Sau khi rời bệnh viện Nhan Cảnh một mình tới bar Crazy, dù thế giới bên ngoài có hỗn loạn thế nào thì trong bar vẫn náo nhiệt vui vẻ như cũ. Mọi người thả hồn múa may thân thể theo bản nhạc sôi động, ngọn đèn mờ ảo phủ thêm lớp áo thần bí cho nơi này, như chốn tiên cảnh không bị ngoại giới ảnh hưởng.
Cũng chỉ có ở đây anh mới có thể bình tĩnh.
Năm đó sau khi một thân một mình đến châu Úc, khoảng thời gian đầu vô cùng chán chường nên thường vùi mình trong quán bar. Không phải sa đọa mà anh chỉ đang tìm kiếm cách để bản thân thoải mái chút, tuy uống rất nhiều rượu nhưng đầu óc anh lại rất tỉnh táo.
Để quên Nhung Vũ Minh, anh đã mất một khoảng thời gian rất dài.
Giữa hai người có nền tảng mười năm tình cảm, tên của Nhung Vũ Minh từ nhỏ đã khắc sâu vào sinh mệnh anh. Từ nhỏ anh với hắn cùng trưởng thành, tiểu học, trung học, mỗi ngày trong hồi ức gần như đều có hắn, lúc mỉm cười, khi nghiêm túc, lúc tinh nghịch, khi lại chăm chú, tất cả biểu cảm của hắn, các động tác của hắn đều sinh động mà tươi mới tồn tại trong đầu, như chưa bao giờ rời xa.
Muốn cố gắng quên người kia chẳng khác gì dứt một thức gắn liền với máu thịt trong thân thể.
Anh mất hai năm, cuối cùng thành công giấu kín quá khứ ấy dưới đáy lòng.
Đến hôm nay, anh với Nhung Vũ Minh đã không còn dư chút tình cũ nào. Đối mặt với người đàn ông từng yêu nhiều năm trước, anh chỉ cảm thấy châm chọc.
Thoải mái của Nhung Vũ Minh so với nỗi thống khổ của anh, quả thực là sự châm chọc mạnh mẽ nhất.
Năm đó hắn đi dứt khoát như vậy, hôm nay trở về vẻ mặt vẫn cứ thản nhiên, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhan Cảnh đau khổ vì hắn nhiều năm, giờ nhìn đúng là một tên ngốc chết vì tình.
Thế mà còn muốn ra vẻ như không có gì hiến máu cho tình nhân mới của hắn?
Nhan Cảnh thoáng bật cười bất đắc dĩ, cầm ly thủy tinh đế cao trên bàn. Rượu trong ly màu đỏ thẫm khiến anh bỗng nhớ tới hình ảnh lúc rút máu. Y tá lấy máu còn cười đùa: “Bác sĩ Nhan, người có nhóm máu hiến như anh rất quý đấy.” Nhan Cảnh cười nói: “Đúng vậy, có thể nghĩ đến việc bán máu lấy tiền.”
Có nhóm máu hiếm cũng không phải chuyện đáng để kiêu ngạo.
Năm đó ở châu Úc, có một lần chỗ anh ở xảy ra hỏa hoạn, rất nhiều người bị thương được đưa đến phòng khám địa phương, lúc Nhan Cảnh trốn ra bị thương ở đầu chảy rất nhiều máu. Người trong bệnh viện quá nhiều, bác sĩ bận vắt chân lên cổ, Nhan Cảnh chỉ có thể ngồi ghế trong hành lang xếp hàng chờ.
Vì mất máu quá nhiều mà trước mắt choáng váng. Trong tầm mắt mơ hồ nhìn thấy những bác sĩ khoác áo trắng đi qua đi lại bên cạnh anh nhưng không có bất kỳ ai dừng bước, quan tâm đến người thiếu niên cô đơn nơi xứ người này.
Mãi đến lúc đêm khuya, bác sĩ trực ban xử lý xong người bị thương nặng, mới phát hiện ra anh trong khu cấp cứu hỗn loạn.
Thiếu niên mất máu quá nhiều nên sắc mặt trắng bệch, môi dưới bị anh cắn ra một hàng dấu răng. Bác sĩ thấy anh đáng thương mới xếp cho anh một giường bệnh, lúc ấy phải truyền máu gấp, nhưng nhóm máu AB kiểu RH- hiếm có như anh vốn trong kho đã rất ít, phải xin kho máu trước mấy hôm mới có thể được phê duyệt. Bác sĩ đề nghị anh tìm người thân có cùng nhóm máu đến hiến máu, thế nhưng Nhan Cảnh sống một mình ở ngoài nào có người thân?
Bác sĩ bất đắc dĩ nhún vai nói, vậy thì đành chịu, chỉ có thể đợi.
Nhan Cảnh gật đầu, chờ trong hành lang yên tĩnh. Bệnh viện về đêm ánh sáng rất mờ, ngẫu nhiên có y tá đi ngang qua giường anh khẽ thầm thì, cậu bé này là người nước ngoài à, thật đáng thương, không có người thân nào ở đây… Các cô cho rằng Nhan Cảnh đã ngủ, thực ra anh chỉ mệt mỏi nên nhắm mắt, nghe các cô thảo luận mới lặng lẽ co người vào góc tường.
Cũng không biết đợi bao lâu, không ngờ chiều hôm sau lại đợi được nhan như. Hóa ra là nhan như thấy đưa tin về hỏa hoạn trên TV, gọi điện cho anh lại không được nên lo lắng bay thẳng đến Australia. Đầu tiên nhan như nhanh chóng tìm trên mạng được người cùng nhóm máu, trả đối phương một khoản tiền lớn, cuối cùng giải quyết được chuyện này.
Nhìn dòng máu đỏ tươi cuối cùng chảy vào thân thể Nhan Cảnh, nhìn khuôn mặt gầy gò cùng đôi môi trắng như tờ giấy của em trai, người luôn kiên cường như nhan như cũng không kìm được trộm rơi nước mắt. Ngược lại Nhan Cảnh vẫn điềm nhiên như không, mỉm cười cầm tay chị nói, hai khóc cái gì, em sẽ không chết đâu. Nhan như giơ tay cốc đầu anh, nghẹn ngào nói, em thật ngốc.
Đó đã là chuyện rất lâu trong quá khứ, lúc này lại tái hiện rõ ràng trong đầu.
Biết rõ kiểu máu hiếm như mình bị bệnh sẽ rất phiền, cũng vì vậy mà Nhan Cảnh cực yêu quý bản thân, từ đó anh không còn lăn lộn trong quán bar, cũng không đí bất cứ địa phương nào nguy hiểm, sinh hoạt cực kỳ cẩn thận. Những năm gần đây, gần như hàng năm anh đều đến bệnh viện hiến máu tự nguyện, bởi bản thân anh đã từng trải qua, tâm tình lo lắng lại bất lực khi chờ truyền máu mà không có máu.
Không ngờ, Nhan Tự – người yêu Nhung Vũ Minh – lại cũng là nhóm máu AB kiểu RH-. Chỉ có điều, Nhan Tự hoàn toàn không cần lo lắng có kiểu máu hiếm sẽ có phiền toái, Nhung Vũ Minh đã thay y giải quyết hết mọi khó khăn, y chỉ cần an tâm nằm trong phòng bệnh xem tivi là được rồi.
Nghĩ đến những đêm buồn chán dài đằng đẵng mình bất lực chờ đợi năm ấy, lại nghĩ đến khuôn mặt tươi cười vô ưu vô lực của Nhan Tự hôm nay, đúng là ngày đêm khác biệt.
Nhan Cảnh khẽ cười, cầm ly ngửa đầu uống cạn số rượu còn lại, trong họng đều là hương vị đắng chát.
Muốn rót ly nữa lại bị giữ tay, nhanh cảnh ngẩng đầu nhìn thấy âu dương sóc đang hơi cau mày.
“Âu Dương? Sao ở đâu cũng đều nhìn thấy ông vậy? Đúng là âm hồn không tan.” Nhan Cảnh cười đẩy tay hắn ra cầm lại chai rượu, lại bị âu dương sóc đoạt lấy trước.
“Đừng uống nữa, ông uống nhiều rồi.” âu dương sóc thoáng thở dài, ngồi xuống khoác vai Nhan Cảnh, “Sao thế, có tâm sự mà không chia sẻ với bạn già à?”
Trước giờ anh và âu dương sóc chưa từng có gì giấu nhau, nhưng chuyện hôm nay Nhan Cảnh lại khó nói nên lời.
“Không có gì.” Nhan Cảnh thoáng nở nụ cười, “Tôi phải về.”
“Tôi đưa ông đi.”
“Không cần.” Nhan Cảnh đứng dậy lung lay đi ra ngoài.
Âu dương sóc bất lực theo sát anh, “Ông nhìn dáng vẻ như lật đật này của mình xem, đã uống say còn cậy mạnh.” Nói xong liền giơ tay đỡ lấy anh quay người ra khỏi quán bar.
Vừa rời quán bar bị gió lạnh thổi, mùi rượu trong dạ dày bốc lên, Nhan Cảnh say mơ mơ màng màng để mặc âu dương sóc lôi vào xe. Trên đường đi nhắm mắt hỗn loạn, mãi đến khi được âu dương sóc đỡ vào nhà ném lên ghế salon, bấy giờ mới thoáng tỉnh táo.
Âu dương sóc đi rót nước cho anh, nhìn bó hoa hồng cắm trong phòng khách tò mò hỏi: “Ồ, đây còn có hoa hồng nữa, ai tặng vậy?”
Nhan Cảnh giãy giụa mở mắt, mơ màng nhìn thấy hoa hồng trên bàn, màu đỏ tươi kiều diễm ướt át. Nhớ đến dáng Nhung Tử tay cầm bó hồng vẻ mặt nghiêm túc nói ‘tặng anh 99 đóa hồng, hi vọng tình cảm giữa chúng ta có thể lâu dài’, bỗng thấy đau lòng khó hiểu.
Thanh niên đơn thuần lại cố chấp ấy, mình nên làm gì với cậu ta mới tốt?
“Không phải tình nhân tặng à?” âu dương sóc tò mò hỏi.
Nhan Cảnh day thái dương đau buốt, thờ ờ nói: “Hôm nhà giáo sinh viên tặng đấy.”
Âu dương sóc à một tiếng, không hỏi nữa mà rót cốc nước, đỡ anh dậy đang muốn cho anh uống thì bỗng nghe thấy tiếng khóa mở.
Âu dương sóc nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy một chàng trai trẻ tuổi dáng người dong dỏng tự nhiên mở cửa đổi giày như vào nhà mình.
— Nhung Tử?! Sao cậu ta lại đến đây? Cậu ta vậy mà có chìa khóa nhà Nhan Cảnh?
Âu dương sóc vẫn còn đang khiếp sợ, Nhung Tử vừa ngẩng đầu khiến hai người hai mắt nhìn nhau, Nhung Tử thoáng sửng sốt nhưng lập tức nhoẻn cười nói: “Chú Âu Dương, chú đưa anh ấy về à?” Ánh mắt nhìn theo tay âu dương sóc, thấy người đàn ông hắn ôm hờ trong lòng lúc này đang nhẹ cau mày không thoải mái, Nhung Tử khó tránh lo lắng hỏi: “Anh ấy làm sao vậy?”
Âu dương sóc liếc nhìn Nhung Tử, lại nhìn Nhan Cảnh đang ngủ say trong lòng, sắc mặt phức tạp: “Sao cậu lại có chìa khóa nhà cậu ta?”
Nhung Tử cười cười, “Bọn tôi giờ là quan hệ người yêu, anh ấy không nói với chú à?”
“Hả? Người yêu…” âu dương sóc kinh ngạc há hốc miệng.
Nhung Tử ngược lại có vẻ bình tĩnh, nói xong liền đi tới tự nhiên nhận lại Nhan Cảnh trong tay âu dương sóc kéo vào ngực, nhìn đôi má ửng đỏ của anh nhẹ giọng hỏi: “Anh lại uống rượu à?”
“Ừm…” Cảm giác mình được kéo vào vòng ôm ấm áp quen thuộc, Nhan Cảnh dựa vào theo bản năng, mơ màng nói, “Tôi muốn uống nước…”
“Được, em đi rót cho anh.” Nhung Tử đứng dậy muốn đi rót nước, âu dương sóc vội đưa nước trong tay mình cho cậu: “Ở đây có.”
“À, cảm ơn.” Nhung Tử mỉm cười, nhận nước trong tay âu dương sóc, nhẹ nhàng chậm rãi bón cho Nhan Cảnh uống, còn dùng ngón cái lau sạch nước vương trên khóe môi anh.
Âu dương sóc ở bên nhìn mà choáng váng.
Nhung Tử ngẩng đầu nói: “Chú Âu Dương, chú nếu có việc cứ về trước đi, tôi chăm sóc anh ấy là được rồi.”
“À…” âu dương sóc thấy Nhan Cảnh dựa vào ngực Nhung Tử ngủ rất ngon thì không nói gì thêm, vẻ mặt phức tạp xoay người đi.
Đợi âu dương sóc đi rồi Nhung Tử mới thu lại nụ cười, khẽ thở dài đỡ Nhan Cảnh vào phòng ngủ. Cởi hết quần áo cho anh, chỉnh điều hòa, tiện tay đắp chăn, thấy anh cau mày có vẻ như rất đau khổ Nhung Tử liền ngồi xuống giường, cầm chặt tay anh nói: “Tại sao lại uống nhiều rượu vậy? Tâm trạng không tốt?”
Nhan Cảnh dường như đang mơ ác mộng, túm chặt lấy tay Nhung Tử nói khẽ: “Đừng đi…”
Nhung Tử cầm lại tay anh, “Em không đi, em sẽ luôn ở bên anh.”
Nghe lời cam đoan ấy dường như Nhan Cảnh đã yên lòng, an tâm ngủ say.
Đến nửa đêm Nhan Cảnh đột nhiên phát sốt, Nhung Tử vẫn chưa ngủ, phát hiện trán anh nóng lên vội vàng cầm khăn ướt chườm đá hạ nhiệt cho anh. Nhan Cảnh bị sốt đến hồ đồ, hoặc là đang gặp ác mộng nào đó, trong miệng anh luôn lặp đi lặp lại tên một người.
Ngón tay Nhung Tử thoáng khựng lại, nụ cười cố giả vờ trên mặt dần biến mất.
Giờ phút này, Nhung Tử hi vọng trong miệng anh gọi tên mình chứ không phải Nhung Vũ Minh biết bao.
Thế nhưng, cũng tới giờ này Nhung Tử mới nhận ra rõ ràng, trọng lượng của mình trong lòng Nhan Cảnh nhẹ đến mức không có khả năng xuất hiện trong mơ của anh, càng không khả năng khiến anh lo lắng lúc bị bệnh như vậy.
Buổi chiều lúc nhìn thấy chiếc ví màu đen ở trung tâm nhận đồ, tâm tình Nhung Tử còn vô cùng vui sướng. Lúc ấy vì tìm ví giúp Nhan Cảnh mà đăng một bài thăm dò trên diễn đàn, không ngờ lại có một sư muội liên hệ với cậu, đây quả thực là kinh hỉ bất ngờ.
Có thể làm chút chuyện vì Nhan Cảnh, dù là chuyện nhỏ bé như vậy đều khiến Nhung Tử cảm thấy rất vui vẻ.
Đi thật xa tới khu tây, chẳng quan tâm mình đang mồ hôi đầm đìa, gần như chạy cả đoạn đường tới chỗ đó trước khi tan làm, trong ánh mắt kinh ngạc của giáo viên thở hồng hộc nói: “Thưa cô, em… Em đến nhận một chiếc ví màu đen, bên trong có thẻ chi phiếu, số đuôi là 4957, cô xem hộ em.”
Nữ giáo viên gật đầu, lấy trong ngăn kéo ra một chiếc ví mở ra nhìn nói: “Là cái này à? Bên trong đúng là có chi phiếu, còn có hình của em.”
Nhung Tử hơi kinh ngạc: “Hình của em?”
“Ừ, xác nhận rồi ký tên đi.” Giáo viên giục, Nhung Tử đành phải ký trên mình lên ô người nhận trước.
Cầm ví tiền rồi tò mò mở ra xem, quả nhiên nhìn thấy một tấm ảnh.
Khung cảnh là hoành phi cực lớn của lễ tốt nghiệp khóa XX trung học XX, hai thiếu niên đứng song song trước cửa ra vào hội trường, một tay thân mật ôm vai nhau, tay kia cùng cầm một bó hoa, nụ cười trên mặt cực rạng rỡ. Từ trong đôi mắt sáng ngời ấy có thể thấy, trong một thoáng họ chụp ảnh, vô cùng thỏa mãn và hạnh phúc.
Nụ cười trên mặt Nhung Tử từ từ cứng đờ.
Một người trong tấm ảnh, hiển nhiên là Nhan Cảnh lúc còn trẻ. Mà một người khác, mặt mày lại cực kỳ giống mình.
Cậu còn nhớ, trên bàn sách trong phòng ngủ ở nhà cũng đặt một tấm hình như vậy, là chụp một mình cậu. Nếu không phải số năm trên hoành phi không đúng, thậm chí cậu còn hoài nghi người mặc đồng phục đứng sóng vai cùng Nhan Cảnh trước cửa hội trường trong tấm hình, chính là bản thân cậu.
Tấm ảnh cũ này vẫn luôn được đặt trong ví Nhan Cảnh, giữ gìn rất tốt.
Phía sau tấm ảnh viết một hàng chữ, “Kỷ niệm tốt nghiệp cấp ba. Vũ Minh love Nhan Cảnh.” Đằng sau còn vẽ một mặt cười tinh nghịch cùng hình trái tim.
Lúc này nhìn vào mắt, lại thấy vô cùng chướng mắt.
Thì ra là thế…
*
Nhung Tử nắm chặt tấm hình kia, đi trên con đường thẳng tắp ở khu tây trường học, ánh mặt trời buổi chiều vô cùng rực rỡ nhưng cậu lại cảm thấy đáy lòng lạnh buốt. Trong lòng bàn tay mướt mồ hôi, tấm ảnh bị mồ hôi thấm ướt, khuôn mặt tươi cười của hai thiếu niên có vẻ mơ hồ, thế nhưng bốn chữ cái L, O, V, E mặt sau bức ảnh lại như một mũi dao nhọn rạch mạnh trong lòng Nhung Tử.
— Nhan Cảnh kinh nghiệm phong phú tầm mắt cao ngạo, tại sao lần đầu gặp ở quán bar lại nhìn trúng gà mờ như cậu?
— Nhan Cảnh chưa bao giờ chịu nằm dưới, vì sao lại chịu vì cậu thay đổi nguyên tắc?
— Nhan Cảnh trước giờ phong lưu tiêu sái, vì sao cố tình mềm lòng với cậu nhiều lần, thậm chí đồng ý thay đổi quan hệ tình nhân với cậu?
Lại ngược dòng tìm về nhiều năm trước, anh trai dịu dàng kia tại sao phải nhặt cậu đang bơ vơ về nhà, nấu cơm cho cậu, mua quần áo cho cậu, dạy cậu biết chữ, trước khi đi còn đưa cậu đến cô nhi viện, hết lòng hết dạ tốt với cậu như vậy?
Tất cả lý do, cuối cùng, chỉ bởi ba chữ ‘lớn lên giống’ ấy.
Sau khi rời bệnh viện Nhan Cảnh một mình tới bar Crazy, dù thế giới bên ngoài có hỗn loạn thế nào thì trong bar vẫn náo nhiệt vui vẻ như cũ. Mọi người thả hồn múa may thân thể theo bản nhạc sôi động, ngọn đèn mờ ảo phủ thêm lớp áo thần bí cho nơi này, như chốn tiên cảnh không bị ngoại giới ảnh hưởng.
Cũng chỉ có ở đây anh mới có thể bình tĩnh.
Năm đó sau khi một thân một mình đến châu Úc, khoảng thời gian đầu vô cùng chán chường nên thường vùi mình trong quán bar. Không phải sa đọa mà anh chỉ đang tìm kiếm cách để bản thân thoải mái chút, tuy uống rất nhiều rượu nhưng đầu óc anh lại rất tỉnh táo.
Để quên Nhung Vũ Minh, anh đã mất một khoảng thời gian rất dài.
Giữa hai người có nền tảng mười năm tình cảm, tên của Nhung Vũ Minh từ nhỏ đã khắc sâu vào sinh mệnh anh. Từ nhỏ anh với hắn cùng trưởng thành, tiểu học, trung học, mỗi ngày trong hồi ức gần như đều có hắn, lúc mỉm cười, khi nghiêm túc, lúc tinh nghịch, khi lại chăm chú, tất cả biểu cảm của hắn, các động tác của hắn đều sinh động mà tươi mới tồn tại trong đầu, như chưa bao giờ rời xa.
Muốn cố gắng quên người kia chẳng khác gì dứt một thức gắn liền với máu thịt trong thân thể.
Anh mất hai năm, cuối cùng thành công giấu kín quá khứ ấy dưới đáy lòng.
Đến hôm nay, anh với Nhung Vũ Minh đã không còn dư chút tình cũ nào. Đối mặt với người đàn ông từng yêu nhiều năm trước, anh chỉ cảm thấy châm chọc.
Thoải mái của Nhung Vũ Minh so với nỗi thống khổ của anh, quả thực là sự châm chọc mạnh mẽ nhất.
Năm đó hắn đi dứt khoát như vậy, hôm nay trở về vẻ mặt vẫn cứ thản nhiên, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhan Cảnh đau khổ vì hắn nhiều năm, giờ nhìn đúng là một tên ngốc chết vì tình.
Thế mà còn muốn ra vẻ như không có gì hiến máu cho tình nhân mới của hắn?
Nhan Cảnh thoáng bật cười bất đắc dĩ, cầm ly thủy tinh đế cao trên bàn. Rượu trong ly màu đỏ thẫm khiến anh bỗng nhớ tới hình ảnh lúc rút máu. Y tá lấy máu còn cười đùa: “Bác sĩ Nhan, người có nhóm máu hiến như anh rất quý đấy.” Nhan Cảnh cười nói: “Đúng vậy, có thể nghĩ đến việc bán máu lấy tiền.”
Có nhóm máu hiếm cũng không phải chuyện đáng để kiêu ngạo.
Năm đó ở châu Úc, có một lần chỗ anh ở xảy ra hỏa hoạn, rất nhiều người bị thương được đưa đến phòng khám địa phương, lúc Nhan Cảnh trốn ra bị thương ở đầu chảy rất nhiều máu. Người trong bệnh viện quá nhiều, bác sĩ bận vắt chân lên cổ, Nhan Cảnh chỉ có thể ngồi ghế trong hành lang xếp hàng chờ.
Vì mất máu quá nhiều mà trước mắt choáng váng. Trong tầm mắt mơ hồ nhìn thấy những bác sĩ khoác áo trắng đi qua đi lại bên cạnh anh nhưng không có bất kỳ ai dừng bước, quan tâm đến người thiếu niên cô đơn nơi xứ người này.
Mãi đến lúc đêm khuya, bác sĩ trực ban xử lý xong người bị thương nặng, mới phát hiện ra anh trong khu cấp cứu hỗn loạn.
Thiếu niên mất máu quá nhiều nên sắc mặt trắng bệch, môi dưới bị anh cắn ra một hàng dấu răng. Bác sĩ thấy anh đáng thương mới xếp cho anh một giường bệnh, lúc ấy phải truyền máu gấp, nhưng nhóm máu AB kiểu RH- hiếm có như anh vốn trong kho đã rất ít, phải xin kho máu trước mấy hôm mới có thể được phê duyệt. Bác sĩ đề nghị anh tìm người thân có cùng nhóm máu đến hiến máu, thế nhưng Nhan Cảnh sống một mình ở ngoài nào có người thân?
Bác sĩ bất đắc dĩ nhún vai nói, vậy thì đành chịu, chỉ có thể đợi.
Nhan Cảnh gật đầu, chờ trong hành lang yên tĩnh. Bệnh viện về đêm ánh sáng rất mờ, ngẫu nhiên có y tá đi ngang qua giường anh khẽ thầm thì, cậu bé này là người nước ngoài à, thật đáng thương, không có người thân nào ở đây… Các cô cho rằng Nhan Cảnh đã ngủ, thực ra anh chỉ mệt mỏi nên nhắm mắt, nghe các cô thảo luận mới lặng lẽ co người vào góc tường.
Cũng không biết đợi bao lâu, không ngờ chiều hôm sau lại đợi được nhan như. Hóa ra là nhan như thấy đưa tin về hỏa hoạn trên TV, gọi điện cho anh lại không được nên lo lắng bay thẳng đến Australia. Đầu tiên nhan như nhanh chóng tìm trên mạng được người cùng nhóm máu, trả đối phương một khoản tiền lớn, cuối cùng giải quyết được chuyện này.
Nhìn dòng máu đỏ tươi cuối cùng chảy vào thân thể Nhan Cảnh, nhìn khuôn mặt gầy gò cùng đôi môi trắng như tờ giấy của em trai, người luôn kiên cường như nhan như cũng không kìm được trộm rơi nước mắt. Ngược lại Nhan Cảnh vẫn điềm nhiên như không, mỉm cười cầm tay chị nói, hai khóc cái gì, em sẽ không chết đâu. Nhan như giơ tay cốc đầu anh, nghẹn ngào nói, em thật ngốc.
Đó đã là chuyện rất lâu trong quá khứ, lúc này lại tái hiện rõ ràng trong đầu.
Biết rõ kiểu máu hiếm như mình bị bệnh sẽ rất phiền, cũng vì vậy mà Nhan Cảnh cực yêu quý bản thân, từ đó anh không còn lăn lộn trong quán bar, cũng không đí bất cứ địa phương nào nguy hiểm, sinh hoạt cực kỳ cẩn thận. Những năm gần đây, gần như hàng năm anh đều đến bệnh viện hiến máu tự nguyện, bởi bản thân anh đã từng trải qua, tâm tình lo lắng lại bất lực khi chờ truyền máu mà không có máu.
Không ngờ, Nhan Tự – người yêu Nhung Vũ Minh – lại cũng là nhóm máu AB kiểu RH-. Chỉ có điều, Nhan Tự hoàn toàn không cần lo lắng có kiểu máu hiếm sẽ có phiền toái, Nhung Vũ Minh đã thay y giải quyết hết mọi khó khăn, y chỉ cần an tâm nằm trong phòng bệnh xem tivi là được rồi.
Nghĩ đến những đêm buồn chán dài đằng đẵng mình bất lực chờ đợi năm ấy, lại nghĩ đến khuôn mặt tươi cười vô ưu vô lực của Nhan Tự hôm nay, đúng là ngày đêm khác biệt.
Nhan Cảnh khẽ cười, cầm ly ngửa đầu uống cạn số rượu còn lại, trong họng đều là hương vị đắng chát.
Muốn rót ly nữa lại bị giữ tay, nhanh cảnh ngẩng đầu nhìn thấy âu dương sóc đang hơi cau mày.
“Âu Dương? Sao ở đâu cũng đều nhìn thấy ông vậy? Đúng là âm hồn không tan.” Nhan Cảnh cười đẩy tay hắn ra cầm lại chai rượu, lại bị âu dương sóc đoạt lấy trước.
“Đừng uống nữa, ông uống nhiều rồi.” âu dương sóc thoáng thở dài, ngồi xuống khoác vai Nhan Cảnh, “Sao thế, có tâm sự mà không chia sẻ với bạn già à?”
Trước giờ anh và âu dương sóc chưa từng có gì giấu nhau, nhưng chuyện hôm nay Nhan Cảnh lại khó nói nên lời.
“Không có gì.” Nhan Cảnh thoáng nở nụ cười, “Tôi phải về.”
“Tôi đưa ông đi.”
“Không cần.” Nhan Cảnh đứng dậy lung lay đi ra ngoài.
Âu dương sóc bất lực theo sát anh, “Ông nhìn dáng vẻ như lật đật này của mình xem, đã uống say còn cậy mạnh.” Nói xong liền giơ tay đỡ lấy anh quay người ra khỏi quán bar.
Vừa rời quán bar bị gió lạnh thổi, mùi rượu trong dạ dày bốc lên, Nhan Cảnh say mơ mơ màng màng để mặc âu dương sóc lôi vào xe. Trên đường đi nhắm mắt hỗn loạn, mãi đến khi được âu dương sóc đỡ vào nhà ném lên ghế salon, bấy giờ mới thoáng tỉnh táo.
Âu dương sóc đi rót nước cho anh, nhìn bó hoa hồng cắm trong phòng khách tò mò hỏi: “Ồ, đây còn có hoa hồng nữa, ai tặng vậy?”
Nhan Cảnh giãy giụa mở mắt, mơ màng nhìn thấy hoa hồng trên bàn, màu đỏ tươi kiều diễm ướt át. Nhớ đến dáng Nhung Tử tay cầm bó hồng vẻ mặt nghiêm túc nói ‘tặng anh đóa hồng, hi vọng tình cảm giữa chúng ta có thể lâu dài’, bỗng thấy đau lòng khó hiểu.
Thanh niên đơn thuần lại cố chấp ấy, mình nên làm gì với cậu ta mới tốt?
“Không phải tình nhân tặng à?” âu dương sóc tò mò hỏi.
Nhan Cảnh day thái dương đau buốt, thờ ờ nói: “Hôm nhà giáo sinh viên tặng đấy.”
Âu dương sóc à một tiếng, không hỏi nữa mà rót cốc nước, đỡ anh dậy đang muốn cho anh uống thì bỗng nghe thấy tiếng khóa mở.
Âu dương sóc nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy một chàng trai trẻ tuổi dáng người dong dỏng tự nhiên mở cửa đổi giày như vào nhà mình.
— Nhung Tử?! Sao cậu ta lại đến đây? Cậu ta vậy mà có chìa khóa nhà Nhan Cảnh?
Âu dương sóc vẫn còn đang khiếp sợ, Nhung Tử vừa ngẩng đầu khiến hai người hai mắt nhìn nhau, Nhung Tử thoáng sửng sốt nhưng lập tức nhoẻn cười nói: “Chú Âu Dương, chú đưa anh ấy về à?” Ánh mắt nhìn theo tay âu dương sóc, thấy người đàn ông hắn ôm hờ trong lòng lúc này đang nhẹ cau mày không thoải mái, Nhung Tử khó tránh lo lắng hỏi: “Anh ấy làm sao vậy?”
Âu dương sóc liếc nhìn Nhung Tử, lại nhìn Nhan Cảnh đang ngủ say trong lòng, sắc mặt phức tạp: “Sao cậu lại có chìa khóa nhà cậu ta?”
Nhung Tử cười cười, “Bọn tôi giờ là quan hệ người yêu, anh ấy không nói với chú à?”
“Hả? Người yêu…” âu dương sóc kinh ngạc há hốc miệng.
Nhung Tử ngược lại có vẻ bình tĩnh, nói xong liền đi tới tự nhiên nhận lại Nhan Cảnh trong tay âu dương sóc kéo vào ngực, nhìn đôi má ửng đỏ của anh nhẹ giọng hỏi: “Anh lại uống rượu à?”
“Ừm…” Cảm giác mình được kéo vào vòng ôm ấm áp quen thuộc, Nhan Cảnh dựa vào theo bản năng, mơ màng nói, “Tôi muốn uống nước…”
“Được, em đi rót cho anh.” Nhung Tử đứng dậy muốn đi rót nước, âu dương sóc vội đưa nước trong tay mình cho cậu: “Ở đây có.”
“À, cảm ơn.” Nhung Tử mỉm cười, nhận nước trong tay âu dương sóc, nhẹ nhàng chậm rãi bón cho Nhan Cảnh uống, còn dùng ngón cái lau sạch nước vương trên khóe môi anh.
Âu dương sóc ở bên nhìn mà choáng váng.
Nhung Tử ngẩng đầu nói: “Chú Âu Dương, chú nếu có việc cứ về trước đi, tôi chăm sóc anh ấy là được rồi.”
“À…” âu dương sóc thấy Nhan Cảnh dựa vào ngực Nhung Tử ngủ rất ngon thì không nói gì thêm, vẻ mặt phức tạp xoay người đi.
Đợi âu dương sóc đi rồi Nhung Tử mới thu lại nụ cười, khẽ thở dài đỡ Nhan Cảnh vào phòng ngủ. Cởi hết quần áo cho anh, chỉnh điều hòa, tiện tay đắp chăn, thấy anh cau mày có vẻ như rất đau khổ Nhung Tử liền ngồi xuống giường, cầm chặt tay anh nói: “Tại sao lại uống nhiều rượu vậy? Tâm trạng không tốt?”
Nhan Cảnh dường như đang mơ ác mộng, túm chặt lấy tay Nhung Tử nói khẽ: “Đừng đi…”
Nhung Tử cầm lại tay anh, “Em không đi, em sẽ luôn ở bên anh.”
Nghe lời cam đoan ấy dường như Nhan Cảnh đã yên lòng, an tâm ngủ say.
Đến nửa đêm Nhan Cảnh đột nhiên phát sốt, Nhung Tử vẫn chưa ngủ, phát hiện trán anh nóng lên vội vàng cầm khăn ướt chườm đá hạ nhiệt cho anh. Nhan Cảnh bị sốt đến hồ đồ, hoặc là đang gặp ác mộng nào đó, trong miệng anh luôn lặp đi lặp lại tên một người.
Ngón tay Nhung Tử thoáng khựng lại, nụ cười cố giả vờ trên mặt dần biến mất.
Giờ phút này, Nhung Tử hi vọng trong miệng anh gọi tên mình chứ không phải Nhung Vũ Minh biết bao.
Thế nhưng, cũng tới giờ này Nhung Tử mới nhận ra rõ ràng, trọng lượng của mình trong lòng Nhan Cảnh nhẹ đến mức không có khả năng xuất hiện trong mơ của anh, càng không khả năng khiến anh lo lắng lúc bị bệnh như vậy.
Buổi chiều lúc nhìn thấy chiếc ví màu đen ở trung tâm nhận đồ, tâm tình Nhung Tử còn vô cùng vui sướng. Lúc ấy vì tìm ví giúp Nhan Cảnh mà đăng một bài thăm dò trên diễn đàn, không ngờ lại có một sư muội liên hệ với cậu, đây quả thực là kinh hỉ bất ngờ.
Có thể làm chút chuyện vì Nhan Cảnh, dù là chuyện nhỏ bé như vậy đều khiến Nhung Tử cảm thấy rất vui vẻ.
Đi thật xa tới khu tây, chẳng quan tâm mình đang mồ hôi đầm đìa, gần như chạy cả đoạn đường tới chỗ đó trước khi tan làm, trong ánh mắt kinh ngạc của giáo viên thở hồng hộc nói: “Thưa cô, em… Em đến nhận một chiếc ví màu đen, bên trong có thẻ chi phiếu, số đuôi là , cô xem hộ em.”
Nữ giáo viên gật đầu, lấy trong ngăn kéo ra một chiếc ví mở ra nhìn nói: “Là cái này à? Bên trong đúng là có chi phiếu, còn có hình của em.”
Nhung Tử hơi kinh ngạc: “Hình của em?”
“Ừ, xác nhận rồi ký tên đi.” Giáo viên giục, Nhung Tử đành phải ký trên mình lên ô người nhận trước.
Cầm ví tiền rồi tò mò mở ra xem, quả nhiên nhìn thấy một tấm ảnh.
Khung cảnh là hoành phi cực lớn của lễ tốt nghiệp khóa XX trung học XX, hai thiếu niên đứng song song trước cửa ra vào hội trường, một tay thân mật ôm vai nhau, tay kia cùng cầm một bó hoa, nụ cười trên mặt cực rạng rỡ. Từ trong đôi mắt sáng ngời ấy có thể thấy, trong một thoáng họ chụp ảnh, vô cùng thỏa mãn và hạnh phúc.
Nụ cười trên mặt Nhung Tử từ từ cứng đờ.
Một người trong tấm ảnh, hiển nhiên là Nhan Cảnh lúc còn trẻ. Mà một người khác, mặt mày lại cực kỳ giống mình.
Cậu còn nhớ, trên bàn sách trong phòng ngủ ở nhà cũng đặt một tấm hình như vậy, là chụp một mình cậu. Nếu không phải số năm trên hoành phi không đúng, thậm chí cậu còn hoài nghi người mặc đồng phục đứng sóng vai cùng Nhan Cảnh trước cửa hội trường trong tấm hình, chính là bản thân cậu.
Tấm ảnh cũ này vẫn luôn được đặt trong ví Nhan Cảnh, giữ gìn rất tốt.
Phía sau tấm ảnh viết một hàng chữ, “Kỷ niệm tốt nghiệp cấp ba. Vũ Minh love Nhan Cảnh.” Đằng sau còn vẽ một mặt cười tinh nghịch cùng hình trái tim.
Lúc này nhìn vào mắt, lại thấy vô cùng chướng mắt.
Thì ra là thế…
Nhung Tử nắm chặt tấm hình kia, đi trên con đường thẳng tắp ở khu tây trường học, ánh mặt trời buổi chiều vô cùng rực rỡ nhưng cậu lại cảm thấy đáy lòng lạnh buốt. Trong lòng bàn tay mướt mồ hôi, tấm ảnh bị mồ hôi thấm ướt, khuôn mặt tươi cười của hai thiếu niên có vẻ mơ hồ, thế nhưng bốn chữ cái L, O, V, E mặt sau bức ảnh lại như một mũi dao nhọn rạch mạnh trong lòng Nhung Tử.
— Nhan Cảnh kinh nghiệm phong phú tầm mắt cao ngạo, tại sao lần đầu gặp ở quán bar lại nhìn trúng gà mờ như cậu?
— Nhan Cảnh chưa bao giờ chịu nằm dưới, vì sao lại chịu vì cậu thay đổi nguyên tắc?
— Nhan Cảnh trước giờ phong lưu tiêu sái, vì sao cố tình mềm lòng với cậu nhiều lần, thậm chí đồng ý thay đổi quan hệ tình nhân với cậu?
Lại ngược dòng tìm về nhiều năm trước, anh trai dịu dàng kia tại sao phải nhặt cậu đang bơ vơ về nhà, nấu cơm cho cậu, mua quần áo cho cậu, dạy cậu biết chữ, trước khi đi còn đưa cậu đến cô nhi viện, hết lòng hết dạ tốt với cậu như vậy?
Tất cả lý do, cuối cùng, chỉ bởi ba chữ ‘lớn lên giống’ ấy.