Một chút cũng không tốt tí nào.
Cậu không có đối tượng, thì làm sao mà tìm bạn gái đây? Muốn dọn ra ngoài ở cho thoải mái, nhưng lại hoàn toàn không tìm được lý do gì cả. Nếu như cậu đề nghị dọn ra, chắc chắn mẹ cậu lại đọc kinh coran cho mà nghe, nói là đang yên đang lành sao lại muốn dọn ra ngoài? Có phải chê bà mẹ này phiền phức không? Hay là muốn trốn tránh việc gì đó?…..
Nói chung, mẹ cậu sẽ không ngừng tụng từ việc cậu 29 tuổi rồi mà vẫn chưa có bạn gái, cũng không có chí cầu tiến, nghỉ hè mà không hề có bất kì ý định đi tu nghiệp nào, cho đến cái thói vất vớ lung tung hay ý nghĩ hoang đường lúc nào cũng muốn nuôi chó của cậu.
Những bà mẹ dưới gầm trời này đều thích càm ràm như thế cả.
Cũng may là nghe chưa đến vài câu thì cậu đã mượn cớ lên lớp mà chuồn khỏi nhà một cách an toàn.
Trường đã nghỉ hè, nhưng Ánh Lý hầu như ngày nào cũng phải đến trường nửa buổi. Vì văn phòng phải có người trực, thân là thầy giáo duy nhất là cậu thì đương nhiên phải trực rồi. Thật ra cũng chả có gì đáng ấm ức cả, dù gì cậu cũng không có kế hoạch gì trong hè này, và lại thay vì suốt ngày ở nhà nghe mẹ cậu không ngừng than vãn thì thà rằng cậu ở trường vừa vắng vẻ vừa yên tĩnh còn tốt hơn.
Chính bởi tâm trạng buồn phiền như thế, nên buổi chiều cậu đã đến “Góc khuất”. Cậu rất thích cái cảm giác mà quán cà phê này mang lại, đó là một thứ cảm giác thanh khiết có thể giúp cậu tẩy sạch đi những buồn phiền khó chịu trong lòng.
Đến “Góc khuất”, bỗng dưng hôm nay cậu muốn ngồi bên quầy bar.
Tuy rằng chỗ ngồi kế bên cửa kiếng yêu thích thường ngày của cậu cũng đã được lau dọn sạch sẽ, mang đến cảm giác thoải mái , nhưng hôm nay cậu lại càng muốn ngồi bên quầy hơn, như thế thì có thể xem chủ quán pha trà rồi ! Khi tâm trạng con người không được tốt lắm thì thường muốn làm việc gì đó khác mọi ngày.
Sau khi đã ngồi lên chiếc ghế cao đặt bên quầy, chọn xong món hồng trà yêu thích, Ánh Lý hiếu kì nhìn anh chủ quán pha trà.
Tuy chị em gái ở nhà rất thích trà và cà phê, cũng thường pha uống, nhưng nhiệm vụ của cậu là giúp họ tiêu hóa hết phần uống không hết, còn đối với việc pha như thế nào thì cậu hoàn toàn không hứng thú. Nhưng Ánh Lý rất tò mò muốn biết anh chủ quán với vẻ ngoài điềm đạm từ tốn khi pha trà thì trông sẽ thế nào nhỉ?
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Ánh Lý vội vàng lấy di động ra, chuẩn bị đi ra ngoài quán nghe điện thoại. Chắc không phải mẹ cậu ở nhà tụng cậu chưa đã, giờ còn muốn gọi lại tiếp tục tụng kinh cho cậu nghe chứ?
“Là thầy Đặng phải không? Em là Uy Khải…”
Đồng thời chủ quán trước mặt ra dấu tay cho Ánh Lý, ám chỉ cậu không cần vì nghe điện thoại mà rời chỗ, dù gì kế bên cậu cũng không có khách ngồi.
Ánh Lý vừa nghe điện thoại vừa xem động tác tay của chủ quán, nhất thời không hiểu, vẫn cầm di động trên tay mà nói với anh:
_ Hả?
Tức thì hiểu ra bèn xin lỗi người ở đầu dây bên kia, vừa gật đầu cám ơn anh chủ quán, sau đó gãi gãi đầu ngượng ngùng ngồi lại vào chỗ.
Ánh Lý không thấy, anh chủ quán vì một loạt các hành động của cậu lúc nãy mà không nhịn được cười.
Uy Khải không phải là học sinh của cậu, mà là anh trai của một học sinh của cậu lúc trước. Cậu học sinh đó vô tình phát hiện trong hộc bàn người anh đang học đại học của mình có tạp chí về người đồng tính. Sau đó để ý thấy anh hai thường lên mạng xem một số trang web của gay, cậu học sinh không biết phải làm sao, cũng không dám nói với ba me mà tìm đến Ánh Lý. Trong lúc trò chuyện với cậu, cậu bé không ngừng bộc lộ ra suy nghĩ rằng “Anh em nhất định là bị tiêm nhiễm thói xấu khi học đại học rồi, giờ em giới thiệu anh ấy cho thầy, xin thầy hãy chỉ dẫn anh ấy về đường ngay lại!”
Yêu cầu khi đó của em học sinh ấy khiến cậu rất bối rối. Cậu nghĩ rằng bất luận là nam hay nữ, chỉ cần đương sự thật sự yêu thích là được rồi, cậu làm quái gì có tư cách mà đi quản mấy việc này? Không phải giết người phóng hỏa, cũng không hiếp dâm phạm pháp, thích một người đồng tính đối với Ánh Lý mà nói không phải là việc gì sai trái cả…
Có chút bất lực, nhưng cậu lại không thể không đồng ý. Ánh Lý đã thông qua em học sinh đó mà quen biết Uy Khải, đồng thời phân ra trò chuyện riêng với cả hai người. Một người là đứa học sinh trung học rất mực tin tưởng rằng thân là giáo viên tư vấn như Ánh Lý chắc chắn sẽ có cách đem anh hai của cậu ấy về “đường ngay nẻo chính” ; còn một người là anh hai bị đứa em trai phát hiện bí mật của mình và bị ép phải tiếp nhận “hướng dẫn” của cái người từ trên trời rơi xuống này.
Sau này hai người đó như thế nào?
Chuyện đời người, thật ra làm gì có cái gọi là “kết quả như vầy như vầy…” đâu.
Cậu học sinh đó sau khi tốt nghiệp, cũng không liên lạc với cậu, điện thoại nhà cũng đổi số, dẫn tới Ánh Lý cũng mất luôn tin tức về Uy Khải. Cậu có cho hai anh em họ số điện thoại di động của mình, nhưng phải lâu thật lâu mới liên lạc được một lần. Sau này hai cậu ấy như thế nào, đã gặp chuyện gì?… Ánh Lý hoàn toàn không biết đựoc.
Lần này Uy Khải gọi đến, là để thông báo cho cậu biết cậu ấy đã tốt nghiệp đại học, hoàn thành xong nghĩa vụ quân sự và cũng đã tìm được việc làm rồi.
_ Thế à… Mới chớp mắt mà em đã tốt nghiệp rồi, lại hoàn thành xong nghĩa vụ và kiếm được việc làm à? Thời gian đúng là qua nhanh thật …
Ánh Lý cảm thán cuộc đời mình trong lúc không hay không biết gì đã sắp bước qua cái ngưỡng 30… Tuổi thanh xuân đã cống hiến cho trường nay còn đâu!
Trong điện thoại, Uy Khải nói rằng ba mẹ cậu ấy đều đã biết người mà cậu ấy thích là nam, hơn nữa còn dấy lên một cuộc cách mạng trong gia đình, em trai đã đứng bên cạnh giúp cậu thuyết phục ba mẹ, tuy có chút miễn cưỡng nhưng cuối cùng ba mẹ cậu cũng đành chấp nhận.
Uy Khải muốn cảm ơn cậu, cám ơn Ánh Lý đã tiếp thêm sức mạnh cho cậu ấy trong những cuộc trò chuyện vào mấy năm trước, cám ơn cậu đã khiến cậu ấy không đánh mất tình anh em với đứa em trai duy nhất.
Lời cám ơn liên tục khiến Ánh Lý cảm thấy lâng lâng, vì cậu cũng rất thích nghe người khác khen ngợi mình chứ bộ…..
_ Đó là do em đã dũng cảm đối mặt mà dành lấy được, chứ đâu phải là thầy mang đến cho em. Vì vậy em không cần thiết phải cám ơn thầy đâu. Bất luận là nam hay nữ, chỉ cần em thích là được rồi, đúng không?”
Tuy được khen ngợi trong lòng cậu rất vui sướng, nhưng cũng phải khiêm tốn chút trả lời người ta.
Uy Khải vẫn cứ tỏ lời cám ơn đến Ánh Lý, sau đó có chút ngập ngừng nói : “Thầy Đặng, em muốn hỏi thầy một câu….”
_ Chuyện gì? Nếu là về tuổi tác, thì thầy năm nay 29 tuổi lẻ 5 tháng.”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười. Thầy Đặng vẫn thế, vẫn như lúc trước không thay đổi, vẫn thích chêm vào một số câu ngoài lề để người khác cảm thấy thoải mái, thả lỏng tâm trạng.
“Thầy lúc đó, có thật hoàn toàn không vì em là đồng … Umn… à, em thích con trai mà cảm thấy kì quái? Một chút xíu cũng không?”
Ánh Lý yên lặng vài giây.
_ Uy Khải, nói thật…. khi biết em thích người đồng tính, lúc nói chuyện với em thực sự thầy cũng cảm thấy là lạ.”
Đầu dây bên kia, tim của Uy Khải khẽ thắt lại.
Chủ quán sau khi nghe cuộc đối thoại, ánh mắt bỗng trở nên sắc lạnh, nhưng Ánh Lý hoàn toàn không phát hiện, vẫn tiếp tục chuyên tâm trò chuyện:
_ Nói gì mà ‘bất luận là nam hay nữ, chỉ cần em thích là được?’ đích thị là thật, nhưng trong lòng thầy cảm thấy là lạ cũng là sự thật, thầy cảm thấy thích người đồng tính không có gì sai trái cũng là sự thật. Nói thầy hoàn toàn bỏ đi cảm giác của bản thân mà đối thoại với người cần chuyện trò với thầy thật ra chỉ là lời nói gạt con nít mà thôi. Giờ em đã không phải là con nít nữa rồi, cho nên thầy mới nói thật.
Ánh mắt của Ánh Lý trông rất nghiêm túc…..
_ Thầy có cuộc sống cũng như cách nhìn nhận của riêng mình, 29 năm trải sự đời của thầy với của em không giống nhau, cho nên cảm giác của thấy đối với em không thể nào giống với sự kì vọng của em được, đúng không? Nhưng mà, đó không phải là cuộc sống của em sao? Chính vì là cuộc sống của riêng mình em, cho nên… Cho nên gì nhỉ? Thôi, phần kết luận thầy để dành cho em đó!
Dù cho người bên kia đầu dây không thể thấy được vẻ mặt của cậu, nhưng cậu vẫn quen mỉm cười khi chuyện trò.
Uy Khải lặng đi một chút rồi nói: “Cho nên em phải kết hôn rồi.”
_ Hả? Kết hôn? Đột nhiên nhận được tin này, Ánh Lý chợt ngây người .
“Đúng vậy, em sắp kết hôn rồi, vào 9 tháng 9 này, thầy có thể đến không?”
_ Sặc à ừm….. Đầu óc của cậu nhất thời không phản ứng kịp… Vậy, em… có yêu cô ấy* không?
“Em rất yêu cậu ấy*, cho nên mới muốn kết hôn với cậu ấy đó chứ. Vả lại ba mẹ em cũng đã đồng ý rồi.”
_ À, chúc mừng em…
Sắc mặt cuả Ánh Lý bắt đầu xấu đi, lắc lắc đầu, cậu vẫn không sao hiểu được đầu đuôi như thế nào? Không phải là đã đối mặt với ba mẹ và được chấp nhận cậu ấy là đồng tính rồi sao, sao đột nhiên lại đòi kết hôn?
“Thầy Đặng?” Uy Khải cảm thấy phản ứng của Ánh Lý hơi kì quái, hình như hai người có chút ông nói gà bà nói vịt thì phải.
_ Uy Khải, có thật là em yêu cô dâu không?” Giọng nói rất nghiêm túc, Ánh Lý muốn xác định lại rõ ràng lần nữa. Nếu như dùng việc kết hôn để che dấu khuynh hướng giới tính của mình và giả vờ như không chuyện gì cả, thì đối với cô dâu vô tội kia mà nói đó là một chuyện rất quá đáng. Cậu rất căm ghét loại người như thế.
“Thầy, làm gì có cô dâu! Ban nãy em có nhắc đến cái thứ được gọi là cô dâu không? “ Yên lặng vài giây, có lẽ giờ trên mặt của Uy Khải toàn là những dấu chấm hỏi không hiểu.
_ HẢ? Không có cô dâu?”
Từ “Hả” này được thốt ra rất lớn tiếng, chủ quán lạnh lùng quét mắt qua phía cậu.
Ánh Lý vội vàng gật đầu cười trừ tỏ ý xin lỗi.
“Đúng vậy, chỉ có hai chú rể thôi. Cho nên về mặt pháp luật là vô hiệu.” Giọng của Uy Khải đầu bên kia có chút bối rối.
_ À à…..
Nhanh nhanh chỉnh lí lại toàn cuộc chuyện trò ban nãy nào.
_ Thì ra là thế! Thật lòng chúc mừng em! Ngày hôm đó thầy chắc chắn sẽ đến.
Thì ra “cô ấy” và “cậu ấy” trong lời nói của hai người không được rõ ràng! Thật là… Hại cậu mất mấy giây giận dữ một cách vô duyên.
Đã đựoc Uy Khải thông báo cho thời gian và địa điểm, nói là kết hôn, thật ra cũng chỉ là cùng với họ hàng hai bên và một số bạn bè thân thiết họp mặt ăn cơm trong một nhà hàng đặt trước mà thôi. Nhưng đối với Uy Khải và người yêu của cậu, và gia đình hai bên mà nói, thì đó đã là một bước tiến lớn đến gần nhau mà cả hai phải gian khổ lắm mới dành lấy được.
Cuộc sống của mỗi người đều không giống nhau, cách nhìn nhận và cảm giác đối với mỗi sự việc cũng không như nhau; có thể hoàn toàn bao dung, không chút thành kiến đối với người khác ngoài bản thân mình ra là chuyện không có trên đời này.
Đối với những cách nhìn nhận khác nhau, thì việc có hay không ác ý mới tương đối quan trọng, còn cảm giác kì quái hay không thì không phải là điều chủ yếu… Lúc phải đối mặt với những ánh mắt kì lạ của người khác và cảm thấy không thoải mái, thì hãy an ủi bản thân như thế đi!
Ánh Lý cất điện thoại, cũng vừa lúc hồng trà đã ủ xong. Anh chủ quán đem ra cho cậu, Ánh Lý mỉm cười cám ơn, nhưng lại không chú ý đến nụ cười đáp trả lại của anh chủ có chút gì đó lãnh đạm.
Cậu trai trong cuộc chuyện trò lúc nãy, trong chớp mắt đã kết hôn, sắp gánh lên vai gánh nặng của cuộc đời rồi….
Trầm tư trong hồi ức của quá khứ và hiện tại đan xen nhau giữa hương trà ngọt dịu, Ánh Lý không phát hiện ra từ lúc cậu thành thật nói với Uy Khải là bản thân vì biết cậu ấy là người đồng tính mà cảm thấy là lạ khi nói chuyện với nhau, thì anh chủ quán không ngừng dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào cậu.
Ánh Lý thích “Góc khuất”, những khi buồn phiền thì sẽ đến “Góc khuất” để tìm lại sự bình lặng cho lòng mình.
~~~
_ Xin chào, tôi lại đến nữa đây. – Ánh Lý mỉm cười nói với chủ quán.
Cậu đã đến ngồi ở quầy bar nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện như thế với chủ quán. Cậu tin rằng anh chắc chắn sẽ nhận ra cậu.
Chủ quán đưa menu và nước lên, hỏi:”Cậu có cần tôi giới thiệu gì không?”
Đó là câu hỏi phục vụ khách sáo mà anh thường nói, nhưng với giọng nói trầm ấm, trong vang của anh khiến người nghe không cảm thấy có vẻ gì là cứng nhắc cả.
Điều mà Ánh Lý thích chính là đây. Bầu không khí trong quán giúp người ta cảm thấy tâm trạng rất thoải mái, dễ chịu, chủ quán thì có giọng nói trầm hay với vẻ ngoài điển trai, thư thả và rất quan tâm, thấu hiểu khách cần gì, bên cạnh đó là thức uống ngon tuyệt.
Cậu nghiêng nghiêng đầu ngẫm nghĩ, món hồng trà thường uống rất ngon, còn món trà sữa xông y thảo lần trước cũng không kém, tuy tên gọi nghe có hơi quái lạ chút…
_Có muốn thử cà phê không? Chủ quán đề nghị.
Ánh Lý lập tức lắc lắc đầu, vì cà phê là thứ mà cậu rất ghét nhất. Ánh Lý tiếp tục cúi đầu nghiêm túc xem tờ menu mà không thấy rằng anh chủ đứng phía trước khẽ nở nụ cười. Thật ra anh vẫn nhớ, lần đầu tiên Ánh Lý đến đây, khi cậu vừa nghe anh đề nghị cà phê thì chau mày và lập tức lắc đầu không cần. Vị khách mà ngồi trong quán đến nỗi ngủ quên và khi bị đánh thức còn gọi anh là thầy giáo đẹp trai, dù muốn cũng khó mà quên được.
_Trà trái cây… Ánh Lý suy nghĩ một hồi, khẽ nói.
Thế là anh chủ bèn giới thiệu cho cậu đến mấy loại trà trái cây, sau đó cậu không hề do dự chọn ngay món trà lê.
_ Phải là lê đó, cám ơn. Tôi rất thích lê. Ánh Lý thích nhất là ăn lê, vì nó mát ,dễ giải nhiệt.
_ Được. Lập tức có ngay.
Ngồi ngay bên quầy nên cậu có thể nhìn thấy rõ ràng chủ quán pha trà. Anh rửa tay sạch sẽ rồi lấy lê ra gọt vỏ, vỏ lê nhanh chóng tách rời phần thịt trắng muốt rơi xuống. Ung dung nhưng dứt khoát, quả nhiên là một trong những đặc trưng của anh chủ quán! Vừa xem anh pha trà, Ánh Lý ngồi một bên lại bắt đầu suy nghĩ miên man.
Chủ quán ban nãy nói là “Lập tức có ngay”, chứ không phải là “ Xin đợi chút”, đúng là cao tay. Dù thời gian chờ đợi là không bao lâu, thế nhưng “ lập tức có ngay” so với “Xin đợi chút” nghe có vẻ hay hơn và giúp khách có cảm giác không phải chờ đợi lâu lắm. Uhm! Chủ quán quả đúng là người buôn bán.
Anh chủ tên gì nhỉ? Bỗng dưng cậu bắt đầu thấy tò mò về anh.
Không biết tên của anh có giống như khí chất ung dung nho nhã của anh không nhỉ? Không biết anh đã mấy tuổi rồi? Hình như là anh lớn hơn cậu nhỉ? Anh ấy có vẻ là một người sống nội tâm….
_ Tôi đoán, cậu đang nghĩ tôi tên là gì?
Chủ quán đang pha trà ngước mắt lên nhìn cậu và đột nhiên nói ra câu hỏi trên, khiến Ánh Lý nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.
Anh chủ vừa pha trà vừa nhìn Ánh Lý mỉm cười đợi cậu hoàn hồn lại.
_ À… Tôi tên là Quách Ánh Lý ! Ánh Lý giả ngây, cười cười trả lời.
Mém xỉu, tự nhiên chủ quán đi hỏi cậu câu đó….
Chiêu này hay à, lấy lùi để tiến?
_ Lục Dung Thâm.
Chủ quán mỉm cười nói ra một cái tên mà hoàn toàn không có sở hữu cách, chắc đây là tên của anh?
_ Nhật ương ánh**, Lý của lân lý ( lân lý: quê nhà ), tôi rất thích cái tên này,
_ Dung của dung thụ ( dung thụ: cây đa), Thâm của thâm sâu, tôi thì không có gì để nói là thích hay không thích cả.
Chủ quán mỉm cười đặt miếng lót lên bàn, sau đó là món trà trái cây của cậu.
Chưa gì mà chủ quán đã pha xong rồi?
_ Trà trái cây của cậu đây, xin mời dùng.
Không biết có phải là vì cả hai vừa mới trao đổi tên với nhau không, mà Ánh Lý cảm thấy nụ cười hiện giờ của anh không còn là loại nụ cười nghiệp vụ nữa.
Chỉ là trao đổi tên họ thôi mà. Ánh Lý có chút muốn chế giễu bản thân.
Cầm ấm trà lên, rót vào tách, nhìn nước trà màu nhạt kéo thành đường cong chảy vào tách. Tay vẫn cầm ấm trà, nhưng ánh mắt thì nhìn vào bên trong của nước trà, xuyên qua nước và ấm trà trong suốt nhìn anh chủ quán đang lau dọn trước quầy.
Do khúc xạ mà hình ảnh của chủ quán hơi gấp khúc, biến dạng và mang màu sắc của nước trà. Yo ! Tuy có hơi ấu trĩ và người khác chắc cảm thấy rất vô vị, nhưng tâm trạng buồn bực ức chế dồn ứ bên trong Ánh Lý thật sự đã vì hình ảnh chủ quán biến dạng thành hình chữ S mập mạp bên trong ấm trà mà dịu đi không ít… Chỉ cần không nghĩ đến sau khi bước ra chỗ này sẽ có không biết bao nhiêu người dở hơi quan tâm cậu chừng nào có bạn gái, chừng nào kết hôn là cậu vui mừng biết bao.
Một dĩa lê đã được cắt gọt đẹp mắt khẽ trượt đến trước mặt Ánh Lý. Cậu có gọi món này sao? Hình như là không? Ngước đầu lên, chủ quán đứng phía trước đã mỉm cười nói :
_ Nếu kết hợp với trà thì sẽ rất ngon đấy
_ Cám ơn! Ah… Cái này, không phải là thứ kèm theo chứ?
_ Đặc biệt tặng cậu đấy, cứ xem như cùng với họ tên là quà tặng kèm khách đi .
Quà tặng kèm khách ? Anh chủ này thật thú vị! Ánh Lý cười, nụ cười vui vẻ thật sự.
_ Cám ơn!
Vừa uống trà , vừa với Lục Dung Thâm – người chủ quán mà trước ngày hôm nay còn chưa biết tên, trò chuyện được câu mất câu không về thời tiết, về quãng thời gian lên Đài Bắc học, về học sinh trong trường…
Tuy nói không nhiều và bàn chuyện cũng không sâu, vả lại nếu nói về mặt giao tình thì cả hai một chút cũng không có, nhưng không biết tại sao, Ánh Lý cảm thấy khi nói chuyện phiếm với Dung Thâm có một cảm giác hay hay.
~~*~~
Bởi vì đã biết được tên của anh, vả lại lần trước cả hai còn nói chuyện vui vẻ với nhau, cho nên dạo này cậu càng lui tới “Góc khuất” thường xuyên hơn, nói là thường, nhưng cũng chỉ là mỗi tuần đến khoảng hai, ba lần mà thôi.
Điều mà Ánh Lý thích nhất là ngồi bên quầy nhìn Dung Thâm pha trà pha cà phê cho khách.
Dung Thâm là một người rất điển trai. Bên dưới cặp kính gọng bạc kia là đôi mắt sâu và sắc sảo, đôi môi thường mím lại nhưng cũng rất hay cười, chiếc mũi cao, làn da ngâm ngâm có phần nào làm dịu đi cảm giác lãnh đạm, sắc nhọn trên người anh, tôn thêm khí chất thư thái, ung dung và không kém phần lịch thiệp, khiến cho người khác không kềm được muốn nấn ná ánh mắt trên người anh thêm chút nữa hay không cảm nhận được sự tồn tại của anh cũng khó.
Ánh Lý biết có nhiều khách quen đều là vì Dung Thâm mà đến đây. Cậu cũng thường ngồi bên quầy nghe khách nữ trò chuyện với anh, câu thường hay hỏi nhất là Dung Thâm tên gì. Nhưng anh không hề trả lời lần nào.
Những lúc như vậy, Dung Thâm đều vờ ra vẻ tự yêu bản thân: “Tôi tên là anh chủ quán đẹp trai.”
Lần đầu tiên nghe thấy, tim của Ánh Lý khẽ đập trật nhịp, có chút ngượng ngùng, nghĩ rằng anh vẫn còn nhớ trò cười mà cậu đã diễn khi lần đầu đến đây và đem nó ra lưu truyền với mọi người. Sau này cậu mới biết đó là câu trả lời ứng phó mang tính chất trêu đùa của anh từ trước đến giờ.
Chỉ đơn thuần là tên gọi thôi mà, thật ra cũng đâu có gì đâu! Nhưng Ánh Lý vẫn cảm thấy có chút vui mừng, thì ra cậu cũng hư vinh gớm.
Chỉ cần ngồi bên quầy là Ánh Lý sẽ chuyện phiếm với Dung Thâm, anh còn chỉ dạy cậu chọn lựa lá trà như thế nào, cách pha hồng trà và trà trái cây ra sao, có lúc còn tặng Ánh Lý một số lá trà ngon để cậu đem về pha uống.
Cả hai nói về thời tiết, về thời sự, về trường học, về cuộc sống , chuyện trên trời dưới đất, cái gì cũng nói, nhưng tuyệt không nói đến chuyện riêng tư.
Có được sự ngầm giao ước như nhau, cũng biết giới hạn mà đối phương giữ gìn là ở đâu, nên cả hai không đi sâu tìm hiểu chuyện riêng của mỗi người. Vì vậy ngoài cái tên Lục Dung Thâm ra, Ánh Lý hòan toàn khống biết bất cứ gì khác về anh. Tuổi tác, bối cảnh gia đình, tại sao lại không dễ dàng tiết lộ tên của mình với người khác, tại sao chỉ muốn cho mình cậu biết tên của anh…. Ánh Lý hoàn toàn khống biết gì cả.
Cách thức giao tiếp như thế này rất hay, Ánh Lý rất thích.
~~~
Vào một ngày hè, bỗng nhiên có một nữ sinh đến phòng tư vấn tìm gặp Ánh Lý. Nhưng vừa bước chân vào cửa cô bé chỉ đứng đó líu ríu gọi tiếng “thầy”, sau đó không nói gì.
Cô bé này cậu có biết qua, hình như tên là Lê Mai Quân.
Mai Quân là một nữ sinh lớp 8 thường hay đến tìm một cô giáo tư vấn trò chuyện định kì vào mỗi giờ nghỉ trưa. Lúc ra vào phòng tư vấn Ánh Lý cũng thường hay mỉm cười chào hỏi cô bé, dần dà cũng trò chuyện đôi ba câu với nhau.
Từ những cuộc chuyện phiếm của đồng nghiệp, Ánh Lý cũng biết được một chút về Mai Quân… Cô bé có một ông bố ham mê cờ bạc; người bố thất nghiệp và sự hà khắc của ông bà nội đã dẫn đến mẹ cô bé bị rối loạn tâm thần. Dưới sự chăm sóc của một người mẹ có tinh thần không ổn định nên cô bé rất nhạy cảm, tình cảmlên xuống thất thường.
Thật ra Ánh Lý rất ghét những cuộc trò chuyện phiếm mà đem đời tư học sinh của mình ra làm đề tài bàn tán. Nhưng cậu cũng chỉ có thể yêu cầu bản thân không được làm thế, còn đối với những hành vi của đồng nghiệp cậu cũng không thể nói gì hơn.
Nhìn thấy Mai Quân bỗng nhiên lại xuất hiện tại phòng tư vấn trong ngày nghỉ hè, trong lòng Ánh Lý cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng không biểu lộ ra ngoài mà chỉ mỉm cười mời cô bé vào, hỏi cô có cần uống nước hay ăn bánh gì không. Mai Quân trông có vẻ hốt hoảng, hơi thở có chút gấp rút, mặt hơi trắng bệt. Hỏi cô bé đã xảy ra chuyện gì? Cô bé im lặng không nói, chỉ hỏi cậu là cô có thể ngồi ở đây không? Tuy trong lòng rất kinh ngạc nhưng cậu cũng chỉ nói là nếu muốn xem sách thì cứ việc tìm một chiếc ghế nào đó ngồi đọc, nơi đây lúc nào cũng hoan nghênh cô bé cả.
Thế là hai người một lớn một nhỏ ngồi trong phòng tư vấn với bầu không khí im lặng và có chút kì quái suốt mấy ngày liền; đôi lúc Ánh Lý cũng trò chuyện với cô bé, nhân đó tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng có cảm giác là cô bé không muốn nói, chứ không phải là không biết nói như thế nào hay không tiện nói, nên cậu cũng không hỏi nữa.
Cậu vốn không mấy hiểu rõ tình trạng của Mai Quân, cũng không muốn tùy tiện suy đoán lung tung. Nếu cô bé chỉ muốn ngồi đây và không muốn nói gì cả, thì cứ để cô bé ngồi đây vậy! Trách nhiệm của thầy giáo tư vấn là đứng ở lập trường khách quan để khích lệ cổ vũ cho những ai cần sự cứu giúp tự giải quyết vấn đề của bản thân, chứ không phải ôm một bầu nhiệt huyết tự nhận định rằng bản thân phải đi bảo vệ cứu giúp những học sinh đó.
Trong mấy ngày nay Ánh Lý chú ý thấy Mai Quân rất là nhạy cảm, vả lại trong lúc trò chuyện tốc độ trả lời của cô bé rất chậm, không phải là do phản ứng chậm chạp, mà là cô bé đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào thì tốt. Dù cho Ánh Lý có khuyên cô bé muốn nói gì thì cứ nói thế ấy, nhưng cô bé vẫn không nhịn được suy nghĩ rồi mới trả lời.
Đây là hành động phản xạ được hình thành do các yếu tố bên ngoài tác động trong một thời gian dài mà có. Cậu đoán có lẽ gia đình cô bé không được yên bình cho lắm, nếu không thì sao nuôi dưỡng ra một đứa trẻ nhạy cảm lúc nào cũng chú ý đến cử chỉ của người khác và luôn suy nghĩ kỹ càng trước mỗi câu nói như cô bé thế này.
Còn nữa, trong lúc trò chuyện với cậu, Mai Quân đặc biệt chút ý đến đề tài liên quan “bệnh rối loạn tâm thần” và thường đặt câu hỏi rất nhiều.
Có phải do vấn đề về mẹ cô bé không?
_ Thầy….
_ Huhm ? Ánh Lý ngước đầu khỏi quyển sách, nhìn Mai Quân. Cô bé có vẻ rất bồn chồn.
_ Em … mấy ngày nay em đều đến đây, lại không nói gì, có phải em lạ lắm không?
_ Không đâu, em muốn đến cứ đến, nếu không một mình thầy ở đây cũng đáng sợ lắm. Người đông thêm vui mà ! Cậu cười trả lời.
Mai Quân mím mím môi, có vẻ muốn nói gì đó nhưng khó mà thốt ra lời được .
_ Thầy… thầy có cái dạng mà… mà… tâm thần… Không! Ý em là thầy có người bạn nào mà bị mắc bệnh rối loạn tâm thần không?
_ Thầy không biết.
_ Sao ạ?
_ Thầy không biết thế nào mới là bị bệnh rối loạn tâm thần cả.” Ánh Lý nhấn mạnh giọng khi nói từ “không biết”
Mai Quân không ngờ rằng cậu sẽ trả lời như vậy, kinh ngạc đến há hốc miệng .
_ Hay là nói như thế này vậy, thầy không biết định nghĩa của “bình thường” là gì, người như thế nào mới được gọi là người bình thường.
Đúng là một đề tài không hay ho gì, nó khiến Ánh Lý nhớ đến một người bạn thời trung học, đó là hồi ức rất không đẹp. Nụ cười trên môi cũng khó mà tiếp tục giữ được.
_ Thầy… ? Mai Quân rất là nhạy cảm, lập tức phát hiện ra cậu có chút gì đó khác thường.
_ Tại sao lại muốn hỏi điều này vậy? Ánh Lý vội vàng khoác nụ cười lên môi để chuyển sự chú ý.
Cô bé im lặng rất lâu, lâu đến nỗi Ánh Lý nghĩ rằng cô bé không muốn nói và cậu muốn thay đổi đề tài để giúp cô bớt ngượng ngùng đi, rồi cô bé mở lời nói: “ Thầy… mẹ em là một người bị bệnh tâm thần.”
Cậu đã sớm biết rồi.
_ Điều đó khiến em thấy mệt mỏi à? Hay là… em thấy khó chịu ở chỗ nào?
_ Chẵng lẽ thầy không cảm thấy kinh ngạc à? Một chút cũng không? Mai Quân không tin cậu một chút cũng không cảm thấy kì quặc hay kinh ngạc.
_ Điều đó thì có gì để mà kinh ngạc chứ? Dù cho ban nãy là lần đầu nghe thấy, cậu cũng không cảm thấy điều đó thì có gì để mà kinh ngạc cả. Ở một mặt nào đó, cậu nhận thấy rằng trên thế giới này không có một ai la bình thường cả.
_ …. Mai Quân hít vào một hơi thật sâu, nói không nên lời.
Cô bé có cảm giác hình như mình là đứa ngốc thì phải. Bản thân dằn vặt lâu là vậy, suy nghĩ tới suy nghĩ lui không biết có nên nói, nói như thế nào ?… Thế mà thầy chỉ nói là không có gì đáng để ngạc nhiên cả.
_ Thầy, thầy khiến em cảm thấy mình như là một con ngốc vậy. Mai Quân cúi đầu hơi run rẩy nói.
Ánh Lý ngạc nhiên đến nỗi ngồi thẳng dậy, rất nghiêm túc nói:
_ Xin lỗi, thầy thật không có bất cứ ý mỉa mai gì đâu. Việc đó khiến em cảm thấy khó chịu à? Chỉ cần em nói, thầy sẽ nghe.
_ Chỉ cần em nói thì thầy sẽ nghe sao?
_ Đúng vậy… chỉ cần em nói.
Đột nhiên Mai Quân đập bàn đứng phắt dậy, giận dữ hét to lên:
_ Dù cho thầy sẽ nghe em nói, nhưng thầy hoàn toàn không hiểu được sự đau khổ khi có một người mắc bệnh tâm thần trong gia đình.”
Sau khi hét to, cô bé lập tức xông ra ngoài, ngay đến cả ba lô cũng bỏ lại. Ánh Lý ngây người ra nhìn cô bé chạy đi, cũng không gọi cô bé lại, chỉ là ngây người ra nhìn bóng cô bé rời đi trong mấy giây. Sau đó chỉ lẳng lặng đứng dậy thu dọn những quyển sách trên bàn bỏ vào ba lô của cô bé và đặt ngay ngắn lại để lần sau cô bé có đến thì cũng có thể tìm thấy được.
Đáng chết ! Ban nãy cậu có nói câu nào chạm phải nỗi đau của cô bé? Cậu thật sự không biết …
Cậu ảo não gãi gãi đầu, giận bản thân sao không suy nghĩ kĩ càng mà lại nói ra những lời làm tổn thương Mai Quân ( tuy không biết bản thân rốt cuộc đã nói sai điều gì), đúng là một chút cũng không biết cẩn trọng về ngôn từ khi nói. Đáng ghét! Trong đầu một mảng hỗn loạn, dường như có một ngọn lửa giận dữ trào lên cổ họng, cậu không nhịn được giơ tay đấm mạnh vào bức tường kế bên để giải tỏa sự giận dữ không tên trong lòng.
Hành động đó ngược lại khiến Ánh Lý đau đến nỗi nhận ra rằng mình vừa làm một chuyện ngu ngốc.
“Dù cho thầy có thể nghe em nói, nhưng thầy hoàn toàn không hiểu được sự đau khổ của việc có một người mắc bệnh tâm thần trong gia đình !” …. hoàn toàn không hiểu được ? Câu nói này thật sự đã giáng một đòn mạnh vào lòng cậu, rất đau.
Nằm dài ra bàn, trong đầu không ngừng nhớ lại câu nói mà Mai Quân hét to ban nãy.
Tâm trạng buồn bực lên đến cực điểm.
Giải thích
* : vì trong tiếng hoa, từ “cô ấy” và “cậu ấy” phát âm giống nhau, nên mới dẫn tới sự hiểu lầm giữa Ánh Lý & Uy Khải.
** (theo kiến thức hạn hẹp của người dịch): đây là 1 phép chiết tự, trong hoa văn, từ ” Ánh(映)” trong tên của Ánh Lý(映里) được viết bởi 2 từ ghép với nhau là ” nhật(日)” và “ương(央)”, nên khi viết tên của Ánh Lý(映里) cũng giống như viết Nhật Ương Lý(日央里), mà Nhật Ương Lý nghĩa là bên trong chính giữa mặt trời. Có lẽ vì thế mà Ánh Lý thấy thích tên mình chăng^^