Sau khi trở về, Nhung Tử như phát điên tìm kiếm trên mạng tất cả những tình nhân mà Nhan Cảnh từng sở hữu, khi so sánh mới phát hiện, mặt mày của những người đó không ít thì nhiều đều có vài phần tương tự với người gọi là Vũ Minh kia. Mà cái người gọi là Vũ Minh, họ Nhung, là cậu hai của Nhung gia, em ruột Nhung Vũ Thành.
Bàn tay cầm chặt chuột run lên. Quan hệ như vậy, giống như ông trời đã tạo ra một trò đùa châm chọc nhất với cậu.
Nhung Tử đột nhiên nhớ tới, lúc nhỏ, ban đêm mà người kia cứu mình từ trong tay đám lưu manh.
Đêm hôm đó trời lạnh như nước, lưng anh cõng ánh trăng đứng trước mặt mình, đôi mắt lúc mỉm cười nhìn rất đẹp. Anh ôm mình đứng dậy từ dưới đất, động tác vô cùng dịu dàng, còn cẩn thận dùng ngón tay giúp mình sửa lại đầu tóc rối bời.
Chưa từng có người dịu dàng đối xử với mình như vậy, ngay cả người thân nhất là bà ngoại cũng không tốt với mình như vậy. Bị người xa lạ ôm đứng dậy, thậm chí Nhung Tử còn hoảng sợ, đờ người trong lòng anh không dám cử động, sợ tay mình làm bẩn cái áo sơmi xinh đẹp của anh.
Rất thích động tác đặt ngón tay lên đầu mình nhẹ nhàng vuốt ve của anh, như vậy sẽ để người ta cảm thấy ấm áp cùng an tâm.
Nửa tháng ở bên cạnh anh, là khoảng thời gian ngắn ngủi vui sướng nhất trong tuổi thơ của Nhung Tử.
Cũng bởi vậy, trí nhớ về anh vô cùng khắc sâu trong lòng Nhung Tử, dù sau khi đến cô nhi viện vẫn ngây ngốc chờ anh. Bởi vì anh đã từng nói “Anh sẽ tới thăm em” mà Nhung Tử tin là thật, cho rằng anh thật sự sẽ đến thăm mình.
Thế nhưng, đợi lâu thật lâu, vẫn không đợi được anh trai kia.
Nhung Tử cũng chưa từng trách cứ anh, cậu luôn nghĩ có lẽ anh còn phải bận rộn chuyện của mình, chờ mình trưởng thành đến thăm anh cũng không khác mấy. Đến lúc đó nhất định phải tặng cho anh rất nhiều quà, mời anh ăn một bữa tiệc, nói một tiếng cảm ơn với anh.
Sợ sau khi gặp lại sẽ bị anh xem thường, Nhung Tử ở cô nhi viện luôn rất nghe lời cùng cố gắng. Lúc nhập học, viện trưởng nói phải có một cái tên chính thức, không thể cả ngày gọi tiểu Nhung. Nhung Tử nhớ người kia yêu nhất màu tím, ga giường cùng rèm cửa trong phòng đều là màu tím sậm, vì vậy cười nói: “Con tên Nhung Tử là được rồi, Tử của tử sắc.”
Đám trẻ con bên cạnh cười nhạo cậu, nói tên của cậu nghe như con gái cậu cũng không để ý. Từ sau khi có tên này trong lòng lại cực kỳ vui vẻ, bởi vì, rốt cuộc cậu đã có một phương thức, có thể tưởng niệm người kia.
Về sau được vợ chồng Lưu Chí Cương nhận nuôi. Lúc đầu Lưu Chí Cương muốn đổi tên cho cậu theo họ Lưu, cậu lại cố chấp không chịu sửa, đơn giản là, cái tên này có ý nghĩa đặc biệt với cậu.
Cái tên này, là vì tưởng niệm người kia mà đặt.
Theo tuổi tăng dần, cảm kích cùng say đắm dành cho anh trai kia khi còn bé dần lắng xuống đáy lòng, lúc ngẫu nhiên nghĩ tới trong lòng vẫn có cảm giác ấm áp. Chỉ tiếc nuối là mình không biết tên anh, không thể gặp lại anh một lần nữa, còn cho là duyên phận của mình với người kia thật sự chỉ đến đây.
Không ngờ rằng, dưới miêu tả của Lưu Chí Cương, cái người học tâm lý học tên Nhan Cảnh mà mình cảm thấy hứng thú kia, lại lớn lên cực kỳ giống người ấy.
Mới đầu Nhung Tử cũng không dám xác định Nhan Cảnh có phải người nhận nuôi cậu năm đó không, chỉ có cảm giác vô cùng thân thiết và quen thuộc với hình của anh ta, cứ như đã quen biết từ rất lâu rồi. Tò mò sưu tầm blog của anh ta, càng xem lại càng thích… Từ đó lại càng hãm sâu, rồi yêu anh lúc nào không hay.
Hôm nay nghĩ lại chuyện cũ, người nhận nuôi cậu năm đó chính xác là Nhan Cảnh, nhà của Nhan gia là ở bên cạnh Nhung gia, Nhan Cảnh và nvm là một đôi người yêu thanh mai trúc mã. Hai người quen biết nhiều năm, yêu nhau nhiều năm, khi đó không biết vì nguyên nhân gì mà chia tay, cả nhà họ Nhung di dân sang Mỹ.
Đêm hôm ấy Nhan Cảnh tốt bụng giúp đỡ cậu, có lẽ cũng là vì… lớn lên rất giống nhỉ?
Nhung Tử càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở.
Hóa ra, mình kiên trì nhiều năm như vậy, chỉ bởi vì một lý do châm chọc thế thôi.
Bắt đầu từ cái ngày mới gặp nhau ấy, cậu chẳng qua chỉ là một… Đồ dỏm đáng buồn.
Chưa từng có lúc nào thống hận dung mạo của mình như vậy, cậu thậm chí chán ghét quan hệ huyết thống của mình với Nhung gia.
Nếu không phải khuôn mặt cực giống nvm này, có lẽ Nhan Cảnh sẽ chẳng chú ý tới cậu, cậu đã sớm chết đói nơi đầu đường xó chợ từ nhiều năm trước rồi.
Như vậy, cậu nên thấy may mắn vì mình lớn lên giống người chú hai kia? Hay nên bi ai, vì mình vĩnh viễn chỉ là ‘lớn lên giống’ mà thôi?
*
Giấc ngủ này của Nhan Cảnh không hề an ổn, trong mơ luôn hiện ra một số đoạn ngắn vụn vặt lúc còn trẻ, anh em Nhung gia, Nhan Như, cha mẹ, khuôn mặt quen thuộc rồi lại lạ lẫm của những người kia cứ lắc lư nhiều lần trước mắt. Cuối cùng dừng lại ở hình ảnh nvm bỏ đi dưới cơn mưa to sáng sớm ấy.
Thiếu niên trong mơ, lưng thẳng tắp, bóng lưng dần trở nên mơ hồ trong làn mưa, Nhan Cảnh cố gắng vươn tay muốn níu hắn lại, cuối cùng vẫn không bắt được gì.
Khi giãy giụa tỉnh lại, phát hiện trong tay có một quả đầu xù lông.
Là Nhung Tử.
Hiển nhiên là cậu ta chăm sóc mình cả đêm, mệt mỏi nên ghé vào giường ngủ. Trong lòng Nhan Cảnh mềm nhũn, vươn tay nhẹ nhàng vuốt đầu cậu, nói khẽ: “Cậu lên giường ngủ đi.”
Nhung Tử kỳ thật vẫn tỉnh. Cảm giác ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc mình, động tác dịu dàng như trong trí nhớ. Trong lòng Nhung Tử thấy đắng chát, trên mặt lại vờ như không có chuyện gì, tránh mắt anh thấp giọng nói: “Anh không có việc gì chứ? Còn sốt không?” Nói xong liền duỗi tay thử độ ấm trên trán anh, nhiệt độ cơ thể quả nhiên giảm, lúc này Nhung Tử mới yên lòng thu tay về, cúi đầu im lặng.
Nhan Cảnh mỉm cười, hỏi: “Tối hôm qua là cậu trông ở đây à?”
“Ừ.”
“Tôi nhớ là Âu Dương đưa tôi về mà?” Nhan Cảnh xoa cái trán đau buốt, vén chăn ngồi dậy xuống giường, “Cậu đến đây lúc nào mà tôi không có ấn tượng, tối hôm qua uống say quá.” Đeo dép lê vào toilet, đi hai bước lại quay đầu nói: “Đúng rồi, cậu đến tìm tôi có chuyện gì không?”
“Ví của anh… Em đã tìm được.” Nhung Tử bình tĩnh nói, “Đặt trên bàn.”
“A, cảm ơn.” Nhan Cảnh cầm ví trên bàn lên mở ra xem, lưng lập tức cứng đờ.
Trong ngăn ví trong suốt có để một tấm hình, hai thiếu niên thân mật ôm nhau, nhìn qua hạnh phúc vô cùng.
Đây là ảnh chụp kỷ niệm trước khi tốt nghiệp cấp ba của rất nhiều năm trước, Âu Dương Sóc tự tay chụp cho hai người họ. Anh luôn giữ tấm hình này, cũng không phải là không muốn quên mối tình kia, càng không phải vì hoài niệm nvm. Anh chỉ dùng cách này để nhắc nhở mình đừng làm chuyện ngu ngốc như năm ấy.
Về sau khi đã nghĩ thông, anh nhét tấm ảnh vào ngăn ví kép, phía trên để một chiếc thẻ tín dụng che đi. Không ngờ chiếc thẻ tín dụng kia bị mất, ảnh chụp cứ thế lộ ra.
Nhan Cảnh im lặng một lát, cố kiềm chế xúc động muốn giải thích, tỉnh táo nói: “Nhìn thấy tấm hình này, cậu không có vấn đề gì muốn hỏi tôi à?”
“Em tra được hết rồi.” Trên mặt Nhung Tử cũng không có phẫn nộ nên có, thậm chí không có một câu chất vấn, sắc mặt cậu cực bình tĩnh, nhìn vào mắt Nhan Cảnh nói từng chữ: “Anh ta gọi nvm, là mối tình đầu thời học sinh của anh. Đúng không?”
Một Nhung Tử thông minh như vậy khiến Nhan Cảnh lại không biết nên đối mặt như thế nào. Anh thà rằng Nhung Tử lớn tiếng trách cứ anh, cũng không muốn nhìn thấy cậu ẩn nhẫn cùng tỉnh táo như vậy.
Nhan Cảnh tránh ánh mắt cậu, thấp giọng nói: “Nếu cậu đã biết rồi, vậy chúng ta cũng nên…”
“Không sao.” Nhung Tử đột nhiên ngắt hai chữ chia tay anh sắp nói ra, “Em không quan tâm quá khứ của anh, cũng không quan tâm rốt cuộc anh coi em là gì. Em chỉ biết là, em rất yêu anh.”
“…” Nhan Cảnh đơ người tại chỗ, nói không ra lời.
“Trừ khi bên cạnh anh có một người yêu rất tốt, trừ khi anh tìm được hạnh phúc. Nếu không, em sẽ không chủ động buông tay anh.”
“…”
“Em rất yêu anh. Chỉ lý do này đã đủ để em tiếp tục kiên trì.” Nhung Tử đi tới, giang hai tay ôm Nhan Cảnh thật chặt, đặt cằm lên vai anh cọ cọ, dán vào lỗ tai anh nhẹ nói, “Em biết, anh vẫn chưa yêu em. Không sao đâu, em có thể đợi, em còn rất nhiều thời gian.”
“Năm đó ở cô nhi viện chờ anh quay lại, em chờ suốt hai năm. Bây giờ chờ anh quay đầu lại, em có thể đợi hai năm nữa.”
Từng câu cậu nói đều vô cùng nghiêm túc, thế nên bên tai dường như cũng có tiếng vọng, cánh tay ôm chặt như muốn ép mình hòa vào trong sinh mạng của cậu ta.
Về sau cậu ấy nói những gì Nhan Cảnh hoàn toàn không nghe được, trong đầu loạn thành một đống, chỉ có một câu cứ vọng đi vọng lại, em rất yêu anh, em có thể đợi…
Mãi đến khi cậu ấy quay người rời đi Nhan Cảnh vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ, thật lâu cũng không tìm thấy giọng của mình.
Trong miệng dần dâng lên vị đắng chát nồng đặc.
— đợi? Chỉ đợi là được sao?
Trước mặt có nhiều lực cản như vậy thì giải quyết thế nào? Cha mẹ bên kia phải đối mặt ra sao? Nhất là một cửa của chị hai, nên dùng vẻ mặt nào nói cho chị biết, mình với con riêng của Nhung Vũ Thành ở bên nhau đây?
Năm đó? Cô nhi viện? Cậu ta đã nhớ hết tất cả rồi? Thế nhưng, cậu ấy lại quên là, không phải chỉ cần kiên trì là có thể đợi được thứ mình muốn. Thế giới này không phải chỉ có hai người chúng ta, không phải cậu thật tình với tôi thì tôi có thể vứt hết tất cả mà ở bên cậu. Tôi đã không còn trẻ nữa, đã qua cái tuổi xúc động mà ‘tình yêu là trên hết’ rồi.
Có lẽ, chỉ là chúng ta gặp được nhau quá muộn.
Đột nhiên Nhan Cảnh lại nghĩ, nếu năm ấy người cùng anh sóng vai đi qua tuổi thanh xuân đổi lại là Nhung Tử, đổi lại là người thanh niên thật tâm đối đãi mình, dù có thế nào cũng ở bên mình, kiên trì nói “Em sẽ chờ anh” này. Như vậy, giữa bọn anh nhất định sẽ có một kết cục hoàn mỹ.
Đáng tiếc, một người sinh ra muộn mười năm. Mà người còn lại, cũng trong mười năm ấy, thay đổi quá nhiều.
Đánh mất của bọn anh, không chỉ là thời gian mười năm.
Bọn anh chỉ là hai đường giao nhau, đi qua giao điểm là ký ức ngoài ý muốn năm ấy, chỉ sẽ càng chạy càng xa.
Trong lòng Nhan Cảnh cực kỳ bình tĩnh. Ở nước ngoài rèn luyện nhiều năm như vậy, đã sớm quyết tâm dù có cô độc suốt quãng đời còn lại cũng không đơn giản tin vào tình yêu. Thế nhưng giờ phút này, Nhan Cảnh lại cảm thấy hốc mắt đau xót vô cùng, thậm chí anh rất rất muốn rơi lệ.
Anh ngẩng đầu khẽ nhắm mắt lại, không cho cảm xúc dưới đáy lòng thoát ra dù chỉ là một chút.
Anh nghĩ, có lẽ anh chỉ có thể nói với Nhung Tử một câu xin lỗi.
Suy nghĩ của tác giả: Nhung Tử si tình quá đi, vụng trộm thích chú Nhan nhiều năm như vậy.
Thế nhưng, khúc mắc của chú Nhan vẫn chưa thể cởi bỏ hoàn toàn, năm đó vì đại Nhung mà cùng gia đình ồn ào long trời lở đấy, chú đã thất vọng đau khổ rồi.
Còn chưa hành hạ xong, tiếp tục xoắn xuýt thôi. Tôi cũng xoắn xuýt này, nhìn hai người họ thống khổ như vậy, nước mắt nước mũi của mẹ ruột cứ chảy ròng ròng T T
Sau khi trở về, Nhung Tử như phát điên tìm kiếm trên mạng tất cả những tình nhân mà Nhan Cảnh từng sở hữu, khi so sánh mới phát hiện, mặt mày của những người đó không ít thì nhiều đều có vài phần tương tự với người gọi là Vũ Minh kia. Mà cái người gọi là Vũ Minh, họ Nhung, là cậu hai của Nhung gia, em ruột Nhung Vũ Thành.
Bàn tay cầm chặt chuột run lên. Quan hệ như vậy, giống như ông trời đã tạo ra một trò đùa châm chọc nhất với cậu.
Nhung Tử đột nhiên nhớ tới, lúc nhỏ, ban đêm mà người kia cứu mình từ trong tay đám lưu manh.
Đêm hôm đó trời lạnh như nước, lưng anh cõng ánh trăng đứng trước mặt mình, đôi mắt lúc mỉm cười nhìn rất đẹp. Anh ôm mình đứng dậy từ dưới đất, động tác vô cùng dịu dàng, còn cẩn thận dùng ngón tay giúp mình sửa lại đầu tóc rối bời.
Chưa từng có người dịu dàng đối xử với mình như vậy, ngay cả người thân nhất là bà ngoại cũng không tốt với mình như vậy. Bị người xa lạ ôm đứng dậy, thậm chí Nhung Tử còn hoảng sợ, đờ người trong lòng anh không dám cử động, sợ tay mình làm bẩn cái áo sơmi xinh đẹp của anh.
Rất thích động tác đặt ngón tay lên đầu mình nhẹ nhàng vuốt ve của anh, như vậy sẽ để người ta cảm thấy ấm áp cùng an tâm.
Nửa tháng ở bên cạnh anh, là khoảng thời gian ngắn ngủi vui sướng nhất trong tuổi thơ của Nhung Tử.
Cũng bởi vậy, trí nhớ về anh vô cùng khắc sâu trong lòng Nhung Tử, dù sau khi đến cô nhi viện vẫn ngây ngốc chờ anh. Bởi vì anh đã từng nói “Anh sẽ tới thăm em” mà Nhung Tử tin là thật, cho rằng anh thật sự sẽ đến thăm mình.
Thế nhưng, đợi lâu thật lâu, vẫn không đợi được anh trai kia.
Nhung Tử cũng chưa từng trách cứ anh, cậu luôn nghĩ có lẽ anh còn phải bận rộn chuyện của mình, chờ mình trưởng thành đến thăm anh cũng không khác mấy. Đến lúc đó nhất định phải tặng cho anh rất nhiều quà, mời anh ăn một bữa tiệc, nói một tiếng cảm ơn với anh.
Sợ sau khi gặp lại sẽ bị anh xem thường, Nhung Tử ở cô nhi viện luôn rất nghe lời cùng cố gắng. Lúc nhập học, viện trưởng nói phải có một cái tên chính thức, không thể cả ngày gọi tiểu Nhung. Nhung Tử nhớ người kia yêu nhất màu tím, ga giường cùng rèm cửa trong phòng đều là màu tím sậm, vì vậy cười nói: “Con tên Nhung Tử là được rồi, Tử của tử sắc.”
Đám trẻ con bên cạnh cười nhạo cậu, nói tên của cậu nghe như con gái cậu cũng không để ý. Từ sau khi có tên này trong lòng lại cực kỳ vui vẻ, bởi vì, rốt cuộc cậu đã có một phương thức, có thể tưởng niệm người kia.
Về sau được vợ chồng Lưu Chí Cương nhận nuôi. Lúc đầu Lưu Chí Cương muốn đổi tên cho cậu theo họ Lưu, cậu lại cố chấp không chịu sửa, đơn giản là, cái tên này có ý nghĩa đặc biệt với cậu.
Cái tên này, là vì tưởng niệm người kia mà đặt.
Theo tuổi tăng dần, cảm kích cùng say đắm dành cho anh trai kia khi còn bé dần lắng xuống đáy lòng, lúc ngẫu nhiên nghĩ tới trong lòng vẫn có cảm giác ấm áp. Chỉ tiếc nuối là mình không biết tên anh, không thể gặp lại anh một lần nữa, còn cho là duyên phận của mình với người kia thật sự chỉ đến đây.
Không ngờ rằng, dưới miêu tả của Lưu Chí Cương, cái người học tâm lý học tên Nhan Cảnh mà mình cảm thấy hứng thú kia, lại lớn lên cực kỳ giống người ấy.
Mới đầu Nhung Tử cũng không dám xác định Nhan Cảnh có phải người nhận nuôi cậu năm đó không, chỉ có cảm giác vô cùng thân thiết và quen thuộc với hình của anh ta, cứ như đã quen biết từ rất lâu rồi. Tò mò sưu tầm blog của anh ta, càng xem lại càng thích… Từ đó lại càng hãm sâu, rồi yêu anh lúc nào không hay.
Hôm nay nghĩ lại chuyện cũ, người nhận nuôi cậu năm đó chính xác là Nhan Cảnh, nhà của Nhan gia là ở bên cạnh Nhung gia, Nhan Cảnh và nvm là một đôi người yêu thanh mai trúc mã. Hai người quen biết nhiều năm, yêu nhau nhiều năm, khi đó không biết vì nguyên nhân gì mà chia tay, cả nhà họ Nhung di dân sang Mỹ.
Đêm hôm ấy Nhan Cảnh tốt bụng giúp đỡ cậu, có lẽ cũng là vì… lớn lên rất giống nhỉ?
Nhung Tử càng nghĩ càng cảm thấy khổ sở.
Hóa ra, mình kiên trì nhiều năm như vậy, chỉ bởi vì một lý do châm chọc thế thôi.
Bắt đầu từ cái ngày mới gặp nhau ấy, cậu chẳng qua chỉ là một… Đồ dỏm đáng buồn.
Chưa từng có lúc nào thống hận dung mạo của mình như vậy, cậu thậm chí chán ghét quan hệ huyết thống của mình với Nhung gia.
Nếu không phải khuôn mặt cực giống nvm này, có lẽ Nhan Cảnh sẽ chẳng chú ý tới cậu, cậu đã sớm chết đói nơi đầu đường xó chợ từ nhiều năm trước rồi.
Như vậy, cậu nên thấy may mắn vì mình lớn lên giống người chú hai kia? Hay nên bi ai, vì mình vĩnh viễn chỉ là ‘lớn lên giống’ mà thôi?
Giấc ngủ này của Nhan Cảnh không hề an ổn, trong mơ luôn hiện ra một số đoạn ngắn vụn vặt lúc còn trẻ, anh em Nhung gia, Nhan Như, cha mẹ, khuôn mặt quen thuộc rồi lại lạ lẫm của những người kia cứ lắc lư nhiều lần trước mắt. Cuối cùng dừng lại ở hình ảnh nvm bỏ đi dưới cơn mưa to sáng sớm ấy.
Thiếu niên trong mơ, lưng thẳng tắp, bóng lưng dần trở nên mơ hồ trong làn mưa, Nhan Cảnh cố gắng vươn tay muốn níu hắn lại, cuối cùng vẫn không bắt được gì.
Khi giãy giụa tỉnh lại, phát hiện trong tay có một quả đầu xù lông.
Là Nhung Tử.
Hiển nhiên là cậu ta chăm sóc mình cả đêm, mệt mỏi nên ghé vào giường ngủ. Trong lòng Nhan Cảnh mềm nhũn, vươn tay nhẹ nhàng vuốt đầu cậu, nói khẽ: “Cậu lên giường ngủ đi.”
Nhung Tử kỳ thật vẫn tỉnh. Cảm giác ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc mình, động tác dịu dàng như trong trí nhớ. Trong lòng Nhung Tử thấy đắng chát, trên mặt lại vờ như không có chuyện gì, tránh mắt anh thấp giọng nói: “Anh không có việc gì chứ? Còn sốt không?” Nói xong liền duỗi tay thử độ ấm trên trán anh, nhiệt độ cơ thể quả nhiên giảm, lúc này Nhung Tử mới yên lòng thu tay về, cúi đầu im lặng.
Nhan Cảnh mỉm cười, hỏi: “Tối hôm qua là cậu trông ở đây à?”
“Ừ.”
“Tôi nhớ là Âu Dương đưa tôi về mà?” Nhan Cảnh xoa cái trán đau buốt, vén chăn ngồi dậy xuống giường, “Cậu đến đây lúc nào mà tôi không có ấn tượng, tối hôm qua uống say quá.” Đeo dép lê vào toilet, đi hai bước lại quay đầu nói: “Đúng rồi, cậu đến tìm tôi có chuyện gì không?”
“Ví của anh… Em đã tìm được.” Nhung Tử bình tĩnh nói, “Đặt trên bàn.”
“A, cảm ơn.” Nhan Cảnh cầm ví trên bàn lên mở ra xem, lưng lập tức cứng đờ.
Trong ngăn ví trong suốt có để một tấm hình, hai thiếu niên thân mật ôm nhau, nhìn qua hạnh phúc vô cùng.
Đây là ảnh chụp kỷ niệm trước khi tốt nghiệp cấp ba của rất nhiều năm trước, Âu Dương Sóc tự tay chụp cho hai người họ. Anh luôn giữ tấm hình này, cũng không phải là không muốn quên mối tình kia, càng không phải vì hoài niệm nvm. Anh chỉ dùng cách này để nhắc nhở mình đừng làm chuyện ngu ngốc như năm ấy.
Về sau khi đã nghĩ thông, anh nhét tấm ảnh vào ngăn ví kép, phía trên để một chiếc thẻ tín dụng che đi. Không ngờ chiếc thẻ tín dụng kia bị mất, ảnh chụp cứ thế lộ ra.
Nhan Cảnh im lặng một lát, cố kiềm chế xúc động muốn giải thích, tỉnh táo nói: “Nhìn thấy tấm hình này, cậu không có vấn đề gì muốn hỏi tôi à?”
“Em tra được hết rồi.” Trên mặt Nhung Tử cũng không có phẫn nộ nên có, thậm chí không có một câu chất vấn, sắc mặt cậu cực bình tĩnh, nhìn vào mắt Nhan Cảnh nói từng chữ: “Anh ta gọi nvm, là mối tình đầu thời học sinh của anh. Đúng không?”
Một Nhung Tử thông minh như vậy khiến Nhan Cảnh lại không biết nên đối mặt như thế nào. Anh thà rằng Nhung Tử lớn tiếng trách cứ anh, cũng không muốn nhìn thấy cậu ẩn nhẫn cùng tỉnh táo như vậy.
Nhan Cảnh tránh ánh mắt cậu, thấp giọng nói: “Nếu cậu đã biết rồi, vậy chúng ta cũng nên…”
“Không sao.” Nhung Tử đột nhiên ngắt hai chữ chia tay anh sắp nói ra, “Em không quan tâm quá khứ của anh, cũng không quan tâm rốt cuộc anh coi em là gì. Em chỉ biết là, em rất yêu anh.”
“…” Nhan Cảnh đơ người tại chỗ, nói không ra lời.
“Trừ khi bên cạnh anh có một người yêu rất tốt, trừ khi anh tìm được hạnh phúc. Nếu không, em sẽ không chủ động buông tay anh.”
“…”
“Em rất yêu anh. Chỉ lý do này đã đủ để em tiếp tục kiên trì.” Nhung Tử đi tới, giang hai tay ôm Nhan Cảnh thật chặt, đặt cằm lên vai anh cọ cọ, dán vào lỗ tai anh nhẹ nói, “Em biết, anh vẫn chưa yêu em. Không sao đâu, em có thể đợi, em còn rất nhiều thời gian.”
“Năm đó ở cô nhi viện chờ anh quay lại, em chờ suốt hai năm. Bây giờ chờ anh quay đầu lại, em có thể đợi hai năm nữa.”
Từng câu cậu nói đều vô cùng nghiêm túc, thế nên bên tai dường như cũng có tiếng vọng, cánh tay ôm chặt như muốn ép mình hòa vào trong sinh mạng của cậu ta.
Về sau cậu ấy nói những gì Nhan Cảnh hoàn toàn không nghe được, trong đầu loạn thành một đống, chỉ có một câu cứ vọng đi vọng lại, em rất yêu anh, em có thể đợi…
Mãi đến khi cậu ấy quay người rời đi Nhan Cảnh vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ, thật lâu cũng không tìm thấy giọng của mình.
Trong miệng dần dâng lên vị đắng chát nồng đặc.
— đợi? Chỉ đợi là được sao?
Trước mặt có nhiều lực cản như vậy thì giải quyết thế nào? Cha mẹ bên kia phải đối mặt ra sao? Nhất là một cửa của chị hai, nên dùng vẻ mặt nào nói cho chị biết, mình với con riêng của Nhung Vũ Thành ở bên nhau đây?
Năm đó? Cô nhi viện? Cậu ta đã nhớ hết tất cả rồi? Thế nhưng, cậu ấy lại quên là, không phải chỉ cần kiên trì là có thể đợi được thứ mình muốn. Thế giới này không phải chỉ có hai người chúng ta, không phải cậu thật tình với tôi thì tôi có thể vứt hết tất cả mà ở bên cậu. Tôi đã không còn trẻ nữa, đã qua cái tuổi xúc động mà ‘tình yêu là trên hết’ rồi.
Có lẽ, chỉ là chúng ta gặp được nhau quá muộn.
Đột nhiên Nhan Cảnh lại nghĩ, nếu năm ấy người cùng anh sóng vai đi qua tuổi thanh xuân đổi lại là Nhung Tử, đổi lại là người thanh niên thật tâm đối đãi mình, dù có thế nào cũng ở bên mình, kiên trì nói “Em sẽ chờ anh” này. Như vậy, giữa bọn anh nhất định sẽ có một kết cục hoàn mỹ.
Đáng tiếc, một người sinh ra muộn mười năm. Mà người còn lại, cũng trong mười năm ấy, thay đổi quá nhiều.
Đánh mất của bọn anh, không chỉ là thời gian mười năm.
Bọn anh chỉ là hai đường giao nhau, đi qua giao điểm là ký ức ngoài ý muốn năm ấy, chỉ sẽ càng chạy càng xa.
Trong lòng Nhan Cảnh cực kỳ bình tĩnh. Ở nước ngoài rèn luyện nhiều năm như vậy, đã sớm quyết tâm dù có cô độc suốt quãng đời còn lại cũng không đơn giản tin vào tình yêu. Thế nhưng giờ phút này, Nhan Cảnh lại cảm thấy hốc mắt đau xót vô cùng, thậm chí anh rất rất muốn rơi lệ.
Anh ngẩng đầu khẽ nhắm mắt lại, không cho cảm xúc dưới đáy lòng thoát ra dù chỉ là một chút.
Anh nghĩ, có lẽ anh chỉ có thể nói với Nhung Tử một câu xin lỗi.
Suy nghĩ của tác giả: Nhung Tử si tình quá đi, vụng trộm thích chú Nhan nhiều năm như vậy.
Thế nhưng, khúc mắc của chú Nhan vẫn chưa thể cởi bỏ hoàn toàn, năm đó vì đại Nhung mà cùng gia đình ồn ào long trời lở đấy, chú đã thất vọng đau khổ rồi.
Còn chưa hành hạ xong, tiếp tục xoắn xuýt thôi. Tôi cũng xoắn xuýt này, nhìn hai người họ thống khổ như vậy, nước mắt nước mũi của mẹ ruột cứ chảy ròng ròng T T