Rốt cuộc lại không tìm được, Duy Nghi đứng trân trân giữa trung tâm thương mại đông người vào ra, dường như con tim lạnh lẽo đã mất một phần nào đó của ngọn sóng nên chẳng thể tới được bờ, cứ mãi giá băng ở nơi đó. Ánh mắt vẫn cố kiếm tìm như mong ước một sự kỳ diệu có thể nhảy ra từ đâu đó, sau đó có người vỗ nhẹ vào vai khiến cô giật mình. Đường Gia mím môi thành đường thẳng sau đó nở nụ cười tươi: “Sao thế?”
Hai người đều có vóc dáng cao, mặc cho dòng người qua lại có đông đúc, xô đẩy tới mức nào hai người vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ. Biểu hiện của Duy Nghi rất nghiêm nghị, trông rất giống một đôi tình nhân đang giận dỗi nhau. Biểu hiện của Đường Gia thì lại rất dịu dàng, giống như đang dỗ dành cô vậy. Duy Nghi không chịu nổi những ánh nhìn chằm chằm tò mò như vậy, lấy lại tinh thần, đứng thẳng lưng, bước nhanh ra phía ngoài.
Đường Gia đứng lại, khóe miệng khẽ cong lên khiến người khác đoán không ra là đang cười nhạt hay đang suy tư. Anh đứng phía sau cô, cả thân hình rắn chắc như tấm bình phong, cũng ý thức được sự tiếp xúc giữa hai thân thể, cũng có đôi chút ngượng ngập. Nhưng Duy Nghi đã dừng bước, nhìn chăm chăm về phía trước nơi bóng hình khi nãy vừa biến mất.
Đường Gia đợi cùng cô trong im lặng. Anh chỉ muốn xem cái trò cút bắt này rồi sẽ thành ra thế nào, vì vậy anh không mở miệng nói một lời.
Cận Duy Nghi chỉ hơi khựng lại một lát rồi quyết định rất nhanh, cô bước vội về phía trước. Đèn giao thông màu xanh vừa hay cũng chuyển sang đèn đỏ, mà tiếng nói trong cổ họng Duy Nghi dường như tắc nghẹn, khoảng cách giữa hai người chỉ là gang tấc khiến cô như lả đi, không thể thốt tiếng nào ra hồn.
Hoắc Cảnh Hành quay người lại, giọng trầm trầm; “Mình có cảm giác có ai đó gọi tên mình.” Sau đó giọng nói có chút không kiềm chế được, hơi cười: “Duy Nghi, trùng hợp quá.”
Nước da màu đồng cổ của anh so với trước kia quả thực là đen đi không ít, đàn ông miền Nam hầu như đều rất trắng, rất hiếm người như anh, vì vậy mà gầy càng thêm gầy. Mà điều khiến Duy Nghi không thể quên được chính là khí chất mạnh mẽ tỏa ra như hơi men. Cô quay lại, thay vẻ mặt nghiêm nghị bằng một nụ cười ấm áp, cười với anh: “Sao cậu lại ở đây?”
Đèn xanh bật sáng, dòng người đông đúc đổ dồn về phía trước, dường như cả bốn phía xung quanh cô đồng loạt trôi vào một không gian khác.
“Đơn vị có chút việc, mình đi công tác vài ngày thôi.” Hoắc Cảnh Hành giải thích đơn giản có ý rất vội, bước chân cũng vô thức dừng lại.
Hai người trao đổi số điện thoại sau đó tạm biệt nhau, hẹn mấy ngày sau gặp lại.
Một năm đã qua, vào lúc chẳng mong chờ nhất cô lại được gặp Hoắc Cảnh Hành. Cô chỉ thấy ngạc nhiên là mình khi nãy có dũng khí đuổi theo anh, nếu giống như thời điêm chia tay tốt nghiệp thì chắc cô chỉ đứng yên tại chỗ, mơ hồ đếm thời gian rồi tự hỏi không biết anh đã lên tàu hay chưa.
Nhà Duy Nghi ở khu buôn bán, chỉ quay lại vài bước là tới nơi. Cô cúi đầu nhìn số điện thoại vừa mới thêm trên màn hình điện thoại, vô tình chạm phải người qua đường, miệng liên hồi “Xin lỗi”.
“Bạn sao?” Tiếng nói của Đường Gia lành lạnh bay tới tai Duy Nghi, hai tay khoanh trước ngực, hơi bất cần. Duy Nghi hoảng hốt xoa xoa thái dương: “Sao anh vẫn còn ở đây?” Đuôi mày khẽ nhướng lên cười vui vẻ: “Rốt cuộc thì đã đến cuộc sống về đêm của anh chưa vậy?” không còn thái độ khinh khỉnh với anh như trước. Mà còn có thêm nụ cười dịu dàng ngọt ngào như viên kẹo đường đang dần tan nơi đầu lưỡi đậu trên môi cô mà anh chưa từng được chiêm ngưỡng.
Ánh mắt Đường Gia bất chợt lóe lên vài tia sáng kinh ngạc, một lúc lâu sau mới lấy lại được tiếng nói của mình, trêu đùa cô: “Sao? Có muốn đi cùng không?” Thực ra Đường Gia chẳng có hẹn với ai hết, chỉ là không hiếu đươc thái độ vừa rồi của cô. Giọng nói càng trầm lắng hơn: “Đi, anh dẫn em đi mở mang tầm mắt.” Anh nắm cổ tay cô, hơi mạnh một chút, làm cô theo đà bước theo anh vài bước.
Ý nghĩ tiếp theo của Cận Duy Nghi là thu tay lại, thấy anh thật là kỳ lạ, người thì đông thế này, cô nén giọng cùng lúc ghìm bước chân: “Em phải về thôi.”
Cô vội vàng quay bước đi về, mà tiếng nói từ đâu vẫn văng vẳng bên tai như thăm dò : “Người đó chính là người em muốn gặp sao?”
Cơn tức giận trong cô như bị đánh thức, cô quay người lại bước tới trước mặt anh. Ánh mắt không chút lúng túng nhìn thẳng vào mắt anh như thể đã chờ đợi từ lâu. Không gian giữa hai người như đông cứng, Đường Gia cuối cùng cười nhẹ: “Phải không?”
“Anh nói đúng, em thích anh ấy 5 năm rồi, tình cảm chưa bao giờ thay đổi.” Cuối cùng cũng có lúc câu nói này dễ dàng được phát ra từ miệng cô tới vậy, nói cho người ở trước mặt nghe, nhưng nhiều hơn tất thảy chính là nói cho bản thân cô nghe.
“Đường Gia, chúng ta sau này đừng liên lạc với nhau nữa.” Cô im lặng hồi lâu, đôi mắt sáng rỡ như hai viên minh châu, “Em cũng không đúng, khi anh hẹn gặp em em đã không dứt khoát từ chối, dù là nói em nể mặt anh, nhưng nếu nghĩ kỹ thì là em cũng có chút hư vinh.” Cô lại phân tích rạch ròi hơn “Nói cách khác, tóm lại đều là lỗi của em, em đã mập mờ, em xin lỗi.”
Cô nói một hồi rồi quay lưng bước đi chẳng bận tâm sắc mặt người đàn ông phía sau mình. Ánh mắt sáng rỡ của anh giờ đã dần tối lại, môi mím thành đường thẳng, hai tay nắm chặt: Cô còn không rõ ràng sao? Đường Gia tự cười nhạo mình, vẫn là anh, thằng đàn ông bị một người phụ nữ từ chối đến hai lần.
Cận Duy Nghi vừa bước ra khỏi quán trà thì nhận được điện thoại của em trai, cô cố ý làm cho giọng nói mình nghe thật vui vẻ, mà trước đó, vừa nhận được điện thoại từ công ty nói cô bị chuyển công tác đi nơi khác. Cũng chẳng phải phận sự của cô mà là nhân sự chưa điều động kịp, họ cứ hỏi dồn cô về thời gian rời đi. Duy Nghi ngay lập tức trả lời, thực ra quá trình kiểm tra rất vất vả, nhưng lúc này cô đang mong mình càng vất vả càng tốt, để đỡ mất công khơi ra những chuyện tình cảm phức tạp kia.
Người ta nói chị em thường có thần giao cách cảm quả thực chẳng sai. Nhưng lần này Cận Tri viễn không nhận ra sự xúc động trong giọng nói của chị gái, chỉ hỏi cô; “Chị ơi, mai em có người bạn đến ở nhà mình vài ngày.” Rõ ràng là còn rối rắm hơn cả cô.
Cô cũng nhân cơ hội đó mà nói luôn trong điện thoại, lại hốt hoảng quay đầu nhìn vào trong quán trà đó, một phong cảnh xanh mướt ở mặt tiền vừa tao nhã vừa cao sang. Mắt đã không còn nhìn thấy người đàn ông ngồi đối diện rồi nhưng cũng không có dũng khí để bước vào trong.
Duy Nghi bấm số điện thoại: “Hoắc Cảnh Hành, mình có việc phải về công ty rồi.” Không biết đầu bên kia nói gì, trong một lúc lâu, cô gái xinh đẹp, tinh tế ấy nắm chặt điện thoại như muốn những lời nói phát ra từ trong chiếc điện thoại đó ghi khắc vào tim. Cô im lặng hổi lâu, nói: “Nhớ giữ liên lạc.”
Xe cô đỗ bên đường, ngồi vào trong, mở điều hòa xối thẳng vào gương mặt trắng bệch. Chỉ chợt nhớ tới một câu nói: Gặp mà không bằng không gặp.
Rốt cuộc lại không tìm được, Duy Nghi đứng trân trân giữa trung tâm thương mại đông người vào ra, dường như con tim lạnh lẽo đã mất một phần nào đó của ngọn sóng nên chẳng thể tới được bờ, cứ mãi giá băng ở nơi đó. Ánh mắt vẫn cố kiếm tìm như mong ước một sự kỳ diệu có thể nhảy ra từ đâu đó, sau đó có người vỗ nhẹ vào vai khiến cô giật mình. Đường Gia mím môi thành đường thẳng sau đó nở nụ cười tươi: “Sao thế?”
Hai người đều có vóc dáng cao, mặc cho dòng người qua lại có đông đúc, xô đẩy tới mức nào hai người vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ. Biểu hiện của Duy Nghi rất nghiêm nghị, trông rất giống một đôi tình nhân đang giận dỗi nhau. Biểu hiện của Đường Gia thì lại rất dịu dàng, giống như đang dỗ dành cô vậy. Duy Nghi không chịu nổi những ánh nhìn chằm chằm tò mò như vậy, lấy lại tinh thần, đứng thẳng lưng, bước nhanh ra phía ngoài.
Đường Gia đứng lại, khóe miệng khẽ cong lên khiến người khác đoán không ra là đang cười nhạt hay đang suy tư. Anh đứng phía sau cô, cả thân hình rắn chắc như tấm bình phong, cũng ý thức được sự tiếp xúc giữa hai thân thể, cũng có đôi chút ngượng ngập. Nhưng Duy Nghi đã dừng bước, nhìn chăm chăm về phía trước nơi bóng hình khi nãy vừa biến mất.
Đường Gia đợi cùng cô trong im lặng. Anh chỉ muốn xem cái trò cút bắt này rồi sẽ thành ra thế nào, vì vậy anh không mở miệng nói một lời.
Cận Duy Nghi chỉ hơi khựng lại một lát rồi quyết định rất nhanh, cô bước vội về phía trước. Đèn giao thông màu xanh vừa hay cũng chuyển sang đèn đỏ, mà tiếng nói trong cổ họng Duy Nghi dường như tắc nghẹn, khoảng cách giữa hai người chỉ là gang tấc khiến cô như lả đi, không thể thốt tiếng nào ra hồn.
Hoắc Cảnh Hành quay người lại, giọng trầm trầm; “Mình có cảm giác có ai đó gọi tên mình.” Sau đó giọng nói có chút không kiềm chế được, hơi cười: “Duy Nghi, trùng hợp quá.”
Nước da màu đồng cổ của anh so với trước kia quả thực là đen đi không ít, đàn ông miền Nam hầu như đều rất trắng, rất hiếm người như anh, vì vậy mà gầy càng thêm gầy. Mà điều khiến Duy Nghi không thể quên được chính là khí chất mạnh mẽ tỏa ra như hơi men. Cô quay lại, thay vẻ mặt nghiêm nghị bằng một nụ cười ấm áp, cười với anh: “Sao cậu lại ở đây?”
Đèn xanh bật sáng, dòng người đông đúc đổ dồn về phía trước, dường như cả bốn phía xung quanh cô đồng loạt trôi vào một không gian khác.
“Đơn vị có chút việc, mình đi công tác vài ngày thôi.” Hoắc Cảnh Hành giải thích đơn giản có ý rất vội, bước chân cũng vô thức dừng lại.
Hai người trao đổi số điện thoại sau đó tạm biệt nhau, hẹn mấy ngày sau gặp lại.
Một năm đã qua, vào lúc chẳng mong chờ nhất cô lại được gặp Hoắc Cảnh Hành. Cô chỉ thấy ngạc nhiên là mình khi nãy có dũng khí đuổi theo anh, nếu giống như thời điêm chia tay tốt nghiệp thì chắc cô chỉ đứng yên tại chỗ, mơ hồ đếm thời gian rồi tự hỏi không biết anh đã lên tàu hay chưa.
Nhà Duy Nghi ở khu buôn bán, chỉ quay lại vài bước là tới nơi. Cô cúi đầu nhìn số điện thoại vừa mới thêm trên màn hình điện thoại, vô tình chạm phải người qua đường, miệng liên hồi “Xin lỗi”.
“Bạn sao?” Tiếng nói của Đường Gia lành lạnh bay tới tai Duy Nghi, hai tay khoanh trước ngực, hơi bất cần. Duy Nghi hoảng hốt xoa xoa thái dương: “Sao anh vẫn còn ở đây?” Đuôi mày khẽ nhướng lên cười vui vẻ: “Rốt cuộc thì đã đến cuộc sống về đêm của anh chưa vậy?” không còn thái độ khinh khỉnh với anh như trước. Mà còn có thêm nụ cười dịu dàng ngọt ngào như viên kẹo đường đang dần tan nơi đầu lưỡi đậu trên môi cô mà anh chưa từng được chiêm ngưỡng.
Ánh mắt Đường Gia bất chợt lóe lên vài tia sáng kinh ngạc, một lúc lâu sau mới lấy lại được tiếng nói của mình, trêu đùa cô: “Sao? Có muốn đi cùng không?” Thực ra Đường Gia chẳng có hẹn với ai hết, chỉ là không hiếu đươc thái độ vừa rồi của cô. Giọng nói càng trầm lắng hơn: “Đi, anh dẫn em đi mở mang tầm mắt.” Anh nắm cổ tay cô, hơi mạnh một chút, làm cô theo đà bước theo anh vài bước.
Ý nghĩ tiếp theo của Cận Duy Nghi là thu tay lại, thấy anh thật là kỳ lạ, người thì đông thế này, cô nén giọng cùng lúc ghìm bước chân: “Em phải về thôi.”
Cô vội vàng quay bước đi về, mà tiếng nói từ đâu vẫn văng vẳng bên tai như thăm dò : “Người đó chính là người em muốn gặp sao?”
Cơn tức giận trong cô như bị đánh thức, cô quay người lại bước tới trước mặt anh. Ánh mắt không chút lúng túng nhìn thẳng vào mắt anh như thể đã chờ đợi từ lâu. Không gian giữa hai người như đông cứng, Đường Gia cuối cùng cười nhẹ: “Phải không?”
“Anh nói đúng, em thích anh ấy năm rồi, tình cảm chưa bao giờ thay đổi.” Cuối cùng cũng có lúc câu nói này dễ dàng được phát ra từ miệng cô tới vậy, nói cho người ở trước mặt nghe, nhưng nhiều hơn tất thảy chính là nói cho bản thân cô nghe.
“Đường Gia, chúng ta sau này đừng liên lạc với nhau nữa.” Cô im lặng hồi lâu, đôi mắt sáng rỡ như hai viên minh châu, “Em cũng không đúng, khi anh hẹn gặp em em đã không dứt khoát từ chối, dù là nói em nể mặt anh, nhưng nếu nghĩ kỹ thì là em cũng có chút hư vinh.” Cô lại phân tích rạch ròi hơn “Nói cách khác, tóm lại đều là lỗi của em, em đã mập mờ, em xin lỗi.”
Cô nói một hồi rồi quay lưng bước đi chẳng bận tâm sắc mặt người đàn ông phía sau mình. Ánh mắt sáng rỡ của anh giờ đã dần tối lại, môi mím thành đường thẳng, hai tay nắm chặt: Cô còn không rõ ràng sao? Đường Gia tự cười nhạo mình, vẫn là anh, thằng đàn ông bị một người phụ nữ từ chối đến hai lần.
Cận Duy Nghi vừa bước ra khỏi quán trà thì nhận được điện thoại của em trai, cô cố ý làm cho giọng nói mình nghe thật vui vẻ, mà trước đó, vừa nhận được điện thoại từ công ty nói cô bị chuyển công tác đi nơi khác. Cũng chẳng phải phận sự của cô mà là nhân sự chưa điều động kịp, họ cứ hỏi dồn cô về thời gian rời đi. Duy Nghi ngay lập tức trả lời, thực ra quá trình kiểm tra rất vất vả, nhưng lúc này cô đang mong mình càng vất vả càng tốt, để đỡ mất công khơi ra những chuyện tình cảm phức tạp kia.
Người ta nói chị em thường có thần giao cách cảm quả thực chẳng sai. Nhưng lần này Cận Tri viễn không nhận ra sự xúc động trong giọng nói của chị gái, chỉ hỏi cô; “Chị ơi, mai em có người bạn đến ở nhà mình vài ngày.” Rõ ràng là còn rối rắm hơn cả cô.
Cô cũng nhân cơ hội đó mà nói luôn trong điện thoại, lại hốt hoảng quay đầu nhìn vào trong quán trà đó, một phong cảnh xanh mướt ở mặt tiền vừa tao nhã vừa cao sang. Mắt đã không còn nhìn thấy người đàn ông ngồi đối diện rồi nhưng cũng không có dũng khí để bước vào trong.
Duy Nghi bấm số điện thoại: “Hoắc Cảnh Hành, mình có việc phải về công ty rồi.” Không biết đầu bên kia nói gì, trong một lúc lâu, cô gái xinh đẹp, tinh tế ấy nắm chặt điện thoại như muốn những lời nói phát ra từ trong chiếc điện thoại đó ghi khắc vào tim. Cô im lặng hổi lâu, nói: “Nhớ giữ liên lạc.”
Xe cô đỗ bên đường, ngồi vào trong, mở điều hòa xối thẳng vào gương mặt trắng bệch. Chỉ chợt nhớ tới một câu nói: Gặp mà không bằng không gặp.