Hôm sau học xong, Uyển Nhược và Thừa An từ thư phòng trở về, vừa vào viện của mẫu thân, nghe được là Lưu phu nhân đến thăm. Uyển Nhược rất thích vị Lưu phu nhân này, bởi vì bà rất vui vẻ với mình, không phải giả vờ, mà là loại gần gũi phát ra từ tận nội tâm , Uyển Nhược cảm thấy được, thậm chí ở trên người phụ thân của mình, nàng cũng chưa từng cảm thấy rõ ràng như vậy.
Còn có Lưu Minh Thành, nói thế nào cũng là một soái ca, nhìn cũng rất bổ mắt a! Đi xuống hành lang , vừa muốn đi vào, lại bị Thừa An kéo tay, Uyển Nhược dừng bước, nghiêng đầu sang nhìn hắn nghi ngờ.
Thừa An khẽ mím môi, đưa tay lấy xuống bông hoa hòe từ trên đầu nàng:
"Này, nếu để mẫu thân nhìn thấy, lại nói tỷ bướng bỉnh đó ."
Lúc đầu khi hai người mới trở về, đi ngang qua vườn hoa, góc phía đông vườn hoa có một cây hòe lớn đã lâu năm, bây giờ đang mùa hoa nở, trên cây từng chùm hoa nở rộ, um tùm, đậu lại trên cành lá từng chùm từng chùm, mùi thơm ngát xông vào mũi .
Uyển Nhược lại sống chết không chịu đi, đi loanh quanh dưới tàng cây hồi lâu, cảm xúc dâng trào, nhất định bảo hắn ngâm hai câu thơ về hoa hòe để nghe, hắn nhất thời không nghĩ ra được, Uyển Nhược liền bĩu môi nói:
"Thật uổng công Phương tiên sinh mỗi ngày khen đệ đọc sách rất tốt, nhưng ngay cả cái này cũng không biết"
Đúng lúc một cơn gió thổi qua, lướt nhẹ qua làm hoa hòe rơi rụng, rơi trên vạt áo hai người , tựa như ảo mộng. . . . . . Khi đó chắc là dính vào trên đầu . . . . .
Uyển Nhược có một đệ đệ ở bên cạnh chăm sóc nàng bây giờ đã thành thói quen, như Xuân Mai nói, có lúc, bọn họ tưởng rằng thật ra thì hắn mới là ca ca.
Hơn nữa, tiểu tử này chỉ thích trang phục màu trầm, chiều hướng càng ngày càng nghiêm trọng,đứng ở đằng kia là hình ảnh của *tiểu lão đầu, bề ngoài của người đó, ngược lại làm mình tìm thấy được sự ngây thơ chất phát mà đã quên đi từ lâu.
(*tiểu lão đầu: anh bạn nhỏ)
Uyển Nhược biết mình thật may mắn, có một mẫu thân vì nàng che chở cưng chiều tính toán mọi việc, lão ma ma một lòng trung thành phục vụ tỉ mỉ, còn có đệ đệ chăm sóc nàng vì nhiệm vụ này của mình mà sớm trưởng thành.
Mặc áo chỉ cần duỗi tay, cơm tới há mồm, tuy rằng mỗi ngày phải học tập cầm kỳ thư họa nữ công thêu thùa, cũng coi như hạnh phúc vô cùng rồi, dường như mưa gió đều bị ngăn ở bên ngoài, cuộc đời của nàng chỉ có an nhàn.
Uyển Nhược rất hi vọng có thể an nhàn mãi mãi, đến già, đến chết, dĩ nhiên nàng biết điều đó là không thể nào, cho nên hiện tại là thời điểm có thể an nhàn, thì hưởng thụ cho thật tốt, tựa như mẫu thân nàng, ít nhất trong tương lai có lúc không như ý, còn có kho báu hạnh phúc ở sâu trong nội tâm mà nhớ lại.
Uyển Nhược và Thừa An vào trong nhà, liền thấy Vương thị và Lưu phu nhân mỗi người một bên, ngồi ở trên giường gạch nói chuyện, đi qua hành lễ, lại quan sát một vòng, không thấy soái ca hôm qua, Uyển Nhược cảm thấy có chút thất vọng.
Lưu phu nhân giống như cũng biết tâm tư của nàng, cười nói:
"Minh Thành ca ca của con hiện tại đang ở tiền sảnh"
Đang nói, thì nghe bên ngoài cửa sổ gã sai vặt bên cạnh Tô Triệt báo:
"Bẩm phu nhân, lão gia ở phía trước kêu Thừa An thiếu gia qua đó"
Vương thị liếc mắt lướt nhìn Thừa An, khoát khoát tay:
"Lão gia đã kêu con, nên đi ngay đi"
Thừa An đáp một tiếng theo phép tắc, lặng lẽ liếc nhìn về phía Uyển Nhược, cáo lui đi ra ngoài. Vương thị kéo tay Uyển Nhược, cẩn thận chu đáo tỉ mỉ, đưa tay sờ sờ tóc của nàng nói:
"Lát nữa dùng cơm, không cần trở lại phòng của con thay quần áo, như vậy càng phiền toái, Xuân Mai, ngươi đi cầm xiêm áo tới đây, đưa tiểu thư vào bên trong thay áo, cũng không cho đi học, lại vẫn bướng bỉnh đi, nên cho tới lúc trưa, tóc đều đã rối tung rồi."
Uyển Như le lưỡi, hướng về phía mẫu thân nàng làm mặt quỷ, rồi đi vào bên trong phòng rửa mặt chải đầu thay quần áo.
Tạ Băng Lan và Vương thị vốn thân thiết từ nhỏ, đã sớm quen thuộc nên không câu nệ lễ nghĩa, chỉ ở bên cạnh cười tủm tỉm nhìn mẫu tử các nàng. Lúc này thấy Uyển Nhược tiến vào phòng bên, mới thấp giọng nói:
"Tuy nói Uyển Nhược lanh lợi đáng yêu, ta phải nói, muội chính là muốn nghĩ cách sinh nhi tử gấp rút, muội xem hài tử của thứ thiếp kia ta thấy nàng ta ngược lại không giống mẫu thân, nhưng lòng dạ người này khó có thể phán đoán, mặc dù là muội nuôi, trưởng thành, nói không chừng chính là kẻ vong ơn bội nghĩa, muội nên sớm tính toán gấp rút”
Vương thị thở dài nói:
"Những thứ này muội đều hiểu, từ nhỏ chúng ta đã thân thiết, tỷ cũng biết tính tình của ta, có khi nào chịu uất ức chịu thiệt đâu, từ khi lập gia đình đến nay, trong mười mấy năm qua, ta cũng đã chịu đựng tới như vậy, có lúc nhớ tới chuyện khi chúng ta còn bé, thật hy vọng vĩnh viễn không cần lớn lên còn tốt hơn, có lẽ số mạng của ta chính là như thế mà thôi"
Tạ Băng Lan liếc nhìn nàng:
"Muội thật hồ đồ, số mạng đó đều do muội, bản thân muội không tranh giành, chẳng trách người khác khi dễ ngồi lên đầu muội, vị Tô đại nhân kia nhà các ngươi, ta thấy là không trông cậy được, lòng đã sớm nghiêng về nơi khác, hôm qua không biết nói chuyện gì cùng lão gia nhà ta, lão gia nhà ta liền nói lại với ta, nghe nói đại nữ nhi nhà Tô đại nhân sinh ra cũng xinh đẹp, tính tình ôn hòa, xuất thân cũng xứng, chi bằng quyết định trước cho Minh Thành, chờ thêm mấy năm nữa cập kê, thì cưới vào cửa"
Vương thị vừa nghe, ánh mắt liền lạnh lùng.
Tạ Băng Lan vỗ vỗ tay của nàng:
"Ngươi yên tâm, dĩ nhiên ta sẽ không đáp ứng hắn, mất đi tình cảm của chúng ta,trong lúc nói chuyện lời nói để lộ ra chân tướng, ta cũng như muội thật sự nhìn không vừa mắt thứ nữ kia, nếu nói ra, bộ dạng của con người đó cũng không phóng khoáng, trong lòng ta cũng không thích, ngược lại ta càng thích Uyển Nhược nhà muội hơn, lanh lợi hào phóng, hoạt bát đáng yêu, đúng dáng vẻ là tiểu nữ nhi, nếu như muội đồng ý, cho nàng cùng Minh ca nhi đính ước, ngược lại ta cũng không phản đối"
Uyển Nhược ở trong phòng nghe thấy lời này, không khỏi bối rối, Lưu Minh Thành dáng dấp cũng thật đẹp trai, nhưng phải gả cho hắn, nàng không đồng ý lắm, hơn nữa, bây giờ mình mới hơn bảy tuổi, sớm như vậy liền đính hôn à.
Đem khăn trong tay kín đáo đưa cho Xuân Mai, lắng tai nghe thanh âm bên ngoài, lại nghe mẹ nàng nói:
"Ta thấy đứa bé Minh Thành kia không tệ, danh giá từ khi sinh ra, tính tình tốt, người cũng đáng tin cậy, đáng tiếc Uyển Nhược đã sớm đính hôn rồi"
Uyển Nhược thân thể khẽ nghiêng một cái, suýt nữa ngã trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn tối sầm lại, nghi hoặc nhìn Xuân Mai và bà vú, tại sao mình chưa nghe nói qua, hài tử nhỏ như vậy đã đính hôn rồi, sau đó điều này khiến nàng rất hỗn loạn.
Tạ Băng Lan sửng sốt:
"Chuyện khi nào? Sao ta cũng chưa từng nghe muội nói qua"
Vương thị nói:
"Cũng đúng dịp để nói về chuyện này, là chuyện năm xưa, tỷ cũng biết, Vương gia nhà ta ngoài hai tỷ muội ta ra còn có một ca ca, đều sinh nhi tử ( con trai ), mặc dù có nữ nhi, nhưng đều là thứ nữ do di nương sinh ra, Hàn lâm phủ Liễu gia cứ khăng khăng muốn cùng nhà chúng ta kết thân, nhi tử nhà hắn, so với Minh ca nhi nhà tỷ nhỏ hơn hai tuổi, năm nay cũng mười một tuổi rồi."
Vừa nói khe khẽ thở dài:
“Ngày tết năm ấy, Uyển Nhược mới hơn hai tuổi, ta về kinh thăm người thân, ngày đó Lão thái thái Hàn lâm phủ qua chơi, không biết sao, nói qua nói lại nói đến đây, Lão thái thái Liễu gia liền chỉ vào Uyển Nhược nói, ta thấy nha đầu này là người có phúc, đính ước với Văn ca nhi rất hợp. Lão thái quân nhà chúng ta vẫn rất hối hận để cho ta phải gả vào Tô gia, lúc trước chỉ nhìn thấy gia thế, con người này chính là hai mặt, không biết lai lịch, mới rơi vào quang cảnh như vậy, thường hay quan sát tiểu công tử Hàn lâm phủ nên hiểu rõ, cũng biết tính tình, cảm thấy hết sức thỏa đáng, liền đáp ứng, dù chưa có lễ nạp thái*, chỉ ước định bằng lời, dù sao cũng là hai bên trưởng bối đồng ý với nhau"
*Lễ nạp thái*: sau khi nghị hôn, nhà trai mang sang nhà gái một cặp "nhạn" để tỏ ý đã kén chọn ở nơi ấy.
Tạ Băng Lan gật gật đầu:
"Công tử Hàn lâm phủ, lúc ta hồi kinh, gặp qua mấy lần, mặc dù nhi tử của mình là tốt nhất, nhưng ta cũng vậy phải nói lời công bằng, đứa bé kia lớn lên, giống như gia gia ( ông nội ) hắn, tương lai nhất định có tiền đồ , hơn nữa, tuổi tác so với Uyển Nhược nhà muội thì càng thỏa đáng”
Uyển Nhược cũng ngốc, tại sao chưa từng nghĩ đến, mình sớm đã có chủ, còn là người chưa từng thấy qua , gì mà công tử Hàn lâm phủ, không phải là nói, mình khi đến mười lăm tuổi thì phải lập gia đình, trong lòng buồn bực không thôi.
Xuân Mai và bà vú nhìn nhau, không khỏi bật cười, vị tiểu chủ nhân này của bọn họ, không biết suốt ngày trong đầu nghĩ cái gì, có đôi khi bướng bỉnh trốn ra ngoài, có lúc lại có bộ dáng người lớn, ngồi ngẩn người ở đâu đó.
Bởi vì tin tức nguy cấp này, buổi trưa lúc ăn cơm, Uyển Nhược đều rầu rĩ không vui, ăn cơm thì bất mãn cáo lui, rầu rĩ trở về trong phòng mình.
Khi Thừa An tiến vào, nhìn thấy Uyển Nhược ngồi ở dưới cửa sổ trên giường quý phi thở dài thở ngắn, vì thế lặng lẽ tiền gần lên ngồi ở bên cạnh nàng. Hơi rượu nhàn nhạt phả vào mặt, làm Uyển Nhược hoàn hồn, cau mày quan sát Thừa An bên cạnh, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt như ngọc thường ngày, bây giờ trở nên đỏ bừng , ánh mắt càng trong trẻo, tiểu tử này thật sự đẹp quá phận, nhưng mà hắn vẫn là đứa trẻ mới lớn :
" Đệ uống rượu?"
Thừa An gật đầu một cái:
"Không việc gì, chỉ uống gần nửa chén nhỏ"
Uyển Nhược đưa tay xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn một hồi:
"Hiện tại đệ còn nhỏ, uống rượu như vậy, đầu óc sẽ trở nên chậm phát triển, có biết hay không?"
"Đầu óc chậm phát triển là cái gì?"
Bộ dạng Thừa An không ngại học hỏi kẻ dưới, Uyển Nhược liếc hắn một cái:
"Chính là kẻ ngu, như nhị nha đầu nhà lão Hồ trồng hoa trong nhà chúng ta"
Vẻ mặt Thừa An cẩn thận suy nghĩ, nha đầu thường cười khúc khích lại hay chảy nước mũi, không khỏi nhíu nhíu mày
"Đệ sẽ không như vậy."
Uyển Nhược lành lạnh nói:
"Bây giờ thì không, nếu như ngươi thường uống rượu, thì sẽ không khác nhau lắm, rượu cồn có thể đốt cháy đầu óc"
Có lúc Uyển Nhược nói, Thừa An nghe không hiểu, những lúc như vậy, hắn biết nên đổi chủ đề mới là thượng sách, Thừa An nghiêng đầu quan sát nàng hồi lâu:
"Vừa rồi tỷ than thở cái gì, là bởi vì lão sư ghi chữ lớn nên không muốn viết, hay là hôm qua không biết luyện khúc nhạc, hay là đại tỷ lại trêu chọc tỷ rồi."
Uyển Nhược nghe hắn liên tiếp đặt câu hỏi, đột nhiên cảm thấy mình có phần bày đặt học đòi làm thơ rồi, cho dù không đính hôn, tương lai nàng cũng không quản được chuyện hôn sự, gả cho công tử Hàn lâm phủ gì đó, hoặc là người khác, có cái gì khác nhau, đối với nàng mà nói, đều là người xa lạ.
Hiện tại nàng nên buồn là ngày mai phải giao chữ lớn cho Phương tiên sinh, sau đó sư phụ dạy đàn muốn kiểm tra khúc nhạc, còn có sư phụ dạy hội họa cho nàng vẽ bức tranh cảnh xuân .
Nhiều khi Uyển Nhược cảm thấy, khuê tú cổ đại nhìn thì áo đến chỉ cần duỗi tay cơm tới há mồm, trôi qua vô cùng hạnh phúc, thật ra thì pha lẫn nhiều khó khăn đấy, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, đây là tin tức của hiện đại phát triển, khó có khả năng cũng như kỹ năng, huống chi bây giờ nàng mới bảy tuổi mà thôi.
Uyển Nhược thở dài, chợt vầng sáng lóe lên trong đầu , nghiêng đầu liếc Thừa An bên cạnh một cái:
"Có một đệ đệ lợi hại, cũng thật có lợi, ha ha! !"
Đua thuyền rồng tuy là phong tục tết Đoan Ngọ của phía nam, được truyền tới Ký Châu, ngược lại càng cảm thấy mới lạ, lại gặp tiết khí Đoan Ngọ, ngày xuân ấm áp, dân chúng thành Ký Châu kết thành nhóm, đều đã tụ tập tại hai bờ sông Thanh Hà náo nhiệt xem trận đua này.
Có thổi đồ chơi bằng đường, người bột, bán hoa cao cùng người làm ăn mua bán nhỏ cũng đều gánh đòn gánh dựng quầy tại bờ đông, dọc theo sông từ trên xuống dưới đều giống như chợ phiên, hết sức náo nhiệt.
Uyển Nhược đứng trên một khối đá cao ở cạnh bờ sông, từ đây nhìn ra xa, cảm thấy tựa như Thanh Minh Thượng Hà Đồ chân thật hiện ra ở trước mắt mình, linh hoạt sinh động.
Thanh minh thượng hà đồ: nghĩa là tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết thanh minh, tên một số tác phẩm hội họa khổ rộng của Trung Quốc, bản đầu tiên và nổi tiếng nhất là của Trương Trạch Đoan đời nhà Tống.
Ngọc Trúc thực sự sợ nàng té ngã, ở phía dưới vừa cẩn thận đỡ nàng, miệng vừa không ngừng dặn dò nàng, Uyển Nhược nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt, làm sao còn lắng nghe nàng (Ngọc Trúc) dong dài, tay nhỏ cầm mái che nắng, kiễng chân lên, vẫn một mực hướng nơi xa nhìn.
Ngọc Trúc bất quá là đứa trẻ mười hai mười ba tuổi, tuy nói đáng tin cậy, nhưng khí lực cũng không lớn như vậy, cộng thêm Uyển Nhược hấp tấp, một người không thể nào bắt được, thân thể Uyển Nhược đột nhiên ngả về phía sau ...
Uyển Nhược đang đắc ý nhìn, liền quên hình tượng, thân thể xoay xoay tránh khỏi sự giúp đỡ của Ngọc Trúc, Ngọc Trúc phát hiện thân thể nàng (Uyển Nhược) ngã xuống, vôi vàng tới giữ nàng lại, tiếc rằng chất liệu xiêm y quá trơn, mắt thấy Uyển Nhược trượt khỏi tay mình ngã xuống.
Nói tới tảng đá lớn kia cũng cao gần nửa người, phía dưới trên sông đều là loạn thạch tử, ngã xuống hậu quả không cần nghĩ cũng biết.
loạn thạch tử: hòn đá nhỏ
Uyển Nhược rụt cổ nhắm mắt lại, còn nhớ che mặt mình lại, kỳ thật ngã về phía sau, như thế nào cũng không thương tổn mặt, nàng là theo bản năng che lại.
Cũng không nghĩ lại rơi lên một vật thể ấm áp mềm mại, chậm rãi mở một bên mắt trước nhìn thử, một trận tiếng nói khàn khàn cổ quái truyền đến, lọt vào tầm mắt nàng là một khuôn mặt soái ca của một thiếu niên.
Kém hơn ngũ quan xinh đẹp thanh tú của Thừa An, những cũng là thiếu niên tuấn mi lãng mục, xem niên kỷ bộ dạng bất quá cũng mười hai mười ba, chả trách thanh âm khó nghe, đúng là thời kỳ nam nhân đổi giọng.
Uyển Nhược nháy mắt vài cái tò mò nhìn hắn, bọn họ xảy ra sự cố nhỏ, bên kia Vương thị cùng Lưu phu nhân bị dọa nhảy dựng, dĩ nhiên vội vàng chạy tới, thiếu niên cũng buông Uyển Nhược xuống.
Vương thị vội vàng qua đây kiểm tra nàng nửa ngày mới nói:
" Ngươi nha đầu này, tính tình bướng bỉnh đúng là không đổi được, nếu ngã xảy ra chuyện thì sao? "
Uyển Nhược thấy mẫu thân thực sự tức giận, vội vàng đưa bàn tay nhỏ vuốt trong tay mẫu thân, đong đưa làm nũng:
" Con chỉ coi náo nhiệt bên kia bờ sông, nên quên cẩn thận, Uyển Nhược sai lầm rồi, mẫu thân không nên tức giận "
Thanh âm trong trẻo, mang theo mười phần ngây thơ, tai Vương thị nghe được, dù cho tức giận lớn bao nhiêu cũng biến mất, không khỏi duỗi ngón tay điểm điểm cái trán của nàng:
" Hiện giờ mỗi ngày một lớn, cũng đọc sách biết chữ, tính tình bướng bỉnh này, như thế nào cũng không đổi được "
Lưu phu nhân Tạ Băng Lan nghe được lời này của nàng, hì hì cười một tiếng nói:
" Ngươi còn nói nàng, ngươi có nhớ bộ dạng trước đây của mình ... "
Hai người không hẹn mà cùng nhớ lại chuyện xưa, không khỏi nhìn nhau cười, ánh mắt Tạ Băng Lan nhẹ nhằng đảo qua Ngọc Trúc, Ngọc Trúc vội vàng hoảng hốt quỳ xuống:
" Nô tỳ không chăm sóc tốt tiểu thư, thỉnh phu nhân trách phạt "
Uyển Nhược sửng sốt, vội vàng nhỏ giọng nói giúp:
" Không liên quan tới nàng, Lan di, là bản thân ta bướng bỉnh "
Lưu phu nhân xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng:
" Ngươi còn nhỏ như vậy, nào biết chừng mực, may mà Minh nhi vừa vặn sang đây, nếu không thì không biết té ngã thành dạng gì a? "
Quay đầu thản nhiên nói:
" Mặc dù tiểu thư giúp ngươi biện hộ, vậy trách phạt nhẹ chút, về phủ quỳ gối bên ngoài hành lang đông sương, không được ăn cơm một ngày, để cho ngươi nhớ kỹ, hầu hạ chủ tử phải hết sức chú ý, lơ là như vậy là không được "
Ngọc Trúc vội vàng dập đầu:
" Nô tỳ tạ phu nhân ban ân "
Uyển Nhược không khỏi áy náy trong lòng, Vương thị nhìn biểu lộ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, không khỏi thầm than, nha đầu này, hiện tại muốn nói lanh lợi cũng đủ lanh lợi, minh mẫn nhiệt tình cũng không kém, tuy rằng hiểu chuyện, chỉ là tâm địa có chút trở nên mềm yếu.
Những người này bên dưới đều là an phận, nha hoàn bà tử vươn lên được đều bắt nạt kẻ yếu, còn không cho bắt bí, lúc ở phủ còn dễ nói, dù sao nàng có người làm mẫu thân này ở phía trước ngăn cản, ngày kia trưởng thành gả ra ngoài, như thế nào chưởng gia xử lý công việc.
Vương thị trong lòng cân nhắc, chi bằng tìm cơ hội thích hợp chỉ bảo cho nàng, lại chuyển tầm mắt về thiếu niên trước mặt, Lưu Minh Thành, nhi tử của Băng Lan.
Ngày xuân thoáng đãng, thân hình mạnh mẽ, lại có dung mạo tuấn mỹ, đứng ở nơi đó như tùng như trúc, toàn thân đều hiện ra sự nho nhã rất khác so với phong độ của người trí thức, chẳng trách Chu Ánh Tuyết nhắm vào hắn, quả thực khác lạ.
Lưu phu nhân nói:
" Minh nhi, đây là Ngọc di, người nương đề cập nhiều lần với ngươi "
Lưu Minh Thành muốn cúi người chào hỏi, Vương thị vội vươn tay đỡ hắn dậy, tỉ mỉ quan sát một lúc lâu nói:
" Ta xem khuôn mặt này lại giống phụ thân ngươi nhiều hơn "
" Không phải vậy sao , muốn ta nói, vẫn là nha đầu hảo, nha đầu là áo ấm của mẫu thân. Tiểu tử này tóm lại cần phải cách xa một chút. Hiện nay lớn rồi, vào phủ học lại không dễ dàng gặp mặt. Lần này nguyên là phụ thân hắn nói đọc sách nhiều mấy đi nữa cũng vô dụng, chẳng bằng ra ngoài đi dạo một chút. Cứ cắm đầu vào cuốn sách ấy, quay đầu lại đều thành con mọt sách. Lúc này nó mới đi ra ngoài dạo chơi giải khuây "
Uyển Nhược nói:
" Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường " ( câu này giống Đi một ngày đàng học một sàng khôn )
Bộ dạng gật gù đắc ý giống hệt như Phương Tử Hồng khi dạy, Thừa An không khỏi 'xích' một tiếng bật cười, Uyển Nhược liếc hắn một cái, lại thoáng nhìn hai gò má ửng hồng, mắt chứa bộ dáng hoa đào, không khỏi bật cười, một hài tử mười tuổi, đã biết sự tình sao.
Lại nói thời điểm mình mười tuổi làm gì a, Uyển Nhược đạp xe đạp nhỏ với mấy tiểu tử trong phố gào thét chạy như bay, lúc này nhớ tới, đã là chuyện kiếp trước rồi.
Chu Ánh Tuyết nhìn thấy Lưu Minh Thành càng thêm xác định chủ ý trong lòng, chỉ sợ bỏ lỡ cơ hội tốt này, liền tiến lên phía trước nói:
" Công tử Lưu đại nhân đến đây, không bằng thỉnh công tử đến phủ, cũng thuận tiện nói chuyện hơn "
Lòng dạ Tư Mã Chiêu người ngoài nhìn cũng biết, người khác quan sát không ngờ nàng lại hấp tấp để lộ ra tâm tư, ánh mắt Vương thị khẽ liếc Chu Ánh Tuyết bên cạnh Uyển Nhược, không ngờ nàng lại đâm một nhát trước mặt chủ mẫu nàng, Chu Ánh Tuyết muốn nữ nhi của mình tìm được mối hôn nhân tốt, cũng nên hỏi nàng có ưng thuận hay không. Dù sao đi nữa, hôn nhân đại sự của thứ nữ nếu không có sự chấp thuận của chủ mẫu, cũng không thể thành được.
Đôi lúc, Vương thị cảm thấy Chu Ánh Tuyết kỳ thật cũng không được coi là khôn khéo, làm được những chuyện kia, cũng vi nàng vô cùng nông cạn, chỉ là biết làm nũng đùa giỡn nam nhân ngu ngốc, dù có như thế, mặc dù như vậy, Tô Triệt hiện nay cũng không còn nồng nhiệt như trước đây . Số lần đi đến phòng hai người di nương trong một tháng dần dần bắt đầu nhiều hơn, nhất định muốn thay Chu Ánh Tuyết ra mặt tranh giành ngôi Nhị Phòng, phỏng đoán là do nể mặt nàng sinh Liễu Thừa An.
Băng Lan nói rất đúng, nam nhân nào có thật sự say mê một người, tất cả đều là lòng dạ lật lọng có mới nới cũ thôi, Tô Triệt cũng không ngoại lệ.
Tô Triệt chính là trưởng tử của Tô gia phòng lớn, phía trên có tổ phụ tổ mẫu cưng chiều, liền có chút tính các, nàng từ nhỏ cũng là gấm vóc lụa là, có thân mẫu huynh tỷ che chở mà lỡn lên, làm sao có thể nhận nhượng hắn được, phu thê không chịu gặp nhau, nếu có một sự hòa thuận nào mới là kỳ lạ.
Vương thi ban đầu nghĩ, không để ý đến những thứ này, tình hình đã như vậy, liền cố vượt qua thôi, sau này có Uyển Nhược nàng mới suy nghĩ cẩn thận, không phải là nàng không muốn nhẫn nại, nàng lui một bước, Chu Ánh Tuyết liền tiến lên một bước, Chu Ánh Tuyết coi nàng như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, mặc dù nàng không được Tô Triệt sủng ái, chỉ cần chiếm vị trí Tô phu nhân, nàng sẽ không chịu để yên.
Băng Lan trái lại nhắc nhở nàng, khi nào tính tình của nàng thay đổi để cho người khác khi dễ, lúc trước khi ở nhà nàng sát phạt quyết đoán, luận thủ đoạn, nàng làm sao có thể bại bởi Chu Ánh Tuyết,
Chu Ánh Tuyết bị ánh mắt Vương Thị quét qua, nhịn không được rét run, không biết sao, liền cảm thấy trong lòng có một cỗ hàn khí bốc lên.
Chu Ánh Tuyết cũng không phải ngu xuẩn, nàng cũng biết mấy năm nay, cùng Vương thi khó khăn đấu đá, thứ nhất biểu ca thiên vị nàng, thêm một điều nữa là Vương thị căn bản không coi nàng như mối đe dọa, bất kể chuyện gì, nếu mình càng ép, nàng lại bày ra thủ đoạn đấu lại, mình chỉ có thể rơi vào thế hạ phong, dù sao sau lưng nàng có Vương gia chống lưng, mình căn bản không phải đối thủ.
Nhưng càng như vậy, trong lòng Chu Ánh Tuyết lại càng tức, tâm nguyện lớn nhất của nàng, không phải là giữ chặt biểu ca, mà là muốn đem Vương thị giẫm ở dưới chân, để cho nàng thoi thóp dưới ánh mắt của mình, còn có tiện nha đầu do nàng sinh, trong lòng tuy hận, trên mặt vẫn là kính cẩn theo lế tiết mà cười.
Bên này hai phu nhân Tô phủ âm thầm sóng lớn mãnh liệt, quan viên nữ quyến chung quanh đều không lên tiếng chỉ nhìn, Tạ Băng Lan không đáp ứng lời Chu Ánh Tuyết, tay vỗ vỗ Vương thị nói:
" Ta cùng lão gia ở chỗ này một thời gian, ngày khác, tự nhiên đến phủ ngươi bái phỏng, đến lúc đó chúng ta sẽ nói chuyện riêng tư "
Dứt lời, đỡ tay của nhi tử rời đi, trên mặt Chu Ánh Tuyết lúc xanh lúc trắng, ngượng ngùng rơi ở phía sau, tay nắm chặt khăn, cắn răng nhẫn nhịn.
Uyển Nhược theo mẫu thân ngồi trên kiệu, không khỏi có chút lưu luyến liếc nhìn náo nhiệt bờ bên kia, không dễ dàng ra ngoài một chuyến, liền như vậy mà trở về, nàng bỉu môi tỏ vẻ không thích.
Vương thị cúi đầu nhìn hai mắt nàng nói:
" Ngươi bướng bỉnh vừa thôi, nếu không phải Minh thành ca ca ngươi ở đây, ngươi ngã nếu đứt tay gãy chân, xem ngươi sau này như thế nào bướng bỉnh, được rồi, đừng bỉu môi, miệng đã thành miệng heo rồi "
Vương thị ôm nàng vào trong ngực đong đưa dụ dỗ nàng:
" Chỗ này ngươi xem là náo nhiệt? Thôn quê địa phương này tính là gì, trong kinh thành phố xá mới náo nhiệt a, chờ thêm vài năm, mẫu thân dẫn ngươi vào kinh, tháng giêng có hội đèn lồng, mọi con đường đều đông đúc, còn có pháo hoa, đốt ầm một tiếng, bay lên trời rồi tản ra, rất là đẹp "
Nói xong không khỏi khẽ cười nói:
" Khi đó a, các tỷ muội khác đều trốn trong phòng bịt lỗ tai, chỉ sợ Hỏa Tinh nhảy ra, đốt phá y phục mới trên người, chỉ có mẫu thân, trốn Ngoại tổ mẫu ngươi, cùng mấy vị huynh đệ lén vào trong viện cầm lửa đi đốt pháo, Ngoại tổ mẫu ngươi ở phía sau liên tục bảo bọn nha hoàn bà tử đi theo, một bên nén giận nói, mẫu thân đầu thai lầm rồi, vốn nên thành một tên tiểu tử, sao lại thành cô nương ...."
Uyển Nhược yên lặng nghe, trong lòng mềm mại nhưng khổ sở, có thể tưởng tượng mẫu thân trước khi xuất giá vui vẻ bao nhiêu, so với cảnh ngộ hiện giờ, càng cảm thấy hết sức thê lương.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: voi còi
Hôm sau học xong, Uyển Nhược và Thừa An từ thư phòng trở về, vừa vào viện của mẫu thân, nghe được là Lưu phu nhân đến thăm. Uyển Nhược rất thích vị Lưu phu nhân này, bởi vì bà rất vui vẻ với mình, không phải giả vờ, mà là loại gần gũi phát ra từ tận nội tâm , Uyển Nhược cảm thấy được, thậm chí ở trên người phụ thân của mình, nàng cũng chưa từng cảm thấy rõ ràng như vậy.
Còn có Lưu Minh Thành, nói thế nào cũng là một soái ca, nhìn cũng rất bổ mắt a! Đi xuống hành lang , vừa muốn đi vào, lại bị Thừa An kéo tay, Uyển Nhược dừng bước, nghiêng đầu sang nhìn hắn nghi ngờ.
Thừa An khẽ mím môi, đưa tay lấy xuống bông hoa hòe từ trên đầu nàng:
"Này, nếu để mẫu thân nhìn thấy, lại nói tỷ bướng bỉnh đó ."
Lúc đầu khi hai người mới trở về, đi ngang qua vườn hoa, góc phía đông vườn hoa có một cây hòe lớn đã lâu năm, bây giờ đang mùa hoa nở, trên cây từng chùm hoa nở rộ, um tùm, đậu lại trên cành lá từng chùm từng chùm, mùi thơm ngát xông vào mũi .
Uyển Nhược lại sống chết không chịu đi, đi loanh quanh dưới tàng cây hồi lâu, cảm xúc dâng trào, nhất định bảo hắn ngâm hai câu thơ về hoa hòe để nghe, hắn nhất thời không nghĩ ra được, Uyển Nhược liền bĩu môi nói:
"Thật uổng công Phương tiên sinh mỗi ngày khen đệ đọc sách rất tốt, nhưng ngay cả cái này cũng không biết"
Đúng lúc một cơn gió thổi qua, lướt nhẹ qua làm hoa hòe rơi rụng, rơi trên vạt áo hai người , tựa như ảo mộng. . . . . . Khi đó chắc là dính vào trên đầu . . . . .
Uyển Nhược có một đệ đệ ở bên cạnh chăm sóc nàng bây giờ đã thành thói quen, như Xuân Mai nói, có lúc, bọn họ tưởng rằng thật ra thì hắn mới là ca ca.
Hơn nữa, tiểu tử này chỉ thích trang phục màu trầm, chiều hướng càng ngày càng nghiêm trọng,đứng ở đằng kia là hình ảnh của *tiểu lão đầu, bề ngoài của người đó, ngược lại làm mình tìm thấy được sự ngây thơ chất phát mà đã quên đi từ lâu.
(*tiểu lão đầu: anh bạn nhỏ)
Uyển Nhược biết mình thật may mắn, có một mẫu thân vì nàng che chở cưng chiều tính toán mọi việc, lão ma ma một lòng trung thành phục vụ tỉ mỉ, còn có đệ đệ chăm sóc nàng vì nhiệm vụ này của mình mà sớm trưởng thành.
Mặc áo chỉ cần duỗi tay, cơm tới há mồm, tuy rằng mỗi ngày phải học tập cầm kỳ thư họa nữ công thêu thùa, cũng coi như hạnh phúc vô cùng rồi, dường như mưa gió đều bị ngăn ở bên ngoài, cuộc đời của nàng chỉ có an nhàn.
Uyển Nhược rất hi vọng có thể an nhàn mãi mãi, đến già, đến chết, dĩ nhiên nàng biết điều đó là không thể nào, cho nên hiện tại là thời điểm có thể an nhàn, thì hưởng thụ cho thật tốt, tựa như mẫu thân nàng, ít nhất trong tương lai có lúc không như ý, còn có kho báu hạnh phúc ở sâu trong nội tâm mà nhớ lại.
Uyển Nhược và Thừa An vào trong nhà, liền thấy Vương thị và Lưu phu nhân mỗi người một bên, ngồi ở trên giường gạch nói chuyện, đi qua hành lễ, lại quan sát một vòng, không thấy soái ca hôm qua, Uyển Nhược cảm thấy có chút thất vọng.
Lưu phu nhân giống như cũng biết tâm tư của nàng, cười nói:
"Minh Thành ca ca của con hiện tại đang ở tiền sảnh"
Đang nói, thì nghe bên ngoài cửa sổ gã sai vặt bên cạnh Tô Triệt báo:
"Bẩm phu nhân, lão gia ở phía trước kêu Thừa An thiếu gia qua đó"
Vương thị liếc mắt lướt nhìn Thừa An, khoát khoát tay:
"Lão gia đã kêu con, nên đi ngay đi"
Thừa An đáp một tiếng theo phép tắc, lặng lẽ liếc nhìn về phía Uyển Nhược, cáo lui đi ra ngoài. Vương thị kéo tay Uyển Nhược, cẩn thận chu đáo tỉ mỉ, đưa tay sờ sờ tóc của nàng nói:
"Lát nữa dùng cơm, không cần trở lại phòng của con thay quần áo, như vậy càng phiền toái, Xuân Mai, ngươi đi cầm xiêm áo tới đây, đưa tiểu thư vào bên trong thay áo, cũng không cho đi học, lại vẫn bướng bỉnh đi, nên cho tới lúc trưa, tóc đều đã rối tung rồi."
Uyển Như le lưỡi, hướng về phía mẫu thân nàng làm mặt quỷ, rồi đi vào bên trong phòng rửa mặt chải đầu thay quần áo.
Tạ Băng Lan và Vương thị vốn thân thiết từ nhỏ, đã sớm quen thuộc nên không câu nệ lễ nghĩa, chỉ ở bên cạnh cười tủm tỉm nhìn mẫu tử các nàng. Lúc này thấy Uyển Nhược tiến vào phòng bên, mới thấp giọng nói:
"Tuy nói Uyển Nhược lanh lợi đáng yêu, ta phải nói, muội chính là muốn nghĩ cách sinh nhi tử gấp rút, muội xem hài tử của thứ thiếp kia ta thấy nàng ta ngược lại không giống mẫu thân, nhưng lòng dạ người này khó có thể phán đoán, mặc dù là muội nuôi, trưởng thành, nói không chừng chính là kẻ vong ơn bội nghĩa, muội nên sớm tính toán gấp rút”
Vương thị thở dài nói:
"Những thứ này muội đều hiểu, từ nhỏ chúng ta đã thân thiết, tỷ cũng biết tính tình của ta, có khi nào chịu uất ức chịu thiệt đâu, từ khi lập gia đình đến nay, trong mười mấy năm qua, ta cũng đã chịu đựng tới như vậy, có lúc nhớ tới chuyện khi chúng ta còn bé, thật hy vọng vĩnh viễn không cần lớn lên còn tốt hơn, có lẽ số mạng của ta chính là như thế mà thôi"
Tạ Băng Lan liếc nhìn nàng:
"Muội thật hồ đồ, số mạng đó đều do muội, bản thân muội không tranh giành, chẳng trách người khác khi dễ ngồi lên đầu muội, vị Tô đại nhân kia nhà các ngươi, ta thấy là không trông cậy được, lòng đã sớm nghiêng về nơi khác, hôm qua không biết nói chuyện gì cùng lão gia nhà ta, lão gia nhà ta liền nói lại với ta, nghe nói đại nữ nhi nhà Tô đại nhân sinh ra cũng xinh đẹp, tính tình ôn hòa, xuất thân cũng xứng, chi bằng quyết định trước cho Minh Thành, chờ thêm mấy năm nữa cập kê, thì cưới vào cửa"
Vương thị vừa nghe, ánh mắt liền lạnh lùng.
Tạ Băng Lan vỗ vỗ tay của nàng:
"Ngươi yên tâm, dĩ nhiên ta sẽ không đáp ứng hắn, mất đi tình cảm của chúng ta,trong lúc nói chuyện lời nói để lộ ra chân tướng, ta cũng như muội thật sự nhìn không vừa mắt thứ nữ kia, nếu nói ra, bộ dạng của con người đó cũng không phóng khoáng, trong lòng ta cũng không thích, ngược lại ta càng thích Uyển Nhược nhà muội hơn, lanh lợi hào phóng, hoạt bát đáng yêu, đúng dáng vẻ là tiểu nữ nhi, nếu như muội đồng ý, cho nàng cùng Minh ca nhi đính ước, ngược lại ta cũng không phản đối"
Uyển Nhược ở trong phòng nghe thấy lời này, không khỏi bối rối, Lưu Minh Thành dáng dấp cũng thật đẹp trai, nhưng phải gả cho hắn, nàng không đồng ý lắm, hơn nữa, bây giờ mình mới hơn bảy tuổi, sớm như vậy liền đính hôn à.
Đem khăn trong tay kín đáo đưa cho Xuân Mai, lắng tai nghe thanh âm bên ngoài, lại nghe mẹ nàng nói:
"Ta thấy đứa bé Minh Thành kia không tệ, danh giá từ khi sinh ra, tính tình tốt, người cũng đáng tin cậy, đáng tiếc Uyển Nhược đã sớm đính hôn rồi"
Uyển Nhược thân thể khẽ nghiêng một cái, suýt nữa ngã trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn tối sầm lại, nghi hoặc nhìn Xuân Mai và bà vú, tại sao mình chưa nghe nói qua, hài tử nhỏ như vậy đã đính hôn rồi, sau đó điều này khiến nàng rất hỗn loạn.
Tạ Băng Lan sửng sốt:
"Chuyện khi nào? Sao ta cũng chưa từng nghe muội nói qua"
Vương thị nói:
"Cũng đúng dịp để nói về chuyện này, là chuyện năm xưa, tỷ cũng biết, Vương gia nhà ta ngoài hai tỷ muội ta ra còn có một ca ca, đều sinh nhi tử ( con trai ), mặc dù có nữ nhi, nhưng đều là thứ nữ do di nương sinh ra, Hàn lâm phủ Liễu gia cứ khăng khăng muốn cùng nhà chúng ta kết thân, nhi tử nhà hắn, so với Minh ca nhi nhà tỷ nhỏ hơn hai tuổi, năm nay cũng mười một tuổi rồi."
Vừa nói khe khẽ thở dài:
“Ngày tết năm ấy, Uyển Nhược mới hơn hai tuổi, ta về kinh thăm người thân, ngày đó Lão thái thái Hàn lâm phủ qua chơi, không biết sao, nói qua nói lại nói đến đây, Lão thái thái Liễu gia liền chỉ vào Uyển Nhược nói, ta thấy nha đầu này là người có phúc, đính ước với Văn ca nhi rất hợp. Lão thái quân nhà chúng ta vẫn rất hối hận để cho ta phải gả vào Tô gia, lúc trước chỉ nhìn thấy gia thế, con người này chính là hai mặt, không biết lai lịch, mới rơi vào quang cảnh như vậy, thường hay quan sát tiểu công tử Hàn lâm phủ nên hiểu rõ, cũng biết tính tình, cảm thấy hết sức thỏa đáng, liền đáp ứng, dù chưa có lễ nạp thái*, chỉ ước định bằng lời, dù sao cũng là hai bên trưởng bối đồng ý với nhau"
*Lễ nạp thái*: sau khi nghị hôn, nhà trai mang sang nhà gái một cặp "nhạn" để tỏ ý đã kén chọn ở nơi ấy.
Tạ Băng Lan gật gật đầu:
"Công tử Hàn lâm phủ, lúc ta hồi kinh, gặp qua mấy lần, mặc dù nhi tử của mình là tốt nhất, nhưng ta cũng vậy phải nói lời công bằng, đứa bé kia lớn lên, giống như gia gia ( ông nội ) hắn, tương lai nhất định có tiền đồ , hơn nữa, tuổi tác so với Uyển Nhược nhà muội thì càng thỏa đáng”
Uyển Nhược cũng ngốc, tại sao chưa từng nghĩ đến, mình sớm đã có chủ, còn là người chưa từng thấy qua , gì mà công tử Hàn lâm phủ, không phải là nói, mình khi đến mười lăm tuổi thì phải lập gia đình, trong lòng buồn bực không thôi.
Xuân Mai và bà vú nhìn nhau, không khỏi bật cười, vị tiểu chủ nhân này của bọn họ, không biết suốt ngày trong đầu nghĩ cái gì, có đôi khi bướng bỉnh trốn ra ngoài, có lúc lại có bộ dáng người lớn, ngồi ngẩn người ở đâu đó.
Bởi vì tin tức nguy cấp này, buổi trưa lúc ăn cơm, Uyển Nhược đều rầu rĩ không vui, ăn cơm thì bất mãn cáo lui, rầu rĩ trở về trong phòng mình.
Khi Thừa An tiến vào, nhìn thấy Uyển Nhược ngồi ở dưới cửa sổ trên giường quý phi thở dài thở ngắn, vì thế lặng lẽ tiền gần lên ngồi ở bên cạnh nàng. Hơi rượu nhàn nhạt phả vào mặt, làm Uyển Nhược hoàn hồn, cau mày quan sát Thừa An bên cạnh, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt như ngọc thường ngày, bây giờ trở nên đỏ bừng , ánh mắt càng trong trẻo, tiểu tử này thật sự đẹp quá phận, nhưng mà hắn vẫn là đứa trẻ mới lớn :
" Đệ uống rượu?"
Thừa An gật đầu một cái:
"Không việc gì, chỉ uống gần nửa chén nhỏ"
Uyển Nhược đưa tay xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn một hồi:
"Hiện tại đệ còn nhỏ, uống rượu như vậy, đầu óc sẽ trở nên chậm phát triển, có biết hay không?"
"Đầu óc chậm phát triển là cái gì?"
Bộ dạng Thừa An không ngại học hỏi kẻ dưới, Uyển Nhược liếc hắn một cái:
"Chính là kẻ ngu, như nhị nha đầu nhà lão Hồ trồng hoa trong nhà chúng ta"
Vẻ mặt Thừa An cẩn thận suy nghĩ, nha đầu thường cười khúc khích lại hay chảy nước mũi, không khỏi nhíu nhíu mày
"Đệ sẽ không như vậy."
Uyển Nhược lành lạnh nói:
"Bây giờ thì không, nếu như ngươi thường uống rượu, thì sẽ không khác nhau lắm, rượu cồn có thể đốt cháy đầu óc"
Có lúc Uyển Nhược nói, Thừa An nghe không hiểu, những lúc như vậy, hắn biết nên đổi chủ đề mới là thượng sách, Thừa An nghiêng đầu quan sát nàng hồi lâu:
"Vừa rồi tỷ than thở cái gì, là bởi vì lão sư ghi chữ lớn nên không muốn viết, hay là hôm qua không biết luyện khúc nhạc, hay là đại tỷ lại trêu chọc tỷ rồi."
Uyển Nhược nghe hắn liên tiếp đặt câu hỏi, đột nhiên cảm thấy mình có phần bày đặt học đòi làm thơ rồi, cho dù không đính hôn, tương lai nàng cũng không quản được chuyện hôn sự, gả cho công tử Hàn lâm phủ gì đó, hoặc là người khác, có cái gì khác nhau, đối với nàng mà nói, đều là người xa lạ.
Hiện tại nàng nên buồn là ngày mai phải giao chữ lớn cho Phương tiên sinh, sau đó sư phụ dạy đàn muốn kiểm tra khúc nhạc, còn có sư phụ dạy hội họa cho nàng vẽ bức tranh cảnh xuân .
Nhiều khi Uyển Nhược cảm thấy, khuê tú cổ đại nhìn thì áo đến chỉ cần duỗi tay cơm tới há mồm, trôi qua vô cùng hạnh phúc, thật ra thì pha lẫn nhiều khó khăn đấy, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, đây là tin tức của hiện đại phát triển, khó có khả năng cũng như kỹ năng, huống chi bây giờ nàng mới bảy tuổi mà thôi.
Uyển Nhược thở dài, chợt vầng sáng lóe lên trong đầu , nghiêng đầu liếc Thừa An bên cạnh một cái:
"Có một đệ đệ lợi hại, cũng thật có lợi, ha ha! !"