"Danh phận? Dối trá?" Uyển Nhược chợt cười, nụ cười này ở đêm đông chập chờn ngọn đèn dầu, có mấy phần không thành thật, rất nhạt rất lạnh, nhưng lời nói của nàng lại thật rõ ràng:
"Triệu Hi, ta là cái gì không quan tâm danh phận, ở tại cửa của ngươi cái chỗ này, danh phận so tánh mạng quan trọng hơn nghìn lần vạn lần, nếu như không danh không phận, chính là chết cũng không có chỗ vùi thân, vả lại, ngươi đừng lại nói yêu thích ta, lời này mới chính thức dối trá, hoặc là nói, ngươi là có chút yêu thích ta, nhưng chủng loại này thích là có điều kiện, ở tất cả điều kiện an ổn điều kiện tiên quyết, ngươi yêu thích ta, khi tất cả chạm đến an nguy ích lợi của bản thân mình, thậm chí giang sơn, ngươi thích liền bắt đầu rút lui, lui mà được thứ mình mong muốn, ngươi bắt đầu yêu cầu ta, làm trắc phi của ngươi, thậm chí làm cái thiếp không danh phận cho ngươi, Triệu Hi, ngươi quên ta là ai chăng, ta là Tô Uyển Nhược, đời này cũng không thể lui mà cầu thứ mình muốn, hoặc là không cần, hoặc là tất cả."
Triệu Hi lui một bước, không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng, lúc này Uyển Nhược dị thường xa lạ, so với buổi tối kia còn sắc bén hơn gấp mấy lần, cả người nàng tựa như một thanh kiếm ngàn năm, bá một cái ra khỏi vỏ, chỉ kiếm khí sắc bén kia cũng có thể giết người trong vô hình, hơn nữa, khinh thường, châm chọc, trong ánh mắt của nàng rất rõ ràng tràn đầy những thứ này. . . . . .
Nhớ tới cái gì, Triệu Hi lại lên trước một bước: "Ta cho tới bây giờ nói không lại ngươi, nhưng tất cả của ngươi chính là gả cho hoàng thúc thê thiếp thành đoàn sao?"
Uyển Nhược nhìn hắn thật lâu: "Duệ thân vương chưa từng nói với ta yêu thích ta, nhưng mà chỉ đúng là nam cưới vợ nữ lấy chồng thôi, ta cần gì để ý những thứ này."
Lời nói này của Uyển Nhược rất là lạnh bạc, cái loại lạnh bạc đó chui vào trong lòng của Triệu Hi, lại có cỗ hơi lạnh thấu xương, Triệu Hi phát hiện, mình ở trước mặt Uyển Nhược luôn là nhỏ bé vô năng như vậy, có thể để cho hắn trơ mắt nhìn nàng gả cho hoàng thúc, vô luận như thế nào hắn cũng không muốn.
Khẽ cắn răng, có mấy phần chờ mong mà nói: "Vậy chúng ta cũng không nói thích, ta muốn thú ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?"
"Lấy ta?
Uyển Nhược chợt cười: "Triệu Hi, ngươi thật khờ hay còn là giả bộ ngu, ngươi lấy ta làm trắc phi, cho dù ta thích rồi, tính tình của ngạn linh có nguyện ý? Hoàng thượng có đồng ý? Còn có Thái hậu. . . . . . Triệu Hi, những thứ vô dụng này vẫn là đừng nói ahhh... Nói thế nào chúng ta cũng coi như có tình cảm từ nhỏ cùng nhau, Ngạn Linh rất tốt, các ngươi vui vẻ thành thân đi, ta chúc các ngươi trăm năm hòa hảo, nâng khay ngang mày (hay ‘cử án tề mi’ ý nói vợ chồng tôn trọng nhau), Thập Nhất gia, thần nữ cáo lui."
Uyển Nhược phúc thân thi lễ, mới vừa bước ra đình, liền bị Triệu Hi một phát bắt được cánh tay, hắn bắt rất chặt, chặt, Uyển Nhược khẽ cau mày, quay đầu nhìn chằm chằm hắn, nhưng Triệu Hi đã bắt nàng, không buông tay, cũng không nói chuyện.
Hai người giằng co không bao lâu, bên kia trên hành lang có người đi tới, xa xa, nhìn ra được ngọc đái kim quan, thân thủ thon dài, chính là Duệ thân vương.
Ước chừng là thấy hai người ở chỗ này, chần chờ cũng không có, liền đi tới đây, trong tay còn cầm một chiếc đèn Lưu Ly, đến phụ cận, hơi hướng lên gạt gạt cười nói: "Xa xa, nhìn thấy hai bóng người nhỏ ở Tuyết Vân đình bên này, ta còn tưởng rằng là người nào, thì ra là hai ngươi, tuyết muốn rơi rồi, rất lạnh, sao không đợi trong nhà, lại chạy đến nơi đây nói chuyện?"
Giọng điệu Triệu Lang cứng rắn rơi xuống , bên kia Tô Đức An đã vội vã chạy tới, kiến lễ, vội nói: "Ai u! Thập Nhất gia của ta, khiến lão nô tìm thật vất vả, cũng vòng vo hơn nửa trong cung, mới tìm được ngài, hoàng thượng muốn tìm ngài đâu rồi, người mau theo lão nô đi qua đi!"
Ánh mắt quét qua Triệu Hi đang nắm tay Uyển Nhược, khẽ lóe lóe, Triệu Hi buông Uyển Nhược ra, bình tĩnh nhìn nàng, hồi lâu giận dỗi nói một câu: "Không cần phải lời này của ngươi, đời này trông cậy vào ta theo nàng nâng khay ngang mày, thật là chuyện cười lớn."
Nói xong, cũng không quay đầu lại chạy đi, Tô Đức An khẽ khom người đi theo. Trong đình nhất thời chỉ còn lại Triệu Lang cùng Uyển Nhược, gió bắc thổi qua trên cành tùng ở một bên, sàn sạt vang lên một hồi, tuyết liền rơi xuống.
Triệu Lang khẽ thở dài, đem áo lông cáo trên người cởi ra, khoác lên trên người của Uyển Nhược: "Đi thôi, rất lạnh, thân thể vốn là yếu, còn đứng ở nơi gió lớn như vậy một chút, quay đầu lại bị bệnh thì làm sao."
Tùy tùng sau lưng đi lên muốn cầm đền trong tay hắn, Triệu Lang phất tay một cái, hơi nghiêng thân, đứng nghiêm một bên cho Uyển Nhược dựa theo đường: "Canh giờ không còn sớm, ta đưa nàng trở về."
Uyển Nhược nâng mắt, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ngọc thụ lâm phong khí vũ hiên ngang, nam nhân này cho tới bây giờ tất cả đều cho nàng loại cảm giác này, nhưng lúc này Triệu Lang lại có một loại ấm áp không có khoảng cách, so với bất cứ người nào trong cung này cũng thoả đáng tự nhiên, có tí chút hương vị nhân tình.
Có lẽ tựa như Ngoại tổ mẫu nói, có thể gả cho Triệu Lang, có lẽ là kết quả tốt nhất rồi, nàng còn cầu xin cái gì, vốn là, nàng cầu nhưng mà chỉ đúng là an ổn thôi.
Thôi ma ma đi theo đưa đến bên ngoài cung, liền bị Triệu Lang đuổi trở lại, Uyển Nhược lên xe ngựa của Duệ thân vương, không gian trong xe rất lớn, Triệu Lang ngồi ở giữa, nàng ngồi ở mặt bên, cửa xe đóng, trong buồng xe liền đen xuống, bên ngoài trên góc xe treo đèn đá, theo xe ngựa đung đưa, có chút lúc sáng lúc tối, ánh sáng từ cửa sổ xe xuyên qua tới chút, cũng rất yếu ớt.
Uyển Nhược không lên tiếng, Triệu Lang cũng không nói, bên tai chỉ nghe thấy thanh âm vó ngựa đạp ở trên bàn đá xanh, tiếng vang lọc cọc lọc cọc, rất có tiết tấu.
"Gia, trước mặt liền đến Tô phủ rồi."
Triệu Lang liếc nhìn Uyển Nhược một cái: "Biết, liền dừng ở cửa ngách mặt bên, tránh kinh động mọi người trong Tô phủ, ngươi nói cho người làm giữ cửa, để cho nha đầu bà tử hầu hạ cô nương ra ngoài đón cô nương là được rồi."
Xe ngựa dừng ở cửa ngách bên cạnh, Triệu Lang xuống xe trước, Như Ý và bà vú đã đợi ở nơi này, Uyển Nhược xuống xe, Triệu Lang vươn tay ra, Uyển Nhược hơi trễ nghi, đem tay đặt nhè nhẹ ở trong tay của hắn, tay của hắn có chút thô lại ấm áp.
Triệu Lang lại cười, từ trong tay tùy tùng lấy ra lò sưởi tay đưa tới trong tay nàng: "Về sau ra ngoài chớ quên những thứ này, lạnh đến liền không xong."
Uyển Nhược gật đầu một cái, xoay người đi tới cửa bên cạnh, chợt nghe phía sau giọng nói Triệu Lang truyền đến: "Nàng yên tâm, ta sẽ che chở nàng."
Uyển Nhược quay đầu lại, dưới ánh đèn, bóng dáng của hắn nhìn qua kiên cố có lực, ánh mắt tươi sáng, giống như không hiểu đã cảm thấy, nam nhân này là một người có thể dựa vào.
Hoặc với mình, có lẽ Duệ thân vương phủ là một nơi có thể sống yên ổn thật tốt, nhưng đối với Duệ thân vương, vô luận từ đâu mà nói, mình cũng là một phiền toái, tránh đi e sợ còn không kịp, hắn nhưng tới gần phía trước.
Uyển Nhược không nghĩ ra, rửa mặt xong xuôi, nằm ở trên giường còn đang suy nghĩ, bắt đầu từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy Triệu Lang, nghĩ đến mới vừa rồi, lại cũng không muốn hiểu nguyên do nhân quả ở trong đó.
Triệu Lang không phải Triệu Hi, lại không thấy có tình cảm cùng nhau lớn lên cùng nàng, cũng là nam nhân thành thục, không có tâm tư thiếu niên không để ý hậu quả, hơn nữa sinh ra và lớn lên trong cung, làm bất cứ chuên gì cũng nên suy nghĩ sâu xa theo thói quen, thú nàng thật sự là được không bù mất.
Tuy nói trước đây hắn cưới biểu tỷ, nhưng thời điểm kia Vương gia chính là được thế, hơn nữa bên cạnh biểu tỷ, cũng không có người như Triệu Hi can thiệp, bây giờ Vương gia mắt nhìn thấy ngày càng lụn bại, Tô gia thì càng đừng nói ra, vọng tộc trong kinh muốn cùng Duệ thân vương trèo duyên tần tấn, không biết có bao nhiêu, đã từng hoặc là hiện tại, Duệ thân vương khí chất như mỹ ngọc, vẫn là mộng trong lòng của bao nhiêu khuê tú khuê nữ trong kinh thành.
Vì vậy một khi nàng lui hôn sự, gia tộc xuống dốc, một không có vẻ xinh đẹp, hai là nữ nhân không tài, có thể được Triệu Lang ưu ái, Uyển Nhược không thể không kỳ quái, hơn nữa, buổi tối hắn nói mấy câu nói kia, hẳn là thật đối tốt với nàng, sẽ che chở nàng.
Mình đến tột cùng nơi nào đáng giá để hắn đối đãi như thế, hôm sau, ngồi ở trước bàn trang điểm, Uyển Nhược nhìn caí bóng mơ hồ trong gương đồng, vẫn còn buồn bực.
Như ý đem lược trong tay để xuống, nhỏ giọng nói: "Hôm nay sáng sớm, những thứ bình thường hay ẩn núp trong phủ chúng ta kia, mấy nhà hận không được tránh qua đi, cũng bổ sung tặng lễ ngày tết tới đây, trước mặt quản gia cũng ứng phó, hận không được sinh ra tám tay tám chân rồi, rối ren không đến được, hôm nay chúng ta nhưng cũng bận rộn rồi, thời gian tiểu thư còn chưa tỉnh dậy, nha đầu bà tử bên ngoài, đã có thể đứng đầy viện."
Uyển Nhược liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, mặc dù mơ hồ, nhưng lờ mờ, trong viện thật sự đứng không ít người. Trong lòng Uyển Nhược thở dài, đây là mệnh vất vả gì a! Nếu là lấy trước đây, liền để cho nàng giúp đỡ trông nom ít chuyện, cũng chẳng qua ứng phó, những thứ sổ sách này buổi tối trở lại liền giao cho Thừa An, nàng ở một bên uống trà đọc sách nhìn, là hắn có thể xử lý thỏa đáng thích hợp.
Lại nói, Thừa An thật sự là một thiên cổ kỳ tài, nàng không gặp qua chuyện gì có thể làm khó hắn, thi thư, cưỡi ngựa bắn cung, thậm chí binh pháp mưu lược, còn có những thứ chuyện nhỏ vụn vặt thế tục nhất này, hắn cũng nhìn lên liền hiểu rõ, có lẽ chính là bởi vì như vậy, mới thông minh quá lại bị thông minh lầm, nghĩ tới những thứ này, Uyển Nhược đã cảm thấy nhân thế vô thường, hiểu rõ không thú vị.
Đừng động tới nói thế nào, hoàng thượng thánh chỉ hạ xuống, coi như là cứu sống Tô phủ, từ môn đình lạnh nhạt đến đông như trẩy hội, cũng chẳng qua thời gian một đêm, ngay cả Vương gia đều tốt lên rất nhiều.
Uyển Nhược đi qua mượn cớ với bên ngoài đến nhà ngoại chúc tết, lão thái thái còn ôm nàng nói: "Thật là ngoại tôn nữ được ta đây đặt trên đầu quả tim mà yêu thương, còn có chút phúc khí, lọt vào mắt của Thái hậu, gả vào vương phủ, cũng coi như một mối nhân duyên vừa ý rồi."
Cũng cao hứng, nhưng có một người lại hận, chính là Uyển Như, tuy nói Uyển Như gặp thời gả vào Liễu phủ, nhưng trong lòng cũng không thế nào thuận theo nguyện vọng, đầu tiên, gả đi cũng không có chút cảnh tượng nào, một chiếc kiệu nhỏ âm thầm lặng lẽ mang vào phủ, thời điểm viên phòng, dĩ nhiên Liễu Ngạn Hoành là dụ dỗ thuận theo nàng, cũng coi như săn sóc, nhưng ngày thứ hai, người phía dưới một tiếng Tô di nương, trong tâm ý của Tô Uyển Như giống như ăn phải con ruồi cực kỳ khó chịu.
Từ khi vừa biết chuyện, nàng liền nghe xưng hô di nương này đến phát chán, nha đầu, bà tử, nô tài, gã sai vặt, thấy mẫu thân nàng đều gọi hô một tiếng Chu di nương, mẫu thân nàng lăn lộn nửa đời, mới lên được một tiếng nhị phu nhân, liền bị đưa đến thôn trang bên ngoài, mình hôm nay cũng là di nương, hơn nữa, cái di nương của nàng còn không kim quý bằng mẫu thân nàng khi đó.
Ít nhất khi đó tổ mẫu đối với mẫu thân rất tốt, hôm nay trừ Liễu Ngạn Hoành, trên dưới Liễu phủ này, từ lão thái quân đến tiểu nha đầu bên dưới, đối với nàng không có ánh mắt tốt, thay mặt đáp không để ý tới, căn bản không coi là quan trọng.
Nam nhân Liễu Ngạn Hoành này liền trước mặt nửa tháng nóng hổi, phía sau cũng là câu có câu không, trong lòng Uyển Như nghẹn lấy hờn dỗi không ra được, nếu là Uyển Nhược không bằng nàng, nàng có lẽ còn có thể ngừng nghỉ, nhưng cố tình mệnh của Uyển Nhược lại tốt như vậy.
Đồng dạng là thánh chỉ, nàng cũng chỉ là thị thiếp không lên được mặt bàn của trưởng tử Hàn lâm phủ, mà Tô Uyển Nhược lại là thân vương phi danh chính ngôn thuận, những năm này nàng tranh đấu với cùng với Uyển Nhược, cuối cùng, rơi vào kết quả như thế, nàng làm sao có thể cam tâm, tâm tư âm độc tồn tại, liền chợt nhớ tới một việc chuyện xưa .
Edit: voi còi
Giao thừa cung yến được coi là gia yến của hoàng thượng, trừ hậu cung Tần phi Thái hậu Thái phi các loại, còn có chính là tôn thất Vương gia hoàng thân quốc thích cùng với gia quyến, có thể tham gia, mặc dù trước kia lúc Hiền phi còn sống, Uyển Nhược cũng không có tư cách tham gia, huống chi hiện tại?
Chỉ là mọi việc đều có ngoại lệ, Thái hậu tự mình hạ chỉ truyền đòi, Uyển Nhược không muốn tới cũng được đến. Cung yến mở ở chánh điện sau Ninh Thọ cung, vây quanh chánh điện một vòng ghế ngồi, một bên là hoàng thượng hậu cung phi tần, một bên là các vị tôn thất Vương gia gia quyến.
Tuy là lễ mừng năm mới, Uyển Nhược không hề mặc quá xinh đẹp, dù sao Hiền phi là di mẫu của nàng cùng đệ đệ cũng vừa mới chết, nàng không có tâm tư ăn mặc lòe loẹt như vậy, vào cung lại không thể ăn mặc quá mộc mạc sơ sài, Như Ý liền chọn một bộ xiêm y sa tanh hoa màu tím nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu tím phía trong lót lông hồ ly, viềncổ tay áo choàng cũng may một vạch nhỏ như sợi lông, đơn giản hào phóng.
Nàng ngược sáng cúi đầu đi tới, đèn đỏ cùng lụa đỏ rực rỡ phía sau trên hành lang chập chờn, cũng thành bối cảnh sau lưng của nàng, chậm rãi đi tới, đến gần, quỳ xuống dập đầu:
"Thần nữ Tô Uyển Nhược tham kiến hoàng thượng Thái hậu, nguyện hoàng thượng Thái hậu vạn phúc kim an."
Thanh âm không cao, lại thanh thúy vô cùng, như vàng ngọc đánh nhau, Thái hậu cười nói: "Từ lúc Hoàng quý phi đi, Tô gia nha đầu cũng ít vào cung, này thoáng một thời gian thôi, đều đã trở thành đại cô nương, hoàng thượng, ai gia nói đúng không?"
Ánh mắt Triệu Cơ liếc qua qua Triệu Lang và Thập Nhất bên kia, chân mày khẽ cau lại hạ xuống, tiếp theo cười nói: "Đúng vậy, mấy ngày nay cũng không thấy, mẫu hậu sao nhớ tới nha đầu này, còn để cho người ta tới đón."
Thái hậu cười: "Ngươi nhìn xem, cung yến năm ngoái vẫn còn rất đầy đủ, năm nay nhưng có chút vắng lạnh, ai gia nghe nói, Tô gia nha đầu cầm kỳ thư họa, mọi thứ đều được, liền muốn không bằng đón nàng đi vào, cũng náo nhiệt chút, cho trong cung thêm chút không khí vui mừng, đứng lên đi! Chớ quỳ nữa, bênh cạnh, ta cẩn thận nhìn nhìn chút, hôm nay già rồi, mắt này cũng kém rồi, nhìn xa xa, cũng xem không rõ ràng."
Ma ma bên cạnh Thái hậu vội đi tới đỡ Uyển Nhược dậy, Uyển Nhược đi theo bà đi mấy bước, đến trước mặt Thái hậu, Uyển Nhược bước này một bước đi tới, lại vẫn là biết vâng lời, mắt nhìn thẳng, vì vậy căn bản là không có nhìn thấy Triệu Hi bên kia.
Từ lúc nàng đi vào, con ngươi kia cũng không rời khỏi trên người nàng, nàng đi một bước, hắn cùng một bước, mí mắt đều không nháy mắt một cái, Tiểu Xuân Tử phía sau hắn nhanh chóng một thân đều là mồ hôi, hôm nay đều được như vậy, gia của mình như thế nào đi nữa cũng phải buông xuống, không để xuống cũng không cách nào đi.
Mắt nhìn thấy Tô cô nương này sẽ phải thành thẩm thẩm của Thập Nhất gia, nếu là Thái hậu lên tiếng, hoàng thượng bên kia cũng ép không được, vì vậy hôm nay Thập Nhất gia như vậy, cũng thật không thỏa đáng.
Nhưng Triệu Hi kia bất chấp rất nhiều, phụ hoàng không để cho hắn xuất cung, thậm chí ngay cả điểm tin tức cũng không nghe rồi, khiến Tiểu Xuân Tử len lén hỏi thăm, Tiểu Xuân Tử nơi đó lại chỉ trông nom nói: "Gia còn là yên tĩnh chút đi! Hôm nay như vậy, còn nghĩ thế nào lắm."
Đúng a! Thế nào a! Hắn còn có thể thế nào, nếu là có thể ba sườn sinh ra hai cánh thật tốt, trực tiếp bay ra ngoài, cho dù là nhìn một chút Uyển Nhược cũng tốt, Thừa An chết rồi, nàng bị bệnh, Triệu Hi gấp gáp không được, nghĩ ra cung không được ra, muốn giúp nàng đều không giúp được, từ lúc ra đời đến bây giờ cũng mười lăm năm rồi, lần đầu tiên Triệu Hi cảm thấy vô lực.
Loại vô lực này, thậm chí so với lúc trước, hắn cùng Uyển Nhược hai người ở vùng hoang vu trong tuyết còn làm người tuyệt vọng, khi đó, ít nhất hắn cùng Uyển Nhược là ở cùng nhau, vô luận sống chết, bọn họ đều ở cùng nhau, nhưng bây giờ, bọn họ ai cũng không quản được người nào, hắn nghĩ thú nàng, chánh phi không được thì trắc phi, thật ra thì trắc phi thì thế nào đâu, mặc dù có một trăm chánh phi, trong lòng hắn chỉ có nàng không phải tốt lắm sao, nhưng Uyển Nhược không thích.
Ngày đó nàng nói những lời ấy, giống như đao khắc rìu đục một dạng, khắc vào trong lòng Triệu Hi, nàng muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân, nàng muốn một lòng một người, nàng muốn một phu một thê, Uyển Nhược sắc bén như vậy, sắc bén, giống như một thanh lợi kiếm thẳng tắp đâm vào trong lòng hắn.
Nàng rất rõ ràng, hắn không cho được nàng những thứ này, hơn nữa, ai có thể cho nàng những thứ này, Triệu Hi cũng không hiểu, tại sao đối với hắn, nàng giống như hà khắc gây khó khăn cho hắn, ban đầu Liễu Ngạn Hoành còn không phải là cũng có nha đầu thông phòng sao, nếu như không phải là hắn phá hư, nàng cũng cam tâm tình nguyện gả cho hắn ta, vì sao đến hắn thì không được.
Không đề cập tới Liễu Ngạn Hoành, hoàng thúc chẳng lẽ có thể cho nàng muốn ư, vương phi chết rồi, nhưng trong phủ Duệ thân vương cũng coi như cơ thiếp thành đoàn đi! Nàng làm sao lại có thể đồng ý gả cho đây?
Nghĩ tới những thứ này, Triệu Hi cũng có chút hận nàng, đáng hận về hận, nhưng vừa thấy, sợi tưởng niệm trong lòng , lại không khống chế được mà cuồn cuộn đi lên, hắn biết, chính mình nhìn nàng chằm chằm không thỏa đáng, nhưng hắn căn bản không khống chế được mình, hắn nghĩ nhìn nàng, nghĩ như vậy vẫn thẳng nhìn nàng. . . . . .
Bộ dạng Triệu Hi luống cuống như vậy, rơi vào trong mắt hoàng thượng, ánh mắt Triệu Cơ khẽ chìm, liếc qua Tô Uyển Nhược đang đứng trước mặt Thái hậu, Triệu Cơ cũng không hiểu, nha đầu này tại sao lại có sức quyến rũ lớn như vậy, để cho đệ đệ thanh cao của ông, để cho tiểu Thập Nhất bá đạo của ông, không bỏ được như vậy.
Áo choàng phía ngoài của Uyển Nhược đã tháo xuống, Thái hậu cơ hồ dùng ánh mắt bắt bẻ, quan sát nữ tử trước mắt, một thân xiêm áo bằng gấm màu tím nhạt, càng tôn nàng lên, bên vạt áo cổ áo, thêu thanh trúc, hai bên góc thêu cành mẫu đơn hoa lan khác nhau, xiêm áo chất vải bình thường, nhưng tâm tư tú công lại tuyệt vời, mặc ở trên người nàng, vững vàng ổn trọng đứng ở nơi đó, dưới ánh đèn, hiện ra một vẻ đẹp hàm súc đoan trang thanh lịch.
Búi tóc trên đầu, cũng không coi là phức tạp, một nửa tóc búi lại ở sau đầu, cài trâm ngọc bích lưu ly, chuỗi ngọc minh châu rũ xuống, trừ những thứ này cũng không còn đồ gì khác, tóc đen còn lại thả ở sau lưng, bên tai cũng đeo khuyên tai bằng ngọc lưu ly, ăn mặc rất đơn giản lại đoan trang dị thường.
Khẽ cúi đầu mà đứng, khuôn mặt nhỏ nhắn hình dáng mượt mà tuyệt đẹp, lông mi thật dài, đậy nắp một đôi mắt, không thấy rõ tâm tư phía dưới: "Ngẩng đầu lên, ta xem một chút"
Nghe thấy Thái hậu nói, Uyển Nhược liền hơi ngẩng đầu, một cái chớp mắt lại thấp đi xuống, Thái hậu không khỏi ngây người một lúc, nha đầu này, ngược lại có một đôi mắt trong sáng như sao, cũng chỉ một cái chớp mắt, đôi mắt này liền chiếu sáng toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn, xem ra vẻ đẹp có chút bình thường, lại trở nên rất không bình thường.
Thái hậu cười nói: "Nha đầu này ngược lại gò bó nhiều, nghĩ nguyên nhân chắc là thời gian này ít vào cung, lạnh nhạt rồi, về sau vào trong cung của ai gia đi lại nhiều hơn một chút, qua thời gian dài là được, trước kia thường nghe người ta nói, ngươi hiểu âm luật, đánh đàn rất tốt, hôm nay giao thừa đêm đẹp, ngươi tới khảy một khúc được không?"
Trong lòng Uyển Nhược thầm nói nhỏ ta có thể cự tuyệt à. Sớm có người mang lên cầm án, ghế đàn, Uyển Nhược đi lên phía trước, khẽ ủy khuất thi lễ ngồi xuống, cúi đầu nhìn qua cầm trên bàn, tuy là cổ cầm, mặt cầm lại soi rõ bóng người, sơn màu đỏ pha lẫn màu đen, quanh thân hiện đầy hoa văn ngoằn ngoèo, ngón tay khẽ khảy dây đàn, thanh âm trong trẻo vang lên, tại trong đại điện vang vọng không dứt, liền biết không phải vật kiện bình thường, nghĩ đến cũng đúng, trong cung này nơi nào sẽ có thứ gì đó bình thường.
Uyển Nhược suy nghĩ ưua, nâng tay một khúc Nguyệt Dạ Kinh Phong (gió nhẹ đêm trăng), đêm đẹp cao hứng đêm đẹp rời đi, từ ngón tay mảnh khảnh linh hoạt nhảy ra, nói thật thủ khúc này, không quá khó khăn, còn là tiểu khúc thời điểm vừa mới học đàn đã học, nhưng Uyển Nhược thích, nàng mới đánh đàn không thể nói là quá tốt, nhưng ở Thừa An bắt tay dạy dỗ, cũng coi như không có trở ngại.
Nhưng chỉ là hôm nay đàn tiểu khúc này, cũng không ngừng nghĩ đến Thừa An, trong đó khó tránh khỏi có chút mất bình tĩnh ở trong lòng, lúc hứng lấy chua chát, tiếng tiêu đúng lúc vang lên, tiếng tiêu réo rắt, cầm tiêu hợp tấu, mặt trăng mới lên, khiến cho đêm đẹp, sôi nổi ra, sao tĩnh thưa thớt, đêm đen mờ mịt hướng tới trời cao. Gió mát vào dây cung, cắt đứt ồn ào, tiếng đàn sâu kín, làm người ta mê mẩn.( voi: cái đoạn này khó hiểu quá,)
Một khúc cuối cùng, Uyển Nhược đứng lên, đối với Duệ thân vương chấp tiêu khom người thi lễ, để bày tỏ lòng biết ơn, Triệu Lang lại nở nụ cười nhìn nàng, cây sáo bằng ngọc trong tay đừng tại sau lưng, tư thế có mấy phần rất lỗi lạc phong lưu.
Triệu Lang như vậy, đừng nói hoàng thượng, Thái hậu cũng không khỏi có chút kinh ngạc, ánh mắt ở trên thân hai người quét tới quét lui, chợt cười nói: "Đàn tiêu thật sự rất xứng đôi, Tô gia nha đầu tâm cảnh bình hòa, tự nhiên thanh thản, vừa là Thập Nhất sắp thành thân rồi, không bằng tham gia náo nhiệt đi, Tô gia nha đầu này ta thấy rất tốt, vừa là biểu muội của Thuấn Thanh, không bằng liền gả cho Lang nhi tốt lắm, hoàng thượng nói, cái chủ ý này của ai gia có được hay không?"
Ánh mắt Hoàng thượng lóe lên một cái, cười ha hả: "Thái hậu đây là một mở đầu thì có ý định thành toàn rồi, phải, trẫm cũng đừng làm người ta chán ghét, quay đầu lại rơi vào danh tiếng xấu gậy đánh uyên ương, Tô Đức An, lập tức đi Tô phủ truyền chỉ, Tô Uyển Nhược lan tâm huệ chất, trinh tĩnh uyển chuyển hàm xúc, đặc biệt gả cho Duệ thân vương Triệu Lang làm phi, qua năm, một lần nữa chọn ngày lành tháng tốt tiến hành đại lễ."
Uyển Nhược cùng Duệ thân vương vội vàng tạ ơn, Triệu Hi phốc một cái đứng lên, cũng không trông nom cái gì có quy củ hay không, mấy bước liền xông ra, không thấy người rồi. . . . . .
Cung yến giải tán, Uyển Nhược vẫn có Thôi ma ma dẫn đường, từ Ninh Thọ cung ra ngoài, dọc theo hành lang hướng cửa cung bước đi, từng trận gió lạnh đánh tới, phất qua đèn đỏ trên hành lang, lúc sáng lúc tối, tăng thêm vài phần lạnh lẽo, Uyển Nhược không khỏi khép lại áo choàng trên người thật chặt.
Trong cung rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ, còn có nơi xa ước chừng là thị vệ dò xét tiếng vang, ghé mắt nhìn lại, là tầng tầng lớp lớp nóc nhà không thấy giới hạn, thụy thú ( những con vật may mắn) trên mái hiên dữ tợn đáng sợ.
Vừa mới chuyển qua hành lang bên này, đã nhìn thấy trước mặt cách đó không xa, Triệu Hi đang đứng ở trên hành lang. Triệu Hi mấy bước tới đây, đưa tay liền níu lại tay của Uyển Nhược, cùng Thôi ma ma nói câu: "Ta có lời muốn nói với nàng."
Nói xong, cũng không để ý tới Uyển Nhược giãy giụa, hạ lực lượng lớn nhất túm nàng đến trong đình bên kia cách đó không xa. Uyển Nhược thật có điểm không hiểu Triệu Hi rồi, hắn thích nàng, nàng biết, cũng đều đến nơi lúc này rồi, số mạng của hai người bọn họ cũng rơi vào của mình rồi, hắn còn như vậy mục đích là cái gì? Có ích lợi gì? Hoặc là nói, hắn rốt cuộc muốn thế nào?
Sau khi Triệu Hi kéo nàng đến trong đình, ngược lại buông nàng ra, chỉ là một đôi mắt có chút oán hận nhìn nàng, thật lâu, mới cơ hồ cắn răng nghiến lợi nói một câu: "Hoàng thúc chính là ngươi muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân? Hoặc là nói, ngươi gây khó khăn cho tới bây giờ chỉ nhằm vào ta, ngươi không phải yêu thích ta, đã nói không thích, làm gì tìm lý do sứt sẹo như vậy cự tuyệt, cho đến hôm nay, ta mới phát hiện, To Uyển Nhược ngươi so với bất kỳ nữ nhân nào cũng dối trá hơn, ngươi xem nặng đúng là danh phận, phải hay không?"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: voi còi
"Danh phận? Dối trá?" Uyển Nhược chợt cười, nụ cười này ở đêm đông chập chờn ngọn đèn dầu, có mấy phần không thành thật, rất nhạt rất lạnh, nhưng lời nói của nàng lại thật rõ ràng:
"Triệu Hi, ta là cái gì không quan tâm danh phận, ở tại cửa của ngươi cái chỗ này, danh phận so tánh mạng quan trọng hơn nghìn lần vạn lần, nếu như không danh không phận, chính là chết cũng không có chỗ vùi thân, vả lại, ngươi đừng lại nói yêu thích ta, lời này mới chính thức dối trá, hoặc là nói, ngươi là có chút yêu thích ta, nhưng chủng loại này thích là có điều kiện, ở tất cả điều kiện an ổn điều kiện tiên quyết, ngươi yêu thích ta, khi tất cả chạm đến an nguy ích lợi của bản thân mình, thậm chí giang sơn, ngươi thích liền bắt đầu rút lui, lui mà được thứ mình mong muốn, ngươi bắt đầu yêu cầu ta, làm trắc phi của ngươi, thậm chí làm cái thiếp không danh phận cho ngươi, Triệu Hi, ngươi quên ta là ai chăng, ta là Tô Uyển Nhược, đời này cũng không thể lui mà cầu thứ mình muốn, hoặc là không cần, hoặc là tất cả."
Triệu Hi lui một bước, không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng, lúc này Uyển Nhược dị thường xa lạ, so với buổi tối kia còn sắc bén hơn gấp mấy lần, cả người nàng tựa như một thanh kiếm ngàn năm, bá một cái ra khỏi vỏ, chỉ kiếm khí sắc bén kia cũng có thể giết người trong vô hình, hơn nữa, khinh thường, châm chọc, trong ánh mắt của nàng rất rõ ràng tràn đầy những thứ này. . . . . .
Nhớ tới cái gì, Triệu Hi lại lên trước một bước: "Ta cho tới bây giờ nói không lại ngươi, nhưng tất cả của ngươi chính là gả cho hoàng thúc thê thiếp thành đoàn sao?"
Uyển Nhược nhìn hắn thật lâu: "Duệ thân vương chưa từng nói với ta yêu thích ta, nhưng mà chỉ đúng là nam cưới vợ nữ lấy chồng thôi, ta cần gì để ý những thứ này."
Lời nói này của Uyển Nhược rất là lạnh bạc, cái loại lạnh bạc đó chui vào trong lòng của Triệu Hi, lại có cỗ hơi lạnh thấu xương, Triệu Hi phát hiện, mình ở trước mặt Uyển Nhược luôn là nhỏ bé vô năng như vậy, có thể để cho hắn trơ mắt nhìn nàng gả cho hoàng thúc, vô luận như thế nào hắn cũng không muốn.
Khẽ cắn răng, có mấy phần chờ mong mà nói: "Vậy chúng ta cũng không nói thích, ta muốn thú ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?"
"Lấy ta?
Uyển Nhược chợt cười: "Triệu Hi, ngươi thật khờ hay còn là giả bộ ngu, ngươi lấy ta làm trắc phi, cho dù ta thích rồi, tính tình của ngạn linh có nguyện ý? Hoàng thượng có đồng ý? Còn có Thái hậu. . . . . . Triệu Hi, những thứ vô dụng này vẫn là đừng nói ahhh... Nói thế nào chúng ta cũng coi như có tình cảm từ nhỏ cùng nhau, Ngạn Linh rất tốt, các ngươi vui vẻ thành thân đi, ta chúc các ngươi trăm năm hòa hảo, nâng khay ngang mày (hay ‘cử án tề mi’ ý nói vợ chồng tôn trọng nhau), Thập Nhất gia, thần nữ cáo lui."
Uyển Nhược phúc thân thi lễ, mới vừa bước ra đình, liền bị Triệu Hi một phát bắt được cánh tay, hắn bắt rất chặt, chặt, Uyển Nhược khẽ cau mày, quay đầu nhìn chằm chằm hắn, nhưng Triệu Hi đã bắt nàng, không buông tay, cũng không nói chuyện.
Hai người giằng co không bao lâu, bên kia trên hành lang có người đi tới, xa xa, nhìn ra được ngọc đái kim quan, thân thủ thon dài, chính là Duệ thân vương.
Ước chừng là thấy hai người ở chỗ này, chần chờ cũng không có, liền đi tới đây, trong tay còn cầm một chiếc đèn Lưu Ly, đến phụ cận, hơi hướng lên gạt gạt cười nói: "Xa xa, nhìn thấy hai bóng người nhỏ ở Tuyết Vân đình bên này, ta còn tưởng rằng là người nào, thì ra là hai ngươi, tuyết muốn rơi rồi, rất lạnh, sao không đợi trong nhà, lại chạy đến nơi đây nói chuyện?"
Giọng điệu Triệu Lang cứng rắn rơi xuống , bên kia Tô Đức An đã vội vã chạy tới, kiến lễ, vội nói: "Ai u! Thập Nhất gia của ta, khiến lão nô tìm thật vất vả, cũng vòng vo hơn nửa trong cung, mới tìm được ngài, hoàng thượng muốn tìm ngài đâu rồi, người mau theo lão nô đi qua đi!"
Ánh mắt quét qua Triệu Hi đang nắm tay Uyển Nhược, khẽ lóe lóe, Triệu Hi buông Uyển Nhược ra, bình tĩnh nhìn nàng, hồi lâu giận dỗi nói một câu: "Không cần phải lời này của ngươi, đời này trông cậy vào ta theo nàng nâng khay ngang mày, thật là chuyện cười lớn."
Nói xong, cũng không quay đầu lại chạy đi, Tô Đức An khẽ khom người đi theo. Trong đình nhất thời chỉ còn lại Triệu Lang cùng Uyển Nhược, gió bắc thổi qua trên cành tùng ở một bên, sàn sạt vang lên một hồi, tuyết liền rơi xuống.
Triệu Lang khẽ thở dài, đem áo lông cáo trên người cởi ra, khoác lên trên người của Uyển Nhược: "Đi thôi, rất lạnh, thân thể vốn là yếu, còn đứng ở nơi gió lớn như vậy một chút, quay đầu lại bị bệnh thì làm sao."
Tùy tùng sau lưng đi lên muốn cầm đền trong tay hắn, Triệu Lang phất tay một cái, hơi nghiêng thân, đứng nghiêm một bên cho Uyển Nhược dựa theo đường: "Canh giờ không còn sớm, ta đưa nàng trở về."
Uyển Nhược nâng mắt, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ngọc thụ lâm phong khí vũ hiên ngang, nam nhân này cho tới bây giờ tất cả đều cho nàng loại cảm giác này, nhưng lúc này Triệu Lang lại có một loại ấm áp không có khoảng cách, so với bất cứ người nào trong cung này cũng thoả đáng tự nhiên, có tí chút hương vị nhân tình.
Có lẽ tựa như Ngoại tổ mẫu nói, có thể gả cho Triệu Lang, có lẽ là kết quả tốt nhất rồi, nàng còn cầu xin cái gì, vốn là, nàng cầu nhưng mà chỉ đúng là an ổn thôi.
Thôi ma ma đi theo đưa đến bên ngoài cung, liền bị Triệu Lang đuổi trở lại, Uyển Nhược lên xe ngựa của Duệ thân vương, không gian trong xe rất lớn, Triệu Lang ngồi ở giữa, nàng ngồi ở mặt bên, cửa xe đóng, trong buồng xe liền đen xuống, bên ngoài trên góc xe treo đèn đá, theo xe ngựa đung đưa, có chút lúc sáng lúc tối, ánh sáng từ cửa sổ xe xuyên qua tới chút, cũng rất yếu ớt.
Uyển Nhược không lên tiếng, Triệu Lang cũng không nói, bên tai chỉ nghe thấy thanh âm vó ngựa đạp ở trên bàn đá xanh, tiếng vang lọc cọc lọc cọc, rất có tiết tấu.
"Gia, trước mặt liền đến Tô phủ rồi."
Triệu Lang liếc nhìn Uyển Nhược một cái: "Biết, liền dừng ở cửa ngách mặt bên, tránh kinh động mọi người trong Tô phủ, ngươi nói cho người làm giữ cửa, để cho nha đầu bà tử hầu hạ cô nương ra ngoài đón cô nương là được rồi."
Xe ngựa dừng ở cửa ngách bên cạnh, Triệu Lang xuống xe trước, Như Ý và bà vú đã đợi ở nơi này, Uyển Nhược xuống xe, Triệu Lang vươn tay ra, Uyển Nhược hơi trễ nghi, đem tay đặt nhè nhẹ ở trong tay của hắn, tay của hắn có chút thô lại ấm áp.
Triệu Lang lại cười, từ trong tay tùy tùng lấy ra lò sưởi tay đưa tới trong tay nàng: "Về sau ra ngoài chớ quên những thứ này, lạnh đến liền không xong."
Uyển Nhược gật đầu một cái, xoay người đi tới cửa bên cạnh, chợt nghe phía sau giọng nói Triệu Lang truyền đến: "Nàng yên tâm, ta sẽ che chở nàng."
Uyển Nhược quay đầu lại, dưới ánh đèn, bóng dáng của hắn nhìn qua kiên cố có lực, ánh mắt tươi sáng, giống như không hiểu đã cảm thấy, nam nhân này là một người có thể dựa vào.
Hoặc với mình, có lẽ Duệ thân vương phủ là một nơi có thể sống yên ổn thật tốt, nhưng đối với Duệ thân vương, vô luận từ đâu mà nói, mình cũng là một phiền toái, tránh đi e sợ còn không kịp, hắn nhưng tới gần phía trước.
Uyển Nhược không nghĩ ra, rửa mặt xong xuôi, nằm ở trên giường còn đang suy nghĩ, bắt đầu từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy Triệu Lang, nghĩ đến mới vừa rồi, lại cũng không muốn hiểu nguyên do nhân quả ở trong đó.
Triệu Lang không phải Triệu Hi, lại không thấy có tình cảm cùng nhau lớn lên cùng nàng, cũng là nam nhân thành thục, không có tâm tư thiếu niên không để ý hậu quả, hơn nữa sinh ra và lớn lên trong cung, làm bất cứ chuên gì cũng nên suy nghĩ sâu xa theo thói quen, thú nàng thật sự là được không bù mất.
Tuy nói trước đây hắn cưới biểu tỷ, nhưng thời điểm kia Vương gia chính là được thế, hơn nữa bên cạnh biểu tỷ, cũng không có người như Triệu Hi can thiệp, bây giờ Vương gia mắt nhìn thấy ngày càng lụn bại, Tô gia thì càng đừng nói ra, vọng tộc trong kinh muốn cùng Duệ thân vương trèo duyên tần tấn, không biết có bao nhiêu, đã từng hoặc là hiện tại, Duệ thân vương khí chất như mỹ ngọc, vẫn là mộng trong lòng của bao nhiêu khuê tú khuê nữ trong kinh thành.
Vì vậy một khi nàng lui hôn sự, gia tộc xuống dốc, một không có vẻ xinh đẹp, hai là nữ nhân không tài, có thể được Triệu Lang ưu ái, Uyển Nhược không thể không kỳ quái, hơn nữa, buổi tối hắn nói mấy câu nói kia, hẳn là thật đối tốt với nàng, sẽ che chở nàng.
Mình đến tột cùng nơi nào đáng giá để hắn đối đãi như thế, hôm sau, ngồi ở trước bàn trang điểm, Uyển Nhược nhìn caí bóng mơ hồ trong gương đồng, vẫn còn buồn bực.
Như ý đem lược trong tay để xuống, nhỏ giọng nói: "Hôm nay sáng sớm, những thứ bình thường hay ẩn núp trong phủ chúng ta kia, mấy nhà hận không được tránh qua đi, cũng bổ sung tặng lễ ngày tết tới đây, trước mặt quản gia cũng ứng phó, hận không được sinh ra tám tay tám chân rồi, rối ren không đến được, hôm nay chúng ta nhưng cũng bận rộn rồi, thời gian tiểu thư còn chưa tỉnh dậy, nha đầu bà tử bên ngoài, đã có thể đứng đầy viện."
Uyển Nhược liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, mặc dù mơ hồ, nhưng lờ mờ, trong viện thật sự đứng không ít người. Trong lòng Uyển Nhược thở dài, đây là mệnh vất vả gì a! Nếu là lấy trước đây, liền để cho nàng giúp đỡ trông nom ít chuyện, cũng chẳng qua ứng phó, những thứ sổ sách này buổi tối trở lại liền giao cho Thừa An, nàng ở một bên uống trà đọc sách nhìn, là hắn có thể xử lý thỏa đáng thích hợp.
Lại nói, Thừa An thật sự là một thiên cổ kỳ tài, nàng không gặp qua chuyện gì có thể làm khó hắn, thi thư, cưỡi ngựa bắn cung, thậm chí binh pháp mưu lược, còn có những thứ chuyện nhỏ vụn vặt thế tục nhất này, hắn cũng nhìn lên liền hiểu rõ, có lẽ chính là bởi vì như vậy, mới thông minh quá lại bị thông minh lầm, nghĩ tới những thứ này, Uyển Nhược đã cảm thấy nhân thế vô thường, hiểu rõ không thú vị.
Đừng động tới nói thế nào, hoàng thượng thánh chỉ hạ xuống, coi như là cứu sống Tô phủ, từ môn đình lạnh nhạt đến đông như trẩy hội, cũng chẳng qua thời gian một đêm, ngay cả Vương gia đều tốt lên rất nhiều.
Uyển Nhược đi qua mượn cớ với bên ngoài đến nhà ngoại chúc tết, lão thái thái còn ôm nàng nói: "Thật là ngoại tôn nữ được ta đây đặt trên đầu quả tim mà yêu thương, còn có chút phúc khí, lọt vào mắt của Thái hậu, gả vào vương phủ, cũng coi như một mối nhân duyên vừa ý rồi."
Cũng cao hứng, nhưng có một người lại hận, chính là Uyển Như, tuy nói Uyển Như gặp thời gả vào Liễu phủ, nhưng trong lòng cũng không thế nào thuận theo nguyện vọng, đầu tiên, gả đi cũng không có chút cảnh tượng nào, một chiếc kiệu nhỏ âm thầm lặng lẽ mang vào phủ, thời điểm viên phòng, dĩ nhiên Liễu Ngạn Hoành là dụ dỗ thuận theo nàng, cũng coi như săn sóc, nhưng ngày thứ hai, người phía dưới một tiếng Tô di nương, trong tâm ý của Tô Uyển Như giống như ăn phải con ruồi cực kỳ khó chịu.
Từ khi vừa biết chuyện, nàng liền nghe xưng hô di nương này đến phát chán, nha đầu, bà tử, nô tài, gã sai vặt, thấy mẫu thân nàng đều gọi hô một tiếng Chu di nương, mẫu thân nàng lăn lộn nửa đời, mới lên được một tiếng nhị phu nhân, liền bị đưa đến thôn trang bên ngoài, mình hôm nay cũng là di nương, hơn nữa, cái di nương của nàng còn không kim quý bằng mẫu thân nàng khi đó.
Ít nhất khi đó tổ mẫu đối với mẫu thân rất tốt, hôm nay trừ Liễu Ngạn Hoành, trên dưới Liễu phủ này, từ lão thái quân đến tiểu nha đầu bên dưới, đối với nàng không có ánh mắt tốt, thay mặt đáp không để ý tới, căn bản không coi là quan trọng.
Nam nhân Liễu Ngạn Hoành này liền trước mặt nửa tháng nóng hổi, phía sau cũng là câu có câu không, trong lòng Uyển Như nghẹn lấy hờn dỗi không ra được, nếu là Uyển Nhược không bằng nàng, nàng có lẽ còn có thể ngừng nghỉ, nhưng cố tình mệnh của Uyển Nhược lại tốt như vậy.
Đồng dạng là thánh chỉ, nàng cũng chỉ là thị thiếp không lên được mặt bàn của trưởng tử Hàn lâm phủ, mà Tô Uyển Nhược lại là thân vương phi danh chính ngôn thuận, những năm này nàng tranh đấu với cùng với Uyển Nhược, cuối cùng, rơi vào kết quả như thế, nàng làm sao có thể cam tâm, tâm tư âm độc tồn tại, liền chợt nhớ tới một việc chuyện xưa .