Khóe môi Thừa An khẽ cong cong lên, ánh mắt lóe lóe, rơi vào trên người Uyển Nhược, Uyển Nhược nhíu nhíu mày nhìn hắn:
"Thừa An, đệ cười cái gì? Nuôi ta, đệ không phải vui lòng à?"
Thừa An ngồi ở bên người nàng, gật đầu một cái:
"Vui lòng, chỉ cần là Nhược Nhược, nuôi bao lâu đều được."
Như Ý hì hì một tiếng, che miệng nở nụ cười:
"Chỉ sợ hôm nay Thừa An thiếu gia thoải mái đáp ứng, cũng chỉ vì dụ dỗ tiểu thư cười một tiếng mà thôi, tương lai thiếu nãi nãi vào cửa, lời này sẽ không biết ném tới nơi nào đi đây."
Uyển Nhược phất tay một cái:
"Bất kể, qua một ngày coi là một ngày đi, nếu là mỗi ngày đều muốn buồn chuyện sau này nữa, chẳng phải tóc đều muốn trắng cả đầu sao, Thừa An, không phải nói để cho đệ và Triệu Hi đón tiếp vị Thái tử gia của Nam Hạ ư, ta nghe Ngạn Linh nói, vị Thái tử gia của Nam Hạ này là người phong nhã lịch sự, vả lại văn võ toàn tài, ở Nam Hạ có mỹ danh riêng, không biết so Duệ thân vương của Bắc Thần thì như thế nào?"
Uyển Nhược cũng không nhăn nhó: "Dĩ nhiên a, khắp kinh thành không phải đều nói, phong nhã nhất là Duệ vương."
"Tương đương lỗi lạc Thập Nhất gia."
Như Ý cười nhận nửa câu dưới:
"Tiểu thư không thích Thập Nhất gia, nô tỳ lại cảm thấy Thập Nhất gia rất tốt, thật tâm thật ý đợi tiểu thư lâu rồi, nếu là Thập Nhất gia.... ..."
Nói đến đây, lúc chợt cảm thấy không ổn, liền dừng lại câu chuyện, gọi tiểu nha đầu lần nữa pha trà mới đi vào, liền thối lui ra bên ngoài, bưng giỏ kim chỉ ra ngồi trên hành lang thêu hoa, vừa thêu trong lòng vừa suy nghĩ, chuyện như vậy có phải nên thông báo nói trước cho lão thái thái trong phủ bên kia hay không, nếu là nhìn quang cảnh ban ngày hôm nay, chuyện cả đời của tiểu thư nếu như thành, cũng khó nói sau này sẽ như thế nào.
Tuy nói nam nhân không có mấy người không mê luyến sắc đẹp, nhưng vì sắc đẹp, quên quy củ môn đệ, nhưng thật ra cũng có qua rồi, nhìn tiểu thư mình nhưng Như Ý đã biết, đừng nhìn trên mặt hào phóng như vậy, tâm tính lại cao, đừng nói Liễu công tử, ngay cả Thập Nhất gia này thành thật để ý hơn sáu năm, tiểu thư cũng chỉ đối xử nhàn nhạt, Liễu thiếu gia làm sao lọt được vào mắt của tiểu thư.
Ngươi nhìn ta không tốt, ta xem ngươi cũng không thuận mắt, mặc dù gả đi, cả đời này của tiểu thư cần phải như thế nào đây, từ nhỏ tiểu thư lớn lên trong phú quý, là hòn ngọc quý trên tay một chủ tử lớn lên cao quý, như vậy ngày sau trôi qua như thế nào đây.
Này suy nghĩ nhập thần, trong tay liền không có chuẩn đầu, một kim đâm vào trên đầu ngón tay, đau thấu tim, bà vú vội lại đây ngồi nói:
"Sao lại đâm vào tay rồi, thời điểm thiêu thùa may vá, cũng không được nghĩ chuyện khác, mới vừa rồi ta ở đầu bên kia xa xa liền nhìn thấy ngươi mất hồn rồi, cũng không nên đâm tay, ta xem một chút"
Bà vú nắm ngón tay của nàng hướng về phía mặt trời nhìn một chút, không khỏi khen thanh:
"Cũng may không bị làm sao, chỉ là đôi tay này của Như Ý cô nương thật là xinh đẹp, giống như củ hành vừa mới lột ra trong phòng bếp nhỏ của chúng ta."
Mặt của Như Ý đỏ lên, rụt tay về:
"Hôm nay vú sao vậy, sao lại đến giễu cợt con?"
Bà vú nói:
"Không phải là ta lấy con giễu cợt, những năm qua, ta nhìn thấy, chuyên của tiểu thư chúng ta, con thật thật tại tại là để ở trong lòng, trung thành thật sự, con là hài tử thông minh, ta cũng vậy không nói nhiều, mấy ngày trước đây phu nhân kêu ta qua, hơi lộ điểm gió, để cho ta lặng lẽ tới đây dặn con chú ý. . . . . ."
Như Ý sửng sốt, tiếp theo liền hiểu rõ tới đây, trên mặt dính vào chút hồng hồng, mặc dù trong sân hoa lê đã rụng, nhưng bên kia cây tử đằng lại vừa nở hoa, chuỗi chuỗi rủ xuống xuống, một trận gió thổi qua mang theo mùi thơm thấm vào lòng người, mặt trời sáng tỏ, nửa sáng nửa tối rơi vào trên người Như Ý, lại có một loại biệt dạng trầm tĩnh tốt đẹp, làm cho bà vú nhìn có chút sợ run.
Như Ý lớn lên nhìn rất đẹp, cộng thêm tính tình tốt, tiếp xúc thông tuệ lại chững chạc, những năm này thật sự có không ít người nhớ thương nàng, những năm trước đây, bên kia cữu phu nhân còn muốn, đem nàng đến phòng đại thiếu gia trong Vương phủ, làm người phục vụ trong phòng (thông phòng), nhưng một là Uyển Nhược bên này sai bảo, cũng không thể tìm người thay thế nàng, mới có, nói bóng nói gió hỏi, chính nàng lại cũng không vui.
Sau lại có mấy nhà hỏi, cũng lắc đầu, này một đoạn dây dưa, mười ba tuổi đi theo tiểu thư, nay cũng mười chín rồi còn chưa lấy chồng, phu nhân cũng thực sợ trì hoãn nàng, biết bà vú của Uyển Nhược cũng hay gần gũi thân thiết với nàng một chút, mới bảo bà vú đến nói chuyện với nàng, nếu trì hoãn thêm nữa, qua tuổi hai mươi thì cũng khó mà tìm được người trong sạch mà gả rồi. (Khó tìm được người gia cảnh tốt)
Bà vú thở dài nói:
"Ta biết con không bỏ được tiểu thư của chúng ta, hôm nay ta xem Phúc nhi Lộc nhi tuy tuổi còn nhỏ chút, cũng có thể giúp đỡ chút ít, không thể so với lúc mới tới nôn nôn nóng nóng, con cứ yên tâm đi, nếu con không muốn lập gia đình, ca ca của con cũng đề cập mấy lần với lão thái thái, nói muốn xin một cái ân điển, chuộc con đi ra ngoài, tìm một nhà chồng thật tốt."
Như Ý cắn cắn môi, chợt ngẩng đầu lên:
"Ma ma, ngài nào biết chuyện nhà của con, năm đó cũng chính là ca ca bán con đến trong phủ làm nô tỳ, nói thật dễ nghe, chuộc con đi ra ngoài, hắn thật chịu cầm bạc ư, điểm tiểu tâm tư kia quan sát ai mà chẳng biết, biết con ở bên cạnh lão thái thái phục vụ cũng có chút thể diện, nói là chuộc, tính toán thật tốt, lão thái thái sẽ coi trọng chút tiền bạc đó sao, không nói được, còn trợ cấp chút ngân lượng và chút đồ cho con, hắn được bạc và đồ, lại lần nữa qua tay đem con đi bán, này vừa ra vừa vào, bọn họ lại kiếm thêm chút tiền, mạng của con tiện, cũng không cho bọn họ trắng trợn kiếm tiền bạc như vậy, từ lâu con đã xác định chủ ý rồi, đời này sẽ đi theo tiểu thư, cả đời không lấy chồng cũng được."(Như Ý trung thành nhưng số nàng ấy thật khổ,hix)
Bà vú ngược lại cười:
"Trong ngày thường con hay khuyên tiểu thư ngược lại là người biết chuyện, sao đến trên người mình nhưng cũng hồ đồ, nào có cả đời không lấy chồng, vậy con không nhớ nhà sao, trở về lão thái thái, tìm một nhà có tâm cũng không khó khăn (tìm nhà chồng tốt), tuy chính trong miệng tiểu thư của chúng ta nói như vậy, nhưng Liễu phủ bên kia cũng đều đang nhìn hoàng lịch tìm ngày tốt, qua năm, tiểu thư liền gả đi, chẳng lẽ con lại phải chờ tới sang năm tiểu thư gả cho, con xem lại xem, sang năm con đã hai mươi rồi."
Như Ý buông đồ thêu trong tay nói:
"Ma ma, chuyện như vậy chúng ta trước tiên chúng ta cứ để đấy đi, chỗ này con còn đang có sự việc buồn muốn nói với người đấy. . . . . ."
Liền đem đầu đuôi chuyện hôm nay nói cho bà vú, bà vú vừa nghe xong, mặt cũng đỏ lên vì tức, hận hận nói:
"Thật đúng là, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sanh hài tử sẽ đào thành động, làm sao lại cùng một dạng mặt mũi với mẫu thân nàng vậy, chuyện như vậy mà cũng làm ra được, nói thế nào thì tiểu thư nhà chúng ta cũng là thân muội tử của nàng."
Như Ý hừ một tiếng nói:
"Nàng có cái gì mà không làm được, chúng ta ở trong phủ mặc dù không lâu, mà con cũng nhìn thấy ra ngoài, vị đại tiểu thư này đừng xem là thứ xuất, nhưng mà tâm cao khí ngạo không được, nếu không những năm này, nhiều người tới của làm mai như vậy cũng không đáp ứng mối nào, trước kia con nghe chúng ta lão thái thái cũng đã nói, khi còn bé tiểu thư bị nàng đẩy mạnh vào trong hồ sen, thiếu chút nữa chết đuối, may mắn mạng lớn, mới cứu sống, khi đó mới là hài tử có bao lớn, mà đã có lòng độc ác như vậy, người như vậy, chuyện gì không làm được, con lại không phải phiền não nàng, chính là nàng câu lên thiếu gia Liễu phủ, cũng không thể đi vào cửa của Liễu gia, chính là buồn cho tiểu thư của chúng ta."
Bà vú chân mày cũng nhíu lại:
"Đúng vậy, chuyện như vậy lại khó giải quyết, chỉ là, chúng ta cũng không thể gạt được lâu, trước tiên thông báo cho phu nhân rồi xin chủ ý sau."
Hai người thương lượng xong, chợt nghe bên trong một hồi tiếng đàn cách cửa sổ réo rắt vang lên, bà vú thở dài nói:
"Nếu là vị thiếu gia Liễu gia kia, cũng có một ít tính tình của Thừa An thiếu gia nhà ta thì tốt rồi, mặc dù so ra kém Thừa An thiếu gia biết lo lắng cho tiểu thư, trong cung Thập Nhất gia, nhưng cũng không kém đâu rồi, đều nói là một khắc tinh, ta đã thấy mấy lần, thời điểm cùng ở chung một chỗ với tiểu thư, hẳn là một dạng chuột thấy mèo, đôi mắt trông mong cầu xin tiểu thư thật là tốt, nếu tiểu thư cười, hắn liền cũng cao hứng, nếu tiểu thư không vui, hắn cũng cau mày không có sắc mặt tốt. . . . . ."
Thừa An một khúc hoa sen trên mặt nước đàn xong, tiếng đàn yên lặng rơi xuống cũng không thấy Uyển Nhược lên tiếng, ngẩng đầu lên, phát hiện nàng đã ở nằm ở trên giường ngủ thiếp đi, thân thể nằm nghiêng, đầu gối lên gối đầu, mắt đã nhẹ nhàng nhắm lại, hô hấp đều đều.
Thừa An đứng lên, đi vào bên trong phòng ngủ, tìm một cái chăn gấm mang ra ngoài đắp lên trên người nàng, ngồi ở một bên nàng, cẩn thận chu đáo chăm sóc nàng, trên song cửa bằng giấy hoa ảnh chập chờn, ánh sáng hắt vào trên mặt nàng, có chút lăn tăn lòe lòe, da thịt trắng nõn nhìn qua có vài phần trong suốt sáng bóng, mặt mày giãn ra, cũng không vì chuyện hôm nay lo lắng phiền não, Thừa An mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thừa An cũng không biết mình làm như vậy là đúng hay sai, chuyện tương lai, càng thêm không có cách nào mà đoán trước, nhưng để cho hắn trơ mắt nhìn Uyển Nhược lập gia đình như vậy, hắn cũng làm không được.
Trong lòng Thừa An cũng có chút áy náy, tuy nói Uyển Nhược cũng không thích cửa hôn sự này, nhưng nếu như lui hôn, mặc dù có lão thái thái bên kia che chở, không đến nỗi tình cảnh khó khăn, tất nhiên cũng phải chịu bị nói xấu và uất ức, trên thanh danh cũng không tiện nghe.
Nhưng Thừa An cũng không khỏi không nói, tuy cái chủ ý này của Triệu Hi có chút nham hiểm, nhưng cũng là chủ ý tốt nhất đao lưỡng đoạn (một đao chém làm hai) xong hết mọi chuyện, trong lòng Thừa An cũng rõ ràng, chỉ có thanh danh của Uyển Nhược không tốt, không ai thèm lấy, có lẽ hắn mới có cơ hội, cơ hội của hắn phải đợi, bao nhiêu năm chính hắn cũng không biết, hắn đợi được, lại sợ Uyển Nhược đợi không được.
Vì vậy, thời điểm Triệu Hi và hắn nói chuyện, hắn cũng không cần nghĩ liền đáp ứng, ngay lập tức cái vẻ mặt đó của Triệu Hi, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ, không nói ra được phức tạp, vả lại, giữa hắn và Triệu Hi cũng xác thực có chút phức tạp, tương lai. . . . . .
Thừa An thở dài, bên này tất cả nhớ thương, ngay cả nhà mình hắn cũng có thể không chút do dự (k hiểu lắm), chỉ có Uyển Nhược, vô luận hắn như thế nào cũng không buông ra, nàng tựa như một khỏa nốt ruồi chu sa sinh trưởng ở trong lòng hắn, theo ly biệt ngày càng gần, càng đỏ tươi, đỏ tươi, tựa như máu trong tim của hắn.
Thừa An cúi đầu đem vài sợi tóc mai đang rũ xuống của nàng, cẩn thận sửa sang lại cho gọn, ánh mắt lại không tự chủ được rơi vào đôi môi khẽ cong lên của nàng, trên môi của nàng mờ mịt xinh đẹp sáng bóng, giống như cánh hoa đào màu hồng trên cành.
Mặt của Thừa An có chút nóng lên, trên người cũng có chút nóng rát, ngón tay không tự chủ được đưa tới khẽ đụng, âm ấm mềm nhũn . . . Mí mắt của Uyển Nhược khẽ giật giật, Thừa An sợ tới mức vội vàng thu tay lại, chỉ thấy nàng chép chép miệng, không biết lầm bầm câu gì, nhưng không tỉnh lại.
Thừa An cảm giác lòng của mình nhảy bang bang, dường như muốn nhảy ra ngoài, trong lòng có loại khát vọng mơ mơ hồ hồ, từ từ rõ ràng, dường như muốn nhập vào cơ thể.
Hắn bình tĩnh nhìn Uyển Nhược, mặt đỏ cơ hồ có thể rỉ máu, Như Ý vừa tiến đến, ngược lại sợ hết hồn:
"Thừa An thiếu gia, chắc là ở bên ngoài lọt gió vào, sao mặt lại hồng như vậy?"
Thừa An hồi hồn, bận rộn lo lắng đứng lên:
"Nhược Nhược ngủ, ngươi ở đây bên cạnh coi chừng nàng chút, tỉnh, đừng làm cho nàng lập tức chạy đi, ta một lát tới nữa."
Nói xong, mấy bước vội vã đi ra ngoài.
Edit: voi còi
Bên cạnh Liễu Ngạn Linh là La Điền, một người tâm tư tinh tế suy nghĩ tỷ mỉ, nha đầu có tính toán, hôm đó Liễu Ngạn Linh từ Ngưng Bích hiên ra ngoài, dọc theo đường đi đều mất hồn.
Trở về Nghiên Thanh các của Liễu Ngạn Linh, liền bảo nha đầu bà tử bên cạnh ra ngoài hết, đến gần Liễu Ngạn Linh nói nhỏ:
"Sao nô tỳ thấy, thường ngày tiểu thư đối với Thừa An thiếu gia trong phủ kia rất là để ý, nếu thật sự có ý, tiểu thư nên sớm tính toán mới đúng."
Liễu Ngạn Linh ngẩn người, tiếp theo mặt có chút hồng:
"Hôn sự của ca ca ta và Uyển Nhược cùng với Thừa An ca ca thì có gì liên quan đến nhau? Đây là ngươi đang nói gì vậy?"
La Điền nói:
"Tiểu thư cũng không hồ đồ, nào có nhà nào hôn sự của hai con đều thuận lợi (hai con đều cưới và gả vào cùng nhà khác, ở đây là UN gả vào Liễu phủ còn TA lấy NL), chính là gia đình tầm thường cũng sẽ không làm như vậy, ngược lại nô tỳ nghe mẫu thân đề cập tới, ở trong khe núi nơi thâm sơn cùng cốc kia, hỏi thăm được trong nhà nghèo nàn, nếu như nhi tử không cưới được thê tử, ngược lại sẽ đổi nữ nhi trong nhà, gọi là hoán thân, vì vậy rất là kiêng kỵ, huống chi chúng ta lại là phủ đệ trạch môn như vậy, vạn vạn không có đạo lý kết thân như vậy."
Liễu Ngạn Linh cúi đầu suy nghĩ một chút nói:
"Đúng vậy, theo ta biết, cũng không có nhà nào hai người cùng kết hôn một nhà, ý của ngươi là. . . . . ."
Phía sau La Điền cầm gối đầu có thêu cành hoa hình tròn đặt ở phía sau nàng, để cho nàng dựa vào, ghé vào bên tai nàng nói thầm một hồi, Liễu Ngạn Linh đưa tay đẩy nàng ta ra:
"Làm vậy có thể thành sao? Ca ca ta và Uyển Nhược từ nhỏ đã định hôn sự, kể từ đó, ca ca ta cũng không có gì, danh tiếng của Uyển Nhược cũng không xấu, những năm này chúng ta vẫn tốt lắm, chẳng lẽ chỉ vì hôn sự của chính ta, mà nhẫn tâm hại nàng hay sao?"
La Điền chu mỏ:
"Tiểu thư thật hồ đồ, có câu nói là nhân bất vi kỷ (người k vì mình), chính là ngài và Uyển Nhược tiểu thư rất tốt với nhau, nhưng cũng chỉ là những chuyện nhỏ trong khuê phòng của nữ nhi gia, nhưng hôn sự này lại là đại sự liên quan đến cả đời của tiểu thư, nếu ngài không yêu thích Thừa An thiếu gia, vậy cứ coi lời nói hôm nay của La Điền là nói hươu nói vượn đi, nếu là thật có lòng, hôn sự này của thiếu gia và Uyển Nhược thất bại, thì hôn sự của tiểu thư mới có thể thành."
Liễu Ngạn Linh thở dài: "Mặc dù hôn sự của Uyển Nhược và ca ca không thành, ta và Thừa An ca ca cũng không được, ngươi quên Thừa An ca ca là con vợ kế, cho dù là con vợ cả , môn đệ Tô phủ, ngay cả phụ mẫu cũng không chọn, tổ phụ và tổ mẫu cũng nhất định không đồng ý, mặc dù bên này chúng ta đáp ứng, Thừa An ca ca đối với ta nhưng cũng nhàn nhạt, ta cũng không chắc tâm tư của hắn. . . . . ."
Nói tới chỗ này, hai gò má không khỏi có chút hồng lên, La Điền cũng cười: "Nô tỳ nghe mẫu thân của nô tỳ kể, nam nhân ấy mà mặc dù trong lòng có ngươi, nhưng ngoài miệng cũng quyết sẽ không nói, mà chính những nam nhân ngoài miệng nói, nhưng không biết là trong lòng lại là một dạng hoa hoa đấy (chắc là k thành thực)."
Liễu Ngạn Linh cười hì hì một tiếng: "Ngược lại mẫu thân ngươi cái gì cũng nói, nhưng mà mặc dù Thừa An ca ca không nói với ta một lời nào, nhưng thời điểm trước mặt chỉ có Uyển Nhược, trong miệng cũng nói không ít đâu, thời điểm ta thường xuyên đi tìm Uyển Nhược, vừa mới đi tới phía dưới cửa sổ phòng của Uyển Nhược, là có thể nghe thấy bọn họ cười cười nói nói, mà khi ta tiến vào, thì Thừa An ca ca liền không nói, mà không chỉ có không nói, còn có thể tìm lấy một cái lý do tránh đi ra ngoài, ta nghĩ, hẳn là trong lòng hắn không thích ta đâu, vì vậy nhìn thấy ta liền muốn đi, cũng không cùng ta nói cười."
La Điền hì hì một tiếng cười: "Tiểu thư thật đúng là người hay nghi ngờ, mấy năm nay nô tỳ đã quan sát, Thừa An thiếu gia và Uyển Nhược thật sự hiếm thấy thân cận, nhưng lại thân cận, cũng là tỷ đệ ruột, dấm này tiểu thư ăn thật là không có đạo lý."
Cũng không phải là Liễu Ngạn Linh ghen, mà chính là cảm thấy, chỉ cần thời điểm Thừa An và Uyển Nhược ở chung một chỗ, nàng và Triệu Hi cũng chỉ có thể ở một bên mà nhìn, mỗi một tiếng nói cử chỉ giơ tay nhấc chân của hai người, ăn ý hòa hợp như vậy, hòa hợp đến mức căn bản người khác cũng không có cơ hội chen vào.
Tuy là nghĩ như vậy, lời nói của La Điền nhưng mà cũng thật vào tâm, qua ngày hôm sau lại có mưa xuống, một trận mưa xuân giọt giọt tí tách lại rơi xuống hai ngày, mới trời quang mây tạnh, Liễu Ngạn Linh cũng ở trong phòng buồn bực hai ngày, hai ngày này cũng không làm gì khác, vì vậy suy nghĩ về chuyện này.
Tuy nói chuyện của mình và Thừa An ca ca còn không biết có được hay không, nhưng mẫu thân luôn nói, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, hôn sự của Uyển Nhược và ca ca nếu như thành, ca ca không thích Uyển Nhược, về sau không nói chính xác cũng là phu thê bất hoà, chẳng phải không thành thì tốt hơn.
Nghĩ xong, trong lòng liền định chủ ý, đầu tiên là len lén sai người đi thông báo Triệu Hi trong cung, lại sai La Điền tìm gã sai vặt bên ngoài nhìn chằm chằm hành tung của ca ca, vì vậy trận này nhìn như tùy ý vô tình gặp gỡ, cũng là do nhiều người cố ý gây nên kết quả.
Như Ý nhìn thấy đối diện là bà tử bên người Uyển Như và đại thiếu gia Liễu phủ, liền cố gắng tự lừa dối trong lòng một chút, còn chưa kịp thông báo Uyển Nhược, Liễu Ngạn Linh đã nhảy xuống xe, bên người nàng La Điền nói:
"Tiểu thư, ngài nhìn, thiếu gia nhà chúng ta ở Thượng Cổ các phía đối diện kìa?"
Hai mắt Như Ý nhìn chòng chọc La Điền, Liễu Ngạn Linh lại kéo tay của Uyển Nhược lại: "Đi, chúng ta đừng mua điểm tâm nữa, đi sang Thượng Cổ các đối diện trước xem một chút đi, nghe quan gia trong phủ nói, Thượng Cổ các cũng có một ít đồ đáng giá có thể vào mắt."
Vừa nói chuyện, đã trực tiếp kéo Uyển Nhược đi sang phía đối diện, bà tử phục vụ Uyển Như đang canh ở cửa, chợt thấy Nhị tiểu thư và gia tiểu thư tới đây (tiểu thư bên nhà cô gia, nhà chồng), trong lòng luống cuống, vội vàng làm lễ ra mắt.
Lúc này Uyển Nhược mới phát hiện ra xe ngựa Tô phủ cũng dừng trước cửa, quét mắt nhìn mặt của bà tử, giống như là phục vụ bên cạnh Uyển Như, đây cũng thật là đúng dịp, vào Thượng Cổ các, chỉ thấy hai người Liễu Ngạn Hồng và Uyển Như mỗi người một bên một tả một hữu, một nhìn tranh chữ treo trên tường, một cúi đầu xem chưởng quầy từ tủ lấy ra vài món vật trang trí bằng ngọc, ngược lại lại là một bộ không liên quan đến nhau bộ dạng ngại ngùng tránh xa xa.
Rơi vào trong mắt Uyển Nhược, nhưng không khỏi thấy buồn cười, rốt cuộc là nam nữ trẻ tuổi, bộ dáng như vậy chẳng phải càng thêm giấu đầu lòi đuôi sao, giữa hai người này rõ ràng không thích hợp, hơn nữa.....
Nàng vừa quay đầu lại vừa đúng chống lại Liễu Ngạn Linh, ánh mắt Liễu Ngạn Linh lóe lóe, lôi kéo nàng nói:
"Uyển Nhược, ở chỗ này không chỉ gặp được ca ca của ta, còn có đại tỷ tỷ của ngươi nữa chứ, thật là đúng dịp có phải hay không?"
Uyển Nhược lại cười cười không lên tiếng, hai bên làm lễ chào hỏi, Uyển Như vội nói:
"Ta đi ra ngoài cũng được một lúc rồi, chắc là lão thái thái trong phủ cũng nhớ thương, đi về trước, muội muội cùng Liễu tiểu thư đi dạo nữa đi!"
Liễu Ngạn Hồng cũng nhấp nhổm không yên, nhưng Uyển Nhược và Ngạn Linh đều ở trước mặt, hắn cũng không tiện cùng đi ra ngoài, chỉ là ánh mắt vẫn không tự chủ được đuổi theo bóng dáng Uyển Như ra cửa, lên xe ngựa, hơn nữa vừa quay đầu lại, lại nhìn thấy ánh mắt Uyển Như, ánh mắt Uyển Như trong suốt sáng rõ, cứ như vậy nhìn hắn, khóe miệng khẽ nở nụ cười nhẹ, lại làm Liễu Ngạn Hồng chợt sinh lòng áy náy .
"Uyển Nhược muội muội nếu như thích cái gì ở đây, Ngạn Hồng ca ca mua cho muội được không?"
Uyển Nhược cười cười, ánh mắt rơi trên người hắn nhìn một vòng, lại nhìn mấy đồ trang trí bằng ngọc mà Uyển Như vừa mới chọn bên kia, lần lượt nhìn qua một lần, nói:
"Đều là đồ tốt, nhưng lại không lọt vào mắt ta được, hôm nay không còn sớm, nghĩ đến mẫu thân cũng đang trông ngóng, cũng nên trở về phủ thôi."
Nói xong, hướng Ngạn Hồng phúc phúc thân, mang theo Như Ý đi ra cửa, ngược lại Ngạn Linh lại không nghĩ tới, nàng lại phản ứng như vậy, chần chờ hồi lâu, đuổi theo, Liễu Ngạn Hồng cũng có chút ngây ngô, mới vừa rồi mắt Uyển Nhược nhìn cái kia một cái, giống như có chút ý tứ mỉa mai.
Không biết từ lúc nào, đối với Uyển Nhược, hắn liền không có cách nào đối đãi với nàng như một cái tiểu hài tử nữa rồi, hơn nữa bị đôi mắt nàng ấy nhìn đến, cảm giác mặc dù trong lòng có bí mật gì, cũng có thể bị nàng nhìn ra, rất là kỳ quái.
Nam nhân không thích nữ nhân quá thông minh, Ngạn Hồng cũng thế, vẻ thùy mị của Uyển Nhược không tính là xuất chúng thì cũng thôi đi, cố tình lại rất thông minh nhanh nhạy, mang đến cho hắn không ít phiền toái, trong lòng Ngạn Hồng thật sự không thế nào thích nàng.
"Thiếu gia, chúng ta cũng nhanh đi về đi!"
Khánh Phong ở phía sau nhanh chóng chà xát tay, này có thể tính là chuyện gì xảy ra, đánh cái ba mặt một lời, đúng là xấu nhất, về sau việc phiền lòng như vậy chỉ sợ không còn thiếu, ngay cả ý này của thiếu gia và vị đại tiểu thư Tô gia kia, khẳng định không buông tay đặt xuống đi (ý là k từ bỏ), nam nhân này người nào tránh được bị câu hồn, hơn nữa thiếu gia vốn là có tâm.
Uyển Nhược trở về phủ gặp qua lão thái thái và mẫu thân, liền trở về trong viện của mình, ngồi ở trên giường gạch, liền đem chuyện hôm nay từ đầu đến cuối tỉ mỉ suy nghĩ một lần, không khỏi nở nụ cười.
Như Ý đang cầm ly trà đi vào, vừa đúng nhìn thấy khuỷu tay nàng chống lên trên bàn đất bộ dáng đang cười, không khỏi nói:
"Lòng của tiểu thư thật là lớn, nô tỳ cũng không tin, tiểu thư không nhìn ra chuyện hôm nay, chuyện này thế nhưng lại liên quan đến chuyện lớn cả đời của tiểu thư đấy, Ngạn Hồng thiếu gia kia hồ đồ thì thôi đi, thế nhưng vị đại tiểu thư trong phủ lại thực sự không muốn thể diện, thế nhưng quyến rũ muội phu của mình ở bên ngoài riêng tư gặp mặt, đây coi là chuyện gì xảy ra, những năm trước đây, nô tỳ thấy tính tình Ngạn Hồng thiếu gia cũng coi như cẩn thận, tuy nói trong phòng có người phục vụ, cũng thấy giống như mấy tên công tử còn lại ăn chơi đàng điếm(hoa thiên tửu địa), đây thật là lộ tẩy khoe khoang rồi, mắt nhìn thấy sang năm tiểu thư sẽ phải gả đi, việc này phải làm sao mới tốt?"
"Như thế nào cho phải?" Uyển Nhược nói: "Cùng lắm thì từ hôn đi! Ngươi không phải vui lòng ta liền thôi (ngươi k muốn thì ta cung k cần), không có đạo lý bò không uống nước liền ép đè đầu bắt uống."
Xưa nay Như Ý biết Uyển Nhược rất có chủ ý, mơ hồ đối với của hôn sự này, cũng không để ý như thế nào, có thể nhẹ nhàng đem chuyện từ hôn nói ra, nhưng cũng cực kỳ không ổn.
Cũng may bình thường tiểu thư không thích nhiều người ở trước mặt, vào lúc này trong nhà liền có một mình nàng, nhưng cũng mấy bước đi ra ngoài, sai hai nha đầu đang ngồi bện dây trên ghế ngoài hành lang đi ra xa xa, lại để cho nha đầu tâm phúc là Phúc Nhi coi chừng bên ngoài, mới lại đi vào nói:
"Những lời nói này của tiểu thư thật là vớ vẩn, ngài không thèm để ý cửa hôn sự này, nhưng nếu là thật sự lui hôn, mặc dù chuyện này tiểu thư không làm, nhưng truyền đi thì danh tiếng của tiểu thư cũng có trở ngại, huống chi nếu là Ngạn Hồng thiếu gia càn quấy, lui hôn sự, lại muốn kết hôn với thứ tỷ của tiểu thư, thế nhưng còn đem tiểu thư đặt ở chỗ nào, không chừng truyền ra nhiều lời khó nghe đấy?"
"Khó nghe mới phải." Uyển Nhược lành lạnh nói: "Cùng lắm thì cả đời không lấy chồng, cũng tốt hơn gả cho cái nsm nhân chần chừ nay Tần mai Sở." (nay ng này, mai người kia, hay thay lòng)
Ngược lại Như Ý lại kinh ngạc: "Tiểu thư lại nói linh tinh rồi, gia đình tầm thường hay người lỗ mãng, có dư tiền, còn muốn cưới nhiều vợ một chút đấy, huống chi quan lại đại tộc, cái nào không phải tam thê tứ thiếp, trong phòng bên ngoài một đoàn."
Sắc mặt Uyển Nhược tối sầm lại: "Cho nên ta mới nói không lấy tốt hơn, tiết kiệm đến lúc đó, nhìn loạn mắt phiền lòng."
Ngược lại Như Ý lại bị nàng ngụy biện mà có chút tức giận: "Vậy theo ý tứ của tiểu thư, không lấy tiện lợi như thế nào? Chẳng lẽ ngài thật tính toán, tương lai trông cậy vào Thừa An thiếu gia khi cả đời gái lỡ thì?"
Uyển Nhược nghiêng nghiêng đầu: "Như Ý, cái chủ ý này của ngươi rất hợp ý ta."
Ngoài cửa sổ xuy một tiếng cười, Như Ý bị hù dọa giật mình, vừa muốn đi ra ngoài, lại thấy Thừa An một cước bước vào .
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: voi còi
Khóe môi Thừa An khẽ cong cong lên, ánh mắt lóe lóe, rơi vào trên người Uyển Nhược, Uyển Nhược nhíu nhíu mày nhìn hắn:
"Thừa An, đệ cười cái gì? Nuôi ta, đệ không phải vui lòng à?"
Thừa An ngồi ở bên người nàng, gật đầu một cái:
"Vui lòng, chỉ cần là Nhược Nhược, nuôi bao lâu đều được."
Như Ý hì hì một tiếng, che miệng nở nụ cười:
"Chỉ sợ hôm nay Thừa An thiếu gia thoải mái đáp ứng, cũng chỉ vì dụ dỗ tiểu thư cười một tiếng mà thôi, tương lai thiếu nãi nãi vào cửa, lời này sẽ không biết ném tới nơi nào đi đây."
Uyển Nhược phất tay một cái:
"Bất kể, qua một ngày coi là một ngày đi, nếu là mỗi ngày đều muốn buồn chuyện sau này nữa, chẳng phải tóc đều muốn trắng cả đầu sao, Thừa An, không phải nói để cho đệ và Triệu Hi đón tiếp vị Thái tử gia của Nam Hạ ư, ta nghe Ngạn Linh nói, vị Thái tử gia của Nam Hạ này là người phong nhã lịch sự, vả lại văn võ toàn tài, ở Nam Hạ có mỹ danh riêng, không biết so Duệ thân vương của Bắc Thần thì như thế nào?"
Uyển Nhược cũng không nhăn nhó: "Dĩ nhiên a, khắp kinh thành không phải đều nói, phong nhã nhất là Duệ vương."
"Tương đương lỗi lạc Thập Nhất gia."
Như Ý cười nhận nửa câu dưới:
"Tiểu thư không thích Thập Nhất gia, nô tỳ lại cảm thấy Thập Nhất gia rất tốt, thật tâm thật ý đợi tiểu thư lâu rồi, nếu là Thập Nhất gia.... ..."
Nói đến đây, lúc chợt cảm thấy không ổn, liền dừng lại câu chuyện, gọi tiểu nha đầu lần nữa pha trà mới đi vào, liền thối lui ra bên ngoài, bưng giỏ kim chỉ ra ngồi trên hành lang thêu hoa, vừa thêu trong lòng vừa suy nghĩ, chuyện như vậy có phải nên thông báo nói trước cho lão thái thái trong phủ bên kia hay không, nếu là nhìn quang cảnh ban ngày hôm nay, chuyện cả đời của tiểu thư nếu như thành, cũng khó nói sau này sẽ như thế nào.
Tuy nói nam nhân không có mấy người không mê luyến sắc đẹp, nhưng vì sắc đẹp, quên quy củ môn đệ, nhưng thật ra cũng có qua rồi, nhìn tiểu thư mình nhưng Như Ý đã biết, đừng nhìn trên mặt hào phóng như vậy, tâm tính lại cao, đừng nói Liễu công tử, ngay cả Thập Nhất gia này thành thật để ý hơn sáu năm, tiểu thư cũng chỉ đối xử nhàn nhạt, Liễu thiếu gia làm sao lọt được vào mắt của tiểu thư.
Ngươi nhìn ta không tốt, ta xem ngươi cũng không thuận mắt, mặc dù gả đi, cả đời này của tiểu thư cần phải như thế nào đây, từ nhỏ tiểu thư lớn lên trong phú quý, là hòn ngọc quý trên tay một chủ tử lớn lên cao quý, như vậy ngày sau trôi qua như thế nào đây.
Này suy nghĩ nhập thần, trong tay liền không có chuẩn đầu, một kim đâm vào trên đầu ngón tay, đau thấu tim, bà vú vội lại đây ngồi nói:
"Sao lại đâm vào tay rồi, thời điểm thiêu thùa may vá, cũng không được nghĩ chuyện khác, mới vừa rồi ta ở đầu bên kia xa xa liền nhìn thấy ngươi mất hồn rồi, cũng không nên đâm tay, ta xem một chút"
Bà vú nắm ngón tay của nàng hướng về phía mặt trời nhìn một chút, không khỏi khen thanh:
"Cũng may không bị làm sao, chỉ là đôi tay này của Như Ý cô nương thật là xinh đẹp, giống như củ hành vừa mới lột ra trong phòng bếp nhỏ của chúng ta."
Mặt của Như Ý đỏ lên, rụt tay về:
"Hôm nay vú sao vậy, sao lại đến giễu cợt con?"
Bà vú nói:
"Không phải là ta lấy con giễu cợt, những năm qua, ta nhìn thấy, chuyên của tiểu thư chúng ta, con thật thật tại tại là để ở trong lòng, trung thành thật sự, con là hài tử thông minh, ta cũng vậy không nói nhiều, mấy ngày trước đây phu nhân kêu ta qua, hơi lộ điểm gió, để cho ta lặng lẽ tới đây dặn con chú ý. . . . . ."
Như Ý sửng sốt, tiếp theo liền hiểu rõ tới đây, trên mặt dính vào chút hồng hồng, mặc dù trong sân hoa lê đã rụng, nhưng bên kia cây tử đằng lại vừa nở hoa, chuỗi chuỗi rủ xuống xuống, một trận gió thổi qua mang theo mùi thơm thấm vào lòng người, mặt trời sáng tỏ, nửa sáng nửa tối rơi vào trên người Như Ý, lại có một loại biệt dạng trầm tĩnh tốt đẹp, làm cho bà vú nhìn có chút sợ run.
Như Ý lớn lên nhìn rất đẹp, cộng thêm tính tình tốt, tiếp xúc thông tuệ lại chững chạc, những năm này thật sự có không ít người nhớ thương nàng, những năm trước đây, bên kia cữu phu nhân còn muốn, đem nàng đến phòng đại thiếu gia trong Vương phủ, làm người phục vụ trong phòng (thông phòng), nhưng một là Uyển Nhược bên này sai bảo, cũng không thể tìm người thay thế nàng, mới có, nói bóng nói gió hỏi, chính nàng lại cũng không vui.
Sau lại có mấy nhà hỏi, cũng lắc đầu, này một đoạn dây dưa, mười ba tuổi đi theo tiểu thư, nay cũng mười chín rồi còn chưa lấy chồng, phu nhân cũng thực sợ trì hoãn nàng, biết bà vú của Uyển Nhược cũng hay gần gũi thân thiết với nàng một chút, mới bảo bà vú đến nói chuyện với nàng, nếu trì hoãn thêm nữa, qua tuổi hai mươi thì cũng khó mà tìm được người trong sạch mà gả rồi. (Khó tìm được người gia cảnh tốt)
Bà vú thở dài nói:
"Ta biết con không bỏ được tiểu thư của chúng ta, hôm nay ta xem Phúc nhi Lộc nhi tuy tuổi còn nhỏ chút, cũng có thể giúp đỡ chút ít, không thể so với lúc mới tới nôn nôn nóng nóng, con cứ yên tâm đi, nếu con không muốn lập gia đình, ca ca của con cũng đề cập mấy lần với lão thái thái, nói muốn xin một cái ân điển, chuộc con đi ra ngoài, tìm một nhà chồng thật tốt."
Như Ý cắn cắn môi, chợt ngẩng đầu lên:
"Ma ma, ngài nào biết chuyện nhà của con, năm đó cũng chính là ca ca bán con đến trong phủ làm nô tỳ, nói thật dễ nghe, chuộc con đi ra ngoài, hắn thật chịu cầm bạc ư, điểm tiểu tâm tư kia quan sát ai mà chẳng biết, biết con ở bên cạnh lão thái thái phục vụ cũng có chút thể diện, nói là chuộc, tính toán thật tốt, lão thái thái sẽ coi trọng chút tiền bạc đó sao, không nói được, còn trợ cấp chút ngân lượng và chút đồ cho con, hắn được bạc và đồ, lại lần nữa qua tay đem con đi bán, này vừa ra vừa vào, bọn họ lại kiếm thêm chút tiền, mạng của con tiện, cũng không cho bọn họ trắng trợn kiếm tiền bạc như vậy, từ lâu con đã xác định chủ ý rồi, đời này sẽ đi theo tiểu thư, cả đời không lấy chồng cũng được."(Như Ý trung thành nhưng số nàng ấy thật khổ,hix)
Bà vú ngược lại cười:
"Trong ngày thường con hay khuyên tiểu thư ngược lại là người biết chuyện, sao đến trên người mình nhưng cũng hồ đồ, nào có cả đời không lấy chồng, vậy con không nhớ nhà sao, trở về lão thái thái, tìm một nhà có tâm cũng không khó khăn (tìm nhà chồng tốt), tuy chính trong miệng tiểu thư của chúng ta nói như vậy, nhưng Liễu phủ bên kia cũng đều đang nhìn hoàng lịch tìm ngày tốt, qua năm, tiểu thư liền gả đi, chẳng lẽ con lại phải chờ tới sang năm tiểu thư gả cho, con xem lại xem, sang năm con đã hai mươi rồi."
Như Ý buông đồ thêu trong tay nói:
"Ma ma, chuyện như vậy chúng ta trước tiên chúng ta cứ để đấy đi, chỗ này con còn đang có sự việc buồn muốn nói với người đấy. . . . . ."
Liền đem đầu đuôi chuyện hôm nay nói cho bà vú, bà vú vừa nghe xong, mặt cũng đỏ lên vì tức, hận hận nói:
"Thật đúng là, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sanh hài tử sẽ đào thành động, làm sao lại cùng một dạng mặt mũi với mẫu thân nàng vậy, chuyện như vậy mà cũng làm ra được, nói thế nào thì tiểu thư nhà chúng ta cũng là thân muội tử của nàng."
Như Ý hừ một tiếng nói:
"Nàng có cái gì mà không làm được, chúng ta ở trong phủ mặc dù không lâu, mà con cũng nhìn thấy ra ngoài, vị đại tiểu thư này đừng xem là thứ xuất, nhưng mà tâm cao khí ngạo không được, nếu không những năm này, nhiều người tới của làm mai như vậy cũng không đáp ứng mối nào, trước kia con nghe chúng ta lão thái thái cũng đã nói, khi còn bé tiểu thư bị nàng đẩy mạnh vào trong hồ sen, thiếu chút nữa chết đuối, may mắn mạng lớn, mới cứu sống, khi đó mới là hài tử có bao lớn, mà đã có lòng độc ác như vậy, người như vậy, chuyện gì không làm được, con lại không phải phiền não nàng, chính là nàng câu lên thiếu gia Liễu phủ, cũng không thể đi vào cửa của Liễu gia, chính là buồn cho tiểu thư của chúng ta."
Bà vú chân mày cũng nhíu lại:
"Đúng vậy, chuyện như vậy lại khó giải quyết, chỉ là, chúng ta cũng không thể gạt được lâu, trước tiên thông báo cho phu nhân rồi xin chủ ý sau."
Hai người thương lượng xong, chợt nghe bên trong một hồi tiếng đàn cách cửa sổ réo rắt vang lên, bà vú thở dài nói:
"Nếu là vị thiếu gia Liễu gia kia, cũng có một ít tính tình của Thừa An thiếu gia nhà ta thì tốt rồi, mặc dù so ra kém Thừa An thiếu gia biết lo lắng cho tiểu thư, trong cung Thập Nhất gia, nhưng cũng không kém đâu rồi, đều nói là một khắc tinh, ta đã thấy mấy lần, thời điểm cùng ở chung một chỗ với tiểu thư, hẳn là một dạng chuột thấy mèo, đôi mắt trông mong cầu xin tiểu thư thật là tốt, nếu tiểu thư cười, hắn liền cũng cao hứng, nếu tiểu thư không vui, hắn cũng cau mày không có sắc mặt tốt. . . . . ."
Thừa An một khúc hoa sen trên mặt nước đàn xong, tiếng đàn yên lặng rơi xuống cũng không thấy Uyển Nhược lên tiếng, ngẩng đầu lên, phát hiện nàng đã ở nằm ở trên giường ngủ thiếp đi, thân thể nằm nghiêng, đầu gối lên gối đầu, mắt đã nhẹ nhàng nhắm lại, hô hấp đều đều.
Thừa An đứng lên, đi vào bên trong phòng ngủ, tìm một cái chăn gấm mang ra ngoài đắp lên trên người nàng, ngồi ở một bên nàng, cẩn thận chu đáo chăm sóc nàng, trên song cửa bằng giấy hoa ảnh chập chờn, ánh sáng hắt vào trên mặt nàng, có chút lăn tăn lòe lòe, da thịt trắng nõn nhìn qua có vài phần trong suốt sáng bóng, mặt mày giãn ra, cũng không vì chuyện hôm nay lo lắng phiền não, Thừa An mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thừa An cũng không biết mình làm như vậy là đúng hay sai, chuyện tương lai, càng thêm không có cách nào mà đoán trước, nhưng để cho hắn trơ mắt nhìn Uyển Nhược lập gia đình như vậy, hắn cũng làm không được.
Trong lòng Thừa An cũng có chút áy náy, tuy nói Uyển Nhược cũng không thích cửa hôn sự này, nhưng nếu như lui hôn, mặc dù có lão thái thái bên kia che chở, không đến nỗi tình cảnh khó khăn, tất nhiên cũng phải chịu bị nói xấu và uất ức, trên thanh danh cũng không tiện nghe.
Nhưng Thừa An cũng không khỏi không nói, tuy cái chủ ý này của Triệu Hi có chút nham hiểm, nhưng cũng là chủ ý tốt nhất đao lưỡng đoạn (một đao chém làm hai) xong hết mọi chuyện, trong lòng Thừa An cũng rõ ràng, chỉ có thanh danh của Uyển Nhược không tốt, không ai thèm lấy, có lẽ hắn mới có cơ hội, cơ hội của hắn phải đợi, bao nhiêu năm chính hắn cũng không biết, hắn đợi được, lại sợ Uyển Nhược đợi không được.
Vì vậy, thời điểm Triệu Hi và hắn nói chuyện, hắn cũng không cần nghĩ liền đáp ứng, ngay lập tức cái vẻ mặt đó của Triệu Hi, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ, không nói ra được phức tạp, vả lại, giữa hắn và Triệu Hi cũng xác thực có chút phức tạp, tương lai. . . . . .
Thừa An thở dài, bên này tất cả nhớ thương, ngay cả nhà mình hắn cũng có thể không chút do dự (k hiểu lắm), chỉ có Uyển Nhược, vô luận hắn như thế nào cũng không buông ra, nàng tựa như một khỏa nốt ruồi chu sa sinh trưởng ở trong lòng hắn, theo ly biệt ngày càng gần, càng đỏ tươi, đỏ tươi, tựa như máu trong tim của hắn.
Thừa An cúi đầu đem vài sợi tóc mai đang rũ xuống của nàng, cẩn thận sửa sang lại cho gọn, ánh mắt lại không tự chủ được rơi vào đôi môi khẽ cong lên của nàng, trên môi của nàng mờ mịt xinh đẹp sáng bóng, giống như cánh hoa đào màu hồng trên cành.
Mặt của Thừa An có chút nóng lên, trên người cũng có chút nóng rát, ngón tay không tự chủ được đưa tới khẽ đụng, âm ấm mềm nhũn . . . Mí mắt của Uyển Nhược khẽ giật giật, Thừa An sợ tới mức vội vàng thu tay lại, chỉ thấy nàng chép chép miệng, không biết lầm bầm câu gì, nhưng không tỉnh lại.
Thừa An cảm giác lòng của mình nhảy bang bang, dường như muốn nhảy ra ngoài, trong lòng có loại khát vọng mơ mơ hồ hồ, từ từ rõ ràng, dường như muốn nhập vào cơ thể.
Hắn bình tĩnh nhìn Uyển Nhược, mặt đỏ cơ hồ có thể rỉ máu, Như Ý vừa tiến đến, ngược lại sợ hết hồn:
"Thừa An thiếu gia, chắc là ở bên ngoài lọt gió vào, sao mặt lại hồng như vậy?"
Thừa An hồi hồn, bận rộn lo lắng đứng lên:
"Nhược Nhược ngủ, ngươi ở đây bên cạnh coi chừng nàng chút, tỉnh, đừng làm cho nàng lập tức chạy đi, ta một lát tới nữa."