Sau một lúc chờ đợi, ông Ollivander cầm một chiếc hộp từ phía sau đi ra, chiếc hộp khác với tất cả những chiếc hộp đựng đũa còn lại, nó dược làm bằng gỗ và có vẻ tồn tại rất lâu đời.
Trên mặt đuổi đi không hết sự xoắn xuýt, ông mở chiếc hộp gỗ đưa đến trước mặt Thomas:
- Thử một chút đi chàng trai, ta tin là nó đang gọi cậu.
Chiếc đũa phép này thật sự rất kỳ lạ, bên ngoài của nó không phải bằng gỗ như bình thường mà làm bằng đá, hoặc là than đá vì nó đen bóng và đầy góc cạnh. Đũa dài 15 inches, cứng cáp và mạnh mẽ, nhìn vỏ ngoài như đá thạch anh đen vậy, đúng thạch anh đen một loại đá quý mà Thomas có lần đã nhìn thấy ở đâu đó. Bản thân nó thuân dài, không có bất kì họa tiết nào được điêu khắc trên đó cả, nhưng các mạch vân đá nổi lên như những chiếc rễ tạo ra một mĩ cảm vô cùng đặc biệt.
Ngay khi chiếc hộp được đưa đến, Thomas cũng đã chắc chắn đó là chiếc đũa nó tìm bởi vì ngay hiện giờ nó cũng đang kêu gọi cậu, thậm chí Thomas còn cảm nhận được chiếc đũa đang rất vui vẻ, đúng rất vui vẻ. Không ngần ngại Thomas đưa tay cầm lên chiếc đũa kỳ lạ, nó tin vào cảm giác của mình, nó tin đây là người bạn mà nó vẫn tìm kiếm. Kỳ là thay khi được cầm trên tay Thomas chiếc đũa bắt đầu tỏa sáng, từng đốm sáng nhỏ tỏa ra từ khắp chiếc đũa như những vì sao đang đang tỏa sáng trên bầu trời còn bản thân chiếc đũa cũng hơi trong trong suốt, trong đó cũng đang có những vì sao đang tỏa sáng, mĩ lệ, thần bí và cao quý.
Dị tượng của cây đũa kéo dài suốt một phút đồng hồ mới dừng lại, cây đũa phép lại trở lên im ắng như khi mới xuất hiện nhưng Thomas có thể cảm nhận được sự tồn tại mãnh liệt của nó. Ba người cũng từ trong cảm giác kinh ngạc tỉnh hồn chở về, bà Serena hoàn toàn yên tâm với cây đũa phép của con trai, Thomas yêu thích không rời còn ông Ollivander thì luôn miệng than thở:
- Thật kì diệu làm sao. Ta đã từng nghĩ rằng cây đũa phép này sẽ im lặng vĩnh viễn nhưng thật may mắn làm sao, cuối cùng nó cũng đã tìm được chủ nhân cho cho mình.
Tâm tình của ông Ollivander khơi dậy sự hiếu kỳ của Thomas, chiếc đũa của nó có gì đăc biệt đến mức khiến ông xúc động như vậy?
- Liệu tôi có thể biết thêm chi tiết về anh bạn này được không thưa ngài Ollivander? Ngài đã rất xúc động khi nó chọn tôi.
Khẽ gật đầu, dù trên mặt có chút xấu hổ ông Ollivander vẫn trả lời hết sức thành thật:
- Chiếc đũa này rất đặc biệt, nó do ai làm ra và được cấu tạo từ những gì chính ta cũng không chắc chắn. Mặc dù ta dám lấy danh dự hơn 2000 năm của cửa tiệm ra đảm bảo những chiếc đũa của nhà Ollivander làm tuyệt đối là những đồng bạn chung thành và đáng tin cậy nhất của mỗi phù thủy nhưng bán cho khách hàng một chiếc đũa mà không rõ ràng về bản thân nó thật sự là một sự sỉ nhục.
Lời nói của ông Ollivander khiến cho không chỉ Thomas mà chính bà Serena cũng giật cả mình, bà biết rõ hơn cậu con trai về ông Ollivander, người chủ tiệm đáng kính này lại không rõ ràng về chiếc đũa được làm ra trong tiệm của mình khó tin giống như có người nói Albus Dumbledore thích đàn ông vậy.
- Rất khó tin? Nhưng đó lại là sự thật! Năm đó khi ta còn chưa kế thừa cửa hàng của cha mình, ta được cha giao cho nhiệm vụ chế tác mười chiếc đũa thần từ những vật liệu khác nhau để làm bài thi tốt nghiệp cho quá trình học tập chế tác đũa thần của bản thân (ông chìm trong hồi ức về quá khứ của mình). Công cuộc chế tạo đũa phép được chế tạo rất thuận lợi dưới sự giám sát của cha, ta hoàn thành chúng mà không mắc phải một lỗi nào. Tuy nhiên đến khi chiếc đũa cuối cùng gần hoàn tất, chúng ta đột ngột nhận được tin ông nội ta qua đời, 2 cha con ta vội vàng Độn thổ (Apparrition) mà quên mất dập tắt những ngọn nến. Bất cẩn đó khiến căn phòng chế tác bị thiêu rụi, trong đó ngoại trừ đũa phép ta đang chế tác thì còn lại một số cây đũa phép của các tiền nhân để lại, chúng ta giữ chúng lại làm kỷ niệm bởi chưa tìm được chủ nhân thích hợp. Hai cha con ta đã nghĩ chẳng còn gì ngoài đống cho tàn, thế nhưng bất ngờ đã đến, sau vụ hỏa hoạn vẫn còn một chiếc đũa tồn tại. Chính là chiếc này đây. Tuy nhiên ngọn nửa hay một số những vấn đề gì đó đã khiến nó biến dị, lớp vỏ bằng gỗ thay vì bị đốt cháy lại biến thành một dạng hóa thạch. Khi chúng ta tìm được nó, ma lực ba động của nó vô cùng mỏng manh và hỗn loạn, sau một thời gian ngắn thì im lìm, chúng ta tưởng nó đã ngủ say vĩnh viễn và giữ lại nó như một vật kỷ niệm. Vì dị biến xảy ra lên ngoại hình và ma lực của nó đã hoàn toàn thay đổi, 2 cha con ta đã không thể xác định nó là chiếc đũa nào.
Câu chuyện của ông Ollivander khiến Thomas rơi vào trầm mặc, nó có chút bất ngờ khi nhận được một chiếc đũa phép kỳ lạ. Có điều do dự chưa bao giờ là tính cách của Thomas, cảm giác của nó đã nói rằng chiếc đũa này thích hợp thế thì chính nó, Thomas tin chiếc đũa sẽ không làm nó thất vọng.
- Một cây đũa phép thật thú vị! Ngài nghĩ sao nếu tôi lấy cho nó một cái tên thưa ngài Ollivander?
- Ta nghĩ anh bạn của cậu sẽ rất vui lòng. – Ông Ollivander vui vẻ nói với Thomas, ông yêu những chiếc đũa và cũng thích những phù thủy yêu quý đũa phép của mình.
- Ban nãy khi nó thức giấc, ánh sáng tỏa ra giống như những tinh vân trong vũ trụ, như vậy lấy tên của tinh vân Carina làm tên của nó. Hi vọng cây đũa phép này sẽ giống như Carina, tinh vân sáng nhất trong không không gian vũ trụ.
Chiếc đũa khẽ tỏa sáng giống như đáp lại Thomas, điều này khiến nó vui hỏng rồi, xem ra nó cũng có năng khiếu đặt tên lắm chứ (có kẻ quên mất bản thân dùng tên của người khác đặt).
Hài lòng với cây đũa mới, Thomas cùng bà Serena tạm biệt ông Ollivander để tiếp tục cuộc hành trình. Bà Serena cần mua thêm ít ma dược, Thomas nêu ý kiến muốn đi ăn kem, nó cầm 2 galleon tung tăng biến mất nơi góc đường. Nhìn con trai bà Serena mỉm cười lắc đầu, dù sao cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Hôm nay hẻm Knockturn chào đón một phù thủy kỳ lạ, dáng dấp thấp bé của hắn được dấu dưới tấm áo choàng cũ kỹ, bạch phếch nhưng lại được giữ cực kì sạch sẽ. Hiển nhiên sự xuất hiện của vị khách lạ thu hút sự chú ý của những phù thủy hiếu khách nơi đây. Một vài tên hắc phù thủy tính làm chút công việc không cần vốn đã để ý đến tên khách lạ, dù sao đến nơi đây có mấy kẻ tốt lành. Bốn gã phù thủy bám theo vị khách nhỏ bé biến mất sau một khúc cua. Tia sáng chớp tắt xuất hiện sau khúc cua khiến đám phù thủy đang quan sát cười thích thú, tuy nhiên chỉ mấy giây sau nụ cười trên mặt chúng im bặt. Tên khách lạ bước ra khỏi khúc cua với toàn thân không một trầy xước, hắn bước nhanh vè phía sâu và biến mất trong mắt đám người để lại bốn tên phù thủy nằm trên đất không rõ sống chết.
Tiếng chuông rung lên, Mr Borgin nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, hắn đã đến đây không ít lần.
- Hi vọng đồ tôi đặt đã có hàng Mr Borgin. – Giọng nói đều đều xuất hiện dưới chiếc mũ chùm rõ ràng đã qua xử lý khiến không ai nhận ra kẽ dưới mũ chùm đầu là ai.
- Đã đầy đủ, 3 bình máu kỳ lân, một bình máu rồng, da rồng, lông vong mã, … cuối cùng là một ngôi nhà di động bên trong va li.
Khẽ gật đầu, gã pháp sư ném một túi to chứa đầy galleon cho Mr Borgin:
- Tôi rất hài lòng, hợp tác vui vẻ và hẹn gặp lại.
- Ngài không kiểm tra lại hàng hóa sao thưa quý khách?
- Tôi tin ngài là người thông minh.
Gã pháp sư ra biến mất trong khỏi tầm nhìn của Mr Borgin, dáng người thấp bé của gã khiến gã tàng hình nhanh chóng. Nhớ lại ấn tượng lần đầu gặp gỡ không mấy tốt đẹp Mr Borgin không khỏi rùng mình, ai lại nghĩ một gã nhỏ bé ăn nói lịch sự lại có thể im ắng đầu độc tất cả khách nhân trong tiệm, nếu không phải hắn không tính giết người thì cả cửa hàng hôm đó chắc đều đã đi gặp tử thần.
Trên mặt đuổi đi không hết sự xoắn xuýt, ông mở chiếc hộp gỗ đưa đến trước mặt Thomas:
- Thử một chút đi chàng trai, ta tin là nó đang gọi cậu.
Chiếc đũa phép này thật sự rất kỳ lạ, bên ngoài của nó không phải bằng gỗ như bình thường mà làm bằng đá, hoặc là than đá vì nó đen bóng và đầy góc cạnh. Đũa dài 15 inches, cứng cáp và mạnh mẽ, nhìn vỏ ngoài như đá thạch anh đen vậy, đúng thạch anh đen một loại đá quý mà Thomas có lần đã nhìn thấy ở đâu đó. Bản thân nó thuân dài, không có bất kì họa tiết nào được điêu khắc trên đó cả, nhưng các mạch vân đá nổi lên như những chiếc rễ tạo ra một mĩ cảm vô cùng đặc biệt.
Ngay khi chiếc hộp được đưa đến, Thomas cũng đã chắc chắn đó là chiếc đũa nó tìm bởi vì ngay hiện giờ nó cũng đang kêu gọi cậu, thậm chí Thomas còn cảm nhận được chiếc đũa đang rất vui vẻ, đúng rất vui vẻ. Không ngần ngại Thomas đưa tay cầm lên chiếc đũa kỳ lạ, nó tin vào cảm giác của mình, nó tin đây là người bạn mà nó vẫn tìm kiếm. Kỳ là thay khi được cầm trên tay Thomas chiếc đũa bắt đầu tỏa sáng, từng đốm sáng nhỏ tỏa ra từ khắp chiếc đũa như những vì sao đang đang tỏa sáng trên bầu trời còn bản thân chiếc đũa cũng hơi trong trong suốt, trong đó cũng đang có những vì sao đang tỏa sáng, mĩ lệ, thần bí và cao quý.
Dị tượng của cây đũa kéo dài suốt một phút đồng hồ mới dừng lại, cây đũa phép lại trở lên im ắng như khi mới xuất hiện nhưng Thomas có thể cảm nhận được sự tồn tại mãnh liệt của nó. Ba người cũng từ trong cảm giác kinh ngạc tỉnh hồn chở về, bà Serena hoàn toàn yên tâm với cây đũa phép của con trai, Thomas yêu thích không rời còn ông Ollivander thì luôn miệng than thở:
- Thật kì diệu làm sao. Ta đã từng nghĩ rằng cây đũa phép này sẽ im lặng vĩnh viễn nhưng thật may mắn làm sao, cuối cùng nó cũng đã tìm được chủ nhân cho cho mình.
Tâm tình của ông Ollivander khơi dậy sự hiếu kỳ của Thomas, chiếc đũa của nó có gì đăc biệt đến mức khiến ông xúc động như vậy?
- Liệu tôi có thể biết thêm chi tiết về anh bạn này được không thưa ngài Ollivander? Ngài đã rất xúc động khi nó chọn tôi.
Khẽ gật đầu, dù trên mặt có chút xấu hổ ông Ollivander vẫn trả lời hết sức thành thật:
- Chiếc đũa này rất đặc biệt, nó do ai làm ra và được cấu tạo từ những gì chính ta cũng không chắc chắn. Mặc dù ta dám lấy danh dự hơn 2000 năm của cửa tiệm ra đảm bảo những chiếc đũa của nhà Ollivander làm tuyệt đối là những đồng bạn chung thành và đáng tin cậy nhất của mỗi phù thủy nhưng bán cho khách hàng một chiếc đũa mà không rõ ràng về bản thân nó thật sự là một sự sỉ nhục.
Lời nói của ông Ollivander khiến cho không chỉ Thomas mà chính bà Serena cũng giật cả mình, bà biết rõ hơn cậu con trai về ông Ollivander, người chủ tiệm đáng kính này lại không rõ ràng về chiếc đũa được làm ra trong tiệm của mình khó tin giống như có người nói Albus Dumbledore thích đàn ông vậy.
- Rất khó tin? Nhưng đó lại là sự thật! Năm đó khi ta còn chưa kế thừa cửa hàng của cha mình, ta được cha giao cho nhiệm vụ chế tác mười chiếc đũa thần từ những vật liệu khác nhau để làm bài thi tốt nghiệp cho quá trình học tập chế tác đũa thần của bản thân (ông chìm trong hồi ức về quá khứ của mình). Công cuộc chế tạo đũa phép được chế tạo rất thuận lợi dưới sự giám sát của cha, ta hoàn thành chúng mà không mắc phải một lỗi nào. Tuy nhiên đến khi chiếc đũa cuối cùng gần hoàn tất, chúng ta đột ngột nhận được tin ông nội ta qua đời, 2 cha con ta vội vàng Độn thổ (Apparrition) mà quên mất dập tắt những ngọn nến. Bất cẩn đó khiến căn phòng chế tác bị thiêu rụi, trong đó ngoại trừ đũa phép ta đang chế tác thì còn lại một số cây đũa phép của các tiền nhân để lại, chúng ta giữ chúng lại làm kỷ niệm bởi chưa tìm được chủ nhân thích hợp. Hai cha con ta đã nghĩ chẳng còn gì ngoài đống cho tàn, thế nhưng bất ngờ đã đến, sau vụ hỏa hoạn vẫn còn một chiếc đũa tồn tại. Chính là chiếc này đây. Tuy nhiên ngọn nửa hay một số những vấn đề gì đó đã khiến nó biến dị, lớp vỏ bằng gỗ thay vì bị đốt cháy lại biến thành một dạng hóa thạch. Khi chúng ta tìm được nó, ma lực ba động của nó vô cùng mỏng manh và hỗn loạn, sau một thời gian ngắn thì im lìm, chúng ta tưởng nó đã ngủ say vĩnh viễn và giữ lại nó như một vật kỷ niệm. Vì dị biến xảy ra lên ngoại hình và ma lực của nó đã hoàn toàn thay đổi, 2 cha con ta đã không thể xác định nó là chiếc đũa nào.
Câu chuyện của ông Ollivander khiến Thomas rơi vào trầm mặc, nó có chút bất ngờ khi nhận được một chiếc đũa phép kỳ lạ. Có điều do dự chưa bao giờ là tính cách của Thomas, cảm giác của nó đã nói rằng chiếc đũa này thích hợp thế thì chính nó, Thomas tin chiếc đũa sẽ không làm nó thất vọng.
- Một cây đũa phép thật thú vị! Ngài nghĩ sao nếu tôi lấy cho nó một cái tên thưa ngài Ollivander?
- Ta nghĩ anh bạn của cậu sẽ rất vui lòng. – Ông Ollivander vui vẻ nói với Thomas, ông yêu những chiếc đũa và cũng thích những phù thủy yêu quý đũa phép của mình.
- Ban nãy khi nó thức giấc, ánh sáng tỏa ra giống như những tinh vân trong vũ trụ, như vậy lấy tên của tinh vân Carina làm tên của nó. Hi vọng cây đũa phép này sẽ giống như Carina, tinh vân sáng nhất trong không không gian vũ trụ.
Chiếc đũa khẽ tỏa sáng giống như đáp lại Thomas, điều này khiến nó vui hỏng rồi, xem ra nó cũng có năng khiếu đặt tên lắm chứ (có kẻ quên mất bản thân dùng tên của người khác đặt).
Hài lòng với cây đũa mới, Thomas cùng bà Serena tạm biệt ông Ollivander để tiếp tục cuộc hành trình. Bà Serena cần mua thêm ít ma dược, Thomas nêu ý kiến muốn đi ăn kem, nó cầm 2 galleon tung tăng biến mất nơi góc đường. Nhìn con trai bà Serena mỉm cười lắc đầu, dù sao cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Hôm nay hẻm Knockturn chào đón một phù thủy kỳ lạ, dáng dấp thấp bé của hắn được dấu dưới tấm áo choàng cũ kỹ, bạch phếch nhưng lại được giữ cực kì sạch sẽ. Hiển nhiên sự xuất hiện của vị khách lạ thu hút sự chú ý của những phù thủy hiếu khách nơi đây. Một vài tên hắc phù thủy tính làm chút công việc không cần vốn đã để ý đến tên khách lạ, dù sao đến nơi đây có mấy kẻ tốt lành. Bốn gã phù thủy bám theo vị khách nhỏ bé biến mất sau một khúc cua. Tia sáng chớp tắt xuất hiện sau khúc cua khiến đám phù thủy đang quan sát cười thích thú, tuy nhiên chỉ mấy giây sau nụ cười trên mặt chúng im bặt. Tên khách lạ bước ra khỏi khúc cua với toàn thân không một trầy xước, hắn bước nhanh vè phía sâu và biến mất trong mắt đám người để lại bốn tên phù thủy nằm trên đất không rõ sống chết.
Tiếng chuông rung lên, Mr Borgin nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, hắn đã đến đây không ít lần.
- Hi vọng đồ tôi đặt đã có hàng Mr Borgin. – Giọng nói đều đều xuất hiện dưới chiếc mũ chùm rõ ràng đã qua xử lý khiến không ai nhận ra kẽ dưới mũ chùm đầu là ai.
- Đã đầy đủ, 3 bình máu kỳ lân, một bình máu rồng, da rồng, lông vong mã, … cuối cùng là một ngôi nhà di động bên trong va li.
Khẽ gật đầu, gã pháp sư ném một túi to chứa đầy galleon cho Mr Borgin:
- Tôi rất hài lòng, hợp tác vui vẻ và hẹn gặp lại.
- Ngài không kiểm tra lại hàng hóa sao thưa quý khách?
- Tôi tin ngài là người thông minh.
Gã pháp sư ra biến mất trong khỏi tầm nhìn của Mr Borgin, dáng người thấp bé của gã khiến gã tàng hình nhanh chóng. Nhớ lại ấn tượng lần đầu gặp gỡ không mấy tốt đẹp Mr Borgin không khỏi rùng mình, ai lại nghĩ một gã nhỏ bé ăn nói lịch sự lại có thể im ắng đầu độc tất cả khách nhân trong tiệm, nếu không phải hắn không tính giết người thì cả cửa hàng hôm đó chắc đều đã đi gặp tử thần.