Dường như gần đây bản thân rất dễ bị thương, cũng rất dễ ngất xỉu, thân thể rõ ràng có phải loại yếu đuối gì đâu.
Trong lúc hoảng hốt, còn nhớ như in đôi tay mạnh mẽ đã ôm lấy mình.
Vẫn nhớ được, có người đã thảng thốt gọi tên.
Vẫn nhớ được, có người đã ân cần đút thuốc.
Là ai? Là ai vậy?
Lúc mở mắt ra đã thấy đôi mắt đầy nét lo âu trước mặt. Chủ nhân đôi mắt vừa thấy y tỉnh lại sắc mặt đã hớn hở ngay…
Đoàn Phi Ưng?
“Nhạn Thạch, thật cảm tạ trời đất, cuối cùng đệ cũng tỉnh rồi. Ta… Chúng ta lo lắng cho đệ gần chết được!”
“Tử Thanh, là huynh à?” Thanh âm yếu ớt mang theo một thoáng thất vọng nhưng người nói vẫn chưa phát giác ra, chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ: Vì sao bản thân lại đột nhiên nghĩ đến Đoàn Phi Ưng?
“Đại ca, xin lỗi huynh, ta thật vô ý. Chúng ta đều tưởng huynh chết rồi, thể nào cũng không ngờ là đại ca thật!” Trầm Phượng Cử đứng một bên không để cho ai nói đã xông tới giải thích, biểu tình sợ sệt hiếm thấy hiện trên khuôn mặt của hắn.
Dù là người ngoài đi nữa đệ cũng không nên ra sát chiêu như vậy. Có điều Trầm Nhạn Thạch không nói ra. Tuy y và Phượng Cử là huynh đệ ruột thịt nhưng từ trước đến giờ luôn có khoảng cách, y không thể dùng dáng vẻ huynh trưởng giáo huấn được.
“Không có gì, dù sao thương thế của huynh cũng không nặng.”
“Ai nói không nặng? Thiếu gia còn ngất xỉu nữa mà.” Cái đầu be bé ráng chen tới trước giường, gương mặt biểu lộ căm phẫn bừng bừng, chính là Trầm An, tên nhóc tiểu tư của Trầm Nhạn Thạch.
Trầm Nhạn Thạch thoáng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Phượng Cử biến sắc liền khẽ trách: “Trầm An, đừng có nói càn, ta không sao cả.” Trong lòng thấy có chút lạ, tuy tuổi của Trầm An còn nhỏ nhưng không phải là đứa không biết chừng mực, sao giờ lại dám ngang nhiên khiêu khích Phượng Cử thế này?
Nhạc Tử Thanh cũng góp lời: “Chẳng phải đại phu đã nói rồi sao? Nhạn Thạch do bôn ba vất vả, cộng thêm thân thể còn suy nhược nên mới chống cự không nổi mà ngất đi.”
Trầm An hỉnh mũi một hơi, lẩm bẩm một mình: “Cũng không biết là vì ai mới phải bôn ba vất vả nữa.”
Trầm Phượng Cử đột nhiên bật dậy: “Đại ca, huynh nghỉ ngơi đi. Chỗ này ngột ngạt quá, ta ra ngoài hít thở không khí chút.” Hắn dứt lời đã quay người đi ngay.
“Phượng Cử!” Trầm Nhạn Thạch và Nhạc Tử Thanh cùng gọi hắn; Nhạc Tử Thanh muốn đuổi theo hắn nhưng nhìn Trần Nhạn Thạch một cái, hắn lại dừng bước.
“Trầm An, ngươi ra ngoài đi, ta có chuyện muốn nói với thiếu gia của ngươi.”
Trầm An đưa mắt nhìn thiếu gia nhà mình, thấy cậu ấy gật đầu mới chịu trả lời, cậu nhóc miễn cưỡng đi ra ngoài.
Cửa phòng vừa đóng Trầm Nhạn Thạch đã thấy hoa mắt, một bờ ngực ấm áp đã ôm choàng lấy y.
“Nhạn Thạch, đệ vẫn còn sống, thật tốt quá rồi.” Hơi thở ấm hỉnh phả vào gáy, bờ vai hơi run rẩy đủ thấy người nói đang xúc động đến dường nào.
Trong nhất thời y cũng muốn đưa tay ôm lại đối phương, nhưng ý nghĩ vừa chớm động tác lại ngập ngừng, cuối cùng lại đưa tay đẩy hắn ra.
“Nhạn Thạch?” Nhạc Tử Thanh ngơ ngẩn cả người. Khi phát hiện ánh nhìn xa cách trong mắt y, lòng hắn nổi lên một hồi đau buốt.
Ánh nến lay động trên khuôn mặt, phảng phất khi sáng khi ẩn như phản chiếu tâm tình của hai người, làm sao lại không phải là sầu vui trộn lẫn cho được?
Nhạc Tử Thanh thở dài một tiếng: “Nhạn Thạch, huynh biết trong lòng đệ có rất nhiều nghi vấn, nửa năm nay đích thực… đích thực đã xảy ra không ít chuyện.”
Biết bao đầu dây mối nhợ quay cuồng trong đầu, hắn cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Ngày đó, sau khi Nhạc Tử Thanh cứu Trầm Phượng Cử ra hắn liền quay lại khách *** họ đã trọ lúc trước. Chờ mãi một đêm không thấy Trầm Nhạn Thạch quay về, hắn biết y đã xảy ra chuyện. Trong lòng Nhạc Tử Thanh nóng như thiêu đốt, chỉ muốn tức tốc quay lại cứu viện, nào ngờ đúng lúc Trầm Phượng Cử lại lên cơn sốt cao, thần trí mê man bất tỉnh.
Ở biên giới Thiên Sơn này đừng nói là đại phu, ngay cả một tiệm thuốc ra hồn còn chẳng có, thật không dễ dàng gì mới hạ sốt thì cũng đã mười ngày. Tuy bệnh của Trầm Phượng Cử đã khỏi nhưng thân thể còn quá suy nhược, hơn nữa hắn không chịu rời xa Nhạc Tử Thanh một khắc nào.
Nhạc Tử Thanh vừa lo lắng cho Trầm Nhạn Thạch nhưng lại không thể bỏ rơi Trầm Phượng Cử, hắn lâm vào thế khó xử cùng cực, lại nghĩ một thân một mình cũng không phải đối thủ của bọn chúng. Sau khi dốc hết sức lực hắn cũng tìm được hảo bằng hữu của Trầm Thành Phong lúc sinh thời, Triệu Trùng. Một mặt hắn đem Trầm Phượng Cử gởi gắm chỗ Triệu Trùng, mặt khác cũng thỉnh cầu sự trợ giúp của ông.
Mặc dù Triệu Trùng rất khó xử nhưng xưa nay ông luôn coi hai huynh đệ họ Trầm như nhi tử thân sinh của mình, nên ông đã triệu tập một số hảo bằng hữu cùng kéo lên Thiên Sơn cứu người. Vậy mà lần hợp sức đầu tiên đã thất bại, ngay cả Triệu Trùng cũng bị thương. Vài ngày sau, trong khi tất cả còn đang bàn bạc kế sách cứu người thì chẳng ngờ trong Bích Du Cung lại quăng ra một thi thể. Chúng nói hành động của bọn họ đã chọc giận Đoàn Phi Ưng nên đã giết Trầm Nhạn Thạch rồi.
Trầm Nhạn Thạch đột nhiên nhớ hôm ấy nghe tiếng lao xao bên ngoài cũng là lúc Đoàn Phi Ưng hỏi y về chuyện của Tử Thanh. Chắc đấy là ngày bọn họ lên núi cứu người, thế mà bản thân không hề phát hiện, thật đúng là ngu ngốc.
Kỳ thực với sự thông minh của y, đáng lẽ nên sớm liên tưởng mới phải. Hiềm nỗi phải chờ đợi trong đau khổ quá lâu mà không có tin tức gì khiến thất vọng chồng chất trong tâm khảm, y không còn dám ảo tưởng đến chuyện tốt đẹp đó, chỉ sợ càng hy vọng sẽ càng thêm thất vọng.
Sau đó đột nhiên tâm trạng của Đoàn Phi Ưng thay đổi tức thì. Chắc vì hắn nghĩ đem một cái xác quẳng ra đã lừa được đám người đó, bản thân tự cho đấy là diệu kế nên mới đắc ý thái quá như vậy —— Quả đúng là tính cách tên đó mà.
Lúc nghĩ đến đây không hiểu sao không thấy tức giận đối với Đoàn Phi Ưng, ngược lại trong đầu còn hình dung ra bộ dáng dương dương tự đắc của hắn, bất giác y thấy thật tức cười.
“Thi thể máu me kia đã bị hủy hoại nát bét rất khó nhận diện khuôn mặt, nhưng vóc người có đến chín phần là giống đệ. Huynh đúng là ngu xuẩn, không nghĩ bọn chúng sẽ dùng thi thể giả mạo để qua mặt chúng ta, chưa gì đã vội tin ngay. Huynh… Nhạn Thạch, đệ có biết lúc nghe tin đệ chết, huynh đã thống khổ tới chẳng còn thiết sống không?”
Vậy sao? Nhưng huynh vẫn còn sống sờ sờ ra đây, còn cùng với Phượng Cử…
“Có điều huynh nghĩ đã mất đệ rồi, huynh càng không thể mất luôn Phượng Cử.”
“Thế nên sau khi quay về, huynh túc trực chăm sóc cho Phượng Cử, cuối cùng đệ ấy cũng cảm động đáp lại tâm ý của huynh đúng không?” Trầm Nhạn Thạch bật cười, trong nét cười thoáng mang vài phần trào phúng. Tử Thanh à, bản lĩnh chữa thương của huynh quả khiến người ta bội phục.
Đối diện với đôi mắt trong trẻo của Trầm Nhạn Thạch, Nhạc Tử Thanh bất chợt có cảm giác không chỗ nào trốn tránh, không nhịn được liền nói: “Nhạn Thạch, huynh thật sự không biết đệ vẫn còn sống!”
Tại sao cứ nói mãi những lời này làm gì? Không lẽ ngoại trừ lý do này huynh không còn lời giải thích nào hay hơn sao?
“Bây giờ ta vẫn còn sống quay về, huynh định an bài cho ta thế nào đây?” Y cũng không phải là người thích bắt bẻ gây áp lực với người khác, có điều thấy khó chịu với điệu bộ của Nhạc Tử Thanh nên buột miệng nói ra những lời khiếm nhã ấy.
Sắc mặt Nhạc Tử Thanh đông cứng, hắn nhìn y với dáng điệu không tin được: Đây là Nhạn Thạch sao? Đây chính là con người bình tĩnh đạm bạc, ôn hòa khoan hậu Nhạn Thạch sao chứ? Hắn cất tiếng đầy đau xót: “Nhạn Thạch, đừng nói như thế.”
Vậy nên nói thế nào đây? Trong lòng huynh, Trầm Nhạn Thạch là phải bao dung, phải tha thứ cho huynh vô điều kiện chỉ vì hắn yêu huynh sao?
Lời nói chực tuôn trên đầu lưỡi nhưng vẫn không nói ra miệng, bởi ánh mắt van xin bi đát của hắn khiến y chợt mềm lòng.
Trầm Nhạn Thạch, ngay cả khi ngươi oán hắn, hận hắn mà rốt cuộc cũng không có lòng dạ nào căm ghét hắn, ngươi chịu khổ là đáng lắm!
Tự cười giễu mình: “Đi xem Phượng Cử đi, từ nhỏ đệ ấy đã không chịu nổi bực dọc rồi.”
Nghĩ y ngoài mặt nói vậy chứ trong lòng không phải vậy, Nhạc Tử Thanh vẫn bất động ra đấy.
“Chúng ta là huynh đệ, trước kia là vậy, sau này cũng sẽ vậy; hãy trân trọng lấy Phượng Cử.”
Huynh đã phụ ta rồi thì không nên phụ luôn Phượng Cử.
Ta không trách huynh mà chỉ biết trách mình, thừa biết trong lòng huynh đã có Phượng Cử mà vẫn ngây dại lao đầu vào.
“Nhạn Thạch…” Khó khăn lắm hắn mới mở miệng, muốn nói nhưng đã bị cắt ngang.
“Ta mệt rồi, muốn chợp mắt một lát, huynh đi đi.”
Y ngáp một hơi rồi quay mặt về phía tường, xem bộ không còn muốn nói tiếp nữa.
Nhạc Tử Thanh ngơ nghếch nhìn bóng lưng của y, trong lòng không biết là tư vị gì nữa. Là đau lòng sao? Hối hận à? Là đánh mất? Là hổ thẹn hay là cảm kích? Còn đọng lại chỉ là dư vị hụt hẫng tiếc nuối, muốn nói cũng nói chẳng thành lời.
Khao khát rướn tay cầm giữ y trong lòng, thỏ thẻ cầu xin sự tha thứ của y, bù đắp cho y, nhưng hắn biết mình đã không còn đủ tư cách. Nhạn Thạch đã vì hắn đưa ra chọn lựa này, vậy chọn lựa này chắc chắn là tốt nhất.
Hơi thở đều đặn vang lên, xem ra Trầm Nhạn Thạch đã ngủ rồi. Chỉ khi nghe tiếng khép cửa nhẹ nhàng, làn mi thanh dài mới khẽ lay động.
Nhạc Tử Thanh mới rời đi là một cái bóng nhỏ xíu đã len lén chạy vào phòng Trầm Nhạn Thạch, rón ra rón rén tới cạnh giường, thì thào gọi: “Thiếu gia, cậu ngủ rồi sao?”
Trầm Nhạn Thạch trở mình qua: “Ta đang ngủ, đừng có làm ồn.”
“Thiếu gia!”
“Được rồi, được rồi.” Trầm Nhạn Thạch cười rung cả người, nào ngờ lại động tới vết thương, ***g ngực như bị kim châm đâm rát, chịu không được phải thở hắt ra.
Trầm An hốt hoảng khoa tay múa chân nhào tới: “Thiếu gia cậu sao vậy? Có phải vết thương nặng hơn phải không?”
Nhắm mắt điều tức hô hấp một hồi mới thấy cơn đau giảm dần, mở mắt ra lại thấy khuôn mặt Trầm An mếu tới thấy thương, y mới thả lỏng người cười một cái: “Đứa ngốc, chỉ gạt ngươi thôi.”
Trầm An ngây ngơ một hồi, đột nhiên bù lu bù loa khóc toáng lên: “Ô ô… thiếu gia xấu quá đi, người ta lo thiếu điều muốn chết luôn mà cậu còn ở đó gạt em! Lúc tưởng cậu chết rồi em đã khóc quá trời đi, khóc tới nỗi mắt cũng sưng bụp ra… Không dễ gì cậu mới trở về nhưng lại bị thương nữa, làm em sợ chết khiếp, sợ cậu lại… Vậy mà cậu còn dọa em nữa, oa——–”
Dáng vẻ khóc lóc của thằng nhóc đúng là khó coi thật, lại còn vặn vẹo thân người mềm nhũn ôm Trầm Nhạn Thạch sát rạt, nước mắt nước mũi cứ thi nhau tuôn trên người y. Trầm Nhạn Thạch vừa cảm động vừa thấy buồn cười quá đỗi, đành phải ôm lại thằng bé dỗ dành:
“Đừng khóc, đừng khóc mà, đều tại ta không tốt. Thật là, làm sao ta nỡ bỏ tiểu Trầm An bị ta làm cho sợ như vậy chứ?”
Dỗ một hồi Trầm An mới chịu thôi khóc, lúc này mới cất cái giọng mếu máo kể lể mọi chuyện, đại để cũng giống như những lời Nhạc Tử Thanh thuật lại. Nhưng với tâm tính trẻ con của mình, lại rất bênh vực cho chủ nên thằng nhóc thấy Nhạc Tử Thanh và Trầm Phượng Cử không có chiếu cố tốt cho đại thiếu gia, làm cho cậu ấy “bị giết” nên vô cùng bất mãn đối với hai người này. Biết bao khổ sở Trầm Nhạn Thạch mới trở về, chưa gì lại bị Trầm Phượng Cử đả thương cái nữa, cái bụng nhỏ nhen liền cho là nhị thiếu gia không có tốt, thế nên mỗi lần đều gây khó dễ cho hắn.
Trầm Nhạn Thạch thầm thở dài trong lòng: Trong số những người bên cạnh, chắc chỉ có tiểu Trầm An mới xem trọng bản thân y hơn Phượng Cử thôi.
“Nhị thiếu gia không phải cố tình đả thương ta, sau này không được vô lễ với cậu ấy nữa, có biết chưa?”
“Nhưng mà…” Còn muốn nói là lần trước ở Trầm gia trang, rõ ràng hắn cố ý rành rành ra đấy mà.
“Không có nhưng nhị gì hết, ngoan ngoãn nghe lời đi.”
“Ha.” Trong tiếng rên có cả mấy phần uất ức.
“Đợi ta lành rồi sẽ dẫn em ra ngoài ăn một bữa cho ních bụng.”
Con mắt to lập tức sáng rỡ, chớp lia lịa: “Dạ được đó.”
***
Ngày hôm sau, Trầm Nhạn Thạch rời khỏi khách *** đi theo Trầm Phượng Cử và Nhạc Tử Thanh đến phủ đệ của Triệu Trùng. Hóa ra do hai người ngại Trầm gia trang hẻo lánh, từ lúc ở Thiên Sơn trở về vẫn luôn tá túc ở Triệu phủ, chưa quay về gia trang lần nào.
Đại Suất Bi Thủ Triệu Trùng là nhân vật tuyệt thế lẫy lừng đương thời, hiển nhiên trong phủ không thiếu thần dược trị nội thương. Trầm Nhạn Thạch điều dưỡng vài ngày, thân thể căn bản đã bình phục hẳn.
Trong mấy ngày này, Trầm Phượng Cử và Nhạc Tử Thanh chạm mặt y đều khó xử vô cùng, đặc biệt là thái độ dè dặt của Nhạc Tử Thanh càng khiến người ta khó chịu. Trầm An cũng không ưa cái nơi bực bội này, cứ la hét luôn mồm đòi về Trầm gia trang. Nhưng mỗi lần mở miệng muốn đi thì người của Triệu Trùng lại khăng khăng ngăn cản y.
Kỳ thật lưu y lại đây làm gì chứ? Nhìn người ta nhu tình mật ngọt bên nhau sao? Nửa năm trước có lẽ y vẫn còn chịu nổi, chẳng hiểu sao hiện giờ không thể xem như không có chuyện gì xảy ra được.
Hôm nay y sai Trầm An ra ngoài rồi, một thân một mình đi tản bộ trong hoa viên. Thấy hoa trong vườn đều đã tàn hết, chỉ còn mỗi hoa cúc hãy còn tươi, từng nhánh duỗi ra gió tây uống móc trong lành, thanh khiết thoát ly bụi trần, tâm trí vô thức nghĩ đến câu từ của Lý Thanh Chiếu: Mạc đạo bất tiêu hồn, liêm quyển tây phong, nhân tỉ hoàng hoa sấu.
[18: Đừng bảo chẳng tiêu hồn, rèm cuốn tây phong, người đọ hoa vàng võ. (Đây là câu từ trong bài “Túy hoa âm” của nữ từ nhân đời Tống Lý Thanh Chiếu 李清照, bản dịch của Nguyễn Chí Viễn.)]
Cứ mãi ngâm vịnh, lại bất giác ngây ngẩn.
Gió mát thổi lướt từng cơn, hương thơm dịu nhẹ phảng phất tứ bề, vậy mà một hồi tranh cãi đã theo gió thổi tới đập tan phong cảnh ý nhị này.
Trầm Nhạn Thạch khẽ chau mi, vừa quay bước rời khỏi thì lại vì hai chữ “Nhạn Thạch” mơ hồ mà tiến lên vài bước. ——- Tuy y không muốn nghe trộm chuyện riêng tư của người khác nhưng việc liên quan đến bản thân, khó tránh lòng có chút tò mò.
Đi băng qua hòn non bộ, đối diện chính là thư phòng của Triệu phủ, tiếng nói truyền ra từ đây. Cửa sổ thư phòng mở toang vừa tầm thấy được hai dáng người trong phòng, chính là Trầm Phượng Cử và Nhạc Tử Thanh.
Trầm Phượng Cử đang hét lớn: “Nhạn Thạch nói thế này, Nhạn Thạch nói thế kia, huynh có biết từ khi đại ca trở về huynh đã luôn miệng bao nhiêu chữ ‘Nhạn Thạch nói’ rồi chưa?”
Nhạc Tử Thanh nói: “Bởi vì lời của đệ ấy có đạo lý nên huynh mới nghe. Di trượng và tên họ Đoàn là đường đường chính chính công bình quyết đấu, vốn đã nói rõ không được trả thù; hiện tại Nhạn Thạch đã bình an trở về rồi, chúng ta không còn lý do nào để đi gây hấn nữa. Huống chi đệ và huynh cũng không phải là đối thủ của Đoàn Phi Ưng.”
“Huynh sợ cái gì? Thiên Tuyệt kiếm đã ở trong tay chúng ta, chỉ cần thông suốt bí truyền trong đó thì còn sợ thua hắn sao?”
“Muốn thắng cũng phải dựa vào võ học gia truyền để thắng vẻ vang. Dùng những thứ công phu tà ma ngoại đạo này có thắng cũng chẳng hay ho gì.”
“…”
Trầm Phượng Cử nghẹn họng không nói được câu nào, xem ra lời này đã động đến lòng hắn rồi.
Nhạc Tử Thanh nắm chặt vai hắn, dịu dàng nói: “Phượng Cử, chúng ta như thế này không phải rất tốt sao? Tuy di trượng đã qua đời nhưng sự anh minh của người vẫn lưu truyền, tên Đoàn Phi Ưng kia ở xa tuốt nơi Thiên Sơn cũng sẽ không đặt chân tới Trung Nguyên nữa. Tại sao đệ cứ đi tìm lấy phiền não như vậy?”
“Huynh không hiểu, huynh thật sự không hiểu!” Trầm Phượng Cử xô mạnh hắn ra thét toáng lên: “Huynh không biết tên ma đầu đó đã… đã làm nhục đệ thế nào đâu!”
Nhạc Tử Thanh thấy hắn đột nhiên phát cuồng thì ngẩn người, Trầm Nhạn Thạch đứng ngoài cửa sổ cũng không khỏi thở dài ngao ngán; y hiểu rõ Phượng Cử đã gặp phải sự tình gì, cũng biết loại chuyện này đối với nam tử, đặc biệt với người tính khí kiêu ngạo như Phượng Cử mà nói thì còn khó nhẫn nhịn đến dường nào.
Đoàn Phi Ưng ơi là Đoàn Phi Ưng, ngươi rốt cuộc là người tốt hay kẻ xấu đây?
Nhạc Tử Thanh đợi cho Trầm Phượng Cử nguôi cơn giận vài phần mới nói tiếp: “Được rồi, huynh không khuyên đệ nữa, chuyện này để sau hẵng nói đi, chỉ là Nhạn Thạch…”
Trầm Phượng Cử đang trong cơn tức giận, nghĩ ngay cả không phải chuyện hai người cũng không thể cãi được liền hất tay Nhạc Tử Thanh ra: “Đừng có nhắc Nhạn Thạch với ta, nếu không phải vì hắn thì huynh làm sao từ bỏ ý niệm trả thù chứ? Tên đó lúc nào cũng muốn cản trở ta là sao!”
Nhạc Tử Thanh giật mình kinh ngạc: “Nhạn Thạch là huynh trưởng của đệ, lúc nào cũng lo lắng cho đệ hết, vì cứu đệ mà đệ ấy còn…”
“Vì cứu ta hắn đã rơi vào tay bọn Thiên Sơn, xém chút nữa đã bỏ mạng chứ gì?” Trầm Phượng Cử cười gằn mấy tiếng: “Huynh cho hắn thật lòng muốn cứu ta sao? Đúng là lầm rồi. Hắn chẳng qua làm bộ làm tịch cho các người thấy thôi, kỳ thật hắn chỉ mong ta chết quách đi thì có!”
“Phượng Cử, sao đệ có thể nói những lời này?”
“Ta không có vu oan hắn đâu. Chẳng lẽ huynh không cảm thấy lạ là từ trước tới giờ cha không để hắn đến gần chúng ta sao? Bởi vì năm ta lên bốn tuổi, hắn đã từng đẩy ta xuống hồ nước, muốn hại ta chết mà!”
“Đệ nói xằng bậy gì vậy?”
“Ta không có nói xằng, là chính cha đã nói cho ta biết!”
Sầm một tiếng, tâm trí có gì đó đã nổ tung.
Năm ấy lúc Phượng Cử được bốn tuổi, y chỉ mới sáu tuổi mà thôi. Vẫn còn nhớ buổi chiều oi bức năm đó, y và Phượng Cử chơi đùa bên hồ nước, trong lúc sơ sẩy Phượng Cử đã ngã xuống hồ.
Hôm ấy trời rất oi bức, Phượng Cử giãy giụa trong hồ nước, thân hình nhỏ bé vùng vẫy lúc trồi lúc sụp… Y ngây dại cả người, đáng lẽ phải kêu cứu nhưng mở miệng lại không phát ra được thanh âm nào. Có lẽ trong lòng cũng thoáng có ý nghĩ, nếu Phượng Cử chết rồi, có thể phụ thân sẽ đối xử với mình tốt hơn…
Sau đó có một người hầu đi qua may mắn nhìn thấy mới cứu Phượng Cử lên. Khi phụ thân nghe tin chạy đến, đầu tiên là nhìn xem Phượng Cử không có việc gì rồi quay sang tát mình một cái. Đôi tròng mắt tức giận pha lẫn oán hận đó, cho đến nay bản thân vẫn còn nằm thấy ác mộng.
Vẫn cho rằng phụ thân sẽ không nói với Phượng Cử, nhưng dường như đã lầm rồi. Có thể trong lòng phụ thân, duy có Phượng Cử mới chính là nhi tử của người. Còn mình chỉ là tên hung thủ muốn hãm hại nhi tử bảo bối của ông nên nhất định phải dặn dò Phượng Cử đề phòng mình…
Ha ha ha, còn cho rằng cố gắng làm một đứa con thật hiếu thảo, một đại ca thật tốt, biết chừng một ngày nào đó phụ thân sẽ xem trọng mình, sẽ thay đổi được mối đứt tình phụ tử này, cải thiện được mối rời tình huynh đệ này. Bây giờ mới vỡ lẽ, có những chuyện đã thật sự vô phương xoay chuyển…
Lời bịa đặt lừa mình phỉnh người này đã bị lột trần, chỉ còn thừa mứa nỗi tuyệt vọng trần trụi không cách nào gánh nổi.
Trầm Nhạn Thạch, nên nói ngươi khờ khạo hay đần độn đây hả?
Thẫn thờ ra khỏi hoa viên, thẫn thờ lê qua cổng chính, các thủ vệ biết y là Trầm thiếu gia nên không dám ngăn cản. Ngơ ngẩn đến ven con sông, ngơ ngẩn đứng trên chiếc cầu nhỏ, ngơ ngẩn trông thấy đối diện cũng có một người. Người ấy như đang nói gì với mình, nhưng bên tai cứ vang lên tiếng rền ù ồ nghe không rõ. Sau đó thân người bị một lực đẩy nhào xuống lòng sông bên dưới.
Đương khi nước sông lạnh ngắt ngập đầy khoang miệng Trầm Nhạn Thạch mới thanh tỉnh, vừa vùng vẫy mấy cái, một cảm giác mệt mỏi hoảng nhiên xâm chiếm tâm trí: Trầm Nhạn Thạch, ngươi trên không được phụ thân yêu thương, dưới không được huynh đệ dung nạp, bị người vứt bỏ như một chiếc giày rách nát, người như ngươi vậy, sống để làm gì?
Cánh tay dần dần buông thỏng, cả thân người đều chìm xuống nước. Mới phát hiện, thì ra cảm giác buông thả tất cả mới thật nhẹ nhàng, mới thật nhẹ nhõm…
Chú thích:
Uống móc trong lành: nguyên gốc “ẩm thanh lộ 饮清露.”
Móc 露 ở đây cũng như sương vậy, là hơi nước trên đất, gặp khí lạnh trong đêm sẽ ngưng đọng lại thành giọt. Mượn câu “Bạch lộ vi sương thu khí thâm” trong bài thơ “Thu dạ (2)” của cụ Nguyễn Du, bản dịch của Quách Tấn.
秋夜 (2)
白露爲霜秋氣深
江城草木共蕭森
剪燈獨照初長夜
握髮驚懷末日心
千里江山頻悵望
四時煙景獨沉吟
早寒已覺無衣苦
何處空閨催暮砧
Thu dạ (2)
Bạch lộ vi sương thu khí thâm
Giang thành thảo mộc cộng tiêu sâm
Tiễn đăng độc chiếu sơ trường dạ
Ác phát kinh hoài mạt nhật tâm
Thiên lý giang sơn tần trướng vọng
Tứ thời yên cảnh độc trầm ngâm
Tảo hàn dĩ giác vô y khổ
Hà xứ không khuê thôi mộ châm
Đêm thu (2)
Móc bạc thành sương thu hắt hiu,
Giang thành cây cỏ thảy tiêu điều.
Đèn khêu riêng cảm đêm dài dặc,
Tóc vắt thầm lo chuyện ấp yêu.
Nghìn dặm nước non sầu vọi vọi,
Tư mùa trăng gió vắng thiu thiu.
Lạnh sơ đã khổ phần không áo,
Đập vải nhà ai rộn bóng chiều.
(Quách Tấn dịch (Tố Như thi, An Tiêm xuất bản, Paris 1995))
Bài từ “Túy hoa âm” của nữ từ nhân đời Tống Lý Thanh Chiếu 李清照:
醉花陰
薄霧濃雲愁永晝,
瑞腦消金獸.
佳節又重陽,
玉枕紗廚,
半夜涼初透。
東籬把酒黃昏後,
有暗香盈袖.
莫道不消魂,
簾捲西風,
人比黃花瘦.
Túy hoa âm
Bạc vụ nùng vân sầu vĩnh trú,
Thuỵ não tiêu kim thú.
Giai tiết hựu trùng dương,
Ngọc chẩm sa trù,
Bán dạ lương sơ thấu.
Đông ly bả tửu hoàng hôn hậu,
Hữu ám hương doanh tụ.
Mạc đạo bất tiêu hồn,
Liêm quyển tây phong,
Nhân tỉ hoàng hoa sấu.
Túy hoa âm
Sương toả mây đùn sầu ủ rũ,
Hương thoảng lò kim thú.
Giai tiết lại trùng dương,
Gối ngọc màn sa,
Đêm khuya lạnh vừa thấu.
Đông ly nâng chén hoàng hôn phủ,
Tay áo hương trầm ủ.
Đừng bảo chẳng tiêu hồn,
Rèm cuốn tây phong,
Người đọ hoa vàng võ.
(Bản dịch của Nguyễn Chí Viễn)
Trong lúc hoảng hốt, còn nhớ như in đôi tay mạnh mẽ đã ôm lấy mình.
Vẫn nhớ được, có người đã thảng thốt gọi tên.
Vẫn nhớ được, có người đã ân cần đút thuốc.
Là ai? Là ai vậy?
Lúc mở mắt ra đã thấy đôi mắt đầy nét lo âu trước mặt. Chủ nhân đôi mắt vừa thấy y tỉnh lại sắc mặt đã hớn hở ngay…
Đoàn Phi Ưng?
“Nhạn Thạch, thật cảm tạ trời đất, cuối cùng đệ cũng tỉnh rồi. Ta… Chúng ta lo lắng cho đệ gần chết được!”
“Tử Thanh, là huynh à?” Thanh âm yếu ớt mang theo một thoáng thất vọng nhưng người nói vẫn chưa phát giác ra, chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ: Vì sao bản thân lại đột nhiên nghĩ đến Đoàn Phi Ưng?
“Đại ca, xin lỗi huynh, ta thật vô ý. Chúng ta đều tưởng huynh chết rồi, thể nào cũng không ngờ là đại ca thật!” Trầm Phượng Cử đứng một bên không để cho ai nói đã xông tới giải thích, biểu tình sợ sệt hiếm thấy hiện trên khuôn mặt của hắn.
Dù là người ngoài đi nữa đệ cũng không nên ra sát chiêu như vậy. Có điều Trầm Nhạn Thạch không nói ra. Tuy y và Phượng Cử là huynh đệ ruột thịt nhưng từ trước đến giờ luôn có khoảng cách, y không thể dùng dáng vẻ huynh trưởng giáo huấn được.
“Không có gì, dù sao thương thế của huynh cũng không nặng.”
“Ai nói không nặng? Thiếu gia còn ngất xỉu nữa mà.” Cái đầu be bé ráng chen tới trước giường, gương mặt biểu lộ căm phẫn bừng bừng, chính là Trầm An, tên nhóc tiểu tư của Trầm Nhạn Thạch.
Trầm Nhạn Thạch thoáng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Phượng Cử biến sắc liền khẽ trách: “Trầm An, đừng có nói càn, ta không sao cả.” Trong lòng thấy có chút lạ, tuy tuổi của Trầm An còn nhỏ nhưng không phải là đứa không biết chừng mực, sao giờ lại dám ngang nhiên khiêu khích Phượng Cử thế này?
Nhạc Tử Thanh cũng góp lời: “Chẳng phải đại phu đã nói rồi sao? Nhạn Thạch do bôn ba vất vả, cộng thêm thân thể còn suy nhược nên mới chống cự không nổi mà ngất đi.”
Trầm An hỉnh mũi một hơi, lẩm bẩm một mình: “Cũng không biết là vì ai mới phải bôn ba vất vả nữa.”
Trầm Phượng Cử đột nhiên bật dậy: “Đại ca, huynh nghỉ ngơi đi. Chỗ này ngột ngạt quá, ta ra ngoài hít thở không khí chút.” Hắn dứt lời đã quay người đi ngay.
“Phượng Cử!” Trầm Nhạn Thạch và Nhạc Tử Thanh cùng gọi hắn; Nhạc Tử Thanh muốn đuổi theo hắn nhưng nhìn Trần Nhạn Thạch một cái, hắn lại dừng bước.
“Trầm An, ngươi ra ngoài đi, ta có chuyện muốn nói với thiếu gia của ngươi.”
Trầm An đưa mắt nhìn thiếu gia nhà mình, thấy cậu ấy gật đầu mới chịu trả lời, cậu nhóc miễn cưỡng đi ra ngoài.
Cửa phòng vừa đóng Trầm Nhạn Thạch đã thấy hoa mắt, một bờ ngực ấm áp đã ôm choàng lấy y.
“Nhạn Thạch, đệ vẫn còn sống, thật tốt quá rồi.” Hơi thở ấm hỉnh phả vào gáy, bờ vai hơi run rẩy đủ thấy người nói đang xúc động đến dường nào.
Trong nhất thời y cũng muốn đưa tay ôm lại đối phương, nhưng ý nghĩ vừa chớm động tác lại ngập ngừng, cuối cùng lại đưa tay đẩy hắn ra.
“Nhạn Thạch?” Nhạc Tử Thanh ngơ ngẩn cả người. Khi phát hiện ánh nhìn xa cách trong mắt y, lòng hắn nổi lên một hồi đau buốt.
Ánh nến lay động trên khuôn mặt, phảng phất khi sáng khi ẩn như phản chiếu tâm tình của hai người, làm sao lại không phải là sầu vui trộn lẫn cho được?
Nhạc Tử Thanh thở dài một tiếng: “Nhạn Thạch, huynh biết trong lòng đệ có rất nhiều nghi vấn, nửa năm nay đích thực… đích thực đã xảy ra không ít chuyện.”
Biết bao đầu dây mối nhợ quay cuồng trong đầu, hắn cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Ngày đó, sau khi Nhạc Tử Thanh cứu Trầm Phượng Cử ra hắn liền quay lại khách *** họ đã trọ lúc trước. Chờ mãi một đêm không thấy Trầm Nhạn Thạch quay về, hắn biết y đã xảy ra chuyện. Trong lòng Nhạc Tử Thanh nóng như thiêu đốt, chỉ muốn tức tốc quay lại cứu viện, nào ngờ đúng lúc Trầm Phượng Cử lại lên cơn sốt cao, thần trí mê man bất tỉnh.
Ở biên giới Thiên Sơn này đừng nói là đại phu, ngay cả một tiệm thuốc ra hồn còn chẳng có, thật không dễ dàng gì mới hạ sốt thì cũng đã mười ngày. Tuy bệnh của Trầm Phượng Cử đã khỏi nhưng thân thể còn quá suy nhược, hơn nữa hắn không chịu rời xa Nhạc Tử Thanh một khắc nào.
Nhạc Tử Thanh vừa lo lắng cho Trầm Nhạn Thạch nhưng lại không thể bỏ rơi Trầm Phượng Cử, hắn lâm vào thế khó xử cùng cực, lại nghĩ một thân một mình cũng không phải đối thủ của bọn chúng. Sau khi dốc hết sức lực hắn cũng tìm được hảo bằng hữu của Trầm Thành Phong lúc sinh thời, Triệu Trùng. Một mặt hắn đem Trầm Phượng Cử gởi gắm chỗ Triệu Trùng, mặt khác cũng thỉnh cầu sự trợ giúp của ông.
Mặc dù Triệu Trùng rất khó xử nhưng xưa nay ông luôn coi hai huynh đệ họ Trầm như nhi tử thân sinh của mình, nên ông đã triệu tập một số hảo bằng hữu cùng kéo lên Thiên Sơn cứu người. Vậy mà lần hợp sức đầu tiên đã thất bại, ngay cả Triệu Trùng cũng bị thương. Vài ngày sau, trong khi tất cả còn đang bàn bạc kế sách cứu người thì chẳng ngờ trong Bích Du Cung lại quăng ra một thi thể. Chúng nói hành động của bọn họ đã chọc giận Đoàn Phi Ưng nên đã giết Trầm Nhạn Thạch rồi.
Trầm Nhạn Thạch đột nhiên nhớ hôm ấy nghe tiếng lao xao bên ngoài cũng là lúc Đoàn Phi Ưng hỏi y về chuyện của Tử Thanh. Chắc đấy là ngày bọn họ lên núi cứu người, thế mà bản thân không hề phát hiện, thật đúng là ngu ngốc.
Kỳ thực với sự thông minh của y, đáng lẽ nên sớm liên tưởng mới phải. Hiềm nỗi phải chờ đợi trong đau khổ quá lâu mà không có tin tức gì khiến thất vọng chồng chất trong tâm khảm, y không còn dám ảo tưởng đến chuyện tốt đẹp đó, chỉ sợ càng hy vọng sẽ càng thêm thất vọng.
Sau đó đột nhiên tâm trạng của Đoàn Phi Ưng thay đổi tức thì. Chắc vì hắn nghĩ đem một cái xác quẳng ra đã lừa được đám người đó, bản thân tự cho đấy là diệu kế nên mới đắc ý thái quá như vậy —— Quả đúng là tính cách tên đó mà.
Lúc nghĩ đến đây không hiểu sao không thấy tức giận đối với Đoàn Phi Ưng, ngược lại trong đầu còn hình dung ra bộ dáng dương dương tự đắc của hắn, bất giác y thấy thật tức cười.
“Thi thể máu me kia đã bị hủy hoại nát bét rất khó nhận diện khuôn mặt, nhưng vóc người có đến chín phần là giống đệ. Huynh đúng là ngu xuẩn, không nghĩ bọn chúng sẽ dùng thi thể giả mạo để qua mặt chúng ta, chưa gì đã vội tin ngay. Huynh… Nhạn Thạch, đệ có biết lúc nghe tin đệ chết, huynh đã thống khổ tới chẳng còn thiết sống không?”
Vậy sao? Nhưng huynh vẫn còn sống sờ sờ ra đây, còn cùng với Phượng Cử…
“Có điều huynh nghĩ đã mất đệ rồi, huynh càng không thể mất luôn Phượng Cử.”
“Thế nên sau khi quay về, huynh túc trực chăm sóc cho Phượng Cử, cuối cùng đệ ấy cũng cảm động đáp lại tâm ý của huynh đúng không?” Trầm Nhạn Thạch bật cười, trong nét cười thoáng mang vài phần trào phúng. Tử Thanh à, bản lĩnh chữa thương của huynh quả khiến người ta bội phục.
Đối diện với đôi mắt trong trẻo của Trầm Nhạn Thạch, Nhạc Tử Thanh bất chợt có cảm giác không chỗ nào trốn tránh, không nhịn được liền nói: “Nhạn Thạch, huynh thật sự không biết đệ vẫn còn sống!”
Tại sao cứ nói mãi những lời này làm gì? Không lẽ ngoại trừ lý do này huynh không còn lời giải thích nào hay hơn sao?
“Bây giờ ta vẫn còn sống quay về, huynh định an bài cho ta thế nào đây?” Y cũng không phải là người thích bắt bẻ gây áp lực với người khác, có điều thấy khó chịu với điệu bộ của Nhạc Tử Thanh nên buột miệng nói ra những lời khiếm nhã ấy.
Sắc mặt Nhạc Tử Thanh đông cứng, hắn nhìn y với dáng điệu không tin được: Đây là Nhạn Thạch sao? Đây chính là con người bình tĩnh đạm bạc, ôn hòa khoan hậu Nhạn Thạch sao chứ? Hắn cất tiếng đầy đau xót: “Nhạn Thạch, đừng nói như thế.”
Vậy nên nói thế nào đây? Trong lòng huynh, Trầm Nhạn Thạch là phải bao dung, phải tha thứ cho huynh vô điều kiện chỉ vì hắn yêu huynh sao?
Lời nói chực tuôn trên đầu lưỡi nhưng vẫn không nói ra miệng, bởi ánh mắt van xin bi đát của hắn khiến y chợt mềm lòng.
Trầm Nhạn Thạch, ngay cả khi ngươi oán hắn, hận hắn mà rốt cuộc cũng không có lòng dạ nào căm ghét hắn, ngươi chịu khổ là đáng lắm!
Tự cười giễu mình: “Đi xem Phượng Cử đi, từ nhỏ đệ ấy đã không chịu nổi bực dọc rồi.”
Nghĩ y ngoài mặt nói vậy chứ trong lòng không phải vậy, Nhạc Tử Thanh vẫn bất động ra đấy.
“Chúng ta là huynh đệ, trước kia là vậy, sau này cũng sẽ vậy; hãy trân trọng lấy Phượng Cử.”
Huynh đã phụ ta rồi thì không nên phụ luôn Phượng Cử.
Ta không trách huynh mà chỉ biết trách mình, thừa biết trong lòng huynh đã có Phượng Cử mà vẫn ngây dại lao đầu vào.
“Nhạn Thạch…” Khó khăn lắm hắn mới mở miệng, muốn nói nhưng đã bị cắt ngang.
“Ta mệt rồi, muốn chợp mắt một lát, huynh đi đi.”
Y ngáp một hơi rồi quay mặt về phía tường, xem bộ không còn muốn nói tiếp nữa.
Nhạc Tử Thanh ngơ nghếch nhìn bóng lưng của y, trong lòng không biết là tư vị gì nữa. Là đau lòng sao? Hối hận à? Là đánh mất? Là hổ thẹn hay là cảm kích? Còn đọng lại chỉ là dư vị hụt hẫng tiếc nuối, muốn nói cũng nói chẳng thành lời.
Khao khát rướn tay cầm giữ y trong lòng, thỏ thẻ cầu xin sự tha thứ của y, bù đắp cho y, nhưng hắn biết mình đã không còn đủ tư cách. Nhạn Thạch đã vì hắn đưa ra chọn lựa này, vậy chọn lựa này chắc chắn là tốt nhất.
Hơi thở đều đặn vang lên, xem ra Trầm Nhạn Thạch đã ngủ rồi. Chỉ khi nghe tiếng khép cửa nhẹ nhàng, làn mi thanh dài mới khẽ lay động.
Nhạc Tử Thanh mới rời đi là một cái bóng nhỏ xíu đã len lén chạy vào phòng Trầm Nhạn Thạch, rón ra rón rén tới cạnh giường, thì thào gọi: “Thiếu gia, cậu ngủ rồi sao?”
Trầm Nhạn Thạch trở mình qua: “Ta đang ngủ, đừng có làm ồn.”
“Thiếu gia!”
“Được rồi, được rồi.” Trầm Nhạn Thạch cười rung cả người, nào ngờ lại động tới vết thương, ***g ngực như bị kim châm đâm rát, chịu không được phải thở hắt ra.
Trầm An hốt hoảng khoa tay múa chân nhào tới: “Thiếu gia cậu sao vậy? Có phải vết thương nặng hơn phải không?”
Nhắm mắt điều tức hô hấp một hồi mới thấy cơn đau giảm dần, mở mắt ra lại thấy khuôn mặt Trầm An mếu tới thấy thương, y mới thả lỏng người cười một cái: “Đứa ngốc, chỉ gạt ngươi thôi.”
Trầm An ngây ngơ một hồi, đột nhiên bù lu bù loa khóc toáng lên: “Ô ô… thiếu gia xấu quá đi, người ta lo thiếu điều muốn chết luôn mà cậu còn ở đó gạt em! Lúc tưởng cậu chết rồi em đã khóc quá trời đi, khóc tới nỗi mắt cũng sưng bụp ra… Không dễ gì cậu mới trở về nhưng lại bị thương nữa, làm em sợ chết khiếp, sợ cậu lại… Vậy mà cậu còn dọa em nữa, oa——–”
Dáng vẻ khóc lóc của thằng nhóc đúng là khó coi thật, lại còn vặn vẹo thân người mềm nhũn ôm Trầm Nhạn Thạch sát rạt, nước mắt nước mũi cứ thi nhau tuôn trên người y. Trầm Nhạn Thạch vừa cảm động vừa thấy buồn cười quá đỗi, đành phải ôm lại thằng bé dỗ dành:
“Đừng khóc, đừng khóc mà, đều tại ta không tốt. Thật là, làm sao ta nỡ bỏ tiểu Trầm An bị ta làm cho sợ như vậy chứ?”
Dỗ một hồi Trầm An mới chịu thôi khóc, lúc này mới cất cái giọng mếu máo kể lể mọi chuyện, đại để cũng giống như những lời Nhạc Tử Thanh thuật lại. Nhưng với tâm tính trẻ con của mình, lại rất bênh vực cho chủ nên thằng nhóc thấy Nhạc Tử Thanh và Trầm Phượng Cử không có chiếu cố tốt cho đại thiếu gia, làm cho cậu ấy “bị giết” nên vô cùng bất mãn đối với hai người này. Biết bao khổ sở Trầm Nhạn Thạch mới trở về, chưa gì lại bị Trầm Phượng Cử đả thương cái nữa, cái bụng nhỏ nhen liền cho là nhị thiếu gia không có tốt, thế nên mỗi lần đều gây khó dễ cho hắn.
Trầm Nhạn Thạch thầm thở dài trong lòng: Trong số những người bên cạnh, chắc chỉ có tiểu Trầm An mới xem trọng bản thân y hơn Phượng Cử thôi.
“Nhị thiếu gia không phải cố tình đả thương ta, sau này không được vô lễ với cậu ấy nữa, có biết chưa?”
“Nhưng mà…” Còn muốn nói là lần trước ở Trầm gia trang, rõ ràng hắn cố ý rành rành ra đấy mà.
“Không có nhưng nhị gì hết, ngoan ngoãn nghe lời đi.”
“Ha.” Trong tiếng rên có cả mấy phần uất ức.
“Đợi ta lành rồi sẽ dẫn em ra ngoài ăn một bữa cho ních bụng.”
Con mắt to lập tức sáng rỡ, chớp lia lịa: “Dạ được đó.”
***
Ngày hôm sau, Trầm Nhạn Thạch rời khỏi khách *** đi theo Trầm Phượng Cử và Nhạc Tử Thanh đến phủ đệ của Triệu Trùng. Hóa ra do hai người ngại Trầm gia trang hẻo lánh, từ lúc ở Thiên Sơn trở về vẫn luôn tá túc ở Triệu phủ, chưa quay về gia trang lần nào.
Đại Suất Bi Thủ Triệu Trùng là nhân vật tuyệt thế lẫy lừng đương thời, hiển nhiên trong phủ không thiếu thần dược trị nội thương. Trầm Nhạn Thạch điều dưỡng vài ngày, thân thể căn bản đã bình phục hẳn.
Trong mấy ngày này, Trầm Phượng Cử và Nhạc Tử Thanh chạm mặt y đều khó xử vô cùng, đặc biệt là thái độ dè dặt của Nhạc Tử Thanh càng khiến người ta khó chịu. Trầm An cũng không ưa cái nơi bực bội này, cứ la hét luôn mồm đòi về Trầm gia trang. Nhưng mỗi lần mở miệng muốn đi thì người của Triệu Trùng lại khăng khăng ngăn cản y.
Kỳ thật lưu y lại đây làm gì chứ? Nhìn người ta nhu tình mật ngọt bên nhau sao? Nửa năm trước có lẽ y vẫn còn chịu nổi, chẳng hiểu sao hiện giờ không thể xem như không có chuyện gì xảy ra được.
Hôm nay y sai Trầm An ra ngoài rồi, một thân một mình đi tản bộ trong hoa viên. Thấy hoa trong vườn đều đã tàn hết, chỉ còn mỗi hoa cúc hãy còn tươi, từng nhánh duỗi ra gió tây uống móc trong lành, thanh khiết thoát ly bụi trần, tâm trí vô thức nghĩ đến câu từ của Lý Thanh Chiếu: Mạc đạo bất tiêu hồn, liêm quyển tây phong, nhân tỉ hoàng hoa sấu.
[18: Đừng bảo chẳng tiêu hồn, rèm cuốn tây phong, người đọ hoa vàng võ. (Đây là câu từ trong bài “Túy hoa âm” của nữ từ nhân đời Tống Lý Thanh Chiếu 李清照, bản dịch của Nguyễn Chí Viễn.)]
Cứ mãi ngâm vịnh, lại bất giác ngây ngẩn.
Gió mát thổi lướt từng cơn, hương thơm dịu nhẹ phảng phất tứ bề, vậy mà một hồi tranh cãi đã theo gió thổi tới đập tan phong cảnh ý nhị này.
Trầm Nhạn Thạch khẽ chau mi, vừa quay bước rời khỏi thì lại vì hai chữ “Nhạn Thạch” mơ hồ mà tiến lên vài bước. ——- Tuy y không muốn nghe trộm chuyện riêng tư của người khác nhưng việc liên quan đến bản thân, khó tránh lòng có chút tò mò.
Đi băng qua hòn non bộ, đối diện chính là thư phòng của Triệu phủ, tiếng nói truyền ra từ đây. Cửa sổ thư phòng mở toang vừa tầm thấy được hai dáng người trong phòng, chính là Trầm Phượng Cử và Nhạc Tử Thanh.
Trầm Phượng Cử đang hét lớn: “Nhạn Thạch nói thế này, Nhạn Thạch nói thế kia, huynh có biết từ khi đại ca trở về huynh đã luôn miệng bao nhiêu chữ ‘Nhạn Thạch nói’ rồi chưa?”
Nhạc Tử Thanh nói: “Bởi vì lời của đệ ấy có đạo lý nên huynh mới nghe. Di trượng và tên họ Đoàn là đường đường chính chính công bình quyết đấu, vốn đã nói rõ không được trả thù; hiện tại Nhạn Thạch đã bình an trở về rồi, chúng ta không còn lý do nào để đi gây hấn nữa. Huống chi đệ và huynh cũng không phải là đối thủ của Đoàn Phi Ưng.”
“Huynh sợ cái gì? Thiên Tuyệt kiếm đã ở trong tay chúng ta, chỉ cần thông suốt bí truyền trong đó thì còn sợ thua hắn sao?”
“Muốn thắng cũng phải dựa vào võ học gia truyền để thắng vẻ vang. Dùng những thứ công phu tà ma ngoại đạo này có thắng cũng chẳng hay ho gì.”
“…”
Trầm Phượng Cử nghẹn họng không nói được câu nào, xem ra lời này đã động đến lòng hắn rồi.
Nhạc Tử Thanh nắm chặt vai hắn, dịu dàng nói: “Phượng Cử, chúng ta như thế này không phải rất tốt sao? Tuy di trượng đã qua đời nhưng sự anh minh của người vẫn lưu truyền, tên Đoàn Phi Ưng kia ở xa tuốt nơi Thiên Sơn cũng sẽ không đặt chân tới Trung Nguyên nữa. Tại sao đệ cứ đi tìm lấy phiền não như vậy?”
“Huynh không hiểu, huynh thật sự không hiểu!” Trầm Phượng Cử xô mạnh hắn ra thét toáng lên: “Huynh không biết tên ma đầu đó đã… đã làm nhục đệ thế nào đâu!”
Nhạc Tử Thanh thấy hắn đột nhiên phát cuồng thì ngẩn người, Trầm Nhạn Thạch đứng ngoài cửa sổ cũng không khỏi thở dài ngao ngán; y hiểu rõ Phượng Cử đã gặp phải sự tình gì, cũng biết loại chuyện này đối với nam tử, đặc biệt với người tính khí kiêu ngạo như Phượng Cử mà nói thì còn khó nhẫn nhịn đến dường nào.
Đoàn Phi Ưng ơi là Đoàn Phi Ưng, ngươi rốt cuộc là người tốt hay kẻ xấu đây?
Nhạc Tử Thanh đợi cho Trầm Phượng Cử nguôi cơn giận vài phần mới nói tiếp: “Được rồi, huynh không khuyên đệ nữa, chuyện này để sau hẵng nói đi, chỉ là Nhạn Thạch…”
Trầm Phượng Cử đang trong cơn tức giận, nghĩ ngay cả không phải chuyện hai người cũng không thể cãi được liền hất tay Nhạc Tử Thanh ra: “Đừng có nhắc Nhạn Thạch với ta, nếu không phải vì hắn thì huynh làm sao từ bỏ ý niệm trả thù chứ? Tên đó lúc nào cũng muốn cản trở ta là sao!”
Nhạc Tử Thanh giật mình kinh ngạc: “Nhạn Thạch là huynh trưởng của đệ, lúc nào cũng lo lắng cho đệ hết, vì cứu đệ mà đệ ấy còn…”
“Vì cứu ta hắn đã rơi vào tay bọn Thiên Sơn, xém chút nữa đã bỏ mạng chứ gì?” Trầm Phượng Cử cười gằn mấy tiếng: “Huynh cho hắn thật lòng muốn cứu ta sao? Đúng là lầm rồi. Hắn chẳng qua làm bộ làm tịch cho các người thấy thôi, kỳ thật hắn chỉ mong ta chết quách đi thì có!”
“Phượng Cử, sao đệ có thể nói những lời này?”
“Ta không có vu oan hắn đâu. Chẳng lẽ huynh không cảm thấy lạ là từ trước tới giờ cha không để hắn đến gần chúng ta sao? Bởi vì năm ta lên bốn tuổi, hắn đã từng đẩy ta xuống hồ nước, muốn hại ta chết mà!”
“Đệ nói xằng bậy gì vậy?”
“Ta không có nói xằng, là chính cha đã nói cho ta biết!”
Sầm một tiếng, tâm trí có gì đó đã nổ tung.
Năm ấy lúc Phượng Cử được bốn tuổi, y chỉ mới sáu tuổi mà thôi. Vẫn còn nhớ buổi chiều oi bức năm đó, y và Phượng Cử chơi đùa bên hồ nước, trong lúc sơ sẩy Phượng Cử đã ngã xuống hồ.
Hôm ấy trời rất oi bức, Phượng Cử giãy giụa trong hồ nước, thân hình nhỏ bé vùng vẫy lúc trồi lúc sụp… Y ngây dại cả người, đáng lẽ phải kêu cứu nhưng mở miệng lại không phát ra được thanh âm nào. Có lẽ trong lòng cũng thoáng có ý nghĩ, nếu Phượng Cử chết rồi, có thể phụ thân sẽ đối xử với mình tốt hơn…
Sau đó có một người hầu đi qua may mắn nhìn thấy mới cứu Phượng Cử lên. Khi phụ thân nghe tin chạy đến, đầu tiên là nhìn xem Phượng Cử không có việc gì rồi quay sang tát mình một cái. Đôi tròng mắt tức giận pha lẫn oán hận đó, cho đến nay bản thân vẫn còn nằm thấy ác mộng.
Vẫn cho rằng phụ thân sẽ không nói với Phượng Cử, nhưng dường như đã lầm rồi. Có thể trong lòng phụ thân, duy có Phượng Cử mới chính là nhi tử của người. Còn mình chỉ là tên hung thủ muốn hãm hại nhi tử bảo bối của ông nên nhất định phải dặn dò Phượng Cử đề phòng mình…
Ha ha ha, còn cho rằng cố gắng làm một đứa con thật hiếu thảo, một đại ca thật tốt, biết chừng một ngày nào đó phụ thân sẽ xem trọng mình, sẽ thay đổi được mối đứt tình phụ tử này, cải thiện được mối rời tình huynh đệ này. Bây giờ mới vỡ lẽ, có những chuyện đã thật sự vô phương xoay chuyển…
Lời bịa đặt lừa mình phỉnh người này đã bị lột trần, chỉ còn thừa mứa nỗi tuyệt vọng trần trụi không cách nào gánh nổi.
Trầm Nhạn Thạch, nên nói ngươi khờ khạo hay đần độn đây hả?
Thẫn thờ ra khỏi hoa viên, thẫn thờ lê qua cổng chính, các thủ vệ biết y là Trầm thiếu gia nên không dám ngăn cản. Ngơ ngẩn đến ven con sông, ngơ ngẩn đứng trên chiếc cầu nhỏ, ngơ ngẩn trông thấy đối diện cũng có một người. Người ấy như đang nói gì với mình, nhưng bên tai cứ vang lên tiếng rền ù ồ nghe không rõ. Sau đó thân người bị một lực đẩy nhào xuống lòng sông bên dưới.
Đương khi nước sông lạnh ngắt ngập đầy khoang miệng Trầm Nhạn Thạch mới thanh tỉnh, vừa vùng vẫy mấy cái, một cảm giác mệt mỏi hoảng nhiên xâm chiếm tâm trí: Trầm Nhạn Thạch, ngươi trên không được phụ thân yêu thương, dưới không được huynh đệ dung nạp, bị người vứt bỏ như một chiếc giày rách nát, người như ngươi vậy, sống để làm gì?
Cánh tay dần dần buông thỏng, cả thân người đều chìm xuống nước. Mới phát hiện, thì ra cảm giác buông thả tất cả mới thật nhẹ nhàng, mới thật nhẹ nhõm…
Chú thích:
Uống móc trong lành: nguyên gốc “ẩm thanh lộ 饮清露.”
Móc 露 ở đây cũng như sương vậy, là hơi nước trên đất, gặp khí lạnh trong đêm sẽ ngưng đọng lại thành giọt. Mượn câu “Bạch lộ vi sương thu khí thâm” trong bài thơ “Thu dạ (2)” của cụ Nguyễn Du, bản dịch của Quách Tấn.
秋夜 (2)
白露爲霜秋氣深
江城草木共蕭森
剪燈獨照初長夜
握髮驚懷末日心
千里江山頻悵望
四時煙景獨沉吟
早寒已覺無衣苦
何處空閨催暮砧
Thu dạ (2)
Bạch lộ vi sương thu khí thâm
Giang thành thảo mộc cộng tiêu sâm
Tiễn đăng độc chiếu sơ trường dạ
Ác phát kinh hoài mạt nhật tâm
Thiên lý giang sơn tần trướng vọng
Tứ thời yên cảnh độc trầm ngâm
Tảo hàn dĩ giác vô y khổ
Hà xứ không khuê thôi mộ châm
Đêm thu (2)
Móc bạc thành sương thu hắt hiu,
Giang thành cây cỏ thảy tiêu điều.
Đèn khêu riêng cảm đêm dài dặc,
Tóc vắt thầm lo chuyện ấp yêu.
Nghìn dặm nước non sầu vọi vọi,
Tư mùa trăng gió vắng thiu thiu.
Lạnh sơ đã khổ phần không áo,
Đập vải nhà ai rộn bóng chiều.
(Quách Tấn dịch (Tố Như thi, An Tiêm xuất bản, Paris 1995))
Bài từ “Túy hoa âm” của nữ từ nhân đời Tống Lý Thanh Chiếu 李清照:
醉花陰
薄霧濃雲愁永晝,
瑞腦消金獸.
佳節又重陽,
玉枕紗廚,
半夜涼初透。
東籬把酒黃昏後,
有暗香盈袖.
莫道不消魂,
簾捲西風,
人比黃花瘦.
Túy hoa âm
Bạc vụ nùng vân sầu vĩnh trú,
Thuỵ não tiêu kim thú.
Giai tiết hựu trùng dương,
Ngọc chẩm sa trù,
Bán dạ lương sơ thấu.
Đông ly bả tửu hoàng hôn hậu,
Hữu ám hương doanh tụ.
Mạc đạo bất tiêu hồn,
Liêm quyển tây phong,
Nhân tỉ hoàng hoa sấu.
Túy hoa âm
Sương toả mây đùn sầu ủ rũ,
Hương thoảng lò kim thú.
Giai tiết lại trùng dương,
Gối ngọc màn sa,
Đêm khuya lạnh vừa thấu.
Đông ly nâng chén hoàng hôn phủ,
Tay áo hương trầm ủ.
Đừng bảo chẳng tiêu hồn,
Rèm cuốn tây phong,
Người đọ hoa vàng võ.
(Bản dịch của Nguyễn Chí Viễn)