Hiếu mở mắt. Cái lạnh tràn vào da thịt nó – rét buốt. Căn phòng tối, trông ra chỉ thấy một sợi chỉ xanh sậm của bầu trời lúc sớm. Tiếng máy điều hoà cũ kĩ rè rè nghe rõ trong khoảng vắng. Hơi lạnh ép chặt hai cánh mũi nó, đè bẹp mất không khí làm nó cảm thấy khó thở. Môi nó hơi khô và cổ họng đắng kinh. Tóc thì ngứa và da thịt cứ nhơn nhớt.
Tuy đã thức nhưng cơn buồn ngủ vẫn đeo bám nó dai dẵng tựa Némésis tìm kiếm những nguồn của tội lỗi. Thèm thêm một giấc ngủ, Hiếu nhích đầu cao lên trên gối, kéo tấm chăn lại cho thật khít, nó lấy tay luồn những mép chăn vào bên dưới thân thể mình, cốt cho cái lạnh không len vào làn da nó.Ngọ nguậy một hồi, bàn chân nó đặt lên một thứ mềm mềm, ấm áp. Cảm giác thoái mái lan tràn trong cơ thể, nó cứ giơ chân lên xuống để cho cái bắp chân mình lại cạ cạ vào cái thứ mềm mềm, ấm áp kia.Rồi chân nó quặp và ôm cứng ngắt bắp chân của ai đó, khẽ khàng, nó vòng tay qua bên cạnh, đầu ngả vào lòng, ôm chặt bờ ngực nóng bỏng, bàn tay nó xoa xoa nơi ngực nở nang, chạm nhẹ vào đầu nhũ cương cứng, nó mơ hồ xoa nhẹ bằng ngón tay. Sau đó, nó chìm vào giấc ngủ, … một lần nữa …
Tiếng nước chảy và cái nóng đánh động nó. Như sau một buổi cày game, Hiếu thấy người nó đuối một cách khó tả nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo. Miệng nó đắng chát và cơ thể đang hối thúc kêu gào một vài tia nước nóng.Nó bật dậy. Rồi sau đó thả người xuống. Toàn thân ê ẩm và bàn tay rụng rời như thể mất hết cảm giác hoàn toàn.Và nó thấy mình thật ngu ngốc khi bật dậy một cách đột ngột vào sáng sớm. Giống bị sốc vậy, nó cảm thấy choáng.Lười ngồi dậy, Hiếu xoay người lại để cho có thể nhìn thẳng vào nhà tắm. Nó đang nằm ngang với chiều của cái giường.
Cửa nhà tắm mở, nước từ vòi sen rơi lộp bộp xuống nền gạch màu xám đen. Ông chủ cái khách sạn này quả là không có khiếu trong vấn đề xây dựng, màu đen chỉ khiến chúng nhìn dơ hơn mà thôi. Mà xét cho cùng cũng không quan trọng, đây có phải là NewWord đâu, nó chỉ là một cái hotel cùi nằm gần Lăng Gia Cả.
Khói nóng bốc lên, làm tấm kính trong nhà tắm đọng một lớp hơi nước.
Mùi một thứ xà phòng xa lạ, thơm hỗn như Romano lan khắp phòng. Nó ghét mấy mùi như thế, nồng nặc và khó chịu.
Người đang tắm xoay mặt vào trong. Hiếu ngắm hắn. Mái tóc đen đang trôi theo từng tia nước. Dòng xà phòng chạy từ tóc cuốn tròn xuống bả vai rồi eo. Bàn tay đang xoa xoa trên cặp mông tròn. Bờ vai rộng, và lớn lắm, dễ dàng ôm trọn một ai đó. Rồi hắn quay người lại, cặp mắt nhắm nghiền tận hưởng dòng nước nóng. Thân hình không nhiều cơ bắp nhưng vẫn rất rắn rỏi, cánh tay nhìn thật vững chãi. Nó chỉ muốn vùi đầu vào bờ ngực ấy và vuốt ve. Vậy đấy.
Hắn khoá vòi nước lại, túm cái khăn lông gần đó lau sạch sẽ người rồi bước ra.
Bàn tay hắn vò nát mái tóc. Rồi hắn nhìn nó. Cười một cái rất dịu dàng, đến tận bây giờ nó cũng không thể hình dung làm sao hắn có thể cười tươi đến thế.
Giả bộ nũng nịu, Hiếu lẩn mình vào đám chăn mền. Như thể e lệ, nó tỏ ra mình là một người nhút nhát rất ư là khiêu gợi, một điệu bộ ngây thơ ít khi nào thừa.
Duy vẫn lõa thể đi vào trong phòng. Máy lạnh đã tắt từ lâu nên hắn không cảm thấy một hơi lạnh nào tấn công làn da trần. Bước đến đầu giường, trên cái bàn gỗ nhỏ để điện thoại, hắn lấy gói thuốc lá rồi cầm bật lửa châm một điếu. Duy ngồi lên trên giường, chân duỗi thẳng và lưng tựa vào tường.
Ánh mắt hắn mơ màng nhìn khắp một lượt căn phòng, sau đó dừng lại trên “một đống” đang nằm ẩn dưới tấm chăn. Nhoẻn cười một cách thích thú, lấy điếu thuốc ra, Duy rít một hơi dài rồi thở ra làn khói trắng. Căn phòng tuy không còn bật máy lạnh nhưng dù sao cũng là phòng kín, không tiện cho mùi khói thuốc, hắn rít được một hơi rồi lại nhấn đầu mồi vào gạt tàn.
Bàn tay Duy đặt lên cái khối đang phồng lên giữa giường. Đoán là gò má, vuốt nhẹ nhàng, hắn lê ngón tay chạy dài xuống cổ, mơn trớn làn da nơi gáy. Cái vật bên trong đám chăn bông khẽ run, rồi từ nằm nghiêng, Hiếu lăn lại nằm ngửa.
Hắn thích thú lê về phía ngực, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ từng phần, chủ yếu là vẽ vài đường rồi lê xuống bụng. Vài lần hứng chí, Duy nhấn nhẹ nhẹ vào cái đám da thịt mà không-thấy-cũng-biết là mềm mại đến chừng nào, nó run lên khe khẽ. Bàn tay hắn từ từ trượt xuống, rồi xuống nữa, đến khi cái vật nóng ấm nằm gọn trong tay thì dừng lại. Lớp chăn nệm khẽ nhúc nhích. Duy nhắm mắt, hơi thở nặng hơn một chút. Vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán hắn. Trên môi, một nụ cười thoáng hiện ra.
Hắn mân mê thứ ấy, bàn tay di chuyển một cách nhịp nhàng, hắn xoa xoa nơi bắp đùi mơn mởn da non. Từng nhịp một, từng nhịp một. Các lớp nệm không còn khẽ run nữa mà đang dậy một đợt sóng các nếp gấp. Rồi bất ngờ, Duy đưa tay ngược về chà xát vùng bẹn. “Vật” trong chăn như thể muốn nhảy bật lên.Hắn nằm xuống kế bên nó, đầu chìm sâu vào gáy nó, qua lớp chăn dày, nó vẫn cảm nhận hơi thở của hắn đang nhấn chìm nó vào đam mê, toàn bộ các sợi lông nơi gáy dựng đều lên như lông nhím.
Duy ôm nó vào lòng, một tay đặt lên làm điểm tựa cho nó nằm, tay kia vẫn ôm nó cứng ngắt và trượt xuống xoa xoa nơi nóng bỏng giữa hai bắp chân. Rồi thấy vướng víu, cái chăn trở nên thật đáng ghét, hắn luồn tay vào bên trong, chạm phải cặp mông tròn mịn màng của nó, dúi đầu vào gáy nó sâu hơn. Bàn tay hắn trượt xuống bắp đùi trắng, sau đó lại ngược lên vân vê những núm vú tròn đỏ đang từ từ cứng lên.
Người Hiếu tê liệt lại, như thể ăn đủ một liều thuốc mê, sức lực nó chìm vào cõi hư vô, và mềm nhũn ra chả khác gì một đống đậu hủ cỡ lớn.
Bực mình, chưa đủ thỏa mãn, Duy giật phắt tấm chăn ra khỏi người nó. Dưới ánh sáng mờ mờ len vào được phòng, thân hình nó nổi bật lên như một pho tượng kiều diễm. Hắn nhìn nó, nét bất ngớ và bị mê hoặc hiện rõ trên khuôn. Hắn ngu người, hai mắt trở nên đờ đẫn, và mồm há hốc ra. Không phải lần đầu tiên hắn thấy tấm thân nó, nhưng cũng như lần đầu tiên, hắn mê muội đến ngây người, và không thể nào kềm chế được.Hiếu khẽ cười, nó ngồi dậy rồi chồm lên sát Duy. Làn môi nó chạm vào môi hắn và đẩy hắn nằm xuống giường, Cảm giác trong nó dâng trào như thể một cơn sóng xô bờ của vô vàn cảm xúc, cuộc mây mưa lại bắt đầu, vốn như hồi đó giờ, chúng vẫn là một cơn bão lớn và chỉ kết thúc khi không thể còn có thêm một hạt mưa nào nữa.
Duy vào nhà tắm lần thứ hai.Hiếu ngồi dậy, lưng tựa vào tường, nhìn hắn tắm. Tay cầm điều thuốc, nó thổi một làn khói trắng từ khuôn miệng xinh.
– Hư hỏng – Hắn nói vọng ra, nét nhìn giận dữ. Nước vẫn chạy trên tấm thân trần của hắn.
– Muốn hút à – Nó nhếch mép, tỏ vẻ như thể muốn nói “ anh là cái thá gì?”
– Không.
Rồi hắn im lặng, bắt đầu kì cọ người. Tiếng da thịt chạm vào nhau âm vang trong căn phòng nhỏ.
– Có tắm cũng không xoá hết đâu – Nó lắc đầu cười hắn như thể thương hại.
Hắn khựng lại tức thì. Đôi mắt nâu sâu thẳm chìm vào màn nước. Hắn nhìn nó, nét đau thương hằn dài trên khuôn mặt, có chút cam chịu, ánh nhìn ấy xoáy sâu vào đôi mắt đen đang nhìn hắn. Rồi như bất lực, tiếng hắn cất lên đầy đau khổ:
– Sao cậu luôn thay đổi?
Như sao rơi, như pha lê vỡ, ánh nhìn Duy thảnh thốt, như lời trách móc, đây không phải câu hỏi vì hắn đã biết câu trả lời từ lâu.
– Tiền nè – Nó vơ cái quần jeans gần đó, móc đại vài tờ bạc.
Duy bước ra khỏi nhà tắm, mái tóc vẫn ướt nhẹp nước, chúng chảy tràn xuống khuôn mặt, lấm tấm trên thân, rơi xuống cả sàn nhà. Hắn nhìn nó tức giận:
– Không cần tiền.
– Nhận rồi đi – Nó nhướn cặp lông mày.
– Tôi không hiểu, cậu rất … – hắn lẩm bẩm
– Rất sao? – nó hỏi.
– Mỗi sáng cậu rất … rất …– Tiền đây, anh đi đi – Nó cắt ngang lời nói lấp lửng của hắn, ánh nhìn thoáng chút thương hại.
– Anh không phải như thế, nhóc không hiểu, anh là …
– Đĩ – Hiếu chấm hết câu nói.
Hai con ngươi màu nâu mở rộng, vơ vội quần áo, hắn xỏ đại cái quần vào người, sau đó biến mất. Cánh cửa đóng rầm một cái, mạnh đến nỗi tiếng va chạm phát ra đì đùng như tiếng súng.
Căn phòng lại trở nên vắng lặng. Chắc giờ cũng phải 11,12 giờ gì ấy. Hiếu thấy mông lung, nó rít điếu thuốc một hơi thật mạnh đến nỗi cả môi nó bỏng rát. Rồi nó phì phèo nhả ra một làn khói dài màu trắng sữa.
Một lúc lâu sau, thật từ từ, Hiếu bước vào nhà tắm, những tia nước chạm vào người nó trôi tuột xuống nền gạch đen đúa. Bàn tay nó chạm nhẹ nhàng vào da mình, sau đó kì cọ, cọ thật kĩ, như bao lớp nhơ bẩn vô hình đang tồn tại trên da nó.Rồi nó tắt nước. Cầm cái khăn lông hồi nãy hắn lau và lau khô người. Tấm thân lạnh giá của nó cuối cùng cũng có cái gì đó làm cho ấm áp một chút.Bước vào phòng, Hiếu nhìn nó trong gương – đôi mắt nó chạm vào các vết ố trên cơ thể mà chỉ mình nó biết. Thở dài, nó mặc quần áo vào.
Hồ Chí Minh thật đẹp, đẹp theo nhiều nghĩa của nó. Nắng, gió, bụi, các làn xe thi nhau chạy, và cả cái nóng của trưa 12 giờ.Hiếu đi bộ trên vỉa hè, thấy đói bụng. Nó ngoắt một cái taxi rồi tiến về Lê Văn Sĩ.
Nó đang ngồi trong một quán Pizza tên Onơrế. Quán màu nâu nhạt, trong phòng treo rất nhiều gương và trang trí bằng những cái bánh mì nhiều hình thù. Ngó cái menu, Hiếu chọn cái bánh hải sản cở nhỏ và một ly pepsi.
Hiếu đang ở đường Trường Sơn. Nó mới bước từ sân bay ra. Ken đã đi rồi, bỏ nó lại. Anh đã đề nghị chia tay ngay tại sân bay.Hiếu không hiểu, rằng rõ ràng hai người rất rất hạnh phúc vậy tại sao? Anh nói thời gian học quá lâu, anh chờ không nổi, rồi anh ra đi. Nó đã gần như ngất tại sân bay.Chỉ sau khi chuyến bay ấy đi được vài tiếng đồng hồ, Hiếu mới có thể cử động lại. Nó chậm chạp bước ra khỏi cái nơi ngột ngạt này.
Nó muốn hít thở không khí trong lành, đi bộ từ từ ra đường Hồng Hà, từ đó chạy ra công viên Gia Định. Đường rất tối, lại lạnh, đêm Sài Gòn thường lạnh, lạnh như muốn bóp nghẹn từng mạch máu trong người nó. Hiếu run lẩy bẩy.
Con đường lúc đầu còn có vẻ đông đúc nhưng chút sau lại vắng vẻ. Cả một con đường rộng và dài không có nổi một cái bóng đèn. Những khu nhà đã xây dựng chưa bao giờ xong, không người ở càng làm cho không khí trở nên u tối. Và hình như vì tối mà con đường này nhung nhúc toàn đĩ và đĩ.
Cứ vài trăm mét là có 1 người, ngồi trên xe, hay bẹp xuống lòng lề đường. Nhưng dù có ở tư thế nào hay khác nhau ra sao, họ đều có cùng chung một kiểu, đều mặc váy, áo mỏng tanh và mát mẻ. Nếu thấy khách đi qua, họ đều mạnh dạn … “phô diễn” ra và uốn éo những tư thế cầu kì. Nhưng dù có làm thế nào thì sức hấp dẫn của họ cũng chẳng tăng được bao nhiêu, dân làm việc ở khu phố này toàn là người đã quá con số ba mươi, nét thanh xuân trôi tuột đi như thể chúng chả bao giờ tồn tại. Không một nét tươi mát, chỉ còn đọng lại là lớp phấn dày đến mấy lớp và các ngấn mỡ ôm dài trên các bộ đồ bó.
Hiếu lắc đầu bỏ đi. Càng đi càng nhanh, và chỉ khi thấy ngọn đèn đường cùng dòng xe cộ phía xa xa của đường Hồ Văn Huê, nó mới thở nhẹ nhõm.
Rồi ánh mắt Hiếu nhìn Duy. Hắn đang hút phì phèo điếu thuốc ngồi vắt vẻo trên chiếc Wave @, trong bóng tối của lề đường nó vẫn thấy đôi mắt hắn rất sáng. Nó nhìn hắn rất lâu, hắn cũng nhìn nó, hai tia nhìn xoáy vào như xét đoán đủ điều.
Không biết trôi qua bao lâu, chỉ có thể hình dung là rất lâu, nó mới từ từ chuyển động. Gần như có một khối nam châm, chân nó thay vì bước tiếp ra đường lớn, nó lại tiến gần tới tên ấy.– Anh chờ khách?
Nó không biết tại sao mình lại mạnh dạn đến thế và cũng không biết rằng mình có phải thèm muốn đàn ông đến thế không. Nó đang làm gì thế này? Lý trí nó la hét ầm ỹ rằng nó có bị điên không hay ăn nhằm thứ gì, nhưng cũng chính những lời đó bay ra khỏi mồm nó một cách không thể níu kéo. Đôi mắt đó vẫn hút lấy ánh nhìn của nó.
– Không … à đúng – Hắn khẽ lúng túng, rõ ràng là muốn nói gì đó nhưng sau cùng lại lạng ra từ khác.
– Đi – Những lời nói lại phóng vèo vèo như tên lửa.
Rồi hôm đó, Hiếu ngủ với Duy lần đầu tiên. Sáng hôm sau nó trả tiền cho hắn, nhưng không hiểu sao, nó lại lấy số điện thoại của hắn. Tiếp tục một quan hệ mua bán lâu dài….
Người phục vụ đặt cái bánh Pizza xuống bàn, mùi thơm kéo nó về thực tại. Màu bánh vàng sậm như màu mắt hắn. Lắc đầu, nó cúi xuống ăn.
Chính nó cũng bối rối về cách cư xử của mình. Mỗi lần giật mình thức dậy sớm, khi mà bầu trời vẫn còn một màu xanh đen tối tăm và lành lạnh, lòng nó bồi hồi lắm, nó chỉ muốn ôm lấy bờ ngực rộng lớn của hắn. Nhưng khi mặt trời đứng bóng, nó lại ghê tởm chính mình, lại nhìn hắn, lại nghĩ đến lý do tại sao tại sao chuyện mây mưa này xảy ra.
Và nó cũng sợ.
Hiếu gần như là anh cả của đám sâu bọ. Đám sâu này dù sao cũng còn rất sạch, sạch một cách toàn nghĩa. Và như bao người anh khác, ai lại muốn những đứa em mình trót nhúng chàm. Nó cũng không muốn những đứa em mình nhìn nó như thể nó nhơ nhuốc lắm. Cả bọn không biết nó hút thuốc, không biết nó đã đi mua mây, mua mưa cả tháng nay và đã lên giường “lần đâu tiên” cả năm rồi. Mà chuyện này rõ ràng không hay ho gì, tất cả đều không phải nhỏ.
Hiếu thở dài, tại sao nó lại làm thế? Nó không hiểu, không hiểu, hoàn toàn không hiểu.
Mà hụt hẫng thật, có cái gì đó trống trải.
Đây chỉ là cuộc tình mua vui? Một cách mà hai thân xác đang cần để giải toả tâm lý?
Nó thật là hư hỏng …
Tối nay, nó vẫn fone cho hắn. Không biết tại sao, những lần sáng sớm như thế trôi qua, mà hắn vẫn đến, vẫn trung thành phục vụ vị khách thất thường là nó.
Và chính nó cũng không hiểu, tại sao lại tiếp tục fone gọi hắn? Rõ ràng là một sự thôi thúc kì lạ mà có chết Hiếu cũng không hiểu?
Chuyện còn dài!
Hiếu mở mắt. Cái lạnh tràn vào da thịt nó – rét buốt. Căn phòng tối, trông ra chỉ thấy một sợi chỉ xanh sậm của bầu trời lúc sớm. Tiếng máy điều hoà cũ kĩ rè rè nghe rõ trong khoảng vắng. Hơi lạnh ép chặt hai cánh mũi nó, đè bẹp mất không khí làm nó cảm thấy khó thở. Môi nó hơi khô và cổ họng đắng kinh. Tóc thì ngứa và da thịt cứ nhơn nhớt.
Tuy đã thức nhưng cơn buồn ngủ vẫn đeo bám nó dai dẵng tựa Némésis tìm kiếm những nguồn của tội lỗi. Thèm thêm một giấc ngủ, Hiếu nhích đầu cao lên trên gối, kéo tấm chăn lại cho thật khít, nó lấy tay luồn những mép chăn vào bên dưới thân thể mình, cốt cho cái lạnh không len vào làn da nó.Ngọ nguậy một hồi, bàn chân nó đặt lên một thứ mềm mềm, ấm áp. Cảm giác thoái mái lan tràn trong cơ thể, nó cứ giơ chân lên xuống để cho cái bắp chân mình lại cạ cạ vào cái thứ mềm mềm, ấm áp kia.Rồi chân nó quặp và ôm cứng ngắt bắp chân của ai đó, khẽ khàng, nó vòng tay qua bên cạnh, đầu ngả vào lòng, ôm chặt bờ ngực nóng bỏng, bàn tay nó xoa xoa nơi ngực nở nang, chạm nhẹ vào đầu nhũ cương cứng, nó mơ hồ xoa nhẹ bằng ngón tay. Sau đó, nó chìm vào giấc ngủ, … một lần nữa …
Tiếng nước chảy và cái nóng đánh động nó. Như sau một buổi cày game, Hiếu thấy người nó đuối một cách khó tả nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo. Miệng nó đắng chát và cơ thể đang hối thúc kêu gào một vài tia nước nóng.Nó bật dậy. Rồi sau đó thả người xuống. Toàn thân ê ẩm và bàn tay rụng rời như thể mất hết cảm giác hoàn toàn.Và nó thấy mình thật ngu ngốc khi bật dậy một cách đột ngột vào sáng sớm. Giống bị sốc vậy, nó cảm thấy choáng.Lười ngồi dậy, Hiếu xoay người lại để cho có thể nhìn thẳng vào nhà tắm. Nó đang nằm ngang với chiều của cái giường.
Cửa nhà tắm mở, nước từ vòi sen rơi lộp bộp xuống nền gạch màu xám đen. Ông chủ cái khách sạn này quả là không có khiếu trong vấn đề xây dựng, màu đen chỉ khiến chúng nhìn dơ hơn mà thôi. Mà xét cho cùng cũng không quan trọng, đây có phải là NewWord đâu, nó chỉ là một cái hotel cùi nằm gần Lăng Gia Cả.
Khói nóng bốc lên, làm tấm kính trong nhà tắm đọng một lớp hơi nước.
Mùi một thứ xà phòng xa lạ, thơm hỗn như Romano lan khắp phòng. Nó ghét mấy mùi như thế, nồng nặc và khó chịu.
Người đang tắm xoay mặt vào trong. Hiếu ngắm hắn. Mái tóc đen đang trôi theo từng tia nước. Dòng xà phòng chạy từ tóc cuốn tròn xuống bả vai rồi eo. Bàn tay đang xoa xoa trên cặp mông tròn. Bờ vai rộng, và lớn lắm, dễ dàng ôm trọn một ai đó. Rồi hắn quay người lại, cặp mắt nhắm nghiền tận hưởng dòng nước nóng. Thân hình không nhiều cơ bắp nhưng vẫn rất rắn rỏi, cánh tay nhìn thật vững chãi. Nó chỉ muốn vùi đầu vào bờ ngực ấy và vuốt ve. Vậy đấy.
Hắn khoá vòi nước lại, túm cái khăn lông gần đó lau sạch sẽ người rồi bước ra.
Bàn tay hắn vò nát mái tóc. Rồi hắn nhìn nó. Cười một cái rất dịu dàng, đến tận bây giờ nó cũng không thể hình dung làm sao hắn có thể cười tươi đến thế.
Giả bộ nũng nịu, Hiếu lẩn mình vào đám chăn mền. Như thể e lệ, nó tỏ ra mình là một người nhút nhát rất ư là khiêu gợi, một điệu bộ ngây thơ ít khi nào thừa.
Duy vẫn lõa thể đi vào trong phòng. Máy lạnh đã tắt từ lâu nên hắn không cảm thấy một hơi lạnh nào tấn công làn da trần. Bước đến đầu giường, trên cái bàn gỗ nhỏ để điện thoại, hắn lấy gói thuốc lá rồi cầm bật lửa châm một điếu. Duy ngồi lên trên giường, chân duỗi thẳng và lưng tựa vào tường.
Ánh mắt hắn mơ màng nhìn khắp một lượt căn phòng, sau đó dừng lại trên “một đống” đang nằm ẩn dưới tấm chăn. Nhoẻn cười một cách thích thú, lấy điếu thuốc ra, Duy rít một hơi dài rồi thở ra làn khói trắng. Căn phòng tuy không còn bật máy lạnh nhưng dù sao cũng là phòng kín, không tiện cho mùi khói thuốc, hắn rít được một hơi rồi lại nhấn đầu mồi vào gạt tàn.
Bàn tay Duy đặt lên cái khối đang phồng lên giữa giường. Đoán là gò má, vuốt nhẹ nhàng, hắn lê ngón tay chạy dài xuống cổ, mơn trớn làn da nơi gáy. Cái vật bên trong đám chăn bông khẽ run, rồi từ nằm nghiêng, Hiếu lăn lại nằm ngửa.
Hắn thích thú lê về phía ngực, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ từng phần, chủ yếu là vẽ vài đường rồi lê xuống bụng. Vài lần hứng chí, Duy nhấn nhẹ nhẹ vào cái đám da thịt mà không-thấy-cũng-biết là mềm mại đến chừng nào, nó run lên khe khẽ. Bàn tay hắn từ từ trượt xuống, rồi xuống nữa, đến khi cái vật nóng ấm nằm gọn trong tay thì dừng lại. Lớp chăn nệm khẽ nhúc nhích. Duy nhắm mắt, hơi thở nặng hơn một chút. Vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán hắn. Trên môi, một nụ cười thoáng hiện ra.
Hắn mân mê thứ ấy, bàn tay di chuyển một cách nhịp nhàng, hắn xoa xoa nơi bắp đùi mơn mởn da non. Từng nhịp một, từng nhịp một. Các lớp nệm không còn khẽ run nữa mà đang dậy một đợt sóng các nếp gấp. Rồi bất ngờ, Duy đưa tay ngược về chà xát vùng bẹn. “Vật” trong chăn như thể muốn nhảy bật lên.Hắn nằm xuống kế bên nó, đầu chìm sâu vào gáy nó, qua lớp chăn dày, nó vẫn cảm nhận hơi thở của hắn đang nhấn chìm nó vào đam mê, toàn bộ các sợi lông nơi gáy dựng đều lên như lông nhím.
Duy ôm nó vào lòng, một tay đặt lên làm điểm tựa cho nó nằm, tay kia vẫn ôm nó cứng ngắt và trượt xuống xoa xoa nơi nóng bỏng giữa hai bắp chân. Rồi thấy vướng víu, cái chăn trở nên thật đáng ghét, hắn luồn tay vào bên trong, chạm phải cặp mông tròn mịn màng của nó, dúi đầu vào gáy nó sâu hơn. Bàn tay hắn trượt xuống bắp đùi trắng, sau đó lại ngược lên vân vê những núm vú tròn đỏ đang từ từ cứng lên.
Người Hiếu tê liệt lại, như thể ăn đủ một liều thuốc mê, sức lực nó chìm vào cõi hư vô, và mềm nhũn ra chả khác gì một đống đậu hủ cỡ lớn.
Bực mình, chưa đủ thỏa mãn, Duy giật phắt tấm chăn ra khỏi người nó. Dưới ánh sáng mờ mờ len vào được phòng, thân hình nó nổi bật lên như một pho tượng kiều diễm. Hắn nhìn nó, nét bất ngớ và bị mê hoặc hiện rõ trên khuôn. Hắn ngu người, hai mắt trở nên đờ đẫn, và mồm há hốc ra. Không phải lần đầu tiên hắn thấy tấm thân nó, nhưng cũng như lần đầu tiên, hắn mê muội đến ngây người, và không thể nào kềm chế được.Hiếu khẽ cười, nó ngồi dậy rồi chồm lên sát Duy. Làn môi nó chạm vào môi hắn và đẩy hắn nằm xuống giường, Cảm giác trong nó dâng trào như thể một cơn sóng xô bờ của vô vàn cảm xúc, cuộc mây mưa lại bắt đầu, vốn như hồi đó giờ, chúng vẫn là một cơn bão lớn và chỉ kết thúc khi không thể còn có thêm một hạt mưa nào nữa.
Duy vào nhà tắm lần thứ hai.Hiếu ngồi dậy, lưng tựa vào tường, nhìn hắn tắm. Tay cầm điều thuốc, nó thổi một làn khói trắng từ khuôn miệng xinh.
– Hư hỏng – Hắn nói vọng ra, nét nhìn giận dữ. Nước vẫn chạy trên tấm thân trần của hắn.
– Muốn hút à – Nó nhếch mép, tỏ vẻ như thể muốn nói “ anh là cái thá gì?”
– Không.
Rồi hắn im lặng, bắt đầu kì cọ người. Tiếng da thịt chạm vào nhau âm vang trong căn phòng nhỏ.
– Có tắm cũng không xoá hết đâu – Nó lắc đầu cười hắn như thể thương hại.
Hắn khựng lại tức thì. Đôi mắt nâu sâu thẳm chìm vào màn nước. Hắn nhìn nó, nét đau thương hằn dài trên khuôn mặt, có chút cam chịu, ánh nhìn ấy xoáy sâu vào đôi mắt đen đang nhìn hắn. Rồi như bất lực, tiếng hắn cất lên đầy đau khổ:
– Sao cậu luôn thay đổi?
Như sao rơi, như pha lê vỡ, ánh nhìn Duy thảnh thốt, như lời trách móc, đây không phải câu hỏi vì hắn đã biết câu trả lời từ lâu.
– Tiền nè – Nó vơ cái quần jeans gần đó, móc đại vài tờ bạc.
Duy bước ra khỏi nhà tắm, mái tóc vẫn ướt nhẹp nước, chúng chảy tràn xuống khuôn mặt, lấm tấm trên thân, rơi xuống cả sàn nhà. Hắn nhìn nó tức giận:
– Không cần tiền.
– Nhận rồi đi – Nó nhướn cặp lông mày.
– Tôi không hiểu, cậu rất … – hắn lẩm bẩm
– Rất sao? – nó hỏi.
– Mỗi sáng cậu rất … rất …– Tiền đây, anh đi đi – Nó cắt ngang lời nói lấp lửng của hắn, ánh nhìn thoáng chút thương hại.
– Anh không phải như thế, nhóc không hiểu, anh là …
– Đĩ – Hiếu chấm hết câu nói.
Hai con ngươi màu nâu mở rộng, vơ vội quần áo, hắn xỏ đại cái quần vào người, sau đó biến mất. Cánh cửa đóng rầm một cái, mạnh đến nỗi tiếng va chạm phát ra đì đùng như tiếng súng.
Căn phòng lại trở nên vắng lặng. Chắc giờ cũng phải , giờ gì ấy. Hiếu thấy mông lung, nó rít điếu thuốc một hơi thật mạnh đến nỗi cả môi nó bỏng rát. Rồi nó phì phèo nhả ra một làn khói dài màu trắng sữa.
Một lúc lâu sau, thật từ từ, Hiếu bước vào nhà tắm, những tia nước chạm vào người nó trôi tuột xuống nền gạch đen đúa. Bàn tay nó chạm nhẹ nhàng vào da mình, sau đó kì cọ, cọ thật kĩ, như bao lớp nhơ bẩn vô hình đang tồn tại trên da nó.Rồi nó tắt nước. Cầm cái khăn lông hồi nãy hắn lau và lau khô người. Tấm thân lạnh giá của nó cuối cùng cũng có cái gì đó làm cho ấm áp một chút.Bước vào phòng, Hiếu nhìn nó trong gương – đôi mắt nó chạm vào các vết ố trên cơ thể mà chỉ mình nó biết. Thở dài, nó mặc quần áo vào.
Hồ Chí Minh thật đẹp, đẹp theo nhiều nghĩa của nó. Nắng, gió, bụi, các làn xe thi nhau chạy, và cả cái nóng của trưa giờ.Hiếu đi bộ trên vỉa hè, thấy đói bụng. Nó ngoắt một cái taxi rồi tiến về Lê Văn Sĩ.
Nó đang ngồi trong một quán Pizza tên Onơrế. Quán màu nâu nhạt, trong phòng treo rất nhiều gương và trang trí bằng những cái bánh mì nhiều hình thù. Ngó cái menu, Hiếu chọn cái bánh hải sản cở nhỏ và một ly pepsi.
Hiếu đang ở đường Trường Sơn. Nó mới bước từ sân bay ra. Ken đã đi rồi, bỏ nó lại. Anh đã đề nghị chia tay ngay tại sân bay.Hiếu không hiểu, rằng rõ ràng hai người rất rất hạnh phúc vậy tại sao? Anh nói thời gian học quá lâu, anh chờ không nổi, rồi anh ra đi. Nó đã gần như ngất tại sân bay.Chỉ sau khi chuyến bay ấy đi được vài tiếng đồng hồ, Hiếu mới có thể cử động lại. Nó chậm chạp bước ra khỏi cái nơi ngột ngạt này.
Nó muốn hít thở không khí trong lành, đi bộ từ từ ra đường Hồng Hà, từ đó chạy ra công viên Gia Định. Đường rất tối, lại lạnh, đêm Sài Gòn thường lạnh, lạnh như muốn bóp nghẹn từng mạch máu trong người nó. Hiếu run lẩy bẩy.
Con đường lúc đầu còn có vẻ đông đúc nhưng chút sau lại vắng vẻ. Cả một con đường rộng và dài không có nổi một cái bóng đèn. Những khu nhà đã xây dựng chưa bao giờ xong, không người ở càng làm cho không khí trở nên u tối. Và hình như vì tối mà con đường này nhung nhúc toàn đĩ và đĩ.
Cứ vài trăm mét là có người, ngồi trên xe, hay bẹp xuống lòng lề đường. Nhưng dù có ở tư thế nào hay khác nhau ra sao, họ đều có cùng chung một kiểu, đều mặc váy, áo mỏng tanh và mát mẻ. Nếu thấy khách đi qua, họ đều mạnh dạn … “phô diễn” ra và uốn éo những tư thế cầu kì. Nhưng dù có làm thế nào thì sức hấp dẫn của họ cũng chẳng tăng được bao nhiêu, dân làm việc ở khu phố này toàn là người đã quá con số ba mươi, nét thanh xuân trôi tuột đi như thể chúng chả bao giờ tồn tại. Không một nét tươi mát, chỉ còn đọng lại là lớp phấn dày đến mấy lớp và các ngấn mỡ ôm dài trên các bộ đồ bó.
Hiếu lắc đầu bỏ đi. Càng đi càng nhanh, và chỉ khi thấy ngọn đèn đường cùng dòng xe cộ phía xa xa của đường Hồ Văn Huê, nó mới thở nhẹ nhõm.
Rồi ánh mắt Hiếu nhìn Duy. Hắn đang hút phì phèo điếu thuốc ngồi vắt vẻo trên chiếc Wave @, trong bóng tối của lề đường nó vẫn thấy đôi mắt hắn rất sáng. Nó nhìn hắn rất lâu, hắn cũng nhìn nó, hai tia nhìn xoáy vào như xét đoán đủ điều.
Không biết trôi qua bao lâu, chỉ có thể hình dung là rất lâu, nó mới từ từ chuyển động. Gần như có một khối nam châm, chân nó thay vì bước tiếp ra đường lớn, nó lại tiến gần tới tên ấy.– Anh chờ khách?
Nó không biết tại sao mình lại mạnh dạn đến thế và cũng không biết rằng mình có phải thèm muốn đàn ông đến thế không. Nó đang làm gì thế này? Lý trí nó la hét ầm ỹ rằng nó có bị điên không hay ăn nhằm thứ gì, nhưng cũng chính những lời đó bay ra khỏi mồm nó một cách không thể níu kéo. Đôi mắt đó vẫn hút lấy ánh nhìn của nó.
– Không … à đúng – Hắn khẽ lúng túng, rõ ràng là muốn nói gì đó nhưng sau cùng lại lạng ra từ khác.
– Đi – Những lời nói lại phóng vèo vèo như tên lửa.
Rồi hôm đó, Hiếu ngủ với Duy lần đầu tiên. Sáng hôm sau nó trả tiền cho hắn, nhưng không hiểu sao, nó lại lấy số điện thoại của hắn. Tiếp tục một quan hệ mua bán lâu dài….
Người phục vụ đặt cái bánh Pizza xuống bàn, mùi thơm kéo nó về thực tại. Màu bánh vàng sậm như màu mắt hắn. Lắc đầu, nó cúi xuống ăn.
Chính nó cũng bối rối về cách cư xử của mình. Mỗi lần giật mình thức dậy sớm, khi mà bầu trời vẫn còn một màu xanh đen tối tăm và lành lạnh, lòng nó bồi hồi lắm, nó chỉ muốn ôm lấy bờ ngực rộng lớn của hắn. Nhưng khi mặt trời đứng bóng, nó lại ghê tởm chính mình, lại nhìn hắn, lại nghĩ đến lý do tại sao tại sao chuyện mây mưa này xảy ra.
Và nó cũng sợ.
Hiếu gần như là anh cả của đám sâu bọ. Đám sâu này dù sao cũng còn rất sạch, sạch một cách toàn nghĩa. Và như bao người anh khác, ai lại muốn những đứa em mình trót nhúng chàm. Nó cũng không muốn những đứa em mình nhìn nó như thể nó nhơ nhuốc lắm. Cả bọn không biết nó hút thuốc, không biết nó đã đi mua mây, mua mưa cả tháng nay và đã lên giường “lần đâu tiên” cả năm rồi. Mà chuyện này rõ ràng không hay ho gì, tất cả đều không phải nhỏ.
Hiếu thở dài, tại sao nó lại làm thế? Nó không hiểu, không hiểu, hoàn toàn không hiểu.
Mà hụt hẫng thật, có cái gì đó trống trải.
Đây chỉ là cuộc tình mua vui? Một cách mà hai thân xác đang cần để giải toả tâm lý?
Nó thật là hư hỏng …
Tối nay, nó vẫn fone cho hắn. Không biết tại sao, những lần sáng sớm như thế trôi qua, mà hắn vẫn đến, vẫn trung thành phục vụ vị khách thất thường là nó.
Và chính nó cũng không hiểu, tại sao lại tiếp tục fone gọi hắn? Rõ ràng là một sự thôi thúc kì lạ mà có chết Hiếu cũng không hiểu?
Chuyện còn dài!