Đứa bé này tuổi chắc chắn chưa qua 20, tay chân gầy gò, da vàng vọt, đó là dấu hiệu cơ thể ốm yếu, bị vắt kiệt sinh lực.
Bạch Ân tháo kính mắt xuống, cười cười: “Tôi là Bạch Ân, tới đón cậu.”
Cậu công tử tên Triệu Tấn Kỳ, từ lúc nhìn thấy Bạch Ân, ánh mắt cậu vẫn luôn đưa theo ông. Ánh nhìn trắng trợn đó khiến Bạch Ân hơi khó chịu, nhưng ông không nói ra, chỉ lẳng lặng đeo lên một nụ cười, tầm mắt nhìn xuyên qua Triệu Tấn Kỳ, ông bắt đầu miêu tả hoa văn trên vách tường.
“Ba ba tôi… phái mấy người tới à?” mất một lúc lâu Triệu Tấn Kỳ mới chần chờ hỏi.
Bạch Ân nói: “Tôi là chủ của chỗ này.”
Vẻ mặt cậu ta bỗng trở nên rất khó diễn tả.