Tôi biết, hạnh phúc hiện tại, cho dù có thể làm người ta say đắm như thế nào thì cũng chỉ là ảo ảnh.
Tôi biết mình chỉ tạm thời giành anh từ bên cô ấy để cùng anh trải qua một quãng thời gian đẹp đẽ.
Tồi phải luôn nhắc nhở mình về điều đó, không được quên, không được quên, không được quên...
Như thế có một ngày tôi sẽ phải trả anh về nơi ấy, có thể, nỗi đau sẽ vơi đi...
Autumn
Sau khi Băng Lan ra nước ngoài, mỗi ngày qua đi đều nhẹ nhàng và ngọt ngào hơn…
Một buổi sáng, Thu Thần tỉnh giấc, chậm chạp mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt của anh, cô mỉm cười, bỗng không muốn dậy nữa, chỉ muốn nằm trên giường như thế và không làm gì cả, chỉ nhìn anh.
Cô muốn nhìn để nhớ từng đường nét trên gương mặt, nhớ nhịp thở, nhớ đường cong của viền môi, nhớ cảm giác mỗi khi đặt tay lên lồng ngực ấm áp của anh. Cô muốn nhớ bởi lo sợ ngày nào đó sẽ để mất anh…
Bước xuống giường, mở chiếc laptop đang đặt trên bàn trang điểm, cô bỗng muốn viết nhiều điều, muốn ghi chép lại…
“Thu Thần?”
Đột nhiên hơi ấm quen thuộc luôn bên mình biến mất, anh bắt đầu cảm thấy hoảng hốt.
“Em đang làm gì đấy?” Anh thấy cô đang mải miết gõ bàn phím.
“Không có gì…”, Thu Thần vội vàng chuyển màn hình, quay đầu lại, “Em chỉ lên mạng đọc tin tức thôi”.
Thạch Chấn Vũ nheo mày nhưng không nói gì nữa.
Thu Thần tắt laptop, anh bước lại gần ôm lấy bờ vai cô, anh cúi xuống mái tóc đen dài, mềm mại của cô và hít một hơi thật sâu. Mấy tháng gần đây, anh đã dần quen và cũng thích mùi thơm của cô.
“Anh đang làm gì thế?”, Thu Thần cười hỏi.
Đôi tay anh đặt lên trên khuôn ngực ấm áp mềm mại của cô.
“Chẳng phải anh nói… sáng nay phải đi miền Nam… để gặp khách hàng…” Nụ cười của cô biến mất, nhịp thở bắt đầu hỗn loạn, bởi anh đang luồn tay vào trong lớp áo ngủ của cô, ngón tay thô ráp không biết vô tình hay cố ý chạm vào nhũ hoa nhạy cảm của cô.
Thu Thần ngẩng đầu, nhìn anh bằng đôi mắt đầy tình ý.
“Sẽ không kịp…”
“Không cần quan tâm xem có kịp hay không…”
Đôi môi lướt qua vành tai cô, bộ râu lún phún tuy làm cô hơi đau nhưng cũng đủ để kích thích làn da nhạy cảm.
“Anh sao thế? Chẳng giống anh chút nào…”, Thu Thần vội nói. Đôi môi anh đã đặt lên dái tai của cô một nụ hôn.
Khoảnh khắc đó, chút lý trí còn lại trong suy nghĩ của cô cũng không còn.
Đó là nhược điểm của cô! Anh hiểu rõ điều ấy. Những ngày gần đây, người đàn ông này đã quá rõ những điểm nhạy cảm trên cơ thể cô.
“Lên giường nhé…”, một giọng nói mê hoặc làm cô khó lòng từ chối.
***
“Ôi! Đúng… đúng là không kịp rồi!” Hơi thở gấp gáp. Rầm một tiếng, từ trên giường lao xuống, chỉnh trang lại quần áo, Thu Thần kéo tay chàng trai đang nằm trên giường, nhưng cô lại bị anh kéo ngược lại.
“Muộn lắm rồi! Sắp mười giờ rồi!”
Đôi mắt lười nhác chợt mở to. Muộn thế rồi sao? Chết tiệt! Chưa bao giờ anh đi làm muộn.
Thạch Chấn Vũ nhảy xuống giường. Một cơ thể cường tráng trong bộ dạng không một manh áo đang đang đứng trước mặt Thu Thần, nhưng lúc này cô không được phép đỏ mặt.
“Nhanh lên chút!” Hai người kéo tay nhau vào phòng thay quần áo.
Thu Thần vội vội vàng vàng lấy một bộ đồ trong tủ đưa cho Thạch Chấn Vũ. Sau đó cô chọn cho mình một bộ đồ đơn giản.
“Để em giúp anh!”
Anh mặc vest nên hơi phiền, Thu Thần giúp anh thắt cà vạt…
“Ối! Chưa xong! Còn tóc…”, Thu Thần kéo anh lại.
Bây giờ cô chịu trách nhiệm chăm sóc và chỉnh trang lại mái tóc của anh. Mỗi sáng, cô đều chải đầu giúp anh, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Xong xuôi tất cả, hai người vội vội vàng vàng chạy xuống tầng dưới.
Kít… vội vàng phanh lại.
Vừa xuống tới nơi đã thấy ông nội đang trừng mắt nhìn.
“Mấy giờ rồi hả?”, ông nội bực tức giáo huấn.
Đôi mắt sáng như đèn đỏ… quét qua mái tóc rối bời cùng khuôn mặt chưa kịp trang điểm của cô, và cả nét mặt vội vàng của cháu ông.
Thạch Trấn Đường lắc đầu. Ai nhìn cũng biết được vì sao muộn thế này mà hai người mới đi xuống, thật chẳng ra thể thống gì!
Thu Thần và Thạch Chấn Vũ chột dạ, giống như hai đứa trẻ bị bắt lỗi vì làm việc xấu. Hai người nắm tay và cùng nhìn nhau.
“Còn đứng đó làm gì nữa? Không mau ăn sáng đi!”, ông nội quát lên.
Thu Thần nhìn vào phòng ăn. Trên bàn có cháo, và mấy đĩa rau nhỏ, bữa sáng quả là phong phú, là ông đã dậy sớm để nấu bữa sáng sao? Xem ra bình thường ông tỏ ra khó khăn với cô, nhưng thực ra ông cũng rất quan tâm cô!
Nhưng bây giờ không có thời gian để mà cảm động nữa.
“Giờ bọn cháu phải đi luôn, không đủ thời gian ăn sáng nữa đâu ông.”
“Đi thôi em!”, Thạch Chấn Vũ kéo Thu Thần ra ngoài.
“Này! Sao lại thế? Vội cái gì chứ! Hai đứa này…”
“Sao lại đi ra ngoài trong bộ dáng ấy? Chẳng phải sẽ làm trò cười… thật là…”, Thạch Trấn Đường lẩm bẩm, nhìn theo bóng hai người.
Vốn không nghe thấy tiếng lẩm bẩm của ông nội, hai người đã vào xe.
“Hôm nay không cần đưa em tới quán, chỉ cần tới đầu đường là được rồi.”
“Không được”, Thạch Chấn Vũ quay đầu lại, “Anh không yên tâm…”, anh bỗng dừng lại, trừng mắt nhìn cô.
“Làm sao?”
Thu Thần theo ánh mắt anh nhìn xuống ngực mình, mới phát hiện cà vạt của anh lại đang thắt trên cổ cô. Trong lúc vội vàng lại xảy ra chuyện này, chẳng trách ông nội khi nãy lắc đầu, trừng mắt nhìn cô.
Hai người nhìn nhau, cùng cười lớn.
***
Ngồi trên xe, Thu Thần cảm thấy mình chưa vui vẻ như thế bao giờ.
Thạch Chấn Vũ một tay cầm vô lăng, một tay tay nắm tay cô.
Sự thân thiết buổi sáng và sự vội vàng sau đó, làm hai người cảm thấy gần gũi hơn.
Cô thấy mình thật may mắn khi quyết định kết hôn với anh. Nếu không như thế, cô sẽ không thể cảm nhận được niềm hạnh phúc lúc này, nếu không phải như thế, cô sẽ không được nhìn thấy rất nhiều diện mạo của anh.
Vì ân ái với cô mà anh quên công việc, quên trách nhiệm và quên đi thời gian…
Không ngăn được nụ cười nơi khóe môi, cô nắm tay anh.
Cảm nhận được sự tiếp xúc của cô, Thạch Chấn Vũ cũng mỉm cười. Anh rất kinh ngạc khi phát hiện, từ ngày cưới Thu Thần, anh đã cười rất nhiều so với những năm trước đó.
Hôm nay anh còn phá vỡ cả thói quen vẫn giữ lâu nay – đi làm muộn, mà nguyên nhân là quấn quít với vợ. Nhưng anh không hề cảm thấy áy náy, trái lại, còn cảm thấy vui vẻ.
Anh chưa từng nghĩ sẽ hài lòng về cuộc sống hôn nhân của mình. Thu Thần bước vào cuộc sống của anh, thay đổi anh, thay đổi không khí của nhà họ Thạch, và anh vui khi thấy sự thay đổi đó.
Cưới cô là một điều tốt, cùng cô trò chuyện cũng là một niềm vui, ân ái với cô… cũng là niềm vui như thế, anh cảm thấy mình may mắn vì đã lấy được một báu vật.
“Anh cười gì thế?”, Thu Thần hỏi.
Dừng lại trước đèn đỏ. Thạch Chấn Vũ quay đầu, nhìn thấy nụ cười quyến rũ trên khuôn mặt Thu Thần.
“Không có gì”, anh khẽ nói, “Chỉ là cảm thấy cưới được em là điều rất tốt”.
Anh và cô đều nghĩ về một chuyện, Thu Thần cảm động.
Có phải là tốt so với Băng Lan không? Có phải em tốt hơn Băng Lan không? Cô rất muốn hỏi như thế, nhưng… vẫn không dám mở lời.
“Sống cùng em anh có cảm giác thế nào?”
“Anh thấy thoải mái, rất dễ chịu”, Thạch Chấn Vũ trả lời không hề do dự.
Đáp án này làm cô hơi thất vọng. Nhưng cô lại không nói, vì không muốn hiểu quá rõ. Không lâu sau, xe tới trước cửa hàng của Thu Thần.
“Anh lái xe cẩn thận!”, bước xuống, cô ghé sát vào cửa xe dặn dò.
Đúng lúc cô định nghiêng người hôn lên má anh thì điện thoại của anh đổ chuông.
“A lô? Băng Lan à? Sao hôm qua không thấy gọi điện thoại cho anh? Lần trước em nói chủ nhà… A lô! Anh không nghe rõ…”
Có thể do sóng điện thoại không tốt, Thạch Chấn Vũ xuống xe đi tới phía trước để nói chuyện. Thu Thần sợ xe của anh bị bắt nên vẫn đứng ở chỗ đó.
Ở đoạn đường xa xa, cô thấy Thạch Chấn Vũ đang chăm chú nghe điện thoại, có lúc lại nhăn mày…
Lúc này cô sực hiểu cảm giác thất vọng của mình khi nãy là từ đâu. Hóa ra cô không muốn anh cảm thấy thoải mái khi ở bên cô, cô muốn anh có cảm giác bất an, căng thẳng, muốn anh cảm thấy không an toàn, chính là muốn anh cảm thấy không thoải mái!
Cô không muốn anh nghe điện thoại của người phụ nữ khác mà quên mất sự tồn tại của cô.
Sự mong đợi của cô có phải là quá cao?
***
Hai ngày này, Thạch Chấn Vũ xuống miền Nam công tác, chỉ có Thu Thần và ông nội ở nhà. Cô vẫn như thường lệ, buổi trưa và buổi tối đều sẽ qua nhà nấu cơm cho ông nội. Nhưng Thạch Trấn Đường không khi nào hài lòng với những món cô nấu.
“Đây là cái gì? Muốn tôi ăn cái đồ này hả? Tôi không ăn!”
Trên bàn là một đĩa rau cải, thịt xào tỏi, cá hấp, còn có cả canh trứng.
“Ông! Ông bị cao huyết áp, ăn đồ thanh đạm một chút thì sẽ tốt hơn”, Thu Thần nhẫn nại giải thích.
Kết hôn được vài tháng, Thu Thần biết ông nội không những bị cao huyết áp, mà còn có bệnh thấp khớp, tất cả vấn đề đều xuất phát từ cách ăn uống.
Cả nhà có thói quen ăn đồ ăn mặn, lại nhiều dầu, chẳng trách tình trạng sức khỏe lại như thế. Trước đây Băng Lan toàn làm theo ý của ông nội, nhưng cô không chấp nhận chuyện này tiếp tục xảy ra.
Ông nội bỏ đũa xuống, chạy tới trước bài vị:
“Bà ơi! Bà xem A Vũ lấy về một đứa bất hiếu thế đấy. Sao sống nổi đây, nó cho tôi ăn toàn những thứ linh tinh, rõ ràng là muốn tôi chết! Số tôi khổ quá! Đến khi già rồi mà còn bị người ta ngược đãi…”
Thu Thần nghe ông nội bẻ cong ý tốt của mình, trong lòng cũng có phần tức giận.
“Ông nội, ông đừng nghĩ nhiều đến chuyện đó! Cho dù ông có thích hay không thì đây vẫn là cơm bữa trưa nay.”
Ông nội trừng mắt nhìn cô: “Hừm! Tôi thật sự không hiểu vì sao A Vũ lại lấy loại đàn bà như cô, Băng Lan tốt hơn cô cả trăm lần. Tôi có tiền! Tôi đi ra ngoài ăn, khỏi phải chịu cô trút giận!”.
“Ông!”, Thu Thần gọi lại nhưng không kịp vì Thạch Trấn Đường đã đi ra khỏi nhà rồi.
Lần này ra ngoài, chắc chắn ông lại đi nói chuyện với hàng xóm những điều không hài lòng về cô. Trong lòng của ông nội, mãi mãi không có người con gái nào có thể so sánh được với Băng Lan.
Thu Thần chán nản, nhìn những món ăn mà mình đã tận tình làm, tính toán lượt calorie, lượng cholesterol, cô chẳng còn hứng thú ăn uống gì nữa.
Cô mím môi, lấy túi xách đi ra khỏi nhà.
Quay về Quan Ngoại, cô cũng còn nhiều vấn đề phải giải quyết.
“A Thần, cô như thế này là không được! Buổi trưa là lúc bận rộn nhất, cô thì cứ không ở đây, tôi mệt lắm cô có biết không hả?”, A Quý nhìn cô kể khổ.
“Chẳng phải tôi đã thuê thêm hai sinh viên tới phụ sao?”
“Hai con bé đó thì làm được gì, tôi đã lười, chúng nó còn lười hơn tôi.”
“Thôi anh chịu khó vậy, nếu thực sự không được thì tìm thêm người mới là ổn thôi.”
An ủi A Quý xong, lúc chưa đông khách Thu Thần dọn dẹp lại quán một chút. Đến khoảng bốn giờ, cô nói với A Quý:
“A Quý, tôi về qua nhà một lúc. Bữa trưa ông nội giận tôi, không biết bây giờ đã ăn cơm chưa.”
“Ông già khó tính ấy hả, cho dù cô có làm gì thì ông ấy cũng không hài lòng, cô còn quan tâm ông ấy làm gì?” A Quý hiểu rõ hoàn cảnh của Thu Thần, nên rất bất bình thay cô.
Thu Thần gượng cười: “Tôi đi đây! Bye!”
Về đến nhà, cô gõ cửa phòng ông nội: “Ông nội?”.
Không nghe thấy tiếng trả lời. Cô đứng đợi ở ngoài cửa một chút. Tiếp tục gõ cửa, vẫn không có phản ứng gì, đang định quay đi thì nghe thấy “ầm” một tiếng.
Thu Thần có cảm giác bất an, cô mở cửa đi vào.
“Ông nội?”
Thạch Trấn Đường bị ngã xuống đất, mặt mày xanh xao, miệng méo xệch. Thu Thần sợ hãi chạy đến bên cạnh. Thạch Trấn Đường định nói gì đó, nhưng cũng nói không được.
Thu Thần biết ngay là ông bị trúng gió. Tay run run, nhưng cô cố gắng trấn tĩnh, không được hoảng loạn, bởi lúc này ông chỉ có thể dựa vào cô.
Cô cố gắng lục lọi trong ký ức, nhớ hồi còn làm bồi bàn, cô đã được chứng kiến một bác sĩ đông y giúp người bệnh ở trong tình trạng cấp bách, ký ức lướt qua…
Cô dìu ông nội tới dựa vào giường.
“Ông, ông đừng sợ. Cháu đi gọi xe cấp cứ, sẽ quay lại ngay.”
Thu Thần chạy ra ngoài, gọi 119, sau đó cô chạy vào lấy một chiếc kim trong tủ ở phòng khách, dùng lửa đốt một chút để tiêu độc. Rồi cô lại chạy về phòng ông nội, dùng kim châm vào mười đầu ngón tay của ông, vừa châm vừa an ủi.
Vài phút sau, đôi mắt ông dần dần lấy lại thần thái, nhưng miệng thì vẫn méo xệch, Thu Thần xoa xoa lên tai ông, chờ hai bên tai đều đỏ rồi, liền châm vào hai bên tai…
Không lâu sau, ông cũng dần dần trở lại bình thường. Hình như ông cũng biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, ông tỉnh lại nhưng tinh thần vẫn chưa ổn định.
Ông nắm chặt tay của Thu Thần, giống như một người đang bị chìm trong nước nắm được một thanh gỗ. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy trên khuôn mặt bướng bỉnh của ông xuất hiện cảm giác sợ hãi và yếu đuối.
“Ông nội, đừng sợ, không có chuyện gì đâu.”
Xe cứu thương vừa tới, Thu Thần giúp bác sĩ đưa ông lên xe.
Ở trên xe, ông vẫn nắm chặt tay Thu Thần.
***
Khi Thạch Chấn Vũ từ miền Nam về thì ông nội đã được chuyển từ phòng cấp cứu sang phòng bệnh bình thường. Thần sắc tốt hơn hẳn, không hề giống một người bệnh vừa bị trúng gió, đặc biệt là khi ông nhìn thấy Thạch Chấn Vũ bước vào…
“Anh có biết cô vợ anh lấy về đã làm gì tôi không hả? Nó đã dùng kim châm vào đầu ngón tay của tôi! Anh xem!”, ông giơ ngón tay lên trước mặt Thạch Chấn Vũ.
“Ông nên cảm ơn Thu Thần mới phải. Nếu cô ấy không xử lý kịp thời thì bây giờ có khi ông đã nguy rồi.” Thạch Chấn Vũ không biết làm thế nào đối với hành động trẻ con của ông nội, cũng không đồng ý việc ông đổi trắng thay đen.
“Hừm! Đúng là trò lừa đảo của bọn thuật sĩ giang hồ! Chỉ là may mắn nên mới được thế, ngộ nhỡ không có tác dụng gì thì chẳng phải là tôi sẽ bị châm thêm mấy cái không hả”, ông nội vẫn không chịu thừa nhận cái sai của mình trước mặt cháu.
Thu Thần lạnh lùng nhìn ông, cô không dám tin mới mấy tiếng trước ông còn run rẩy nắm lấy tay cô. Cô cười nhạt: “Xem ra ông thật sự rất ghét em! Lúc anh chưa đến, ông luôn nắm chặt tay em”, cô xoay xoay cổ tay vẫn còn vết đỏ trước mặt ông.
Mặt của ông lập tức ửng đỏ, “Ai…ai nắm tay cô! Tôi làm sao mà phải nắm tay cô! Chỉ là trúng gió thôi mà! Tôi sợ cái gì chứ!”.
Thu Thần nheo mắt. Thấy biểu hiện đó của cô, ông nội cũng hổ thẹn trong lòng, liền cúi đầu, rụt vai.
Thu Thần đứng lên, hai tay chống nạnh.
“Được rồi! Ông, bác sĩ đã nói là ông phải ăn uống điều độ, từ nay về sau cháu sẽ quản lý việc ăn uống của ông. Còn nữa, cháu mới gọi điện đăng ký cho ông tham gia một lớp thái cực quyền, sáng nào ông cũng phải đi tập thể dục. Ngoài ra, ông phải uống thuốc cao huyết áp đều đặn mỗi ngày. Để tránh việc ông lại lén lút vứt thuốc đi, nên cháu sẽ giữ thuốc giùm ông.”
“Cái gì?”, ông nội trừng mắt, “Sao lại có loại phụ nữ quá quắt như cô vậy? A Vũ, anh cũng phải bảo ban cô ta, làm gì có chuyện hỗn với người lớn thế hả…”.
“Ông!”, Thạch Chấn Vũ nghiêm nghị ngắt lời ông, “Ông làm theo lời Thu Thần đi”.
Không được sự ủng hộ của cháu mình, ông đành chịu thua, chỉ lẩm bẩm.
“Thật là… hai đứa hợp lại bắt nạt lão già này… lấy vợ rồi thì quên ông…”
Nhưng đáng tiếc là chẳng ai thèm để tâm tới ông.
“Cháu với Thu Thần về nhà đây. Tối nay ông nghỉ ngơi cho khỏe rồi sáng sớm mai cháu với Thu Thần sẽ đưa ông ra viện”, Thạch Chấn Vũ nói xong liền cùng Thu Thần đi ra khỏi phòng bệnh.
Trên đường, Thạch Chấn Vũ không nói gì mà không ngừng nhìn cô.
Đôi mắt của anh như bao trùm lấy cô… giống như một cánh tay vô hình, đang ôm trọn cơ thể cô…
Lên xe, Thu Thần không nhịn được nữa liền nói: “Sao anh cứ nhìn em mãi thế?”.
“Anh đang nghĩ… em là một người vợ tuyệt vời.”
Nghiêm túc mà nói, đây là lời vô cùng ngọt ngào mà hiếm khi Thạch Chấn Vũ nói. Thu Thần rất cảm động. Niềm an ủi lớn nhất của một người, chính là những nỗ lực của mình, được đối phương nhìn thấy và cảm thông.
Cô vòng tay qua cổ anh, trao cho anh một cái ôm thật ngọt ngào…
***
Sau này, dưới sự chăm sóc chu đáo của Thu Thần, huyết áp của ông nội luôn luôn ổn định.
Ngày tháng cứ bình yên trôi đi. Thu Thần càng ngày càng quen với nếp sống của nhà họ Thạch, chỉ có ông nội tuy thi thoảng vẫn cố tình gây khó dễ cho cô, nhưng chẳng qua cũng chỉ là lời qua tiếng lại mà thôi. Hơn nữa ông cũng không đấu lý được với cô, cho nên cô cũng không để tâm.
Công ty của Thạch Chấn Vũ thì ở ngay bên cạnh. Thỉnh thoảng Thu Thần lại qua đó và mang theo ít đồ điểm tâm cho công nhân. Tính cách cô nhiệt tình thoải mái nên rất được lòng mọi người.
Thu Thần cho người khác cảm giác tin tưởng, rất nhiều người muốn được tâm sự với cô. Đây cũng là nguyên nhân mà cửa hàng của cô làm ăn rất thành công.
Hầu hết các công nhân đều thân thiết với cô, không có khoảng cách giữa bà chủ và nhân viên. Họ đều thoải mái chia sẻ với cô những vấn đề về khách hàng, mức lương thấp, công việc quá nhiều, phúc lợi không tốt…
Hôm nay Thu Thần đang cùng mấy người lái xe vừa trả hàng và nhân viên văn phòng quây quần nói chuyện. Họ than thở sắp tới dịp Trung thu, lượng vận chuyện hàng hóa gấp hai, ba lần so với những ngày thường…
“Cái gì? Vào dịp Trung thu hằng năm, công ty chỉ phát phong bì và bánh Trung thu à?”
“Đúng đấy! Lại còn toàn là bánh cùng một hãng nữa, ai cũng phát ngát rồi.”
Đây quả thực là phong cách của Thạch Chấn Vũ.
“Nói với ông chủ ấy! Bảo anh ấy đổi đi chứ!”
“Ai dám? Vừa nhìn thấy ông chủ là chân tay đã mềm nhũn ra rồi.”
Thu Thần thích thú cười: “Đúng đấy! Lúc nào cũng giơ cái bộ mặt thị uy đó ra.”
Tới bây giờ cô vẫn không hiểu, rõ ràng anh rất đẹp trai, lại trẻ trung, tại sao lúc nào anh cũng nghiêm túc, làm ai cũng kính sợ…
Phòng làm việc đột nhiên yên tĩnh. Sự yên tình kỳ quặc, giống như có một trận gió lạnh vừa thổi đến.
Đầu tiên là có người tròn mắt nhìn ra ngoài cửa, sau đó sắc mặt mọi người đều thay đổi, rồi họ quay đầu lại, cười gượng: “Ông… ông chủ…”.
Hóa ra là Thạch Chấn Vũ bước vào. Sự xuất hiện của anh lập tức tạo cho người khác áp lực thật lớn.
“Thu Thần? Em làm gì ở đây?”, Thạch Chấn Vũ nhăn mặt. Nhìn thấy Thu Thần đang ngồi gần mấy người đàn ông, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái.
Thu Thần nhìn anh, rồi lại nhìn mấy nhân viên nhưve sầu sợ lạnh kia, đột nhiên nảy ra kế.
“Bọn em đang thảo luận.”
“Thảo luận cái gì?”
“Là như thế này! Công nhân nói gần đây công việc rất vất vả. Hay là sau tết Trung thu, khi công việc giảm bớt rồi, chúng ta sẽ tổ chức cho nhân viên một chuyến du lịch.” Đôi mắt Thu Thần sáng lên, có vẻ rất hài lòng vì ý tốt mà mình vừa nghĩ ra.
“Tổ chức chuyến du lịch cho nhân viên.” Trong phòng làm việc, rất nhiều người ồ lên.
“Đúng đấy! Tổ chức chuyến du lịch cho nhân viên. Công ty làm cho tới bây giờ mà chưa lần nào tổ chức cho nhân viên đi du lịch cả.”
“Anh có tăng phụ cấp cho họ mà”, Thạch Chấn Vũ nhăn mặt.
“Nhưng mọi người vẫn chưa có lần nào đi du lịch cùng nhau.”
Anh yên lặng.
“Việc này cứ giao cho em! Nếu mấy tháng này doanh thu của công ty đạt tiêu chuẩn thì chúng ta sẽ đi chơi!”
Tiếng vỗ tay vang vọng trong phòng làm việc.
Thạch Chấn Vũ nghe xong không thể không thừa nhận, ý kiến của Thu Thần rất đúng.
“Được rồi”, anh chậm rãi gật đầu.
Ngày nghỉ cuối tuần sau tết Trung thu đó, Công ty vận chuyển Bàn Thạch nghỉ hẳn hai ngày.
Địa điểm mà công ty chọn để tổ chức du lịch cho nhân viên là làng du lịch YoHo ở Khẩn Đinh [1]. Sau một ngày với các hoạt động trên nước, lúc mặt trời xuống núi, dưới sự sắp xếp của Thu Thần, mọi người cùng đốt lửa trại bên bờ biển và tổ chức một bữa tiệc đồ nướng.
[1] Khẩn Đinh: Tên một vùng đất khai khẩn ở phía cuối miền Nam Đài Loan. Nay thuộc huyện Bình Đông, tỉnh Đài Loan.
Thạch Chấn Vũ không biết đã bao lâu rồi không ăn thịt nướng. Thực ra, từ khi ba mẹ qua đời, lúc nào anh cũng bận bịu kiếm tiền, chưa từng tham gia các buổi gặp mặt với bạn bè. Thế nên anh cũng không biết lúc này mình phải làm gì.
Còn Thu Thần đang chơi đùa rất vui vẻ.
“Trời ạ! Anh đang làm gì đấy?”
Thạch Chấn Vũ đang chỉ huy nhân viên đốt lửa, anh quay đầu lại thì thấy Thu Thần đang rất ngạc nhiên nhìn mình.
“Sắp xếp công việc”, anh nói.
Thu Thần trừng mắt ngạc nhiên: “Anh đúng là hết thuốc chữa rồi!”.
Cô vỗ vỗ lên trán mình ra vẻ không chịu nổi. Sau đó cô nắm tay và kéo anh đi chỗ khác.
“Đi đâu thế?”
“Đi đâu cũng được.”
“Nhưng…”
“Không nhưng gì cả. Chúng ta tới đây là để nghỉ ngơi, anh không nhớ sao? Anh không nên quản lý nhân viên như thế, thoải mái một chút. Anh yên tâm, bọn họ sẽ tự xử lý xong hết. Ok? Ôi, giờ biển ở đây mát quá! Yeah…”
“Thu Thần…”, anh ngừng nói. Bởi Thu Thần đang cởi áo khoác trắng của mình ra, để lộ một bộ đồ tắm màu đỏ rất gợi cảm và chạy xuống biển.
“Chết tiệt!” Cô ấy lại mặc cả bộ đồ gợi cảm thế này đấy! Anh giống như một chú bò tót nhìn thấy lá cờ đỏ đang phấp phới bay, trong mắt lập tức có đầy những tia máu.
“Tống Thu Thần! Quay lại ngay cho anh.”
Sau khi hét lên, anh chạy từng bước dài tới chỗ cô, ôm thật chặt cô vào lòng, che chắn mọi ánh nhìn của bất kỳ người đàn ông nào. Nụ cười quyến rũ của cô và tiếng hét tức giận của anh cùng vang vọng trên bờ cát…
“Hi, vợ chồng sếp tình cảm chưa kìa!”
“Có sếp bà ở đây, xem ra sếp ông cũng không tới mức đáng sợ lắm.”
Bên đống lửa, các nhân viên bắt đầu tám chuyện…
“Woa! Sếp khỏe ghê! Nhìn sếp ôm vợ kìa! Thế mới là đàn ông thật sự chứ, gợi cảm quá!”, các cô gái than thở.
“Tiếc là không nhìn thấy thân hình hoàn hảo của sếp bà…”, đương nhiên đây cũng là một kiểu than thở khác.
Một lúc sau, khi Thạch Chấn Vũ và Thu Thần ướt sũng từ dưới biển đi lên, mọi người không nói không rằng mà cùng đưa ánh nhìn về phía khác, ai cũng tỏ vẻ mình đang bận bịu.
“Ôi! Thơm quá!”, Thu Thần ngửi thấy mùi thịt nướng, hào hứng reo lên.
“Hai sếp thử món sườn bò này đi”, lập tức có người mang tới.
“Cảm ơn!”, Thu Thần cắn một miếng, “Ngon quá!”, sau đó đút cho Thạch Chấn Vũ.
Thạch Chấn Vũ không quen thể hiện tình cảm trước mặt người khác, hai tai ửng đỏ.
Nhưng Thu Thần thì không ngại ngần gì, cứ anh một miếng, em một miếng ngon lành.
Biểu hiện của Thạch Chấn Vũ là muốn từ chối, nhưng lại không nỡ, khiến nhân viên phải mím miệng cười, không dám để sếp nhìn thấy.
Nướng thịt xong, mấy cô gái kéo Thu Thần tới trước trại lửa.
“Chị Thu Thần, chúng mình cùng hát!”
Có một anh chàng mang theo guitar, đang đàn hát.
Thạch Chấn Vũ ngạc nhiên nhận ra, đó là một lái xe to cao nhất công ty. Làm việc với nhau bao nhiêu năm nay mà anh không biết cậu ấy biết đánh guitar.
Ngược lại, chưa đầy một năm mà Thu Thần đã thân với tất cả mọi người. Anh nhìn cô đang được mọi người vây quanh, thấy cô đang vui vẻ ca hát…
Trời! Hóa ra cô ấy cũng là một con sâu nhạc! Lại là một điều mà Thạch Chấn Vũ không biết.
Tuy giọng hát không hay lắm, nhưng cô không hề tỏ ra ngại ngần, trái lại còn làm cho không khí của buổi tiệc càng thêm náo nhiệt, mọi người cùng cười nói vui vẻ.
Hát xong một bài, cô đến bên anh, hai má còn ửng hồng vì sự hăng hái vừa rồi.
“Thế nào? Em hát có hay không?”
“Hay”, Thạch Chấn Vũ không do dự trả lời, khiến Thu Thần bật cười, “Nói điêu!”.
Lửa trại chiếu lên khuôn mặt kiều diễm hồng hào của cô, Thạch Chấn Vũ nhìn mà xao động.
Anh quên mất trước đây khi nhìn Băng Lan, có phải cũng là cảm giác này. Trên thực tế, anh càng ngày càng ít nhớ tới Băng Lan. Cuộc sống và tình cảm của anh bây giờ gần như đều bị Thu Thần chiếm giữ…