Khi trở lại bệnh viện, cô y tá báo cho Ngô Du Du biết có một phòng bệnh đơn đang trống.
Lúc trước, Ngô Du Du có nhờ cô để ý giúp, không ngờ mới vậy đã có.
Khi chuyển phòng bệnh, Thẩm Đàm đưa túi cho Ngô Du Du cầm tạm, cởi áo khoác, hai tây nâng ông cụ chuyển sang xe đẩy.
Đến phòng bệnh mới, lại nâng ông cụ lên giường.
Ngô Du Du nhớ lúc nãy mình và hai y tá cùng nhau chuyển mướt mồ hôi, còn suýt làm rơi kim truyền dịch trên tay ông.
Thu xếp xong cho ông, Thẩm Đàm lại đi hỏi mượn các y tá một chiếc giường xếp, mở ra, đặt bên cạnh giường của ông, bên trên xếp chăn gối đầy đủ.
Vì chân của Ngô Du Du không khỏe nên bị yêu cầu ngồi yên tại chỗ trên sô pha, không được nhúc nhích.
Thế là Ngô Du Du ôm áo khoác của Thẩm Đàm, lẳng lặng ngồi quan sát cậu ấy đi tới đi lui sửa soạn. Tay áo được xắn cao lên, đôi tay đã không còn trắng trẻo thư sinh như hồi vượt bức tường tốt nghiệp nữa. Lúc khom người nâng đồ, có thể thấy cơ bắp nổi lên.
“Thẩm Đàm à.” Ngô Du Du gọi.
“Ơi?” Thẩm Đàm đang trải chiếc giường xếp, cầm cái gối, ngẩng đầu lên nhìn, “Sao thế?”
“Cậu nghỉ một lát đi, đã ngồi máy bay mười mấy tiếng rồi.” Ngô Du Du thấy mệt mỏi hiện rõ trong đôi mắt cậu ấy, cảm thấy xót.
Thẩm Đàm không đáp lại, cúi người xếp xong cái giường, đứng lên đi đến trước mặt Ngô Du Du, cúi đầu nhìn. Hai tay Ngô Du Du đã được sơ cứu, băng gạc. Đôi mắt đen trong veo vẫn còn sưng đỏ.
“Cậu ngủ đi một lát, tôi trông cho.” Thẩm Đàm dịu dàng bảo.
“Không cần, tớ…” Ngô Du Du xua tay từ chối nhưng chưa kịp nói xong đã ớ lên một tiếng.
Thẩm Đàm ôm ngang người Ngô Du Du lên khiến cô nàng sợ ôm cứng lấy cổ đối phương.
“Ngủ đi.” Thẩm Đàm nói ôn tồn mà cương quyết. Cậu ta xoay người, nhẹ nhàng đặt Ngô Du Du xuống cái giường xếp mới kê vừa nãy, kéo chăn lên đắp ngang người.
“Nhưng mà lát nữa ông nội tỉnh…”
Ngô Du Du nhỏm dậy còn định nói nữa nhưng Thẩm Đàm đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu Ngô Du Du:
“Ngủ đi, tôi ở đây rồi.”
Ngô Du Du cảm nhận rõ lòng bàn tay mạnh mẽ và ấm áp của Thẩm Đàm qua từng sợi tóc. Cảm giác này đã lâu rồi mới thấy lại.
Ngô Du Du nhìn người trước mặt, cúi đầu cười: “Ừ.”
Thẩm Đàm đỡ cho Ngô Du Du từ từ nằm xuống, dém chăn gọn gàng rồi qua bên sô pha ngồi nhìn sang.
Ngô Du Du cảm nhận được cái nhìn của Thẩm Đàm, ngượng ngùng rúc vào trong chăn, quay lưng về phía cậu ta, có điều nụ cười trên khuôn mặt thực sự rất ngọt ngào.
Cơn buồn ngủ dần dần kéo đến, đưa Ngô Du Du chìm vào mộng đẹp.
Vừa ngủ dậy, Ngô Du Du dụi mắt ngồi lên, phát hiện trong phòng không thấy Thẩm Đàm và ông nội đâu.
Ngô Du Du vội vàng xuống giường, nghe thấy một giọng nói vui vẻ: “Cậu tỉnh rồi à!”
Mai Hâm bê bình hoa vào phòng, trong bình cắm đầy hoa ly và cẩm chướng.
“Mai Hâm hả?” Ngô Du Du ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, giờ mới nhớ ra Lục Hạo Thiên từng bảo họ sẽ đến, “Ông đâu rồi?”
“Bác sĩ đưa ông cậu đi làm kiểm tra, ông cậu tỉnh rồi.” Có thêm vài người nữa vào phòng.
Tần Phương và Dương Khiết bê một chậu nước và khăn lau.
Văn Thù xách một phích nước nóng.
Quan Doanh đi đằng sau bảo: “Lục Hạo Thiên và Thẩm Đàm đi theo bác sĩ rồi, Lương Tề Sơn và Tào Chính Vũ thì đi mua đồ ăn cho mọi người.”
“Sao mà các cậu… đến đây cả thế…?” Ngô Du Du ngạc nhiên đến nỗi nói ngắc ngứ, có điều khóe môi rất tươi.
Bỗng nhiên có người gõ cửa. Đám con gái quay đầu ra nhìn. Lương Tề Sơn và Tào Chính Vũ xách hai cái túi to đứng cười tủm tỉm ở cửa.
“Ồ! Chào các người đẹp, chúc buổi sáng tốt lành nhé!” Tào Chính Vũ cợt nhả. Nửa năm không gặp, hai chàng trai đều ít nhiều thay đổi, trở nên trưởng thành hơn đôi chút.
Lương Tề Sơn đi vào, đưa cái túi to trong tay cho Tần Phương rồi cười bảo: “Dù sao bọn mình cũng đều đang được nghỉ đông, thế là liền đến đây giúp một tay! Giả Thiên Lâm được nhà trường gửi ra nước ngoài thi đấu rồi, cậu ta nhờ bọn mình thay cậu ta chuyển lời hỏi thăm đấy.”
Ngô Du Du đứng giữa phòng bệnh, nhìn các bạn học cấp ba, chỉ cảm thấy một dòng chảy ấm áp đang trào dâng trong lòng, chóp mũi hơi ngưa ngứa.
“Cám ơn các cậu!”
“Cảm ơn gì chứ! Khách sáo quá đấy!” Mai Hâm ôm một tay Ngô Du Du, cười tủm tỉm kéo người ra chỗ cái bàn kê sát cạnh cửa sổ, “Mau tới giúp bọn mình, lát nữa ông về là có cơm để ăn rồi!”
Nắng mùa đông xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng bệnh sáng sủa, sạch sẽ. Mọi người đều đang nói nói cười cười mỗi người mỗi việc. Dường như trong dòng chảy của thời gian, có điều gì đó vẫn như trước, không những không thay đổi mà càng trở nên sáng lấp lánh, chói lọi hơn.
Chẳng bao lâu sau, ông cụ được đẩy trở về phòng bệnh. Thẩm Đàm và Lục Hạo Thiên cũng đi theo về.
Lục Hạo Thiên nhìn đồ ăn bày gần cửa sổ, cau mày bảo: “Thịt đỏ, món có nhiều gia vị, bột mì, khoai tây, có nhiều vitamin D hết sức tránh ăn. Vừa phẫu thuật xong, khát chỉ nên uống nước trắng…”
Cậu ta nói đến đâu, những đứa đứng gần cửa sổ liền dọn sạch những món không nên ăn đến đó.
“Khỉ thật! Chờ chút! Thế cà ri có được tính là khoai tây không?” Tào Chính Vũ ôm hộp cà ri ngáo ngơ hỏi.
“Hỏi thừa! Nó không phải cũng từ khoai tây mà ra à!” Mai Hâm đập cậu ta một cái, nhanh tay cướp hộp cà ri cất lại vào trong túi.
“Gia vị là cái quỷ gì thế!” Lương Tề Sơn lẩm bẩm, cặp mắt đảo trên bàn đồ ăn, hai tay không ngừng xếp lại bàn, “Tiểu Pháo nói chậm thôi, bọn tôi không theo kịp!”
“Vitamin D là cái gì? Hoa quả à?” Văn Thù gãi cằm, ngửa đầu nhìn trời suy tư.
“Mẹ kiếp! Thế không phải là cái gì bọn mình mua ông cũng không thể ăn à?!” Mai Hâm hét lên tổng kết một câu.
Lục Hạo Thiên đứng ngay sau, nghiêm khắc bảo: “Yên lặng chút đi, bệnh nhân cần được tĩnh dưỡng, bệnh viện có thức ăn riêng, nấu theo chế độ cho bệnh nhân, tôi đi mua một suất.” Nói xong cậu ta xoay người đi ra ngoài.
Mấy đứa còn ở lại trong phòng ôm hộp đồ ăn, bốn mắt nhìn nhau.
“Ơ đệt, ăn phải thuốc nổ à, hung thế.” Văn Thù lè lưỡi.
“Không phải cậu ta vẫn luôn vậy sao, chứ không sao gọi là Tiểu Pháo, không chỉ ăn thuốc nổ mà còn ăn khoai lang nữa! Thôi nhanh nào, bọn mình thu dọn các thứ rồi ra ngoài đã, coi đó, ông bị bọn mình làm phiền cũng không muốn nhìn chúng ta nữa rồi.” Lương Tề Sơn xách túi đồ, nắm tay Tần Phương ra ngoài trước.
Mấy đứa còn lại cũng ra theo. Tào Chính Vũ ra đến cửa còn nhìn lại về phía phòng của ông, nói thì thà thì thụt trêu: “Chắc là ông đang ngủ chứ lại…”
Thẩm Đàm gặp lại các bạn sau nửa năm, đôi mắt cũng tỏ rõ ý cười.
Cậu ta đi đến cạnh chỗ Ngô Du Du, cầm áo khóc trên sô pha vắt lên cánh tay, cúi đầu nói chuyện với Ngô Du Du: “Tôi xuống dưới mua thuốc cho ông, báo cáo kiểm tra sáng nay lát nữa sẽ có. Có điều bác sĩ bảo trước mắt không có gì đáng ngại.”
Bất kể là lúc nào thì Thẩm Đàm làm việc luôn khiến người khác thấy yên tâm.
Ngô Du Du cười, gật đầu.
Thẩm Đàm thấy thế liền cầm luôn tay Ngô Du Du kéo ra khỏi phòng bệnh. Lòng bàn tay Ngô Du Du vì công tác huấn luyện mà trở nên ram ráp. Ngô Du Du cảm thấy hơi ngượng ngùng, muốn rút tay về nhưng Thẩm Đàm nắm quá chắc. Lòng bàn tay to ấm áp dầy rồng bao chặt lấy tay Ngô Du Du, kiên định mà dịu dàng.
Mọi người đã được Mai Hâm khai hóa văn minh cho từ trước về sự ra đời của một cặp đôi mới nên khi nhìn thấy họ nắm tay đều cười rất mờ ám, lại còn rì rầm bàn tán.
“Ái chà! Thẩm tiên sinh và Thẩm phu nhân! Đây là vạn dặm tìm vợ rồi!” Tào Chính Vũ cười tủm tỉm trêu, còn không quên dùng khuỷu tay huých người Lương Tề Sơn, “Ông nói có phải không, lớp trưởng đại nhân!”
“Ha ha ha, đúng thế…” Lương Tề Sơn đang muốn mở miệng trêu chọc liền thấy Thẩm Đàm liếc mắt, nhẹ nhàng bâng quơ bảo: “Không biết ai là người hồi cấp ba ngủ trong ký túc xá toàn nói mớ gọi…”
Lương Tề Sơn vội vàng xông lên bịt miệng cậu ta lại, mặt mày vô cùng nghiêm túc và thành khẩn: “Đại nhân, ta sai rồi, ta không nói nữa. Chúng ta hãy cùng giữ im lặng đi.”
Có điều mọi người đều biết thừa là cậu ta gọi ai rồi, ai nấy đều mặt mày bỡn cợt. Tần Phương không nói gì, mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống, thế nào mà mọi người tán phét một hồi lại nói sang mình chứ!
Sau khi Lục Hạo Thiên quay về, mọi người liền chăm cho ông ăn. Xong xuôi, một loạt mười con người ngồi trên băng ghế dài hai bên cửa phòng bệnh bưng hộp đựng đồ ăn khiến các nhân viên cấp cứu đi qua đều đưa mắt nhìn.
“Đờ mờ, thấy xấu hổ quá.” Sau khi bị người y tá thứ mười ba đi ngang qua nhìn, Tào Chính Vũ ngửa mặt rên một câu.
“Chậc, thế này có là gì!” Lương Tề Sơn cầm đũa gõ cậu ta, làm vẻ mặt thâm trầm mà rằng, “Chuyện thế này, một người làm là ngu si, rất nhiều người cùng làm thì gọi là thanh xuân, biết chưa?!”
Tất cả mọi người đều bật cười. Mai Hâm còn bị sặc cơm, ho chảy cả nước mắt.
“Ôi! Ôi! Kiềm chế đi! Ha ha nhỏ tiếng thôi, muốn bị mắng đấy à!” Văn Thù vừa cười vừa nhắc nhở mọi người. Có điều mọi người vẫn nhịn cười đến là khổ sở.
Cứ thế, mười con người ngồi trên hành lang dài của bệnh viện vừa ăn vừa nghịch, thỉnh thoảng bị y tá trưởng đe vài câu, mặt ai nấy đều tươi tỉnh.
Ăn cơm trưa xong, Ngô Du Du tiễn Thẩm Đàm xuống dưới cổng.
Cậu ta còn phải lên máy bay về đi học.
Thẩm Đàm cúi người giữ vai Ngô Du Du, hai mắt nhìn thẳng vào mắt đối phương: “Có việc thì đừng chịu đựng một mình, nhất định phải nhớ nói với tôi.”
“Được.” Ngô Du Du gật đầu đồng ý.
Thẩm Đàm kiểm tra đồng hồ: “Tôi phải đi đây, mẹ cậu mai về tới phải không?”
“Không, tối nay về rồi.” Sáng nay, Ngô Du Du đã gọi được cho Dương Ngọc, mẹ nghe tin xong lập tức bỏ mọi việc lại, vội vàng về gấp.”
Thẩm Đàm gật đầu yên tâm, bôn ba đường dài khiến vẻ ngoài tuấn tú của cậu ta có hơi tiều tụy đôi chút, có điều lại khiến cậu ta trông cũng trưởng thành, hấp dẫn hơn.
Thẩm Đàm một tay xách túi, tay kia xoa đầu Ngô Du Du, khuôn mặt điềm tĩnh mang theo một chút dịu dàng.
“Du Du, chờ tôi trở lại.”
Giọng nói du dương như tiếng đàn vĩ cầm vang lên, lấp đầy trái tim Ngô Du Du.
“Được, tớ chờ cậu trở về.” Ngô Du Du nghe thấy mình đang vô thức trả lời.
Nhìn theo bóng lưng người ấy đi mỗi lúc một xa, Chuyến này ly biệt, Ngô Du Du không còn thấy buồn bã nữa mà còn đong đầy chờ mong.
Chờ mong tương lai, lần gặp kế tiếp, mình nhất định sẽ càng ưu tú, càng xuất sắc hơn.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Nghe nói các nàng thích Lục Hạo Thiên
Chân gà bự ta ngồi trên đùi Mai Hiểm Phong, tay trái ôm Lục Hạo Thiên, tay phải vuốt khuôn mặt nho nhỏ của Thẩm Đàm, Giả Thiên Lâm đút nho cho ta, ta để mắt nhìn lên trời, biểu cảm cực kỳ kiêu.
“Ôi! Bạch tinh tinh đâu! Đừng nhìn Lương Tề Sơn, gọi ngươi đó! Hát ta nghe thử dăm câu, hát bài “Tình yêu mua bán” đi!”
“Này, này! Từ Xuyên đâu! Mau cởi đồ ra! Đánh một bài quyền cho gia xem! Nhanh nào!”
Lúc trước, Ngô Du Du có nhờ cô để ý giúp, không ngờ mới vậy đã có.
Khi chuyển phòng bệnh, Thẩm Đàm đưa túi cho Ngô Du Du cầm tạm, cởi áo khoác, hai tây nâng ông cụ chuyển sang xe đẩy.
Đến phòng bệnh mới, lại nâng ông cụ lên giường.
Ngô Du Du nhớ lúc nãy mình và hai y tá cùng nhau chuyển mướt mồ hôi, còn suýt làm rơi kim truyền dịch trên tay ông.
Thu xếp xong cho ông, Thẩm Đàm lại đi hỏi mượn các y tá một chiếc giường xếp, mở ra, đặt bên cạnh giường của ông, bên trên xếp chăn gối đầy đủ.
Vì chân của Ngô Du Du không khỏe nên bị yêu cầu ngồi yên tại chỗ trên sô pha, không được nhúc nhích.
Thế là Ngô Du Du ôm áo khoác của Thẩm Đàm, lẳng lặng ngồi quan sát cậu ấy đi tới đi lui sửa soạn. Tay áo được xắn cao lên, đôi tay đã không còn trắng trẻo thư sinh như hồi vượt bức tường tốt nghiệp nữa. Lúc khom người nâng đồ, có thể thấy cơ bắp nổi lên.
“Thẩm Đàm à.” Ngô Du Du gọi.
“Ơi?” Thẩm Đàm đang trải chiếc giường xếp, cầm cái gối, ngẩng đầu lên nhìn, “Sao thế?”
“Cậu nghỉ một lát đi, đã ngồi máy bay mười mấy tiếng rồi.” Ngô Du Du thấy mệt mỏi hiện rõ trong đôi mắt cậu ấy, cảm thấy xót.
Thẩm Đàm không đáp lại, cúi người xếp xong cái giường, đứng lên đi đến trước mặt Ngô Du Du, cúi đầu nhìn. Hai tay Ngô Du Du đã được sơ cứu, băng gạc. Đôi mắt đen trong veo vẫn còn sưng đỏ.
“Cậu ngủ đi một lát, tôi trông cho.” Thẩm Đàm dịu dàng bảo.
“Không cần, tớ…” Ngô Du Du xua tay từ chối nhưng chưa kịp nói xong đã ớ lên một tiếng.
Thẩm Đàm ôm ngang người Ngô Du Du lên khiến cô nàng sợ ôm cứng lấy cổ đối phương.
“Ngủ đi.” Thẩm Đàm nói ôn tồn mà cương quyết. Cậu ta xoay người, nhẹ nhàng đặt Ngô Du Du xuống cái giường xếp mới kê vừa nãy, kéo chăn lên đắp ngang người.
“Nhưng mà lát nữa ông nội tỉnh…”
Ngô Du Du nhỏm dậy còn định nói nữa nhưng Thẩm Đàm đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu Ngô Du Du:
“Ngủ đi, tôi ở đây rồi.”
Ngô Du Du cảm nhận rõ lòng bàn tay mạnh mẽ và ấm áp của Thẩm Đàm qua từng sợi tóc. Cảm giác này đã lâu rồi mới thấy lại.
Ngô Du Du nhìn người trước mặt, cúi đầu cười: “Ừ.”
Thẩm Đàm đỡ cho Ngô Du Du từ từ nằm xuống, dém chăn gọn gàng rồi qua bên sô pha ngồi nhìn sang.
Ngô Du Du cảm nhận được cái nhìn của Thẩm Đàm, ngượng ngùng rúc vào trong chăn, quay lưng về phía cậu ta, có điều nụ cười trên khuôn mặt thực sự rất ngọt ngào.
Cơn buồn ngủ dần dần kéo đến, đưa Ngô Du Du chìm vào mộng đẹp.
Vừa ngủ dậy, Ngô Du Du dụi mắt ngồi lên, phát hiện trong phòng không thấy Thẩm Đàm và ông nội đâu.
Ngô Du Du vội vàng xuống giường, nghe thấy một giọng nói vui vẻ: “Cậu tỉnh rồi à!”
Mai Hâm bê bình hoa vào phòng, trong bình cắm đầy hoa ly và cẩm chướng.
“Mai Hâm hả?” Ngô Du Du ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, giờ mới nhớ ra Lục Hạo Thiên từng bảo họ sẽ đến, “Ông đâu rồi?”
“Bác sĩ đưa ông cậu đi làm kiểm tra, ông cậu tỉnh rồi.” Có thêm vài người nữa vào phòng.
Tần Phương và Dương Khiết bê một chậu nước và khăn lau.
Văn Thù xách một phích nước nóng.
Quan Doanh đi đằng sau bảo: “Lục Hạo Thiên và Thẩm Đàm đi theo bác sĩ rồi, Lương Tề Sơn và Tào Chính Vũ thì đi mua đồ ăn cho mọi người.”
“Sao mà các cậu… đến đây cả thế…?” Ngô Du Du ngạc nhiên đến nỗi nói ngắc ngứ, có điều khóe môi rất tươi.
Bỗng nhiên có người gõ cửa. Đám con gái quay đầu ra nhìn. Lương Tề Sơn và Tào Chính Vũ xách hai cái túi to đứng cười tủm tỉm ở cửa.
“Ồ! Chào các người đẹp, chúc buổi sáng tốt lành nhé!” Tào Chính Vũ cợt nhả. Nửa năm không gặp, hai chàng trai đều ít nhiều thay đổi, trở nên trưởng thành hơn đôi chút.
Lương Tề Sơn đi vào, đưa cái túi to trong tay cho Tần Phương rồi cười bảo: “Dù sao bọn mình cũng đều đang được nghỉ đông, thế là liền đến đây giúp một tay! Giả Thiên Lâm được nhà trường gửi ra nước ngoài thi đấu rồi, cậu ta nhờ bọn mình thay cậu ta chuyển lời hỏi thăm đấy.”
Ngô Du Du đứng giữa phòng bệnh, nhìn các bạn học cấp ba, chỉ cảm thấy một dòng chảy ấm áp đang trào dâng trong lòng, chóp mũi hơi ngưa ngứa.
“Cám ơn các cậu!”
“Cảm ơn gì chứ! Khách sáo quá đấy!” Mai Hâm ôm một tay Ngô Du Du, cười tủm tỉm kéo người ra chỗ cái bàn kê sát cạnh cửa sổ, “Mau tới giúp bọn mình, lát nữa ông về là có cơm để ăn rồi!”
Nắng mùa đông xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng bệnh sáng sủa, sạch sẽ. Mọi người đều đang nói nói cười cười mỗi người mỗi việc. Dường như trong dòng chảy của thời gian, có điều gì đó vẫn như trước, không những không thay đổi mà càng trở nên sáng lấp lánh, chói lọi hơn.
Chẳng bao lâu sau, ông cụ được đẩy trở về phòng bệnh. Thẩm Đàm và Lục Hạo Thiên cũng đi theo về.
Lục Hạo Thiên nhìn đồ ăn bày gần cửa sổ, cau mày bảo: “Thịt đỏ, món có nhiều gia vị, bột mì, khoai tây, có nhiều vitamin D hết sức tránh ăn. Vừa phẫu thuật xong, khát chỉ nên uống nước trắng…”
Cậu ta nói đến đâu, những đứa đứng gần cửa sổ liền dọn sạch những món không nên ăn đến đó.
“Khỉ thật! Chờ chút! Thế cà ri có được tính là khoai tây không?” Tào Chính Vũ ôm hộp cà ri ngáo ngơ hỏi.
“Hỏi thừa! Nó không phải cũng từ khoai tây mà ra à!” Mai Hâm đập cậu ta một cái, nhanh tay cướp hộp cà ri cất lại vào trong túi.
“Gia vị là cái quỷ gì thế!” Lương Tề Sơn lẩm bẩm, cặp mắt đảo trên bàn đồ ăn, hai tay không ngừng xếp lại bàn, “Tiểu Pháo nói chậm thôi, bọn tôi không theo kịp!”
“Vitamin D là cái gì? Hoa quả à?” Văn Thù gãi cằm, ngửa đầu nhìn trời suy tư.
“Mẹ kiếp! Thế không phải là cái gì bọn mình mua ông cũng không thể ăn à?!” Mai Hâm hét lên tổng kết một câu.
Lục Hạo Thiên đứng ngay sau, nghiêm khắc bảo: “Yên lặng chút đi, bệnh nhân cần được tĩnh dưỡng, bệnh viện có thức ăn riêng, nấu theo chế độ cho bệnh nhân, tôi đi mua một suất.” Nói xong cậu ta xoay người đi ra ngoài.
Mấy đứa còn ở lại trong phòng ôm hộp đồ ăn, bốn mắt nhìn nhau.
“Ơ đệt, ăn phải thuốc nổ à, hung thế.” Văn Thù lè lưỡi.
“Không phải cậu ta vẫn luôn vậy sao, chứ không sao gọi là Tiểu Pháo, không chỉ ăn thuốc nổ mà còn ăn khoai lang nữa! Thôi nhanh nào, bọn mình thu dọn các thứ rồi ra ngoài đã, coi đó, ông bị bọn mình làm phiền cũng không muốn nhìn chúng ta nữa rồi.” Lương Tề Sơn xách túi đồ, nắm tay Tần Phương ra ngoài trước.
Mấy đứa còn lại cũng ra theo. Tào Chính Vũ ra đến cửa còn nhìn lại về phía phòng của ông, nói thì thà thì thụt trêu: “Chắc là ông đang ngủ chứ lại…”
Thẩm Đàm gặp lại các bạn sau nửa năm, đôi mắt cũng tỏ rõ ý cười.
Cậu ta đi đến cạnh chỗ Ngô Du Du, cầm áo khóc trên sô pha vắt lên cánh tay, cúi đầu nói chuyện với Ngô Du Du: “Tôi xuống dưới mua thuốc cho ông, báo cáo kiểm tra sáng nay lát nữa sẽ có. Có điều bác sĩ bảo trước mắt không có gì đáng ngại.”
Bất kể là lúc nào thì Thẩm Đàm làm việc luôn khiến người khác thấy yên tâm.
Ngô Du Du cười, gật đầu.
Thẩm Đàm thấy thế liền cầm luôn tay Ngô Du Du kéo ra khỏi phòng bệnh. Lòng bàn tay Ngô Du Du vì công tác huấn luyện mà trở nên ram ráp. Ngô Du Du cảm thấy hơi ngượng ngùng, muốn rút tay về nhưng Thẩm Đàm nắm quá chắc. Lòng bàn tay to ấm áp dầy rồng bao chặt lấy tay Ngô Du Du, kiên định mà dịu dàng.
Mọi người đã được Mai Hâm khai hóa văn minh cho từ trước về sự ra đời của một cặp đôi mới nên khi nhìn thấy họ nắm tay đều cười rất mờ ám, lại còn rì rầm bàn tán.
“Ái chà! Thẩm tiên sinh và Thẩm phu nhân! Đây là vạn dặm tìm vợ rồi!” Tào Chính Vũ cười tủm tỉm trêu, còn không quên dùng khuỷu tay huých người Lương Tề Sơn, “Ông nói có phải không, lớp trưởng đại nhân!”
“Ha ha ha, đúng thế…” Lương Tề Sơn đang muốn mở miệng trêu chọc liền thấy Thẩm Đàm liếc mắt, nhẹ nhàng bâng quơ bảo: “Không biết ai là người hồi cấp ba ngủ trong ký túc xá toàn nói mớ gọi…”
Lương Tề Sơn vội vàng xông lên bịt miệng cậu ta lại, mặt mày vô cùng nghiêm túc và thành khẩn: “Đại nhân, ta sai rồi, ta không nói nữa. Chúng ta hãy cùng giữ im lặng đi.”
Có điều mọi người đều biết thừa là cậu ta gọi ai rồi, ai nấy đều mặt mày bỡn cợt. Tần Phương không nói gì, mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống, thế nào mà mọi người tán phét một hồi lại nói sang mình chứ!
Sau khi Lục Hạo Thiên quay về, mọi người liền chăm cho ông ăn. Xong xuôi, một loạt mười con người ngồi trên băng ghế dài hai bên cửa phòng bệnh bưng hộp đựng đồ ăn khiến các nhân viên cấp cứu đi qua đều đưa mắt nhìn.
“Đờ mờ, thấy xấu hổ quá.” Sau khi bị người y tá thứ mười ba đi ngang qua nhìn, Tào Chính Vũ ngửa mặt rên một câu.
“Chậc, thế này có là gì!” Lương Tề Sơn cầm đũa gõ cậu ta, làm vẻ mặt thâm trầm mà rằng, “Chuyện thế này, một người làm là ngu si, rất nhiều người cùng làm thì gọi là thanh xuân, biết chưa?!”
Tất cả mọi người đều bật cười. Mai Hâm còn bị sặc cơm, ho chảy cả nước mắt.
“Ôi! Ôi! Kiềm chế đi! Ha ha nhỏ tiếng thôi, muốn bị mắng đấy à!” Văn Thù vừa cười vừa nhắc nhở mọi người. Có điều mọi người vẫn nhịn cười đến là khổ sở.
Cứ thế, mười con người ngồi trên hành lang dài của bệnh viện vừa ăn vừa nghịch, thỉnh thoảng bị y tá trưởng đe vài câu, mặt ai nấy đều tươi tỉnh.
Ăn cơm trưa xong, Ngô Du Du tiễn Thẩm Đàm xuống dưới cổng.
Cậu ta còn phải lên máy bay về đi học.
Thẩm Đàm cúi người giữ vai Ngô Du Du, hai mắt nhìn thẳng vào mắt đối phương: “Có việc thì đừng chịu đựng một mình, nhất định phải nhớ nói với tôi.”
“Được.” Ngô Du Du gật đầu đồng ý.
Thẩm Đàm kiểm tra đồng hồ: “Tôi phải đi đây, mẹ cậu mai về tới phải không?”
“Không, tối nay về rồi.” Sáng nay, Ngô Du Du đã gọi được cho Dương Ngọc, mẹ nghe tin xong lập tức bỏ mọi việc lại, vội vàng về gấp.”
Thẩm Đàm gật đầu yên tâm, bôn ba đường dài khiến vẻ ngoài tuấn tú của cậu ta có hơi tiều tụy đôi chút, có điều lại khiến cậu ta trông cũng trưởng thành, hấp dẫn hơn.
Thẩm Đàm một tay xách túi, tay kia xoa đầu Ngô Du Du, khuôn mặt điềm tĩnh mang theo một chút dịu dàng.
“Du Du, chờ tôi trở lại.”
Giọng nói du dương như tiếng đàn vĩ cầm vang lên, lấp đầy trái tim Ngô Du Du.
“Được, tớ chờ cậu trở về.” Ngô Du Du nghe thấy mình đang vô thức trả lời.
Nhìn theo bóng lưng người ấy đi mỗi lúc một xa, Chuyến này ly biệt, Ngô Du Du không còn thấy buồn bã nữa mà còn đong đầy chờ mong.
Chờ mong tương lai, lần gặp kế tiếp, mình nhất định sẽ càng ưu tú, càng xuất sắc hơn.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Nghe nói các nàng thích Lục Hạo Thiên
Chân gà bự ta ngồi trên đùi Mai Hiểm Phong, tay trái ôm Lục Hạo Thiên, tay phải vuốt khuôn mặt nho nhỏ của Thẩm Đàm, Giả Thiên Lâm đút nho cho ta, ta để mắt nhìn lên trời, biểu cảm cực kỳ kiêu.
“Ôi! Bạch tinh tinh đâu! Đừng nhìn Lương Tề Sơn, gọi ngươi đó! Hát ta nghe thử dăm câu, hát bài “Tình yêu mua bán” đi!”
“Này, này! Từ Xuyên đâu! Mau cởi đồ ra! Đánh một bài quyền cho gia xem! Nhanh nào!”