Hôm nay là buổi họp mặt thường niên hội bạn học cấp ba ở Sài Gòn nên Vân thấy rất vui vì sẽ được gặp lại những người bạn thân thiết của mình.Nhớ lại hồi đó tốt nghiệp xong mỗi người một chí hướng một ước mơ riêng ,mỗi người một ngả chọn cho mình những hướng đi riêng .Sau khi ra trường thì mỗi người lại bận rộn với những công việc của mình thế nhưng có lẽ những kỉ niệm,những tình bạn thời áo trắng tới trường vẫn không bao giờ phai mờ trong kí ức họ cho nên hễ có cơ hội là lại rủ nhau tụ tập ôn lại chuyện xưa. Ở cái đất Sài thành tấp nập bon chen này có được những tình bạn bền chặt thì đúng là không còn gì bằng; Chúa trời đúng là ưu ái cho cô mà thời đi học cô có hai người bạn chí cốt là “em yêu” Thi Thi và anh chàng Khang “khẳng khiu” thì cả hai người họ đều học và làm việc cùng thành phố với cô thế nên tình cảm của họ vẫn thân thiết như ngày nào.
Từ xa khi vừa bước vào nhà hàng Minh Nguyệt cô đã trông thấy Thi Thi và Khang , như có thần giao cách cảm họ cũng quay lại ,khi sáu mắt chạm nhau họ tíu tít chạy lại ôm chào hỏi nhau, rồi cười đùa vui vẻ. Với họ từ lâu đã không còn vấn đề giới tính để và kiêng dè nữa ,câu nói “nam nữ thụ thụ bất thân” đã được họ cải biên thành “ nam nữ thụ thụ bất Tương thân” rồi. Với cặp đôi chị em tốt kia Khương đã bó tay từ lâu có ai là con gái mà như họ đâu chứ chả hiểu sao anh lại thân với họ bao nhiêu năm nay được .Còn trong suy nghĩ của hai vị đại cô nương kia thì từ lâu anh đã được họ giới tính hóa không còn là đàn ông nữa rồi cho nên từ thời đi học cho tới bây giờ hai người cứ thoải mái khoác vai bá cổ nắm tay thậm chí là ôm anh rất thoải mái vô tư như lúc này mà chả cần kiêng dè điều gì.
Có lẽ cũng lâu lắm rồi cô mới được gặp lại nhiều bạn bè cũ như hôm nay, bầu không khí lại được họ đốt cháy , tiếng hò reo cười đùa vang lên không ngớt,tâm trạng ai cũng đều rất vui vẻ họ rủ nhau đi hát cho vui.Trong phòng ánh đèn nhấp nháy,tiếng hát vang lên không ngừng ai nấy cũng muốn hát chiếc micro truyền từ tay người nay qua tay người khác.Nói một cách chính xác đó là chiếc micro đáng thương bị hết người nay đến người kia cướp dựt tranh dành ,họ như thể được quay lại cái thời thiếu niên con đi học vậy ai cũng vô tư vô lo,cười đùa không ngớt. Ăn uống no say hát hò ầm ĩ xong cũng đã 11h trời cũng đã khuya lắm rồi mà cuộc vui nào rồi cũng sẽ tàn cho nên đành phải ra về thôi;người thì gọi người yêu kẻ thì gọi chồng tới đón không thì cũng tự đón taxi về nhà thế nhưng cách đó không xa có một chàng trai không ngừng vỗ lưng cho hai cô gái thi nhau nôn ọe đến mức như muốn nôn cả dạ dày ra vậy:
“Mình đã nói rồi uống ít thôi không nghe, giờ thì sướng chưa mật xanh, mật vàng nôn hết ra rồi kìa.” Khang nửa bực nửa thương lên tiếng.
“Phải nôn ra thì mới dễ chiu được chứ.. ọe ….ọe” Vân và Thi Thi cùng lên tiếng .
Sau khi nôn một trận thừa sống thiếu chết mà Vân cô nương nhà ta vẫn còn nghĩ đến ăn uống được:
“ Chúng ta đi ăn bánh xèo đi anh đột nhiên thèm ăn bánh xèo quá em yêu .. ợ ” Vân nói nhưng người lúc này cũng đã lảo đảo vì men say trong người,tửu lượng cô thật sự rất kém uống một chút bia thôi là đã khó chịu rồi may mà hôm nay còn Khang và Thi Thi đi cùng họ đã uống hộ cô không ít mà xem chừng tình hình của chị em tốt bên cạnh cũng không khá khẩm gì .Cả hai đều đã có chút tưng tửng rồi cũng may mà mỗi lần như vậy họ luôn có người theo sau giải quyết “ hậu quả”- đó chính là “chị em” tốt Khang khẳng khiu của họ.Chỉ cần có Khang đi cùng là họ sẽ thỏa mái đánh chén no say mà không sợ gì vì dù sao trong mắt họ anh cũng không phải con trai lâu lắm rồi .Từ hồi đi học chỉ có Khang là có thể tự do khoác vai đi cùng ăn cùng thậm chí họ còn thản nhiên ôm anh hoặc lôi anh ra làm lá chắn trước những anh chàng theo đuổi họ mà không cần nghĩ ngợi gì .Mà anh tuyệt đối không thể gây hại cho họ được cho nên chỉ cần có anh là họ yên tâm rồi.Chỉ tội cho anh toàn phải hứng chịu hậu quả do hai vị đại cô nương kia gây ra,chả hiểu sao anh lại thân được với họ bao nhiêu năm nay còn có thể hứng chịu bao nhiêu hậu quả do họ gây ra nữa xem ra là lâu ngày nên đã thành chai lì cả rồi….
Giờ cũng đã là 11h đêm nhưng ở cái thành phố ban đêm không ngủ này thì người qua lại trên đường vẫn rất nhiều mà ai đi qua chỗ họ cũng phải ngoái nhìn và tặng cho họ một ánh mắt tò mò bởi lẽ cảnh tượng bây giờ thật sự là rất đặc sắc và ấn tượng.Ba người ,một nam, hai nữ đang di chuyển trên đường hai cô gái thì hơi chuếnh choáng đi không vững còn chàng trai thì chật vật hai tay hai tay vừa ôm vừa dìu đã thế hai người nay còn không chịu yên nữa miệng cứ nói mấy câu linh tinh vớ vẩn,không chịu hợp tác tí nào ;may mà nhà Vân cách đây không xa chứ không cứ đi kiểu này chắc mai anh không sống nổi mất.
“Vân.Chìa khóa cậu để ở đâu" Khang vừa dìu hai người vừa cố hỏi.
“Cậu cần chìa khóa làm gì, có đánh chết mình thì mình cũng không nói mình cất trong túi xách đâu.Về làm gì ,phòng mình chả có gì vui đâu ,chúng ta đi ăn bánh xèo đi em yêu.” Cô vừa nói vừa kéo Thi Thi.
“Đi luôn, anh hiểu em quá em cũng đang đói muốn xỉu dây,nào ra đây em thơm cho cái nào’Nói xong Thi Thi còn chu miệng lên như thể tính thơm Vân thật luôn vậy .Nhìn một màn trước mắt Khang dở khóc dở cười không biết nói thế nào với hai người nay nữa.Mở cửa anh dìu hai người vào rồi từ từ cho hai người nằm xuống nệm tranh thủ lúc họ đang nằm anh đi pha cho mỗi người ly trà gừng ép họ uống xong mớ thở phào nhẹ nhõm.
Mò trong điện thoại Thi Thi số điện thoại của Nhật Nam anh mau chóng gọi và kêu anh ta tời ”nhận người” anh không yên tâm về hai người này, tiếng chuông kêu một lúc mới có người trả lời hơn nữa có vẻ như là vừa bị đánh thức:
“Anh nghe này., sao hôm nay khuya thế mà em lại cao hứng gọi cho anh thế này? Nhật Nam lên tiếng.
"Xin lỗi vì làm phiền anh muộn như vậy nhưng tôi thực sự là hết cách rồi, anh là Nhật Nam chồng chưa cưới của Thi Thi phải không?” Khang lên tiếng, đầu dây bên kia có chút giật mình và hốt hoảng:
“Anh là ai sao lại cầm điện thoại của Thi Thi nhà tôi,rốt cuộc là có chuyện gì anh nói đi ?” Nhật Nam hỏi lại trong giọng ngập tràn thắc mắc và lo lắng khiến Khương cảm thấy anh ta đang rất lo lắng cho bạn mình anh tin người nay sẽ mang lại sự bình yên cả đời cho cô ấy.
“Tôi là Khang bạn thân của cô ấy,lần trước chúng ta có gặp nhau rồi ,cũng không có gì chỉ là hôm nay lớp tôi học lớp Thi Thi và Vân uống hơi nhiều cho nên họ có chút say tôi đưa họ về nhà Vân.Nhưng tôi không yên tâm để họ một mình cho nên anh có thể qua đây đón cô ấy không cô ấy có vẻ say lắm rồi” chưa nói hết câu điện thoại trên tay anh đã thay chủ mới giờ nó nằm trong tay Vân :
“Anh là Nhật Nam phải không ,tôi không cho anh qua đây đâu …hứt..hứt..Thi Thi là của tôi cô ấy sẽ không lấy anh đâu , đúng không em yêu?” Nói xong cô còn quay sang vỗ vai Thi Thi.”Em không thể bỏ anh mà cưới anh ta được anh ta với tên Thiên Ân xấu xa kia là cùng một ruột ,tên giám đốc xấu xa đó…hứt..hứt.. tưởng là ông chủ là to à,tưởng thích theo đuổi ai là theo đuổi à,chị đây chính là không thèm ,không cần hắn theo đuổi đấy, đàn ông toàn kẻ ..hứt..hứt chả ra gì.”
“Đúng đó em mới chính là không lấy anh ta, em chỉ có mình anh thôi mà,lại đây em thơm cái để chứng minh nào,anh em mình đi ăn bánh xèo, đi ăn bánh xèo…” Thi Thi nửa tỉnh nửa mê an ủi chị em tốt của mình. Nói xong hai người đứng dậy loạng choạng lôi nhau đi nhưng mới đi được mấy bước thì cả hai đã ngã nhào rồi.
“Thôi xong,lần này thì thảm rồi,lần này hai người tự gây ra thì tự mà gánh lấy tôi vô tội nha” vừa lẩm bẩm anh vừa lôi hai người lên giường;anh biết ngay mà hai người này mà say thì chuyện gì cũng làm ra được lần này thì có chuyện hay ho rồi.Chợt nhớ ra điên thoại anh nhặt điện thoại lên tính giải thích giùm họ nhưng vừa mở miệng đã bị chặn lại bởi giọng nói lạnh như băng từ bên kia truyền lại:
“Anh ngay lập tức cho tôi địa chỉ,tôi lập tức qua đòi người để hai người bọn họ ở cùng nhau thêm một giây phút nào tôi cũng không thể yên tâm được tôi không thể mất vợ chỉ vì một người phụ nữ được.Anh lập tức tách hai người đó ra cho tôi." Câu cuối anh gần như muốn gầm lên vậy lần này họ đúng là chọc cho anh tức chết,cho dù biết rõ quan hệ của họ nhưng anh thật sự vẫn là rất tức giận .Đấy là con chưa tính cô giám uống say để đàn ông đưa về may mà anh ta là người tốt nếu không thì anh không giám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nữa.Mối giận này mà không được phát tiết thì anh không chắc sẽ làm gì nữa.Và có một người đáng thương khác đã bị anh gọi dậy giữa đêm để trút cơn giận này:
“Cậu chết rồi hay sao mà giờ mới bắt máy hả?" Đây là câu đầu tiên Thiên Ân nghe được từ thằng bạn thân giời đánh đã phá giấc ngủ của anh.
“Nửa đêm nửa hôm không lo ngủ đi còn đi phá giấc ngủ người ta là sao hả?
“Phá cái con khỉ. cậu quản người của cậu như thế nào hả, sao không quản cho chặt vào để cô ta gây chuyện bừa bãi như vậy hả?Tôi không gọi điện trách cậu thì trách ai được hả?Cậu xem cô ta gây ra chuyện rồi kìa, tôi đúng là phát điên mà” Nhật Nam nói một lèo khiến Thiên Ân không thể nào hiểu nổi rốt cuộc anh ta đang nói cái quái quỷ gì nữa. Vừa ngáp ngủ anh vừa nói:
“Đêm hôm không lo ngủ cậu phát bệnh cái gì tự nhiên gọi đện nói linh tinh.Tôi mặc kệ cậu bị làm sao nhưng đừng có phá giấc ngủ của tôi hiểu chưa”Nói xong anh đang định dập máy thì nghe tiếng gầm của cậu bạn bên kia điện thoại:
“Cậu ngay -lập - tức qua xử lí Vân nhà cậu cho tôi nếu cậu không qua tôi không giám đảm bảo tôi sẽ làm gì người của cậu đâu.” Đang ngái ngủ đột nhiên nghe thằng bạn nhắc đến tên Vân anh tỉnh cả ngủ, đột nhiên có cảm giác lo lắng mà chả hiểu tại sao anh cũng gầm lên;
-“Nguyễn Nhật Nam rốt cuộc cậu đang nói cái quái gì tại sao lại liên quan tới Vân ở đây?Cô ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả? Cậu nói ngay cho tôi!”.Nghe giọng bạn Nhật Nam biết anh đã tỉnh ngủ và có vẻ cũng đang rất sốt ruột như anh nên không chần chừ anh kể rõ đầu đuôi cho bạn mình nghe nói xong còn không quên càu nhàu anh ta mấy câu xong rồi mới cúp máy.
Lúc nghe sắc mặt Thiên Ân hết xanh rồi lại chuyển sang tím anh đúng là hết chịu nổi cái kiểu bạn bè của hai cái người đang uống say mà gây chuyện kia rồi. Cúp máy cầm vội áo khoác chạy ra ngoài phóng xe đền nhà cô với ý nghĩ phải tách hai người này ra bắng mọi giá mới yên tâm được. Hơn nữa anh tuyệt đối không thể tin tưởng cái người tên là Khang kia được cô mà xảy ra chuyện gì thì anh sẽ không tha cho anh ta
Lúc này Khang vừa bước từ trong nhà tắm ra ,anh vừa phải đi xử lí cái áo sơ mi dính toàn hỗn hợp thức ăn cùng bia rượu từ trong cái dạ dày của hai cái vị đang nằm bất động trên giường kia vậy nên anh buộc phải cởi trần mà thôi,làm sao một người mắc bệnh sạch sẽ như anh lại có thể khóc trên mình chiếc áo kinh khủng như vậy chứ .Nghe thấy tiếng chuông cửa anh đoán là chồng sắp cưới của Thi Thi tới nên mở cửa luôn nhưng khi mở cửa ra anh lại vô cùng kinh ngạc bởi trước mặt anh bây giờ lại là hai người đàn ông to cao mặt đang rất lo lắng và tức giận trừng mắt nhìn anh .Môt trong số đó là Nhật Nam còn người còn lại thì anh chưa từng thấy bao giờ chả lẽ hộ tống một người say mà Nhật Nam phải gọi thêm người sao ,có cần phải như vậy không . Chưa kịp định thần anh đã ăn trọn quả đấm của người lạ mặt kia khiến anh ngã nhào vì quá bất ngờ,anh gầm lên;
-“Anh là ai sao lại ở đây?Còn nữa sao không đâu tự dưng lại đánh tôi?Tôi có đắc tội gì với anh không hả?”
-“Tôi là ai à?Anh còn dám hỏi tôi là ai à?Mà anh là ai,sao lại ở đây còn không mặc áo nữa hả?Rốt cuộc anh có phải người không,anh đã làm gì cô ấy rồi?Nói mau." Quá bất ngờ trước hành động của bạn Nhật Nam không kịp phản ứng nhưng anh cũng không ngăn cản bởi vì anh cũng có cùng thắc mắc đó với Thiên Ân.
-“Chuyện gì là chuyện gì?Người các anh cần tìm đang nằm trên giường kia kìa,anh có thể vào và đưa người đi được rồi đấy!’ Vừa nói anh vừa chỉ tay về phía phòng ngủ tay còn lại vẫn đang xoa gò má vì cú đấm hồi nãy thực sự rất đau.
-“Tại sao lại nằm trên giường,anh nói đi.”Thiên Ân và Nhật Nam cùng quát.
-“Thì sau khi xong chuyện tôi cho họ nằm trên giường thôi chứ chả lẽ lại nằm dưới đất à.” Khang trả lời một cách đương nhiên nhưng không ngờ chưa kịp nói xong đã bị Thiên Ân tóm lấy cổ áo tay giơ nắm đấm chuẩn bị cho anh thêm một cú đấm nữa,chưa kịp vùng ra thì đã có một bàn tay khác chặn nó lại giúp anh đó chính là Nhật Nam:
-“Giờ không phải lúc đánh nhau chúng ta vào xem hai người họ như thế nào đã .Còn anh ta lát ra xử lí cũng chưa muộn”.Nghe lời bạn Thiên Ân buông tay rồi vội chạy theo bạn vào trong phòng ngủ xem Vân rốt cuộc như thế nào .Mở cửa phòng nhìn một màn trước mắt họ thật sự là không nói lên lời.
Hôm nay là buổi họp mặt thường niên hội bạn học cấp ba ở Sài Gòn nên Vân thấy rất vui vì sẽ được gặp lại những người bạn thân thiết của mình.Nhớ lại hồi đó tốt nghiệp xong mỗi người một chí hướng một ước mơ riêng ,mỗi người một ngả chọn cho mình những hướng đi riêng .Sau khi ra trường thì mỗi người lại bận rộn với những công việc của mình thế nhưng có lẽ những kỉ niệm,những tình bạn thời áo trắng tới trường vẫn không bao giờ phai mờ trong kí ức họ cho nên hễ có cơ hội là lại rủ nhau tụ tập ôn lại chuyện xưa. Ở cái đất Sài thành tấp nập bon chen này có được những tình bạn bền chặt thì đúng là không còn gì bằng; Chúa trời đúng là ưu ái cho cô mà thời đi học cô có hai người bạn chí cốt là “em yêu” Thi Thi và anh chàng Khang “khẳng khiu” thì cả hai người họ đều học và làm việc cùng thành phố với cô thế nên tình cảm của họ vẫn thân thiết như ngày nào.
Từ xa khi vừa bước vào nhà hàng Minh Nguyệt cô đã trông thấy Thi Thi và Khang , như có thần giao cách cảm họ cũng quay lại ,khi sáu mắt chạm nhau họ tíu tít chạy lại ôm chào hỏi nhau, rồi cười đùa vui vẻ. Với họ từ lâu đã không còn vấn đề giới tính để và kiêng dè nữa ,câu nói “nam nữ thụ thụ bất thân” đã được họ cải biên thành “ nam nữ thụ thụ bất Tương thân” rồi. Với cặp đôi chị em tốt kia Khương đã bó tay từ lâu có ai là con gái mà như họ đâu chứ chả hiểu sao anh lại thân với họ bao nhiêu năm nay được .Còn trong suy nghĩ của hai vị đại cô nương kia thì từ lâu anh đã được họ giới tính hóa không còn là đàn ông nữa rồi cho nên từ thời đi học cho tới bây giờ hai người cứ thoải mái khoác vai bá cổ nắm tay thậm chí là ôm anh rất thoải mái vô tư như lúc này mà chả cần kiêng dè điều gì.
Có lẽ cũng lâu lắm rồi cô mới được gặp lại nhiều bạn bè cũ như hôm nay, bầu không khí lại được họ đốt cháy , tiếng hò reo cười đùa vang lên không ngớt,tâm trạng ai cũng đều rất vui vẻ họ rủ nhau đi hát cho vui.Trong phòng ánh đèn nhấp nháy,tiếng hát vang lên không ngừng ai nấy cũng muốn hát chiếc micro truyền từ tay người nay qua tay người khác.Nói một cách chính xác đó là chiếc micro đáng thương bị hết người nay đến người kia cướp dựt tranh dành ,họ như thể được quay lại cái thời thiếu niên con đi học vậy ai cũng vô tư vô lo,cười đùa không ngớt. Ăn uống no say hát hò ầm ĩ xong cũng đã h trời cũng đã khuya lắm rồi mà cuộc vui nào rồi cũng sẽ tàn cho nên đành phải ra về thôi;người thì gọi người yêu kẻ thì gọi chồng tới đón không thì cũng tự đón taxi về nhà thế nhưng cách đó không xa có một chàng trai không ngừng vỗ lưng cho hai cô gái thi nhau nôn ọe đến mức như muốn nôn cả dạ dày ra vậy:
“Mình đã nói rồi uống ít thôi không nghe, giờ thì sướng chưa mật xanh, mật vàng nôn hết ra rồi kìa.” Khang nửa bực nửa thương lên tiếng.
“Phải nôn ra thì mới dễ chiu được chứ.. ọe ….ọe” Vân và Thi Thi cùng lên tiếng .
Sau khi nôn một trận thừa sống thiếu chết mà Vân cô nương nhà ta vẫn còn nghĩ đến ăn uống được:
“ Chúng ta đi ăn bánh xèo đi anh đột nhiên thèm ăn bánh xèo quá em yêu .. ợ ” Vân nói nhưng người lúc này cũng đã lảo đảo vì men say trong người,tửu lượng cô thật sự rất kém uống một chút bia thôi là đã khó chịu rồi may mà hôm nay còn Khang và Thi Thi đi cùng họ đã uống hộ cô không ít mà xem chừng tình hình của chị em tốt bên cạnh cũng không khá khẩm gì .Cả hai đều đã có chút tưng tửng rồi cũng may mà mỗi lần như vậy họ luôn có người theo sau giải quyết “ hậu quả”- đó chính là “chị em” tốt Khang khẳng khiu của họ.Chỉ cần có Khang đi cùng là họ sẽ thỏa mái đánh chén no say mà không sợ gì vì dù sao trong mắt họ anh cũng không phải con trai lâu lắm rồi .Từ hồi đi học chỉ có Khang là có thể tự do khoác vai đi cùng ăn cùng thậm chí họ còn thản nhiên ôm anh hoặc lôi anh ra làm lá chắn trước những anh chàng theo đuổi họ mà không cần nghĩ ngợi gì .Mà anh tuyệt đối không thể gây hại cho họ được cho nên chỉ cần có anh là họ yên tâm rồi.Chỉ tội cho anh toàn phải hứng chịu hậu quả do hai vị đại cô nương kia gây ra,chả hiểu sao anh lại thân được với họ bao nhiêu năm nay còn có thể hứng chịu bao nhiêu hậu quả do họ gây ra nữa xem ra là lâu ngày nên đã thành chai lì cả rồi….
Giờ cũng đã là h đêm nhưng ở cái thành phố ban đêm không ngủ này thì người qua lại trên đường vẫn rất nhiều mà ai đi qua chỗ họ cũng phải ngoái nhìn và tặng cho họ một ánh mắt tò mò bởi lẽ cảnh tượng bây giờ thật sự là rất đặc sắc và ấn tượng.Ba người ,một nam, hai nữ đang di chuyển trên đường hai cô gái thì hơi chuếnh choáng đi không vững còn chàng trai thì chật vật hai tay hai tay vừa ôm vừa dìu đã thế hai người nay còn không chịu yên nữa miệng cứ nói mấy câu linh tinh vớ vẩn,không chịu hợp tác tí nào ;may mà nhà Vân cách đây không xa chứ không cứ đi kiểu này chắc mai anh không sống nổi mất.
“Vân.Chìa khóa cậu để ở đâu" Khang vừa dìu hai người vừa cố hỏi.
“Cậu cần chìa khóa làm gì, có đánh chết mình thì mình cũng không nói mình cất trong túi xách đâu.Về làm gì ,phòng mình chả có gì vui đâu ,chúng ta đi ăn bánh xèo đi em yêu.” Cô vừa nói vừa kéo Thi Thi.
“Đi luôn, anh hiểu em quá em cũng đang đói muốn xỉu dây,nào ra đây em thơm cho cái nào’Nói xong Thi Thi còn chu miệng lên như thể tính thơm Vân thật luôn vậy .Nhìn một màn trước mắt Khang dở khóc dở cười không biết nói thế nào với hai người nay nữa.Mở cửa anh dìu hai người vào rồi từ từ cho hai người nằm xuống nệm tranh thủ lúc họ đang nằm anh đi pha cho mỗi người ly trà gừng ép họ uống xong mớ thở phào nhẹ nhõm.
Mò trong điện thoại Thi Thi số điện thoại của Nhật Nam anh mau chóng gọi và kêu anh ta tời ”nhận người” anh không yên tâm về hai người này, tiếng chuông kêu một lúc mới có người trả lời hơn nữa có vẻ như là vừa bị đánh thức:
“Anh nghe này., sao hôm nay khuya thế mà em lại cao hứng gọi cho anh thế này? Nhật Nam lên tiếng.
"Xin lỗi vì làm phiền anh muộn như vậy nhưng tôi thực sự là hết cách rồi, anh là Nhật Nam chồng chưa cưới của Thi Thi phải không?” Khang lên tiếng, đầu dây bên kia có chút giật mình và hốt hoảng:
“Anh là ai sao lại cầm điện thoại của Thi Thi nhà tôi,rốt cuộc là có chuyện gì anh nói đi ?” Nhật Nam hỏi lại trong giọng ngập tràn thắc mắc và lo lắng khiến Khương cảm thấy anh ta đang rất lo lắng cho bạn mình anh tin người nay sẽ mang lại sự bình yên cả đời cho cô ấy.
“Tôi là Khang bạn thân của cô ấy,lần trước chúng ta có gặp nhau rồi ,cũng không có gì chỉ là hôm nay lớp tôi học lớp Thi Thi và Vân uống hơi nhiều cho nên họ có chút say tôi đưa họ về nhà Vân.Nhưng tôi không yên tâm để họ một mình cho nên anh có thể qua đây đón cô ấy không cô ấy có vẻ say lắm rồi” chưa nói hết câu điện thoại trên tay anh đã thay chủ mới giờ nó nằm trong tay Vân :
“Anh là Nhật Nam phải không ,tôi không cho anh qua đây đâu …hứt..hứt..Thi Thi là của tôi cô ấy sẽ không lấy anh đâu , đúng không em yêu?” Nói xong cô còn quay sang vỗ vai Thi Thi.”Em không thể bỏ anh mà cưới anh ta được anh ta với tên Thiên Ân xấu xa kia là cùng một ruột ,tên giám đốc xấu xa đó…hứt..hứt.. tưởng là ông chủ là to à,tưởng thích theo đuổi ai là theo đuổi à,chị đây chính là không thèm ,không cần hắn theo đuổi đấy, đàn ông toàn kẻ ..hứt..hứt chả ra gì.”
“Đúng đó em mới chính là không lấy anh ta, em chỉ có mình anh thôi mà,lại đây em thơm cái để chứng minh nào,anh em mình đi ăn bánh xèo, đi ăn bánh xèo…” Thi Thi nửa tỉnh nửa mê an ủi chị em tốt của mình. Nói xong hai người đứng dậy loạng choạng lôi nhau đi nhưng mới đi được mấy bước thì cả hai đã ngã nhào rồi.
“Thôi xong,lần này thì thảm rồi,lần này hai người tự gây ra thì tự mà gánh lấy tôi vô tội nha” vừa lẩm bẩm anh vừa lôi hai người lên giường;anh biết ngay mà hai người này mà say thì chuyện gì cũng làm ra được lần này thì có chuyện hay ho rồi.Chợt nhớ ra điên thoại anh nhặt điện thoại lên tính giải thích giùm họ nhưng vừa mở miệng đã bị chặn lại bởi giọng nói lạnh như băng từ bên kia truyền lại:
“Anh ngay lập tức cho tôi địa chỉ,tôi lập tức qua đòi người để hai người bọn họ ở cùng nhau thêm một giây phút nào tôi cũng không thể yên tâm được tôi không thể mất vợ chỉ vì một người phụ nữ được.Anh lập tức tách hai người đó ra cho tôi." Câu cuối anh gần như muốn gầm lên vậy lần này họ đúng là chọc cho anh tức chết,cho dù biết rõ quan hệ của họ nhưng anh thật sự vẫn là rất tức giận .Đấy là con chưa tính cô giám uống say để đàn ông đưa về may mà anh ta là người tốt nếu không thì anh không giám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nữa.Mối giận này mà không được phát tiết thì anh không chắc sẽ làm gì nữa.Và có một người đáng thương khác đã bị anh gọi dậy giữa đêm để trút cơn giận này:
“Cậu chết rồi hay sao mà giờ mới bắt máy hả?" Đây là câu đầu tiên Thiên Ân nghe được từ thằng bạn thân giời đánh đã phá giấc ngủ của anh.
“Nửa đêm nửa hôm không lo ngủ đi còn đi phá giấc ngủ người ta là sao hả?
“Phá cái con khỉ. cậu quản người của cậu như thế nào hả, sao không quản cho chặt vào để cô ta gây chuyện bừa bãi như vậy hả?Tôi không gọi điện trách cậu thì trách ai được hả?Cậu xem cô ta gây ra chuyện rồi kìa, tôi đúng là phát điên mà” Nhật Nam nói một lèo khiến Thiên Ân không thể nào hiểu nổi rốt cuộc anh ta đang nói cái quái quỷ gì nữa. Vừa ngáp ngủ anh vừa nói:
“Đêm hôm không lo ngủ cậu phát bệnh cái gì tự nhiên gọi đện nói linh tinh.Tôi mặc kệ cậu bị làm sao nhưng đừng có phá giấc ngủ của tôi hiểu chưa”Nói xong anh đang định dập máy thì nghe tiếng gầm của cậu bạn bên kia điện thoại:
“Cậu ngay -lập - tức qua xử lí Vân nhà cậu cho tôi nếu cậu không qua tôi không giám đảm bảo tôi sẽ làm gì người của cậu đâu.” Đang ngái ngủ đột nhiên nghe thằng bạn nhắc đến tên Vân anh tỉnh cả ngủ, đột nhiên có cảm giác lo lắng mà chả hiểu tại sao anh cũng gầm lên;
-“Nguyễn Nhật Nam rốt cuộc cậu đang nói cái quái gì tại sao lại liên quan tới Vân ở đây?Cô ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả? Cậu nói ngay cho tôi!”.Nghe giọng bạn Nhật Nam biết anh đã tỉnh ngủ và có vẻ cũng đang rất sốt ruột như anh nên không chần chừ anh kể rõ đầu đuôi cho bạn mình nghe nói xong còn không quên càu nhàu anh ta mấy câu xong rồi mới cúp máy.
Lúc nghe sắc mặt Thiên Ân hết xanh rồi lại chuyển sang tím anh đúng là hết chịu nổi cái kiểu bạn bè của hai cái người đang uống say mà gây chuyện kia rồi. Cúp máy cầm vội áo khoác chạy ra ngoài phóng xe đền nhà cô với ý nghĩ phải tách hai người này ra bắng mọi giá mới yên tâm được. Hơn nữa anh tuyệt đối không thể tin tưởng cái người tên là Khang kia được cô mà xảy ra chuyện gì thì anh sẽ không tha cho anh ta
Lúc này Khang vừa bước từ trong nhà tắm ra ,anh vừa phải đi xử lí cái áo sơ mi dính toàn hỗn hợp thức ăn cùng bia rượu từ trong cái dạ dày của hai cái vị đang nằm bất động trên giường kia vậy nên anh buộc phải cởi trần mà thôi,làm sao một người mắc bệnh sạch sẽ như anh lại có thể khóc trên mình chiếc áo kinh khủng như vậy chứ .Nghe thấy tiếng chuông cửa anh đoán là chồng sắp cưới của Thi Thi tới nên mở cửa luôn nhưng khi mở cửa ra anh lại vô cùng kinh ngạc bởi trước mặt anh bây giờ lại là hai người đàn ông to cao mặt đang rất lo lắng và tức giận trừng mắt nhìn anh .Môt trong số đó là Nhật Nam còn người còn lại thì anh chưa từng thấy bao giờ chả lẽ hộ tống một người say mà Nhật Nam phải gọi thêm người sao ,có cần phải như vậy không . Chưa kịp định thần anh đã ăn trọn quả đấm của người lạ mặt kia khiến anh ngã nhào vì quá bất ngờ,anh gầm lên;
-“Anh là ai sao lại ở đây?Còn nữa sao không đâu tự dưng lại đánh tôi?Tôi có đắc tội gì với anh không hả?”
-“Tôi là ai à?Anh còn dám hỏi tôi là ai à?Mà anh là ai,sao lại ở đây còn không mặc áo nữa hả?Rốt cuộc anh có phải người không,anh đã làm gì cô ấy rồi?Nói mau." Quá bất ngờ trước hành động của bạn Nhật Nam không kịp phản ứng nhưng anh cũng không ngăn cản bởi vì anh cũng có cùng thắc mắc đó với Thiên Ân.
-“Chuyện gì là chuyện gì?Người các anh cần tìm đang nằm trên giường kia kìa,anh có thể vào và đưa người đi được rồi đấy!’ Vừa nói anh vừa chỉ tay về phía phòng ngủ tay còn lại vẫn đang xoa gò má vì cú đấm hồi nãy thực sự rất đau.
-“Tại sao lại nằm trên giường,anh nói đi.”Thiên Ân và Nhật Nam cùng quát.
-“Thì sau khi xong chuyện tôi cho họ nằm trên giường thôi chứ chả lẽ lại nằm dưới đất à.” Khang trả lời một cách đương nhiên nhưng không ngờ chưa kịp nói xong đã bị Thiên Ân tóm lấy cổ áo tay giơ nắm đấm chuẩn bị cho anh thêm một cú đấm nữa,chưa kịp vùng ra thì đã có một bàn tay khác chặn nó lại giúp anh đó chính là Nhật Nam:
-“Giờ không phải lúc đánh nhau chúng ta vào xem hai người họ như thế nào đã .Còn anh ta lát ra xử lí cũng chưa muộn”.Nghe lời bạn Thiên Ân buông tay rồi vội chạy theo bạn vào trong phòng ngủ xem Vân rốt cuộc như thế nào .Mở cửa phòng nhìn một màn trước mắt họ thật sự là không nói lên lời.