:
-Chuyện này bắt đầu từ bao giờ?
Dung sững lại, cô cũng không biết phải trả lời như thế nào. Cô hoàn toàn có quyền không phải trả lời những chất vấn của Nguyên, nhưng đứng trước người em chồng này, cô không tài nào khống chế nổi cảm xúc của mình.
-Nửa năm.
-Bố mẹ biết không?
-Không.
-Em hiểu nỗi lòng của chị… Nhưng…- Nguyên định nói gì rồi lại thôi, chỉ thở dài một cái.- Bây giờ chị tính sao? Chị định lén lút quan hệ với người khác thế này đến bao giờ? Nếu chị cần đàn ông như thế, thì hãy bỏ anh Dũng đi, rồi đường đường chính chính kết hôn với một người đàn ông khác. Chẳng lẽ chị sợ không còn đàn ông cho chị kết hôn sao?
-Chị nghĩ như thế này là quá ổn rồi. Chị không đủ dũng cảm để đi bước nữa.
-Người đàn ông đó cũng có gia đình riêng của anh ta. Chị nghĩ sao nếu như vợ anh ta cũng đang chịu nhiều đau khổ như trước đây khi anh Dũng bỏ chị?
-Chị không nghĩ nhiều như thế.- Dung lắc đầu.
-Tại sao?
-Đàn bà thường cay nghiệt với đàn bà. Hơn nữa, chị không cướp chồng của ai cả, là anh ấy tìm đến chị. Bọn chị trước đây từng học cùng trường đại học.
-Chị… Chị yêu anh ta không?
-Tất nhiên là không?
-Vậy chị đến với anh ta vì điều gì? Chỉ vì chị cần đàn ông sao?- Nguyên nhướn mày lên.
-Cứ coi như vậy đi.
-Nếu chỉ là cần đàn ông… vậy thì làm nhân tình của em đi. Nếu chỉ là cần một người đàn ông để ôm ấp và thỏa mãn, thì đến với em đi.- Nguyên nhìn thẳng vào mắt Dung.
Dung sững người trước lời đề nghị đó của Nguyên. Cô biết tình cảm của Nguyên, nhưng không bao giờ cô dám nghĩ Nguyên sẽ mạnh dạn bày tỏ như thế. Nhìn thái độ lúng túng của Dung, Nguyên nhún vai:
-Ít nhất em sẽ không như anh ta, đến với chị chỉ vì muốn thỏa mãn quan hệ xác thịt.
-Em có biết em đang nói cái gì không?- Dung nhìn sâu vào đôi mắt anh, ở đó, cô chỉ thấy một sự kiên quyết không tài nào lay chuyển nổi. Cô biết, anh không nói chơi, cũng không vì một phút nông nổi mà đưa ra đề nghị này.
-Chị không muốn thay đổi quan hệ hiện tại giữa chị và em.- Cuối cùng, Dung lắc đầu thở dài- Chuyện ngày hôm nay, nếu em thương chị, thì xin em hãy coi như không thấy gì. Chị chỉ xin em chuyện đó thôi.
-Tại sao chị không thể đến với em?- Nguyên nhấn mạnh từng chữ.
-Đừng vì người như chị mà đánh mất luân thường đạo lý.- Dung gần như muốn khóc trước sự bình thản của Nguyên.
-Luân thường đạo lý?- Nguyên nhếch miệng cười- Hay cho một câu luân thường đạo lý. Chị ly hôn với anh Dũng thì chúng ta sẽ đâu còn cái quan hệ người-một-nhà đó nữa. Tại sao chị nhất định ương ngạnh đến vậy? Em thì không thể làm chồng chị? Không thể làm cha của thằng Boo sao?
-Không thể.- Dung kiên quyết lắc đầu.
-Em hiểu rồi. Vậy chị đi đi. Chuyện ngày hôm nay em sẽ coi như không thấy.
-Cảm ơn em.- Dung nói nhanh rồi quay đi ra cửa, dường như cô không thể đủ sức để đối mặt với Nguyên thêm một phút một giây nào nữa.
*
Chẳng biết bao lâu sau, chỉ khi có người lay mạnh mình, Nguyên mới uể oải mở mắt ra. Người phục vụ quán bar lịch sự nói với anh:
-Điện thoại của anh reo liên tục nãy giờ thưa anh.
Nguyên chậm chạp ngồi thẳng dậy, từ từ nhớ lại, hóa ra anh đã uống quá chén và ngủ gục tại quán bar này sau khi từ khách sạn trở ra. Anh mở điện thoại, hơn mười cuộc gọi nhỡ từ số của Thiên Anh. Nhớ đến Thiên Anh, anh sực nhớ ra Hạ Chi đã bị mình bỏ rơi ở khách sạn, không biết giờ này cô bé đã về tới nhà chưa? Anh bấm gọi cho cô nhưng tổng đài vẫn báo thuê bao không liên lạc được. Câu thông báo làm Nguyên gần như tỉnh hẳn. Anh bấm gọi lại cho Thiên Anh.
-Cậu và Hạ Chi đang ở đâu đấy?- Thiên Anh bắt máy ở ngay hồi chuông thứ nhất.
-Tớ ra ngoài có chút việc. Hạ Chi về nhà rồi.
-Nhà? Nhà cô ấy làm gì có ai? Tớ gọi cho cả hai không được nên đã rẽ qua đó rồi.
-Tớ bảo cô ấy bắt taxi về rồi mà.
-Trời đất. Thế cậu có đưa tiền cho Chi không? Cô bé không có nhiều tiền đâu.
-Chết thật, tớ quên mất.- Nguyên giật mình- Điện thoại của cô ấy lại hết pin nữa.
-Thế cậu đang ở đâu? Cậu để cô ấy đi một mình về từ đâu? Bây giờ là quá nửa đêm rồi, con gái một thân một mình lang thang ngoài đường quá nguy hiểm.
-Đừng lo, đứa nào động vào con nhỏ mới gọi là xui xẻo đó.- Nguyên chắt lưỡi.
-Không phải lúc đùa đâu.- Thiên Anh nghiêm giọng.- Tớ đang mượn xe của Hương chạy vòng vòng đi tìm đây. Cậu đang ở đâu? Bắt taxi về trước đi.
-Tớ bắt taxi về nhà Chi trước. Có gì a lô nhé!
-OK. Cứ vậy đi.
Thiên Anh nói rồi cúp máy luôn. Nguyên cũng loạng choạng đứng dậy. Lâu rồi anh không uống nhiều thế này nên bản thân vẫn chưa quen với cảm giác choáng váng do men rượu. Nhưng lúc này, đầu óc anh lại nghĩ tới Hạ Chi, cảm thấy có lỗi vì đã để cô một thân một mình đi về như vậy.
Ngõ vào nhà Chi tối om, chỉ có duy nhất ánh điện leo lét sáng từ trên cột điện cao trước cửa nhà cô và bác hàng xóm. Cả xóm yên tĩnh chìm trong giấc ngủ. Nguyên nhìn ngôi nhà im lìm trong bóng tối, khẽ thở dài, rõ ràng là Hạ Chi chưa về nhà. Nếu không có chuyện bất thường xảy ra thì cô phải về tới đây rồi chứ? Địa chỉ nhà anh cũng cẩn thận ghi vào một tờ giấy rồi để trong va li của cô từ chiều. Anh biết Chi có tính hay quên, trước đây tên của anh cô cũng không nhớ, lúc đầu phải ghi tên anh lên tay để nhắc mình không quên. Nếu nói Nguyên không quan tâm gì đến Hạ Chi là nói dối, chỉ là khi thấy Dung trong lòng một người đàn ông xa lạ khác, anh chẳng còn một chút lý trí nào mà nghĩ đến Chi nữa.
Nguyên ngồi tựa vào cổng nhà Hạ Chi ngủ quên cho tận tới khi có người lay dậy lần nữa. Anh giật mình mở choàng mắt, chỉ thấy bác hàng xóm đang nhìn mình đầy hiếu kì.
-Bác ạ!- Anh đứng bật dậy, hoang mang không biết người phụ nữ hiền lành này sẽ phản ứng thế nào nếu biết anh để Chi đi lạc suốt từ hôm qua tới giờ.
-Cậu làm gì mà ngủ ở đây thế? Cậu không có nhà à?
-Dạ, không ạ!
-A, hình như là cậu thanh niên đưa con Chi về hôm qua mà. Sao cậu không gọi cửa, Chi nó ngủ bên nhà bác.- Bác hàng xóm tươi cười.
-Sao ạ?- Nguyên giật mình đến tỉnh cả ngủ- Chi ngủ bên nhà bác ạ!
-Đúng rồi. Nó lại đánh rơi chìa khóa, cái con bé này là chúa hậu đậu mà.
Mải nói nên bác hàng xóm không nhận ra Nguyên vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu thực sự để lạc mất Hạ Chi, chắc Thiên Anh sẽ giết anh mất.
-Bác phải ra chợ bán hàng sớm đây. Cháu vào trong nhà nghỉ ngơi đi. Có mỗi mình con bé ở nhà thôi.
-Dạ.- Nguyên đứng dậy rồi đi theo người hàng xóm của Hạ Chi vào nhà.
Căn nhà của bác hàng xóm nhỏ và đơn sơ hơn cả nhà của hai anh em Chi. Chỉ có độc một cái bàn, mấy cái ghế bằng nhựa. Bên trên có mấy cái chén còn nguyên vệt vàng ố của nước chè. Một cái xe đạp mini cũ. Cửa phòng ngủ phía trong là một cái ri đô cũ. Trên tường có một cái khung ảnh lớn, trong lồng chi chít những tấm ảnh nhỏ, rõ ràng là được chụp từ rất lâu rồi.
-Cơm bác nấu rồi đấy. Cháu đợi Chi dậy rồi hai anh em ăn nhé! Mà cháu tên gì nhỉ?
-Cháu tên Nguyên bác ạ!
-Cháu là bác sĩ à?
-Dạ không.
-Ồ, bác cứ tưởng cháu là bác sĩ. Tại hôm qua trước khi đi ngủ Chi nó còn nhắc đến anh bác sĩ nào đó. Bác tên là Thủy, bác ở đây có một mình thôi nên coi hai anh em thằng Lâm như con bác vậy. Khổ thân con Chi, bị tai nạn kiểu gì mà không nhớ gì cả. May mà nó còn gặp được người tốt như cháu. Thôi bác đi đây. Có đi đâu thì hai cháu cứ khóa cửa vào, bác còn chìa khóa khác.
-Vâng.
Bác Thủy dắt chiếc xe đạp ra cổng rồi khép cổng lại. Nguyên nhìn bác đi khuất rồi mới lấy điện thoại ra gọi cho Thiên Anh.
-Cậu về nhà chưa hay vẫn đi tìm đấy?
-Tớ vẫn đang ở ngoài đường.- Thiên Anh đáp lại đầy mệt mỏi- Chắc tớ qua trụ sở công an báo luôn đây.
-Thôi về ngủ đi. Tớ tìm thấy Chi rồi. Cô ấy ngủ lại bên nhà bác hàng xóm, chìa khóa nhà cô ấy đánh rơi mất rồi. Tớ đợi cô ấy dậy rồi cũng về nhà một chút. Chiều có gì cậu qua đây nhé!
-Thế à? May quá! Thế thì chiều tớ sẽ tới. Tớ phải về trả xe cho Hương đi làm nữa. Vậy nhé!
-Ừ.
Nhớ tới lời dặn của bác Thủy, tự nhiên Nguyên thấy đói. Hôm qua vì việc của Dung nên anh chưa ăn tối. Lại thêm mấy cốc rượu nặng ở quán bar khiến giờ anh cảm thấy nôn nao trong người. Anh bèn đi vào bếp.
*
Hạ Chi tỉnh giấc khi cảm thấy bụng mình hơi nặng. Cô mở mắt ra, trong cái tranh tối tranh sáng của căn phòng ngủ nhỏ hẹp, cô cũng không nhìn ra người đang nằm cạnh mình. Đang định gạt cánh tay đó ra, cô đột nhiên thấy lạ. Hơi thở của người bên cạnh khiến cô có cảm giác quen thuộc, cô giật mình quơ tay sang. Khi chạm vào mái tóc ngắn, cô biết cảm giác của mình không sai. Đúng là không phải bác Thủy. Nhưng tại sao Nguyên lại có mặt ở đây? Nhớ lại mọi việc tối qua, cô cảm thấy hơi bực, bèn hất tay của anh ra. Cái hất tay mạnh làm anh tỉnh giấc sau khi chợp mắt không bao lâu.
-Dậy rồi sao? Vừa mới tỉnh giấc mà đã thô bạo rồi.
-Ai cho anh nằm ở đây? Nam nữ thụ thụ bất thân, hiểu chưa?- Cô ngồi dậy hừ giọng.
-Em chả ngủ cùng anh chán rồi còn làm bộ hả?- Nguyên cười.
-Nói bậy nói bạ. Anh muốn ăn đòn hả?
-Thôi thôi, dậy đánh răng rửa mặt đi. Em hôi chết đi được ấy.
-Anh… Biến ra…- Cô giơ chân đạp anh một cái khiến Nguyên suýt nữa thì rơi ra khỏi giường.
-Này, em hung dữ vậy anh sẽ không tìm lại người yêu của em cho em đâu.
-Ai cần anh.- Chi vẫn cố gắng đẩy Nguyên ra khỏi giường.
-Thôi, anh xin. Vì em mà cả đêm qua anh và thằng Thiên Anh đều không được ngủ tí nào đấy. Anh ngủ ở cổng nhà em cả đêm. Nếu bác Thủy không gọi chắc giờ anh còn chưa dậy.
-Khách sạn phòng rộng, giường to, lại có người ở cùng anh không ở, ai khiến anh đi tìm. Hả? Hả? Hả?- Sau một lúc giằng co nhưng vẫn không thắng nổi Nguyên, cô ngồi thở hồng hộc.
-Em đang ghen đấy à?- Nguyên phá ra cười- Ôi Hạ Chi của anh đang ghen kìa.
-Ai là của anh?- Cô giận dữ hét lên.
-A, a, anh quên. Xin lỗi. Hạ Chi của bác sĩ Thiên Anh.- Nguyên ha ha cười.
-Anh đúng là đồ đáng ghét.- Chi lầm bầm nhảy ra khỏi giường đi về phía nhà vệ sinh.
Nguyên cười cười nhìn theo Chi. Nhưng rồi sắc mặt anh hơi trầm xuống. “Trước khi đi ngủ chỉ nhắc đến bác sĩ của em sao? Hóa ra là anh nhầm tưởng.” Rồi anh lại tự nhủ: “Thôi, bản thân mình cũng đâu có ra gì, mình đâu có toàn tâm toàn ý với cô ấy đâu.”
Một lát sau, khi Nguyên bắt đầu chợp mắt trở lại được thì anh bị đánh thức lần nữa bởi tiếng hét chói tai từ dưới bếp: “Aaaaaaa, đồ đáng ghét. Anh dám ăn hết cơm mà còn không rửa bát sao?” Nguyên kéo gối trùm lên tai, khẽ cười rồi lại chìm vào giấc ngủ.