Nhà Chính Phong khá rộng rãi, thiết kế có phần hơi cổ điển nhưng chung quy rất đẹp.
Hai ông cháu nói với nhau rất nhiều chuyện, dì Nhiên ngồi bên cạnh lắng nghe, lâu lâu góp vui vài câu, còn cậu ngồi im lặng từ đầu, khi bị nhắc đến liền cười rồi thôi.
Điều thắc mắc của Lệ Thanh bấy lâu nay về cái tên của Chính Phong, cuối cùng cũng được ông giải đáp.
Ông Hứa nói: "Lúc hay tuổi gì đấy, nó đòi tập viết tên, ông mới ghi ra giấy cho nó bắt chước theo rồi chỉ cho nó từng chữ, nhưng qua một thời gian lại quên mất cách viết chữ "Phong", tên còn mỗi "Hứa Chính", làm cô giáo với bạn bè hiểu lầm nên cứ gọi vậy, nó cũng tự cho là mình tên "Chính" về nhà bắt cả nhà phải gọi như thế, bây giờ ai cũng quen gọi là "Chính" rồi nên đâu có sửa được nữa, nó không dám kể ra nên mới để tên đó vậy luôn."
Hóa ra là vậy, hèn chi cậu ta bảo để ông kể, chứ hắn làm gì còn mặt mũi mà kể ra cái chuyện đáng xấu hổ này.
Nhắc đến, ông còn kể thêm cho cô nghe về những câu chuyện lúc nhỏ của Chính Phong, chẳng hạn như chuyện lúc nhỏ cậu rất hoạt bát, lại rất hay hỏi, cái gì trên đời cũng hỏi, hỏi đến khi người kia không biết nữa thì quay sang tìm người khác hỏi, còn rất rất nhiều chuyện thú vị khác nữa.
Thời gian vui vẻ vì thế mà trôi nhanh hơn, thoáng cái đã giờ đêm.
"Chính, đồ ăn con gọi à?" Dì Nhiên vừa từ bên ngoài vào mang theo túi đồ ăn lớn.
Dì Nhiên là bạn thân của ông nội Hứa, vì vậy mà khi cậu mới tuổi đã được nhận vào làm việc ở quán net của Đinh Trí, Chính Phong vẫn luôn biết ơn hai mẹ con họ.
"Con đói à? Không phải lúc nãy gặp con ở quán ăn kia sao?" Dì Nhiên có chút bất ngờ.
"Không phải con, là cậu ấy." Cậu quay sang nhìn cô.
"Tôi sao?" Cô chỉ tay vào mặt mình, chính cô còn không biết là bản thân đang đói nữa kìa.
Cậu tiến lại gần nói nhỏ với cô: "Có người lúc nãy ghen tuông mù quáng không chịu ăn uống gì."
Hai người lớn ban đầu khá sốc nhưng dần cảm thấy ưng mắt, không hẹn mà nhìn nhau cười hạnh phúc, cháu trai của họ đã lớn rồi.
"Đi đi đi thôi." Ông Hứa xua xua tay cùng dì Nhiên tránh mặt.
"Cậu...!đừng dựa sát vậy." Lệ Thanh ngả người về sau, đẩy cậu ra, duy trì khoảng cách một cánh tay đồng thời đánh mặt sang hướng khác.
"Người lớn cũng đi hết rồi còn ngại gì nữa."
"Mình… mình đói rồi, muốn ăn." Cô chui qua người cậu, chạy đến bày đồ ăn ra, những món này đều là những món cô thích, Lệ Thanh nhanh chóng ăn uống.
"Cậu không ăn à?" Nhìn sang cậu thấy cậu vẫn ngồi nhìn cô chăm chú.
"Cậu ăn nhanh đi, tôi có cái muốn cho cậu xem."
"Cái gì vậy?"
"Ăn xong trước đã."
"Ò."
Vài phút sau, Lệ Thanh đã no căng bụng, cả hai cùng dọn dẹp, rửa tay, rửa miệng sạch sẽ.
"Theo tôi."
Cậu kéo tay cô lên tầng , leo qua thang nhỏ, thuận lợi đứng trên mái nhà.
Ở đây khung cảnh cực kì đẹp, có thể ngắm được cả thành phố đang sáng rực bếp lửa hồng, đâu đó thấy được những gia đình đang quây quần bên nhau cùng đón giao thừa, rất ấm áp, hạnh phúc.
Cả hai ngồi cạnh nhau trên mái nhà, ngắm nhìn cảnh sắc đất trời ở thời khắc chuyển giao, đẹp đến mê hồn.
Chỉ còn vài phút là sang năm mới rồi.
Cậu ngồi sát lại gần cô, lấy từ trong túi ra một hộp quà nhỏ: "Tặng cậu."
"Mình mở liền được không?"
"Ừ."
Hộp quà hình nhữ nhật, màu xanh nhạt, là dạng có nắp nên rất dễ dàng mở ra.
Bên trong là một thỏi son.
"Tôi không biết nên tặng cậu cái gì, hỏi Kiến Minh thì cậu ấy bảo tặng mĩ phẩm, màu sắc y chang nhau nên tôi lấy đại, cậu xem."
Cô mỉm cười nhìn cậu, thỏi son màu đỏ đất rất đẹp, nhưng cô chưa từng sử dụng qua mĩ phẩm nên không biết sử dụng, có hơi luống cuống.
"Để tôi giúp cậu." Cậu giành lấy, giúp cô thoa.
Chính Phong nhẹ nhàng di chuyển tay, vẽ lên bờ môi mềm mại của cô màu sắc ánh đỏ.
Cô lấy điện thoại bật camera trước lên xem, khuôn mặt cô không cần trang điểm vốn đã có nét sẵn rồi, có thêm chút son liền càng trở nên tươi tắn vạn phần, cô mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn.
"Thích không?" Cậu chăm chăm nhìn vào vị trí lõm xuống nơi má cô.
Nghĩ một chút, cô liền chuyển sang trạng thái giận dỗi: "Không thích."
Cậu vòng tay qua eo nhỏ, kéo cô lại gần, cô ngả người về phía sau, nhìn thẳng vào mắt cậu.
"Hửm? Cho cậu nói lại.
"
"Không thích, trả cậu..." Cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má cậu.
"...!mỗi ngày trả một chút."
Cùng lúc đó, thời khắc giao thừa đến, bên ngoài bắn pháo hoa sáng rực cả bầu trời, rất đẹp, cô háo hức nhìn ngắm, cảm nhận khoảnh khắc chuyển giao sang năm mới, đâu đó vẫn còn một người đang chìm đắm trong năm cũ, vẫn ngơ mặt ôm lấy cô.
"Cậu chiếm tiện nghi của tôi, bắt đền cậu."
"Ừm...!cậu có thể hôn lại ở đây." Cô chỉ tay lên má.
"Không thích."
"Không thích thì thôi." Cô phì cười.
Tức khắc, cậu liền hôn vào vị trí ở giữa lúm đồng tiền và môi cô, nói chính xác hơn là ở khóe môi.
"Năm mới vui vẻ."
"Cậu...!lưu manh." Cô đẩy cậu ra, quay lưng về phía cậu, suy nghĩ vài giây, nhẹ giọng nói: "Năm mới vui vẻ."
"Vậy… cậu đồng ý làm bạn gái tôi rồi?"
Lệ Thanh không nhìn cậu, đôi mắt tràn đầy ánh sáng, tia pháo hoa rực rỡ trong đôi mắt đen láy của cô, muốn nói lên rằng trong tim cô phấn khích đến nhường nào, nhịp tim tăng nhanh đột ngột làm mặt cô đỏ hết lên: "Chú mình không cho yêu sớm..."
Chính Phong nắm tay cô, một tay nâng cằm cô lên, ánh nhìn đầy sức hút rơi vào mắt cô: "Vậy cậu đây với tôi là có ý gì hả? Muốn chơi chết ông đây sao?"
Lệ Thanh khựng lại hai giây, làn da trắng sáng đã phản bội cô, để lộ đôi má đỏ bừng.
Cô mím môi, rũ hàng mi xuống, bắt gặp yết hầu nam tính khẽ di chuyển.
"Có bị đòn thì cậu chịu đấy."
Trên gương mặt điển trai lạnh lẽo quanh năm đã xuất hiện ánh nắng ấm áp, cậu không nhịn được nữa, che mặt giấu đi nụ cười mãn nguyện, phút chốc gục đầu lên vai cô.
"Cái quái gì đang diễn ra đây, ông đây sắp phát điên rồi."
Lệ Thanh cũng mỉn cười, xoa xoa tóc cậu.
Cô đã tìm thấy một nguồn sáng, tìm thấy sắc màu rực rỡ nhất trong cuộc đời mình, tuy không nổi bật như ánh sáng mặt trời, không hào nhoáng như cầu vồng sau mưa, nhưng ít nhất, Lệ Thanh đã cảm nhận được những xúc cảm mới mẻ đã từng thiếu sót trong bản thân bấy lâu nay.
Điện thoại cả hai cùng vang lên một loạt tin nhắn chúc mừng năm mới từ các bạn trong lớp cũng như người quen, cô vui vẻ trả lời từng tin nhắn.
Bởi vì tin nhắn hiện theo thứ tự, gửi trước thì trôi xuống, còn gửi sau thì ở trên cùng.
Lướt đến tin nhắn gửi tới sớm nhất, cô chợt khựng lại vài giây, nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu, cũng chỉ là tin nhắn chúc mừng năm mới bình thường nhưng sao cô lại có biểu hiện này?
"Làm sao thế?"
"Là Tường Vũ, khi mới chuyển đến sống ở Nam Thành, cậu ấy là người bạn gần nhà của mình, ít lâu sau cậu ấy chuyển đi nước ngoài, cũng mất liên lạc từ đó, nhưng bây giờ cậu ấy..."
"Không cần nói nữa, cậu không cần để ý đến hắn, trong đầu cậu chỉ được phép có mình thôi, hiểu?" Cậu cắt ngang lời cô.
"Được."
Lệ Thanh cũng không hiểu vì sao mà tên này lại có tài khoản SNS của cô nhưng cô cũng mặc kệ, không đáng để tâm.
Với người học ở học viện công nghệ thông tin thì việc tìm ra một tài khoản SNS thì quá đơn giản.
Hai người ngồi trên mái nhà, pháo hoa cũng đã ngừng bắn.
"Cậu...!chịu xưng mình rồi..."
"Không phù hợp với ông đây chút nào, ông đây vì cậu mà tập tành thay đổi, cậu thì sao? Còn dám nhắn tin với thằng khác."
Nhìn thái độ ghen tuông của cậu cứ giống như một đứa trẻ, Lệ Thanh nhẹ nhàng đặt tay lên tóc cậu xoa xoa, mái tóc đen mượt, hơi phồng, khi chạm vào rất thoải mái, cô duy trì hành động ấy trong vòng vài giây, rồi hạ tay xuống, chậm rãi nói: "Chỉ lịch sự trả lời thôi, với lại mình thích ai, cậu biết mà..."
Chính Phong cầm tay cô đặt lại trên đầu mình, lặp lại động tác ban nãy của cô: "Muôn rồi, hôm nay ở lại đây đi."
"Cậu đưa mình về đi, mình lạ giường, muốn ngủ ở giường của mình, có được không?" Cô long lanh mắt nhìn cậu, trông cứ như chú mèo hoang đáng thương đang ra sức cầu xin lòng tốt bụng của anh chàng đẹp trai này.
Tất nhiên cậu làm sao chống lại được ánh mắt này của cô, vội quay sang hướng khác, che miệng ho một cái.
"Tính mạng mình giao cho cậu đấy, … tướng công."
Đã khá lâu rồi cô chưa gọi Chính Phong như vậy, lần đầu gọi là lúc vô tình nhắc đến trước mặt cậu, từ đó về sau cô không gọi nữa.
Hôm nay Lệ Thanh bất ngờ gọi vậy khiến cậu có hơi bất ngờ, cũng rất hài lòng, cậu tiến sát lại, bốn mắt chạm nhau: "Hân hạnh được phục vụ nương tử."
Bây giờ đang là những phút giây đầu tiên của năm mới, cả thành phố bình thường giờ này đã rơi vào bóng tối, người dân cũng chìm trong giấc ngủ êm đềm, nhưng hôm nay thì khác, mọi người đa số đều còn thức, những ánh đèn từ các dãy nhà lung linh phát sáng rực rỡ cùng với sắc màu của họa tiết trang trí nhà cửa, tất cả tạo nên không khí đầu xuân tràn đầy niềm vui và sức sống.
Ngắm nhìn khung cảnh chán chê, Lệ Thanh cảm thấy nhớ chú dì, cô biết họ cũng rất nhớ cô nhưng Bắc - Nam xa xôi thế này...
Đến nơi, hai người cùng nhau vào trong, cô tháo giày ra, đeo vào chân dép đi trong nhà, tiện tay lấy trong tủ ra một đôi dép nam mới mua, đặt xuống ngay chân cậu.
"Cho cậu."
Bình thường cô không có thói quen mang dép trong nhà nhưng gần đây trời lạnh hơn rất nhiều nên cô mới bắt đầu có thói quen này.
Thấy cậu thay dép xong, cô ngước mắt lên nhìn cậu, nói: "Cậu nhắm mắt lại đi."
Đang tính làm trò gì đây??
Cậu thầm nghĩ, vẫn nghe theo lời cô.
"Đi theo mình, không được lén nhìn đâu đó." Cô kéo tay cậu dắt đi đến trước căn phòng cạnh phòng làm việc của mình..