Tiếng cảnh báo vang một hồi cũng không có ai tới, lão nhân kia vậy mà lại trấn định, biểu tình trên mặt không biến đổi, còn cười dữ tợn nói với ta: “Nhân mã đều sắp tới rồi, ngươi còn không chạy?”
Chạy?
Ta cười một chút, không cùng hắn nhiều lời vô nghĩa, xông lên định đoạt lấy súng của hắn. Lão nhân này cũng không cười, nhướng mày một cái liền nổ súng, ta miễn cưỡng né tránh được.
Ta mỉm cười, tiện đà cười to, tiếng cười quanh quẩn ở trong phòng. Hắn liền trở nên luống cuống, súng bắn cũng càng thêm không chính xác.
Đây là lần duy nhất ta không muốn sống, cũng là lần bị thương nặng nhất.
Nhưng ta cảm thấy rất đáng giá.
Ta giết lão nhân này, chỉ đem hắn chém thành mấy khối liền dừng tay. Bởi vì ta không còn sức lực. Bả vai đau muốn chết, vẫn luôn chảy máu không ngừng. Ta phải chạy nhanh đến bệnh viện.
Đau, thật đau, nhưng ta cũng cảm thấy cao hứng. Ta đã giết lão nhân kia, ta về sau đều không cần giết người nữa.
Che chắn bả vai bị thương cẩn thận, hy vọng không bị Mạc Hi nhìn thấy. Vạn nhất bị hắn nhìn thấy, ta nên nói thế nào đây..…
Ta giữ chặt bả vai nghiêng ngả lảo đảo mà chạy ra, chạy đến lối đi nhỏ, cửa lớn đang ở ngay cuối lối nhỏ, ánh sáng chính ngọ xuyên thấu qua trên cửa kính năm màu lớn chiếu tới, trong căn phòng âm u như vậy trở nên mỹ lệ, huyến lệ mà sặc sỡ.
Lối thoát ở gần như vậy, tựa hồ duỗi tay là có thể chạm đến ánh sáng kia.
Nhưng lúc này đột nhiên có người xuất hiện. Hắn từ bên cạnh tiến đến nói đứng yên, sau đó cho ta một phát súng, vừa lúc trúng vào trên bụng.
Ta thiếu chút nữa té ngã, cố hết sức dùng tay chống đỡ thân thể, ngẩng đầu lên.
Ta nhìn người kia đứng ở cuối lối nhỏ, hắn đứng thẳng trước ánh phản quang, thấy không rõ mặt. Nhưng vẫn có thể cảm thấy một loại cảm giác quen thuộc làm ta kinh hãi.
Trái tim kinh hoàng run lên. Phanh. Phanh. Phanh. Bang bang. Phanh phanh phanh bang bang.
Môi ta run rẩy kịch liệt, nam nhân kia chậm rãi đi tới, bước chân rất ổn định, rất nhẹ, gần như không phát ra thanh âm gì, như là không đành lòng đánh vỡ khung cảnh khinh bạc trong mơ.
Hắn rốt cuộc đến gần, ta nhìn thấy hình dáng hắn, ta nhìn thấy mặt hắn, ta nhìn thấy vẻ mặt hắn, ta nhìn thấy hắn……
Đồng tử ta mở lớn, tim ta như ngừng đập. Cả người ta run rẩy.
Ta nghe thấy hắn nói: “Lý Thanh.”
Âm thanh rất mực ôn nhu.
Thật lâu trước kia ta đã từng nghĩ tới, người giống ta, có tư cách được hạnh phúc sao?
Sau đó ta lại cho rằng ta đã có đáp án rồi, đáp án đó giấu trong ánh mắt ôn nhu của Mạc Hi, trong những câu "Ta yêu ngươi” của Mạc Hi, trong âm thanh rên rỉ động tình của Mạc Hi...
Nhưng ta giờ mới biết đó đều không phải đáp án, ta từ nhỏ đã không phải là một đứa trẻ thông minh, trưởng thành vẫn không phải. Đáp án ta có từ trước đến giờ đều là đáp án sai.
Đáp án chính xác thật ra là ở chỗ này.
Có chút cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, chuyện cũ một màn lại một màn hiện lên, có lẽ chính là cái thứ tên là đèn kéo quân, một cái gáy trong biển hồi tưởng trước kia hiện lên hồi lâu.
Nếu Mạc Hi chịu ôn nhu nhìn ta như vậy, nếu Mạc Hi chịu cười với ta như vậy, ta có chết cũng…….
======================================
Ta tưởng ta hẳn là rất thích hắn.
Ta cùng Lý thanh lần đầu tiên gặp mặt, theo như hắn nói, là có duyên lớn trên đời, khi đó ta không cẩn thận đụng vào hắn, sau đó đổ lên người hắn đầy cà phê.
Lúc ấy Lâm Hiểu Thần còn chưa chết, ta còn yêu hắn.
Sau khi Lâm Hiểu Thần chết, ta biết là ai làm, nhưng ta chưa nói. Sau đó Lý Thanh lại quấn lên người ta, ta không đẩy hắn ra.
Có lẽ là nhàm chán, muốn có người làm thú tiêu khiển. Có lẽ là quá trống trải, muốn tìm bạn tình. Hoặc chỉ là bởi vì khuôn mặt hắn quá đẹp, ta không muốn cự tuyệt.
Lý thanh là một kẻ điên, biến thái, bệnh tâm thần. Đồng thời lại là một đứa nhỏ trong sáng, đáng thương, thiếu thốn tình thương. Có thể khống chế, cũng dùng rất tốt. Ánh mắt hắn nhìn ta làm ta nhớ tới loài chó, tham lam, nóng bỏng, rồi lại sợ hãi rụt rè.
Theo thời gian qua đi, ta càng ngày càng hiểu Lý Thanh, phát hiện người này luôn có thể vượt qua dự đoán của ta trước đó. Nói cách khác, hắn so với tưởng tượng của ta thú vị hơn nhiều.
Hắn làm cho người đối diện có một loại chấp nhất đặc biệt, tay nghề nấu nướng càng không thể chê được, làm đồ ăn vô cùng ngon, tận lực mà thỏa mãn nhũ đầu của ta. Tuy rằng không cho ta thượng, nhưng ta ở phương diện này không để ý nhiều, thấy sướng là được.
Một người yêu tốt, yêu cầu điều kiện gì?
Lớn lên đẹp, cũng đủ yêu ta, việc nhà đều lo liệu tốt, trên giường cũng hài hòa. Ta không có lý do gì không thích Lý Thanh. Lý Thanh là một gốc cây anh túc, mỹ lệ nhưng lại là tội ác. Kỳ lạ chính là, ta không sợ tội ác của hắn.
Ánh mắt hắn ngắm nhìn ta dần dần thay đổi, vẫn cứ nóng bỏng, nhưng không có co rúm cùng tham lam, mà lại ôn nhu hơn. Hắn có một đôi mắt phượng đen nhánh, đen mà sáng ngời. Hắn càng ngày càng lộ ra tươi cười ngọt ngào nhiều hơn, ánh mắt càng ngày càng nhu hòa, giống như nước, nụ cười quyến luyến cùng tình yêu liền sắp tràn ra tới nơi.
Thật buồn cười, một tên sát nhân, thế nhưng cũng sẽ có nhu tình của người bình thường?
Có lẽ là có đi, ta lạnh lùng nhìn hắn trầm mê, cũng lạnh lùng nhìn trái tim lạnh lẽo của ta chậm rãi được hắn ủ ấm.
Ta không phải siêu nhân, làm việc (? Chỗ này để là "doanh") nhiều như vậy cũng sẽ làm ta cảm thấy mỏi mệt. Ngẫu nhiên lộ ra mệt mỏi liền sẽ bị Lý thanh phát hiện, sau đó hắn sẽ càng thêm săn sóc, thậm chí còn sẽ giúp ta xử lý một chút công việc. Loại này cảm giác có người có thể dựa vào trước nay ta chưa từng có, nhưng mùi vị này thật là vô cùng tốt.
Vì thế ta càng ngày càng quen có người này ở bên người. Có kỳ quái hay không, ta vậy mà cũng có một ngày sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại một người.
Ta dậy lòng trắc ẩn, ta không hy vọng hắn là tên giết người đáng chết kia. Ta cho hắn cơ hội, không ngại phiền thử hắn.
Nếu Lý Thanh thẳng thắn với ta, ta sẽ giúp hắn sống sót, cho dù ý muốn này của ta sẽ lãng phí rất nhiều thời gian để đi tìm một cây súng mới, sẽ trì hoãn rất nhiều kế hoạch.
Đáng tiếc hắn không có.
Rất đáng tiếc.
Ta mơn trớn khuôn mặt tú lệ của hắn, rất nhanh trí mà đem vết máu trên mặt hắn lau đi. Hắn vẫn còn mở to đôi mắt đen nhánh, đôi mắt vô thần, khóe mắt có chút ướt át.
Ta nhìn hắn một hồi, sau đó nhẹ nhàng mà hôn lên đôi môi tái nhợt của hắn một chút. Đem chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái của hắn tháo ra bỏ vào túi quần.
“Hẹn gặp lại, Lý Thanh.”
Ta nói như vậy, sau đó xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.
============HOÀN CHÍNH VĂN============
Chạy?
Ta cười một chút, không cùng hắn nhiều lời vô nghĩa, xông lên định đoạt lấy súng của hắn. Lão nhân này cũng không cười, nhướng mày một cái liền nổ súng, ta miễn cưỡng né tránh được.
Ta mỉm cười, tiện đà cười to, tiếng cười quanh quẩn ở trong phòng. Hắn liền trở nên luống cuống, súng bắn cũng càng thêm không chính xác.
Đây là lần duy nhất ta không muốn sống, cũng là lần bị thương nặng nhất.
Nhưng ta cảm thấy rất đáng giá.
Ta giết lão nhân này, chỉ đem hắn chém thành mấy khối liền dừng tay. Bởi vì ta không còn sức lực. Bả vai đau muốn chết, vẫn luôn chảy máu không ngừng. Ta phải chạy nhanh đến bệnh viện.
Đau, thật đau, nhưng ta cũng cảm thấy cao hứng. Ta đã giết lão nhân kia, ta về sau đều không cần giết người nữa.
Che chắn bả vai bị thương cẩn thận, hy vọng không bị Mạc Hi nhìn thấy. Vạn nhất bị hắn nhìn thấy, ta nên nói thế nào đây..…
Ta giữ chặt bả vai nghiêng ngả lảo đảo mà chạy ra, chạy đến lối đi nhỏ, cửa lớn đang ở ngay cuối lối nhỏ, ánh sáng chính ngọ xuyên thấu qua trên cửa kính năm màu lớn chiếu tới, trong căn phòng âm u như vậy trở nên mỹ lệ, huyến lệ mà sặc sỡ.
Lối thoát ở gần như vậy, tựa hồ duỗi tay là có thể chạm đến ánh sáng kia.
Nhưng lúc này đột nhiên có người xuất hiện. Hắn từ bên cạnh tiến đến nói đứng yên, sau đó cho ta một phát súng, vừa lúc trúng vào trên bụng.
Ta thiếu chút nữa té ngã, cố hết sức dùng tay chống đỡ thân thể, ngẩng đầu lên.
Ta nhìn người kia đứng ở cuối lối nhỏ, hắn đứng thẳng trước ánh phản quang, thấy không rõ mặt. Nhưng vẫn có thể cảm thấy một loại cảm giác quen thuộc làm ta kinh hãi.
Trái tim kinh hoàng run lên. Phanh. Phanh. Phanh. Bang bang. Phanh phanh phanh bang bang.
Môi ta run rẩy kịch liệt, nam nhân kia chậm rãi đi tới, bước chân rất ổn định, rất nhẹ, gần như không phát ra thanh âm gì, như là không đành lòng đánh vỡ khung cảnh khinh bạc trong mơ.
Hắn rốt cuộc đến gần, ta nhìn thấy hình dáng hắn, ta nhìn thấy mặt hắn, ta nhìn thấy vẻ mặt hắn, ta nhìn thấy hắn……
Đồng tử ta mở lớn, tim ta như ngừng đập. Cả người ta run rẩy.
Ta nghe thấy hắn nói: “Lý Thanh.”
Âm thanh rất mực ôn nhu.
Thật lâu trước kia ta đã từng nghĩ tới, người giống ta, có tư cách được hạnh phúc sao?
Sau đó ta lại cho rằng ta đã có đáp án rồi, đáp án đó giấu trong ánh mắt ôn nhu của Mạc Hi, trong những câu "Ta yêu ngươi” của Mạc Hi, trong âm thanh rên rỉ động tình của Mạc Hi...
Nhưng ta giờ mới biết đó đều không phải đáp án, ta từ nhỏ đã không phải là một đứa trẻ thông minh, trưởng thành vẫn không phải. Đáp án ta có từ trước đến giờ đều là đáp án sai.
Đáp án chính xác thật ra là ở chỗ này.
Có chút cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, chuyện cũ một màn lại một màn hiện lên, có lẽ chính là cái thứ tên là đèn kéo quân, một cái gáy trong biển hồi tưởng trước kia hiện lên hồi lâu.
Nếu Mạc Hi chịu ôn nhu nhìn ta như vậy, nếu Mạc Hi chịu cười với ta như vậy, ta có chết cũng…….
======================================
Ta tưởng ta hẳn là rất thích hắn.
Ta cùng Lý thanh lần đầu tiên gặp mặt, theo như hắn nói, là có duyên lớn trên đời, khi đó ta không cẩn thận đụng vào hắn, sau đó đổ lên người hắn đầy cà phê.
Lúc ấy Lâm Hiểu Thần còn chưa chết, ta còn yêu hắn.
Sau khi Lâm Hiểu Thần chết, ta biết là ai làm, nhưng ta chưa nói. Sau đó Lý Thanh lại quấn lên người ta, ta không đẩy hắn ra.
Có lẽ là nhàm chán, muốn có người làm thú tiêu khiển. Có lẽ là quá trống trải, muốn tìm bạn tình. Hoặc chỉ là bởi vì khuôn mặt hắn quá đẹp, ta không muốn cự tuyệt.
Lý thanh là một kẻ điên, biến thái, bệnh tâm thần. Đồng thời lại là một đứa nhỏ trong sáng, đáng thương, thiếu thốn tình thương. Có thể khống chế, cũng dùng rất tốt. Ánh mắt hắn nhìn ta làm ta nhớ tới loài chó, tham lam, nóng bỏng, rồi lại sợ hãi rụt rè.
Theo thời gian qua đi, ta càng ngày càng hiểu Lý Thanh, phát hiện người này luôn có thể vượt qua dự đoán của ta trước đó. Nói cách khác, hắn so với tưởng tượng của ta thú vị hơn nhiều.
Hắn làm cho người đối diện có một loại chấp nhất đặc biệt, tay nghề nấu nướng càng không thể chê được, làm đồ ăn vô cùng ngon, tận lực mà thỏa mãn nhũ đầu của ta. Tuy rằng không cho ta thượng, nhưng ta ở phương diện này không để ý nhiều, thấy sướng là được.
Một người yêu tốt, yêu cầu điều kiện gì?
Lớn lên đẹp, cũng đủ yêu ta, việc nhà đều lo liệu tốt, trên giường cũng hài hòa. Ta không có lý do gì không thích Lý Thanh. Lý Thanh là một gốc cây anh túc, mỹ lệ nhưng lại là tội ác. Kỳ lạ chính là, ta không sợ tội ác của hắn.
Ánh mắt hắn ngắm nhìn ta dần dần thay đổi, vẫn cứ nóng bỏng, nhưng không có co rúm cùng tham lam, mà lại ôn nhu hơn. Hắn có một đôi mắt phượng đen nhánh, đen mà sáng ngời. Hắn càng ngày càng lộ ra tươi cười ngọt ngào nhiều hơn, ánh mắt càng ngày càng nhu hòa, giống như nước, nụ cười quyến luyến cùng tình yêu liền sắp tràn ra tới nơi.
Thật buồn cười, một tên sát nhân, thế nhưng cũng sẽ có nhu tình của người bình thường?
Có lẽ là có đi, ta lạnh lùng nhìn hắn trầm mê, cũng lạnh lùng nhìn trái tim lạnh lẽo của ta chậm rãi được hắn ủ ấm.
Ta không phải siêu nhân, làm việc (? Chỗ này để là "doanh") nhiều như vậy cũng sẽ làm ta cảm thấy mỏi mệt. Ngẫu nhiên lộ ra mệt mỏi liền sẽ bị Lý thanh phát hiện, sau đó hắn sẽ càng thêm săn sóc, thậm chí còn sẽ giúp ta xử lý một chút công việc. Loại này cảm giác có người có thể dựa vào trước nay ta chưa từng có, nhưng mùi vị này thật là vô cùng tốt.
Vì thế ta càng ngày càng quen có người này ở bên người. Có kỳ quái hay không, ta vậy mà cũng có một ngày sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại một người.
Ta dậy lòng trắc ẩn, ta không hy vọng hắn là tên giết người đáng chết kia. Ta cho hắn cơ hội, không ngại phiền thử hắn.
Nếu Lý Thanh thẳng thắn với ta, ta sẽ giúp hắn sống sót, cho dù ý muốn này của ta sẽ lãng phí rất nhiều thời gian để đi tìm một cây súng mới, sẽ trì hoãn rất nhiều kế hoạch.
Đáng tiếc hắn không có.
Rất đáng tiếc.
Ta mơn trớn khuôn mặt tú lệ của hắn, rất nhanh trí mà đem vết máu trên mặt hắn lau đi. Hắn vẫn còn mở to đôi mắt đen nhánh, đôi mắt vô thần, khóe mắt có chút ướt át.
Ta nhìn hắn một hồi, sau đó nhẹ nhàng mà hôn lên đôi môi tái nhợt của hắn một chút. Đem chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái của hắn tháo ra bỏ vào túi quần.
“Hẹn gặp lại, Lý Thanh.”
Ta nói như vậy, sau đó xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.
============HOÀN CHÍNH VĂN============