Trong hành cung ngự uyển xảy ra chuyện lớn như vậy, ai dám tha thứ, ai có thể tha thứ, mặc dù hoàng thượng ở trong thái miếu cầu phúc, cũng phải báo lên, chỉ là ở giữa lại có Quý Phi nương nương cản lại.
Vị Liễu quý phi này mặc dù không được cưng chiều, nhưng sinh hoàng tử duy nhất cho hoàng thượng, cho dù Liễu gia hôm nay không lớn bằng lúc trước, địa vị tôn vinh này vẫn còn tại đó, người phía dưới đối với Liễu Ngạn Linh hơi nhiều kiêng kỵ, hơn nữa, nếu nàng ra mặt ngăn lại chuyện này, cũng coi như để cho cả đám nô tài bọn họ có cớ, dù sao phía trước có vị chủ tử này cản trở đấy.
Lúc Triệu Hi biết chuyện này, đã là sáng sớm ngày thứ hai, còn là Tiểu Xuân Tử nghe được, bị hù dọa giật mình, chủ tử đối với Tô cô nương bất kể tới đúng sai phải trái, giống như cùng nhập ma chướng một dạng, thậm chí Tiểu Xuân Tử âm thầm cũng cảm thấy, so với giang sơn Bắc Thần, chủ tử còn là nhìn Tô cô nương nặng hơn, loại ý nghĩ này nhìn như hoang đường, thật có thể đặt ở nơi đó, yêu mỹ nhân không thương giang sơn, trong lịch sử cũng không phải là chưa từng có, chủ tử của hắn ở một chữ tình lên, đời này đánh giá đều nhìn không ra, nhập không thấu.
Có lúc Tiểu Xuân Tử nghĩ, không nói chính xác hai người là kiếp trước có cái gì oan nghiệt, kiếp này đến để chấm dứt, nếu không, nào đến nỗi x dây dưa quấn quít dính dấp không ngừng nghĩ, mặc dù Tiểu Xuân Tử cũng cảm thấy Tô cô nương này đi tốt hơn chút, nhưng đối với ý định kia của Liễu quý phi, vẫn là biết rất rõ ràng, mặc dù có phân tình cùng nhau lớn lên, nhưng những này năm sớm đem tình phần năm cũ giày vò một tia cũng không còn, không chỉ có phân tình không có, lấy Liễu quý phi kia nhỏ mọn, lại sinh ra lòng dạ độc ác hận không được ngươi chết ta sống.
Thường ngày không bắt được cơ hội thì thôi, thật dễ dàng có một cơ hội như vậy, nàng nếu là có thể ngừng nghỉ, thì không phải là nàng, liên quan đến tính mạng của Tô cô nương, chính là chuyện khẩn yếu quan trọng nhất, so quốc gia đại sự quan trọng hơn hơn, vì vậy Tiểu Xuân Tử vội vàng liền báo cho hoàng thượng.
Triệu Hi được tin tức, liền bất chấp cái gì cầu phúc, từ thái miếu ra ngoài dẫn theo Ngự Lâm quân, trực tiếp liền đuổi theo, trong lòng không thể nói là hận còn là oán, rốt cuộc thì, Uyển Nhược vẫn không vui, mặc dù hắn quăng bỏ giang sơn cẩm tú, nàng vẫn không muốn ở bên cạnh hắn như cũ, một khắc cũng không muốn.
Hắn sớm nên hiểu, đã sớm biết, chỉ là trong vẫn tồn tại một tia hi vọng mà thôi, hi vọng nàng một ngày kia có thể hiểu tâm của hắn, có thể nhìn đến tình của hắn, nhưng tất cả đều là hy vọng xa vời.
Lúc mà Triệu Hi mang người đuổi kịp Uyển Nhược, xe ngựa của Uyển Nhược đang chạy nhanh ở trên sơn đạo, cứ nhìn tận mắt như vậy, từ bên đồi bên kia trong rừng sâu, cung nỏ bắn ra, sưu sưu sưu, mấy tiếng vang lên, mười mấy mũi tên đồng thời bắn về phía xe ngựa đang chạy trốn, thị vệ phía sau ngăn cản mũi tên bắn về phía thùng xe, ngựa chạy phía trước lại trúng tên, hí một tiếng thật dài, nổi cơn điên, bốn vó như giống như điên, trực tiếp lao xuống một bên vách đá.
Thời điểm Triệu Hi nhìn tận mắt một màn này, nhất thời có loại cảm giác mất hết can đảm dũng khí, giống như tất cả cuộc đời này, trong chớp nhoáng này, toàn bộ thành khoảng không, trống trơn tự nhiên, ba hồn bảy vía cũng liền cơ hồ bay ra bên ngoài cơ thể, không biết đi đến nơi nào.
Bên dưới vách đá là dòng sông cuồn cuộn, thần tiên đi xuống cũng không có khả năng sống sót, huống chi bây giờ Uyển Nhược đã có bầu hơn tám tháng.
Đang giữa lúc mùa hè khí trời gay gắt, trong hoàng cung Bắc Thần lại bao phủ ở một mảnh âm lãnh lành lạnh, lạnh lẽo ở ngoài cũng là một mảnh tiếng kêu rên, thiên tử chi nộ, người bình thường sao chịu nổi, tất cả nô tài trong hành cung đều chết theo, ở phía dưới vách đá, dọc theo dòng sông tìm ba ngày ba đêm, ngay cả sợi tóc cũng không tìm được, quay trở lại chỉ tìm được xiêm áo mà Tô cô nương thích mặc nhất.
Hoàng thượng giao trách nhiệm xử lý tại chỗ, trong vòng một ngày điêu khắc một pho tượng gỗ giống như người thật độc nhất vô nhị, mang đi liệm có tiếng cũng có miếng, cho vào quan tài, đưa tang, lấy danh hoàng hậu chôn cất vào Đế Lăng, Quý Phi Liễu thị ngỗ nghịch sát hại hoàng hậu phạm vào tội lớn, ban thưởng rượu tự sát.
Sau khi Triệu Hi ban thánh chỉ xử lý Liễu Ngạn Linh, đứng ở trong sân dưới bóng cây lê Mộc Tuyết trai ngẩn người, thời gian hoa nở đã sớm qua, giữa tán lá màu xanh dưới ánh trăng, có thể thấy được từng quả lê đang treo trên cành.
Nhắc tới cũng kỳ quái, hai gốc hoa lê trong Mộc Tuyết trai này, hàng năm là trong cung nở tốt nhất, đến thời tiết cuối xuân, xa xa nhìn lại như đống tuyết đọng vậy, hoa lê trắng trong suốt trâm đầy cành, gió nhẹ vừa qua, giống như tuyết mịn đầu mùa đông rơi xuống, một viện đều là hương hoa lê trong veo.
Hoa nở tuy tốt, kết quả rồi lại đắng lại chát, khó có thể ăn được, không biết duyên cớ gì, vào giờ phút này, Triệu Hi lại chợt hiểu, Mộc Tuyết trai vốn chính là nơi ở của Uyển Nhược, cây lê này đúng như tình cảm của hắn và Uyển Nhược, mới bắt đầu tốt đẹp, kết cục khổ sở, là đã sớm định.
Triệu Hi trước sau như một không tin số mệnh, bởi vì nhớ Uyển Nhược từng nói với hắn, Nhân Định Thắng Thiên (con người có thể thắng thiên nhiên), hắn liền có chấp niệm, nàng thuận miệng nói, thế nhưng hắn lại ghi ở trong lòng, nhiều năm như vậy cũng không thể quên.
Thời điểm Triệu Lang bước vào Mộc Tuyết trai, liền nhìn thấy Triệu Hi giống như cả người bị rút đi hồn phách vậy, ngồi ở chỗ đó, ngước đầu ngu si đần độn nhìn quả lê trên cây, bộ dáng kia làm người ta vừa chua vừa chát.
Nếu nói là trước kia trong lòng còn có không cam lòng, bắt đầu ở ngoài thành Ký Châu nhìn thấy Thừa An, Triệu Lang đã cảm thấy tất cả tình cảm khó khăn trong lòng, phút chốc giải tán, tan thành khói, theo gió bay chẳng biết đi đâu, nếu Uyển Nhược hòa thân là người khác, đừng nói Triệu Hi, chính là Triệu Lang trong lòng còn có thể tồn tiếc nuối, tiếc nuối hữu duyên vô phận, nhưng người kia cũng là Thừa An.
Bây giờ nghĩ lại, từ lúc mới bắt đầu, vô luận hắn hay là Triệu Hi, cũng chưa có một chút xíu cơ hội, đó là Thừa An, cũng là hoàng thượng Nam Hạ, càng thêm tương lai đứng đầu thiên hạ, mà Uyển Nhược đã sớm là người kia rồi.
Triệu Lang cảm thấy, có lẽ từ sớm vừa bắt đầu người kia liền tính toán tất cả, từng bước từng bước, có thành phần vận khí ở đây, nhưng phần lớn cũng là hắn(TA) thận trọng mưu tính, bất kể giang sơn, còn là tình yêu, nhất định hắn đều là người thắng.
Triệu Lang là đối tượng đại thần nhờ vả đi vào vì Quý Phi thuyết tình, mặc dù hắn cũng cảm thấy lòng dạ Liễu Ngạn Linh quá mức âm độc, nhưng dưới gối nàng dù sao còn có hoàng tử, về tình về lý đều không đáng chết.
Triệu Lang cũng biết, chính mình khoan dung như vậy, có lẽ là bởi vì biết Uyển Nhược bình yên vô sự, nếu rơi xuống vách núi không phải là Như Ý mà là Uyển Nhược, Triệu Lang cũng không thể nắm chắc mình có thể đi vào nói chuyện hay không.
Tiến vào, nhìn thấy Triệu Hi hình dáng này, Triệu Lang lại không biết nên như thế nào mở miệng, chỉ trầm mặc đứng ở nơi đó, qua hồi lâu, Triệu Hi chợt mở miệng:
"Hoàng thúc, lần đầu tiên ngài nhìn thấy Uyển Nhược là lúc nào?"
Triệu Lang giật mình: "Nhiều năm trước, năm đó nàng bảy tuổi vào kinh, bão tuyết ngăn lại nghỉ ở quan dịch, không chỉ nàng, còn có. . . . . ."
Triệu Lang dừng một chút, không có nói thêm gì nữa, chuyển đến chuyện chính: "Quý Phi tuy có sai lầm lớn, lại tội không đáng chết, Tiểu hoàng tử hiện tại quỳ ở bên ngoài, đã quỳ một ngày một đêm. . . . . ."
Lời của Triệu Lang còn chưa nói xong, liền bị Triệu Hi cắt đứt, lại giống như không nghe thấy Triệu Lang nói câu kế tiếp, nhẹ nhàng nói:
"Lần đầu tiên ta nhìn thấy Uyển Nhược là ở trong cung, thật ra thì dáng dấp nàng thật sự không tốt nhìn, bàn về vẻ xinh đẹp, ngay cả cung nữ thô khiển trong Sương Vân điện của ta cũng mạnh hơn một chút so với nàng, nếu nàng cùng các khuê tú là một dạng, có cái tình tình khó chịu không thú vị, có lẽ ngay cả liếc nhìn nàng ta cũng sẽ không nhìn, nhưng cố tình nàng lại thú vị như vậy, xa xa nhìn là bình thường chút, nhưng một khi ngươi lại gần, sẽ phát hiện, nàng ấy là bất đồng, phương pháp thú vị, đồ chơi thú vị, tính tình lanh lợi, tầng tầng lớp lớp, hơn nữa nàng ấy còn rất dũng cảm mà thông tuệ, ban đầu chúng ta bị bắt cóc tại trong hầm ngầm, ngươi cũng không biết, nàng rất thông minh, ngay lập tức ta liền thích nàng rồi, loại thích này theo một ngày lại một ngày không ngừng sâu hơn, đến khi chúng ta lớn lên, đã thành công giữ vững trọn đời ta, làm sao có thể bỏ qua tay đi, nhưng chính là ta hại nàng, nếu ta sớm một chút thả nàng trở về, mặc dù nàng không có ở đây bên cạnh ta, ít nhất cuối cùng nàng thật tốt sống trên cõi đời này, hôm nay thì sao, đuổi tận bích lạc xuống hoàng tuyền, ta cũng không biết đi nơi nào tìm nàng. . . . . ."
Triệu Lang khẽ thở dài. . . . . .
"Hoàng thúc, ngồi ở chỗ này, ta mới phát hiện, mất đi Uyển Nhược, cho dù có được tất cả, cũng làm ta không có một tia vui mừng nào dù chỉ một chút, Phật viết, cuộc sống có tám khổ: sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly (xa cách khi yêu), oán trường cửu (oán hận lâu dài), cầu bất đắc (cầu không được), phóng bất hạ (không bỏ được), khi ta không thể không để xuống mới hiểu được, tất cả đều là vô căn cứ, thế gian tụ tập có nguyên nhân có duyên phận, thế gian tụ tập có nguyên nhân có duyên phận; có nguyên nhân hữu duyên diệt thế, có nguyên nhân hữu duyên thế gian diệt, ta và nàng cũng chỉ là vô duyên thôi!"
"Thùng thùng thùng. . . . . ." Nơi xa tiếng trống cuối chiều trong chùa vang lên, mặc dù cách rất xa, lại giống như một tiếng một tiếng cũng đập vào trong lòng của Triệu Hi.
Cuối cùng Triệu Hi miễn tội chết cho Liễu Ngạn Linh, giam ở lãnh cung, cả đời không được ra khỏi lãnh cung nửa bước, hôm sau, Tiểu Xuân Tử phát hiện, trong sân Mộc Tuyết trai không có một bóng người, hoàng thượng vốn là ngồi ở dưới cây lê, không biết tung tích, trên cành treo mũ Kim Long của hoàng thượng, trên bàn đá là chiếu thư nam bắc nghị hòa . . . . . .
Bắc Thần tháng sáu Chiêu Vũ Đế năm thứ hai, Vũ Đế ở trong Mộc Tuyết trai Tàng Nguyệt cung suy nghĩ cả đêm, chợt hiểu, lưu lại chiếu thư nghị hòa trôi dạt đi xa, Duệ thân vương Triệu Lang dẫn quần thần thuân theo chiếu thư của Vũ Đế, cùng Nam Hạ nghị hòa.
Nam Hạ Văn đế năm thứ ba, mùng mười tháng sáu, đại quân Nam Hạ tiến vào chiếm giữ kinh thành Bắc Thần, mùng tám tháng bảy, Nam Bắc chính thức thống nhất, đổi quốc hiệu Vi Hạ, Văn Đế Nam Hạ xưng Hạ Văn đế, luận công lĩnh thưởng, trấn an lê dân, giờ dần mùng mười tháng bảy, Uyển hậu thuận lợi sinh, sinh hạ long phượng song thai, đế mừng rỡ, ban tên cho hoàng tử Mộ Dung Dương, công chúa Mộ Dung Viêm cũng thừa chữ Hỏa (火) bên cạnh, Đại Xá Thiên Hạ. Hạ Văn đế năm sáu mươi mốt, Uyển hậu ở Vị Ương Cung mất, Hạ Văn đế đau buồn, không ăn không ngủ, ba ngày sau băng hà.
Cả đời Hạ Văn Đế chính trị thanh minh, sau khi nam bắc thống nhất, không bám vào một khuôn mẫu, phân công người có đức hạnh tài năng, phát động nông thương, miễn thuế phụ, bắt đàu thời kỳ hoàng kim mà trước và sau cũng không có ai được như vậy, mà làm mọi người nói chuyện say sưa nhất, vẫn là chuện ân ái mấy chục năm như một giữa hắn với Uyển hậu, dù chưa phế bỏ quy định hậu cung phi tần, thế nhưng hậu cung to lớn như thế thuỷ chung chỉ có một người hoàng hậu, dưới gối năm tử một nữ, đều do Uyển hậu sinh ra, giữa đế hậu giống như một đôi phu thê dân chúng bình thường, cầm tay tóc trắng, phu thê tình thâm.
Bởi vì cái gọi là, đắc thành bỉ mục hà từ tử, nguyện làm uyên ương không làm Tiên đến đây lưu lại một đoạn giai thoại mãi mãi không dứt.
HẾT
Trong tay Triệu Hi mang theo một cái lồng tre, trong lồng tre có nhốt một con sóc nhỏ, ước chừng không quen bị nhốt trong lồng tre, có chút bối rối nhảy lên nhảy xuống, kêu xèo xèo, nhìn qua có mấy phần đáng thương.
"Uyển Nhược, nàng nhìn xem cái này có thích không? Mới vừa rồi trên đường ta tới đây, vật nhỏ này từ trên cây rớt xuống, đúng lúc bị ta bắt được, nuôi dạy ở trong Sơ Vân điện, thường ngày nếu nàng thấy buồn phiền, trêu chọc nó giải buồn như thế nào?"
Uyển Nhược được Như Ý nâng đỡ, có chút phí sức đứng lên, tuy là có thai gần tám tháng, bụng của nàng xem ra cũng tương đối lớn, hơn nữa nàng cùng các phụ nữ có thai không giống nhau, trừ bụng, tay chân đều mảnh khảnh như cũ, càng ngày cái bụng càng có vẻ lớn một cách bất thường, chẳng qua là song thai, bụng lớn một chút cũng coi như bình thường.
Lúc Uyển Nhược mang thai được sáu tháng, mới biết thì ra là trong bụng có hai đứa bé, nghĩ đến nếu Thừa An biết, còn không biết vui mừng như thế nào đâu, chỉ tiếc hôm nay hai người cách xa nhau ngàn dặm, không thể gặp mặt, cũng không thể liên hệ tin tức thôi.
Có chuyện lần trước, Uyển Nhược xem xét thời thế, chưa bao giờ ở trước mặt Triệu Hi nhắc lại chuyện trở về Nam Hạ, tùy hắn đưa mình đến hành cung ngự uyển ngoài thành, nàng tin tưởng Triệu Hi sẽ không làm thương tổn nàng, nhưng hài tử của nàng, cũng không nhất định rồi.
Hơn nữa lúc này hai nước đang xảy ra chiến trận, nói trắng ra là, trong bụng mình ôm chính là hoàng tự địch quốc, chính là Triệu Hi sẽ không hèn hạ như thế, coi đây là uy hiếp, nhưng có một ngày, khi mà binh của Thừa An đến dưới thành, hắn có thể thay đổi chủ ý hay không, Uyển Nhược thật mò không ra.
Tính cả hôm nay, Triệu Hi đã nửa tháng không đến ngự uyển, hôm nay đột nhiên xuất hiện, cũng làm Uyển Nhược hơi có chút kinh ngạc, ánh mắt của Triệu Hi liếc qua bụng của nàng, rơi vào trên mặt nàng cười rất là rực rỡ, giống như bọn họ trong quá khứ, lồng tre trong tay đưa tới trước mặt của Uyển Nhược, để cho nàng nhìn.
Uyển Nhược đưa tay tiếp nhận, đem lồng tre để ở trên một tảng đá cao cao một chút, đưa tay đem cửa lồng tre mở ra, sóc con đặc biệt thông minh chui ra, vèo một cái liền chạy không thấy bóng dáng, Uyển Nhược nói: "Ở trong lồng ngây ngô có cái gì vui, vào trong núi trong rừng mới thoải mái."
Triệu Hi chợt nắm tay của nàng, một đôi con ngươi mênh mông bình tĩnh nhìn nàng: "Uyển Nhược, đây là nàng đang oán giận ta sao?"
Uyển Nhược suy nghĩ hắn hồi lâu lúc chợt cười: "Ngươi cũng không giam giữ ta, ta oán giận ngươi làm chi? Cần gì đa tâm như vậy, cũng không có ý nghĩa ."
Triệu Hi buông nàng ra: "Uyển Nhược, ta lập ngươi làm hoàng hậu như thế nào?"
Uyển Nhược bị hù dọa giật mình, khiếp sợ nhìn hắn. . . . . . Rất nhanh, Uyển Nhược cũng biết, Triệu Hi cũng không phải là nhất thời cao hứng, mà là thật sự muốn làm như vậy.
Lúc Liễu Ngạn Linh xông vào Sơ Vân điện, Uyển Nhược đang ở thuỷ tạ lâm hồ cho cá ăn, Như Ý đang cầm mồi câu, nàng bốc lên một chút vẩy vào trong nước, trong hồ kia nuôi cá chép, liền đoàn đoàn lũ lũ tiếp cận tới đây ngươi tranh ta giành, hồng hồng bạch bạch bên bờ rau hạnh xanh chiếu xuống, rất là xinh đẹp, sau khi Liễu Ngạn Linh xông tới, ngược lại giật mình, vì bụng của Uyển Nhược, ngày mười bốn tháng giêng trông thấy, Liễu Ngạn Linh cũng không biết Uyển Nhược có bầu, Triệu Hi đem tin tức giấu kín, trong và ngoài cung, phàm là người nào biết chút tin tức, đều ngậm miệng không nói, tránh cho rước tới họa sát thân, không biết, cũng càng không dám lung tung nghe ngóng.
Vì vậy, đột nhiên thấy bụng của Uyển Nhược lớn như thế, Liễu Ngạn Linh không khỏi ngây người, qua hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, không khỏi thê lương cười cười: "Mặc dù ngươi có hài tử với người khác, hắn vẫn muốn lập ngươi làm hậu như vậy, lại gọi ta đây một người được cưới hỏi đàng hoàng, làm thiếp dưới ngươi, Uyển Nhược, ngươi nói hắn có phải bị điên hay không? Tại sao hắn có thể đối với ta như thế? Tại sao có thể yêu thương tất cả giang sơn Bắc Thần? Uyển Nhược, ngươi chính là họa thủy, là kẻ gây hoạ làm loạn thiên hạ làm cho sinh linh đồ than. . . . . ."
"Quý Phi nương nương. . . . . . Quý Phi nương nương, ngài mau trở về đi thôi! Hoàng thượng đã hạ ý chỉ, Sơ Vân điện này, không cho đám nương nương hậu cung giao thiệp tới một bước, ngài xông tới như vậy, đầu của các nô tài cũng không bền chắc rồi. . . . . ."
Uyển Nhược khoát khoát tay: "Các ngươi đi xuống đi, nếu hoàng thượng hỏi tội, đã nói là ta xin Quý Phi nương nương đi vào nói chuyện, cùng các ngươi không liên hệ." Ma ma kia thưa dạ đáp một tiếng, thối lui quay ra.
Liễu Ngạn Linh chợt cười nói: "Xem ra ngươi không sợ hắn, cũng thế, từ nhỏ đến lớn, ngươi có khi nào sợ qua ai đâu, chính là ca ca của ta, cho dù không có chuyện từ hôn, ngươi cũng không nhìn trúng! Uyển Nhược ngươi rất lợi hại, chỉ bằng vẻ đẹp bình thường như ngươi vậy, gia thế như vậy, lại có thể làm hai hoàng thượng cũng vì ngươi thần hồn điên đảo, thật là bội phục, ta nhận thua, ta đấu không lại ngươi, nhưng Uyển Nhược, chính ngươi cũng không suy nghĩ một chút, mặc dù Triệu Hi là thật tâm lập ngươi làm hậu, nhưng hài tử trong bụng ngươi đâu? Hiện nay hắn đang trong bụng ngươi dĩ nhiên là sống yên ổn, chờ ngươi sanh ra được, ngươi cảm thấy, lấy tính tình của Triệu Hi sẽ dung hạ được đứa nhỏ này sao? Đừng nói con của ngươi, chính là ruột thịt xương máu của mình, hắn làm sao từng có nửa điểm thương tiếc. . . . . ."
Ánh mắt của Uyển Nhược lóe lóe, phất tay một cái, cho lui cung nhân hai bên: "Ngạn Linh ngươi tới nơi này, nghĩ đến không phải chỉ vì báo cho ta. Triệu Hi muốn lập ta làm hậu, dựa vào giao tình ta và ngươi cùng nhau lớn lên, cũng không còn cần thiết vòng vo, nói thẳng mục đích của ngươi đi!"
Liễu Ngạn Linh có mấy phần phức tạp nhìn nàng, qua hồi lâu mới nói thật nhỏ: "Uyển Nhược ngươi thật sự thông minh, ta là tới thả ngươi đi, cũng không phải vì tranh giành tình nhân, mà là vì giang sơn Bắc Thần của ta, Triệu Hi liền không thương tiếc, ta lại không thể không vì nhi tử của ta tính toán, hoàng thượng Nam Hạ nói rồi, chỉ cần thả ngươi bình yên trở về, sẽ suy tính ngưng chiến hòa đàm. . . . . ."
Uyển Nhược không biến sắc nhìn chằm chằm nàng ta, Liễu Ngạn Linh đã sớm không phải thiếu nữ hồn nhiên ban đầu, hôm nay trong lòng nàng này ít điểm ý tốt, đánh giá sớm đã bị những năm này sống không như ý giày vò một tia không còn, hơn nữa đối với nàng.
Uyển Nhược có thể rõ ràng cảm thấy, trong lòng Liễu Ngạn Linh có hận ý và ghen tỵ không che giấu được, vì vậy, mặc dù đề nghị này của nàng ta tương đối làm Uyển Nhược động lòng, cũng tuyệt đối không dám tin nàng ta.
Liễu Ngạn Linh cũng là có chuẩn bị mà đến, giống như biết ý tưởng của nàng, lấy ra một phong thư đưa tới: "Ta biết ngươi không tin ta, đây là Duệ thân vương tự viết. . . . . ."
Liễu Ngạn Linh tự tiện xông vào Sơ Vân điện, bị Triệu Hi ra lệnh cưỡng chế ở hậu cung đóng cửa suy nghĩ, mà cung nhân bên cạnh Uyển Nhược, cũng lần nữa đổi qua một nhóm, Uyển Nhược cơ bản đã buông tha nói đạo lý cùng Triệu Hi, trình độ cố chấp của Triệu Hi, vượt qua dự liêu của nàng.
Uyển Nhược thường xuyên nghĩ, ước chừng là lúc tại trong rừng núi kia cùng sinh cùng tử, làm hắn cùng nàng kết xuống trận nghiệt duyên này, hắn một bên tình nguyện muốn lập nàng làm hậu, Uyển Nhược liền không thể không có chiêu số muốn chạy trốn.
Người cổ đại coi trọng nhất chính là danh tiết gì đó, nàng lấy danh nghĩa Hòa Tuệ công chúa, ở lại trong hoàng cung Bắc Thần, còn miễn cưỡng nói cho qua, nếu Triệu Hi lập nàng làm hậu, vậy thì thật thành chuyện xấu, ghi vào sử sách, về sau mặc dù nàng trở lại bên cạnh Thừa An, cũng sẽ bị sử quan lên án.
Trừ nàng, còn có đứa bé trong bụng của nàng, nàng không thể không vì tương lai của hài tử của nàng mà suy nghĩ, nàng không cho phép có một chút một giọt nước dơ hắt đến trên thân đứa bé của nàng, bọn chúng là hài tử của nàng và Thừa An, nên bình an khỏe mạnh hoà thuận vui vẻ hạnh phúc lớn lên.
Trước kia suy tính cũng không chu đáo, bây giờ nghĩ lại, hoàng tự của Nam Hạ, sinh ở hoàng cung Bắc Thần, thật sự là rất không thỏa đáng, tám tháng, nàng còn thời gian một tháng nữa, có thể thay đổi tất cả, mà Liễu Ngạn Linh đưa tới cơ hội, nàng không thể không bắt được.
"Như Ý, trước lần ta để cho ngươi tìm đồ có thể tìm ra tới?"
Như Ý gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Nương nương sẽ không thật sự tin Liễu Ngạn Linh kia đi!"
Uyển Nhược khẽ thở dài: "Chỉ là coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa chạy thôi, bên trong này có Duệ vương, ta lại cảm thấy có mấy phần nắm chắc, chỉ là tất cả nô tài lớn nhỏ trong Sơ Vân trong điện chỉ sợ làm liên lụy tới tính mạng bản thân. . . . . ."
Chủ tớ mới vừa nói hai câu, liền nghe bên ngoài Triệu Hi thanh âm truyền đến: "Sao hôm nay đèn tắt sớm như vậy, canh giờ còn sớm đâu, trẫm đi vào ngó ngó, hay là thân thể khó chịu rồi. . . . . ."
Như Ý vội vàng đem màn khép lại cho tốt, bước nhanh chuyển qua cửa ngăn hành lễ, Triệu Hi liếc nàng một cái cũng cười: "Ta còn nói hôm nay sao nghỉ sớm như vậy, thì ra là chủ tớ hai người các ngươi, ở bên trong lặng lẽ nói chuyện riêng tư đấy. . . . . ."
Nói xong, liền muốn đi vào, Như Ý vội nói: "Cũng không hề nói chuyện gì, nương nương đã đi ngủ, hoàng thượng nếu có chuyện, ngày mai tới cũng được. . . . . ."
Chân mày Triệu Hi nhăn lại sắc mặt hơi trầm, trầm trầm nhìn Như Ý một cái nói: "Ngươi thật ra là một nha đầu trung thành, chỉ là chớ quên, ngươi cũng là người của Bắc Thần, đi xuống đi! Trẫm đi vào nhìn một chút, cũng sẽ không kinh động đến Uyển Nhược."
Như Ý không ngăn được, nơi nào chịu trở về, chỉ ở tại chỗ gấp gáp. Triệu Hi đi vào, vạch ra bức rèm che, liền thấy Uyển Nhược nằm nghiêng bên trong màn lụa đưa lưng về phía hắn, bóng lưng nhìn qua, giống như ngủ rất an ổn.
Triệu Hi đi tới nhẹ nhàng vén màn lụa lên, ngồi ở mép giường, ghé đầu nhìn coi, không ngờ như thế, hô hấp cân xứng, hẳn là thật ngủ thiếp đi, Triệu Hi đưa tay hơi đụng mặt của nàng một cái, chạm tay trắng nõn, cùng hô hấp thơm mềm của nàng, lại làm Triệu Hi có chút tâm viên ý mã. . . . . .
Quét qua cái bụng to ra của nàng, ánh mắt mãnh liệt, còn một tháng nữa đi! Chờ hài tử sinh ra được, hắn liền chiêu cáo thiên hạ lập nàng làm hậu, người nào phản đối cũng không dùng, hắn đợi những năm này, mong những năm này, so với ngôi vị hoàng đế, hắn càng muốn Uyển Nhược hơn: "Uyển Nhược, nàng cũng đã biết trong lòng ta yêu nàng nhiều, nàng có biết hay không! Nếu là biết, tại sao đối với ta lạnh nhạt xa cách như như thế, nàng thiện lương như vậy, nữ tử thông tuệ như vậy, nàng không phải yêu ta, ta hiểu biết rõ, mà ta chắc chắc nàng sẽ yêu ta đấy, cái hoàng đế Nam Hạ đó có cái gì tốt, đâu kịp được với phần tình cảm thanh mai trúc mã giữa chúng ta. . . . . ."
Khẽ thở dài một cái, trầm mặc hồi lâu mới lại nói tiếp: "Uyển Nhược, nếu như ta bỏ xuống ngôi vị hoàng đế, tìm một nơi thâm sơn bên trong Thế Ngoại Đào Nguyên, chúng ta nam cày ruộng nữ dệt lụa vượt qua cả đời, nàng có bằng lòng hay không? Nàng nhất định là không muốn! Uyển Nhược, không bằng chúng ta đánh cuộc một cuộc đi, xem một chút hoàng thượng Nam Hạ, đến tột cùng là chỉ vì nàng, hay vẫn là vì giang sơn này, trận chiến nam bắc này, cũng nên kết thúc, hoàng thượng ta đây cũng vậy làm cũng nhàm chán rồi. . . . . ."
Triệu Hi lại nói đâu đâu nửa ngày mới đứng dậy đi, Uyển Nhược lại chợt mở mắt ra, mặc dù suy nghĩ không ra Triệu Hi muốn làm gì? Nhưng cũng có chút sợ hết hồn hết vía.
Hôm sau, kinh thành liền bắt đầu mưa to trút xuống, mưa tầm tã mưa như trút nước đổ xuống một ngày đêm, những con sông cống đào bên ngoài bên trong kinh thành đều đầy nước, mưa to vỡ tung một chỗ tường rào ở thái miếu phía đông, lúc công bộ vội vàng tu sửa, cũng tại chân tường phát hiện một khối tàn bia có khắc chữ, phía trên viết cái gì? Người ngoài không biết, chỉ nghe nói cực kỳ không rõ.
Khâm Thiên Giám cho là đây là trời cao nhắc nhở, thượng tấu khiến Triệu Hi ở trong thái miếu trai giới mười ngày, muốn cầu tổ tông che chở, Uyển Nhược cũng không biết đây có phải là Triệu Lang an bài hay không, nhưng cuối cùng nàng cũng có được cơ hội thoát thân.
Triệu Hi vào thái miếu trai giới buổi chiều ngày thứ năm, Uyển Nhược vừa vặn thấy khó chịu, không muốn người quấy rầy, sớm một chút liền buồn ngủ, Uyển Nhược luôn luôn không thích người làm ở bên cạnh hầu hạ, vì vậy cung nhân gác đêm đều ở bên ngoài hành lang, ăn bánh ngọt nước trà Như Ý đưa qua, trong chốc lát liền đã ngủ.
Uyển Nhược đổi một thân xiêm áo nhẹ nhàng, bên ngoài dùng áo choàng thật lớn bao lấy thân thể diện mạo, chủ tớ hai người từ cửa Sơ Vân bên điện chạy ra ngoài, một đường trốn trốn tránh tránh, ngược lại không có gặp cấm vệ tuần tra, ở bên trong ngự uyển này, tuy nói Uyển Nhược ở, Triệu Hi cũng là cách năm ba ngày mới đến, hoàng thượng không tới, cấm vệ gác cửa phía dưới cũng liền rỗi rãnh trộm lười, uống rượu, bài bạc, vui mừng tự tại, kiểm tra cũng không chuyên cần như vậy rồi.
Đến nơi ước định tiếp ứng, nhìn thấy xe ngựa trước mặt, Uyển Nhược ngẩn ngơ, dưới ánh trăng sáng tỏ Triệu Lang nhẹ nhàng cười một tiếng: "Đã lâu không gặp. . . . . ."
Có Duệ thân vương Triệu Lang một đường tương hộ (giúp đỡ bảo vệ), lúc trời tờ mờ sáng, đã ra khỏi kinh đô và vùng lân cận, ra ngự uyển hành cung không xa, liền cùng những người hộ vệ bên người Duệ thân vương hòa làm một, đoàn người ra roi thúc ngựa chạy thẳng tới Ký Châu.
Lúc vào địa giới Ký Châu, sắc trời đã tối xuống, bởi vì sợ Uyển Nhược không chịu được lắc lư, liền tại khách điếm trên trấn dừng chân nghỉ ngơi, thị trấn nhỏ không lớn, lại kế núi gần sông, phong cảnh rất tốt, bình thường đánh giá không có khách đặt chân, khách điếm cũng chỉ là người dân xây dựng lại mà thành, từng cái tiểu viện một, cũng hết sức thanh tịnh.
Đến buổi chiều, mặt trời hạ xuống, trong nhà có chút nóng bức, trong sân lại rất là mát mẻ, tiểu viện không lớn, bên cạnh trồng một giàn nho, thời gian còn sớm, chưa kết thành quả nho, lại có những tán lá xanh biếc, ánh trăng xuyên thấu quá lá xanh, loang lổ đầy đất rất rõ ràng.
Lúc này cảnh này, Uyển Nhược chợt nhớ tới một bài thơ, liền thuận miệng nói ra: " Ly nhân vô ngữ nguyệt vô thanh, minh nguyệt hữu quang nhân hữu tình (thiếu người không muốn nói trăng im lặng, trăng có ánh sáng người có tình). . . . . ."
Một giọng nói hơi trầm thấp nói tiếp: " Biệt hậu tương tư nhân tự nguyệt, vân gian thủy thượng đáo tằng thành ( Sau khi từ biệt nhớ người như ánh trăng, trong mây trên nước đến tầng thành). Uyển Nhược, thứ cho ta đường đột, đây thật sự không giống câu thơ nàng đã đọc."
Uyển Nhược xoay người lại, bên ngoài sáng sủa, Triệu Lang một thân áo trắng hơn tuyết, nổi bật đứng ở đó trong, một nháy mắt, lại có chút khiến cho ánh trăng biến sắc, Uyển Nhược ngẩn người một chút nói: "Ta là một nữ nhân tầm thường nhất mà thôi, cũng sẽ nhớ thương người yêu của ta."
"Người yêu?" Triệu Lang chau chau mày, rất ngoài ý muốn nàng hình dung hoàng thượng Nam Hạ như thế, không phải phu quân, không phải trượng phu, không phải hoàng thượng, mà là người yêu, mới lạ như thế, lại có khít khao như thế.
Thẳng đến lúc này giờ phút này, Triệu Lang mới thật tin tưởng, không phải miễn cưỡng, Uyển Nhược là thật tâm yêu thích hoàng đế Nam Hạ : "Hắn đối với nàng rất tốt sao?"
Uyển Nhược gật đầu một cái, Triệu Lang trầm mặc hồi lâu, chợt, trên tường phía tây có tiếng vang phá không mà đến, kèm theo sát khí lẫm liệt, Triệu Lang nhanh chóng rút kiếm phóng qua, chỉ nghe sưu sưu đương đương, mấy tiếng nghĩ tới, đem mưa tên trước người Uyển Nhược cản lại.
Thị vệ ngoài viện nhanh chóng đi vào, nhảy ra đầu tường đuổi theo, tình hình như vậy, Uyển Nhược cũng không xa lạ, mới đi một ngày, đã gặp được mấy lần, người muốn tánh mạng của nàng, bám riết không tha mà không chỉ một đám, thời gian không bao lâu sau, thị vệ đuổi theo trở lại nhỏ giọng ở bên tai Duệ thân vương hồi báo gì đó.
Đợi thị vệ đi ra ngoài, Uyển Nhược mới nói: "Là người của Nam Hạ?"
Triệu Lang hơi run sợ một cái: "Làm sao thấy được?"
Uyển Nhược nói: "Ban ngày lúc đi đường núi, từ trong bụi rậm bắn tới tên bắn lén, cũng nhắm ngay xe ngựa của ta, có thể nghĩ, là không dám đem ngài như thế nào, nghĩ đến tất nhiên là người của Bắc Thần, tối nay tên bắn lén, lại với ta và ngài mà đến, muốn tính mạng hai người chúng ta, nghĩ đến liền không phải là người của Bắc Thần."
Triệu Lang chau chau mày: "Không phải người của Bắc Thần, sao thấy được chính là Nam Hạ hay sao? Biết thân phận của nàng, sao lại dám hạ sát thủ?"
Uyển Nhược khẽ cười khổ một chút: "Ở Nam Hạ, ta đây cũng là công chúa của địch quốc, cũng không phải là người người cũng muốn ta làm hoàng hậu, người không thích ta cũng có, thường ngày tìm không được cơ hội, lúc này đem ta bắn chết ở trên đường, có thể đều cắm đến trên người Bắc Thần, chẳng phải tiện cho cả hai."
Triệu Lang hơi trầm ngâm hồi lâu nói: "Thực sự là Định Nam Vương Thích Trung?"
Uyển Nhược vẫn chưa trả lời, mà chỉ nói: "Định Nam Vương ở tại Nam Hạ có An quốc công. . . . . ."
Triệu Lang lại nói: "Công cao chấn chủ cũng không phải chuyện tốt, nghĩ đến lần này đại nguyên soái Nam Hạ mang binh, chọn người khác, cũng là nguyên nhân này rồi."
Uyển Nhược lắc đầu một cái: "Những chuyện này, ta không hiểu, cũng không hỏi, vì vậy cũng không rõ ràng."
"Mặc dù nàng không hiểu không hỏi, có biết hoàng thượng Nam Hạ cũng đã ngự giá thân chinh mà đến?"
Uyển Nhược sửng sốt: "Ngài nói cái gì?"
Triệu Lang thở dài nói: "Bây giờ hoàng thượng Nam Hạ đang ở Ký Châu đốc quân, đây cũng là nguyên nhân ta nhất định đưa nàng trở về."
Ánh mắt Uyển Nhược lóe lóe nói: "Chính là ngài đem ta đưa trở về, với hôm nay chiến cuộc, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì."
Triệu Lang nói: " Binh lực Nam Bắc cách xa, thắng bại sớm định, ngay từ lúc nàng hòa thân, nếu như Nam Hạ tiếp tục đánh tới đây, Bắc Thần đã sớm không đỡ được, đây cũng là chuyện sớm muộn gì, hôm nay ta chỉ hi vọng cuộc chiến này sớm kết thúc một chút, cũng không khiến lê dân bách tính đi theo chịu khổ."
Uyển Nhược rất không ngờ nhìn hắn, Triệu Lang chợt cười nói: "Nàng xem ta như vậy làm chi? Ta che chở nàng như vậy, cũng là có lòng riêng, ta nghĩ, nàng nhớ tới một chút nhân tình hôm nay, tương lai ngày phá thành, có thể khuyên hoàng thượng của nàng, đối xử tử tế với lê dân bách tính của Bắc Thần ta, chính là tâm nguyện lớn nhất của ta rồi. . . . . ."
Gió mát trăng thanh, đột nhiên Uyển Nhược cảm thấy trong nháy mắt thời gian quay ngược lại mấy năm trước, giống như lúc này còn là cái đó khách điếm rét đậm, kèm theo một nhánh mai, cái vị Duệ thân vương cùng Tô Triệt chậm rãi mà nói, dịu dàng như ngọc, lo quốc lo dân, tao nhã vô song.
Sáng sớm hôm sau, khi Uyển Nhược tỉnh lại, bên cạnh nhưng không thấy Như Ý, chỉ để lại cho nàng một cây trâm vàng khảm bát bảo của Như Ý ngày thường vẫn mang, còn là ban đầu nàng ấy mới vừa hầu hạ của mình, cho nàng ấy, những năm này, những thứ khác cũng không biết thưởng bao nhiêu, lại không thấy nàng ấy thích nhiều, chỉ có cây trâm này, lại mỗi ngày đội ở trên đầu, đến hôm nay, màu sắc đã sớm không tốt bằng lúc đầu rồi.
Khóe mắt Uyển Nhược có chút ướt át, chợt nhớ tới buổi chiều hôm qua, nàng ấy từ chỗ Duệ thân vương trở lại, liền có chút không thích hợp rồi, cả buổi tối thao thao bất tuyệt, dặn dò nàng một chút chuyện lôi thôi rườm rà, lúc đó cũng không để ý tới, bây giờ nghĩ lại, lại mới hiểu được.
Triệu Lang trầm mặc hồi lâu nói: "Như Ý trung can nghĩa đảm (can đảm trung thành) là một nha đầu tốt, hôm qua ban đêm ta nghĩ tới nghĩ lui, vì bảo vệ ngộ nhỡ, đây là kế thay mận đổi đào, ngược lại là biện pháp tốt, nàng cũng không cần quá lo lắng, đây chỉ là ngộ nhỡ, nếu như vận khí tốt, đến thành Ký Châu, chủ tớ hai người liền có thể gặp nhau. . . . . ."
Uyển Nhược khàn giọng hỏi: "Còn có thể gặp nhau?"
"Dĩ nhiên." Triệu Lang gật đầu đồng ý, Triệu Lang bảo đảm nhưng vẫn chưa an được lòng của Uyển Nhược, nàng cảm giác hôm qua cùng Như Ý từ biệt, chính là vĩnh biệt rồi.
Triệu Lang mang theo Uyển Nhược lấy đường nhỏ chạy tới Ký Châu, cũng dị thường thuận lợi, tới ngoài thành Ký Châu ba mươi dặm, xa xa liền thấy phía trước tinh kỳ phấp phới vù vù tung bay, trước mặt một người cưỡi ngựa trắng, cấp tốc mà đến, gần chút, Uyển Nhược mới nhìn rõ chính là Thừa An mấy tháng không thấy.
Uyển Nhược xuống xe ngựa, hành động mặc dù chậm lại, lại tận lực bước nhanh đi về phía trước, Triệu Lang lại sững sờ nhìn phía trước, thì thào nói: "Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy. . . . . . Chắc là hắn, chắc là hắn. . . . . ."
Uyển Nhược cũng không đi vài bước, Thừa An đã đến trước mặt, tung người xuống ngựa, từ trên xuống dưới xem xét hồi lâu, bỗng nhiên gắt gao ôm nàng vào lòng: " Nhược Nhược của ta, cuối cùng cũng trở lại bên cạnh ta. . . . . ." .