Uyển Nhược kinh ngạc nhìn Triệu Hi, giống như từ ngày đầu tiên biết hắn, hắn cứ như vậy, tuy là hoàng tử, trên người chung quy lại có một loại cố chấp, tựa như một hài tử cô độc bị làm hư.
Có lúc Uyển Nhược luôn nghĩ, hắn thích nàng, quấn nàng, có lẽ là một loại tình mẫu tử từ trong tiềm thức gây ra, dù sao mặc dù mình chỉ có dáng ngoài đáng yêu, bên trong lại không nhỏ, tư tưởng thành thục, hành động độc lập, loại thành thục này ở giở tay nhấc chân trung biểu hiện ra ngoài, rất hấp dẫn Triệu Hi người thiếu hụt tình thương của mẫu thân và cảm giác an toàn, phảng phất cũng là việc trong ý liệu.
Nếu không, giải thích thế nào, dáng dấp của nàng thật sự không thể nói quá xinh đẹp, thông minh nhưng mà cũng chỉ là chút thông minh nho nhỏ, tài nghệ cũng chỉ có thể coi là không có trở ngại, ở bên trong các danh môn khuê tú, từ thân phận đến vẻ xinh đẹp đến tài nghệ, nàng có thể nói đều không tốt, so với nàng thì Liễu Ngạn Linh cũng xinh đẹp hơn.
Hơn nữa, đề nghị này của Triệu Hi rất là hoang đường, bỏ trốn, nàng không muốn cũng không thể, nàng cũng không ngây thơ, có chạy được hay không thì không biết, căn bản hai người không thể coi là lưỡng tình tương duyệt, mặc dù thật sự là lưỡng tình tương duyệt, Uyển Nhược tuyệt đối cũng không lựa chọn bỏ trốn, hơn nữa tại vương triều phong kiến như vậy, bỏ trốn còn không bằng tự sát cho thoải mái.
Huống chi Triệu Hi còn là hoàng tử, hoàng tử mà hoàng thượng coi trọng nhất, phía sau mình cũng có rất nhiều tính mạng, Ngoại tổ mẫu, mẫu thân, vốn là nàng không thể không đi để ý người, mặc dù nàng lạnh bạc, nhưng cũng không thể che giấu lương tâm như vậy, mà chút lời nói từ trong miệng Triệu Hi nói ra, vừa làm người ta khiếp sợ như vậy, ngoài khiếp sợ, Uyển Nhược cũng có một chút cảm động.
Không nói tới kết cục như thế nào, hắn dám vì mình bỏ qua vinh hoa phú quý cùng giang sơn cẩm tú này, điều này làm cho Uyển Nhược không thể không cảm động, nam hài này, là thật tâm thích nàng, chỉ là vô cùng thích, có chút ít cố chấp, gần như điên cuồng, làm ra rất nhiều việc, không có suy tính hậu quả.
Vào giờ phút này, Uyển Nhược cũng không oán hắn, Triệu Hi rất khó được, tấm chân tình đối với nàng càng khó có được, Uyển Nhược đưa tay ra kéo tay hắn, lôi kéo hắn ngồi ở một bên trên cái ghế ngồi, trong lòng bàn tay của hắn có chút mồ hôi ẩm, nguyên nhân đoán chừng cũng là do khẩn trương, hắn như vậy, khiến Uyển Nhược không khỏi nghĩ đến chuyện tám năm trước.
Ở trong lòng Uyển Nhược, Triệu Hi càng giống như đệ đệ của nàng, so với Thừa An còn giống hơn, ba người tuổi không chênh lệch lắm, nhưng Uyển Nhược sống hai đời, cũng không bằng Thừa An trưởng thành sớm, ở trước mặt của Thừa An, nàng không tự chủ được sẽ lười biếng, sau đó trở lại là chính mình, thoải mái không có áp lực chút nào, nàng có thể cùng Thừa An làm nũng, làm chuyện xấu, thậm chí ăn vạ, Thừa An đều biết dùng một loại thái độ bao dung đối với nàng.
Ở trước mặt Thừa An, Uyển Nhược có cảm giác mình rất nhỏ, có thể không đáng kể kiếp trước kiếp này, ở trước mặt hắn, nàng chính là một tiểu nữ nhân bình thường nhất, không cần động tâm cơ, không cần phí đầu óc, đầy đủ mọi thứ tất cả hắn đều đã an bài thỏa đáng cho nàng, nếu như Thừa An không phải là đệ đệ của nàng, ngược lại nàng sẽ vui vẻ muốn gả cho hắn.
Mà Triệu Hi lại không giống vậy, hắn thay đổi biện pháp dụ dỗ nàng vui vẻ, các loại trò chơi hiếm có cũng sẽ đưa tới trước mặt nàng, hắn làm tất cả những thứ này không chút nào né tránh người khác, không kiêng nể, tuy là tấm lòng son, lại mang đến rất nhiều phiền toái cho nàng, hắn làm chuyện gì, cũng chưa bao giờ cẩn thận suy nghĩ, hơn nữa đối với nàng, một khi kích động cũng không tính hậu quả, tai hoạ lao ngục hôm nay, nói nghiêm túc cũng là hắn ban tặng.
Nếu như không phải là Triệu Hi trong đêm động phòng hoa chúc đại náo một trận, mặc dù hoàng thượng không phải nhất định sẽ bỏ qua cho Tô gia, nhưng ít nhất sẽ không nhanh như vậy, Uyển Nhược âm thầm thở dài, đối với Triệu Hi, nàng phát hiện mình lực bất tòng tâm, không biết nên làm sao đối với hắn mới phải.
Nhìn ánh mắt hắn tràn ngập mong chờ, giọng nói của Uyển Nhược cố gắng chậm lại, tỉ mỉ dịu dàng khuyên hắn: "Nam nhi tốt chí tại thiên hạ, nhi nữ tình trường chỉ là chuyện nhỏ thôi, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ngươi không phải là một người tình nguyện làm người bình thường, hơn nữa hoàng thượng đã trải cho ngươi một con đường lớn thông suốt, dọc theo con đường này từng bước từng bước, ngươi có thể có được thiên hạ, khi ngươi có một ngày kia, ta nguyện ý làm người ân trạch che trở của ngươi, ngước nhìn thân dân của ngươi, nhìn ngươi, cùng ngươi trải qua trời đất, làm một phen đại sự nghiệp từ xưa tới nay, lưu danh sử sách."
Lời này của Uyển Nhược thật coi là moi ruột gan, vốn cũng là ý tốt, nhưng nghe vào trong lỗ tai của Triệu Hi, liền cảm giác hết sức chói tai, Triệu Hi vùng một cái đứng lên, một phen đẩy nàng ra:
"Luôn luôn biết ngươi tài trí nhanh nhẹn, mồm miệng lanh lợi, cần gì khoe khoang tài ăn nói của ngươi với ta, ngươi liền trực tiếp nói với ta, không muốn đi theo ta là được, mặc dù ta vứt bỏ tất cả, ngươi vẫn sẽ không theo ta như cũ, bởi vì cho tới bây giờ ngươi cũng không thích ta, có đúng hay không, ngươi tình nguyện gả làm thiếp của hoàng thúc, cũng không nguyện ý gả cho ta làm thê?"
Ấm áp tha thiết trong mắt Triệu Hi phút chốc tản đi, một tia không dư thừa, lui về phía sau một bước, sống lưng thẳng tắp, nhìn thẳng vào Uyển Nhược: "Ý của ngươi ta đã hiểu, yên tâm, về sau ta sẽ không tới hỏi ngươi những thứ này."
Nói xong, quay người đi ra ngoài, Uyển Nhược sửng sốt một chút, tiếp theo lấy lại tinh thần, đuổi theo hai bước, níu lại cánh tay của hắn: "Triệu Hi ta là ý tốt, ngươi đừng ép buộc, thật tốt không được sao?"
"Ép buộc?" Triệu Hi quay đầu lại, trên mặt một tia dao động cũng không, cứ như vậy lãnh lạnh nhạt đạm nhìn Uyển Nhược, Uyển Nhược chợt thấy từ dưới xương sống dâng lên thấy lạnh cả người, Triệu Hi lạnh lùng xa cách như vậy, hơn nữa hung ác, lạnh nhạt từ trong ánh mắt của hắn, Uyển Nhược thấy được tia hung ác.
"Uyển Nhược, ngươi đã để cho ta làm hoàng thượng, như vậy ta chính là Thiên Tử tương lai, làm Thiên Tử, đối với nữ nhân mình thích, chưa bao giờ dùng cầu xin, nhớ lời của ta."
Nhanh chóng xoay người sải bước đi, Uyển Nhược cảm giác đại khái mình biến khéo thành vụng rồi, chợt thấy ngoài cửa có bóng người, cho là Triệu Hi quay lại, vừa ngẩng đầu lại phát hiện là Liễu Ngạn Linh.
Ánh mắt của Liễu Ngạn Linh nhìn Uyển Nhược, rất là phức tạp, nàng là theo đuôi Triệu Hi tới đây, lúc Uyển Nhược cùng Triệu Hi nói chuyện, nàng liền núp ở bên ngoài, Triệu Hi đi ra ngoài cũng nhìn nàng, chẳng qua chỉ lạnh lùng liếc nàng một cái liền đi, ở rong mắt Triệu Hi, cho tới bây giờ nàng là một trang trí có cũng được mà không có cũng không sao, trong lòng trong mắt hắn, thủy chung chỉ có Uyển Nhược.
Liễu Ngạn Linh coi như chân chính tỉnh ngộ, người mình thích là Triệu Hi, gả cho hắn, sẽ kích động mong đợi, biết hắn không thích mình, cái loại khổ sở cùng thương tâm đó, là nỗi đau mà Liễu Ngạn Linh sống mười lăm năm không có trải qua.
Mẫu thân âm thầm khuyên nàng nói: "Nam nhân này bất kể địa vị cao bao nhiêu, người nào không thích nữ nhân dịu dàng, tính tình này của con, từ nhỏ liền không tốt, nếu như gả cho người có gia cảnh bình thường, không bằng nhà chúng ta, phu thê có chút cãi cọ nhỏ, phụ mẫu còn có thể thiên vị một chút, nếu gả vào hoàng gia, thì phải học được rộng lượng cùng ẩn nhẫn, hôm nay mới một mình con, về sau thê thiếp từng người từng người nạp đi vào, lại nói xa một chút, tương lai có một ngày, tam cung lục viện, làm sao con xử lý? Nhặt chua ăn chay, con ăn được sao?"
Mẫu thân nói lời này, sao Liễu Ngạn Linh lại không hiểu, coi như nàng lòng dạ hẹp hòi một chút, cũng không phải là không có bao dung người, nam nhân tam thê tứ thiếp, nhà ai đều giống nhau, huống chi hoàng tộc, chỉ là Uyển Nhược không phải là tam thê tứ thiếp của Triệu Hi, trước kia là biết Triệu hi nhớ thương Uyển Nhược, nhưng thời điểm kia nam vị hôn nữ vị gả (nam chưa cưới nữ chưa gả), hôm nay hắn cũng thú nàng, còn không bỏ được Uyển Nhược như vậy, để cho nàng làm sao mà chịu nổi.
Huống chi, nơi nào là không bỏ được đơn giản như vậy, đêm động phòng hoa chúc, vì Uyển Nhược hắn thiếu chút nữa bóp chết nàng, sau khi hoàng thượng đã tới, ngược lại hắn không có gây nữa, nhưng cũng không để ý tới nàng, long phượng (nến long phượng) hoa chúc vẫn đốt đến trời sáng, một mình nàng cô đơn ngồi một đêm, cũng không thấy bóng dáng của Triệu Hi.
Sau đêm động phòng, lại càng thêm trực tiếp dời đến ở trong Thiên điện, ngay cả một câu đều không nói với nàng, đây coi là phu thê gì, đến buổi tối, chính là lò hương lửa than có ấm hơn nữa, nàng cũng cảm thấy lạnh, cái loại lạnh đó là từ trong lòng đi ra, băng hàn thấu xương.
Mới vừa rồi ở bên ngoài nàng nghe được rất rõ ràng, Triệu Hi, đối với nàng lạnh lùng, Triệu Hi liền nhìn nàng một cái cũng ngại phiền, vì Uyển Nhược, lại muốn bỏ xuống tất cả, đừng nói nàng một vương phi trên danh nghĩa, chính là ngôi vị hoàng đế hoàng cung, vinh hoa phú quý, hắn cũng có thể không cần, hắn chỉ muốn một người Tô Uyển Nhược.
Một khắc kia, Liễu Ngạn Linh hâm mộ Uyển Nhược, cũng ghen tỵ như điên, giống như từ lúc mới bắt đầu, trong cuộc đời của nàng liền khắp nơi không sánh bằng Uyển Nhược, cho tới bây giờ, nàng gả cho Triệu Hi, vẫn là thất bại thảm hại, cho dù cả nhà cũng bị nhốt trong tù, tại một địa phương đen tối dơ bẩn như vậy, Tô Uyển Nhược vẫn thong dong bình tĩnh như cũ, đứng ở chỗ này, cùng với khi đứng ở trong vườn hoa nhà nàng giống như đúc.
Uyển Nhược nhìn Liễu Ngạn Linh hồi lâu, quy củ khom người thi lễ: "Tội thần chi nữ Tô Uyển Nhược, thỉnh an Thần vương phi."
Khách khí, xa cách, một tíc tắc này, hai người đều hiểu, cũng không trở về quá khứ được nữa rồi, giữa hai người cách một Triệu Hi, giống như cách núi đao biển lửa.
Uyển Nhược rất bất đắc dĩ, nhưng đối với Liễu Ngạn Linh, cũng căn bản hiểu rất rõ rồi, không thể nói nàng quá hư, có lẽ từ nhỏ đến lớn, nàng đối với mình cũng tồn một phần khúc mắc, phần khúc mắc này theo việc đời thay đổi, càng kết càng chết, càng kết càng lớn, đến nay đã khó cởi ra nữa rồi.
Mặc dù tư thế của Uyển Nhược hèn mọn như vậy, rơi vào trong mắt Liễu Ngạn Linh, cũng cảm thấy nàng cố ý làm vậy, Liễu Ngạn Linh nhìn nàng thật lâu, xoay người nói một câu: "Uyển Nhược, ngươi đã biết ta đã là Thần vương phi là tốt rồi, bất kể bây giờ hay là tương lai, nếu ngươi cùng ta tranh, ta đều sẽ không lại chú ý tới tình tỷ muội chút nào."
"Ngươi phải biết, ta chưa bao giờ muốn cùng ngươi tranh cái gì, hiện tại không về sau cũng sẽ không."
"Đúng a!" Liễu Ngạn Linh giống như than thở một tiếng, có chút lẩm bẩm tự nói: "Ngươi không phải tranh, so với ta cái này tranh được, đến còn nhiều hơn, ta so ra kém ngươi, nhưng hắn là của ta, ta sẽ không để cho ngươi."
Sau khi Ngạn Linh đi về, Uyển Nhược không khỏi lắc đầu cười khổ, hay là tại trong đại lao này không thấy mặt trời, nàng đều không cầu được yên tĩnh chốc lát , đi con đường nào, đối với cát hung họa phúc tương lai, chính nàng cũng cảm thấy mong manh khó khăn.
Gả cho người nào? Hoặc là thiếp, làm nô, làm tỳ, đều không phải là nàng có thể quyết định, thật ra thì, bao gồm Liễu Ngạn Linh cùng Triệu Hi ở bên trong, bọn họ đều là tượng gỗ trên tay của hoàng thượng, hoá trang lên sân khấu, cách màn sân khấu diễn hỉ nộ ái ố của mình, chỉ là khi kịch hết tấm màn rơi xuống, bọn họ thân là người diễn trò, không có quyền lực quyết định, người quyết định là hoàng thượng.
Nhưng rất nhanh, hoàng thượng phát hiện, cho dù ông là thiên tử cao quý, cũng không khỏi không phục tùng biến cố, mà, biến cố này tới bất ngờ như thế, trong nháy mắt liền làm rối loạn cuộc cờ mà ông đã trù mưu từ lâu. . . . . .
Edit; voi còi
"Nha đầu ngốc. . . . . ."
Uyển Nhược nghẹn ngào hạ xuống, nếu như đổi lại là nàng, sớm có thể chạy được bao xa thì đã chạy rất rồi, mà nếu tính lại ngây ngốc chạy trở về, cùng ngồi tù với nàng, phần ân tình này so với cài gì cũng không trân quý bằng, lạnh bạc như Uyển Nhược, cũng không khỏi thật sâu bị cảm động rồi.
Triệu Lang lại nhỏ giọng nói: "Ta có thể nói riêng với cô nương mấy câu không?"
Ngục tốt bên cạnh vội nói: "Xin Tô cô nương cùng Vương gia đi vào trong phòng trực của tiểu nhân ngồi một lát, nơi đó của tiểu nhân còn ít trà tốt, cũng là chút thành tâm của tiểu nhân."
Ngục tốt nói thì nói như thế, đợi đến khi Uyển Nhược cùng Triệu Lang vào phòng, hắn bưng hai ly trà đi vào, liền vội vàng tránh đi. Phòng cũng không tính là rất sạch sẽ, lại có một chậu than nhỏ, ấm áp rất nhiều, là phòng trực của ngục tốt, trong phòng có bàn giường đất, đối diện có một bàn bát tiên thiếu góc, phía trên đốt đèn, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, toát ra.
Ánh sáng mờ mờ, ngược lại hai người đứng, đều chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mặt mày hình dáng, Triệu Lang đem áo choàng long hồ ly trên người cởi ra, đặt vào trên ghế nhẹ giọng nói: "Ngồi đi. . . . . ."
Uyển Nhược ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nam nhân này thật sự rất cẩn thận, săn sóc, hơn nữa, hôm nay Tô phủ nghèo túng đến đây, hắn còn thủ lễ thủ tiết, rất là khó được, là một quân tử thực thụ.
Vì thế cúi người thi lễ: "Uyển Nhược tạ vương gia thương tiếc."
Triệu Lang đưa tay tới đỡ nàng ngồi ở trên ghế: "Giữa ngươi và ta, đâu cần khách sáo như thế, chỉ là lần này, ta lại thật không có bảo vệ ngươi chu toàn, ngươi có oán trách ta?"
Uyển Nhược sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn, ngọn đèn dầu mờ mờ, nhưng chậu than trên đất lại đốt rất to, ngọn lửa nhảy lên, chiếu vào trên mặt Triệu Lang, càng lúc càng ôn nhu, giọng điệu của hắn, vẻ mặt của hắn, những lời nói của hắn, đều làm Uyển Nhược cảm giác hết sức ấm áp, giống như ánh mặt trời giữa mùa đông lạnh khủng khiếp, có lẽ không thể chân chính ngăn cản giá rét ngày đông, lại có thể làm người ta dâng lên dũng khí cùng hi vọng chống cự.
Dệt hoa trên gấm người người hiểu rõ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi lại khó được nhất. Lần đầu tiên Uyển Nhược nhìn thẳng Triệu Lang, từ sau khi nghị hôn, lần đầu tiên trong lòng nàng bắt đầu nhìn người nam nhân này, ngẫm nghĩ, nàng cùng Triệu Lang thật có chút duyên phận, năm đó ở trạm dịch, hôm nay ở phòng giam, chẳng qua là khi lúc nàng còn nhỏ, hắn với nàng cũng chỉ là khách qua đường, hoặc là nói, hoàng tộc cao cao tại thượng, hôm nay là cái gì? Chính Uyển Nhược cũng mò không ra.
Uyển Nhược cũng không phải là kẻ ngu, lại nói chuyện này tuy lớn mà nhỏ, năm đó hoàng thượng có thể không truy cứu, hiện nay đặc biệt lật đi ra, liền tuyệt đối không chỉ là bởi vì bắt cóc Thập Nhất, dù sao vật đổi sao dời.
Sợ rằng mục đích thực sự, còn là hôn sự của nàng cùng Triệu Lang, giao thừa cung yến, hoàng thượng cũng thật tâm vui mừng, chỉ là bị bất đắc dĩ mà hạ thánh chỉ gả, cộng thêm trận đại náo hôm đại hôn của Triệu Hi, mặc dù che giấu kín, nhưng cũng truyền ra ít chuyện linh tinh.
Uyển Nhược thực tâm hi vọng Triệu Hi và Liễu Ngạn Linh có thể phu hoà thuận sát cánh tề mi, nhưng không như mong muốn, bất kể nàng vui hay không, cũng bị Triệu Hi trực tiếp đẩy tới trên đầu sóng ngọn gió, Triệu Hi đối với nàng không thể quên tình, nàng gả cho Triệu Lang, vốn là hai chuyện không liên quan gì nhau, nếu Triệu Hi chỉ là một hoàng tử bình thường, tương lai là thân vương thì thôi.
Nhưng ý tứ của hoàng thượng đã dị thường hiểu, tương lai Triệu Hi chính là hoàng thượng Bắc Thần, lấy tính tình của Triệu Hi, nàng gả cho Triệu Hang, tương lai hắn cũng dám đại nghịch bất đạo tới cướp đoạt, đến lúc đó, cũng không phải là một chuyện xưa nay chưa tùng có. Nghĩ đến hoàng thượng là hận không được nàng chết đi.
Nhưng nếu nàng chết rồi, chắc chắn hoàng thượng lại sợ Triệu Hi làm ra chuyện hồ đồ, vì vậy, biện pháp tốt nhất, chính là để cho nàng nghèo túng, mất đi thân phận gia tộc chống lưng, lấy thân phận tội thần chi nữ của nàng hôm nay, đừng nói gả cho Triệu Lang, chính là mãng phu bình dân, sợ rằng cũng không dám thú nàng, nhập vào nô tịch đều có khả năng.
Cho nên đây chính là hoàng thượng trăm phương ngàn kế thiết kế tốt, ai cũng không cứu được nàng, Uyển Nhược rất rõ ràng, cho dù Triệu Lang cũng không kế khả thi. Uyển Nhược đứng lên thật sâu thi lễ:
"Uyển Nhược liễu yếu đào tơ, lại được Vương gia tình tình nghĩa thắm thiết sâu như vậy, một lần nữa Uyển Nhược tạ ơn vương gia, nghĩ đến Vương gia bên ngoài nhiều mặt chu toàn, cũng là đã dùng hết biện pháp, hôm nay mặc dù Uyển Nhược hãm sâu lao ngục, làm sao đi oán Vương gia, chuyện này vốn không liên quan đến Vương gia, hôm nay Uyển Nhược không còn gì nữa, chỉ trông mong có thể lấy một thân Uyển Nhược, bảo vệ mẫu thân và ấu đệ bình an, chính là rất may rồi, Vương gia có lời gì có thể trực tiếp báo cho Uyển Nhược là được."
Nữ tử rất thông tuệ mạnh mẽ, ân oán thị phi rất rõ ràng, luân lạc đến đây, vẫn không kiêu ngạo không tự ti bình tĩnh thong dong như cũ, phần thong dong này ở ngoài quả quyết, là khó được nhất.
Triệu Lang hơi trầm ngâm mà nói: "Nếu để cho nàng làm thiếp của ta, nàng có bằng lòng hay không?"
Uyển Nhược chợt cười nhạt: "Chuyện cho tới bây giờ, Uyển Nhược nếu có thể đi theo hầu hạ Vương gia, sợ rằng đều là tạo hóa nữa!"
Ánh mắt Triệu Lang mềm mại: "Nếu như nàng cam nguyện làm thiếp, cũng không phải khó khăn, vốn dĩ hoàng thượng cũng muốn như vậy, chỉ là ban đầu ta luôn nghĩ, không thể ủy khuất nàng, mới lại đi cầu Thái hậu, bây giờ ta lúc nào cũng nghĩ, nếu ban đầu ta trực tiếp đáp ứng hoàng thượng, có lẽ cảnh lao ngục của nàng và Tô gia, liền có thể tránh được."
Uyển Nhược lắc đầu một cái: "Chuyện này sớm muộn muốn lục tìm ra ngoài, mặc dù không phải mẫu tử Uyển Như, cũng có người khác, chỉ khổ ngoại tổ mẫu của ta đi theo lo lắng hãi hùng, không biết hiện tại hôm nay tốt không?"
Triệu Lang hơi trầm ngâm, lắc đầu một cái: "Không được tốt, nghe nói lại mắc bệnh cũ."
Uyển Nhược nói: "Ngoại tổ mẫu tuổi tác đã cao, không chịu nổi những sóng gió, hôm nay ta liền mong đợi chuyện của Tô gia, đùng liên luỵ đến cữu cữu mới tốt."
Triệu Lang nói: "Nàng yên tâm, ta sẽ hết sức chu toàn, cũng may hoàng thượng rất nặng tình cũ, Hoàng quý phi mặc dù đã mất, dù sao ở đây tình cảm nhiều năm như vậy, nghĩ đến sẽ mở một mặt lưới."
"Tình cảm?" Uyển Nhược không khỏi mỉa mai cười cười, trong lòng nói, nếu hoàng thượng đối với dì là có tình cảm, nào đến nỗi liền thân nhi tử của mình cũng không để ý, huống chi, ngoại tộc Vương gia như vậy, chỉ là quân quyền ở trên cao, vô luận Vương gia Tô gia hay là vận mạng của nàng, cũng không phải của mình thôi, tựa như con cờ trên bàn cờ mặc cho người điểm giết.
Duệ thân vương đi, có tượng Phật như Duệ thân vương, ngay đêm đó trong tù liền đưa tới chăn đệm thật dày, còn có một chậu than nhỏ, ba bữa cơm cơm nước không thể nói là tinh xảo, nhưng cũng coi như sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, chỉ là không biết tạm thời an ổn còn bao lâu.
Uyển Nhược ngồi bên cạnh lửa than, bên kia bà vú dụ dỗ Thái Bình ngủ, vừa dỗ, vừa khẽ ngâm nga, tỉ mỉ nghe tới trầm bổng du dương, giọng hát uyển chuyển.
Thái bình ngủ, bà vú đặt hắn ở trên đệm giường, dùng hai gối đầu chen, vừa ngẩng đầu thấy Uyển Nhược nhìn mình chằm chằm, không khỏi có chút đỏ mặt, tuổi của bà vú không lớn, bộ dáng không tới hai mươi tuổi, da thịt trắng noãn, tư thái cũng coi như yểu điệu, vừa nhìn qua, cũng có mấy phần hàm súc uyển chuyển của thiếu nữ Giang Nam.
Bà vú nói: "Là bài hoạt cảnh nhỏ ở quê nhà chúng ta, trước kia đi theo gánh hát một chút, ngược lại sẽ ngâm nga mấy câu, dụ dỗ Bình ca nhi ngủ, thực sự rất hiệu nghiệm."
Vương thị gật gật đầu nói: "Ta nghe âm thanh giống với Nam Hạ, nhớ ban đầu ngươi vào phủ thì trên thân khế (giấy bán thân) viết chính là người Nam Hạ."
Bà vú gật đầu một cái: "Lúc trước nhà nô tỳ ở thôn nhỏ bên kia Thanh Giang, bởi vì nhiều năm liên tục chiến tranh, cơm cũng không ăn được, liền chạy vào Bắc Thần."
Uyển Nhược sửng sốt: " Không phải nói Nam Hạ giàu có, binh hùng tướng mạnh, sao các ngươi còn trốn."
Bà vú nói: "Giàu có là quyền quý, nhiều năm triều đình liên tục gọi nhập ngũ, nam nhân đều đi làm lính, nữ nhân nếu không phải trốn đi, thì bị kéo đi làm quân kỹ trong quân, kết quả thảm hại hơn, liền ngya cả thân thể trong sạch cũng bị huỷ, dù sao cuộ chiến tranh này, bị tội vẫn là dân chúng, sống không bằng chết."
Đại Dương thị nói: "Dân chúng có chỗ tốt của dân chúng, nếu như giống như nhà chúng ta, một khi suy tàn, thì ngay cả dân chúng cũng không bằng." Nói xong thở dài.
Uyển Nhược nhìn lửa thân trước mắt bình tĩnh mất hồn, nhắc tới Thanh Giang, làm nàng không tự chủ được nhớ tới Thừa An, hôm nay nghĩ đến Thừa An chết cũng tốt, nếu không đến hôm nay, còn không biết như thế nào đây. . . . . .
Triệu Hi đi vào đại lao Hình bộ, xa xa đã nhìn thấy Uyển Nhược ngồi ở đàng kia, mất hồn nhìn chằm chằm chậu than, không biết nghĩ cái gì, trên thực tế từ nhỏ đến lớn, hắn cũng không đoán được tâm tư của nàng.
Nàng cũng không tồi, mặc dù không còn y phục tơ lụa, chỉ là y phục áo trắng quần vải, lại có một phen thanh lệ khác, đại Dương thị Vương thị mấy người nhìn thấy Triệu Hi vội vàng hành lễ.
Ngục tốt mở cửa tù ra, Triệu Hi đưa tay liền lôi Uyển Nhược đi ra ngoài, lúc này Uyển Nhược lại không phản kháng, theo hắn, để cho hắn lôi đi tới trong phòng lần trước, vào phòng, Triệu Hi mới buông Uyển Nhược ra, Uyển Nhược đứng tại chỗ, từ đầu chí cuối không có phản kháng, cũng không còn phản ứng đến hắn.
Triệu Hi lại giống như rất nóng nảy, vẻ tàn bạo trên người lại dị thường rất rõ ràng: " Uyển Nhược ngươi phải gả cho Vương thúc làm thiếp? Mặc dù Tô gia nhươi thất bại, ngươi lại chà đạp chính mình như vậy ư? Có phải ngươi không muốn làm trắc phi của ta, lại nguyện ý gả hoàng thúc, làm tiện thiếp thấp hèn sao?"
Uyển Nhược chợt ngẩng đầu nhìn hắn: "Hạ tiện? Ta muốn cao quý, vậy cũng phải là Thập Nhất gia ngài tha cho ta một mạng mới được, nhà ta gặp hoạ lao ngục, không phải ngươi chính là người khởi xướng, hiện tại tới chỗ này muốn làm gì? Nếu như ngươi thật muốn làm gì ta, ngươi hiện tại có thể tùy tiện, ta không phản kháng, cũng không phản kháng được, ngươi không phải là nhớ thương ta sao? Lo nghĩ không tiếc dùng cả nhà Tô gia ta tới bồi."
Uyển Nhược tiến lên một bước, Triệu Hi không khỏi lui về phía sau một bước: " Uyển Nhược, ngươi, ngươi nói bậy gì đó?"
"Nói bậy?" Uyển Nhược cười: "Ngươi biết, ta chưa bao giờ nói bậy."
Ánh mắt Triệu Hi loé loé: "Ta muốn thú ngươi, ta nghĩ muốn có ngươi, từ nhỏ ta liền thích ngươi, chẳng lẽ sai lầm rồi sao, nhiều năm như vậy, tâm tư của ta đối với ngươi, chẳng lé một điểm ngươi cũng không biết, hay là nói, ngươi căn bản không muốn biết."
Uyển Nhược rất là phức tạp nhìn hắn, qua hồi lâu mới thở dài nói: "Triệu Hi bỏ qua cho ta, cũng bỏ qua chính mình không tốt sao?"
"Không tốt, ta tới chính là muốn nói cho ngươi biết, mặc dù bây giờ ngươi đi theo hoàng thúc, tương lai cũng là của ta."
Uyển Nhược khẽ cười khổ: "Triệu Hi, đây là ta có thể lựa chọn sao?"
"Nếu như có thể lựa chọn, ngươi nguyện ý đi theo ta sao?" Triệu Hi đưa tay cầm cánh tay của nàng, dị thường nghiêm túc, nghiêm túc có chút điên cuồng cố chấp:
"Ngươi không thích có người khác, vậy thì chỉ hai chúng ta, ngươi không thích trong cung, ta có thể không cần ngôi vị hoàng đế, chúng ta đi, cao bay xa chạy, vĩnh viễn rời xa nơi này, không ở Bắc Thần, cũng không đi Nam Hạ, chúng ta Tây Bắc, đi Đông Hải, Ngũ Hồ Tứ Hải (năm sông bốn biển, khắp mọi miền) ta cùng ngươi, chỉ có hai chúng ta, ngươi có bằng lòng hay không?"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: voi còi
Uyển Nhược kinh ngạc nhìn Triệu Hi, giống như từ ngày đầu tiên biết hắn, hắn cứ như vậy, tuy là hoàng tử, trên người chung quy lại có một loại cố chấp, tựa như một hài tử cô độc bị làm hư.
Có lúc Uyển Nhược luôn nghĩ, hắn thích nàng, quấn nàng, có lẽ là một loại tình mẫu tử từ trong tiềm thức gây ra, dù sao mặc dù mình chỉ có dáng ngoài đáng yêu, bên trong lại không nhỏ, tư tưởng thành thục, hành động độc lập, loại thành thục này ở giở tay nhấc chân trung biểu hiện ra ngoài, rất hấp dẫn Triệu Hi người thiếu hụt tình thương của mẫu thân và cảm giác an toàn, phảng phất cũng là việc trong ý liệu.
Nếu không, giải thích thế nào, dáng dấp của nàng thật sự không thể nói quá xinh đẹp, thông minh nhưng mà cũng chỉ là chút thông minh nho nhỏ, tài nghệ cũng chỉ có thể coi là không có trở ngại, ở bên trong các danh môn khuê tú, từ thân phận đến vẻ xinh đẹp đến tài nghệ, nàng có thể nói đều không tốt, so với nàng thì Liễu Ngạn Linh cũng xinh đẹp hơn.
Hơn nữa, đề nghị này của Triệu Hi rất là hoang đường, bỏ trốn, nàng không muốn cũng không thể, nàng cũng không ngây thơ, có chạy được hay không thì không biết, căn bản hai người không thể coi là lưỡng tình tương duyệt, mặc dù thật sự là lưỡng tình tương duyệt, Uyển Nhược tuyệt đối cũng không lựa chọn bỏ trốn, hơn nữa tại vương triều phong kiến như vậy, bỏ trốn còn không bằng tự sát cho thoải mái.
Huống chi Triệu Hi còn là hoàng tử, hoàng tử mà hoàng thượng coi trọng nhất, phía sau mình cũng có rất nhiều tính mạng, Ngoại tổ mẫu, mẫu thân, vốn là nàng không thể không đi để ý người, mặc dù nàng lạnh bạc, nhưng cũng không thể che giấu lương tâm như vậy, mà chút lời nói từ trong miệng Triệu Hi nói ra, vừa làm người ta khiếp sợ như vậy, ngoài khiếp sợ, Uyển Nhược cũng có một chút cảm động.
Không nói tới kết cục như thế nào, hắn dám vì mình bỏ qua vinh hoa phú quý cùng giang sơn cẩm tú này, điều này làm cho Uyển Nhược không thể không cảm động, nam hài này, là thật tâm thích nàng, chỉ là vô cùng thích, có chút ít cố chấp, gần như điên cuồng, làm ra rất nhiều việc, không có suy tính hậu quả.
Vào giờ phút này, Uyển Nhược cũng không oán hắn, Triệu Hi rất khó được, tấm chân tình đối với nàng càng khó có được, Uyển Nhược đưa tay ra kéo tay hắn, lôi kéo hắn ngồi ở một bên trên cái ghế ngồi, trong lòng bàn tay của hắn có chút mồ hôi ẩm, nguyên nhân đoán chừng cũng là do khẩn trương, hắn như vậy, khiến Uyển Nhược không khỏi nghĩ đến chuyện tám năm trước.
Ở trong lòng Uyển Nhược, Triệu Hi càng giống như đệ đệ của nàng, so với Thừa An còn giống hơn, ba người tuổi không chênh lệch lắm, nhưng Uyển Nhược sống hai đời, cũng không bằng Thừa An trưởng thành sớm, ở trước mặt của Thừa An, nàng không tự chủ được sẽ lười biếng, sau đó trở lại là chính mình, thoải mái không có áp lực chút nào, nàng có thể cùng Thừa An làm nũng, làm chuyện xấu, thậm chí ăn vạ, Thừa An đều biết dùng một loại thái độ bao dung đối với nàng.
Ở trước mặt Thừa An, Uyển Nhược có cảm giác mình rất nhỏ, có thể không đáng kể kiếp trước kiếp này, ở trước mặt hắn, nàng chính là một tiểu nữ nhân bình thường nhất, không cần động tâm cơ, không cần phí đầu óc, đầy đủ mọi thứ tất cả hắn đều đã an bài thỏa đáng cho nàng, nếu như Thừa An không phải là đệ đệ của nàng, ngược lại nàng sẽ vui vẻ muốn gả cho hắn.
Mà Triệu Hi lại không giống vậy, hắn thay đổi biện pháp dụ dỗ nàng vui vẻ, các loại trò chơi hiếm có cũng sẽ đưa tới trước mặt nàng, hắn làm tất cả những thứ này không chút nào né tránh người khác, không kiêng nể, tuy là tấm lòng son, lại mang đến rất nhiều phiền toái cho nàng, hắn làm chuyện gì, cũng chưa bao giờ cẩn thận suy nghĩ, hơn nữa đối với nàng, một khi kích động cũng không tính hậu quả, tai hoạ lao ngục hôm nay, nói nghiêm túc cũng là hắn ban tặng.
Nếu như không phải là Triệu Hi trong đêm động phòng hoa chúc đại náo một trận, mặc dù hoàng thượng không phải nhất định sẽ bỏ qua cho Tô gia, nhưng ít nhất sẽ không nhanh như vậy, Uyển Nhược âm thầm thở dài, đối với Triệu Hi, nàng phát hiện mình lực bất tòng tâm, không biết nên làm sao đối với hắn mới phải.
Nhìn ánh mắt hắn tràn ngập mong chờ, giọng nói của Uyển Nhược cố gắng chậm lại, tỉ mỉ dịu dàng khuyên hắn: "Nam nhi tốt chí tại thiên hạ, nhi nữ tình trường chỉ là chuyện nhỏ thôi, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ngươi không phải là một người tình nguyện làm người bình thường, hơn nữa hoàng thượng đã trải cho ngươi một con đường lớn thông suốt, dọc theo con đường này từng bước từng bước, ngươi có thể có được thiên hạ, khi ngươi có một ngày kia, ta nguyện ý làm người ân trạch che trở của ngươi, ngước nhìn thân dân của ngươi, nhìn ngươi, cùng ngươi trải qua trời đất, làm một phen đại sự nghiệp từ xưa tới nay, lưu danh sử sách."
Lời này của Uyển Nhược thật coi là moi ruột gan, vốn cũng là ý tốt, nhưng nghe vào trong lỗ tai của Triệu Hi, liền cảm giác hết sức chói tai, Triệu Hi vùng một cái đứng lên, một phen đẩy nàng ra:
"Luôn luôn biết ngươi tài trí nhanh nhẹn, mồm miệng lanh lợi, cần gì khoe khoang tài ăn nói của ngươi với ta, ngươi liền trực tiếp nói với ta, không muốn đi theo ta là được, mặc dù ta vứt bỏ tất cả, ngươi vẫn sẽ không theo ta như cũ, bởi vì cho tới bây giờ ngươi cũng không thích ta, có đúng hay không, ngươi tình nguyện gả làm thiếp của hoàng thúc, cũng không nguyện ý gả cho ta làm thê?"
Ấm áp tha thiết trong mắt Triệu Hi phút chốc tản đi, một tia không dư thừa, lui về phía sau một bước, sống lưng thẳng tắp, nhìn thẳng vào Uyển Nhược: "Ý của ngươi ta đã hiểu, yên tâm, về sau ta sẽ không tới hỏi ngươi những thứ này."
Nói xong, quay người đi ra ngoài, Uyển Nhược sửng sốt một chút, tiếp theo lấy lại tinh thần, đuổi theo hai bước, níu lại cánh tay của hắn: "Triệu Hi ta là ý tốt, ngươi đừng ép buộc, thật tốt không được sao?"
"Ép buộc?" Triệu Hi quay đầu lại, trên mặt một tia dao động cũng không, cứ như vậy lãnh lạnh nhạt đạm nhìn Uyển Nhược, Uyển Nhược chợt thấy từ dưới xương sống dâng lên thấy lạnh cả người, Triệu Hi lạnh lùng xa cách như vậy, hơn nữa hung ác, lạnh nhạt từ trong ánh mắt của hắn, Uyển Nhược thấy được tia hung ác.
"Uyển Nhược, ngươi đã để cho ta làm hoàng thượng, như vậy ta chính là Thiên Tử tương lai, làm Thiên Tử, đối với nữ nhân mình thích, chưa bao giờ dùng cầu xin, nhớ lời của ta."
Nhanh chóng xoay người sải bước đi, Uyển Nhược cảm giác đại khái mình biến khéo thành vụng rồi, chợt thấy ngoài cửa có bóng người, cho là Triệu Hi quay lại, vừa ngẩng đầu lại phát hiện là Liễu Ngạn Linh.
Ánh mắt của Liễu Ngạn Linh nhìn Uyển Nhược, rất là phức tạp, nàng là theo đuôi Triệu Hi tới đây, lúc Uyển Nhược cùng Triệu Hi nói chuyện, nàng liền núp ở bên ngoài, Triệu Hi đi ra ngoài cũng nhìn nàng, chẳng qua chỉ lạnh lùng liếc nàng một cái liền đi, ở rong mắt Triệu Hi, cho tới bây giờ nàng là một trang trí có cũng được mà không có cũng không sao, trong lòng trong mắt hắn, thủy chung chỉ có Uyển Nhược.
Liễu Ngạn Linh coi như chân chính tỉnh ngộ, người mình thích là Triệu Hi, gả cho hắn, sẽ kích động mong đợi, biết hắn không thích mình, cái loại khổ sở cùng thương tâm đó, là nỗi đau mà Liễu Ngạn Linh sống mười lăm năm không có trải qua.
Mẫu thân âm thầm khuyên nàng nói: "Nam nhân này bất kể địa vị cao bao nhiêu, người nào không thích nữ nhân dịu dàng, tính tình này của con, từ nhỏ liền không tốt, nếu như gả cho người có gia cảnh bình thường, không bằng nhà chúng ta, phu thê có chút cãi cọ nhỏ, phụ mẫu còn có thể thiên vị một chút, nếu gả vào hoàng gia, thì phải học được rộng lượng cùng ẩn nhẫn, hôm nay mới một mình con, về sau thê thiếp từng người từng người nạp đi vào, lại nói xa một chút, tương lai có một ngày, tam cung lục viện, làm sao con xử lý? Nhặt chua ăn chay, con ăn được sao?"
Mẫu thân nói lời này, sao Liễu Ngạn Linh lại không hiểu, coi như nàng lòng dạ hẹp hòi một chút, cũng không phải là không có bao dung người, nam nhân tam thê tứ thiếp, nhà ai đều giống nhau, huống chi hoàng tộc, chỉ là Uyển Nhược không phải là tam thê tứ thiếp của Triệu Hi, trước kia là biết Triệu hi nhớ thương Uyển Nhược, nhưng thời điểm kia nam vị hôn nữ vị gả (nam chưa cưới nữ chưa gả), hôm nay hắn cũng thú nàng, còn không bỏ được Uyển Nhược như vậy, để cho nàng làm sao mà chịu nổi.
Huống chi, nơi nào là không bỏ được đơn giản như vậy, đêm động phòng hoa chúc, vì Uyển Nhược hắn thiếu chút nữa bóp chết nàng, sau khi hoàng thượng đã tới, ngược lại hắn không có gây nữa, nhưng cũng không để ý tới nàng, long phượng (nến long phượng) hoa chúc vẫn đốt đến trời sáng, một mình nàng cô đơn ngồi một đêm, cũng không thấy bóng dáng của Triệu Hi.
Sau đêm động phòng, lại càng thêm trực tiếp dời đến ở trong Thiên điện, ngay cả một câu đều không nói với nàng, đây coi là phu thê gì, đến buổi tối, chính là lò hương lửa than có ấm hơn nữa, nàng cũng cảm thấy lạnh, cái loại lạnh đó là từ trong lòng đi ra, băng hàn thấu xương.
Mới vừa rồi ở bên ngoài nàng nghe được rất rõ ràng, Triệu Hi, đối với nàng lạnh lùng, Triệu Hi liền nhìn nàng một cái cũng ngại phiền, vì Uyển Nhược, lại muốn bỏ xuống tất cả, đừng nói nàng một vương phi trên danh nghĩa, chính là ngôi vị hoàng đế hoàng cung, vinh hoa phú quý, hắn cũng có thể không cần, hắn chỉ muốn một người Tô Uyển Nhược.
Một khắc kia, Liễu Ngạn Linh hâm mộ Uyển Nhược, cũng ghen tỵ như điên, giống như từ lúc mới bắt đầu, trong cuộc đời của nàng liền khắp nơi không sánh bằng Uyển Nhược, cho tới bây giờ, nàng gả cho Triệu Hi, vẫn là thất bại thảm hại, cho dù cả nhà cũng bị nhốt trong tù, tại một địa phương đen tối dơ bẩn như vậy, Tô Uyển Nhược vẫn thong dong bình tĩnh như cũ, đứng ở chỗ này, cùng với khi đứng ở trong vườn hoa nhà nàng giống như đúc.
Uyển Nhược nhìn Liễu Ngạn Linh hồi lâu, quy củ khom người thi lễ: "Tội thần chi nữ Tô Uyển Nhược, thỉnh an Thần vương phi."
Khách khí, xa cách, một tíc tắc này, hai người đều hiểu, cũng không trở về quá khứ được nữa rồi, giữa hai người cách một Triệu Hi, giống như cách núi đao biển lửa.
Uyển Nhược rất bất đắc dĩ, nhưng đối với Liễu Ngạn Linh, cũng căn bản hiểu rất rõ rồi, không thể nói nàng quá hư, có lẽ từ nhỏ đến lớn, nàng đối với mình cũng tồn một phần khúc mắc, phần khúc mắc này theo việc đời thay đổi, càng kết càng chết, càng kết càng lớn, đến nay đã khó cởi ra nữa rồi.
Mặc dù tư thế của Uyển Nhược hèn mọn như vậy, rơi vào trong mắt Liễu Ngạn Linh, cũng cảm thấy nàng cố ý làm vậy, Liễu Ngạn Linh nhìn nàng thật lâu, xoay người nói một câu: "Uyển Nhược, ngươi đã biết ta đã là Thần vương phi là tốt rồi, bất kể bây giờ hay là tương lai, nếu ngươi cùng ta tranh, ta đều sẽ không lại chú ý tới tình tỷ muội chút nào."
"Ngươi phải biết, ta chưa bao giờ muốn cùng ngươi tranh cái gì, hiện tại không về sau cũng sẽ không."
"Đúng a!" Liễu Ngạn Linh giống như than thở một tiếng, có chút lẩm bẩm tự nói: "Ngươi không phải tranh, so với ta cái này tranh được, đến còn nhiều hơn, ta so ra kém ngươi, nhưng hắn là của ta, ta sẽ không để cho ngươi."
Sau khi Ngạn Linh đi về, Uyển Nhược không khỏi lắc đầu cười khổ, hay là tại trong đại lao này không thấy mặt trời, nàng đều không cầu được yên tĩnh chốc lát , đi con đường nào, đối với cát hung họa phúc tương lai, chính nàng cũng cảm thấy mong manh khó khăn.
Gả cho người nào? Hoặc là thiếp, làm nô, làm tỳ, đều không phải là nàng có thể quyết định, thật ra thì, bao gồm Liễu Ngạn Linh cùng Triệu Hi ở bên trong, bọn họ đều là tượng gỗ trên tay của hoàng thượng, hoá trang lên sân khấu, cách màn sân khấu diễn hỉ nộ ái ố của mình, chỉ là khi kịch hết tấm màn rơi xuống, bọn họ thân là người diễn trò, không có quyền lực quyết định, người quyết định là hoàng thượng.
Nhưng rất nhanh, hoàng thượng phát hiện, cho dù ông là thiên tử cao quý, cũng không khỏi không phục tùng biến cố, mà, biến cố này tới bất ngờ như thế, trong nháy mắt liền làm rối loạn cuộc cờ mà ông đã trù mưu từ lâu. . . . . .