Nói là bỏ qua quá khứ nhưng làm sao trong lòng không canh cánh, không có chút khó chịu được. Mỗi lần nhìn thấy Khánh Vy là tâm trí Vân lại hỗn loạn. Thiên Ân thì dạo gần đây ngoại trừ công việc bề bộn, lịch công tác dày đặc ra thì không có gì khác lạ cho nên nỗi canh cánh kia của cô cũng nhanh chóng bị lãng quên.
Đột nhiên nhận được tin dự án ngoài Vũng tàu có vấn đề về mặt thi công cho nên lãnh đạo hai bên ngay lập tức phải bay ra đó bàn bàn công tác giải quyết trục trặc và cô thân là thư kí đặc biệt của tổng giám đốc cho nên cũng phải đi cùng.
Đã ba ngày kể từ khi cô đặt chân xuống Vũng Tàu nhưng thậm chí cô còn chưa kịp ngắm nhìn khung cảnh thiên đường nơi đây. Với cô mà nói ba ngày này chỉ là những cuộc họp kéo dài trong sự bề bộn, căng thẳng,mệt mỏi kéo dài. Giây phút những gương mặt ủ rũ trước đây khi bước ra khỏi phòng họp được thay bằng những gương mặt rạng rỡ, vui mừng bàn tán công việc cũng là lúc cô thở phào vì biết vần đề đã được giải quyết.
Buổi tối công ty có tổ chức một bữa tiệc nhỏ trong khách sạn coi như ăn mừng dự án gặp dữ hóa lành. Và điều tất nhiên toàn bộ những người tham gia lần công tác nàycủa hai đầu tư chính là tập đoàn Hoàng Thiên và tập đoàn Hải Nam đều sẽ có mặt.
Nếu là trước đây cô sẽ ăn mặc bình thường, giản dị mà đi đến vô tư ăn uống sau đó còn tranh thủ ngắm đại mỹ nhân Khánh Vy đẹp thướt tha trong trang phục dạ hội như thế nào nhưng bây giờ cô đã biết rõ Khánh Vy là ai thì mọi chuyện sẽ khác. Cô tin tưởng Thiên Ân nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ tin tưởng Khánh Vy sẽ không dở trò. Mà ải mỹ nhân thì sẽ không đơn giản chút nào. Không phải cô đa nghi mà đơn giản chỉ là “phòng còn hơn chữa”, vẫn là nên đề cao cảnh giác thì hơn.
Phụ nữ mà cho dù thế nào cũng yêu và ngưỡng mộ cái đẹp nhưng nếu cái đẹp đó trực tiếp đe dọa đến mối quan hệ giữa họ và người đàn ông của họ thì sẽ khác. Khi đó họ sẽ chuyển từ ngưỡng mộ sang cạnh tranh công bằng vì dù sao thì không phải người ta vẫn thường nói không có phụ nữ xấu chỉ có người phụ nữ lười làm đẹp sao. Dù sao cũng mới lãnh lương tuần trước cho nên Vân mạnh tay chi tiền mua một chiếc váy ren màu trắng hở lưng và một đôi giày cao gót màu xanh trong một cửa hàng quần áo gần đó. Lúc nhìn giá tiền mà lòng cô đau như cắt. Vì lí gì mà một bộ váy và một đôi giày cao gót lại ngốn mất hơn một phần ba tháng lương của cô. Đúng là giết người mà. Nhưng nghĩ đến mục đích sử dụng nó cô lại nghiến răng, bấm bụng mà mua.
Nhìn bản thân trong tấm gương trước mặt Vân nở nụ cười thỏa mãn. Tất cả đều được chuẩn bị riêng cho bữa tiệc tối nay. Cho dù không thể sánh ngang với vị đại mỹ nữ kia nhưng cô dám chắc mình tuyệt đối sẽ không làm nền cho cô ấy.
***
Trong phòng tiếng ballad dịu dàng vang lên làm nền cho không khí vui vẻ nơi đây. Thiên Ân và Khánh Vy hôm nay vô cùng nổi bật. không chỉ nổi bật về thân phận của họ mà còn là vì ngoại hình của hai người. Thiên Ân vẫn vậy, vẫn là bộ vest đen,áo sơ mi màu trắng nhưng hôm nay chiếc cà vạt đã được cất bỏ, nút áo trên cùng cũng được nới ra để lộ thấp thoáng bờ ngực rắn chắc có sức hút vô cùng. Khánh Vy diện một bộ váy body ôm màu đen đầy quyến rũ thu hút mọi ánh nhìn trong phòng. Gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng nghiêm nghị như mọi ngày cũng được thay bằng vẻ trẻ trung, năng động mà rạng rỡ đầy hấp dẫn. Buổi tiệc sắp bắt đầu mà vẫn chưa thấy Vân xuất hiện nên Khánh Vy có chút vui mừng vì nghĩ cô sẽ không đến cho nên vô cùng vui vẻ mà quấn lấy Thiên Ân.
Lúc đầu anh muốn cùng Vân đi tới bữa tiệc và đương nhiên là với than phận người yêu chứ không phải sếp và nhân viên tuy nhiên anh đã bị cô thẳng thừng từ chối và nói là sẽ tự đến và sẽ cho anh một bất ngờ. Nhưng sắp bắt đầu mà vẫn chưa thấy bóng dáng cô đâu nên anh cũng bắt đầu sốt ruột. Môt bên tiếp riệu mấy vị khách một bên tiếp lời Khánh Vy nhưng ánh mắt thi thoảng vẫn dõi theo cánh của căn phòng chờ mong sự xuất hiện của ai kia. Còn Khánh Vy sau khi bị lạnh nhạt hết lần này đến lần khác cũng vô cùng chán nản và chuyển sang công kích Thiên Ân:
“Sao. Nóng ruột rồi à . Hay là cô ấy không đến.”
“Sao lại không nóng ruột được.Giờ này không đến không biết vợ anh có xảy ra chuyện gì không?”
Thiên Ận cố tình nói ra từ ‘vợ’ để khiến Khánh Vy ngừng công kích như thời gian gần đây. Anh dù sao cũng không phải kẻ ngốc, làm sao anh không biết thời gian qua Khánh Vy cố tình tiếp cận anh vì lý do gì. Trước đây cô từng coi thường anh vì nghĩ rằng anh chỉ là thằng sinh viên nghèo nhưng giờ khi biết rõ gia thế của anh thì lại tiếp cận anh nhưng anh giờ cũng đâu còn là thằng sinh viên bồng bột ngày xưa nữa. Mối tình đầu luôn là mối tình đẹp nhất và bi thương nhất nhưng cũng là thứ khiến tag hi nhớ bởi dù sao đó cũng là rung động đầu đời. Với Khánh Vy anh bây giờ đơn giản chỉ coi cô là đối tác, là một người phụ nữ đáng sợ. Bề ngoài anh tỏ ra chuyện đã qua rồi sẽ không truy cứu nhưng bên trong lại thầm điều tra kĩ lưỡng về vụ bắt cóc và vô tình anh biết được kẻ đứng sau mọi chuyện lạ là người phụ nữa đang tương cười cố gắng tiếp cận, câu dẫn anh trong suốt thời gian qua. Anh không nói ra không có nghĩa là anh sẽ không để bụng mà bỏ qua. Dám động đến người anh yêu lại còn dám giả vờ giúp đỡ để khiến anh phải nợ ân tình rồi lợi dụng nó mà tiếp cận anh muốn quay lại với anh. Chỉ vậy thôi cũng đủ đế anh chuẩn bị cho cô một món quà hậu hĩnh và bất ngờ.
“Anh nói xem nếu cố ấy biết chuyện quá khứ của chúng ta thì anh còn tự tin đứng đây mà gọi vợ như vậy không ?"
“Em dám.” Anh ngiến răng khẽ gằn lên bằng vẻ uy hiếp.
“Sao lại không dám. Cho nên đừng có dại mà lạnh nhạt, mà thử thách lòng kiên nhẫn của em.” Vừa nói cô vừa đưa tay lên khẽ vuốt ve gương mặt anh nhưng lại bị anh gạt phăng đi.
“Chuyện quá khứ qua rồi sao cứ phải bới lên.”
“Vì anh đấy. Chả lẽ anh không còn chút tình cảm nào với em hay sao.”
“ Nghe này . Mọi chuyện đã kết thúc rồi. Chúng ta cứ làm bạn khi còn có thể đi. Anh không muốn cô ấy tổn thương. Chuyện quá khứ em muốn nói hay không thì tùy . Anh tin chuyện đó sẽ không ảnh hưởng tới tình cảm giữa anh và cô ấy.”
“ Anh…. Anh sẽ phải hối hận.” Cô đưa tay lên phủi vai anh rồi nghiến răng mà nói bằng vẻ tức giận.
“Nếu bây giờ anh quay lại với em anh mới thật sự phải hối hận đấy.”
“Anh cũng quá tuyệt tình rồi đấy. Hay là vì khi trước em bỏ rơi anh nên anh hận em. Thực ra khi đó em…”
“Khánh Vy. Em tỉnh táo lại đi.Tại sao lại phải hận em. Nếu em không bỏ rơi anh thì sao anh có thể gặp được cô ấy. Chúng ta chỉ là không có duyên.”
“Em không tin. Anh bỏ em mà đến với cô ta được thì tại sao không thể bỏ cô ta mà quay lại với em được.”
“Đó là chuyện hoàn toàn khác nhau. Em khác cô ấy khác.”
“Chả có gì khác nhau cả.Em sẽ làm anh thay đổi, sẽ khiến anh nhận ra tình cảm thật của mình.”
“Tùy em. Nhưng em nên nhớ người anh yêu bây giờ và sau này vĩnh viễn chỉ có thể là cô ấy. Và nếu em có hành động nào quá đáng, vượt quá giới hạn thì chúng tan gay cả bạn bè cũng không có khả năng .” Dứt lời Thiên Ân dứt khoát rời đi.
Nói là bỏ qua quá khứ nhưng làm sao trong lòng không canh cánh, không có chút khó chịu được. Mỗi lần nhìn thấy Khánh Vy là tâm trí Vân lại hỗn loạn. Thiên Ân thì dạo gần đây ngoại trừ công việc bề bộn, lịch công tác dày đặc ra thì không có gì khác lạ cho nên nỗi canh cánh kia của cô cũng nhanh chóng bị lãng quên.
Đột nhiên nhận được tin dự án ngoài Vũng tàu có vấn đề về mặt thi công cho nên lãnh đạo hai bên ngay lập tức phải bay ra đó bàn bàn công tác giải quyết trục trặc và cô thân là thư kí đặc biệt của tổng giám đốc cho nên cũng phải đi cùng.
Đã ba ngày kể từ khi cô đặt chân xuống Vũng Tàu nhưng thậm chí cô còn chưa kịp ngắm nhìn khung cảnh thiên đường nơi đây. Với cô mà nói ba ngày này chỉ là những cuộc họp kéo dài trong sự bề bộn, căng thẳng,mệt mỏi kéo dài. Giây phút những gương mặt ủ rũ trước đây khi bước ra khỏi phòng họp được thay bằng những gương mặt rạng rỡ, vui mừng bàn tán công việc cũng là lúc cô thở phào vì biết vần đề đã được giải quyết.
Buổi tối công ty có tổ chức một bữa tiệc nhỏ trong khách sạn coi như ăn mừng dự án gặp dữ hóa lành. Và điều tất nhiên toàn bộ những người tham gia lần công tác nàycủa hai đầu tư chính là tập đoàn Hoàng Thiên và tập đoàn Hải Nam đều sẽ có mặt.
Nếu là trước đây cô sẽ ăn mặc bình thường, giản dị mà đi đến vô tư ăn uống sau đó còn tranh thủ ngắm đại mỹ nhân Khánh Vy đẹp thướt tha trong trang phục dạ hội như thế nào nhưng bây giờ cô đã biết rõ Khánh Vy là ai thì mọi chuyện sẽ khác. Cô tin tưởng Thiên Ân nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ tin tưởng Khánh Vy sẽ không dở trò. Mà ải mỹ nhân thì sẽ không đơn giản chút nào. Không phải cô đa nghi mà đơn giản chỉ là “phòng còn hơn chữa”, vẫn là nên đề cao cảnh giác thì hơn.
Phụ nữ mà cho dù thế nào cũng yêu và ngưỡng mộ cái đẹp nhưng nếu cái đẹp đó trực tiếp đe dọa đến mối quan hệ giữa họ và người đàn ông của họ thì sẽ khác. Khi đó họ sẽ chuyển từ ngưỡng mộ sang cạnh tranh công bằng vì dù sao thì không phải người ta vẫn thường nói không có phụ nữ xấu chỉ có người phụ nữ lười làm đẹp sao. Dù sao cũng mới lãnh lương tuần trước cho nên Vân mạnh tay chi tiền mua một chiếc váy ren màu trắng hở lưng và một đôi giày cao gót màu xanh trong một cửa hàng quần áo gần đó. Lúc nhìn giá tiền mà lòng cô đau như cắt. Vì lí gì mà một bộ váy và một đôi giày cao gót lại ngốn mất hơn một phần ba tháng lương của cô. Đúng là giết người mà. Nhưng nghĩ đến mục đích sử dụng nó cô lại nghiến răng, bấm bụng mà mua.
Nhìn bản thân trong tấm gương trước mặt Vân nở nụ cười thỏa mãn. Tất cả đều được chuẩn bị riêng cho bữa tiệc tối nay. Cho dù không thể sánh ngang với vị đại mỹ nữ kia nhưng cô dám chắc mình tuyệt đối sẽ không làm nền cho cô ấy.Trong phòng tiếng ballad dịu dàng vang lên làm nền cho không khí vui vẻ nơi đây. Thiên Ân và Khánh Vy hôm nay vô cùng nổi bật. không chỉ nổi bật về thân phận của họ mà còn là vì ngoại hình của hai người. Thiên Ân vẫn vậy, vẫn là bộ vest đen,áo sơ mi màu trắng nhưng hôm nay chiếc cà vạt đã được cất bỏ, nút áo trên cùng cũng được nới ra để lộ thấp thoáng bờ ngực rắn chắc có sức hút vô cùng. Khánh Vy diện một bộ váy body ôm màu đen đầy quyến rũ thu hút mọi ánh nhìn trong phòng. Gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng nghiêm nghị như mọi ngày cũng được thay bằng vẻ trẻ trung, năng động mà rạng rỡ đầy hấp dẫn. Buổi tiệc sắp bắt đầu mà vẫn chưa thấy Vân xuất hiện nên Khánh Vy có chút vui mừng vì nghĩ cô sẽ không đến cho nên vô cùng vui vẻ mà quấn lấy Thiên Ân.
Lúc đầu anh muốn cùng Vân đi tới bữa tiệc và đương nhiên là với than phận người yêu chứ không phải sếp và nhân viên tuy nhiên anh đã bị cô thẳng thừng từ chối và nói là sẽ tự đến và sẽ cho anh một bất ngờ. Nhưng sắp bắt đầu mà vẫn chưa thấy bóng dáng cô đâu nên anh cũng bắt đầu sốt ruột. Môt bên tiếp riệu mấy vị khách một bên tiếp lời Khánh Vy nhưng ánh mắt thi thoảng vẫn dõi theo cánh của căn phòng chờ mong sự xuất hiện của ai kia. Còn Khánh Vy sau khi bị lạnh nhạt hết lần này đến lần khác cũng vô cùng chán nản và chuyển sang công kích Thiên Ân:
“Sao. Nóng ruột rồi à . Hay là cô ấy không đến.”
“Sao lại không nóng ruột được.Giờ này không đến không biết vợ anh có xảy ra chuyện gì không?”
Thiên Ận cố tình nói ra từ ‘vợ’ để khiến Khánh Vy ngừng công kích như thời gian gần đây. Anh dù sao cũng không phải kẻ ngốc, làm sao anh không biết thời gian qua Khánh Vy cố tình tiếp cận anh vì lý do gì. Trước đây cô từng coi thường anh vì nghĩ rằng anh chỉ là thằng sinh viên nghèo nhưng giờ khi biết rõ gia thế của anh thì lại tiếp cận anh nhưng anh giờ cũng đâu còn là thằng sinh viên bồng bột ngày xưa nữa. Mối tình đầu luôn là mối tình đẹp nhất và bi thương nhất nhưng cũng là thứ khiến tag hi nhớ bởi dù sao đó cũng là rung động đầu đời. Với Khánh Vy anh bây giờ đơn giản chỉ coi cô là đối tác, là một người phụ nữ đáng sợ. Bề ngoài anh tỏ ra chuyện đã qua rồi sẽ không truy cứu nhưng bên trong lại thầm điều tra kĩ lưỡng về vụ bắt cóc và vô tình anh biết được kẻ đứng sau mọi chuyện lạ là người phụ nữa đang tương cười cố gắng tiếp cận, câu dẫn anh trong suốt thời gian qua. Anh không nói ra không có nghĩa là anh sẽ không để bụng mà bỏ qua. Dám động đến người anh yêu lại còn dám giả vờ giúp đỡ để khiến anh phải nợ ân tình rồi lợi dụng nó mà tiếp cận anh muốn quay lại với anh. Chỉ vậy thôi cũng đủ đế anh chuẩn bị cho cô một món quà hậu hĩnh và bất ngờ.
“Anh nói xem nếu cố ấy biết chuyện quá khứ của chúng ta thì anh còn tự tin đứng đây mà gọi vợ như vậy không ?"
“Em dám.” Anh ngiến răng khẽ gằn lên bằng vẻ uy hiếp.
“Sao lại không dám. Cho nên đừng có dại mà lạnh nhạt, mà thử thách lòng kiên nhẫn của em.” Vừa nói cô vừa đưa tay lên khẽ vuốt ve gương mặt anh nhưng lại bị anh gạt phăng đi.
“Chuyện quá khứ qua rồi sao cứ phải bới lên.”
“Vì anh đấy. Chả lẽ anh không còn chút tình cảm nào với em hay sao.”
“ Nghe này . Mọi chuyện đã kết thúc rồi. Chúng ta cứ làm bạn khi còn có thể đi. Anh không muốn cô ấy tổn thương. Chuyện quá khứ em muốn nói hay không thì tùy . Anh tin chuyện đó sẽ không ảnh hưởng tới tình cảm giữa anh và cô ấy.”
“ Anh…. Anh sẽ phải hối hận.” Cô đưa tay lên phủi vai anh rồi nghiến răng mà nói bằng vẻ tức giận.
“Nếu bây giờ anh quay lại với em anh mới thật sự phải hối hận đấy.”
“Anh cũng quá tuyệt tình rồi đấy. Hay là vì khi trước em bỏ rơi anh nên anh hận em. Thực ra khi đó em…”
“Khánh Vy. Em tỉnh táo lại đi.Tại sao lại phải hận em. Nếu em không bỏ rơi anh thì sao anh có thể gặp được cô ấy. Chúng ta chỉ là không có duyên.”
“Em không tin. Anh bỏ em mà đến với cô ta được thì tại sao không thể bỏ cô ta mà quay lại với em được.”
“Đó là chuyện hoàn toàn khác nhau. Em khác cô ấy khác.”
“Chả có gì khác nhau cả.Em sẽ làm anh thay đổi, sẽ khiến anh nhận ra tình cảm thật của mình.”
“Tùy em. Nhưng em nên nhớ người anh yêu bây giờ và sau này vĩnh viễn chỉ có thể là cô ấy. Và nếu em có hành động nào quá đáng, vượt quá giới hạn thì chúng tan gay cả bạn bè cũng không có khả năng .” Dứt lời Thiên Ân dứt khoát rời đi.