Không rõ Trịnh Hòa học được chiêu này ở đâu, mỗi khi thấy chuyện không theo ý mình – ví dụ như quả táo đỏ thẫm mà cậu không được ăn – cậu không than vãn khóc lóc gì, chỉ mở to mắt, nhìn chằm chằm Bạch tiên sinh. Bạch Ân quay sang trái, cậu cũng nhìn sang trái, Bạch Ân quay sang phải cậu lại nhìn sang phải. Bạch Ân chịu chết trước chiêu này, cậu cứ nhìn nhìn khiến ông chỉ muốn lột quần, ‘làm’ Trịnh Hòa.
Ngoài cửa, người đi đường đi đi rồi dừng dừng, Bạch Ân cũng nhịn rồi lại nhịn, ông tóm lật Trịnh Hòa, đặt cậu lên giường, hôn sâu, mãi tới khi cậu không thở nổi mới buông ra, nhéo cái mông mềm mại đó: “Nhìn tôi làm gì?”
Trịnh Hòa tội nghiệp xoa xoa đôi môi sưng đỏ của mình, không hiểu sao bỗng dưng Bạch tiên sinh lại làm thế, ngốc nói: “Em nhìn ngài thôi mà….”
Bạch Ân không nhịn được, lại vỗ mông Trịnh Hòa, ông vỗ hơi mạnh, trong phòng vang lên tiếng ‘đét’ khiến cổ Trịnh Hòa đỏ lựng, cậu chui vào chăn, chỉ để lộ cặp mắt nhìn chằm chằm Bạch Ân.
Bạch Ân đầu hàng: “Bảo bối, em nói đi, em muốn gì, hoặc muốn tôi làm gì, đừng nhìn tôi thế nữa.”
Trịnh Hòa vui vẻ, lao ra khỏi chăn: “Thế em chơi máy tính được không?”
“Không được.” Bạch Ân nói.
Trịnh Hòa lên án: “Rõ ràng ngài nói là: gì cũng được.”
“Tôi có nói thế đâu, em xuyên tạc lời tôi đấy chứ.” Bạch Ân đáp: “Giờ em không nên nghịch máy tính, chẳng nhẽ không nghe lời dặn của bác sĩ sao?”
Trịnh Hòa mếu máo: “Bác sĩ bảo em có thể chơi 2 tiếng mà.”
Bạch Ân nói: “Bác sĩ còn nói tiếp: nhưng tốt nhất không nên đụng tới máy tính, cẩn thận phóng xạ.”
Trịnh Hòa bảo: “Em không sợ phóng xạ, em để xương rồng cạnh máy tính là được, thật đấy.”
“Tôi biết phương pháp này, nhưng giờ em đang nằm viện, nghe lời, được không?” Bạch Ân xoa xoa đầu Trịnh Hòa.
Kiệt Tử tới đưa văn kiện, đứng ngoài cửa nghe được mấy lời này, khóe miệng giật giật. Bạch thiếu gia nhà bọn họ ích kỷ, thất thường vô cùng, từ bao giờ lại biết quan tâm tới bệnh tình của người khác. Hơn nữa, cả hai người trong cuộc đều không nhận ra điều đó, vẫn đang cãi nhau.
Trịnh Hòa: “Nhưng em chán quá, hay là ngài kể chuyện cho em đi.”
“Chuyện gì?” Bạch Ân nhíu mày, ông đọc rất nhiều sách, nhưng chuyện thì hiếm khi nghe.
“Chuyện gì cũng được, thú vị là được.” Trịnh Hòa hào hứng.
Bạch Ân nghĩ một hồi, nhớ lại một đoạn trong bộ tiểu thuyết tháng trước mới đọc, nói: “’Thời thơ ấu’ được chứ?”
“Thời thơ ấu?” Trịnh Hòa thấy quen quen, hỏi: “Là tác phẩm nổi tiếng thế giới à?”
Bạch Ân gật đầu.
Trịnh Hòa vội lên tiếng: “Không nghe, không nghe! Em ghét nhất mấy cái tác phẩm ấy, vừa nhìn đã buồn ngủ.”
Bạch Ân cười cười, nói: “Thế để tôi kể ‘Đêm của Tony’ đi.”
“Nó là tác phẩm nổi tiếng sao?”
Bạch Ân lắc đầu: “Truyện ngắn, trên tạp chí.”
“Tạp chí nào?”
“Playboy”.
Trịnh Hòa ngạc nhiên, đây chẳng phải là tạp chí khiêu *** nổi tiếng ở nước M sao? Bạch đại nhân đọc cái này?
Không rõ Trịnh Hòa học được chiêu này ở đâu, mỗi khi thấy chuyện không theo ý mình – ví dụ như quả táo đỏ thẫm mà cậu không được ăn – cậu không than vãn khóc lóc gì, chỉ mở to mắt, nhìn chằm chằm Bạch tiên sinh. Bạch Ân quay sang trái, cậu cũng nhìn sang trái, Bạch Ân quay sang phải cậu lại nhìn sang phải. Bạch Ân chịu chết trước chiêu này, cậu cứ nhìn nhìn khiến ông chỉ muốn lột quần, ‘làm’ Trịnh Hòa.
Ngoài cửa, người đi đường đi đi rồi dừng dừng, Bạch Ân cũng nhịn rồi lại nhịn, ông tóm lật Trịnh Hòa, đặt cậu lên giường, hôn sâu, mãi tới khi cậu không thở nổi mới buông ra, nhéo cái mông mềm mại đó: “Nhìn tôi làm gì?”
Trịnh Hòa tội nghiệp xoa xoa đôi môi sưng đỏ của mình, không hiểu sao bỗng dưng Bạch tiên sinh lại làm thế, ngốc nói: “Em nhìn ngài thôi mà….”
Bạch Ân không nhịn được, lại vỗ mông Trịnh Hòa, ông vỗ hơi mạnh, trong phòng vang lên tiếng ‘đét’ khiến cổ Trịnh Hòa đỏ lựng, cậu chui vào chăn, chỉ để lộ cặp mắt nhìn chằm chằm Bạch Ân.
Bạch Ân đầu hàng: “Bảo bối, em nói đi, em muốn gì, hoặc muốn tôi làm gì, đừng nhìn tôi thế nữa.”
Trịnh Hòa vui vẻ, lao ra khỏi chăn: “Thế em chơi máy tính được không?”
“Không được.” Bạch Ân nói.
Trịnh Hòa lên án: “Rõ ràng ngài nói là: gì cũng được.”
“Tôi có nói thế đâu, em xuyên tạc lời tôi đấy chứ.” Bạch Ân đáp: “Giờ em không nên nghịch máy tính, chẳng nhẽ không nghe lời dặn của bác sĩ sao?”
Trịnh Hòa mếu máo: “Bác sĩ bảo em có thể chơi tiếng mà.”
Bạch Ân nói: “Bác sĩ còn nói tiếp: nhưng tốt nhất không nên đụng tới máy tính, cẩn thận phóng xạ.”
Trịnh Hòa bảo: “Em không sợ phóng xạ, em để xương rồng cạnh máy tính là được, thật đấy.”
“Tôi biết phương pháp này, nhưng giờ em đang nằm viện, nghe lời, được không?” Bạch Ân xoa xoa đầu Trịnh Hòa.
Kiệt Tử tới đưa văn kiện, đứng ngoài cửa nghe được mấy lời này, khóe miệng giật giật. Bạch thiếu gia nhà bọn họ ích kỷ, thất thường vô cùng, từ bao giờ lại biết quan tâm tới bệnh tình của người khác. Hơn nữa, cả hai người trong cuộc đều không nhận ra điều đó, vẫn đang cãi nhau.
Trịnh Hòa: “Nhưng em chán quá, hay là ngài kể chuyện cho em đi.”
“Chuyện gì?” Bạch Ân nhíu mày, ông đọc rất nhiều sách, nhưng chuyện thì hiếm khi nghe.
“Chuyện gì cũng được, thú vị là được.” Trịnh Hòa hào hứng.
Bạch Ân nghĩ một hồi, nhớ lại một đoạn trong bộ tiểu thuyết tháng trước mới đọc, nói: “’Thời thơ ấu’ được chứ?”
“Thời thơ ấu?” Trịnh Hòa thấy quen quen, hỏi: “Là tác phẩm nổi tiếng thế giới à?”
Bạch Ân gật đầu.
Trịnh Hòa vội lên tiếng: “Không nghe, không nghe! Em ghét nhất mấy cái tác phẩm ấy, vừa nhìn đã buồn ngủ.”
Bạch Ân cười cười, nói: “Thế để tôi kể ‘Đêm của Tony’ đi.”
“Nó là tác phẩm nổi tiếng sao?”
Bạch Ân lắc đầu: “Truyện ngắn, trên tạp chí.”
“Tạp chí nào?”
“Playboy”.
Trịnh Hòa ngạc nhiên, đây chẳng phải là tạp chí khiêu nổi tiếng ở nước M sao? Bạch đại nhân đọc cái này?