Nhung Tử về đến nhà, bật máy tính ngồi thừ trước bàn. Cậu cảm giác mình đã sắp trở nên điên rồ rồi, tất cả phòng ngủ đều bố trí theo phong cách ưa thích năm ấy của Nhan Cảnh, rèm cửa màu tím, ga giường màu tím. Màu tím nhìn mà giật mình, như đang nhắc nhở tình cảm dành cho người ấy sâu đậm đến mức nào.
Những năm qua luôn chú ý đến cuộc sống của người kia, biết anh sống rất tốt, cũng biết cho tới giờ anh chưa từng nhắc tới mình trước mặt bất cứ ai. Giống như người tên Nhung Tử kia, đã hoàn toàn bị anh lãng quên.
Mỗi ngày đều dốc sức làm việc, chỉ muốn làm bản thân không còn thời gian nghĩ đến anh.
Nhưng vẫn không nhịn được nhớ tới. Vẻ thoải mái cùng phóng khoáng lúc anh uống rượu ở quán bar, sự hăng hái khi dạy học trên bục giảng của anh, sự dịu dàng khi anh nấu cơm cho mình trong bếp, bất đắc dĩ và dung túng lúc anh bị mình ôm lúc trên giường.
File dữ liệu mình lập riêng trong máy tính góp nhặt rất nhiều ảnh chụp của anh, anh ở bất cứ đâu vẫn luôn nở nụ cười, vẫn phóng khoáng tự tại như trước đây.
Nhưng nhìn nụ cười của anh, Nhung Tử lại không thấy vui vẻ chút nào.
Vốn tưởng rằng bốn năm trôi qua, cảm giác của mình với anh đã sớm phai nhạt, đã sớm từ bỏ hi vọng rồi. Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy anh mặt mày tái nhợt tìm Nhan Hiểu Niệm khắp nơi vẫn cảm thấy đau lòng.
Nhìn anh nắm tay Nhan Hiểu Niệm lặng lẽ đi trên phố đêm, bóng lưng cô đơn lạnh lẽo như vậy làm Nhung Tử có xúc động muốn đi qua ôm chặt lấy anh, muốn nắm tay anh, đừng tiếp tục chịu đựng nữa, anh không mệt mỏi à? Vì người kia, đáng giá không?
Thế nhưng, mình cũng có kiêu ngạo và tự tôn.
Không những một lần mà ba lần nghe chính miệng anh nói, người anh yêu nhất là Nhung Vũ Minh.
Nhan Cảnh không biết, câu anh nói năm đó đả kích Nhung Tử lớn đến thế nào.
“Đời này tôi yêu nhất, duy nhất, chỉ có Nhung Vũ Minh.”
Mỗi câu mỗi chữ, như dao sắc đâm vào lòng, khiến Nhung Tử tổn thương thấu tim.
Sau khi chia tay, còn dùng QQ ‘tra vô thử nhân’ này để liên hệ với anh, muốn thăm dò từ miệng anh không biết có phải vì muốn chia tay mà anh mới có ý nói những lời kích thích như vậy không. Thế nhưng, anh lại luôn vui vẻ nhắc tới chuyện chị anh muốn anh kết hôn sinh con, bố anh lại bị bệnh. Cứ như quan tâm của anh vĩnh viễn chỉ là người nhà, chuyện chia tay với Nhung Tử dường như không được anh để trong lòng.
Trong lòng Nhung Tử thấy vô cùng khó chịu và mất mát.
QQ kia sau khi đi làm đã bị Nhung Tử bỏ, trong danh sách bạn tốt chỉ có một mình Nhan Cảnh. Về sau, thật sự không muốn tán gẫu về việc nhà với anh, đăng nhập vào số QQ kia cũng ngày càng ít.
Nhung Tử vốn cũng không hận Nhung gia, với cậu chữ Nhung này cũng chỉ là dòng họ như Trương Vương Lý Triệu, hoàn toàn không có bất cứ thân tình gì. Thế nhưng Nhan Cảnh nói như vậy, đột nhiên cậu rất muốn tìm hiểu về Nhung Vũ Minh.
Cũng không phải hiếu kỳ với người chú trên huyết thống này, cậu chỉ muốn biết người đàn ông kia rốt cuộc có sức quyến rũ thế nào mà có thể khiến Nhan Cảnh một lòng với hắn mười mấy năm qua, vẫn cứ yêu hắn như vậy.
Những năm này sau khi thành lập studio đã tiếp xúc với rất nhiều cao thủ tình báo, ID Nhung Tử mới lập ‘Ma pháp màu tím’ thậm chí trở thành nhân vật quan trọng trong mạng lưới tình báo toàn phía nam.
Bình thường cậu cũng không tham dự các loại hoạt động bí mật của đám hacker, một mình dạo chơi trong thế giới mạng, ngược lại có vẻ giống độc hành hiệp phóng khoáng. Rất nhiều người sùng bái cậu, cũng có người ra giá cao mua các loại tin tức của cậu, Nhung Tử làm ăn cũng hoàn toàn thuộc vào tâm tình, cậu từ trước đến nay luôn làm theo ý mình.
Bắt tay vào điều tra gia tộc Nhung thị xa lạ, cậu mất thời gian hơn một tháng.
Kết quả, tra đến tra đi, vậy mà phát hiện ra một sự thật kinh người!
Chuyện đã trôi qua quá lâu, Nhung Vũ Thành chết rồi, mẹ với bà ngoại cũng đã chết. Năm ấy sau khi Nhung gia chuyển đi, người biết chuyện gần như cũng đều chuyển đi, chỉ tra được ba người hầu Nhung gia mời năm đó, một bảo mẫu trong đó sinh bệnh nằm viện. Quản gia đổi tên đổi họ đến Đài Bắc kinh doanh, còn một hầu nữ lấy chồng nơi khác.
Nhung Tử sử dụng thời gian làm việc nhàn rỗi tìm đến từng người một, hỏi lần lượt từng người chuyện năm đó. Lại đối lập với một số số liệu trong tay, nhiều lần trắc trở cuối cùng tra được cái gọi là sự thật –
Năm đó, tập đoàn Vinh Hân chỉ là một công ty trang phục quy mô nhỏ, sau khi Nhung Vũ Thành với Nhan Như kết hôn, thân thể của Nhung lão gia tử không tốt liền tạm thời giao quyền điều hành công ty cho con trai trưởng Nhung Vũ Thành có tài kinh thương. Nhung Vũ Minh lúc ấy vẫn còn học trung học, Nhung lão gia tử có ý định đợi hắn tốt nghiệp đại học, lại nhìn biểu hiện của hai anh em để một lần nữa cân nhắc người thừa kế xí nghiệp.
Nhung Vũ Thành vô cùng khôn khéo, hắn cũng không có kiên nhẫn chờ em trai lớn lên cùng tranh giành gia nghiệp với hắn. Trong lúc quản lý tập đoàn Vinh Hân, hắn làm vài cuộc mua bán lớn khiến tài chính tập đoàn Vinh Hân tăng gấp đôi, đồng thời âm thầm thu mua cổ phần công ty, từ từ chuyển dời cổ quyền của tập đoàn Vinh Hân sang tên mình. Trong khi Nhung lão gia tử dưỡng bệnh, kỳ thật quyền lực đã sớm bị con trai thâu tóm.
Có lẽ, trong lòng Nhung Vũ Thành vẫn luôn oán hận sự chuyên chế của Nhung gia cùng việc cha mẹ phá hoại tình cảm của hắn. Thậm chí hắn còn ủy thác luật sư viết di chúc, nếu mình xảy ra điều gì ngoài ý muốn, tài sản mang tên mình đều do Hứa Hân phu nhân và thân nhân của cô thừa kế.
Hứa Hân, chính là mẹ đẻ của Nhung Tử.
Không ngờ sau đó lúc đám người Nhung gia cãi vã, cha mẹ không cẩn thận lỡ miệng nói ra sự thật Hứa Hân đã sớm qua đời, Nhung Vũ Thành chịu đả kích, lái xe ra ngoài rồi xảy ra tai nạn xe cộ.
Vụ tai nạn xe cộ kia căn bản không phải tự sát, mà là Nhung lão gia tử tức giận với việc con trai vì người đàn bà kia phản bội Nhung gia mà tạo ra việc ‘ngoài ý muốn’.
Về sau, tình cảm của Nhan Cảnh và Nhung Vũ Minh bị đưa ra ánh sáng.
Buổi tối mưa tầm tã ấy, trước cửa Nhan gia, Nhan Trung Sách cầm roi đánh Nhan Cảnh. Mà trong đại sảnh Nhung gia, sau bữa cơm tối, Nhung lão gia tử liền để Nhung Vũ Minh ngồi trên ghế salon, hai cha con uống trà đàm phán.
Lão không sử dụng chút vũ lực nào, chỉ lạnh lùng nỏi: “Vũ Minh, con muốn đi cùng Nhan Cảnh cũng được, nhưng, từ giờ trở đi con sẽ đoạn tuyệt tất cả quan hệ với Nhung gia. Từ nay về sau, chúng ta sẽ không cho con một đồng, con bệnh chết hay chết đói cũng không quan hệ với chúng ta.
“Anh trai con vừa qua đời, Nhung gia chúng ta chỉ còn lại một dòng độc đinh là con. Nếu con đi rồi, chúng ta chỉ có thể đưa đứa con hoang của anh con về làm người thừa kế.
“Một bên là cái mà con gọi là tình yêu. Bên kia là cả tập đoàn Vinh Hân cùng tiền đồ tươi sáng. Con mới mười tám tuổi, sau này tình nhân tốt hơn tìm đâu không được? Con thật sự muốn vì một Nhan Cảnh mà từ bỏ tất cả? Con hãy suy nghĩ cho thật kỹ.”
Nhung Vũ Minh nhanh chóng nghĩ thông, thậm chí đến 10 phút.
Lựa chọn của hắn, đương nhiên, không phải là Nhan Cảnh.
“Bố, con sẽ chia tay với cậu ấy. Tuổi con còn nhỏ, tình yêu không thể lấy làm cơm ăn, con không ngu như vậy.”
“Thật là đứa trẻ thông minh, một chút đã hiểu.” Nhung lão gia tử sờ đầu hắn, “Nhan Cảnh kia, tính cách kiêu ngạo lại cố chấp, chuyện gì cũng lao vào không biết suy nghĩ, con nghe đi, bố nó cũng bắt đầu lấy roi đánh nó rồi mà nó còn không chịu nhận sai. Cúi đầu nhận sai có khó như vậy ư? Người không hiểu luồn lách như vậy cũng không thích hợp ở bên cạnh con.”
Nhung Vũ Minh gật đầu đồng ý: “Tính cách A Cảnh là thế, quá kiêu ngạo không chịu nhận thua, phía trước là vách núi cậu ấy cũng cắn răng nhảy xuống, không hiểu đạo lý lui một bước trời cao biển rộng. Con nghĩ, một ngày nào đó cậu ấy sẽ hiểu.”
Nhung lão gia tử cười gật đầu, “Ừ, con có thể nghĩ vậy là rất tốt, đi thu dọn hành lý, quên Nhan Cảnh đi, mấy hôm nữa xuất ngoại du học, sau khi về thì tiếp quản tập đoàn Vinh Hân. Sau này dạng tình nhân nào mà không tìm thấy, con cũng đừng học Nhan Cảnh kia, vì thứ tình yêu hư vô mà làm chuyện ngu ngốc.”
…
Có lẽ Nhan Cảnh không biết, thậm chí nằm mơ cũng không ngờ rằng, lúc anh quỳ trước cửa bị cha mình dùng roi da đánh, trong phòng khách Nhung gia, hai cha con Nhung Vũ Minh đang đánh giá cùng cười nhạo ngu xuẩn của anh.
Nhung gia sợ Nhung Tử tìm tới cửa rồi tranh đoạt quyền thừa kế tài sản của Nhung Vũ Thành cha mình, vì vậy vội vàng tạo chứng cứ toàn bộ người thân nhất của Hứa Hân đã chết, mua được luật sư, sau khi lấy được cổ phần của tập đoàn Vinh Hân nhanh chóng dọn đi. Bọn họ đi nhanh như đang tránh né ôn dịch vậy.
Nhung Vũ Minh, hợp lẽ biến thành người thừa kế duy nhất của tập đoàn Vinh Hân.
Ở nước ngoài học xong đại học, sau khi tốt nghiệp đường hoàng trở về làm ông chủ tập đoàn Vinh Hân. Bên cạnh có một tình nhân tên Nhan Tự, còn có mấy người bạn gái quan hệ mập mờ.
Áo gấm về nước, tiền đồ rộng mở.
Nhan Cảnh vì hắn hứng mưa cả đêm năm đó đã sớm bị hắn ném lên chín tầng mây. Nếu không phải Nhan Tự giải phẫu cần hiến máu, có lẽ hắn sẽ chẳng bao giờ nghĩ ra Nhan Cảnh còn là một người có nhóm máu hiếm.
Tất cả nhìn thì dường như rất phù hợp với suy tính của Nhung lão gia tử năm đó.
Chỉ có điều, bọn hắn không để ý đến đứa trẻ bị vứt bỏ kia, đứa bé ấy cũng không chết đói đầu đường như bọn hắn mong muốn mà được Nhan Cảnh tốt bụng cứu giúp. Thậm chí sau đó, trở nên cực kỳ thông minh và kiên cường.
Cậu sẽ không để mặc cho bọn hắn tiếp tục sống sung sướng!
Nhung Tử đột nhiên nhớ tới lúc nhỏ, bà ngoại chỉ nói với cậu tên cùng địa chỉ của bố cậu, ngoài ra chưa từng đề cập Nhung gia là gia đình thế nào. Mãi đến lúc lâm chung mới bảo cậu đi tìm bố, hơn nữa năm lần bảy lượt dặn cậu phải một mình đến gặp bố, đừng nói chuyện với những người khác.
Bây giờ nghĩ lại Nhung Tử đã cảm thấy trái tim lạnh giá. Nếu lúc trước mình tìm tới cửa sớm vài ngày, có lẽ sẽ bị Nhung lão gia tử giết người diệt khẩu cũng không chừng. Ngay cả Nhung Vũ Thành cũng không buông tha, lão còn chuyện gì mà không làm được? Người máu lạnh như vậy, chỉ coi hậu đại là công cụ kế thừa dùng tiền tài làm căn cơ cho Nhung gia, không thể nào tưởng được trên người mình lại chảy dòng máu giống họ.
Ban đầu Nhung Tử chưa từng nghĩ tới việc trả thù Nhung gia, thậm chí không muốn có bất cứ liên quan gì với Nhung gia.
Thế nhưng, sau khi tìm ra sự thật, đột nhiên cậu vô cùng căm hận tên đàn ông có được tình yêu thuần túy của Nhan Cảnh lại hoàn toàn không coi Nhan Cảnh ra gì kia. Vô cùng căm hận gia tộc Nhung thị chia rẽ cha mẹ của mình gián tiếp làm cha mẹ mình chết thảm kia.
Cái gọi là Nhung gia, cũng chỉ là tòa lầu các bề ngoài bề thế đẹp đẽ, còn người ở bên trong quả thực không có nhân tính.
Vừa nghĩ tới năm đó Nhan Cảnh nghiêm túc đơn thuần quỳ gối trong đêm mưa, bị Nhan Trung Sách đánh cả đêm còn không chịu cúi đầu, mà cha con Nhung Vũ Minh lại ở trong phòng khách nhàn nhã uống trà nói chuyện cười nhạo tính cách của Nhan Cảnh…
Nhung Tử hận không thể chuyển hết những cái roi ấy quất vào người hai người họ Nhung kia!
Nhan Cảnh đơn thuần lại kiêu ngạo lúc trẻ, cũng từng cố gắng, kiên cường, dũng cảm yêu một lần. Nhưng thứ anh có được lại là kết cục buồn cười như thế này. Giờ phút này, chỉ nghe người khác kể lại cũng khiến Nhung Tử đau lòng sắp phát điên rồi.
Hận không thể sinh ra sớm mười năm, trong đêm mưa anh chịu bao thương tích kia ôm chặt anh vào lòng, ghé vào lỗ tai anh nói: anh đừng quỳ nữa, người kia không đáng để anh trả giá như vậy! Không đáng để anh phản bội cha mình vì hắn, thậm chí xa quê hương cô độc mười năm!
Hắn căn bản không xứng!
Nhung Tử nhìn số liệu đã được chỉnh sửa trong màn hình, khóe môi hơi nhếch lên thành nụ cười.
– Nhung Vũ Minh, ông đã huy diệt tình yêu quý giá nhất, thuần túy nhất của anh ấy năm đó, vậy hãy để tôi hủy diệt thứ ông quan tâm nhất, yêu thương nhất.
Như vậy mới công bằng, không phải sao?
Nhung Tử về đến nhà, bật máy tính ngồi thừ trước bàn. Cậu cảm giác mình đã sắp trở nên điên rồ rồi, tất cả phòng ngủ đều bố trí theo phong cách ưa thích năm ấy của Nhan Cảnh, rèm cửa màu tím, ga giường màu tím. Màu tím nhìn mà giật mình, như đang nhắc nhở tình cảm dành cho người ấy sâu đậm đến mức nào.
Những năm qua luôn chú ý đến cuộc sống của người kia, biết anh sống rất tốt, cũng biết cho tới giờ anh chưa từng nhắc tới mình trước mặt bất cứ ai. Giống như người tên Nhung Tử kia, đã hoàn toàn bị anh lãng quên.
Mỗi ngày đều dốc sức làm việc, chỉ muốn làm bản thân không còn thời gian nghĩ đến anh.
Nhưng vẫn không nhịn được nhớ tới. Vẻ thoải mái cùng phóng khoáng lúc anh uống rượu ở quán bar, sự hăng hái khi dạy học trên bục giảng của anh, sự dịu dàng khi anh nấu cơm cho mình trong bếp, bất đắc dĩ và dung túng lúc anh bị mình ôm lúc trên giường.
File dữ liệu mình lập riêng trong máy tính góp nhặt rất nhiều ảnh chụp của anh, anh ở bất cứ đâu vẫn luôn nở nụ cười, vẫn phóng khoáng tự tại như trước đây.
Nhưng nhìn nụ cười của anh, Nhung Tử lại không thấy vui vẻ chút nào.
Vốn tưởng rằng bốn năm trôi qua, cảm giác của mình với anh đã sớm phai nhạt, đã sớm từ bỏ hi vọng rồi. Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy anh mặt mày tái nhợt tìm Nhan Hiểu Niệm khắp nơi vẫn cảm thấy đau lòng.
Nhìn anh nắm tay Nhan Hiểu Niệm lặng lẽ đi trên phố đêm, bóng lưng cô đơn lạnh lẽo như vậy làm Nhung Tử có xúc động muốn đi qua ôm chặt lấy anh, muốn nắm tay anh, đừng tiếp tục chịu đựng nữa, anh không mệt mỏi à? Vì người kia, đáng giá không?
Thế nhưng, mình cũng có kiêu ngạo và tự tôn.
Không những một lần mà ba lần nghe chính miệng anh nói, người anh yêu nhất là Nhung Vũ Minh.
Nhan Cảnh không biết, câu anh nói năm đó đả kích Nhung Tử lớn đến thế nào.
“Đời này tôi yêu nhất, duy nhất, chỉ có Nhung Vũ Minh.”
Mỗi câu mỗi chữ, như dao sắc đâm vào lòng, khiến Nhung Tử tổn thương thấu tim.
Sau khi chia tay, còn dùng QQ ‘tra vô thử nhân’ này để liên hệ với anh, muốn thăm dò từ miệng anh không biết có phải vì muốn chia tay mà anh mới có ý nói những lời kích thích như vậy không. Thế nhưng, anh lại luôn vui vẻ nhắc tới chuyện chị anh muốn anh kết hôn sinh con, bố anh lại bị bệnh. Cứ như quan tâm của anh vĩnh viễn chỉ là người nhà, chuyện chia tay với Nhung Tử dường như không được anh để trong lòng.
Trong lòng Nhung Tử thấy vô cùng khó chịu và mất mát.
QQ kia sau khi đi làm đã bị Nhung Tử bỏ, trong danh sách bạn tốt chỉ có một mình Nhan Cảnh. Về sau, thật sự không muốn tán gẫu về việc nhà với anh, đăng nhập vào số QQ kia cũng ngày càng ít.
Nhung Tử vốn cũng không hận Nhung gia, với cậu chữ Nhung này cũng chỉ là dòng họ như Trương Vương Lý Triệu, hoàn toàn không có bất cứ thân tình gì. Thế nhưng Nhan Cảnh nói như vậy, đột nhiên cậu rất muốn tìm hiểu về Nhung Vũ Minh.
Cũng không phải hiếu kỳ với người chú trên huyết thống này, cậu chỉ muốn biết người đàn ông kia rốt cuộc có sức quyến rũ thế nào mà có thể khiến Nhan Cảnh một lòng với hắn mười mấy năm qua, vẫn cứ yêu hắn như vậy.
Những năm này sau khi thành lập studio đã tiếp xúc với rất nhiều cao thủ tình báo, ID Nhung Tử mới lập ‘Ma pháp màu tím’ thậm chí trở thành nhân vật quan trọng trong mạng lưới tình báo toàn phía nam.
Bình thường cậu cũng không tham dự các loại hoạt động bí mật của đám hacker, một mình dạo chơi trong thế giới mạng, ngược lại có vẻ giống độc hành hiệp phóng khoáng. Rất nhiều người sùng bái cậu, cũng có người ra giá cao mua các loại tin tức của cậu, Nhung Tử làm ăn cũng hoàn toàn thuộc vào tâm tình, cậu từ trước đến nay luôn làm theo ý mình.
Bắt tay vào điều tra gia tộc Nhung thị xa lạ, cậu mất thời gian hơn một tháng.
Kết quả, tra đến tra đi, vậy mà phát hiện ra một sự thật kinh người!
Chuyện đã trôi qua quá lâu, Nhung Vũ Thành chết rồi, mẹ với bà ngoại cũng đã chết. Năm ấy sau khi Nhung gia chuyển đi, người biết chuyện gần như cũng đều chuyển đi, chỉ tra được ba người hầu Nhung gia mời năm đó, một bảo mẫu trong đó sinh bệnh nằm viện. Quản gia đổi tên đổi họ đến Đài Bắc kinh doanh, còn một hầu nữ lấy chồng nơi khác.
Nhung Tử sử dụng thời gian làm việc nhàn rỗi tìm đến từng người một, hỏi lần lượt từng người chuyện năm đó. Lại đối lập với một số số liệu trong tay, nhiều lần trắc trở cuối cùng tra được cái gọi là sự thật –
Năm đó, tập đoàn Vinh Hân chỉ là một công ty trang phục quy mô nhỏ, sau khi Nhung Vũ Thành với Nhan Như kết hôn, thân thể của Nhung lão gia tử không tốt liền tạm thời giao quyền điều hành công ty cho con trai trưởng Nhung Vũ Thành có tài kinh thương. Nhung Vũ Minh lúc ấy vẫn còn học trung học, Nhung lão gia tử có ý định đợi hắn tốt nghiệp đại học, lại nhìn biểu hiện của hai anh em để một lần nữa cân nhắc người thừa kế xí nghiệp.
Nhung Vũ Thành vô cùng khôn khéo, hắn cũng không có kiên nhẫn chờ em trai lớn lên cùng tranh giành gia nghiệp với hắn. Trong lúc quản lý tập đoàn Vinh Hân, hắn làm vài cuộc mua bán lớn khiến tài chính tập đoàn Vinh Hân tăng gấp đôi, đồng thời âm thầm thu mua cổ phần công ty, từ từ chuyển dời cổ quyền của tập đoàn Vinh Hân sang tên mình. Trong khi Nhung lão gia tử dưỡng bệnh, kỳ thật quyền lực đã sớm bị con trai thâu tóm.
Có lẽ, trong lòng Nhung Vũ Thành vẫn luôn oán hận sự chuyên chế của Nhung gia cùng việc cha mẹ phá hoại tình cảm của hắn. Thậm chí hắn còn ủy thác luật sư viết di chúc, nếu mình xảy ra điều gì ngoài ý muốn, tài sản mang tên mình đều do Hứa Hân phu nhân và thân nhân của cô thừa kế.
Hứa Hân, chính là mẹ đẻ của Nhung Tử.
Không ngờ sau đó lúc đám người Nhung gia cãi vã, cha mẹ không cẩn thận lỡ miệng nói ra sự thật Hứa Hân đã sớm qua đời, Nhung Vũ Thành chịu đả kích, lái xe ra ngoài rồi xảy ra tai nạn xe cộ.
Vụ tai nạn xe cộ kia căn bản không phải tự sát, mà là Nhung lão gia tử tức giận với việc con trai vì người đàn bà kia phản bội Nhung gia mà tạo ra việc ‘ngoài ý muốn’.
Về sau, tình cảm của Nhan Cảnh và Nhung Vũ Minh bị đưa ra ánh sáng.
Buổi tối mưa tầm tã ấy, trước cửa Nhan gia, Nhan Trung Sách cầm roi đánh Nhan Cảnh. Mà trong đại sảnh Nhung gia, sau bữa cơm tối, Nhung lão gia tử liền để Nhung Vũ Minh ngồi trên ghế salon, hai cha con uống trà đàm phán.
Lão không sử dụng chút vũ lực nào, chỉ lạnh lùng nỏi: “Vũ Minh, con muốn đi cùng Nhan Cảnh cũng được, nhưng, từ giờ trở đi con sẽ đoạn tuyệt tất cả quan hệ với Nhung gia. Từ nay về sau, chúng ta sẽ không cho con một đồng, con bệnh chết hay chết đói cũng không quan hệ với chúng ta.
“Anh trai con vừa qua đời, Nhung gia chúng ta chỉ còn lại một dòng độc đinh là con. Nếu con đi rồi, chúng ta chỉ có thể đưa đứa con hoang của anh con về làm người thừa kế.
“Một bên là cái mà con gọi là tình yêu. Bên kia là cả tập đoàn Vinh Hân cùng tiền đồ tươi sáng. Con mới mười tám tuổi, sau này tình nhân tốt hơn tìm đâu không được? Con thật sự muốn vì một Nhan Cảnh mà từ bỏ tất cả? Con hãy suy nghĩ cho thật kỹ.”
Nhung Vũ Minh nhanh chóng nghĩ thông, thậm chí đến phút.
Lựa chọn của hắn, đương nhiên, không phải là Nhan Cảnh.
“Bố, con sẽ chia tay với cậu ấy. Tuổi con còn nhỏ, tình yêu không thể lấy làm cơm ăn, con không ngu như vậy.”
“Thật là đứa trẻ thông minh, một chút đã hiểu.” Nhung lão gia tử sờ đầu hắn, “Nhan Cảnh kia, tính cách kiêu ngạo lại cố chấp, chuyện gì cũng lao vào không biết suy nghĩ, con nghe đi, bố nó cũng bắt đầu lấy roi đánh nó rồi mà nó còn không chịu nhận sai. Cúi đầu nhận sai có khó như vậy ư? Người không hiểu luồn lách như vậy cũng không thích hợp ở bên cạnh con.”
Nhung Vũ Minh gật đầu đồng ý: “Tính cách A Cảnh là thế, quá kiêu ngạo không chịu nhận thua, phía trước là vách núi cậu ấy cũng cắn răng nhảy xuống, không hiểu đạo lý lui một bước trời cao biển rộng. Con nghĩ, một ngày nào đó cậu ấy sẽ hiểu.”
Nhung lão gia tử cười gật đầu, “Ừ, con có thể nghĩ vậy là rất tốt, đi thu dọn hành lý, quên Nhan Cảnh đi, mấy hôm nữa xuất ngoại du học, sau khi về thì tiếp quản tập đoàn Vinh Hân. Sau này dạng tình nhân nào mà không tìm thấy, con cũng đừng học Nhan Cảnh kia, vì thứ tình yêu hư vô mà làm chuyện ngu ngốc.”
…
Có lẽ Nhan Cảnh không biết, thậm chí nằm mơ cũng không ngờ rằng, lúc anh quỳ trước cửa bị cha mình dùng roi da đánh, trong phòng khách Nhung gia, hai cha con Nhung Vũ Minh đang đánh giá cùng cười nhạo ngu xuẩn của anh.
Nhung gia sợ Nhung Tử tìm tới cửa rồi tranh đoạt quyền thừa kế tài sản của Nhung Vũ Thành cha mình, vì vậy vội vàng tạo chứng cứ toàn bộ người thân nhất của Hứa Hân đã chết, mua được luật sư, sau khi lấy được cổ phần của tập đoàn Vinh Hân nhanh chóng dọn đi. Bọn họ đi nhanh như đang tránh né ôn dịch vậy.
Nhung Vũ Minh, hợp lẽ biến thành người thừa kế duy nhất của tập đoàn Vinh Hân.
Ở nước ngoài học xong đại học, sau khi tốt nghiệp đường hoàng trở về làm ông chủ tập đoàn Vinh Hân. Bên cạnh có một tình nhân tên Nhan Tự, còn có mấy người bạn gái quan hệ mập mờ.
Áo gấm về nước, tiền đồ rộng mở.
Nhan Cảnh vì hắn hứng mưa cả đêm năm đó đã sớm bị hắn ném lên chín tầng mây. Nếu không phải Nhan Tự giải phẫu cần hiến máu, có lẽ hắn sẽ chẳng bao giờ nghĩ ra Nhan Cảnh còn là một người có nhóm máu hiếm.
Tất cả nhìn thì dường như rất phù hợp với suy tính của Nhung lão gia tử năm đó.
Chỉ có điều, bọn hắn không để ý đến đứa trẻ bị vứt bỏ kia, đứa bé ấy cũng không chết đói đầu đường như bọn hắn mong muốn mà được Nhan Cảnh tốt bụng cứu giúp. Thậm chí sau đó, trở nên cực kỳ thông minh và kiên cường.
Cậu sẽ không để mặc cho bọn hắn tiếp tục sống sung sướng!
Nhung Tử đột nhiên nhớ tới lúc nhỏ, bà ngoại chỉ nói với cậu tên cùng địa chỉ của bố cậu, ngoài ra chưa từng đề cập Nhung gia là gia đình thế nào. Mãi đến lúc lâm chung mới bảo cậu đi tìm bố, hơn nữa năm lần bảy lượt dặn cậu phải một mình đến gặp bố, đừng nói chuyện với những người khác.
Bây giờ nghĩ lại Nhung Tử đã cảm thấy trái tim lạnh giá. Nếu lúc trước mình tìm tới cửa sớm vài ngày, có lẽ sẽ bị Nhung lão gia tử giết người diệt khẩu cũng không chừng. Ngay cả Nhung Vũ Thành cũng không buông tha, lão còn chuyện gì mà không làm được? Người máu lạnh như vậy, chỉ coi hậu đại là công cụ kế thừa dùng tiền tài làm căn cơ cho Nhung gia, không thể nào tưởng được trên người mình lại chảy dòng máu giống họ.
Ban đầu Nhung Tử chưa từng nghĩ tới việc trả thù Nhung gia, thậm chí không muốn có bất cứ liên quan gì với Nhung gia.
Thế nhưng, sau khi tìm ra sự thật, đột nhiên cậu vô cùng căm hận tên đàn ông có được tình yêu thuần túy của Nhan Cảnh lại hoàn toàn không coi Nhan Cảnh ra gì kia. Vô cùng căm hận gia tộc Nhung thị chia rẽ cha mẹ của mình gián tiếp làm cha mẹ mình chết thảm kia.
Cái gọi là Nhung gia, cũng chỉ là tòa lầu các bề ngoài bề thế đẹp đẽ, còn người ở bên trong quả thực không có nhân tính.
Vừa nghĩ tới năm đó Nhan Cảnh nghiêm túc đơn thuần quỳ gối trong đêm mưa, bị Nhan Trung Sách đánh cả đêm còn không chịu cúi đầu, mà cha con Nhung Vũ Minh lại ở trong phòng khách nhàn nhã uống trà nói chuyện cười nhạo tính cách của Nhan Cảnh…
Nhung Tử hận không thể chuyển hết những cái roi ấy quất vào người hai người họ Nhung kia!
Nhan Cảnh đơn thuần lại kiêu ngạo lúc trẻ, cũng từng cố gắng, kiên cường, dũng cảm yêu một lần. Nhưng thứ anh có được lại là kết cục buồn cười như thế này. Giờ phút này, chỉ nghe người khác kể lại cũng khiến Nhung Tử đau lòng sắp phát điên rồi.
Hận không thể sinh ra sớm mười năm, trong đêm mưa anh chịu bao thương tích kia ôm chặt anh vào lòng, ghé vào lỗ tai anh nói: anh đừng quỳ nữa, người kia không đáng để anh trả giá như vậy! Không đáng để anh phản bội cha mình vì hắn, thậm chí xa quê hương cô độc mười năm!
Hắn căn bản không xứng!
Nhung Tử nhìn số liệu đã được chỉnh sửa trong màn hình, khóe môi hơi nhếch lên thành nụ cười.
– Nhung Vũ Minh, ông đã huy diệt tình yêu quý giá nhất, thuần túy nhất của anh ấy năm đó, vậy hãy để tôi hủy diệt thứ ông quan tâm nhất, yêu thương nhất.
Như vậy mới công bằng, không phải sao?