Nhưng giờ về học lại cũng không thể nữa rồi, người đã đến rồi, tiền học mấy ngàn cũng nộp rồi, Vương Tiểu Thiên chỉ có thể đứng ngoài cửa thở dài một tiếng rồi chấp nhận số phận, một lần nữa đưa tay mở cửa ra.
Cửa lại mở từ bên trong ra trước, một cái bóng cao lớn trùm lên Vương Tiểu Thiên, Vương Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, hóa ra người mở cửa chính là cậu trai im lặng chơi game, ban nãy chỉ liếc bừa một cái, không thấy rõ dáng vẻ hắn, ấn tượng lớn nhất chính là quả tóc dài loăn xoăn màu đen, Vương Tiểu Thiên còn tưởng là uốn, nhưng giờ nhìn thấy mặt người này liền biết là hoàn toàn tự nhiên.
Cậu trai này chắc chắn có huyết thống nước ngoài! Vương Tiểu Thiên thực ra hơi chấn động, chiều cao 179cm của cậu chỉ tới cằm người này, đã thế cao quá 190 thì thôi đi, bên dưới chiếc áo phông lại là dáng người cơ bắp rất đều rất đẹp, điều càng khiến người ta cảm thán ông trời bất công chính là hắn còn cực kỳ đẹp trai.
Da trắng môi nhạt, mắt đặc biệt sâu, sống mũi cũng cao, không giống với kiểu mặt hơi phẳng của người châu Á, mặt mũi hắn sắc cạnh, nhưng trong sắc cạnh lại không mất đi sự nhu hòa của người châu Á.
Con lai à… Vương Tiểu Thiên định thần lại, cậu trai kia cũng chủ động chào cậu.
“Vương Tiểu Thiên phải không? Tôi là Tiêu Ngọc Hoành.” Tuy mặt mũi hắn thiên về người phương tây nhưng tên thì rất có mùi cổ phong Trung Quốc, tiếng phổ thông cũng vô cùng tiêu chuẩn.
“Ừm… chào cậu.” Vương Tiểu Thiên khẽ gật đầu tỏ ý với hắn, sau đó nghiêng người đi qua hắn, kéo hành lý vào phòng ký túc cũng không lớn lắm.
Cậu thanh niên kia dập tắt thuốc lá, ngồi trên ghế nghiêng người nhìn cậu, cậu béo tay trần vẫn đang chơi game, Vương Tiểu Thiên liếc nhìn, màn hình chuyển động rất nhanh, một đống sáng lóa, không nhìn ra được cái gì với cái gì.
Ký túc là phòng bốn người, Vương Tiểu Thiên ban đầu cho rằng là kiểu trên giường dưới bàn và tủ quần áo, giờ mới biết là mình mơ hơi quá, khu ký túc đã có niên đại này không xây dựng theo tiêu chuẩn phòng bốn người, không gian nhỏ hẹp không thể bày đủ bốn cái giường, vì thế hai bên trái phải đặt một cái giường tầng giá sắt, khoảng gần cửa thì để bàn, tủ cũng liền với bàn.
Cậu béo và thanh niên hút thuốc đã chiếm giường bên phải, Vương Tiểu Thiên đến muộn nhất nên phải ở giường trên giường dưới với cậu con lai kia.
Ngủ giường trên giường dưới cũng chẳng sao, có điều…
Vương Tiểu Thiên liếc nhìn cái máy tính ba màn hình to đùng kia, vốn bàn đã không lớn, để cái máy này chiếm luôn hơn nửa bàn cậu, hầu như không còn chỗ cho cậu để đồ.
Cậu trai tên Tiêu Ngọc Hoành thấy Vương Tiểu Thiên nhíu mày nhìn máy tính của hắn, hiểu ra ngay, bèn vội vàng nói: “Xin lỗi, chiếm bàn cậu rồi, tôi đến trước không biết ký túc nhỏ thế này, yên tâm, mai sẽ mang đi liền.”
Vương Tiểu Thiên nghe vậy, vẻ mặt dịu đi mấy phần, sau đó cậu kéo hành lý đến bên giường tầng, giường dưới đã bày biện chăn đệm xong, giường trên vẫn trống không, chỉ có một cái phản gỗ dày, Vương Tiểu Thiên biết đây chính là giường của mình.
Vương Tiểu Thiên không phải người giỏi giao tiếp, cũng không thích ba người cùng ký túc này lắm, nhưng trước khi sắp xếp vẫn chào họ trước một chút:
“Tôi tên Vương Tiểu Thiên.”
Một câu đơn giản, cũng chẳng nhiều lời.
Cậu thanh niên hút thuốc cũng tự giới thiệu mình: “Đoàn Sách.”
Cậu béo đang chơi game quay lại: “Lưu Chủ Kiến.” rồi lại quay đầu sang chơi game.
Vương Tiểu Thiên cũng chẳng nhớ tên họ, một lòng nghĩ mau chóng xếp sắp đồ, lần này cậu chỉ mang mấy thứ cơ bản nhất, chăn ga gối đệm gì đều không có, phải nhanh đi mua, không thì đêm nay khỏi ngủ.
Thò tay sờ sờ giát giường, có bụi, cậu liếc thấy một chiếc khăn vắt trên giá dựa vào tường, trông như giẻ lau nhưng lại cũng không bẩn quá, bèn hỏi cậu con lai: “Đây là giẻ lau hả?”
“Ừ.” Tiêu Ngọc Hoành gật đầu, đôi mắt đen mang chút nâu nhìn thẳng vào Vương Tiểu Thiên: “Cậu cầm dùng đi.”
Vương Tiểu Thiên rất vui, không cần phí một cái khăn làm giẻ lau rồi, thế là cầm lấy cái khăn trên giá ra khỏi phòng, đi ra nhà vệ sinh chung giặt.
Thuận tiện quan sát phòng vệ sinh một vòng, không hổ là ký túc cũ, hai bên là một loạt phòng ngăn, mười cái bệ xổm cho mấy chục người dùng, mùi cũng không sạch sẽ thơm tho gì, may là phòng ngăn còn có cửa, chỉ tội đứng lên là có thể nhìn thấy nửa người trên.
Điều kiện ăn ở như thế này còn chán hơn cả trường cấp hai cấp ba của cậu.
Có điều Vương Tiểu Thiên từ dưới quê lên, nhanh chóng chấp nhận được hoàn cảnh ăn ở như vậy, sau đó cầm khăn lau về phòng, còn chưa vào đã nghe thấy mọi người đang bàn tán về mình.
“Đẹp trai ghê.” Người nói chính là cậu thanh niên kia, tên gì thì Vương Tiểu Thiên quên rồi: “Tôi còn tưởng phòng mình lại thêm một người nước ngoài nữa chứ, trông cứ như người nổi tiếng mười mấy tuổi bên Hàn ấy.”
“Xem ra chức hotboy trường của tôi gặp nguy hiểm rồi.” Người nói câu này chính là cậu con lai, dùng giọng đùa cợt.
Vương Tiểu Thiên mặt lạnh te đẩy cửa đi vào, sau đó nhanh nhẹn leo lên giường trên trước ánh mắt chú mục của hai người kia, cầm cái khăn mềm chăm chú lau giường.
Đang lau thì nhìn thấy bên giường xuất hiện một cái đầu người, mặt cậu con lai cao to kia hiện ra một nụ cười thật đẹp, hắn nói với Vương Tiểu Thiên: “Ký túc đủ bốn người rồi, lát nữa ra ngoài ăn bữa cơm nhé, sau này đều là anh em cả.”
Vương Tiểu Thiên giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, sắp bảy giờ rồi, lòng lại nhẩm tính thời gian rồi từ chối: “Thôi, tôi phải đi mua chăn đệm chiếu chiếc nữa.”
Tiêu Ngọc Hoành sớm nhìn ra là Vương Tiểu Thiên không mang đồ dùng trên giường bèn nói: “Ăn một bữa cơm nhiều nhất chỉ một tiếng thôi, xong tôi dẫn cậu đi mua, ở đây 11 giờ đóng cửa, đủ thời gian mà.”
Vương Tiểu Thiên ngẫm nghĩ, mình ở đây người lạ đất lạ, có người đi cùng sẽ đỡ hơn, với cả vừa đến đã căng thẳng với người cùng phòng cũng không được, cho dù bốn năm tới không thông đồng làm bậy với họ thì ít nhiều cũng phải nước sông không phạm nước giếng, lúc ấy mới đáp.
“Được.”
Thế là chờ Vương Tiểu Thiên chăm chú lau giường xong, bốn người cùng phòng liền xuất phát, dọc đường đi tỷ lệ ngoái lại rất cao, Vương Tiểu Thiên biết ngoại hình mình không tồi, từ nhỏ đến lớn đã quen bị người ta nhìn chằm chằm rồi, vì thế đi rất bình thản, cậu con lai bên cạnh cậu cũng rất thản nhiên, cậu thanh niên hút thuốc kia thì chiều cao mặt mũi có thể coi là cân đối, bị người ta nhìn cũng chẳng đỏ mặt mấy, chỉ có cậu mập là đi nghiêng nghiêng ngả ngả, thỉnh thoảng lại đưa tay sờ sờ mụn trên mặt.
Vương Tiểu Thiên tưởng là đến nhà ăn của trường, nào ngờ bị ba người này dẫn đến một nhà hàng bài trí cũng được, dù gì cũng là bữa cơm đầu tiên của bốn người cùng phòng, thế nên cậu không hó hé gì, đến khi mở thực đơn dày cộp ra xem, tay bèn luồn vào trong túi lặng lẽ sờ ví tiền.
Trên người cậu cũng không phải không có tiền, có hơn năm trăm tiền mặt, nhưng tiền này là để mua đồ dùng, tiêu vào tiền ăn, Vương Tiểu Thiên cảm thấy không đáng.
Thôi vậy, chia đều ra, đừng vượt quá năm mươi là được.
Vương Tiểu Thiên cảm thấy bốn thằng con trai ăn một bữa cơm hai trăm tệ là rất được rồi, nào ngờ đại gia con lai bên cạnh cậu vừa đến đã gọi bốn món chính vượt quá năm mươi tệ, cuối cùng còn hỏi mọi người có muốn gọi thêm gì không.
Cậu béo gọi thêm hai món, cậu thanh niên hút thuốc cũng thêm một món, mọi người nhìn về phía Vương Tiểu Thiên, sắc mặt Vương Tiểu Thiên khá là khó coi, nhìn thực đơn thầm tính số tiền, đã hơn 300 tệ rồi.
“Bảy món đủ ăn rồi.” Vương Tiểu Thiên nói rồi thu hết hai cuốn thực đơn to đùng về phía mình, như vậy cho dù họ có muốn gọi thêm cũng phải thông qua cậu.
“Vậy cứ thế này trước đi.” Đại gia con lai nói với nữ phục vụ nhìn lén hắn mãi, Vương Tiểu Thiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghe thấy hắn tương thêm một câu: “Thêm một két bia nữa.”
Vương Tiểu Thiên muốn bóp chết hắn.
Cửa lại mở từ bên trong ra trước, một cái bóng cao lớn trùm lên Vương Tiểu Thiên, Vương Tiểu Thiên ngẩng đầu lên, hóa ra người mở cửa chính là cậu trai im lặng chơi game, ban nãy chỉ liếc bừa một cái, không thấy rõ dáng vẻ hắn, ấn tượng lớn nhất chính là quả tóc dài loăn xoăn màu đen, Vương Tiểu Thiên còn tưởng là uốn, nhưng giờ nhìn thấy mặt người này liền biết là hoàn toàn tự nhiên.
Cậu trai này chắc chắn có huyết thống nước ngoài! Vương Tiểu Thiên thực ra hơi chấn động, chiều cao 179cm của cậu chỉ tới cằm người này, đã thế cao quá 190 thì thôi đi, bên dưới chiếc áo phông lại là dáng người cơ bắp rất đều rất đẹp, điều càng khiến người ta cảm thán ông trời bất công chính là hắn còn cực kỳ đẹp trai.
Da trắng môi nhạt, mắt đặc biệt sâu, sống mũi cũng cao, không giống với kiểu mặt hơi phẳng của người châu Á, mặt mũi hắn sắc cạnh, nhưng trong sắc cạnh lại không mất đi sự nhu hòa của người châu Á.
Con lai à… Vương Tiểu Thiên định thần lại, cậu trai kia cũng chủ động chào cậu.
“Vương Tiểu Thiên phải không? Tôi là Tiêu Ngọc Hoành.” Tuy mặt mũi hắn thiên về người phương tây nhưng tên thì rất có mùi cổ phong Trung Quốc, tiếng phổ thông cũng vô cùng tiêu chuẩn.
“Ừm… chào cậu.” Vương Tiểu Thiên khẽ gật đầu tỏ ý với hắn, sau đó nghiêng người đi qua hắn, kéo hành lý vào phòng ký túc cũng không lớn lắm.
Cậu thanh niên kia dập tắt thuốc lá, ngồi trên ghế nghiêng người nhìn cậu, cậu béo tay trần vẫn đang chơi game, Vương Tiểu Thiên liếc nhìn, màn hình chuyển động rất nhanh, một đống sáng lóa, không nhìn ra được cái gì với cái gì.
Ký túc là phòng bốn người, Vương Tiểu Thiên ban đầu cho rằng là kiểu trên giường dưới bàn và tủ quần áo, giờ mới biết là mình mơ hơi quá, khu ký túc đã có niên đại này không xây dựng theo tiêu chuẩn phòng bốn người, không gian nhỏ hẹp không thể bày đủ bốn cái giường, vì thế hai bên trái phải đặt một cái giường tầng giá sắt, khoảng gần cửa thì để bàn, tủ cũng liền với bàn.
Cậu béo và thanh niên hút thuốc đã chiếm giường bên phải, Vương Tiểu Thiên đến muộn nhất nên phải ở giường trên giường dưới với cậu con lai kia.
Ngủ giường trên giường dưới cũng chẳng sao, có điều…
Vương Tiểu Thiên liếc nhìn cái máy tính ba màn hình to đùng kia, vốn bàn đã không lớn, để cái máy này chiếm luôn hơn nửa bàn cậu, hầu như không còn chỗ cho cậu để đồ.
Cậu trai tên Tiêu Ngọc Hoành thấy Vương Tiểu Thiên nhíu mày nhìn máy tính của hắn, hiểu ra ngay, bèn vội vàng nói: “Xin lỗi, chiếm bàn cậu rồi, tôi đến trước không biết ký túc nhỏ thế này, yên tâm, mai sẽ mang đi liền.”
Vương Tiểu Thiên nghe vậy, vẻ mặt dịu đi mấy phần, sau đó cậu kéo hành lý đến bên giường tầng, giường dưới đã bày biện chăn đệm xong, giường trên vẫn trống không, chỉ có một cái phản gỗ dày, Vương Tiểu Thiên biết đây chính là giường của mình.
Vương Tiểu Thiên không phải người giỏi giao tiếp, cũng không thích ba người cùng ký túc này lắm, nhưng trước khi sắp xếp vẫn chào họ trước một chút:
“Tôi tên Vương Tiểu Thiên.”
Một câu đơn giản, cũng chẳng nhiều lời.
Cậu thanh niên hút thuốc cũng tự giới thiệu mình: “Đoàn Sách.”
Cậu béo đang chơi game quay lại: “Lưu Chủ Kiến.” rồi lại quay đầu sang chơi game.
Vương Tiểu Thiên cũng chẳng nhớ tên họ, một lòng nghĩ mau chóng xếp sắp đồ, lần này cậu chỉ mang mấy thứ cơ bản nhất, chăn ga gối đệm gì đều không có, phải nhanh đi mua, không thì đêm nay khỏi ngủ.
Thò tay sờ sờ giát giường, có bụi, cậu liếc thấy một chiếc khăn vắt trên giá dựa vào tường, trông như giẻ lau nhưng lại cũng không bẩn quá, bèn hỏi cậu con lai: “Đây là giẻ lau hả?”
“Ừ.” Tiêu Ngọc Hoành gật đầu, đôi mắt đen mang chút nâu nhìn thẳng vào Vương Tiểu Thiên: “Cậu cầm dùng đi.”
Vương Tiểu Thiên rất vui, không cần phí một cái khăn làm giẻ lau rồi, thế là cầm lấy cái khăn trên giá ra khỏi phòng, đi ra nhà vệ sinh chung giặt.
Thuận tiện quan sát phòng vệ sinh một vòng, không hổ là ký túc cũ, hai bên là một loạt phòng ngăn, mười cái bệ xổm cho mấy chục người dùng, mùi cũng không sạch sẽ thơm tho gì, may là phòng ngăn còn có cửa, chỉ tội đứng lên là có thể nhìn thấy nửa người trên.
Điều kiện ăn ở như thế này còn chán hơn cả trường cấp hai cấp ba của cậu.
Có điều Vương Tiểu Thiên từ dưới quê lên, nhanh chóng chấp nhận được hoàn cảnh ăn ở như vậy, sau đó cầm khăn lau về phòng, còn chưa vào đã nghe thấy mọi người đang bàn tán về mình.
“Đẹp trai ghê.” Người nói chính là cậu thanh niên kia, tên gì thì Vương Tiểu Thiên quên rồi: “Tôi còn tưởng phòng mình lại thêm một người nước ngoài nữa chứ, trông cứ như người nổi tiếng mười mấy tuổi bên Hàn ấy.”
“Xem ra chức hotboy trường của tôi gặp nguy hiểm rồi.” Người nói câu này chính là cậu con lai, dùng giọng đùa cợt.
Vương Tiểu Thiên mặt lạnh te đẩy cửa đi vào, sau đó nhanh nhẹn leo lên giường trên trước ánh mắt chú mục của hai người kia, cầm cái khăn mềm chăm chú lau giường.
Đang lau thì nhìn thấy bên giường xuất hiện một cái đầu người, mặt cậu con lai cao to kia hiện ra một nụ cười thật đẹp, hắn nói với Vương Tiểu Thiên: “Ký túc đủ bốn người rồi, lát nữa ra ngoài ăn bữa cơm nhé, sau này đều là anh em cả.”
Vương Tiểu Thiên giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, sắp bảy giờ rồi, lòng lại nhẩm tính thời gian rồi từ chối: “Thôi, tôi phải đi mua chăn đệm chiếu chiếc nữa.”
Tiêu Ngọc Hoành sớm nhìn ra là Vương Tiểu Thiên không mang đồ dùng trên giường bèn nói: “Ăn một bữa cơm nhiều nhất chỉ một tiếng thôi, xong tôi dẫn cậu đi mua, ở đây 11 giờ đóng cửa, đủ thời gian mà.”
Vương Tiểu Thiên ngẫm nghĩ, mình ở đây người lạ đất lạ, có người đi cùng sẽ đỡ hơn, với cả vừa đến đã căng thẳng với người cùng phòng cũng không được, cho dù bốn năm tới không thông đồng làm bậy với họ thì ít nhiều cũng phải nước sông không phạm nước giếng, lúc ấy mới đáp.
“Được.”
Thế là chờ Vương Tiểu Thiên chăm chú lau giường xong, bốn người cùng phòng liền xuất phát, dọc đường đi tỷ lệ ngoái lại rất cao, Vương Tiểu Thiên biết ngoại hình mình không tồi, từ nhỏ đến lớn đã quen bị người ta nhìn chằm chằm rồi, vì thế đi rất bình thản, cậu con lai bên cạnh cậu cũng rất thản nhiên, cậu thanh niên hút thuốc kia thì chiều cao mặt mũi có thể coi là cân đối, bị người ta nhìn cũng chẳng đỏ mặt mấy, chỉ có cậu mập là đi nghiêng nghiêng ngả ngả, thỉnh thoảng lại đưa tay sờ sờ mụn trên mặt.
Vương Tiểu Thiên tưởng là đến nhà ăn của trường, nào ngờ bị ba người này dẫn đến một nhà hàng bài trí cũng được, dù gì cũng là bữa cơm đầu tiên của bốn người cùng phòng, thế nên cậu không hó hé gì, đến khi mở thực đơn dày cộp ra xem, tay bèn luồn vào trong túi lặng lẽ sờ ví tiền.
Trên người cậu cũng không phải không có tiền, có hơn năm trăm tiền mặt, nhưng tiền này là để mua đồ dùng, tiêu vào tiền ăn, Vương Tiểu Thiên cảm thấy không đáng.
Thôi vậy, chia đều ra, đừng vượt quá năm mươi là được.
Vương Tiểu Thiên cảm thấy bốn thằng con trai ăn một bữa cơm hai trăm tệ là rất được rồi, nào ngờ đại gia con lai bên cạnh cậu vừa đến đã gọi bốn món chính vượt quá năm mươi tệ, cuối cùng còn hỏi mọi người có muốn gọi thêm gì không.
Cậu béo gọi thêm hai món, cậu thanh niên hút thuốc cũng thêm một món, mọi người nhìn về phía Vương Tiểu Thiên, sắc mặt Vương Tiểu Thiên khá là khó coi, nhìn thực đơn thầm tính số tiền, đã hơn 300 tệ rồi.
“Bảy món đủ ăn rồi.” Vương Tiểu Thiên nói rồi thu hết hai cuốn thực đơn to đùng về phía mình, như vậy cho dù họ có muốn gọi thêm cũng phải thông qua cậu.
“Vậy cứ thế này trước đi.” Đại gia con lai nói với nữ phục vụ nhìn lén hắn mãi, Vương Tiểu Thiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghe thấy hắn tương thêm một câu: “Thêm một két bia nữa.”
Vương Tiểu Thiên muốn bóp chết hắn.